Ad Section

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2020

ĐỘ TA KHÔNG ĐỘ NÀNG

"Mau lên, Hoàng Thượng sắp tới dục phòng rồi, các ngươi không biết đây là khoảng thời gian Hoàng Thượng coi trọng nhất sao?"

Trưởng quản dục phòng Lưu công công vừa dẫn đầu một đám thái giám vừa thúc giục. Hoàng đế Minh Triều có thói quen sẽ tới dục phòng thư giãn nghỉ ngơi vào thời điểm này, nếu như không chuẩn bị kịp thời làm phật ý Thánh giá, như vậy không chỉ là đám thái giám lâu la mà chính Lưu công công sẽ là người đầu tiên chịu tội. Cho nên Lưu công công mặc dù đã làm trưởng quản dục phòng nhiều năm cũng vẫn là hết sức khẩn trương, vẫn nói "chơi với Vua như chơi với Hổ", làm sao hắn biết hôm nay Hoàng Thượng không vừa ý chuyện gì trên triều liền trút lên đầu hắn đây. Đám thái giám đi phía sau cũng là hết sức sợ hãi cùng lo lắng, mỗi người cẩn thận bê một khay đồ chuẩn bị cho Hoàng Thượng phao dục.
TRUYỆN ĐỘ TA KHÔNG ĐỘ NÀNG


"Dừng lại!"

Hộ vệ trước dục phòng giơ tay ngăn cản đám thái giám đang vội vã đi tới muốn tiến vào bên trong. Lưu công công lúc này muốn đấm ngực dậm chân vì khẩn trương, lần nào cũng là tên hộ vệ đáng chết này làm chậm trễ thời gian của hắn.

"Lý hộ vệ, ngươi chẳng lẽ không biết Hoàng Thượng đã sắp tới đây, còn không mau để lão nô vào dục phòng chuẩn bị. Nếu như Hoàng Thượng tới còn chưa xong, mười cái đầu của ngươi cũng không đủ để chịu tội đâu"

Lưu công công giơ ngón trỏ cong cong chỉ về phía Lý hộ vệ, giọng điệu là rất không kiên nhẫn. Đáp lại hắn, Lý hộ vệ vẫn là một bộ dáng vẻ thản nhiên, dùng ánh mắt quét đám thái giám một lượt. Đôi lông mày rậm bỗng nhíu chặt lại, hắn tiến lại gần một tên thái giám đứng ở giữa hàng đang cúi thấp mặt nhất.

"Tiểu công công này... ta chưa từng nhìn thấy hắn ta"

"Nô... nô tài là mới tới, hôm nay tiểu Hinh tử bị bệnh cho nên nô tài đi thay"

"Thật sao?"

Lý hộ vệ nhìn tiểu tử trước mặt, bộ dáng nhỏ bé, mặc dù đầu cúi thấp như đồng môn nhưng trong giọng nói cũng như dáng vẻ lại không thấy một chút sợ hãi, lo lắng nào. Nghi ngờ hỏi lại một câu, lại thấy Lưu công công ở một bên đã mất kiên nhẫn thúc giục.

"Lý hộ vệ hiện tại ngay cả người của lão nô cũng không tin tưởng, không phải cũng là nghi ngờ lão nô này sao?"

"Ta không dám! Lưu công công đã làm việc trong cung nhiều năm, nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ lòng trung thành tận tụy của Lưu công công đối với Hoàng Thượng được"
"Vậy còn không mau tránh đường để lão nô vào dục phòng chuẩn bị cho Hoàng Thượng"

"Như vậy... mời Lưu công công!"

Phất tay áo một cái, Lưu công công liền xoay người dẫn đám thái giám tiến vào trong dục phòng trước ánh mắt vẫn còn dò xét của Lý hộ vệ. Hắn không biết, liền khi cánh cửa dục phòng đóng lại, tên thái giám vừa rồi bị hắn chất vấn liền lộ ra một nụ cười trên môi.

"Hoàng thượng giá lâm!"

Một tiếng hô vang từ phía ngoài cửa, theo sau đó là một thân ảnh tiến vào trong dục phòng, tất thảy người có mặt ở đây đều ngừng công việc trên tay mình mà quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô vang.

"Hoàng Thượng vạn tuế!!!"

"Bình thân! Lưu công công, trẫm muốn phao dục"

"Dạ, nô tài đã chuẩn bị sẵn sàng cho Hoàng Thượng"

Cúi người cung kính nhận lệnh, Lưu công công một cái liếc mắt ra hiệu cho đám thái giám tiến lên phục vụ người được gọi là Hoàng Thượng kia cởi áo bào, phục vụ hắn tắm rửa. Tên tiểu thái giám vừa rồi nhìn thấy Hoàng Thượng nửa người trên đã thoát y hết liền nhếch miệng cười, ánh mắt lóe lên sát ý, tay trái sát bên người khẽ lật lộ ra ba mũi kim châm sáng bóng giữa kẽ tay.

"Có thích khách!!! Có thích khách!!!"

Đúng lúc này, phía bên ngoài liền vang lên tiếng la thất thanh khiến hết thảy giật mình quay đầu nhìn về phía cửa dục phòng. Chỉ nghe thấy người kia vừa thở hổn hển vừa giải thích với Lý hộ vệ.

"Tiểu Hinh tử bị đánh ngất trong phòng, y phục cũng bị lấy cắp, thích khách đang giả dạng thái giám trà trộn trong cung"

Theo sau một câu này, những người ở trong phòng liền hướng mắt về phía tên thái giám lạ mặt kia, chỉ thấy ba mũi kim châm từ trong tay hắn được phóng ra, phi thẳng hướng Hoàng Thượng.

"Keng!!!"

Kim châm liền bị một đao của Lý hộ vệ vừa xông vào cản lấy, tên thích khách liền theo đà phi thân tiến lên, giá thế chính là một lòng muốn ám sát Hoàng Thượng. Nhưng Lý hộ vệ cũng đã nhanh tay đẩy Hoàng Thượng sang một bên, cùng thích khách giao đấu. Lúc này, cấm vệ quân cũng đã kịp thời xông vào, một toán vây quanh Hoàng Thượng, một toán hỗ trợ Lý hộ vệ bắt thích khách. Mà tên thích khách nhận ra tình thế nguy hiểm của mình cũng không còn một lòng muốn ám sát nữa, liền tranh thủ thời cơ phi thân ra khỏi dục phòng theo hướng cửa sổ.

"Bắt lấy thích thách! Bắt lấy thích khách!"

Vừa đánh ngã hộ vệ hoàng cung xông tới, vừa tìm đường tẩu thoát, cho đến khi ra tới khoảng sân trống rộng lớn của hoàng cung, trước mắt tên thích khách liền hiện lên bóng dáng của một trung niên nam nhân. Trên thân là một bộ y phục được làm bằng tơ lụa đắt tiền thêu tỉ mỉ chỉ trong cung mới có, thóang nhìn qua cũng biết hắn là người có địa vị cao trong hoàng cung. Bộ dáng lừng lững như một tượng đài đứng ở đó giống như đang chờ đợi tên thích khách xuất hiện.
"Vương gia!"

Bàn tay hắn giơ lên ra hiệu cho đám hộ vệ đang đuổi theo phía sau thích khách dừng lại, chính là muốn tự tay bắt tên thích khách to gan này. Sau nụ cười nhếch mép đầy khinh bỉ, hắn phi người lao về phía tên thích khách, hai bên liền nhanh chóng giao đấu. Bọn hộ vệ đứng ở một bên cũng là kinh ngạc trợn trắng mắt vì võ công của hai người kia lợi hại tới mức bọn họ không kịp nhìn thấy chiêu thức. Nhưng chỉ sau mười chiêu, tên thích khách không thể trụ nổi liền trúng một chưởng của Vương gia, thân thể liền bay về phía sau. Mà Vương gia kia cũng là theo đà lao tới sẵn sàng giáng một chưởng trí mạng tới đối phương. Chỉ là trong nháy mắt tên thích khách tưởng chừng sắp ngã xuống đất liền bị một kẻ bịt mặt khác đột ngột xuất hiện ôm lấy bằng một tay, tay còn lại chính là dùng lực chống lại một chưởng của Vương gia. Hai bên đều bị áp lực từ nội lực trên tay đối phương mà bay ngược về phía sau. Tên thích khách ở trong ngực của kẻ bịt mặt, ánh mắt ngước lên nhìn nửa gương mặt hoàn mỹ không bị che giấu của hắn


"Trí Long, không ngờ ngươi không chỉ là đạo tặc mà còn là đồng phạm của thích khách muốn ám sát Hoàng Thượng"

Vương gia sau khi hạ xuống đất liền ôm tay nhìn hai kẻ trước mặt cũng đã đáp đất không chút sứt mẻ, giọng nói tràn đầy khinh bỉ.

"Đừng nói nhảm, ra chiêu đi!"

Kẻ bịt mặt dường như mất kiên nhẫn, để tên thích khách đứng sang một bên, rút bội kiếm quấn quanh thắt lưng của mình ra, hai tay vận nội công. Phía bên này Vương gia cũng không chậm khắc nào, hai tay tạo thế vận nội công. Theo hướng tay của cả hai tung ra, hai nguồn nội lực lớn liền xé gió lao tới, một khắc đụng vào nhau liền tạo ra một cú nổ mạnh hất tung đám hộ vệ ở gần đó ngã sõng xoài ra đất. Chỉ là sau đó cũng liền không thấy bóng dáng hai người kia đâu.

Từ Am Tự, một ngôi chùa nhỏ trên núi Thiên Hành, lúc này đang vang lên tiếng gõ mõ tụng kinh của một vị đại sư trong điện chính. Phía bên ngoài cửa điện, một nữ tử đang quỳ dưới đất, mà nếu quan sát kỹ sẽ thấy dung mạo nữ tử này cùng tên thích khách vừa rồi rất tương đồng. Hay nói cách khác, nàng chính là tên thích khách kia.

"Sư phụ, đệ tử xin chịu phạt!"

Tiếng gõ mõ tụng kinh vẫn không dừng lại, mà nữ tử cũng vẫn là kiên trì quỳ ở ngoài cửa điện không nhúc nhích. Một lúc lâu sau, chiếc dùi trong tay đại sư cũng dừng lại, đặt nó sang một bên, vị đại sư đứng dậy xoay người đi ra phía ngoài. Hai tay chắp vào nhau trước ngực, vị đại sư nhìn nữ tử quỳ trước mặt, thở dài một tiếng.

"Hiếu Mẫn, con có tội gì lại muốn chịu phạt?"

"Sư phụ, là con không nghe lời người, tự ý rời khỏi Từ Am Tự, còn..."

Nữ tử gọi Hiếu Mẫn cúi thấp đầu, không dám nói lời tiếp theo.

"Hiếu Mẫn, Từ Am Tự không giữ được con, con muốn đi liền đi, chỉ là trong tâm con còn chấp niệm quá sâu. Ân oán thù hận từ đời này qua đời khác, đến bao giờ mới trả hết. Con hãy quỳ trước Phật tổ mà suy nghĩ đi!"

Nói xong, đại sư liền rời đi để lại một mình Hiếu Mẫn quỳ trước cửa điện. Nàng ngước đầu hướng về phía tượng Phật trong điện, ánh mắt hiện lên u buồn.

"Phụ thân, mẫu thân cùng hơn một trăm mạng người của Phác gia đều chết oan uổng, vậy mà tên hôn quân kia vẫn có thể sống sung sướng hưởng thụ như vậy, con có thể cam tâm hay sao? Con một lòng muốn báo thù cho Phác gia, như vậy là sai hay sao?"

Thanh âm của nàng nghẹn ngào, hốc mắt đều đỏ lên, giọt nước trong suốt theo khóe mắt cũng tràn ra theo gò má chảy xuống, rơi trên đất vỡ tan tành. Năm đó nàng theo sư phụ lên núi liền tránh thoát được kiếp nạn chu di cửu tộc của Phác gia vì tội danh cấu kết với giặc bán nước. Thù hận cũng theo đó mà lớn lên từng ngày trong lòng nữ hài mười tuổi cho đến hiện tại, nàng đã hai mươi tuổi. Suốt mười năm, nàng một lòng muốn học võ công để trả thù nhưng sư phụ lại một mực chỉ muốn dạy cho nàng y dược. Nhưng nàng vẫn quật cường vừa học y vừa lén tự học võ công, cuối cùng là to gan trà trộn vào hoàng cung để ám sát vị hôn quân đã hạ chỉ chém giết hết Phác gia của nàng năm đó. Chỉ là, nàng vẫn là thất bại, còn suýt chút nữa thì mất mạng. Nàng thật vô dụng!


Bầu trời vốn còn trong xanh liền âm u, mưa không báo trước liền rơi xuống, trút nước lên thân thể mảnh mai của Hiếu Mẫn. Nhưng nàng vẫn quỳ ở đó, chờ đến lúc sư phụ gọi nàng đứng dậy. Hai bàn tay nàng siết chặt, cả người hơi run lên vì những giọt nước lạnh lẽo rơi trên thân thể. Nàng thầm nghĩ, nếu như có thể, ông Trời hãy trút mưa thật nhiều hơn nữa, để cho người vô dụng như nàng nhanh chóng đi gặp phụ mẫu, để cho nàng không còn thống khổ vì bị hận thù dày vò mỗi ngày nữa.
Khi nàng cảm thấy cả người đã lạnh toát vì ngấm mưa tưởng chừng có thể ngã khuỵu xuống đất, những hạt mưa kia vẫn cứ nặng nề rơi xuống, chỉ là không còn rơi xuống trên thân thể của nàng. Hiếu Mẫn cố gắng mở đôi lông mày nặng trĩu của mình, ngước đầu nhìn lên. Người kia trên tay cầm một chiếc dù nghiêng về phía nàng mặc kệ những giọt nước lạnh lẽo cũng đang rơi xuống thấm ướt bả vai. Gương mặt kia sau khi bỏ đi miếng vải đen che nửa mặt liền hiển lộ ra hoàn mỹ đến khó tin. Đôi mắt sáng lấp lánh, sóng mũi cao thẳng tắp, bộ dáng nho nhã thư sinh đẹp tựa Phan An. Nhưng trong đôi mắt tưởng chừng như lạnh lẽo kia lại hiện lên sự ôn nhu dành riêng cho nàng. Giống như mười năm về trước...

-------------------------------------

"Thiện Anh!"

"Không được gọi ta là Thiện Anh, gọi Hiếu Mẫn tỷ tỷ"

"Nhưng rõ ràng ngươi tên là Thiện Anh, tại sao phải gọi là Hiếu Mẫn"

"Nói ngươi gọi thế nào thì gọi thế đó, hơn nữa ta là tỷ tỷ"

"Ta thích gọi Thiện Anh hơn, càng không muốn gọi ngươi tỷ tỷ"

"Ta hơn ngươi 4 tuổi, Trí Nghiên tiểu đệ à!"

"Ta mặc kệ, ta không muốn làm tiểu đệ, cũng không muốn gọi ngươi tỷ tỷ. Sau này trưởng thành, ta sẽ thú ngươi làm thê tử"

"Ngươi... tiểu hài tử đáng chết!"

-----------------------------------------

"Trí Nghiên, ngươi ra đây làm gì?"

"Trời mưa thật to, ta sợ Thiện Anh quỳ ở đây sẽ bị phong hàn"

"Nếu như ngươi nghiêng dù che cho ta như vậy, người bị phong hàn sẽ là ngươi"

"Không sao, ta không sợ bị phong hàn"

"Ngươi không sợ sư phụ trách phạt hay sao?"

"Không sợ, nếu sư phụ trách phạt, ta sẽ quỳ ở đây cùng ngươi"

"Tiểu hài tử ngốc!"

------------------------------------------

"Thiện Anh, sao ngươi lại khóc?"

"Sư phụ không chịu dạy võ công cho ta"

"Tại sao ngươi lại muốn học võ công? Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi mà!"

"Nhưng ta muốn báo thù cho phụ mẫu"

"Vậy ta sẽ chăm chỉ học võ công, sau này sẽ thay ngươi báo thù, có được hay không?"

"Tiểu hài tử, ngươi không hiểu được đâu"


"Vậy ta sẽ lén sư phụ dạy võ công cho ngươi, có được hay không?

"Thật?"

"Chỉ cần ngươi sẽ vũ cho ta xem, như thế nào?"

"Được, mỗi ngày ngươi dạy ta võ công, ta sẽ vũ một khúc cho ngươi"

-----------------------------------------

"Thiện Anh, ta vừa đi trộm ở phủ Đại học sĩ, đặc biệt giữ lại cho ngươi một bộ y phục"

"Trí Nghiên, làm đạo tặc thật sự nguy hiểm, nếu sư phụ biết sẽ trách phạt ngươi"

"Ta chỉ là lấy của kẻ giàu chia cho người nghèo, có gì sai sao?"

"Nhưng là ta sẽ lo lắng!"

"Đừng lo, Thiện Anh, ngươi thử bộ y phục này đi"

"Không muốn!"

"Tại sao?"

"Bởi vì đó là hồng y, là màu của huyết"

-------------------------------------

"Thiện Anh, tại sao những vị cô nương kia cứ nhìn chằm chằm ta mà cười như vậy?"

"Bởi vì các nàng thích ngươi a!"

"Nhưng ta không thích các nàng!"

"Sau này ngươi sẽ gặp được người khiến ngươi yêu thích"

"Không muốn, ta chỉ thích Thiện Anh!"

-------------------------------------

Hiếu Mẫn ngồi trong sân, nghiêng đầu nhìn ngắm nguyệt nha sáng rõ trên bầu trời. Nàng nhớ lại thời khắc khi Trí Nghiên xuất hiện ôm nàng trong ngực, bên tai dường như vẫn còn vang lên rõ ràng tiếng tim đập khi đó của Trí Nghiên. Tay nàng sờ lên ngực mình, tâm cũng là không còn bình thản. Khi Trí Nghiên nghiêng dù che cho nàng, nàng chợt nhận ra tiểu hài tử đó đã trưởng thành. Bộ dáng đã trường hơn trước, thậm chí nàng chỉ đứng đến mang tai Trí Nghiên. Từ khi nào mà tiểu hài tử vẫn luôn lẽo đẽo theo sau nàng hỏi mười vạn câu hỏi vì sao đã trưởng thành nhanh như vậy. Phải chăng bởi vì nàng chỉ chú tâm tới chuyện báo thù liền quên đi quan tâm tới người ở bên cạnh mình suốt mười năm qua.
"Thiện Anh, uống nước gừng nóng tránh bị phong hàn"

Một bát nước nghi ngút khói bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng, quay đầu nhìn liền thấy Trí Nghiên cũng đang ngồi xuống bên cạnh. Nàng nhận lấy bát nước kia, không nói rõ được tâm tình của mình, môi mỏng khẽ nhếch.

"Ngươi quên là ta hiểu y dược hay sao?"

"Không quên, chỉ sợ ngươi bị phong hàn"

"Còn ngươi, đã uống hay chưa?"

Nhấp một ngụm nước, Hiếu Mẫn lại ngẩng đầu nhìn người ngồi bên cạnh, không phải Trí Nghiên cũng dính nước mưa vì nàng hay sao? Người này chỉ sợ là cũng quên điều đó đi.

"Đã uống, không sao!"

Một bát nước gừng xâm nhập vào khiến thân thể trở nên ấm áp hơn, nhưng trong tâm giống như đang chảy một dòng nước ấm khác, sưởi ấm trái tim đã lạnh băng của nàng. Nghiêng đầu nhìn Trí Nghiên, dù chỉ là một góc nghiêng sườn mặt cũng vẫn hoàn mỹ đến thế, hoàn mỹ khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đều si mê.

"Trí Nghiên, ngươi thổi một khúc tiêu, được không?"

"Được!"

Đáp lại một chữ ngắn gọn, Trí Nghiên lấy chiếc tiêu ngọc đeo bên hông ra, đặt lên miệng bắt đầu thổi. Đây là một lần đi trộm ở phủ Thượng Thư liền thấy tiêu ngọc này, vừa thấy đã yêu thích không thôi cho nên Trí Nghiên liền giữ lại. Thời điểm đó nàng cũng chỉ cười tiểu hài tử thấy đồ chơi lạ liền thích, một thời gian sẽ chán, nhưng lại không ngờ Trí Nghiên thật sự đi học thổi tiêu, nói muốn thổi tiêu để nàng vũ khúc. Chẳng qua là ba năm nay nàng chưa vũ khúc cho Trí Nghiên thêm một lần nào nữa.
Dưới minh nguyệt, lãng tử thổi khúc tiêu sầu, vạt áo trắng tung bay theo gió, Trí Nghiên không lừng lững như nam nhân khác, bộ dáng thư sinh nhõ nhã khiến cho hình ảnh trước mắt Hiếu Mẫn giống như tiên cảnh. Tâm nàng rung lên, ánh mắt vẫn là không rời khỏi thân ảnh của Trí Nghiên. Cho đến khi một khúc tiêu kết thúc, Trí Nghiên nghiêng đầu nhìn nàng, trong đáy mắt kia là nhu tình cũng là ưu thương. Nàng giật mình hoảng hốt, vội vã đứng lên, xoay người rời đi.

"Trí Nghiên, thật xin lỗi..."

Một khắc kia, khi nàng đóng cánh cửa phòng lại, thân ảnh Trí Nghiên vẫn ánh vào trong mắt nàng. Một thân bạch y cô độc đứng dưới ánh trăng, một mực nhìn về phía nàng.
"Ta không thể khoác lên hồng y vì ngươi vũ một khúc"

Hiếu Mẫn biến mất sau cánh cửa khiến ánh mắt Trí Nghiên lại càng ưu thương, môi mỏng khẽ nhếch một nụ cười chua xót. Nàng chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn minh nguyệt khẽ thở dài.

"Trí Long có lẽ là một tên đạo tặc có thể lấy đi bất cứ thứ gì của kẻ khác, không có thứ đồ nào không thể có, chỉ là có muốn lấy hay không. Mà Trí Nghiên đây? Vĩnh viễn đều không có được trái tim của nữ nhân trong lòng!"

---------------------------------

Lần đầu viết cổ trang, về văn phong và câu từ chắc sẽ không chính xác hoàn toàn, mọi người đọc thông cảm nha ^^ đây không phải là longfic chỉ là một phút nhất thời nông nổi mà thôi, cho nên chỉ có 2 phần. Không hiểu sao dạo này tui có hứng thú với mấy kiểu oneshot, twoshot như hồi mới viết lách vậy haizzz sẽ cố gắng hoàn thành những ý tưởng đột xuất thế này sớm nhất ^^
By thuphuong0612

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates