Ad Section

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2020

TRUYỆN NGẢI TÌNH

Ngải Tình -Nguyễn HoàngHoa Hồng Đen

NGẢI TÌNH
Phần: 1
Thạnh là một chàng trai con nhà giàu với một diện mạo rất đẹp trai nên được rất nhiều những cô gái thích và theo đuổi. Nhưng hắn ta lại là một tên sở khanh, ba hoa
Thạnh đã đỗ vào một trường xư phạn tại Hà Nội và bắt đầu lên Hà Nội sông, từ đó Thạnh bắt đầu rời xa vòng tay yêu thương của bố mẹ và bắt đầu một cuộc sống tự lập hơn. Trong khi học Thạnh đã quen biết và thân thiết với một cô gái ở cùng khu với nơi Thạnh ở, cô gái này rất xinh xắn cao ráo với gương mặt trái xoan, hai má núm đồng tiền và cũng xuất thân từ một gia đình cũng khá giả, cô gái ấy thì tên là Oanh. sau một thời gian 2 người họ bắt đầu nảy sinh tình cảm với nhau
Một buổi chiều khi học về sớm vì quang cảnh và thời tiết rất đẹp gió vào thời gian giao mùa thu không khí mát mẻ nên Thạnh đã rủ Oanh đi chơi:
 truyện NGẢI TÌNH


Thạnh: Oanh ơi hôm nay chúng mình được về sớm với trời đẹp hay chúng mình vào công viên đi dạo một lát cho thư dãn đầu óc tí nhỉ ?
Oanh nghe thấy vậy liền vui vẻ đồng ý:
-được chứ anh, em cũng đang rảnh với học căng thẳng nên muốn khuây khoả một chút.
Thời tiết ngày hôm đó quả thực rất đẹp, từng làn gió thổi nhè nhẹ mát mẻ bởi thời tiết đang giao mùa giữa mùa hạ và mùa thu. Hai người đang nói chuyện rất vui vẻ thì đột nhiên Oanh đứng lại và hỏi:
-Anh Thạnh ơi, anh có thể yêu em được bao lâu?
Thạnh giật mình khi nghe được câu hỏi và sững lại một hồi rồi sau đó mỉm cười ôm lấy Oanh và nói:
- Em hỏi kì quá đương nhiên là anh yêu em đến suốt đời rồi, cho đến khi anh chết thì anh vẫn yêu em rất nhiều.
Nghe được những câu nói đó Oanh thấy mừng lắm thầm nghĩ
- Cuối cùng anh ấy cũng nói ra những điều mà bao lâu nay mình chờ đợi rồi hạnh phúc thật
Nhưng Oanh chợt nhớ ra một điều là Thạnh có một bản tính ba hoa tất cả các cô gái trước kia mà Thạnh bỏ đều đã được Thạnh cho mang theo một chiếc sừng trên đầu và cũng đều nói những lời thân mật với họ nên cô cũng lo lắng lắm vì sợ một ngày nào đó mình cũng như những ngời con gái mà trước đây Thạnh đã từng đối xử như một món đồ chơi.

Ngày mai là ngày sinh nhật của Thạnh nên Oang đã chuẩn bị từ sớm bánh kem để sáng mai mang đến chúc mừng Thạnh.
Sáng ngày hôm sau Oang chuẩn bị đồ đạc cầm trên tay là một chiếc mánh kem có ghi một dòng chữ " Chúc mừng sinh nhật anh Thạnh". Oanh cầm chiếc bánh vui vẻ đi sang bên khu phòng trọ mà Thạnh ở mà không báo trước với Thạnh vì cô cũng có chìa khoá phòng của Thạnh và một phần là cô muốn tạo cho anh ấy một sự bất ngờ.
Khi mở cửa "cạch" Oang liền đi vào và hát chúc mừng sinh nhật nhưng thật không ngờ rằng ngày hôm đó người bất ngờ nhất không phải là Thạnh mà ngược lại đó chính là Oanh. Trước mặt Oanh giờ đây là một cảnh tượng mà nó còn hơn cả từ bất ngờ, chiếc bánh kem rơi xuống đất trước mặt của cô bây giờ chính là cảnh tượng Thạnh đang nằm ngủ chung với một người con gái khác trong một tình trạng không một mảnh vài che thân, hai người bọn họ đang nằm ôm nhau rất tình tứ chỉ cần nhìn thôi đã biết đêm qua hai người bọn họ đã làm gì rồi. Hai người họ bắt đầu giật mình tỉnh giấc thì thấy Oanh đang đứng nhìn với một vẻ mặt rất sốc, cô gái nằm trên giường đứng dậy trong khi không có một mảnh vải che thân mình từ tốn bước ra mặc xong quần áo rồi nói với Oanh với một giọng điệu khinh bỉ :
- Thằng người yêu của mày đêm qua cũng được việc đấy chứ hahaha..
Nói xong cô gái ấy bước ra ngoài và đóng sầm cửa vào để lại trong phòng hai người Oanh và Thạnh.
Thạnh thì ngơ ngác người một hồi lâu và giật mình vội vơ lấy chiếc quần vội vàng mặc vào chạy đến chỗ Oanh và nói với giọng hoang mang, bối rối để giải thích những chuyện vừa xảy ra
- Em à...em à... chuyện này không đến mức như em nghĩ đâu... hãy nghe anh giải thích đã...
Chưa nói xong thì Oanh đã vừa nói vừa khóc rất nhiều:
- Tại sao ?... Tại sao ?... anh đã nói với em những gì?... anh nói là anh yêu em suốt đời, anh yêu em cho đến lúc chết cơ mà!!! Sao bây giờ anh lại làm vậy với em ?..
Nói xong cô chạy ra ngoài để lại cho Thạnh một mình trong sự bối rối, cô vừa chạy vừa nghĩ " anh mãi mãi là của em mặc dù đến khi chết thì anh vẫn phải là của em"

Sau chuyện ngày hôm đó Oanh Và Thạnh không gặp nhau đã một tuần và cũng không liên lạc với nhau nữa bởi vì mặc dù Thạnh đã cố gắng rất nhiều để xin lỗi từ gọi điện, nhắn tin thậm chí anh còn đến tận nơi gặp mặt để xin lỗi cô ấy nhưng đều nhận lại sự từ chối. Tâm trạng cảm xúc của Oanh lúc này vừa rất hận anh ta nhưng phần còn lại vẫn yêu anh ta, 2 cảm xúc đang lẫn lộn với nhau khiến cô rất bối rối. Một hôm cô đi gặp một người bạn đã từng rất Thân từ thuở nhỏ của cô hiện đang đi du học và sinh sống bên Thái Lan, cô gái đó tên là Phương, nhân dịp ngày nghỉ lễ thì cô bạn ấy đã về Việt Nam để thăm người bạn thân từ thời thơ ấu của mình và cũng để thăm bố mẹ mình. Hai người họ ngồi nói chuyện và tâm sự với nhau, sau đó Oanh đã kể cho Phương nghe về chuyện tình cảm của mình với Thạnh. Sau khi nghe được câu chuyện xong thì Phương suy nghĩ một hồi và nói với Oanh:
- - Này mày, tao ở bên Thái Lan rất lâu rồi hơn nữa tao cũng có tìm hiểu đôi chút về bùa ngải đấy và tao biết một ông Thầy tà rất mạnh, có thể làm được tất cả các loại bùa trong đó có loại bùa mà bây giờ mày có thể rất cầm đến nó đấy
Oanh nghe thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Thế... Thế... đó là loại bùa gì thế mà sao mày biết là tao có thể cần đến nó ? Tao từ trước đến giờ không tin vào mấy câu chuyện bùa ngải này đâu.
Phương cười và nói :
- Hì hì... mày đúng thật là không tin thì bây giờ tin đi, bùa mày là bùa yêu đấy mày. Phương giải thích thêm: loại bùa này đấy, khi đã được các thầy tà làm phép hợp nhất 2 đứa lại với nhau thì người kia sẽ đem lòng đi theo và yêu thương người làm bùa cho đến khi chết.
Oanh nghe được vậy thấy có hứng thú nhưng vì không cô từ trước đến giờ cô không tin vào mấy chuyện tâm linh nên cô vẫn còn nghi hoặc trần trừ.
Thấy nét vẻ mặt của Oanh như vậy Phương liền nói:
- Mày yên tâm đi nghe tao nếu như mày muốn nó là của mày mãi mãi.
Nghe những lời mà Phương nói đã làm đã thuyết phục được cô và một phần cũng là do cô muốn có được Thạnh nên cô đồng ý
" Mình liều một phen xem chuyện này cũng có lợi cho mình mà tội gì không thử!!". Cô liền đồng ý.
Chương IV
Phương dẫn Oanh đến nhà của Thầy tà nằm ở gần cửa khẩu Việt Nam - Thái Lan không xa. Khi làm thủ tục xuất cảnh xong hai đứa bắt một chiếc taxi đi đến nhà của Thầy Tà.
Nhà của ông thầy này là một căn nhà sàn, trong nhà ở đối diện với cửa chính có để một bức tượng thần ba mắt, có thể hiểu nôm na là một vị thần bóng tối của Thái Lan. Bức tượng này hình như được đúc bằng vàng trên tay của vị thând ba mắt mỗi tay đều có một mẩu giấy màu vàng bên trong tờ giấy có viết các dòng chữ kì lạ màu đỏ, có thể đó là một lá bùa. Ở xung quanh chỉ có những con búp bê, các hình nồm được đặt rải rác và một bát hương được đặt ở chính giữa. Ông Thầy Tà thì có một vóc hình to béo, đầu hơi hói và tóc đã trắng gần hết cộng thêm chùm râu lưa thưa bạc, khắp người Thầy đeo chằng chịt các lá bùa bằng tiếng Thái, hơn nữa trên chiếc bụng tròn của Thầy cũng có xăm hình của vị thần ba mắt ratts chi tiết, xung quanh vị thần là những hình vong hồn và khói xương. Vừa nhìn thấy hai người thì ông Thầy tà đã cười rất tươi và hỏi:
- Hai đứa chúng bay đến đây làm gì, tính lại đến đây để nhờ ta làm những chuyện phá hàng xóm chứ gì?? Ta không có thời gian đâu về đi ..!!
Thầy nói xong Phương nhanh ý liền nói lại với ông Thầy:
- Dạ thưa thầy chúng con không muốn nhờ Thầy làm mấy chuyện đó đâu ạ, con đến đây để muốn làm mội cái bùa yêu cho bạn con thưa Thầy.
Thầy nghe thấy vậy cười khểnh và nói:
- hì... ta tưởng là chuyện làm bùa yêu này người lớn mới dám làm chứ, không ngờ là những đứa nhãi danh như tụi bay cũng dám đến làm cơ đấy.
Phương đang định nói thì ông Thầy nói tiếp:
- Thôi không phải nói nữa thế bây giờ hai đứa chũng bay có tiền không? 5 ngàn bạc tất cả

Phần 2. 

Mình đã cố nhưng vẫn còn một số lỗi sai, do viết bằng điện thoại các bạn thông cảm cho.
Oanh nghe vậy thì nói:
- Dạ thưa thầy sao đắt vậy ạ???
Ông thầy nghe vậy nhìn Oanhvới một ánh mắt có vẻ tức giận, hai mắt trừng lên và nói:
- Nếu thấy đắt thì hãy đi về cho ta từ trước đến bây giờ làm việc có luật lệ riêng, rất nhiều người đã đến đây làm và chưa ai than vãn gì mà một đứa nhóc cấp ba như ngươi lại dám than vãn về truyện tiền long sao ?
Ông thầy ngắt một hồi rồi nói tiếp:
- Ta làm Bùa từ xưa đến nay chưa hỏng bất kì một cái nào. Còn nếu ngươi chê đắt thì thôi ta không tiếp nữa hãy đi về đi đừng làm phí thời gian của ta.
Oanh nghe nhưng lời đó cảm thấy rất sợ nắm lấy tay của Phương run lẩy bẩy. Nhưng thật may là Phương nó không hề sợ bình tĩnh cúi đầu xuống xin lỗi :
- Dạ..!dạ... thưa thầy là chũng con thật sự xin lỗi vì những lời nói đó tại vì bạn của con mới đến đây làm lần đầu nên còn không biết điều, xin Thầy hãy tha lỗi cho ạ!!
Nói xong Phương liền hẩy hẩy người Oanh nhằm có ý là đưa tiền cho thầy, Oanh cũng hiểu ý rút ra một chiếc phong bì lấy năm 5 ngàn bạc hai tay kính cẩn đưa lên cho Thầy:
- Dạ cho con xin lỗi về những lời nói vừa nãy, đây là 5 ngàn bạc con xin gửi thầy.
Thầy nghe vậy cười đáp:
- Khà ...khà ...khà... thôi được ta tha lỗi cho ngươi.
Nói xong ông lấy phong bì trên tay của Oanh ra và quay lại đặt chiếc phong bì đó lên bột cánh cay của vị thần ba mắt phía sau xong rồi chắp tay và mẩm bẩm đọc một loại ngôn ngữ bùa chú nào đó mà không ai trong 2 người hiểu được. Từ khi ông Thầy lấy tiền từ tay Oanh ra thì Oanh cảm thấy như mình vừa trao đi cả mạng sống của mình cho ông thầy đó, cảm giác đó làm cô ấy rất lo lắng. Niệm xong một lúc rồi ông thầy tà quay ra :
- Khà ...khà ...khà... ông thầy tà cười nham hiểm :
- Ta cần các ngươi giúp đỡ ta một tay, vào đêm nay lúc 3 giờ sáng hai ngươi hãy đi theo ta để làm một chuyến. Vì chuyện này là tuyệt đối bí mật cho nên 2 ngươi không được nói với ai, nếu 2 ngươi hé lộ việc này ra cho ai biết thì vị thần ba mắt sẽ trừng trị các ngươi cho đến chết và không để cho linh hồn các ngươi được siêu thoát mãi mãi lang thang trên trần gian và làm người hầu cho ta Khà... khà... khà...khà...
Điệu cười ghê rợn ấy của ông thầy khiến cho Oanh và Phương nổi hết da gà run lẩy bẩy nhưng không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Oanh lấy hết can đảm để hỏi lại ông Thầy :
- Dạ...dạ... thưa thầy chuyện...chuyện... thầy cần bọn con là chuyện gì thể hả thầy.??
Ông thầy cười phá lên vẫn cái giọng điệu lần trước, một giọng cười man rơn đến đáng sợ rồi trả lời:
- khà...khà...khà...khà...khà... ở bên làng bên có một cô gái rất xinh, con bé đó tên là Lee.

-Cô ta chết mang nhiều oan khuất vì bị bọn nghiện ma tuý bắt cóc cô và tàn nhẫn tra tấn cô ta. Cô gái ấy bị lôi ra tra tấn mỗi ngày. Cô ta bị đánh đập bằng gậy sắt và ống nước. Thỉnh thoảng chúng còn sử dụng dây điện để trói cô lại, sau đó treo lên trần, đánh đập. Nhiều lúc chúng lấy bật lửa đốt bộ phận sinh dục, hậu môn của cô như một thú vui tiêu khiển. Không những vậy chúng đổ nhựa nóng chảy xuống chân cô cho tới khi da cô đỏ ửng, bỏng rát rồi sau đó tiếp tục đổ tương ớt vào bộ phận sinh dục của cô, các vết thương.Sau khi bị tra tấn trong một thời gian dài Linn đã chết vì không chịu nổi được địa ngục trần gian như vậy. Khi chết bọn chúng mang vứt cô ta bên cạnh nghĩa địa rồi cô được người trông coi nghĩa địa thương xót dùng một chiếc quan tài chôn tạm. Cô ấy chết oan lắm linh hồn của cô ta giờ không thế siêu thoát nên ta sẽ lợi dụng linh hồn và thể xác của cô ta để làm ra một loại bùa yêu mạnh nhất cho ngươi.

Oanh và Phương nghe thấy vậy thì tái hết mặt, run lên bần bật lắp bắp mãi mới thốt lên câu :
-Thầy.... Thầy nói gì cơ.... Lấy xác chết làm bùa yêu ý hả?????
-Đúng vậy! Lão thầy tà đáp.
Hai cô sợ hãi đến cực độ. Họ chưa từng nghĩ sẽ như thế này. Ngay lập tức bọn họ thay đổi ý định.
-Vậy thì bọn con không làm nữa đâu.
Lão ta trợn mắt :"Đâu có dễ vậy, đã đặt tiền làm thì phải theo. Không làm nữa thì để mạng lại."
Hai người run sợ ôm nhau khóc lóc :
-Bẩm thầy xin thầy tha cho bọn con, tiền thầy cứ giữ đi ạ bọn con không có ý kiến gì đâu.
Ông thầy tà thấy vậy, bèn nhắm mắt, mồm đọc lầm rầm một thứ thần chú gì đó. Chợt hai người rú lên, họ quay mặt ra phía cửa, người giãy đành đạch. Ông thầy dứt câu chú thì cách cửa mở toang ra rồi lại đóng vào cái rầm. Oanh và Phương hổn hển, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, zọng run run:
– Sợ quá mày ơi… lúc nãy đang ngồi, tao thấy có đứa nào vỗ vai, quay lại thì thấy một cái vong đang ngồi ngay phía sau…. Nó cháy đen thui, nhe hàm răng trắng bóc ra nhìn tụi mình. Tao sợ quá.
Lão thầy tà cười cười :"Thế nào suy nghĩ đi, có theo hay không, yên tâm đi không sao đâu khi mà hai người đồng ý giúp ta."
-Không thì tụi mày biết hậu quả rồi đấy.
Hai cô sợ hãi, không còn cách nào khác, đành bấm bụng nghe theo sự sắp đặt của lão, không nghe thì chết. Nghe theo may ra có đường sống. Họ run rẩy lẩy bẩy dìu nhau ra khỏi nhà lão thầy tà.
Lão ta gọi vọng theo :"Nhớ tối nay đến đây nhé, không hậu quả là gì, các ngươi tự biết đấy."
Hai người họ dìu nhau đi thật nhanh, ra khỏi đó họ vẫn còn rất run. Phương an ủi Oanh :"Thôi thì cứ liều đi, chắc không sao đâu"
Oanh khóc, cô rất sợ hãi nhưng nếu không làm theo lão ta thì không biết chuyện gì xảy ra nữa. Cô chậm chậm gật đầu đồng ý.
Chiều đó họ run rẩy,sợ hãi bước mãi mới đến nhà lão. Lão ta cười :"Không cần sớm vậy đâu, thôi đã đến thì vào nhà đi, ăn gì chưa, vào ăn cùng ta đi."
Hai cô sợ hãi đồng thanh đáp :
-Thưa thầy bọn con ăn rồi, tụi con đến sớm không sợ lỡ hẹn với thầy.
Lão ta cười khoái trí :"Tốt lắm, ăn rồi hả? Vậy đợi ta ăn xong lấy đồ nghề, làm lễ rồi chúng ta bắt đầu."
Lão ta đi vào trong, hai cô ngồi bên ngoài đợi lão mà không ngừng run rẩy, hoang mang lo lắng rất nhiều.
Khi trời đã sầm tối ông thầy tà bắt đầu vào trong phòng kho lấy ra các dụng cụ để đào bới và một số dụng cụ để cúng bái rồi chuẩn bị chuyến đi lấy trộm xác chết. Chờ đến tầm 2 giờ đêm ông ta dẫn hai người bọn họ đi đến một nghĩa địa ở làng bên cạnh, nghĩa địa này nắm ở gần sát rừng nên vào thời gian đó không ai đi lại qua khu nghĩa địa này nữa và chính vì vậy rất thuận lợi cho việc đào để lấy trộm xác. Đêm đó, mưa phù lây phây, nghĩa trang sát cánh rừng, những tiếng quạ, cú mèo vang lên nghe đến rợn người. Đến nơi ông thầy bắt đầu lấy trong túi ra một bát hương đặt ở ngay đầu ngôi mộ sau đó lấy một ít máu gà mà ông đã mang sẵn đi rải xung quanh ngôi mộ rồi ông niệm cho đến khi đúng tròn 3 giờ sáng ông ta rút một lá bùa đốt và vất vào bát hương nhưng thật lạ là như mọi tờ giấy khác thì sẽ bị thiêu cháy rất nhanh nhưng loại bùa này khi đốt lên nó lại cháy rất chậm. Ống ta bảo hai đứa xuống đào lên mặc dù rất sợ nhưng cả hai người vẫn phải cố gắng lấy hết sự can đảm để có thể đào được ngôi mộ đó lên. Sau một nửa giờ đồng hồ, cả 3 người đào bới từng bốc đất nặng trịch lên hết bốc này đến bốc khác đào sâu gần một mét cuối cùng cũng chạm được đến nắp hòm quan tài, cả ba người đều mệt đến toát cả mồ hôi. Khi họ vừa chạm cái cuốc xuống, bất thình đập vào nắm quan tài nghe thấy tiềng cộp..cộp.
Ông thầy nói nhỏ:
- Hai đứa chúng mày đào nhẹ nhàng thôi đã đến nắp quan tài rồi đấy. Chú tâm vào đào xung quanh lên.!!
Cả ba người lại tiếp tục đào nhứng gánh đất nặng trịch lên. Khi mở nắp quan tài thì cảnh tượng ở bên trong quan tài là một cảnh tượng cực kì rùng sợ. Bên trong là xác của một cô gái với gương mặt đã bị vi khuẩn bắt đầu phân huỷ một nửa phần mắt đã bị mất hết phần da lộ ra một con mắt đỏ sạu như kiểu con mắt đó đang nhìn liếc ra nhìn cả ba người. Cảnh tượng đó thật sự rất là kinh khủng khiến cho hai đứa Oanh và Phươnh nhìn thấy mà rùng mình nôn thốc nôn tháo nhưng còn ông thầy thì ông ta không có cảm xúc gì, ông bình tĩnh đứng ở trên thành ngôi mộ đó lên mặc cho việc những mùi ẩm mốc kinh khủng bốc lên. Ông ta từ tốn nhấc đầu cô gái lên, dán lên mặt một lá bùa và tự bôi máu của chính mình lên đầu cô gái, rồi ông cầm dây thừng buộc vào phầm bụng của cô gái. Ông ta làm bình tĩnh và trau truốt tỉ mỉ mà như vẻ chuyện này ông đã làm quen rồi. Khi mọi việc dưới đó xong xuôi, ông ta liền gọi:
- Hai đứa kia làm gì mà lề mề thế nhanh lên mau xuống đây phụ giúp ta một tay khiêng con bé này lên.
Lúc đó cả hai đứa cũng đã nôn xong run sợ tiến lại gần lấy hết sự can đảm còn lại của mình để kéo cô gái đó lên.
Khi kéo lên một cảnh tượng mà gần như ai cũng đều kinh sợ:
Dưới lớp áo mà cô gái mặc màu trắng giờ đây đã lốm đốm nhuộm màu đỏ của máu, những con bọ bé tí không chỉ có ở mặt cô mà ở cánh tay cũng có. Chúng ngoe nguẩy từng đàn từ từ chui ra ngoài từ trong những chỗ đã bị phân huỷ. Chúng lúc nhúc, lúc nhúc từng đàn nhìn thật ghê sợ vậy mà nhìn mặc ông thầy trông vẫn rất bình tĩnh bế cô gái đó lên một chiếc xe kéo và bắt đầu kéo về nhà ông để làm phép.



Phần: 3


Khi về đến nhà ông ta bắt đầu lột sạch quần áo của cô gái ra rồi mang đi rửa sạch sẽ để cho thi thể của cô gái đó không bị dính bẩn và loại bỏ bớt những con dòi đang lúc nhúc trên người cô gái ấy ra. Khi xong xuôi ông gọi:
- Hai đứa đâu, vào đây ta có việc cho các ngươi làm đây.
- Dạ việc gì vậy thầy? Phương hỏi.
Ông thầy cười nhếch mép rồi nói tiếp:
- Bây giờ hai ngươi hãy đưa cô gái này đặt cho ta lên chiếc bàn gỗ ở kia để ta luyện phép gọi hồn.
Cô gái lúc này nhìn đã bớt ghê sợ hơn lúc mới ở mộ nên hai người họ cũng bớt sợ một chút tiến lại gần bê cô gái đặt lên chiếc bàn gỗ được đặt ở giữa nhà. Khi đặt xong ông thầy bắt đầu rải máu gà tươi lên người cô gái đó rồi đặt một bát hương nhỏ lên bụng cô gái và sau đó ông bắt đầu niệm. Bầu không khí bên trong căn nhà lúc nhày yên tĩnh và lạnh lẽo, chỉ nghe được tiếng ông Thầy Tà đang lẩm bẩm đọc kinh chú để làm phép và tiếng của con xắc thi thoảng ông ta lại xắc một cái, tiếng kêu nghe xeng...xeng...xeng... trong một bầu không gian yên tĩnh và lạnh lẽo đó làm cho Oanh và Phương cảm thấy có một sự lo lắng không biết tiếp theo nữa là ông ta sẽ làm những điều điên rồ gì nữa.
Tiếng niệm cà tiếng xèng cứ thế, cứ thế tiếp diễn cho đến khi trời bắt đầu sầm tối đột nhiên ông ta dừng không niệm nữa, lúc này bầu không khó chìm đắm trong sự lặng im đến đáng sợ. Ông Thầy thở dài một hồi và quay ra nói:
- Các ngươi hãy đi lên núi và đem cho ta thật nhiều củi khô về đây để ta tiến hành việc quan trọng nhất.
Hai cô tỏ vẻ ngạc nhiên không biết là ông ta cần thật nhiều củi về để làm chuyện gì nhưng cũng không dám hỏi chỉ biết đồng ý và đâm đầu chạy đi kiếm củi. Còn về phần ông thầy khi ở nhà ông ta vào một căn phòng kín mít không cho ánh sáng lọt vào, bên trong phòng chỉ có ánh đèn màu đỏ và trước mặt có một chiếc bếp củi, bên trên là ông khói nhìn rất giống với những kiến trúc bếp thời xưa rồi ông rút ra một cái chảo lớn đặt lên bếp. Khi đã chuẩn bị xong ông ta đi ra ngoài lôi xác của cô gái vào và bắt đầu cầm dao xẻ từng miếng thịt trên người cô gái. Ông ta đặt đầu con dao nhọn lên phần cổ và bắt đầu dần dần... dần dần kéo xuống dến hết phần bụng để lộ ra bên trong một mớ nội tạng đỏ ngàu đang trong quá trình phân huỷ. Đầu tiên ông ta moi hết nội tạng của cô gái nào là ruột, gan, tim, phổi,... vứt sang một góc rồi bắt đầu vào công việc chính của mình đó là lọc từng miếng thịt ra khỏi xương. Ông ta cầm con dao phay to, dày giống như những con dao chuyên chặt heo rồi nhanh tay chặt từng bộ phận của cái xác và tách xương ra để dễ dàng hơn cho việc . Tiếng chặt cứ thế liên tục, liên tục phát ra cạch... cạch...cạch..., tiếng dội nước ào ào vẫn liên tục để rửa sạch máu dính trên sàn, mặc dù đã dội nước liên tục nhưng những vết máu đỏ vẫn còn loang lổ trên sàn nhà đông lại. Khoảng chừng ba mươi phút sau mọi thứ ngừng lại không còn nghe thấy tiếng chặt mà tiếng dội nước nữa, lúc này ở trên sàn là những mớ bộ phận lẫn lộn vấy xung quanh dan phòng nhỏ và kín mít ấy. Ông ta nhặt những miếng thịt đã được tách ra khỏ xương to chừng lòng bàn tay và các nội tạng vứt vào chảo, sau đó ông lấy một chiếc thúng được đan bằng tre nhặt từng khúc xương bỏ vào bên trong chiếc thúng. Vừa lúc xong việc thì Oanh và Phương bắt đầu vác củi về đến nơi và lững thững đi vào. Vào bên trong hai người không thấy thầy và cái xác của cô gái ấy đâu, Phương liền gọi:
- Dạ thưa thầy, chúng con đã lấy rất nhiều củi về cho thầy rồi ạ.!!
Ông thầy nghe thấy liền đi ra cửa phòng và cười và nói vọng ra
- Hà hà... !!Tốt lắm hãy mang xuống để cửa bếp dưới đây cho ta rồi quay về nhà các ngươi đi, khoảng 100 ngỳ sau các ngươi hãy quay lại đây
Hai cô nghe thấy tiếng vọng của lão thầy tà thì lại lững thững cúi đầu mang đông củi to đùng đang vác trên lưng xuống. Khi đến cửa, mặc dù nó là phòng bếp nhưng vừa đến cửa hai cô đã cảm thấy không khí lạnh bất thường. Ngửa mặt lên nhìn thì cảnh tượng trước mặt đã làm hai cô không thể đứng nổi ngã xuống làm đống củi trên lưng bị tuột và rơi hết ra ngoài sân. Trước mặt hai cô lúc này đó là một mớ thịt được đặt trên chiếc chảo đã được gác sẵn trên chiếc bếp củi, trong thúng thì là một đống xương hình như đây không phải là xương của một loài vật nào vì chúng có mổ hình thù rất khác. Ông thầy quay lại trừng mắt lên và nói :
- Hai đứa kia làm gì thế ? Rơi hết củi rồi, mau nhặt lại nhanh cho ta
- Dạ...da... thưa thầy kia là thứ gì vậy ạ?? Phương run sợ ấp úng hỏi.
Ông thầy vẫn vẻ mặt đó trả lời:
- Đây là xác của con bé đó chứ còn gì nữa.!! Hai ngươi mau nhặt hết đống củi kia nhanh lên. Đừng thắc mắc nhiều nữa!! Biết nhiều quá sẽ không tốt cho các ngươi đâu.
Nghe được vậy hai cô sợ hãi nhặt nhanh đống củi để cửa bếp và sợ hãi quay về. Còn lại lão ta bắt đầu việc làm chính của mình.

Phần: 4


Lão thầy tà bắt đầu đặt củi vào bếp, chất một đống lửa lớn, tiếng lửa vang lên tách tách nghe rất vui tai. Lão ta đổ thịt trong cái cái chảo ra rổ rồi đặt cái chảo lên đống lửa, cho một ít dầu vào chảo, đun cho dầu sôi già lên, lão ta thả từng miếng thịt của cô gái tội nghiệp vào bên trong.
Thật tội cho cô, lúc sống thì bị tra tấn hành hạ, lúc chết thì bị người ta dóc xác rán lấy mỡ luyện bùa.
Những tiếng xèo xèo vang lên đều đều. Lão ta cứ như vậy thả hết miếng này đến miếng khác mùi thịt thơm nồng hoà quyện vào không khí. Cứ như vậy cho đến khi hết chỗ thịt người, lão ta vớt ra đĩa những miếng thịt vàng rụm, giòn tan, đặt lên một cái mâm.
Chảo mỡ người lão thầy tả đồ ra một cái chậu sành cũ, có những hoa văn phù chú dọc theo cái chậu.
Nhìn mâm thịt người vừa rán xong, lão ta hít hà cái hương vị gây gây, thơm nồng của mỡ người... Lão nhắm mắt cảm nhận vẻ hưng phấn lắm.
Nhặt một miếng thịt lão cho vào miệng nhai rôm rốp. Lão nhắm mắt cảm nhận sự gây gây, ròn ròn ngọt dịu của miếng thịt. Lão ta nhắm mắt ngây ngất.
-Hình như còn thiếu cái gì đó thì phải? À đúng rồi thịt rán phải có tí ớt mới ngon. (Lão reo lên)
Lão ta lục bếp lấy ra một lọ tương ớt được ủ theo cách truyền thống. Lão ta đổ tương ớt da một cái bát, ngồi rung đùi, chấm tương, thi thoảng suýt xoa vì ớt cay.
Ăn một lúc lão nhìn quanh thấy rất nhiều oan hồn đang vây quanh mình. Những oan hồn bị thiếu tay thiếu chân, ruột lòi lòng thòng lê lết khắp nơi.
Lão cười :"Các ngươi đói rồi hả, lại đây ăn cùng ta." Nói rồi quăng mấy miếng thịt ra, đám oan hồn tranh nhau cướp giật.
Trong chậu mỡ người lão vừa đổ ra, một khuôn mặt đẫm máu, mắt nhỏ lệ không ngừng. Cô ta gào khóc tức tưởi đau đớn.
Cứ như vậy cho đến khi hết mâm thịt người.
Xong rồi, bữa này ăn ngon quá -lão ngáp dài. Bắt tay vào việc chính thôi. Lão ta kính cẩn bưng thau mỡ người đến trước tượng thần ba mắt, đặt trước mặt ông.
Lão ta thắp lên ba nén hương, cắm vào lư hương, trên bàn thờ,những ánh nến nhập nhoè ánh lên khuôn mặt tàn ác càng làm khung cảnh thêm ma mị.
Khuôn mặt cô gái hiện lên trong chậu mỡ, khóc lóc cầu xin khẩn khoản :"Xin thầy... Xin thầy... Thầy hãy tha cho tôi, tôi có làm gì thầy đâu, hãy thả cho tôi đi... Đừng hành hạ tôi nữa..."
Lão ta cười gằn :"Ha ha ha ha... Tha... tha cho mày. Mày có nằm mơ không vậy??? Bao nhiêu công sức tao mới đem được mày về đây giờ mày bảo tao tha, có dễ quá không, ngoan ngoãn để tao luyện bùa đi, không thì đừng có trách tao, mày không thoát khỏi tay tao được đâu."
Nói rồi lão ta bắt ấn niệm chú chỉ vào chậu mỡ, khuôn mặt cô gái biến mất. Lão vừa niệm vừa dùng con xắc sóc lên những tiếng xoè xoè...
Trong các loại bùa Thái Lan, phụ nữ có khuynh hướng sử dụng loại bùa này nhiều hơn cả. Để luyện bùa yêu này , các thầy bùa đã đi đào mộ những người phụ nữ xinh đẹp do thất tình hoặc hận thù trong tình cảm mà mới chết và dùng dầu đốt dưới cằm, dưới vú, hoặc má của những thi thể đó để lấy mỡ của các thi thể. Sau khi mang về lập bàn thờ để luyện phép thu hồn người phụ nữ đó hàng ngày hàng đêm, các pháp sư lấy máu người, máu lợn, thậm chí máu bò để cúng cho linh hồn đó. Đủ ngày đủ tháng, họ lấy các loại kem hay son môi ngâm vào mỡ người đã luyện rồi đem cho người khác dùng, người dùng chỉ cần bôi loại kem hay son này vào môi mình đọc thần chú hoặc có những pháp sư đã luyện thần chú sẵn ở đó người dùng chỉ cần bôi lên môi là được.

Lão ta cứ cúng bái như vậy cho đến tròn một trăm ngày sau.
Ngày hẹn cuối cùng cũng đã đến.

Oanh cùng Phương hai người sợ hãi, lo lắng không yên hai người động viên nhau rồi cố gắng cùng đi đến nhà lão thầy tà.
Những bước chân nặng nề, không khí lạnh lẽo mặc dù bây giờ đang là mùa hè.
Họ bước đến sân, lão ta cười thân thiện vọng ra ngoài :"Cuối cùng hai cô cũng đến rồi, mau, nào mau vào nhà đi bùa đã làm xong rồi. Đừng lo lắng gì cả."
Oanh và Phương dè dặt bước chân vào ngôi nhà của lão. Vẫn khung cảnh ấy, chiếc bàn thờ với vị thần ba mắt ở trên, xung quanh là những con búp bê nhỏ nhắn xinh xắn.
Lão ta cũng rất thân thiện :"Mời hai cô ngồi tự nhiên, cứ như ở nhà mình đi."
Oanh và Phương lễ phép :"Dạ". Lão ta lên bàn thờ, cho tay vào chậu mỡ, lấy ra một thỏi son, lấy giấy lau cho sạch. Mỉm cười đưa cho Oanh và nói :
-Đây của cô đây, nó hơi bẩn một tí nhưng không sao đâu. Oanh dè dặt đỡ lấy thỏi son.
Lão ta căn dặn :"Cô chỉ cẩn, thoa son này lên môi, hôn lên người đàn ông mà cô cần bỏ bùa, nó sẽ có tác dụng ngay lập tức, người đó sẽ yêu cô mãnh liệt và ngoài cô ra sẽ không còn ai nữa, có vấn đề gì thì hãy liên lạc ngay với tôi. Được rồi đó, các cô có thể đi rồi.
Oanh và Phương chào lão rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Ra ngoài Phương lên tiếng :"Oanh này chúng ta lên đem vứt cái thỏi son của nợ này đi. Oanh ậm ừ rồi bước đi. Trong đầu cô giờ lại nghĩ về những gì lão thầy tà nói và nhớ lại Thạnh.
Người mà cô yêu say đắm, vậy mà Thạnh lại bỏ cô theo người con gái khác.
Hôm qua hắn ta còn dám mời cô đi đến đám cứơi hắn. Lòng thù hận bừng lên trong lòng cô. Cô muốn bây giờ Thạnh phải là của mình, và anh ta phải yêu một mình cô thôi.
Vì vậy Oanh đã đưa ra một quyết định ngu ngốc.

Phần: 5

Trước ngày cưới của Thạnh, Oanh hẹn anh ra gặp mặt. Thạnh đồng ý hai người ra công viên nói chuyện, nơi mà hai người gặp nhau hẹn hò và gìn giữ rất nhiều kỉ niệm. Những kỉ niệm cũ ùa về trong tâm trí Oanh.
Tại nơi đây họ đã trao nhau nụ hôn đầu nồng cháy, những lần nắm tay nhau đi dạo. Được Thạnh chiều chuộng cõng quanh bờ hồ, khi cô nũng nịu đòi ăn kem, Thạnh đã không ngần ngại đi một quãng đường xa chỉ để mua cho cô ăn. Quãng thời gian đó tưởng chừng sẽ như không bao giờ dừng lại vậy mà...
Đối với Oanh có thể nói quãng thời gian bên Thạnh là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Ai cũng ngưỡng mộ, trầm trồ trước đôi trai tài gái sắc. Hai người rất đẹp đôi, ai cũng nghĩ họ sẽ đến với nhau ngay cả Oanh cũng vậy.
Một làn gió mát rượi thổi từ bờ hồ làm Oanh bừng tỉnh quay trở lại thực tế. Hôm nay cô thật lộng lấy với bộ váy trắng tinh khôi, bó sát cơ thể làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ. Mái tóc dài đen láy đến ngang mông, đôi lông mày lá liễu, đôi mắt thanh tú đượm buồn. Đôi môi cô đỏ mọng, trông cô thật khiêu gợi, bất cứ gã đàn ông nào đi qua cũng phải ngắm nhìn cô.
-Không thể để mất Thạnh được, anh ấy là của tôi, không ai được phép cướp anh ấy. Tôi sẽ lấy lại hết những gì là của tôi. (Oanh thầm nghĩ)
Rồi Thạnh bước đến thật nhẹ nhàng, một giọng nói trầm ấm vang lên :
-Oanh! Dạo này em thế nào rồi, có sống tốt không em? Anh rất lo lắng, quan tâm đến em đó, anh đã tìm đủ mọi cách để liên lạc với em nhưng không được. Em biết là anh lo lắm không hả??? Dạo này em gầy hơn trước rồi thì phải, phải biết chăm sóc cho bản thân chứ em.Anh còn rất nhiều lời muốn nói với em, chúng ta ngồi xuống đây nói chuyện như trước nhé em!
Anh vẫn như xưa, ngọt ngào, sâu sắc. Oanh nghĩ mà chạnh lòng, vậy mà anh ta lại phản bội cô đến bên cô gái khác. Oanh cố kìm giọt lệ đang chực trào ra trên khoé mắt.
Cô cố giữ thái độ bình tĩnh nhất nói :
-Cám ơn anh đã hỏi, tôi vẫn sống tốt. Không có ăn tôi vẫn ăn lo ngủ kĩ, anh tìm cách liên lạc với tôi làm gì??? Để gửi thiệp cưới cho tôi hả, đồ khốn nạn.
Không phải như em nghĩ đâu Oanh, hãy nghe anh giải thích. Tất cả là do cô ta, cô ta đã dụ dỗ lôi kéo anh chứ anh không có tình cảm gì với cô ta. Lỗi cũng một phần do anh, anh đã không giữ được mình, anh xin lỗi em rất nhiều. Cô ta đã có bầu lên anh bắt buộc phải cưới chứ sao cô ta sánh bằng em được. Người anh yêu là em, anh muốn lấy em nhưng hoàn cảnh bây giờ không cho phép em à!
Oanh chua sót :"Anh nói hay lắm nhưng tôi biết lấy gì để tin lời anh nói đây. Khi mà anh đã làm tổn thương, phản bội tôi."
-Em nói đúng anh không có gì để thanh minh nữa, mong em hãy sống tốt khi mà không có anh ở bên. Hãy tự chăm sóc mình và sống thật hạnh phúc nhé! Quên anh đi, quên thằng đàn ông tồi này đi tìm một người đàn ông tốt mà gửi gắm lòng mình. Mong em gặp được người khác tốt hơn tôi. (Thạnh đáp rồi quay đầu bỏ đi)
Từng lời nói của Thạnh như cứa vào tâm can của Oanh vậy. Cô hét lên :
-Khoan đã, đợi em nói nốt đã nha anh! Anh à anh cũng vậy nha anh, em mong anh hạnh phúc, vui vẻ bên cô gái mà anh chọn mong rằng cô ấy sẽ thay em chăm sóc thật tốt cho anh. Đừng để cô ấy khóc, quan tâm chăm sóc cho cô ấy. Hãy an ủi khi cô ấy buồn, quan tâm đến từng cử chỉ anh đã làm em buồn rồi đừng để nước mắt cô ấy rơi nữa. Anh hãy trân trọng, hãy yêu thật lòng đừng đem tình cảm cô ấy ra đùa giỡn. Hãy trân trọng nó suốt cuộc đời, đừng để cô ấy khóc thêm chi, giúp cô ấy có được những thứ mà tôi chưa có được! (Oanh nói)
Rồi cô lao lên, ôm hôn anh thật mãnh liệt, một nụ hôn dài rồi cô buông tay anh hai hàng nước mắt nóng hổi chảy ướt mi. Cô chạy thật xa để anh không thấy cô yếu đuối. Nước mắt cô cứ rơi lã chã như vậy. Cô chạy ra đường vẫy một chiếc taxi leo vội lên nói :
- Đi, đi nhanh đi anh, đi thật xa nơi này, càng xa càng tốt.
Nước mắt rưng rưng cô ôm mặt khóc to, cùng lúc đó ở chỗ của Thạnh
Sau nụ hôn sâu đó, một bóng ma quấn lấy anh, một cô gái với khuôn mặt biến dị hai mắt đỏ ngầu thù hận. Toàn thân bê bết máu, cô ta há miệng cười, máu không ngừng nhễu ra. Nhưng Thạnh không hề hay biết gì. Anh bắt đầu cảm giác thấy lâng lâng, đầu óc bắt đầu mụ mị đi. Thạnh choáng váng anh bám chặt vào chiếc ghế đá rồi từ từ ngồi xuống xoa đầu.
Những tiếng thầm thì xuất hiện, chúng bao trùm trong tâm trí Thạnh. Những kỉ niệm, hình ảnh đẹp đẽ mà anh với Oanh đã trải qua hiện về đầy trong đầu. Mặc dù anh không yêu Oanh thật lòng, chỉ tán cô yêu chơi, để chứng tỏ bản thân mình với đám bạn. Anh định khi nào đã chiếm được cô, vui chơi cho chán rồi sẽ bỏ cô. Nhưng cô đã phát hiện ra Thạnh đã phản bội mình, cô gái anh... Hôm đó đã có bầu, cô ta đòi cưới Thạnh không đồng ý, nhưng cô ta mang giấy siêu âm gửi đến nhà anh và vác bụng bầu đến bắt đền. Bất đắc dĩ Thạnh phải cưới cô ta.
Từ trước đến giờ Thạnh chưa từng nghĩ sẽ yêu và gắn bó với ai. Đối với anh tình yêu là một thứ nhảm nhỉ nhất trên đời. Chỉ có nhục dục thể xác mới là vui sướng. Những cô gái anh tán đổ, anh chỉ coi như là một món đồ chơi qua đường,thích thì tán, yêu chơi, chán lại bỏ. Không biết đã có bao nhiêu cô gái bị anh phụ tình.
Nhưng sao tự nhiên Oanh lại hiện lên rõ mồn một trong đầu anh. Thạnh cảm thấy nóng người, cảm giác dạo dực bùng cháy mãnh liệt trong anh. Anh thấy thương Oanh, muốn yêu thương chăm sóc cho cô cả đời. Hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, sinh ra những đứa trẻ kháu khỉnh. Phải chăng đây là tình yêu, cảm súc trong Thạnh bùng cháy mãnh liệt. Thạnh nhanh chóng chạy đuổi theo Oanh nhưng cô đã đi mất, anh buồn bã lủi thủi bước về. Nước mắt lăn dài trên má, anh đang tiếc nuối nhớ thương thứ đã rời xa vòng tay của mình.
-Không Oanh phải là của mình, mình phải lấy cô ấy mặc kệ mọi thứ ra sao thì ra, phải tìm mọi cách liên lạc, xin lỗi dùng đủ cách để Oanh hiểu và tha thứ. (Thạnh tự nhủ)
Về đến nhà Thạnh ủ rũ nằm vật ra giường, bố mẹ gọi hỏi han nhưng anh không nghe, chốt chặt cửa lại không giao tiếp với ai.
Bố Thạnh lên tiếng :
-Con hư tại mẹ mà, bà nuông chiều nó quá để bây giờ nó như thế này đây, để người ta đến tận nhà bắt đền. Trời ơi mặt tôi lúc đấy không biết giấu vào đâu cho đỡ nhục nữa. Bây giờ nó lại thế này đây. Những lúc tôi dạy nó bà lạ can ngăn. Đấy mẹ con bà muốn làm gì làm đi. Nói rồi ông tức giận bỏ đi.
Mẹ Thạnh ở ngoài nhỏ nhẹ gọi hỏi han Thạnh vẫn mặc kệ, được một lúc anh mở cửa phất áo bỏ đi. (Đời lãng tử phất áo lên vai. Thưa mẹ con đi đói con zề.)
Thạnh lang thang dọc ngang khắp các con ngõ, những nơi mà Thạnh cùng Oanh đã từng đi qua. Anh gọi điện nhắn tin cho Oanh cả trăm tin, trăm cuộc gọi nhưng không có hồi âm. Thất vọng Oanh tìm hỏi bạn của Oanh. Nhưng không ai biết cô ấy ở đâu.
Không bỏ cuộc Thạnh tiếp tục tìm Oanh. Trời không phụ lòng người anh gặp Oanh cũng đang thẫn thờ bước đi trên phố. Thạnh vui lắm, anh chạy ngay đến ôm chặt lấy cô.
Luôn miệng cầu xin thề thốt, Oanh bật khóc, Thạnh không ngại ngùng quỳ xuống giữa phố mà xin :
Em à! Anh biết anh sai rồi, anh có lỗi với em nhiều lắm. Giờ em đi mất anh mới thấu em quan trọng với anh nhu thế nào? Không có em anh chết mất, em hãy đồng ý tha thứ và quay lại với anh em nhé! Em không đồng ý anh chết luôn ở đây cho em xem, nói rồi Thạnh rút ra một con dao gấp.
Mọi người bên đường cũng hô hào :
-Anh ấy biết lỗi thì cũng lên tha thứ cho anh ta đi. Mọi người vẫn nói đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại.
Oanh chậm chậm gật đầu đồng ý.
Thạnh sung sướng nhảy cẫng lên ôm trầm lấy Oanh, rồi anh bế Oanh đi trong tiếng reo hò của mọi người.
-Giờ tính sao đây anh, anh còn đám cưới.... -Giọng Oanh buồn buồn.
-Xem kìa sao em lại buồn như vậy chứ, chúng ta hãy đi trốn đi, tránh xa nơi thị phi này. Chỉ có hai ta hạnh phúc bên nhau, em nghĩ sao??? (Thạnh đáp giọng đầy tự tin)
Oanh nép vào ngực Thạnh sung sướng đáp nhẹ :"Dạ"
-Đợi anh về nhà lấy tiền đã nhé em, Thạnh nhanh chóng quay về nhà vào phòng bố mẹ lục tung tủ, ví lấy đi gần trăm triệu, đồ trang sức, đá quý... Để đi trốn thực hiện ước mơ sống hạnh phúc bên Oanh.
Oanh đợi sẵn ngoài cửa, tươi cười khi thấy anh trở ra. Rồi bỗng xịu mặt :
-Mà anh này! Chúng ta đi đâu bây giờ???
Giờ đang là mùa hè chúng ta đi biển đi em, à đúng rồi Nha Trang đẹp lắm, đi Nha Trang đi. Chúng ta sẽ có một cuộc sống mới hạnh phúc bên nhau trọn đời. Bên cạnh một nơi hữu tình thế thì còn gì bằng. (Thạnh đáp)
Oanh cười vui sướng. Họ mua vé bắt xe đi ngay luôn. Bố mẹ Thạnh từ nhà hàng trở về :
-Mệt quá ông ạ. Hi vọng thằng Thạnh lấy vợ về nó sẽ cải tính chú trọng học hành rồi ra trường làm ăn tử tế. (Mẹ Thạnh lên tiếng)
-Uh tôi cũng nghĩ vậy, chuẩn bị cỗ ở nhà hàng với lại mời khách như vậy chắc là ổn rồi. Thôi tôi với bà đi nghỉ nào. -Bố Thạnh đáp.
Hai ông bà về nhà, giật mình khi thấy phòng ốc bị lục tung,tiền tài sản bị lấy hết. Mẹ Thạnh nhặt một mẩu giấy trên bàn, bà chết lặng khi đọc được :
Bố mẹ à! Con xin lỗi nhưng con phải đi với người con gái mà con yêu. Bố mẹ đừng vất vả tìm con, có tìm cũng không được đâu. Tạm biệt! Bố mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ.
Con bất hiếu
Thạnh
Bố Thạnh giật lấy tờ giấy trên tay vợ mình, đọc được ông gào lên :
-Con với chả cái, bà xem con bà đi, bà chiều nó quá rồi. Để nó gây ra cơ sự như ngày hôm nay. Tìm nó về tôi sẽ đập chết. Tiên sư con với chả cái ba cái tuổi đầu yêu đương nhăng nhít làm con người ta có chửa. Giờ lại nói là đi với người con yêu, bỏ đứa sắp cưới sao mày không giết tao luôn đi. Mày mà về tao đập chết.


Phần: 6

Thạnh và Oanh lên xe giường nằm,hai người luôn đi trong tối hôm đó. Hai người nằm cạnh nhau rì rầm nói chuyện tới khuya mới ngủ. Oanh nằm nép vào ngực Thạnh,cười sung sướng rồi hai người cùng nhau thiếp đi.

-Aaaaaaaaa... Hu hu hu, hic hic, những tiếng khóc, tiếng gào vang lên liên hồi. Một cô gái đang bị tra tấn rất rất giã man, quần áo cô bị lột sạch hết. Một đám người không rõ mặt treo cô lên cao vung gậy đánh liên tiếp. Họ nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ gì đó mà Thạnh không tài nào hiểu được. Cô gái nhăn mặt đau đớn cố nở nụ cười méo sệch đi. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Đám đàn ông cười lên khoái trí :"ha ha ha"
Chúng tháo dây, lôi cô suống, ba tên lần lượt thay nhau hãm hiếp,đi tiểu lên người cô gái tội nghiệp. Người cô đầy những vết máu, tinh trùng, nước đái khắp người. Song việc chúng treo cô gái lên và để mặc đó đi ngủ. Đầu cô gái quay 180độ mắt trợn trắng nhìn Thạnh. Đến đây Thạnh quá kinh hãi giật mình tỉnh giấc hét ầm lên.
Mọi người trên xe giật mình tỉnh giấc, họ càu nhàu khó chịu có vài người buông mấy câu chửi thề. Oanh xin lỗi tới tấp :"Dạ xin lỗi mọi người, thành thật xin lỗi ạ bạn trai cháu chắc gặp ác mộng. Quay sang Thạnh cô hỏi han ân cần. Thạnh kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Oanh an ủi :
Chắc tại anh đi xe lo nghĩ nhiều lên vậy thôi. Anh ngủ đi, ôm em này sẽ tốt hơn đó. Thạnh vòng tay qua người Oanh ôm thật chặt. Từ đó đến sáng không có chuyện gì xảy ra nữa.

Nha Trang quả là một thiên đường của du lịch. Thiên nhiên đã ưu ái ban tặng cho Nha Trang tất cả những gì mà một vùng duyên hải có thể có: từ những bãi tắm với dải cát trắng mịn trải dài đến những hòn đảo ngoài khơi đẹp ngỡ ngàng, từ những rặng san hô kì ảo dưới lòng đại dương tới những ngôi đền Chăm rêu phong cổ kính trên núi....
Nhìn từ trên cao, bãi biển Nha Trang uốn cong như một lưỡi liềm ôm lấy vịnh biển xanh như ngọc. Bên bờ biển, những rặng dừa và phi lao lao xao càng tôn lên vẻ đẹp ngây ngất của biển. Khí hậu ở Nha Trang rất ôn hòa, nắng ấm quanh năm, mỗi năm chỉ có 2 tháng mưa, nên rất thuận lợi cho du lịch. Tour du lịch Nha Trang xanh và đẹp đến ngỡ ngàng trong mùa nắng và sắc biển Nha Trang cũng thẳm xanh theo từng thời khắc trong ngày. Mùa mưa Nha Trang rất ngắn, nhưng hễ ai may mắn được ngắm mưa trên biển cũng mang đến cảm giác lạ kỳ, khó quên…
Mọi chuyện rất ổn, đến nơi hai người thuê một khách sạn sang trọng rồi nghỉ lại. Hôm đó thật là một ngày tuyệt vời, biển lặng gió êm đầy lắng và gió. Hai người đi du thuyền, ăn hải sản, mua sắm đủ thứ rồi buổi tối quay về khách sạn.
Hai người tắm rửa sạch sẽ rồi dùng bữa. Trong phòng chỉ có hai người,họ dùng bữa dưới ánh nến, gió từ biển thổi nhẹ vào ánh lến lập lòe bập bùng. Oanh hôm nay mặc một bộ đồ hết sức gợi cảm, chiếc váy ngắn mỏng đến mức phô ra mọi thứ trên người cô. Bộ ngực trắng nõn, phập phồng dưới lớp áo mỏng, gió thổi qua làn tóc, mái tóc dài của Oanh làn tóc bay phấp phới trong gió mùi hương bạc hà thật dễ chịu. Hai người nhìn nhau đắm đuối dưới ánh nến. Oanh sích ghế lại gần Thạnh, gió thổi bay váy cô lên lộ ra bờ mông trắng cong đầy mời gọi. Oanh cười thật đĩ. Thạnh cũng bắt đầu nóng người sát lại gần cô. Hai người dùng bữa, Thạnh liên tục đánh rơi đũa, anh cúi suống, đôi chân dài, trắng không một vết xước, anh vuốt nhẹ Oanh cười không phản ứng. Nhìn lên đoạn nữa, ôi Oanh không mặc nội y. Thạnh xướng điên người. Tay anh từ từ mơn trớn vuốt nhẹ dần lên. Oanh vẫn không phản ứng, cô chỉ mỉm cười e thẹn. Thạnh ngẩng đầu lên, anh hơi bối rối. Nhanh chóng Oanh đứng dậy, ngồi lên đùi anh cọ cọ mông vào thằng nhỏ của Thạnh. Tay Thạnh vòng lên phía trước, xoa xoa ngực cô, véo nhẹ hai đầu nhũ. Tay còn lại anh luồn xuống váy xoa xoa đùi rồi đến vùng kín. Oanh quay lại, cọ mũi lên mặt Thạnh và hôn nhẹ lên đầu môi hai người cứ thế quấn lấy nhau.
#####(Thôi viết thế thôi không mấy bạn lại bảo ad viết truyện sex. Đoạn sau các bạn tự tưởng tượng ra nhé!)
Họ cứ vui chơi hoan lạc như vậy. Nhưng cuộc vui nào mà chả có lúc tàn.
Hồn ma dùng để mê hoặc tâm trí Thạnh là một oan hồn, chết rất oan uổng, oán khí ngút trời. Lẽ nào cô ta lại chịu sắp đặt của Oanh mê hoặc Thạnh mãi như vậy, mấy ngày sau chú của lão thầy tà mất dần tác dụng. Không còn khống chế được oan hồn của cô gái nữa. Cô ta bắt đầu làm loạn (nôm la là bị quật ấy các bạn). Thạnh bắt đầu thường xuyên mơ thấy một cô gái bị tra tấn, hãm hiếp... Giấc mơ cứ lặp đi lặp lại như vậy,giấc mơ ám anh Thạnh rất nhiều, những cơn đau đầu xuất hiện, chúng xuất hiện ngày càng nhiều và dài. Anh gầy hẳn đi, ăn không ngon ngủ không yên và Thạnh bắt đầu đổi tính. Anh không thích những lần quan hệ nhẹ nhàng, ngọt ngào nữa mà thay vào đó anh muốn bạo dâm. Xúc cảm trong anh bùng cháy mãnh liệt. Thạnh lôi Oanh nắm tóc kéo lê trên sàn. Oanh khóc lóc dỡ tay Thạnh ra nhưng không được. Thạnh dúi đầu cô xuống, ngồi lên bụng cô bóp cổ,rồi dùng tay sé toạc áo quần Oanh ra, cô khó thở cố ngồi dậy đẩy Thạnh ra thì bị ăn mấy cái tát trời giáng vào mặt chảy cả máu mũi máu mồm. Oanh cố gắng thoát khỏi Thạnh, cô khóc lóc xin Thạnh dừng lại, cô sẽ chiều không cần phải làm vậy. Nhưng Thạnh thích như vậy hơn.
Anh lấy một lọ dầu dó đổ vào vùng kín và hậu môn của Oanh. Oanh cảm thấy đau rát khó chịu vô cùng. Cô giãy rụa, khóc lóc như đỉa phải vôi. Cô cố gắng lết dậy bò vào nhà tắm để rửa dầu gió. Dầu gió vừa vào những vùng nhạy cảm này thì nóng đau vô cùng. Cứ như có hàng ngàn con kiến lửa đang đốt cô vậy. Thạnh nhanh chóng lôi cô lại tát cho vài bạt tai thật mạnh. Tai Oanh ù đi, mắt cô mờ dần.
Cô cảm thấy vùng kín tiếp tục đau rát khó chịu vô cùng, mở mắt thấy Thạnh đang nhấp nhô. Âm đạo sưng tấy đỏ ửng. Oanh đau đớn gào thét cào cấu cắn xé, cố gắng thoát ra nhưng Thạnh như một con thú hoang vậy. Không buông tha cho cô. Rồi hắn ta bắn tinh lên khắp mặt, miệng mũi của cô. Chưa hết hắn ta tiểu lên người cô.
Những tiếng cười khanh khách vang lên như vọng lại từ xa xăm không phải là giọng của Thạnh :"Ha ha ha ha, hé hé hé hi hi ha..." Mắt Thạnh trợn trắng, gương mặt anh xám ngắt.
Thạnh túm tóc cô lôi đi tiếp, tóc bị dụng ra một mảng, máu chảy ròng ròng. Anh ta vẫn mặc kệ, lôi cô xềnh xệch như lôi chó vậy. Thân thể cô ma sát với sàn nhà, bị chầy xước tím tái) không ít. Thạnh lấy dây trói chặt Oanh lại. Lấy dây ra vụt tới tấp lên lưng Oanh, cô đau đớn gào thét, Thạnh hét lên :"Mày có cười không thì bảo, phải cười sướng còn giả bộ". Oanh cố gắng cười, khuôn mặt cô méo sệch đi, nước mắt chảy đầm đìa. Thạnh ngừng đánh.
- Thích lắm đúng không em???? Vậy ta tiếp tục chơi tiếp nào, nói rồi anh ta tiếp tục quất, Oanh đau đớn vô cùng. Cả đời cô có lẽ đây là lần đầu cô bị tra tấn, bố mẹ cô, và cũng chưa ai dám tát cô dù chỉ một cái.
Oanh không biết làm gì chỉ biết khóc lóc van xin trong tuyệt vọng. Cô muốn mau chóng rời khỏi nơi này, tránh xa Thạnh càng xa càng tốt. Anh ta giờ đây như một con quỷ chứ không phải là người nữa rồi. Thạnh tiếp tục quất và bắt ép Oanh phải cười hạnh phúc mỗi khi chịu đòn. Cô trái lời hắn ta đánh mạnh hơn. Cuối cùng Thạnh lên tiếng :"Hôm nay vui quá em ạ, chơi thế chắc đủ rồi." Nói rồi Thạnh quay đầu đi tắm. Anh ta để Oanh loã thể như vậy với không biết bao nhiêu vết thương trên người. Vùng kín tiếp tục đau rát khó chịu, nó sưng tấy lên. Lưng cô đau dã man, chỉ cần hơi cựa nhẹ là lại đau thấu tim gan.


Phần: 7

Cô bị trói chặt như vậy một lúc lâu. Thạnh tắm song bước ra ngoài, anh ta cười cười nâng mặt Oanh lên tát nhẹ, cô mở mắt từ từ.Oanh mở miệng van xin Thạnh thả mình ra,hai mắt cô đượm buồn.
Đối với Oanh bây giờ chuyện quan trọng nhất là được thả ra, không phải chịu cảnh tra tấn này thêm một giây nào nữa. Đã quá đủ cho một tấm thân liễu yếu đào tơ. Oanh hối hận lắm, cô giờ đây đã hiểu ra, tình yêu do bùa ngải mang lại chỉ có đau thương. Trên đời này chả có ai cho không ai cái gì cả, khi mà họ đã không có tình cảm với mình thì cố níu kéo và giữ nó về với mình thì chỉ có đau thương. Cô đã bị thù hận, lòng đố kị sự nhỏ nhem trong tâm hồn làm cho mù quáng giờ đây cô phải trả giá quá đắt. Nếu được quay về một lần nữa Oanh thề sẽ không bao giờ dám dùng bùa yêu để có Thạnh trong tay nữa. Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, mọi chuyện đã qua thì không thể nào quay lại được nữa.
Thạnh nâng mặt Oanh lên, anh bắt ta nhổ toẹt một bãi nước bọt vào miệng cô bắt cô nuốt. Oanh ghê tởm, lợm giọng cô muốn nhổ ngay nó ra, nhưng khi chạm ánh mắt của Thạnh cô bấm bụng nuốt ực một cái.
Thạnh cười sung sướng :"Ha ha ha, em ngoan lắm tối nay ngủ lại đây luôn nhé anh đi ngủ đây mai chúng ta lại chơi tiếp." Thạnh lên giường cứ để mặc cô như vậy. Cô gọi với theo van xin khóc lóc nhưng Thạnh mặc kệ anh lên giường trùm chăn đi ngủ.
Chỉ còn lại một mình Oanh trong màn đêm, cô bị Trói chặt cố gắng cựa quậy để thoát ra nhưng không được, càng cố gắng lại làm vết thương trong người đau hơn. Vết bỏng rát ở vùng kín và hậu môn vẫn còn đó. Nó đau âm ỉ, khó chịu vô cùng còn bao nhiêu vết thương lớn nhỏ trên người cô nữa chứ. Chưa bao giờ Oanh cảm thấy tuyệt vọng, đau đớn như vậy. Cô đơn, lạc lõng, đau đớn khắp người. Oanh khát khô họng cô gọi Thạnh, cầu xin anh ta làm phúc cho cô một ít nước. Nhưng đáp lại lời kêu gọi cầu xin của cô chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ của màn đêm.
Càng gọi càng khát, cô khát đến khô cả họng. Biết là không thể gọi được Thạnh dậy cho cô dù chỉ là ít nước. Đầu cô mỏi giã rời do bị chói một tư thế cổ không được hoạt động. Chân tay cô bị tụ máu sưng vù lên, Oanh chỉ biết ngồi đó mà khóc, tuyệt vọng đến cùng cực. Cứ nghĩ rằng mình cùng Thạnh bỏ đi sẽ sống một cuộc sống tốt chỉ có hai người, quan tâm chăm sóc sẻ chia với nhau. Vậy mà... Chưa bao giờ Oanh cảm thấy nhớ nhà và nhớ bố mẹ như lúc này. Người mẹ hiền lành tốt tính luôn yêu thương chiều chuộng cô, cha cô tuy khó tính cổ hủ gia trưởng nhưng là một người rất yêu con. Ông không ngần ngại đứng dưới mưa để đón cô đi học về. Cô khóc nức nở, tiếng khóc ai oán, hối lỗi những giọt nước mắt muộn màng rơi xuống.
Từ bỏ học hành, bố mẹ cô theo Thạnh chỉ cầu mong được sống hạnh phúc vui vẻ bên người mình yêu. Mình đã suy nghĩ quá nông nổi,làm việc dại dột để giờ đây phải gánh hậu quả. Cô không ngừng tự trách mình, hối lỗi cầu khẩn trời đất. Chỉ cần Thạnh thả cô về, cô sẽ học hành thật chăm chỉ, chăm sóc cho bố mẹ mình. Không yêu gì nữa.
Nhưng đời không như mơ. Mọi chuyện với Oanh chỉ là bắt đầu.

Thạnh đã có một giấc ngủ ngon, sáng ra anh vươn vai thức giấc. Mặc kệ sự sống chết của Oanh, anh đi đánh răng rửa mặt . Anh bước đến trước mặt Oanh. Đá vài cú vào bụng cô.
-Hi em, hôm qua thế nào em ngủ ngon chứ.
Oanh đau quặn người mở nhìn Thạnh. Môi cô khô lất nẻ vì mất nước. Đôi mắt cô sưng húp lên vì khóc suốt đêm. Oanh nhìn Thạnh cất giọng van xin :
-Xin anh, anh hãy cho tôi uống ít nước tôi khát quá.
Thạnh nhìn Oanh khinh bỉ :"Khát lắm không em??? Vậy để anh cho em uống nước.
Nói rồi Thạnh mở thắt lưng da, bỏ quần lót, chĩa thẳng cậu nhỏ vẫn còn đang rất sung mãn vào thẳng mặt Oanh. Anh ta bóp miệng bắt cô há miệng. Rồi đi tiểu vào đó.
Nước tiểu chảy ồ ồ, tràn ra khắp mặt và người của Oanh. Cái vị mặn mặn, khai của nước tiểu thật kinh tởm. Cô cố phun chúng ra, ngậm miệng lại. Bụp Thạnh vung một cú tát trời giáng vào mặt cô :"Mày kêu khát mà không uống hả???"
Thạnh tiếp tục bóp miệng cô ra hăm doạ :"một giọt rơi ra mày chết với tao."
Oanh nấc lên từng tiếng tủi nhục đớn đau, trợn mắt mà uống thứ nước ghê tởm đó.
Chưa song Thạnh còn tháo dây cho cô, đè ngửa cô ra trói gập tay về phía sau, trói chặt chân cô lại. Anh ngồi lên mặt cô và....
Thạnh giờ đây như một cái xác không hồn, oan hồn cô gái bị hiếp dâm ám anh đã bắt tay anh thực hiện mọi việc. Những chuyện này trước kia đã xảy ra với cô gái ấy, cô lại tiếp tục tái diễn nó một lần nữa. Trước kia cô bị bắt cười sung sướng hạnh phúc mỗi khi bị đánh và bắt ăn phân uống nước tiểu. Vùng kín, hậu môn bị thương nghiêm trọng. Giờ đây mọi thứ lặp lại lần nữa. (Thật buồn cười, kẻ bị tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác)
- Em thấy bữa sáng thế nào, ngon không em tắm rửa đi rồi chúng ta tiếp tục chơi.

Phần: 8

Thạnh cởi trói cho Oanh,cô đau đớn cố gắng đứng dậy cô đã bị trói quá lâu, tay chân tê cứng sưng húp lên. Trật vật đứng dậy rồi lại ngã gục xuống sàn. Phải mấy lần cô mới đứng dậy được. Đau đớn ghê tởm, cô lết thân vào phòng tắm. Mỗi một đoạn đường đi là một sự cố gắng lỗ lực rất nhiều.
Tay chân cô không nghe theo sự điều khuyển của mình nữa. Nó tê dại khó khăn lắm mới cà nhắc đi được một đoạn. Cuối cùng cũng đến được nhà tắm. Cô nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu. Sự ghê tởm hiện hữu trở lại, cô nôn cho đến khi không còn gì trong bụng.
Những làn nước nóng dễ chịu chảy qua người. Oanh kì cọ thật kĩ để rửa cho thật sạch cơ thể. Oanh gục xuống sàn nhà tắm. Cô tiếp tục khóc, khóc vì ghê tởm Thạnh. Khóc vì đau vì nhớ nhà, lo lắng tuyệt vọng...
Mắt cô đã đỏ mọng sưng vù lên, nhìn đường khá khó khăn. Cô cứ như vậy một lúc lâu.
Thạnh đợi mãi không thấy cô ra, anh ta lao vào tóm tóc Oanh lôi ra ngoài.
Cô tiếp tục bị tra tấn, hành hạ như chết đi sống lại. Cô không thể đi vệ sinh được nữa. Vùng kín và hậu môn bị viêm nhiễm nghiêm trọng.
Thân thể trầy trụa những vết thương. Nhiều lúc không chịu được cô van xin Thạnh hãy ra tay cho cô được chết. Oanh không muốn chịu đựng sự giày vò này thêm một giây nào nữa. Cô đã hoàn toàn tuyệt vọng, muốn được chết. Chết đối với Oanh bây giờ là một sự giải thoát.
Người ta đâu hay cô khổ đau từng ngày. Cùng lúc đó ở nhà Thạnh, bố mẹ anh cho người đi tìm anh ở khắp nơi. Bố Thạnh giữ chức vụ lớn trong quân đội, bằng các mối quan hệ, ông biết được Thạnh đang ở Nha Trang cùng một cô gái . Ngay lập tức ông cùng hai người thân cận đi ngay đến Nha Trang.
Chuyện này là nỗi nhục của gia đình ông muốn càng ít người biết càng tốt. Đạp cửa xông vào ông choáng váng khi thấy cậu quý tử nhà mình đang tra tấn, hành hạ một cô gái. Cô ta loã thể, khuôn mặt sưng vù biến dạng. Khắp người không biết bao nhiêu vết thương lớn nhỏ.
Ông từng chiến đấu trong hai cuộc kháng chiến trống Pháp và Mĩ, ông cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không được. Ông lao lên, đạp một phát thẳng mặt Thạnh. Anh bật ngửa ra sau, mắt trợn trừng nhìn ông tức giận nhảy lên bóp cổ. Bố Thạnh rất bực lắm rồi, ông không kiêng nể gì nữa, rút dùi cui của một cấp dưới bên cạnh vụt thẳng vào đầu Thạnh. Ông vụt tới tấp
-Thằng súc sinh này, sao tao lại có đứa con như mày chứ.
Thạnh vùng lên, chộp lấy tay bố, cố gắng giằng lấy cái dùi cui. Hai người thân cận vội lao vào giữ lấy Thạnh. Anh gầm gừ, nước dãi chảy lòng thòng, mắt trắng dã ba người phải cố gắng lắm mới giữ được Thạnh và trói chặt anh lại. Thấy anh giẫy dụa, gào thét, bố Thạnh tức giận vung một đòn vào gáy, Thạnh ngất đi.
Còn về phần Oanh, ông vội lấy áo che thân cho cô, cố gắng gọi cô dậy, Oanh đã kiệt sức mà ngất đi. Ông lấy chăn quấn quanh người cô
-Mau, mau đưa cô gái này đi bệnh viện, thằng con trời đánh, nó đã làm gì không biết. Sao tôi lại đẻ ra được thằng con như vậy cơ chứ.
Bố Thạnh vò đầu bức tai tuyệt vọng. Hai người thân cận của ông cúi đầu một người bế Oanh lên, bước ra cửa, đi tìm một bệnh viện lớn để chữa trị cho cô. Ra đến cửa họ nói rối Oanh bị sốt nặng phải đi viện, họ yêu cầu nhân viên chỉ đường rồi nhanh chóng lên đường.
Còn lại Thạnh và bố mình, ông lấy ra một điếu thuốc. Ông rít một hơi dài, thở ra mắt thẫn thờ. Ông đang rất bực bội, tuyệt vọng. Chuyện này mà lan ra ngoài không biết ông sẽ giấu mặt đi đâu. Đối với một người như ông, danh dự còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Ông thở dài, thôi thì chuyện đến đâu hay đến đó. Ông gọi điện căn dặn hai người thân cận của mình rồi theo cách cũ, quấn chăn rồi Thạnh ra ngoài. Trước khi đi ông để lại một số tiền lớn yêu cầu khách sạn giữ kín chuyện này. Không quên hăm doạ :
-Các ngươi hé răng nửa lời thì cái khách sạn này đóng cửa vĩnh viễn.
Ông buồn rầu bước đi, đợi xe quay lại, ông đưa Thạnh lên xe một người ở lại trông coi chăm sóc cô gái. Một người theo ông đi về nhà. Về nhà ông lôi sềnh sệch Thạnh vào nhà, Thạnh lúc này đã tỉnh. Anh kêu gào lồng lộn gọi tên Oanh
-Oanh ơiiii! Em đâu rồi???
Oanh này, Oanh này!Ông tức giận hét lên,đạp túi bụi vào người Thạnh.

Ông đánh cho anh một trận. Từ bé đến giờ ông chưa đánh Thạnh bao giờ nhưng hôm nay thì không được nữa rồi. Ông làm trong quân đội lên thường xuyên xa nhà, mọi việc đều do vợ ông giải quyết, chăm nó. Do có mỗi cậu con trai, lên cậu hết sức được cưng chiều. Thạnh vẫn nồng nộn :
Oanh đâu rồi??? Ông đưa cô ấy đi đâu rồi? Tôi sẽ giết ông.
Mày giỏi lắm, hôm nay tao không đánh chết mày thì tao cũng sẽ chết dưới tay mày. Ông lên tiếng.
Bố Thạnh gào lên rồi tiếp tục đánh, ông đánh hết sức có thể. Máu mũi,máu mồm Thạnh chảy ra nhoe nhoét. Vợ ông sót con lắm nhưng mà không dám can thiệp, bà đã bao che cho cậu quý tử quá lâu rồi.
Cuối cùng, không nhịn được, bà nhảy ra can ngăn.
Ông ơi, ông dừng lại đi, cứ tiếp tục ông sẽ đánh chết nó mất.
-Cho nó chết, thằng này phải chết, nó thành quỷ mất rồi. Con gái người ta mà nó hành hạ đánh đập không khác gì thú vật. Ông đáp rồi tiếp tục đánh.


Phần: 9

Mẹ Thạnh không thể cứ thế mà nhìn con bị đánh, bà ôm lấy Thạnh :
- Ông đánh nó chết thì đánh tôi chết cùng đi.
Bố Thạnh dừng đánh :
-Mẹ con bà được lắm, nói rồi ông lôi sềnh sệch Thạnh vào trong phòng. Khóa trái cửa lại.
-Bà mà thả nó ra thì biết tay tôi.
Ông hầm hập bước ra khỏi nhà. Gọi cho người đi cùng ông lúc trước chuẩn bị lên đường đến bệnh viện chỗ Oanh. Họ nhanh chóng chuyển bánh, đi nhanh nhất có thể để đến nơi.
Trên đường ông suy nghĩ, vò đầu bức tai không biết lên xử lí vụ này sao cho ổn thoả. Làm sao để ỉm vụ này đi bây giờ.
Điện thoại ông rung lên :
-Thưa ngài cô ấy đã tỉnh rồi ạ! Nhưng tinh thần hiện nay đang rất hoảng loạn.
-Uh. Tôi đang đến đây hãy dùng người bác sĩ giỏi nhất, thuốc tốt để chữa trị cho cô ấy. Tiền bạc không thành vấn đề.
Xe ông lao đi vun vút. Sáng hôm sau đã đến nơi. Vào nơi ông thăm hỏi, nói chuyện, Oanh kể lại mọi chuyện, trong lúc kể không ngừng khóc thút thít. Ông an ủi động viên. Cùng lúc đó cậu quý tử đang ở nhà.
Thạnh ngồi thờ thẫn trong phòng, hai mắt vô thần nhìn ra cửa sổ, không chịu ăn uống gì cả. Đến tầm 7h tối Thạnh lên cơn điên loạn, đòi đi gặp Oanh,mẹ Thạnh can ngăn không nổi, bà phải chạy đi gọi hàng xóm qua giữ con trai lại. mấy ngày liền như vậy, hàng xóm láng giềng ai cũng nói bà nên đưa lên thầy pháp cúng thôi,họ nói con bà đã bị bỏ bùa . Bà đã nghi ngờ từ lâu , nay lại thấy con điên loạn như người tâm thần như thế thì cũng âm thầm tìm hiểu. Bà phải thay cửa khóa phòng con trai bằng dạng cửa cài then rồi có khóa riêng khóa ngoài. Tầm 5h hơn là bà mang thức ăn để trong phòng, lại ngồi hỏi chuyện với con nhưng anh chẳng nhìn bà, cứ thờ thẫn nhìn ra cửa, lúc thì cười khúc khích, lúc thì mặt mếu bảo anh sai rồi, anh sẽ tới với em, rồi lúc lại nói anh sẽ giết hai con người đó để đến với em, rồi tự cười và giơ tay ra vẫy chào tạm biệt. Bà nhìn theo ra hướng ngoài cửa thì không thấy ai cả. Bà đi ra rồi khóa phòng lại, không thể ngờ được rằng có ngày con mình lại bị nhốt như một tù nhân thế này. Lòng bà quặn thắt. Cái cảm giác đó tới bây giờ vẫn chưa thể nào nguôi. Cứ mỗi tối tầm 7h hơn là tiếng cào cửa đòi mở, tiếng gào thét, tiếng năn nỉ xin mở cửa, rồi lúc sau lại đạp cửa mạnh hơn, nói thứ tiếng gì đó bà không tài nào hiểu được. Hàng xóm cũng sợ con bà , chỉ có người thân quen mới dám qua nhà bà, còn lại họ đều né tránh gặp bà, họ đồn thổi là con bà bị yểm bùa, sợ gặp nhà bà thì sẽ bị lây. Cứ tối đến,bà lại xé lòng khóa ngoài cửa phòng Thạnh bà đau đớn tìm mọi cách liên lạc với chồng, nghe tiếng con gào thét mà không giúp gì được, bà cảm thấy cổ họng như bị ai bóp nghẹn, tim quặn đau.
Bà đã thử rất nhiều cách, gọi trực tiếp cho chồng,liên lạc với đơn vị nơi ông đóng quân... Nhưng không được. Ông dường như đã cắt liên lạc với bà. Có những lúc bắt máy nhưng chỉ hét lên :
-Bà gọi gì mà gọi lắm thế??? Tôi về mà nó không còn ở nhà bà biết tay tôi. Tôi bận lắm đấy biết không hả????Nó có gào thét đòi được thả ra thì kệ nó. Đừng gọi cho tôi nữa. Rồi ông cúp máy.
Chuyện ở nhà ngày càng thêm nghiêm trọng. Bà thấy không thể kéo dài thêm chuyện này một ngày nào nữa. Thạnh sau nhiều ngày bỏ bữa, mà nếu có ăn thì cũng ăn rất ít, chỉ uống nước lã cầm hơi.
Bà quyết định tìm một thầy cao tay ở Hoà Bình để giải quyết. Thạnh từ một tràng thanh niên đẹp trai tuấn tú, giờ mặt anh sạm đi, hai hốc mắt lõm vào, người anh gầy rộc hẳn đi. Suốt ngày chỉ biết gọi Oanh, Oanh. Cậu ta giờ như đã phát điên, phát rồ. Đêm là lúc cậu hoạt động mạnh nhất. Những tiếng gào thét,tiếng cười khóc vang lên không ngừng trong khắp căn nhà.
Ngôi nhà từ khi vắng bóng bố của cậu đã lạnh lẽo thì nay lại càng thê lương. Tiếng cào cửa ken két vang lên đều đều mỗi đêm.
Những câu nói lạ lùng không ai hiểu cứ thốt lên từ miệng Thạnh liên tục.
Rồi bỗng yên mọi thứ im bặt, im ắng đến mức lạ thường. Cứ như là mọi chuyện chưa có chuyện gì xảy ra với Thạnh vậy. Mẹ Thạnh thấy rất lạ, đây quả là một sự yên tĩnh lạ thường. Bà tự nhủ :
-Thôi chết hay là đã có chuyện gì xảy ra với Thạnh rồi??? Thạnh mà có mệnh hệ gì bà biết sống sao đây.
Bà từ từ,nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng Thạnh áp tai nghe ngóng tình hình. Bà chờ một lúc lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì. Bà cất tiếng gọi nhè nhẹ :
-Thạnh ơi, con sao rồi hả con? Con có ổn không, có cần gì không con? Trả lời mẹ đi.
Thà rằng Thạnh cứ như lúc trước, khóc lóc gào thét, đạp cửa đến điên cuồng bà còn bớt lo. Đằng này nó tĩnh lặng quá. Yên lặng đến khó chịu.
Bà từ từ lấy chìa khoá tra vào cửa tách tách, những tiếng mở khoá vang lên. Bà từ từ mở cửa. Kẹt kétttt, kẹtttt... Những âm thanh ghê rợn vang lên đều đều.
Vừa mở cửa, Thạnh chồm lên như một con thú hoang. Anh nhảy bổ lên siết chặt cổ mẹ mình


Phần: 10

Mắt của bà hoa lên rồi từ từ bà lịm hẳn đi. Thạnh cười lên the thé :" Hé hé hé hi hi ha ha..." Không chính xác phải là con quỷ trong anh mới đúng. Mắt Thạnh trợn trừng đỏ ngầu, rồi Thạnh túm tóc lôi bà sềnh sệch đi. Mẹ Thạnh bị túm tóc lôi đi thì đau lắm. Cảm giác đau không thể tả được. Nó đau buốt, xoáy vào trong tâm can. Máu từ lỗ chân lông từ từ chảy ra, bà cố gắng dùng tay tóm tay Thạnh lại.
Cố gắng gỡ tay anh ra khỏi đầu mình, bàn tay Thạnh bình thường như tay con gái, liễu yếu đào tơ vậy mà giờ đây nó cứng như thép nguội vậy, rất mãi không ra. Anh lôi bà đi một quãng dài, bà gào thét kêu khóc giẫy dụa hoảng loạn. Những tiếng kêu cứu không ngừng vang lên.
-Cứu, cứuuu... Cứu tôi vớiiii... Thằng Thạnh nó giết tôi bà con ơi!!!!
Bà gào khóc trong tuyệt vọng, hàng xóm có người nghe thấy tiếng khóc, tiếng kêu gào đấy nhưng họ không dám vào nhà mà ứng cứu. Họ sợ, sợ Thạnh khi anh lên cơn điên loạn. Sợ dây vào gia đình bà sẽ có kết cục không tốt.
Họ vây quanh cổng nhà Thạnh mà bàn tán xôn xao, họ cũng không biết phải làm gì cho trường hợp này.
Đang loay hoay tìm hướng giải quyết thì một chiếc ô tô quen thuộc bíp còi lao đến. Bố Thạnh nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Ông nhìn quanh thấy nhiều người vây xung quanh nhà mình thì rất tò mò. Ông đang định lên tiếng xem có chuyện gì xảy ra. Thì tiếng gào thét, tiếng cười the thé vang lên.
Ông giật mình, có chuyện không ổn xảy ra rồi. Ông nhanh chóng cùng hai người thân cận gạt những người xung quanh lao vào nhà. Đập vào mắt ông Thạnh đang túm tóc lôi vợ mình đi dọc theo hành lang.
Máu từ chân tóc từ từ chảy ra. Mẹ Thạnh cảm thấy như là mình bị bung da đầu ra vậy,rất đau rát. Bà vẫn đang cố gắng giằng tay cậu con trai ra. Hai người thân cận của bố Thạnh thấy vậy nhanh chóng nhảy lên, giữ lấy tay của Thạnh.
Tay anh cứng chắc như thép nguội vậy, gỡ mãi không ra.Mắt của bà hoa lên rồi từ từ bà lịm hẳn đi. Thạnh cười lên the thé :" Hé hé hé hi hi ha ha..." Không chính xác phải là con quỷ trong anh mới đúng. Mắt Thạnh trợn trừng đỏ ngầu, rồi Thạnh túm tóc lôi bà sềnh sệch đi. Mẹ Thạnh bị túm tóc lôi đi thì đau lắm. Cảm giác đau không thể tả được. Nó đau buốt, xoáy vào trong tâm can. Máu từ lỗ chân lông từ từ chảy ra, bà cố gắng dùng tay tóm tay Thạnh lại.
Cố gắng gỡ tay anh ra khỏi đầu mình, bàn tay Thạnh bình thường như tay con gái, liễu yếu đào tơ vậy mà giờ đây nó cứng như thép nguội vậy, rất mãi không ra. Anh lôi bà đi một quãng dài, bà gào thét kêu khóc giẫy dụa hoảng loạn. Những tiếng kêu cứu không ngừng vang lên.
-Cứu, cứuuu... Cứu tôi vớiiii... Thằng Thạnh nó giết tôi bà con ơi!!!!
Bà gào khóc trong tuyệt vọng, hàng xóm có người nghe thấy tiếng khóc, tiếng kêu gào đấy nhưng họ không dám vào nhà mà ứng cứu. Họ sợ, sợ Thạnh khi anh lên cơn điên loạn. Sợ dây vào gia đình bà sẽ có kết cục không tốt.
Họ vây quanh cổng nhà Thạnh mà bàn tán xôn xao, họ cũng không biết phải làm gì cho trường hợp này.
Đang loay hoay tìm hướng giải quyết thì một chiếc ô tô quen thuộc bíp còi lao đến. Bố Thạnh nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Ông nhìn quanh thấy nhiều người vây xung quanh nhà mình thì rất tò mò. Ông đang định lên tiếng xem có chuyện gì xảy ra. Thì tiếng gào thét, tiếng cười the thé vang lên.
Ông giật mình, có chuyện không ổn xảy ra rồi. Ông nhanh chóng cùng hai người thân cận gạt những người xung quanh lao vào nhà. Đập vào mắt ông Thạnh đang túm tóc lôi vợ mình đi dọc theo hành lang.
Máu từ chân tóc từ từ chảy ra. Mẹ Thạnh cảm thấy như là mình bị bung da đầu ra vậy,rất đau rát. Bà vẫn đang cố gắng giằng tay cậu con trai ra. Hai người thân cận của bố Thạnh thấy vậy nhanh chóng nhảy lên, giữ lấy tay của Thạnh.
Tay anh cứng chắc như thép nguội vậy, gỡ mãi không ra.
Bố Thạnh lao lên, tung một cước đạp thẳng vào mặt Thạnh. Bụp, anh bị tác động của cú đá ngửa đầu ra sau. Rất nhanh chóng Thạnh ngẩng đầu trở lại, mắt trợn trắng dã. Thạnh nhìn ông mà cười, miệng Thạnh nhễu đầy máu tươi hai tay vẫn túm chặt tóc của mẹ.
-Ha ha ha ha, hé hé hé. Cả nhà chúng mày sẽ phải chết. (Câu này nói bằng tiếng Thái nha các bạn).
Ông nhìn thấy Thạnh như vậy thì thất sắc, là bộ đội trải qua hai cuộc kháng chiến trống Pháp và Mĩ. Từng ở nơi rừng thiêng nước độc, tiếp xúc với nhiều thứ. Ông hiểu ngay Thạnh đang gặp chuyện gì.
Nhớ lại 20 năm, 7 tháng, 9 ngày về trước. Từng dòng hồi kí quay lại trong đầu ông.
Ngày ấy như bao thanh niên khác, lúc đó ông đang học đại học. Nhưng theo lời kêu gọi của tổ quốc, ông quyết định bỏ học đi kháng chiến cứu nước trên Việt Bắc.
Rất nhiều thanh niên trí thức Hà Nội tham gia, mọi người vui vẻ với hoà đồng lắm. Ông có niềm tin mãnh liệt vào kháng chiến nước nhà. Ông tin chắc vào cuộc kháng chiến sẽ nhất định thành công.
Ngày lên đường xe tròng trành, rung lắc dữ dội,bầu trời trong xanh, càng lên cao càng se lạnh. Đón ông và các đồng đội khác đi vào chiến khu là một cô dân tộc rất xinh xắn. Tóc cô dài đen, đôi mắt bồ câu đen láy, dù là người dân tộc nhưng da cô ấy trắng lắm, cô cười nộ chiếc răng khểnh. Ai hỏi tôi đâu là nụ cười toả nắng, thì chắc chỉ có mỗi cô ấy thôi. Đi cùng là một cụ già, họ là hai cha con.


Phần: 11

Ông yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, những tiếng ù ù của máy bay vang lên. Xe ông vội dừng ngay cửa rừng, người lái xe hét lên, các đồng trí hãy mau xuống xe chạy vào rừng, tôi sẽ dụ bọn chúng. Mọi người trên xe nhanh chóng nhảy xuống đi theo ông già và cô gái.
Người lái xe nhấn ga tăng tốc chạy vút lên, uỳnh một chiếc xe bị oanh tạc bắn cho nổ tung. Tiếp theo là một đám lính Pháp nhảy dù từ trên máy bay nhảy xuống. Bố Thạnh vẫn chưa hoàn hồn, ông ngã ngửa ra đất, mặt tái mét cô gái dân tộc thấy ông không đi thì quay lại nắm tay ông lôi đi. Khoảnh khắc này như ngưng đọng lại. Đôi tay thon thả búp măng, mát rượi chạm vào tay ông, ông sướng như được lên mây vậy.
Chạy mau lên -Cô cất tiếng. Ông choàng tỉnh chạy theo cô gái, họ chạy xuyên rừng không để ý phương hướng cứ vậy mà chạy, cành cây, cỏ cây làm họ xước xác tay chân nhưng họ không để ý cứ vậy mà chạy.
Vắt từ trên cây cứ vậy rơi theo hai người bám lên đầy người, nhưng họ làm gì nghĩ nhiều được nữa.
Bỗng uỳnh một tiếng nổ vang lên. Cô gái đã dẫm phải mìn mà bọn Pháp cài trong rừng. Cô gái ngã ra đau đớn, bàn chân phải của cô bị nổ tan, máu chảy ròng ròng. Cô gái đau đớn gào lên vang vọng khắp núi rừng :
A aaaaa....
Ông tái mặt, nó đến quá bất ngờ ông còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra nữa. Ông gào khóc lại gần cô, cô rất đau nhưng không khóc, mặt cô nhăn và tái đi, cô vẫy ông lại đỡ cô ngồi dậy, ông đỡ cô lại, nhói ở trong lồng ngực ông nhìn cô bất lực mà không biết phải làm gì.
Loại bom mà cô gái dẫm phải là bom dùng để phá sinh lực của địch, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nó làm cho những ai dẫm phải bị mất chân làm gánh nặng cho mọi người.
Cô gái bình thản đến lạ, sau biến cố vừa rồi cô xé áo, quấn quanh chân để cầm máu, đôi mắt cô chớp chớp nhìn ông. Tôi không đi được nữa rồi, anh có thể cõng tôi đi tiếp về chiến khu được không?
Ông vẫn đang hoang mang khóc lóc.
-Này anh con trai con đứa sao lại khóc vậy, xấu lắm. Tôi vẫn ổn chỉ là bị thương nhẹ thôi. Có cõng tôi không, hay để tôi tự cố đi tiếp. Cô cười nhẹ lên tiếng. Nhưng trong lòng cô đau nhói máu đang rỉ ra, đau vì vết thương và cô cũng hiểu kết quả của việc dẫm phải bom là sẽ què quặt cả một đời hoặc là mất máu hay bị nhiễm trùng mà chết.
Ông lau nước mắt nhìn cô cười khổ :
-Cô không sao chứ, tôi sẽ cõng cô, cô chỉ đường đi cô leo lên lưng ông hai người vừa đi vừa nghĩ đến tối thì cũng về đến chiến khu. Mọi người ùa ra đón hai người, họ trông đến thảm hại, vắt bâu đầy trên người, bùn đất, vết thương, vết rách chi chít trên người.
Hai người đi tắm dội từng gáo nước, đám vắt được lột xuống đất. Cô rất kiên cường, dũng mãnh :
-Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ do đảng và nhà nước giao, đưa các chiến sĩ an toàn về đến chiến khu. Cô đòi gương soi, soi mặt rồi lên tiếng :
-Mặt em nhiều vết vắt cắn thế này, sau có để lại sẹo không? Để lại thì xấu lắm. Rồi lại cười. Mặc cho vết thương ở chân đau đớn vô cùng.
Cô không qua khỏi, vết thương bị nhiễm trùng nặng. Ngày cô mất ông đau lòng lắm. (Thôi không lan man nữa nhưng đây là câu chuyện có thật nhé các bạn. Mình nghe một vị cựu chiến binh kể lại. Nghe buồn lắm nhờ có những người dân tộc quả cảm dẫn đường đảm bảo cho sự an toàn của các chiến sĩ. Sẵn sàng hi sinh vì nhiệm vụ, nhờ nhân dân và các anh mà chúng ta mới có ngày hôm nay!)
Những ngày đầu ở trong quân ngũ có một cậu mới từ Hà Nội nhập ngũ giống ông, người cậu xanh xao ốm yếu,hầu như mọi người nhập ngũ đều như vậy. Do cuộc sống sinh hoạt khắc khổ, khí hậu nơi đây lại khắc nghiệt.
Tối đó đang ngủ cậu ta thức giấc đi ra ngoài,mọi người cứ nghĩ là đi vệ sinh lên cũng kệ.
Sáng hôm sau người ta thấy cậu đang ngồi dưới gốc cây to cạnh doanh trại, miệng nhoe nhoét đất. Mắt cậu hờ hững cứ thế bốc đất ăn. Mọi người chạy ra cản lại thì cậu vùng vằng giẫy ra rồi tiếp tục bốc đất ăn. Mắt cậu trợn trừng lên nhìn mọi người, họ chạy ra cố giữ cậu lại nhưng không được, cậu ta khoẻ lắm. Phải 5 sáu người lính mới giữ được cậu lại

Phần: 12

Anh ta cứ như vậy bốc đất ăn. Ông cụ dẫn đường thấy vậy lắc đầu bảo :
-Cậu ta yếu bóng vía bị ma đói ám rồi. Các chú cố bắt trói cậu ấy lại đợi tôi. Nói rồi ông cụ bước đi.
Một thời gian sau ông quay lại, mang theo một ít máu. Ông nhờ hai người thanh niên trai tráng bóp miệng cậu để cho cậu ấy há miệng ra. Mắt cậu ta trợn trừng trắng rã, dớt dãi chảy lòng thòng. Từ miệng cậu ta liên tục phát ra những tiếng rít, gào thét cười đùa khác nhau. Lúc thì của người già, lúc lại trẻ con. Mấy người mới lên như bố Thạnh nhìn mà tái mặt. Đây là lần đầu họ chứng kiến người bị ma nhập.
Ông cụ lấy lọ máu đổ vào miệng cậu ta. Cậu ta giãy đành đạch rồi nôn thốc nôn tháo ra một đống bùn đất. Rồi nằm lăn ra bất tỉnh.
Những người lính mới lên Việt Bắc phục ông lắm họ tò mò lại hỏi han ông.
-Ông ơi ông, cái lọ này là gì vậy ông??? Một đứa đưa cái lọ lên mũi ngửi. Sao nó tanh vậy?
-Đây là máu chó đen lấy từ 7 con chó đen khác nhau trong bản. Máu chó đen có tác dụng trừ tà, ta lấy nó về để trục xuất đám oan hồn. Thôi đưa cậu ấy vào trong đi, lấy rượu gừng bôi cho cậu ấy. Để cậu ấy mau tỉnh, nói rồi ông cụ nhờ mấy người lính chuẩn bị cho một nồi cháo. Ông cụ ra sân chỗ anh chàng bị ám phải bốc đất ăn thắp hương xung quanh rồi lấy nồi cháo đặt giữa sân. Ông khấn vái rì rầm rồi vẩy cháo ra xung quanh sân. Cháo nhanh chóng bị thiu, ông mỉm cười :
-Vậy là ổn rồi họ đã chấp nhận lễ cúng.

Khi anh ta tỉnh dậy mọi người hỏi han thì anh ta kể tối đó đông người lắm. Họ rủ anh ra đấy ăn cơm cháy, đang lúc đói ăn, anh ta liền đi theo ăn cơm cháy. Nghe mọi người kể lại thì bủn rủn chân tay.
Chuyện này vẫn chưa là gì đối với bố Thạnh. Ông còn gặp một sự việc rất là liêu trai tưởng chừng như chỉ có trong phim.
"Cõng ma" Vào năm 1947, Pháp tiến hành chiến dịch Thu -Đông tấn công Việt Bắc. Pháp dự định dùng chiến lược "đánh nhanh thắng nhanh" phá tan cơ sở đầu não của ta ở Việt Bắc nhanh chóng kết thúc chiến tranh ở Đông Dương.
Pháp huy động 12.000 quân cùng với hầu hết máy bay ở Đông Dương. Chiến dịch này bắt đầu ngày 7 tháng 10 năm 1947 với đạo quân gồm 800 lính đổ bộ xuống Bắc Cạn dưới quyền chỉ huy của đại tá Henri Sauvagnac, chiếm đóng các công sở, nhà thương, kho bạc, nhà máy đèn...

Valluy đã lầm lẫn lớn khi cho rằng thị xã Bắc Kạn là "Thủ đô mới" của Việt Minh. Valluy không hề biết rằng, trong suốt chiến tranh, không khi nào có cơ quan Trung ương Việt Minh nào ở tại một thị xã, thị trấn, mà tất cả đã chia thành những bộ phận nhỏ, thường xuyên di chuyển, được sự che chở của nhân dân, nếu một bộ phận bị phá thì vẫn có những bộ phận khác thay thế.

Khi quân Pháp nhảy dù tập kích, lực lượng Việt Minh ở thị xã Bắc Cạn chỉ có một bộ phận của tiểu đoàn 49. lúc này cũng chỉ có một tiểu đoàn tân binh. Hai đơn vị nhỏ này chủ yếu nổ súng để bảo vệ cho nhân dân và một số cơ quan đóng ở đây tản cư rút vào rừng núi.
Tiểu đoàn 49 mà bố Thạnh đóng nổ súng chống lại quân Pháp khi chúng nhảy dù xuống tấn công bất ngờ. Ông cùng ba đồng đội khác nổ súng chống trả quyết liệt, những tiếng súng, tiếng nổ vang lên rền trời,
Phịch -Một vật thể rơi xuống chỗ họ. Nằm xuống- một người đồng đội hét to rồi đè ông xuống. Uỳnh -Một tiếng nổ lớn vang lên. Bố Thạnh choáng váng hoa mắt rồi ngất lịm đi. Ông ngất khoảng nửa ngày thì tỉnh dậy.
Ông hên nhất lên còn sống, chắc do mạng lớn, xung quanh đồng đội ông đều chết, người bị bể đầu chết, người bị đứt gần lìa cổ…. kinh hoàng ông khóc lóc tiếc thương đồng đội tử nạn, ông đợi ở đó nửa ngày tiếp theo chờ cứu viện nhưng chả thấy đâu, ông gói xác đồng đội để gọn lại rồi ngồi chờ típ,đợi đến nửa đêm giữa rừng thiên nước độc nhưng ông không dám đốt đèn tránh thú dữ, rắn, ma... Vì sợ địch vẫn còn quanh đó phục kích, bắt được chắc cắt cổ, lóc thịt luôn. Không chết thì cũng bị tra tấn tàn bạo nhằm khai thác thông tin của Đảng và nhà nước.
Ông nằm cạnh xác đồng đội chực chờ thì nghe tiếng lạo xạo, rên rỉ, tiếng người nói chuyện . Ông hoảng hồn tỉnh dậy lồm cồm bò trên mặt đất, bò đi một quãng thì không thấy gì, ông bò ra chỗ kín đáo cách xác đồng đội một quãng xa cho đỡ sợ rồi ngủ tiếp , ngủ được 10 phút thì bị kéo chân,ông hốt hoảng la lên chồm dậy thì thấy một bóng đen bịp miệng ông lại. Bóng đen đó nhìn ông, rồi lật đật nhặt lấy balo, khẩu súng, rồi ra hiệu cho ông im lặng đi theo hắn ta.
Ông cảm thấy người này có gì đó kì kì, người anh ta rất nồng mùi máu. Nhưng kệ đi, có người ứng cứu là tốt lắm rồi, ông nhanh chóng nhận lấy súng và ba nô đi theo anh ta.
Ông đành để xác đồng đội ở lại sau lưng. Đi theo người kia, suốt dọc đường anh ta không nói tiếng nào. Chỉ ra hiệu bảo nằm thì ông nằm, đi thì đi lúc lại chạy thục mạng. Rồi người đó dừng lại, vẫy chào ông, anh ta từ từ biến mất vào khoảng đêm tối như mực. Ông thấy vậy thì hãi lắm, biết là mình gặp ma rồi, ông vừa chạy vừa la thất thanh trong rừng, hốt hoảng đến độ chạy không cần biết phương hướng cứ chạy thẳng kết quả càng chạy càng lạc sâu trong rừng. Cuối cùng đuối quá đành trèo lên cây ngủ tới sáng mai.

Ông bị lạc 25 ngày trong rừng , toàn phải ăn lá cây, trái rừng, uống nước mưa, thịt rừng săn được thì ăn tất ( đời lính oai hùng đó nhưng cũng nhiều gian lao,khổ ải lắm vậy mà có mấy thằng mõm cứ kêu đòi đánh tàu khựa, chúng nó có biết đánh nhau là như thế nào đâu. ).Trong những ngày đó thì ông gặp rất nhiều chuyện kì bí mà không tài nào giải thích được, nào là bị tiếng người gọi trong rừng, bị bóng đè, ném đá...

Ngày thứ 24 ông còn lẩn quẩn ở trong rừng , không có lối ra, ông cứ đi cứ đi mãi, đi mãi ngay lúc khát nước thì gặp ngay con sông (Đang mùa Đông không có mưa lên nước sông nông lắm) ngăn cách 2 vùng thượng hạ, ông mừng rỡ chạy tới uống như muốn cạn dòng sông ,con sông không sâu lắm, chỉ tới ngang bụng, lội chừng 15 mét là đến được bờ bên kia, ông nằm nghĩ được chút thì niềm vui thứ 2 ập đến, từ xa xa ông thấy một cháu bé tầm 15-16 tuổi mặc áo chàm đen. Đứng cách đó chừng 200 mét, ông mừng rỡ chạy đến cầu cứu vì cả tháng không gặp người sống chỉ gặp người cõi âm , mấy khi có thiếu nữ ở trong chốn rừng thiên nước độc này, ông chạy lại thì cháu bé e thẹn lùi lại, dáng người hơi lùn, chút xíu con, mặt trắng dễ thương , ông dừng lại giới thiệu :
- Cháu ơi,chú là lính Việt Minh bị đơn vị chú bị đánh úp, chú bỏ chạy rồi bị lạc trong rừng gần tháng rồi, chú không phải lính Pháp đâu cháu đừng sợ.
Cháu bé nghe nói vậy thì cũng cởi mở trò chuyện, ông hỏi thăm có làng mạc gần đây không thì cổ bé mới chỉ là:
Chú chỉ cần qua sông là có làng của người thượng, có quân đội đóng quân ở bển.
Ông ng như lụm được vàng, liền hồ hởi nhảy xuống sông, cổ bé kêu lại nhờ cõng giúp qua sông vì lùn, nhảy xuống chắc nước lên tới cổ , không khéo lại bị nước cuốn đi luôn, ông thấy vậy cũng đồng ý.

Phần: 13

Ông xách balo và súng lên trước ngực, cô bé nhảy vọt lên lưng ông , lính tráng mà, khoẻ như trâu mộng ấy, lúc đầu thì bố Thạnh cảm thấy nhẹ như bâng, cũng đúng thôi vì cô bé hơi lùn cộng nhỏ nhắn thì không nhẹ sao được, chắc tầm 30-40 kg, ông vừa cõng vừa nói chuyện:
Cháu có ở gần đây không? Cháu tên gì vậy?
Cô bé đáp :
-Nhà cháu gần đây thôi, chú cứ đi đến giữa bản hỏi thăm nhà con Lài con bà Lơ Răng là ai cũng biết hết á. À chú này, chú cõng cháu qua sông rồi đưa cháu về nhà được không?
Bố Thạnh vui vẻ nhận lời cô bé mà không biết rằng đó là sai lầm chết người.
-Chú đã hứa rồi nha, không được thất hứa đâu đấy. Bố Thạnh tươi cười đáp :
-Chỉ là đưa cháu về nhà thôi mà, có gì đâu chú hứa sẽ đưa cháu về tận nhà.

Ông hỏi han thêm một số chuyện nhưng đáp lại lời lại ông em là cái im lặng lạnh người. Đi được tới giữa sông cổ vẫn không nói thêm chuyện gì nữa. Nhưng ông lại có cảm giác thấy như gánh 80 kí trên lưng, nặng thiệt nặng, ông thấy lạ lùng vì lúc đầu đâu có nặng như vậy, đến khi ông không bước nổi bước nào nữa ông dừng lại, hoảng hồn ông nhận ra mực nước đã lên tới gần cổ ông, nhưng cô kia vẫn không nói tiếng nào chợt quay đầu lại thì cảnh tượng kinh hoàng trên lưng ông, ông đang ôm một cái xác khô, tóc lẫn màu bùn, hai hốc mắt không còn tròng nhưng có gì đó đen thui trong mắt cái xác , cánh tay vẫn ôm chặt vào cổ, cái xác đang bắt đầu phân huỷ, ròi bọ bò ra lúc nhúc con nào con nấy trắng ởn béo múp.
Theo phản xạ ông hất văng cái xác xuống nước, vừa bơi vừa la um sùm, khi đến được bờ bên kia ông rút súng ra bắn xuống nước 2,3 phát để doạ ma, Tiếng súng vang lên trong khoảng không gian yên nặng kiến chim thú trong rừng giật mình mà chạy toán loạn, xong ông chạy một mạch không ngừng nghỉ , trong khoảng khắc ấy, ông chấp nhận bị giặc bắt còn hơn gặp ma lần nữa, chạy được một hồi thì gặp được trại lính đóng quân ở gần đó. Ông trấn tỉnh lại nhìn lính trong trại thì nhận ra là quân mình may sao đây cũng là tiểu đoàn bốn chín , ông cầu cứu thì bị bắt giải vô trại vì tưởng việt gian mạo danh. Sau khi điều tra biết chắc chắn ông là lính tiểu đoàn 49 và sau khi nghe ông kể tường tận sự việc thì ông được bác sĩ trong tiểu đoàn thăm khám cẩn thận.
Ông sụt gần 7kg, bị sốt cả tuần, ông nằm trị bệnh và nhớ lại những câu chuyện khủng khiếp mình trải qua mà không hết run sợ. Trong thời gian ông sốt ông rất hay mơ gặp lại đứa bé nhờ ông cõng nó qua sông.
-Sao chú lại vất cháu xuống sông??? Đứa bé gào khóc. Chú đã hứa là sẽ cõng cháu qua sông rồi đưa cháu về tận nhà mà??? Tại sao??? Tại sao chú lại vứt cháu xuống??? Cháu lạnh lắm !!
Đứa bé cứ ám ảnh ông qua những giấc mơ. Ông ngày càng yếu đi, thuốc mà bác sĩ cho ông, ông uống không có tác dụng gì. Cứ sốt liên miên như vậy, ông nói những câu lảm nhảm đồng đội hết sức lo lắng cho ông.
Những lúc tỉnh táo ông van xin đồng đội, giữ nó lại, giữ con quỷ lại đừng để nó qua đây, nó muốn kéo tôi đi chết với nó. Bác sĩ hỏi ông :
Chú bảo cản cái gì cơ???
-Cản con ma ấy, nó lừa tôi cõng nó sang sông, nó đang đứng ở kia kìa.
Rồi bố Thạnh lại điên loạn, ông đang rất kích động. Vị bác sĩ đã trải qua rất nhiều truyện lên ông biết bệnh của bố Thạnh do thứ gì gây ra.
-Chắc phải nhờ người dân giúp thôi.
Ông được một vị thầy cúng trong làng, giúp đỡ. May cho ông phúc lớn được đồng đội đỡ cho không thì đã bị cô bé lôi đi lâu rồi. Sau ông phải tự xuống sông mò xác cô lên đưa về tận nhà cô thì ổn. Ông còn được thầy cúng cho một lá bùa,lá bùa này ông luôn đeo trên người.
Nhìn thấy Thạnh như vậy thì ông hiểu ngay Thạnh đang gặp vấn đề gì. Nhưng mà kiếm đâu ra 7 con chó đen bây giờ???
Tiếng thét của vợ ông và của hai người thân cận đưa ông về thực tại. Thạnh đang nồng lên như con chó hoang. Tay vẫn nắm chặt tóc mẹ, anh ta đang cắn chặt tay của một người cấp dưới của ông. Ông vội lấy lá bùa được thầy mo lúc trước cho để đeo cho con, vừa đeo vào người Thạnh giật giật sùi bọt mép rồi bất tỉnh.
Mẹ Thạnh nén đau lên tiếng :
-Nhanh, mau đưa nó đi lên thầy ở Hoà Bình mau lên. Chuyện ngày càng rắc rối rồi đó. Bọn họ nhanh chóng cùng nhau đỡ Thạnh lên xe, thẳng tiến lên Hoà Bình để gặp ông thầy mà mẹ Thạnh đã hẹn từ trước.
Xe chạy nhanh chóng đi đến nơi, đến nơi thì lá bùa đã chuyển thành màu đen kịt. Họ đỡ Thạnh xuống xe, lá bùa có vẻ đã mất tác dụng, Thạnh lại lên cơn điên loạn.
Anh vùng vẫy cố gắng chạy thoát khỏi tay của những người đang cố giữ mình. Cửa nhà thầy mo mở ra, một cô gái đi ra, tạt thẳng một thứ chất lỏng có mùi tanh nồng vào người Thạnh.
Rồi cô ta đưa cho họ những sợi dây thừng đỏ au, nói bằng tiếng phổ thông lớ ngớ :
-Mau trói cậu ta lại rồi đem vào trong nhà.
Họ dùng những sợi dây thừng đỏ như đã được nhuộm qua máu trói chặt Vân lại. Vân gào thét , cô rú lên những tiếng hãi hùng.

Mẹ Thạnh đau đớn nhìn con mình bị mọi người trói lượt nữa. Anh vùng vẫy rách cả cổ tay. Phải rất khó khăn họ mới đưa được Thạnh vào bên trong ngôi nhà của thầy mà mẹ Thạnh đã hẹn trước.. Xung quanh căn nhà đã được giăng đủ loại dây có gắn bùa chú chằng chịt , càng tiến vào sâu bên trong. Thạnh càng tỏ ra đau đớn quằn quại . Mắt mũi,miệng anh rỉ từng giọt máu .Thạnh gào thét :

- Thả tao ra...thả..tao...ra...Tao sẽ giết chết tất cả bọn mày...!!!
Rồi sau đó là hàng loạt thứ tiếng mà trong số bọn họ không ai hiểu là Thạnh đang nói gì.
Thạnh bị đặt xuống giữa nhà bên trong vòng tròn đỏ. Có cắm nến và dây chỉ đỏ dính bùa bên trên, sợi dây quây xung quanh vòng tròn đỏ. Bốn hướng đặt bốn bức tượng đồng đen trấn bốn phía , vòng tròn được vẽ bằng máu chó có rải muối trắng bên trên. Thạnh tạm thời bị ngất đi.

Bố của Thạnh nhanh chóng kể lại mọi chuyện cho ông thầy nghe từ đầu đến cuối mình đã chứng kiến và rồi ông thầy thở dài và nói:
- Ai Dà, có vẻ như con anh đã dính một loại bùa độc rồi,loại này là một loại bùa khá là khó đây.
Ông thầy nhìn lên áo của bố Thạnh, thấy một nốt máu đã khô còn dính trên cổ của ông ông liền hỏi:
- Vết máu kia là của ai ở trên cổ của con ???
- Dạ đây là vết máu của Thằng Thạnh con của con ạ ( ông bố đáp )
Nghe được vậy ông thầy liền cầm 1 chiếc khăn màu vàng trên bàn thờ tổ, sau đó chắp tay lạy ba vái rồi mang ra lau vào vết máu của Thạnh còn khô lại trên cổ của ông bố. Khi lấy xong ông dương miếng vải vàng có vết máu lên cái gương bát quái - chiếc đèn dầu đặt ở song song gương với chiếc khăn để gương bát quái lấy ánh sáng từ chiếc đèn dầu phản chiếu vào chiếc khăn . Khi đã xong, ánh sáng cũng đã chiếu vào miễng vải thì đột nhiên một nhiên có làn khói màu đỏ bốc lên ở trong nốt máu trên miếng vải như kiểu chúng đang bay hơi nhưng không dừng lại ở đó vệt máu chỉ biết mất trong không gian một phần, phần còn lại thì chúng từ từ tạo thành một hình ác quỷ -một cô gái có gương mặt bê bết máu và khắp người là nhưng vết thương lớn nhỏ. Ông thầy nhìn thấy thế giật mình đánh rơi miếng vải lắp bắp lên tiếng :
-Không...không... thể nào được, đây chính là một tà thuật cấm của người thái người sử dụng nó nếu bị quật sẽ phải gặp quả báo rất đắt.

Phần: 14

Gia đình nhà anh may mắn đấy, con anh được đồng đội khi xưa của anh cùng chiến đấu bảo vệ, giữ con quỷ ám cậu ấy lại, người mà ngày xưa từng mấy lần cứu anh thoát chết ấy. Anh nhớ không, cậu ta đã giúp cậu sống khi bị quân Pháp ném lựu đạn, giúp cậu an toàn rời khỏi nơi đóng quân của bọn giặc Pháp và giữ mạng anh khi anh bị oan hồn một cô gái trẻ đòi mạng vì anh đã không giữ đúng lời hứa.
Cậu ta có duyên nợ với gia đình anh rất nhiều ấy .Anh ta đang đứng kia kìa. Nói rồi ông thầy chỉ ra khoảng không cạnh bố Thạnh. Ông toát mồ hôi hột vì những lời nói của ông thầy. Ông ta phán mọi chuyện chuẩn 100%,những chuyện này vợ con ông còn không biết.

Nhờ có cậu ấy mà gia đình anh mới có ngày hôm nay ấy. Nếu không các ngươi không còn đến đây mà nói chuyện với tôi, nhà anh chắc sẽ chết hết dưới tay cậu con trai rồi. Sau khi giết hết mọi người trong gia đình chắc chắn cậu ta sẽ tự vẫn và vong hồn các người sẽ bị con quỷ ám cậu ta bắt giữ hành hạ suốt ngày đêm.
Nghe bà nhà ông nhờ vả tôi đã biết cậu nhà bị quỷ ám rồi,và tôi biết ông bà tối nay sẽ đến thay vì như đã hẹn vào ngày mai vì sự việc đã rất nguy cấp rồi. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ để đêm nay hành sự, nhưng vụ này thật sự rất khó. Tôi cũng không ngờ nó lại nan giải như vậy. -Ông thầy thở dài.

Bố Thạnh nghe thế cũng hoảng hồn:
- Dạ vậy bây giờ chúng ta có thể giải được loại bùa này không ạ.
- Bùa này có thể giải được nhưng ta sẽ không giải cho các vị đâu. Các vị về đi .( thầy đáp)
Ông bố thấy vậy vừa ngạc nhiên không hiểu vì sao, vừa lo lắng cho thằng con của mình liền cúi đầu khóc than van xin thầy
- Con xin thầy, nó là đứa con duy nhất của con nên xin thầy hãy mở lòng giúp đỡ mac giải bùa cho nó đi ạ. Bà mẹ của Thạnh cũng gào khóc quỳ lạy van xin thảm thiết. Lòng bà đau như cắt.
Ông Thầy đáp với một vẻ mặt lo sợ :
- Loại bùa này là một loại tà thuật cấm của Thái Lan. Nếu như muốn giải loại bùa này thì tôi phải đánh đổi một linh hồn để thế chỗ cho con trai của ông. Con ác quỷ đó sẽ đeo bám và hành hạ linh hồn người đó thay vì đeo bám hành hạ con trai ông. Và cậu nhà sẽ bình an vô sự. Hoặc là đánh bại vong quỷ này. Cách dễ nhất bây giờ là để nó đeo bám linh hồn ai đó, chứ con quỷ này rất mạnh...
Bố Thạnh thở dài lên tiếng :
-Lấy linh hồn của tôi đi,tôi đồng ý hi sinh cho con tôi được sống.
Mẹ Thạnh thấy vậy thì cũng giãy nảy lên :
- Không được lấy của tôi đi, ông mà có mệnh hệ gì thì gia đình này sẽ ra sao. Để tôi đi. Họ cãi nhau tranh nhau đòi hi sinh cho con.
Ông thầy nhẹ nhàng đáp :"Không phải hồn của ai cũng được đâu. Phải hợp với con quỷ thì nó mới đồng ý. Ông bà không cần phải tranh nhau nữa đâu.
Cùng lúc đó đang ở Thái Lan.
-Sao mắt ta cứ nháy nháy thế nhỉ, không biết có chuyện gì sắp xảy ra đây.
Nói rồi lão thầy ta đi lên bàn thờ tổ, thắp ba nén hương rồi nhìn vào chậu sành đựng mỡ của cô gái tội nghiệp. Qua chậu sành lão ta thấy cô đang bị trói chặt. Thấy vậy lão ta rít lên tức giận :
-Bùa của ta từ trước đến nay chưa hỏng cái nào, nay lại có kẻ dám gỡ bùa của ta sao??? Lão ta hằn học lấy một con dao nhỏ có các hoa văn kí tự dọc thân dao, phần chuôi dao được cuộn bặng vải màu đỏ. Lão ta đưa một đường vào ngón tay chỏ, vết cắt ngọt lịm. Máu nhỏ tí tách vào cái chậu sành.
Lão ta bắt ấn chỉ vào cái chậu và niệm chú. "Đu bê đa ma na ê ni co to ne...." Bốn bức tượng bằng đồng đen rung lên bần bật. Thạnh từ từ mở mắt ra, mắt anh trợn trừng đỏ rực máu, những sợi dây thừng trói anh bốc khói kêu lên sèo sèo. Muối ở xung quanh nổ tí tách và bắt đầu chuyển thành màu đen.
Ông thầy lên tiếng :
-Chết tiệt, người yểm con trai ông bà đang muốn giải cứu cho con quỷ. Chuyện này dù sao thì tôi cũng đã dính vào rồi, bắt buộc phải gỡ bùa thôi, không thì nó thoát ra tôi và các vị cũng sẽ chết dưới tay nó. Và bị nó giam cầm linh hồn hành hạ ngày đêm.
- Trong lúc ta giải cho cậu ta các vị không được ai có hành động gì bất thường. Nhất là người thân , nhắm mắt lại , đừng tin đừng nghe những gì mình nhìn thấy , nghe thấy chỉ việc nhồi im chắp tay niệm phật thôi. Nếu thất bại không chỉ một mà tất cả mọi người ở đây đều sẽ chết hết và bị bắt hồn, hành hạ ngày đêm đó.
Mọi người đồng thanh dạ gian, họ cũng cảm thấy áp lực, nguy hiểm đang cận kề mình như thầy vậy.
Ông lẩm nhẩm đọc những câu chú kéo dài khiến cái lạnh lùa vào khắp căn phòng , bầu không khí trở nên lạnh lẽo âm u.
Ông từ từ bước vào vòng tròn trên tay cầm roi da đã sờn cũ, bên trên có vẽ nhiều phù chú loằng ngoằng. Ông rút ra bốn sợi dây màu vàng óng từ bốn bức tượng đồng đen buộc tất cả vào cái roi. Thạnh vẫn nằm đó , máu từ mắt , mũi , miệng của anh đang chảy ra thành dòng khắp khuôn mặt. Ông đốt một lá bùa màu đen thành tro hoà chung với một loại nước được chuẩn bị sẵn trong bát trên bàn thờ tổ , ông còn cắt lòng bàn tay cho máu chảy vào đó. Sau đó ông bóp mồm Thạnh đổ thẳng vào trong. Thầy ngồi xếp bằng, Thạnh giẫy dụa sằng sặc ho, muốn nôn thứ nước bùa đó ra nhưng rất nhanh chóng thầy bắt ấn chỉ vào Thạnh và niệm chú.
Sau những lời niệm chú là những cơn co giật của cả Thạnh . Tiếng niệm chú càng lúc càng nhanh , cả căn nhà như rung chuyển .

- Mặt nước trong chậu sành chỗ lão thầy tà cũng trở lên rung chuyển, lay động. Lão ta trợn mắt rít lên :
- Pháp lực cũng khá đây.
Rồi lão ta cúi lạy bức tượng thần ba mắt, lấy ba lá bùa màu xanh trên người bức tượng, đốt cháy rồi hoà vào chậu sành.

Những sợi dây đỏ quây quanh vòng tròn như bị kéo căng , những lá bùa dán trên đó bay phần phật dù không có gió. Tiếng khóc , tiếng cười ai oán vang vang lên khắp gian phòng :

"He...he...he...hu...hu...hi...hi.."

Thầy cầm roi da quất mạnh vào cơ thể Thạnh tạo ra những tiếng chát chúa , miệng ông không ngừng quát :

- Ta trục xuất mi ra khỏi thân xác chàng trai này. Ác Quỷ chớ có hại người , ác nghiệt của ngươi ngày càng nặng. Ngoan ngoãn theo ta sẽ được siêu thoát.

Sau một câu là chiếc roi da lại được quật xuống. Thạnh tỏ ra vô cùng đau đớn nhưng miệng anh vẫn cười man dại , đúng hơn chỉ là thân xác của Thạnh đang bị con quỷ chiếm giữ . Nó hướng đôi mắt đầy máu me nhìn thầy :

" Lão ...Thầy ..mo ...đáng ... chết... mày... không... giết... được... tao... đâu... he... he... he...."

Căn nhà vọng ra những tiếng nghiến răng kèn kẹt , những tiếng cười lanh lảnh , rồi những tiếng khóc ai oán. Mọi thứ hỗn độn , những người khác nhắm mắt cố gắng chịu niệm đựng bỗng nhiên mẹ Thạnh định lao đến chỗ anh , nhưng nhanh như cắt bố Thạnh và con gái của thầy đã giữ chặt bà lại , bà gào thét quằn quại bên ngoài vòng tròn :

- Thả...tôi...ra....Con tôi nó đang cầu cứu tôi kìa. Con ơi....Thạnh ..ơi....Con của mẹ...

Trong mắt mẹ Thạnh nhìn thấy bây giờ là khuôn mặt của thằng con trai đáng thương đang ướt đẫm nước mắt , cố nhìn về phía bà cất lên những tiếng cầu cứu yếu ớt :

- Mẹ ơi, cứu con...Con đau quá....Con đau lắm.....Cứu con với... Hu hu hu...

Nghi lễ đang dang dở , con quỷ đang tìm mọi cách để phá hoại thầy. Nó đang khiến mẹ Thạnh nhìn thấy những cảnh tượng thương tâm. Bố Thạnh và con gái của thầy biết nếu để bà lao vào đó mọi chuyện sẽ hỏng hết. Sẵn những lá bùa lẫn máu chó vẫn còn đó. Cô con gái của thầy nhúng bùa vào máu chó rồi dán vào trán mẹ Thạnh . Ghé sát tai bà rồi nói :

- Đừng tin những gì nó cho mình thấy , tỉnh lại đi.... Tỉnh lại đi.... Bà hãy mau mau tỉnh lại...
Lập tức mẹ Thạnh không giãy dụa nữa , bà mở to mắt nhìn thẳng vào Thạnh . Bà lùi lại kinh hãi , đó không phải khuôn mặt đáng thương , ngây thơ , tội nghiệp mà bà vừa nhìn thấy. Thay vào đó là một khuôn mặt ma quái , máu me be bét đang nhìn bà với cái miệng cười ngoác rộng , gương mặt của một con quỷ đội trong lốt người. Thầy nói :

- Nhắm mắt lại , hiện tại nó không phải là con của bà đâu , không phải là con người. Nó là một con Quỷ.

Bên ngoài lúc này trời mây đen kéo xám xịt , sấm chớp nổ vang cả một vùng. Gió càng lúc càng mạnh, những ngọn nến trong nhà le lắt theo từng cơn gió lạnh mang theo hơi ẩm lùa vào trong.

Chậu sành chỗ lão thầy tà càng lúc càng rung động dữ dội.
Cơ thể Thạnh vẫn đang phải chịu những đòn đau đớn từ chiếc roi da quất xuống. Nhưng tuyệt nhiên không có lấy một vết bầm. Nụ cười ma mị của Thạnh dần biến mất , thay vào đó là gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Thầy quát lớn :

- Ta trục xuất ngươi ra khỏi thân xác chàng trai này. Theo ta ngươi sẽ được yên ổn. Bằng không muôn kiếp không được đầu thai.
Bên kia, lão thầy tà cũng đang đọc chú đến điên loạn,lão ta liên tục đốt thêm bùa bỏ vào trong chậu sành để gia tăng sức mạnh cho con quỷ.
-Chết tiệt, ngươi không thắng được ta đâu.!!
Lão ta hét lên rồi cầm dao, cắt lòng bàn tay một đường thật sâu, máu chảy ồ ồ vào chiếc chậu sành. Chiếc chậu chuyển thành một màu đỏ au.


Phần 15 -The end.

Lão ta cười gằn rồi đi đến ban thờ, lấy ra mấy con kumathong. Hắn ta mang đặt chúng trước chậu sành tồi nhỏ ba giọt máu vào miệng mỗi con.
Từ từ, những tiếng cười lanh lảnh vang khắp nhà lão :"Hi hi ha ha hé hé hé hi hi... "Những cái bóng trẻ con lờ mờ xuất hiện, chúng trần truồng đỏ hỏn, có đứa dây rốn vẫn còn nguyên, hai mắt chúng sâu hoắm đen xì. Chúng chui ra khỏi những con búp bê, ngước mắt nhìn lão thầy tà.
Lão ta chỉ tay vào chậu sành ra hiệu cho chúng nhảy vào trong cái chậu. Chúng lập tức làm theo lần lượt chui đầu vào trong chậu. Lão bắt ấn đặt lên chán rồi chỉ vào chậu.
Cùng lúc đó ở chỗ của Thạnh, anh ta vẫn đang gào thét, chửi rủa lúc tiếng Việt khi thì tiếng Thái. Rồi đột nhiên mắt anh trợn trừng miệng khục khặc rồi há thật to, rách cả mép, máu ứa ra ngoài vết thương.
Từ từ, đứa trẻ con đỏ hỏn chui ra khỏi miệng anh. Nó nhìn thầy mỉm cười thân thiện. Thầy giật mình kinh tởm. Ông thầm nghĩ :
-Mẹ nó, lão thầy tà kia còn luyện cả kumathong nữa cơ đấy. Phen này chết chắc rồi.
Chưa đợi nó chui hết ra ngoài, thầy nhanh chóng lấy một lá bùa dán thẳng vào đầu nó. Ông niệm chú thật nhanh, tiếng chú nhanh mạnh dồn dập hết sức có thể. Xèo xèo xèo, những làn khói đen bốc lên, con kumathong, giãy đành đạch rơi xuống đất, xuống đất gặp muối thiêng của thầy nó tiếp tục giãy như đỉa phải vôi vậy. Nó thừa sống thiếu chết cố gắng phá trận pháp lao ra ngoài nhằm thoát khỏi sự đau đớn đang giày vò. Bụp -Chiếc roi da của thầy quất lên, con kumathong bị vụt đất làm đôi,tan thành một vũng máu đen tanh hôi khó chịu.

Cùng lúc đó, con búp bê chứa linh hồn con quỷ nhi vỡ tan, mảnh vụn bắn tung toé cắm cả vào mặt lão thầy tà. Máu chảy ròng ròng, lão ta cay cú lắm, phải mất bao nhiêu lâu lão mới luyện được một con kumathong vậy mà giò nó đã bị đánh tan. Mắt lão ta trợn lên, từng tia máu đáng sợ nổi lên, lão ta niệm chú liên hồi.
Sau khi đánh tan một con quỷ nhi, thầy chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì từ miệng của Thạnh, một con khác bò ra. Thầy nhìn nó kinh hãi ông định dùng bài cũ, dán bùa lên đầu nó rồi vụt nó chết, nhưng ông vùa dơ lá bùa lên, con kumathong đã vung tay cào vào tay của thầy. Bị đau bất ngờ, thầy đánh rơi lá bùa. Con quỷ nhi nhân cơ hội đó, nó há miệng thật to cắn vào tay của thầy.
Thầy gào lên, cố rũ nó khỏi tay, ông bốc một nắm muối thiêng bôi vào người nó, những tiếng nổ nhỏ tách tách vang lên, nó giẫy giẫy nhưng nhất quyết không thả tay ông ra.
Lần lượt, mấy con nữa chui ra khỏi miệng của Thạnh, thầy nén đau nhảy ra khỏi vòng tròn chạy đến bàn thờ tổ, con quỷ nhi vẫn cắn chặt tay ông không rời. Những đường âm khí đang lan từ từ ra khắp cánh tay của ông. Chúng lan đến đâu ông lạnh cóng đến đó, bàn tay dường như đã mất cảm giác. Ông chạy vội đến bàn thờ tổ. Lấy cái gương bát quái đặt song song với ánh nến trên bàn thờ. Ông niệm chú, chiếc gương sáng rực lên rồi đốt con quỷ nhi, những tiếng xèo xèo vang lên. Nó thả tay ông ra, nhảy xuống đất định bỏ chạy thì thầy đã nhanh chóng phóng theo một lá bùa vào người nó. Ông niệm chú, lá bùa bốc cháy mạnh mẽ con quỷ nhi bị cháy ra tro.
Tiếp tục một con quỷ nhi nữa bị đánh tan, những tiếng cười khanh khách , những tiếng khóc ai oán não nùng vang lên khắp gian nhà :"Hu hu hu, hi hi hi ha ha hé"
Lão thầy tà bực lắm, lại một con kulòngthòng của lão bị đánh tan. Ông ta ra lệnh cho con quỷ trong Thạnh và đám quỷ linh nhi đồng loạt phá trận lao ra ngoài giết hết những người ở đây.
Bốn bức tượng bằng đồng đen rung lên bần bật, những con quỷ đang gào thét sắp phá được trận thoát ra ngoài. Thầy nhìn cô con gái rồi lại nhìn mọi người xung quanh. Mắt ông đượm buồn rồi ông đưa ra quyết định.
Thầy nén đau dán bùa lên chỗ vết thương vừa rồi, từng đám tà khí bay ra. Ông cắn lưỡi phun máu lên bức tượng tổ trên ban thờ.
Ông lẩm rầm niệm chú rất lâu, đám quỷ cũng đã thoát ra ngoài. Chúng nhìn mọi người rồi lại nhìn ông thầy cười khanh khách :"Ha ha ha.. "
Thầy lấy bức tượng tổ thần xuống nhìn đám quỷ hét lên :"Tụi ác quỷ chúng mày đi chết hết đi"

Một tay ông giơ cao bức tượng, tay còn lại bắt ấn áp vào lưng bức tượng. Mắt bức tượng chợt mở ra, đôi mắt uy phong lẫm liệt. Miệng của bức tượng há to, một làn cuồng phong nổi lên hút sạch đám quỷ vào trong đó. Rồi từ từ miệng bức tượng đóng lại như chưa có gì xảy ra.
Thầy ngã phịch xuống, cô con gái vội đỡ lấy ông cùng bức tượng. Cô đặt ngay ngắn bức tượng lên bàn thờ như cũ.
Thầy thở khó nhọc, tôi đã xử lí mọi chuyện ổn thoả rồi đấy, ông bà có thể về rồi. À khoan đã để tôi cho mọi người mỗi người một lá bùa đã. Thầy lấy bùa cho bọn họ. Ông rặn dò thêm :
Ông bà hãy đun nước lá cây Đinh Lăng hay lá nhãn tắm rửa vẩy quanh nhà để khử âm khí đi nhé!
Giải song bùa thì cũng đã gần sáng, bố mẹ Thạnh cùng hai người thân cận bước ra ngoài cửa, những ánh ban mai đỏ rực đã hiện rõ trên đường chân trời.
Còn lão thầy tà thì hắn ta hộc máu nằm co giật giãy dụa ở giữa nhà. Lão ta bị quân hành cho sống rở chết rở, chết cũng không xong. Bức tượng mà lão tôn thờ bỗng dưng chuyển hoá dần sang màu trắng và tan thành tro bụi.
Thầy giúp nhà Thạnh đã mất sau đó không lâu. Ông đã dùng linh hồn của mình để đánh thức tổ thần, mượn sức mạnh của tổ thần tiêu diệt đám quỷ. Ông đã dùng chính linh hồn của mình làm lễ tế. Ông hi sinh bảo vệ con gái và cũng là làm tròn trách nhiệm của một thầy pháp.
Còn Oanh sau khi bị Thạnh tra tấn như vậy thì bị viêm nhiễm nặng nề rồi bị vô sinh. Bố Thạnh đã phải dùng một căn biệt thự để đền đáp cho cô. Bịa ra một câu chuyện :"Rằng Oanh mất tích không liên lạc được với bố mẹ là do cô đi nước ngoài kiếm tiền. Không muốn bố mẹ lo lên giấu giếm." Câu chuyện tuy chưa thuyết phục lắm nhưng thấy con gái có nhà cửa đẹp đẽ thì bố mẹ Oanh cũng không tra cứu thêm nữa. Cô phải chịu sự cô đơn dày vò đến cuối đời coi như là trả nghiệp.
Gieo nhân nào gặt quả ấy!!!


Truyên của Truyên Ma




About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates