Ad Section

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2020

YỂM BÙA TRÙNG TANG FULL

YỂM_BÙA_TRÙNG_TANG

CHAP_1

TÁC_GIẢ_PHONG_TƯỜNG

Đưa đôi mắt mệt mỏi vì nhiều đêm mất ngủ nhìn vào khoảng tối đen ở trước mắt, chóc chóc ông Tâm lại thở dài một hơi. Ông năm nay cũng đã gần năm mươi tuổi, là giám đốc của một công ty khá có danh tiếng trong thành phố, nhưng từ khi chuyển về ngôi nhà mới này ông lại gặp nhiều điều kì lạ. Ngôi nhà cũ của ông ở khu quy hoạch đất để làm sân bay nên cả nhà ông phải duy dời. Ông được người ta chỉ cho mua mảnh đất này, trước khi mua ông đã có nhờ thầy xem qua. Thầy bảo mảnh đất này là đất tốt hợp với gia đình, con cháu ở đây về sau sẽ vô cùng thành đạt.

Nhưng từ khi nhà cửa được xây hoàn tất, gia đình ông Tâm chuyển vào ở thì lại liên tục bị giật mình bừng tỉnh lúc nửa đêm, ai cũng bảo rằng đang ngủ đột nhiên thở không được, cứ có cảm giác như ai đang bóp chặc lấy cổ. Người giúp việc trong nhà thì nói rất hay nghe thấy những tiếng động lạ trong bếp, nhưng khi chị ta vào xem lại chẳng thấy gì.

Lúc đầu ông còn chưa tin lắm nhưng quả thật từ khi chuyển vào nhà mới thì sức khỏe của mẹ ông Tâm yếu đi hẳn. Đúng thật là mẹ ông đã già nhưng lúc ở ngôi nhà cũ thì bà cụ còn rất khỏe và minh mẫn lắm. Đang nằm thao thức thì ông Tâm nghe thấy tiếng hét của thằng Tùng, cháu nội ông, phát ra từ phòng của con trai. Ông Tâm lập tức cùng vợ đi sang phòng thằng con trai duy nhấtđể xem có chuyện gì.

Bước vào phòng ông liền thấy vợ chồng anh Thành đang ôm con vỗ về. Thằng nhỏ sợ hãi ôm chặt lấy bố mà khóc rưng rứt. Ông lo lắng nhìn anh Thành hỏi:

- Thằng Tùng nó bị làm sao thế con?

YỂM BÙA TRÙNG TANG

Anh đưa tay bế con vào lòng, vừa làm anh vừa trả lời bố:

- Con cũng không biết nữa. Đang ngủ thì nó tự nhiên la lên.

Anh Thành cùng với vợ là chị Phương lo lắng nhìn con. Anh đưa một tay lên xoa đầu, một tay lên lau nước mắt cho con. Chị Phương mang lại cho nó một cốc nước. Uống xong thấy nó có vẻ đã bình tĩnh trở lại nên ông ân cần hỏi:

- Con có bị làm sao không? Hồi nãy tại sao mà con la hét dữ thế?

Gương mặt nó lúc này trắng bệch như không còn chút máu, nghe ông hỏi thế, nó có một thoáng sợ hãi như phải nhớ chuyện gì kinh khủng lắm.

- Dạ... dạ... con mơ thấy bà cố bị người ta lấy dây xích chói lại kéo đi.

Bà Lan đứng cạnh nãy giờ không nói gì lúc này quay sang chồng lo lắng lên tiếng.

- Có khi nào có chuyện gì không hay sắp xảy ra không ông? Chứ tôi thấy giấc mơ của thằng Tùng giống như một điềm báo vậy ấy. Hay mình ra xem mẹ có chuyện gì không đi.

Chị Phương tiếp lời mẹ chồng:

- Phải đấy bố, chiều giờ không hiểu sao con cứ bất an lắm.

Ông Tâm nghe vậy liền gắt:

- Bà với con Phương có thôi ngay đi không. Suốt ngày ma với quỷ. Mê tính dị đoan nó vừa vừa thôi cho tôi nhờ. Mẹ đã già, khó ngủ rồi, bây giờ ra đó cho mẹ giật mình thức tới sáng luôn à?

Thấy ông Tâm trở nên gắt gỏng khi mình nhắc tới ma quỷ, nên chị và bà đứng bên cạnh không nói gì nữa. Quay sang anh Thành rồi ông nói:

- Con coi cho thằng Tùng ngủ đi, mai nó còn đi học nữa.

Nói xong ông cùng vợ đi về lại phòng của mình. Lên giường nằm, bà Lan cố ru mình vào giấc ngủ. Một lát sau ông Tâm quay sang khều khều bà .

- Bà ơi! Bà ngủ chưa?

Bà Lan đang mơ màng thì bị đánh thức nên đáp bằng cái giọng lè nhè:

- Chưa, mà sao ông không ngủ đi.

Ông Tâm lo lắng đáp:

- Không biết sao mà tôi cứ có cảm giác bất an lắm bà ạ.

Không biết tại sao lúc nãy gắt với bà Lan là thế nhưng bây giờ ông Tâm lại có phần bất an trong lòng. Bà Lan thở dài rồi quay lại nhìn chồng đáp:

- Chiều giờ mí mắt phải của tôi cứ giật giật, trong lòng thì bất an, không biết có chuyện gì sắp xảy ra không nữa.

Rồi không ai nói với ai câu nào, cả hai người theo một suy nghĩ của riêng mình. Anh Thành vừa vỗ cho thằng Tùng ngủ xong thì chị Phương quay sang nói nhỏ:

- Hay mai anh cùng em đi lên chùa nha, thỉnh cái bùa về đeo cho nó yên tâm, chứ em trong lòng bồn chồn lắm anh ạ.

Anh Thành ậm ừ với vợ cho qua chuyện rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Bốn bề xung quanh trở nên yên tĩnh chỉ còn tiếng xào xạc của lá cây mỗi khi gió thổi qua. Nhưng nếu tập trung nghe kĩ, hòa trong tiếng gió đâu đó có lẫn tiếng dây xích khua nhau loẻn xoẻn.

Sáng ra vừa thức dậy chưa tỉnh ngủ, ông Tâm và bà Lan đã bị tiếngg hét của chị Hồng, người giúp việc trong nhà làm cho giật mình.


YỂM_BÙA_TRÙNG_TANG

TÁC GIẢ: PHONG TƯỜNG

CHAP_02

Hai ông bà cùng vợ chồng anh Thành chạy ra xem thì thấy chị Hồng đang run run chỉ tay vào giường của mẹ ông mà nói:

- Ông ơi... bà... chết rồi.

Ông Tâm nghe như có một tiếng "oanh" trong đầu. Ông không tin run run từng bước chậm chạp đi lại, đưa tay ra để trước mũi của bà Ngọc, xác định xem bà còn hô hấp không. Một lát sau ông chao đảo lùi lại, bà Lan đi lên một bước dìu lấy ông, ông Tâm nhắm chặt mắt lại, ngước mặt lên trời, giọng ông nghẹn ngào.

- Mẹ... mất thật rồi!!!

Bà lan mở trừng mắt nhìn về phía mẹ chồng, như muốn có một điều kì tích nào đó sẽ xảy ra, nhưng trên giường sắc mặt của bà Ngọc vẫn trắng bệch, môi đã tím tái cả lại, chắc chết lúc tối đêm qua mà chả ai hay.

Sau lưng có tiếng khóc của anh Thành và chị Phương. Rồi thằng Tùng vừa khóc vừa mếu máu kêu gào:

- Là do mấy người mang dây xích hồi đêm qua đã bắt bà cố đi. Con không biết đâu ông nội và bố phải đi tìm bà cố về cho con.

Chị Phương thấy con trai quấy quá nên mắn.

- Tùng! Con có yên ngay đi không? Bà cố đã mất rồi, không phải do ai bắt đi cả.

Thằng Tùng nghe mẹ mắn như thế thì sợ hãi nắp sau lưng bố, tay vân vê góc áo , hướng nhìn về phía chiếc giường mà bà Ngọc đang nằm trên đó rồi khóc thút thít.

- Nhưng con n...

Nó chợt im bặt vì ánh mắt trừng cảnh cáo của chị Phương. Anh Thành đượm buồn, anh không nói gì chỉ đưa tay lên xoa đầu nó. Ông Tâm và bà Lan đưa đôi mắt ngờ vực nhìn nhau, chẳng lẽ có chuyện Trùng hợp đến vậy. Ông và bà có đôi ba phần tin lời của Tùng nói, chắc có điều gì đó liên quan đến tâm linh mà người trần tục như ông bà không biết được. Người ta bảo con nít có thể thấy những thứ mà người lớn không thể thấy, có lẽ do vậy mà thằng Tùng nó thấy được cái gì đó chăng?

Đám tang của bà Ngọc được diễn ra, đêm đó có rất nhiều người tới dự. Có đối tác và bạn bè làm ăn của ông Tâm, cùng với đó là bạn bè của anh Thành.

Ông Tâm mặc bộ đồ tang đứng cạnh linh cửu của bà Ngọc mà bắt tay cảm ơn những người đến chia buồn. Gương mặt ông phờ phạt, lộ rõ vẻ đau thương, đôi mắt trở nên u uất, những nếp nhăn quanh đó như nhiều hơn trước, không còn nét phong độ của một người thành đạt nữa.

Gần nửa đêm thì bỗng nhiên mất điện, cả không gian bao chùm lên một màu đen đặt, chỉ còn tia sáng yếu ớt phát ra từ những cây nến được đặt trên cổ áo quan là nguồn sáng duy nhất của ngôi nhà. Ngoài trời có cơn gió lớn thổi vào cửa sổ đang mở, làm cho ánh sáng của những cây nến trở nên loe loét rồi vụt tắt.

Bà Lan vội vàng đi tìm cái đèn pin dự phòng, nhưng lạ thay tìm mãi vẫn không thấy. Cái bật lửa trên tay bà đánh bật lửa liên tục, bà cố tìm gần đó một cây nến, nhưng nến nhà bà như có chân vậy, lúc cần đến lại chẳng thấy đâu.

Bà chẹp miệng lắt đầu tỏ ra bực bội đi ra quan tài của bà Ngọc để lấy một li nến rồi chậm rãi bước vào phòng. Đã quen với ánh sáng của đèn điện nên bây giờ khi bóng tối bao chùm, ánh sáng từ li nến không đủ để bà Lan nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Đột nhiên mắt bà vô cùng khó nhìn, có lẽ do đã già nên thị lực của bà không được tốt khi trong bóng tối.

Bà Lan lần mò từng bước đi về phía căn phòng của mình. Bỗng tay bà chạm phải gì đó mềm mềm, bà giật bắn người rụt tay lại, rồi tự dưng bà cảm giác thấyhai chân như cứng đờ, cả người lạnh toát. Cố mở to mắt nhìn một lượt xung quanh, bà Lan cất tiếng hỏi:

- Có ai không?

Nhưng tuyệt nhiên không có tiếng trả lời. Bà Lan nghe sau lưng có tiếng động của dây xích khua nhau loẻn xoẻn, rồi một giọng nói trầm khàn dí xát tay bà thì thầm:

- Con đi Tìm cái đèn à? Để mẹ dẫn con đi.

Bà Lan sợ hãi đánh rơi cả cái li nến, chiếc li lăn long lóc trên sàn, ánh sáng tắt ngúm nhường chỗ lại cho bóng tối. Cùng lúc đó có một bàn tay vỗ mạnh vào vai bà. Bà Lan sợ hãi gào lớn:

- Ma...

" Đó là giọng nói của mẹ chồng, nhưng chẳng phải mẹ... đã mất rồi sao. "

Bà Lan sợ hãi ngồi thụp xuống, đầu lắt lắt, đôi mắt dường như trở nên trống không, vô hồn, hai tay ôm lấy gối, miệng cứ lầm bầm liên tục:

" Ma! Có ma... "

Chị Phương đứng sau lưng ái ngại nhìn bà. Đưa tay đỡ bà đứng dậy, chị quan tâm hỏi:

- Mẹ bị làm sao thế? Mẹ thấy trong người không được khỏe à?

Nhưng bà Lan dường như không nghe chị Phương hỏi gì, cứ nói thầm trong miệng có ma, có ma. Đúng lúc đó thì có điện trở lại, đèn vụt sáng, ông Tâm nghe tiếng la của bà Lan nên lo lắng đi vào xem bà có làm sao không.

Chị Phương lấy dầu xoa vào hai bên thái dương cho mẹ chồng, một lát sau bà dần tỉnh táo lại.

- Mẹ bị làm sao thế con?

Chị Phương vừa đóng nắp chai dầu gió đang cầm trên tay, chị vừa trả lời bố chồng.

- Con cũng không biết nữa. Hồi nãy con thấy mẹ đi vào phòng bà, tò mò nên con đi lại định hỏi. Vừa đi lại thì con thấy mẹ lảo đảo rồi đánh rơi cả li nến trên tay xuống đất, con đưa tay đỡ lấy vai mẹ thì bỗng mẹ gào lên là có ma.

Thấy sắc mặt của bà Lan đã trở nên hồng hào một chút, không còn tái xanh tái mét như lúc trước nữa, nên ông cất tiếng hỏi:

- Bà gặp cái gì mà la làng la lửa vậy hả?

Bà Lan yếu ớt trả lời, gương mặt vẫn còn thoáng một chút kinh hoàng khi kể lại.

YỂM_BÙA_TRÙNG_TANG

TÁC GIẢ: PHONG TƯỜNG

CHAP_02

Hai ông bà cùng vợ chồng anh Thành chạy ra xem thì thấy chị Hồng đang run run chỉ tay vào giường của mẹ ông mà nói:

- Ông ơi... bà... chết rồi.

Ông Tâm nghe như có một tiếng "oanh" trong đầu. Ông không tin run run từng bước chậm chạp đi lại, đưa tay ra để trước mũi của bà Ngọc, xác định xem bà còn hô hấp không. Một lát sau ông chao đảo lùi lại, bà Lan đi lên một bước dìu lấy ông, ông Tâm nhắm chặt mắt lại, ngước mặt lên trời, giọng ông nghẹn ngào.

- Mẹ... mất thật rồi!!!

Bà lan mở trừng mắt nhìn về phía mẹ chồng, như muốn có một điều kì tích nào đó sẽ xảy ra, nhưng trên giường sắc mặt của bà Ngọc vẫn trắng bệch, môi đã tím tái cả lại, chắc chết lúc tối đêm qua mà chả ai hay.

Sau lưng có tiếng khóc của anh Thành và chị Phương. Rồi thằng Tùng vừa khóc vừa mếu máu kêu gào:

- Là do mấy người mang dây xích hồi đêm qua đã bắt bà cố đi. Con không biết đâu ông nội và bố phải đi tìm bà cố về cho con.

Chị Phương thấy con trai quấy quá nên mắn.

- Tùng! Con có yên ngay đi không? Bà cố đã mất rồi, không phải do ai bắt đi cả.

Thằng Tùng nghe mẹ mắn như thế thì sợ hãi nắp sau lưng bố, tay vân vê góc áo , hướng nhìn về phía chiếc giường mà bà Ngọc đang nằm trên đó rồi khóc thút thít.

- Nhưng con n...

Nó chợt im bặt vì ánh mắt trừng cảnh cáo của chị Phương. Anh Thành đượm buồn, anh không nói gì chỉ đưa tay lên xoa đầu nó. Ông Tâm và bà Lan đưa đôi mắt ngờ vực nhìn nhau, chẳng lẽ có chuyện Trùng hợp đến vậy. Ông và bà có đôi ba phần tin lời của Tùng nói, chắc có điều gì đó liên quan đến tâm linh mà người trần tục như ông bà không biết được. Người ta bảo con nít có thể thấy những thứ mà người lớn không thể thấy, có lẽ do vậy mà thằng Tùng nó thấy được cái gì đó chăng?

Đám tang của bà Ngọc được diễn ra, đêm đó có rất nhiều người tới dự. Có đối tác và bạn bè làm ăn của ông Tâm, cùng với đó là bạn bè của anh Thành.

Ông Tâm mặc bộ đồ tang đứng cạnh linh cửu của bà Ngọc mà bắt tay cảm ơn những người đến chia buồn. Gương mặt ông phờ phạt, lộ rõ vẻ đau thương, đôi mắt trở nên u uất, những nếp nhăn quanh đó như nhiều hơn trước, không còn nét phong độ của một người thành đạt nữa.

Gần nửa đêm thì bỗng nhiên mất điện, cả không gian bao chùm lên một màu đen đặt, chỉ còn tia sáng yếu ớt phát ra từ những cây nến được đặt trên cổ áo quan là nguồn sáng duy nhất của ngôi nhà. Ngoài trời có cơn gió lớn thổi vào cửa sổ đang mở, làm cho ánh sáng của những cây nến trở nên loe loét rồi vụt tắt.

Bà Lan vội vàng đi tìm cái đèn pin dự phòng, nhưng lạ thay tìm mãi vẫn không thấy. Cái bật lửa trên tay bà đánh bật lửa liên tục, bà cố tìm gần đó một cây nến, nhưng nến nhà bà như có chân vậy, lúc cần đến lại chẳng thấy đâu.

Bà chẹp miệng lắt đầu tỏ ra bực bội đi ra quan tài của bà Ngọc để lấy một li nến rồi chậm rãi bước vào phòng. Đã quen với ánh sáng của đèn điện nên bây giờ khi bóng tối bao chùm, ánh sáng từ li nến không đủ để bà Lan nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Đột nhiên mắt bà vô cùng khó nhìn, có lẽ do đã già nên thị lực của bà không được tốt khi trong bóng tối.

Bà Lan lần mò từng bước đi về phía căn phòng của mình. Bỗng tay bà chạm phải gì đó mềm mềm, bà giật bắn người rụt tay lại, rồi tự dưng bà cảm giác thấyhai chân như cứng đờ, cả người lạnh toát. Cố mở to mắt nhìn một lượt xung quanh, bà Lan cất tiếng hỏi:

- Có ai không?

Nhưng tuyệt nhiên không có tiếng trả lời. Bà Lan nghe sau lưng có tiếng động của dây xích khua nhau loẻn xoẻn, rồi một giọng nói trầm khàn dí xát tay bà thì thầm:

- Con đi Tìm cái đèn à? Để mẹ dẫn con đi.

Bà Lan sợ hãi đánh rơi cả cái li nến, chiếc li lăn long lóc trên sàn, ánh sáng tắt ngúm nhường chỗ lại cho bóng tối. Cùng lúc đó có một bàn tay vỗ mạnh vào vai bà. Bà Lan sợ hãi gào lớn:

- Ma...

" Đó là giọng nói của mẹ chồng, nhưng chẳng phải mẹ... đã mất rồi sao. "

Bà Lan sợ hãi ngồi thụp xuống, đầu lắt lắt, đôi mắt dường như trở nên trống không, vô hồn, hai tay ôm lấy gối, miệng cứ lầm bầm liên tục:

" Ma! Có ma... "

Chị Phương đứng sau lưng ái ngại nhìn bà. Đưa tay đỡ bà đứng dậy, chị quan tâm hỏi:

- Mẹ bị làm sao thế? Mẹ thấy trong người không được khỏe à?

Nhưng bà Lan dường như không nghe chị Phương hỏi gì, cứ nói thầm trong miệng có ma, có ma. Đúng lúc đó thì có điện trở lại, đèn vụt sáng, ông Tâm nghe tiếng la của bà Lan nên lo lắng đi vào xem bà có làm sao không.

Chị Phương lấy dầu xoa vào hai bên thái dương cho mẹ chồng, một lát sau bà dần tỉnh táo lại.

- Mẹ bị làm sao thế con?

Chị Phương vừa đóng nắp chai dầu gió đang cầm trên tay, chị vừa trả lời bố chồng.

- Con cũng không biết nữa. Hồi nãy con thấy mẹ đi vào phòng bà, tò mò nên con đi lại định hỏi. Vừa đi lại thì con thấy mẹ lảo đảo rồi đánh rơi cả li nến trên tay xuống đất, con đưa tay đỡ lấy vai mẹ thì bỗng mẹ gào lên là có ma.

Thấy sắc mặt của bà Lan đã trở nên hồng hào một chút, không còn tái xanh tái mét như lúc trước nữa, nên ông cất tiếng hỏi:

- Bà gặp cái gì mà la làng la lửa vậy hả?

Bà Lan yếu ớt trả lời, gương mặt vẫn còn thoáng một chút kinh hoàng khi kể lại.

YỂM_BÙA_TRÙNG_TANG

TÁC GIẢ: PHONG TƯỜNG

CHAP_03

Bà Lan yếu ớt trả lời, gương mặt vẫn còn thoáng chút kinh hoàng khi kể lại:

- Thì ban nãy cúp điện, tôi đi tìm cái đèn pin dự phòng, nhưng tìm mãi không thấy đâu, tôi nghĩ là nó ở trong phòng của mình nên tôi đi vô lấy. Đang đi thì tôi nghe tiếng mẹ thì thầm bên tai. Mẹ hỏi tôi đi kiếm cái đèn à, để mẹ dẫn đi cho. Rồi chuyện sau đó tôi không còn nhớ gì nữa.

Nghe vợ kể như thế, ông Tâm trở nên hoang mang, ông cau mày hỏi lại:

- Cái đèn ở ngoài bàn mà, với lại bà nói bà đi về phòng mà tại sao bà lại đi vô phòng của mẹ?

Bà Lan nghe chồng hỏi vậy thì ngẩn người, bà đưa mắt nhìn xung quanh, ừ quả thật là bà đang ở phòng của mẹ chồng, nhưng rõ ràng lúc nãy là bà đi về phòng của mình cơ mà. Bà Lan sợ hãi, xiết chặt tay chồng, miệng lắp bắp nói không thành câu:

- Tôi... tôi... rõ... ràng...

Ông Tâm đỡ bà đứng dậy, vừa làm ông vừa nói:

- Thôi, chắc do bà mệt quá rồi sinh ra ảo giác, với lại hồi nãy mất điện nên bà không nhìn rõ mới đi nhầm vào phòng của mẹ. Năm giờ sáng là đội kèn trống tới rồi đấy, bà và con Phương coi mà ngủ vài tiếng để lấy lại sức đi.

Bà Lan khiếp đảm đưa mắt nhìn quanh phòng, nuốt khang một ngụm nước bọt, bà sợ hãi vội vàng đáp lời chồng:

- Thôi tôi không có buồn ngủ, để tôi ra tiếp khách, với lại bây giờ cũng gần sadng rồi.

Chị Phương cũng phụ họa lời của mẹ chồng:

- Phải đấy bố, khách ở ngoài còn đông thế kia, làm sao con đi ngủ được, phải làm một cái đám trọn vẹn cho bà chứ ạ.

Nói là nói thế, chứ bây giờ có cho vàng, bà Lan với chị Phương cũng không dám đi lên lầu để ngủ sau sự việc vừa rồi. Thấy vợ và con nói vậy, ông Tâm cũng ậm ừ cho qua chuyện.

- Ừ, bà muốn làm gì thì làm, tùy bà vậy.

Nói xong ông cúi xuống nhặt li nến do bà Lan đánh rơi khi nãy. Cầm li nến trên tay, ông nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài cùng với bà và chị Phương. Ông Tâm và anh Thành đều là người có máu mặt trong giới kinh doanh, nên lượng khách khứa đến viếng thăm qua lại vô cùng đông, gia đình ông thay nhau tiếp hết đoàn này tới đoàn khác. Thấy mặt họ hàng, xóm giềng ai cũng đã mệt phờ, vì cả ngày tất bật lo ma chay nên ông Tâm nhắc mọi người về nghỉ ngơi giữ sức để ngày mai phụ gia đình tiếp tục tiến hành tang lễ cho thuận lợi. Những người họ hàng gần thì vẫn ở lại nhà đám để phụ gia đình làm cổ cho ngày hôm sau.

Ở ngoài sân, bà Nga em họ của ông Tâm, đang ngồi đốt cho nốt mớ giấy tiền đang cháy dang dở, thì chị Duyên từ đâu đi lại ngồi cạnh. Cầm một cành cây nhỏ trong tay, chị chọc chọc đóng giấy gần cháy thành tro ở trước mặt. Gió thổi qua, làm đóng tro bay lên, chị Duyên nhăn nhó lấy tay che mặt để tro bụi không bay vào mắt. Bà Nga bảo con:

- Con coi mà ngủ một tí để lấy sức đi, ngày mai còn phụ bác Tâm làm đám.

Chị Duyên sợ sệt đáp:

- Thôi mẹ ạ. Khiếp! Hồi nãy con nghe bác Lan bảo bác vừa gặp hồn ma của bà Năm, sợ chết đi được.

Bà Nga nhìn vào nhà, nơi cổ quan tài đỏ rực, bà chẹp chẹp miệng.

- Ừ, chiều giờ mẹ cứ thấy ghê ghê người. Mỗi lần đi ngang cái quan tài là mẹ nghe thấy tiếng động, nhưng đứng lại thì chẳng còn nghe gì.

Chị Duyên sợ hãi nhìn bà Nga, đột nhiên người chị như có ai đó chạm vào. Chị giật mình định hét lên thì giọng nói của anh Thành vang lên sau lưng:

- Em và cô sao không vào nhà mà ngồi ở đây thế?

Chị duyên quay người lại nhìn, hóa ra đó là anh Thành, chị vuốt vuốt ngực thở phào.

- Anh này, làm em sợ chết khiếp, em tưởng là ma chứ, anh đi kiểu gì mà không nghe tiếng bước chân chi hết cả.

Anh Thành cười cười đáp:

- Bó tay em luôn, già rồi mà vẫn còn sợ ma.

Chị Duyên xấu hổ cười trừ, bà Nga bấy giờ mới trả lời câu hỏi khi nãy của anh Thành.

- Cô với con Duyên nãy giờ ngồi ở đây đốt thêm tí vàng mã cho bác Ngọc ấy mà.

Anh Thành lúc này trong vô cùng tìu tụy, đôi mắt đỏ không biết vì thức khuya hay do vừa khóc xong. Anh gật gật đầu rồi nói:

- Vâng, thôi em với cô vào nhà ăn bát cháo gà lấy sức, năm giờ là đội kèn họ tới làm lễ rồi ạ..

Nói xong anh cùng bà Nga và chị Duyên đi vào nhà. Tiết trời đột nhiên nổi lên một cơn gió lớn, làm đóng tro khi nãy bay vào không trung, những đóm lửa chưa tắt hẵn cứ lập lòe liên tục, từ xa nhìn lại cứ như những ngọn lửa ma chơi. Đang đi thì anh Thành cảm thấy cả người lạnh vô cùng, cái lạnh ngắm sâu vào tận xương, anh lảo đảo như sắp ngã. Bà Nga nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ lấy anh Thành. Bà quan tâm hỏi:

- Con bị làm sao đấy Thành?

Anh Thành đưa tay lên vỗ vỗ trán, vừa làm anh vừa trả lời cô:

- Không sao đâu cô, con thấy hơi đau đầu xíu thôi ạ.

Bà Nga quay sang con gái của mình rồi giục:

- Con mau phụ mẹ một tay đưa anh Thành vào nhà, chắc là nó bị trúng gió rồi.

Nói xong bà và chị nhanh chóng đỡ anh Thành vào nhà. Ông Tâm và bà Lan thấy sắc mặt của con trai xanh xao nên lo lắng hỏi:

- Thằng Thành nó bị làm sao đấy cô Nga.

- Hồi nãy em với cháu đang đi vào nhà định ăn một bát cháo gà để lấy sức thì nó bị choáng, chắc là nó bị trúng gió rồi.

Chị Phương lấy trong túi ra chai dầu khi nãy , chị bôi vào hai bên thái dương cho anh Thành. Anh cười cười với vợ.


YỂM_BÙA_TRÙNG_TANG

TÁC GIẢ: PHONG TƯỜNG

CHAP_04

Chị Phương lấy trong túi ra chai dầu khi nãy, chị bôi vào hai bên thái dương của anh Thành, anh cười cười trấn an với vợ. Rồi như chợt nhớ ra gì đó, anh quay sang phía ông Tâm nói:

- À hồi nãy có chú tên Hưng, bảo là bạn của bố. Chú ấy đưa cho con tiền phúng điếu, kêu con gửi lời xin lỗi với bố, tại gia đình của chú có chuyện gấp lắm không vào thắp nhan cho bà được.

Ông Tâm ngạc nhiên hỏi lại:

- Ơ! Chú Hưng nào? Bố làm gì có quen ai tên Hưng đâu.

Anh Thành khó hiểu nói tiêp:

- Người ta không quen bố vậy sao người ta đưa tiền phúng điếu với vòng hoa. Vòng hoa con để ở ngoài chưa mang vào, còn tiền thì ở đây.

Nói xong anh lấy trong túi quần ra một cái bao thư màu trắng. Ông Tâm quay sang hỏi bà Lan và chị Phương.

- Hay là bạn của bà hay con Phương?

Bà Lan vừa lắc đầu vừa trả lời chồng:

- Tôi cũng làm gì có quen ai tên Hưng, bạnthì tôi chỉ có vài người, mấy người đó ông đều biết cả đấy, làm gì có ai tên Hưng đâu.

Bây giờ chỉ còn chị Phương là nãy giờ vẫn chưa nói gì, thấy mọi người đưa mắt nhìn về phía mình, vội vội vàng vàng chị giải thích:

- Mọi người đừng nhìn con như thế. Con cũng không quen ai tên là Hưng đâu.

Cả nhà ông Tâm hoang mang nhìn nhau, vậy người tên Hưng đó là ai? Tại sao không quen mà gã lại mang tiền phúng điếu cho gia đình. Ông Tâm tiếp tục hỏi con trai:

- Chú đó trông như thế nào? Con còn nhớ không?

Anh Thành đăm chiu suy nghĩ, cố nhớ lại hình dáng của người đàn ông ấy. Rồi một lát sau anh miêu tả lại:

- Con cũng không nhớ rõ nữa, hình như bên má trái của chú ấy có một cái bớt nhỏ giống như hình của một cái đồng tiền vậy ấy, người hơi béo, nghe giọng con đoán chú ấy là người miền Trung.

Nghe con trai kể xong, sắc mặt của ông Tâm thoáng có chút tái đi, ông khiếp đảm chớp chớp mắt. Bà Lan thấy thái độ của chồng mình hơi khác sau khi nghe anh Thành miêu tả lại người đàn ông đó, nên bà hỏi:

- Sao mặt ông lạ thế? Ông thấy không khỏe à? Hay ông nhớ ra người này là ai rồi?

Ông Tâm gạc đi ngay:

- Vớ vẩn, tôi đã nói không biết rồi cơ mà, tại tôi cảm thấy hơi đau bụng thôi.

Ông Tâm trả lời xong thì cả nhà rơi vào im lặng, ai cũng cố nhớ xem mình có quen người nào tên Hưng không. Một lát sau chị Duyên lên tiếng phá tang bầu không khí trầm mặt nãy giờ:

- Hay bác Tâm mở bao thư đó ra xem thử đi. Lỡ bên trong người ta có ghi cái gì thì sao.

Ông Tâm gật đầu với chị Duyên một cái rồi nhận lấy bao thư từ tay anh Thành, ông từ từ mở ra. Khi thấy được thứ bên trong, cả nhà ông Tâm và mẹ con chị Duyên cũng đều khiếp sợ, ông Tâm nhìn chăm chăm cái thứ trên tay, miệng ú ớ nhưng chẳng nói được gì. Bà Lan, chị Phương và chị Duyên gần như muốn khóc, chỉ có bà Nga là vẫn giữ được bình tĩnh so với ba người phụ nữ còn lại. Bà chỉ tay vào thứ ông Tâm đang cầm, run run hỏi:

- Cái... cái... này... ai... là người... làm...

Bên trong bao thư đó không phải chứa tiền thật, mà toàn là tiền âm phủ, mỗi tờ tiền đều dính một ít máu. Ông Tâm cắn chặt răng không nói câu nào, cả người rung lên từng hồi, không biết do quá tức giận hay đang quá sợ hãi. Ông buông tay, đóng tiền ấy rơi ra khỏi bao thư bay xuống đất, nằm rãi rác trên sàn. Anh Thành mở to mắt, chỉ tay vào đóng tiền dính máu ấy định nói gì đó, môi anh cứ động liên tục nhưng không có âm thanh nào phát ra cả.

Anh Thành bỗng trở nên vô cùng đau đầu, mắt anh hoa lên, mọi thứ cứ trao đảo, nhòe nhoẹt trước mắt, rồi từ từ mọi thứ tối sầm, anh Thành dần ngất đi. Chị Phương đứng cạnh anh Thành, đang ôm lấy anh thì tự nhiên chị cảm thấy anh Thành run rãy, cả người anh lạnh ngắt như một cái xác.

Chị Phương lo lắng nhìn vào mặt chồng, thấy mặt anh trắng bệch như không còn giọt máu, hai mắt nhắm nghiền, chị sợ hãi gào lớn:

- Anh... anh... ơi...!!!

Cả nhà bị tiếng hét của chị Phương làm cho giật mình, ông Tâm quay sang thì thấy anh Thành đã ngất đi, chị Phương thì đang cố đỡ lấy chồng. Thấy con dâu với con trai gần như sắp ngã, ông vội vàng đưa tay đỡ lấy anh Thành. Bà Lan chạy lại lay lay người anh nghẹn ngào.

- Thành! Con bị làm sao vậy? Mau trả lời mẹ. Thành! Thành!

Bà Lan nước mắt ngắn dài kêu tên anh, nhưng chẳng có lời đáp lại nào, anh cứ im lặng như thế khiến mọi người vô cùng lo lắng. Ông Tâm vội vàng nói:

- Nhanh, phụ tôi một tay đỡ nó đi về phòng.

Chị Phương cùng chị Duyên phụ ông Tâm đỡ anh đi về phòng, còn bà Nga cùng Bà Lan đi theo sau lưng, anh Thành được đặt trên giường nằm cạnh thằng Tùng đang ngủ say.

Nghe tiếng động, nó mở mắt nhìn mọi người, nó ngạc nhiên hỏi:

- Bố bị làm sao thế mẹ?

- Suỵt...

Chị Phương ra dấu im lặng với nó, nó ngoan ngoãn đi xuống, nhường lại giường cho anh Thành. Ông Tâm đưa tay ấn vào huyệt nhân trung của anh, mọi người chăm chú nhìn về phía chiếc giường. Mấy ngón tay bắt đầu cử động, anh Thành từ từ tỉnh lại,, nhưng chưa kịp thở phào thì mọi người phải đồng loạt lùi lại vì khung cảnh hãi hùng trước mắt.

Trên giường, anh Thành từ từ mở mắt, nhưng kì lạ, ánh mắt của anh trông rất vô hồn, anh nhìn mọi người nhết mép cười. Bà Lan lạnh người, nhìn nụ cười của con trai mà miệng cứ lấp bấp, không nói tròn được câu nào. Bà níu tay ông Tâm.

- Thằng... Thành... nó...

Rồi đột ngột, hai hàm răng của anh Thành nghiến chặt, mắt mở trừng, anh nhảy bổ vào người ông Tâm, hai tay xiếc chặt cổ ông, miệng thì cứ phát ra những âm thanh gừ gừ vô nghĩa. Ông Tâm cố sức vùng khỏi, nhưng không hiểu tại sao anh Thành khỏe vô cùng, sắc mặt ông ngày một tái đi. . Bà Lan sợ hãi gào lên:

- Thành! Thành! Con bị làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi con, gia đình mình đang tang gia bối rối, con mau tỉnh đi.

Vừa nói bà vừa chạy lại giữ chặt tay của anh, anh cố giãy giụa, lực mạnh đến nỗi phải thêm chị Duyên nữa mới tạm thời giữ được. Sau khi thoát được tay anh Thành, ông Tâm ngồi trên sàn mà thở lấy thở để, rồi một lát sau ông cũng phụ vợ và con dâu giữ chặt anh Thành. Thằng Tùng thấy bố như phát điên thì sợ lắm, nó lùi lại đứng ở góc phòng mà mếu máo. Bà Lan vừa khóc vừa nói với bà Nga:

- Chắc là thằng Thành nó bị vong nhập rồi, cô mau lấy nước lạnh vào đây giùm tôi. Chúng ta cần rửa nước lạnh cho nó tỉnh lại, để cái vong kia nó thoát ra.

Chị Duyên nãy giờ đi tìm thuốc cảm cho anh Thành, vừa bước vào phòng, chị sửng sờ vì khung cảnh trước mắt. Chị liền hoảng sợ hỏi:

- Chuyện này... là... sao? Anh Thành...

Ông Tâm nói lớn:

- Mau lấy dây trói nó lại, nó bị vong nhập rồi, nó không nghe hiểu mọi người nói gì đâu.

Anh Thành đưa tay cào vào cánh tay giữ chặt của bà Lan đến bật máu, bà đau đến tái cả mặt. Chị Phương vội vàng giật đứt sợi dây chuyền có hình mặt bà phật đang đeo. Chị chạy lại choàng sợi dây chuyền đeo vào cổ anh Thành, anh rùng mình rồi tỉnh táo, anh ngơ ngác hỏi:

- Chú Hưng đâu rồi bố?

Ông Tâm ngạc nhiên hỏi lại:

- Con tỉnh táo lại chưa? Chú Hưng nào ở đây? Mà sao hồi nãy con bị làm sao mà bóp cổ bố vậy?

Anh Thành quay sang nhìn bố đang đứng cạnh, trên cổ vẫn còn in hằng dấu bàn tay của anh mà không khỏi thắc mắc. Anh ôm đầu một cách đau đớn nằm gục xuống giường.

- Đau... con đau đầu quá!!! Con không nhớ gì cả...

Bà Lan đứng cạnh trấn an con:

- Không sao đâu con, mọi người biết con không cố ý mà.

Anh từ từ ngướt mặt lên hỏi ông Tâm.

- Chú Hưng bảo bố trả tiền cho chú ấy, không là chú giết hết cả nhà.

Nói xong anh lại ngất đi một lần nữa. Ông Tâm nghe con nhắc đến người đàn Ông tên Hưng đang kêu mình trả tiền thì ông sợ hãi ngồi thụp xuống. Bà Lan nhìn chồng khó hiểu, rồi như nhớ ra gì đó, bà kinh hoảng đưa tay lên che miệng. Mọi sự chú ý của mọi người bây giờ đều tập trung vào anh Thành, nên không ai để ý tới thái độ kì lạ của ông Tâm và bà Lan, nếu có thì cũng nghĩ là do hai ông bà lo lắng cho con.

Bà Nga đi lại nói nhỏ vào tai của bà Lan:

- Chị Lan! Em thấy chắc thằng Thành bị vong nhập rồi đấy, chị mau đi tìm thầy về xem đi.

Bà Lan đưa đôi mắt lo lắng nhìn về phía anh Thành đang nằm bất động trên giường. Bà gật gật đầu nói:

- Ừ, tôi cũng tính vậy. Mà cô có biết thầy nào giỏi không? Chỉ tôi với.

- Em có biết ông thầy này, ông tên Linh, ổng trị ma trị quỷ giỏi lắm. Lúc trước gần nhà em có một thằng nhóc bị vong nhập, thỉnh bao nhiêu thầy tới đều bị nó rược đánh bỏ chạy hết. Sau đó nghe danh ông thầy Linh, cả nhà mời ông về. Ông vừa vào nhà đọc lẩm nhẩm gì đó, thằng nhóc lăn ra xỉu ngay, lúc nó tỉnh dậy người ta hỏi nó có nhớ cái vụ nó rược đánh mấy ông thầy kia không, nó nói nó không nhớ gì hết.

Bà Lan mừng rỡ nói:

- Vậy thì tốt quá! Cô liên hệ với thầy giùm tôi.

Ông Tâm nãy giờ nghe hết câu truyện, thấy vợ bảo mời thầy ông liền gắt:

- Nhà đang có người mất, bà mời thầy về không sợ quan khách người ta cười vào mặt hay sao?

- Nhà có ma thì mời thầy về trừ, ông không thấy con mình bị nhập rồi hay sao? Còn hơn giữ thể diện mà khiến cả nhà lâm vào nguy hiểm. Mà không biết chừng đóng tiền dính máu khi nãy là do con ma gây ra cũng nên. Với lại ông không thấy lạ khi nghe con trai nhắc đến một người đàn ông tên Hưng hoài sao?

Ông Tâm nghe vợ nói vậy thì im bặt. Bà Lan quay sang nói với bà Nga.

- Phiền cô liên hệ với thầy Linh hộ tôi nhé

Bà Nga gật gật đầu rồi cùng con gái đi ra ngoài gọi điện cho thầy.

YỂM_BÙA_TRÙNG_TANG

TÁC GIẢ: PHONG TƯỜNG

CHAP_06-07

- Cái gì đấy cô Hồng?

Cầm lá bùa trên tay, chị giải thích:

- Cái này là bùa bình an của bố mẹ để lại cho con.

Bà Lan ngạc nhiên hỏi lại:

- Ơ... chẳng phải cô nói cô là cô nhi hay sao?

Nghe bà Lan nhắc tới hai từ " cô nhi", mắt chị có chút thoáng buồn. Thở dài một hơi, chị nói tiếp:

- Lúc người trong cô nhi viện nhặt được con thì con đã có lá bùa này rồi. Họ nói đây là tín vật duy nhất mà bố mẹ đã để lại cho con.

Thấy chị buồn khi nhắc đến bố mẹ nên bà Lan và chị Phương không hỏi thêm gì nữa. Bà, chị Hồng và chị Phương nhanh chóng nấu nướng cho xong xuôi. Trên phòng khách, ông Tâm với thầy Linh đang bàn bạc về buổi lễ ngày mai. Ông hỏi:

- Làm lễ cần những gì vậy thầy? Thầy cứ nói, gia đình tôi lo đủ hết.

- Để tôi ghi ra giấy cho ông, ông cứ theo đó mà mua là được.

Nói xong thầy cầm cây bút ghi vào quyển sổ được đặt trên bàn những thứ cần thiết cho buổi lễ. Thầy Linh ghi xong cũng là lúc bà Lan dọn cơm lên, bà cất tiếng mời thầy và cả nhà dùng bữa. Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, trong suốt bữa ăn ai cũng hỏi thầy về những chuyện liên quan tới tâm linh, thầy cũng vui vẻ mà trả lời hết. Cơm nước xong xuôi, thầy nói:

- Thôi trời cũng gần tối rồi, tôi đi về, có gì cứ gọi cho tôi nhé.

Trước khi ra về thầy Linh lấy trong túi ra một sắp bùa vàng, thầy căng dặn:

- Tôi vẫn chưa hiểu rõ tại sao mà nhà ông bà lại không có gia tiên. nhớ cẩn thận, không có sự che chở của gia tiên thì ma quỷ dễ vào nhà lắm đấy. Ông và bà đây mang những lá bùa này dán vào những cánh cửa, nó sẽ làm cho những vong hồn không thể tùy tiện ra vào nhà của ông bà. Còn nữa, trước khi đi ngủ hãy nhớ rãi muối trước cửa phòng, ma quỷ vô cùng sợ cái đó.

Nói xong thầy Linh quay lưng ra về, gia đình ông Tâm cũng nhanh chóng làm theo những gì thầy dặn. Sau khi làm xong, ông Tâm và bà Lan cùng nhau đi về phòng của mình. Vào tới phòng, ông Tâm tranh thủ đi tắm táp cho mát mẻ, do mấy ngày liền thức trắng lo ma chay nên vừa đặt lưng xuống giường là ông đánh một giấc ngay. Bà Lan tắm ra thì thấy chồng đã thở đều đều, có vẻ đã ngủ say, nên bà nhẹ nhàng nằm xuống cạnh ông, cố ru mình vào giấc ngủ.

Chị Phương đang mơ màng ngủ thì bỗng chị nghe thấy tiếng dây xích kéo lê trên đất. Ban đầu chị không để ý, định kéo chăn lên ngủ tiếp, rồi như chợt nhớ ra gì đó, chị sợ hãi ngồi bật dậy. Tiếng dây xích ngày một gần hơn... gần hơn, rồi chợt im bặt ngay trước cửa phòng, chị sợ hãi lay lay người chồng.

- Anh!!! Anh ơi!!! Dậy... dậy đi.

Mặc dù chị có cố gắng gọi và làm mọi cách để cho anh tỉnh dậy nhưng đáp lại chị vẫn là tiếng ngáy và tiếng thở đều đều của chồng. Chị vừa tức vừa giận nên đã véo mạnh cho anh một cái mạnh, ấy vậy mà anh chẳng chịu tỉnh, ngủ say cứ như một xác chết. Ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, cứ như những thứ chị nghe từ nãy đến giờ đều là ảo giác. Ngay lúc chị vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì đúng lúc đó cánh cửa có tiếng gõ của một người nào đó, rồi một giọng nói vang lên.

- Phương!!! Mở cửa cho bà, nhanh lên, Phương!

Người đang đập cửa tự xưng là bà, nhưng giọng nói này lại vô cùng kì dị, nó cứ âm trầm ma quái, chẳng giống như giọng nói của Bà Ngọc lúc còn sống, mà nếu có đúng là bà Ngọc đi chăng nữa thì bà ấy cũng đã chết rồi cơ mà. Chị sợ hãi không dám thở mạnh, chị nằm xuống chùm chăn kín mít cả lại, cả người co ro, run rãy.

Chờ mãi không thấy ai trả lời, giọng nói đó tiếp tục vang lên.

- Con Phương đâu rồi? Bà kêu mở cửa cho bà, mày không nghe à?

Chị Phương ôm anh Thành mà khóc rưng rứt, nhưng kì lạ anh Thành vẫn ngủ, chẳng có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại cả. Tiếng gõ cửa ngày càng dày đặc, chị Phương hoảng sợ hơi thở dồn dập, tiếng tim đập thình thịch liên hồi như muốn thoát ra khỏi lòng ngực. Bà Ngọc cứ vừa gõ cửa vừa gọi như thế, nhưng chị Phương vẫn không ra mở cửa, bà Ngọc tức giận gào to:

- Mở cửa, mở cửa ra cho tao.

Bà đập mạnh đến mức khiến cánh cửa gần như phải rung lên. Rồi " ầm " một tiếng, cánh cửa bật mở tung, chị Phương sợ hãi cả người cứng đờ, chị nín thở lắng nghe động tỉnh ở ngoài cửa. Nhưng chờ mãi không nghe thấy gì, chị đánh bạo lấy hết dũng cảm mở mắt hi hí nhìn ra. Đúng lúc đó có tiếng bước chân chậm rãi đi từng bước, từng bước đi vào trong phòng để tiến lại chiếc giường của chị và chồng đang nằm. Nhưng hòa lẫn trong tiếng dây xích kéo lê trên đất, chị nghe ra không chỉ có tiếng bước chân của một người, mà có lẽ là hai hay ba người. Qua khe hở của tấm chăn, chị nhìn thấy bà Ngọc đang bị hai bóng đen một cao một thấp không nhìn rõ hình thù đang dùng dây xích trói như phạm nhân. Họ cùng bà đi lại chỗ chị Phương, một trong hai bóng đen đứng hai bên trái phải của bà Ngọc chỉ ngón tay vào mặt anh Thành rồi nói như quát:

- Mày có quen người này không?

Giọng nói âm trầm như phát ra từ địa ngục khiến cả người chị lạnh toát, cứng đờ, không thể cử động được dù chỉ là một đầu ngón tay. Thấy bà lắc đầu phủ nhận, tên bóng đen còn lại tức giận gầm lên, rồi hắn cầm xích sắt quật mạnh vào người bà liên tục. Bà Ngọc đau quá mà gào lên thảm thiết, nhưng tuyệt nhiên bà vẫn không chịu gật đầu. Tên bóng đen lùn tức giận quát lớn:

- Lôi nó lại gần thằng đó, cho nó nhìn rõ mặt, bằng giá nào cũng phải làm cho nó chịu gật đầu.

Nói đoạn hắn kéo bà sòng sọc tiến lại chỗ anh Thành. Bà Ngọc cố phản khán, nhưng sức bà làm không lại bọn hắn, bà tuyệt vọng gào thét:

- Không... không... mau buông tôi ra.

Thấy bộ dạng kêu gào trong tuyệt vọng của bà Ngọc, hai tên bóng đen khoái trá cười khùng khục tỏ ra thỏa mãng vô cùng. Khoảng cách của anh Thành và chị với bọn hắn ngày một gần hơn, bà Ngọc vẫn kiêng trì vùng vãy , nhưng hành động của bà sau cùng cũng chỉ là vô nghĩa, làm sao bà thoát được cánh tay to khỏe như gọng kềm của hai tên bóng đen. Ngay lúc bọn hắn sắp đưa tay nắm lấy tóc của anh Thành mà kéo anh ra khỏi giường, thì bỗng có tia sáng trắng chợt lóe lên, cùng lúc đó mặt dây chuyền hình bà phật của chị cũng nóng lên và phát ra những tia sáng vàng bắn thẳng vào mặt của bọn hắn. Hai tên bóng đen rú lên đau đớn, rồi bọn hắn giật mạnh sợi dây xích, cả ba người đột ngột biến mất khỏi khoảng không trước mắt của chị, cứ như chưa từng xuất hiện bao giờ.

Anh Thành đang ngủ say thì bị chị Phương đạp mạnh giật mình, anh lơ ngơ tỉnh dậy thì nghe bên tai tiếng vợ mình ú ớ. Anh hốt hoảng ngồi bật dậy đưa tay bật công tắc. Đèn vụt sáng, anh thấy chị Phương đang đưa hai tay lên tự bóp cổ của mình, cả khuôn mặt tái xanh cả lại. Anh sợ hãi chụp lấy tay của chị mà cố gắng gỡ ra, nhưng anh có cố hết sức thì vẫn không tài nào tháo ra được. Sắc mặt của chị dần dần chuyển sang màu tím, anh hoảng loạn gào toáng cả lên:

- Bố mẹ ơi! Bố mẹ! Qua xem vợ con bị làm sao thế này.

Ông Tâm và bà Lan bị tiếng gào của anh Thành làm cho tỉnh dậy, ông và bà lập tức xuống giường chạy qua phòng của anh. Vừa vào phòng, ông Tâm nhíu mày nhìn xuống dưới chân của mình, bà Lan bên cạnh giục:

- Ông không thấy con Phương bị làm sao à mà còn đứng ở đây. Còn không mau lại phụ con trai gỡ tay của con Phương ra, ông định chờ cho con Phương nó chết luôn hay sao?

Nghe vợ nói vậy tuy trong lòng ông có hơi khó chịu chút ít, nhưng rồi ông cũng không nói gì mà cùng vợ chạy lại phụ anh Thành một tay. Đúng lúc ông Tâm và bà Lan chạy lại thì mặt dây chuyền của chị Phương đột nhiên lóe sáng, rồi chị hét lên một tiếng rõ to và bật ngồi dậy. Thằng Tùng giật mình tỉnh dậy vì tiếng hét khi nãy của chị Phương, nó ngơ ngác mắt nhắm mắt mở hỏi anh Thành:

- có chuyện gì mà ông nội và bà nội không ngủ mà đi qua phòng của mình vậy bố?

Anh Thành trả lời:

- Không có gì đâu, con nằm xuống ngủ tiếp đi.

Nó nhìn chị Phương lo lắng hỏi tiếp:

- Mẹ bị gì mà mặt mày xanh lè vậy bố?

Anh Thành kiên nhẫn nói:

- Mẹ nằm mơ thấy ác mộng thôi, không có gì đâu, con nằm xuống ngủ đi.

Nhưng nó vẫn không nghe lời, nó cứ ngồi ở đó mà nhìn chăm chăm vào chị Phương ,anh cũng mặc kệ cho nó ngồi ở đó rồi quay sang lo lắng nhìn vào gương mặt xanh xao của vợ.

Chị Phương đưa tay lên lau đi mồ hôi ướt đẫm trên trán, hơi thở của chị đã có phần bình ổn trở lại, không còn dồn dập như lúc vừa tỉnh dậy, tuy vậy nhưng gương mặt của chị vẫn trắng bệch, lộ rõ vẻ hoảng sợ chưa phai. Bà Lan ngồi xuống bên cạnh con dâu, bà lấy tay vỗ nhè nhẹ để trấn an chị. Một lát sau chờ cho chị Phương gương mặt đã có chút huyết sắc rồi bà mới hỏi:

- Con bị làm sao thế? Hay nằm mơ gặp ác mộng à?

Chị Phương sợ hãi kể lại toàn bộ những gì mà mình đã gặp phải cho mọi người nghe, kể xong chị không khỏi rùng mình, khiếp đảm vì những gì mà bản thân chị nằm mơ. Ông Tâm nghe chị kể xong thì tức giận lắm, mặt mày ông đanh lại, ông nói như quát:

- - Thầy Linh đã dặn tụi bây như thế nào hả? Tụi bây coi những lời thầy nói như gió thoảng qua tai à? May là có sợi dây chuyền, còn không là tao không biết mọi thứ sẽ như thế nào nữa.

Anh Thành và chị Phương ngơ ngác nhìn nhau, anh và chị vẫn không hiểu mình đã làm gì sai mà khiến vố có vẻ tức giận như thế. Bà Lan thấy chồng tự nhiên quát con như thế thì liền gắt:

- Ông vừa vừa phải phải thôi, con cái nó đã làm gì mà ông mắng nó dữ vậy? Có gì thì từ từ mà nói.

Ông Tâm chỉ tay ra ngoài cửa phòng, ông nén giận nói tiếp:

- Đấy bà xem đi, thầy Linh bảo trước khi đi ngủ nhớ rãi muối trước cửa phòng để tránh ma quỷ mà tụi nó có chịu nghe đâu.

Bà Lan đưa mắt nhìn ra thì quả thật đúng như lời chồng nói, ở trên sàn chẳng có một hạt muối nào. Anh Thành đưa tay vỗ mạnh lên trán, như vừa mới chợt nhớ ra cái gì đó. Anh nói:

- Ấy con quên mất, con có mang muối lên rồi, nhưng mà tại lúc tối mệt quá nên con ngủ luôn, quên làm theo lời thầy dặn.

Vừa nói anh vừa đưa tay lên lấy chén muối được đặt trên chiếc tủ đầu giường, nhưng anh chợt khựng lại khi nhìn thấy cái thứ ở bên trong chén, cánh tay cầm chén muối cứ để giữa không trung. Bà Lan đưa tay nhận lấy chén muối từ tay con trai, nhưng ôi thôi, bên trong chén chẳng hiểu tại sao mà muối lại chuyểnn sang màu đen cả, đã vậy còn bốc lên một mùi hôi nhàn nhạt. Bà vừa đưa tay bịt mũi lại, vừa nói:

- Tại sao muối lại... lại... chuyển sang màu đen hết như thế này?

Ông Tâm đi lại gần để nhìn, gương mặt ông căng thẳng lắm, ông run run nói:

- Ơ.. cái... này... là... là... sao?

Bà Lan lo lắng trả lời ông mà đôi mắt vẫn nhìn đăm đăm vào chén muối đang cầm trên tay.

- Hay ông gọi cho thầy Linh đi, tôi thấy cái này chắc là do vong làm rồi, chứ không thể nào tự nhiên muối lại chuyển từ màu trắng sang màu đen như thế được.

Ông Tâm nhìn đồng hồ, bây giờ mới chỉ hơn hai giờ sáng, ông chần chừ không biết có nên gọi cho thầy Linh giờ này hay không, nhưng sau cùng ông vẫn lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, ông nhanh chóng bấm số gọi cho thầy. Chuông vừa đổ thì đã có giọng nói của thầy Linh vang lên ở đầu dây bên kia.

- Alo!!! Tôi nghe.

Ông Tâm thấy thầy Linh nghe máy thì mừng lắm, ông lo lắng thuật lại toàn bộ sự việc. Nghe ông Tâm kể xong, thầy Linh nói:

- Bây giờ tôi sẽ đi qua nhà ông ngay,, ông và mọi người hãy ở yên đấy, đừng đi ra khỏi phòng, hãy để muối vào bốn chén nhỏ đặt vào bốn góc phòng, khi nào thấy muối chuyển sang màu đen thì phải thay cái khác liền.

Nói xong chưa chờ ông Tâm trả lời thì thầy Linh đã vội vội vàng vàng cúp máy. Nhìn quanh trong phòng một lượt, thấy muối đã hết sạch, Ông Tâm vừa định đi xuống bếp để lấy thêm làm theo lời thầy dặn, bất chợt ông nhớ lại những gì mà con dâu đã kể, khiến ông sợ hãi trùng bước, chẳng dám đi. Rồi bỗng ông nhớ ra dưới bếp còn chị Hồng đang ngủ, ông liền lấy điện thoại gọi ngay cho chị. Đầu dây bên kia giọng chị Hồng còn lè nhè ngáy ngủ vang lên.

- Alo!!! Con nghe ạ.

- Cô mang hết muối dưới bếp lên phòng thằng Thành cho tôi.

Chị Hồng thắc mắc:

- Để làm gì vậy ông?

Ông Tâm gắt:

- Tôi kêu cô làm thì cô làm đi, lắm lời như thế để làm gì.

Chị Hồng thấy ông chủ tức giận thì vội vàng vâng dạ, ông Tâm nói tiếp:

- À mà cô nhớ lấy kèm thêm bốn cái chén nữa nhé. Xong rồi ra mở khóa cửa để một lát thầy Linh có qua thì thầy có thể tự đẩy cửa đi vào.

Mười phút sau ngoài phòng có tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng nói của chị Hồng.

- Ông ơi, mở cửa cho con.

Ông Tâm bước lại mở cửa cho chị, vừa thấy ông thì chị đã chìa những thứ mà chị đang cầm trên tay ra trước mặt ông.

- Đồ ông dặn con mang lên đây ạ.

Ông Tâm nhìn xuống keo muối và bốn cái chén chị đang cầm trên tay rồi nói:

- Cô mang muối bỏ vào bốn cái chén này rồi mang nó để vào bốn góc phòng giùm tôi, rồi chờ khi nào muối trong chén chuyển sang màu đen thì thay muối mới vào.

Chị Hồng thắc mắc lắm nhưng không dám hỏi lại, chị răm rắp làm theo những gì mà ông Tâm đã phân phó. Chờ cho chị làm xong, ông hỏi tiếp:

- Cô mở khóa cửa ra chưa.

Chị Hồng vừa gật đầu vừa trả lời:

- Vâng, con đã mở khóa rồi, con chỉ khép hờ cửa lại thôi.

Ông Tâm gật đầu tỏ ra hài lòng, ông đi lại ngồi lên chiếc ghế gần đó. Chờ cho ông quay đi, chị lân la lại hỏi nhỏ vào tai bà Lan.

- Mang muối để vào bốn góc phòng làm gì vậy bà?

Bà Lan đáp gọn lỏn.

- Tránh ma tránh quỷ.

Chị Hồng nghe vậy thì vừa sợ vừa tò mò nhưng nhìn gương mặt đang căng thẳng của ông Tâm và bà Lan chị biết chị có hỏi tiếp cũng không được gì, không may lại còn bị mắng oan, nên chị đi ra chỗ mấy chén muối mà ngồi canh. . Anh Thành thấy con trai ngồi đó ngủ gà ngủ gật nên anh nhẹ nhàng đỡ nó nằm xuống, rồi anh quay sang chị Phương mà nói:

- Hay em nằm xuống ngủ một lát đi.

Chị Phương lắc đầu.

- Thôi em không ngủ được, em vẫn còn ám ảnh giấc mơ khi nãy, để em đi lại phụ chị Hồng.

Nói xong chị đứng lên đi xuống giường tiến lại chỗ chị Hồng, chị ngồi xuống bên cạnh người giúp việc của gia đình, chị nhìn đăm đắm vào chén muối trước mặt,. Muối trong chén cứ dần dần chuyển sang màu đen, chờ cho muối gần không còn màu trắng nữa thì chị và chị Hồng mới vội vàng đổ số muối đen đó đi và thay muối mới vào. Chị Hồng nhìn chị không nói gì, thỉnh thoảng cứ chẹp miệng liên tục.

Cả phòng không ai nói với ai câu nào, trông ai cũng có vẻ bất an, sợ hãi, bốn bề yên tĩnh có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Một lúc sau, chị Hồng và chị Phương sợ hãi đồng loạt nói lớn:

- Sao tự nhiên muối chuyển sang màu đen nhanh quá.

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa dồn dập, mọi người sợ hãi không dám thở mạnh, ông và bà biết thứ đang gõ cửa không phải là người, vì cả nhà ông bà đã tập trung ở đây hết rồi kia mà. Một lát sau tiếng gõ cửa không còn nữa thì bà Lan mới run run hỏi:

- Hay là thầy Linh đang gõ cửa?

Ông Tâm không trả lời bà, ông biết nhà thầy cách nhà ông một giờ đi xe, mà tính từ lúc ông gọi cho thầy đến bây giờ chỉ mới ba mươi phút, nên người đang gõ cửa ngoài đó không thể nào là thầy được. Một lát sau, tiếng gõ cửa đó lại tiếp tục vang lên, hòa trong tiếng gõ cửa đó cả nhà ông Tâm vẫn nghe được tiếng dây xích va vào nhau. Mỗi lần tiếng gõ cửa vang lên là số muối trong chén chuyển từ màu trắng sang đen vô cùng nhanh chóng.

YỂM_BÙA_TRÙNG_TANG

CHAP_08_09_10



Cả nhà ông Tâm ngồi chờ thầy Linh tới mà trong lòng vô cùng thấp thõm, ông Tâm ngồi được một lát thì đứng bật dậy đi qua đi lại, trông ông vô cùng căng thẳng. Ông cứ đi tới đi lui liên tục, chốc chốc lại nhìn xuống chiếc đồng hồ đang đeo trên tay, ông nói nhỏ đủ để một mình ông nghe:

- Sao thầy vẫn chưa tới nữa nhỉ?

Đúng lúc đó ngoài cửa có ai đó gõ vào, ông Tâm mừng rỡ nghĩ là thầy Linh đã tới, ông vội vàng chạy ra mở cửa cho thầy. Nhưng ông vừa chạm tay vào tay nắm của cái cánh cửa thì sau lưng anh Thành nói như quát:

- Đừng, bố đừng mở cửa, đó không phải thầy Linh đâu.

Ông Tâm ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, ông hỏi:

- Mày nói cái gì thế con?

Anh Thành chạy lại kéo ông Tâm ra xa cánh cửa, vừa làm anh vừa giải thích:

- Nếu thầy Linh đã tới rồi thì chúng ta phải nghe thấy tiếng con chó ở dưới nhà sủa lên chứ, đằng này tiếng xe còn chẳng nghe thấy đâu cả.

Anh chỉ tay vào chén muối trong góc nhà rồi nói tiếp:

- Bố không thấy từ khi tiếng gõ cửa này vang lên thì muối trong chén chuyển sang màu đen nhanh hơn bình thường à? Mặc dù có chậm hơn khi tiếng gõ thứ nhất và thứ hai vang lên trước đó. Con nghĩ hồn ma này là hồn ma thứ hai, yếu hơn hồn ma lúc đầu, lượng âm khí tiết ra không đủ làm cho muối đổi màu nhanh chóng được. Không biết chừng...

Nói đến đây anh Thành bỗng ngập ngừng, nhưng sau cùng anh vẫn đưa ra suy đoán của mình.

- Không biết chừng đó là hồn ma của người đàn ông tên Hưng ấy bố..

Anh Thành nói xong thì ngoài cửa có một tiếng cười của một người đàn ông cất lên. Gã vừa cười khùng khục vừa nói:

- Con của mày khôn lắm! Nhưng trước sau mày cũng phải trả giá thôi thằng khốn.

Ông Tâm nghe thấy điệu cười và giọng nói đó thì sợ hãi không nói được gì, hai chân ông cứ run rẩy, ông tiến lại chiếc ghế gần đó mà ngồi xuống, ông hướng đôi mắt ngạc nhiên nhìn về phía anh Thành, ông cất tiếng hỏi:

- Làm sao mà con rành mấy vụ này quá vậy?

Anh Thành cười cười đưa chiếc điện thoại đang cầm trên tay ra huơ huơ trước mặt ông Tâm, anh nói:

- Nãy giờ con tra google ấy bố, người ta nói muối sạch có thể giúp phòng tránh ma quỷ. Âm khí do ma quỷ tiết ra sẽ làm muối chuyển sang màu đen.

Ông Tâm vẫn cảm thấy bất an trong lòng, ông đưa tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại để gọi điện cho thầy Linh. Ông vừa định bấm nút gọi đi thì dưới nhà có tiếng xe dừng lại trước nhà, một lát sau có tiếng mở cổng và tiếng chó sủa. Cả nhà ông mừng rỡ, biết chắc chắn lần này chính xát là thầy Linh đã tới. Một lát sau bên ngoài có tiếng bước chân đi dọc hành lan, rồi thầy Linh vừa gõ cửa vừa gọi:

- Ông Tâm! Ông Tâm! tôi tới rồi.

Ông Tâm đứng bật dậy đi nhanh lại mở cửa cho thầy, có kinh nghiệm lần trước, lần này ông cẩn thận hơn, ông nhìn chăm chăm vào muối trong chén một lúc lâu. Sau khi xác định nó không còn chuyển sang màu đen nữa ông mới vội vàng mở cửa ra. Thầy Linh từ từ bước vào phòng, thầy cứ nhìn chăm chú vào khoảng không trước phòng của anh Thành, thầy nặng nề hỏi:

- Hình như vừa có vong hồn của một người đàn ông ở đây, gã ta muốn đi vào phòng nhưng bị lá bùa của tôi và muối trắng ngăn chặn lại. Dựa vào nồng độ âm khí còn sót lại, tôi nghĩ đạo hạnh của vong hồn này cũng khá cao. Nhưng mà...

Gương mặt thầy chợt tái đi, hai hàng chân mày câu lại, thầy vội vàng lấy trong túi đồ ra một lá bùa màu vàng, thầy đọc thầm gì đó, bỗng lá bùa hiện lên những chấm nhỏ màu tím. Thầy nói với vẻ nghiêm trọng.

- Tử khí, đây là tử khí trên người của thần trùng, vậy là thần trùng đã bắt đầu tra tấn, hành hạ bà cụ để buột bà nhận thân, chỉ cần bà gật đầu thì chỉ e là có người sẽ chết.

Bà Lan hoảng sợ hỏi:

- Thần trùng đã chỉ tay vào mặt con trai tôi, vậy không lẽ chỉ cần mẹ chồng tôi gật đầu thì con trai tôi sẽ chết hay sao thầy?

Thầy Linh không nói gì mà chỉ gật đầu, anh thấy thầy khẳng định như thế thì hoảng sợ lắm, anh không nói được câu nào, chỉ ngồi yên ở đó mà chờ thầy Linh đưa ra phương pháp giải quyết. Thầy Linh nhìn về phía chị Hồng và chị Phương đang dọn dẹp những chén muối ở bốn góc phòng mà cau mày trầm ngâm, một lúc sau thầy quay sang nói với anh Thành:

- Tôi sẽ cố hết sức giúp cậu, cậu đừng lo lắng, chúng ta chỉ cần nhốt hồn bà nội của cậu lại rồi mang lên chùa rồi nhờ sư thầy tụng kinh siêu độ thì trùng tang cũng tự khắc được giải trừ thôi. Điều quan trọng bây giờ là phải làm lễ nhốt trùng trước khi bà nội của cậu không chịu nổi sự hành hạ từ thần trùng mà gật đầu.

Nói xong thầy nhìn vào chiếc đồng hồ đang đeo trên tay, rồi thầy ngước mặt lên nhìn về phía ông Tâm, thầy nói:

- Bây giờ đã gần bốn giờ rồi, sau bốn giờ thì cả nhà ông sẽ an toàn, vì không phải bất đắc dĩ thì những hồn ma sẽ không xuất hiện khi có tiếng gà gáy vang lên.

Ngừng một lát, có lẽ để tính toán gì đó rồi thầy nói tiếp:

- Sau khi gà gáy thì chúng ta phải nhanh chóng chia nhau ra làm để hoàn tất việc nhốt trùng trước mười hai giờ trưa.

Ông Tâm vừa nghe vừa gật đầu liên tục, đoạn ông quay sang nói với vợ:

- Một lát bà và con Hồng với con Phương đi ra chợ mua những gì thầy dặn, nhớ là mua cho đủ đấy, còn tôi và thằng Thành ở nhà phụ thầy bày biện bàn lễ.

Bà Lan gật đầu.

- Ừ! tôi biết rồi.

Chờ một lát thì cũng tới bốn giờ, gia đình ông Tâm theo phân công mà ai làm việc nấy. Bà Lan cùng chị Phương, chị Hồng sách giỏ đi chợ mua những thứ thầy dặn, còn ông Tâm và anh Thành thì khệ nệ mang cái bàn lớn từ trong nhà ra trước sân cho thầy Linh. Ngoài sân, thầy Linh đang dùng những chiếc đũa cắm xung quanh cái bàn thành một vòng tròn lớn có thể chứa được sáu người, làm xong thầy lấy những sợi chỉ đỏ trên đó có xâu những lá bùa vàng và những đồng tiền xen kẻ mà quấn quanh một vòng cái vòng tròn mà thầy vừa tạo ra.

Xong thầy đứng dậy phủi phủi tay, thầy nói với ông Tâm:

- Ông vào nhà lấy giùm tôi một chén gạo, một chén nếp và một chén muối nhé.

Ông Tâmg gật đầu, ông vội vàng đi vào nhà để lấy những gì thầy Linh phân phó. Chờ cho ông Tâm lấy những thứ mà mình đã dặn ra, rồi thầy Linh lấy trong túi đồ của thầy ra những thứ mà thầy đã chuẩn bị sẵn từ trước. Gồm năm lá cờ với năm màu sắc khác nhau, một sắp bùa màu đỏ và màu vàng, nhưng màu vàng là chủ yếu, một cây kiếm gỗ và một cái chuông đồng đã rỉ sét, trông có đôi ba phần cũ kĩ, nhìn thần thái thiếu kì trên mặt anh Thành, thầy mỉm cười giải thích:

- Đây là năm lá cờ tượng chưng cho ngũ hành, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, một lát tôi sẽ bày bác quái ngũ hành điên đảo đại trận để vây khốn vong của cụ nhà, sau khi vây được thì tôi sẽ tiến hành nhốt trùng lại.

Anh Thành gật đầu với thầy, rồi anh chỉ tay vào cái chuông đồng được đặt cạnh thanh kiếm gỗ, anh hỏi tiếp:

- Còn cây kiếm gỗ với cái chuông đó để làm gì vậy thầy?

Thầy Linh theo hướng chỉ tay của anh Thành mà nhìn lại.

- Đó là kiếm gỗ đào, được làm từ gỗ của thân cây đào đã từng bị sét đánh qua. Còn cái chuông này được gọi là Chuông Kinh Hồn, là pháp khí của sư phụ cho tôi khi tôi xuất sơn.

Đôi mắt của thầy mơ màng, như lâm vào hồi ức. Một lát sau thầy lắc lắc đầu, thầy nói với ông Tâm:

- Ông đưa tôi đi tham quan xung quanh nhà được không?

Ông Tâm vui vẻ trả lời thầy:

- Được chứ, thầy đi theo tôi.

Nói xong ông cùng con trai đưa thầy đi một vòng quanh khuôn viên nhà. Sau khi đi tham quan xong, sắc mặt của thầy Linh có phần rất lạ, thầy cứ cau mày liên tục, trông có vẻ rất đăm chiêu. Ông Tâm thấy sắc mặt của thầy hơi khác thường nên lo lắng hỏi:
- Thầy phát hiện có gì bất thường đúng không ạ?

Thầy Linh không trả lời ông ngay, thầy cứ cau mày như nghĩ ngợi gì đó, rồi một lát sau thầy mới nói:

- Không biết có bị ảo giác không, mà tôi cứ có cảm giác đất nhà ông đang bị trấn yểm qua, nhưng tôi lại không thấy dấu vết trấn yểm đâu cả. Không thể nào có loại trấn yểm mà không để lại chút dấu vết như vậy được, hoàn mĩ như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ để lộ một chút xíu sơ hở, đây là quy tắt của tự nhiên, không thể nào làm trái lại.

Ông Tâm không dấu được vẻ hoang mang trong đôi mắt, ông run run nói trong sự bất lực.

- Ôi giời ơi!!! Tại sao hết truyện này đến truyện khác cứ trút xuống nhà tôi như thế này.

Thầy Linh an ủi:

- Không sao đâu, tôi đã nói rồi đấy, có lẽ do tôi bị ảo giác thôi.

Thầy Linh nói xong cũng là lúc bà Lan đi chợ về, thầy nhìn đồng hồ xong rồi nói với bà Lan:

- Cô vào nhà nhanh chóng lấy máu gà và máu chó trước cho tôi, còn trái cây thì kêu người giúp việc sắp ra măm rồi mang lên đây để tôi chuẩn bị làm lễ.

Bà Lan gật đầu rồi vội vàng đi cắt máu gà cho thầy Linh. Những tia nắng ấm áp của buổi ban mai vẫn không thể xua đi bầu không khí tang tóc còn sót lại của gia đình. Ngôi nhà cứ âm trầm, lạnh lẽo, toát ra một loại khí màu đen ngồm, gần như bao chùm cả ngôi nhà.

Chờ đến chín giờ thì mọi thứ cần thiết cho buổi lễ nhốt trùng của gia đình ông Tâm cũng đã được chuẩn bị hoàn tất. Thầy Linh bây giờ cũng đã đổi trang phục, thầy mặc trên người một bộ đạo bào, phía trước có hình bát quái, phía sau là hình của một con tiên hạt và chi chit những chữ tàu, tay phải thầy cầm kiếm gỗ đào, còn ngón chỏ và ngón giữa bên bàn tay trái của thầy tạo thành một thủ ấn, trông như kiếm chỉ hay xem trên ti vi.

Thầy Linh đưa cánh tay đang cầm kiếm ra trước mặt, thầy bắt đầu múa những đường kiếm đầu tiên. Ban đầu chậm rãi, rồi từ từ tốc độ tăng dần, cho đến khi cả nhà ông Tâm không thể nào dùng mắt thường mà nhìn được, những gì mọi người thấy chỉ còn là những vệt tàn ảnh mơơ hồ lướt qua. Cánh tay còn lại thì bắt ấn liên tục, liên hoa ấn, bảo bình ấn, sư tử ấn..., có lẽ thầy là Đạo Phật song tu.

Múa kiếm được một lát thì thầy duy chuyển. Chân thầy đạp Bộ pháp kì lạ xoay quanh bàn lễ, rồi đột ngột thầy ngừng lại, thhanh kiếm trên tay thầy chỉ thẳng về phía trước, thầy quát lớn:

- Còn không mau thả hồn cho gia chủ.

Bỗng có một cơn gió lớn thổi qua, hòa trong gió là tiếng dây xích quen thuộc, gió mạnh làm những cây nến trên bàn tắt ngúm rồi đổ rạp cả. Thầy Linh tức giận quát vào khoảng không trước mặt.

- Được, được, không thả hồn ta đánh cho các ngươi hồn siu phách tán.

Nói xong thầy đưa tay cầm sắp bùa trên bàn rồi tung vào không trung, sau đó thầy lấy cái chuông đồng đang nằm trên bàn mà lắc liên hồi, những lá bùa rơi xuống đất tạo thành một hình bác quái, thầy hô to:

- Thiên địa vô cực, càng khôn tá pháp. Ngũ hành bát quái điên đảo đại trận, khởi.

Sau khi thầy niệm xong câu chú, ngũ hành cờ được thầy cắm theo hình ngũ giác ở xung quanh bỗng nhiên không có gió mà phất phới, đồng thời những lá bùa được xâu trên sợi dây đỏ cũng đột ngột bốc cháy dữ dội, nhưng kì lạ, những lá bùa ấy không bao giờ cháy hết, chúng cứ bập bùng dưới nắng, sợi dây đỏ và những cây đũa cũng dường như không có chịu một chút tác động nào do lửa cháy.

Gương mặt của thầy bây giờ không còn vẻ hiền hậu như mọi ngày, mà trông vô cùng tức giận, thầy cầm một nắm giấy tiền vàng mã, nhỏ giọng hỏi:

- Bây giờ có chịu thả hồn ra chưa? Thả ra đi ta cho các ngươi tiền này, muốn bao nhiêu cũng được, xong ta kêu gia chủ cúng cho các ngươi một măm cơm.

Không biết thần Trùng nói gì với thầy, do ban ngày ít âm khí nên người bình thường không thể nào thấy được, mà trông thầy tỏ ra vô cùng hài lòng, thầy mỉm cười gật đầu, thầy cầm lấy cái bình sứ nhỏ trên bàn.

- Vậy mau thả hồn ra, cho nó bay vào cái bình này.

Đúng lúc đó, sắc mặt của thầy đột ngột thay đổi, thầy phung mạnh một ngụm máu, rồi thầy ngã ngồi xuống đất.

Đúng lúc đó sắc mặt của thầy chợt thay đổi, thầy phun mạnh một ngụm máu, rồi thầy ngã ngồi xuống đất. Cả nhà ông Tâm hốt hoảng, anh Thành lo lắng vừa chạy từ trong nhà ra anh vừa hỏi:

- Thầy Linh! Thầy Linh! Thầy có bị làm sao không?

Thầy Linh chống thanh kiếm gỗ xuống đất làm điểm tựa để đứng dậy, ngó thấy anh Thành chạy từ trong nhà ra, thầy khoát tay bảo anh dừng lại, thầy nói như quát:

- Ở yên trong đấy, không được ra đây, ở ngoài này nguy hiểm lắm.

Nghe thầy nói vậy, anh liền đứng lại, anh đưa đôi mắt lo lắng nhìn theo từng hành động của thầy. Nói xong, thầy Linh đưa tay nhúng vào bác máu gà được trộn lẫn với máu chó mực, thầy dùng ngón tay trỏ của bàn tay trái vẽ vào thanh kiếm gỗ đang cầm một hình âm dương thái cực. Vừa vẽ thầy vừa niệm:

- Thái thượng sắc lệnh, Mao Sơn đệ tử, nay mượn thất tinh, thần kiếm nơi tay, yêu ma vong hình, Âm Dương Thất Tinh Kiếm.

Câu chú vừa dứt, thầy Linh liền trợn mắt hất hàm quát vào khoảng không trước mặt:

- Ngươi có phải là vong nam tên Hưng hay không? Được, được, hôm nay ta đánh cho ngươi hồn xiu phách tán, không còn cơ hội đi đầu thai luôn.

Chẳng nghe thấy tiếng trả lời của vong ma ông Hưng, chỉ nghe thấy trong gió có tiếng ai đó cười khinh miệt. Thầy Linh lấy tay cầm kiếm chém vào khoảng không trước mặt, còn tay kia thì rung chuông liên hồi. Bàn lễ bây giờ ngỗn ngang đồ cúng, mọi thứ trên bàn đều bị một cơbn gió mạnh thổi tung xuống mặt đất cả. Thầy Linh vung mạnh tay, thanh kiếm bay vụt khỏi tay thầy cắm mạnh xuống đất, mặt đất chỗ thanh kiếm cắm vào đột ngột tóe ra những tia máu, đồng thời có tiếng thét thê lương của một người đàn ông vang lên. Thầy Linh vội vàng chụp lấy cái nắp đậy miệng chiếc bình nhốt hồn lại, thầy lấy một lá bùa màu đỏ dán vào, làm xong, cả người thầy lảo đảo như sắp ngã. Anh Thành liền chạy ra đỡ thầy vào nhà, bà Lan vội vàng đi lấy cho thầy cốc nước đường. Uống xong, sắc mặt của thầy có phần khá hơn đôi chút, nhưng vẫn còn trắng bệch, trông suy yếu lắm. Ông Tâm quan tâm hỏi:

- Thầy có bị làm sao hay không? Thầy có cần đi bệnh viện không?

Thầy Linh vừa chỉnh lại vạt áo, vừa làm thầy vừa trả lời ông Tâm:

- Tôi không sao, chỉ hơi tổn hao nguyên khí thôi.

Anh Thành khó hiểu hỏi:

- Hồi nãy thầy bị vong ma ông Hưng đánh lén hay sao mà thầy phun máu thế?

Thầy Linh tức giận nói:

- Đúng vậy, đáng lẽ ra tôi đã thuận lợi thu được hồn của cụ nhà rồi, ai ngờ vong ma đó xuất hiện đánh lén tôi, xuýt tí nữa là tôi lật thuyền trong mương rồi.

Bà Lan cầm chiếc bình nhốt hồn từ ngoài sân đi vào, bà hỏi thầy Linh:

- Bây giờ phải làm gì tiếp nữa vậy thầy?

Thầy Linh ngẩm nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Bà hãy mang hồn của cụ nhà lên ngôi chùa lớn nhất ở đây, nhờ sư trụ trì tụng kinh siêu độ, còn tôi...

Nói tới đây thầy chợt cười khổ.

- Còn tôi định hôm nay làm lễ rước gia tiên cho ông bà, nhưng bây giờ tôi bị thương như vậy rồi có lẽ mai mới làm được.

Ông Tâm nghe thầy nói vậy nên ông liền quay sang nói với vợ:

- Bà với con trai và con Phương đi lên chùa đi, tôi ở nhà chăm sóc thầy Linh với thằng Tùng cho.

Bà Lan gật đầu với chồng, bà nói:

- Ừ, ông ở nhà đi, để tôi với con đi.

Nói xong bà cùng anh Thành với chị Phương đi ra chiếc xe hơi đắc tiền cùng nhau đưa vong linh của bà Ngọc đi lên chùa. Anh Thành lên đề máy mãi nhưng chiếc xe vẫn đứng yên bất động, ông Tâm trong nhà hỏi với ra:

- Cái xe bị làm sao thế con?

Anh Thành gải gải đầu khó hiểu, anh nói to để trả lời ông Tâm:

- Con cũng không biết nữa, chẳng lẽ nó bị hư rồi, nhưng làm sao hư được, con mới mua chưa tròn một tháng nữa mà.

Ông Tâm và thầy Linh từ trong nhà đi ra chỗ chiếc xe của anh Thành, ông ngạc nhiên hỏi:

- Hay là do nó hết xăng rồi.

- Đâu, con mới đổ đầy bình ngày hôm qua mà.

Thầy Linh trầm ngâm một lát, rồi thầy đưa cho anh Thành một lá bùa màu đỏ, thầy nói:

- Đây là lá bùa mạnh nhất mà tôi có thể vẽ được, cậu mang để nó trên xe, chuyến này cậu đi tôi không tài nào xem được là lành hay dữ. Thôi cậu nhanh đi đi, sắp qua mười hai giờ rồi đấy. Nhớ là phải mang hồn của cụ nhà tới chùa trước mười hai giờ.

Anh Thành nhận lấy bùa từ tay thầy Linh, anh đi vào lại trong xe, lần này anh bấm nút đề thì xe nổ máy, anh Thành nhanh chóng đạp ga chạy đi. Bà Lan vừa đi thì chị Hồng dưới bếp đi lên, gặp ông Tâm, chị thưa:

- Ông cho con đi vào bệnh viện để khám bệnh, con thấy trong người không được khỏe ạ.

Ông Tâm thấy sắc mặt của chị Hồng quả thật không được khỏe, nên ông không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay. Chị Hồng cảm ơn ông xong thì vội vàng đi nhanh cho kịp giờ khám bệnh.Sau khi nhờ cậy sư thầy về việc xiu độ cho cụ nhà xong xuôi, bà Lan quay sang nói với con trai:

- Đi về thôi con.

Lúc chuyển bị lên xe chị Phương bỗng khựng lại khi nhìn sang bên kia đường. Bà Lan thấy chị Phương đang đi thì đột ngột đứng lại nên bà giục:

- Lên xe đi con, làm gì mà ngẩn người thế?

Chị Phương giật mình, chị quay sang nói với bà Lan:

- Mẹ và anh về trước đi ạ, con có việc gấp phải đi một tí, một lát con về sau.

Nói xong chị vội vàng đi sang bên kia đường rồi mất hút vào dòng người. Anh Thành và bà Lan ngạc nhiên lắm nhưng chưa kịp hỏi gì thì chị Phương đã chạy đi đâu mất. Anh Thành nói với bà Lan:

- Chắc vợ con bận gì đấy, thôi con với mẹ về trước đi.

Nói xong anh và bà lên xe đi về nhà, mà không biết nguy hiểm đang chờ sẵn phía trước. Ở nhà, ông Tâm đang ngồi uống trà với thầy Linh, ông nhìn xuống chiếc đồng hồ đang đeo trên tay, rồi ông ngước mặt lên nhìn thầyLinh, ông nói:

- Sao vợ tôi đi chưa về nữa nhỉ? Từ nãy đến bây giờ cũng hơn ba tiếng đồng hồ rồi. Tính thời gian vừa đi vừa về luôn thì cũng chỉ mất một tiếng thôi chứ.

Ông Tâm vừa nói xong, thầy Linh chưa kịp trả lời gì thì cốc trà đang nằm trên bàn đột ngột vỡ thành hai năm bảy mảng. Thầy Linh thấy vậy thì vỗ bàn đứng bật dậy, thầy hốt hoảng nói:

- Đây là điềm xấu, đại hung, chỉ e là nhà ông sắp sửa có tai nạn giáng xuống nữa rồi.

Ông Tâm nghe thấy thầy nói vậy thì vô cùng hoang mang, ông liền nghĩ ngay tới anh Thành và bà Lan với chị Phương. Ngay lập tức, ông móc ngay trong túi ra cái điện thoại mà gọi ngay cho anh Thành. Gọi đến cuộc thứ năm rồi mà đầu dây bên kia vẫn không nghe tiếng anh Thành trả lời, ông bất an đi qua đi lại trong phòng khách. Đúng lúc đó thằng Tùng vừa khóc vừa từ trong phòng của nó chạy ra. Ông thấy cháu nội khóc nên lo lắng hỏi:

- Con bị làm sao vậy?

Nó lấp bấp kể lại, không thể dấu đi vẻ hoảng sợ trong đôi mắt:

- Bố Thành... con thấy bố Thành cả người đầy... đầy... máu... đứng nhìn con.

Bỗng có giọng nói của chị Phương vang lên ở sau lưng.

- Ủa chồng con chưa về hả bố?

Ông Tâm quay người nhìn lại thì thấy chị Phương đang đi từ ngoài sân vào nhà, ông ngạc nhiên hỏi ngược lại:

- Thế con không đi cùng chồng con hay sao mà hỏi bố?

- Không, con có việc bận nên con về sau, con bảo anh và mẹ về trước rồi cơ mà.

Chị Phương nói vừa dứt câu, thì điện thoại của ông Tâm liền có thông báo có cuộc gọi đến. Ông mừng rỡ vội vội vàng vàng ấn nghe.

- Alo!!!

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà nụ cười trên môi ông từ từ động lại.

- Vâng, vâng, tôi đến liền.

Sắc mặt của ông bây giờ trông vô cùng khó nhìn, ông lảo đảo rồi cả người ngồi bệt xuống đất, đôi mắt lộ rõ sự đau khổ, tuyệt vọng đến tột cùng, ông cố nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Sắc mặt của ông bây giờ vô cùng khó nhìn, ông lảo đảo rồi cả người ngồi bệt xuống đất, đôi mắt lộ rõ sự đau khổ, tuyệt vọng đến tột độ, ông cố nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

- Con đi... đi... lên bệnh viện... với... với bố, chồng và mẹ con bị... tai nạn giao thông rồi, hiện giờ chưa rõ sống chết ra sao nữa.

Chị Phương nghe ông Tâm nói vậy, hai tai bỗng ong ong, chị nhìn trân trối vào gương mặt gần như già thêm mấy mươi tuổi của bố chồng,vẫn không thể tin đây là sự thật. Giọng chị lạc đi.

- Bố... này, hồi nãy chắc... chắc... người ta báo nhầm thôi.

Tiếng của chị nhỏ dần rồi im bặt, những giọt nước mặn đắng tràn ra khỏi khóe mắt chảy xuống đôi bờ môi khô nứt, môi chị mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng khóc uất nghẹn đến nao lòng. Ông Tâm khẳng định trong sự đau đớn.

- Nhầm làm sao được con, số điện thoại đó của thằng Thành mà.

Thầy Linh thở dài, nói:

- Thôi ông tranh thủ lên bệnh viện xem thử coi, biết đâu chỉ bị thương nhẹ thôi thì sao.

Ông Tâm vội vàng đứng dậy, vừa làm ông vừa trả lời thầy Linh:

- Vâng, vâng, thầy đi lên đó với tôi luôn nhé? Có thầy đi cùng tôi mới an tâm được.

Thầy Linh gật đầu đồng ý, chờ cho đến khi thấy thầy gật đầu rồi ông mới quay sang chị Phương mà nói tiếp:

- Con coi mà chuẩn bị đồ đạc đi, xong rồi đi thắp nhang cho ông bà, chờ bố đi lấy tiền rồi mình đi lên bệnh viện.

Nói xong, ông lật đật chạy vào phòng của mình để lấy hết số tiền mặt đang có ở nhà để lo viện phí cho vợ và con. Thầy Linh nhìn theo bóng lưng ông mà chỉ biết lắc đầu, thở dài. Chị Phương đi lại bàn thờ gia tiên rồi cầm que nhang lên đốt, tay chị đánh bật lửa liên tục, nhưng mãi vẫn không có ánh lửa nào lóe lên. Chị run run thả cái bật lửa đó xuống lại bàn, chờ cho bàn tay mình không còn run rẩy nữa chị mới cầm cái bật lửa khác lên thử bật lửa, nhưng ngọn lửa ấy vừa vụt lên thì đã tắt ngúm ngay lập tức. Sự việc kì lạ ấy cứ lặp đi lặp lại liên tục, mãi mà chị vẫn chưa đốt được một nén hương. Thầy Linh nãy giờ đứng sau lưng chị bây giờ mới lên tiếng.

- Cô đưa đây, tôi đốt giùm cho.

- Dạ... dạ vâng ạ.

Thầy Linh đưa tay nhận lấy bật lửa và que nhang từ tay chị Phương, thầy bật một lần là ngọn lửa đã bừng lên. Chị Phuong đưa tay nhận lấy que nhang mà không khỏi thắc mắc.

- Ơ, rõ ràng là khi nãy con bật nhiều lần nhưng cái bật lửa vẫn không chịu cháy kia mà, sao thầy vừa bật một lần thì nó đã cháy rồi nhỉ?

Thầy Linh chỉ ậm ừ, thầy không nói gì, chờ cho chị thắp nhang xong, thầy mới nói:

- Tôi chỉ e là mình không đủ sức để giúp gia đình của cô nữa rồi.

Nói xong chưa chờ cho chị kịp trả lời, thầy đã đi một mạch ra ngoài sân trước. Chị Phương ngơ ngác đứng đó nhìn theo bóng lưng thầy, chị vẫn không hiểu thầy Linh nói vậy là sao, thầy không thể giúp gia đình chị nữa nghĩa là gia đình chị sẽ gặp gì đó liên quan đến tâm linh nữa hay sao? Chẳng phải thầy đã giải trùng cho gia đình chị rồi kia mà.

Ông Tâm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy con dâu đang đứng ngẩn người nên ông giục:

- Đi thôi con.

Chị Phương bị tiếng nói của ông Tâm làm cho bừng tỉnh, chị gật đầu với bố chồng, rồi chị cùng ông đi ra sân trước. Ông Tâm cầm điện thoại ra gọi một chiếc taxi, chờ một lúc thì xe tới, ông Tâm cùng chị Phương và thầy Linh lần lượt lên xe, tiến về nơi mà con ông và vợ đang được những chiến binh áo trắng giành giật mạng sống trong tay của tử thần.

Ba mươi phút sau thì ông đã có mặt ở khoa cấp cứu, chị Phương vội vàng đi đóng tiền viện phí, còn ông Tâm bây giờ đang tiếp chuyện với cảnh sát. Đứng trước mặt ông là người đàn ông mặc trên người bộ cảnh phục, tuổi tác tầm ở độ trung niên cất tiếng trước.

- Xin chào ông, tôi tên là Dương, tôi được một người đi đường thông báo khi con ông gặp tai nạn.

Ông Tâm bắt lấy bàn tay đang đưa ra của ông Dương, vừa làm ông vừa lo lắng hỏi:

- Vâng, chào ông. Lúc ông đến thì ông thấy con trai và vợ tôi có bị làm sao không?

Ông Dương ngập ngừng, có vẻ rất khó mở lời, ông Tâm thấy thái độ ngập ngừng của ông Dương thì cảm thấy trái tim như có ai đang bóp chặt. Sau một lúc lâu lưỡng lự, cuối cùng ông vẫn trả lời câu hỏi của ông Tâm.

- Lúc tôi đến hiện trường của vụ tai nạn thì vợ ông đã chết rồi, theo dấu vết và lời kể lại của những người ở đó thì đây hoàn toàn chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, họ thấy chiếc xe của con ông đang chạy thì đâm sầm vào lề đường rồi bốc cháy, nhưng không có ai gần đó bị va chạm với chiếc xe của con ông cả. Pháp y khám nghiệm được thì nguyên nhân dẫn đến cái chết của vợ ông là hộp sọ bị vỡ, có lẽ do vì xe va chạm với lề đường, không cài dây an toàn nên khi xảy ra tai nạn, theo quán tính vợ ông đã nhoài người về phía trước. Con ông vẫn còn thở, nên chúng tôi đã ngay lập tức chuyển con ông vào khoa cấp cứu.

Đúng lúc đó chị Phương vừa đi đóng viện phí xong, đi về thì nghe hết toàn bộ những gì ông Dương vừa nói. Chị chỉ biết ngồi lặng lẽ ở đó mà khóc thương thay số phận bạc bẽo của bà Lan. Chờ cho ông Dương quay đi, ông Tâm ngồi thụp xuống chiếc ghế bên cạnh thầy Linh, ông hỏi thầy với giọng nói như không còn chút sức lực nào.

- Chẳng phải thầy đã nói khi nhốt trùng lại thì cả nhà tôi sẽ an toàn hết hay sao? Vậy tại sao bây giờ vợ tôi thì đã chết, còn con tôi thì chưa rõ sống chết ở trong kia.

Thầy Linh trầm ngâm, rồi một lúc sau thầy ngưng trọng trả lời ông Tâm.

- Có lẽ ngôi nhà hay mảnh đất mà ông đang ở đã bị một người nào đó yểm lên một loại bùa vô cùng hiếm gặp, tôi cũng không tài nào nhìn ra được, người này chắc phải hận gia đình ông dữ lắm.

YỂM_BÙA_TRÙNG_TANG

CHAP_11

- Có lẽ ngôi nhà hay mảnh đất mà ông đang ở đã bị một người nào đó yểm lên một loại bùa vô cùng hiếm gặp, tôi cũng không tài nào nhìn ra được, người này chắc phải hận gia đình ông dữ lắm, chỉ e là với sức lực của tôi không tài nào phá giải được.

Ông Tâm ngạc nhiên lắm, ông lo sợ hỏi lại thầy Linh.

- vậy... vậy linh cảm của thầy là thật hay sao?

Thầy Linh nặng nhọc ừ một tiếng, nhỏ đến mức ông Tâm ngồi kế bên khó khăn lắm mới nghe được. Chờ một lúc mà vẫn thấy thầy Linh không nói gì, cứ cau mày ra chiều đăm chiêu lắm, ông Tâm mới lên tiếng hỏi tiếp:

- Không còn cách nào luôn hay sao thầy?

Nghĩ ngợi một hồi thầy Linh mới nói:

- Có lẽ bạn tôi giúp ông được. Ông ấy giỏi về mấy vụ bùa chú, trấn yểm lắm.

Ông Tâm nghe thầy nói vậy thì như vớ được cộng cỏ cứu mạng, ông mừng rỡ nói:

- Vậy thầy giúp tôi liên lạc với thầy ấy được không?

Thầy Linh gật đầu rồi thầy lấy trong túi ra chiếc điện thoại, trong có vẻ cũ kĩ lắm, thầy bấm số gọi cho người bạn mà thầy nói. một lát sau, khi đã chào tạm biệt người bạn ở đầu dây bên kia của mình, thầy Linh vui vẻ thông báo với ông Tâm:

- Ông ấy đồng ý giúp ông, chắc tầm ngày mai ông ấy có thể sẽ xuống nhà ông để xem xét địa thế xung quanh ấy và tiến hành giải bùa cho gia đình ông.

Ông Tâm và chị Phương nghe vậy thì sự bất an trong lòng cũng được vơi đi gần nữa. Chị Phương cứ đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu của anh Thành, gương mặt của chị trông hốc hác lắm, mới có mấy đêm mất ngủ thôi mà cứ như chị đã già đi mười tuổi, lại thêm đau buồn vì sự ra đi của mẹ chồng, còn chồng thì chưa rõ sống chết càng khiến gương mặt chị trở nên khắc khoải đi đôi phần. Chị cứ đi như thế, chốc chốc lại lo lắng nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Ông Tâm thấy con dâu lo lắng quá nên trấn an:

- Con lại đây mà ngồi một xíu đi, thằng Thành chắc là không có việc gì đâu con.

Chị Phương đi lại ngồi xuống cạnh ông Tâm mà trong lòng không thể nào tĩnh lặng trở lại được, chị cứ cựa người trên ghế và thở dài liên tục, một lát sau cánh cửa phòng cấp cứu được bật mở, chị đứng bật dậy vội vàng chạy lại gần người bác sĩ.

- Ai là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Nam Thành?

- Là Tôi thưa bác sĩ.

Ông Tâm và chị Phương đồng loạt trả lời. Người bác sĩ già đưa tay đẩy nhẹ gọng kính trên cái mũi cao của mình, ông nói tiếp, gương mặt có vẻ mệt mỏi lắm.

- Cậu ta tạm thời qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng cần phải nằm ở lại bệnh viện để cho tiện việc theo dõi, do trấn thương nặng ở đầu, có thể cậu ta phải sống cả một đời thực vật.

Ông Tâm và chị Phương nghe nói anh Thành có thể sẽ sống cả một đời thực vật thì nét vui khi biết tin anh Thành giữ được mạng sống biến đâu mất cả, ông cố cười gượng gạo nói:

- Vâng, vâng, cảm ơn bác sĩ, may quá, không chết là tốt rồi.

Vị bác sĩ già gật đầu mỉm cười với ông rồi quay đi. Anh Thành được đưa xuống phòng hồi sức, anh vẫn còn đang hôn mê, chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Cô y tá trẻ từ trong phòng bước ra, thấy chị Phương, cô ấy nói:

- Mọi người có thể vào thăm anh ấy rồi, nhưng đừng làm ồn. Chị nhớ thường xuyên nói chuyện với anh ấy, việc đó có thể giúp anh ấy sẽ sớm tỉnh dậy, anh ấy vẫn nghe được mọi người nói gì.

Nói xong cô ta quay đi, chỉ dặn là khi nào anh Thành có dấu hiệu tỉnh lại thì hãy đi kêu bác sĩ ngay lập tức. Chị Phương cầm bàn tay lạnh ngắt của anh Thành mà nước mắt không kiềm được. Gương mặt anh tái xanh như không còn chút máu, hai mắt nhấm nghiền, trên trán quấn một lớp băng gạc màu trắng. Ông Tâm ngồi cạnh chị Phương, ông đưa đôi mắt đầy sự mệt mỏi nhìn vào mặt của con trai mình, ông chẳng nói được gì, chỉ biết ngồi đó chẹp miệng thở dài liên tục. Chẳng rõ tại sao cứ hết chuyện xuôi này đến chuyện không may khác ồ ạc đổ xuống nhà ông, trong vài ngày mà hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời đã rời xa ông mãi mãi, gương mặt tự tin, phong độ ngày nào đã không còn mà thay vào đó là một gương mặt tiều tụy, đầy những vết nhăn, cứ như già đi rất nhiều vậy.

Ngồi được một lúc nữa, ông quay sang nói với chị Phương.

- Thôi con ở lại lo cho thằng Thành, bố đi về coi mà tổ chức tang lễ cho mẹ con nhé.

Chị Phương ngập ngừng định nói gì đó với ông nhưng rồi thôi, chị chỉ gật đầu dạ vâng. Ông Tâm cùng thầy Linh đi ra làm thủ tục nhận xác của bà Lan để mang về nhà. Ra tới ngoài hành lang, ông Tâm chợt nhớ ra chị Hồng chắc giờ này đã về nhà rồi, ông liền lấy điện thoại ra gọi về cho chị.

- Alo, cô hồng đó hả?

Bên kia giọng chị Hồng vang lên trả lời ông:

- Vâng, con đây ông.

Ông Tâm buồn bả dặn chị Hồng:

- Cô ở nhà coi chuẩn bị những thứ cần thiết cho tang lễ, lát nữa tôi về để tôi làm tang lễ cho vợ tôi.

Chị Hồng ngạc nhiên hỏi lại:

- Đám tang cho vợ của ông á? Bà làm sao vậy ông?

- Bà bị tai nạn giao thông, mất rồi.

Nói xong ông tắt máy luôn không chờ cho chị Hồng hỏi thêm gì nữa cả, ông biết tính chị vốn nhiều chuyện, hay hỏi nhiều từ thời chị vừa vào nhà ông làm việc, có chuyện gì là chị phải hỏi đến ngọn đến ngành thì mới chịu thôi. Nhìn cái xác chằn chịt những vết kim do bác sĩ khâu lại giùm cho thi thể bà được nguyên vẹn mà ông không cầm được nước mắt, ông khóc tu tu quét sạch vẻ đạo mạo, uy nghi thường ngày, bây giờ ông không còn là vị lãnh đạo tràn ngập oai phong nữa, mà ông cũng như những người khác, cũng yếu lòng khi người đầu ấp tay gối với mình mấy mươi năm qua đã rời bỏ mình mà ra đi mãi mãi.

Thầy Linh vỗ vai ông an ủi, thầy nói:

- Thôi ông hãy tranh thủ mang xác chị nhà về làm lễ, cho chị sớm được an nghỉ mà xiu thoát về thế giới bên kia. Dù sao đi nữa người chết rồi thì không thể nào sống lại được, sinh li tử biệt là chuyện đời thường, ông nénn đau buồn cho chị nhà yên lòng nơi chín suối.

Ông Tâm gật đầu rồi đưa tay lên lau những giọt nước mắt ở trên mặt, xong ông cùng thầy Linh đưa xác bà Lan về nhà. Đi được nửa đường thì trời bỗng đổ mưa to, trời đang nắng tự nhiên chuyển sang âm u. Những hạt mưa va vào tấm kính của cánh cửa xe vỡ ra thành một màng nước trắng xóa. Về đến nhà thì mưa cũng nhỏ dần rồi ngưng hẵn, thầy Linh bước xuống xe trước , còn ông Tâm thì đang lay hoay mang xác của bà Lan vào nhà, khi quay người định nhờ thầy Linh phụ một tay, ông Tâm không khỏi ngạc nhiên khi bên cạnh thầy là một người đàn ông cũng chạc tuổi thầy. Ông ấy có thân hình cao gầy, gương mặt toát lên vẻ nghiêm nghị, hai người đang nói gì đó với nhau, thấy ông Tâm quay lại nhìn, thầy Linh tươi cười giới thiệu với ông.

- Đây là thầy Vương đấy, thầy sẽ giúp ông giải trấn yểm cho gia đình ông.

Ông Tâm thắc mắc:

- Ơ, chẳng phải thầy nói ngày mai thầy Vương mới đến được hay sao?

Thầy Linh giải thích:

- Ông biết tại sao không? Tại tôi có linh cảm có chuyện không hay sắp sửa xảy ra, với lại vợ... ông... chết ngay giờ trùng nữa rồi, gia đình ông một lần nữa lại phạm phải trùng tang, tôi sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên đã giục thầy Vương đến nhà ông ngay trong hôm nay đấy.

Ông Tâm nghe thầy nói vợ mình chết phạm phải giờ trùng thì hoảng lắm, ông lấp bấp hỏi:

- Tại... tại sao gia đình tôi cứ phạm trùng hoài vậy thầy? Chẳng phải thầy đã giải rồi sao? Tôi tưởng mọi người sẽ không bị phạm trùng khi chết nữa chứ.

Thầy Vương im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng.

- Tôi nghĩ là do cái bùa đang yểm gia đình ông tác quai tát quái.

Chưa chờ cho thầy Vương nói hết những gì thầy biết, thầy Linh đã vội vàng cắt lời thầy:

- Thôi vào nhà rồi nói, mấy ông không thấy trời đang còn mưa hay sao mà đứng mãi ở ngoài này thế?

Ông Tâm gật đầu:

- Vâng vâng, hai thầy lại phụ tôi một tay với, mang vợ tôi vào nhà.

Nói xong thầy Linh và thầy Vương tiến lại phụ ông Tâm, ba người đàn ông cùng nhau mang cái xác bà Lan vào nhà.

Mưa lúc này cũng gần như là đã tạnh, chỉ còn những cơn gió mạnh thổi qua, những cơn gió lạnh như ngắm vào da vào thịt, lạnh buốt cả lòng. Chị Hồng chạy từ trong nhà ra, chị cầm tay bà Lan mà khóc rưng rức, mắt chị đỏ hoe, nước mắt ngắn dài. Ngày thường bà Lan cũng rất hay quan tâm chị, coi chị như con cháu trong nhà, giờ thấy bà chỉ còn là cái xác cứng đờ, chị không thể nào tránh khỏi cảm giác mất mác được. Sau khi vào nhà, ông Tâm quay sang nói với chị Hồng:

- Cô coi mà thay quần áo mới cho vợ tôi, xong rồi gọi điện thông báo cho họ hàng giùm tôi luôn nhé.

Nói xong ông cùng thầy Linh dẫn đường cho thầy Vương đi quanh nhà xem thử, thầy Vương chỉ đi lặng lẽ bên cạnh chứ không nói gì. Đi một vòng xong ông Tâm cùng hai thầy ngồi xuống cái bàn gần đó để bàn việc tang lễ cho bà Lan và vấn đề giải bùa cho gia đình ông. Thầy Linh đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía thầy Vương đang ngồi bên cạnh.

- Ông vẫn không nhìn ra vấn đề gì luôn hả?

Thầy Vương cầm cốc trà tỏ ra trầm ngâm, lát sau thầy đưa cốc trà lên hớp một ngụm, đặt cốc trà xuống lại bàn, thầy chậm rãi trả lời câu hỏi của thầy Linh.

- Mảnh đất ông đang ở không có vấn đề gì cả, phong thủy vô cùng tốt, rất là hợp mạng với gia đình ông, người ở trên mảnh đất này sẽ thuận lợi về mọi mặt, vì đây là long mạch, nhưng là long mạch còn trong giai đoạn ấu niên, nên chưa đủ sức bảo vệ gia đình.

Ông Tâm ngạc nhiên nói:

- Không do mảnh đất vậy vấn đề nằm ở ngôi nhà hay sao thầy?

Thầy Vương gật đầu, thầy đăm chiêu suy nghĩ, thầy Linh cau mày hỏi thầy Vương:

- Vấn đề nằm ở ngôi nhà vậy tại sao tôi vẫn không nhìn ra được nhỉ?

Rồi như chợt nhớ ra gì đó, thầy vỗ bàn quát lớn nhìn về phía thầy Vương run run hỏi:

- Có phải...

Thầy Vương gật đầu khẳng định:

- Ừm... là nó, bùa Lỗ Ban.

YỂM_BÙA_TRÙNG_TANG

TÁC GIẢ: PHONG TƯỜNG

CHAP_12-13-14

- Ừm, là nó, bùa Lỗ Ban, thứ bùa vô cùng tàn độc và rất khó giải trừ.

Ông Tâm ngơ ngác hỏi lại thầy Vương

- Bùa Lỗ Ban là bùa gì vậy thầy? Sao tôi chưa từng nghe tên loại bùa này bao giờ cả.

Thầy Vương thở dài giải thích:

- Bùa Lỗ Ban là một loại bùa chú thường được những người thợ xây, thợ mộc sử dụng. Loại bùa này vô cùng lợi hại, nếu người tâm chính làm ra thì bùa Lỗ Ban có công dụng chửa bệnh, thành công trong kinh doanh, còn do người tâm thuật bất chính làm ra thì sẽ có thể hại người ta tan nhà nát cửa. Ví dụ như gia đình của ông, tôi nghĩ là đã bị yểm một loại bùa Lỗ Ban vô cùng đặc biệt, nó sẽ khiến những người trong gia đình ông luôn luôn chết vào giờ trùng, làm cho gia đình ông sẽ luôn bị trùng tang liên tán.

Ông Tâm nghe thầy Vương nói xong thì sợ hãi đến nỗicả người cứng đờ, ông mở mắt trừng trừng nhìn thầy Linh và thầy Vương, như cần được khẳng định lại những gì mà bản thân ông vừa nghe được, ông yếu ớt hỏi lại thầy, hi vọng đó không phải là sự thật.

- Thầy có chắc không? Có chắc là bùa Lỗ Ban không vậy thầy?

Thầy Linh và thầy Vương đồng loạt gật đầu, ông Tâm thấy vậy thì mọi thứ như trở nên suy sụp, cả người như không còn sức lực, ông cố gắng đưa tay cầm lấy cốc trà trên bàn uống một ngụm để lấy lại bình tĩnh, tay ông cứ rung rẩy khiến trà trong cốc đổ ra ngoài bàn gần một nửa. Đặt cốc trà xuống lại bàn, ông đưa đôi mắt tràn đầy hi vọng hỏi thầy Vương.

- Thầy sẽ có cách giúp tôi mà đúng không?

Thầy Vương tỏ ra khó xử, thầy lưỡng lự không biết có nên trả lời ông Tâm hay không, ông Tâm thấy vẻ lưỡng lự của thầy Vương thì hi vọng vừa có lại đều không cánh mà bay. Thấy thầy Vương hơi khó xử, nên thầy Linh trả lời thay bạn mình.

- Bùa Lỗ Ban chỉ có chủ nhân mới có thể giải trừ, nếu miễn cưỡng phá giải thì sẽ bị nó cắn trả, còn có thể tổn hao âm đức nữa, không phải vạn bất đắc dĩ, không ai đồng ý nhận giải bùa này đâu ông Tâm ạ.

Ông Tâm nghe thấy thầy nói như vậy, ông liền đứng dậy chấp tay xá dài, ông nài nỉ hai người thầy trước mặt.

- Mong thầy giúp gia đình tôi, tôi khổ lắm rồi, tôi chết cũng không sao, chỉ mong gia đình con trai tôi vẫn có thể ổn an sống tiếp, kiếp sau tôi làm trâu làm ngựa cảm ơn thầy.

Thầy Vương nghe thấy ông Tâm nói thế thì có phần hơi xiêu lòng, thầy có chút do dự nhưng rồi thầy cũng gật đầu đồng ý, thầy Linh nhìn bạn mình định nói gì đó, nhưng sau cùng những gì phát ra chỉ là tiếng thở dài.

- Trước hết chúng ta phải tìm được người yểm bùa lên ngôi nhà của ông, sau đó chúng ta đến gặp người đó yêu cầu họ giải bùa, nếu người đó vẫn cố chấp không nghe thì tôi đành mạnh tay tự phá thôi.

Ông Tâm ủ rủ nói:

- Có cả đống người ở ngoài kia, biết ai đâu mà đi tìm thầy, như vậy chẳng khác nào mò kim đáy biển cả?

Thầy Vương nhìn ông Tâm, thầy mỉm cười nói:

- Chẳng phải chúng ta đã có manh mối rồi sao?

- Manh mối ở đâu thầy?

- Thì đấy, bùa Lỗ Ban chẳng phải chỉ có những người thợ xây thường sử dụng hay sao? Chúng ta chỉ cần điều tra những người thợ xây ngôi nhà này cho ông, xem ai có thù với gia đình ông, thì người đó có thể có khả năng là người yểm bùa lên ngôi nhà này.

Ông Tâm thắc mắc:

- Lỡ họ không chịu giải rồi làm sao thầy? Chẳng phải chúng ta tốn công vô ích à? Thầy giải luôn không phải nhanh hơn hay sao?

- Họ không muốn giải cũng phải giải thôi, vì một khi tôi đã phá giải thì lá bùa cũng sẽ cắn trả lên ngôi nhà của người yểm, khiến họ sẽ chịu lấy những gì mà ông đã trải qua, đó là lí do không phải chủ nhân mà vẫn ngoan cố giải trừ thì sẽ bị tổn hao âm đức.

Ông Tâm mừng rỡ:

- Vâng, vâng để tôi gọi điện cho trợ lí, nhờ ông ấy đi điều tra lí lịch những người trong đội thầu thi công nhà tôi.

Nói xong ông vội vàng lấy điện thoại gọi ngay cho gã trợ lí, một lúc sau đầu dây bên kia có giọng nói của một người đàn ông vang lên.

- Tôi nghe đây, có chuyện gì không xếp?

- Ông nhanh chóng điều tra lí lịch toàn bộ đám thợ thi công nhà tôi vừa rồi giùm tôi nhé. Xem thử coi có ai trong quá khứ từng có xích mích gì với tôi không.

Gã trợ lí thắc mắc lắm, nhưng biết tính xếp không thích hỏi nhiều, nên gã chẳng hỏi lại mà răm rắp làm theo. Sau khi nói chuyện xong với gã trợ lí, ông Tâm liền vào nhà lo liệu tang sự cho vợ. Hàng xóm, khách khứa biết tin nên đến chia buồn với gia đình, mọi người ái ngại nhìn ông, vừa mới mất mẹ nay vợ lại ra đi, không biết ông có chịu nổi cú sóc này không nữa. Thấy mọi người nhìn mình như vậy ông Tâm chỉ nở nụ cười yếu ớt để trấn an xóm giềng và bạn bè.

Tối hôm đó, trước khi ra về, thầy Linh đưa cho ông Tâm một sắp bùa, thầy dặn.

- Một lát nữa, khi đưa vợ ông vào quan tài, ông hãy gấp bốn lá bùa này bỏ vào bốn góc quan tài, số bùa còn lại ông giữ mà phòng thân, tôi với thầy Vương có việc bận, có lẽ khuya hoặc sáng mai mới quay lại được..

Ông Tâm đưa tay nhận lấy sắp bùa, ông lo lắng nói:

- Thầy tranh thủ quay lại nhé, chứ không có thầy tôi cứ bất an kiểu gì ấy.

Thầy Linh gật đầu với ông rồi cùng thầy Vương lên xe chạy đi. Ông Tâm đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng dáng thầy Linh và thầy Vương khuất hẵn, ông thu mắt nhìn lại về phía chị Hồng đang cố đuổi con mèo đen không biết từ đâu chạy đến ra khỏi sân. Chợt nhớ ra anh Thành không biết đã tỉnh chưa, olng liền lấy điện thoại ra gọi cho chị Phương còn đang ở trên bệnh viện. Giọng chị Phương mệt mỏi vang lên ở đầu dây bên kia:

- Alo, con nghe này bố.

- Thằng Thành đã tỉnh chưa con?

Chị Phương đáp trong vô vọng:

- Chưa bố ạ, chưa thấy động tĩnh gì cả.

Ông Tâm uể oải ừ một tiếng, rồi cuộc nói chuyện rơi vào im lặng, một lúc sau mới có giọng chị Phương tiếp tục vang lên.

- Để mai con nhờ mẹ con dưới quê lên coi hộ anh Thành, còn con về phụ bố lo đám tang cho mẹ.

Nói thêm vài câu nữa thì ông cúp máy, ông vào bếp kiếm gì đó ăn để lấy sức. Đang ăn thì ông chợt nghe tiếng hét của chị Hồng, ông buông đũa vội vàng chạy lên, vừa bước tới phòng khách, ông suýt ngất vì khung cảnh trước mặt. Trên giường, xác bà Lan đang ngồi lù lù bất động.

Trên giường, cái xác bà Lan đang ngồi lù lù bất động, bà nhết mép cười, mắt mở trừng trừng nhìn mọi người xung quanh, nếu lỡ bị ánh mắt của bà nhìn phải thì sẽ có cảm giác như cả người đột ngột bị rơi xuống hầm băng, lạnh toát, lạnh đến tận xương tủy. Quan khách, họ hàng ông Tâm trong thấy cảnh xác bà Lan đột ngột ngồi dậy như thế thì ai nấy cũng hoảng sợ nháo nhào bỏ chạy, tiếng chị Hồng không biết từ đâu phát lên giữa khung cảnh hỗn loạn ấy.

- Con mèo... bắt... bắt... lấy nó.

Tiếng chị nhỏ dần, nhỏ dần rồi từ từ bị nhấn chìm trong tiếng la hét của những người xung quanh. Bà Lan từ từ đứng dậy, bà cười lên khanh khách nhìn đám người đang cố gắng chen lấn nhau để chạy ra khỏi nhà của mình, bà đưa tay vồ vào khoảng không trước mặt, rồi bà bỗng gầm lên, bà đuổi theo những người đang bỏ chạy. Có một người bạn của ông Tâm đang chạy thì quay đầu nhìn lại phía sau, thấy bà Lan đang đuổi theo mình, ông ấy sợ hãi đến độ lăn ra ngất ngay tại chỗ. Bà Lan chạy lại ôm ông ấy lên, bà vui vẻ cười khùng khục tỏ ra khoái trá, bà nhe răng định cắn lấy người đàn ông đáng thương trong vòng tay của mình, đúng lúc đó có một tia sáng đỏ chợt lóe lên, bay thẳng vào mặt của cái xác bà Lan. Ông Tâm tập chung nhìn lại thì nhận ra thứ dán trên mặt vợ của mình hóa ra là một lá bùa màu đỏ.

Ông Tâm ngạc nhiên đưa mắt nhìn ra nơi cánh cửa, chẳng là ai khác mà đó chính là Thầy Linh, trên tay thầy vẫn còn cầm một lá bùa màu đỏ, giống như lá bùa đang dán trên trán của bà Lan. Ông mừng rỡ chạy ra đứng cạnh thầy Linh, ông run run nói:

- May quá!!! Tôi... tưởng... lâu lắm thầy mới quay lại.

- Lúc nãy đi được nửa đường rồi, tôi chợt nhớ ra trước khi đi tôi thấy cô giúp việc của nhà ông đang cố đuổi một con mèo đen, biết ngay là có chuyện không hay nên tôi vội vàng cùng thầy Vương quay lại ngay lập tức.

Ông Tâm nhìn quanh một lượt, ông thắc mắc hỏi thầy Linh:

-;Thầy Vương đâu rồi thầy? Sao tôi không thấy thầy ấy ở đây.

- Ông ấy cầm la bàn âm dương đi quanh nhà để tìm vị trí của lá bùa Lỗ Ban rồi, ông ấy muốn nhanh chóng giải quyết cho xong vụ này, trong Nam có người đang cần ông ấy giúp.

Bà Lan tức giận gầm lên với thầy Linh, sự chú ý của ông Tâm cũng bị tiếng gầm đó kéo về, chỉ tay về phía cái xác của bà Lan, ông lấp bấp hỏi, giọng nói ngập tràn vẻ hoảng sợ:

- Vợ tôi... còn... còn... sống hay sao vậy thầy? Nhưng rõ ràng hộp sọ của vợ tôi đã bị vỡ làm đôi rồi kia mà.

Thầy Linh lạnh lùng trả lời ông:

- Vợ ông bị quỷ nhập tràng rồi.

- quỷ Nhập Tràng là gì cơ? Sao tôi chưa từng nghe nói về loại ma quỷ này bao giờ.

- Quỷ nhập tràng là một loại ma rất ít gặp phải. Loại quỷ này thường xuất hiện trong đám tang. Khi cái xác bị một con linh miêu nhảy qua thì cái xác ấy sẽ ngay lập tức hóa thành nửa người nửa quỷ.

Ông Tâm nghe thấy thầy nói cái xác của vợ mình đã trở thành nửa người nửa quỷ thì vô cùng kinh hoảng, ông đưa tay níu lấy cánh cửa để làm điểm tựa, ông yếu ớt hỏi thầy Linh:

- Thầy Có cách nào để diệt trừ loại ma quỷ này không? Vợ tôi đủ khổ rồi, tôi không muốn vợ tôi đã chết rồi mà lại cứ bị dày vò xác thân, mong thầy...

Chưa chờ cho ông nói xong, thầy đã cắt lời:

- Ông cứ yên tâm, tôi sẽ giúp ông mà, ông khỏi lo, với lại loại quỷ này không lợi hại như ông tưởng đâu.

Mọi người bây giờ đang túm tụm đứng từ ngoài nhìn vào chỗ bà Lan, linh hồn trong thân xác bà Lan hiện tại đang bị lá bùa của thầy Linh vây khốn, khiến bà không thể nào quấy phá được nữa, bà đưa đôi mắt hung ác, đỏ rực nhìn về phía thầy Linh, miệng cứ gừ gừ những thanh âm trầm đục như vô cùng tức giận. Thầy Linh đi từng bước chậm rãi tiến về chỗ bà Lan, ông Tâm nặng nhọc đi theo sau lưng thầy, sắc mặt ông trắng bệch, tim đập dồn dập vì sợ hãi. Tới trước mặt bà Lan, thầy ngồi xuống mặt đối mặt với bà, thầy trầm giọng hỏi:

- Ngươi là ai? Tại sao lại chiếm đoạt xác của người khác?

Bà Lan nhấm mắt lại, quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn hay để ý đến câu hỏi của thầy, thầy Linh tức quá mà bật cười, thầy cười lạnh nói:

- Được, được, ta hỏi nhẹ nhàng ngươi không chịu, phải cho ngươi nếm một chút đau khổ thì ngươi mới hài lòng đúng không? Thôi được rồi, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.

Nói xong thầy lấy tay tạo thành kiếm chỉ điểm mạnh vào nơi mi tâm của bà Lan, bà Lan đau quá mà gầm rú điên cuồng, nhưng tuyệt nhiên bà vẫn không chịu nói ra lai lịch của mình.

- Như vậy mà ngươi vẫn không chịu nói ra phải không? Được lắm, ngươi chờ đó.

Nói đoạn thầy lấy trong túi ra một sợi chỉ ngũ sắc, thầy lạnh lùng nhìn vào mặt của bà Lan, thầy cười hỏi:

- Ngươi muốn thử bị chỉ ngũ sắc đánh vào linh hồn sẽ có cảm giác như thế nào không?

Linh hồn trong thân xác của bà Lan trở nên sợ hãi khi nhìn thấy sợi chỉ ngũ sắc trong tay của thầy. Thấy nét sợ hãi toát ra trên gương mặt trắng nhờ nhờ của bà Lan, thầy mỉm cười khoái trí.

- Cuối cùng ngươi cũng biết sợ rồi à? Vậy mau nói cho ta, ngươi là ai, không thì đừng trách ta tại sao không nương tay.

Ánh mắt của bà Lan bỗng nhìn sang ông Tâm, bà Lan căm thù gào lớn, giọng nói khản đặc như được phát ra từ một cỏi xa xăm nào đó:

- Thằng khốn nạn, mày còn nhớ tao không? Tao đây, Hưng đây, thằng Hưng bị mày chơi bùa hại chết đây.

Ông Tâm nghe thấy linh hồn trong thân xác của vợ mình nói vậy thì cả người bỗng lảo đảo, ông nhận ra giọng nói đó, giọng nói mà hằng đêm vẫn tra tấn lương tâm của ông trong giấc ngủ, là người bạn làm ăn cũng là đối thủ cạnh tranh với công ty của ông, nhưng đã bị chính ông thuê người làm bùa hại chết. Ông ngã khịu người xuống đất, ông chợt bật khóc, những giọt nước mắt muộn màng khóc thay cho tội ác của mình thời còn trẻ dại, ông đưa tay lên che lấy mặt, ông nói trong tiếng khóc hối hận.

- Hưng!!! Mong ông tha thứ cho tôi, chỉ do tôi nông nổi nhất thời mới hại ông ra như vậy, nhưng sau đó tôi vô cùng ăn năn và hối hận về hành động ngu suẩn, đáng chê đáng trách của mình nên tôi đã có ý định bù đắp cho gia đình ông, nhưng lúc tôi đến thì vợ con ông đã dọn đi cả rồi, tôi chẳng biết họ chuyển đi đâu.

Linh hồn ông Hưng gầm lên tức tối:

- Mày đừng có ngụy biện, nếu mày còn lòng trắc ẩn thì mày đã không làm ra việc tán tận lương tâm như thế. Chỉ vì có một cái hợp đồng mà mày nhẫn tâm dùng bùa hại chết tao, vợ tao quá đau buồn mà trở nên điên dại, còn con tao phải đành vào cô nhi viện. Gia đình tao tan nhà nát cửa như vậy mày còn lương tâm không? Mày coi đồng tiền quý hơn mạng người luôn hay sao?

Ông Tâm nghe ông Hưng tức giận gầm thét như vậy thì chỉ biết cúi gầm mặt, ông cứ lập đi lặp lại hai từ xin lỗi, nhưng suy cho cùng xin lỗi cũng chỉ là một động từ bất lực, chẳng thể nào cứu rỗi được những gì mà ông đã làm ra với gia đình đáng thương của ông Hưng, giọt nước mắt muộn màng kia cũng không thể nào rửa sạch được tâm hồn và bàn tay đã lấm lem đầy những vết nhơ tội ác.

- Nếu khi đó mày còn một chút tình người thì mày đâu có làm như vậy. Tất cả những gì mà mày phải nếm trải hôm nay cũng chỉ do nghiệp mà mày tạo ra mà thôi.

Ngoài trời đột ngột có những tiếng sấm chợt nổi lên, tiếng kêu đinh tai nhức óc như đang cũng phảinổi cơn thịnh nộ vì việc làm của ông Tâm, những lời nói phát ra từ miệng của bà Lan như chứng cứ khép tội của ông Tâm trước tòa án lương tâm. Thầy Linh đứng lặng nãy giờ, nghe cuộc đối thoại của ông Tâm và vong hồn ông Hưng thì thầy cũng hiểu được bảy tám phần câu chuyện, thầy thở dài hết nhìn ông Tâm rồi nhìn sang cái xác của bà Lan, không biết bản thân mình nên làm gì cho phải.

Ngoài sân bắt đầu có những tiếng xì xào bàn tán nổi lên, mọi người chỉ tay về phía ông Tâm mà nói gì đó, mặt ai cũng hiện lên vẻ tức giận. Ông Tâm quỳ giữa nhà mà chấp tay xá dài về phía bà Lan liên tục, ông nước mắtdàn giụa van xin sự tha thứ từ người bạn đã khuất của mình. Vong hồn ông Hưng cố điều khiển cái xác của bà Lan tiến về chỗ ông Tâm đang quỳ, nhưng không tài nào đi được dù chỉ một bước, do đã bị lá bùa của thầy Linh giam giữ. Ông Hưng cười lạnh, ông nhỏ nhẹ hỏi ông Tâm:

- Cảm giác mất vợ mất con, mất đi người thân nhất như thế nào? Thoải mái không? Tuyệt vọng không? Mày hiểu được cảm giác của vợ con tao chưa? Nhưng không sao, suy cho cùng ông trời cũng có mắt, tao đợi chờ ngày này lâu lắm rồi.

Nói xong ông Hưng phá ra cười như điên loạn, tiếng cười chua chat nghe thê lương đến nao lòng, ông Hưng vẫn cười mặc dù nước mắt đã dần trào ra từ khóe mắt. Ông Tâm bất lực nhìn về cái xác của của vợ mình, lúc thì ông nhìn thấy gương mặt có cái bớt hình đồng tiền của ông Hưng, ông chớp mắt nhìn lại thì đó vẫn là gương mặt trắng nhờ nhờ, không còn một chút sự sống của vợ mình. Chợt có tiếng chuông điện thoại của ông Tâm vang lên, ông rung rung đưa tay vào túi lấy điện thoại ra nghe, đầu dây bên kia giọng của gã trợ lí gấp gáp vang lên.

- Alo, xếp ơi, tôi điều tra được rồi, trong đám thợ xây nhà cho xếp có một cậu thanh niên tên Minh, cậu ta rất là khả nghi, cậu ta là cô nhi, rất hay qua lại với cô giúp việc của nhà xếp, ngoài ra không còn ai là có dính dáng với nhà xếp nữa cả.

Nghe gã trợ lí nói vậy, ông xiếc chặt chiếc điện thoại trong tay, ông định nói gì đó thìđúng lúc chị Phương chạy từ ngoài vào, chị gào lớn với ông Tâm:

- Bố, bố, tránh xa con mụ Hồng ra, chính nó là người yểm bùa Lỗ Ban lên ngôi nhà của mình đấy, nó là con gái của người đàn ông tên Hưng.

Ông Tâm quay sang nhìn chị Phương đang đứng cạnh ông, chị dùng hai tay chống lên gối thở hổn hển, như vừa phải chạy đi đâu đó với tốc độ nhanh lắm, ông ngạc nhiên hỏi:

- Sao con không ở trên bệnh viện với thằng Thành mà đi về đây? Mà những gì con nói khi nãy có thật không?

Chị Phương nhìn về phía của chị Hồng, chị gật đầu khẳng định với ông.

- Anh Thành tỉnh rồi bố, ảnh kêu con đi về nhà ngay để nói với bố là người làm cho gia đình mình ra nông nổi này đều do con Hồng và thằng Minh cả đấy.

- Nhưng làm sao nó biết?

- Là do ông Hưng nói với anh Thành hết đấy bố, sau khi ông ấy hại anh Thành bị tai nạn giao thông, ông ấy cứ tưởng chồng con không qua khỏi nêbn ông ấy đã khoái trá kể lại hết toàn bộ thù hận giữa bố và ông ấy, ông ấy còn nói với chồng con là con Hồng chính là con gái ruột của ông ấy. Nói xong ông Hưng định bắt hồn của chồng con đi nhưng may có lá bùa trong túi áo của thầy Linh cho lúc trước khi đi đã cứu được chồng con một mạng.

Ông Tâm sững sờ nhìn về phía chị Hồng, ông không tin người con gái hiền lành này lại có thể hại ông suýt tí nữa tan nhà nát cửa như thế. Chị Hồng lạnh lùng cười với ông, bốn mắt nhìn nhau, ông nhìn thấy sâu thẳm trong đáy mắt của chị có hai ngọn lửa hận thù đang bùng cháy.


YỂM_BÙA_TRÙNG_TANG

TÁC GIẢ: PHONG TƯỜNG

CHAP: cuối

Chị Hồng lạnh lùng cười với ông, bốn mắt nhìn nhau, ông nhìn thấy sâu thẳm trong đáy mắt của chị có hai ngọn lửa hận thù đang bùng cháy. Chị từng bước từng bước nhẹ nhàng đi lại trước mặt ông Tâm, nét dịu hiền thường ngày biến đâu mất cả mà thay vào đó là gương mặt lạnh tanh, tràn ngập sự oán hận. Chị nhỏ nhẹ nói với ông:

- Tôi chỉ học theo những gì ông đã làm thôi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế. Có vay thì có trả thôi, ông đừng trách tôi tại sao lại độc ác như vậy. Lúc ông dự định hại chết bố tôi ông có từng nghĩ cho cảm nhận của tôi và mẹ tôi chưa. Tất cả đều chỉ là quả báo mà ông đáng phải nhận lấy.

Ông Tâm á khẩu không nói được gì, môi ông cứ cử động liên tục. Một lát sau cố hết sức ông mới phun ra được một câu:

- Quan có đầu nợ có chủ, tại sao cô lại chút lên đầu những người thân xung quanh của tôi?

Chị Hồng tức giận gào lớn vào mặt ông Tâm:- Ông còn hỏi tôi tại sao nữa à? Tại sao ư? Vậy tôi đã làm gì ông mà ông lại cướp đi gia đình của tôi, khiến tôi trở thành một con nhỏ không bố không mẹ, ông biết tôi trải qua những ngày tháng tăm tối đó như thế nào không? Hả? Hả? Còn mẹ tôi nữa, từ một người phụ nữ dịu dàng trở thành một kẻ điên dại, lúc tỉnh lúc mê. Thử hỏi tôi và mẹ tôi đã làm gì ông? Hả ông Tâm?

Ông Tâm nắm tay lại thành nắm đấm, cả người ông rung lên không biết vì hối hận hay vì phẫn nộ, ông cúi mặt chẳng biết làm gì hơn hành động lặp đi lặp lại hai từ xin lỗi muộn màng ấy. Thầy Linh thở dài nói với linh hồn của ông Hưng trong cái xác bà Lan:

- Thôi ông buông bỏ thù hận đi, dù sao đi nữa ông ấy cũng hối hận và trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình rồi, tôi mong ông sẽ bỏ đi chấp niệm để sớm được đầu thai kiếp khác. Coi như kiếp này ông ấy nợ ông, trời sẽ bắt kiếp sau ông ấy phải trả ông hơn bội phần.

Ông Hưng trầm mặt không nói gì, một lúc sau bỗng có một luồng khí đen bay ra khỏi thân xác của bà Lan, luồng khí ấy hóa thành dáng hình của một người đàn ông có cái bớt trên mặt. Môi ông Tâm giật giật.

- Mong ông tha thứ cho tôi.

Ông Hưng nở một nụ cười khinh miệt cho câu nói sáo rỗng ấy của ông, ông Tâm thở dài bất lực. Thầy Linh hỏi ông Hưng:

- Ngươi còn tâm nguyện gì nữa không?

Ông Hưng đưa mắt nhìn về phía người con gái của mình, ông đi từ từ lại. Chị Hồng tươi cười với bố mình, nhưng trên mặt là những giọt nước mắt ngắn dài thay nhau trào ra từ khóe mi xuống bờ môi khô nứt, chị run run gọi:

- B...bố... bố ơi!

Chị đưa tay ra định nắm lấy bàn tay của bố mình nhưng tay chị lại xuyên qua khỏi cơ thể của ông Hưng, cứ như ông chỉ là một cái bóng. Chị ngơ ngác nhìn bố mình rồi chị bỗng bật khóc, tiếng khóc oán than vô cùng thê lương khiến ai ở đó đều không khỏi chạnh lòng với chị. Ông Hưng chỉ biết đứng nhìn con gái của mình mà chẳng thể ôm ấp hay ve vuốt yêu thương, tim ông như có hàng ngàn con kiến đang cắn lấy vô cùng đớn đau. Thầy Linh nhìn cảnh tượng âm dương cách biệt của gia đình ông Hưng khiến một người nhìn quen sinh tử như thầy cũng phải ngủi lòng. Thầy Linh vừa định nói gì đó với ông Hưng thì thầy Vương vui vẻ chạy từ ngoài vào, trên tay cầm một lá bùa màu đen viết đầy những kí tự từa tựa hình cái đầu lâu, thầy mừng rỡ nói:

- Tôi tìm được rồi, tìm được lá bùa Lỗ Ban yểm lên ngôi nhà của ông rồi, đây này.

Nói xong thầy đưa lá bùa màu đen ra quơ quơ trước mặt của mọi người, thầy chợt khựng lại khi nhìn rõ khung cảnh trong nhà, do nãy giờ quá vui mừng khi tìm được lá bùa Lỗ Ban nên thầy không để ý. Ông Tâm nghe thấy tiếng của thầy Vương thì theo quán tính ông xoay người về phía cánh cửa ra vào. Bỗng lúc đó chị Hồng lấy trong túi áo ra con dao gọt trái cây, chị nhảy bổ vào người ông Tâm mà đăm thẳng vào yết hầu ông một nhát sâu lúc cán, rồi chị dùng sức rút con dao ra khỏi cơ thể của ông, máu từ đó bắn ra bốn phía, bắn vào người và cả vào mặt của chị. Chị Phương hoảng sợ khóc ầm lên, chị đưa tay đỡ lấy cơ thể của bố chồng, chị run run gọi:

- Bố... bố... đừng nhấm mắt lại nha bố, bố chờ con gọi cấp cứu, bố sẽ không có việc gì đâu ạ.

Nhưng chưa kịp chờ cho chị lấy được cái điện thoại thì ông Tâm trong vòng tay của chị đã chút lấy hơi thở cuối cùng, chị Phương sững sờ nhìn đăm đăm vào cái xác của ông Tâm. Chị Hồng thấy kẻ thù của gia đình đã chết thì chị liền cười lên ha hả, chị hạnh phúc nói với ông Hưng:

- Con trả thù cho bố được rồi, bố chờ con theo với nhé.

Thầy Linh vội vàng chạy về phía chị, ông Hưng gào lớn với chị:

- Không.

Nhưng lưỡi dao lạnh lùng đã cắm phặp vào tim, chị Hồng ngã người nằm trên mặt sàn lạnh lẻo, chị nở một nụ cười mãng nguyện, hơi thở của chị yếu dần rồi tắt hẵn, lá bùa Lỗ Ban trên Tay của thầy Vương cũng hóa thành tro bụi bay xuống cạnh cái xác của chị Hồng, kết thúc lại hận thù đã kéo dài đến hai thế hệ.

-----------
NGOẠI TRUYỆN VỀ NHÂN VẬT HỒNG

Chẳng biết dạo này bố của tôi bị làm sao mà cứ liên tục bảo có người muốn giết ông ấy, nửa đêm đang ngủ bố cũng bật dậy nói với mẹ như vậy. Mẹ tôi vô cùng lo lắng, bà nghĩ bố tôi ông ấy do lao lực quá độ mà sinh ra ảo giác.

Không khí nhà tôi bây giờ vô cùng nặng nề, tôi nghe bố và mẹ nói với nhau rằng dạo này công ty của bố đang bị tuột dốc không phanh, có thể sẽ phá sản. Nói thật với một đứa bé tám tuổi như tôi cũng chẳng thể nào hiểu được khái niệm của hai từ phá sản, nhưng thấy bố mẹ buồn tôi cũng không thấy vui.

Sáng nay mẹ tôi có mời một cụ già về nhà, mẹ cứ liên tục gọi là thầy, tôi chẳng biết cụ ấy là ai nhưng thấy mẹ gọi là thầy nên tôi cũng lễ phép ra chào. Thầy ấy nói gì đó với mẹ mà tôi nghe thấy như lọt vào sương mù, gì mà bố tôi đã bị người ta yểm lên người một loại bùa gì đó mà nghe cái tên kì dị lắm, tôi cũng không nhớ rõ nữa, thầy nói thầy giải không được.

Mẹ tôi nghe vậy thì lo lắng vô cùng, mẹ gọi bố xuống cho thầy coi thử xem còn cách nào giúp bố giải bùa không, nhưng chờ mãi vẫn không có tiếng bố trả lời, mẹ đi luôn lên phòng của bố để gọi. Bỗng tôi nghe thấy tiếng hét của mẹ, tôi sợ hãi chạy lên phòng bố xem coi mẹ có bị làm sao không. Vừa tới phòng bố đập vào mắt tôi là một cảnh tượng mà cả đời tôi cũng không thể nào quên được. Bố tôi treo lơ lửng giữa không trung, rồi những chuyện sau đó tôi không còn nhớ gì nữa cả. Chỉ nhớ rằng mẹ tôi hóa điên, bố tôi treo cổ chết, còn tôi phải vào cô nhi viện, họ hàng chẳng ai thèm ngó ngàng đến mẹ con tôi từ khi bố tôi mất, mà người hại gia đình tôi ra nông nổi như vậy đều là do gã đàn ông tên Tâm, là đối thủ làm ăn với bố. Mẹ tôi nói với tôi như vậy. Tôi hằng ngày chép tên của gãấy vào một cuốn sổ tay, tôi sợ mình quên đi kẻ thù của gia đình tôi nên tôi mới làm như thế.

*

Mười năm sau, khi ra khỏi cô nhi viện rồi, tôi tìm đến người thầy khi xưa được mẹ tôi mời về nhà để giải bùa cho bố tôi mà cầu học, tôi muốn dùng bùa để hại chết cả nhà của người đàn ông ấy, tôi chỉ lấy lễ của người trả lại cho người thôi. Thầy ấy nhớ ra tôi là ai qua lời kể của tôi, thầy đồng ý dạy cho tôi những gì mà tôi mong muốn học. Một tháng sau tôi giã từ thầy để bắt đầu cho công cuộc trả thù của mình.

Hai năm sau tình cờ tôi có quen một người thanh niên tên Minh, một thời gian sau tôi và anh ấy nảy sinh tình cảm với nhau.

Một hôm nọ, anh ấy hẹn tôi ra quán cà phê, anh vui vẻ thông báo với tôi là anh ấy vừa mới được nhận vào đội thầu thi công cho ngôi nhà mà tôi đang làm, mà ngôi nhà ấy là của gã Tâm. Tôi biết thời cơ của mình đã tới, tôi dùng hết khả năng của mình để làm ra lá bùa của người thầy năm xưa đã dậy cho mình để trả thù người đã hại tôi tan nhà nát cửa.

Tôi nhờ anh Minh mang nó chôn vào một góc của căn nhà, chỉ cần như vậy là bùa sẽ linh nghiệm.

Vài tháng sau thì bùa bắt đầu có tác dụng. Sáng hôm ấy tôi đi lên xem thì phát hiện mẹ của gã ấy đã chết, tôi vô cùng hài lòng thỏa mãng khi nhìn thấy gương mặt đau thương của gã, nhưng đây chỉ mới bắt đầu thôi, từ từ mà thưởng thức nhé.

Tôi biết rằng lá bùa của tôi tạo ra sẽ khiến cả nhà gã chỉ chết vào giờ trùng, dù cho gã có thỉnh ông thầy tên Linh gì ấy về cũng không thể nào phá giải được đâu, loại bùa này ít người biết đến lắm. Trưa hôm ấy tranh thủ khi con trai của gã đi mang vong của mẹ gã lên chùa, tôi xin gã cho tôi đi khám bệnh một chút, thật chất là tôi cùng anh Minh đi lên bệnh viện thăm mẹ tôi.

Đang đi thì tôi vô tình gặp con Phương, tôi hốt hoảng khi nó nhìn về hướng tôi, tôi giục anh Minh chạy đi thật nhanh, may là tôi đã bỏ được nó lại sau lưng. Chiều về nhà không thấy ai, tôi đoán là gia đình gã đã gặp chuyện nữa rồi. Một lát sau có điện thoại của gã gọi về, đúng như những gì tôi nghĩ, vợ gã đã chết, tôi mỉm cười khoái trá.

Đám tang của vợ gã được diễn ra, trong lòng tôi vui như chẩy hội. Không biết từ đâu bỗng có con mèo xuất hiện, nó nhảy qua cái xác của bà Lan, làm cho bà biến thành quỷ nhập tràng. May là có ông thầy tên Linh xuất hiện kịp thời, cứu được tất cả những người trong tang lễ. Nhưng kì lạ, cho dù thầy Linh có dùng biện pháp mạnh đi chăng nữa thì linh hồn trong thân xác của bà Lan vẫn không chịu thoát ra. Một lát sau khi linh hồn ấy mở miệng nói thì tôi chợt sững sờ, không tài nào tin được vào hai tai của mình.

Đấy là giọng nói của bố, qua bao nhiêu năm rồi mà tôi vẫn nhớ như in giọng nói ấy, giọng nói mà hằng đêm tôi vẫn mơ thấy trong giấc ngủ. Tôi bịt tai lại để không phải nghe những lời thú tội giả tạo từ gã Tâm, một con quỷ đội lốt người ấy. Bố tôi vẫn vậy, vẫn rất dễ tin người, một lúc sau khi thầy Linh khuyên ông buông bỏ hận thù thì bố, tôi, ông ấy đã xuất hồn ra khỏi thân xác của vợ gã. Cho dù bố tôi có buông bỏ thì tôi vẫn sẽ trả thù cho tới cùng, ít ra gã Tâm cũng phải chết.

Chớp lấy thời cơ khi gã quay đầu ra hướng cánh cửa, tôi liền lập tức lấy ngay trong túi ra con dao gọt trái cây, tôi nhảy bổ vào người gã mà dùng hết sức đâm vào iết hầu của gã. Sau đó tôi mỉm cười với bố, rồi chính tay tôi kết thúc cuộc đờicủa mình. Tôi biết tôi không sống nổi khi đã giết người, tôi thà tự tay lấy đi mạng sống của mình, như vậy tôi còn có thể đoàn viên với bố sớm hơn. Còn mẹ tôi, bà ấy đã bị ung thư thời kì cuối rồi, chắc không bao lâu nữa thì cả nhà tôi sẽ được đoàn tự thôi.

Cả đời này tôi chỉ nợ anh Minh, những gì kiếp này tôi nợ anh, kiếp sau tôi sẽ đền ơn đáp nghĩa anh vạn lần. Xin lỗi anh.

Tôi cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi, rất buồn ngủ nữa. Mọi thứ trước mắt tôi trở nên mơ hồ, từ từ tôi khép mi mắt lại, thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhàng vì đã trả thù cho bố mẹ được rồi.

TÁC GIẢ: PHONG TƯỜNG

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates