Ad Section

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2020

ÔNG TINH " CÂM "


CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT : ÔNG TINH " CÂM "

Một buổi chiều mùa hè oi bức , đang ngủ trưa , chợt tôi nghe tiếng gọi lớn
- Tèo ... Tèo ơi , có nhà không Tèo ơi .... Tèo ...
Tôi nhận ra tiếng của thằng Hưng béo , nhà nó cách nhà tôi một cái ngã ba , chẳng biết chuyện gì mà đang nóng hừng hực thế này mà nó đi gọi tôi ầm ĩ thế không biết .
- Ờ ... Tao đây , có cái chuyện gì mà mày ầm ĩ lên thế , tao đã bảo bao nhiêu lần là bé bé cái mồm thôi để ông tao nghỉ ngơi , nói lần này nữa không nghe là tao đập cho đấy nhá .
Nó gãi đầu cười ngượng ngùng rồi tiu nghỉu nói
- Tao quên , xin lỗi nhá hì hì
- Thế mày sang đây có cái chuyện gì ? Tao đang thì ngủ trưa , gọi cái mẹ gì mà ầm ĩ cả lên thế. Nói tao nghe xem nào
truyên ông tinh câm


- Ôi giào , giờ này mấy giờ rồi mà mày còn ngủ , mày suốt ngày ăn ngủ như thế có ngày thành con lợn đấy . Nói rồi nó ngửa mặt lên trời mà cười
- Ơ cái thằng này , thích trêu không ? Bố lại đấm cho phát thì hết ăn cơm bây giờ , có cái gì thì nói nhanh lên , không thì cút về cho tao ngủ tiếp , rõ thật là ....
- Ấy , bình tĩnh. Mải trêu mày mà tao quên béng mất , đi bẻ trộm nhãn với tao không ? Vườn nhãn nhà ông Tư Xuồng đang chín đấy , đi bẻ không ? Hôm qua tao thấy bọn thằng Tuấn Còi nó bẻ được nhiều phết .
Nghe thấy nhãn thì mắt tôi sáng lên , thú thực , tôi là cái đứa mê nhãn hơn bất cứ loại quả gì trên đời , hay cũng vì tôi chưa được ăn loại quả nào ngon hơn thế nên không biết , nhưng nghe đến nhà ông Tư Xuồng thì tôi cũng có chút lo lắng , nhà ông ấy có mấy con chó to lắm , nó mà đớp cho phát thì có mà toi .
- Nhãn thì ngon thật nhưng mà mấy con chó nhà ông ấy mày tính sao , chúng nó dữ lắm đấy vớ vẩn là nát mông chứ không đùa đâu
- Ờ thì cẩn thận chút là được , chứ hôm qua cái đám thằng Tuấn Còi đi qua nhà tao vừa ăn vừa ngó vào nhà trêu tao , tao tức lắm rồi hôm nay phải quyết hái được nhiều hơn bọn chúng nó .
Tôi nghe vậy thì cũng tặc lưỡi
- Thôi kệ vậy , thà không nghe thì thôi , giờ nghe nói có nhãn ngon mà không được ăn thì tức lắm
- Ờ được rồi , mày ra ngõ đứng chờ tao một chút để tao xin phép bà ngoại đi chơi đã .
- Nhanh lên , mày cứ lề mề như thế thì có đến cái lá nhãn cũng chẳng còn mà ăn
- Ơ hay .. sao mày cứ cằn nhằn như con gái thế , lắm mồm quá đấy , thôi thôi , ra ngõ đứng chờ tao đi , tao ra ngay .
Thế là nó lẳng lặng bước ra ngõ. Tôi vào xin phép bà ngoại , bà gật đầu rồi dặn nhớ về sớm ăn cơm . Tôi “ dạ “ một tiếng rồi chạy biến ra ngõ , nơi thằng Hưng đang chờ . Hai đứa nhanh chóng hướng về phía nhà ông Tư Xuồng mà chạy , vừa đuổi theo nhau vừa nô đùa , cái thằng Hưng thì béo ục ịch , nhìn nó chạy lạch bạch mà tôi buồn cười không chịu được.
Một lát đã đến nhà ông Tư , vườn nhãn hiện ra lá xanh rì , trĩu quả đang tỏa hương thơm ngát , tôi thèm chảy nước dãi , định lao vào mà thằng Hưng cản lại
- Từ từ đã , chờ tí ông Tư đi đón cháu học mẫu giáo thì mình lẻn vào , còn mấy con chó nữa đấy. Cẩn thận chứ không đùa được đâu , mày muốn mất mông thì đâm đầu vào .
Tôi ngạc nhiên , cái thằng này thế mà được , cũng biết suy tính ra trò đấy chứ , vậy mà trước giờ cứ nghĩ nó ù lì cục mịch , xem ra phải tìm hiểu thêm về cái thằng béo này mới được . Tôi nhịn nó cười , nó đấm lên vai tôi một phát rồi nói
- Mày cười cái quái gì thế , bệnh à ? Cấm mày cười tao nữa không thì đừng trách ông !
- Rồi biết rồi , không trêu mày nữa , không thì mày khóc ai dỗ được haha .
Nó định giơ tay đấm tôi thì có tiếng xe máy nổ , ông Tư Xuồng đang chạy xe ra cổng , khóa cửa cẩn thận rồi quay đầu chạy xe đi , những con chó của ông thì nằm dài ở bên cạnh nhà , lười biếng nhắm mắt ngủ .
- Đến lúc rồi , đi nhanh , tí ông ấy về thì no đòn cả lũ .
Vậy là chúng tôi trèo qua hàng rào thép gai cao hơn đầu người để vào trong vườn , chúng tôi cố gắng rón rén bước thật nhẹ để không đánh thức lũ chó , những cây nhãn trĩu quả hiện ra trước mắt , chúng tôi ra sức mà bẻ , bẻ thật nhanh để còn kịp chuồn trước khi ông Tư về , sau khi đã hái được kha khá , tôi thúc nó về vì chắc ông Tư cũng sắp về đến rồi . Hai thằng lại rón rén bước ra phía hàng rào , đang đi thì thằng Hưng béo đạp trúng một cành nhãn khô ở bờ rào gãy đánh đốp một phát , tôi giật mình quay lại nhìn thì đám chó đã tỉnh dậy , chúng đang ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi , rồi một con đứng lên xông ra chỗ chúng tôi , tức thì 4-5 con còn lại cũng nhất tề lao đến .
Tôi mới kêu lên
- Bỏ mẹ rồi Hưng ơi ! Nhanh bật rào đi , chúng nó đang đến kìa .
Thằng Hưng cũng giật mình hoảng sợ , nó nhanh như cắt leo lên hàng rào rồi bật xuống đất , thế nhưng mà lóng ngóng thế nào lại mắc cái quần vào dây thép gai mà rách toạc một cái ở phía đùi , lúc này bọn chó cũng đã lao đến nơi , nhìn chúng to lớn và hung hãn , tôi rùng mình sợ hãi , thấy tôi bị dồn vào thế bí , tưởng thằng béo sẽ bỏ tôi lại mà chạy nhưng không ngờ nó nhặt đá , ném túi bụi vào lũ chó , lũ chó bị ném đá thì cũng lùi lại , tôi thừa cơ hội leo lên cột rào thật nhanh rồi nhảy xuống , vừa kịp lúc ông Tư cũng về đến , chậm một chút nữa thôi thì ăn đòn tét mông rồi . Chúng tôi co cẳng chạy thật nhanh cùng với chiến lợi phẩm của mình , vừa đi vừa ăn , nhãn ngon thật các bác ạ. Thằng béo thì bị rách quần với trầy sướt một chút nhưng không sao , nó mải mê ăn nhãn ra chiều thích thú lắm , nó cười , hai mí mắt tít lại chả thấy mắt đâu nữa . Tôi cũng cười .
Đang đi thì chúng tôi thấy có người đang đi đến từ phía đối diện , một hình bóng quen thuộc , gợi lại chút cảm giác thoáng sợ hãi rồi lại vui vẻ . Ông Tinh , ông ấy đang đi về phía chúng tôi , trên vai vác theo túi đồ khá lớn , kể sơ qua về ông Tinh , năm nay ông chắc tầm hơn 50 tuổi , nhưng cuộc đời khắc khổ khiến ông già hơn tuổi rất nhiều , thoạt nhìn còn nghĩ ông bằng tuổi ông ngoại cơ nhưng không ông thua ông ngoại đến gần 20 tuổi , đấy là tôi nghe bà ngoại kể thế chứ ở cái tuổi lên 7 lên 8 tôi nào có biết được những thứ đó . Ông Tinh này rất tội nghiệp , ông bị câm , chắc có lẽ vì thế mà bà con trong xóm gọi ông là ông Tinh Câm , không những thế , ông còn bị điếc nữa các bác ạ , khổ thế đấy , vừa câm vừa điếc , không con không cháu , sống một mình lủi thủi trong cái căn nhà xập xệ cuối xóm , hằng ngày đi nhặt nhạnh vỏ lon nước ngọt , thùng giấy bán kiếm tiền mua gạo sống qua ngày .
Ông hiền lắm , chẳng bao giờ thấy ông bực mình hay khó chịu với ai , chắc cũng vì ông không nghe cũng không nói được nên ai nói gì mặc kệ , ông cứ cười vậy thôi . Ông đi nhặt vỏ lon như thế ngày qua ngày , ai cho gì ông xin nấy , tuyệt đối không bao giờ ông ăn trộm hay lấy đồ của ai mà không xin phép , ấy vậy mà cũng có những con người lòng dạ hẹp hòi , mất nải chuối con gà cũng quy cho ông , chửi ông , đánh ông , nhưng ông cũng chỉ cười mà thôi . Có lần ông nhăt được cái ví tiền của ai đánh rơi , ông mang đi từng nhà để hỏi tìm người trả lại , trả được rồi thì họ cho tiền ông xua tay không lấy , chỉ xin một chén gạo vì cả buổi đi tìm người trả ví , ông không nhặt được vỏ lon hôm ấy không có gạo . Mọi người thương ông lắm , đối với bọn trẻ con chúng tôi ban đầu rất sợ ông , vì ông khi gặp chúng tôi đều mở miệng cười , hàm răng không đầy đủ vàng khè hiện ra làm chúng tôi sợ , ông còn cứ hay chỉ trỏ ú ớ cái gì đó mà chúng tôi chẳng hiểu được . May ra có người lớn thì hiểu đôi chút , ông thương bọn chúng tôi lắm , hôm nào gặp ông cũng cho quà , khi thì quả xoài , quả cam , hôm thì bánh ú , bánh giày , ai cho ông ông cũng gói lại cẩn thận rồi chia cho chúng tôi
Ban đầu thì sợ nên không dám nhận , dần cũng quen , chúng tôi cũng cho lại ông những thứ trái cây mà chúng tôi có hay chai nước , ít vỏ lon và thùng giấy bỏ . Mỗi lần như thế ông vui lắm b, cứ gật đầu lia lịa rồi cười tươi lắm . Chắc là ông đang cảm ơn chúng tôi .
Quay lại chuyện chính , hôm nay chúng tôi lại gặp ông , từ đằng xa đã thấy ông cười , ông đi lại gần , ngoắc chúng tôi lại rồi đưa cho hai quả ổi to lắm , chắc hẳn là ông hái chúng ở cây ổi đầu làng , cây ổi này quả ngon lắm , thơm và ngọt , chúng tôi vẫn thường ra đấy leo trèo hái quả , cây ổi ấy có cành xoã xuống cái ao đầu làng nên bố mẹ chúng tôi không cho ra leo trèo , sợ ngã xuống ao chết đuối thì khổ . Nhưng , cấm thế nào được , trẻ con mà , càng cấm chúng tôi càng làm , với cả chúng tôi ai cũng biết bơi nên không sợ .. hì ... .
Ông đưa tôi hai quả ổi xong toan bước đi thì tôi kéo ông lại , dúi vào tay ông chùm nhãn , tôi cười , ông cũng cười , gật gật đầu rồi quay đi , tôi quay sang chia cho thằng béo một quả , nó cũng cười , chúng tôi thấy thương ông lắm , cái bóng ông lầm lũi bước về phía cuối làng đã dần khuất sau bụi tre , chúng tôi cũng đi về vì lúc này trời cũng đã sắp tối .
Hôm sau chúng tôi gặp ông khi ông đang câu cá , thấy ông bắt được kha khá cá ở cái ao làng , chúng tôi vui lắm , ở lại chơi với ông đến tận chiều , đến chiều muộn nhá nhem tối chúng tôi xin phép ông về nhà tắm rửa ăn cơm , ông cho mỗi đứa một con cá to , miệng vẫn cười , chúng tôi cảm ơn ông rồi thì đi về . Đến lúc tối thì chợt nghe xôn xao , tiếng mọi người bàn tán đang to dần lên . Tôi cùng bà ngoại ra xem thì thấy ông Tinh , ông đang ngồi thụp xuống đất , tay chỉ chỏ , miệng ú ớ liên hồi , hình như ông đang khóc , bà tôi lại hỏi một cô trong đám đông thì cô ấy nói
- Ôi giào , rõ là khổ , ông ấy câu cá , được cũng nhiều , ông ấy để cái giỏ cá trên bờ rồi lội xuống tắm , lúc lên thì chả thấy cái giỏ cá đâu nữa . Ông ấy bảo không có cái giỏ cá thì mấy ngày tới không có cơm mà ăn. Thế rồi cứ vậy khóc , thương quá cơ bà ạ , mà cho tiền dứt khoát ông không lấy , chỉ đòi bằng được cái giỏ cá . Haizzz
Bỗng chợt sấm chớp nổi lên , cơn giông kéo đến rồi mưa như trút nước , mọi người cũng nháo nhào chạy về , chỉ có ông vẫn ngồi đó mà mếu máo . Tôi thương ông nhưng chẳng biết làm gì , con cá ông cho tôi đã đưa cho bà kho tiêu rồi còn đâu . Không trả lại được haizz , đêm đó tôi thao thức mãi không ngủ được. Nghĩ thương ông quá , không biết cái bọn nào lại nhẫn tâm lấy giỏ cá của ông , haizzz . Tôi cứ miên man suy nghĩ rồi ngủ lúc nào không hay . Nửa đêm tôi tỉnh dậy đi tiểu , trời vẫn mưa to , qua ánh đèn hắt từ sân ra ngõ , tôi lại thấy ông, ông cúi gằm mặt. Lủi thủi bước trong mưa , thỉnh thoảng lại run lên vì lạnh , vì đói ..hay vì cơn uất nghẹn trong lòng . Tôi định gọi nhưng lại thôi , lại lủi thủi đi vào nhà lên giường đi ngủ .

Tưởng chỉ là cơn giông , ai ngờ trời mưa càng lúc càng to , liên tiếp một ngày , hai ngày rồi ba ngày , một tuần sau trời mới tạnh mưa . Làng mạc ruộng đồng ướt sũng nước , cảnh vật xám xịt , lõm bõm nước , chưa bao giờ trời mưa lâu đến vậy . Đang hì hục tát nước thì thằng Hưng béo lội bì bõm sang gọi
- Tèo .. Tèo ơi ... Có nhà không ? ... Xảy ra chuyện rồi này mày ơi ... Ông Tinh Câm chết rồi mày ơi !
Nghe tin như sét đánh ngang tai tôi hỏi
- Đây , tao ở đây , mày nói gì cơ ? Ai chết ? Chết lúc nào ? Sao mày biết ?
- Ông Tinh Câm chứ ai , ông ấy chết cứng trong nhà của ông ấy , sáng nay mới phát hiện ra , mẹ tao vừa ở đó về ... Nghe bảo ông ấy bị trúng gió mày ạ . Đến xem không ? Tội ông ấy quá .
Tôi vứt luôn cái thau đang tát nước ở giữa luống rau rồi lội bì bõm theo thằng béo , miệng nói lắp bắp
- Đi , đi nhanh , sao lại thế được , trời ơi ....
Tôi cảm thấy buồn , khoé mắt cay cay rồi nước mắt chảy ra , tim đập thình thịch , tai như ù đi , đầu óc choáng váng , tôi thấy như có ai đang bóp chặt lồng ngực , cảm giác đau đớn như mất đi người thân vậy . Vừa đi tôi vừa khóc ... Đến nơi thì ông đã được đắp lên người mảnh chiếu cũ nằm co ro trên chiếc giường cũ mục nát , hai bàn chân lộ ra , trắng nhợt và lạnh lẽo . Tôi òa lên khóc , mọi người kéo tôi ra ngoài , giữ chặt không cho tôi lao vào ôm lấy ông . Tôi cứ thế gào lên như thể người nằm đó là người thân mình vậy , hay ... Tôi đã xem ông như người thân của mình ..
Một người trong đám lên tiếng
- Sáng trời vừa tạnh mưa thì tôi mang cho ông ấy mấy củ khoai , thường ngày ông ấy vẫn thích ăn khoai của nhà tôi lắm , tôi vào nhà , thấy ông đang nằm co ro trên giường , quay mặt vào trong , cái chăn cũ trùm đến cổ , tôi lấy làm lạ , bình thường ông ấy dậy sớm lắm mà hôm nay lại nằm lỳ ở đấy , tôi tiến lại lay người thì chợt tôi choáng váng ngã phịch xuống đất , ... Ông ấy đã cứng đờ , lạnh ngắt ... Tôi hốt hoảng chạy ra ngoài gọi mọi người , haizz thật đáng thương cho ông ấy , hiền lành lương thiện , khổ đến tận lúc chết cũng không được manh chiếu lành lặn mà đắp , ông ơi sao ông khổ thế ... Nói rồi chị òa lên khóc , tất thảy mọi người ai cũng sụt sùi , thằng Hưng béo thì mặt méo xệch , nước mắt đầm đìa ... Khung cảnh thê lương chạm đến đáy lòng của tất cả ai chứng kiến cảnh tượng đó .
Thương ông hiền lành , dân làng góp tiền mỗi người một ít , lo cho ông được cái đám tang chu toàn , đêm hôm trước khi chôn cất , tôi đến nhà ông , ngồi bên quan tài , những người khác thì tụ tập bên ngoài chuyện trò , đám trẻ nhỏ thì nô đùa vô tư , trong lòng tôi nặng trĩu nỗi buồn, nghĩ thương cho ông cả đời chịu số phận tật nguyền , cả đời đói kém vất vả , đến lúc chết cũng không có con cháu mà chống gậy . Tôi thở dài , ngồi đốt giấy tiền cho ông , hy vọng xuống dưới kia ông được đầy đủ .
Đốt mãi thì trời cũng đã về khuya , tôi nằm ngay cạnh quan tài ông mà ngủ , nửa đêm tôi thức giấc vì có ai đó đập vào trán một cái rõ đau . Tôi mở mắt ra thì tá hỏa vì thấy người vừa đập mình chính là .... Ông Tinh Câm .
Ông đứng trước mặt tôi , mặt mũi hình hài y như lúc ông còn sống , ông mỉm cười nhìn tôi , trong ánh mắt vẫn đượm chút buồn , rồi ông ngoắc tay ý bảo tôi theo ông , tôi cứ thế thất thần đi theo ông đến cái ao đầu làng . Ông đứng trên bờ ao , chỉ tay xuống dưới ao rồi ú ớ diễn tả , tôi đại loại hiểu được ông đang tả lại cảnh mình bắt cá , rồi thì bị mất cái giỏ cá , ông ngồi thụp xuống đất , chân tay quẫy đạp lung tung , rồi ông khóc , khóc thật to , mặt mũi ông biến đổi , méo mó và trắng bệch , ông quay sang nhìn tôi rồi bất chợt ông vùng dậy kéo tay tôi mà lôi đi , tôi cố gắng giãy dụa , kêu la , chỉ thấy ông kéo tôi xềnh xệch ra gần cái gốc đa , lấy tay chỉ vào cái đám ruộng bên cạnh gốc đa rồi ú ớ , mặt ông có vẻ phẫn nộ lắm , ông chỉ tay về phía cái hốc đa , bên trong có cái gì đó đen đen , nhìn không rõ , rồi ông lại chỉ về phía đám trẻ con đang đốt rơm bên kia đồng , tôi nhận ra đám thằng Tuấn Còi , mặt ông bỗng lại biến đổi , trở nên đanh ác , dữ dằn và hận thù . Rồi ông cười lên thật to , cười lên man rợ . Tiếng cười như xoáy sâu vào tâm trí , tôi bàng hoàng tỉnh giấc , mồ hôi vã ra như tắm , thì ra là mơ , một giấc mơ quá đỗi chân thật , thật đến từng chi tiết .
Trời cũng đã gần sáng , tôi thấy trong lòng khó chịu , gần như có cái gì đó khúc mắc trong cái chết của ông Tinh và cả cái chuyện giỏ cá cho đến tận khi chết ông cũng vẫn còn nhớ , rồi thì cái thứ đen đen trong hốc cây đa đầu làng là gì ? Đám thằng Tuấn Còi sao lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi , rồi ánh mắt ông nhìn bọn nó sao lại ác độc đến thế . Tôi quyết tâm phải làm cho rõ , vì tôi nghĩ không phải tự nhiên mà ông lại tìm đến mình như vậy , tôi gọi thằng Hưng béo để kể cho nó nghe thì chợt tôi giật mình khi nghe nó nói nó cũng mơ giấc mơ y như tôi , giống đến từng chi tiết nhỏ . Tôi với nó đều hồ nghi , và quyết tâm phải làm rõ chuyện này . Cái tâm trí trẻ con của tôi lúc ấy sự tò mò trỗi dậy mãnh liệt ....
- Giờ phải bắt đầu từ đâu hả mày ? Thằng Hưng hỏi
- Cái gốc đa , tôi trả lời .

Cả hai thằng đều cho là phải , cùng nhau bước về phía cái gốc đa , đến đúng chỗ ông chỉ trong giấc mơ , tôi cảm thấy vô cùng sửng sốt khi ở sâu trong hốc cây , có giấu thứ gì đó , tôi bảo thằng Hưng lôi ra xem là cái gì , nó thò tay vào trong lúc sau thì lôi ra cái giỏ đựng cá .
- Ơ cái giỏ cá , sao nó lại ở đây ? Ai lại giấu cái giỏ cá vào đây nhỉ ? Hưng béo hỏi
- Ờ , kể cũng lạ thật đấy. Nhưng mà tao thấy cái giỏ cá này quen lắm , hình như thấy ở đâu rồi thì phải , tôi cau mày suy nghĩ , thằng Hưng cũng trầm ngâm , đưa cái giỏ lên nhìn cho kỹ rồi chợt chúng tôi đồng thanh nói
- Cái giỏ cá của ông Tinh ......
Thằng béo giật mình làm rơi cái giỏ cá xuống đất , nó run lên bần bật rồi nói
- Ơi ... Ôi mày ơi , sao ... Sao nó lại ở đây ? Sao ông ấy lại chỉ mình lấy cái này ?
Mặt nó tái nhợt cả đi , chân tay run lẩy bẩy , thoáng chốc nó ngồi phịch xuống đất mà tỏ ra sợ hãi
Tôi trấn an
- Nào mày bình tĩnh. Mà có chắc cái này là của ông Tinh không ? Giỏ cá thì ai chẳng giống ai , chắc gì nó đã là của ông ấy. Mày bình tĩnh đã
Thú thực tôi cũng đang run lắm , nhưng cố tỏ ra bình tĩnh để giữ cái thể diện , cái thể diện hão .
- Tao chắc chắn , hôm đấy tao còn cầm cá bỏ vào giỏ giúp ông ấy , tao còn nhớ cái giỏ của ông ấy có cột sợi sây màu đỏ trên miệng .
Nói rồi nó cầm sợi dây đỏ đưa lên cho tôi
- Đấy , mày xem đi , tao chắc chắn là giỏ cá của ông Tinh .
Tôi lúc này cũng bắt đầu sợ hãi , người bắt đầu lạnh toát , chân tay cũng bắt đầu run rẩy , chợt nhớ ra điều gì tôi nói với nó
- Thế còn bọn thằng Tuấn Còi , chúng nó thì có liên quan gì nhỉ ? Sao tao không hiểu được nhỉ . Rối quá
- Hay thôi đi về đi mày ơi , rồi từ từ mình tính , ở đây tao sợ quá mày ạ .
Tôi cũng gật đầu , rồi hai thằng co cẳng chạy một mạch về nhà , tôi đem chuyện kể lại cho ông bà , ông bà nghe xong thì nói
- Ông ấy nhờ , các cháu cứ thử giúp ông ấy tìm hiểu xem , giúp ông ấy rồi ông ấy phù hộ cho , ông ấy lúc sống cũng quý chúng mày lắm mà , ông ấy không làm hại chúng mày đâu .
Tôi cũng cho là phải , nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu để tìm hiểu , thôi thì đến đâu tính đến đấy .
Hôm sau tôi đang băm rau lợn thì thằng Hưng béo chạy sang gọi
- Mày ơi đi với tao , nhanh lên , bọn thằng Tuấn Còi xảy ra chuyện rồi , cả đám luôn , ghê lắm. Đi xem không ?
Nghe thế tôi gọi bà , nhờ bà làm giúp rồi chạy biến theo thằng Hưng ra ngoài nhà bọn thằng Tuấn Còi , đến nơi thì mọi người tập trung đông lắm , còn bọn thằng Tuấn thì nằm giật đùng đùng dưới đất , miệng sùi bọt mép , mắt trợn ngược , giãy dụa liên hồi , mấy người lớn phải ngồi đè lên để giữ nó nằm im , nhét cây vào miệng để nó không cắn lưỡi , mấy người đàn ông lực lưỡng mà phải chật vật mãi mới giữ im được thằng trẻ con nằm im , bọt mép vẫn trào ra , mắt vẫn trợn ngược , cả đám 4-5 đứa đứa nào cũng như nhau , cứ như lên cơn động kinh tập thể, ghê chết đi được
Được một lúc thì bọn nó nằm im , mềm như con chi chi , lả ra như cọng bún , mọi người mới tản ra , bế chúng nó về nhà .
Tôi cùng thằng Hưng chứng kiến cảnh đó thì cũng hốt hoảng , dường như giấc mơ đang thành hiện thực , ông Tinh đang làm chuyện gì đó với bọn thằng Tuấn Còi .
Mang theo nỗi hồ nghi về nhà được một lúc thì nghe phía nhà thằng Tuấn nhốn nháo , tôi cũng chạy ra xem , đến nơi đã thấy thằng Hưng béo đứng ở đấy . Thì ra bố mẹ thằng Tuấn Còi mời một ông thầy trừ tà đến để làm lễ gì đó , ông thầy sau một hồi làm lễ khấn vái thì thằng Tuấn Còi nôn ra biết bao nhiêu là đất cát , rễ cây , mảnh vải , ai chứng kiến cũng hết hồn hết vía , mắt chữ A mồm chữ O , không biết làm sao cái thằng này lại ăn được những thứ đó . Ông thầy mệt mỏi ra ngồi uống nước , hồi lâu ông gọi bố thằng Tuấn lại rồi từ tốn nói
- Không biết thằng bé đã đắc tội với ai , mà người ta đến phá quá , cũng may vong này sống không ác , không có ý lấy mạng , mà chỉ bắt bọn trẻ trả lại thứ gì đó nhưng vong này lại không nói nên ta chẳng biết lấy gì để trả lại . Thôi thì gia đình anh tìm hiểu xem bọn trẻ con có lỡ dại lấy đồ gì của người ta thì đi sắm lại rồi mời ta đến làm lễ trả lại cho họ. May ra thì tai qua nạn khỏi
Nói rồi ông thầy đứng lên đi về , bố thằng Tuấn và các phụ huynh khác cũng biếu thầy tiền nhưng thầy không nhận , chỉ xin ít đồ lễ rồi ra về . Sau khi thầy về thì những phụ huynh có con em bị hành giống thằng Tuấn ngồi lại bàn bạc , ai cũng lo lắng chỗ bọn nó tỉnh dậy rồi hỏi cho ra lẽ mọi chuyện để còn giải quyết
Tôi định nói gì đó nhưng lại thôi , cắm đầu đi về thẳng , đêm ấy tôi lại mơ thấy ông Tinh , ông ấy đứng ngoài ngõ , nhìn vào chỗ tôi nằm rồi gật gật cái đầu , ra điều đồng ý , tôi cũng hiểu ý ông , gần như tôi đã hiểu mọi chuyện .
Sáng hôm sau tôi sang nhà thằng Tuấn , nó vẫn chưa tỉnh lại , tôi gặp bôa nó tôi cất tiếng hỏi .
- Dạ cháu chào chú , thằng Tuấn vẫn chưa tỉnh sao ạ ?
- Ừ. Chào cháu , nó vẫn chưa tỉnh , cháu sang tìm nó hả ? Chắc phải vài hôm nữa nó mới tỉnh được cháu ạ.
Nói rồi chú ấy đưa mắt nhìn về phía nó , ánh mắt đượm buồn , đó hoe và hơi ươn ướt , tôi thấy thế thì nói
- Dạ không ạ , cháu đến hôm nay là để ... Tìm chú ạ .
Chú ấy nghe vậy thì ngạc nhiên
- Cháu tìm chú á ? Có việc gì hả cháu ? Hay ông bà nhờ chú làm chuyện gì hả ?
- Dạ không ạ , cháu tìm chú để nói chuyện gì ? Sao trông cháu có vẻ nghiêm trọng vậy ?
- Cháu tìm chú để nói rõ về nguyên nhân tại sao thằng Tuấn bị như thế này ạ
- Sao ? Cháu biết nguyên nhân tại sao chúng nó bị như thế này á ? Chú xin cháu , nếu cháu biết thì hãy nói rõ cho chú biết với , cứu được chúng nó thì chú đội ơn cháu cả đời . Chú kích động nắm lấy cánh tay tôi mà lắc mạnh .
- Dạ chú cứ bình tĩnh ạ , để cháu kể đầu đuôi
- À thôi , mời cháu ra bàn uống nước , ở đây không tiện . Tôi nghe thế thì đi theo chú ra bàn uống nước kê ở ngoài gian giữa , chú ngồi xuống trước , rót một ly nước rồi đưa cho tôi
- Cháu uống đi. Rồi từ từ kể cho chú nghe
Tôi ngồi xuống bên cái ghế đối diện chú , đón lấy ly nước , tôi uống một ngụm rồi nói
- Dạ chú nhớ cái chuyện của ông Tinh trước mấy hôm trời mưa không ạ ? Chuyện ông ấy bị mất cái giỏ cá ấy ạ
- Ờ , chú nhớ , nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện chúng nó bị hành
- Dạ cháu ... Cháu nghi ngờ chính bọn thằng Tuấn là người lấy trộm giỏ cá của ông Tinh ạ
- Cái gì ? Cháu dựa vào đâu mà nó thế ?
- Dạ thú thật với chú , cháu đã hai lần nằm mơ thấy ông Tinh , ông ấy dẫn bọn cháu đến cái gốc đa đầu làng , chỉ tay vào trong hốc cây , hôm sau chúng cháu đến đó thì lôi ra được cái giỏ cá của ông ấy . Trong giấc mơ chúng cháu còn mơ thấy ông ấy nhìn bọn thằng Tuấn mà cười trông kinh dị lắm ạ , cả cháu và thằng Hưng béo đều mơ thấy giống y chang như vậy , hôm thằng Tuấn bị hành cháu cũng đến , cháu còn mơ hồ thấy ông Tinh mờ ảo xuất hiện ở ngay chỗ chúng nó bị hành ạ . Hôm đấy thầy cũng nói bọn nó lấy đồ gì của người chết , nên bị người ta hành , cháu thấy giấc mơ và sự thật nó giống nhau quá nên sang đây bảo chú . Xem chú có cách nào giúp bọn nó không ạ ? Cháu khẳng định chính là ông Tinh đang hành bọn nó đấy ạ .
Chú nghe thế thì trầm ngâm một lúc rồi chú nói
- Thật ra chứ cũng đã nghi ngờ từ đầu. Nhưng không có bằng chứng , nay cháu kể lại như thế thì chú biết rồi , chú cảm ơn cháu , cháu về đi , chú sẽ sáng nhà gặp cháu sau nhé
Tôi nghe thế thì cũng đành đứng lên chào chú đi về , trưa hôm sau thì lại thấy nhà chú cúng kiến gì đó khá đông người. Tôi tò mò đến xem thì thấy ông thầy hôm nọ đang ngồi làm lễ , trên bàn lễ còn đặt một giỏ cá to , giấy tiền hương nến đầy đủ . Sau buổi lễ ông thầy vui vẻ đứng lên nói
- Xong rồi , ta đã trả lại họ những thứ đám trẻ lỡ lấy của họ , thôi thì con dại cái mang , sáng mai mọi người đến mộ ông ấy , thắp hương khấn vái xin ông ấy bỏ qua cho , bọn trẻ sẽ tỉnh lại và khỏe mạnh bình thường thôi
Mọi người nghe chưa hiểu thì thầy giải thích
- Cái vong này là của một người câm , không những thế ông ấy còn bị điếc , mới chết được khoảng một tuần , còn lý do chết là do .... Chết đói
Mọi người nghe vậy ai nấy đều biết đó chính là ông Tinh , hóa ra cái bọn trẻ trong đám thằng Tuấn đã lấy trộm giỏ cá của ông ấy rồi đem đi nướng ăn với nhau , bọn chúng còn giấu cái giỏ vào hốc cây đa và lấy rơm ở cánh đồng bên kia cây đa mà nướng cá . Vốn dĩ ông ấy chỉ buồn , không định bụng hại ai , nhưng trời đất hôm ấy nổi cơn mưa lớn kéo dài hơn tuần , ông ấy vì không có cá , không thể đổi gạo , lại trở bệnh nên không thể tìm thức ăn , dẫn đến ông ấy bị chết đói từ đó sinh ra lòng oán hận tìm bọn trẻ trả thù . Nhưng vong này vốn không ác chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình nên mới chỉ hành bọn trẻ đến đây , không có ý hại mạng chúng. Ông ấy còn nhờ hai đứa bé kia giúp ông ấy làm sáng tỏ mọi chuyện và lấy lại đồ bị mất .
Ông thầy chỉ tay về phía tôi và thằng Hưng béo mà nói , sau đó thầy lại nói
- Ta đã xin được tội cho bọn trẻ , ông ấy cũng đã nhận lại giỏ cá mà mọi người đền bù , sáng mai chỉ cần ra mộ thắp hương khấn vái thì sẽ êm xuôi mọi chuyện .
Nói rồi thầy ra về , cũng như lần trước thầy cũng không lấy tiền chỉ xin đồ lễ .
Mọi người nghe thầy giải thích thì vừa sợ , vừa thương , vừa giận . Sợ là sợ chuyện ma quỷ vốn là có thật và đắc tội với ma sẽ phải nhận hậu quả , thương là thương cho ông Tinh , chỉ vì trò đùa của bọn trẻ con mà ông phải mất mạng trong cùng cực đói rét , giận lũ trẻ con nghịch dại mà đã vô tình cướp đi một mạng người . Ai cũng đều buồn và nhận thấy cuộc đời thật vô thường và oan nghiệt .
Sáng hôm sau tất cả các gia đình có con bị hành đều sắm sửa trái cây hương nến đến mộ của ông thắp hương , chú bố thằng Tuấn đại diện cho mọi người khấn ông .
- Thưa chú , chúng cháu là bố mẹ của bọn trẻ đã lấy đi cái giỏ cá của chú , hại chú phải mất mạng , chúng cháu rất ân hận vì đã không dạy dỗ chúng nên người để gây ra cớ sự này . Thôi thì con dại cái mang , phận làm cha mẹ chúng cháu hôm nay có chút lễ mọn , xin chú hãy thương tình chúng nó còn nhỏ mà bỏ qua , chúng nó cũng đã phải chịu hình phạt rồi ạ , đợi chúng nó khoẻ lại chúng cháu sẽ dạy dỗ thật nghiêm khắc để chúng nó biết sai mà sửa , không gây ra hậu quả đáng tiếc như vậy nữa . Xin chú hãy rộng lòng bỏ qua , chúng cháu hứa mỗi tư rằm mồng một sẽ hương nến cho chú đầy đủ ạ .
Nói rồi tất cả mọi người đều cúi rạp người lạy ba lạy rồi cắm hương vào bát hương trên mộ ông , sau đó mọi người đồng loạt ra về. Kỳ lạ thay khi mọi người về đến nhà thì tất thảy bọn trẻ con trong đám thằng Tuấn đều đã tỉnh lại và đã ăn được cháo . Ai cũng vui mừng ra mặt riêng tôi thấy nhẹ nhõm hẳn
Đêm đó tôi lại mơ thấy ông Tinh , lần này ông cười tươi lắm , tay ông còn xách giỏ cá đưa lên mặt cười cười ra điều thích thú lắm , ông đặt hai quả ổi vào tay tôi rồi rời đi , sáng ra tôi giật mình khi thấy bên cạnh giường có hai quả ổi to đang để ở đó . Vậy là ông đã về thăm tôi , mọi khúc mắc đã được tháo gỡ , ông cũng đã lên đường về với cõi hư vô , hy vọng kiếp sau ông được làm một con người sung sướng . Không phải chịu cảnh khổ như kiếp này nữa .
Chú bố thằng Tuấn cũng sang cảm ơn tôi , không quên biếu tôi và ông bà một bọc nhãn to lắm , tôi thấy nhãn thì mừng như bắt được vàng , vội đem đi chia cho thằng Hưng béo cùng ăn , vừa ăn nó vừa nói
- Ăn nhãn chán rồi , giờ tao với mày đi bẻ trộm ổi đi , tao biết chỗ này trồng ổi ngon lắm , đi nhá
- Ờ , đi thì đi , ai sợ ai , chỉ lo mày lại rách quần rồi về mẹ mày đánh cho tét mông thôi .
Vừa nói tôi vừa chạy , nó lại lạch bạch đuổi theo , tuổi thơ cứ thế trôi qua , dần dà bọn chúng tôi đều lớn cả , chẳng ai còn nhắc về cái chuyện ông Tinh Câm ấy nữa ....

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates