Ad Section

Thứ Năm, 4 tháng 6, 2020

TIẾNG RU CON TRÊN CÂY DÚ SỮA

 "Ầu ơ… Ví dầu cầu ván đóng đinh…
Cầu tre lắc lẻo gập ghình khó đi…
Ầu ơ… Khó đi mẹ dắt con đi…
Con đi trường học, mẹ đi trường đời.
Ầu ơ… Gió đưa bụi chuối sau hè…
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ…
Ầu ơ… Con thơ tay ẵm tay bồng…
Tay dắt mẹ chồng, đầu đội thúng bông.
Ầu ơ… Gió đưa bông cải về trời…
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay.."

Dân trong xóm đã quen với cái hình ảnh chị Tư Hồng ngồi bên hiên nhà ru con ngủ mỗi buổi trưa và tối. Tiếng hát ru của chị da diết lại ngọt dịu như dòng suối, khiến không ai mà không thích nghe. Thế nhưng đời chị lại không được êm đềm cho lắm.

Mười sáu tuổi theo chân chồng về làm dâu nom đã được hơn năm năm, chị Tư Hồng từ một người con gái xinh đẹp nhất nhì trong xóm thành một người đàn bà tiều tụy. Gương mặt chị hóp lại vì đói, mái tóc dài đen tuyền thì luống vài sợi bạc dù chị chỉ mới đôi mươi. Mà âu cũng là cái lẽ thường khi chị sống trong sự chì chiết, đay nghiến của mẹ chồng và sự lạnh nhạt, trăng hoa của người chồng đầu ấp tay gối.
TIẾNG RU CON TRÊN CÂY DÚ SỮA

Cứ gà vừa gáy sáng, đầu trên xóm dưới đã nghe thấy tiếng chửi oang oảng phát ra từ nhà chị. Đấy là mẹ chồng chị, bà Húng. Trời sinh bà ra dường như là để chửi, để đày đọa Tư Hồng. Dù chị có phạm lỗi hay không, bà ta cũng sẽ hạch sách đủ điều. Đôi ba lần chị nói lại thì lại phải hứng trọn cái tát của chồng chị. Đau đớn và tủi hổ cùng cực, nhưng có ai thấu hiểu nổi cho chị.

Thằng Tư Hồng là chồng chị, thế nhưng nó coi chị chẳng khác nào con trâu con chó trong nhà. Sáng nó say, tối nó xỉn, không khi nào trên người nó ngớt mùi men. Nhưng điều đáng kinh tởm nhất là nó lang chạ hết với bọn gái ở xóm Gà, rồi vơ đâu được một con nhân tình. Bọn nó hú hí với nhau, rồi con đó đốc thúc nó về bỏ chị.

Mấy năm trời làm vợ, làm dâu ở cái nhà này thì chị Tư Hồng chỉ lãi được một đứa con gái duy nhất là cái Tí. Còn lại thì cuộc đời chị chỉ trải qua những ngày ngập trong đòn roi và đay nghiến. Bà Húng bảo chị là thứ không biết đẻ, ăn dầm nằm dề mà chỉ đẻ ra mỗi đứa con gái. Còn chồng chị thì cứ ôm lấy nhân tình bên ngoài, về thì ruồng bỏ vợ con. Nhưng người đàn bà khờ khạo ấy vẫn chờ vẫn đợi một ngày người chồng của mình hồi tâm. Thế mà chị không ngờ được rằng có ngày phải mất đi mạng sống bởi chính người chồng đầu ấp tay gối.

Đêm hôm đó khi tất cả mọi người còn đang say giấc nồng thì nghe thấy tiếng thét thất thanh của một người đàn bà. Có mấy người vội vàng chạy ra xem là gì thì phát hiện thằng Tư Hồng, tay cầm con dao bầu, toàn thân dính máu đang bỏ chạy. Mấy gã đàn ông và trai tráng trong làng rượt theo nó sát nút, đến lúc gần bắt được thì nó nhảy tõm xuống sông. Nước sông chảy siết lại sâu, chẳng ai dám nhảy xuống và chẳng ai dám chắc rằng, nó còn sống hay không....

Chị Tư Hồng ôm chặt lấy đứa con gái bé nhỏ, dù cho thân xác hai má con đã nguội lạnh và đầy những vết dao đâm chém. Máu từ thân thể của họ chảy đầy dưới sàn nhà, đọng thành một vũng lớn. Bà Húng bị sốc, nhưng bà không chịu nhận chôn họ bởi bà bảo bà không có tiền, lại nói con dâu và cháu gái thì không phải con nhà bả. Dân làng thấy tội quá, nên bàn một hồi thì đem xác hai má con chôn ở góc cây góc sữa đầu làng để tiện bề hương khói. Nhưng có ngờ đâu, đây lại là cách để bắt đầu bi kịch.

Mỗi đêm từ sau cái ngày định mệnh ấy, dân trong xóm đều nghe thấy tiếng một người đàn bà ru con trên cây dú sữa. Giọng hát của chị vừa lạnh lẽo vừa thê lương, như vọng về từ nơi địa phủ đầy âm khí:

- Ầu ơ… Ví dầu cầu ván đóng đinh…
Cầu tre lắc lẻo gập ghình khó đi…
Ầu ơ… Khó đi mẹ dắt con đi…
Con đi trường học, mẹ đi trường đời.
Ầu ơ… Gió đưa bụi chuối sau hè…
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ…
Ầu ơ… Con thơ tay ẵm tay bồng…
Tay dắt mẹ chồng, đầu đội thúng bông.
Ầu ơ… Gió đưa bông cải về trời…
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay.

Còn có mấy người đi làm về khuya ngang qua đó, bị chị ngồi trên cây chọc ghẹo. Cũng có người đến chửi bới, xúc phạm đến cây dú sữa thì bị chị bẻ cho lội giò. Bởi thế nên về sau, không ai dám lạy gần cái cât ấy nữa.

Lại nói về bà Húng, sau khi nhà xảy ra biến cố thì trở nên khép kín hơn, ít giao thiệp với ai. Từ lúc trong xóm rộ lên tin đồn cây dú sữa có hồn ma chị Tư Hồng, bà ta sợ đến mức lập tức treo bảng bán đổ bán tháo căn nhà để dọn đi. Nào ngờ đâu đêm trước khi bà ta rời khỏi thì chết bất đắc kì tử. Những người phát hiện xác của bà ta truyền tai rằng gương mặt bà ta bị méo mó, mặt trắng bệch ra, tay chân thì co quắp lại rất đáng sợ.

Dân trong xóm sau khi nghe xong chuyện này thì đều hướng đôi mắt về phía cây dú sữa kia. Ở trên ngọn cây, người ta mơ hồ nhìn thấy bóng một người đàn bà ôm một đứa con gái và cả giọng hát ru đầy ma mị của chị:

- Ầu ơ… Ví dầu cầu ván đóng đinh…
Cầu tre lắc lẻo gập ghình khó đi…
Ầu ơ… Khó đi mẹ dắt con đi…
Con đi trường học, mẹ đi trường đời.

Ầu ơ… Gió đưa bụi chuối sau hè…
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ…
Ầu ơ… Con thơ tay ẵm tay bồng…
Tay dắt mẹ chồng, đầu đội thúng bông.

Ầu ơ… Gió đưa bông cải về trời…
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay.

Nguồn : Facebook Bùi Ngọc Trân Châu

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates