Ad Section

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2020

truyện ngắn Bốc Mộ


Chuyện cách đây cũng khá lâu khi mình còn là một đứa trẻ, đủ nhận thức để biết những chuyện đang xảy ra…hồi đó nhà mình thuộc dạng khá giả trong vùng, không biết nhờ vận may hay phước ông bà để lại mà nhà mình làm gì cũng trúng lớn…có của ăn của để nên cuộc sống của mình khá sung túc…nhưng được một thời gian thì liên tiếp những biến cố xảy ra, khiến cuộc sống của cả gia đình dòng họ bắt đầu thay đổi…đầu tiên là vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng của cậu mình, khiến gia đình cậu phải bán ruộng vườn để lo cho tính mạng của cậu…sau khi hồi phục cậu mình nuốt nước mắt khi nghỉ tới việc vợ con nheo nhóc và ruộng vườn không có lấy gì nuôi sống cả nhà…nhớ lại hôm đó, đang chạy xe bình thường bỗng nhiên cổ lái cậu cứng đờ rồi như có thứ gì đó bẻ cổ lái vậy..khiến cậu mình đâm vào cột điện chấn thương sọ não, nhưng người xưa có câu của đi thay người…còn người là còn của nên an ủi được phần nào gánh nặng tâm lí…tưởng đâu mọi thứ trở lại bình thường thì ít hôm sau mợ mình đi hái lá dâu cho tằm bỗng nhiên trượt chân xuống hồ đuối nước qua đời…mình nhớ như in buổi tối hôm đó khi cả nhà mình đang ăn cơm…mẹ mình nhận được điện thoại bảo tin mợ đi
truyện ngắn Bốc Mộ


 làm mãi không thấy về, bỡi mợ mình chưa bao giờ bỏ 2 đứa con nhỏ đang đói meo chờ mẹ về ăn cơm cả… mọi người lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng mãi không thấy đâu…hôm đó trời mưa dầm, ai cũng lạnh cóng đi tận vào những đồi cà phê để tìm mợ nhưng không thấy…bỗng nhận được tin báo từ một người hàng xóm nói lúc chiều thấy mợ mình vác bao đi vào đám dâu sau nhà một người quen xin lá…vừa nhận được tin báo là tất cả mọi người hối hả từ khắp nơi kéo về đám dâu đó, khi mình tới nơi thì thấy rất đông người đang đứng quanh một cái hồ nhỏ nằm giữa đám dâu…trên bờ còn để một bao dâu cứng ngắt, và một đôi găng tay cao su được xếp ngay ngắn…nhưng không thấy mợ mình đâu, lúc này mọi người đến càng đông hơn đem theo rất nhiều đèn pin soi khắp nơi và tập trung lại nơi cái hồ kia, bỗng một người la lên:
– cái ủng…có cái ủng dưới hồ..
những thanh niên đứng đó lập tức nhảy tùm xuống hụt lặn mò mẫm nhưng chỉ vớt được chiếc ủng…ném lên bờ họ tiếp tục mò đến khi tìm thấy chiếc ủng thứ 2 thì đó cũng chính là lúc tìm thấy mợ mình…chiếc ủng vẫn nằm trong chân mợ và toàn thân mợ chỉa ngược xuống dưới đáy hồ…những tiếng khóc bắt đầu cất lên giữa trời mưa…xác mợ được vớt lên đặt lên đám cỏ, họ hàng mình chạy tới khóc lóc kêu tên mợ …bỗng máu trong miệng mợ mình chảy ra dử dội, máu tươi chả ra đầy mặt khiến ai ai cũng sợ hãi…ngay lúc đó một người già trong xóm gào lên:
– người nhà tránh xa ra hết, để bà con làng xóm lo…
nhưng vì quá tiếc thương nên họ hàng mình ai cũng bu quanh nắm tay chân mợ không muốn đi…tới khi bị hàng xóm kéo hết ra thì tự nhiên máu trong miệng mợ không chảy nữa…mợ được đưa lên xe máy chở về nhà, những tiếng khóc bi thương cứ dồn dập suốt quảng đường về nhà…2 đứa con nhỏ đang chờ mẹ về, chúng không biết rằng mẹ nó đã không còn nữa…khi xác mợ được chở về và được đem vào nhà, 2 đứa con nhỏ khóc thét lên khi nhìn thấy mẹ nó mặt trắng bệch…chúng lao vào ôm mẹ thì máu trong miệng mợ lại ứa ra dử dội, không ai dám đến gần cả chỉ có họ hàng nhà mình là lao đến kéo 2 đứa nhỏ ra nhốt vào trong phòng khoá cửa lại, chúng nó đập cửa rồi gào khóc dử dội khiến ai chứng kiến cũng không thể kiềm nước mắt…mình chỉ dám đứng từ xa nhìn mà thôi, mình ứa nước mặt trong sợ hãi…những người có kinh nghiệm thì chạy tới chạy lui nhờ người phụ nữ gan lì nhất để thay đồ và tắm rửa cho mợ nhưng không ai dám làm cả..biết rằng không thể để mợ như vậy được, mẹ mình cùng mấy dì vừa khóc vừa chạy tới lấy nước lấy khăn tắm rửa lâu người cho mợ, máu cứ ọc ra khiến mẹ mình phải lấy vãi lâu liên tục…đến khi máu chỉ còn chảy ra thành từng dòng nhỏ thì mình biết rằng mợ mình đã tuôn ra hết máu trong người rồi…mình như chết lặng trước cảnh tượng đó, tiếng mưa kèm theo những tiếng khóc thê lương khiến tai mình như ù đi, bên ngoài dịch vụ tang lể đã dựng rạp đầy đủ…một loạt tiếng trống vang lên như báo hiệu cho mọi người biết rằng có người mất khiến mình giật mình đứng sát vào mép tường ngồi thừ xuống…nhìn mọi người nhốn nháo mình khiến mình chợt khóc nức nở…

cả đêm hôm đó hầu như không ai ngủ cả, mọi người khóc sưng cả mắt…mình thì tìm một chổ và ngủ nhưng vừa thiu thiu là tiếng trống vang lên khiến mình lại giật thót…cả đêm cứ như vậy khiến mình mệt mõi, nhìn ngoài trời mưa đã tạnh nhưng lạnh vô cùng…mình đi kiếm mẹ, nhưng chẳng thấy đâu…mợ vẫn nằm đó đắp chiếu và một tờ giấy trắng phủ lên mặt, đứng ngoài cửa nhìn một hồi lâu mình cảm thấy sợ….nghe tiếng khóc từ phòng của mợ mình mới lò mò đi vào, bên trong là mẹ mình và mấy dì đang xoạn đồ…quần áo và những thứ đồ dùng của mợ được gom lại một chổ, lựa từng món đồ ra mẹ mình vừa khóc sụt sùi vừa nói:
– cái áo này…nó mặc lâu rồi mà không vứt đi, còn cái nó chỉ mặc lúc đi ăn cưới…p ơi ( tên mợ mình) mày tiếc kiệm làm gì giờ có mặc được nữa đâu…trời ơi…
mọi người lại khóc, ôm nhau khóc nghe thê thảm, mình lặng người đi…chân tay bủn rủn, mình ngồi xuống cạnh mẹ và ôm cánh tay mẹ, cứ như thế mọi thứ được xếp lại gọn gàng ngăn nắp và đưa vào bao tải, một không khí thê lương tràn ngập căn phòng nhỏ…
trời lúc này gần sáng, tiếng gà gáy chưa bao giờ mình chú ý đến những hôm nay nó khiến mình cảm giác thật lạnh lẻo…một ngày mới sắp bắt đầu nhưng mợ mình thì không còn nhìn thấy được nữa…nghỉ tới điều đó mình cảm thấy cuộc đời con người thật ngắn ngủi…mình thiếp đi trong lòng mẹ cho đến khi bên ngoài tiếng ồn ào khiến mình tỉnh giấc, trời đã sáng…ước gì nó chỉ là một giấc mơ nhưng không phải…mình đứng dậy bước ra ngoài, ai cũng trông thất thần, hàng xóm láng giềng tới ngồi thành từng nhóm bàn tán..mình chọn một bàn toàn là phụ nữ và ngồi xuống, họ xì xào với nhau như tránh để người nhà mình nghe thấy:
– cái hồ đó xưa có người chết rồi, mấy người chết hụt nữa vậy mà nó không né ra…đúng là tới số…
những người khác thêm vào:
– chắc nó hợp vía với con bé chết hồi đó, cũng mấy năm rồi mà nó vẫn không tha…
– chắc trời khiến chứ nghe đâu nó đi mò ốc về luộc cho con nó…trên bờ còn đầy một túi ốc, ai đời lại đi mò ốc lúc mưa thế…tội 2 đứa nhỏ…
cứ như vậy họ bàn tán xung quanh cái chết của mợ, sáng hôm nay mợ được liệm xác nhưng mình không dám xem vì sợ, sau khi sư thầy trong chùa có mặt thì mọi thứ được bắt đầu đúng giờ, mình cứ ngồi im một chổ nhìn vào trong nhà…trái ngược với mình mọi người ai cũng muốn xem…đứng quanh căn nhà đến từng lổ hổng ngóc ngách khe cửa…không hiểu mọi người tò mò điều gì nhưng nó khiến mình vô cùng đau đớn…mình nghĩ rằng tại sao một người đã chết lại không để họ yên mà phải dầy vò thể xác họ…lúc đó mình chỉ là một đứa trẻ…nhưng thật sự đến tận bây giờ mình cũng chưa thể hiểu hết được ý nghĩa thật sự của việc làm đó…sau khi mọi thứ xong xui…mợ mình được đưa vào trong quan tài và mọi người bắt đầu tản ra, có người nán lại và có người đi về tiếp tục công việc thường ngày, căn nhà nhỏ mới xây chưa kịp sơn khói nhang bay nghi ngút khiến ai nhìn vào cũng chạnh lòng …lúc này từ đầu đường một chiếc taxi chạy tới, cánh cửa xe vội mở ra…cậu mình đi làm ăn xa nhận được tin báo tức tốc trở về…nhưng đáng lẻ cậu phải chạy tới gào lên khóc nức nở thì ngược lại cậu mình bước xuống xe với một vẻ mặt lạnh lùng…cậu từ từ bước tới nhưng không đi vào trong mà đi vòng ra phía sau nhà…lo lắng cho cậu mình vậy là mấy anh em đi theo, thì bất ngờ vội quay ngược lại khi trong tay cậu đang lăm lăm một cái búa chặt gổ với một gương mặt ai thấy cũng sợ…mọi người né hẳn ra, từ cửa sau cậu bước vào nhà đôi mắt đỏ lè…sợ cậu làm gì đó điên rồ mọi người hét lên:
– bỏ xuống đi d ( tên cậu mình) mày làm cái gì vậy…nó chết rồi đừng khiến nó phải chết không nhắm mắt nữa…
vẫn giữ trong tay cái búa, cậu mình nhìn chiếc quan tài hét rồi rồi liên tục đập búa vào tường khiến bức tường lủng lổ, những mãnh vun văng tung toé…
– d*** xây nhà không được ở thì đập mẹ cho rồi…con không nuôi thì giết luôn cho rồi..********
cậu mình cứ đập như vậy không ai dám vào can ngăn cả, 2 đứa con nhìn thấy bố như vậy khóc thét lên, sợ cậu mình làm thật nên mọi người bắt nhốt 2 đứa lại trong phòng…ai cũng xanh mặt, được một lúc cậu mình khuỵ xuống..mắt đẩm nước, quay lạy nhìn chiếc quan tài rồi vứt búa nhào tới hất đổ những thứ ở trên xuống rồi cậu gào lên xong ngất liệm…có lẻ cú sóc quá lớn khiến cậu không thể tin được điều đó, cứ như vậy một không khí ảm đạm suốt một ngày dài khiến ai cũng mệt mõi..ai cũng ngồi một chổ được vài phút là lại nhỏm dậy tới lui rồi trở lại ngồi tiếp…lúc này bên ngoài trời lại chuyển mưa, gió bắt đầu nổi lên kéo theo cái cảm giác lành lạnh rợn người…nhưng mặc kệ thời tiết, đúng 6 giờ tối hôm đó mọi người ra lại cái hồ nơi mợ mất để gọi hồn…rất đông người đã đến, ngay cả những người xa lạ họ cũng tò mò kéo đến để xem…con đường mòn nhỏ bé bị những người đi trước san bằng để tiện đường cho thầy và phật tử đi qua…những tiếng khóc lại tiếp tục cất lên giữa màn đêm lạnh lẻo, sau khi những thứ cần thiết đã được bày sẳn ra…cậu mình với đôi mắt thất thần và vẻ mặt bơ phờ cùng 2 đứa con quỳ đằng trước còn những người đeo tang trong họ hàng bên mợ quỳ phía sau…khói nhang nghi ngút, sư thầy cầm một sợi dây dài và một người khác cầm đầu còn lại vòng qua hồ, quấn vào một cây dâu và cấm hờ vào phía đối diện…cầm sợi dây thầy bắt đầu tụng kinh…một lúc sau tự nhiên sợi dây trên tay thầy giật liên hồi, trong khi tay thầy vẫn không động đậy…mọi người nhốn nháo chồm tới để xem cho rỏ tới mức xô đẩy nhau, rồi thầy yêu cầu một người lặn xuống dưới hồ để tìm thứ gì đó…lúc đó có một thanh niên liền cỡi áo ra và tìm đường lội xuống dưới hồ nhưng chỉ vài phút sau chịu không nổi bởi lạnh nên lại mò lên run cầm cập…cứ như thế họ thay phiên nhau mò tìm một thứ gì đó không ai biết cả, phải đến gần chục phút sau thì một người ngoi lên và nói to:
– thấy rồi…một cái khăn choàng cổ..
vừa dứt lời thì tự nhiên mình nghe thấy tiếng con nít khóc thét, quay sang nhìn, thấy cậu mình tự nhiên ôm 2 đứa con cứng ngắt hun hít khắp mặt, rồi cậu mình oà khóc…mình lúc đó không hiểu chuyện gì xảy ra cả, chi khi nghe thấy mọi người bàn tán là cậu mình bị nhập rồi…, sợ 2 đứa nhỏ đau mọi người kéo cậu ra nhưng cậu quay lại trừng mặt lên mặt dữ dằn hét lớn bằng giọng phụ nữ mà mình tin chắc là giọng mợ:
– cút ra, sao lại giành con tao…
cứ như vậy một lúc thì sư thầy mới tiến đến đưa tay lên đầu cậu rồi hình như là hỏi ” tại sao lại chết, giờ có chịu về nhà hay không…”…bất ngờ cậu mình mới nới tay ra khóc thảm thiết..và từ xa mình chỉ nghe loáng thoáng:
– con không biết, trời mưa thấy ốc dưới hồ bò lên bờ nên con bắt về cho con con ăn, con thấy bóng mình dưới nước và con bị té xuống, con muốn về nhà…
ngay sau đó sư thầy lấy gạo, bánh kẹo ném hết xuống dưới hồ và quay về…cậu đứng dậy cùng 2 con, mỗi đứa một bên đi theo sau…mọi người chứng kiến cũng chạy theo, nhưng những người hất tấp chạy ra phía trước đều bị cậu trừng mắt nạt cho tím mặt:
– cút ra phía sau, ai cho phép mày đi trước tao…có tin tao giết mày không…
không ai có thể đến gần cả, nên cậu cùng 2 đứa nhỏ đi bộ một quảng đường gần 1 cây số để về đến nhà…bà con hàng xóm thì chạy xe phía sau không dám qua mặt, trên đường đi không ít lần cậu dừng lại hồi lâu để hun 2 đứa nhỏ…cứ như vậy về nhà trong một buổi tối lạnh lẽo…

cứ như thế mọi người về nhà , ai ai cũng lạnh run….lúc này rất đông người đã đến và không còn một chổ trống trước căn nhà nhỏ…cậu mình giờ đang quỳ trước bàn thờ phật, sư thầy đang tung kinh.. người cậu chứ lắc lư như đang ngủ gật vậy…cứ như thế được một lúc tự nhiên cậu ngã nhào nằm hẳn xuống đất rồi chân tay cậu bắt đầu co quắp lại…cậu lăn lộn dưới nền đất tỏ vẻ đau đớn nhưng sư thầy không cho ai tới gần cả…rồi cho đến khi cậu nằm xụi lơ thì tự nhiên bên ngoài cỗng chó ở đâu đến quá trời đứng sủa rồi tru lên nghe rợn người…mọi người lấy cây xua đi nhưng chúng cứ xù lông nhe răng lên hướng đôi mắt giận dữ vào bên trong mà gầm gừ…ngay cả con chó nhà cậu nuôi cũng nhìn cậu rồi gầm gừ theo…không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng đây có thể là một điềm xấu….lúc này tiếng tụng kinh đã dừng lại…sư thầy nhìn cậu rồi đưa tay lên chán cậu hỏi:
– tại sao lại nhập vào thân xác người khác khi chưa được thầy cho phép…
cậu mình co giật dữ dội, rồi cậu bắt đầu thều thào nói bằng một giọng nữ khác nữa mà từ xa mình nghe thoáng:
– con không muốn ở đó nữa, con không hại chị này và chị đồng ý cho con mượn thân xác chồng chị để minh oan…có một hồn ma ác muốn hại chị này và nó cũng theo về đây…
nói tới đây tất cả mọi người đều xanh mặt nhìn nhau, rồi nhìn xung quanh khắp mọi nơi để xem có gì khác lạ không…những con chó vẫn tru lên liên hồi…lúc này sư thầy quay lưng lại lấy trên bàn thờ xuống cành hoa rồi nhúng vào bát nước để sẳn trên bàn hôm qua tới giờ phẩy phẩy lên người cậu, cậu mình chấp tay quỳ lậy liên tục và luôn miệng nói:
– xin thầy giúp con…con không muốn bị bắt đi…giúp con..giúp con..
dứt lời cậu mình xụi lơ, nhưng lại ngồi dậy ngay sau đó…cậu nhìn mọi người với đôi mắt ngạc nhiên như không biết chuyện gì đang xảy ra…thật sự khi đó mình không biết những sự việc đó có thật không ,hay do cậu mình thương vợ nên ảo tưởng…nhưng giọng nói đó chính xác là của phụ nữ, lúc này mình nghe những người chứng kiến to nhỏ với nhau rằng không biết đã gọi được hồn mợ mình về chưa…mình cũng thắc mắc lắm nhưng chỉ biết im lặng chờ đợi ( có thể 2 vong nhập vào cậu, mình nghĩ thế), lúc này những con chó đã tản đi hết từ lúc nào mình cũng không để ý…mọi người tản dần ra còn cậu và những người đeo tang thì vào bên trong nhà nói chuyện gì đó với sư thầy mà mình không biết…mãi về sau mình mới được nghe mọi người kể lại rằng khi đó thầy nói rằng dòng họ mình đang gặp phải tai ương vì mồ mã ông bà tận ngoài huế đang bị quấy phá, nếu không dời mộ sẽ gặp thêm nhiều chuyện chẳng lành nữa…
quay về lại ngày hôm đó, sau những chuyện xảy ra ai cũng cảm thấy lo lắng bất an trong lòng, nhưng phải đợi lo xong đám tang cho mợ thì mới có thể giải quyết những chuyện khác, ngày hôm sau đúng 1 giờ trưa sư thầy cùng với nhiều người đã quay lại cái hồ đó và làm lể siêu thoát cho người phụ nữ kia, nghe đâu đó là một cô gái tội nghiệp chết oan nhưng đã lâu không được siêu thoát, và bao năm qua cô ấy cũng không quấy phá ai cả…hôm đó trời không mưa mà lại nắng gay gắt khiến ai cũng mồ hôi nhuể nhãi, mọi người đã quyên góp tiền mua đầy đủ những thứ cần thiết và theo lời dặn của sư thầy mang theo một con gà trống… sau khoảng chừng nữa tiếng làm lể, thì dường như oan hồn kia đã nhập vào con gà hay sao ấy…mình thấy sư thầy bảo thả con gà ra, nếu như bình thường thì nó đã phải chạy thật nhanh vì sợ…đằng này nó lại không đi, nó lượn lờ đi vòng quanh sư thầy rồi đứng trước mặt sư thầy và nằm xuống cúi đầu như quỳ lậy…đến khi sư thầy quát:
– đi đầu thai đi..
lập tức nó đứng dậy và đi một đường thẳng không quay đầu lại, bất chợt từ đâu một con mèo hoang đen thui to tướng nhào ra vồ lấy con gà rồi quắp đi nhanh thoăn thoắt…mọi người tính đuổi theo nhưng sư thầy can vì đó chính là lối thoát cho oan hồn kia, nghe vậy không ai bảo ai, mọi người phụ nhau dọn dẹp rồi quay về, mình không biết đó có phải là sự thật không nhưng từ đó về sau mình không còn nghe ai nói tới oan hồn đó nữa….
vậy là đám tang của mợ đã đến ngày thứ 4, sau mấy ngày liền mất ăn mất ngủ nhìn ai cũng xanh xao, mệt mõi…mọi người chỉ ăn quao loa cầm hơi chứ chả ai nuốt nổi…sáng hôm nay là ngày an táng cho mợ…nên mọi người đến rất sớm, 5 giờ sáng là đã có mặt rất đông người…xe đưa tang được xếp thành từng hàng một khoảng dăm ba chiếc…một buổi sáng tương đối đẹp để hạ huyệt nhưng chẳng ai vui vẻ gì cả…nhưng đúng là ông trời không chiều lòng người, chuẩn bị tới giờ khởi hành thì bỗng mưa gió nổi lên dữ dội, một cơn mưa lạ kỳ ,hiếm khi xảy ra,…gió mạnh khiến những tấm bạc bay tứ tung, đồ đạc nghiêng ngã ra cả, lúc này sợ lỡ giờ tốt nên mặc dù mưa to nhưng mọi người vẫn hối thúc nhau tiến hành đưa quan tài mợ ra xe tang…mưa to tới mức sư thầy cũng ướt như gần hết mặc dù có tới 3 người cầm ô che…một cảnh tượng nhốn nháo, khi những tiếng trống đầu tiên vang lên thì xe bắt đầu lăn bánh, con đường mòn chưa được đổ bê tông sình lầy ngập nữa bánh xe khiến xe cứ lắc lư như muốn ngã…những người đưa tang đi xe máy được một đoạn cũng vứt luôn xe ở nhà người quen xắn quần đi bộ…một khung cảnh thê lương xen kẻ những tiếng khóc não nề khiến ai cũng buồn thiu…chặn đường tới nghĩa địa hôm nay như kéo dài ra, nghĩ rằng tới nơi mọi chuyện sẽ suôn sẽ nhưng không….mưa to khiến đất bị đổ sầm xuống chắn ngang đường khiến xe đưa tang không thể đi tiếp được…vậy là huy động những thanh niên trai tráng nhất để khiên chiếc quan tài đi bộ…chiếc quan tài thấm nước mưa như nặng thêm khiến cho ai cũng cắn chặt răng dùng hết sức nhưng phải thay phiên nhau liên tục, đã qua giờ tốt nhưng đành phải hạ huyệt chứ để thêm không được…sư thầy đứng dưới mưa tụng kinh, mọi người vừa cúi đầu nghe vừa đưa tay xoa mặt…người nhà thì khóc lóc thảm thiết, nó khiến mỗi khi mình nhớ lại đều cảm thấy nhói lòng…..vậy là mọi chuyện cuối cùng cũng xong, mọi người quay về ăn bữa cơm chay cùng gia đình mợ…kết thúc những chuỗi ngày đau khổ và mở đầu cho nhưng chuyện quái dị sắp xảy ra…

Những ngày sau đám tang của mợ, căn nhà nhỏ giờ nhìn khác hẳn…mọi thứ vẫn như cũ chỉ có điều nhìn có gì đó rất buồn, không khí âm u lạnh lẽo hẳn…từ ngày mợ mất cậu mình ốm trơ xuống vì không ăn uống được gì chỉ suốt ngày uống rượu rồi khóc…2 đứa nhỏ thì lượm thượm dơ dấy vì không có bàn tay người mẹ chăm sốc…hàng ngày vẫn có người tới thăm, thắp nhang và chia buồn cũng gia đình nhưng chỉ nguôi ngoai được phần nào mất mát…trong vòng 49 ngày, phải cúng cơm chay cho mợ…nhà mình gần nhà mợ nhất nên hàng ngày mẹ mình nấu cơm chay và mình là người mang cơm đến nhà để lên bàn thờ và thắp nhang cho mợ….những ngày đầu tiên mình đem cơm đến lúc nào cũng có người thân của mợ ở nhà nên mình không suy nghĩ gì cả…nhưng tối hôm đó cũng theo thường lệ mình đem cơm đến nhưng căn nhà nhỏ đã đóng cửa kín mít, mình gọi quài thì không thấy ai ra mở cữa thế là mình phải đi vòng ra phía sau và kéo mạnh chiếc cửa sắt ra…tiếng cửa sắt cạ vào tường nghe két két khiến da gà mình nổi lên …một không khí ảm đạm tràn ngập khi chiếc cửa được mở ra….mình bước vào nhà e dè, bước thẳng vào bếp để bày đồ cúng ra thì mình nghe thấy những tiếng tụng kinh từ chiếc radio nhỏ đặt trên bàn thờ …trong cái không gian yên tĩnh thì âm thanh đó khiến mình cảm giác rờn rợn ….sau khi mọi thứ được bày ra tươm tất mình mới bưng đến đặt lên bàn thờ nhưng chuẩn bị thắp nhang tự nhiên mình đưa mắt lên nhìn di ảnh mợ thì tim mình đập thình thịch khi thấy dường như mợ đang nhìn mình cười…cảm giác rất thật mặc dù chỉ thoáng qua…mình đưa cây nhang lên chiếc đèn dầu mà tay cứ run run không cháy được, mà lạ ở chổ khi mình đưa cây nhang đến gần lữa thì nó cứ như sắp tắt đến khi để xa ra thì nó lại cháy mạnh trở lại….bỗng nhiên mình cảm giác có một cơn gió thoáng qua khiến mình lạnh dọc sống lưng….toàn thân mình cứng đờ , quá sợ hãi mình nhắm mắt lại và trong thâm tâm mình nói rằng “mợ ơi cháu sợ lắm đừng trêu cháu…”
lúc này trong đầu mình nghe thấy có tiếng nói vang xa xa ” mọi người đâu hết rồi sao giờ chưa về….mợ ở nhà một mình sợ lắm…”
miệng mình cứng đờ sợ hãi mặc dù biết rằng chính xác là mợ đã hiện về và cảm giác như đang đứng bên cạnh mình vậy, mình vẫn không dám mở mắt ra cứ đứng như trời trồng trước bàn thờ trên tay vẫn run run cầm cây nhang…chân mình như muốn khuỵ xuống vì mõi, bỗng bên ngoài có tiếng chó sủa inh ỏi, tru lên giống hôm đám ma vậy..,tiếng xe máy xoành xoạch đổ trước cỗng nhà…kèm theo đó là tiếng gọi thất thanh:
– có ai ở nhà không…
như sợ người đó đi mất mình mới ú ớ gọi vọng ra:
– có…có…
mình quay đầu lại nhìn ra cửa kính thì thấy một bóng đen to lớn đang cúi xuống trừng mắt nhìn vô bên trong…nhưng không phải người mới gọi khi nãy vì người đó đã theo lối cửa sau vào bên trong đứng sau lưng mình từ lúc nào….nghe tiếng gọi từ đằng sau mình giật mình rớt cả cây nhang xuống đất, những câu hỏi của người đó cứ dồn dập nhưng tai mình giờ ù lên không nghe được gì cả…đến khi mình bĩnh tĩnh thì mọi thứ dần trờ lại bình thường…mình lùi lại ngồi trên chiếc ghê sô pha cũ mà lòng đầy rối bời…lúc này người đàn ông kia thắp nhang cho mợ xong cũng đến ngồi đối diện với mình, tự xưng là bà con bên phía ngoại ở tận ngoài huế xa xôi nên không kịp về đưa tang…sau một hồi trò chuyện thì cậu mình và 2 đứa nhỏ mới đi đâu đó cũng vừa về…nhận ra ngay người quen cậu rơi nướt mặt chạy đến ôm người đàn ông kia như muốn được an ủi…cuộc trò chuyện của người lớn luôn làm mình cảm thấy thích thú, mình chăm chú ngồi nghe họ nói chuyện mà quên đi những chuyện vừa xảy ra…
ngồi được một lúc sợ khuya quá nên mình xin phép về nhà, bên ngoài trời tối đen như mực và mình lại không đem theo thứ gì để soi đường cả, vậy là mình leo lên chiếc xe thòng dong ( cái tên xưa mình nghe mọi người hay gọi) liều mình chạy, nhưng chưa kịp đi thì mình lại nghe có tiếng nói hiện ra trong đầu ” đừng về…” nhưng sợ bà mẹ la nên lưỡng lự giây lát mình quyết định lao ra ngoài, con đường mòn đã nhỏ ban ngày còn khó chạy mà giờ trong bóng tối mình cứ định hình chạy đại…trong màn đêm yên tĩnh tiếng xe đạp lộc cộc khiến mình bỗng nhớ lại cái bóng đen khi nãy bên cửa sổ nhìn vào nhà…mình nuốt nước miếng cố gắng đạp thật nhanh để về nhà nhưng sao con đường hôm đó lại dài ra khiến mình đạp quài mà không biết khi nào tới…trước mắt mình là một màu đen sâu thẩm, mình dừng lại vì nhận thấy phía trước không còn là một con đường nữa… giữa bốn bề là bóng tối, mình nhìn quanh khắp nơi cố tìm thấy một thứ ánh sáng gì đó nhưng vô vọng….mình cảm giác đang bị cô lập giữ một thế giới khác vậy, tay chân mình lạnh run lên và mình bắt đầu khóc…mình khóc thành tiếng mong có ai nghe thấy giúp mình nhưng đáp trả lại là sự im lặng, thật sự mình rất sợ hãi vì chưa từng phải đối mặt với chuyện này bao giờ cả…mắt mình loà đi vì nước mắt thì bỗng nghe thấy có tiếng gọi xa xa kêu tên mình và mình đã đáp trả lại tiếng kêu đó…mình cố gắng lắng tai nghe và đi theo tiếng gọi đó, càng lúc càng gần rồi đến khi tiếng nói ấy ngay sát trước mặt, đôi mắt mình trĩu nặng vì mình cảm giác đã về đến nhà và đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, và mẹ mình cho mình 1 cái bánh và một ly sữa nóng…mình ăn ngon lành và chìm sâu vào giấc ngủ….
không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng mình cảm giác lạnh, toàn thân mình cứng đờ và đau nhức như bị gai đâm vậy…mình cố gắng dẫy dụa nhưng bị khoá chặt, mỗi khi nhúc nhích lại khiến mình đau thêm…mình gọi mẹ nhưng cổ họng mình dường như đang ngậm cái gì đó, mình há to miệng để đẩy nó ra nhưng không thể….mình lại oà khóc khi nhận ra đây không phải nhà mình, đây là một chổ quái quỷ gì đó vô cùng chật hẹp….bỗng mình nghe loáng thoáng tiếng chó sủa, tiếng bước chân gấp gáp của rất đông người…ánh đèn pin khắp nơi và liên tục kêu tên mình, quá vui sướng mình cố tạo ta một thứ âm thanh gì đó để ai có thể nghe thấy nhưng sao cổ họng mình không thể phát ra lời…thứ duy nhất đó là nhịp tim mình đang đập dữ dội…rồi mắt mình loà đi khi thứ ánh sáng như đèn pin đang soi thẳng vào mặt vậy…tưởng như họ đã thấy và sẽ giúp mình nhưng không…dường như họ không hề thấy mình tồn tại.. tiếng bước chân dần dần khuất xa để lại mình trong sự hụt hững…sự cô đơn gậm nhấm thân xác khiến mình chỉ biết khóc và mình đã thiếp đi mong sao đó chỉ là một giấc mơ,…
khi mở mắt ra…mình thấy rất đông người, tiếng xì xào khắp nơi,…rỏ nhất đó chính là tiếng mẹ mình khóc…mình gọi mẹ, một cái nắm tay thật ấm khiến mình ảm thấy thật an toàn nhẹ nhõm… một người nào đó hét lớn:
– nó tỉnh rồi cảm ơn trời phật…
tiếng bước chân xột xoạt tiến lại gần mình hơn, những ánh mắt vui mừng đang nhìn mình khiến mình có gì đó mắc cỡ…mình giả bộ nhắm mắt lại để mặc cho mọi người tiếp tục bàn tán:
– rỏ ràng tối qua tôi đến ngay chổ đó kiếm quài mà lại không thấy, thế có lạ không kia chứ…
– chắc nó bị ma giấu…chứ nhìn vào phải thấy ngay chứ, cái hốc cây bé xíu vậy mà chui vào được…tìm không ra là chết thằng nhỏ rồi..tội nghiệp chân tay trầy xước hết…
vậy là cứ thế mình là một đề tài hấp dẫn để mọi người đem ra bàn tán…ba mẹ mình thì mặt bơ phờ có lẻ tối qua đi kiếm mình cả đêm tới mức quần áo rách tươm và dơ dấy…bố xoa đầu mình rồi nói mình ngủ tiếp đi cho lại sức…nhưng chưa dứt câu mình vội chờm dậy ói mữa đầy nhà…một mùi thối kinh khủng, một thứ gì đó không phân định được nhưng nó là thứ thối nhất mà mình biết….mọi người nhìn mình lo lắng, nguyên ngày hôm đó mình ói không biết bao nhiêu mà kể…nó luôn khiên mình cảm giác buồn nôn…ăn cháo hay uống nước cũng khiến mình ói ra hết…mình đuối sức, bác sĩ đến tận nhà truyền nước cho mình nhưng cũng không đỡ hơn tí nào cả…chiều hôm đó khi mình đang nằm trong phòng thiu thiu ngủ thì nghe bên ngoài hình như có khách, có thể là một vị khách đặc biệt vì tất cả mọi người đều đi ra ngoài không ai trông chừng mình cả…dù mệt nhưng mình vẫn tò mò bước đến ngay cửa để nhòm ra…hình như nhà mình mời một thầy cúng về xem thì phải bỡi nhìn cách ăn mặc và phong thái rất bí ẩn…bên trong mình có thể nghe rỏ những lời ông ấy, giống như những gì trong đám ma sư thầy nói:
– mồ mã ông bà ngoài quê không có người chăm sóc từ lâu…và giờ lại có kẻ quấy phá, phải dời mộ ngay nếu không con quỷ kia sẽ tiếp tục mang tai hoạ đến…
phải chăng cậu mình tự nhiên bị tai nạn, mợ mình mất và mình bị ma dẫn là do cái bóng đen mình từng thấy bên cửa gây ra sao…tại sao nó lại làm như vậy, nó có liên quan gì đến mồ mã ông bà tổ tiên ngoài huế…mọi thứ dường như có một sự liên quan nào đó…tất cả mọi m người ngay cả mình cũng đang rất lo lắng…và trong đêm hôm đó tất cả đã thống nhất thuê xe về tận ngoài huế để gở bỏ những gì uẩn khuất bên trong…

Vậy là mọi thứ được thu xếp nhanh chóng để sáng hôm sau tất cả sẽ khởi hành sớm…tối hôm đó bố mẹ bàn tính để mình ở nhà một mình nhưng sau đó lại đổi ý, sợ mình gặp phải chuyện như vừa rồi, và sức khoẻ mình giờ cũng bình phục phần nào…vậy là mình cũng được đi theo, thay vì phải lo lắng mình lại hớn hở vô cùng vì mình sẽ có một chuyến đi xa đầy kỳ thú…suy nghĩ của một đứa con nít chỉ có vậy…lúc đó mình vô tư quên ngay những chuyện vừa xảy ra, đúng như kế hoạch sáng sớm tinh mơ hôm sau, khi trời còn sương mù mịt che lấp tầm nhìn thì mọi người đã có mặt đông đủ tại nhà mình, có cả ông tối hôm qua nữa…theo lời dặn của người đàn ông kia thì mỗi người chuẩn bị 1 cái vali đen có khoá chốt cẩn thận mang theo, giống y như trong phim xã hội đen vậy…chiếc xe 16 chổ trong màn sương lù lù đi tới, tất cả vội vàng leo lên xe để tránh cái lạnh thấu xương…lộ trình kéo dài hơn 15 tiếng đồng hồ khiến mình thất kinh, không phải tại mình say xe mà do mấy dì, mợ của mình thay phiên nhau nôn ọe khiến trong xe đầy thứ mùi kinh khủng…..một chặn đường dài khiến ai cũng mệt mõi, thao thức chứ không ngủ được…vì đường xa nên mọi người phải dừng xe liên tục để nghỉ ngơi…vậy là nguyên một ngày cứ diễn ra như vậy không có gì thú vị cả, nhưng mãi đến tối hôm đó khi chỉ cần qua hết đèo hải vân là tới huế…lúc này để nhìn mọi thứ rỏ hơn mặc dù trong màn đêm sâu hút thì chỉ nhìn thấy nhưng thứ thoáng qua, mình mới chuyển chổ ngồi cạnh cửa sổ và bên cạnh người đàn ông kia…đến đoạn gần giữa đèo thì giống như mình lạc vào một thế giới khác vậy, mình có thể cảm nhận thấy những đám sương mờ như nhưng đám mây lơ lững…xung quanh thật thoáng đãng khác với những con đèo mà mình từng được đi…đang mãi mê ngắm nhìn thì bỗng trông màn sương mình thấy phía trước có một đoàn người đang đi bộ…rất đông, không biết tại sao giữa đêm thế này mà lại có một đoàn người thế này kia chứ….khi càng tiến đến gần mình lại càng nhìn rỏ hơn, mình nhận ra ngay đó là một đoàn lính…nhưng lạ một điều là giống như họ mới đi đánh trận về vì nhiều người chống gậy,trên vai còn có cả súng..có người băng đầu và có cả người được khiên trên băng ca nữa…lúc đó mình cứ chăm chú nhìn không chớp mắt, khi xe sắp đến gần thì lẻ ra họ phải né ra 2 bên đường để tránh hoặc tài xế phải bấm còi để báo nhưng đằng này xe vẫn cứ chạy tới như không thấy gì và đoàn người vẫn cứ đi như không nghe thấy tiếng xe….đến khi chỉ còn cách một đoạn ngắn thì mình mới lo lắng với tay ra chỉ về phía trước định nói to cho mọi người biết nhưng ngay lập tức một bàn tay khô khan chụp miệng mình lại…mình sợ hãi quay đầu lại đưa mắt lên nhìn thì thấy người đàn ông ngồi bên cạnh đưa một ngón tay lên miệng bảo mình im lặng…mình không biết chuyện xảy ra nhưng lúc này một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy mình,hồi hộp nín thở nhìn những bóng người lần lượt vụt qua chiếc xe, bên sát khung cửa kính mình thấy rỏ những khuôn mặt hốc hác vẫn cứ đi lừ lừ như vậy mặc dù chiếc xe vừa đi ngang qua người họ….ấy thế mà mọi người ngồi trên xe và bác tài vẫn bình thản như chưa hề có chuyện gì…sau khi đoàn người đi bộ bị bỏ lại phía sau, mình cố quay lại nhìn cho đến khi không còn thấy gì nữa…chỉ còn lại một màn sương mờ ảo,…mình đưa mắt lên nhìn người đàn ông kia, ông ấy mới khẻ nói với mình:
– không phải ai cũng thấy được họ đâu…hãy xem như không nhìn thấy gì, như thế sẽ tốt hơn…
mặc dù nghe vậy nhưng mình vẫn không khỏi bối rồi, đó là những hồn ma của những người bộ đội đã ngã xuống đây sao…nhưng sao lại chẳng giống ma vậy chứ, và tại sao mình lại thấy được… cứ như thế những câu hỏi dồn dập hiện ra trong đầu mình mà chưa có câu trả lời khiến mình khó chịu vô cùng…cứ như vậy xe vẫn tiếp tục lăn bánh trong màn đêm lạnh lẽo…
trạm dừng chân tiếp theo cách nơi đoàn người mình thấy khi nãy một đoạn cũng không xa, đó là một quán nước ven đường khá lụp xụp và tối…bên trong quán là một bà cụ đã già, miệng thì nhóp nhép nhai trầu khiến 2 bên mép chảy ra thứ nước đỏ lè nhìn ghê ghê…chào đón cả nhà mình bằng một vẻ mặt khá lạnh nhạt, mặc kệ mọi người làm gì thì làm bạ cụ chỉ ngồi bên trong nhìn ra ngoài khiến mình cảm giác thấy có cái gì đó bí hiểm sờ sợ…lúc này mình mới tiến đến gần bác tài xế đang loay hoay coi xe hỏi nhỏ:
– lúc nãy trên đường bác có thấy một đoàn người đi đằng trước không?
bác tài nhìn mình một hồi rồi nói:
– không…đường khuya vắng làm gì có ai..
thấy nét mặt lo lắng của mình bác tài mới hỏi thêm:
– cháu nhìn thấy thật không..?
mình khẽ gật đầu, bác tài không nói gì cả mà vào trong xe lấy một bó nhang ra và đốt lên cấm trên xe chấp tay van vái lẩm bẩm trong miệng, rồi bác tài tới chổ mọi người nói rằng đêm nay không thể đi tiếp nữa nên ngủ lại tại đây sáng mai rồi đi…không ai biết lí do cả nhưng mọi người đều phải chấp nhận…đêm hôm đó là một đêm đáng nhớ khiến mình không thể nào quên được, những chiếc võng được treo san sát nhau để mọi người có thể ngủ một giấc, bác tài thì ngủ trên xe…sau một lúc nằm trên võng thì mình bị muỗi cắn sưng cả chân tay…vì thế mọi người cho mình vào xe ngủ chung với bác tài xế để tránh muỗi, trong xe khá ngộp nên mình bắt đầu cảm thấy khó chịu và không thể nào ngủ được…từ trong xe nhìn ra ngoài thấy mọi thứ thật yên tĩnh…yên tĩnh đến mức đáng sợ, bao nhiêu giác quan của mình đều hoạt động tối đa khi vừa nhìn vừa nghe những chuyển động bên ngoài…tự nhiên mình thấy bà cụ bán nước từ đâu lù lù đi tới, không biết bà cụ có thấy mình không nhưng bà cụ cứ chằm chằm nhìn vào hướng mình…mình cố cúi xuống thấp để núp, chỉ đủ thò đôi mắt ra nhòm ra ngoài…không biết bà cụ làm gì mà cứ đi hết từ đầu này đến đầu khác, mỗi chổ bà cấm một cây nhang rồi nói nói gì đó mình không biết…bà cấm rất nhiều đến khi bó nhang trên tay hết sạch thì lúc này bà cụ ngồi tựa vào một phiến đá…bỗng nhiên sương xuống dầy đặc khiến mình bất ngờ…trong màng sương ấy dần dần hiện lên những bóng người mờ ảo…mình toát mồ hôi chờ đợi, những bóng người ấy ngồi quanh chổ bà cụ càng lúc càng đông…và họ bắt đầu xếp thành một vòng tròn quay quần bên nhau như đang nói chuyện vậy…mình nhận ra đó chính là đoàn người khi nãy mình bắt gặp trên đường vì họ mặc đồ độ đội…không thể tin vào mắt mình nữa…cứ như vậy mình nín thở nhìn những động tác cử chỉ của họ, trong tâm trí mình còn thoáng nghe được những tiếng cười..nhưng câu chọc ghẹo và khoe chiến tích nữa…mình toát mồ hôi không dám nhúc nhích phần vì trong xe nóng phần vì mình hồi hộp, tới khi cảm giác khó thở mình mới khều khều bác tài dậy…nghe tiếng lộc cộc trong xe, những cái bóng kia tự nhiên đứng hết dậy quay lại nhìn mình…mình cũng tròn mắt lên nhìn họ, mình như chết lặng,tim đập loạn xạ… trong thoáng chốc họ bắt đầu mờ nhạt dần dần và không còn thấy gì nữa ngoài một mà sương…mình vẫn cứ ngồi im như vậy cho tới khi bị bác tài quát:
– có chuyện gì sao bác hỏi không trả lời…
mình không biết bác tài đã hỏi những gì nhưng lúc đó tai mình không nghe thấy bất kì câu hỏi nào cả, mình cũng không nói cho bác ấy nghe những gì mình vừa chứng kiến…chỉ có điều có thể bác ấy đoán ra được phần nào nên chỉ xoa xoa đầu mình rồi bước xuống xe thắp thêm mấy cây nhang xung quanh….mình thờ thẩn đưa mắt mình ra ngoài thì thấy bà cụ nhìn mình khẻ lắc đầu rồi lủi thủi đi vào bên trong khuất sau mái nhà lụp sụp…
khi tiếng gà gáy đầu tiên cất liên, báo hiệu một ngày mới lại đến…mình thì vẫn không ngủ được từ tối qua đến giờ…mặc dù rất buồn ngủ nhưng khi nhắm mắt lại thì những hình ảnh kia lại hiện ra khiến mình giật mình thức giấc….mình đang suy nghĩ về một thứ khiến mình lo lắng rất nhiều, bởi lúc trước mình từng được nghe nói một người nhìn thấy những bóng ma thường là do căn duyên của họ và từ khi sinh ra là họ đã có thể nhìn thấy…còn một người bình thường tự nhiên liên tục nhìn thấy ma thì đó như là một báo hiệu rằng người đó sắp chết…nghỉ tới việc sẽ chết mình vô cùng sợ, mình cảm thấy có thứ gì đó rất khó diễn tả bằng lời nói đang hiện hữu trong đầu mình….khi mọi người dần tỉnh dậy cũng là lúc mình vội bước xuống xe nhanh chóng kiếm một chổ để đi vệ sinh…nhịn từ tối tới giờ khiến mình khó chịu vô cùng, xung quanh duy nhất chỉ có phiến đá nơi bà cụ và những bóng ma khi tối xuất hiện là kín đáo nhất mà thôi…không thể nhịn được thêm nữa mình e dè bước tới nhưng khựng lại ngay khi thấy những mô đất nhỏ nằm san sát nhau,xung quanh đặt những viên đá xếp quanh mô đất và có viết nhưng dòng chữ ngệch ngoạc…mình đảo mắt nhìn một lượt thì thấy có rất nhiều những mô đất giống như vậy….mình mường tượng ra đây có thể là những ngôi mộ của các hồn ma mình đã thấy .., mình cố gắng nhìn đường thật kỷ để tránh dẫm chân lên những gò đất kia…quay lưng vào bên trong để trút bỏ gánh nặng…mình cứ có cảm giác nhiều ánh mắt đang nhìn mình nhưng quay lại thì chả thấy gì cả…giải quyết nhanh gọn mình nhanh chân vào trong chổ gia đình mình đang ngồi…mình chen vào ngồi giữa để tìm kiếm một sự an toàn…nhìn một lượt xung quanh mình kiếm bà cụ nhai trầu, nhưng mãi chả thấy đâu…mình mới tò mò hỏi mẹ:
– bà cụ bán nước nhai trầu đâu rồi hả mẹ….
tự nhiên mẹ mình sựng người lại rồi tròn mắt lên nhìn mình hỏi:
– bà nào, ở đây làm gì có bà cụ nào nhai trầu, tối qua tới đây trể nên làm gì có ai…
nghe vậy mình cứ nhìn mẹ không chớp mắt, há hốc mồm nhìn vào bên trong căn nhà nhỏ sau mái tranh lụp xụp…vậy bà cụ đó cũng là một hồn ma hay sao…chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình thế này, mấy bữa nay toàn gặp ma…mình bắt đầu cảm thấy sợ hãi hơn…một bàn tay khô khốc sờ vào má mình..giật mình quay lại thì ra là người đàn ông lạ lùng kia…dìu mình đứng dậy, đứng sát vào người ông ấy và cả 2 đi thẳng vào phía bên trong căn nhà lụp sụp…bóng đèn hình như chạy bằng ác quy mờ mờ chớp tắt khiến mọi thứ trong căn phòng mờ mờ ảo ảo…một bóng đen từ bên trong đi nhanh ra ngoài chặn mình lại, khiến tay mình bấu chặt vào tà áo người đàn ông…một giọng nói ồm ồm vang lên:
– các người làm gì ở đây…vào đây làm gì…
đó là một người chú đã đứng tuổi nhưng khá to con..mình lùi lại về phía sau sợ đang đối diện với một hồn ma nữa…nhưng hình như không giống, tay người này khá ấm khi một cánh tay của mình đã bị ông ta nắm chặt kéo vào bên trong…đứng trước một cái bàn thờ nhỏ mình như chết lặng khi tấm ảnh trên đó chính xác là của bà cụ nhai trầu…vậy là mình đã gặp hồn ma của bà ấy thật rồi, tự nhiên mình rơi nước mắt không phải vì thương tiếc cho bà cụ mà là thương cho mình…thương cho số phận của mình…
– cháu kiếm người này phải không, đây là mẹ bác mất từ hồi còn chiến tranh lận…đừng sợ bà ấy khi sống là một người rất nhân hậu…và bà cũng thường hiện về…
sức chịu đựng của con người có giới hạn, hơn thế nữa mình lại là một đứa trẻ…bỏ ngoài tai những lời nói ấy mình lao vụt ra bên ngoài rồi ôm mẹ khóc nức nở…mẹ ôm mình vào lòng hôn lên tóc mình rồi khẻ nói:
– mọi chuyện sắp qua rồi, ráng chịu đựng nghe con…
mẹ mình cũng rưng rưng như muốn khóc theo mình vậy, được dổ dành mình ngừng khóc và tiếp tục ngồi im..ko dám nhìn xung quanh nữa..chỉ cúi đầu nhìn xuống đất và im lặng…khi trời đã gần sáng, màn sương vẫn dầy đặt vay kín tất cả…mọi người lại tiếp tục thu xếp để kịp đến huế, đang chuẩn bị bước lên xe thì bỗng từ đâu trên trời vang lên một tiếng ” choẹt choẹt” rồi rớt bịch một cái gần ngay xe nơi mình đang đứng…hầu như ai cũng nghe thấy cả, mọi ánh mặt đều đổ dồn về phía đó…mình tò mò nên buông tay mẹ ra tiến tới, một thứ gì đó đen đen đang giẫy dụa dưới đất…mình cúi xuống để nhìn rỏ hơn thì ra là một con chim đen, mình nói to cho cả nhà biết:
– có con chim, con đem về nuôi nha mẹ…
mình định chụp lấy nó thì bất chợt mẹ mình lao tới chụp lấy tay mình rồi kéo đi thật vội vàng khiến mình muốn chúi nhủi, kéo mình lên xe và hối bác tài chạy…mình vẫn cố nhòm ra xem con chim tội nghiệp nhưng không thể làm gì hơn…gương mặt ai cũng thất thần nhưng không ai nói điều gì nữa…bỏ lại sau lưng vô vàn những ánh mắt đang nhìn theo, mình tiếp tục cuộc hành trình đến huế trong đầu hiện ra thêm rất nhiều câu hỏi mà vẫn chưa ai trả lời được…
xe cứ thế lăn bánh đến khi hừng sáng thì
đã đến huế, những mái nhà đơn xơ,đan xen thưa thớt khiến mình có cảm giác gì đó thoáng buồn…đúng thật đây không phải một chuyến du lịch nên xe chạy thẳng một mạch đến nhà một người bà con của của mẹ, nơi đây…mẹ mình thì gọi là o còn mình phải gọi là bà o, hơi lạ miệng nhưng mình cũng quen dần, điều mình thích thú chính là ở đây những ngôi nhà cấp 4 mái ngói khá giống nhau và xung quanh đều trồng rất nhiều cây ăn quả…và đặc biệt vô cùng sạch sẽ, không khí trong lành mát mẽ… sau những câu chào hỏi nhau của người lớn mọi người ngồi sum vầy bên ấm trà nóng nổi…bà o nói bằng giọng huế mình nghe không quen nên ngồi một lúc mình cảm thấy chán nên đi dạo một vòng quanh nhà…phía sau là một vườn trái cây um tùm và có cột một con chó to tướng…chỉ vừa nhìn thấy mình từ xa nó đã gầm gừ và tiến gần thêm chút nữa nó như phát điên lên lao tới mình, lùi lại chúi nhủi xuống đất mình hét lên… sợi dây xích cột vào gốc cây bị giật liên hồi như muốn đứt ra..con chó cào mống chân vào đất nhe hàm răng nhọn hoắt ra như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy, nghe tiếng hét của mình mọi người vội chạy tới…bà o quát con chó nhưng nó vẫn nhìn mình và sủa inh ỏi, kéo mình đứng dậy vào trong nhà thì con chó cũng im bặt…mình tái mặt sở hãi vì nếu như lúc nãy không có xích chắc nó cào xé mình ra trăm mãnh mất, một lúc sau bà o từ phía sau đi vào rồi nói:( xin không viết tiếng huế)
– con chó này mọi khi hiền lắm tự nhiên hôm nay dở chứng…thôi đừng có ra phía sau nữa..
chẳng biết đây có phải là điềm xấu không nhưng mình giờ không được phép đi lung tung nữa..chỉ ngồi một chổ mà thôi, ngay sáng hôm đó mọi người đã bàn tính với nhau đi ngay ra mộ ông bà để xem sự thể ra sao…được biết từ mùa mưa đến giờ bên phía bà o cũng chưa ra mộ xem mồ mã lần nào, dạo gần đây con cháu nhà bà o cũng gặp phải nhiều chuyện xui xẻo lắm…nên chuẩn bị đầy đủ khói hương nhang đèn và một đội chuyện đào mộ thuê, tất cả lên xe đi đến nghĩa địa…nói là nghĩa địa chứ thật ra ở đây mọi người không chôn cất theo một khu vực mà nằm rải rác khắp nơi, ngay cả trong vườn ngoài ruộng…con đường đến đó thật gian nan, chiếc xe quá tải gặp phải đường đất xấu ,bùn lầy do mưa khiến xe chạy thật chậm và lắc lư…mãi tới xế trưa thì mới đến nơi, ngôi mộ nằm cạnh một cái ao đầy bông súng và xung quanh trồng chuối…những cây chuối to với tán lá rộng che khuất ánh nắng mặt trời bao phủ lấy ngôi mộ…một khung cảnh hết sức u ám và đáng sợ, 2 ngôi mộ nằm cạnh nhau được quét vôi trắng nhưng đã cũ, có thể gở được từng miếng vôi…những sợi dây leo với gai nhọn hoắc mọc tua tủa bao trùm lấy ngôi mộ…bức di ảnh đã mờ với những dòng chử khắc bên dưới cũng không thấy rỏ…mọi người đốt liền mấy bó nhang cấm xung quanh khiến khói bay mù mịt, mỗi người một việc…mẹ, mấy dì và bà o thì chuẩn bị đồ cúng, còn những người đàn ông thì phát hoang xung quanh và trên 2 ngôi mộ…gần một tiếng sau thì mọi thứ đã thoáng đãng hơn phần nào…một chiếc bàn nhỏ được đặt ra đầy đủ những đồ cúng, người đàn ông đi cùng giờ khoát trên người một chiếc áo dài màu nâu, giờ mới đúng là một thầy cúng chứ bình thường giản dị chả ai nhận ra…tất cả mọi người đứng xung quanh cầm 1 nén nhang chấp tay lại van vái…tự nhiên từ đâu một cón gió mạnh vù vù thổi qua khiến chiếc bình hoa đổ nhào xuống đất vở làm đôi…nhìn nét mặt ai cũng lo lắng cả, không biết tại ngẫu nhiên hay có một bàn tay ma quái nào đó điều khiến những đây là một sự khởi đầu không tốt khiến cho việc bốc mỗ bị tạm ngưng lại…tất cả thu xếp ra về để khuya nay sẽ quay trở lại…

trở về nhà trong sự mệt mõi chán nãn, mọi người thở dài đợi đến khuya để quay lại làm cho xong công việc…cả buổi chiều hôm đó mình không biết làm gì cả, chỉ đi ra đi vào rồi ngắm ngía xung quanh rồi mình đánh liều đi ra phía sau nhà kiếm trái cây ăn, rút kinh nghiệm lần này mình đi thật khẻ và lén lút để tránh bị con chó phát hiện sẽ lại phát điên lên…mình đưa mắt nhòm ra xem xét tình hình thì thấy con chó đang nằm im re, rón rén bước thêm vài bước lại gần thì quay sang nhìn con chó mình giật nảy người khi thấy nó đang ngỏng đầu lên…định quay lưng bỏ chạy thì tự nhiên thấy nó không gầm gừ dử tợn nữa mà ngoảy ngoảy cái đuôi và thè lưỡi ra nhìn mình…giống như nó vui sướng khi nhìn thấy mình vậy, mình mới tiến đến gần hơn nữa thì nó vẫn tỏ ra thân thiện như vậy…chẳng biết sao nữa, mới sáng nó còn xem mình như kẻ thù mà giờ lại ngoan ngoãn cho mình sờ nữa, nhưng thôi kệ vậy là tốt rồi mình có thể đi khắp nơi mà không sợ điều gì nữa….cứ như vậy khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc mọi người chuẩn bị tiếp tục công việc đang dang dở…mong rằng đêm nay sẽ xong việc để kịp khởi hành về quê vào sáng mai…sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong xui thì tất cả leo lên xe theo lối cũ ra mộ ông bà, ban ngày đã khó đi ban đêm lại càng khó khăn gấp bội, ngồi trên xe cứ như cảm giác đang đi xe nhúng vậy..cứ lắc qua lắc lại, tới nơi thì cũng gần khuya, theo như những lời ông thầy nói thì đúng 1h sáng sẽ bắt đầu đào mộ…nơi đây ban ngày đã u ám lạnh lẽo ban đêm lại càng rùng rợn hơn, ánh trăng rằm bị những tán lá chuối che khuất chỉ len lõi vào bên trong một thứ ánh sáng mờ mờ…những cây đuốc được đốt lên cấm xung quanh 2 ngôi mộ cứ lập loè chớp tắt hoà với khói hương ngi ngút tạo nên cái khung cảnh rờn rợn…sau khi mọi thứ đã xong xui, ông thầy mới dặn mọi người thấy gì cũng không được nói và không được khóc lóc vì xung quanh đây có thể còn nhiều oan hồn khác, khóc lóc sẽ khiến những hồn ma chú ý đến và kéo tới sẽ rắc rối…ai cũng vẻ mặt lo lắng khi nghe nói vậy, mình cũng gần như quen nên mình cũng không tâm lắm…đến khi những xẻng cát đầu tiên được xúc ra ngoài thì trời bắt đầu đổ mưa, những giọt nước nặng hạt nhỏ xuống từ những táng lá chuối khiến ai cũng ướt nhem…trời bắt đầu nổi gió và lạnh, gió khiến ánh lữa từ ngọn đuốc nghiêng về một bên như sắp tắt khiến ánh sáng mờ dần, dù vậy mọi người tiếp tục đào ngày càng sâu hơn, đến khi chạm phải chiếc nắp quan tài thì mọi người khựng lại nhảy hết ra ngoài vì bên trong bốc ra một thứ mùi rất kinh khủng…ái ngại vì đây là lần đầu tiên làm việc này nên mọi người khá vụng về và có phần hơi sợ, mình tò mò tiến vừa bịt mũi vừa tiến lại gần hơn để xem cho rỏ…bên dưới là một màu đen hun hút, trong ánh lữa mập mờ cố gắng lắm mới nhìn thấy được chiếc nắp quan tài màu đỏ đã rất cũ…cũng mấy chục năm rồi còn gì từ thời ba mẹ chắc nhỏ bằng mình giờ đây mà thôi, dần quen với thứ mùi ấy mọi người lấy áo quấn ngang mủi và tiếp tục công việc…giờ chỉ cần phải cậy chiếc nắp ra mà thôi, khá khó khăn vì quan tài hồi đó không giống như bây giờ, chắc được làm bặng một thứ gổ gì đó qua năm tháng chôn vùi dưới đất nên rất nặng bỡi mình thấy ai cũng căn chặt răng dùng hết sức để nạy nhưng vẫn chưa xê dịch…phải mất một hồi lâu thì mới có thể mở được chiếc nắp ra, nhưng khi nắp quan tài bung ra thì bỗng dưng nước từ đâu bên dưới tràn ra dữ dội khiến ai cũng hoảng hốt leo vội ra ngoài…mọi người lùi ngay lại, một thứ nước sình hôi thối còn kinh khủng hơn khi nãy, ngửi thấy thôi là muốn nôn tới mật xanh rồi…giờ không ai biết phải làm gì thêm vì giờ không ai dám lội xuống dưới đó cả…vậy là cứ để như vậy mọi người tiếp tục đào sang ngôi mộ thứ 2, tất cả loay hoay bên ngôi mộ kia thì bỗng nhiên mình nghe thấy tiếng gì đó rất lạ, giống như tiếng gì đó đang bơi bì bõm vậy, âm thanh đó phát ra bên dưới ngôi mộ mới đào…mình tiến đến gần hơn để xem thì đúng là có cái gì đó đang vùng vẫy trong thứ nước kia…mình hồi hộp nheo mắt nhìn cho thật kỷ thì ùm một cái…một thứ gì đó bên dưới phóng lên lao vào mình, quá bất ngờ mình ngã nhào ra phía sau la lên…ai cũng giật mình quay lại nhìn…chỉ tay về phía đó, một con cá to chưa từng thấy, đen thui với vô số nhưng cái râu dài đang nằm một đống trước mặt mình…nó không giống bất kì loài cá nào mình được biết cả về kích thước lẩn hình dáng…mọi người đều lo lắng trước sự xuất hiện lạ kỳ của nó, một con cá làm gì và sống thế quái nào được dưới đó kia chứ…với lấy một khúc cây mình khều khều vào đầu con cá nhưng nó chỉ nằm im không hề cử động…cứ như nó chết rồi, dù biết rằng hiện giờ thứ gì cũng có thể xảy ra nên mọi người càng hối thúc nhau nhanh tay cho xong càng nhanh càng tốt..khi chiếc nắp quan tài thứ 2 được mở ra…tương tự như cái đầu tiên nước bên trong cũng ào ra dữ dội…giờ đây nhìn quan cảnh xung quanh mới lộn xộn ngỗn ngang làm sao…người ai cũng đầy sình đen nhớt nháp hôi thối, giờ là lúc quan trọng nhất phải xuống bên dưới mò mẫm hài cốt của ông bà…sau một lúc lưỡng lự thì cậu mình đã quyết định sẽ là người lội xuống, cỡi bộ áo đang mặc ra giữa trời rét lạnh…cậu vụng về lội xuống bên dưới, mưa ngày càng nặng hạt hơn khiến xung quanh bùn đất trơn bóng…nước lún đến tận ngang hong nên khi mò tay xuống thì nước dâng lên đến tận cổ…vừa nhăn mặt vừa mò khắp nơi, từng chiếc xương được đưa lên khỏi hầm mộ, đến khi chỉ còn thiếu mỗi hộp sọ thì cậu mình mò quài mà không thấy…chịu hết nổi cậu mình bò lên lại, người run lên cầm cập môi tím ngắt, cầm nguyên chai rượu cậu mình tu một phát hết một khúc rồi ngồi thừ ra…sắp xếp những chiếc xương lại ngay ngắn bỏ vào trong một cái chum nhưng thiếu mỗi hộp sọ…thêm 1 lần nữa cậu mình lội xuống, nhưng vẫn vô vọng…đáng lí ra nó phải được tìm thấy đầu tiên mới phải, thứ nước hôi thối khiến cậu mình như bị ngộp thở…cứ lão đão như muốn ngất xỉu vậy, thấy bất thường nên 2 người nữa liền chờm tới chụp lấy cánh tay cậu kéo lên…lúc này cậu đã ngất lịm đi không còn biết gì nữa, vậy là mọi thứ đang rối tung lên…hơn 1 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tới đâu cả, không thể chậm trể hơn..một người anh bà con của mình mạnh dạn lội xuống bên dưới ngôi mộ thứ 2 rồi tiếp tục mò mẫm, thứ đầu tiên mang lên là hộp sọ…và ai cũng giât nảy người khi tiếp tục hộp sợ thứ 2 được đưa lên, ai cũng xanh mặt không hiểu chuyện gì xả ra cả…cứ như thế từng bộ phận được đưa lên và đưa vào trong một cái chum khác…nhưng hộp sọ kia là sao, thật kì lạ…lúc này bên dưới mộ tiếng lủm chủm lại to hơn…ngước xuống nhìn thì thấy ngay con cá to tướng khi nãy trườn xuống từ lúc nào không hay đang lội qua lội lại giữa 2 ngôi mộ..vậy là 2 ngôi mộ thông với nhau hay sao, chuyện này thật quái dị nhưng dù sao mọi thứ cũng xong giờ chỉ cần lấp mộ lại mà thôi…bắt con cá lên thả xuống cái hồ gần đấy thì hình như có lối thông vào ngôi mộ dưới hồ nên con cá lại lội vào trong, hết cách nên đành lấp ngôi mộ cùng với nó…
hài cốt được rửa sạch sẽ bằng rượu và phân đều ra chỉ riêng hộp sọ là không biết của ai nên mọi người để đại đưa về nhà, trong buổi tối định mệnh đó con chó nhà bà o không hiểu sao biến mất biệt tăm, cậu mình và người anh họ ốm liệt giường không cách nào chửa được, còn họ hàng mình gặp thêm nhiều chuyện hơn nữa, câu chuyện không có hồi kết nên sẽ tiếp tục kể cho các bạn ở những phần tiếp theo của những câu chuyện mới…cảm ơn và xin lỗi các bạn.



Nguồn: Facebook Phạm Văn Thiên

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates