Ad Section

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2020

HỒI ỨC THẰNG HAI XE ÔM.

HỒI ỨC THẰNG HAI XE ÔM.
Chiêu vong ở Bình Hưng Hòa lúc nửa đêm Part 1.
Sau khi chúng tôi đã chọc phá chán chê mấy thầy bà rởm đời ở Sài Gòn, chúng tôi lại quay ra kiếm chuyện khác để làm. Một ý kiến được đưa ra. Chàng công tử lên tiếng :
- Tui vừa lập bàn binh nhưng chưa có ai chịu theo mấy ông ạ.
Ba đứa còn lại lập tức tán thành và lên phương án giúp hắn chiêu binh mãi mã. Phương án được đưa ra là trước mắt phải chiêu được 3 vong. Mà vong ở đâu nhiều? Nghĩa địa chứ đâu!
Theo pháp chiêu vong, chúng tôi cần phải có 3 hình nhân giấy cốt tre cao khoảng hai tấc, 3 hình nhân cắt bằng giấy đỏ khoảng nửa tấc, một cái khăn đỏ đã sên phép thiên hôn địa ám. Mấy cái linh tinh như giấy tiền vàng bạc, nhang đèn là những thứ dĩ nhiên là không thể thiếu rồi. Là cái thằng hạng bét nhất nhóm, tui được giao việc lo mấy cái hình nhân. Há há, thằng hai quen thói lười biếng nên cứ ra tiệm vàng mã mua là xong. Còn tụi nó thì chia ra chạy lòng vòng kiếm mấy cái khăn đỏ dùng làm rèm che nắng ở mấy miếu thờ cô hồn dọc đường về may lại với nhau thành một cái khăn to. Nói thì nghe có vẻ đơn giản nhưng ở SG muốn tìm một cái miếu cô hồn ven đường đã khó, còn phải có rèm, mà rèm phải màu đỏ nữa chứ. Sau một tuần mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ việc chọn ngày Mậu mà tiến hành.
HỒI ỨC THẰNG HAI XE ÔM.

Giờ G đã điểm, chúng tôi trực chỉ Bình Hưng Hòa lúc 11g30 đêm. Bình Hưng Hòa khúc trong thời đó dân cư còn thưa lắm, toàn bướm đêm hết thời trôi dạt về đây bắt chuyến tàu nhanh trong khu mả mồ tối om này. Giang hồ bảo kê, giựt dọc, chăn dắt cũng nhiều. Đây là những con ma sống mà chúng tôi sợ chứ ko phải những con ma chết trong nghĩa địa. Chúng tôi 4 đứa đi hai xe gắn máy phăm phăm đi vào. Ma cô lập tức chạy lại chào mời và dò xét.
- Tụi em đi cầu cơ anh ơi, ko phải đi kiếm gái. Tụi anh hút với em điếu thuốc cho vui, anh biết chỗ nào linh thì chỉ cho tụi em với.
Nhìn mớ nhang đèn bánh trái lỉnh kỉnh tụi tui treo trên xe mấy tên mặc rô ko nói gì mà quay đầu xe vọt đi tìm mối khác. Hú cả hồn.
Bình Hưng Hòa rất rộng, có thể cou là nghĩa địa to và lâu đời nhất ở SG. Nó có nhiều khu, dành cho nhiều tôn giáo. Nơi chúng tôi chọn là khu mả mồ giữa nghĩa địa to nhất phía sau lưng lò thiêu. Muốn vào được chỗ đó, chúng tôi phải tắt máy xe, đẩy bộ từ giữa ngã 4 Tân Kỳ Tân Quý và đường kênh nước đen. Phải như thế vì bảo vệ nghĩa địa sẽ dễ dàng phát hiện nếu cứ lạy ông tui ở bụi này, hồn nhiên như cô tiên mà chạy xe ầm ầm, chiếu đèn sáng trưng mà bang vào giữa đêm giờ Tí canh ba.
Sợ mà vẫn gặp, ko né được, đời đúng đen. Hai ánh đèn pin lóe lên chĩa về chúng tôi và hiệu lệnh "đứng lại" làm tui mất hồn muốn xỉu. Thằng hai tui là cái thằng cái gì cũng ko ngán mà lại sợ nhất là làm gì dính đến pháp luật. Hai ông bảo vệ trung niên nhỏ thó, ốm nhách, mặt mũi hốc hác vì thức đêm triền miên từ từ tiến tới.
- Tụi mày ở đâu? Giờ này vô đây làm gì? Nói!
- Thằng công tử vậy mà khôn lỏi, móc ra gói 555 và nói mấy chú hút cho vui, tụi con đi xin số đề. Mấy chú bỏ qua cho, chỗ mấy chú ở đâu tụi con xin gửi nhờ 2 chiếc xe. Xíu về tụi con gửi mấy chú tiền cafe, mì gói.
Hai ông bảo vệ bất ngờ trước lời đề nghị thẳng thừng của nó nhưng thấy chúng tôi có vẻ hiền lành cộng thêm mớ nhang đèn thì nhìn nhau tỏ vẻ lưỡng lự. Cuối cùng chúng tôi có thêm hai người bạn tốt và có dịp được nghe nhiều câu chuyện đậm màu tâm linh từ hai ông chú này. Hai ổng dặn phải đặc biệt tránh xa cây me gần cái mả đôi màu đỏ. Bản thân mấy ổng đã bị nhát nhiều lần ở cây me đó. Tối thui tối mò lấy gì biết cái mả đôi màu đỏ ở đâu, cây me ở đâu, làm như cả khu nghĩa địa này chỉ có mỗi cái mả đó màu đỏ, mỗi cây đó là cây me vậy - miệng thì dạ nhưng lại lầm bầm trong bụng. Gửi xe ở chốt bảo vệ xong, chúng tôi chia nhau ra thắp nhang chung quanh cái bãi đất trống chúng tôi đã chọn trước. Mỗi thằng đốt một bó to, đi cắm theo 4 hướng khác nhau, hết nhang thì quay về điểm tập kết.
Nghĩa địa về khuya sương xuống ướt áo, gió thổi ào ào như ở đồng trống, lạnh càng thêm lạnh. Nói sợ thì ko sợ nhưng ko tránh khỏi có lúc thần hồn nát thần tính. Nhất là khi mình vô tình ngước nhìn lên mấy tấm hình trên bia mộ khi vừa thắp nhang xong. Nhìn hình ông già bà cả thì còn đỡ, nhiều lúc nhìn thấy hình mấy cô cậu trẻ măng, hình màu in vi tính mới keng mà giật mình hoài. Cứ như là họ đang nhìn mình mà thắc mắc sao giờ này mình còn lang thang nơi đầy âm khí này như họ.
Rồi cái gì đến cũng sẽ phải đến. Mà trong bốn thằng ko đến với ai mà lựa ngay thằng hai xe ôm này mà đến hoài là sao. Tui hờn cả cái nghĩa địa này!
Đang lui cui nhòm ngó coi mả nào mình chưa cắm nhang thì cắm cho mau hết thì tui làm cái hự, lọt mợ nó xuống cái mả nào nào đó vừa bốc cốt xong. May mà ko gãy cái xương nào. Toàn là betong và gạch vụn ở dưới. Bó nhang nó chích lủng bà nó cái áo, đúng nghĩa khố rách áo ôm luôn 📷T_T ... vừa loi ngoi leo lên thì bỗng lạnh cả người, cả thế giới như đông đặc lại và lạnh lẽo như rớt vào cái thùng lạnh ướp bia. Một tràng cười khanh khách vang lên lồng lộng giữa đêm, nghe kỹ lại thì phát ra từ phía trên đầu của thằng hai tui. Cái cảm giác lúc đó thiệt là khó chịu vô cùng. Vừa lạnh, vừa đau, vừa lủng áo còn bị cười chọc quê nữa chứ. Ủa mà thằng nào giờ này còn leo cây ta? Lẽ nào... rồi xong, trước mặt là cây me to đùng mấy người ôm mới giáp vòng, cao chót vót. Ngó lên chạc ba to nhất trên cây thấy một cái bóng áo dài trắng đung đưa. Tui thề với mấy bạn lúc đó sợ thì ít mà quê thì nhiều.
Thấy tui nhìn lên nó đung đưa phần thân dưới rồi cất tiếng hát ru não nề. À ơi con ngủ đi con... lạy chúa tui, dzọt lẹ. Cái đầu thì kêu phải lập tức rời khỏi chỗ này mà cái chân nó không chịu nhúc nhích, hai con mắt thì dán trên cây, ngay cái chảng ba. Cái bóng trắng đó vẫn không ngừng đong đưa qua lại, tiếng ru con vẫn ko ngừng u ám thì một vật hình dạng như dây thừng từ từ hạ xuống. Trong cái ánh sáng lờ mờ thằng hai tui nhìn ra ko phải dây thừng mà đó là ... CÁI LƯỠI... trời ơi là CÁI LƯỠI đó...
Cái lưỡi của nó cuộn lên cuộn xuống lắc lư như con rắn cách tui chừng hơn 2 mét. Tới giờ ngồi viết bài này mà tui vẫn thắc mắc và ko hiểu tại sao nó vừa le lưỡi vừa ru con được. Có lẽ cần sự giải thích từ các nhà khoa học, chúng ta đành phải chờ kết quả vậy. Ngay lúc tưởng như cuộc đời bi đát sắp kết thúc thì tui nghe tiếng thằng L. gọi lớn tên tui. Bừng sáng như mặt trời chân lý vừa chói qua tim, tui cắm đầu chạy về hướng mấy đứa bạn của tui, nơi có thằng L. thân yêu vừa cứu tui một bàn thua cháy lưới rõ rệt.

HỒI ỨC CỦA THẰNG HAI XE ÔM.
Chiêu vong ở Bình Hưng Hòa lúc nửa đêm part 2.

Chạy về đến chỗ mấy thằng bạn đang đứng mà tui gần như đứt hơi, miệng thều thào ... có ma ... ru con... nó le lưỡi nhát tao... ở ... cây me... hai chú ... nói..., còn tay thì chỉ về hướng đó. Mấy thằng nó bu lại hỏi han cái gì, ở đâu thì hai tui chỉ ngay chỗ đó. Thuở đời nay người ta nghe có ma thì sợ xanh mặt, chạy mất dép còn tụi nó nghe tới ma thì nhìn nhau giựt giựt chân mày tỏ vẻ nham hiểm ra mặt.
- Ờ, tính nó sau, làm việc ở đây đã, nó ko dí tới đây đâu mà lo. Thằng T nói trấn an tui. Thằng Q công tử bắt tay vào bày đồ cúng ra, thằng L thì sửa soạn bàn cơ. Nhang đèn bánh trái xong xuôi chúng tôi ngồi vòng tròn mà chơi cầu cơ. Cơ đầu tiên lên chạy như một con ngựa điên, cái đồng xu chạy lung tung không ngừng làm trầy xước tùm lum bàn cơ làm bằng miếng ván gỗ hòm. Cơ thứ hai lên nói chuyện có vẻ tử tế, chậm rãi nhưng ... rách việc, còn hại tui tốn hai điếu thuốc cúng cho nó. Cơ thứ ba lên nói chuyện ko đâu ra đâu, tụi tui đánh vần từng chữ mà nhiều khi còn không hiểu nó muốn nói gì. Hỏi lại nó mấy tuổi nó chạy vào cái ô số 2. Hèn gì! Thôi thì cho con trái quýt và bộ đồ giấy vậy. Cơ thứ tư lên một anh chàng chết vì đua xe. Nói chuyện đúng chất ngang tàng, trẻ trâu.
Trời càng về đêm càng lạnh, thêm cái âm khí dày đặc do vong bu xung quanh, tay chúng tui lạnh cóng. Tui bực mình nói thằng T mày cho nó vô xác luôn đi, chứ như vầy bao giờ mới xong đây, tao lạnh thấy bà nội rồi. Thằng T thì ko chịu còn ba đứa tui thì tán thành. Số đông luôn thắng hehe. Thằng T nó chắp tay lâm râm và bắt đầu ngáp, ngáp muốn trẹo quai hàm, chảy cả nước mắt mà vong thằng đua xe ko nhập được. Nó ợ mấy tiếng rõ to, và bỗng gục cắm đầu xuống đất cái bịch, lật ngang. Đỡ nó ngồi dậy xong thì nó nói được rồi, kêu tui ra có vụ gì đây, có kèo đua nữa hả? Giọng nó trở nên trầm trầm, nhừa nhựa khác hẳn. Á đù, thằng này chết vì đua xe mà giờ vẫn còn máu! Tui nghĩ bụng như vậy.
- Cho điếu thuốc coi mấy cha.
Thuốc dâng tận miệng, nó rít như chưa bao giờ được hút thuốc. Nó rít mà đầu lửa đỏ tận cán tưởng như phỏng cả môi. Xong xuôi thằng Q ngỏ ý với nó là muốn nó về làm lính cho thằng Q. Vào thẳng vấn đề là như vầy:
- Vong tên gì, ở đâu, vì sao chết?
- Tui tên M, nhà ở gò vấp, đua xe té chết.
- Giờ còn ai ở nhà lên thăm nuôi hay không?
- Nhà tui đi nước ngoài định cư hết rồi, vài năm mới có người về thăm mả của tui.
- Vậy có chịu theo tui về làm lính của tui ko?
- Nếu tui theo ông thì tui được cái gì?
- Hằng ngày tui nhang khói và cúng đồ ăn cho anh, anh không phải đói khát ở đây.
- Tui ko cần đồ ăn, ở đây bà con thương nhau lắm, có gì đều chia sẻ cho tui ( tình người nơi đâu cũng có nhỉ! ).
- Tui hằng ngày luôn tụng kinh giúp a giảm nghiệp và hồi hướng cầu siêu cho anh.
- Cái này được, tui chịu. Mà có ... gái ko?
- Gái gú gì ở đây pa, lo mà theo tui tu để còn đầu thai, lúc đó tha hồ gái gú.
- Rồi, tui theo ông vì phục cái đức của ông. Nhưng tui nói trước là tui không thể ra khỏi nơi này đó nhe, nơi này có trấn ếm mạnh lắm, tụi tui ko ra được, mấy ông làm sao thì làm.
- Chuyện đó ông không cần phải lo, xíu nữa tui đưa ra, giờ thì ở tạm vào cái hình nhân bằng giấy nhỏ đi đã. Đợi tìm thêm hai người nữa rồi về chung luôn.
- Ờ.
Thằng ôn con xuất ra, thằng T mềm nhũn dịu quặt lại té cái bịch bất tỉnh. Chúng tôi ngồi cầu cơ tán dóc chờ nó tỉnh lại để còn hành nó cho người ta mượn xác lần 2. Bạn bè tốt vậy đó hahaha. Bây giờ cũng đã tầm 3 giờ sáng. Cơ lên toàn xin đồ ăn, thuốc hút mà không ai chịu theo về. Liếc nhìn qua ba cái hình nhân giấy đang dựa đứng vào vách bia thì thấy cái ở giữa nó nhúc nhích. Cái đầu nó gật lên gật xuống, lắc qua lắc lại mà tui mất cả hồn. Tui chỉ đám bạn thì thằng Q nhìn sang rồi nói là nó đang hối về vì trời sắp sáng đó, ko có gì đâu. Lúc đó tui chẳng bận tâm cái bàn cơ nữa, chỉ dụi mắt mà chăm chú nhìn cái hình nhân đang ngọ nguậy - cái thứ mà lần đầu tiên trong đời làm tui tò mò và thích thú. Đồng hồ chỉ 4 giờ 30, cái hình giấy đỏ nó càng lắc dữ dội hơn. Bốn thằng uể oải vì thức đêm đứng dậy thu dọn đồ đạc. Thằng Q kêu cái vong nhập sang hình nhân lớn bằng giấy cốt tre, vừa nói xong thì một cái hình nhân lớn bỗng lắc lư và xoay nhè nhẹ từ từ quay mặt ra con đường dẫn tới cổng nghĩa địa. Khi đi ra tới cổng thì bỗng cái hình nhân đó rớt cái đầu xuống đất. Quái lạ, cốt tre mà sao rớt được? Có nước để xuống đất lấy dao chặt mạnh vài nhát thì may ra mới đứt lìa được như vậy. Bốn đứa nhìn nhau mà ko hiểu chuyện gì.
Thằng L chợt nhớ ra: cái vong nó nói ko thể ra khỏi nghĩa địa, tụi mày không nhớ sao? Ừ ha, thằng Q nói -Vậy thằng T để cho nó mượn xác trùm cái khăn lại mà ra về nhà đi.
- XXX tao éo chịu, xxx sao có mình tao vậy? Tụi mày tưởng tao trâu bò ko biết mệt hả mấy thằng tó, kêu thằng L kìa, hồi nãy tao vừa cho nó vô rồi. Tao còn mệt bỏ mợ đây.
- Thôi kêu thằng ròm kìa, tao ko cho vô đâu - thằng L giãy nãy.
- Ờ tao đứng yên ở đây, tụi bây làm cái gì được thì làm đi, tui nói mà biết chắc thằng ôn con đó nó ko bao giờ nhập được vào người tui.
Ba thằng loay hoay 15p mà tui vẫn trơ trơ hố hố hố. Cuối cùng thằng L phải cho nó mượn xác. Một trái mít lại rụng cái bịch. Trái mít này 1m7, hơn 60 ký nên rớt xuống phê hơn hẳn trái mít trước, âm thanh cũng to hơn nhiều. Nó từ từ đứng dậy, mắt mở to vô hồn. Thằng Q lôi cái khăn đỏ ra trùm đầu thằng L lại, dẫn ra khỏi cổng an toàn. Cái tướng nó đi chậm chạp sao mà thấy thê thảm ghê. Chỉ có thể hình dung được bằng hai chữ : " chấm phẩy " - một chân thì chấm, một chân thì phẩy.

To be continued...
Mình k thích ảnh ma mị hay kinh dị, nên các bạn thông cảm mình chỉ đăng hình ảnh xe ôm thôi ngen.


Chiêu vong ở Bình Hưng Hòa lúc nửa đêm Part 3.

Chúng tôi ra về trên hai xe honda, một chiếc tống ba kẹp thằng ôn thần ở giữa, một chiếc do thằng T chạy cu ki về. Cũng may là nhà nó ở gần Bình Hưng Hòa và trời vẫn còn tối nên chỉ 10 phút sau chúng tôi đã có mặt ở đại bản doanh. Thằng T tướng nó nhỏ con nên mở cánh cổng sắt rồi nhanh chóng đẩy xe vào trước, tui và thằng Q lo đỡ thằng L vào nhà. Chuyện lạ lại xảy ra. Vong nó không chịu bước vào cho thằng T đóng cổng mà chân nó cứ cà giựt một bước tiến một bước lùi như nhảy cha cha cha, còn không thì cứ khuỵu gối rũ người xuống làm tụi tui mém té nhủi đầu mấy lần. Thiệt là quạu với nó mà! Hai thằng xốc hai bên nách nó mà loay hoay thì một hồi sau thằng Q sực nhớ ra một điều.
- Chết cha, nãy giờ tao quên. Tao có trấn một chậu ngãi xoắn tổ bự chà bá lửa trên đầu cổng hèn gì nó vô không được.
Thằng Q đọc chú ra lệnh chậu ngãi cho vong vào thì vong tự động chấm phẩy mà đi vào đứng ngay trước cái bàn thờ vong phía bên phải sân nhà. Nó đứng tại đó mà đầu cứ gật gù, tấm khăn đỏ đung đưa nhìn cứ như mấy con cắc kè say thuốc lào, tụi tui vừa bực mà vừa buồn cười không chịu được. Thằng Q gỡ khăn trùm đầu vong ra, lấy một cái hình nhân cốt tre để phía trước bàn vong, mặt hình nhân quay ra ngoài và kêu nó nhập vào cái hình nhân này. Lập tức cái xác thằng L rũ xuống. Nếu không có tui đỡ sẵn thì chắc thằng L nó té nằm một đống nữa rồi. Sau một hồi lâm râm dùng nhang điểm thần cho cái hình nhân, thằng Q ruông một hồi chuông leng keng và hô lớn : " Nhập miếu ". Cái hình nhân rung nhẹ và bắt đầu xoay từ từ đưa mặt vào trong bàn thờ rồi ngã sml vào trong đó. Rồi, xong 1/3 chỉ tiêu đặt ra. Ngày đầu tiên như vậy là quá may mắn rồi. Cơn mệt mỏi và buồn ngủ bắt đầu phát huy tác dụng. Chúng tôi lôi thằng L vẫn còn đang bất tỉnh vào trong nhà, khiêng nó lên võng rồi khóa cửa, xong thì mạnh thằng nào thằng nấy lật ngang ra ngủ một giấc ko biết trời trăng gì nữa.
Tiếng chuông bàn vong leng keng đánh thức tui dậy nhưng tui vẫn còn hết sức uể oải, mắt cay xè. Khỏi coi đồng hồ cũng biết khi đó 12h10 vì thằng Q là một cái đồng hồ chính xác nhất. Nó luôn cầu nguyện và trì chú đúng 12h trưa, 10 phút là xong. Nằm ngủ nướng thêm một lát thì tụi nó đá đít tui dậy rủ đi ăn.
Anh em tụi tui hay ăn ở cái quán chay gần nhà với tiêu chí rẻ, nhiều, ngon. Ăn uống đang rôm rả thì thằng Q hỏi :
- Tối nay đi nữa ko tụi mày?
- Thôi tao ko đi, thằng T nói, tao mệt quá.
- Tao cũng vậy, bây giờ vẫn còn mệt bỏ mợ đây, thằng L nói.
Vậy là quyết định ở nhà nghỉ ngơi hai ngày được đưa ra.
Thời đó thằng Q thì làm ở một công ty tin học gì đó, ba đứa còn lại thì đi bán nhang An Tức Hương chuyên dùng cúng Phật, bột tẩy uế, bột trừ tà và bột Đàn Hương cho mấy khách tu Mật Tông dùng để đốt lò Hộ Ma. Tuổi trẻ dám nghĩ dám làm thật là khốc liệt mà. Tôi thì đi giao hàng, một đứa ở nhà trực điện thoại và tư vấn cho khách mua lẻ, một đứa thì đi tìm mối bỏ sỉ hay ký gửi hàng để quảng cáo sản phẩm nhang và bột handmade của chúng tôi.
Hai ngày trôi nhanh. Đêm nay tôi nhất định sẽ kéo lũ bạn lại khảo sát cây me và quyết tâm rửa nhục cái con mẹ áo trắng đung đưa ru con trên cái chảng ba to nhất. Tôi rủ chúng nó khởi hành lúc 10g đêm, sớm hơn 2g để còn xử lý vụ rửa nhục này. Sau khi chuẩn bị đồ nghề đầy đủ, chúng tôi đến gửi xe tại chỗ hai chú bảo vệ.
- Sao nữa đây, đợt trước xin số rồi thua nên tới xin nữa hả, tụi mày còn nhỏ mà ghiền đề chi cho khổ vậy tụi bây?
- Dạ, tụi con mà chưa trúng là còn tới thăm mấy chú thường xuyên.
- Thôi dắt xe vô đi mấy đứa, nhỏ nhỏ thôi, không là công an với dân phòng đi tuần tra lụm tụi bây đó nhe.
Gói 555 lại được móc ra y như lần trước.
Lần này cả nhóm đi tới ngã 4 đường mòn rồi rẽ phải, lần mò tới chỗ cây me. Khi còn cách cái cây khoảng 10 thước thì không khí đã lạnh nay còn lạnh hơn, tiếng rên ru con phía trên cao nghe xoáy vào tim não nề và rùng rợn hơn. Nó rên từng chập, từng chập ai oán não nùng. Âm thanh văng vẳng như vọng về từ địa ngục, không giống bất cứ thứ âm thanh bình thường nào mà tui từng nghe qua. Bốn đứa nhìn lên cái chảng ba thì nó vẫn ở đó, vẫn đung đưa tà áo dài trắng. Nó trắng, trắng vừa đủ để nhìn ra hình dáng của nó trong đêm, nó mờ ảo như sương khói, lúc đậm lúc nhạt... Bốn đứa kỳ này đã thủ sẵn "đồ chơi" nên bất chấp, gan lì mà tiến đến gần nó. Còn khoảng chừng hơn 2m, tiếng ru ngưng bặt, chỉ còn nghe tiếng gió rung cây xào xạc trong đêm vắng lạnh. Một tràng tiếng lạ lanh lảnh phát ra từ trên cao. Thằng L, thằng T là dân ợ ngáp chuyên nghiệp liền ứng điển nhập thân mà trả lời lại với nó cũng một tràng bằng cái thứ tiếng lạ lùng nào đó. Từ từ nó hạ xuống cách mặt đất khoảng 2m. Tui và thằng Q lùi ra chút xíu để xem cho rõ hai thằng bạn trổ tài. Hai bên nói qua nói lại chừng 10 phút tui thấy thằng T dùng tay tháo cái nanh cọp ra đưa thằng L giữ và đập đập vào ngực mình. Con ma nữ biến mất còn thằng T ôm mặt vuốt một cái từ trên đầu xuống thân. Mặt nó trở nên trắng bệch, cái màu trắng tai tái xanh xanh cùng với 2 con mắt như đổ lửa, nổi gân đỏ đầy tròng. Chúng tui biết con ma đã nhập vào thân thằng bạn tui rồi.
Con ma nhìn tụi tui một lượt, ánh mắt nó dừng lại ở thằng hai tui, nó nhìn chằm chằm rồi bất chợt cười khanh khách và mở miệng nói:
- Ông cũng gan thật ha, bữa đó tui thấy ông té vô cái mộ trống đó mà tui nhịn cười không nổi. Tui còn le lưỡi nhát ông để cho ông sợ quá hóa cuồng về bệnh mấy ngày để mà quên chuyện gặp tui ở đây đi.
- Tui té bà còn nhát thì bà cũng gan cùng mình đó. Tui mà đứng tim chết thì bà hiểu cái số phận của bà rồi đó.
- Ông yên tâm, tui thấy ông vẫn còn đủ bình tĩnh để nhìn lên chỗ của tui ở. Nếu tui không nhát ông thì ông về rồi đồn ra ngoài, người ta chặt cây me đi thì mẹ con tui không còn chỗ ở nữa.
- Yên tâm, tui ko đồn ra đâu mà bữa nay anh em tui đến đây để hỏi tội bà kỳ bữa đây.
- Ông cho tui xin lỗi, tui nghĩ mấy ông cũng như mấy người đi xin số đề khác. Tôi không làm vậy thì sẽ không được sống yên ổn ở đây. Mẹ con tui khổ quá rồi, xin mấy ông cho mẹ con tui một con đường sống yên bình.
- Tại sao vong không đi đầu thai kiếp khác? Không đi thì cũng phải cho đứa con nó siêu thoát theo nghiệp của nó chứ - thằng Q chen ngang cắt lời tui.
- Mẹ con tui mất vì sản nạn, nghiệp nặng khó siêu, phải một thời gian dài nữa mới có thể đầu thai kiếp khác. Xin mấy ông tha cho, tui hứa sẽ không còn hiện ra nhát người nữa.
- Chưa xong đâu, còn cái vụ ru con lanh lảnh nữa, bà muốn cả thế giới biết là bà đang ru con ở đây à? - tui hằn học.
- Mấy ông ơi người khác không thể nghe và thấy được tui khi tui chưa cho họ thấy, đâu phải ai cũng như mấy ông.
- Thầy bà khác người ta gặp rồi sao? Bà nên ngưng vụ này đi. Nhỏ thôi, âm dương khác biệt, trái âm trái dương kiểu này có ngày bà làm nô lệ cho người khác đó.
- Tui hiểu rồi, tui sẽ không như vậy nữa.
- Và cũng đừng bao giờ nhát hai ông chú bảo vệ nữa, tội nghiệp người ta.
- Rồi, tui hứa. Nhưng tui có điều này muốn cầu xin mấy ông. Lần sau có vào đây xin hãy cho mẹ con tui xin một cái khăn choàng cổ dài, tui cần nó để làm võng cho con và vài bộ quần áo cho mẹ con mặc. Tui xin mấy ông đó.
- Rồi, tui hứa, vài ngày sau tụi tui sẽ đáp ứng cho bà. Giờ thì hãy đi đi và nhớ là giữ lời hứa đó.
Thằng T bật ngửa ra xỉu. Lòng chúng tôi chùng lại. Gió vẫn thổi lồng lộng bốn bề, lạnh buốt nhưng tiếng ru đã không còn. Lòng người xót xa, lòng ma ấm áp...

Up thêm part này rồi tối tạo album cho mấy bạn đọc lại chơi, chuyện này cũ chứ k phải mới, ace nào đọc rồi thì để các bạn mới đọc nhé, tránh nói móc với cà khịa, mình khịa lại đấy.

Cái hòm bằng đất sét và chiêu vong một cách tình cờ. Part 4

Từ đó vong đua xe xí lắt léo được chúng tui gọi là anh Tư mê gái do một bữa buồn buồn gọi vong nhập xác để hỏi han thì cặp mắt anh 4 không hề rời khỏi vòng một của con bạn gái thằng T, nó chết cái tên 4 mê gái từ đó.
Những lần đi tiếp theo chúng tôi không thu được thêm một vong nào, vong con ma nữ thì nhất định không chịu theo tụi tui. Nó nói nó ko muốn bị lệ thuộc vào bất cứ ai hết. Không thích thì không ép nên ròng rã cả tháng trời công cốc. Thế nên sau này ai mà mở miệng nói tui có cả đoàn âm binh, cả trăm, cả ngàn binh thì tui hay xin lỗi trước và chửi thẳng một tiếng: xạo ke quá đi thằng ông nội, tụi tao đi BHH chiêu vong cả tháng thấy mợ mà có mỗi một vong, mà nó còn ko được bình thường nữa kìa.
Ngày nọ chúng tôi giúp thằng T làm "đồ chơi" theo pháp mà thầy nó vừa truyền cho. Thằng T nó cần đất sét ở 3 nghĩa địa, đinh đóng hòm và vải liệm đã qua sử dụng, rèm vàng ở miếu cô hồn, nước ngã 3 sông, nước biển trong v.v... Nước biển à, vậy là có dịp đi biển, thằng nào nghe tới biển cũng khoái chí và chỉ việc Vũng Tàu mà trực chỉ thôi. Cái phận đời thầy bà đúng là có duyên gặp những chuyện không tưởng. Tầm 5g chiều, chúng tôi đang tán dóc cười đùa vui vẻ ở bãi sau, chủ yếu để ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt vời của biển thì thằng T bỗng ngáp dài ngáp ngắn, chảy cả nước mắt. Rồi nó bắt đầu ợ, vừa ợ nó vừa chửi đổng bà nội cha giờ này ông nào bà nào đòi vào xác vậy trời, thôi nhe, để tui còn ăn bạch tuộc nướng nữa nhe. Việc này đã quá quen với mấy thằng tui nên cả đám cười ồ lên chọc quê nó. Xác hội nó khổ vậy đó các bạn, ai muốn vào thì vào, ai muốn ra thì ra, cứ như là nhà hoang không chủ.
Nó rùng mình một cái, tay nó vuốt mặt, giọng nói trở nên ồm ồm và xổ một tràng tiếng lạ. Thằng L và thằng Q vội ứng điển mà trả lời lại. Thú thật lúc đó chưa có duyên học đạo nên tôi không biết gì về cái loại ngôn ngữ này, về sau thì mới biết đó gọi là tiếng căn, tiếng thiên. Lời qua tiếng lại một hồi lâu tôi thấy cái vong kia gật gù cái đầu, mặt ra vẻ hài lòng rồi xuất ra. Thằng T ngã vật ra cát. Ờ, là cát thôi mà, xỉu vô tư.
- Vụ gì vậy mấy pa? Tui hỏi.
- Thằng Q nó hên mậy, đi cả tháng mà có mỗi anh 4, còn ra đây ngồi tự nhiên lại có vong anh 7 chịu theo.
- Anh 7 là sao, kể tui nghe chuyện gì coi.
- Anh 7 là một dạng gì đó dưới biển mà tui ko rõ, chỉ biết là ảnh nói ảnh có 7 cái đầu nên tui đặt là anh 7 cho dễ gọi.
Lạy chúa của thằng hai tui, gì mà tới 7 cái đầu, là cái gì mới được, đó giờ tui đâu biết loại chúng sinh gì dưới biển mà có 7 cái đầu đâu. Sau này mới biết rõ là anh ta có thể mọc lại đầu mới 7 lần. Vậy là thằng Q có 2 binh. Anh 7 có uy hơn hẳn anh 4 mê gái. Để chúc mừng việc này, nửa ký bạch tuộc đã được gọi thêm, bạch tuộc mà nướng ăn với gỏi đu đủ chua thì thôi rồi, nướng chưa kịp chín đã bị gắp mất tiêu. Dĩ nhiên sau khi thằng T tỉnh lại thì chẳng còn miếng nào cho nó. Bạn tốt mà! Nghe nó chửi tụi tui và rủa xả anh 7 từ lúc nó tỉnh dậy tới tối mà không ai nhịn cười được. Nó thì cứ chửi, tụi tui thì cứ cười, người ngoài nhìn vào bảo đảm tưởng cả đám tui bị điên cho coi.
Về tới khách sạn, tui ngồi tám với thằng L để hỏi về vụ con ma và anh 7. Nó kể với tui đại ý là như vầy:
- Cái con nữ ở BHH nó dữ lắm mày, nó nói sao tụi mình dám tới quậy phá nó. Có tin nó bắt hồn cho điên dại rồi nó theo về quậy banh nhà hay ko.
- Rồi mày nói sao?
- Tao nói tao thách nó làm tụi mình điên dại, thách nó tới quậy nhà tao, tao cho địa chỉ rõ ràng luôn. Bày đặt xạo với tao, nó có ra khỏi chỗ này được đâu mà láo.
- Mày cho nó địa chỉ thiệt luôn hả?
- Sợ gì mày, tao cho nó địa chỉ nhà mày mà hehehe...
- Thằng tó mắc dại, chơi kỳ vậy mày, lỡ nó đi được thiệt thì mệt cho ông già tao rồi.
- Mày lo gì, ba mày đập nó cái một mà.
- Móa tao lạy mày, mai mốt có gì thì cho địa chỉ nhà thằng Q đó, nhà nó xài toàn đồ chơi loại khủng kia kìa.
- Rồi nó nói sao mày thấy nó mà ko la lên bỏ chạy như mấy người khác mà còn nhìn chằm chằm thách thức nó như vậy. Nó tức nó mới nhát mày.
- Con mợ nó, thấy nó là tao cúm giò có chạy được đâu, nhờ mày kêu tên tao nên tao mới hoàn hồn mà chạy đi được đó. Móa, kỳ này về tao đi kiếm thầy học cho bằng được, một con nữ mà dám nhát tao.
- Rồi tao ghét tao nói muốn chơi thì chơi ở đây luôn đi, khỏi đi đâu cho mệt. Tao thỉnh phần độ xác tao về, nó thấy là nó quéo liền. Thằng T thỉnh phần mẫu lớn về, nó xin lỗi, khóc lóc năn nỉ bả muốn gãy lưỡi bả mới tha cho đó.
- Thằng T nói là vì nó nhát mày nên nó phải tự mà đi xin lỗi mày, nhưng mày ko biết tiếng căn nên nó mới nhập vô để xin lỗi mày đó.
- Thì ra là vậy.
- Mà kể ra nó cũng tội nghiệp ha mậy, bữa đó mẹ con nó làm tao mủi lòng quá trời, y như cái vụ thằng cha thắt cổ đối diện nhà mày ha. À mà ông đó sao rồi mày?
- Tao đưa ổng vô chùa rồi. Tốn mấy trăm ngàn của tao, mà ko sao, chiều đó tao dị đoan đánh đề trúng lại 10k haha...
- Còn vụ anh 7?
- Anh 7 nói là ảnh đi ngang thấy tụi mình ngồi ăn mà trước khi ăn biết đọc chú giải oán khí cho mấy con bạch tuộc nên ảnh cảm cái đức này, sẵn thằng Q đang cần binh nên ảnh theo, nhưng ảnh vẫn ở biển, khi nào có lệnh triệu thì ảnh về giúp.
- Vụ tiếng căn này hay à mày, để tao về tao đi học. Mà thằng T nó kiếm đồ làm cái hòm chi vậy?
- Ai biết, món này để trù ếm bắt hồn phách giam vô hòm gần như mãi mãi điên dại ko cứu được mà sao nó luyện làm chi trời.
- Chắc là để dành thôi, đụng chuyện lớn mới chơi, còn ai chơi ngu gây nghiệp thì ráng chịu thôi mà.
- Để tao làm thêm cho mỗi đứa 1 cái luyện chung cho vui, mai mốt đứa nào chơi tao là tao cho vô hòm nằm thiên thu kaka.
Chuyện đời đâu ai biết được chữ ngờ, cái hòm của thằng T đã sớm được sử dụng còn của chúng tôi thì còn nguyên cho đến tận bây giờ.

Tác Giả: Quang Dũng Ngô

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates