Ơn đền oán trả
“Bàn là, quạt cháy, máy bơm. Tivi, tủ lạnh, nồi cơm, đầu màn. Côngtơ, catxet, bộ đàm. Hỏng không dùng nữa thành hàng bán đi...”. “Ai đồng nát, dép rách, nhôm bẹp... bán không”
Tiếng rao lảnh lót của cô Tâm vang vọng khắp con phố nhỏ vào một buổi trưa hè đã thành thói quen . Người đàn bà đã ngoài ba mươi tuổi với nước da sạm đi vì dầm mưa giãi nắng đang còng rạp lưng đạp xe ngược chiều gió . Trang thiết bị ” hành nghề " của cô Tâm chỉ lèo tèo vài ba thứ: chiếc xe đạp cà tàng với hai chiếc sọt sắt cỡ lớn , một chiếc cân móc nhỏ, vài chiếc bao để đựng phế liệu, và một cọc tiền lẻ.
Ngày ngày, từ sáng sớm đến nhá nhem, cô Tâm len lỏi vào từng ngõ hẻm để thu mua đủ thứ thượng vàng hạ cám: sách cũ, bìa các tông, đồng nhôm, sắt vụn, lông ngan lông vịt ,… những thứ tưởng chừng vô dụng nhưng vẫn có thể tái sử dụng, tái chế. Có khi người dân trong phố cổ còn bắt gặp cô Tâm dùng bàn tay trần, bới những thứ có thể tái chế được trong những thùng rác ven đường. Cái gọi là đồ bỏ đi của người khác có thể chính là bữa cơm có thịt hay đồng tiền chi tiêu hàng ngày của cô.