Ad Section

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2020

XÁC AI TRONG VẠI MẮM

XÁC AI TRONG VẠI MẮM

Chương 1: Đòi nợ.

Tân là 1 tên du côn ở cái xóm nhỏ thuộc Huyện Hậu Lộc tỉnh Thanh Hóa. Hắn cũng là một con nghiện lâu năm của xóm này, cai đi cai lại vẫn tái nghiện, dạo gần đây hắn vừa mới ra trại về vì vừa bị bắt do tội sử dụng chất ma túy, quá khích và gây trọng thương cho người khác, người dân trong xã khá ngạc nhiên khi hắn vừa về, bỗng có rất nhiều tiền sửa sang nhà cửa, có tiền mở quán cầm đồ, cho vay nặng lãi, người ta thấy xe ô tô thường xuyên đến nhà hắn, toàn những người mặc quần áo lịch sự sang trọng.

Giờ ra đường, bà con ai gặp hắn cũng vui vẻ chào hắn 1 tiếng là anh Tân đại gia, vì từ khi hắn về, mọi người thấy hắn có vẻ tu chí làm ăn, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, đi ra đường gặp ai cũng gật đầu, lên tiếng chào hỏi đang hoàng, không như trước đây, hễ ra ngoài mà gặp ai vô tình liếc mắt nhìn về phía hắn một chút thì hắn văng tục chửi ngay.

- Nhìn cái đ!.t m*ẹ nhà mày à, bố chém chế.t m.ẹ mày giờ.
XÁC AI TRONG VẠI MẮM


Tuy nhiên bây giờ thì khác, ai cũng cười chào lại, thậm chí mấy đứa con nít trước đây sợ hắn bây giờ cũng chạy theo sau hắn. Và hắn bỗng nhiên giàu có như vậy là có 1 tên trùm xã hội bảo kê, rót tiền cho hắn, tên đó chính là bạn tù của Tân, khi còn trong tù cai nghiện, Tân có đỡ 1 nhát dao của 1 tên đối lập với tên này, từ đó hắn nhận Tân làm e kết nghĩa, dặn sau này ra tù sẽ nâng đỡ Tân. Đúng là lời hứa của trùm xã hội có khác, khi Tân vừa ra tù, hắn tìm đến rót tiền cho Tân làm việc cho hắn, tuy nhiên vẻ bề ngoài của Tân chỉ là cho mọi người thấy, khi về nhà cha mẹ hắn sợ hắn như cọp, vì máu côn đồ, máu chém giết đã ngấm vào máu của hắn.

Dạo gần đây hắn có cho 1 người tên là Đạt ở trong xã vay tiền, hắn hứa hẹn mãi không trả, Tân đang bực tức trong người, nể Đạt là người cùng xóm nên hắn chưa mạnh tay. Hắn nhớ lại hôm Đạt đến.
******

Tên Đạt này là chủ của 1 cơ sở sản xuất mắm tôm nổi tiếng, hắn cũng thuộc dạng máu chó trong làng này, ai đụng đến hắn mà k đúng thì hắn chửi bới, đánh họ, hắn không có công việc ổn định, trước đây hắn cũng nghiện ngập hút chích, đi theo tên Tân, tuy nhiên hắn đã cai được nghiện. Có điều Đạt là 1 tên nghiện lô đề nặng.

Nhà hắn có 1 cơ sở chuyên sản xuất mắm tôm, mắm ruốc. Từ khi ra trại cai nghiện hắn về cai quản cơ sở đó. Tuy nhiên Công việc ở cơ sở hắn bỏ mặc không ngó ngàng gì đến nó, hắn chỉ suốt ngày ngồi ở trong phòng tính tính, toán toán, hôm nay ra con gì, mai lô về con gì... may còn có cha mẹ hắn giúp đỡ, cơ sở làm mắm của hắn cũng được truyền từ ông cha hắn để lại, đến đời hắn thì lay lắt không biết cầm chùng đến khi nào. Cha mẹ của Đạt có tuổi mà ngày ngày vẫn phải gò lưng làm ở cơ sở mắm, mong muốn vớt vát được ít đồng trả nợ, giữ lại cơ ngơi của ông bà để lại.

Tuy nhiên cách đây mấy ngày, Đạt có làm 1 vố đề to, mong muốn kiếm lại cả gốc cả lời mà mấy tháng nay hắn đều thua sạch bách, tuy nhiên bao nhiêu vốn liếng hắn cầm đi đánh đề đều thua sạch, thậm chí còn nợ thêm 200 triệu nữa, chủ nợ thì đe dọa.

- Nếu mày không trả nợ cho tao trong vòng 3 ngày kể cả gióc cả lời thì tao xin cái mạng mày.

Đạt rất sợ hãi hắn van xin

- Anh anh thư thư cho em vài hôm, 3 ngày thì làm sao mà em kiếm ra được ạ.

Tuy nhiên bây giờ giết hắn thì kiếm đâu ra được 200tr trả nợ, hắn đi lục sổ đỏ của ngôi nhà đang ở tuy nhiên hắn nhớ lại, trước đây vì trả nợ cho hắn mà cha mẹ hắn đã đem đi cầm cho ngân hàng, vay tiền trả nợ cho hắn, đến bây giờ vẫn còn nợ rất nhiều, duy nhất chỉ còn cái cơ sở làm mắm là hắn chưa dám đụng chạm đến. Bỗng trong đầu hắn nhớ lại, k phải dạo gần đây trong xóm có lão Tân chuyên cho vay tiền hay sai, hắn thử vận may xem anh em cùng xóm hắn có giảm nhẹ lãi không. Nghĩ là làm, tối hôm đó sau khi bị con mợ cho người tới nhà đòi nợ, dọa hắn 1 hồi, hẹn ngày mai quay lại thì hắn quyết định đi tìm lão Tân. Vì lão đó lớn hơn Đạt vài tuổi.

Tối nay, Tân đang ngồi ở trong nhà ghi chép sổ nợ của 1 tuần vừa qua, sau khi ngà ngà say, hắn vừa cộng vừa kè nhè chửi bố mẹ hắn vì vụ hồi chiều bà mẹ hắn làm rơi cái điện thoại của hắn xuống chậu giặt đồ.

- Đúng là già lẩm cẩm, già ăn hại mà, k làm được tích sự gì, không làm được thì để tôi thuê giúp việc, ông bà ngôi im cho tôi nhờ cái.

Bố mẹ Tân chỉ biết nhìn nhau dấm dúi khóc vì đứa con bất trị này, ra ngoài đường ai cũng khen, về nhà thì chửi cha mẹ hơn con ở. Tân đang chửi cha mẹ thì bên ngoài cổng có tiếng gọi.

- Anh Tân ơi, anh Tân lợn có ở nhà không.

Tân đang ngồi ở trong nhà, nghe đứa nào nó nhắc lại cái biệt danh ngày xưa của hắn, ngày xứa lúc chưa nghiện hắn mập nhất nhì làng nên ai cũng kêu hắn là Tân lợn. Hắn tức mình nhưng cũng thưa lại.

- Ơi có Tân đây, tiên sư bố đứa nào kêu Tân lợn đấy, bố mày lại vả vào mõm giờ.

Vừa nói Tân vừa ra mở cổng. Đạt ở ngoài nghe tiếng Tân lợn đáp lại thì mừng rỡ hô to.

- Em, em Đạt đây. Em Đạt mắm tôm đây anh.

Nghe đên Đạt mắm tôm, Tân gãi gãi đầu suy nghĩ xem Đạt mắm tôm là đứa nào. À nhớ rồi.

- Thằng Đạt con ông bà Mẽo làm mắm tôm phải không. Đé.o mẹ nói vậy bố ai mà nhớ.

Tân mở cổng cho Đạt vào trong nhà, 2 thằng ở cùng xóm nhưng cả năm mới gặp 1 lần, vừa ngồi xuống Tân nói.

- Hôm nay lại được tôm đến nhà rồng, k biết có chuyện gì.

Thấy Tân mở lời trước, Đạt cũng không ngần ngại đáp lại.

- Là thế này anh ạ, dạo này cơ sở mắm của em buôn bán ế ẩm, kinh doanh không được thuận lợi, vốn e đổ vào đó hết mà giờ ế quá không thu hồi vốn được, hôm nay e tới đây muốn mượn của a it tiền về gây dựng lại, duy trì nó cho ông bô bà bô nhà em vui, chưa các cụ cứ ngồi nỉ non than khóc, nài là cơ nghiệp ông cha để lại. Em đau cả đầu anh ạ.

Tân nghe Đạt kể lể khóc lóc xong thì trong đầu hắn nói thầm" cơ với chả nghiệp, tao biết thừa cơ nghiệp nhà mày ở quán lô nhà mụ Chuẩn ấy", nghĩ vậy nhưng hắn ko nói ra, hắn hồ hởi nói.

- À vay tiền thì không vấn đề, a k lấy lời của chú luôn, chú tính vay bào nhiều và chừng nào trả lại cho a. Chỗ anh em tao cho mày chọn lựa.

Đạt nghe Tân nói ko lấy lời thì mừng lắm, túm lấy tay Tân, miệng cười không khép được hồ hởi nói.

- Ôi thật hả a Tân, e cảm ơn a nhiều lắm, cảm ơn a nhiều lắm, a cho e mượn 200tr đúng 1 tháng sau em trả lại cho anh, không thiếu 1 đồng ạ.

Tân biết Đạt đã cần tiền lắm, và Tân cũng có tham vọng về mảnh đất mà nhà Đạt đang làm cơ sở mắm, ở đó thuận tiện đi lại, ngay đường liên thôn, nên hắn nói thêm.

- Thế nếu sau 1 tháng chú mày không trả cho a thì tính làm sao với anh này? Anh em thì anh em, cái gì cũng phải rõ ràng.

Đạt nghe Tân nói như vậy không biết phải trả lời như thế nào, k lẻ lại nói đợi e ăn quả đề em trả lại, suy nghĩ 1 lúc hắn đánh liều nói.

- Sau 1 tháng e mà không có trả cho a, e đưa sổ đỏ của cơ sở mắm cho anh.

Tân nghe Đạt nói đã đúng mục đích của hắn, hắn đứng dậy vỗ vai Đạt cười khà khà.

- Được, chú mày quyết đoán lắm, chỗ anh em với nhau a cho chú màu vay thêm 100tr nữa, tổng là 300tr 1 tháng sau chú mày phải trả lại cho a. A ko lấy tiền lãi.

Tân nói xong quay vài nhà 1 chút rồi quay ra, trên tay sách theo 1 bọc đen chứa tiền, khi ra trên tay hắn cần thei 1 tờ giấy ghi nợ hắn đặt lên bàn trước mặt Đạt và nói.

- Đây là 300tr chú đếm đi, còn đầy là giấy ghi nợ chú viết cho anh vài dòng để có gì a còn có chứng cớ.

Đạt cầm bọc tiền lên ôm vài lòng, hít hà mùi tiền, rồi giường như tâm trí hắn u mệ rồi, hán không cần đọc nội dung trong tờ giấy kia viết gì, hắn ký tên vào đó và viết thêm vài chữ " nếu trong 1 tháng tôi không trả tiền cho a Tân, thì tôi sẽ đưa sổ đổ đất ở cơ sở làm mắm cho a Tân". Xong xuôi Đạt ôm bọc tiền đứng dậy để ra về, khi ra cổng Tân có ra tiễn, Đạt còn không quên quay lại nói.

- Tháng sau em trả cho anh, anh yên tâm nhé.

Nói xong Đạt ra về hí hửng ôm bọc tuền trong người, hắn vừa đi vừa nghĩ ngày mai đánh con đề gì gỡ vốn, trả nợ vẫn còn dư gần 100tr. Ngày hôm sau như đúng hẹn, tên chủ nợ dẫn người đến chỗ cở sở mắm nhà Đạt đòi nợ, vừa đến cửa hắn đã quát ầm lên.

- Thằng Đạt đâu, ra trả tiền cho bố mày, hôm nay mày k trả tiền cho bố mày thì tao làm thịt mày làm mắm tôm luôn.

Đạt từ trong nhà đi ra, hôm nay trong tay có tiền nên hắn k sợ nữa, trên tay hắn cần theo con dao chọc tiết lợn, hắn quát lên.

- Bố mày đây, đ!.t m.ẹ bố mày nói hôm nay trả là trả mày tới đây làm ầm lên làm gì, bố mày chém chế.t m.ẹ nhà mày.

Nói xong Đạt dọa cầm dao xông lên, tên chủ nợ đi 3 người nhưng trên tay không tấc sắt, hắn cũng là người sợ chết nên hắn và 2 tên đàn em la lên.

- Ấy ấy chú Đạt có gì từ từ nói. Không có tiền thì a khất cho chú 1 ngày 2 ngày nữa, làm gì mà chú cầm dao dọa a vậy. Chú giết a thì chú cũng không thoát tội, thoát nợ, trên a còn đại ca nữa mà.

Đạt nghe hắn nói như thế mới hòa hoãn lại, cất giọng gườm gườm nói.

- Ông nghĩ tôi giờ này còn sợ bố con thằng nào à, coi chừng tôi làm mắm 3 người đấy nghe chưa. Vào nhà tôi trả tiền.

Đạt nói xong quay vào nhà, 3 tên kia vẫn còn chần chừ vì sợ Đạt chó cùn dứt dậu, sau 1 hồi 3 tên cũng quyết định vào, ten cầm đầu đẩy 2 tên đàn em vào trước, vừa vào trong nhà, 3 tên thấy Đạt đã ngồi bên cạnh chiếc bàn, trên bàn vẫn còn con dao bầu, Đạt thấy 3 người đi vào thì chỉ tay qua phía đối diện kiểu mời ngồi. 3 người rón rén ngồi xuống. Đạt lấy bên cạnh ra 1 bọc tiền đặt cái rầm lên bàn làm 3 tên kia giật nảy mình, rồi Đạt nói.

- Đây là 208tr tiền gốc cả lãi tôi trả cho ông. Đếm xem đủ không. Lần này tôi bỏ qua, lần sau mà đến chỗ làm ăn của tôi kêu gào thì coi chừng.

Tên đàn em vội vàng ôm bọc tiền đưa cho tên cầm đầu, ngồi đếm 1 lúc hắn ngẩng đầy dậy nói.

- A đếm đủ rồi chu Đạt, đây là 3 triệu, đại ca của a bảo bớt cho chú.

Đạt nhận 3 triệu từ tay tên cầm đầu, tên cầm đầu lại tiếp tục rút thêm 3 tờ 500 ngàn đưa cho tên đàn em của hắn.

- Mày ra kia mua bia, đồ nhắm về đây, anh em mình làm một bữa với chú Đạt.

Tên đàn em cầm tiền chạy đi 1 lúc sau quay về, trên tay sách theo 1 thùng bia và mồi, 4 người đánh chén nó say, lúc nãy dọa nhau, bây giờ say mèm rồi xưng huynh gọi đệ, hứa đưa nhau đi ngao du thiên hạ. Đến chiều 3 tên kia đi về còn Đạt nằm ở đó. Tối hôm đó, tại nhà của Tân, 3 tên lúc sáng đến đòi nợ nhà Đạt đang ngồi cười nói vui vẻ với Đạt, tên cầm đầu nói.

- Đây là tiền lấy từ nhà thằng Đạt. Anh Tân đúng là cao tay, lần này mà không đớp được cái cơ sở mắm đó thì em nhỏ như con kiến.

Tân không nói gì, chỉ nhếch mép cười. Hóa ra mọi chuyện đều là do Tân sắp đặt, hắn muốn chiếm cơ sở nhà Đạt nên bày trò như vậy. Trong đầu Tân nghĩ " để xem 1 tháng sau mày làm sao hahaha". Sau khi ăn uống ở nhà tân xong bọn chúng chia nhau ra mỡi đứa một hướng.

Về phần Đạt sau khi trả được 200tr cho chủ nợ,trong người hắn còn hơn 90tr, đêm nay hắn đang còn ngồi ở chiêca bàn, tay lăm lăm cây viết bi, và 1 quyển sổ nằm ở trên bàn, phía trong quyển sổ đang còn chi chít là số, rất là nhiều số, hắn cứ lẩm nhẩm cộng trừ nhân chia, loại bỏ, gạch cái này, thêm cái kia, nếu có người ngoài nhìn vào trông Đạt lúc này giống như 1 vị giáo sư đang nghiên cứu 1 công trình toán học nào đó. Nhưng không Đạt đang nghiên cứu ngày mai đánh con đề gì. Và hắn quyết định ngày mai sẽ đánh 1 vố lớn kiếm lại tiền đã thua. Đêm về khuya, xung quanh cơ sở mắm đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn một mình nhà Đati bật điện.

Sáng hôm sau, công việc thường ngày của Đạt là rửa tép, bỏ vào vại mà phủ kín bạt lại làm mắm, sau 1 ngày vất vả, hắn chờ tới 15h chạy ra nhà mụ Chuẩn đầu xóm, làm 1 con đề thiệt đậm mới được. Vừa ra đến đầu xim mụ Chuẩn đã oang oang lên.

- Chà Đạt mắm tôm hôm nay đánh con gì nào?

Đạt lôi 1 sấp tiền ra hôm nay đánh 1000 điểm lô quyết làm vố to. Mụ Chuẩn biết hôm nay trúng mánh rồi miệng cười khà khà.

- Chà chà hôm nay chú em Đạt chơi lớn quá ta, ngồi xuống uống nước đi nào.

Đạt ngồi xuống làm cốc nước, ngồi chờ giờ đài ra số, đúng giờ ra số, trên chiếc điện thoại cảm ứng cùi bắp của mụ chuẩn rừng con số dần dần hiện ra. Đạt ngồi dán mắt vào màn hình điện thoại miệng kêu lên.

- 089, 089, 089 nào nào ra nào ra nào.

Gần cuối cùng mãi vẫn chưa ra Đạt nóng lòng lắm rồi và kia con số hàng cuối cùng, trong lòng Đạt nhủ thầm ra đi, ra đi. Bỗng Đạt la lên.

- Ăn rồi ăn rồi hahah ăn rồi.

Đạt vui quá nhấc bổng con mụ Chuẩn lên, hôm nay Đạt thắng đậm 400 triệu, đúng là 1 vố lớn, mụ Chuẩn bị hắn bế lên thì hét toáng lên.

- Thả chị xuống, thả chị xuống.

Đạt thả mụ xuống, 2 người đi lên nhà cái lấy tiền lúc ra về Đạt cho mụ Chuẩn 5 triệu, rồi ai về nhà đó, Đạt ôm bọc tiền ra về trong lòng vui hân hoan. Có tiền trong tay, Đạt không đi trả nợ mà lao đầu vào đánh đề, ngày nào cũng 500 đến 100 điểm chẳng mấy chốc mà số tiền Đạt có bay theo từng con lô của Đạt, hôm nay Đạt mới sực nhớ ra ngày mai là hạn cuối cùng của ngày trả nợ cho Tân. Tuy nhiên bây giờ đào đâu ra số tiền đó trả cho Tân. Hắn cứ suy nghĩ miên man, rồi hắn quyết ngày mai đánh nốt số tiền còn lại để gỡ lại ít. Tuy nhiên số hắn vẫn đen, ít vốn cuối cùng bay theo con lô.

Tối hôm đó Tân cho 1 tên đàn em đến báo cho Đạt trả nợ, Đạt nói để đến nhà nói chuyện với Tân. Tân đang ở trong nhà thì thấy Đạt và tên đàn em đến. Thấy Đạt, Tân hỏi.

- Sao thế chú em, hôm nay trả tiền cho a chưa?

Đạt gãi gãi đầu nói.

- A cho e khất thêm mấy ngày được không? Em gom chưa đủ anh ạ.

Tâm không nói gì, giọng điệu anh em ko còn mà giở giọng đe dọa.

- A cho mày 5 ngày, 5 ngày sau a tự đến lấy.

Đạt từ nhà Tảna về trong lòng rối bời, không biết đào đâu ra tiền mà trả cho Tân, thời gian 5 ngày cái vèo trôi qua, 5 ngày này Đạt chỉ ở trong nhà k ra ngoài. Ngày thứ 5 hết hạn cả ngày Đạt suy nghĩ làm sao, bỗng trong đầu của Đạt mon men 1 kế hoạch man rợ đó là giết Tân nếu hắn đến 1 mình. Nghĩ là làm, hắn lấy con dao bầu chọc tiết lợn giấu dưới gần chiếc bàn. Tôi hôm đó Tân đến thật và đi 1 mình không có ai theo, Đạt dẫn Tân vào nhà mời ngồi, Tân vừa ngồi xuống đã nói.

- Sao, chú mày trả tiền cho a hay là a lấy cái cơ sở này?

Tân ngồi đó miệng lắp bắp run run.

- Anh Tân, anh anh cho em nợ thêm mấy ngày em xoay được không ạ.

Lần này Tân giở tính máu chó của hắn lên, hắn quát như nhổ nước miếng vào mặt Đạt.

- Khất cái thằng bố nhà mày, tao nhân nhượng cho mày lắm rồi, 300 triệu của tao, tao không lấy tiền lời mày còn đòi gì, không trả đúng k tao kêu người đến giở cái nhà này ra.

Nói rồi Tân rút điện thoại ra gọi cho ai đó, Đạt run run đưa tay lấy con dao dưới gầm bàn, nắm chắc, bất chợt hắn la lên.

- Mày dồn tao vào đường cùng, đi chết đi m.ẹ nhà mày.

Tân đang gọi điện thoại, bị Đạt bất ngờ đâm lén, hắn chỉ kịp đưa tay lên đỡ, con dao đâm xuyên lòng bàn tay hắn, hắn hét lên đau đớn, miệng la hét nhưng lúc này Đạt say máu lên, hắn rút con dao khỏi bàn tay Tân rồi cứ thế chém loạn xạ lên mặt, lên đầu, lên tay Tân. Rồi hắn đâm thẳng con dao bầu xuyên qua cổ họng của Tân 1 cái không run tay, máu xối xả ra, chay đỏ cả nền nhà, Tân chỉ còn ặc ặc mấy cái rồi giật người thêm vài cái rồi nằm bất động. Đạt ngồi thừ ra đó miệng lắp bắp.

- Tôi , tôi, tôi giết người rồi. Do mày ép tao, do mày ép tao, mày đi chết đi hahaha.

Đạt ngồi trên vũng máu, khắp người hắn chỗ nào cũng là máu, nhìn vào người hắn như 1 con quỷ vậy. Hắn đứng dậy, nhìn xác Tân 1 lần nữa rồi đi ra ngoài, khi quay vào trên vai hắn vác 1 cái vại làm mắm tôm trống không, hắn lấy 1 con dao phay to, bắt đầu ngồi xuống phanh xác Tân ra từng phần 1, rồi hắn nhét từng bộ phận vào trong vại mắm tôm, chiếc đầu lâu nhét sau cùng, mắt Tân vẫn còn trợn trừng trừng lên. Đạt lại vác cái vại ra ngoài, hắn xúc tép đổ đầy cả vại rồi đổ muối vào, sau đó hắn bịt nắp lại, bỏ chiếc vại nằm ngay ngắn thẳng hàng với những chiếc vại mắm khác. Xong xuôi hắn đi vào trong nhà, bây giờ trong nhà máu chảy lênh láng khắp nơi, hắn lấy nước ở trong nhà ra xối nước cho trôi hết máu đi, mùi máu tanh tưởi xông lên, hắn lấy xà bông chà khắp nhà, vì nhà làm việc cho hắn nên cũng không lớn và không có đồ đạc gì, xà bông chùi cũng chưa hết mùi tanh, hắn cứ ngồi đó chà tưngg chút 1, cả đêm hôm đó hắn ngồi chùi sạch hiện trươngg, sáng hôm sau mọi dấu tích được Đạt làm sạch, không còn dấu vết nào, mùi máu cũng k còn. Đạt ung dung đi lại, mua bán, ăn uống như chưa có chuyện gì xảy ra.

XÁC AI TRONG VẠI MẮM
Chương 2: Tân mất tích.

Sau khi giết hại Tân, Đạt vẫn tỏ ra bình thường, mọi dấu vết ở tại hiện trường hắn thủ tiêu sạch sẽ, có lẻ boier từng 1 thời ăn chơi trác táng nên hắn cũng rất rành, ngôi nhà nơi hắn phanh xác Tân được hắn chùi rửa sạch sẽ, hắn còn cẩn thận hơn hôm sau mua bồ kết và bột thuốc bắc về xông cho thơm phòng, cha mẹ Đạt thắc mắc thì hắn nói lâu lâu xua đuổi vận xui. Còn về chuyện Tân mất tích cũng chưa có ai biết, bởi vì Tân làm bên vay nặng lãi, nay đây mai đó, đàn em thân cận thì không có ai, đi theo Tân rất đông như đa số là những đứa nịnh bợ, hót hay để kiếm tiền bo từ Tân là chính, và cha mẹ của Tân cũng k để ý chuyện Tân đi qua đêm không về bởi vì chuyện này thường xảy ra.

Tuy nhiên chuyện Tân đi mấy ngày không về bắt đầu có người để ý đến, đó chính là tên anh em bạn tù của hắn tên Khải, cũng chính là người rót tiền đầu tư cho Tân, sau 3 ngày hắn không liên lạc được với Tân, và trong lòng hắn khá là lo lắng, hắn vẫn chưa tin Tân lắm, vì vốn dĩ giang hồ không nên tin tưởng 1 ai dễ bị đâm sau lưng, hắn cũng vậy, hắn mới giao cho Tân 5 tỷ để kinh doanh, nhưng 3 ngày nay gọi vào số điện thoại của Tân chỉ là nghe tiếng thuê bao quý khách không liên lạc được. Hôm nay kaf ngày thứ 4 mới sang sớm, hắn bốc máy lên gọi cho Tân, vì hắn đang ở xa nên không lên chỗ Tân được, đầu dây bên kia vẫn là giọng nói quen thuộc của em gái xinh k biết mặt của tổng đìa. Hắn tức mình ném chiếc điện thoại vào tường cái rầm. Miệng chửi tục.

- M.ẹ kiếp thằng này nó chơi tao rồi à.

Mấy tên đàn em thân tín của hắn ở ngoài chạy vào, thấy Khải đang bực tức chửi ai đó đến nỗi đập cả điện thoại, 1 tên đi lên hỏi thăm.

- Có chuyện gì vậy đại ca, đứa nào chọc đại ca để tụi e giải quyết nó cho.

Khải vẫn còn tức giận quát xối xả vào mặt mấy tên đàn em.

- Lấy xe, ra về, chạy lên Hậu Lộc nhà thằng Tân cho tao, mẹ kiếp nó nuốt 5 tỷ của tao rồi.

Mấy tên đàn em sau khi nghe Khải mói miệng hùng hổ lên quát.

- Rõ đại ca, m.ẹ nó lần này để e chém nó, băm cho ch.ó nó ăn.

Khải thu quân nhanh chóng, lên xe chạy từ Nam Định về Hậu Lộc, quá trưa thì về đến nhà Tân, lúc này, nhà Tân vắng tanh, chỉ có bố mẹ Tân đang ngồi ăn cơm dưới bếp, Khải và đám đàn em hằm hè đi thẳng vào trong nhà Tân, tuy rất tức giận nhưng với cương vị 1 đàn anh hắn cũng rất là lễ phép, thấy hắn cha mẹ của Tân nhận ra ngay nên đứng dậy bắt tay Khải rồi nói.

- A thằng Khải à, đi đâu lâu nay không lên chới với e Tân và 2 bác.

Khải bỗng dịu cơn tức lại vù sự quan tâm của bố mẹ Tân hắn nói.

- Dạ thưa 2 bác, dạo này cháu có chuyện không lên thăm 2 bác thường xuyên được.

Hắn mói xong rút trong túi ra 1 xấp tiền đưa qua cho bố Tân và nói.

- Cháu có ít tiền biếu 2 bác, cháu không biết 2 bác thích ăn gì nên biếu 2 bác tiền, thích ăn gì thì mua ạ. Sẵn tiện 2 bác cho cháu hỏi em Tân mấy ngày nay đi đâu mà không thấy ạ.

Nghe Khải hỏi đến Tân, bố Tân đang đưa tay nhận xấp tiền từ tay Khải thì dừng lại giữa chừng, ông nhìn Khải rồi run giọng hỏi.

- Cháu hỏi thằng Tân nhà bác à thế thế k phải nó ra chỗ cháu sao, nó đi 4 hôm nay rồi không thấy điện về, 2 bác không biết bấm điện thoại nên không biết.

Bà mẹ Tân bắt đầu có vẻ lo lắng, miệng cứ lẩm bẩm" khôn biết nó đi đâu cơ chứ, con với cái". Khải nghe bố Tân nói vậy thì niềm nghi ngờ Tân cuỗm tiền của mình đi càng to lớn hơn, hắn hỏi lại bố Tân.

- Thế e Tân đi ban từ nvayf kia thì đi ban ngày hay ban đêm, có đem theo đồ đạc gì không bác.

Bố Tân ngồi nhớ lại buổi đêm hôm đấy, ông chỉ nhớ trước khi Tân đi Tân có nói.

- " Tôi đi đòi nợ, ngủ trước đi, không cần để cửa"

Ông kể lại cho Khải nghe, tên Khải sau khi nghe xong thì hắn chưa biết tìm Tân ở đâu, bỗng hắn sực nhớ đến bọn thằng Tuất, 3 thằng đàn em mà hắn đưa lên cho Tân, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tuất. Đầu dât bên kia đã đỗ chuông 1 giọng ngai ngái như đang lên cơn nghiện alo.

- Alo em nghe đại ca.

Khải quát lên trong điện thoại.

- Đại ca mày đi đâu mấy ngày nay mà không liên lạc cho tao, qua nhà nó ngay. Đồ ăn hại.

Khải chửi Tuất xong thì khoảng 15p sau 3 thằng đàn em lò dò đi vào, mặt có vẻ e sợ và khép nép, vừa thấy chúng Khải đã sách chiếc giày trên chân ném mạnh vào thằng đi đầu. Miệng chửi

- Mày ăn rồi chỉ biết chích hút, loại ăn hại, thằng Tân nó đi đâu mấy ngày nay, có biết nó đi đâu không?

Ba tên kia tao nhìn mày, mày nhìn tao rồi lắc đầu có vẻ không biết, 1 đứa đi lên nhặt chiếc giày đưa lại cho Khải rồi nói.

- A Tân mấy bữa trước đi đâu không mói với bọn em, mấy hôm có việc thì anh ấy gọi, không có việc thì im im nên bọn em không biết a ấy đi đây.

Khải lúc này đang rất bực mình, hắn đi vào nơi chiếc bàn làm việc của Tân, nói là bàn làm việc chứ trên đó chỉ có 1 quyển số chuyên ghi danh sách nợ, hắn giở quyển sổ ra, dò từ đầu đến cuối xem những ai cách đây 4 ngày hết hạn trả nợ, tuy nhiên số nợ của hpj rất ít nên hắn không nghi nhờ, hắn có để ý đến số nợ của Đạt. Hắn quay lên hỏi Tuất.

- Thằng Đạt này là thằng nào mà cho vay 300tr không lấy lãi đây?

Tuất nghe Khải hỏi thì nhanh mồm nhanh miệng trả lời ngay.

- Dạ thưa a, thằng này ngày xưa đàn em nghiện ngập của a Tân, giờ nể tình anh em nên a Tân cho nó vay 300tr, nhưng mà a ấy đang nhắm đến cái sổ đổ nhà đất nhà nó, nên a ấy thả mồi đấy a ạ, thằng này nghiện đề cực nặng.

Khải nghe Tuất nói xong, không biết hắn suy nghĩ gì mà túm cổ Tuất lôi đi.

- Mày dẫn tao đến nhà mó xem nào. Phải tìm ra thằng Tân, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Tuất đi trước dẫn đường, Khải đi sau, sau lưng hắn lố nhố đàn em đi cùng, người dân nhìn thấy ai cũng khiếp hồn, ai cũng vào nhà đóng cửa, hpj nghĩ sắp có 1 vụ giải quyết mấu thuẫn nào đó. Khi đi đến cơ sở làm mắm của Đạt, mùi mắm bốc lên vô cùng khó chịu, mấy tên đàn em của Khải có đứa không chịu được còn nôn ọe ra. Khải cũng khó chịu nhưng để tìm ra Tân hắn mặc kệ, cả đám xông vào trong cơ sở làm mắm, Đạt đang ngồi ngay chiếc bàn mấy hôm trước giết Tân, trên tay hắn vẫn là quyển sổ tính toán số đề. Thấy có 1 tốp người đi vào hắn sợ quá rụt người lại, theo quán tính và vơ vội quyển sổ vào người rồi lắm bắp.

- Mấy a là ai mà xông vào nhà tôi vậy.

Đạt quát lên xong thì nhìn lại thì thấy Tuất cũng ở trong đám người đó, Tuất đi lên trước rồi giới thiệu.

- Chú mày cứ bình tĩnh, đây là a Khải, đại ca của a Tân, a ấy có mấy chuyện muốn hỏi chú mày, xong chuyện bọn a đi ngay, không cần sợ,

Tuất nói xong lui ra sau. Khải thì đi lên, chìa tay ra bắt tay với Đạt, lúc đầu Đạt rụt rè nhưng cũng đưa tay ra bắt tay với Khải, rồi Khải nói.

- Chào chú em, a là Khải, anh em sống còn với thằng Tân, a nghe nói nó cho chú e vay 300tr đã đến hạn thanh toán, không biết chú e đã thanh toán cho thằng Tân chưa?

Đạt nghe Khải nói thì rút tay ra, trong đầu Đạt soay chuyển liên tục, Đạt nghĩ chắc bọn này không biết chuyện nên mới hỏi dò, hắn ngồi xuống chiếc bàn rồi ra thế mời Khải ngồi xuống. Khải vừa ngồi xuống Đạt lên tiếng.

- Tôi nợ a Tân, tôi đã trả sòng phẳng cách đây mấy hôm tại sao mấy a còn kéo người rầm rộ qua nhà tôi làm gì?

Khải là 1 tên cáo già, khi ngje Đạt nói hắn nhìn chằm chằm vào Đạt xem từng thay đổi trên khuôn mặt của hắn nhưng bất thành, có lẻ hắn đã quá đi nghi. Vậy rốt cuộc thì Tân đi đâu. Sau khi rời khỏi nhà Đạt, Khải lồng lộn như 1 con thú lên cơn, hắn điều động tất cả đàn em của hắn, liên hệ mọi mối quan hệ lật tung từng ngóc ngách, từng căn nhà trên huyện Hậu Lộc hằng tìm cho ra Tân, 1 ngày trôi qua với những cuộc gọi báo về của đàn em, không tìm thấy, không tìm thấy. Khải ở tại nhà Tân, bố mẹ Tân giờ phút này vô cùng lo lắng cho con trai của họ, nhưng có Khải ở đó họ không dám làm gì cả, Khải cũng không làm gì với 2 ông bà, hắn chỉ nói ở đây tạm thời, chờ Tân về.

Mọi nỗ lực tìm Tân của Khải đều đổ sông đổ bể rốt cuộc không có ai biết Tân đi đâu, Khải tức giận nhưng không làm gì được, hắn rút quân khỏi nhà Tân, chỉ để lại mấy đứa trực chờ xung quang đó, nếu có manh mối của tân thì báo về cho hắn. Còn về phía Đạt, sau cái ngày khải kéo quân đến, hắn ít khi ra ngoài hơn, mà có 1 điều rất lạ là, từ khi hắn giết Tân ngày nào hắn cũng trúng đề, ngày ít thì hơn trăm triệu, ngày nhiều thì gần 500tr triệu. Con mụ Chuẩn cũng được hưởng sái từ Đạt.

Hôm nay sau 10 ngày giết Tân, Đạt bỗng nhớ đến cái vại mắm chứa xác Tân, hắn nghĩ cách đem đi phi tang, sau 1 lúc suy đi tính lại, hắn tính đem cái vại đó ra ngoài cầu Hàm Rồng thả xuống sông Mã, tuy nhiên để đem được chiếc chum đó là cả 1 quá trình nan giải, và hắn nghĩ ra được 1 cách đó là chở đi vài chiếc vại, giả vờ như đi giao hàng cho khách. Nghĩ là làm Mờ sáng ngày hôm sau, khi trời còn tối mịt, khoẳng 4h sáng, thường thường khi giao hàng, bố mẹ Đạt thường thuê người kéo vại nhỏ đi, chứ không kéo vại to, hôm nay Đạt lại giành kéo đi nên ông bà cũng chẳng nghi ngờ, quan sát không có ai cả, Đạt lấy ây đèn pin đội đầu, đi ra cái vại mà hắn giấu xác Tân ở bên trong, hắn giở nắp ra để bỏ thêm 1 lớp muối vào khỏi ra ngoài có bay mùi nhưng khi vừa giở nắp ra, điều kinh khủng đập vào mắt hắn, phía trong bình thường khi làm mắm thì làm gì có giòi sống trong đó, nhưng cái xác của tân, Đạt đã đổ rất nhiều muối vào, nhưng bây giờ muối đâu k thấy, chỉ thấy 1 lớp nước lỏng đặc sệt, đỏ không ra đỏ, nâu không ra nâu, cái màu nó trông giống như cốc chè thập cẩm đánh tan tành ra, à có khi như sirô bỏ thêm 1 tí cafe sữa vào đánh tan ấy🤣🤣🤣, và điều kinh khủng hơn đó là mùi thối kinh khủng xông lên thối không tài nào dùng từ ngữ diễn tả thành lời, người ta nói xác người chết là thối nhất nhưng không nhắc đến xác người ướp muối lại bị thối rửa ra như vậy.

Đạt ngồi thụp xuống ôm bụng nôn thốc nôn tháo, có gì trong bụng từ tối hắn cho ra ngoài hết, hắn lại đứng dậy, nhìn vào cái vại, giời bọ trắng xóa, con nào con đó to như con tằm ăn no lá dâu nằm ưỡn bụng ngủ vậy, và có 1 điều nữa, cái đầu của Tân, lúc hắn phanh xác Tân, Đạt nhớ là đặt cái đầu xuống dưới đáy, rồi mới chặt người nhỏ ra đè lên trên, nhưng giờ đây, cái đầu của Đạt lại nổi lềnh bềnh trên cái lớp nước sền sệt kia, giòi bọ thì bò lổm ngổm từ trong tai chui ra vòng qua mũi, rồi chui từ mũi vòng lên mắt, giống như đang mời gọi Đạt" ê ăn không ngon lắm😂" . Nhìn thấy cảnh đó, Đạt lại nôn lần 2, lần này thì nước vàng nước xanh ra hết, Đạt không vớt vát được cái gì vào bụng cả, hắn lại đứng dậy, lần này chắc chắn không còn cái gì để nôn nữa, mà lúc nãy hắn quren mất, khi giỏe cái nắp bịt cái vại ra, hắn quên không bỏ tay ra, nãy giờ vịn tay vào cái vại, có mấy con giòi béo ngậy đang bò lên tay hắn, hắn giật mình vẫy vẫy cho chúng văng ra. Mùi thối bắt đầu xông ra, tỏa ra khắp xung quanh, Đạt lấy cái nắp bịt lại, nhưng mà không hiểu vì sao mùi thối cứ quanh quẩn lởn vởn quanh đây, người Đạt bây giòe toàn là mùi thối từ xác của Tân bốc lên hắn không giám đem chiếc vại này đi, hắn sợ khi ra đường mùi thối vô tình bốc ra thì lại lộ mất tội ác của hắn. Hắn vô nhà, tắm rửa, và vứt luôn cái bộ quần ái đang mặc.

Không hiểu vì sao, sau khi tắm xong, Đạt dùng xà bông, dầu gội, nước hoa xịt, tắm, kì cọ nhưng hắn vẫn cảm giác được người hắn vô cùng thối, đi đâu cũng nghe mùi, đến sáng, khi cha mẹ hắn gặp hắn còn tưởng nhận nhầm con, vì Đạt tắm rửa sach sẽ còn mặc quần áo lịch sự, xịt nước hoa thơm phức, nhưng rồi ông bà nhăn mũi nói với Đạt. Mẹ Đạt còn nói

- Mày có đạp phải cứt chó, hay cứt bò ở đâu không con, sao tao nghe người mày thối lắm, thối quá đi mất, ọe.

Bà nói xong thì nôn ọe tại chỗ, bởi mùi nước hoa và mùi thối nó hòa quện vào nhau thật là kinh khủng, cả ngày hôm đấy, Đạt chỉ đứng ngâm mình trong nhà tắm, hòng xả đi cho hết mùi thối bám trren người, từng dòng nước trôi đi, hắn lại hít hà, lại ngửi nhưng mà vẫn cứ có mùi quanh quẩn đâu đây, quá bất lực hắn bỏ mặc, mặc kệ ra sao thì ra, bố mẹ hắn ngày hôm nay phải nhét bông vài muic vì mùi thối trên người Đạt cứ lởn vởn đâu đó, làm ông bà không tài nào ăn cơm được. Bố Đạt còn nói.

- Cả đời làm mắm tôm, tôi chưa thấy mùi thối nào như mùi thối trên người thằng Đạt, không biết nó lăn ở đâu mà thối thế không biết.

Tối đó, sau khi làm vài lon bia cho quên đi cái mùi thối trên người, Đạt ngà ngà say, hắn lên giường đi ngủ, vừa chìm vào giấc ngủ say, bỗng Đạt thấy mình đang đứng trước cửa cơ sở làm mắm của nhà hắn, phía con đường làng, tối om đang có 1 người đi về phía hắn, đầu cúi gằm xuống đất, Đạt tò mò ai mà giờ này đi 1 mình giữa đêm như vậy, hắn đứng im đó nhìn, người đó càng đến gần, Đạt càng ngửi thấy mùi thối quen thuộc, khi cái người đó đến trước mặt Đạt thì hắn ngước đầu lên nhìn Đạt, Đạt chỉ ú ớ không nói nên lời, trước mắt Đạt là Tân, mà cách đây hơn 10 ngày đã chết, sao giờ còn đứng đây, thấy Đạt Tân mỉm cười.

- Chào chú em, tiền của a có chưa trả cho a nào.

Đạt lắp bắp, hắn ko nói nên lời, không lẽ đây là sự thật, còn hắn giết Tân chỉ là mơ chăng, hắn lắp bắp.

- Em em em chào, chào, chào a Tân, a,,a ,,a cho e khất thêm ít hôm e trả lại cho a.

Tân nhìn Đạt mỉm cười rồi bất giác khuôn mặt dữ tợn ra. Quát lớn

- Khất cái mã b.ố nhà mày à mà khất, trả mạng cho tao.

Nói xong, Tân không biết lấy con dao bầu ở đâu, chọc thẳng vào cổ mình, y như Đạt làm với hắn mấy hôm trước, làm giống y hệt những gì Đạt làm với hắn, rồi hắn bỗng nhấc bổng đầu hắn ra khỏi cổ, máu xịt tứ tung, bắn lên cả mặt Đạt, rồi hắn đưa lấy tay, sách chiếc đầu ấy đưa về phía Đạt cười nói.

- Chú ướp anh làm mắm mà sao xác a lại thối ra hết vậy, giòi nó cắn anh đau lắm Đạt ơi.

Lần này giọng nói của Tân không phải trước mặt Đạt nữa, mà nó giống như được vang vọng từ 18 tầng địa ngục vậy, sau khi nói xong, Tân tự mình rã xác của mình ra từng mảng, cái đầu lăn lông lốc, vẫn cười nhìn về phía Đạt kiểu như muốn nói với Đạt" đố mày làm được như tao lêu lêu 😂🤪". Đạt lúc này sợ lắm rồi chân tay run lên từng hồi, lúc hắn giết người không sợ nhưng bây giờ nhìn cảnh như phim kinh dị trước mặt, hắn vô cùng sợ hãi, mồ hôi hắn ứa ra từng hồi, hắn cứ lắp bắp nói.

- A tân, a Tân, a Tân ơi, tha tha tha cho cho em, e...e...e...e lỡ dại, a tha cho em. Em sẽ mua tiền vàng về đốt cho a.

Xác Tân đàn nằm lăn lóc dưới đất bỗng gằn lên tiếng từ cái đầu lăn lông lốc.

- Mày giết tai, giết tao như xẻ thịt 1 con lợn mà còn đòi tao tha ư, trả mạng cho tao.

Nói rồi cánh tay đang cầm con dao bầu phóng thẳng về phía cổ Đạt, hắn không kịp né chỉ kịp la lên.

- Không...không.

Rồi Đạt giật mình tỉnh dậy, hóa ra là mơ, mồ hôi của hắn túa ra, nhớp nhúa và có mùi thối kinh khủng, đã nửa đêm, hắn không dám đi tắm vì sợ, lúc này đây, sau khi mơ thấy giấc mơ kia, Đạt vô cùng sợ hãi, hắn ngồi đó, bật điện sáng rực lên, ngồi co ro 1 góc chờ trời sáng, cứ hễ ngủ gục cái hắn lại mơ đến Tân.

Sáng hôm sau, 2 con mắt của Đạt đen thui vì mất ngủ, tâm trạng của hắn lúc này khá là mệt mỏi, hắn không dậy làm việc mà nằm ngủ luôn, đến trưa thì giật mình bởi tiếng gọi của nhà hàng xóm.

- Đạt ơi, thằng Đạt có ở nhà không.

Đạt vừa ngáp ngủ vừa dụi mắt đi ra xem là ai hoa ra là bà Hoa hàng xóm ngay cạnh xưởng mắm của Đạt, Đạt thấy bà Hoa liên hỏi.

- Trưa nắng có chuyện gì vậy bác Hoa.

Bà Hoa hít hít rồi nói.

- Sao nhà mày làm mắm bao nhiêu năm rồi tao ngửi quen mùi mắm rồi, mà sao từ sáng đến giờ cái mùi gì thối lắm cháu ạ, bác trai mày nói nghe như mùi người chết đang trong giai đoạn phân hủy ấy, mày xem trong khu làm mắm có con gì chết không, tao thấy nó xuất phát từ nhà mày ra đấy. Thôi bác về.

Bà Hoa nói xong thì ra về, bỏ Đạt đứng ở đó, bây giờ hắn rất lo sợ, hắn sợ cái mùi ấy phát tán ra xa người ta điều tra ra chân tướng hắn giết người thì khổ. Hắn cứ đi đi lại lại tìm ra nguyên nhân xử lý cái mùi thối ấy, bỗng hắn nghĩ ra ngày xưa các cụ hay mua vôi về ủ phân ko có mùi thối. Thế là hắn đi ra cửa hàng vật liệu xây dựng mua 50kg vôi vê, hắn rải khắp xung quanh mấy cái vại mắm, tránh rải 1 chỗ người ta nghi ngờ, mà hình như có tác dụng thật, vôi rải ra nó hút bớt mùi thối thì phải, bây giờ chỉ lo cái mùi thối trên ngườ của hắn nữa thôi, hắn ra chợ, mua 3 kg xả về nấu nước lên tắm xm có hết mùi không. Không biết có tác dụng không nhưng có vẻ không nghe thấy nữa. Hắn lại tự tin hơn, hắn quên béng đu cơn ác mộng lúc tối, chiều nay hắn lại ra chỗ mụ Chuẩn ghi lô đề.

Mà cái con mụ Chuẩn này cũng mê trai, già hơn Đạt gần chục tuổi mà nhiều khi thấy Đạt cứ anh anh em em ngọt xớt ra, cũng may là mụ chưa chồng chứ không chồng mụ chém Đạt mất. Hôm nay vừa thấy Đạt ra mụ đon đả lên tiếng.

- Ôi a Đạt đẹp trai, sao nay ăn mặc sạch sẽ thơm tho thế, úi còn nghe mùi xả nữa, nay tẩy uế à.

Đạt nghe mụ Chuẩn nói tẩy uế mà hắn giật mình, nhưng hắn lấy lại bình tĩnh đốp lại mụ Chuẩn.

- Tổ sư cái mồm nhà mụ, khen vừa thôi không tôi lại trật đề. Nay ghi như hôm qua đi.

Mụ Chuẩn quá quen thuộc với cách ghi đề của Đạt nên loáng cái ghi xong, 2 người lại trò chuyện 1 lúc đợi đề về. Quả thật là số Đạt đỏ thật, hôm nay lại trúng đậm. Hắn lại chia cho mụ Chuẩn 1 ít làm mụ cười tút cả hàm ra. Mụ còn nói.

- Hôm nào 2 chị em mình đi ăn lẩu nhé.

Đạt ậm ừ cho qua chuyện rồi quay về nhà. Hắn ghé về nhà cha mẹ hắn ăn chén cơm rồi quay về nhà bên cơ sở mắm, về tới nhà là đã gần 22h đêm. Hắn mở cửa, thò tay bật công tắc điện thì không sáng, hắn nghĩ trong đầu " rõ ràng không mất điện" tay hắn vô tình chạm phải 1 vật nhơn nhớt, vội thụt tay lại hắn bỗng nghe mùi thối nồng nặc trên tay, vội vàng lấy cái bật lửa trong túi ra, khi hắn vừa bật lên thì Đạt bỗng giật mình đánh thót tim muốn ngừng đập, dưới ánh lửa của cái bật lửa, Tân đang dựa vào tường ngay chỗ cái công tắc điện. Đạt vội vàng bỏ chạy ra ngoài, chạy qua nhà bà Hoa gọi ầm lên.

- Bác Hoa ơi, bác Hoa oi cho cháu mượn cái đèn pin.

Bà Hoa từ trong nhà ra, ngje Đạt muọn cái đèn thì quay vào đem ra cho Đạt mượn, Đạt nói.

- Bác qua bên nhà với chau, nãy cháu thấy cái gì ấy, mà giờ mất điện cháu sợ quá.

Bà Hoa cười nắc nẻ.

- Gớm thanh niên mà nhát thế, đi dẫn bác qua xem.

Khi Đạt và bà Hoa quay về nhà Đạt, Đạt soi đèn pin vào chỗ cái công tắc điện, bật 1 cái thì điện sáng trưng, cái mùi thối cũng không còn. Bà Hoa mới nói.

- Có gì đâu mà bảo điện không sáng, mày mơ ngủ à, thôi bác về, để đèn pin đó sáng mai đưa cho bác.

Bà Hoa về còn mỗi mình Đạt ở đó, hắn rất sợ lại gặp phải Tân hiện về dọa hắn, hắn cứ ngồi như vậy, điện bật cả đêm. Đến sáng hắn lại ngủ gục trong nhà.


XÁC AI TRONG VẠI MẮM
Chương 3: Những giấc mơ ác mộng

Đạt lại mất ngủ vì mơ thấy Tân về, hắn không tin chuyện ma quỷ nhưng hiện tại hắn đã tin, hắn run sợ, hắn cứ nhắm mắt là lại thấy Tân hiện về gỡ cái đầu ở trên cổ ra, máu cứ phun ra như những dòng si rô đỏ ửng xịt từ trong chai ra. 2 đêm liền mất ngủ ban đêm, ban ngày ngủ lại nhưng 2 hốc mắt hắn vẫn cứ đen ngòm ra, nhìn vào bây giờ 2 hốc mắt Đạt chẳng khác mấy con gấu trúc tí nào. Đạt không nghiện nữa nhưng giờ ra đường lại rất giống thằng nghiện, lúc nào cũng ngáp, ngáp nước mắt chảy ra, bởi vì hắn mất ngủ nên người tiều tụy hắn sau 2 ngày. Nhưng đáp lại sự mất ngủ đó thì hắn lại trúng đề, trúng liên tục, ngày nào cũng trúng, bây giờ Đạt cũng thắc mắc về bản thân, vì sao ngày nào cũng trúng đề, nhưng mà tìm mãi k có câu trả lời, hắn chỉ nghĩ do may mắn, hắn lại nhớ đến câu nói " đen tình đỏ bạc" k lẽ hắn lại giết người đỏ bạc chăng.

Buổi chiều tối hôm nay sau khi ngủ dậy đã là 19h tối, hắn bỗng thèm thịt chó mắm tôm, thế là hắn quyết định làm 1 bữa nhậu thịt chó mới được, hôm nay ngủ quên hắn k đánh lô nữa, hắn ra quán thịt chó mua 150 ngàn thịt cho và 10 lon bia, đem về nhà hắn để ăn uống cho thoải mái. Về đến nhà cũng đã hơn 20h mất rồi, hắn bày thịt chó ra đĩa, vứt bịch mắm tôm người ta cho đi, hắn vào nhà lấy mắm tôm nhà hắn làm ra ăn, nhâm nhi lon bia mát lạnh, nhặt miếng thịt chó luộc lên chấm 1 phát mắm tôm nữa, quấn thêm lá mơ nữa( trong nam hay gọi lá thúi địt nha, tục tí😂). Bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm, đầu gật gù tấm tắc khen ngon. Sau khi làm 1 mình được 2 lon bia thì bố hắn đến xem xét 1 hồi, 2 bố con nhà Đạt làm vài lon rồi ông ra về.

Đã hơn 22h khuya, mình Đạt ngồi dưới nền nhà, 10 lon bia đã hết hắn mua thêm 5 lon nữa, đĩa thịt chó đã vơi, đĩa nhựa mận còn 1 ít nước sánh sánh màu nâu nâu, bây giờ Đạt đã ngà ngà say, hắn lấy 1 chén bún vào chén, chan nước nhựa mận thịt chó vào ăn, mắt cũng đã hoa, chan được thìa vào chén, thìa rớt ra ngoài rơi vào tay hắn, lúc này hắn đã say nhưng vẫn cảm giác nước chan vẫn còn ấm nóng, hắn quên mất rằng thịt chó mua đã gần 4 tiếng tại sao vẫn còn nóng. Nhìn vào đó không phải là nước nhựa mận nữa, đó là cái thứ nước mà y chang nước ở trong cái vại chứa xác của Tân, Đạt vẫn không hay biết gì, cứ ngồi húp lấy húp để ánh mắt lờ đờ có thể ngủ gục bất cứ lúc nào. Bỗng có 1 thứ mềm mềm được Đạt lùa theo dòng bún vào miệng, hắn nhai nhai mấy cái, có vị hơi mặn nhưng mà xương cứng qua, quá tức mình hắn nhả ra xem là thứ gì, 1 thứ đen thui hiện ra trước mắt Đạt, nhìn kĩ đó là 1 ngón tay người, Đạt đang trong cơn say mà giật mình 1 cái bay mất vài lon bia trong máu, hắn vứt vội cái thứ đen thui kia vào tường, rồi giật người thụt lùi 1 cái, tim đập nhanh hơn, ngồi 1 lúc hắn bình tĩnh, đi lại gần nhìn rõ hơn xem đó là thứ gì, trước mắt hắn lại là miếng thịt chó nấu nhựa mận, lắc lắc cái đầu cho bớt đau, Đạt nghĩ mình bị hoa mắt vì say, hắn lại tiếp tục ngồi vào mâm, lần này để cho chắc, hắn nhìn từng miếng thịt chó gắp vào chén, xem có miếng nào khả nghi không. Không có thứ gì bất thường hắn lại ngồi lai rai, hôm nay say nên hắn cũng chả sợ gì nữa, bỗng mũi Đạt ngửi thấy 1 mùi vô cùng thối, đó là mùi từ xác chết của Tân, lần này chắc chắn k lẫn đi đâu được, Đạt hít hít rồi bỗng Đạt cúi mặt nhìn xuống mâm thịt chó, ở đó bây giờ làm gì còn miếng thịt chó nào, thay vào đó, đầu của Tân đang nằm gọn trong cái tô nhựa mân, 2 bàn tay thì còn nằm trong đĩa thịt luộc 2 cái tay còn chạy qua chạy lại trên dĩa, bỗng cái đầu mở miệng nói.

- Ê nhai ngón tay tao ngon k mày? Nhặt lại đây hộ cái vứt xa thế.

Đạt nghe xong thì 1 cơn buồn nôn dâng lên tận họng, hắn chạy vội ra ngoài, nôn thốc nôn tháo, nônt ừ dưới đáy dạ dày nôn ra, mùi mắm tôm, mùi bia rượu hòa quên vào tạo nên 1 cái mùi thum thủm không thể tả được, hắn nôn hết tất cả những gì ăn từ chiều tới giờ, mất cả bữa thịt chó ngon lành. Đạt định quay vào nhà, nhưng bỗng hắn nghĩ đến 2 cái tay với cái đầu Tân đang trong kia k dám vào, bỗng hắn vỗ đầu cái bộp, Tân là ma chứ có phải là thật đâu, chắc nó hiện về dọa thôi, Đạt sần sần đi vào nhà, quả đúng là không có gì ngoài 1 ít thịt chó còn xót lại, Đạt lại mạnh dạn hơn ngồi xuống làm nốt lon bia dỡ, ăn thêm miếng bún cho cứng bụng rồi đi ngủ.

Cơn buồn ngủ ập đến, Đạt chả thèm dọn dẹp, cứ thế lăn lên giường đi ngủ, phía ngoài kia 1 bóng người mờ mờ hiện ra, căm tức nhìn về phía Đạt. Hôm nay Đạt say nên hắn k sợ nữa, hắn cứ thế chìm vào giấc ngủ, hắn lại mơ, trước mặt hắn Tân đang đứng đó nhìn trợn trừng về phía Đạt, nghiên răng nghiến lợi thốt ra từng lời cay độc.

- Trả mạng cho tao, trả mạng cho tao Đạt ơi.

Tân nói xong thì cả người hắn tự động rã ra từng miếng 1, giống như lúc Đạt giết Tân vậy, miêng Tân vẫn cứ nói trả mạng cho hắn, Đạt vô cùng sợ hãi, cứ đứng run run nhìn về phóa Tân, hắn không biết phải làm sao hết, tôi ác hắn đã gây ra nếu đầu thú thì hắn có thể bị tử hình. Đang suy nghĩ miên man bỗng xác Tân đứng dậy lao đên bóp cổ Đạy, bị ngạt thở Đạt cứ khặc khặc. Đạt giật mình tỉnh dậy, đó chỉ là giấc mơ, tưởng uống bia say rồi ngủ quên đi nhưng không thành. Cứ hễ nhắm mắt lại hình bóng Tân cứ lởn vởn hiện ra như hình với bóng. Đạt lại thức cho đến sáng k dám nhắm mắt nữa, dù trong người vẫn còn hơi men, nhưng rồi Đạt vẫn ngủ gục đi, bên tai cứ văng vẳng tiếng của Tân bên tai.

Sáng hôm sau Đạt lồm cồm bò dậy khỏi giường trong tâm trạng đầy mệt mỏi. Tối qua lúc nôn thì hắn nôn sạch hết, bây giờ đói bụng quá, hắn tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài quán bún giò ngoài đầu xóm ăn sáng. Vừa vào bàn ngồi ông chủ quán cười nói.

- Chà chú Đạt dạo này làm ăn dữ quá hay sao mà ốm dữ vậy? Mắt còn thâm đen nữa. Nay ăn gì nói a làm cho. Lâu quá không thấy ghé quán ủng hộ a.

Đạt cười cười rồi nói lại với ông chủ quán.

- Có việc gì mà làm a, cứ bắm mặt vào mấy cái vại mắm đó thôi a ạ, dạo này k biết vì sao em không tài nào ngủ được a ạ, toàn mơ ác mộng thôi. À quên anh cho em tô bún chân giò nhá.

Ông chủ quán nghe Đạt kể, ông đi làm bún cho Đạt rồi bưng ra 1 tô bún thơm ngát còn nóng hổi, ông ấy nói.

- Chú mày tối mai qua đây, sáng mai a đi chùa a xin cho cái bùa, tối mai qua lấy.

Đạt vâng dạ rồi cảm ơn rối rít, ông chủ quay đi, Đạt ngồi đó, ăn lấy ăn để tô bún, phía trong còn có 1 khúc chân giò to bự, Đạt cầm nó lên cắn 1 miếng, vừa rút ra khỏi miệng, bỗng Đạt lại nhớ đến cái hôm phân xác Tân, cũng có khớp xương như thế này, hình ảnh đó cứ lấn át hết trong đầu của Đạt. Hắn vẫn cầm cái chân giò đó trước mắt, miệng còn ngậm miếng thịt cắn giở, rồi bỗng hắn nhả miếng thịt ra, chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo, hắn cứ suu nghĩ cái khúc xương giò heo đó là xác Tân. Giờ đi đâu cũng hiện lên hình bóng của Tân. Sau khi nôn xong Đạt cũng không còn tâm trạng nào ăn uống nữa. Hắn gọi ông chủ lại.

- Mai a xin cho em lá bùa tối e qua em lấy. Em thanh toán với, hết bao nhiêu a.

Ông chủ nói.

- Thôi hôm nay a đãi, tối mai qua đây làm vài lon với a, a xin bùa về cho. Mệt thì về nghỉ đi.

Đạt chào ông chủ quán rồi lững thững ra về, tâm trạnh hân giờ này khá mệt mỏi. Đang đi về thì gặp mụ Chuẩn ghi đề không biết mụ đi đâu về, vừa thấy Đạt thì mụ nói.

- Ê Đạt đẹp choai, đi đâu về đó, hôm qua k ghi lô, quên chị rồi à.

Đạt ngước lên nhìn mụ 1 cái rồi cúi gằm mặt đi tiếp. Mụ k tha nói tiếp.

- Ê đi xem người chết, nghe nói có người chết bị phân xác....

Mụ chỉ nói đến chữ phân xác là Đạt đã cuống cuồng rồi, giống như có tật giật mình ấy. Đạt lay vai mụ hỏi.

- Giết người phân xác ở đâu?

Mụ Chuẩn bị Đạt lay vai hơi đau nên mụ ré lên.

- Đau chĩ buông tay ra. Chị đang đi xem đây nghe kêu bị giết rồi phân xác lên xe chị đèo đi.

Đạt lên xe mụ Chuẩn mụ ta đèo Đạt đi ra con lênh thủy lợi của làng ở đó người dân đã đứng xem kín mít, Dfatj nhìn thoáng qua bỗng bắt gạp Khải và 1 đống đàn em cũng ở đó, thấy Đạt khải đi lại bắt tay nói.

- Chào chú e Đạt, chú cũng ra xem người chết à.

Đạt gật đầu chào Khải rồi nói.

- Vâng em tò mò xem là ai mà chêys ngoài này thôi anh.

Khải nói lại.

- A cũng muốn xem là ai, thằng Tân nó mất tích nữa tháng nay không biết dấu vết, a mong k phải là cái xác này.

Cảnh sát chăng dây khu vực xung quanh, người dân kéo nhau ra càng ngày càng đông, đi xem người chết mà đông như đi hội vậy, Đạt cũng mon men chen vào xem đó là ai, vì Đạt biết chắc đó k thể nào là Tân rồi. Mãi đến trưa cảnh sát khám nghiệm xong, điều tra người phát hiện ra, cho người làng ra nhận dạng nhưng chẳng ai biết, vậy là cảnh sát kết luận xác được đưa từ nơi khác đến, Đạt cũng chẳng quan tâm, hắn lững thững đi bộ về nhà, cũng k thèm kêu mụ Chuẩn luôn, hắn đi về gần đến nhà thì mụ Chuẩn đuổi theo kịp mụ hét lên.

- Chú Đạt sao về không kêu chị với. Chú Đạt tối nay qua nhà chị ăn lẩu mắm, nay chị mời.

Mụ nói rồi rồi còn nháy mắt lả lướt với Đạt 1 cái như mời gọi rồi phóng xe đi mất. Nhìn kỹ thì mụ cũng có nét đẹp riêng. Đạt chép miệng rồi đi về nhà bố mẹ hắn, mấy hôm nay hắn k về nhà bố mẹ rồi. Mẹ hắn thấy hắn về, người hốc hác mắt tjaam quầng thì quát.

- Làm cái gì mà mắt thâm vậy con, mày lại lô đề bài bạc sao. Tôi khổ quá mà. Được đứa con thì suốt ngày ăn rồi lô đề bài bạc.

Đạt tức quá quát lại.

- Mẹ im đi, con bị mất ngủ chứ có phải bài bạc gì đâu,mới về nhà đã càm ràm.

Nói rồi hắn đi vào phòng riêng của hắn, đóng cửa cám rầm 1 cái nằm lên giường ngủ đến chiều tối mịt mới dậy, hắn dậy tắm rửa 1 cái xong xuôi đã hơn 19h, chợt nhớ lời mời ăn tối của mụ Chuẩn. Hăn tìm bộ đồ gọn gọn mặc vào, xỏ thêm đôi dép lỳ nữa rồi đi mất, mẹ hắn gọi với theo.

- K ăn cơm đã rồi đi à.

Hắn trả lời cộc lốc.

- Có người mời ăn lẩu rồi, con về rồi qua xươngt luôn.

Đat lững thửng đi bộ tìm tới nhà mụ Chuẩn. Dạo này Đạt ăn đậm nên mụ cũng kiếm được chút ít cháo nên súng sính tiền bạc. Nhà mụ cách nhà Đạt gần 1km, Đạt đến trước cổng thì nhái giọng kêu lên.

- Em Chuẩn ơi có nhà không, ra mở cổng cjo a này.

Mụ Chuẩn ngồi trong nhà đang đợi Đạt đến, nghe đứa nào nó gọi eo éo như vịt mắc cổ, mụ đứng dậy ra xem, vừa đi vừa chửi mụ chửi.

- Tiên sư nhà đứa nào trêu tao đấy.

Khi vừa ra đến công thì nhìn thấy đó là Đạt, mụ chưa kịp nói gì thì Đạt lên tiếng.

- Chà chửi tôi hả, vậy tôi đi về nha.

Mụ vội vàng giữ tay Đạt rồi nói.

- Ấy chú Đạt cứ từ từ, chị tưởng đứa nào nó trêu chị, thôi vào nhà, chị dọn nãy giờ chờ chú qua. Sợ chú k qua ấy chứ. Thôi mời chú vào nhà.

Đạt theo mụ vào nhà, lần này là lần thứ 4 Đạt vào nhà mụ Chuẩn, mụ chưa chồng nên chỉ ở có 1 mình, trên nhà mụ đã chuẩn bị 1 nồi lấu mắm to bự, còn có hơn chục lon bia lạnh để sẵn ở đó, mụ Chuẩn nói.

- Vào ngồi luôn chú Đạt có 2 chị em mình thôi, ăn uống tự nhiên nhé.

Mụ khui bia đưa cho Đạt 1 lon, gắp 1 miếng mồi trong nồi lẩu ra bỏ vào bát cho Đạt, xong mụ nói.

- Mấy hôm nay nhờ phước của chú chọ được thơm lây, nay nấu nồi lẩu mời chú. chị cảm ơm chú nha

Đạt cười nói.

- Có gì đâu mà khách sao vậy bà chị, ai chứ thằng Đạt này k có bủn xỉn đâu yên tâm đi.

Hai người ngồi ăn lẩu và uống bia, đến khoảng 22h đêm thì cả Đạt và mụ Chuẩn đều say rồi, giờ Đạt líu lưỡi không thèm kêu mụ Chuẩn là chị nữa, giờ anh anh, em em ngọt xớt. Mụ Chuẩn còn lèo bèo.

- A Đạt à, e thích a lắm rồi đấy hí hí hí. Nay có dám ở lại đây với em không.

Đạt bây giờ đã say, mắt nhìn cái gì cũng đẹp, nghe mụ chuẩn nói xong hắn đốp lại ngay.

- Có cái gì mà không dám. E có dám ngủ với anh không ấy chứ.

Mụ Chuẩn vịn vào bờ tường đứng dậy, đi qua phía Đạt đang ngồi, rồi mụ ngồi luôn vào lòng của Đạt, mắt lả lướt miệng nói.

- Rồi qua rồi a làm gì em thì làm đi.

Hai người say, trong đêm thanh vắng, Đạt bế thốc mụ chuẩn đi vào căn buồng của mụ, chân đi loạng choạng mấy lần xém té. Vào đến giường hắn thả mụ cái bụp ngay giường, lần mò trong ánh sáng mờ mơg của cây đèn ngủ chiếu ra, 2 người lao vào nhau như 2 con thiêu thân lao vào lửa..... xong xuôi 2 người ôm nhau ngủ ngon lành. Đến tầm hơn 2h sáng tỉnh dậy, thấy trong người khát khô cả cổ, mắt nhắm mắt mở, Đạt định đẩy mụ Chuẩn ra để đi uống nước thì cảm thấy cánh tay ươn ướt mà nóng ấm, Đạt tưởng nồ hôi lấy tay xoa xoa lên mặt 1 cái, 1 mùi tanh tưởi và hôi thôi bốc lên ngay mũi Đạt, đang giữa say giữa tỉnh Đạt nhìn qua cánh tay cua Đạt mụ Chuẩn đang gối, bên cạnh làm gì còn có mụ Chuẩn xinh đẹp nữa, 1 cái xác máu đang chảy ra từng dòng, cái khuôn mặt ấy chính là mặt của Tân, khuôn mặt đang nhìn lại Đạt, cái mặt còn nở nụ cười máu me nhìn về phía Đạt rồi nói.

- Ôm tao sướng không.

Lần này thì Đạt hét lên.

- Đừng mà, đừng dọa tôi nữa, tôi xin a đấy a Tân ạ, xin a đừng về dọa tôi nữa, tôi sẽ mua tiền vàng đốt cho a.

Vừa nói Đạt vừa thụt lùi ra cửa, còn xác Tân giống như 1 con rô bô tiến tới miệng liên tục nói.

- Trả mạng lại cho tao, trả mạng lại cho tao. Tao giết mày.

Trên tay Tân vẫn cầm 1 con dao bầu, càng tiến đến Đạt càng mùi lại. Bỗng Đạt nói.

- Giết a là tôi sai, xin anh tha cho tôi. Tôi ăn năn hối lỗi lắm rồi.

Tân vẫn đi tới, Đạt bây giờ đã lùi đụng vào bức tường trong phòng, bỗng Tân lao đến đâm con dao vào ngay cổ Đạt. Đạt hét lên.

- Không, không, không đừng giết tôi.

Đạt đứng đó, mắt nhắm lại cứ xua xua tay về phía trước như đỡ lại bỗng bên tai vang lên tiếng mụ Chuẩn vang lên.

- A Đạt, A Đạt tỉnh mại đi, em đây em Chuẩn mà. có chuyện gì vậy.

Bây giờ Đạt mới mở mắt ra, mụ Chuẩn đang đứng trước mặt, trên người chỉ khoác mỗi cái chăn. Đạt hỏi.

- À a mơ ngủ thôi, nãy giờ e có nghe a nói gì không?

Mụ Chuẩn từ lúc nghe Đạy la lên tên Tân là mụ đã biết Đạt giết Tân, nhưng bây giờ không dám nói ra, còn Đạt thì hắn nghĩ mụ Chuẩn đã biết, tuy nhiên hắn k dám hỏi lại lần nữa. Mụ Chuẩn nói

- E không nghe gì cả, e chỉ nghe a la hét thôi chứ có gì đâu a.

Đạt giả bộ ho 1 cái rồi đi ra ngoài uống nước, xong rồi lại quay vào đi ngủ tiếp. Trong lòng hắn rất lo lắng mụ Chuẩn đã biết tội ác hắn gây ra. Suy nghĩ 1 hồi rồi hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay, còn về phía mụ Chuẩn, mụ nghe toàn bộ miệng Đạt nói ra hắn giết Tân nhưng mụ lỡ ăn nằm với hắn rồi, giờ trong lòng mụ đang cào xé, nên báo công an hay là im lặng, có khi nào hắn mơ ngủ nên nói vậy không. Mụ cứ suy nghĩ rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm khi trời vừa tờ mờ sáng, tiếng gà gáy râm ran là Đạt tỉnh ngủ rồi, hắn dậy nhìn đồng hồ đã 5h sáng rồi, hắn lồm cồm ngồi dậy đi về. Mụ Chuẩn thấy vậy nên hỏi.

- Sao về sớm vậy anh.

Đạt không trả lời, mụ cứ léo réo 1 bên nào là ăn tôi rồi bỏ chạy làng đúng không...Đạt tức quá quát lại.

- Không về để sáng người ta thấy tôi ở trong nhà mụ đi ra họ đồn cho à, thích gì nữa.

Bấy giờ mụ mới im lặng, dậy mở cổng cho Đạt ra về, trước khi Đạt về mụ còn dặn theo.

- Chiều ra ghi để cho em nhá cưng.

Đạt lầm lũi đi về xưởng mắm, về đến cổng thì hắn khựng lại, hắn lại sợ phải vào trong xưởng vì trời còn nhá nhem tối chưa sáng hẵn. Đành ngồi trước cổng đợi trời sáng rồi vào luôn. Tối ngủ được 1 giấc nên hôm nay hắn đi thăm mấy vại mắm ủ từ lâu, đi đến chỗ cái vại chứa xác Tân thì hắn lại rùng mình 1 cái, không hiết trời xui đất khiến làm sao hắn lại đưa tay giở nắp cái vại đó ra xem xác Tân đã thành mắm chưa, nhưng khi vừa mở ra, 1 mùi thối lại xông lên nồng nặc, khiến cho Đạt ôm bụng nôn thốc nôn tháo, vội vàng đóng nắp lại, hắn chạy 1 mạch vào trong nhà. Hắn dặn lòng từ mai không nên mở cái vại đó ra nữa.

Chiều hắn ra mụ Chuẩn làm vài điểm lô, lại trúng, nhưng hắn ghi có ít, ngồi tám chuyện, đưa đẩy với mụ Chuẩn mãi rồi hắn mới về. Tối đến hắn đi qua nhà ông bán bún giò hôm qua, hôm nay Đạt đến để lấy lá bùa ông ta hứa xin cho Đạt. Vừa đến cổng thì Đạt gặp ông ấy đi đâu về, Đạt liền chào.

- Chào bác Tốt, bác đi đâu về đấy.

Ông chủ quán bùn tên Tốt, nghe thấy Đạt chào ở phía sau bèn quay lại, thấy Đạt lão reo lên rồi nói.

- A chào chú Đạt, a đi chùa về, nào, vào nhà a làm vài ly rượu đã, a có xin bùa cho chú rồi.

Đạt theo ông Tốt vào trong nhà, ông ta lấy rượu và mồi ra mời Đạt, khi ngà ngà say, Đạt xin phép ra về, ông ta lấy trong túi áo ra 1 cái lá bùa màu đỏ, trên còn viết vài chữ bằng mực đen rồi dặn Đạt.

- Chú bỏ trong người, khi nào cũng phải giữ bên mình cẩn thận, bỏ ra khi tắm là được.

Đạt cảm ơn rồi rít rồi ra về. Đêm nay, khi đi ngủ Đạt giữ khu khư lá bùa ở trong túi áo ngực, hắn hy vọng lá bùa có thể ngăn cản được Tân không quấy phá hắn nữa. Thế là yên tâm chìm vào giấc ngủ say, đến sáng giật mình tỉnh dậy, hắn rất vui mừng vì tác dụng của lá bùa, tối qua hắn k bị mơ những cơn ác mộng nữa. Hắn vội vàng đi vệ sinh cá nhân xong rồi đi thẳng ra quán bún của ông Tốt. vừa thấy Đạt mặt mày tươi tỉnh đi ra ông ta đã lên tiếng.

- Chào chú Đạt nhá, nay mặt mày tươi tỉnh hẳn ra, tối qua ngủ ngon lắm à chú em.

Đạt cười rồi trả lời.

- Vâng tối qua em ngủ ngon lắm. em cảm ơn a rất nhiều về lá bùa nhé. A cho e tô bún chân giò.

Ông Tốt cười nói.

- Ôi dào chú em cứ khách sao làm gì, anh em cùng làng giúp đỡ nhau thôi. Ngồi đợi a tí a làm đồ ăn cho.

Đạt vừa ăn vừa trò chuyện với ông Tốt, bỗng từ xa có 2 người công an đi vào quán, tiến về phía Đạt vì trong quán chỉ mới có mỗi mình Đạt, Đạt thấy thế thì giật mình thon thót, hắn nghĩ công an tới bắt hắn, hắn thủ thế chuẩn bị chạy thì 1 người công an lên tiếng.

- Chào anh, chúng tôi ở trên huyện xuống, đang tìm nhà a Tân chuyên cho vay nặng lãi ạ a chỉ giúp tôi với.

Đạt chưa kịp nói thì ông Tốt đã chen vào nói.

- Đi thẳng con đường này tầm 500m nữa là đến, nhà nó có cái biển cho vay tiền ở bên phải đường đấy.

Hai người ông an cảm ơn ông Tốt rồi đi mất, Đạt vẫn ngồi đó, lo lắng vô cùng, có khi nào công an xuống điều tra Tân mất tích hay không.


XÁC AI TRONG VẠI MẮM
Chương 4: Mạng đền mạng. Kết thúc.

Sau khi Đạt gặp 2 người công an tìm nhà Tân thì tâm trạng của hắn khá bất ổn, nhấp nhổm ngồi không yên. Hắn ăn vội ăn vàng tô bùn giò rồi chạy về xưởng mắm, thay quần áo rồi mon men đi bo qua nhà Tân hóng xem có chuyện gì. Khi Đạt vừa đến cũng là lúc Khải và đàn em của hắn xuất hiện. Hiện tại hắn cũng muốn xem công an tìm Tân có chuyện gì. Người tập trung hóng chuyện trước nhà Tân cũng khá đông. Đạt nghe phía trong công an đang hỏi bố mẹ của Tân.

- Xin hỏi 2 bác anh Tân nhà Bác đã đi khỏi nhà bao lâu rồi.

Đạt định len lỏi vào phía trong nghe ngóng thêm thì lại nghe người công an nói.

- Chúng cháu trên huyện về, có người nặc danh báo anh Tân nhà bác liên quan đến cho vay tín chấp, vay nặng lãi.

Đạt chỉ nghe được như vậy rồi đông người quá không vào được. Tần khoảng 1 tiếng sau có thêm 1 xe công an đến, Đạt thấy họ khiêng lỉnh kỉnh nào là két sắt và 1 xấp giấy tờ từ trong nhà Tân đi ra. Khải thì kêu đàn em của hắn rút đi. Có lẻ lần này hắn phải ngậm đắng mất 5 tỷ rồi. Khi ra hắn chặm mặt Đạt hắn còn nói.

- Chú Đạt cũng hóng chuyện nhỉ. Có rảnh ra quán bia làm vài chai ae giải sầu không.

Đạt sợ ra đo có chuyện gì lỡ miệng thì khổ nên hắn xin phép không đi, hắn lũi thũi đi về xưởng mắm. Dạo gần đây hắn có tiền nên hắn đã trả nợ được rất nhiều. Trong đầu hắn giờ đây có 1 ý nghĩ đó là ôm số tiền còn lại chạy trốn đi 1 nơi xa để không có ai tìm được hắn. Hắn cứ mải suy nghĩ như vậy, rồi hắn đi về nhà lúc nào không hay. Buổi chiều tranh thủ ra chỗ mụ Chuẩn ngồi 2 lúc rồi hắn mới về nhà. Đêm tối hắn rất là yên tâm vì có là bùa của ông Tốt cho, hắn cứ thế mà nằm ngủ ngon lành, giường như hắn quên luôn trong xưởng mắm của hắn, có 1 cái xác đang trong vại mắm.

Xưởng mắm của Đạt dạo gần đây tự nhiên cũng có nhiều người tìm đến kết nối làm ăn, Đạt cũng bận tối mặt, suốt ngày cắm mặt ở vại mắm không có thời gian qua ghi đề ở mụ Chuẩn luôn, thời gian trôi qua khoẳng 10 ngày nữa có 1 hôm buổi chiều hắn rảnh nên đi ra ghi đề ở mụ Chuẩn. Kể từ ngày ăn nằm với nhau xong, hai người thay đổi cách xưng hô hơn. Mụ Chuẩn cứ xưng anh anh, em em ngọt xớt ra. Đạt thấy mụ ăn mặc bắt đầu chưng diện hơn, tô son nhẹ, ăn mặc gọn gàng không luộm thuộm nữa. Hôm may mụ Chuẩn vừa thấy Đạt thì hồ hởi nói.

- A Đạt tối nay đến nhà em ăn cơm nha. Nhớ đến đó em chờ.

Đạt ngje mụ nói xong cũng ậm ừ. Lững thững đi bộ về xưởng, hắn suy nghĩ xem có nên đến nhà mụ Chuẩn hay không. Cái quan hệ của 2 người hiện tại là gì. Suy nghĩ 1 hồi hắn vẫn quyết định đi đến nhà mụ Chuẩn, hắn muốn xác định mối quan hệ chắc chắn giữa hắn và mụ. Thế là hắn ra tiệm vàng, tìm mua 1 cái lắc tay, bỏ vào trong hộp gói lại. Ăn bận quần áo sơ mi như 1 tên lãng tử. Vừa đi vừa huýt sáo, đến trước cửa nhà mụ Chuẩn Đạt kêu lên .

- Con chim chip bé nhỏ của a đâu rồi. Ra mở cửa cho a nào

Mụ Chuẩn từ trong nhà nghe tiếng gọi trêu chọc của Đạt thì ngồi chửi đổng lên.

- Gớm đỉ vờn nó vừa thôi. Ko sợ người ta cười cho là lái máy bay hạng nhẹ à.

Vừa nói vừa đi ra mở cổng cho Đạt, trời chập choạng tối ánh đén k chiếu rõ lên khuôn mặt mụ Chuẩn, Đạt nhìn vào lại giống như Tân đang đứng trước mặt vậy, mụ Chuẩn đã mở cổng thấy Đạt đứng ngẩn ngơ liền quát lên.

- Có vào không để bà biết đường. Đứng như trời trồng thế à.

Đạt giật mình vội vàng nhìn lại, mụ Chuẩn hôm nay sao đẹp lạ lùng. Mụ Chuẩn vừa đóng cổng cũng là lúc Đạt ôm mụ từ phía sau, bên tai thì thầm vài câu đưa tình.

- A nhớ e quá con chim hé nhỏ của a😂

Mụ Chuẩn sướng quá cứ để im thế cho Đạt ôm , bỗng bụng Đạt kêu réo lên, biết là đói bụng nên Đạt thả mụ Chuẩn ra, 2 người dìu dắt nhau đi vào trong nhà, bên trong nhà trên chiếc bàn ăn, mụ Chuẩn đã chuẩn bị 1 mâm cơm với đầy đủ đồ ăn thức uống, hai người ngồi vào bàn, trên bàn có sẵn 1 chai rượu vang đỏ, mụ Chuẩn rót ra 2 ly, 2 người nhìn nhau nở 1 nụ cười âu yếm. Hóa ra ranh giới giữa tình yêu nó chỉ cách bởi 1 đêm giường chiếu ư. Đạt vừa nhâm nhi ly rượu vừa nghĩ.

Sau khi uống xong ly rượu, Đạt sức nhớ đến cái vòng tay lúc chiều vừa mua, hắn móc teong túi ra nói với mụ Chuẩn.

- E nhắm mắt lại đi, a có quà muốn tặng cho em này.

Mụ Chuẩn cũng nhắm mắt lại, Đạt lấy chiếc vòng tay rồi xỏ vào tay cho mụ, xong xuôi hắn nói.

- Được rồi em mở mắt ra đi.

Mụ Chuẩn mở mắt ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc vòng vàng trên tay. Từ lúc sinh ra đến bây giờ cũng trải qua vài mối tình nhưng chưa có mối tình nào tặng quà cho mụ cả. Mắt mụ đỏ hoa vì xúc động, bữa cơm bỏ giở, 2 người cứ nhìn nhau như vậy, không chịu được nữa mụ chuẩn đứng dậy, đi qua phóa Đạt, xà vào lòng Đạt rồi nói.

- Em cảm ơn anh, em vui lắm, em hạnh phúc lắm, chưa có ai cho e niềm vui như anh.

Mụ nói xong 2 đôi môi lại dính liền vào nhau, cơm cũng không thèm ăn, Đạt nghĩ trong lòng sao hôm nay mụ Chuẩn nhìn có vẻ hơi khác lạ, nhưng mà hắn không biết khác lạ chỗ nào, chỉ là cảm nhận được trong lòng, tuy nghĩ như vậy nhưng thấy mụ Chuẩn nhiệt tinhg quá Đạy cũng kệ, Đạt bế thốc mụ Chuẩn lên đi thẳng vào trong phòng ngủ của mụ, dưới ánh sáng mờ mờ của cây đèn ngủ, 2 người hôn nhau ngấu nghiến giằng xé, cào cấu nhau, quần áo bay lả tả....( ai suy nghĩ tiếp thì suy nghĩ). Cuộc mây mưa chóng vánh đi qua. Đạt nằm ôm mụ Chuẩn, và có 1 điều hắn đã gây sai lầm đó chính là không cởi chiếc bùa ông Tốt xin cho, trong lúc mây mưa, hắn đã vô tình làm ô uế nó. Đến nửa đêm đang thiu thiu ngủ thì, Đạt giật mình tỉnh dậy vì bị nhột nhột trên mặt, hắn chưa mở mắt, miệng nói.

- Sao em không ngủ, để im cho a ngủ đi cục cưng.

Cái tay đó vẫn không ngừng xoa mặt Tân, bỗng Tân có cảm giác khác lạ, vì tay mụ Chuẩn cũng từng vuốt mặt Đạt mấy lần nhưng không thô ráp như bây giờ, hắn vội vàng mở mắt nhìn qua bên cạnh, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, không phải mụ Chuẩn nằm bên cạnh hắn mà là Tân, khuôn mặt máu me đỏ lòm, chảy ròng ròng, đang nhìn Đạt như trêu ngươi. Đạt giật mình tung tay đấm túi bụi lên mặt của Tân, vừa đấm vừa quát.

- Đi chết đi, mày đi chết đi.

Tân cứ nằm đó chịu đòn rồi hắn cười lên khặc khặc xong rồi nói.

- Mày tưởng có lá bùa tao không làm gì được mày sao hahaha.

Tân nói xong thì còn cười đùa như muốn trọc tức Đạt. Đạt tức run người, hắn không đấm nữa mà lấy tay bóp cô Tân, có bao nhiêu sức lực hắn đều lấy ra như muốn bóp nát cái cổ của Tân vậy. Tuy nhiên khi hắn đang điên máu lên thì phía dưới có cánh tay cứ vỗ vỗ vào tay Đạt, hắn nghe cả tiếng khặc khặc ú ớ rồi im bặt. Vội vàng buông tay ra nhìn lại, mụ Chuẩn đang nằm xụi lơ ra giường, nước mắt nước mũi và máu tùm lum cả khuôn mặt. Đạt giật mình vội lấy tay đưa lên mũi mụ Chuẩn, may quá vẫn còn hơi thở. Hắn vội vàng lần mò bật điện lên, chạy đi tìm dầu, lục tung cả nhà lên mới tìm ra, hắn lấy khăn lau mặt mũi cho mụ, xoa dầu cho mụ, mặt mụ Chuẩn bây giờ không khác gì con lợn là lấy, bị Đạt đấm cho mấy cái thâm đen, xưng từng cục lên.

Đạt lay mãi mụ mới tỉnh, vừa mới tỉnh lại mụ khóc um lên.

- Huhu a muốn giết tôi à, anh muốn giết tôi đúng không.

Vừa nói mụ vừa ho lên khù khụ, khóc lóc rất thảm thiết, Đạt vừa dỗ vừa xin lỗi và giải thích rằng lúc nãy hắn bị mơ ngủ, hắn mơ thấy ác mộng. Mụ Chuẩn đã ngừng khóc. Nằm quay lưng vào trong. Đạt biết mụ vẫn còn giận, nằm xuống lấy tay ôm lấy mụ. Rồi Đạt ngủ quên lúc nào không hay. Sáng hôm sau, khi vừa mờ sáng Đạt dậy đi về, mụ Chuẩn vẫn còn giận không thèm nói năng gì, bất lực trước cơn giận của mụ, Đạt thất thểu đi về xưởng mắm. Mở cửa đi vào giường, hắn Nằm nghĩ lại vì sao cái lá bùa mất tác dụng Đạt mới nghĩ ra, hóa ra hắn làm ô uế lá bùa mất rồi. Định bụng ra nhà ông Tốt để nhờ ông ấy xin lại giúp Đạt lá bùa khác. Nghĩ là làm hắn bật dậy đi ra quán bún của ông Tốt. Nay quán khá là đông nên hắn chọn 1 bàn gần quầy phục vụ, ngồi ăn lai rai tô bún giò và ly rượu chuối hột hắn đợi mãi mới vãn khách hắn liền gọi ông Tốt.

- Bác Tốt ơi, Bác rảnh chưa lại đây e nhờ tí.

Ông chủ tốt lúc này hết khách, không bận nữa nên lấy thêm 1 ly rượu ra ngồi nhâm nhi với Đạt, lão vừa ngồi vừa nói.

- Sao thế chú Đạt, nay có chuyện gì hay sao mà mặt chú căng thẳng như vậy.

Đạt nói.

- Bác khi nào đi chùa thì xin lại cho e lá bùa với ạ. Tối qua e đi tắm e sơ ý quá đeo trên người baya giờ nó bị hỏng mất rồi ạ.

Ông chủ Tốt nghe Đạt nói thì à lên rồi nói.

- Ôi dào a tưởng chú có chuyện gì, xin bùa thì nhanh không ấy mà, có chuyện gì khó khăn đâu

Đạt trả lời.

- Vâng vậy a có đi thì đi sớm rồi nhớ xin giúp a lá bùa nhé. E trông chờ vào nó cả đấy ạ, hôm qua e làm hỏng lá bùa cả đêm lại mơ ác mộng không tài nào chợp mắt được.

Ông Tốt lại hỏi.

- Chú có làm gì trái lương tâm không mà sao mơ ác mộng suốt vậy?

Đạt nghe ông Tốt hỏi thì mặt như tái đi, xong hắn vội vàng lướt qua chuyện.

- Bác nói thế là thế nào. Em quy ẩn giang hồ từâu, giờ em làm ăn chân chính, anh cũng nhìn thấy mà phải không. cớ sao lại nói thằng e làm chuyện trái lương tâm.

Ông Tốt nghe Đạt nói lại như vậy thì cườ trừ, tay nâng chén rượu lên nói.

- Thôi thôi bỏ qua, hôm sau a đi lên chùa a lại xin cho chú 2 cái mà phòng thân.

Đạt nghe ông Tốt nói như vậy thì vui như mở cờ trong bụng miệng rối rít cảm ơn ông Tốt.

- Vâng như vậy tốt quá. em cảm ơn a nhiều nhiều nhé.

Đạt nói xong 2 người ngồi đó nhâm nhi thêm vài ly rượu nữa rồi Đạt chào tam biệt ông Tốt ra về, trong lòng hân hoan. Đạt lững thửng đến nhà mụ Chuẩn, gọi cửa mãi mụ cũng không có ra mở cổng, bất lực Đạt đi bộ về nhà xưởng. Định bụng ngủ một giấc rồi chiều ra ghi đề rồi tiện thể làm lành với mụ Chuẩn luôn. Đạt ngủ 1 giấc thật say, đến chiều thì giật mình tỉnh dậy, hắn xem đồng hồ vẫn còn kịp giờ ghi đề. Lật đật chạy ra nơi mụ Chuẩn hay ghi đề thì Đạt thất vọng, hôm nay mụ Chuẩn không có ra đó ghi đề. có lẽ nào mụ vẫn giận Đạt chăng. Đạt lại đến nhà mụ Chuẩn xem sao, nhưng làm cho Đạt thất vọng là mụ Chuẩn không có ở nhà. Hắn đi về nhà trong lòng vô cùng buồn bực, chuyện không có gì mà mụ chuẩn cư xử quá đáng quá, hắn cứ ngồi ấm ức nhịn cả ăn đến lúc ngủ quên luôn. Đêm đó Đạt bị Tân dọa cho đái cả ra quần. Sáng hôm sau tỉnh dậy tâm trạng rối bời. Hắn lại nghĩ ngay đến mụ Chuẩn. Nhưng làm cho hắn vô cùng thất vọng là mụ không có ở nhà.

Bẵng đi 1 tuần, Đạt quanh quẩn với công việc ở xưởng mắm, lâu lâu qua nhà mụ Chuẩn xem nhưng không có gặp mụ, cả tuần nay lòng hắn như ngồi trên đống lửa. Bỗng 1 buổi chiều muộn, đang ngồi trong xưởng mắm uống rượu thì có 1 ngườ tìm đến, đó là mụ Chuẩn. Mụ đi thẳng vào ngồi xuống bàn của Đạt đang ngồi. Đạt vui mừng khôn xiết. Chạy lại ôm lấy mụ rồi nói.

- Chuẩn, Chuẩn em đi đâu mà cả tuần nay tránh mặt anh.

Mụ Chuẩn cứ để cho Đạt ôm như vậy rồi mụ đấm túi bụi vào lưng Đạt trách.

- Tại anh đấy anh đền cho tôi đi.

Nói rồi mụ lấy trong túi ra 1 tờ giất siêu âm ném cho Đạt, Đạt chưa biết gì cầm tờ giấy lên xem, mắt Đạt như hoa lên. Nội dung tờ giấy siêu âm đấy là mụ Chuẩn đã có thai. Đạt dụi mắt mấy rồi rồi quay qua mụ Chuẩn hỏi.

- Thật à em. Đây là con anh à, có thậy vậy không.

Mụ bỗng quát lên lồng lộn.

- Thế mày nghĩ tao ngủ với thằng khác à.

Đạt tính quáy lại thì nghĩ mụ đang bầu bì nên thôi, nhẹ giọng khuyên nhủ.

- A xin lỗi, e đừng giận a mà, ngoan anh thương. Cả tuần nay em đi đâu.

Mụ nhìn hắn rồi trả lời.

- Ở trong nhà chứ đi đâu, có người k biết thôi, thấy khóa vửa ngoài là đi về.

Đạt gãi gãi đầu, vậy là hắn qua nhà mụ đều bị mụ ngồi ở trong nhà nhìn thấy hết. tuy nhiên mụ giận hắn cái vụ hắn đánh mụ nên mụ ko ra mở cổng cho hắn. Đến hôm nay biết tin có bầu nên mụ mới chủ động qua tìm Đạt. Hai người trò truyện cả mấy tiếng đồng hò, sau đó Đạt gợi ý muốm mụ ở lại xưởng cùng với lão, dù gì cũng có bầu rồi, mặc kệ hàng xóm dị nghị hắn cũng không sợ.

Cứ thế thời gian trôi, ngày mụ chuẩn báo với hắn có bầu cũng qua đi được tầm hơn nữa tháng, nữa tháng này hắn giống như sống giữa trần gian và địa ngục vậy. Lá bùa hắn nhờ ông Tốt xin thì ông ấy vẫn k xin được, mấy nay làm ăn không được thuận lợi nữa, mắm làm ra bán không được chất đống 1 nơi, mụ Chuẩn thì về xưởng của hắn ở lại luôn. Có 1 hôm mụ mới thắc mắc mấy hôm rồi hôm nay mụ mới dám mở miệng hỏi Đạt.

- A Đạt này a nói thật cho em biết có phải a làm điều gì sai trái có lỗi với ai không. Sao đêm nào em cũng thấy a mơ ác mộng.

Đạt nghe Chuẩn nói thì giật bắn người lên, miệng lắp bắp nói không ra lời, sau đó hắn bình tĩnh lại nói.

- Vớ vẩn e cứ suy nghĩ linh tinh làm gì. A có làm gì bậy bạ đâu mà e nói a như vậy.

Mụ Chuẩn nhìn hắn rồi bắt đầu mắt đỏ hỏe rồi mụ khóc nói.

- Đến bây giờ a còn giấu em à, a đã giết ngườ đúng không. anh giết thằng tân cho vay lãi đúng không. Cái hôm đầu tiền anh ngủ lại ở nhà em, anh mơ ngủ a đã khai ra hết rồi. em nghe hết. nhưng mà em muốn chính miệng a thừa nhận. Bây giờ chưa cưới hỏi gì nhưng cũng như vợ chồng, có gì mình cùng chia sẻ.

Đạt láp bắp không nói ra lời, rồi bất chợt hắn như con thú hoang lao lên bóp cổ mụ Chuẩn đè xuống giường, giống như muốn giết chết mụ tại chỗ vậy, mụ bị bất ngờ, chỉ lấy tay đập vào tay hắn mong hắn thả ra, mụ khó thở, sức mụ không tài nào bằng sức Đạt được. Đạt đang trong cơn say máu, hắn muốn giết tất cả những ai phát hiện ra tội ác của hắn. Tuy nhiên hắn bỗng giật mình thả tay mụ Chuẩn ra. Mụ đang mang trong mình đứa con của hắn. Hắn không thể nhẫn tâm như vậy được. Đạt vừa thả tay, mụ Chuẩn ngồi đó ho lên từng hồi. khoca bù lu bù loa miệng không ngừng kêu than.

- A giết mẹ con tôi đi. Giết bịt miệng đi, sao lại thả tay làm gì, giết đi này, a giết tôi đi.

Mụ nói rồi còn sấn người lại phía Đạt, lúc này hắn không biết phải làm sao đành ngồi im cho mụ làm sao thì làm. Khóc xong mụ đi ngủ, trước khi đi mụ còn nói cho hắn 1 câu.

- A đúng là đồ máu lạnh, tôi không ngờ a độc ác như vậy, trên tay a dính máu bao nhiêu ngườ rồi.

Không đợi Đạt trả lời Mụ lấy túi sách rồi bỏ về nhà mụ, mặc cho Đạt ngồi thẫn thờ ở đó. Hai ngày sau Đạt không thấy mụ Chuẩn đâu cả, đi đâu Đạt cũng lo sợ công an ập đến bắt hắn, giờ hắn như 1 kẻ điên vậy, gặp ai cũng nhìn lăm lăm. Tối hôm đấy mụ Chuẩn qua xưởng của hắn, không biết vì sao bên tai của Đạt cứ có 1 giọng nói vang lên văng vẳng bên tai.

- Giết nó đi, giết nó bịt đầu mối đi.

Hắn dụ nụ Chuẩn ngủ ở lại, sau khi mụ ngủ say, đợi nữa đêm hắn tàn ác dùng dây siết cổ mụ Chuẩn, mụ bị ngạt thở tỉnh dậy, thấy Đạt đang siết cổ mình, mụ đạp tay, đạp chân loạn xạ nhưng rồi dần dần mắt mụ mờ đi, mụ không thở đuọc rồi dần dần xụi lơ ra, 2 bên khóe mắt còn có 2 dòng lệ ấm nóng chảy ra. Mụ chết mắt không nhắm được. Mắt còn trọn trừng lên như căm thù lắm. Đạt ngồi đó nhín xác mụ Chuẩn, miệng hắn cứ lẩm bẩm như 1 người điên.

- Tôi, tôi, tôi lại giết người rồi. tôi lại giết người rồi

Nói xong hắn cứ ngồi đó nhìn xác mụ Chuẩn, hết khóc rồi lại cười, hết nằm rồi lại ngồi, hắn ngồi đó nhìn xác mụ Chuẩn lạnh dần, mụ chết thật rồi, chết mang theo cả đứa con của hắn. Hắn thức trắng đêm đó nhìn xác mụ Chuẩn cứng đơ ở trên giường. sáng hôm sau hắn vẫn nàm trên giuòng, ôm xác mụ Chuẩn vào lòng miệng thủ thỉ.

- Anh xin lỗi em, bố xin lỗi con. ai bảo e biết được những chuyện không nên biết, đừng có trách anh, a không muốn đi tù.

Tối đó đợi trời khuya hắn lại xử lý xác của mụ Chuẩn y như lúc hắn xử lý xác của Tân, hắn phân xác mụ ra thành nhiều mảnh nhỏ, rửa sạch rồi bỏ vào vại bỏ muối ướp thành mắm. Hắn làm thành thục nhanh nhẹn, dứt khoát giống như xẻ thịt 1 con cá chứ không phải là 1 con người, đúng ra là 1 người nhưng 2 mạng. Xong xuôi miệng hắn còn lẩm bẩm.

- E và con nằm đó nha, haha từ mai không còn ai biết được tội ác của ta nữa.

Đạt như ngườ điên cứ cười lên như vậy. Đạt Tưởng rằng tội ác đó của Đạt vĩnh viễn không có ai nhòm ngó thì đã sai hoàn toàn. Kể từ ngày Đạt giết mụ Chuẩn giống như hắn gặp phải 1 vận đen, làm gì cũng đen, hắn đâm ra say xỉn suốt ngày. Và điều đen nhất của hắn là trong 1 lần đi nhậu về khuya cách cái ngày hắn giết mụ chuẩn được 10 ngày, hắn bị tai nạn ngoài quốc lộ khi đang sang đường, tài xế ngủ gật tông trực diện vào Đạt, kéo lê hắn ở dưới gầm rồi bỏ chạy, trong đêm tối không có ai biết, Đạt nằm thoi thóp ở đường, nhìn từng chiếc xe cán qua thân thể mình, trước khi chết Đạt thấy mụ Chuẩn và Tân đứng từ phía xa nhìn lại hắn, miệng họ cười mãn nguyện.

Sáng hôm sau người đi đường phát hiện còn cái đầu của Đạt lăn vào lề đường, còn có 1 chiếc ví xót lại, họ tìm đến nhà Đạt. Bố mẹ Đạt khóc than um trời. Đám tang Đạt diễn ra nhanh chóng, xác Đạt không trọn vọn vì bị xe cán qua nát hết và kéo lê đi. 3 ngày sau khi Đạt chết công an nghi ngờ sự mất tích của mụ Chuẩn và Tân có liên quan đến Đạt vì có người thấy mụ Chuẩn lần cuối là vào xưởng mắm của Đạt. Công an phong tỏa xưởng mắm, khám xét từng ngóc ngách, từng xen ti mét đất 1, và cuối cùng nơi họ khả nghi nhất chính là 2 vại mắm, bởi 2 vại mắm được đánh dấu, và rải vôi xung quanh. Khi họ mở ra, vô cùng giật mình bởi ở trong 2 vại mắm đó là 2 xác người đang phân hủy. Qua khám nghiệm nhanh, đó là xác của Tân và mụ Chuẩn. kết thúc câu chuyện và kết thúc tội ác của Đạt.

Tác giả: Nguyễn Thanh Hùng

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates