Ad Section

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2020

Cô Dâu Của Pháp Sư

#1: cô dâu của tôi
Con hẻm tối tăm, một ngọn đèn cũng chẳng có chỉ có ánh trăng lờ mờ soi rọi khiến cho khuôn mặt của hai tên côn đồ không rõ ràng nhưng cái tiếng cười đê tiện của chúng cũng đủ khiến cho Liễu Hy hình dung được vẻ mặt thèm khát đến đỏ lừ

"Cô em à, bọn anh sẽ làm cho cô em lên mây! "

Liều Hy bị bọn chúng chuốc thuốc rồi mang tới đây mặc dù cô vẫn rất tỉnh táo nhưng toàn thân đã mền nhũn từ lâu không thể cử động được, cô chủ biết mở to đôi mắt đã đẫm lệ, lầm bầm những tiếng kêu cứu yếu ớt. Bàn tay to tướng thô ráp của một gã bắt đầu luồn vào áo cô, từ từ tìm đến nơi đầy đặn nào đó mà đặt lên, cách lớp vải gã bắt đầu miết nhẹ. Rồi gã cười như một kẻ điên đang đạt tới khoái lạc . Tên còn lại đã cũng nhanh chóng thò tay xuống dưới váy cô mà chiếm tiện nghi

"Đại ca, cô ta ngon quá em xin nhường anh làm trước! "

Gã đàn em lên tiếng, đôi tay hắn vẫn không ngừng sờ soạng khắp người cô.
"Được thôi, chú mày tránh ra, nhìn anh mà học tập. "

Gã xưng đại ca khó khắn kéo khóa quần xuống, thô bạo hất tung váy cô lên, gã thèm thuồng nhìn vào nơi đó rồi toan kéo mảnh vải cuối cùng đang che đậy hố sâu của dục vọng kia thì đột nhiên gã bị một lực nào đó hất lên rồi bắn mạnh vào tường. Cái cổ hắn trẹo sang một bên, máu trào ra từ thất khiếu.

"Kẻ... K...ẻ nào? "
Truyện Cô Dâu Của Pháp Sư


Tên đàn em lúc này đã sợ tới run người, gã nhìn bóng đêm trước mặt đầy cảnh giác.
Gió lúc này bỗng rít lên nghe như tiếng quỷ gầm. Gã cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương đang bao bọc lấy người mình. Một giây sau trông gã thật thống khổ khi cổ không ngừng chảy máu. Cố đưa tay bịt lấy vết thương, gã không kịp gào thét thì đã ngã xuống một cách khó coi nhất và tắc thở.
Liễu Hy vẫn nằm im trên nền đất lạnh, toàn bộ cảnh tượng ban nãy được cô chứng kiến nhưng lại chẳng làm cảm thấy kinh hãi. Đúng, cô là muốn bọn chúng chết như vậy. Bóng đêm vẫn tĩnh mịch như chưa hề có sự xuất hiện của kẻ khác nhưng Liễu Hy vẫn cảm nhận được có một cái bóng vẫn luôn tồn tại, nó đang từ từ di chuyển về phía cô

"Cảm ơn"

Vẫn cái giọng yếu ớt đó, cô chắm chú nhìn vào cái bóng lúc này đã ở sát bên cạnh cô. Kì lạ là khi cái bóng đưa bàn tay đen thùi lùi chạm vào cơ thể cô bàn tay ấy bỗng trở nên trong hơn, các khớp ngón tay trắng trẻo lộ ra. Tuy vậy vẫn còn rất mờ nhạt. Hắn như khựng giây lát rồi cưới phá lên, tiếng cười sảng khoái vâng vọng. Đôi tay gã nhan chống lần xuống váy cô, giọng khàn đặc

"Tôi tìm em đã lâu lắm rồi, cô dâu của tôi ơi! "

Một lần nữa Liễu Hy cảm thấy tuyệt vọng, lúc này cô đã như chết lặng.
Mảnh vải cuối cùng ở nơi đó bị kéo xuống, cô cảm nhận được vật đó của hắn đang đi từ từ thăm dò ở phía ngoài rồi bất ngờ đi vào trong không hề có sự báo trước. Liễu Hy đau nhưng cô không kêu, cô chỉ lặng lẽ khóc, nước mắt đẫm khuôn mặt làm mờ đi khuôn mặt đã rõ của hắn hơn của. hắn. Cô cười chua chát khi nhận ra một lần làm tình cùng cô, hắn sẽ trở thành con người chứ không còn là caia bóng nữa. Đêm đầu tiên ở nơi tối tăm cô bị hắt cướp đoạt trinh trắng trong vô vọng, bất lực.



#2: Giáp mặt

Đêm thoát lạc đó, hắn như một mãnh thú đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác. Liễu Hy đã mệt lử, không còn sức chống đỡ nên cô rơi vào mê sảng.
Hôm sau tỉnh dậy đã quá trưa, cảnh tượng quen thuộc của căn phòng trọ nơi cô ở khiến Liễu Hy cứ ngỡ như chuyện đêm qua chỉ là giấc mộng_một giấc một kinh hoàng. Nhưng sự đau đớn ở thân dưới đã cho cô biết, đó chắc chắn không phải là giấc mộng mà chính là sự thật tên đàn ông đó thực sự đã chiếm đoạt cô, đã cướp mất cuộc đời cô.
Hôm nay Liễu Hy có tiết học nhưng cô chẳng còn tâm trí đến lớp, suy nghĩ cô chỉ toàn hình ảnh điên cuồng của hắn trước khi cô ngất đi. Thân hình nhỏ nhắn của cô run lẩy bẩy khi nhớ đến việc hắn đã nắm rõ cô, hắn biết tất cả mọi thứ về cô nếu không hắn đã không thể đưa cô về đây.
Mãi đến gần tối, tâm trạng cô mới đỡ tồi tệ. Liễu Hy uể oải bước vào phòng tắm, cô mặc cho nước lạnh chảy khắp cơ thể cô, mặc cho chiếc áo sơ mi dính vào da thịt cô.
Bỗng đèn trong nhà tắm nhấp nha nhấp nháy rồi tắt hẳn, cánh cửa bật mở không hề có một sự báo trước... Hắn bước vào. Bóng đen đó bất động nhìn chằm chằm thân hình mảnh mai của cô dưới vời nước, rồi hắn bật cười khanh khách tiến lại gần cô gái đang sợ hãi giống hết một con thỏ bị thương. Liễu Hy run rẩy lùi lại phía sau, cô cứ lùi, lùi mãi ho đến khi lưng cô chạm phải bức tường lạnh của nhà tắm thì hai chân cô sụn xuống, ngồi trên nền nhà

"Em là chuẩn bị cho sự xuất hiện của tôi sao? "

Thân hình hắn lẫn vào bóng tối nên cô chẳng phân biệt được hắn đang ở vị trí nào chỉ đến khi cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo đang phả bên tai cô thì Liều Hy mới giật mình... Hắn đã ngay bên cạnh, cô đang bị giam giữ, kìm chặt trong vòng tay hắn.
"Tôi và anh không quen biết, tại sao lại làm hại tôi. "

Tay hắn điêu luyện gỡ từng chiếc cúc trên người cô, vuốt dọc theo sống lưng mịn màng của cô.
"Em là vợ tôi, dĩ nhiên là đã quen biết. Tôi càng không làm hại vợ mình. "

"Anh đang làm hại tôi, đang xâm phạm tôi! "

Cô hét lên, cứ tưởng tất cả sức lực cô đều dồn hết vào tiếng hét đó nên cô cảm thấy chân tay nhũn ra, không thể đứng vững nhưng thực ra chính hắn đã dùng câu thần chú trên người cô.
CHÚ Ý: CẢNH (H+)

Hắn đặt một tay lên nơi đầy đăn của cô, tay còn lại tháo nốt cái thứ đang đựng lấy sự quyến rũ mê người kia để cảm nhận một cách trực tiếp sự mềm mại đó. Thân hình hắn nóng hổi, áp sát người cô, chân váy của đã bị tháo ra từ lức nào không biết. Vật đàn ông đã tiến sát nơi đó, cánh lớp vải hắn cọ cọ thứ đã cương cứng như trêu đùa.
Liễu Hy cảm thấy một sự sỉ nhục cực độ, cô chứ nhìn chân chân vào khoảng không, cắn chặt môi để khỏi phát ra những tiếng hoan hái mà cô cho là bẩn thỉu.

Hắn kéo nốt mảnh vải cuối cùng xuống rồi từ từ tiến vào. Chỉ ban đầu là nhẹ nhàng, càng về sau hắn càng hung hăng cứ đòi hỏi cô liên tục. Bàn tay hắn đặt bên eo cô để kéo cô tiến sát hơn lại gần, hắn. Miệng hắn vẫn tiếp tục không ngừng trêu đùa đôi bồng đào căng tròn của cô. Liễu Hy lúc này đã như một người mất hồn, gương mặt cô nhợt nhạt.
Nước lạnh vẫn chảy dọc theo người cô nhưng nơi kết hợp đó vẫn cứ nóng tới bỏng rát.
Ôi chao cái cảm xúc đê tiện hèn hạ.
"Em thấy tôi cầm thú, đê tiên hay hèn hạ? Điều đó không quan trọng! Quan trọng là từ giờ em sẽ không thể thoát khỏi Du Vãn tôi được đâu! "

Giọng nói hắn nhẹ tựa thinh không nhưng rót vào tai cô lại là thứ âm thanh nặng trịch tựa như hàng trăm vạn quả núi đang đè lên tôn nghiêm, danh dự cô.





#3: Thâu đêm

(Chú ý: Vẫn là H+)

Màn đêm kéo xuống rất nhanh, căn phòng trọ của Liễu Hy vẫn cứ tối đen như mực, không tìm được một tia sáng nào lọt vào. Du Vãn đã chuyển địa điểm làm tình với cô, hắn bế cô đặt vào chiếc giường êm ái khi cô đã mệt lử.
"Xin anh, tha... cho tôi. "

Liễu Hy không một mảnh vải che thân, cứ phơi mình ra trước mặt hắn.
Du Vãn quá bỉ ổi, hắn đưa tay xuống hoa huyệt của cô thủ thỉ

"Em không thành thật lắm đâu Tiểu Hy à."

Liễu Hy giận tới run người, đôi mắt cô mơ màng, khuôn mặt ửng đỏ.
"Anh đã làm gì tôi? "

Cô nhìn hắn, bỗng cảm thấy trong người như có một ngọn lửa thiêu đốt, đốt cô tới nóng rực.
"Tôi chỉ truyền cho em một chút dược tình thôi, đừng lo."

Khuôn mặt hắn tiến sát lại phía cô. Lần này Liễu Hy đã lờ mờ thấy sống mũi cao, thẳng tắp của hắn. Cả người hắn toát lên mùi ái muội, kích tình.
"Vô sỉ, bỉ... Ưm"
Không để cô kịp nói thêm hắn đã tìm chính xác vị trí của môi cô, phủ xuống. Ừ! Lần đầu tiên hắn hôn cô. Liễu Hy chợt nhận ra, đây là lần đầu hắn chú động tìm đến môi cô mà không phải ngực hay nơi nào khác.

Môi hắn lạnh áp vào bờ môi nóng hổi của cô. Lưỡi hắn cũng linh hoạt quấn lấy lưỡi cô mà không ngần ngại sự kháng cự của từ sâu thẳm thâm tâm cô

"Ưm.. "

Liễu Hy ưỡn cao ngực, miệng thốt ra tiếng gợi tình. Nhục nhã ê chề. Cô không tưởng tượng nổi chính mình lại vừa phát ra âm thanh ấy.

Cô cảm nhận được môi hắn bất giác cong lên, bàn tay lần nữa lại không nặng không nhẹ mà xoa nắn cặp bồng đào

"Tôi là người thứ bao nhiêu của anh? "

Câu hỏi của Liễu Hy bất giác làm hắn ngừng động tác, hắn lại bật cười

"Nếu tôi nói em là người đầy tiên và cũng là duy nhất thì em tin tôi sao? "

Nói rồi hắn trực tiếp đưa vật đàn ông vào trong cô thể cô, không ngừng chuyển động

"Liễu Hy, em là duy nhất! "

Hắn nâng cập mông tròn trịa của cô lên để có thể đi sâu vào cơ thể cô.
Liễu Hy chẳng thể khóc nữa, người cô lúc này rất khó chịu chỉ muốn hắn nhưng tôn nghiêm không cho phép cô làm thế. Cô cắn chặt môi đến bật máu, không cho hắn có cơ hội đi vào. Còn hắn cứ triềm miên theo sự khoái cảm mà cô mang lại

"Du Vãn ư? Tôi sẽ hận anh... Mãi mãi."

----

Sau hôm đó Liễu Hy rơi vào mê man tới ba ngày, thân hình cô chi chít những dấu vết hoan lạc của đêm đó. Còn Du Vãn chưa bao giờ xuất hiện bên cạnh cô vào ban ngày, chỉ khi đên xuống, khi thân hình hắn lẩn trốn được trong đêm đen hắn mới xuất hiện để chăm sóc cô.
Lúc Liễu Hy tỉnh dậy cô thậm chí không biết mình đã hôn mê ba ngày, và còn bỏ học tới bốn buổi!



#4: Thăm bệnh

Vì đã vắng mặt quá lâu nên không tránh khỏi tình trạng bị nhà trường cử người tới kiểm tra, thật không may tình cảnh của cô chính là như vậy.
Liễu Hy rời giường, bước những bước khó nhọc về phía cửa khi nghe thấy tiếng "cốc cốc" vang lên. Nơi đó của cô vẫn chưa khỏi hắn, nên đi đứng có chút khó khắn

"Bạn học Liễu Hy xin c...h...à...o! "

Liễu Hy vừa mở cánh cửa đã nhìn thấy lớp trưởng Thương Trình đứng chắn lối đi. Khuôn mặt đẹp trai của anh thoáng đờ đẫn rồi chẳng mấy chốc đã đỏ như trái cà chua chín, giọng nói thì lắp ba lắp bắp. Chẳng có gì lạ vì lúc đó cô đang mặc chiếc váy ngủ mỏng tanh, một dây áo đã trễ xuống tận khuỷu tay, lờ mờ cũng có thể nhìn thấy cặp bồng đào căng tròn thoát ẩn thoát hiện.

Liễu Hy đóng sập cửa lại, cô ôm khuôn mặt đã thẹn tới trắng bệch của mình. Vội vàng thay chiếc vảy ngủ vốn không phải của cô ra.
"Du Vãn, tôi oán anh! "

"Em đừng oán tôi, không tối nay tôi sẽ không thể kìm được mà đến với em đâu. "

Thình lình trong đầu cô xuất hiện giọng nói của hắn. Liễu Hy đưa mắt nhìn khắp căn phòng nhưng không thấy dấu vết của hắn thì thầm thở phảo nhẹ nhõm.
Liễu Hy nói một vài câu với anh bạn lớp trưởng, trình bày ngắn gọn về sự vắng mặt của mình những ngày qua, cô chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tống cậu lớp trưởng ra khỏi nhà.
"Mình về đây, nếu có việc gì cần giúp đỡ nhớ phải tìm mình đó. "

"Ừ! "

Nói rồi cánh cửa khép lại, cô thầm thở phảo nhẹ nhõm. Nhưng ở bên kia cánh cửa, Thương Trình đã đã thôi tươi cười. Mày anh cau lại, môi mím chặt. Anh cứ nhìm chằm chằm vào cánh của ấy một lúc lâu nhưng cuối cùng cũng bỏ đi. Bao bí mật và thắc mắc đều bị bỏ lại phía sau.
***
Du Vãn đã không đến làm phiền cô cũng đã được một khoảng thời gian dài, cuộc sống của cô dường như trở lại quỹ đạo cho đến một ngày.... Hắn lại xuất hiện.
Liễu Hy cuộn mình trên giường, cô sợ hãi run rẩy khi nhớ đến sự thô bạo của hắn. Nếu cứ như thế vậy nữa, nơi đó của cô sẽ không thể chịu đựng được mà chảy máu mất...

Có thứ gì đó bắt đầu chuyển động đến gần cô, Liễu Hy cố lắng tai để nghe tiếng động nhưng chỉ có tiếng gió hiu hiu. Một mùi hôi tanh nồng sộc lên mũi cô.+

Không phải hắn...

Lúc nào hắn đến cũng nghe tiếng bước chân trầm ổn, người hắn cũng không có cái mùi khó chịu đó.
Liễu Hy quay đầu, chết lặng

"Á á á... "

Tiếng cô vang vọng trong đêm đen mịt mùng, bóng đèn trong nhà đã cháy hết rồi tắt phụt...





#5: Chạy đi!

Tiếng thét của Liễu Hy bị tiếng cười của con ma lấn át. Cái váy nó mặc đỏ như tắm trong máu không ngừng bay phấp pha phấp phới. Một con ma nữ xinh đẹp nhưng cũng thật xấu xí. Nửa mặt bên phải củ nó bị hủy hoại ghê gớm, vết rách và vết bỏng xen lẫn nhau chằng chịt nhưng mặt trái lại đẹp sắc nước hương trời. Sự trái ngược đó càng khiến cho nó trở nên đáng sợ.
"Trốn đi, Liễu Hy, cô phải trốn đi. "
Giọng nó lẫn vào trong tiếng cười ghê rợn, tiếng nói êm ru mà thật hãi hùng

"Trốn khỏi hắn ta, hãy trốn khỏi hắn ta. "

Con ma đã tiến sát lại gần cô, nó dí sát cái mặt gớm ghiếc của nó, nhìn xoáy vào mắt cô . Hai tay nó đưa lên bóp cần cổ trắng nõn của Liễu Hy, rồi lại cười như điên.
Liễu Hy giãy dụa, cố thoát ra nhưng không được. Không khí trong người cô như đang bị lấy đi, rút cạn kiệt.
Gió càng lúc cáng mạnh, một tia sáng xanh từ bên ngoài vọt vào, chui vào trong người của ma nữ. Nó rú lên một tiếng đau đớn, cả khuôn mặt giờ đây lại biến dạng, co rúm như một nhúm giấy lộn.
Vội buông cô ra rồi nó chạy biến xuyên qua bức tường trắng, trốn mất. Lần này là hắn đến, vẫn thân hình chìm im ỉm trong bống tối nhưng khuôn mặt hắn đã trở nên rõ ràng. Từng đường nét góc cạnh đều cho thấy hắn là một kẻ rất đẹp trai, đẹp tới nỗi chúng sinh thần hồn điên đảo.
Liễu Hy ngồi trên nền nhà, người vẫn run bần bật. Chưa kịp thoát khỏi nỗi sợ hãi này, điều kinh hoàng khác đã lại sắp đến với cô.
Đúng vậy, nếu hắn đã đến đây thì chắc chắn không phải mục đích gì tốt đẹp.
Du Vãn tiến lại gần cô, không nói một tiếng hắn đã ôm ngang người của cô, đặt lên giường.
Liễu Hy dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, sự dựa giẫm đó khiến cho môi hắn bất giác cong lên thành đường cong hoàn mỹ.
"Đêm nay, tôi sẽ đòi nợ với em một thế, vợ à."

"Nợ? N...ợ gì chứ? Tôi đâu có nợ anh? Tôi đâu phải vợ anh."

(CHÚ Ý: H+++, nặng lắm đó 👉👈)

Hắn chỉ cười cười, bắt đầu kéo khóa váy của cô. Thân hình trắng nõn của Liễu Hy phơi bày trước mặt hắn.

"Tôi không rõ anh là ai? Là ma quỷ hay con người tôi cũng không phân biết được. Tại sao anh lại cưỡng đoạt tôi?"

"..."

Động tác của hắn dừng lại.

"Tại sao con ma nữ đó tới đây? Còn bảo tôi chạy trốn? Tại sao anh lại đọc biết thần chú và phép thuật? Mấy thứ đó vốn không tồn tại trong thế giới của tôi. "+

"..."
Hắn vẫn tiếp tục im lặng, không trả lời câu hỏi của cô nhưng tay hắn đã bắt đầu hoạt động. Du Vãn tháo tung áo ngực giải phóng cho đôi bồng đào căng tròn của cô nãy giờ vẫn bị giam hãm. Hắn nhanh chóng phủ môi mình lên môi cô, thô bạo mà lấn tới, cạy mở hàm răng rồi quấn lấy cái lưỡi non mềm của cô...






#6: Nghĩa vụ của người vợ

(Cảnh H+++)

Du Vãn bắt đầu cắn lấy cần cổ trắng nõn của cô, lần này hắn vẫn tiếp tục dùng dược tình.
"Anh lại dùng thứ thuốc đó trên người tôi? "

Liễu Hy cau mày, nhìn cái con người đã di chuyển xuống ngực, đang càn quấy trên hai gò núi cao ngất. Hắn khẽ miết nhẹ lên nhũ hoa, làm cho nó đỏ ửng ngạo nghễ mà dựng cao.

"Đừng có dùng thứ thuốc đó nữa, tôi không thích."

Hắn dừng động tác, hung hãn giữ hai tay cô ghì chặt xuống giường

'' Tôi phải đảm bảo rằng em ở trạng thái thăng hoa nhất. "

Cô cười tươi, nhìn sâu vào đôi mắt hắn.
"Vậy là anh không có khả năng làm việc đó sao? Kém cỏi."

Liễu Hy ơi là Liễu Hy, cô ăn phải thứ gì mà dám dùng cái giọng đó nói với hắn?
Cô thấy hắn cười, chưa bao giờ hắn cười tươi như thế, còn có cả tiếng gầm nhẹ. Liễu Hy giật nảy mình khi có một vật nóng hổi chạm vào chân mình. Chiếc quần cuối cùng đã bị hắn tháo ra từ lúc nào không biết, vứt một chỗ.

"Vậy sao? Buồn thật, để em phải thất vọng rồi."

Hắn bắt đầu lần tìm đến hoa huyệt cô, không nặng không nhẹ mà vuốt ve. Thân hình cô run lên, lại là ngọn lửa chết tiệt đã được hắn nhen lên, âm ỉ cháy.
"Em là người không thành thật nhất mà tôi biết"

Tay hắn đã nắm lấy cặp mông tròn trịa của cô, nâng người cô lên để hố sâu dục vọng nuốt trọn lấy vật đàn ông của hắn. Sau đó... Hắn không di chuyển mà cứ để yên, trong tư thế đó. Lưỡi hắn vẫn bận rộn trêu đùa nhũ hoa, còn cắn nhẹ mấy cái.
Liễu Hy bắt đầu đổ mồ hôi, cả người cô đều vặn vẹo tưởng như có vạn con kiến đang bò xung quanh, nơi đó bắt đầu chảy ra những giọt óng ánh, đượm mùi mật tình. Thà hắn cứ giày vò cô còn hơn là hành hạ kiểu này

Cô cắn chặt môi để khỏi phát ra tiếng van xin nào với hắn nhưng thật sự cô đã rất khó chịu. Môi cô bật máu, cô bỗng khóc nấc lên trong lòng hắn.
Du Vãn ôm cô chặt hơn, hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô

"Giỏi lắm! Em thắng rồi. "

Nói rồi hắn chuyển động không ngừng, hoa huyệt cô cũng hút chặt lấy hắn.
Những đợt âu yếm cứ triền miên không dứt cho đến gần sáng. Lúc này đây, Liễu Hy không rõ cảm xúc của mình nữa. Là cô đã thôi bài xích hắn hay chỉ là cảm xúc nhất thời do hắn mang lại?
Còn Du Vãn có thật sự yêu cô hay chỉ coi cô như một món đồ chơi, chiếm được rồi thì sẽ vứt bỏ?
Không có câu trả lời nào cho lúc này hết, hãy để thời gian định đoạt.
Nếu hắn yêu cô hoặc giả như cô đã yêu hắn thì cũng có sao? Tình yêu sẽ kéo hai người về cùng một vị trí dù họ là ai...






Tác Giả: nhatsinh32

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates