Ad Section

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2020

Bí mật đáng sợ của mẹ chồng full

Tác giả: Pham Tramm
#1
Có những chuyện, không thể lường trước được...
Tôi, một cô gái tròn 20,tôi và anh quen nhau từ khi tôi 17. Hai năm sau đó chúng tôi lỡ đi quá giới hạn, anh ấy đồng ý cưới tôi, nhưng tiếc rằng... Mẹ anh ấy...không thích tôi!
Đã 1 năm kể từ khi chúng tôi cưới nhau, con của chúng tôi cũng khá cứng cáp rồi, tôi hạnh phúc rất nhiều, dù nhiều khi vẫn bị mẹ chồng cay nghiệt...
- Con Tiểu Phàn đâu? Ra má biểu!
- Dạ con nghe!
Bốp. Âm thanh vang lên, má tôi đau rát...
-Mẹ, con xin lỗi, nhưng con đã làm gì sai ạ?
Cháttt, lại một âm thanh chói tai vang lên... Tôi đã ứa nước mắt, chuyện này đã đỗi quen thuộc...
-Tao nói mày bao nhiêu lần rồi, ai cho mày ra vườn!
- Dạ, con định quét dọn để đón tết ạ!
-Mày còn dám cãi à?

Bí mật đáng sợ của mẹ chồng


Liên tiếp sau đó là những trận đòn roi, phận làm dâu tôi sao dám chống trả. Mọi chuyện kết thúc, tôi lê xác về phòng ru con ngủ, đứa con nằm trong nôi bé nhỏ, khiến tôi dù đau đớn cỡ nào cũng không cho phép mình bỏ cuộc, tôi không muốn đứa trẻ sẽ đi theo vết xe đổ của tôi!
Cạch. Chồng tôi đã đi làm về rồi...
-Anh về rồi à? Anh đói chưa? Em xuống hâm đồ ăn anh ăn nhé!
-Không cần! Hôm nay cô có bén mảng ra căn nhà sau vườn không?
- Em... Em.. Xin lỗi! Em chỉ định quét dọn thôi...
- Tôi cảnh cáo cô lần cuối! Đừng để tôi phải nói nhiều!
Anh vô tâm thế ư? Tôi bị đánh thế này, anh không cảm thấy thương tôi tý nào sao? Nực cười!
Đêm đó, tôi nghĩ rất nhiều, tại sao can nhà sau vườn tôi lại không được phép ra? Chẳng lẽ??? Chắc không phải đâu? Chắc tôi nghĩ quá nhiều rồi! Quay sang bên cạnh, anh không ở đây, bình thường, cứ tầm 1h-2h đêm, anh đều không ngủ cùng tôi, anh hôm nay chắc lại bận rồi.. Tôi thiếp đi trong mơ màng.
-Tiểu Phàn! Mở mắt ra!
Xung quanh tôi, mọi thứ cứ mơ màng, đây chẳng phải nhà tôi sao, đây là phòng cũ của tôi, tôi đang soi gương, nhưng quái lạ, khuôn mặt kia, đâu phải tôi!
Một khuôn mặt đầy máu me, một bên mắt bị lồi ra rất kinh khủng, thật sự đáng sợ!
-Chị ... Chị là ai? Xin đừng làm gì tôi!
-Chị đây! Chị của em đây! Tiểu Phàn, mau nhìn kĩ đi, là chị đây em? .
Lúc này, tôi cố gắng nhìn kĩ, đúng rồi, mới xa nhà hơn 1 năm mà tôi đã không nhận ra chị, nhưng chị bị sao vậy? Sao ánh mắt chị đau đớn đến sâu thẳm như vậy?
-Chị... Chị sao vậy, sao chị ra nông nỗi này??? Chị ơi!
-Em ra sau vườn nhà chồng em đi, sáng mai nhất định phải đi, em nhớ kĩ đây, tầm 11h trưa, lúc đó mẹ chồng em đi qua nhà họ hàng, chồng em chưa đi làm về. Hãy ra đó, rồi em sẽ biết!
Chị dần dần biến mất trước gương, tôi giật mình, thức giấc, mồ hôi nhễ nhại! Tại sao chứ? Sao chị tôi lại hiện ra với bộ dạng như vậy? Chẳng phải chị ấy đang điều tra một vụ án mất tích bí ẩn của các nữ sinh trung học sao? Sao lại có thể như vậy?
Sáng hôm đó...

#2
Tác giả: Pham Tramm

Tôi vẫn sinh hoạt như bình thường, đến gần 10h30, tôi thấy mẹ mang một túi trái cây và một ít đồ, dặn tôi ở nhà trông nhà, 2 tiếng nữa sẽ về.
Nhân cơ hội này, tôi sẽ thử ra ngoài kia xem sao, tôi cũng không tin lắm vào tâm linh, nhưng thôi kệ, dù sao tôi cũng rất tò mò muốn biết trong căn nhà đó có gì!
Tôi đem bé Tít lên phòng, ru nó ngủ, mọi chuyện xong xuôi, tôi đi vòng cửa sau và ra vườn....
Quác. Quác. Tiếng quạ kêu, tiếng lá khô tôi bước lên nghe xào xoạc đáng sợ, căn nhà bí ẩn mà gần năm nay tôi chưa bao giờ đặt chân đến, hôm nay, tôi sẽ đánh cược một phen, dù sao, tôi cũng là con cái của căn nhà này mà...
Tiến càng sâu, tôi càng ớn lạnh, cạch, tôi mở cửa, căn nhà bừa bộn, rất bẩn thỉu, dưới sàn nhà có rất nhiều máu.
-Máu ư? Còn có cả tóc nữa? Chuyện gì đang diễn ra trước mắt tôi thế này???
Chân tôi run run tựa hồ như không đứng trên mặt đất, nhìn xung quanh tôi phát hiện một vài tủ đông lạnh rất to, chẳng lẽ đúng là như vậy? Mẹ tôi và chồng, hai ngươi họ chính là những tên sát nhân bí ẩn đấy sao? Tôi đã sống với những con người đáng kinh tởm này gần một năm sao? Thật không thể tin được!
-Không được sợ! Không sao cả! Mọi người đi cả rồi! Mình phải báo cảnh sát.
Tôi trấn an bản thân, sau đó nhấn nút gọi cảnh sát.
Tút... Tút...
-Alo.
-Alo, tôi đang ở văn phòng cảnh sát cấp cao, cho hỏi cô có vấn đề gì?
-Tôi... Tôi muốn báo với anh một việc....
------...-------
-Tiểu Phàn, mày đâu rồi? Ra tao biểu, cái túi màu xanh vừa....
Quái lạ? Con nhỏ này đi đâu rồi, mình vừa mới đi khỏi thôi mà...
Bà ta tiến về căn nhà phía sau vườn ấy, ánh mắt lạnh lẽo đến run người....


Tác giả: Pham Tramm
#3 +4
-Ôi không!... Sao mẹ lại về rồi!
Tôi hoảng hốt, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống, sập nguồn. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi vội vàng đá chiếc điện thoại vào một góc khuất. Lúc nãy tôi chưa kịp nói gì với anh cảnh sát, không biết chừng bà ấy sẽ giết tôi để bịt đầu mối!
Xoạt xoạt, tiếng bước chân ngày càng gần , tôi vội tìm chỗ trốn, nấp vào một nơi khá kín, nhưng vẫn có thể quan sát từ trong này ra được!
Cạch. Bà ấy mở cửa bước vào. Ánh mắt long sòng sọc, miệng bà ta khẽ cười, một nụ cười man rợ!
-Hê hê hê
Bà ấy tiến về phía chiếc tủ đông lạnh gần đó, mở cửa....
Bịch. Một túi nilon rơi xuống, trong chiếc túi ấy có một lọn tóc màu vàng nâu, màu tóc này khá quen thuộc...
Xột xoạt. Tiếng mở túi nilon, bà ta cầm lấy một lọn tóc lôi từ trong túi ra một cái đầu, phải, chính xác là một chiếc đầu người. Lúc bà ta lấy chiếc đầu ra, tôi đã nhìn khuôn mặt người xấu số này, đấy là một khuôn mặt đã bị biến dạng, một bên mắt bị lồi, mặt đã tím tái...
-Khoan đã, khuôn mặt này? Chẳng phải... Đây là khuôn mặt hôm qua chị tôi đã mang để báo mộng cho tôi sao???
Tim tôi như tan nát, chị và tôi là họ hàng, nhưng tôi đã coi chị như chị ruột, chị là một nữ cảnh sát, chị rất mạnh mẽ, và nghe nói đang theo đuổi một vụ án bí ẩn, không ngờ, chị lại chết thảm như vậy!
Lúc này chân tôi không thể cử động được vì đã quá sợ hãi, tôi cắn vào tay đến bật cả máu để cố gắng không phát ra tiếng động!
Về phần mẹ chồng tôi, bà ta đặt chiếc đầu của chị tôi lên tấm thớt...
Phập. Ánh mắt thoả mãn của bà ta .... Thật sự đáng sợ! Bà ta chặt đầu chị ấy ra làm đôi, máu không còn để văng tung toé nữa, mà thay vào đó là óc và những mảnh thịt vụn....
Bà ấy vừa chặt vừa cười, kiểu như đã biết tôi ở đây và cố ý làm vậy để khiêu khích chăng?
Lúc này tôi cố nhắm mắt... Thật sự đã rất sợ, tôi không nghĩ bà ta lại đã từng là mẹ chồng của tôi!
-Tao biết mày đang ở đây.... Hê hê... Mày thấy rồi đấy! Số phận của chị họ mày cũng sẽ là của mày! Hê... Hê. Dám cản đường việc tốt của tao, thì sẽ chung một số phận thôi. Há há!
Người đàn bà đáng sợ, chẳng lẽ lâu nay, món ăn đặc biệt chỉ mỗi bà ta được ăn là thịt người sao? Tại sao có thể ác như vậy cơ chứ!
-Ha... Ha, rồi tao sẽ đạt được mục đích, sẽ không ai cản tao được đâu. Ha ha ha
Tiếng cười thét đến chói tai....
Bỗng....
-Oa... Oa...
Tiếng trẻ con, tiếng khóc ngày càng đến gần....
------------.............-------------
Haizzzz, số phận nữ chính đúng là long đong lận đận mà, hi vọng ngoại truyện sẽ có điều bất ngờ😆
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé❤️
Mình sẽ up trên trang cá nhân trước, ai không đọc được hết các chương thì cứ vào wall mình đọc nhé❤️
Trưa về sẽ up vào nhóm :v giờ đi học😆
Ố là la truyện hơi ngắn chiều up tiếp phần 4 nhaaaa❤️
Tác giả: Thu Trầm
Phần 3: Bí mật đáng sợ của mẹ chồng tôi

#4

-Mẹ, Phàn đâu? Sao lại để Tít khóc thế này?
Chồng tôi bước vào, khuôn mặt vẫn như thế. Anh khẽ liếc đống nhớp nháp trên bàn rồi quay sang nói chuyện với bà ấy như bình thường.
-Con đoán xem, hê hê, mẹ nó đang ở đây! Tao chắc với mày đấy !!!
Anh ta sa sầm mặt, anh mắt hằn lên tia máu đáng sợ!
-Phàn! Cô ở đâu, cô nghĩ cô trốn được mãi sao? Chỗ này nhỏ như vậy, tôi sẽ tìm cô trong chớp mắt!
Tim tôi đập nhanh loạn xạ, sự sợ hãi bắt đầu xâm chiếm trí óc tôi!
-Lỡ anh ta tìm được tôi thì sao? Tôi sẽ chết! Con tôi sẽ thế nào????
Nghĩ đến đây, nước mắt cứ thế trào ra.... Nhưng nếu bây giờ mà ra cũng chết, tôi phải làm sao?
-Tao sẽ đếm tới 3,mày không lòi đầu ra thì tao chém luôn con của mày!
-Mẹ! Lỡ cô ta không ở đây thật thì sao? Đừng làm bậy!
Bà ta giơ lên chiếc điện thoại, trong điện thoại là hình ảnh tôi đang lén la lén lút chạy ra đây! Bảo sao bà ta lại hành động điên loạn như vậy, hoá ra đã gắn cam ẩn ngoài vườn và biết tôi ở đây! Thâm độc!!!
-Tao không có thời gian... 1...
Tôi phải làm sao? Con của tôi?. Người chồng chung chăn gối đã hai tay dâng đứa bé cho một mụ sát nhân! Tôi thà chết chứ không thể để đứa bé có mệnh hệ gì! Lúc này bản năng làm mẹ trỗi dậy, mọi sự sợ hãi trong tôi biến mất!
-Tôi ở đây! Bà muốn làm gì thì làm, không được động đến Tít! Còn anh, tôi không ngờ anh lại là loại người như vậy! Quả báo sẽ đến sớm thôi!
-Sắp chết mà còn già mồm!
Bà ấy phi con dao xoẹt quá má tôi, chỉ là xoẹt nhẹ qua thôi, nhưng tôi cảm nhận được sự sắc bén đáng sợ ấy!
-Hê hê... Không được, không thể để mày chết dễ dàng như vậy được! Tao sẽ chơi đùa cùng mày tý!!! Há há há....
Bà ta từ đó xông lại chỗ tôi, chồng tôi phụ bà ta trói hết tay chân tôi lại, dù có chống cự thế nào, cũng vô ích....
Ngoài trời đang mưa, một cơn mưa rất lớn, sấm chớp đùng đùng. Đâu đó trên thế giới bé nhỏ này, một số phận hẩm hiu không biết phải về đâu?

Tác giả: Pham Tramm

#5+6

Địa ngục trần gian đã thật sự bắt đầu...
Bà ta trói tôi xong xuôi. Liên tiếp sau đó là những cái tát, không những vậy, bà ta túm một phần tóc sau gáy tôi, nắm nó đập vào tường, máu cứ thế mà chảy, rơi xuống khoé môi tôi, một mùi vị tanh nồng...
-Ha ha ha, sao hả? Mày thấy tao có khoẻ không? Biết sao không hả? Là nhờ máu của và tim của bọn nhóc dưới kia đấy. Há há há.
Bà ta lại tiếp tục hành hạ thân xác bé nhỏ của tôi, mọi thứ xung quanh lúc này thật sự rất mờ, mắt tôi không thể mở ra được nữa!
....
-Mình đang ở đâu đây?
Đây là một căn hầm tối tăm, tôi đang trong một chiếc lồng sắt, kiểu giống như một chiếc cũi chó. Xung quanh cũng có tầm 2-3 người con gái, độ tuổi tầm 15-18. Có lẽ đây là "nguyên liệu" của mụ đàn bà kia đây mà!
-Mẹ! Hôm nay mẹ định chọn đứa nào đây?
-Từ đã, để tao xem!
Tiếng nói loáng thoáng phía trên, ngày một gần....
-Thiên! Con tôi đâu?
Tôi chồm ra hai tay nắm lấy hai cây sắt, ánh mắt tôi lúc này như rực lửa, trong lòng bừng bừng sợ hãi, không biết, hai mẹ con tên này có làm gì đứa bé không?
-Cô yên tâm, dù sao nó cũng là giọt máu của tôi! Tôi gởi nó cho dì Liên chăm sóc rồi! Cô cứ ngồi đây mà chờ chết đi!
Anh ta cười khẩy, anh mắt khinh bỉ nhìn tôi.....
- Hôm nay lấy con này đi!
-Vâng!
Cô gái "được chọn" run lẩy bẩy, hai tay chắp xoa vào nhau, dập đầu vội vàng xin tha mạng
-Tôi xin các người, làm ơn, xin đừng giết tôi, tôi còn cha còn mẹ, tôi chưa muốn chết, tôi xin anh! Ngàn vạn lần xin anh! Xin anh tha cho tôi...
-Im lặng! Mày thích nói nhiều à? Nhét giẻ vào mồm nó!
Chồng tôi lấy một cái giẻ, vắt trên chiếc giàn gần đó. Cái giẻ ấy toàn máu là máu, máu cũ có, máu mới có... Sau đó nhét vào mồm cô gái trẻ xấu số....
Những người xung quanh đó, run lập cập... Người thì nôn lên nôn xuống, chắc họ nôn vì chiếc giẻ đầy máu đang ở trong miệng cô gái kia!
.....
Sau một hồi chuẩn bị, cô gái trẻ xấu số được treo ngược lên trần nhà...
Mẹ chồng tôi ánh lên vẻ thích thú, có lẽ đây là phần bà ta yêu thích nhất trong quá trình giết người tàn bạo của mình!
-------........---------
Trước mắt tôi là những cảnh tưởng kinh khủng!
Bà ta cầm lấy một con dao rất nhọn, giơ lên rất cao, miệng vừa cười vừa lẩm bẩm....
Cô gái đang bị treo ngược nước mắt chảy như suối, mồ hôi nhễ nhại, liên miệng kêu ú ớ, nhưng quá trễ rồi....
Phập. Con dao đâm thẳng vào yết hầu cô gái, máu tuôn như thác đổ, bắn lên quần áo, lên mặt, thậm chí cả miệng của tôi....
Cô gái giẫy giụa trong đau đớn, lúc đầu là oắn éo, sao đó là giật đành đạch giống như con cá bị đập đầu!
Tầm 10p sau, mụ ta gọi con trai, tức chồng tôi:
-Tủ trật rồi, đem bỏ bớt đi, nhớ bỏ trong bao tải đen, rồi đem ra bìa rừng!
-Con biết rồi, đêm nay con sẽ làm!
Hoá ra, lâu nay bà ta chỉ uống máu, moi tim những cô gái này, còn những phần còn lại, bà ta cho vào tủ đông lạnh, đợi một thời gian rồi sẽ đem bỏ ra bìa rừng . Mục đích cho xác vào ngăn đông lạnh của bà ta là nếu có bị phát hiện, thì sẽ làm chậm tiến trình điều tra vụ án của cảnh sát. Mụ đàn bà này đúng là không hề đơn giản!
Cô gái trẻ vừa nãy bây giờ đang bị chặt ra thành nhiều khúc để đưa vào ngăn đông lạnh, cách sử dụng dao rất thành thục!
---------........----------
Ở một nơi khác...
Một chàng thanh niên đang khoác trên mình một bộ quân phục, trông rất có khí chất... Anh đang vò đầu bứt tóc trông có vẻ rất bất lực....
---------......-----------
Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo...
Tác giả: Thu Trầm
Phần 5: Bí mật đáng sợ của mẹ chồng tôi

-Báo cáo sếp! Cảnh sát Lam đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm thấy! Lại một vụ mất tích bí ẩn nữa thưa sếp!
-Chết tiệt, vụ án lại đi vào ngõ cụt nữa rồi, thôi được rồi, cậu ra ngoài đi, tôi muốn được yên tĩnh chút!
-Vâng!
Anh chàng cảnh sát ngồi đó, đôi lông mày khẽ nheo lại, ngũ quan cân đối, khoác lên mình vẻ trầm mặc suy tư ... Khẽ lùi ghế về phía cửa sổ, trong anh lúc này đang là một mớ hỗn độn... Xung quanh mọi người vẫn vậy, vẫn là một thành phố tấp nập... Mải suy tư, anh thiếp đi lúc nào không hay...
-Sếp Quân!
-Lam! Là cô sao? Sao cô ngồi đây? Chúng tôi đang tìm cô đấy!
-Em chết rồi!
Người con gái ngẩng khuôn mặt lên, Quân lúc này ngạc nhiên đến không tin vào mắt mình, người con gái từng rất xinh xắn, bây giờ khuôn mặt đã biến dạng đến đáng sợ!
-Cô đang đùa sao? Tôi sao có thể tin được, chẳng lẽ tôi lại nói chuyện với người chết đựơc sao? Thôi Lam, đừng đùa nữa...
-TÔI KHÔNG ĐÙA! ANH NHÌN ĐI, NHÌN MẶT TÔI ĐI! TÔI CHẾT RỒI, CHẾT THẬT RỒI!!!
Lam hét lên, Quân nhìn Lam ngạc nhiên, cô ấy chưa bao giờ giận dữ như vậy!
-Làm ơn! Hãy giúp Tiểu Phàn, nó là em tôi, cô gái lạ gọi cho anh hôm qua, anh hãy xác định vị trí của con bé, và cứu nó, tôi không muốn nó chết thảm như tôi, nếu anh tìm được con bé, thì anh cũng sẽ biết tại sao tôi chết và... Vụ án mất tích bí ẩn của những nữ sinh trung học cũng sẽ được giải quyết!
Dứt lời, Lam đứng dậy, ánh mắt xa xăm, cô nhìn anh, một ánh mắt chan chứa tình cảm, rồi dần biến mất sau màn sương....
-LAM, ĐỪNG ĐI, LAM CÔ NÓI RÕ ĐI!
Anh bừng tỉnh, mọi chuyện diễn ra một cách bất ngờ, anh vốn là người không tin vào tâm linh cho lắm, nhưng cảm giác này vô cùng thật.
-Thôi kệ! Cứ thử xem sao!
Anh bắt đầu vào việc truy tìm vị trí của số điện thoại lạ hôm qua!
---------......-----------
Ở một góc khuất trong căn nhà, như có một thế lực siêu nhiên nào đó đã làm chiếc điện thoại mở nguồn, tự truy cập định vị...
-------..........-----------
-Tìm thấy rồi!
Quân hồ hởi, trong anh có cảm giác phấn khích đến lạ. Bây giờ tầm 9h, anh quyết định sẽ đi thử một chuyến đến vị trí màu xanh đang xuất hiện trên bản đồ!
Nơi này không cách xa thành phố cho lắm! Đây là một ngôi làng nhỏ, càng đến gần vị trí trên bản đồ, anh càng thấy sởn gai ốc....
-Tới nơi rồi!
Anh nhìn xung quanh, ngôi nhà này cách xa những căn nhà còn lại, xung quanh u ám, đất ở khá rộng nhưng chủ yếu là cây cối, tiếng côn trùng buổi sáng vẫn kêu rả rích đến khó chịu...
Anh quyết định đến một ngôi nhà xa xa đằng kia dò la tin tức!
-Chào cô!
Một người phụ nữ trungtrung tuổi đang địu đứa con nhỏ, mặc một chiếc áo bà ba màu nâu sạm, ống quần thì ống thấp ống cao! Đang lúi húi vừa địu con vừa phơi quần áo. Ba ta quay sang nhìn chàng thanh niên một lượt, rồi cất tiếng nói:
-Ừ chào cậu, có chuyện gì à? Hay lạc đường?
-Dạ không, cháu muốn hỏi cô chút chuyện! Cô có tiện không ạ?
-Tiện! Rất tiện là đằng khác, nào nào, lại đây ngồi, lại đây từ từ nói!
Với bản tính "ít chuyện" sẵn có, người phụ nữ vội vàng vứt thau đồ qua một bên, lấy ghế mời Quân ngồi!
-Cháu muốn hỏi cô về ngôi nhà đằng kia, liệu cô có biết thông tin gì về các thành viên trong gia đình đó không ạ?
Người phụ nữ ngó theo hướng chàng trai chỉ, ánh mắt sáng rực!
-Ôi trời! Gì chứ chuyện nhà này tui cũng rành lắm đó cậu! Vầy nè, nhà cái bà đó tách biệt với chòm xóm dữ lắm, nghe đâu bả khó tánh với cay nghiệt, con dâu bả tội nghiệp thấy sợ, bị bả đánh suốt, có khi lôi đầu con nhỏ ra giữa đường đánh nữa. Chẹp chẹp, phụ nữ chúng tôi đúng là khổ mà!...
Người phụ nữ còn đang định nói thêm thì Quân ngắt lời:
-Con dâu bà ta tên gì ạ?
-Tên gì hả? Để từ từ nhớ coi.... Chết rồi, quên mất tiêu rồi! Từ từ, cứ bình tĩnh, để tui qua bà Tư hỏi, cậu ngồi uống miếng nước đi, đợi xíu nghe!
Quân ngồi đó, lòng không khỏi thấp thỏm....
-Cậu đẹp trai gì đó ơi! Tui nhớ ra rồi nè...
Hộc hộc, bà ấy vừa địu con vừa chạy hớt hải.
-Con nhỏ đó tên Phàn, là Tiểu Phàn đó cậu!
-Cô nói sao ? Tên Phàn ạ?
-Ừ đúng rồi! Sao vậy? Có vấn đề gì à?
-Không ạ! Cảm ơn cô nhiều, cháu có chút chuyện phải đi trước...
-Ê từ từ, chưa kể xong mà, còn nhiều chuyện lắm, ê cậu ơiiii
Người phụ nữ nói vọng theo, Quân như người mất hồn... Không thể nghe lọt tai thêm bất cứ điều gì nữa...
----------........--------

Tác giả: Pham Tramm
#7+8+9
Đã full
-Chuyện sáng nay là thật! Không phải mơ, Lam đã chết rồi, chết thật rồi!
Anh lên xe, chạy về thành phố nơi trụ sở cảnh sát!
- Tất cả chú ý
-Dạ sếp!
-Đội 3 tập họp tại văn phòng tôi!
-Rõ thưa sếp!
Anh ngồi tại một vị trí đặc biệt, khuôn mặt lãnh đạm... Cất tiếng nói dõng dạc :
-Tôi đã tìm ra thêm một vài tình tiết quan trọng của vụ án! Đội 3 nghe rõ, chúng ta sẽ bắt đầu điều tra ngay từ hôm nay!
-Vâng thưa sếp!
-Thanh, Vũ hai anh phụ trách theo dõi những thành viên trong căn nhà này!
Dứt lời, anh chỉ tay lên chiếc máy tính, nơi chấm xanh.
-Đây là căn nhà đấy, đêm nay các anh sẽ theo dõi ở đấy! Nhớ kĩ, không được để bị phát hiện, RÕ CHƯA!!!
-RÕ!!!
-Tốt lắm, 2 người còn lại, các anh ở đây nghe ngóng tình hình!
-RÕ!
-Được rồi! Mọi người ra ngoài được rồi!
Sau khi tất cả ra ngoài, Quân lại nhốt mình trong thế giới riêng , dù biết lấy việc đời tư xen lẫn việc công là rất sai trái, nhưng anh không thể ngăn được lòng mình... Đến bây giờ, anh vẫn chưa tin được câu nói "Em chết rồi" của Lam...
---------.....---------
Đêm ấy, lại mưa gió, hai chàng cảnh sát Thanh và Vũ đã phải rất vất vả trên con đường lầy lội của ngôi làng. Hai người họ thay nhau theo dõi hành tung của những người trong nhà... Đến gần 1h thì ai nấy cũng thiu thiu ....
-Vũ! Vũ! Nhìn kìa! Cậu thấy không? Một người đàn ông đang chiếc áo mưa đội nón lá vừa đi ra khỏi căn nhà đó! Nhìn đi, anh ta vác theo một chiếc bao tải nữa kìa!
-Đáng nghi thật đó! Cậu ngồi đây theo dõi những người còn lại, tôi đi theo cậu ta!
-Ok
Con đường lầy lội, giọt mưa ơi tí tách lên những chiếc lá cây, lên mặt đất, côn trùng kêu rả rích đáng sợ, người đàn ông đang vác bao tải chính là Thiên, anh ta có vẻ gặp khó khăn với chuyện đi lại trong thời tiết này...
Còn về phần Vũ, lúc này anh đi cách xa Thiên, sợ rằng đi gần quá sẽ nghe tiếng chân trong mưa...
Mưa ngày càng lớn... Sét loẹt xoẹt trong đêm, trời gầm dữ dội, như đang phản bác việc làm ác nhân của Thiên!
Tới bìa rưng sau một hồi chật vật khó khăn với việc đi lại, Thiên vứt luôn bao tải vào một hốc cây, lén la lén lút nhìn xung quanh . ... Vũ đã nhanh chân trốn sau một bụi cây to xa xa đó, đợi Thiên đi khỏi, anh nhanh chân chạy đến nơi vừa vứt bao tải kia mở ra xem thử!
-Ôi trời đất ơi! Dã man quá! Đúng là không còn tính người!
Bên trong là xác của những cô gái bị sát hại, trời khá tối, Vũ nhìn thấy được là nhờ những vệt sét loẹt xoẹt trên bầu trời!
Bỗng nhiên có một thế lực bí ẩn nào đó thôi thúc anh nhìn về phía sau, Thiên đang quay lại!
Vũ vội chui tọt vào hốc cây, lấy bao tải che chắn cho mình, Thiên lúc này quay lại... Anh ta nhìn xung quanh một lượt, sau đó tiến lại gần nơi Vũ đang ẩn nấp, miệng cười cười lẩm bẩm, chỉ còn một chút nữa là Thiên đã phát hiện ra Vũ, nhưng may quá, anh ta chỉ quay lại để nhặt chiếc đồng hồ vừa đánh rơi!
Thiên cuối cùng đã rời đi, Vũ ở trong này, anh đã phải nhịn lắm để không nôn ra ngay lập tức, trong đó còn khoảng 2 bao tải nữa, xác chết trong đó đã thối rữa hết rồi! Bốc mùi đáng sợ!
------.....-------
Tác giả: Thu Trầm
Phần 7: Bí mật đáng sợ của mẹ chồng tôi.

Vũ và Thanh trở về trụ sở ngay đêm đó!
Sáng hôm sau....
-Báo cáo sếp! Sau khi theo dõi căn nhà đêm qua sếp nói, chúng tôi đã phát hiện ra một điều kinh hoàng!
-Được rồi, các cậu cứ từ từ nói!
Quân nhấp một ngụm trà, khuôn mặt điềm tĩnh.
-Hôm qua chúng tôi đã theo dõi một người đàn ông lạ, anh ta bước ra từ trong căn nhà đó, mang theo một bao tải rất đáng nghi, đến bìa rừng, anh ta vứt bao tải vào một hốc cây, sau khi xem xét, tôi thấy rằng trong đó... trong đó toàn bộ là xác người! ...
-Tiếp tục đi!
-Với kinh nghiệm của tôi thì những cái xác đó vừa được lấy ra từ tủ đông lạnh, còn nữa, trong hốc cây còn khoảng 2 bao tải nữa, một số thì bị thú rừng ăn mất, còn một số đang trong thời gian phân huỷ, báo cáo hết!
-Được rồi, không nghi ngờ gì nữa! Vụ án mất tích bí ẩn của các nữ sinh trung học chắc chắn có liên quan đến anh ta.... và cả... vụ mất tích của Lam...
-Sao ạ?
-Bỏ qua đi, bây giờ chúng ta phải tiến hành phân tích vụ án, theo tôi , chắc chắn sẽ có đồng phạm, ngoài ra, chúng ta phải điều tra ra được chỗ giam giữ những cô gái còn lại... Không được "bứt dây động rừng"! Các cậu hiểu chứ! Chúng ta phải thu thập thêm chứng cứ, phải tiến hành nhanh chóng hết mức có thể, không để có thêm bất cứ người vô tội nào phải chết oan thêm nữa!
-Rõ!
Văn phòng của Quân lúc này rất bận rộn, ai ai cũng cũng có trách nhiệm rất cao, họ làm việc không ngừng nghỉ!
3 ngày sau, bằng các biện pháp nghiệp vụ, đội của Quân đã tìm ra nơi giam giữ của các cô gái!
-Báo cáo! Đó là một căn nhà kiểu giống như một nhà kho, căn nhà này nằm phía sau vườn của ngôi nhà chúng ta đang theo dõi!
-Được rồi, tôi đã hiểu! Chúng ta sẽ tiến hành từng bước một, còn bây giờ, các cậu nghỉ ngơi chút đi, đã vất vả 3 ngày nay rồi!
-Vâng!
Quân tựa người vào chiếc ghế, thở một hơi thật dài...
-Cuối cùng, cũng chuẩn bị kết thúc vụ án được rồi... Lam! Tôi sẽ lấy lại công bằng cho cô!
--------......-------
Đã mấy ngày nay tôi không thấy Thiên, hàng ngày, anh ta vẫn hay mang cơm xuống dưới căn hầm này, nhưng mấy ngày nay thì không, kể ra cũng thấy lạ!
-Mẹ! Hôm nay.... lại tiếp tục ạ?
-Đúng rồi, xuống đấy phụ tao!
Tiếng nói của hai tên sát nhân đang ngày một gần, hôm nay, Thiên trông rất khác mọi ngày, con mắt anh ta đỏ ngầu trừng trừng đáng sợ!
-Con này! Run cái gì mà run! Hê hê... Sẽ không đau đâu, một tý là xong thôi!
Bà ta nắm đầu một cô gái, vừa cười vừa lôi cô ấy ra khỏi chiếc lồng ...
-Không! Không được, xin bà tha cho tôi, tôi xin bà!!!
-Mày có thấy tao tha cho đứa nào chưa! Phí lời!!!!
-Mụ đàn bà độc ác! Rồi bà sẽ gặp quả báo thôi, tôi nguyền rủa bà ! Bà sẽ chết không yên đâu, bà sẽ phải chết day dứt, ác như bà, chắc chắn sẽ chết không toàn thây!!!
-Con ranh con già mồm!!!
Bà ta vứt cô gái qua một bên, miệng gầm gừ tiến về chiếc lồng sắt của tôi, sau đó nắm đầu lôi tôi ra khỏi lồng tát liên tiếp vào mặt tôi, miệngtôi rươm rướm máu , bà ta thấy máu là thích thú, càng muốn hành hạ hơn...
-Lấy cho mẹ cái roi mây, con quỷ này phải đánh cho chết!
-Đây!
Vút. Tiếng roi quất vào da thịt tôi, đau thấu tận xương tuỷ, tôi không khóc, dùng chút sức lực yêu ớt mà nói:
-Kẻ ác nhân! Nhẫn tâm, thâm độc, pháp luật không trị bà được, thì trời cũng sẽ trị bà!
-Treo nó lên! Hôm nay, tao không giết mày thì không hả dạ!
Tôi cố dùng chút sức lực cuối cùng để giẫy giụa, nhưng tên Thiên rất mạnh, chỉ cần vài phút anh ta đã trói tôi ngược lên trần nhà như cô gái lần trước.
-Hê hê.... Để tao coi mày còn già mồm được bao lâu!
Bà ta lấy một thanh sắt, dùi vào lửa, thanh sắt đỏ rực, cách xa cả mét cũng cảm nhận được độ nóng của nó!
Bà ta tiến lại gần tôi, càng lúc càng gần, chỉ cần 10cm nữa là khuôn mặt tôi sẽ biến dạng, nhưng không ngờ....
-Mẹ! Đừng phí thời gian chơi đùa với cô ta làm gì, mau giải quyết cô ta đi, con... Con.. Con hôm nay cũng muốn uống thử chút máu của cô ta!!!
-Sao? Khá lắm, đứa con trai chưa bao giờ động vào những thứ này, hôm nay lại muốn nếm thử sao? Được thôi! Ta phải nhanh chóng giải quyết nó để cho con nếm thử!
Bà ta vứt cây sắt qua một bên, lấy một con dao nhọn, giống con dao lần trước !
-Thôi toang rồi! Tạm biệt con gái! Mẹ yêu con!
Tôi lẩm bẩm nhắm nghiền mắt, cái chết bây giờ chỉ là vấn đề thời gian!
1....2...
--------.....---------
Tác giả: Thu Trầm
Phần 8: Bí mật đáng sợ của mẹ chồng tôi.

Rầm. Ai đó đã đập cửa xông vào!
-Dừng lại, bà đã bị bao vây, mau bỏ vũ khí xuống và đầu hàng đi!
Một chàng thanh niên cao to, lông mày rậm, ánh mắt sắc bén, đôi tay cầm súng một cách chuyên nghiệp!
Bị tiếng động bất ngờ làm cho giật mình, con dao trên tay bà ta rơi xuống đất kêu leng keng!
Mặt mày bà lúc này tái nhợt, cắt không còn giọt máu! Đúng là có tật giật mình!
Nhưng vài giây sau, bà ta lại lấy lại thái độ điềm tĩnh, quay sang định nói gì với con trai, nhưng đột nhiên lúc này bà ta lại á khẩu
, lần này, khuôn mặt của bà ta còn sợ hãi hơn gấp trăm lần lúc trước!
Trước mắt tôi và bà ta, khuôn mặt Thiên đang bong tróc từng lớp da thịt, ẩn bên trong lớp da đó là những con sâu màu trắng lúc nhúc đang gặm nhấm từng thớ thịt! Da bong tróc đến đâu, càng lộ rõ khuôn mặt thật của người đấy đến đó! Đó là một người phụ nữ , người này trông rất quen, hình như tôi đã gặp người này trong một tấm hình, phải, đó là tấm hình mà bố chồng chụp chung với mẹ chồng tôi, bên cạnh chính là người phụ nữ này!
-CON TAO ĐÂU! MÀY GIẤU NÓ Ở ĐÂU? MAU ĐƯA NÓ VỀ ĐÂY!
Bà ta hét lên, khuôn mặt vừa giận dữ, vừa có phần sợ sệt...
-Mày giết nó rồi mà! Mày không nhớ à! NÓ CHẾT RỒI!
Dứt lời, chiếc tủ lạnh gần đó tự động mở cửa rơi ra một cái đầu, đó là đầu của Thiên!
-Không , KHÔNG THỂ NÀO! Tao không giết nó! Con ơi!!! Con của mẹ, mau tỉnh lại đi con!
Bà ta lao về phía cái đầu ấy, ôm lấy nó, hét lên thảm thương! Bà ta cứ ngồi đó, lẩm bẩm mãi câu " Mẹ yêu con, con mau dậy đi, con trai của mẹ"
Trên đường áp giải về đồn cảnh sát, bà ta cứ ôm khư khư cái đầu của Thiên, miệng không ngừng lẩm bẩm
Về phần tôi, sau khi bị trói ngược như vậy một lúc lâu, tôi đã bị ngất đi, và mọi chuyện sau nữa tôi không còn biết!
------........--------
Tại bệnh viện....
-Cô tỉnh rồi à?
Một chàng thanh niên đối diện đó chạy lại chỗ tôi và hỏi han, đó là Vũ
- Vâng, tôi tỉnh rồi!
-Sếp, cô ấy tỉnh rồi!
Quân ở ngoài đi vào, vẫn giữ nguyên một biểu cảm.
-Cô thấy đỡ chưa?
-Vâng, tôi đỡ hơn rồi! Tôi muốn hỏi anh một chuyện, có được không?
-Cô cứ hỏi!
-Sao các anh biết mà đến cứu chúng tôi?
-Tôi nói ra, cô cũng chẳng tin!
-Anh cứ nói đi!
-Là Lam, chị cô đã nói cho tôi biết!
Tôi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm, đến cuối cùng, chị ấy cẫn là người thương tôi nhất!
-Cảm ơn! Tôi tin anh! Con tôi đâu?
- Cô cứ yên tâm, con bé đang được chăm sóc rất kĩ!
Bên ngoài, Vũ bước vào, trên tay cầm theo hộp cháo cất tiếng nói:
-Cô mệt rồi, ăn chút cháo cho tỉnh nhé, tay cô bị gãy, để tôi bón cho cô ăn!
Quân khẽ nhếch môi cười, rồi bước ra ngoài....
--------........--------
Về sau này , căn nhà đáng sợ đó cũng không một ai lui tới, cảnh sát cũng cho phong toả căn nhà để điều tra, người ta còn khai quật được một bộ xương người phụ nữ, hình như còn có những vụn xương bé nhỏ như của em bé, đây chính là người phụ nữ hôm ấy! Chắc có lẽ, người này cũng từng là nạn nhân của mẹ chồng tôi, nên đã quay lại báo thù!
Về phần mẹ chồng tôi, bà ta có vấn đề về tâm lý, nên toà chỉ phán chung thân, những tháng ngày trong tù, không một ngày nào bà ta yên ổn, nghe Vũ kể lại, bà ta rất hay la hét trong đêm, buổi sáng thì cứ gọi tên con trai suốt! Có lẽ, bà ta đã bị một thế lực bí ẩn nào đó xui khiến giết con trai mình chăng? Hoặc là do có vấn đề về tâm lý nên bà ta đã ra tay kết liễu đời Thiên! Những chuyện này, chỉ có bà ta mới biết!
Về phần tôi, tâm lý cũng đã ổn hơn rồi, tôi đang một mình chăm sóc Tít, cuộc sống đã không còn như địa ngục như lúc trước! Nhưng có một chuyện, làm tôi hạnh phúc rất nhiều, Vũ... Anh ta ngỏ lời nói thích tôi!
À còn 1 chuyện, một đêm nọ, khi đang nằm mộng tôi đã thấy chị Lam, chị ấy lúc này không đáng sợ như trước nữa, chị mặc một chiếc đầm trắng, miệng cười rất tươi, chị nói với tôi rằng sẽ đi đầu thai, mong kiếp sau có thể làm chị em với nhau tiếp tục!
----- 5 năm sau-----
Tại lễ đường...
Một người phụ nữ nắm tay một đứa bé tầm 5-6 tuổi, tiến về phía chàng trai đang mặc âu phục, hai người nhìn nhau, một cái nhìn chan chứa hạnh phúc!
-Pa pa, mau hôn mẹ đi!
Vũ nhìn tôi dò hỏi . Tôi chỉ mỉm cười thay cho sự đồng ý! Anh càng lúc càng tiến gần, đặt nhẹ lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng thật sự rất ấm áp! ....
------.....-------
Cảm ơn trời, Phàn cuối cùng cũng có một cuộc đời viên mãn về sau!
Tiểu Phàn! Chúc em một đời bình an vui vẻ, bởi vì sao? Vì tôi cho phép em như vậy!
Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện từ khi mới ra mắt đến khi kết thúc! Trong tôi vẫn có cảm giác lâng lâng như ngày đầu, đến bây giờ vẫn không tin được mình có thể đi hết một quãng đường như vậy!
Cuối cùng, xin chân thành cảm ơn một lần nữa!
Tác giả: Thu Trầm (Pham Tramm)

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates