Ad Section

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2020

Hiếp Dâm Thi Hài

Hiếp Dâm Thi Hài
Tác giả: Đào Thị Thảo
Dựa trên một câu truyện có thật!
Truyện có chút 18+ xin các bạn cân nhắc trước khi đọc!
Chap 1:Tội lỗi bắt đầu
***
Khu vực nhà xác ở bệnh viện lúc nào cũng vắng vẻ, lạnh lẽo, nó là địa chỉ mà không một ai muốn tới. Nhưng ông Hạnh thì khác, năm nay ông chạm cái ngưỡng tuổi 60 nhưng đã có thâm niên với cái nghề này ngót ngét 30 năm. Cái nghề dùng son phấn, mỹ phẩm để những người chết trở nên tươi tắn, có hồn như đang còn sống. Thậm chí là chắp vá những phần thi thể không còn nguyên vẹn. Ở đây người ta gọi ông là chuyên gia trang điểm cho xác chết. Mỗi lần nghe người ta gọi mình như thế thì ông Hạnh ra điều hãnh diện lắm. Bởi với ông đó là cái nghề mà ông vừa nuôi sống được gia đình lại vừa tích được đức cho con cháu.
Ông Hạnh có cậu con trai tên Huân. Cậu Huân năm nay 35 tuổi đã từng có một đời vợ và hai đứa con. Từ ngày vợ chồng Huân ly hôn tới giờ thì Huân về ở cùng với ông bà Hạnh. Thấy con trai ở nhà chơi bời lêu lổng tối ngày thì ông Hạnh phiền lòng lắm. Ông xin cho Huân một chân làm việc trong công ty môi trường và đô thị, nói thì văn vẻ vậy nhưng thẳng toẹt ra thì ông Hạnh xin cho Huân một chân quét rác đường phố. Vốn là một người ngỗ ngược lại mắc bệnh tâm thần nhẹ nên Huân vào làm được vài tháng thì gây gổ với đồng nghiệp rồi bị đuổi.
Hiếp Dâm Thi Hài


Nghe tin con trai bị đuổi việc ông Hạnh buồn lắm. Ông ngồi trên cái ghế đá cạnh nhà xác hút điếu thuốc lá rồi nhìn xa xăm vào gốc cây bồ đề nhớ lại. Hồi còn nhỏ Huân vốn dĩ là một thằng bé khôi ngô tuấn tú và rất ngoan ngoãn. Vì có độc nhất một đứa con nên hai vợ chồng ông luôn cố gắng làm việc để mai này con lớn lên sẽ không bị thiệt thòi với bạn với bè. Dù cố gắng làm bao nhiêu công việc nặng nhọc nhưng cuộc sống của gia đình ông cũng chật vật chỉ đủ ngày ba bữa cơm. Nghe người quen giới thiệu cái nghề làm trong nhà xác này ông đã thẳng thừng từ chối, nhưng khi nghe đến mức lương ông lại chẳng lưỡng lự mà đồng ý liền. Từ ngày vào làm việc ở nhà xác, ngoài 8 tiếng ngủ ở nhà ra thì đa phần ông ở lại đây. Không có thời gian ở cạnh quản lý Huân nên Huân a dua chơi bời rồi kết thân với đám thanh niên đầu trộm đuôi cướp. Trong một lần đua xe Huân bị hất văng xuống đất, chấn thương vùng đầu dẫn đến bị tâm thần nhẹ. Cứ vài ba tháng Huân lên cơn rồi đập phá hết đồ đạc trong nhà. Huân lấy được vợ và có 2 đứa con thì ông bà Hạnh vui lắm. Nhưng chẳng được bao lâu vợ Huân không chịu được tính khí của chồng nên viết đơn ly hôn rồi dắt hai con bỏ đi.
Chẳng hiểu hôm nay có phải là ngày đẹp trời hay không mà đã quá nửa chiều rồi cũng chưa có cuộc điện thoại nào gọi ông lên nhận xác, nên ông Hạnh xin phép được về sớm. Ngôi nhà của ông nằm trong khu ổ chuột ngay bên bờ kênh. Bờ kênh này lúc nào cũng có mùi thối thủm thủm do rác thải bị người dân đổ xuống vô tội vạ. Về đến nhà thấy Huân đang tụ tập với vài tên thanh niên đánh tá lả. Ông Hạnh điên lắm. Ông đi thẳng lại chỗ Huân dùng chân mà đạp tung sòng bài lên quát :"Mẹ chúng mày! Cút...". Đám thanh niên thấy ông Hạnh thì chúng nó nhanh chân tản ra mỗi đứa mỗi ngả, còn lại mình Huân đứng đó. Ông Hạnh chỉ thẳng mặt Huân mà nói "Mày không chịu làm ăn gì thì cút luôn. Nhà này không có chứa cái thể loại như mày!". Huân nghe thấy thế thì hùng hặc đáp "Thà như ông cho tôi vào nhà xác làm đằng này ông bảo tôi ra đường đứng quét...Tôi không làm!" nói rồi Huân bỏ đi.
Đêm xuống nằm vắt tay lên trán ông Hạnh nghĩ đến câu nói của Huân. Đúng vậy, đã từng có đôi ba lần ông nghĩ đến việc đưa Huân vào nhà xác làm việc nhưng nghĩ đến những lạnh lẽo đã theo ông hơn nửa cuộc đời thì ông lại không lỡ. Cả bản thân ông cũng nghĩ Huân không đủ chữ tâm để làm cái nghề này. Nhưng biết đâu ông lại sai, biết đâu rằng đây lại là cái nghề thay đổi được tâm tính của Huân. Ông hồi nhớ lại ngày xưa, hồi thằng Huân còn bé tí đã theo ông vào nhà xác chơi. Những ngày đầu mới đưa con đến, sợ ảnh hưởng đến tâm lý của con nên ông Hạnh chỉ cho Huân chơi ở trước sân. Chơi một mình thấy chán, Huân tò mò muốn biết rõ công việc của bố nên nó rón rén tìm hiểu. Khác với những đứa con nít khi nhìn thấy xác chết là khóc ré lên vì sợ thì thằng Huân lại chẳng cảm thấy gì. Thậm chí những xác chết đang nằm ở đấy lại có phần thu hút Huân, nó đi lại gần xác chết đưa tay lên sờ nắn. Ông Hạnh nhìn thấy hành động của con thì có phần bàng hoàng. Sau vụ đó ông hạn chế đưa thằng Huân đến chỗ làm việc của mình.
Sáng nay ông Hạnh dậy sớm hơn mọi ngày. Ông mặc bộ đồ chỉn chu hơn mọi bữa. Ông đi đến bệnh viện nhưng lại không đi thẳng đến nhà xác nơi ông làm việc mà ông quẹo ghé vào phòng ban giám đốc. Thấy ông Hạnh đến, ông Thịnh chạy ra cười nói:
_Chú Hạnh có khoẻ không?
Ông Hạnh nhanh miệng đáp
_Khoẻ lắm giám đốc ạ.
Ông Thịnh tươi cười chạy lại nắm mạnh tay ông Hạnh nói:
_Cũng lạ thật chú Hạnh nhỉ, tôi với chú làm việc cùng nhau cũng ngót ngét 30 năm rồi, cùng ở cái bệnh viện bé tí tẹo này mà xem chừng 1 năm đụng mặt nhau chưa đến 2 lần.
Với giọng điệu khách sáo, ông Hạnh trả lời.
_Vâng! Chỉ gặp nhau được đêm tất niên với ngày 27/02 ngày thầy thuốc thôi ạ.
_Vậy là tôi biết hôm nay chú đến đây tìm tôi có việc quan trọng rồi. Chú vào đây uống cốc nước chè rồi ta nói chuyện.
Ông Hạnh đạp chống xe rồi đi thẳng vào phòng giám đốc. Ông Thịnh rót cốc nước chè mới pha còn nóng hổi đẩy về phía ông Hạnh
_Chú uống đi, chú đến đem tin vui cho tôi chứ đừng đem tin buồn. Giờ mà chú xin nghỉ là tôi cũng từ chức luôn đó.
Ông Hạnh như sợ ông Thịnh hiểu lầm ý mình mà cất giọng nói ngay khi ông Thịnh chưa kịp dứt câu..
_Không phải đâu giám đốc... tôi...tôi
Nói đến đây ông lại ngập ngừng. Đúng là ông đã từng làm ở cái bệnh viện này 30 năm rồi nhưng chưa bao giờ ông mở lời nhờ vả ai điều gì cả, đặc biệt là với giám đốc Thịnh. Ngày ông Thịnh mới là bác sĩ thực tập ở cái bệnh viện này thì ông cũng chỉ mới làm việc ở nhà xác được vài tháng. Ngày ấy bệnh viện còn sơ sài lắm, thiếu thốn đủ thứ. Điện đóm cũng không đâu vào đâu. Ông còn nhớ như in cái ngày bệnh nhân đầu tiên của bác sĩ Thịnh chết. Ông là người đẩy xác bệnh nhân xuống nhà xác để tắm rửa. Nhưng ông Thịnh không cho, ông Thịnh cứ nhún lên người bệnh nhân để hô hấp đến mức chiếc áo blouse của ông ướt đẫm mồ hôi. Ông nắm vai ông Thịnh nói :"Chết rồi bác sĩ ạ!". Vừa nói dứt câu thì ông Thịnh bật khóc. Ngày ấy ông còn nghĩ rằng người công tử như ông Thịnh đây không hợp làm bác sĩ. Ấy vậy mà thấm thoắt cũng ba chục năm rồi.
Thấy ông Hạnh ấp úng thì ông Thịnh đặt tay lên vai ông Hạnh mà nói
_Chú Hạnh cứ nói đi. Tôi giúp được nhất định tôi sẽ giúp
_Vâng! Tôi muốn xin giám đốc cho thằng Huân con tôi vào làm việc ở nhà xác.
Ông Hạnh vừa dứt lời thì ông Thịnh vỗ tay vào đùi cười ha hả khoái trí lắm.
_Trời ơi, Quá tốt! Quá tốt chú Hạnh ạ. Tôi đang đau đầu về cái nhà xác này. Chú làm chú cũng biết, ai vào làm cũng chỉ được một hai tuần là nghỉ. Cái này tôi phải cảm ơn chú nhiều lắm. Thế bao giờ thằng Huân đi làm được?
_Dạ, thằng Huân nó đang thất nghiệp. Bao giờ nó cũng đi làm được giám đốc ạ.
_Vậy thì chú nói thằng Huân sắp xếp thứ 2 đầu tuần đi làm nha.
Ông Hạnh không ngờ rằng mọi việc lại diễn ra suôn sẻ như thế. Ông đứng dậy chào ông Thịnh rồi đi xe qua bên nhà xác làm việc. Tâm trạng của ông hôm nay vui lắm!
....
Thời gian trôi qua...
Huân vào nhà xác làm cũng đã được 2 tháng. Ông Hạnh và Huân được phân công làm 2 ca thay phiên nhau. Ông Hạnh trực ca ngày thì Huân trực ca đêm và ngược lại. Ông thấy Huân đi làm đúng giờ giấc, lại thường xuyên học hỏi ông cách trang điểm, cách sơn móng tay móng chân khi gia đình người đã khuất yêu cầu thì ông vui lắm vì Huân bây giờ đã tu chí làm ăn.
Về phần mình thì Huân lại như tìm thấy công việc hợp với mình. Huân cảm thấy hứng với công việc đầy thử thách này. Hôm nay Huân được phân công trực ca đêm. 7 giờ tối sau khi ăn cơm xong thì Huân đến bệnh viện thay phiên cho ông Hạnh về nghỉ. Phòng làm việc của Huân chỉ là một phòng nhỏ kê được chiếc giường. Nằm trên giường nhìn ra cửa sổ vắng lặng, chốc chốc lại có tiếng chim vỗ cánh, tiếng gọi nhau của lũ mèo hoang. Vừa thiếp đi vào giấc ngủ thì có điện thoại báo Huân lên khu E của bệnh viện nhận xác. Nghe nhắc đến khu E Huân nhoẻn miệng cười, bởi Khu E là khu điều trị cho những người bị bệnh tim. Mà chết vì tim thì xác vẫn còn lành lặn, không giống như khu cấp cứu toàn chết vì tai nạn xe cộ xác không còn nguyên vẹn. Hay như khu C điều trị ung thư, chết rồi mà xác cứ trương phình lên, có xác lại héo hon chỉ còn da bọc xương nhìn hãi lắm. Đẩy cabin đến khu E. Trước khi ký giấy vào biên bản nhận xác, như thói quen Huân còn liếc mắt nhìn dòng chữ gắn ở cuối giường bệnh nhân :Tên Hồ Minh Nguyệt_22 tuổi.
Ở nhà xác lúc này chỉ có Huân và cái xác mới được Huân đẩy xuống kia. Thời gian đầu mới vào làm, nhận được cái xác nào là Huân kéo tấm vải đậy lên xác bệnh nhân ra cái roẹt, rồi không kịp hoàn hồn khi nhìn thấy những phần thi thể rụng rời nhão nhẹt không lành lặn mà nôn thốc nôn tháo ra. Như đã có kinh nghiệm, lần này Huân không hấp tấp vội vàng mà từ từ lật tấm vải trắng đang được đậy trên xác của bệnh nhân xuống. Như đã biết xác chết này là một cô gái tên Nguyệt 22 tuổi. Khi nhìn thấy Nguyệt, Huân như bị câu hồn đoạt phách. Huân đứng như chết chân nín thở nhìn ngắm Nguyệt. Nguyệt đẹp lắm, một vẻ đẹp khó có thể miêu tả. Nguyệt đã chết nằm đó nhưng vẫn đẹp như một bức tranh vẽ về một cô gái đang nằm ngủ. Huân nhẹ nhàng cởi từng núc cúc áo bệnh nhân trên xác Nguyệt ra mà tắm rửa. Cúc áo mở đến đâu thì thân hình mỏng manh trong như băng, sạch như ngọc của Nguyệt được mở ra đến đó. Khi cúc áo thứ 3 được mở thì để lộ ra cặp ngực trắng ngần săn chắc mềm mại của Nguyệt. Nhìn thấy cặp vú của người con gái mới ngoài đôi mươi đang nhấp nhô trong vạt áo thì Huân không kìm lòng nổi nữa. Huân cho 2 bàn tay vào nhào bóp cặp vú đã lạnh như băng của Nguyệt. Như chưa thoả mãn, Huân cởi vội chiếc áo trên xác Nguyệt ra rồi mân mê sờ soạn khắp xác cô. Huân nhắm mắt cúi xuống hôn lên cái xác lạnh lẽo một cách ngấu nghiến rồi tụt người xuống hôn lên cặp vú của Nguyệt. Bàn tay Huân vẫn mân mê sờ soạn khắp thân xác rồi tụt quần Nguyệt xuống mà lê chiếc lưỡi bẩn thủi của mình hôn từ cổ xuống đến gót chân. Lúc này tiếng gió rít cuộn trào bên ngoài pha với tiếng mèo hoang ré lên giành mồi cũng không làm cho Huân tỉnh lại. Huân lại thấy những điều đó như đang cổ vũ mình, nghĩ thế Huân tụt quần nhảy bổ lên cabin rồi cho cái thứ bẩn thỉu của mình vào giữa háng xác Nguyệt mà nhún. Vừa nhún Huân vừa bóp miệng cái xác mà hét lên một cách bệnh hoạn "Rên đi em!"...
Xong cuộc Huân nằm vật lên trên xác Nguyệt mà thở hổn hển. Vài phút sau như sợ điều gì đó, Huân bước xuống tắm rửa cái xác thật sạch sẽ rồi đẩy vào phòng lạnh. Sau đó Huân về phòng nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ ngủ...Đang thiu thiu ngủ thì Huân nghe có tiếng bước chân ai nhẹ như gió dẫm vào chiếc lá khô ngoài cửa... Giọng một cô gái âm vang thì thầm trong gió "THẰNG KHỐN"

Hiếp Dâm Thi Hài 3!
Tác giả: Đào Thị Thảo
Dựa trên một câu truyện có thật!
Truyện có chút 18+ xin các bạn cân nhắc trước khi đọc!
Chap 3: Trả giá

***
8 giờ sáng ông Hạnh đến nhà xác thay ca cho hắn. Thấy hắn mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài thì ông ra điều lo lắng hỏi: "Đêm qua không ngủ hay sao mà 8 giờ sáng rồi còn ngáp?". Hắn chẳng nói năng câu gì chỉ lắc đầu nhẹ rồi ký vào giấy giao ca đi về. Đường từ bệnh viện về đến nhà vẻn vẻn chưa đến 6 cây số. Trên đường về nhà còn chừng 3km thì đột nhiên hắn mắc tiểu, nhả số xe phóng nhanh về nhà nhưng cái bụng cứng lại khiến hắn không chịu nổi nữa. Hắn gạt chống xe rồi chạy vào gốc cây ven đường vắng vẻ mà vạch của quý ra đái. Đứng tưng hửng nhìn trời nhìn đất 5,7 phút mà rặn mãi cũng không ra giọt nào, bụng hắn càng lúc càng buốt cứng lên vì đau. Hắn chẳng hiểu đã có chuyện gì xảy ra với mình, hay do bản thân chẳng đái bậy ngoài đường bao giờ nên thằng cu của hắn không chịu nghe lời. Nghĩ thế hắn nhịn đau đớn lên xe phóng ù về nhà. Về đến nhà hắn chẳng kịp dựng chống xe mà phi ngay vào nhà xí. Hắn lại đứng tưng hửng ở nhà xí tầm 10 phút, làm đủ mọi tư thế đứng rồi ngồi rồi lại đứng lại ngồi mà mãi không đái ra được. Lúc này hắn mới cúi xuống kiểm tra của quý của mình xem nó bị cái gì. Thì hắn giật mình thảng thốt khi của quý của hắn có vết cắn khá sâu, cái vết cắn ấy xem chừng còn mới lắm. Hắn cố lục lại trí nhớ của mình xem ai đã cắn hắn? Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cơn đau từ bọng đái lại xuất hiện khiến người hắn bứt rứt đến tê buốt lại. Hắn ráng hết sức lết ra khỏi nhà xí vọng giọng vào nhà gọi bà Hạnh: "Mẹ, mẹ ơi!". Bà Hạnh từ trong bếp chạy ra thấy khuôn mặt đau đớn của cậu con trai thì lấy làm lạ vồ vập hỏi: "Sao thế hở con?". Hắn nhăn nhó ôm bụng mà trả lời chữ được chữ mất: "Tôi...tôi mắc đái!". Bà Hạnh ra điều bất ngờ lắm :"Đái thì vào nhà xí mà đái!". "Tôi mắc đái mà đái không được!". Bà Hạnh thấy khuôn mặt đau đớn của hắn thì nhận ra sự việc nghiêm trọng hơn bà tưởng. Bà qua bên hàng xóm gọi xe ôm chở hắn vào bệnh viện rồi đánh điện báo cho ông Hạnh biết. Sau khi được bác sĩ thông tiểu thì khuôn mặt hắn sảng khoái hẳn. Hắn vểnh mặt lên đi về.
Hắn nằm vật ra giường nhắm mắt miên man chìm dần vào giấc ngủ. Trong cái cơn miên man giữa tỉnh và ngủ hắn thấy rõ ai đó đi lại gần chỗ hắn cúi xuống thì thầm vào tai: "Thằng khốn!". Sau đó đi lại cuối giường nhìn chằm chằm vào mặt hắn rồi dơ con dao sáng loáng nhọn hoắt lên nhắm vào giữa háng hắn mà bổ xuống. Hắn choàng mở mắt ngồi bật dậy đi tìm khắp căn phòng của mình xem ai là người to gan định giết hắn. Hắn điên cuồng lật tung chiếc giường lên quát "Có giỏi mày ra đây!". Nói rồi hắn đập phá mọi thứ trong căn phòng. Bà Hạnh thấy con như vậy thì sợ lắm, bà gọi điện báo cho ông Hạnh biết: "Về nhanh ông ơi, thằng Huân nó lên cơn rồi!". Nói xong bà chạy lại an ủi con "Sao vậy con? Bình tĩnh đi con.". Hắn thấy bà Hạnh chạy lại thì lấy tay bóp mạnh cổ bà nhấc lên ném phịch xuống sàn nhà quát "Bà, bà định giết tôi đúng không?". Bà Hạnh đau đớn nhăn nhó nghe con trai nói thế thì bật khóc: "Con ơi, bình tĩnh con ơi!". Hắn nghe thấy tiếng bà Hạnh than khóc thì dần dần tỉnh lại rồi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Ông Hạnh về đến nhà đưa cho hắn vài viên thuốc an thần mà hắn vẫn uống sau mỗi lần lên cơn rồi hắn ngủ thiếp đi. Gần 7 giờ tối hắn tỉnh giấc vì đói, tính ra thì cả ngày hôm nay hắn chưa ăn gì cả. Hắn chạy xuống dưới bếp vét tô cơm nguội ăn ngấu nghiến rồi tắm rửa chuẩn bị đi làm. Lúc tắm hắn cúi xuống kiểm tra lại của quý của mình vì khi bị động vào nước thì xót và nhức lắm. Hắn thấy chỗ vết cắn đã bị mưng mủ và rỉ nước màu vàng thì trong lòng đầy lo lắng. Đang đăm chiêu suy nghĩ thì tiếng bà Hạnh vọng lên: "Huân ơi, đến giờ đi làm rồi!". Tiếng gọi cơm áo gạo tiền ấy đưa hắn quay về với thực tại.
Đến nhà xác hắn ký giấy nhận ca, nói chuyện với ông Hạnh vài câu rồi vào vị trí làm việc. Sau một giấc ngủ dài của buổi chiều hôm nay thì giờ hắn tỉnh táo lắm. Hắn lướt điện thoại xem thông tin báo đài để giết thời gian rồi đi ra căn tin mua ly cà phê đem về phòng đủng đỉnh nhâm nhi. Đêm nay khu vực nhà xác thật êm ả, tiếng gió thổi làm lá cây rung khe khẽ, lâu lâu có tiếng mèo hoang vờn nhau nghe thật quen thuộc... Chuông điện thoại vang lên, hắn nhồm hẳn người dậy nghe máy: "Alo, phòng xác nghe!". Đầu dây bên kia đáp: "Đến khu E nhận xác anh ơi!". Hắn cúp máy rồi tất tả đẩy cabin qua khu E. Khu E hôm nay vắng vẻ lắm, đi từ tầng trệt lên tới lầu 3 mà hắn không đụng mặt người nào. Hắn đẩy cabin đến giường số 6 lầu 3. Cái giường mới hôm qua hắn cũng đến nhận xác thì hắn gặp cô hộ lý. Nhìn thấy cô hộ lý hắn tươi cười vì nhận ra người quen hôm qua mới bị lạc đường: "Ô! Em làm ở đây à?". "Dạ, em mới vào làm mấy ngày!". Nghe thấy thế hắn trách cô: "Vào mấy ngày rồi mà còn lạc đường." Vừa nói hắn vừa cầm bút ký vào biên bản nhận xác. Trước khi đẩy cái xác chết đi hắn quay qua hỏi cô hộ lý: "Em tên gì ấy nhỉ?". Cô hộ lý vừa đưa tay chỉ vào bảng tên vừa cười nói :"Em tên Nguyệt!". Hắn cười tươi như hoa rồi nói: "Nguyệt bữa nào đi uống cà phê với anh nha!"
...
Nhà xác lúc này lại chỉ có mình hắn và cái xác đang nằm kia. Vẫn quy trình cũ hắn từ từ vén tấm vải trắng đang được đậy trên xác bệnh nhân ra. Cái xác vừa được mở ra thì hắn ngờ ngợ phát hiện ra điều gì rồi kéo thật nhanh toàn bộ tấm vải xuống. Cái xác ấy không ai khác chính là hắn. Hắn rú lên run bần bật rồi chạy nhanh lại tờ biên bản nhận xác để xác nhận lại thông tin. Trên biên bản ghi "Trần Văn Huân_35 tuổi!". Hắn sửng sốt đến tột độ rồi chạy thục mạng ra khỏi nhà xác. Vừa chạy hắn vừa ngoái đầu lại nhìn vào cánh cửa nơi đang chứa xác của mình rồi xô ầm vào cô hộ lý tên Nguyệt. Hắn thấy cô Nguyệt thì hét lên: "Mày làm gì tao?". Cô Nguyệt phá lên cười một giọng điệu rất ma mị rồi biến hình thành một con ma nữ tóc dài với khuôn mặt trắng bệch nổi đầy gân xanh còn ánh mắt thì một màu trắng xoá. Cô nhìn hắn rồi quát: "Thằng khốn, mày sẽ phải trả giá!". Nghe xong câu nói hắn lịm đi.
Chuông đồng hồ báo thức lúc 3 giờ khiến hắn choàng tỉnh. Hắn thấy mình đang nằm ngay ngắn trên giường thì thở phào nhẹ nhõm: "May quá, mình nằm mơ!". Theo thói quen hắn ngồi dậy mặc áo khoác cầm đèn pin đi quanh khu vực kiểm tra, nhưng hắn sực nhớ ra hôm nay không có cái xác nào cả. Hắn định cởi áo đi ngủ tiếp thì cơn mắc tiểu lại xuất hiện. Hắn đi ra nhà vệ sinh đứng tần ngần tầm 10 phút mà không đái được. Đã thế của quý của hắn lại bị đau nhức hơn sáng ngày. Hắn nghĩ hắn nên quay về phòng đợi trời sáng rồi đi bác sĩ khám. Hắn vòng ra phía sau nhà vệ sinh đi tắt qua nhà xác để về phòng cho nhanh, khi đi ngang qua nhà xác thấy đèn chưa tắt. Hắn đi nhanh lại cửa nhòm vào trong thì thấy ở giữa phòng có cái cabin, trên cabin đầy những chiếc lá khô hôi hám bẩn thỉu. Hắn đi lại gần thì hoảng hốt bỏ chạy...thì ra hắn không nằm mơ!

Hiếp Dâm Thi Hài 4!
Tác giả: Đào Thị Thảo
Chap 4: Đền tội_ Kết thúc

***
Hắn đang cắm đầu cắm cổ chạy thì nghe thấy có người gọi hắn :"Huân ơi! Huân!". Đó là cô Lợi, cô Lợi làm lao công ở cái bệnh viện này đã gần chục năm rồi. Cứ 5 giờ sáng là cô đi đến khu nhà xác để quét dọn lá cây. Hắn không bao giờ để ý đến sự có mặt của cô, thậm chí hắn còn khó chịu với cô vì lần nào gặp hắn cô cũng cười nói hỏi thăm hắn vài câu. Giờ nghe thấy tiếng cô hắn lại thầm biết ơn. Hắn đang nhìn dáo dác xung quanh để tìm cô thì trên cây bồ đề cô cất tiếng "Cậu Huân, may quá tôi đang không biết nhờ ai thì gặp cậu. Cậu giúp tôi cầm đầu sợi dây thừng này với.". Hắn đứng lên, làm theo quán tính nhưng chẳng để ý đến những gì cô Lợi đang làm. Vừa giăng dây lên cây bồ đề cô vừa giải thích :"Gốc cây bồ đề này yếu lắm rồi, tôi sợ nó không chịu được lực mà bật gốc chết thì phí lắm. Cậu xem có phải nó ngả hẳn qua một bên rồi không? Chỉ cần cậu chèo lên là nó bật gốc liền. Có đúng không cậu Huân? Cậu Huân, cậu nghe tôi nói không?". Hắn đang ngó trước ngó sau để tìm con ma nữ, hắn sợ con ma sẽ thình lình xuất hiện ở bất cứ đâu rồi đưa cái bản mặt chình ình trắng xoá ra hù doạ hắn. Tiếng gọi dồn dập của cô Lợi khiến hắn quay lại với thực tại, hắn trả lời :"Vâng!". Cô Lợi buộc xong cành bồ đề thì tụt xuống lấy chổi quét sân. Miệng cô nói luôn hồi làm cho hắn dần lấy lại bình tĩnh. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy đàn bà lắm mồm lại khiến cho người ta dễ chịu đến thế. Hắn cho 2 chân lên ghế rồi gục đầu xuống gối ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Trời đã tờ mờ sáng, tiếng chim sẻ ríu rít gọi nhau đi tìm mồi. Xa xa tiếng người cười nói văng vẳng bên tai khiến hắn giật mình. Người hắn ướt đẫm mồ hôi, hắn bị sốt, lại mắc tiểu nữa, hắn rên gru gru ôm đũng quần chậm rãi từng bước ra nhà vệ sinh. Hắn đứng cởi khoá quần lôi của quý của mình ra nhưng hắn đau. Tay hắn chạm phải cái chất gì nhầy nhầy nhớt nhớt, hắn đưa lên mũi ngủi thì có mùi ngai ngái tanh tanh. Hắn nhẹ nhàng chậm rãi tụt hẳn quần xuống để kiểm tra. Của quý của hắn bị chảy mủ ướt hết đũng quần xì, cái thứ mủ màu trắng trắng vàng vàng lại pha thêm tí màu đỏ của máu khiến hắn sợ. Nhưng trước nhất hắn nên đi đái đã vì bọng đái của hắn tức lắm rồi. Hắn đứng nhăn mặt rặn thật mạnh vẫn không sao mà đái được. Hắn móc điện thoại trong túi ra gọi cho ông Hạnh nhờ ông đến sớm thay ca cho hắn đi lên khu trên khám. Ông Hạnh tất tả chạy đến thì hắn đã lên trên khu trên khám rồi. Vừa đi hắn vừa xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc đã xảy ra với mình. Hắn lẩm bẩm _Nguyệt...Nguyệt nghe quen lắm, rõ ràng quen lắm! Gần đến khu cấp cứu thì hắn à lên một tiếng thật to như vừa phát hiện ra điều gì đó. Hắn hét lên: "Là nó, chính là nó...là cái xác mình đã...!". Hắn kịp bịt miệng dừng lại vì xung quanh hắn lúc này rất đông người. Đầu óc hắn đảo như lạc rang sau khi tìm ra câu trả lời cho những điều ma mị mà hắn gặp trong 2 ngày vừa rồi, trong lòng hắn càng sợ hơn.
Đến khu cấp cứu hắn trình bày sự việc. Vừa trình bày hắn vừa nhìn ngó qua trái qua phải rồi cả đằng sau, hắn luôn luôn có cảm gác ai đó đang đi theo hắn, để ý từng hành động của hắn... Một phần vì hôm qua hắn đã đến đây khám, phần vì cũng là người làm trong bệnh viện này nên hắn không phải đợi lâu. Sau khi thăm khám bác sĩ kết luận hắn bị tắc đường tiểu với lý do nhiễm trùng. Bác sĩ khuyên hắn nên nhập viện nhưng hắn nói hắn làm việc ở đây, nếu có gì cấp bách hắn sẽ chạy đến. Khuyên nhủ không được bác sĩ đành thông tiểu và phát thuốc cho hắn. Trước khi ra về bác sĩ cẩn thận căn dặn hắn đủ điều. Bước chân ra khỏi phòng cấp cứu thì trời cũng đã gần trưa. Nhưng hắn không về nhà mà quay lại nhà xác gặp ông Hạnh. Ông Hạnh vừa thấy hắn đã chửi: "Cả đêm trực không có cái xác nào thì hà cớ gì mày lôi cabin ra rồi chất lá cây lên đó làm gì? Mày rảnh quá đâm ra đầu óc có vấn đề à?". Hắn không cự cãi như mọi lần mà nhăn nhó đi thẳng lại chỗ ông ngồi xuống nói: "Tôi bị đau đớn như thế này mà ông không hỏi thăm được một câu. Cứ gặp là chửi mà không hỏi nguyên do. Tôi bị dở à mà tôi đem lá cây chất lên cabin làm gì?". Ông Hạnh nghe cậu con trai nói thế thì hỏi: "Mày bị cái gì?". "Tôi bị nhiễm trùng cái chỗ đó dẫn tới bị tắc đường tiểu!". Ông Hạnh nghe thấy thế thì vặt vẹo: "Nhiễm trùng cái chỗ đó? Mày làm cái gì để bị nhiễm trùng? Chắc đi chơi gái tầm bậy tầm bạ rồi lây bệnh chứ gì?". Hắn vẫn còn sốt và mệt nên không còn hơi để cự cãi với ông Hạnh nữa. Hắn tính hỏi ông vài câu nhưng khó mở lời vì mới cách đây 2 tháng thôi, ngày hắn mới vào làm ông Hạnh căn dặn hắn đủ điều về thế giới tâm linh. Nhưng với bản tính lì lợm hắn chẳng thèm nghe, hắn còn hùng hổ đứng lên tuyên bố "Chết là hết". Giờ nghĩ lại chuyện đó càng khiến hắn khó mở lời hơn. Cuối cùng hắn quyết định đứng lên đi về.
Do chỗ của quý bị đau không thể ngồi xe hắn đành gửi xe lại bệnh viện rồi đi bộ về nhà. Lúc này hắn vẫn còn âm âm sốt, trời giữa trưa thì nắng như đổ lửa. Đang đau đớn nhăn nhó lững thững ra đến cổng bệnh viện thì hắm gặp cô Lợi. Thấy cô Lợi tại thời điểm này hắn lại đem lòng khó chịu. Hắn lờ đi vờ như không thấy thì cô Lợi gọi hắn :"Cậu Huân, cậu bị gì thế? Nãy tôi thấy cậu đi vào phòng cấp cứu". Hắn trả lời cho qua chuyện "Con đi khám tổng quát cô ơi, thôi con về.". Cô Lợi lại gần hắn, nghe thấy câu trả lời cô đưa tay lên đánh vào vai hắn "Cậu đùa tôi à, ai đời đi khám tổng quát lại vào phòng cấp cứu bao giờ. Tôi biết hết rồi, cậu đợi tôi lấy xe chở cậu về". Hắn toan cất giọng từ chối nhưng nghĩ như thế cũng tốt nên hắn đứng trước cổng chờ. Một lúc sau cô đi ra, trước khi hắn lên xe cô dúi vào tay hắn tờ giấy màu đỏ đã được gấp lại cẩn thận cô nói :"Bùa đấy, bùa trừ tà đấy. Tôi biết đêm qua cậu gặp ma. Cậu cầm lấy, nó có tác dụng đấy". Hắn đang chới với trong việc tìm người tâm sự, khi nghe cô Lợi nói vậy hắn tròn xoe mắt ngạc nhiên "Sao...sao cô biết?". "Tôi biết chứ, tôi biết cậu còn đang bị con ma nữ đến đòi nợ cơ". Câu nói của cô Lợi khiến hắn giật mình khiếp sợ lắp bắp "Nó...nó đòi nợ con á?". Cô Lợi lái xe nhưng không quay lại mà hỏi: "Cậu nợ gì nó thế?". Câu hỏi của cô khiến hắn suy nghĩ, chẳng lẽ hắn lại đi nói cái việc mà hắn hiếp dâm xác chết ra đây? Hắn đành trả lời chống chế "Con nợ cái con mẹ gì nó!". Câu chuyện đang diễn ra thì xe dừng lại :"Đến nhà cậu rồi, cậu xuống đi!"." Ủa cô, sao cô biết nhà con vậy?". "Tôi làm việc chung với bố cậu gần chục năm, đến nhà cậu chơi mấy lần, chẳng lẽ không biết nhà cậu!". Với câu trả lời đầy thuyết phục ấy hắn chỉ có thể gật gù cho qua rồi xuống xe. Trước khi đi vào nhà hắn quay lại hỏi cô :"Cô ơi, cô có biết ai đó bị ma cắn chưa? Chẳng hạn như đang đi đường vậy nè rồi vô tình dẫm phải cái đầu của con ma rồi nó đau quá nó cắn vậy đó cô... có chuyện đó không cô?". Nghe thấy câu hỏi của hắn thì cô Lợi phá lên cười, cô không nghĩ rằng một thằng đàn ông to xác đi gần hết nửa cuộc đời rồi lại đặt ra một cây hỏi ngớ ngẩn như vậy :"À, chuyện dẫm vào đầu con ma khiến con ma đau thì không có, nhưng ma cắn thì có.". Hắn hấp tấp hỏi :"Vậy là có hả cô, rồi cái chỗ bị cắn đó sẽ thế nào?". Cô Lợi lắc đầu nói: "Tôi chịu, để tôi lên chùa hỏi thầy rồi trả lời cậu sau.". Hắn gật đầu lững thững đi vào nhà. Không biết rằng do bùa có tác dụng hay gì mà ngày hôm nay hắn ăn khoẻ ngủ ngon, thậm chí hắn còn đi đái được nữa. Hắn vui sướng lắm, miệng buột ra một vài câu hát quen thuộc rồi bới tô cơm đầy ắp và vào miệng. Bà Hạnh thấy con trai hôm nay vui vẻ bà cũng thấy mừng trong lòng. Hắn thấy bà Hạnh thì hỏi bà đôi ba câu "Mẹ, mẹ có biết ở chỗ làm của bố có cô lao công tên Lợi không?". Bà Hạnh suy nghĩ một hồi rồi trả lời "Có, mấy lần mẹ đến bệnh viện đưa cơm cho bố thì thấy, nhưng mà dạo này mẹ không thấy, sao hở con?". "À, sáng ngày cô ấy chở con về, cô ấy nói cô ấy đến nhà mình chơi mấy lần rồi." Bà Hạnh nghe thấy con trai nói thế thì thắc mắc "Cô Lợi nào con? Cô Lợi lao công hả? Bố con đúng là làm trong bệnh viện thật nhưng mà là làm trong nhà xác. Ông ấy làm 30 năm rồi mẹ có thấy đồng nghiệp nào đến đây chơi đâu. Đến lễ tết người ta còn chẳng dám đến vì sợ xui xẻo nữa là...là đến chơi!". Hắn chẳng quan tâm đến lời bà Hạnh nói vì trong đầu hắn lúc này chỉ muốn gặp cô Lợi để cám ơn cô vì lá bùa cô đã cho mình. Sau câu chuyện với bà Hạnh thì hắn chuẩn bị đồ đạc đi làm. Đêm đó đi làm hắn chẳng gặp sự lạ nào, còn đẩy cabin đi nhận 2 cái xác về tắm rửa đâu vào đấy. Hôm nay tâm trạng hắn rất vui, hắn nằm trên giường chu mỏ ra thổi sáo thì cô Lợi xuất hiện. Cô ngồi tâm sự với hắn tỉ thứ trên trời dưới đất khiến hắn vui lắm. Hắn thấy lạ, lạ vì mới chính thức bắt chuyện với cô Lợi từ ngày hôm qua thôi. Mà sao cô Lợi lại đem đến cho hắn cái cảm giác tin tưởng thân quen như là tri kỷ vậy. Nói chuyện với cô nhưng có lẽ mệt quá hắn ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Sáng giật mình dậy hắn định đi tìm cô nhưng lại thôi vì hắn nghĩ mới sáng sớm chắc cô đang quanh quẩn ở góc nào đó lau dọn.
Sáng nay ông Hạnh đến sớm hơn mọi ngày, ông dặn hắn lên trên bệnh viện thay băng nhưng hắn trả lời :"Bác sĩ hẹn con tối nay bố ạ. Thôi để tối con đi làm rồi con ghé thay sau!". Thấy hắn ngoan ngoãn dạ dạ vâng vâng ông lấy làm lạ lắm, nhưng trong lòng lại phấn khởi vui mừng. Ông nói với hắn :"Thôi con về ngủ đi, sau đêm mai là hết tuần bố con ta đổi ca." Hắn "Dạ vâng" rất ngoan ngoãn rồi về, gần đến nhà hắn còn ghé vào quán phở đánh chén no say rồi về nằm ngủ ngon lành.
Tối đó đi làm, trước khi ghé qua bên nhà xác để làm việc thì hắn ghé qua bên bệnh viện thay băng theo lời bác sĩ dặn. Bác sĩ thông báo cho hắn tin vui rằng của quý của hắn có dấu hiệu phục hồi tốt. Hắn nghĩ người nên biết tin vui này đầu tiền phải là cô Lợi, nghĩ thế hắn chạy thẳng đến phòng tạp vụ hứng khởi ghé đầu vào trong gọi cô :"Cô Lợi ơi cô Lợi!". Thấy có người gọi cô Lợi thì một cô gái còn khá trẻ bước tới trả lời :"Cô Lợi nghỉ làm gần tháng nay rồi mà anh.". Hắn hỏi lại một lần nữa "Cô Lợi ốm ốm cao cao nói nhiều cơ mà em, em có nhầm không?". Cô gái kia quả quyết "Nhầm là nhầm thế nào ạ? Ở chỗ chúng em có mỗi cô tên Lợi thì cô ấy nghỉ rồi!". Nghe xong câu trả lời hắn xùi bọt mép lăn đùng ra đất.
Khi tỉnh lại hắn đang nằm trong phòng cấp cứu. Thấy hắn tỉnh lại các y bác sĩ vây quanh hắn đông lắm. Người thì nhìn hắn lắc đầu thương cảm, người thì tò mò đứng chờ coi thái độ của hắn. Vị bác sĩ thay băng cho hắn hồi nãy đi lại gần hắn thông báo, vẻ mặt hết sức bất ngờ "Cậu Huân, cậu Huân...tôi không hiểu sao mới cách đó 15 phút tôi thay băng cho cậu, kết quả phục hồi tốt mà 15 phút sau người ta đưa cậu vào đây thì cái đó của cậu...". Tai hắn ong ong ù ù như có vò vẽ đang chui ở trong khiến hắn nghe câu được câu mất. Hắn giật phăng tờ giấy kết luận của bác sĩ căng mắt ra đọc "Dương vật bị rụng bất thường!". Tay hắn ôm ghì lấy đầu rồi vỗ thật mạnh vào hai bên thái dương vì tiếng kêu o o đầy đau đớn. Hắn vùng vằng đứng dậy đi ra khỏi cửa nhưng bị cản lại, hắn quát lên "Quần áo của tao đâu?". Cô y tá luống cuống mở hộc tủ chạy lại đưa cho hắn. Trong cơn mê man đau đớn, hắn cho tay vào trong túi quần lấy tấm bùa ra. Tay hắn run rẩy xé lá bùa rồi đọc dòng chữ được viết bên trong :"Đi chết đi!". Đọc xong hắn lại lịm đi vì thuốc gây mê vẫn còn tác dụng. Nửa đêm có ai đó lay người hắn thật mạnh khiến hắn thức giấc. Rồi thì thầm vào tai hắn "Bước đi, bước đi nào". Hắn bước đi trong vô thức nhưng hắn vẫn nhìn thấy bà Hạnh đang ngủ gục trên bàn, hắn dùng hết sức dơ tay với lấy áo bà nhưng không với tới. Có ai đó đang đẩy hắn bước đi, tiềm thức hắn hoảng sợ hắn cố mở miệng gọi "Mẹ ơi, cứu con!". Nhưng tiếng gọi trong tiềm thức ấy không đủ mạnh để đến tai của bà Hạnh. Hắn vẫn loạng choạng bước từng bước về phía nhà xác... Trong đầu hắn lúc này đầy rẫy hình ảnh cô Lợi biến thành con ma nữ tên Nguyệt rồi con ma nữ lại biến thành cô Lợi, cả cái cảnh hắn cưỡi lên xác của Nguyệt thoả mãn vùng vẫy đều hiện ra mờ mờ ảo ảo chồng chéo lên nhau. Những câu nói ma mị giằng xé trong đầu hắn :"Thằng ngu, làm sao tao biết nhà mày à? Làm sao tao biết mày có ma nữ theo à?..." Rồi cái giọng trong đầu hắn lại đổi hội thoại "Cây bồ đề không khoẻ, sợ xác mày treo lủng lẳng trên đó bị bật gốc đó thằng ngu. Haha... Chính tay mày, chính tay mày thắt thòng lọng cho mày đó." . Những giọng nói như gió ấy lúc gần xát bên tai lúc lại xa văng vẳng đâu đó như tận dưới đáy của địa ngục khiến đầu hắn đau như búa bổ. Giọng nói trong đầu hắn lại hối thúc "Đi đi, đến gốc cây bồ đề đi!". Hắn nghe theo tiếng nói bên tai mà đi. Đi qua nhà xác, hắn biết bây giờ là 3 giờ sáng bởi tai hắn nghe thấy tiếng chuông báo thức chính hắn cài đặt, nhưng chân tay hắn nhũn ra như có ai đang đi dùm hắn vậy. Ra đến gốc cây bồ đề, nhìn thấy sợi dây thừng thòng lọng thắt nút. Hắn trèo lên, cho đầu vào rồi buông mình xuống!...
Hết!  

Tác giả: Đào Thị Thảo

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates