Ad Section

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2020

Đơn giản là yêu



#1.Đụng độ
Xuyến: Xuân ơi, xuống ăn sáng rồi đi học nè.
Xuân: đang xuống.
Xuyến: em ngồi xuống ăn sáng đi.
Xuân: lên trường rồi em ăn luôn.
Xuyến: phần ăn trưa của em, em lấy chưa?
Xuân: rồi.
(Ở trường)
Xuyến: chị đi mua cơm cho em ăn nha.
Xuân: *gật đầu*
(Xuyến đứng lên đi mua cơm, Xuân thì đi lên lớp ngồi đợi. Xuân đang đi thì đụng vào một bạn nam)
Tùng: xin lỗi nha, cậu có sao không?
Xuân: ... *đi qua*
Tùng: không nói gì luôn hả!
(Trong lớp)
Linh: ahihi, Xuân ơi.
Xuân: gì?
Linh: bữa nay cậu có khỏe không?
Xuân: haizz.(Xuân lấy ra một đống trang sức) muốn chụp cái nào chụp đi.
Linh: yeah! Cám ơn à...
Xuân: khoe xong rồi trả cho mình đó nghe chưa.
Linh: ô tô kê.
(Đến giờ học)
truyen Đơn giản là yêu


Cô giáo: chào cả lớp, hôm nay lớp mình sẽ có thêm một thành viên mới. Em vào lớp đi.
Tùng: chào mọi người, mình tên là Tùng.
Nữ sinh: trời ơi!! Nam thần kìa!!!
Xuân: ồn ào quá.
Nữ sinh: người ta đẹp trai thì tụi này la thôi chứ có gì đâu. Đáng ghét thiệt.
Xuân: haizzz...
Cô giáo: em xuống ngồi chung với Hưng đi (là ngồi sau lưng Xuân)
Tùng: dạ.
(Tùng vào chỗ ngồi)
Hưng: sao về nước khi nào mà không nói?
Tùng: nói ra để cậu đi đón mình hay sao.
(Xuân quay xuống)
Xuân: im lặng một chút đi.
Tùng: ủa, cô bạn lúc sáng nè.
Xuân: lỗ tai có vấn đề sao, đã nói là im lặng rồi mà.
Tùng: tính khó chịu vậy.
(Giờ ra chơi, Tùng không thấy cuốn tập của mình nằm đâu nên đi tìm)
Tùng: cuốn tập của mình đâu rồi ta?
(Anh thấy cuốn tập ở dưới sàn nên anh định lấy. Vừa đứng lên thì Xuân đi qua và giẫm lên tập của Tùng, cô không thấy nên cũng không biết gì)
Tùng: trời ơi. Nè! Cái cậu kia!
Xuân: *quay qua*
Tùng: cậu dậm lên cuốn tập của tôi còn không biết xin lỗi hả!
Xuân: xin lỗi, ok.
Tùng: ô kê ô cô cái gì?
Xuân: ...
Tùng: không nói gì luôn sao. Ít ra cậu cũng phải xin lỗi chân thành một chút chứ.
(Xuân cầm cuốn sách rồi đi ra thư viện)
Tùng: chảnh vừa phải thôi nha.
Hưnh: từ từ cậu cũng quen thôi, Xuân trước giờ là vậy đó.
Tùng: trên đời này còn có người tính nết khó chịu vậy hả trời.
(Ở căn tin)
Phong: hù....!!!!
Linh: aaaa...!!!!!
Phong: haha, nhìn cậh mắt cười quá.
Linh: cậu dám chọc mình hả.
Phong: đừng có dí mình nữa, mệt.
Linh: biết vậy thì đừng có chọc mình nữa, nếu còn thì mình sẽ không tha cho cậu đâu.
Phong: không tha cho mình thì cậu làm gì mình, hả?
(Hai người vô tình quay mặt qua nhìn nhau)
Phong: ơ... Linb ơi.
Linh: uhm... thôi mình đi nha.
Phong: ơ, nè!
(Trong thư viện)
Xuyến: Xuân ơi, lát em lên sân thượng ngồi ăn với chị nha.
Xuân: sao cũng được.
(Tùng bước vào rồi ngồi kế Xuân)
Xuyến: ủa, nhìn em lạ quá.
Tùng: chào chị, em là Tùng, học chung lớp với Xuân.
Xuyến: chào em, chị là Xuyến, chị của Xuân. Sao bạn tới mà em không nói gì hết vậy?
Xuân: em không thích.
Tùng: 2 người có phải là chị em ruột không vậy?
Xuân, Xuyến: ...
Tùng: chị em mà không giống nhau gì hết.
Xuân: nếu cậu không nói thì cũng chẳng ai nói cậu câm đâu!!!
(Xuân bỏ đi)
Xuyến: Xuân à.
Tùng: bộ mình nói gì sai hả???




#2. Gia đình
(Khi Xuân và Xuyến đi học về)
Xuyến: thưa cha mẹ con mới đi học về.
(Xuân không nói gì mà đi lên lầu)
Cha: Xuân, đi học về mà không thưa cha mẹ gì hết con.
Xuân: tôi có cha mẹ hả. Ông à, hay là bà ta.
Cha: con nói như vậy là có ý gì?
Mẹ: thôi anh, con mới đi học về, anh đừng la con nha.
Tác giả: bà mẹ là người tốt nha mọi người, bà ấy thật sự thương Xuân nha.
Xuân: ai cần bà nói giúp tôi, tôi không cần!!!
Cha: con ăn nói như vậy với cha mẹ đó hả!!!
Xuân: 2 người không phải cha mẹ của tôi, cha mẹ tôi chết lâu rồi!!!
Cha: con... *giơ tay định tát Xuân thì Xuyến cản lại*
Xuyến: cha ơi, cha đừng đánh Xuân mà.
(Xuân chạy lên lầu ngồi khóc)
Cha: con với cái, càng ngày càng hư.
(Sáng hôm sau, trong giờ học)
Cô giáo: sắp tới kì thi học kì 1 rồi, cô muốn các em chia nhóm ra để ôn tập, nhóm 1 sẽ có Tùng, Xuân, Hưng, Xuyến, Phong...
(Ra chơi)
Hưng: bây giờ chọn chỗ nào học đây?
Phong: hay là tới nhà Xuân đi.
Linh: đúng rồi, nhà Xuân rộng lắm, tha hồ ngồi học luôn, vậy tới nhà Xuân ha.
Xuân: cậu hỏi ý kiến của mình chưa mà quyết định như vậy?
Linh: um...
Tùng: chỉ là qua học nhóm thôi mà.
Linh: tại vì Xuân khí tính, nên chuyện gì liên quan đến cậu ấy cũng phải ý kiến.
Xuân: tới nhà tôi cũng được, nhưng ruyệt đối không được đụng vào bất cứ thứ gì của tôi, nghe rõ chưa.
Tùng, Hưng, Phong, Linh: ok.
(Ở nhà Xuân)
Mẹ: con dẫn bạn về nhà chơi à.
Xuân: bà không thấy hay sao còn hỏi.
(Mọi người bất ngờ về cách nói chuyện của xuân với mẹ)
Mẹ: tụi con lên lầu đi...
Xuân: không cần bà nói, tôi cũng dẫn họ lên.
(Trong phòng Xuân, bà mẹ đang mang nước cam lên phòng)
Mẹ: tụi con uống cam đi.
Xuân: tôi không uống.
Mẹ: ờm... vậy để mẹ dọn phòng cho con.
Xuân: cứ làm những gì bà muốn, đừng đụng vào đồ đạc của tôi là được rồi.
(Khi bà mẹ đang dọn phòng, bà vô tình làm rơi tấm ảnh mà mẹ của Xuân đã tặng. Cô tức giận quát lớn)
Xuân: bà làm cái gì vậy hả!!!
Mẹ: mẹ...
Xuân: ai cho phép bà đụng vào bức ảnh này!!!
Tùng: cậu là gì lớn tiếng vậy, dù gì thì bác ấy cũng là mẹ của cậu mà?
Xuân: mẹ của tôi sao, bà ta không phải là mẹ của tôi, mẹ tôi là người này nè!!!
(Vừa nói vừa đưa tấm ảnh ra. Mọi người đều biết 2 người không phải là mẹ con ruột)
Xuân: tôi cấm bà từ nay không được bước chân vào phòng của tôi nữa, bà đi ra khỏi đây cho khuất mắt tôi!!!
Mẹ: xin lỗi con.
(Cô gục xuống ngồi khóc. Đúng, cô rất đau, thật sự rất đau, nhưng cô đâu biết còn có một người nhìn cô khóc mà đau hơn cô gấp nghìn lần. Phải, đó là Tùng, anh không hiểu tại sao anh lại đau như vậy, anh tự hỏi với bản thân mình rằng)
Tùng: *lòng ngực trái của mình, sao đau thế?*




#3.Nếu như tôi thích cậu

(Sáng hôm sau)
Xuyến: Xuân ơi, em ổn không?
Xuân: vâng.
Xuyến: mẹ có nhờ chị gửi lời xin lỗi...
Xuân: em nhận.
Xuyến: hở!!! *Xuyến ngạc nhiên*
Xuân: em cũng muốn xin lỗi bà ấy, chị gửi lời giúp em nha.
Xuyến: ờ, chị sẽ...
(Chưa nói xong thì Xuân đã đi thật nhanh)
Xuyến: ...giúp. Em của tôi thay đổi rồi.
(Trong lớp)
Linh: nghĩ lại thấy tội Xuân ghê á.
Phong: ờ, mình không ngờ cha của Xuân lại như vậy đó.
Hưng: nhưng nhà của Xuân giàu mà.
(Bất ngờ Xuân bước vào)
Xuân: giàu nghèo và cha mẹ là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Nên nhớ kĩ điều đó.
(Xuân nhẹ nhàng ngồi xuống)
Linh: Xuân ơi, cậu có sao không?
Xuân: không sao.
Tùng: cậu có gì thì cứ nói ra, giấu trong lòng hoài không được đâu.
Xuân: ừ.
(Giờ ra chơi, Xuân lên sân thượng ngồi hóng gió. Đang ngồi thì Tùng bước lên)
Tùng: ủa, cậu ở đây làm gì vậy?
Xuân: vậy cậu ở đây làm gì?
Tùng: tôi chỉ lên đây đứng hóng gió cho thoải mái chút thôi.
Xuân: tôi cũng vậy.
Tùng: mà cậu hóng gió chi vậy?
Xuân: vì tôi đang buồn.
Tùng: chưa hiểu lắm, cậu nói rõ hơn được không?
Xuân: mẹ của tôi nói, khi tôi buồn, tôi phải đứng ở nơi đó thật để hóng gió, như vậy nổi buồn sẽ theo cơn gió mà bay đi.
Tùng: bây giờ cậu đỡ buồn hơn chưa?
Xuân: tất nhiên là chưa rồi. Tôi thừa biết là làm như vậy tôi sẽ không hết buồn, nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn cứ làm.
Tùng: chắc cậu muốn trở lại lắm ha.
(Cô nói trong nghẹn ngào nước mắt)
Xuân: phải, tôi rất muốn, rất muốn trở về là chính mình như trước kia. Nhưng làm sao đây, mẹ tôi thì bỏ đi không một chút tung tích, ba tôi thì dẫn một người đàn bà khác về và bắt tôi phải gọi bà ta là mẹ. Tôi chán đời quá.
(Nói xong, hai dòng nước mắt của cô cũng rơi xuống. Thấy cô khóc, tim anh đau như cắt, anh nói với cô rằng)
Tùng: tôi cho cậu mượn cái ôm nè.
(Cô bỡ ngỡ nhìn Tùng)
Tùng: cái ôm của tôi quý lắm đó, không phải ai cũng ôm tôi được đâu.
(Cô ôm anh, úp mặt vào vai anh rồi khóc lớn hơn. Cảm xúc của cô vỡ òa trong từng khoảnh khắc. Anh vòng tay qua vai cô, ôm an ủi cô, ngồi tâm sự cùng cô cả buổi như thế. Anh biết được trong trái tim anh đã có hình bóng của Xuân, hình bóng ấy xuất hiện từ khi nào anh cũng không biết, nhưng anh chắc chắn hình bóng của cô trong tim anh sẽ không bao giờ biến mất)





#4. Thay đổi
(Hôm đó, Tùng hẹn Xuân qua nhà để học cách thân thiện, cách dễ gần, cách đùa giỡn, ......)
*cốc cốc*
Tùng: tới rồi hả.
Xuân: .......
Tùng: ờ....... vào phòng tôi đi.
(Xuân bước vào mà không nói gì, nhếch mép còn không có nói gì tới thân thiện với mấy bạn khác)
Tùng: *chà, gắt à nha*
(Trong phòng Tùng)
Tùng: rồi, bây giờ tôi sẽ dạy cậu cười khi cần thiết. Cậu hãy tưởng tượng tôi là Linh, tôi đang vẫy tay chào cậu, cậu sẽ vẫy tay và cười lại với Linh, thử đi.
Xuân: haizzzzz.....
(Xuân chỉ cười nhẹ được một cái rồi thôi. Mặt cô đã như tảng băng 10 năm trời, bây giờ lại bắt cô cười tươi)
Tùng: cậu cười tươi thêm một được không?
(Xuân cố nhe răng ra cười, nhưng không giống cười chút nào)
Tùng: chỉ cười thôi mà khó quá dậy.
Xuân: tôi không làm được đâu.
Tùng: chắc chắn được mà, cố đi.
Xuân: phiền phức thiệt.
Tùng: thôi, cậu cứ bắt chước tôi cười rồi làm làm theo. *cười*
(Xuân cố làm theo nhưng không được. Anh lại gần cô, lấy tay để vào hai bên mép rồi đưa nhẹ lên để cô cười. Hai người nhìn nhau, khoảng cách lúc này khá gần đấy. Bỗng nhiên, Xuân nhếch mép rồi cười tươi. Anh ngạc nhiên vì Xuân lại cười mà không cần giúp)
Tùng: ơ, cười rồi kìa, cậu cười rồi kìa. Vậy là tôi thành công rồi, ô yeah!!!
(Xuân lại tiếp tục cười tươi hơn, cô nhớ lại một câu nói của Linh khiến mặt cô đỏ ửng)
*Nếu như có người con trai nào khiến cậu cười, người đó chắc chắn sẽ là chồng tương lai của cậu*
Xuân: *mình đang cười, cười vì Tùng. Không đâu, chắc không đâu* Không đâu!!!
Tùng: sao la lên dợ, có sao không?
Xuân: không sao. Dù gì thì tôi cũng cười được rồi, tôi về đây.
Tùng: để tôi đưa cậu về.
Xuân: thôi, tôi tự về.
(Khi Xuân về đến nhà, cô cứ cười mỉm, cười vì ngại, vì cô hạnh phúc. Ôi trời ơi, có lẽ cô sẽ thay đổi sớm thôi, trở lại với cô bé hòa đồng, lanh lợi như trước thôi)




#5. Mẹ ơi!!
(Sáng hôm sau, Xuân và Tùng cùng nhau tới trường. Để Xuân thực tập, sẽ có sự giúp đỡ nho nhỏ của những người bạn)
Linh: hello Xuân.
Xuân: chào.
Tùng: Xuân à, cậu mau quên quá vậy?
Xuân: ờ.... hé lô Linh. *vừa vẫy tay vừa cười*
Linh: ô mài gót!!!!! Xuân à, cậu đang vẫy tay chào mình, còn cười với mình nữa hả!!!!!
Xuân: ừ..... đúng rồi.....
Linh: nè, cậu tát mình một cái được không?
(Xuân định giơ tay tát Linh theo yêu cầu thì Linh nhanh tay hơn tát lại)
Xuân: ui da.
Linh: cậu có đau không?
Xuân: sao lại không đau hả!!!
Linh: vậy là không phải mơ à.
(Linh nhảy cẩn lên ôm Xuân, theo tính tình cọc cằn bao nhiêu nay, cô quát lớn)
Xuân: nè!!!!
Linh: ơ, xin lỗi.
Tùng: Xuân à, thân thiện, hòa đồng đi, cái gì mà kì quá dị.
Xuân: haizzz.... sao, sao cậu ngạc nhiên qua dợ?
Linh: trời ơi, thật là khó tin. Cậu có phải là nhỏ bạn lạnh lùng ngày nào của mình không vậy?
Xuân: phải mà, là mình đó *cười*
Linh: cười nữa kìa, cậu cười đẹp quá à!!!
Xuân: cám ơn.
(Ra chơi)
Tùng: cậu có thấy sự khác biệt chưa?
Xuân: rồi.
Tùng: nữa, lại lạnh lùng, trả lời cộc lốc nữa.
Xuân: ok, thấy rồi. Tôi mệt quá, có cố thay đổi thì cũng chỉ là diễn thôi, tôi không muốn diễn nữa đâu, phiền phức lắm.
(Xuân nói rồi bỏ đi, có lẽ cô không thể thay đổi được rồi, sự hận thù trong cô quá lớn, nó đã áp đảo tâm trí của cô, cô không thể trở lại được nữa)
Tùng: phải làm sao mới có thể khiến trở lại đây, cậu rất muốn là chính mình mà.
Xuân: nó sẽ xảy ra khi tôi có thể chấp nhận bà ta là mẹ của tôi, nhưng điều đó, cậu nghĩ nó có diễn ra hay không?
Tùng: chuyện này....
Xuân: tôi không muốn thay đổi nữa.
(Khi Xuân và Xuyến về đến nhà)
Mẹ: hai con ăn cơm đi.
Xuyến: dạ.
Xuân: tôi không đói.
Mẹ: con, không đói cũng phải ăn cho có sức chứ.
Xuân: tôi đã nói là tôi không đói!!!
(Xuân bỏ lên lầu, bà mẹ chạy theo Xuân thì bất cẩn vấp té)
Mẹ: aaaaaa!!!!!
Xuyến: mẹ. Mẹ ơi, mẹ. *khóc*
Xuân: ....... bà.....
Mẹ: Xuân à, ăn cơm đi con. *nhắm mắt
(Xuân chạy xuống đỡ mẹ dậy rồi đưa bà ta vào bệnh viện. Nhưng đã muộn, bà ấy đã phải ra đi, bà muốn gặp 2 đứa con lần cuối)
Xuyến: mẹ ơi, con chưa báo hiếu được cho mẹ, mẹ đừng đi mà.
Mẹ: mẹ xin lỗi, mẹ không thể. Mẹ yêu con lắm Xuyến à.
Xuân: không, mẹ đừng đi. *rưng rưng*
Mẹ: con, mới gọi ta là mẹ sao.
Xuân: dạ, mẹ ơi, mẹ đừng đi, con thương mẹ lắm.
Mẹ: mẹ cũng yêu con, yêu rất nhiều.
Xuân: mẹ làm ơn, đừng đi.
Mẹ: mẹ xin lỗi, mẹ đã quá mệt mỏi rồi. Hứa với mẹ, đừng khóc khi mẹ ra đi, nếu có kiếp sau, mẹ vẫn muốn được làm mẹ của 2 con.
*nhắm mắt*
Xuyến: mẹ, mẹ ơi. Aaaaaaa!!!!!!
Xuân: *hai dòng nước mắt đã rơi*
*không được khóc, đã hứa với mẹ rồi, không được khóc*
(Xuân lấy hai tay che miệng lại, cố kìm nén nỗi đau nhưng không thành. Cô sợ khóc sẽ ra tiếng đọng làm mẹ đau lòng, cô phải im lặng ngồi gục một góc rồi khóc trong hối lỗi)
(Lúc đó, Tùng và những người khác cũng đi vào bệnh viện thì thấy Xuân và Xuyến ngồi khóc)
Xuân: mẹ ơi, con xin lỗi. *khóc thầm, không dám lên tiếng nào*
Tùng: Xuân ơi.
Xuân: tại sao vậy. Tôi nói khi tôi công nhận bà ấy là mẹ thì tôi sẽ là chính mình, nhưng sao tôi có thể thay đổi trong trường hợp như vậy hả.
(Cô rất muốn vỡ òa ra, nhưng cô không thể vì đã hứa với mẹ, lời hứa đầu tiên cô hứa với mẹ




#6. Là chính mình
(Đã một tuần Xuân và Xuyến không đi học, cha của hai người thì sinh bệnh)
Cha: khụ khụ....
Xuyến: cha uống nước đi.
Cha: cám ơn con, mà Xuân đâu rồi?
Xuyến: Xuân đang nằm ở trong phòng, cuối cùng con bé cũng chịu gọi mẹ bằng hai tiếng "mẹ ơi".
Cha: chắc mẹ của con hạnh phúc lắm. Khụ khụ...
Xuyến: để con lấy cháo cho cha ăn.
Cha: cám ơn con.
(Xuyến đi xuống bếp định nấu cháo thì đã thấy Xuân nấu sẵn và định mang lên cho cha)
Xuyến: Xuân....
Xuân: chị.... mang lên giúp em nha.
Xuyến: thôi, em mang lên cho cha đi.
Xuân: em.....
Xuyến: cứ mang đi.
Xuân: ...... dạ.
(Xuân mang cháo lên cho cha thì cả hai cùng nói chuyện một lát thì....)
Xuân: cha ăn cháo đi.
Cha: ủa, Xuân hả. Lâu rồi ta mới thấy con gọi ta bằng cha đấy.
Xuân: con xin lỗi cha, con nhất định sẽ thay đổi.
Cha: khụ khụ khụ..... khụ khụ......
Xuân: cha ơi, cha sao vậy?
Cha: khụ khụ..... khụ khụ.
Xuân: chị Xuyến, chị Xuyến ơi!!!
Xuyến: chuyện gì vậy?
Xuân: cha cứ ho liên tục chị ơi.
Xuyến: đưa cha vào bệnh viện nhanh lên!
(Khi đưa ông ấy bệnh viện)
Bác sĩ: cha của hai cháu đã đến đay khoảng một tháng trước vì ông ấy cảm thấy đầy hoàn toàn trống rỗng, đi kiểm tra mới thấy ông ấy có một khối u trong não.
Xuân: khối u.
Bác sĩ: nhưng không sao, chỉ cần cắt khối u đi thì sẽ sống thôi.
Xuyến: tốt quá.
(Các y tá đang đẩy ông ấy vào phòng phẫu thuật)
Cha: Xuân à, con hứa với cha là con sẽ thay đổi đúng không.
Xuân: dạ, con sẽ thay đổi, cha yên tâm.
(Ông đưa cho Xuân một bức thư rồi nói)
Cha: nếu cha "ngủ" con hãy đọc nó.
Xuân: ....... dạ.
(Các y tá đưa ông ấy vào phòng phẫu thuật, ông vẫn nở nụ cười thật tươi làm Xuân và Xuyến cũng an tâm)
(1 tiếng 30 phút trôi qua, cô y tá vội vàng chạy ra ngoài khiến Xuân và Xuyến rất lo lắng. Xuyến có gọi cho Hưng và mọi người đến nên hiện tại họ cũng đang có mặt)
Xuyến: có chuyện gì sao?
Hưng: chắc là không sao đâu chị.
(Bác sĩ ra ngoài, mọi người vội đứng lên để chờ thông tin)
Bác sĩ: tôi rất tiếc, phẫu thuật thất bại, ông ấy qua đời rồi.
Xuyến: bác sĩ nói gì vậy, vậy là sao!!!
Xuân: ông có nhầm hay không, ông ấy là cha của tôi, là một người rất kiên cường và mạnh mẽ, sao lại có thể như vậy!!!
Bác sĩ: nhưng đó là sự thật, mọi người hãy lo hậu sự cho ông ấy.
Xuân: chắc chắn là ông đã có sai sót nào đó, ông nói là chỉ cần cắt khối u đó là sẽ sống mà, một người vẫn tươi cười trước khi phẫu thuật thì sao có thể chết được!!!!
Bác sĩ: nhưng tôi rất tiếc, tôi xin lỗi.
Xuân: cha ơi. *khóc*
(Xuân mở bức thư đang cầm trên tay)
Nội dung:
Gửi hai con của cha:
Cha xin lỗi vì đã dấu bệnh của cha, cha biết cuộc phẫu thuật sẽ không thành công. Công ty cha sẽ để hai con nối nghiệp, cha tin vào thực lực của hai con. Xuân à, hãy là chính mình nha con.
Xuân: con sẽ thay đổi, cha yên tâm. *khóc*
Tùng: đừng buồn nữa, cậu cứ như vậy thì tôi sẽ đau lắm đó.
Xuân: tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ làm theo đúng tâm nguyện của cha.
(Tùng cười nhẹ trong sự hài lòng)
Tùng: làm tốt lắm.
(1 năm sau. Ngày mà Tùng định sẽ nói ra những gì trong lòng đang nghĩ)
Tùng: Xuân ơi, tôi muốn nói với cậu một chuyện.
Xuân: chuyện gì?
Tùng: tôi.... tôi.....
Xuân: nói nhanh đi.
Tùng: tôi thích cậu!
Xuân: ........
Tùng: tôi rất muốn được là người luôn bên cậu, yêu thương cậu, che chở cho cậu, cậu....
Xuân: tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi, tôi cũng thích cậu.
Tùng: thật sao!!!!
(Xuân ôm Tùng)
Xuân: thật mà.
(Xuyến và Hưng thì đang nghe lén)
Xuyến: trời ơi, dễ thương chưa kìa.
Hưng: mà chị à, những lời Tùng nói lúc nãy cũng là những lời em muốn nói với chị.
Xuyến: sao cơ!!
Hưng: cho em một cơ hội nha.
Xuyến: ...... vậy đi thôi.
Hưng: đi đâu?
Xuyến: đi hẹn hò.
Hưng: hả, ờ..... để anh về nhà thay đồ xong đi liền.




#7. chạp cuối

(Sau khi ăn xong thì mọi người rủ nhau đi xem phim. Vì rạp phim gần nên mọi người đi bộ. Đang đi thì Xuân thấy có một quán nước nên định chạy qua đường để mua nước)
Xuân: anh, em qua mua nước nha.
Tùng: coi chừng xe đó.
Xuân: dạ......
(Lúc đó xe đang dừng đèn đỏ nên Xuân mới qua đường. Bỗng nhiên có một chiếc xe vượt đèn đỏ chạy với tốc độ nhanh tông vào cô)
Xuân: aaaaaaa!!!!!!
Tùng, Xuyến, Linh, Hưng, Phong: Xuân!!!
(Linh và mọi người chạy lại Xuân)
Linh: Xuân ơi, cậu có sao không?
(Linh đã bắt đầu sợ)
Linh: ôi trời, không thể nào.
Linh: không thể nào.....
Tùng: có chuyện gì vậy Linh?
Linh:.........
Tùng: mình hỏi là có chuyện gì vậy!!!!!!
Linh: đốt sống cổ có vấn đề, xương sườn đã bị gãy và có thể sẽ đâm vào phổi, tay chân cậu ấy đã không còn cảm giác.
Xuyến: Xuân ơi, em tỉnh lại đi Xuân......*khóc*
(Linh đang gọi cho bệnh viện)
Linh: alo.
Hậu bối: vâng.
Linh: mau đưa xe đến đường X ngay ngã tư, nhanh lên, đưa bệnh nhân vào phòng mổ đặc biệt, nhanh nhất có thể đi.
Hậu bối: vâng, tôi sẽ đi ngay.
(Sau khi xe tới)
Linh: đưa dây đai bảo vệ cho tôi.
Hậu bối: đây ạ.
(Linh dùng dây đai bảo vệ choàng nhẹ qua cổ của Xuân rồi đưa Xuân và mọi người lên xe)
Linh: nhẹ thôi, sai sót một chút thì sẽ nghiêm trọng lắm đấy.
Hậu bối: vâng.
(Khi tới phòng mổ)
Tùng: cho mình vào phòng mổ với, mình muốn ở bên cạnh Xuân.
Hưng: mình cũng vậy.
Phong: anh cũng vậy.
Xuyến: chị cũng vậy nữa.
Linh: ........ được rồi.
(Ca mổ diễn ra rất suôn sẻ, nhưng vì bị tông khá nặng nên chưa biết có thể tỉnh lại hay không, tất cả chỉ còn dựa vào sự sống của cô ấy đến đâu)
Linh: tạm thời thì ổn rồi, mọi người có thể thăm cậu ấy, nhưng đừng động vào não, cổ, sườn là được rồi.
Tùng: mình biết rồi. Mọi người có muốn nói chuyện với Xuân không?
Linh: mình còn việc phải làm nữa.
Phong: mình muốn ra ngoài nói chuyện với Linh.
Hưng: mình cũng vậy.
Xuyến: chị muốn ở lại.
Linh: được rồi, vậy mọi người ra ngoài đi.
(Sau khi mọi người ra ngoài, chỉ còn tùng và Xuyến ở lại với Xuân)
Tùng: anh rất muốn được nghe giọng nói của em, làm ơn đừng đi.
Xuyến: em là người thân duy nhất của chị, chị chẳng còn ai trên đời ngoài em đâu, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa. *khóc*
(30 phút sau)
Xuyến: chị đi vệ sinh chút.
Tùng: em sẽ ra ngoài mua chút trái cây, nếu cô ấy tỉnh lại em sẽ cho cô ấy ăn.
Xuyến: ừ.
(Sau khi Tùng đi thì Xuyến đi vào nhà vệ sinh, nhưng cô ấy nhà vệ sinh là để khóc, khóc rất nhiều. Bỗng nhiên cô hậu bối bước vào nói)
Hậu bối: mày không xứng đáng sống trên đời này nữa, tao mà không có Tùng, thì mày cũng đừng hòng có Tùng, mày chết đi.
(Nói xong, cô hậu bối kéo Xuân rơi xuống giường bệnh, não bị biến, sườn lại có vấn đề, cổ có đai bảo vệ nên không sao. Linh đang đi chụp CT cho một bệnh nhân thì thấy trên bảng thông báo có báo Xuân đang có vấn đề nên liền tức tốc chạy tới, Hưng và Phong cũng thấy nên chạy theo. Tùng ở bên ngoài thấy vậy nên cũng chạy theo xem có chuyện gì)
Tùng: chuyện gì vậy Linh?
Linh: Xuân gặp chuyện rồi, tới đó xem thử mới biết được.
(Ở trong phòng bệnh của Xuân, Xuyến nghe thấy tiếng động nên ra ngoài thì thấy cô hậu bối ở đó, còn Xuân thì đang nằm dưới đất. Cô hậu bối thấy vậy nên liền bỏ chạy, còn Xuyến thì lo cho Xuân. Cô hậu bối chạy ra khỏi phòng đụng phải Linh, nhưng cô ta vẫn tiếp tục bỏ chạy. Linh thấy Xuân đang nằm dưới đất thì rất hoảng sợ, còn mọi người thì vô cùng lo lắng. Cô y tá chạy vào thông báo)
Y tá: thưa bác sĩ, huyết áp của cô ấy đã mất, nhịp tim cũng đã không còn.
Linh: không thể như vậy, mang máy kích tim lại đây!!!
Y tá: dạ.
(Mọi người đứng một góc vừa nhìn vừa khóc, Tùng thì không cần nói, anh như người mất hồn vì sợ Xuân sẽ không còn nữa)
Linh: 200...... Kích!!!!
(Linh tăng thêm độ mạnh)
Linh: 300...... Kích!!!!
(Linh nói tăng thêm độ mạnh một cách trầm lắng vì khá mất hy vọng)
Linh: 400...... Kích!!!!
( Linh bắt đầu khóc, nói trong nỗi sợ hãi)
Linh: tăng hết mức........ Kíchhhhhh!!!!!!!
(, cô đã đi rồi sao, cô đã rời bỏ tất cả mọi người rồi sao)
Linh: không được, Xuân ơi mình xin cậu, quay trở lại đi, đừng có như vậy nữa mà. *khóc*
(Xuyến chạy lại chỗ Xuân, cầm tay Xuân rồi vừa nói vừa khóc)
Xuyến: Xuân ơi, em đừng có nhắm mắt nữa, em đừng ngủ nữa *khóc*
(Tùng bước từ từ tới giường bệnh của Xuân, anh hôn lên tay cô rồi đặt tay cô lên má của anh, hai dòng nước mắt của anh rơi xuống làm ướt tay cô. Bỗng nhiên, anh lại cảm nhận được hơi ấm của cô, cảm giác như cô đang nắm tay của anh, anh vội vã nói Linh)
Tùng: Linh à, mình cảm nhận hơi ấm từ tay cô ấy, cô ấy đang nắm tay mình nè, cậu thấy không Linh, cô ấy vẫn còn sống mà.
Linh: sao!!!! Kích tim lại một lần nữa đi.
(Lần này chỉ cần kích một lần là tim cô đã đập lại, mọi người mừng rỡ vì kì tích đã xuất hiện.
Cô hậu bối đã bị cảnh sát bắt và đã bị ở tù chung thân. Sau 5 tháng thì Xuân đã được xuất viện và được Tùng cầu hôn ngay trong ngày ra viện và đó cũng là ngày sinh nhật của cô. Thật hạnh phúc, cô và anh đã cùng trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng thì hai người đã hạnh phúc và chẳng còn gì có thể ngăn cách họ được nữa)

hết.

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates