Ad Section

Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2020

OÁN HẬN NÀNG MỊ CHÂU

OÁN HẬN NÀNG MỊ CHÂU
" Ta tin tưởng chàng như vậy, tại sao chàng lợi dụng ta? Con dân của ta, phụ hoàng của ta, giang sơn của cha ông ta, tất cả vì ta tin tưởng chàng mà không còn gì cả. Trọng Thủy, dù có làm ma, ta cũng phải kéo chàng theo."

Nơi mõm đá, Mị Châu tay cầm trường kiếm, ánh mắt bi thương nhìn nam nhân trước mặt. Chiếc áo lông ngỗng tơi tả bị gió thổi ngược lên trêu đùa. Người ngày trước cùng nàng làm phu thê ân ái, hôm nay ngồi trên lưng ngựa,dẫn theo lũ giặc ngoại bang truy sát nàng.
OÁN HẬN NÀNG MỊ CHÂU,VUA HÙNG


" Mị Châu, ta cũng là làm theo lệnh của phụ hoàng."- Trọng Thủy nhìn thấy nàng như vậy, tâm can trở nên đau đớn. Nếu không phải vì hắn thì hiện tại nàng vẫn là một công chúa cao quý. Tất cả là tại hắn hại nàng.

An Dương Vương ngồi trên lưng thần Kim Quy, không đành lòng hối thúc:" Con gái, mau theo cha!"

Lệ rơi đầy khuôn mặt kiều diễm của nàng, bàn tay nắm lấy tay An Dương Vương, cố gắng nở nụ cười:" Con là kẻ phản quốc, vết nhơ này là con tự làm ra, cũng phải do bản thân con phải tự gánh lấy. Chỉ có một ước nguyện duy nhất, mong rằng người hãy kể với kẻ ở hậu thế, chính tay người đã trừng phạt đứa con bất trung bất hiếu này."

Nói đoạn, Mị Châu quay sang gật nhẹ đầu với thần Kim Quy. Dường như hiểu ý nàng, thần liền rẽ nước làm đôi, trên lưng cõng An Dương Vương mà biến mất.

Bóng vua cha đã khuất sau làn nước, Mị Châu đứng thẳng dậy, trường kiếm đặt ngay trên cổ. Cái lạnh lẽo của kiếm của không thể bằng tâm nàng lúc này. Một giọt lệ rơi xuống trên lưỡi kiếm, ánh mắt nàng nhìn thẳng về phía Trọng Thủy, nở nụ cười:"Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại vua cha, chết đi sẽ biến thành hạt bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để tẩy sạch mối nhục thù".

Một nhát kiếm dứt khoát, một kiếp người kết thúc.

" Không!!!!" - Tiếng hét của Trọng Thủy vang vọng cả núi trời. Xác của Mị Châu gục xuống, đầu nàng đã đứt lìa, nhưng mắt vẫn trừng to. Máu của nàng chảy dài xuống mặt đất, xuống cả mặt biển, hòa tan vào bọt biển. Trọng Thủy ôm lấy xác nàng, tuyệt vọng gào khóc. Bầu trời ngày hôm đó nhuộm đỏ máu của đất nước Âu Lạc, tang tóc và bi thương.

******

Nước Âu Lạc do Thục Phán đứng đầu, lấy hiệu là An Dương Vương. Nhà vua anh minh, con dân sống ấm no. Mấy lần Triệu Đà là vua nước bên cạnh đem quân sang xâm lược, đều bị nhà vua đem người bình định.

Nhưng lâu nay, quân Triệu Đà nói về mưu kế, về quân lược đều hơn quân Âu Lạc rất nhiều. Hà cớ vì sao cứ mang quân sang đều chỉ rước lấy thất bại? Trong nhân gian lưu truyền rất nhiều điều huyền bí. Từ việc xây thành Cổ Loa đến việc giữ nước, người người đều nói An Dương Vương là được thần giúp, mới có thể gầy dựng được cơ đồ hôm nay.

Bấy giờ Triệu Đà cảm thấy không thể xâm lược được Âu Lạc, liền đem con trai mình là Trọng Thủy sang ngỏ ý muốn cầu thân. Lúc đầu, An Dương Vương còn nghi ngại, không muốn đồng ý. Nhưng vì không muốn con dân phải sống trong binh đao khói lửa triền miên, nên nhắm mắt gả con gái của mình là Mị Châu cho hắn.

Lại nói nàng Mị Châu vốn xinh đẹp tuyệt sắc lại gặp Trọng Thủy cũng là một nam tử tuấn tú, vừa gặp đã nảy sinh tình cảm. Sau ngày đại hôn, cả hai quấn quýt nhau không rời.

"Trọng Thủy, chàng sẽ không lừa dối ta, đúng không?" - Nằm trong lòng Trọng Thủy, Mị Châu khẽ hành hỏi. Người trong cung nhiều lần nói ra nói vào, nói nàng thực ra đang bị hắn lợi dụng. Nhưng nàng không tin nổi, hắn đối tốt với nàng thế mà.

Bàn tay đang vuốt ve mái tóc nàng chợt ngừng lại. Ánh mắt Trọng Thủy có chút do dự, nhưng lại rất nhanh chóng biến mất:" Đương nhiên rồi, nàng là người ta yêu mà."

Chỉ vì một câu thề của hắn, Mị Châu đã dẹp bỏ hết nghi ngờ. Nhưng lòng người thâm sâu khó đoán, có trách cũng là trách nàng ngu muội.

Hắn nói hắn muốn nhìn thấy nỏ thần, Mị Châu liền lén vua cha dẫn hắn đến nơi canh giữ nó. Thời khắc hắn chạm tay được vào nỏ thần, tham vọng đã nổi lên trong ánh mắt hắn. Nhưng nàng lại chỉ ngu ngốc ôm lấy tay hắn mà hỏi:" Có phải nó rất đẹp không?"

"Phải..."- Bàn tay hắn mân mê lấy chiếc nỏ ấy, trân quý như một bảo vật. Bên ngoài có tiếng binh lính canh gác, nàng liền giục hắn:" Mau về đi, sẽ có người phát hiện ra mất!"

*********

Từ ngày nhìn thấy nỏ thần, Trọng Thủy liền lạnh nhạt với Mị Châu. Mấy ngày liền hắn không cùng nàng dùng bữa, cũng không bên cạnh nàng. Hắn còn nhiều đêm lựa lúc nàng vừa say giấc, liền lén ra khỏi cung. Nhiều lần Mị Châu giật mình tỉnh giấc, sờ vào bên cạnh là một khoảng trống lạnh lẽo thì liền lo lắng đi tìm hắn.

" Ra là chàng ở đây."- Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của hắn đứng cạnh bên cửa sổ, nàng liền chạy đến hai tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn kia. Ngoài trời, ánh trăng soi sáng cả một vùng trời đêm. Hơi thở của hắn đều đều, lúc nàng ôn cũng không hề bài xích, mà còn nắm chặt lấy tay nàng.

Bên ngoài có tiếng côn trùng kêu, khiến xung quanh bất chợt yên bình đến lạ thường. Mị Châu tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể hắn, khiến hắn có chút bậc cười:" Nàng làm sao thế?"

" Thiếp lúc này gặp ác mộng. Lúc đó thấy chàng đòi giết thiếp, quả thật đáng sợ." - Thanh âm nàng nhè nhẹ lại thanh khiết, như một cơn gió đêm không vướng chút bụi trần. Trọng Thủy nhẹ nhàng quay người lại, kéo nàng vào lòng, tựa cằm lên mái tóc đen tuyền của nàng an ủi:" Đừng sợ, sau này nếu có như vậy thì nàng giết ta trước, ta sẽ không thể giết được nàng."

"Không muốn!" - Mị Châu dùng ánh mắt quả quyết nhìn hắn, vòng tay cũng siết chặt hơn:" Chàng là phu quân của thiếp, thật sự không muốn làm vậy."

Đáp lại nàng là sự im lặng đến đáng sợ của Trọng Thủy. Ánh mắt hắn trong đêm ánh lên chút tia phức tạp nhìn nữ nhân trong lòng. Hơi thở cũng trầm lặng lại, như đang bị chuyện gì đó đè nặng.

" Trọng Thủy, đang nghĩ gì sao?"- Thanh âm của Mị Châu khẽ khàng, khiến Trọng Thủy như bừng tỉnh. Khẽ gỡ tay nàng ra, hắn xoay lưng tránh đi ánh mắt của nàng:" Phụ hoàng ta vừa gửi thư, nói đang bệnh nặng, muốn ta trở về."

"Bao lâu?"

"Không rõ..."

" Phụ hoàng bệnh nặng thì chàng cứ trở về,khi nào người khỏe thì hãy trở lại."- Bàn tay Mị Châu khẽ nắm lấy tay hắn, cố nở nụ cười dịu dàng. Trọng Thủy nhìn thấu được nàng, nhưng lại cố gỡ tay nàng ra:" Đi rồi rất lâu mới có thể gặp lại..."

"Chỉ cần chàng trở lại, thiếp nhất định chờ."

"Nhưng nếu hai nước lại xảy ra bất hòa thì sao? Lúc đó ta lại không thể nhìn thấy nàng."

Mị Châu nhìn hắn, ánh mắt Trong veo xen lẫn chút lo lắng. Đây cũng là nỗi lo sợ của nàng. Nhưng thời cuộc vốn không theo ý cả hắn và nàng được, thì có thể làm sao chứ? Bàn tay nàng khẽ chạm đến chiếc áo khoác lông ngỗng trên người, liền nghĩ ra một kế:" Nếu sau này quả thật xảy ra binh biến, thiếp cũng sẽ mặc chiếc áo này. Đi đến đâu sẽ vứt một sợi lông làm dấu, chàng cứ theo đó mà tìm theo."

" Được..."- Thanh âm của Trọng Thủy khẽ trầm lại, nặng nề hơn. Binh đao khói lửa là việc hệ trọng, hắn làm sao có thể thành toàn bên hiếu và bên tình. Rốt cuộc thì vẫn là chọn một mà thôi.

Ta thương nàng công chúa của ta
Phu thê kết tóc mối lương duyên
Bên tình bên hiếu bên nào trọng
Bẽ bàng kẻ ở lại người ra đi.

**********

Nơi hoàng tuyền âm u, chỉ rực rỡ một sắc đỏ của hoa bỉ ngạn bên bờ của sông Vong Xuyên. Nghìn năm hoa nở, nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Giống như ái tình nơi nhân gian,khi đã sinh ly tử biệt, dù trải qua bao nhiêu lâu, cũng không thể gặp được người mình yêu.

Mạnh Bà đã đứng ở bên cầu Nại Hà này, đã rót bao nhiêu chén Vong Tình Thủy để những kẻ qua đây quên đi tiền kiếp mà đi đầu thai. Cũng ở đây, bà đã nhìn thấy những hỉ nộ ái ố, những bi oán, căm giận, hạnh phúc của những kiếp người đầy khổ ải.

" Người không uống làm sao có thể đầu thai?"

" Nhân gian không còn ai để ta lưu luyến nữa. Vậy thì trở về đó có nghĩa lý gì?"

Mạnh Bà thở dài. Trước mắt bà, nữ nhân kia mang oán khí quá nặng, lại cứng đầu không chịu uống canh. Kiếp này của nàng ở nhân gian, đã trải qua những chuyện đau đớn thế nào, mới khiến nàng không còn chút lưu tình.

" Không còn người để lưu luyến, chẳng lẽ không còn tâm nguyện vì chưa làm được sao?"

"Còn..."

"Là gì?"

"Trả thù!" - Ánh mắt thất thần bỗng rực lên ngọn lửa cằm giận. Mị Châu như nhìn thấy phía trước, cảnh cả đất nước Âu Lạc bị chà đạp bởi vó ngựa của lũ giặc ngoại bang.

Máu....

Tiếng hét kêu cứu của con dân....

Tiếng binh đao sắc lạnh....

Các binh sĩ ngã xuống nơi sa trường....

Và cả phụ hoàng nàng cưỡi ngựa cố đứa nàng chạy trốn khỏi lưỡi kiếm tàn độc của kẻ thù. Thời khắc người biết nàng chính là kẻ dẫn đường cho quân địch, ánh mắt người có bao nhiêu thất vọng. Trái tim nàng rỉ máu từng chút một trước những hồi ức lần nữa hiện về. Nó như những nhát dao trí mạng, đâm thẳng vào nàng.

" Ngươi mang thù hận sâu nặng như vậy, chi bằng sang hậu kiếp, sống tốt hơn." - Có chút thương cảm nhìn nữ nhân trước mắt, Mạnh Bà liền cố đứa chén canh lại phía nàng:" Quên đi oán hận này, ngươi mới có thể luân hồi."

Mị Châu lắc đầu, bàn tay viết chặt lại:" Thù chưa trả, ở hậu kiếp dù quên đi cũng khó lòng sống an ổn."

" Trả được thù thì ngươi cũng trở thành một vong hồn lang thang, mãi mãi không thể đầu thai. Ngươi cam lòng sao?"

"Cam lòng!" - Bao nhiêu máu của con dân đã rơi xuống vì nàng, giang sơn gấm vóc của cha ông cũng vì nàng mà mất đi. Không thể luân hồi chuyển thế, coi như là hình phạt quá đỗi nhẹ nhàng với nàng.

Khẽ gật đầu, Mạnh Bà liền sai một con qủy gác cổng đưa nàng đến cồng của Qủy Môn quan:" Đi qua cổng đó, hắn sẽ đưa người trở về nhân gian. Việc còn lại phải phụ thuộc vào ngươi rồi."

"Đa tạ!" - Mị Châu khẽ gật đầu cảm tạ, liền đi theo bước chân của tên qủy gác cổng. Nơi đây, Mạnh Bà nhìn theo bóng dáng của nàng, khẽ nói:" Ái tình nhân gian, trăm vạn chân thành, trăm vạn khổ đau."

********

Bầu trời nhân gian bị bóng đêm bao phủ, trở nên tăm tối kì lạ. Nơi giếng hoang, một nam nhân ngồi trên thành giếng, liên tục uống rượu, mặc kệ phía bên kia đang rộn ràng như lễ hội.

Triệu Đà đã chiếm được Âu Lạc, con dân của nước hắn đương nhiên vui mừng. Duy chỉ có hoàng tử Trọng Thủy, ngày đêm sầu não, làm bạn với men rượu. Có người nói là hắn đáng thương nhớ Mị Châu, thê tử của hắn.

Trọng Thủy bật cười, hắn nhớ nàng đấy, nhưng nàng đã bỏ hắn đi rồi. Bàn tay khẽ đặt xuống thành giếng, tâm trí lần nữa trở về lúc nàng còn ở cạnh hắn. Ngây thơ, dịu dàng, đôi lúc còn có đôi chút trẻ con bắt hắn ngồi ở đây cùng nàng ngắm trời mây. Chỉ tiếc là cảnh còn mà cố nhân đã không còn nữa.

"Trọng Thủy..." - Thanh âm quen thuộc vang lên trong đêm tối. Trọng Thủy khẽ chau mày, nhìn quanh. Ngoài hắn ra, nơi đây không có ai cả. Có lẽ hắn nhớ nàng đến phát điên rồi.

" Tại sao chàng lại làm vậy với ta?"

" Tại sao lại làm vậy?"

" Con dân ta cắm ghét ta rồi.... Phụ hoàng không thương ta nữa rồi...."

Càng lúc thanh âm ấy càng lớn dần lên, khiến tâm trí hắn có chút hoảng loạn. Trọng Thủy loạng choạng lui về sau, nhưng lại đụng phải thành giếng. Cả người hắn khẽ run rẩy, nhìn về phía trước:" Mị Châu, là nàng sao?"

Từ màn đêm sâu thẳm, bóng dáng quen thuộc dần xuất hiện trước mắt hắn. Gương mặt xinh đẹp của nàng đẫm lệ, chiếc áo lông ngỗng tơi tả. Hệt như cái nàng ngày rời bỏ hắn đi.

" Nàng trở về với ta rồi sao..." - Vừa nói Trọng Thủy vừa tiến lại gần nàng. Hai tay hắn dang rộng muốn ôm lấy nàng. Nhưng bước chân hắn đã bị chặn lại.

" Ngươi yêu ta sao? Yêu ta thì tại sao lại phản bội ta, tại sao lại lợi dụng ta? Chỉ vì tham vọng của ngươi, ta mất tất cả rồi. Con dân và phụ hoàng đều chối bỏ ta rồi. Nỗi ô nhục phải làm kẻ bán nước này, chính ngươi đã đem lại cho ta!" - Từng câu từng chữ của nàng như đang vang vọng bên tai hắn. Bàn tay xinh đẹp của Mị Châu bóp chặt lấy cổ hắn:" Dù có làm ma, ta cũng phải kéo ngươi theo."

Trọng Thủy vùng vẫy, nhưng mọi thứ đầu vô ích. Trong ánh mắt của Mị Châu rực lên nỗi căm hận. Bất chợt trên môi hắn nở nụ cười, cười đến đau lòng. Bàn tay hắn không còn phản kháng, chỉ khẽ khàng chạm vào dung mạo nàng, dù chỉ là chạm vào một cõi hư không. Thanh âm hắn nhẹ nhàng, đứt quãng:" Xin lỗi...là ta hại nàng..."

Câu nói của hắn như thức tỉnh lấy Mị Châu. Bàn tay không còn chút lực nào, buông thõng xuống. Khóe mắt nàng rơi xuống một dòng lệ, nhưng lại là huyết lệ:" Ta không làm được... Tại sao ...."

Trọng Thủy hít một hơi sâu, không đành lòng muốn ôm lấy nàng. Nhưng thứ hắn ôm được lại là một khoảng không vô định. Cảm giác đau đớn xâm lấn lấy trái tim hắn. Nếu không có hắn, nàng sẽ không có ngày hôm nay. Tất cả là do hắn.

" Thù hận của nàng hôm nay, ta thay nàng trả." - Khẽ mỉm cười, Trọng Thủy đứng thẳng dậy, xoay lưng đi đến bên thành giếng. Mị Châu khó hiểu ngước nhìn tấm lưng cao lớn ấy. Ánh trăng soi xuống mặt đất, soi sáng cả hai người họ. Thanh âm hắn như đang cười:" Nếu có kiếp sau, chỉ mong ta không phải hoàng tử, nàng cũng không phải công chúa. Có thể chỉ là hai ngọn cỏ dại, ngày ngày cùng nhau sinh trưởng, nhìn ngắm trời mây, rồi cùng nhau héo tàn. Như vậy thật an ổn!"

Nói đoạn, bàn tay hắn liền vịnh lấy thành giếng mà nhảy xuống. Mị Châu xông tới nắm lấy tay áo hắn, nhưng lại xuyên qua. Thân hình cao lớn của hắn rơi dần xuống giếng sâu. Nàng nhìn thấy trên gương mặt ấy vẫn là ánh mắt, vẫn là nụ cười ấy, dần dần biến mất.

" Ngươi đã trả xong thù rồi, tại sao vẫn còn chấp niệm? " - Mạnh Bà nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh giếng, hai mắt đầy huyết lệ mà hỏi.

" Ta không biết....Rõ ràng là ta hận hắn, nhưng tại sao tâm ta lại đau đớn đến thế?"

" Oán oán hận hận, chung quy cũng vì một chữ tình mà ra."

"Phải...." - Nàng bật cười, cười đến điên dại đi. Càng cười, nơi khóe mắt nàng càng rơi lệ:" Cái gì mà hậu kiếp sẽ làm ngọn cỏ? Chỉ có hắn mới có thể luân hồi, còn ta thì không thể rồi."

" Bản thân đã không thể đầu thai, chi bằng ngươi hóa thành hòn đá. Chịu nắng chịu mưa, coi như là trả cho oan nghiệt ngươi tạo ra ở kiếp này." - Mạnh Bà đặt tay trên mái tóc Mị Châu, tạo ra một ấn ký. Nàng nhìn bà, khẽ nói:" Hảo. Đá vô tri vô giác, không đau đớn. Cũng không cần gặp lại kẻ không muốn gặp."

Một vệt sáng bừng lên, cả Mạnh Bà và nàng đều biến mất, xung quanh trở lại vẻ yên tĩnh. Giống như mọi thứ đều là làn khói mờ ảo, thoáng chốc đã không còn gì.

Tương truyền, máu của Mị Châu lúc chết chảy xuống biển, bị con trai ăn được, sau này hóa thành ngọc. Còn nước giếng nơi Trọng Thủy chết, nếu lấy nước đó rửa ngọc, sẽ khiến ngọc trong và sáng hơn. Nhân dân kiêng tên nàng mà gọi là minh châu.

Ta thương chàng
Thương bằng cả tâm can
Chàng thương ta
Thương bằng giang sơn gấm vóc
Nỏ thần này khờ dại trao tay giặc
Hủy cả giang sơn cả cơ đồ

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates