Ad Section

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2020

LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP

LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP CHƯƠNG1
 Chap1: * Đêm định mệnh *

Tác giả: Thái Dũng


Một ngày đẹp trời lại đến bên thung lũng Mộc Nạm. Ánh mặt trời ấm áp, mượt mà chiếu xuống mặt đất. Những cây thông bị phủ đầy tuyết đang được sưởi ấm bởi tia nắng đầu ngày. Một vài dòng nước nhỏ kéo theo những mảnh băng chảy từ trên núi xuống một cách chậm rãi. Tuyết đang tan ở Mộc Nạm.
Nơi đây, hầu như quanh năm đều bị tuyết phủ. Chỉ vào tháng 5 tháng 6, mặt trời mới chiếu xuống nơi đây làm tan chảy băng tuyết. Bởi lẽ vì vậy,vào mùa này, mọi động vật ở đây bắt đầu ra khỏi nơi trú ẩn đứng sưởi ấm dưới ánh mặt trời ít ỏi. Thực vật cũng nhô ra khỏi lớp tuyết mỏng. Một vài con hươu đang nhâm nhi những cái lá lộ ra từ lớp tuyết.

Đi dọc theo rìa thung lũng là thôn Mộc Nạm. Trước đây ở thung lũng này khá đông người, nhưng rồi phần lớn số đông người đã chuyển xuống vùng đồng bằng sống. Bỏ lại phụ nữ và những người đã có tuổi không thể theo đoàn người đến vùng đồng bằng đông đúc, sầm uất.
Những người ở đây họ sống nhờ săn bắt các con thú rừng và sinh vật sống ở dòng sông cách đó không xa. Nhưng rồi thú rừng ngày càng ít và tinh ranh hơn. Dòng sông cũng bị phủ bởi lớp băng dày cản trở rất nhiều đến việc săn bắt của họ. Với họ, những ngày sắp tới đây có lẽ là món quà lớn mà thượng đế ban tặng cho họ mỗi năm một lần.
Những ngôi nhà cũng bắt đầu lộ ra từ lớp tuyết trắng xóa. Đa số đều là những ngôi nhà gỗ xuống cấp. Nó có thể gây hại bất cứ lúc nào. Nhưng đó là nơi ở cuối cùng của những người còn ở lại đây, trong số đó còn đôi ba người phụ nữ. Nhưng đặc biệt hơn, vẫn còn một cô gái trẻ tên là Mộng Kỳ. Năm nay cô chỉ mới 23 tuổi.Cô xinh đẹp giống như tên của mình vậy. Cô không dời đi cùng mọi người là bởi vì cô còn sống với cha của mình. Ông tên là Lai Chụ, nay cũng đã có tuổi nên việc đi lại rất khó khăn.
LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP

Trước kia, khi mọi người di tản đến vùng đồng bằng. Ông đã hết lời khuyên con gái mình, dùng đủ mọi cách kể cả dọa sẽ cắt đứt quan hệ cha con với cô nhưng cô vẫn không theo đoàn người đến vùng đồng bằng rộng lớn. Nhận thấy không thể khuyên được con gái, ông đành ngậm ngùi để con gái ở lại nơi này. Cứ thế hai cha con cô tựa vào nhau sống qua ngày. Không chỉ riêng hai cha con mà cuộc tất cả mọi người ở đây đều khó khăn. Bởi lẽ vậy mọi người sống với nhau rất thân thiết, tình cảm.
Vào một đêm gió lớn nhưng không có tuyết rơi. Trong căn nhà cũ kĩ tồi tàn. Bên ánh đèn dầu mờ mờ, hai cha con Mộng Kỳ đang ăn tối, đó là bữa cơm có thịt thú rừng. Đây là một phần của con hươu mà mấy người đàn ông trong thôn săn bắt được. Đã lâu rồi hai cha con không được ăn thịt thú rừng. Họ vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
- lâu lắm rồi chúng ta không được một bữa thịt, nên con hãy cố gắng ăn thật nhiều vào.
Giọng nói của ông run run nói với Mộng kỳ .
- vâng, thưa cha.
Ngoài trời càng lúc gió càng lớn, những hạt tuyết bắt đầu rơi xuống. Cánh cửa sổ bắt đầu đập vào nhau. Thấy vậy, Mộng Kỳ bỏ bát cơm dở xuống đi ra phía những cánh cửa. Cô cài then rồi dùng dây buột chặt chúng lại. Trong nhà, chỉ có hai cha con, cha cô cũng đã già yếu nên những việc như vậy đều một tay cô làm hết. Lai Chụ cũng rất thương con gái nhưng cũng không thể nào làm khác.
Trông đêm, tiếng gió rít qua những ngọn lá cây ngày càng dữ dội. Những tiếng "ạch ạch " vang lên khắp khu rừng. Đó là tiếng gãy của cành cây. Bỗng nhiên có một tiếng "uỵch" vang lên ngay trước cửa nhà cô. Mộng Kỳ liền quay sang nhìn bố mình.
- có lẽ là một cành cây bị gió bẻ gãy, rơi xuống của nhà mình thôi. Ông nói:
Cô tiếp tục ăn nhưng vẫn chăm chú lắng nghe những tiếng động từ bên ngoài. Cô như thể nhận ra có gì đó không ổn đang xảy ra. Rồi những tiếng " phì phì " lạ bắt đầu rõ hơn. Một tiếng "cạch " phát ra. Hình như có ai đang đẩy cửa nhà cô. Nghe theo thính giác mách bảo, cô và cha của mình nhìn ra hướng cửa. Sau một lúc, tiếng phì phì đó vẫn còn. Cô lấy hết can đảm nói vọng ra:
- aii vậy ? Ai ở ngoài đó phải không?
Hai cha con nín thờ chờ đợi câu trả lời nhưng mãi không có ai nói gì. Tiếng phì phì lạ vẫn cứ phát ra như một âm thanh được gió mang đến. Mộng Kỳ bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cô hít thở từng hơi thật sâu để điều lại nhịp tim của mình. Cô bước lại gần cánh cửa hơn, những bước chân rón rén đầy do dự. Càng lại gần cánh cửa, tiếng động đó càng lớn hơn. Chính xác là nó đang ở trước cửa nhà cô.Hình như nó đang chực chờ cô bước đến.
Tay phải của cô run rẩy cầm lấy cái gậy được dựng ở bên tường. Cô quay lại nhìn cha mình với vẻ mặt đầy sợ hãi. Ngoài kia tiếng động kì lạ đó hòa lẫn theo tiếng gió làm cho khung cảnh thêm phần lạnh lẽo. Lai Chụ lắc đầu không muốn con gái mình mở cửa. Nhưng điều đó càng thôi thúc Mộng Kỳ tiến gần thêm nữa. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh. Tay còn lại đỡ lấy cái then cửa. Vừa mới đẩy cái then chốt cửa lên, thì có một lực nhẹ khiến cánh cửa bị đẩy vào. Tiếng xát cửa rồi ụych một cái ngay dưới chân cô.
- Aaaaaa
Cô nhắm mắt hét lên đầy sợ hãi. Rồi mở mắt ra, dưới chân cô là một người quần áo rách rưới. Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc. Trên người đầy vết thương tích. Cả người run lên bần bật vì lạnh. Nhìn giống như người bị truy sát vậy.
- cứuuu , xin hãy cứu tôi.
Một giọng nói yếu ớt cất lên. Giọng nói đó bớt chợt đụng tới tâm can hai cha con Mộng Kỳ. Cô vội vàng ngồi xuống, rẽ mái tóc dính máu đang che phần ít khuôn mặt người đàn ông. Thì ra là một người trạc tuổi cô.
- mau, mau đỡ anh ta vào nhà.
Lai Chụ nói với con gái.
Mộng Kỳ dùng hết sức đỡ anh ta dậy rồi dìu vào giường. Vừa đặt xuống thì anh ta lịm đi.
- anh ta có sao không cha?
Mộng Kỳ hỏi cha.
- nó chỉ ngất đi thôi, dưỡng sức một lúc rồi sẽ ổn .
Ngoài trời bây giờ gió cũng không còn giận dữ như trước. Tuyết cũng như vậy mà ngừng rơi. Mộng Kỳ quay ra lấy một cái khăn nóng rồi ngồi vào giường. Cô từ từ lau nhẹ khuôn mặt dính đầy máu kia. Để rồi lộ ra nột khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo.
Độ một canh giờ sau, những ngón tay anh ta bắt đầu cử động. Cô hồi hộp nhìn chằm chằm vào anh ta.
Đôi mắt từ từ mở trước sự ngỡ ngàng của cô.
- cha, anh ta tỉnh rồi.
Mộng Kỳ gọi to.
- để ta vào xem .
Mộng kỳ chạy ra dìu cha vào phòng.
- đúng là sức trẻ, bị thương đầy mình như thế mà giờ đã tỉnh lại rồi.
Dường như anh ta vừa mới trải qua một cú sốc lớn. Từ lúc tỉnh dậy anh ta chỉ nhìn về một phía mà không chớp mắt. Rồi đột nhiên hỏi:
- Đây là đâu ? Ta vẫn còn sống sao?
- anh không còn nhớ gì sao? Anh nằm trước của nhà chúng tôi. Cha tôi đã rộng lượng cứu anh đấy.
Nhưng có vẻ anh ta không hề có cảm xúc gì.
- chàng trai trẻ, ngươi tên là gì và từ đâu tới đây ?
- Phong Tử.
- thì ra là Phong Tử, cái tên rất hay. Vậy người từ đâu tới?
Anh ta nhìn Lai Chụ và không nói gì.
Nhìn thấy người anh ta vẫn còn dính đầy máu, Lai Chụ bảo con gái đi nấu nước cho anh tắm.
- bây giờ ngươi nên tắm trước đi, trông ngươi thật khủng khiếp.
Anh ta đứng dậy rồi lẳng lặng bước đi mà không nói gì.
Trong lúc anh ta tắm , Mộng kỳ nói với cha
- cha à, con thấy anh ta thật kỳ lạ.
- hừm, con đừng lo, hãy vào bếp làm thứ gì đó cho anh ta ăn, rồi ta sẽ tính.
Một lát sau, đứng trước Mộng kỳ và cha cô là một người hoàn toàn khác. Nhìn tướng mạo toát lên một vẻ gì đó rất phi phàm. Mộng kỳ cứ nhìn vào anh ta mà không chớp mắt.
- anh với người lúc nãy là một sao?

LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP CHƯƠNG1

Chap2: * Kẻ lạ kì*

Tác giả : Thái Dũng



Bây giờ , anh ta mới nở một nụ cười tỏ lòng biết ơn.
- đúng vậy, chính là ta. Cảm tạ hai người đã cứu giúp ta trong cơn hoạn nạn.
- giúp người là điều nên làm, ngươi không cần phải khách sáo.
Lai Chụ nói.
Nhìn sang Mộng Kỳ, thấy cô con gái yêu quý của mình cứ nhìn đắm đuối chàng trai nọ. Ông liền cất giọng.

- con hãy lấy cho anh ta một bộ quần áo, nhìn anh ta có vẻ lạnh đấy.
Mộng Kỳ giật mình đáp lại.
- vâng ạ .
Cô chạy vào phòng cha lấy ra một bộ quần áo rồi đưa cho Phong Lữ.
- trong nhà chỉ có cha tôi là đàn ông nên anh hãy mặc tạm của ông ấy. Hơi cũ nhưng là bộ đẹp nhất đấy.
- thật ngại quá.
Phong Lữ cúi đầu đáp
- ta có thể biết tên hai người được không?

- ta là Lai Chụ, đây là con gái yêu quý của ta nó là ..
Mộng kỳ cắt lời cha.
- còn tôi tên là Mộng Kỳ .

Rồi cô cười khẽ. Lai Chụ nhìn thấy được từng ánh mặt cử chỉ mà cô con gái của mình dành cho Phong Lữ ngay từ lần đầu gặp. Ông biết con gái mình đã phải lòng chàng trai trẻ.
- chắc anh cũng đói rồi. Tôi đã chuẩn bị ít món, anh hãy mau ăn đi kẻo nguội.
Phong Lữ quay lại nhìn từng đĩa thức ăn trên bàn, những thịt là thịt. Nhưng nhìn anh có vẻ không thích. Anh nói.
- thực sự cảm ơn hai người, ta không đói.
Lai Chụ và con gái nhìn anh ta mà ngạc nhiên.
- ta biết được sức trẻ, nhưng chàng trai ngươi vừa thoát chết tỉnh dậy, cũng nên ăn một ít, không cần phải ngại.
- anh nên nghe lời cha tôi đi.

Nhưng Phong lữ vẫn kiên quyết.
- ta thực sự không đói. Hai người hãy để dành mà ăn đi.
Biết được sự quả quyết của Phong Lữ, Lai Chụ cũng không gượng ép, rồi ông hỏi sang chuyện khác.
- anh vẫn chưa trả lời ta rằng anh từ đâu tới?Mà tại sao lại ra nông nỗi này.?
Phong Lữ ậm ừ không biết nói thế nào và nên bắt đầu từ đâu. Hình như anh ta đang có chuyện gì đó giấu cha con Lai Chụ.
- hãy nói cho ta biết, không việc gì phải e ngại. Dù gì ta cũng đã cứu ngươi, ta không thể để một người mà ta không biết rõ ở lại trong nhà ta.
Lai Chụ có vẻ bắt đầu thấy khó chịu với Phong Lữ. Sau một lúc đắn đo, Phong Lữ cũng cất giọng mà đáp.
- ta nói chắc hai người cũng không tin đâu

- anh cứ nói đi, ta tin , ta tin mà.
Mộng Kỳ tò mò nói với Phong Lữ.
- nơi ta sống cách đây cả mấy trăm dặm. Cách đây mấy hôm, ta đã một việc mà khó lòng có thể tha thứ. Vậy nên, bộ tộc của ta đã truy sát ta. Chạy bán sống bán chết ta mới thoát được khỏi họ và lưu lạc vào đây. Không ngờ lại gặp phải cơn bão tuyết lớn, may nhờ có hai vị ta mới vượt qua được, không biết làm gì để cảm tạ hai người nữa.
Nghe Phong Lữ nói như vậy, Lai Chụ cũng bắt đầu thấy bất an, vì ông còn đứa con gái mà ông lại già yếu rồi. Ông lo sợ sẽ có chuyện xảy ra với Mộng Kỳ.

- truy sát sao? Ngươi đã làm gì mà để bị truy sát? Lão sẽ không để ngươi làm càn đâu.

- cha.,.cha thôi mà.

Mộng Kỳ thấy cha mình lớn giọng với Phong Lữ nên lên tiếng bênh vực anh.

- nếu ngươi không nói rõ, thì hãy ra khỏi nhà của ta.

- cha à, ngoài trời gió lớn lắm, với lại Phong Lữ vừa mới tỉnh dậy nữa.

- ta... ta thật sự không thể nói được, nhưng nếu ông đuổi ta đi thì ta sẽ đi.

- cha ta chỉ nhất thời nóng giận thôi, anh đừng để ý mà.
Thấy con gái mình như vậy, Phong Chụ không biết phải làm sao. Ông chỉ biết chấp nhận để Phong Lữ ở trong nhà nốt đêm nay.
- ngươi hãy nhớ lấy, nếu người làm gì con gái của ta, lão đây sẽ liều mạng với ngươi.

Phong Lữ hốt hoảng trả lời.
- ta sao có thể làm gì với ân nhân của mình được.

Tiếng Phong Lữ vừa dứt, Lai Chụ với dáng vẻ lom khom quay vào phòng rồi kéo rèm cửa lại. Mộng Kỳ vẫn đứng đó. Phong Lữ thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình, thoạt đầu anh không biết làm nhưng rồi cũng nói với cô.
- cô hãy vào phòng nghỉ, ta nằm ở ngoài này là được rồi.
- nhưng mà....
Phong lữ cắt lời .
- không sao đâu, cô cứ vào nghỉ đi.
Mộng Kỳ chần chừ một lúc rồi đi vào phòng. Bất ngờ thấy cô quay lại, trên tay cô cầm một tấm chăn. Đây là cái chăn mà thường ngày cô vẫn hay dùng nhưng hôm nay cô đã nhường lại cho Phong Lữ.
- vậy thì anh hãy dùng cái này đi.
Rồi cô quay lại phòng. Nằm trên giường mà lòng cô cứ nôn nao khó tả. Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn hình bóng của Phong Lữ, cô vừa nghĩ vừa cười thầm. Còn nhớ ngày trước, khi mọi người vẫn còn sống đông đủ ở đây. Không ít thanh niên trai tráng vì cô mà say như điếu đổ nhưng cô không hề quan tâm. Vậy mà chỉ mới gặp một lúc, cô đã phải lòng Phong Lữ.

Tờ mờ sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa kịp lên. Cái lạnh còn vẫn đang đỉnh điểm. Đã nghe thấy tiếng lộc cộc phát ra từ căn bếp nhỏ. Mộng Kỳ đang chuẩn bị bữa sáng cho cha, điều mà vẫn xảy ra thường ngày. Nhưng hôm nay có cả Phong Lữ nên những món cô làm đều có chút cầu kỳ hơn.
Chuẩn bị xong, cô vội đi vào phòng dìu cha ra dùng bữa. Rồi quay sang nhưng không thấy Phong Lữ đâu nữa. Cô nhớ lúc cô đang nấu ăn thì anh còn ngồi ở ghế gần cửa sổ. Mộng Kỳ hốt hoảng chạy khắp nhà rồi ra cả bên ngoài, nhưng vẫn không tìm thấy Phong Lữ. Đi vào nhà với khuôn mặt nặng trĩu nỗi buồn. Nhìn thấy con vào nhà một mình, biết là không tìm được Phong Lữ, ông nói:
- có lẽ anh ta đã đi rồi. Đúng là kẻ không biết điều, không có nổi một lời từ biệt. Con cũng vào ăn đi, kệ anh ta.
Thấy con gái vẫn buồn, ông ậm ừ hỏi tiếp:
- con đã phải lòng Phong Lữ phải không?

Mộng Kỳ im lặng không trả lời, rồi hỏi cha :
- liệu anh ta có sao không cha?
Lai Chụ nhìn con mà lòng đầy bực tức, ông như thể muốn đánh cho Phong Lữ một trận cho hả dạ vì dám làm con gái lão lo lắng.
Còn Mộng Kỳ thì cứ ngồi lỳ một chỗ . Đến trưa, ông vẫn thấy con gái mình ngồi vậy. Lai Chụ bắt đầu thấy lo lắng cho đứa con gái của mình. Chưa bao giờ ông thấy con gái mình ngồi buồn như vậy. Càng chưa bao giờ thấy con vì một người đàn ông mà ủ rũ cả. Giờ ông cũng chỉ biết ngồi tự trách mình vì đã tuổi già sức yếu, không thể làm gì cho con gái. Đang rối bời thì bất ngờ tiếng gõ cửa vang lên.
- cộc cộc cộc..
- ai vậy? Lai chụ nhìn ra cửa rồi nhìn về phía con gái. Dáng vẻ thất thần của đứa con gái yêu quý khiến ông phải lọ mọ ra mở cửa.
-cộc cộc cộc .
-ai vậy , ta ra liền đây.
- ta, Phong Lữ đây.
Nghe vọng từ ngoài cửa nói người tên là Phong Lữ, Mộng Kỳ giật người tỉnh bơ, vội vàng chạy ra mở cửa trước cả cha mình. Vừa mở cửa ra, Mộng Kỳ tiến đến ôm chặt lấy Phong Lữ. Anh ta giật bắn người đẩy Mộng Kỳ ngã ra sàn nhà. Cô ngước lên nhìn Phong Lữ, nước mắt dàn giụa, rồi cô đứng dậy chạy thẳng vào trong nhà.
Lai Chụ đã đứng ở cửa từ lúc nào, nhìn thấy cảnh như vậy. Ông dùng hết sức mà hét lên.
- đồ vong ân bội nghĩa, sao ngươi dám làm vậy với con gái ta.
Vừa dứt lời, ông cố bước từng bước thật nhanh đến sát Phong Lữ rồi nắm lấy cổ áo anh ta.
- lão đây liều mạng với ngươi.
Trong thâm tâm Phong Lữ cũng không nghĩ rằng mọi chuyện lại tệ đến như vậy, thật tình đó chỉ là tai nạn.
- ta ... ta thực sự không cố ý.
Phong Lữ cúi đầu mà nói.
Bây giờ Lai Chụ mới bình tĩnh lại. Ông rất ghét kẻ nào làm con gái của ông buồn.
- ngươi không biết con gái của ta vì ngươi mà khổ sở sao, hãy đi vào và giải thích với nó. Nếu không lão già này sẽ không để yên cho ngươi đâu.

Phong Lữ tiến vào trong nhà, đến gần cửa phòng đã nghe tiếng khóc nức lên của Mộng Kỳ.
- ta vào trong có được không, ta có chuyện muốn nói với cô.
Mãi không nghe cô trả lời mà tiếng khóc vẫn không ngớt. Phong Lữ mở cửa vào.
- Mộng Kỳ, ta xin lỗi, ta không cố ý.
Cô lại khóc nức nở hơn.
- anh .. anh chưa được ai ôm bao giờ sao ?
- chưa.
Nghe Phong Lữ nói vậy. Mộng Kỳ mới thôi khóc, tròn xoe mắt mà nhìn Phong Lữ. Có lẽ vì vậy mà khi cô vội ôm anh ta đã khiến anh ta có phản ứng dữ như thế. Nỗi bực tức của Mộng Kỳ cũng dần nguôi ngoai.

- vậy sao lúc sáng anh đi không nói với tôi, bây giờ lại đột ngột quay về đây.
- thì ra là vậy, ta chỉ ra ngoài săn bắt ít thú rừng cho hai người ăn thôi, cô hãy ra ngoài xem, ta bắt được một con hươu to lắm.
Đúng như lời Phong Lữ nói, hai cha con Lai Chụ ra xem thì thấy một con huơu lớn nằm trước cửa nhà mình. Hai người cũng hiểu nên không nhắc về chuyện đó nữa. Nhưng thấy con huơu khá lớn nên Lai Chụ hỏi thêm.
- mình ngươi vác nổi con huơu này sao?
Phong lữ chỉ cười nhẹ rồi gật đầu.

Nhìn lại con gái, biết nó đã say đắm Phong Lữ. Ông cũng không muốn con gái mình buồn nên đã ngỏ lời để Phong Lữ ở lại nhà mình. Về phía Phong Lữ, trước mắt cũng không có nơi nào để đi nên anh ta đã đồng ý
Từ đó về sau, cứ mỗi lần ra ngoài,Phong Lữ đều nói với Mộng Kỳ, càng kỳ lạ hơn, cứ mỗi lần cô dọn cơm ra, anh ta đều xin ra ngoài rồi quay về với một con thú trên tay.

LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP CHƯƠNG 1

 Chap3:  *Bí mật sau lớp mặt nạ.*
Thể loại : Linh dị
Tác giả : Thái Dũng



Chuyện đó cứ lặp đi lặp lại cho đến lúc cha con nhà Lai Chụ cảm thấy kì lạ đến khó tin. Ông mới tìm cơ hội lúc Phong Lữ chưa ra ngoài để hỏi nguyên do sự việc.
- này Phong Lữ, ngươi cũng đã đến ở nhà ta khá lâu, nhưng chưa bao giờ thấy ngươi ngồi ăn cùng cha con ta một bữa, phải chăng ngươi có chuyện gì giấu chúng ta phải không?
Phong Lữ úp úp mở mở chưa biết nói thế nào thì Mộng Kỳ lên tiếng nói đỡ.
- huynh ấy chắc còn ngại cha à.
- hừm, chẳng giấu gì hai người, ta thường nướng thịt bên ngoài ăn, thời gian rồi cũng quen nên ta thấy thích hơn là ăn ở nhà, thoải mái, tự do tự tại.
Một câu trả lời ậm ừ, chẳng biết có nên tin hay không. Nhưng ở cái vùng đất băng tuyết này, Lai Chụ cũng biết được nếu không có Phong Lữ thì ông cũng không biết phải làm sao, hai cha con chỉ biết ngồi trông chờ vào những thứ hàng xóm thương tình cho.Từ ngày Phong Lữ tới đây, không ngày nào hai người không được ăn thịt thú rừng. Không thịt thỏ cũng thịt chim, không thịt chim cũng thịt nai, ăn thịt đến nỗi phát ngán. Vì vậy khi nghe Phong Lữ nói vậy Lai Chụ cũng không hỏi nữa, lão nghĩ bụng có khi vậy lại càng tốt.
Riêng về phần Mộng Kỳ, thời gian trôi qua khiến cô càng ngày càng say đắm Phong Lữ. Đến nỗi cô còn nằm mơ thấy cả anh ta, về cả ngôi nhà có cả hai người và những đứa trẻ. Cho đến một tối, khi đã cơm nước xong xuôi, Lai Chụ quay về phòng nghỉ ngơi. Vẫn như mọi hôm, Phong Lữ nằm ở cái phản bên ngoài, gần phòng của Mộng Kỳ. Biết cha mình đã ngủ, một phần cũng sợ thời gian trôi qua, không có gì níu kéo thì Phong Lữ sẽ bỏ đi. Cô quyết định bước ra chỗ Phong Lữ đang nằm, nằm tựa đầu rồi ôm chặt lấy Phong Lữ. Mặc cho anh có làm như thế nào thì cô cũng không buông tay ra.
Trong đêm tối lạnh lẽo, hai cơ thể cọ xát qua lớp áo bắt đầu nóng lên. Lúc này, biết Phong Lữ không còn phản kháng mình nữa, cô mới từ từ buông tay. Mộng Kỳ trút bỏ vội chiếc áo. Hai lồng ngực áp vào nhau. Hai người ôm lấy nhau hôn ngấu nghiến như hai con dã thú. Đêm đó, Mộng Kỳ đã trao trọn cái ngàn vàng cho Phong Lữ.
Hôm sau, Mộng Kỳ biết sẽ không thể giấu mãi được cha, cô lấy hết can đảm để nói với cha. Nghe được tin như sét đánh bên tai, ông ho lên khụ khụ như thắt ngực.
- hộc hộc, hộc con ... con ..sao con có thể làm thế. Trời ơi là trời ơi..
Lão giận con gái, mấy hôm không hề nói chuyện với con. Nhưng rồi, không còn cách nào khác, ông đành phải chấp nhận cho con gái đến với Phong Lữ. Riêng chàng rể mới của ông thì vẫn thích cái tự do tự tại đó, cứ đến giờ lại ra ngoài bắt thú.
Và cũng kể từ cái ngày đó, họ chính thức trở thành phu thê.
Rồi những ngày mà mặt trời qua đây cũng biến, nhường chỗ cho cái lạnh kéo về. Năm đó, mùa đông lạnh đến nỗi không ai muốn ra ngoài. Tuyết bắt đầu rơi nhiều phủ kín cả đồi núi và dòng sông. Những con thú cũng trở lại hang trú ẩn. Việc săn bắt càng trở nên khó khăn. Nhiều ngày liên tiếp, có người không săn được con gì, gia đình bị bỏ đói. Nhìn thấy Phong Lữ vẫn đều đặn ngày ngày có thú rừng mang về. Ai nấy cũng lấy làm tò mò, rồi bắt chuyện nhờ anh giúp.
-này Phong Lữ, cậu săn ở đâu mà vẫn còn bắt được thú vậy, hay là dẫn chúng tôi theo được không, đã mấy ngày rồi chúng tôi chưa bắt được gì.

- không được . Phong Lữ dứt khoát nói. Rồi anh tiến về khu rừng tiếp tục đi săn thú.
Mọi người lấy làm lạ, họ nghĩ Phong Lữ sợ nếu đưa họ theo thì anh sẽ mất chỗ săn bắt. Rồi cả đám lén lút bám theo Phong Lữ lên núi, cùng xem thử anh ta đã bắt thú như thế nào.
Đứng từ xa, ai cũng tròn mắt khi thấy Phong Lữ rú lên như con thú dữ. Ai cũng nghĩ rằng tên họ Phong không được bình thường. Nhưng tiếng rú đó đã làm cho tất cả những con thú quanh đó hốt hoảng sợ hãi chạy ra khỏi hang như mất phương hướng. Thoắt cái hắn đã bên này tóm lấy con thỏ, lại thoát cái đã đứng bên kia tay cầm con sóc.
Mấy người đàn ông nhìn thấy thế mà mặt xanh lè lẹt, tè cả ra quần. Cả đám nấp sau lùm cây lớn mà run lên bần bật, khiến cho lùm cây lay động. Phong Lữ bắt đầu để ý, hắn đánh được mùi con người ở từ xa. Hắn bay vụt đến, nắm được cổ của của một người trong số đó. Hắn điên cuồng bóp, vừa bóp vừa cười man rợ, người đàn ông máu cứ chảy rỉ rỉ rồi từ từ chết.
Bây giờ hắn hiện nguyên hình là một con quỷ, mắt hắn đỏ như tụ máu, mặt lổm chổm những vết rạch và lỗ tròn, những thứ chất nhầy màu xanh cứ theo những cái lỗ trên khuôn mặt chảy ra, còn cả người hắn thì bốc lên một mùi thối nồng nặc của xác chết. Hắn lại cười lên điên cuồng.
..
- Phong... Phong Lữ , xin hãy tha cho ta, xin hãy tha cho bọn ta, bọn ta hứa sẽ giữ bí mật. Sẽ... sẽ không nói với ai hết
- ta còn mẹ già ở nhà, xin đừng giết ta, Phong Lữ.
Hắn cứ cười lên như muốn nuốt chủng tất cả vậy. Rồi hắn tóm lấy từng người,từ từ xé xác của những kẻ xấu số, máu bắn tung tóe đỏ đọc cả một vũng lớn. Hắn ăn tươi uống máu, chơi bời họ như kẻ đi săn với con mồi. Bởi vậy mà chưa bao giờ hắn ăn ở nhà. Hắn chỉ thích ăn thịt sống, uống máu tươi thôi.
Hôm đó, hắn đã giết sạch những người đàn ông bám theo chân hắn, rồi quay về nhà như chưa có chuyện gì. Về đến nhà, vẫn thấy một Phong Lữ với vẻ ngoài đẹp đến mê người, sạch sẽ, thơm tho.
Còn về phần Mộng Kỳ, cô không hề biết mình đã yêu phải một con quỷ khát máu. Cũng không hề biết hai cha con có thể sẽ bị hắn ăn thịt lúc nào. Nhưng Phong Lữ thì diễn quá đỉnh, ra ngoài thì hắn là một con quỷ dữ nhưng ở nhà hắn luôn một mực nghe theo Mộng Kỳ. Có lẽ trong lòng hắn cũng có Mộng Kỳ nên đến bây giờ vẫn còn giữ lại mạng sống cho cô.

Vào một ngày, khi độ quá trưa vẫn chưa thấy Phong Lữ trở về. Vì quá lo lắng, sợ rằng vị phu tử của mình xảy ra chuyện nên Mộng Kỳ đã vội vã ra ngoài tìm. Cô tìm hết nơi mà cô có thể đến nhưng vẫn không thấy. Cô cứ đi cứ đi như vậy cho đến khi mệt quá, cô đành ngồi xuống dưới gốc thông nghỉ ngơi. Định bụng đứng dậy trở về thì cô nhìn thấy dáng người không rõ khuôn mặt phía trước. Hai tay cứ dơ lên ngang đầu rồi chỉ chỉ, còn tiếng cười mới nghe thôi cũng đã rợn cả người.
Mộng Kỳ biết có gì đó không ổn, liền núp sau cây để nhìn trộm. Thoạt đầu, cô nhìn thấy đó là một người thanh niên, nhưng mà không nhìn rõ người đó là ai và đang làm gì. Sau một lúc nhìn theo cái bóng đó, cô giật mình nhận ra đó là Phong lữ. Mộng Kỳ đứng dậy muốn chạy đến hỏi xem có chuyện gì xảy ra với Phong Lữ. Đang tiến đến thì ngay lúc đó bộ dạng thực sự của hắn lộ rõ. Một con quỷ tóc dài, trên mình nhầy nhụa máu.

Cô hoảng sợ, không thể tin vào mắt mình dù chính mắt cô đã trong thấy Phong Lữ biến thành con quỷ đó. Càng khiến cô rùng mình hơn là một người đàn ông người bị phân nửa không còn nguyên dạng chết dưới chân hắn. Tay hắn cầm cái đầu dơ lên để những giọt máu còn tươi nhỏ từ từ vào lưỡi. Hắn liếm láp nghe rõ từng tiếng chèm chẹp. Cô thở dốc, hai tay bịt lấy miệng rồi ngồi xuống gốc cây mà khóc. Cô khóc vì sợ hãi, khóc vì người mà cô tin tưởng trao thứ ngàn vàng lại là con quỷ giết người không chớp mắt.
Lúc sau khi thấy con quỷ không còn đứng đó nữa, Mộng Kỳ mới dám lê bước về nhà . Đến nhà, biết là Phong Lữ đã hiện hình người , cô vờ như không biết gì mà bước vào, ai hỏi cũng không nói không rằng. Cô không dám nhìn thẳng vào Phong Lữ , sợ rằng hắn ta nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của mình, sợ hắn biết cô đã phát hiện ra chuyện của hắn.
- nàng đi đâu vậy?ta cũng đang định ra ngoài tìm nàng đây, ta sợ nàng đi lạc đường không về được.
Cô nghe thấy sự lo lắng thực sự trong câu nói của hắn, nhưng không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi.
- ta ta ta muốn vào phòng nghỉ ngơi.
Mộng Kỳ lắp bắp nói.
Rồi cô vào phòng đóng cửa ôm chăn khóc thầm. Cứ nhắm mắt lại hình ảnh người đàn ông bị xé ra cứ hiện lại trong đầu cô. Lỡ như hắn biết thì có lẽ hai cha con cũng sẽ bị hắn ăn thịt như người đó. Bởi vậy cô cũng không dám nói với cha mình. Sợ ông không thể chịu đựng được

Vào cuối năm đó, yêu ma quỷ quái bắt đầu hoành hành khắp nơi. Những chỗ mà chúng đi qua đều biến thành nơi hoang tàn chết chóc, máu chảy thành sông, những xác chết không nguyên vẹn nằm chồng lên nhau như rơm rạ.
Phong lữ cũng biến mất vào thời điểm yêu ma nổi lên. Hắn không hề biết, trong bụng Mộng Kỳ mang cốt nhục của hắn. Còn về Mộng Kỳ, sau khi Phong Lữ đi, cô đã kể hết mọi chuyện cho cha mình. Lai Chụ không thể tin nổi đó là sự thật. Một phần vì bực tức, một phần cũng vì tuổi già sức yếu nên hộc máu mà chết. Để lại mình cô với đứa con mang hai dòng máu người và quỷ.Giữa đêm những tiếng hú rùng rợn cứ vang lên.Một mình trong căn nhà, lạnh lẽo u ám. Mộng kỳ đã nhiều lúc nghĩ đến cái chết nhưng rồi lại không dám, cô nghĩ đến đứa trẻ, lỡ như nó không nhiễm dòng máu quỷ mà lại là người thì thật tội cho nó.
Sau khi mai táng cho cha mình xong. Sợ rằng Phong lữ sẽ quay lại tìm và giết mình và mọi người bất cứ lúc nào. Cô đã cùng họ, cá cược với cái chết mà vượt ngàn để đi đến vùng đồng bằng. Dù ghê tởm nhưng họ cũng phải mang những con thú mà Phong lữ bắt về. Có như vậy , thì tất cả mới mong vượt qua được ngọn núi tuyết này.
Trên đường đi, một số người đã phải bỏ mạng vì không trụ nổi cái lạnh khắc nghiệt. Phải mất 2 ngày vượt núi, đêm ngủ bờ ngủ bụi họ mới đặt chân đến được vùng đồng bằng. Nơi đây không có tuyết, 4 mùa phân biệt rõ ràng. Mọi thứ đều tươi tốt, khác hẳn với vẻ lạnh lẽo, cô đơn ở thung lũng Mộc Nạm.
Đoạn vừa tới đây, những người đi cùng cô đều chia nhau đi tìm người thân của mình là những người đã di tản đến đây trước.
- Mộng Kỳ, cô có đi cùng chúng tôi đến kinh thành không?
- không, mọi người hãy đi trước đi.
- vậy chúng tôi đi trước, cô hãy bảo trọng, có duyên chúng ta sẽ gặp lại.
- mọi người cũng bảo trọng.
. . .
Mọi người cũng lần lượt đi hết. Cô cúi đầu xuống, tay ôm lấy cái bụng khóc nghẹn ngào.Trong thâm tâm cô muốn sống một mình, trốn khỏi Phong Lữ. Rồi sinh đứa trẻ ra, tự tay nuôi nó lớn. Sống một cuộc sống bình yên vô sự. Trong đầu cũng đang chưa biết đi về đâu thì gặp một ông lão râu tóc bạc phơ. Đi cùng một bé gái dễ thương. Hai ông cháu đang vừa đi vừa cười đùa. Rồi lão bắt chuyện.
- cô gái, sao lại ngồi đây một mình. Nơi này không phải là nơi để ngắm cảnh đâu.
Nhìn ông lão nói với vẻ mặt đầy nghiêm trọng, Mộng Kỳ liền hỏi lại
- cháu vừa từ vùng Mộc Nạm xa xôi tới đây, nên chưa rõ nơi này. Xin hỏi cớ vì sao ông lại nói vậy ?
- khà khà khà.. hay là thế này, nhà lão cũng cách đây không xa, cô về nhà lão rồi lão kể cho nghe.
Mộng Kỳ còn chưa biết làm thế nào thì bé gái kia chạy lại ôm lấy tay của cô, nói với với giọng trìu mến.
- tỉ tỉ về nhà chơi với muội đi. Tỉ tỉ...
Đến nước này Mộng Kỳ cảm thấy không thể từ chối được nên đã về nhà cùng hai ông cháu họ. Nhà ông lão nằm ngoài rìa của một ngôi làng, xung quanh là hàng rào bằng gỗ, gậy gộc, phía trước đường vào có một con suối nhỏ, nước trong vắt ,nhìn thấy đáy. Điều làm Mộng Kỳ thích thú là những hàng rau xanh mướt được trồng sau nhà. Nơi đây đúng là nơi lý tưởng, nơi mà cô thầm mơ để sống một cuộc sống bình yên quãng đời còn lại.
Bước vào nhà, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô là những lá bùa câu chú được dán khắp tường. Hỏi chuyện thì mới biết thực hư. Ông lão là một người hành về pháp thuật. Những lá bùa đó là do ông tự vẽ để phòng yêu ma quỷ quái vào nhà. Ở đây hầu như nhà nào ông cũng vẽ giúp dán lên tường. Mọi người gọi ông là pháp sư nhưng ông không cho là như vậy.
Mộng Kỳ ngồi một lúc thấy ông đưa ra một ấm trà vừa pha.
- mời cô dùng trà, đây là loại trà hảo hạng chỉ có ở kinh thành thôi.
- ông hãy để cháu tự nhiên. Cháu là Mộng Kỳ, không biết nên gọi ông thế nào?

- ta tên là Dương Khuê, mọi người ở đây hay gọi ta là lão Dương. Đó là cháu ngoại ta, tên là Mạn Hồng, mẹ nó mất cũng được mấy năm rồi còn phụ thân nó thường ngày vào kinh thành bán rau, giờ này chắc cũng sắp về rồi.
Đoạn Lão hớp ngụm trà rồi nói tiếp .
- Mấy tháng gần đây lũ yêu ma đột nhiên nổi lên hoành hành khắp kinh thành. Vua chúa cho triệu tập tất cả những pháp sư giỏi từ khắp nơi về kinh thành để bảo vệ hoàng cung. Kinh thành nay hỗn loạn lắm. Phen này ta khó lòng có thể ở lại đây được. Nếu cô có ý định đến kinh thành thì nên bỏ đi. Một thân một mình khó lòng mà an toàn được.
- cháu cũng không có ý định đó. Cháu chỉ muốn tìm một nơi yên bình, thanh thản mà sống thôi.
Một ngụm trà, vài ba câu nói rồi Mộng Kỳ nghĩ cũng đến lúc phải đi. Dương Khuê thấy sắc mặt của Mộng Kỳ không được tốt, khuyên cô ở lại chơi vài ngày rồi đi nhưng cô vẫn khăng khăng theo ý mình.
Biết không giữ được Mộng Kỳ, lão đành tiễn cô một đoạn, nhưng vừa quay người thì thấy có tiếng ngã, không ngờ đó lại là Mộng Kỳ.
Bản thân ông cũng biết chút y thuật. Dự là phòng thân nay lại dùng đến để chữa cho người khác.Sau một hồi châm kim, Mộng Kỳ cũng tỉnh.
. . . . . .
- cô vừa đi một quãng đường khá dài tới đây, nên sức khỏe không được tốt vả lại ta đã bắt mạch cho cô, mạch đập khá nhanh, cô đã có thai ở kì tam nguyệt rồi.
- cháu biết.
Dương Khuê ngạc nhiên hỏi lại
-Vậy tại sao cô còn mạo hiểm đi chặng đường dài để tới đây?
Lúc này, Mộng Kỳ chỉ biết cúi gằm mặt mà không nói gì, rồi cô khóc. Cô sợ Dương Khuê sẽ biết đứa con trong cô mang dòng máu của quỷ, rồi ông sẽ dùng pháp thuật để diệt trừ nó.
- cô hãy tĩnh dưỡng cho khỏe, đừng vội đi đâu cả, nơi đây không còn an toàn như trước đâu.
Dứt lời, ông bước ra ngoài.
Nghe Dương Khuê nói xong, trong lòng Mộng Kỳ càng trở nên rối bời. Cô không biết mình nên đi về đâu, dù đến đâu cô cũng thấy sợ, sợ vì trong cô có cốt nhục của quỷ.
Chợp mắt được một lúc, bỗng có tiếng người bước vào phòng. Cô giật mình tỉnh dậy, cứ ngỡ đó là Phong Lữ đến tìm mình. Nhưng nghĩ lại, đây là nhà của một pháp sư, cô biết Phong Lữ không thể vào đây được. Nhìn lên thấy một người đàn ông trạc tuổi ba mươi , hỏi thì mới biết đó là Bạch Lang cha của bé Mạn Hồng.
- cô là ai? Sao lại nằm trên giường của ta?
- ta .. ta..

Mộng Kỳ lắp bắp không biết nói thế nào cho phải. Vừa lúc ấy, Dương Khuê từ ngoài đi vào nói với Bạch Lang.
- con về rồi đấy à. Con đi cả ngày nên không biết thôi, đây là Mộng Kỳ, ta gặp cô ấy ở gần đây. Vì thấy sắc mặt cổ không được tốt nên ta đã đưa cô ấy về đây. Tạm thời hãy để cô ấy nghỉ ngơi ở phòng con.
- con hiểu rồi, thưa cha. Bạch lang đáp .
- Tiểu Hồng đâu rồi cha? Sao hôm nay không thấy nó đứng chờ con ở cửa như mọi hôm nữa?
- nó đang chơi ở sau vườn, hôm nay nó thấy có khách nên đã ra vườn hái rau.
- ôi, tiểu nha đầu này, mới bé tí mà đã nghĩ được vậy rồi.
Bạch Lang cười một nụ cười khoái chí.
Về phần Mộng Kỳ, cô thấy ba người ai cũng rất hiếu khách , một phần nữa cũng thấy ngôi nhà này khá là an toàn, có thể tránh được Phong Lữ nên cô đã nhận lời ở lại đây tĩnh dưỡng mấy hôm.
Sau khi dọn xong bữa tối, Tiểu Mạn chạy vào phòng gọi í ới.
- tỉ tỉ dậy đi, dậy ăn cơm với muội.
- được rồi, tiểu muội muội ngoan ra trước đi, ta sẽ ra sau.
Mộng Kỳ bối lại đầu tóc, rồi ra ngoài ăn cơm cùng gia đình Dương Khuê. Trước mắt cô bày biện rất nhiều món, rau thịt cá không thiếu thứ gì. Cô nhớ lại cái lúc còn sống ở Mộc Nạm. Cô cũng mơ ước có một ngôi nhà hạnh phúc, những bữa cơm đầy đủ cùng cha và Phong Lữ. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã chấm hết rồi.
- nhà chỉ có Tiểu Mạn là con gái mà nó còn nhỏ quá cho nên cơm nước trong nhà đều một tay tôi làm. Vả lại cũng không biết là cô đến nên không có gì ngon tiếp đãi cả. Cô thử ăn đi

- không ... không ,như thế này với tôi là đầy đủ lắm rồi.
Mộng Kỳ rưng rưng đáp .

LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP CHƯƠNG1 

 Chap4: * Lời nguyền*
Thể loại : Linh dị
Tác giả : Thái Dũng



- tỉ tỉ đừng khóc, muội muội... huhu muội ...
- tỉ tỉ không khóc, tiểu Mạn ngoan ngồi xuống ăn cơm đi .
Bỗng Dương Khuê lên tiếng.
- mọi người cùng ăn đi. Xong ta có chuyện quan trọng muốn nói với tất cả.

Ăn cơm tối xong, Dương Khuê gọi Bạch Lang và Mộng Kỳ ra rồi nói.
- ta vừa nhận được lệnh phải lên kinh thành gấp. Ta phải hợp sức cùng những thầy pháp khác để diệt trừ yêu ma. Kinh thành ngày càng hỗn loạn rồi, ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. Chuyến đi lần này không biết dài bao lâu, lành ít dữ nhiều. Ta muốn Mộng Kỳ ở lại đây tĩnh dưỡng cho đến lúc ta về, còn Lang Tử, con cũng nên nghỉ buôn bán ở nhà chăm sóc cho Tiểu Mạn.
- con hiểu rồi, thưa cha.
Còn phần Mộng Kỳ thì cũng chỉ biết nghe theo lời Lão Dương sắp xếp, đoạn nói xong, Dương Khuê vào trong thu xếp hành lý, chuẩn bị cho ngày mai lên đường sớm.
Hôm sau, khi mọi người thức dậy thì Dương Khuê đã đi rồi. Chỉ thấy mỗi một con búp bê bằng vải đặt trên bàn trong phòng tiểu Mạn. Còn Mộng Kỳ và Bạch Lang từ lúc Dương Khuê đi thì ngày càng thân thiết. Chuyện bếp núc, nhà cửa từ nay cũng được cô 'tiếp quản' .
"Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" , sau một quãng thời gian dài thì Bạch Lang dần nảy sinh tình cảm nam nữ với Mộng Kỳ, mặc dù biết cô đã có thai. Cái bụng ngày càng to ra khiến cô đi lại khó khăn hơn. Bạch Lang thì ngày đêm chăm sóc cô như thể muốn thay Phong Lữ làm cha đứa bé. Nhưng Lang Tử đâu biết Phong Lữ lại là một con quỷ tàn ác, khát máu.
Đứa bé trong bụng Mộng Kỳ ngày càng giống cha nó, có thể nó sẽ còn ghê gớm hơn thế nữa. Rồi nó sẽ có một trí thông minh của con người và sức mạnh vô biên của quỷ dữ. Cứ mỗi đêm, khi nó đạp chân lên bụng cô, thì trời đất bỗng quay cuồng, sấm chớp đùng đừng, mưa như trút nước, thấy vậy cô lại càng thêm lo lắng.
Ở kinh thành, Dương Khuê ngày đêm cùng những thầy Pháp khác giăng lưới bắt quỷ. Khắp chốn kinh thành bây giờ người chết la liệt, nằm chắn ngang giữa đường, đếm không xuể. Vua chúa sợ đến mức hạ lệnh dán bùa trừ tà kín cả hoàng cung, quân lính đứng đông đến nỗi một con muỗi cũng không thể bay vào.
Nhìn thấy những người bị giết đều có một vết cắn ở cổ. Ai trong số thầy pháp cũng lấy làm lạ. Xưa nay bản tính loài quỷ vốn hung tàn khát máu, không theo một quy luật. Khi giết được một người chí ít nó cũng xé ra làm nhiều mảnh ăn thịt rồi mới bỏ đi. Nhận thấy có chuyện bất thường, họ ngồi lại bàn với nhau quyết tìm ra nguyên do.
Sau nhiều ngày cất công tìm kiếm, cuối cùng các thầy pháp cũng phát hiện ra một bí mật động trời. Năm xưa khi mà loài quỷ còn hung tàn hơn bây giờ, chúng còn không sợ bùa chú, truy tìm cả thầy pháp để giết. Trong số thầy pháp năm xưa, có một người rất là đặc biệt. Ông ta mang trong mình hai luồng máu là của ma quỷ và của con người. Cũng nhờ chính ông ta mà năm đó yêu ma quỷ quái được dẹp sạch.
Khi biết được trong mình có hai dòng máu, ông ta cảm nhận được từng bước đi của loài quỷ. Cũng vì vậy ông nên ông tìm ra được cách để diệt trừ chúng. Sau cùng, loài ma quỷ được giam cầm bởi một lời nguyền bất diệt. Đó là một quyển sách làm bằng giấy quỳ cổ.
Trong đó có ghi những lời nguyền có thể giam giữ loài quỷ. Chỉ cần đốt quyển sách đó, coi như loài quỷ bị diệt vong.
Nhưng khi đã nhốt được loài ma quỷ, ông ta nổi lòng ngạo mạn, đã không đốt quyển sách đó, không những không đốt, lão ta còn ghi thêm một dòng chú nữa ở cuối sách.
" Loài quỷ phải quỳ gối dưới chân ta mãi mãi, chỉ khi giết được ta, hút máu của ta thì các người mới bá vương thế giới.
Lão ta chỉ có biết trước mắt chứ không bao giờ lường trước được chuyện sau này. Sau khi lão chết thì cũng không ai biết quyển sách ghi chép lời nguyền đó được giấu ở đâu.
Trải qua hàng trăm năm, loài quỷ chúng thoát ra được khi hết niên hạn giam cầm trong lời chú. Nên bây giờ, kinh thành mới lâm nguy như vậy.
Trong số các thầy pháp, Dương Khuê có lẽ là giỏi nhất, khi biết rõ được đầu đuôi rồi, Lão nói:
- việc của chúng ta bây giờ là hợp lại tìm quyển sách đó. Chỉ có tìm được quyển sách, chúng ta mới hòng diệt được hết loài quỷ.
Những thầy pháp khác cũng tỏ vẻ ưng thuận, nhìn nhau gật đầu.
- việc những con quỷ chỉ cắn vào cổ hút máu có lẽ là nó đã đánh hơi được điều gì đó. Ta không loại trừ khả năng ở đâu đó nơi kinh thành này, lại xuất hiện người thứ hai mang dòng máu lai quỷ.
Bây giờ, công việc của họ khó khăn lại chồng khó khăn, vừa phải tìm quyển sách vừa phải tìm tung tích của người mang hai dòng máu trước khi bọn quỷ tìm được. Nếu không mọi chuyện sẽ khôn lường gấp bội, yêu ma quỷ quái sẽ là bá vương thế giới.

Từ ngày lão dương đi tính đến nay cũng được hơn 5 năm, hơn năm năm ròng rã chống lại yêu ma, bảo vệ bách tính. Còn Mộng Kỳ thì đã sinh hạ được một thằng bé kháu khỉnh. Cô đặt tên nó là Từ Linh. Nhưng kì lạ là nó không hề sợ bùa chú, không khác gì với những đứa trẻ bình thường. Cũng kể từ khi sinh Từ Linh ra, Mộng Kỳ càng lo lắng, sợ rằng đứa bé lớn lên sẽ không phải là con người, mà sẽ trở thành ma quỷ như Phong Lữ, rồi sẽ gây hại cho con người.
Vào một đêm mùa hè nóng nực, cô mơ thấy tên Phong Linh, hắn về tìm cô. Hắn hiện nguyên hình giống như lúc ở khu rừng. Hắn tiến đến , thè cái lưỡi kinh tởm ra, ve vẫy xung quanh.
- đồ đàn bà phụ bạc, dám bỏ ta mà đi, con tiện nhân này, ta sẽ phanh thây ngươi ra.
Hắn vừa tức giận, vừa tiến gần hơn. Mộng Linh khóc trong vô vọng, có gắng giãy dụa. Rồi hắn phát hiện ra Từ Linh và liền chuyển sang muốn hại thằng bé.
- đồ đàn bà đê tiện, mới đó mà ngươi đã có con với người đàn ông khác, ta sẽ nhai nhỏ nó ra, ta sẽ nhai nhỏ nó ra. Thứ con hoang , thứ con hoang đáng chết. Nhưng rồi hắn cảm nhận được hơi thở loài quỷ trong người Từ Linh và hắn biết đó chính là con của hắn. Hắn vui mừng cười lên man rợ ' hahahahah' rồi cướp Từ Linh mang đi. Trong mơ, hắn nói
- ta sẽ biến nó thành quỷ vương, ta sẽ biến nó thành bá vương loài quỷ . Hahahahha
Mộng Kỳ hét lên .
- không .. không , nó là con tôi, không phải con ngươi. Hãy cút điii, đồ quỷ tàn ác , huhuhu
Ở ngoài, Bạch Lang nghe thấy tiếng hét lớn từ trong phòng Mộng Kỳ, anh bật dậy chảy thẳng vào phòng cô.
- Mộng Kỳ ..Mộng Kỳ, tỉnh dậy tỉnh dậy...
Thức dậy với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Cô quay sang nhìn Từ Linh, biết mình nằm mơ rồi ôm lấy nó, khóc lên nức nở. Bạch Lang nhìn thấy vậy, ôm nhẹ lấy hai mẹ con Mộng Kỳ an ủi:
- không sao, không sao rồi, chỉ là ác mộng thôi.
Áp vào lòng Bạch Lang nhưng cô vẫn cứ suy nghĩ về giấc mơ lúc nãy. Bây giờ cô mới thực sự lo lắng, không biết sau này phải nói sao với Từ Linh, nó sẽ không thể tin nổi phụ thân nó là loài ma quỷ.

Một hôm, Dương Khuê về thăm nhà sau mấy năm dài đằng đẵng ở kinh thành. Nhìn thấy lão về, ai ai trong thôn cũng ra chào hỏi, bắt tay bắt chân. Đối với dân làng ở đây, Dương Khuê như là niềm hy vọng sống cuối cùng của họ. Lão về mà trong thôn cứ rôm rả như mở hội.
- lão Dương về rồi đó à ! Việc ở kinh thành thế nào rồi..
- thầy Dương về rồi mọi người ơi, mau mau ra mà xem.
Khi nghe thấy mọi người vây hỏi, xuýt xoa, lão nói
- ta xin về mấy hôm để chơi thôi. Khà khà khà

Nghe lão vừa nói vừa cười vậy nhưng ai cũng biết, có lẽ chuyến về này là để gặp người thân lần cuối. Nơi đây cách kinh thành không xa, mọi chuyện xảy ra ở đó mọi người đều rõ mồn một. Ai cũng thấy rấtvlo lắng cho lão.
- mọi người ai về nhà nấy đi, không nên ở ngoài quá lâu.
Rồi lão quay đầu đi tiếp về nhà.

Khi Mạn Hồng đang chơi trước cửa, thấy Dương khuê tiến vào. Nó ngước nhìn ngơ ngác. Dương Khuê ứa nước mắt. Ông đã lên kinh thành hơn năm năm, khi đi Tiểu Mạn còn quá nhỏ. Lúc về ông đã già hơn xưa rất nhiều, nên có lẽ Mạn Hồng không nhận ra đó là ông ngoại mình.
-Tiểu Mạn, ông Ngoại đây, con không nhớ nữa sao?
Lúc này, tiểu Mạn mới thả cái con búp vải trên tay chạy đến ôm lấy người ông nó.
-ônggg ngoại, sao ông đi lâu thế ? Huhuhu
Ở trong nhà nghe thấy tiếng trò chuyện bên ngoài, Bạch lang hớt hải chạy ra thì thấy Dương Khuê, anh vui mừng khôn xiết khi thấy ông vẫn khỏe mạnh, bình an trở về.
- cha , cha về lúc nào vậy?
- ta vừa mới về đây thôi.
Thấy tiểu Mạn, Bạch lang nhưng không thấy Mộng Kỳ, ông liền hỏi:
- cô nương kia đã đi rồi sao?
Vừa lúc ấy, Mộng Kỳ cũng đang bế Từ Linh tay bước ra. Vừa nhìn thấy Dương Khuê, cô đã quay mặt vào trong như không muốn ông nhìn thấy Từ Linh.
- Mộng Kỳ phải không? Mới đó mà đã không nhận ra ta sao?
Không biết phải làm thế nào, sợ bị nghi ngờ, cô quay lại cúi đầu đáp.
- cháu .. cháu làm sao có thể quên ông được.
- đứa bé đó là ...
- là con của cháu. Nó tên là Từ Linh.
Vừa nhìn thấy đứa bé, Dương Khuê đã thấy gì đó đặc biệt. Lão cứ nhìn chằm chằm như phát hiện điều gì đó. Mộng kỳ thấy Dương khuê như vậy, vội đặt Từ Linh xuống rồi bảo nó ra ngoài sân chơi.
- hừm .chắc chắn sau này sẽ trở thành nhân vật không tầm thường.
Những tưởng Dương Khuê đã biết điều gì, hóa ra ông chỉ đang xem chân mệnh cho thằng bé. Mộng Kỳ cũng bớt lo lắng đi phần nào.
Thấy cha cứ đứng mãi ở cửa nói chuyện, Bạch lang lên tiếng.
- cha vào nhà đi đã , có chuyện gì hẵng nói sau.
- được rồi, được rồi ...khà khà khà.
Biết được Dương Khuê chưa nhìn thấu được lai lịch thực sự của Từ Linh vì nó còn quá nhỏ, nên cô cũng không đề phòng như trước. Về phần Dương Khuê, lần này về là để tuy tìm tung tích ngôi mộ của vị Pháp sư năm nào đã giam cầm được ma quỷ.
- lần này ta về đây để đi tìm manh mối một ngôi mộ. Trước kia, ông ta cũng là người có đại công khi giam giữ được loài quỷ, hòng không cho chúng tiếp tục hại người. Việc những người có công với đất nước sẽ được ghi chép lại lai lịch thân thế để lưu truyền đời sau. Vị pháp sư đó cũng không ngoại lệ. Nhưng trong lịch sử ghi lại chỉ thấy nói vùng đất ông ta được chôn cất, không nói cụ thể là chỗ nào.
Lão hớp một hớp trà rồi nói tiếp.
- còn một chuyện nữa, bọn quỷ có lẽ đang truy lùng người có hai dòng máu của quỷ và người. Nếu chúng ăn thịt, uống máu của người đó thì sẽ trở nên bất diệt.
Nghe đến đây, Mộng Kỳ như hồn bay phách tán. Cô không nói gì, đứng dậy đi vào trong như người mất hồn. Dương khuê lấy làm lạ nhưng cũng không hiểu chuyện gì. Rồi ông cũng không để ý nữa mà tập trung cho chuyến đi ngày mai.
Bên ngọn đèn dầu leo lắt, Mộng Kỳ ôm lấy Từ Linh mà rưng rưng nước mắt. Cô như lâm vào thế đường cùng, không còn cách giải thoát. Nếu bây giờ cô nói hết sự thật cho Dương Khuê biết, thì chính con trai cô sẽ lại gặp nguy hiểm, nhưng nếu không nói, nó sẽ trở thành miếng mồi của bọn quỷ. Càng nghĩ nước mắt của cô cứ chảy không ngừng.
Sáng hôm sau, thấy có tiếng gõ cửa từ bên ngoài,Mộng Kỳ thức giấc.
- ta đây, ta có chuyện muốn nói với cháu.
Nghe giọng Dương Khuê gọi, Mộng kỳ ngẩn người một lúc rồi ra mở cửa.
Khi nghe ông ta nói vùng đất mà vị pháp sư kia yên nghỉ chính là mộc nạm, cô liền nghĩ đến tên Phong Lữ, phải chăng, tên Phong Lữ đến đó đều có mục đích.
- trước kia, nghe nói cô đến từ vùng mộc nạm. Giờ ta có thể hỏi cô một số chuyện được không?
- ông.. ông cứ việc hỏi, nếu biết cháu sẽ nói.
Giọng Mộng Kỳ lắp bắp nói.
. . . . .
Sau một lúc hỏi chuyện, thấy một toán quân lính chạy đến, đó là đoàn sẽ tùy tùng Dương Khuê đến vùng đất lạnh Mộc nạm. 


LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP CHƯƠNG1 

 Chap cuối : * Vỡ mộng*
Thể loại : Linh dị
Tác giả: Thái Dũng


Trước lúc khởi hành, Dương Khuê gọi Bạch Lang ra gặp rồi dặn dò. Ông đưa Lang Tử cuốn sách có ghi chép những điều mà ông đã nghiệm được trong gần một đời người. Vẽ bùa, câu chú trừ ma chống quỷ đều có hết.
- con hãy giữ lấy cái này, phòng có lúc sẽ dùng đến. Đây là tất cả những gì ta có sau bao nhiêu năm hành nghề. Còn một chuyện nữa, sau bảy ngày, nếu không thấy ta trở về cũng đừng đi tìm. Nội trong năm ngày ta sẽ bắn pháo hiệu báo tin, một lần tức là ta không còn nữa. Hai lần là ta vẫn còn bình yên vô sự.
Đoạn nói xong, Dương Khuê tiến lại ôm Tiểu Mạn, Ông thấy cay cay sống mỗi, quay đi và lau sự kìm nén. Có lẽ chỉ những cuộc chia ly như vậy, mới khiến một thầy pháp như ông bật khóc.
Không biết tự bao giờ, hàng xóm của ông cũng ra đứng tiễn ông lên đường. Kẻ mang gạo, người cho rau dặn dò, hứa hẹn, chúc ông lên đường thượng lộ bình an.
- ta đi đây, mọi người hãy vào đi, vào cả đi.
Rồi lão dứt áo ra đi.
Khi Dương Khuê đi rồi trong lòng Mộng Kỳ lúc này cứ nóng như ai đốt. Không ai khác, chỉ mình cô và những người ở đó mới thấy được mối nguy hiểm ghê gớm có thể đe dọa bắt cứ lúc nào. Rồi hai ngày trôi qua. Dương Khuê và đoàn tùy tùng cũng vượt qua được thử thách đầu tiên. Họ tiến vào sâu bên trong theo con đường mòn sắp bị mất dấu bởi tuyết, chọn một ngôi nhà của bị bỏ hoang để trú ẩn tạm thời. Sang ngày hôm sau, ông bắt đầu cùng đòan người truy tìm tung tích ngôi mộ. Nơi đầy toàn bộ bị phủ lên một lớp tuyết khiến cho việc xác định của ông gặp rất nhiều khó khăn. Ngày đầu tiên dường như không có một chút manh mối nào được phát hiện. Đêm hôm đó,những âm thanh lạ bắt đầu nổi lên, trong đêm cứ như có người phá giấc ngủ của họ, kéo dài cho đến gần sáng mới thôi.
Ngày kế tiếp, Dương khuê vẫn tiếp tục lấy cái la bàn ra và sử dụng giác quan thứ sáu của mình để tìm kiếm. Rồi lại qua ngày thứ hai tìm kiếm, bao nhiêu công sức vẫn lại công cốc. Rồi cứ đêm xuống, khi mà mọi người nghỉ ngơi thì những âm thanh lạ đó bắt đầu vang lên, lúc gần lúc xa.
Vù vút...vù ..
Khi vừa chợt mắt được một lúc, trong giấc ngủ, Dương Khuê nghe thấy tiếng gọi nhưng không rõ là gọi ai.
- tên kia.. tên kia dưới đại mộc trên sơn đỉnh nhớ lấy dưới đại mộc trên thiên đỉnh.
Sáng hôm sau, Dương Khuê ngồi ngẫm lại những lời thì thầm đêm qua. Sau một lúc ông nói lớn.
- khà khà khà, ra rồi, ta đã tìm ra rồi.
Cười một cách khoái chí, ông cùng đám tùy tùng ra ngoài tiếp tục tìm kiếm. Phải mất gần nửa ngày mới tới được chỗ mà ông được báo mộng. Đó là trên đỉnh núi, vừa mới đặt chân đến, một cái cây khổng lồ đã đập ngay vào mắt của ông. Ông chỉ liền vào cái cây.
- ở đó, ngay tại cái cây lớn đó
Cái cây đó tưởng chừng như 3 người ôm không xuể. Nằm sững sờ ở đây cũng gần sáu trăm năm rồi.
Ông thắp ba nén nhang khấn năm lần rồi cắm ngay gốc cây khổng lồ. Xong xuôi ông ra lệnh
- hãy đào thật cẩn thận chỗ này, chỗ này nữa .
Độ nửa canh giờ sau, khi nghe tiếng cộc phát lên, đám tùy tùng chạy lại.
- thưa đại nhân, đã tìm thấy.
-tốt lắm, hãy cạy nắp quan tài ra.
Rồi ông tiến đến gần bên mộ, nói nhỏ.
- thứ lỗi cho tại hạ đã kinh động đến ngài.
Không uổng công tìm kiếm, cuối cùng Dương Khuê và đám tùy tùng cũng tìm được quyển sách chép lời nguyền, ông vui mừng khôn xiết, hạ lệnh cho tất cả nhanh chóng rút quân. Định bụng quay về ngay trong đêm tránh đêm dài lắm mộng nhưng nhìn thấy mọi người ai cũng mệt mỏi sau mấy hôm mất ngủ, ông căn dặn.
- chúng ta sẽ nghỉ lại đây nốt đêm nay, ngày mai sẽ khởi hành sớm quay về.
Ông cũng không quên bảo binh lính ra bắn pháo hiệu báo cho mọi người rằng tất cả vẫn an toàn.
Ở kinh thành, sau khi thấy có hai phát pháo hiệu được bắn lên từ phía Mộc nạm ai cũng vui vì biết rằng Dương Khuê vẫn an toàn và đã tìm được quyển sách.

Đúng như dự tính ngày hôm đó, Dương Khuê đốc binh lính nhanh chóng rời khỏi khu rừng. Khi tất cả đang vui vẻ trên đường quay về. Thì trời bỗng sầm tối lại. Nhận thấy có điều chẳng lành, ông vội rút những lá bùa phát cho đám tùy tùng.
- hãy để vào trong người, cái này sẽ giúp các người một phần đó.
Gió bây giờ mới nổi lên dữ dội, cứ tưởng chừng như những cây trong rừng sẽ bị nhổ sạch. Tiếng gào thét, tiếng cười đầy ma mị cứ lúc có lúc không khiến cho đám bình lính bủn rủn cả chân tay. Dương Khuê biết đã gặp phải ma quỷ ông nhìn quanh một lượt rồi hét lớn.
- yêu ma quỷ quái không mau hiện ra.
Dương Khuê hét lên mấy lần nhưng vẫn chỉ nghe thấy tiếng cười.
- hahahah...... hhahahaha,
Bỗng một tiếng ụych. Một tên lính ngã xuống, đầu không còn nguyên vẹn, máu tóe như mưa. Những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng đó, vội tháo chạy giữ mạng. Còn mỗi Dương Khuê đứng lại. Rút vội lá bùa trong túi vải rồi dán lên cây kiếm gỗ. Chưa kịp đốt lá bùa thì con quỷ hiện lên. Đó chính là Phong Lữ, hắn không còn như trước, trên đầu hắn bắt đầu lổm chổm thứ gai góc, những cái lỗ cũng biến mất thay vào đó là lớp da xù xì như lớp vảy tróc. Hắn cứ treo lên mờ mờ ảo ảo trong lớp sương dày. Những thứ âm thanh hắn tạo ra khiến cho Dương Khuê nhức cả óc, không thể bình tĩnh. Lúc bấy giờ, Dương Khuê mới nhận ra con quỷ này khá là mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với những con khác, âm khí bao quanh hắn nhiều vô kể.
Dương Khuê cầm thanh kiếm dán bùa lên đốt, chỉ về phía Phong Lữ, vừa chỉ vừa đọc pháp chú. Nhưng có vẻ không hề hấn gì đối với con quỷ. Hấn vụt đến, mở bàn tay đầy những ngón tay dài sắc nhọn chộp lấy khuôn mặt của Dương Khuê. Những chiếc móng sắc nhọn đâm xuyên lớp da mặt khiến máu chảy òng ọc.
Dương Khuê hét lên đầy đau đớn ....a a a a. Hắn bóp nát đầu Dương Khuê, lấy quyển sách rồi biến mất.
Thì ra hắn đã biết được quyển sách lời nguyền nằm ở đây. Hắn đã đến đây trước cả Dương Khuê, đến từ khi dân làng Mộng Kỳ còn ở đây.
Hôm đó Dương Khuê và một số binh lính đã không thể sống sót dưới tay bọn quỷ để trở về.
Ở kinh thành sau khi nhìn thấy pháo báo hiệu, ai cũng ngày đêm mong ngóng Dương Khuê trở. Bởi khi ông trở về thì các thầy pháp sẽ cùng nhau phá bỏ lời nguyền và đốt quyển sách, như vậy loài ma quỷ sẽ được diệt trừ.
Còn Bạch Lang cũng thấp thỏm đứng ngồi không yên, đi ra đi vào, được một lúc lại vào đốt nén nhang vái lạy cầu cho Dương Khuê bình an và mau chóng quay về. Nhưng kể từ khi nhìn thấy pháo hiệu, ba ngày cũng trôi qua vẫn không thấy Dương Khuê cùng đám tùy tùng trở về. Mọi người bắt đầu cảm thấy bất an, ai cũng sợ rằng Dương Khuê đã gặp chuyện chẳng lành. Đêm hôm đó, vì lo lắng cho cha mà Bạch lang không ngủ được, đang trằn trọc thì có tiếng gõ cửa liên tục.
Bộp bộp bộp ...bộp bộp..
Cứ ngỡ là cha đã về, Bạch Lang vui mừng bật dậy vội vã chạy ra cửa. Vừa gọi vừa mở cửa ra, nhưng lại không thấy gì, nhìn xuống thì mới thấy một người hấp hối, nằm cầu cứu. Vội đưa anh ta vào nhà, sau khi tỉnh dậy mới biết đó là một trong những người tháp tùng cha mình đến Mộc Nạm.
Sau khi nghe kể và biết rằng cha mình đã chết dưới tay ma quỷ. Nghe tin như sét đánh bên tai, Bạch Lang quỵ xuống khóc lóc, người như không còn chút sức lực nào.
- không thể, không thể nào. Ông ấy sao có thể bị quỷ hại một cách dễ dàng như thế. Ngươi.... ngươi lừa ta. Đồ khốn khiếp...huhuhuh
Mộng Kỳ nhìn thấy cảnh tượng đó cũng không thể kìm được nước mắt. Cô ngồi xuống đỡ lấy Lang Tử mà trong lòng căm hận Phong Lữ đến xướng tủy. Bởi cô biết chỉ có thể là hắn ta làm.
Khi tin Dương Khuê tử nạn được báo lên kinh thành. Các thầy pháp cũng không tránh khỏi việc hoang mang, lo sợ. Bây giờ chỉ còn cách tìm ra người mang hai dòng máu quỷ người thì mới mong diệt gọn yêu ma, bách tính mới thoát khỏi cảnh diệt vong. Cáo thị được dán khắp nơi, tin tức được lan truyền đến khắp mọi nhà, hòng tìm được chút manh mối về người đó.
Kể từ lúc quyển sách bị đánh cắp yêu ma càng lộng hành dữ dội hơn. Sớm muộn rồi các thầy pháp bảo vệ kinh thành cũng trụ không nổi.
Một hôm, khi Từ Linh đang chơi cùng Tiểu Mạn. Nó nhìn lên tường, rồi lấy hai tay bịt mắt hét lên như bị ai đánh. Thấy có tiếng hét, Mộng Kỳ hốt hoảng chạy vào thì thấy Từ Linh tay đang che mặt. Nó như đang sợ thứ gì đó, nhìn quanh thì Mộng Kỳ thấy những lá bùa phát sáng. Vội kéo tay con xuống thì thấy cặp mặt nó đỏ lừ, từng mạch máu nổi lên như muốn nổ ra. Cô hốt hoảng bế Từ Linh vào trong phòng. Kể từ khi đó, Từ Linh trở nên dở người dở quỷ. Có lúc nó vui đùa không khác gì những đứa trẻ bình thường. Lại có lúc người đầy âm khí khi nhìn thấy những lá bùa chú trên tường. Biết sẽ không thể giấu Bạch Lang và mọi người thêm được nữa, Mộng Kỳ quyết định đưa Từ Linh chạy trốn khỏi nơi này, bất chấp nguy hiểm.
Vừa ra đến cửa thì thấy Phong Lữ xuất hiện, hấn ở hình dạng của một con người. Thì ra kể từ khi Từ Linh dở người dở quỷ, hắn đã đánh mùi được và đến đây. Hắn vẫn chưa hề biết đó là cốt nhục của hắn. Hắn từ từ tiến đến, Mộng Kỳ hét lên.
- không không... cứu tôi với. Huhu
Phong Lữ cười một lên man rợ. Hắn vụt đến cướp lấy Từ Linh từ tay Mộng Kỳ. Khi nghe thấy tiếng Mộng Kỳ kêu cứu bên ngoài, Bạch Lang chạy ra, thấy Mộng Kỳ ngã một bên, còn trên tay hắn là Từ Linh. Bạch Linh chộp lấy cái gậy lao đến định dạy cho tên Phong Lữ một bài học thì hắn đã lao tới, cánh tay giơ ra chọc xuyên người Lang Tử. Bấy giờ, hắn cười lên nói.
- từ giờ không ai có thể chống lại ta nữa, ta sẽ là bá vương hahahhaa
- không ... không, ngươi không được làm thế. Ngươi không thể.... đó.. đó là cốt nhục của ngươi.huhuhu
Mộng Kỳ không thể giấu được nữa, vì nếu không nói ra, hắn sẽ ăn tươi nuốt sống Từ Linh. Sau khi nghe cô nói vậy, lúc đầu cũng không tin nhưng rồi hắn nhớ lại chuyện hồi trước, quá tức giận vì Mộng Kỳ đã bỏ đi mà không nói sự thật cho hắn. Hắn giết luôn Mộng Kỳ ngay trước mặt Từ Linh rồi mang Từ Linh đến một cái động tên vách núi hiểm trở, vực thẳm không đáy. Đây là nơi ma quỷ thường hay tụ tập.
Từ ngày biết hắn có con trai, Phong Lữ không còn tham vọng trở thành bá vương nữa mà hắn muốn Từ Linh sẽ làm. Hắn muốn cha truyền con nối.
Yêu ma cũng khônng còn hoành hành mạnh như trước kể từ khi đó. Cứ những tưởng yêu ma đã yếu đi nhưng thực ra tên Phong Lữ đang đợi Từ Linh lớn để thực hiện âm mưu của hắn.
Mấy năm sau đó, Từ Linh ngày nào đã lớn hơn rất nhiều. Hắn trở nên dở người dở quỷ nhưng lại là cánh tay trái đắc lực của tên Phong Lữ. Dù làm rất nhiều chuyện ác nhưng hắn vẫn thường xuyên bị ám ảnh bởi cái chết của mẹ hắn. Nhiều lúc phần người trong hắn trổi dậy lấn được phần quỷ, thì hắn rất căm ghét Phong Lữ, muốn trả thù cho mẹ, nhưng không thể làm gì được. Có lẽ hắn muốn làm người hơn là một con quỷ.
Rồi đến một ngày, khi nghe cha hắn nói về sự tồn tại của quyển sách chép lời nguyền. Hắn đã nghĩ ngay đến việc đánh cắp cuốn sách rồi đưa cho các thầy pháp, trả thù cho mẹ. Nhằm khi Phong Lữ sơ hở , Từ Linh cũng lấy được quyển sách, hắn liền bỏ đi nhưng bị Phong Lữ phát hiện. Tên Phong Lữ tức giận như muốn nuốt chửng Từ Linh khi bị chính Từ Linh phản bội. Hắn tiến đến Từ Linh để lấy lại quyển sách rồi sẽ trừng phạt nghịch tử của mình. Chưa kịp thực hiện âm mưu thì Từ Linh đã nhảy xuống vực thẳm mang theo quyển sách. Bao nhiêu kế hoạch của Phong Lữ bị phá tan tành khi Từ Linh lẫn quyển sách đều biến mất.
Những năm sau đó, loài ma quỷ vẫn tiếp tục hoành hành nhưng không còn mạnh mẽ như trước. Rồi cứ cách mấy chục năm chúng lại quay lại một lần hòng tìm được tên Từ Linh thứ hai, vẫn hòng bá chủ thiên hạ.

Tác giả : Thái Dũng

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates