Ad Section

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2020

Nghĩa Nặng Tình Thâm

Cuộc sống con người , tiền tài vật chất đã làm thay đổi . Anh em thủ túc tình thâm , dường như đã quên rồi đạo lí làm người !

Năm giờ sáng

Tiếng lọc cọc đều đặn phát ra trên con hẻm nhỏ của một phố huyện, là từ chiếc xe đạp cọc cạch của Huân . Chiếc xe đạp cà tàng với hai sọt sắt cỡ lớn , dường như gấp đôi thân hình gầy guộc , đen nhẻm vì đói ăn và lê la khắp hang cùng ngõ hẻm để bới rác kiếm ít phế liệu đắp đổi miếng ăn qua ngày. Đó cũng là công việc mưu sinh chính của thằng bé .
Nghĩa Nặng Tình Thâm

Đôi khi người ta thấy nó dùng hai tay trần mà bới tung đống rác đã bốc mùi từ đêm qua mà nhặt ít đồng nhôm , dép rách. Thậm chí cả vỏ bọc bao bột giặt, nó cũng dùng cái móc sắt dài cỡ cánh tay ,với một đầu cong cong nhọn hoắt mà bới lên và cho vào chiếc bao tải lúc nào cũng giắt bên mình .

Đôi khi người ta còn thấy nó còng lưng cõng cả chục viên gạch để phụ hồ cho một căn biệt thự người ta đang thi công . Nhiều người thấy nó nai ra làm đủ trăm công ngàn việc ở cái tuổi mười hai , mười ba thì chua xót lắm . Lâu lâu , dân ở cái làng này vẫn cho nó củ khoai , bát gạo hay con cá , mớ trứng để nó trải qua cơn đói khát hàng ngày .

Huân có một đứa em trai tên Tuấn Anh năm nay cũng tầm chín , mười tuổi. Cha mẹ hai anh em nó mất sớm lắm , hình như là năm thằng Huân mới tròn mười tuổi đầu . Cái tuổi ăn chưa no , lo chưa tới mà mồ côi cả cha lẫn mẹ . Lại bị người bác ruột đuổi ra khỏi nhà, nên từ bé nó đã được cuộc đời biến thành một đứa gan góc, và cực kì chịu nhẫn nhịn .

Thằng Huân thương em nó lắm ! Nó đi bới rác và làm tất cả mọi việc mà người ta thuê mướn chỉ để kiếm đồng tiền . Nó vẫn thường bảo em nó rằng :

- Cha mẹ mất rồi , chỉ còn anh và em nương tựa ! Em cứ đi học cho giỏi ! Còn lại để anh hai lo !

Quả nhiên nó làm được điều đó . Mới sáng sớm người ta đã thấy bóng nó còng rạp đạp chiếc xe cà tàng ngược chiều gió , mà lê la khắp hang cùng ngõ hẻm mặc nắng mưa để bới rác . Tuấn Anh cũng biết thương anh nên học rất giỏi , dù nhà nghèo nhưng thành tích luôn dẫn đầu .

Có những ngày hè được nghỉ , nó nhất định theo Huân lên tận phố huyện mà tìm nhặt ve chai nhưng anh trai nó nhất định không cho . Nên ngoài việc học , nó chỉ quanh quẩn ở nhà chờ anh về mang theo miếng cơm , miếng rau . Có những hôm đói quá vì cả ngày không kiếm được chút tiền nào . Hai anh em lại ôm nhau ngủ trong cái miếu hoang mà hai đứa gọi là nhà .

Mỗi lần oằn lưng lê chiếc xe cà tàng với đống giấy bìa trong hai sọt sắt ngang qua cổng trường , Huân thường đứng lại nhìn rất lâu . Thằng bé cũng thèm lắm cảm giác được mặc chiếc áo mới , khoác chiếc cặp mới trên cổ là chiếc khăn quàng đỏ giống như lúc cha mẹ nó còn sống . Nhưng chỉ một phút thất thần , nó lại bặm môi đẩy chiếc xe ngược chiều gió mà nhắm hướng tiệm phế liệu của lão Nhân cắm cúi bước .

Huân thương em trai mình lắm . Có miếng gì ngon người ta cho, nó đều gói lại mang về cho Tuấn Anh . Còn lúc bới rác mà thấy bịch trái cây người ta bỏ đi, mới úng một nửa là nó lau quarồi cắn lấy, cắn để qua cơn đói khát . Nó vẫn thường xoa đầu Tuấn Anh mà rằng :

- Út gắng học cho giỏi ! Sau này giàu có rồi tha hồ ăn cơm , ăn gà , ăn bao la thứ nhé !

Miếng cơm luôn là nỗi ám ảnh với thằng bé , rồi còn tiền học cho em trai. Nên mỗi khi cân xong đống ve chai cho tiệm lão Nhân , nó lại thắt cái bụng lép kẹp mới lấp bằng nắm cơm muối vừng rồi đội chiếc nón lá sùm sụp mà đi xách vữa , bốc gạch . Mấy ông thợ nghèo cũng thương nó lắm , nhưng rặt nỗi, họ cũng còn quay quắt trong mớ cơm áo gạo tiền nên chỉ có thể giúp nó bằng cách cho nó một chân trong tổ phụ hồ . Tức là bất cứ khi nào nó đến là đều có sẵn việc cho nó làm .

Số trời cho Huân kết được một tâm giao, tri kỉ từ những ngày tháng bần hàn đó . Mấy lần dừng chân tại cổng trường nhìn đám học sinh ùa ra , nó lại thấy một thằng bé mặc đồng phục sạch sẽ , chân mang giày ra dáng con nhà giàu lắm . Lân la làm quen thì biết thằng bé tên là Phát bằng tuổi nó , tức là mới chỉ mười hai , mười ba tuổi.

Qua những lần ngồi trong công viên đợi ba Phát đánh xe qua đón , Huân cũng hiểu qua phần nào hoàn cảnh của bạn mình . Phát là con của một gia đình giàu có , có cả chiếc ô tô mới cóng đón nó mỗi ngày . Nhưng cha mẹ Phát quá mải mê công việc làm ăn mà đôi khi hay sao nhãng nó . Thành thử có những buổi nó ngồi trò chuyện với Huân cả buổi trưa mới có một lão quản gia hối hả đến rước và dĩ nhiên lão có một thói quen mỗi khi gặp Huân là đưa tay bịt mũi và luôn mồm sỉ vả :

- Cậu chủ ! Tránh xa loại khố rách áo ôm này ra ! Để ông chủ thấy được là chết đòn đó !

Chiều hôm ấy mưa lớn , sau khi cân xong đống phế liệu và tổ thợ không làm . Sau khi cho Tuấn Anh ăn tạm hộp cơm mà bà Sáu đầu hẻm thương tình mua cho . Huân đạp vội chiếc xe cà tàng lên nhanh cổng trường để gặp thằng bạn nó là Phát . Thoáng thấy bóng Phát phía nhà chờ xe bus để tránh mưa , Huân đã giơ túi Ổi lên cao quá đầu rồi gọi to :

- Phát ! Phát ơi ! Tao Huân nè !

Phát thấy Huân thì vẫy vẫy cuốn tập đang cầm trên tay . Hai thằng bé , hai số phận ngồi đong đưa chân trên chiếc ghế chờ xe bus . Thấy Phát đang chăm chú hí hoáy cầm cây bút màu tô lên trang giấy trắng tinh của cuốn tập , Huân há mồm cắn miếng ổi rồi hỏi :

- Mày vẽ gì vậy Phát ?

Thằng Phát giơ cuốn tập trước mặt Huân rồi bảo :

- Tao vẽ cảnh gia đình tao đi chơi Vũng Tàu. Đây là cha tao nè , mẹ tao nè! Còn đây là tao đang nắm tay cha mẹ . Lâu lắm rồi cha mẹ tao không về ăn chung bữa cơm .

Huân ném ánh mắt nhìn ra xa xăm nơi làn mưa đang hắt mà bảo :

- Tao cũng có cha mẹ ! Cha mẹ tao thương tao lắm !

Phát ôm cuốn tập vào lòng rồi bảo :

- Thế cha mẹ mày đâu rồi Huân ?

Huân nhìn xa xăm trong đầu là một đoạn hồi kí hạnh phúc dù ngắn ngủi . Những hình ảnh cha mẹ ập vào đầu nó, mới vài năm về trước . Lúc đó, nó cũng có một căn nhà đầy đủ tình thương của mẹ cha , có cơm rau muống luộc , có món cá chiên ngon lành . Nó lặng đi trong vô thức, hai mắt cay xè rồi chỉ tay lên trời bảo :

- Cha mẹ tao trên trời kia kìa ! Khi nào tao chết sẽ được gặp họ thôi !

Phát gật đầu im lặng một lúc, rồi hí hoáy cầm cây chì màu tô vẽ một hồi lên trang giấy mới . Đoạn nó lôi ra một tấm hình và bảo :

- Đây là anh em mình . Tao bé hơn mày mấy tháng thì tao làm em , cho mày làm anh ! Đây là anh ! Đây là em ! Sau này anh em mình sẽ như anh em ruột !

Huân nhìn nó rồi bảo :

- Coi như túi ổi tao bới ở đống rác này làm lời thề

Biết lỡ lời nên nó nhìn thằng Phát lom lom rồi giơ tay che miệng . Thằng Phát giãy nảy lên bảo :

- Anh cho em ăn ổi lượm ở bãi rác á ?

Thằng Huân cười hề hề gãi đầu bảo :

- Có mỗi hộp cơm bà Sáu bà cho, tao phải để cho em tao ăn . Ổi này còn ngon chán , mày xem có thối chỗ nào đâu ? Đây này ...

Huân nói rồi đưa quả Ổi lên cắn rốp một cái rồi dứ dứ trước mặt Phát bảo :

- Đấy thây ! Còn giòn rau ráu . Mày chả ăn hết nửa quả rồi còn gì ?

Thằng Phát lè lưỡi bảo :

- Thế mà anh cũng đòi làm vật chứng minh , phải như thế này này !

Nói rồi nó rút trong balo ra hai con siêu nhân màu đỏ rất đẹp bảo :

- Hai con siêu nhân này ! Đây cho anh , đây của em . Coi như nó bảo vệ hai chúng ta từ hôm nay , chứ ổi của anh ăn vào mai đi sạch chả còn gì đâu ! Ha ha

Hai thằng bé , hai số phận và sau này chính là hai người bạn tâm giao đã quen nhau như thế !

Ngày hôm đó , Huân đang oằn lưng đẩy cái xe cà tàng qua cổng trường thì thấy mấy đứa đang vây lấy thằng Phát . Tò mò tiến lại gần thì nghe một thằng béo nhất hội , chắc là thằng đầu têu ra vụ này đang đẩy thằng Phát ngã dúi dụi xuống mà bảo :

- Mày là con rơi của mẹ mày , nên cha mày mới hắt hủi mày ! Mày còn chơi với thằng ăn mày bẩn thỉu nữa !

Huân điên tiết lao ra tóm cổ thằng béo mà quát :

- Á à thằng chó này ! Mày dám đánh em ông hử ? Ông cho mày no đòn !

Thằng béo không biết có phải sợ cái máu liều của Huân hay là cái mùi hôi thối dính trên quần áo mà gạt tay Huân ra kéo đám kia bỏ đi một mạch . Huân đỡ Phát dậy rồi bảo :

- Ơ cái thằng này ! Mày to như thế mà để chúng nó bắt nạt à ? Rồi anh không thấy thì làm sao ?

Thằng Phát gân cổ cãi :

- Trong lớp chúng nó dám bảo anh là ăn mày , ăn xin . Em điên quá mới nhè thằng béo mà giật tóc . Ai ngờ nó lắm bạn thế nên nhân lúc em chờ người nhà đón , chúng nó định đánh em . Nó đông quá nên em không dám đánh trả . Chứ một mình thằng béo em sợ gì ?

Nói đoạn nó móc ra con siêu nhân và bảo :

- Dù sao cũng có siêu nhân của anh bảo vệ em mà !

Huân cay xè mắt lặng im không nói được lời nào . 

Cuộc vui nào mà chẳng có hồi kết ? Hay số phận khốn nạn của Huân chỉ cho thằng bé hạnh phúc một thời gian rồi lại ném nó trở về hiện thực tàn khốc ?

Trưa hôm ấy như thường lệ Huân lại đạp xe ra chỗ ghế đá trước cổng trường mà gặp Phát . Phát ngồi đó im lìm tay nắm chặt con siêu nhân nhìn Huân rồi khẽ gục đầu . Huân lau vội hai trái dưa leo đưa cho nó vào bảo :

- Mày ăn đi ! Sáng anh đi bán ve chai lão Nhân cho anh đấy . Một trái cho Tuấn Anh , một trái của anh , còn đây là phần mày ! Yên tâm , không phải đồ bới ở bãi rác đâu !

Phát vẫn lặng yên không nói chỉ cúi gằm mặt . Huân đưa quả dưa lên miệng định cắn để giải toả cơn đói thì thấy thằng Phát hôm nay im lìm nên gặng hỏi :

- Ơ thằng béo này ! Hôm nay mày làm sao thế ? Mày không tin anh à ? Đây anh cắn hai quả cho mày xem nhé . Nhìn nè ....

Huân há hốc mồm buông thõng hai quả dưa leo rồi thất sắc hỏi dồn dập :

- Làm sao ? Mày làm sao ? Hay đám thằng béo lại đánh mày à ? Con mẹ nó , để mai anh Huân siêu nhân này sẽ cho nó một trận !

Phát vẫn lắc đầu tấm tức khóc , Huân bực quá gặng hỏi :

- Thế lại làm sao ? Hay mày học dốt bị điểm kém nên tủi thân chứ gì ? Ôi dời , không sao mai cố là được !

Thằng Phát nhìn Huân nức nở đáp :

- Anh ơi ! Cha mẹ em li hôn rồi , lát nữa em phải theo mẹ về tận Nha Trang xa lắm . Em không được chơi với anh nữa rồi !

Huân thất thần đánh rơi hai quả dưa leo ra đất , mặc kệ đôi bàn tay lấm lem mà lay vai Phát run giọng hỏi :

- Sao ? Em nói cái gì ? Em ... em ... em theo mẹ về Nha Trang á ? Rồi ... làm sao anh gặp được mày ?

Thằng Phát chỉ tấm tức khóc . Vốn dĩ nó không có ai để trò chuyện , lại coi Huân như ruột thịt nên đùng một cái , bảo không cho nó chơi với Huân làm sao nó chịu nổi . Hai thằng bé , hai số phận cứ ngồi cạnh nhau mỗi đứa một suy nghĩ .

Mất một lúc , Huân mới thở mạnh một hơi và bảo :

- Nín đi mày ! Đàn ông đàn ang ai lại khóc thế ? Đến đó cứ học cho giỏi , biết đâu sau này anh bán ve chai đủ tiền lại ra thăm mày thì sao ?

Thằng Phát ngây ngô dặn lại :

- Nhớ nhá ! Anh nhớ phải ra thăm em đấy nhá !

Huân âu sầu đáp :

- Ừ ! Thằng nào mà dám bắt nạt mày , mày cứ bảo anh Huân mày nhá !

Phát gật đầu rồi nhặt hai trái dưa leo lên , hai anh em ngồi ăn mà nước mắt dàn dụa .

Mười lăm phút sau

Một người phụ nữ cực kì sang trọng bước xuống chiếc xe hơi đời mới đến cạnh hai anh em và bảo :

- Đi thôi con ! Sắp trễ giờ bay rồi !

Thằng Phát mếu máo ôm chặt mẹ nó mà rằng :

- Không ! Cho anh Huân đi cùng cơ ! Hu hu ... con muốn anh Huân đi cùng cơ !

Người phụ nữ ngồi xuống xoa đầu nó mà giỗ giành :

- Phát của mẹ ngoan nhé ! Anh Huân còn lo cho em trai anh ấy . Nao anh Huân lớn , mẹ lại cho Phát về chơi với anh Huân nha !

Mặc cho thằng Phát mếu máo bám chặt chân , người phụ nữ tiến lại và tháo cặp kính xuống nhìn Huân bảo :

- Cháu là Huân sao ?

Huân thấy người phụ nữ sang trọng quá thì kinh hãi lùi lại , sợ thứ mùi hôi thối và bộ quần áo lấm lem của mình làm bẩn bộ váy trắng tinh rồi gật đầu

Người phụ nữ ngồi xuống , hai tay giữ chặt vai Huân mà rằng :

- Cô cám ơn cháu đã làm bạn với con trai cô suốt mấy tháng qua . Nhà cô phải chuyển đi rồi !

Nói đoạn móc ra một tập giấy bạc năm trăm ngàn và bảo :

- Cô có nghe Phát kể về hoàn cảnh hai anh em cháu , cô bận công việc quá nên chưa có dịp tới thăm hai đứa . Máy bay sắp cất cánh rồi ! Cháu cầm số tiền này mà lo cho cháu , cho em . Đừng từ chối cho cô an lòng

Huân chối đây đẩy nhưng người phụ nữ vẫn dúi vào tay nó , rồi bế thốc thằng Phát lên xe nổ máy nhắm hướng phi trường mà chạy . Huân cầm nắm tiền rồi lao ra cái xe đạp cà tàng đang dựa vào ghế đá mà điên cuồng đạp xe , nó ngã dúi dụi mấy lần làm da đầu gối tróc ra rơm rớm máu . Miệng gào to :

- Phát ơi !!! Em ơi .......

Bóng thằng Phát ở cửa kính ghế sau đang vẫy tay loạn xạ rồi khuất dần cuối con lộ.

Đêm hôm ấy Huân lại lủi thủi một mình . Với số tiền có được , nó mua cho Tuấn Anh bao nhiêu sách vở mới . Còn cho em nó ăn một bữa cơm có thịt , có rau . Số còn lại nó đem gửi lão Nhân ve chai giữ giùm , khi nào cần thì lấy . Trời đêm hôm đó mưa lớn lắm , căn miếu hoang dột tả tơi , nên nó đã nhường cho em trai nơi khô ráo còn mình thì quấn tạm chiếc chăn mỏng mà co ro góc nhà .

Đôi mắt thơ dại của nó cứ nhìn xa xăm , xung quanh chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp , tiếng cò kè , có ngoé râm ran . Nó ngồi co ro trong tấm chăn mỏng , nỗi đau rời xa thằng Phát hệt như nỗi đau ngày nó mất đi cha mẹ , nơi khoé mắt của thằng bé chảy dài hai dòng nước mắt nóng ấm . Nó ngồi sát lại , trên tường miếu mốc hoang là bức hình nó vẽ bằng hòn phấn . Nó vẽ cha , vẽ mẹ nó . Và đêm nay , nó vẫn mong được vỗ về .

Ba mươi năm sau

Biến cố thăng trầm cuộc đời xảy ra với Huân năm nó hai mươi tuổi . Số là buổi chiều hôm đó Huân vẫn ra bãi rác như công việc gần mười năm qua nó vẫn làm để mưu sinh thì thấy hai đứa bé đang chơi ngoài lộ . Trước mặt là một cặp đôi phóng xe tới đang mải mê ôm ấp nhau .

- Coi chừng !!!!

Huân hét lên rồi lao ra ôm hai đứa bé ngay trước mũi chiếc xe moto . Chiếc xe nặng nề đổ ập đè lên chân Huân làm anh kêu gào đau đớn . Gã thanh niên chừng hai chục tuổi đỡ chiếc xe dậy , gạt chân chống rồi xem xét hết lượt rồi quay ra Huân bảo :

- Thằng chó ăn mày này ! Mày tính ăn vạ à ?

Huân ôm chân đau đớn kêu rên từng chặp và đáp :

- Cô cậu chạy xe không nhìn đường , chút nữa đâm phải hai đứa bé kia kìa !

Gã thanh niên quay ra nhìn thì quả thực thấy hai đứa bé gái đang ngồi khóc um sùm thì im mồm không nói . Nhưng ả đàn bà đi cũng gã cũng trạc hai mươi tuổi thì lanh lảnh đáp :

- Rõ ràng em thấy nó ôm hai đứa bé rồi lao vào xe mình . Chắc chắn là ăn vạ rồi !

Huân vẫn ôm chặt hai chân , máu ở đầu gối đã nhuốm ra thấm đẫm lớp quần vải mà đáp :

- Cô cậu ôm ấp nhau đi không nhìn đường, tôi mà không nhanh thì có tai nạn rồi !

Phần vì đuối lí , phần vị bị Huân nhìn qua như ăn mày đang trách cứ mình trước mặt bạn gái thì gã nóng máu đạp cho Huân mấy cái rồi quát lên :

- Mày thích ăn vạ à ? Ăn vạ này ... ăn vạ này !!!!

Trận đòn đó làm cho Huân nằm liệt giường mấy hôm , hai cái chân cũng để lại tật nên việc đi lại thường tập tễnh khá khó khăn . Ấy thế mà Huân vẫn cố gắng mà nuôi Tuấn Anh trải qua hết năm năm đại học .

Ba Mươi năm chứng kiến nhiều trầm luân lắm . Huân ở vậy một mình sống thui thủi ở mảnh đất đầu làng mà ông ki cóp tiết kiệm mua được , Tuấn Anh đã trở thành một ông chủ của công ty xuất nhập khẩu khá có tiếng ở nội thành Hà Nội . Nghe đâu , Tuấn Anh cưới một người vợ là con gái gốc thủ đô , thông minh , xinh đẹp lắm . Hai vợ chồng lại có với nhau hai mụn con làm gia đình càng thêm vẹn toàn

Sở dĩ ông Huân chỉ nghe nói mà chưa từng gặp mặt em dâu và hai đứa cháu . Vì từ khi Tuấn Anh tốt nghiệp đại học ra làm , tới khi gã tổ chức hôn lễ và kể cả khi sinh con . Mọi việc gã chỉ báo qua cho Huân bằng một cuộc điện thoại ngắn ngủi . Nhiều khi lê cái chân tập tễnh sau khi đi lượm ve chai về nhà , rít vội bi thuốc lào rồi nhìn lại bản thân , ông Huân vẫn tự nhủ :

- Thôi ! Mình xấu xí thế này lên đó có mà bôi tro trát trấu vào mặt thằng Út . Với lại lên đó chắc gì đã có món khoái khẩu thuốc lào này cơ chứ

Sáng hôm nay ông Huân dậy sớm lắm , tất tưởi gói ghém hai con gà và bịch trái cây cho vào chiếc làn mà tâm trạng hồi hộp lắm . Số là đêm qua Tuấn Anh có gọi về trao đổi vài việc , rồi đọc cho ông dòng địa chỉ nhà mình rồi dặn ông sớm mai bắt chuyến xe đò sớm nhất trong ngày đặng lên sớm về sớm !

Cuộc gọi của em trai làm ông Huân vui mừng từ đêm qua , nên trời vừa sáng là mau mải chuẩn bị mọi thứ rồi thất thểu lên Hà Nội , tìm tới đúng địa chỉ mà tối qua Tuấn Anh đã bảo ông ghi lại .

Kính cong.... kính cong....

Ông Huân dè dặt ôm khư khư cái làn có chứa mấy con gà , túm gạo nếp và bịch trái cây chờ ở cửa . Mở cửa cho ông là một người phụ nữ sang trọng và rất xinh đẹp với cặp kính cận đúng kiểu người có học

Tiếng người đàn bà cất lên lạnh nhạt :

- Gì ?

Ông Huân lắp bắp :

- Em ... em cho hỏi đây có phải nhà thằng Tuấn Anh không ?

Người đàn bà nhìn ông Huân từ trên xuống dưới , trễ cặp kính và hỏi vặn lại :

- Em ? Ai là em nhà ông ?

Ông Huân lắp bắp :

- À ... tôi ... tôi là anh của nó ! À đây ! Có con gà với ít trái cây ở quê tôi mang lên cho hai cô chú ...

Người đàn bà đưa tay bịt mũi rồi bảo :

- Thôi , thôi ! Ông chịu khó chờ chồng tôi về đi ! Mà thôi ... tối tối anh quay lại đi . Tôi có biết ông là ai đâu ?

Ông Huân nhanh đáp :

- À ! Em cứ gọi điện báo cho nó biết là có anh Huân ở quê lên . Tối qua nó mới gọi cho anh , còn đọc địa chỉ cho anh đây mà ! Mà anh lên thì không gọi được cho nó !

Người đàn bà gắt nhẹ :

- Chồng tôi bận trăm công ngàn việc không có nghe máy được đâu ! Thôi ông đi đâu thì đi, tối quay lại đi

Ông Huân lặng đi vài giây rồi giơ cái làn ra trước mặt bảo :

- Thế thôi chị cầm cái này đi , đồ quê tôi trồng , trái cây ngon lắm

Người đàn bà xua tay bảo :

- Thôi thôi ... ba cái đồ này trên này thiếu gì ? Tôi sợ ba cái thứ đồ quê dơ bẩn này lắm ... Thôi ! Cứ thế nhé ! Tối quay lại !

Nói rồi , người đàn bà sang trọng quay người rồi đóng sầm cửa lại .

Tám tiếng sau Tuấn Anh mới về đến . Thấy ông Huân đang gục đầu trên chiếc làn ngủ ở cầu thang thì hằm hằm trách cứ ;

- Anh ! Sao anh lại ngồi đây không vào nhà ? Sao lên mà không điện cho em tiếng ? Thế này người ta nhìn vào thì mặt mũi em để đâu ? Anh đúng là ....

Ông Huân dụi mắt đáp :

- À ! Anh ngồi đây cho nó mát ! Anh mới lên tới thôi

Nói rồi đứng dậy tập tễnh lê cái chân thọt , cắp chiếc làn theo Tuấn Anh vào nhà . Tuấn Anh nhìn vợ rồi bảo :

- Vân ! Đây là anh Huân .... là họ hàng xa nhà anh mới ở quê lên thăm !

Ông Huân giật mình nhìn em trai mình , Tuấn Anh đánh mắt sang hướng khác rồi bảo :

- Anh qua đây ngồi ! Đồ cứ để ở chỗ đựng giày dép này mang vào nhà dơ ra . Mà anh cứ ôm khư khư thế làm gì ?

Vân đặt hai ly nước xuống , chưa để ông Huân ngồi vào chiếc ghế salon trắng tinh mụ ta đã thốt lên :

- Ấy ấy ! Ông ngồi lên đây đỡ đi !

Nói rồi mụ mang ra một chiếc ghế nhựa bảo ông Huân ngồi lên đó vì sợ bộ quần áo quê mùa làm dơ bộ salon mới cóng . Ông Huân chua xót trong lòng nhận chiếc ghế rồi nhìn Tuấn Anh bảo :

- Anh muốn lên thăm cô chú lâu rồi ! Nhưng phần vì ở quê mới xây nhà máy rác nên nhặt nhạnh có phần ít lắm , phần vì cũng chẳng biết địa chỉ , thế cho nên ...

Mụ Vân nhìn chồng ngắt ngang lời ông :

- À anh à ... tháng này em tính mua chiếc túi xách , rồi còn đóng tiền gia sư lớp tiếng anh cho hai đứa . Tiền bạc chi tiêu tùm lum lắm , không có dư mà cho ai mượn nha ....

Ông Huân cúi gằm mặt , Tuấn Anh ngửa cổ nốc ly nước rồi hỏi :

- Thế anh tính khi nào xây nhà ?

Mụ Vân lại chen vào :

- Anh không nghe ảnh nói à , cái gì ấy nhỉ ? À bới rác , người ở quê người ta nghèo lắm . Ngày kiếm được có một , hai trăm ngàn à . Thì tiền đâu mà xây nhà được ? Em nói đúng không ?

Ông Huân nhìn Vân đáp :

- Cô nói đúng lắm ! Ở dưới quê chúng tôi kiếm tiền cực khổ lắm ! Chẳng được sung sướng như ở đây !

Rồi quay qua Tuấn Anh đanh mặt bảo :

- Nhưng được cái ở quê con người chúng tôi thật thà !

Tuấn Anh bối rối đáp :

- À ! Cũng ... cũng lâu rồi anh mới lên . Hay anh ở lại Hà Nội chơi ít hôm .Em thuê cho anh một phòng ở nhà nghỉ bên kia đường . Anh tính được không ? Nhà em còn con nhỏ mà !

Mụ Vân gạt phắt :

- Sao mà được ? Nhà cửa có hai vợ chồng , còn hai đứa con nít . Em là em không đồng ý ! Anh mới bảo kiếm tiền khó lắm , thì cho ảnh về quê mà tranh thủ nhặt nhạnh chứ ! Ở đây ăn báo cô, ai nuôi ảnh cho nổi ? 

Tuấn Anh cúi gằm mặt xoay xoay cốc nước không nói .

Mụ Vân nhìn ông Huân rồi nói bằng giọng khinh bỉ :

- À ! Lát anh có về thì mang cái làn kia về , để đây dơ dáy lắm ! Bà con dưới quê đâu không thấy , chỉ thấy lên là hỏi mượn tiền à ! Chẳng ai rỗi hơi đâu lặn lội lên chỉ tặng quà đâu ! Chờ đi ! Tí mượn tiền cho anh coi !

Ông Huân run run giọng bảo :

- Đúng ... đúng rồi !

Rồi lê cái chân tập tễnh ra chỗ chiếc làn rồi lục tục mang lại một bọc nhỏ được gói ghém cẩn thận bằng chiếc khăn mùi soa đặt trên bàn mà rằng :

- Dạo này anh cũng khó khăn lắm , chắt bóp chẳng được bao nhiêu . Ba mươi năm qua , anh có góp được một số tiền nhỏ . Trong này là hai trăm triệu mà em hỏi , hi vọng nó giúp em xoay sở trong lúc khó khăn này . Thôi chào hai đứa !

Ông Huân nói rồi tập tễnh lên chiếc chân thọt ôm cái làn rồi lầm lũi ra về.

Thói đời được mất , toan tính giật giành tình anh em thua một người dưng . Ba mươi năm , đúng như lời hứa năm nào , Phát cùng vợ đã tìm về gặp Huân lúc ông đang lúi húi bới đống rác ngay đầu con lộ . Hai anh em gặp nhau mừng mừng , tủi tủi . Phát nhìn vợ mình là Quỳnh Trang rồi kể hết những tình cảm chân thành mà ba mươi năm nơi xứ người ông không tìm được . Chỉ thấy vợ Phát khẽ chấm mấy giọt nước mắt . Đoạn Phát run run giọng móc ra con siêu nhân đặt lên bàn rồi nắm hai bàn tay gầy guộc của Huân đang rưng rưng nước mắt và bảo :

- Anh ơi ! Ba mươi năm đằng đằng em đã tìm được anh rồi !

Huân cay xè hai mắt lấy con siêu nhân ông bọc cẩn thận trong tấm vải đỏ đặt trong chiếc hộp gỗ mà ông luôn mang theo bên mình rồi run giọng bảo :

- Em về với anh rồi ! Ba mươi năm qua anh chỉ có hai người thân là em và thằng Tuấn Anh . Nó lập gia , lập thất ở trên Hà Nội rồi !

Nói rồi móc ra một tấm card có ghi địa chỉ công ty Tuấn Anh đưa cho Phát. Phát cầm tấm card đưa cho vợ rồi cười lớn :

- Ha ha ! Đúng là trái đất tròn . Em trai anh lại là đối tác làm ăn sắp tới của vợ chồng em đấy !

Phát nhìn ông Huân gầy ruộc , đầu đội mũ cối , mặc độc chiếc áo bộ đội nhàu nát thì nước mắt lưng tròng . Phát cầm chiếc móc sắt và cái bao bố dắt bên cạp quần ông Huân rồi ném mạnh xuống đất , hai tay đặt lên vai ông mà rằng :

- Anh ! Tôi không cho anh cực khổ nữa ! Đi , đi về cùng tôi !

Ông Huân xúc động bảo :

- Về ! Về nhà anh ! Hai vợ chồng về nhà anh !!!

Sau cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng , ông Huân cũng hiểu phần nào hoàn cảnh của Phát. Sau khi chuyển về nhà ngoại ở Nha Trang , phát lại theo mẹ về bên Canada để học tập . Sau khi mẹ Phát già thì cả nhà một lần nữa chuyển về Việt Nam . Phát luôn kể cho Quỳnh Trang nghe những trăn trở về một người bạn , một người anh luôn bảo vệ mình đã mất liên lạc sau ba mươi năm.

Vừa về đến Việt Nam , hai vợ chồng đã mau mải đi tìm lại tung tích ông Huân . Ơn giời là ông vẫn ở cái làng này ! Bà Trang chứng kiến anh em họ nghĩa nặng tình thâm , ba mươi năm vẫn vẹn nguyên lời hứa thì xúc động lắm . Đợi cho cuộc rượu tại cái miếu hoang mà ông Huân chắp và tạm thành cái nhà đến gần hồi tàn , bà mới nhỏ nhẹ lên tiếng :

- Anh ơi ! Em tính thế này anh xem được không ?

Ông Phát ngửa cổ nốc cạn li rượu đế rồi bảo vợ :

- Anh Huân là người nhà cả ! Mình cứ nói đi đừng ngại !

Bà Trang nhìn chồng đáp :

- Anh em anh vẫn vẹn nguyên lời thề sau chừng ấy năm là điều khó khăn lắm . Anh bây giờ giàu sang hơn người , đành lòng nào để anh trai mình sống ở nơi thế này hay sao ?

Ông Phát giật mình rồi cười lớn bảo :

- Ôi trời ơi Phát ơi là Phát , sao mày lại quên béng đi mất !

Dù cho ông Huân chối đây đẩy nhưng hai vợ chồng vẫn nói ra ý định của mình . Một căn nhà khang trang, toạ lạc ngay đầu làng là nơi mà không lâu sau đó Phát đã trao chìa khoá và nói là nhà mà hai vợ chồng Phát xây cho ông .

Một tuần sau

Kính cong ... kính cong

Ông Huân lục tục ra mở cửa tám giờ tối , trước mặt là Tuấn Anh cùng vợ đang đứng sẵn

- Cô chú ? Cô chú về bao giờ sao không báo anh trước ? Vào ! Vào nhà đi !

Tuấn Anh đặt chiếc túi xách lên bàn rồi đáp :

- Em nghe tin anh mới xây nhà , bận bịu công việc quá nên hôm nay mới về thăm được !

Khác xa với lần trước , lần này mụ Vân có thái độ khác hẳn . Mụ đặt chiếc hộp có chai rượu chivas lên bàn mà bảo :

- Em xin lỗi bác , hôm trước ông nhà em không giới thiệu bác là anh ruột ổng , nên em có chút thất lễ . Chai rượu này thay cho lời tạ lỗi tận đáy lòng của em . Mong bác nhận cho !

Ông Huân xua tay cười xoà bảo :

- Tôi có giận gì cô chú đâu ? Nhưng chai rượu này tôi không nhận , tôi là tôi quen cái loại rượu đế rồi . Nào ! Thay đồ đi rồi tôi làm cơm cả nhà ăn !

Tuấn Anh tiến lại chỗ di ảnh cha mẹ đặt ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ sơn son thếp vàng mới cáu , thắp lên một tuần nhang rồi sì sụp khấn vái . Đoạn quay ra ông Huân mà rằng :

- Cơm nước thì để sau đi ! Hôm nay em về là có chuyện muốn nhờ bác !

Ông Huân ngồi xuống bàn , rót ba bát nước chè xanh ủ trong cái tích còn bốc khói nghi ngút và bảo :

- Có chuyện gì chú cứ nói ! Giúp được là anh giúp liền !

Mụ Vân nháy mắt nhìn chồng rồi bảo :

- Ấy chết ! Để cơm nước xong rồi chúng em thưa chuyện

Tuấn Anh sực nhớ ra cũng hấp tấp :

- À ừ ! Làm cơm đã , tối đến giờ tụi em chưa có ăn gì !

Ông Huân hấp tấp đáp :

- Chết , anh đãng trí quá ! Cô chú tắm rửa rồi ngồi đó , anh ra hái mớ rau rồi thịt ù con gà nhé . Gà nhà nuôi ăn ngô nên chắc thịt lắm cô chú ạ

Ông Huân lết cái chân què ra cửa rồi vòng ra sau nhà. Còn hai vợ chồng trong căn nhà mới , mụ Vân khẽ liếc xéo chồng rồi rít qua kẽ răng :

- Hấp tấp làm gì ? Đợi tí lão say rồi có phải dễ hơn không ?

Tuấn Anh nhìn vợ rồi đáp :

- Lỡ như anh ấy không chịu ?

Mụ Vân gầm lên :

- Không chịu cũng phải chịu !

Bữa tối hôm ấy diễn ra vui vẻ lắm . Mấy chục năm rồi ông mới có dịp ngồi ăn chung với em trai mình nên có bao nhiêu kỉ niệm ông Huân đều mang ra trải lòng nhưng nào có lọt vào tai hai vợ chồng gã tí nào !

Sau khi chầu rượu đã gần tàn canh, Tuấn Anh mới ấp úng hỏi :

- Anh .... chúng em có chuyện này muốn nhờ anh giúp !

Ông Huân mặt đỏ phừng phừng lè nhè bảo :

- Chú có gì ... ợ ... cứ nói ... anh .... ợ... mấy chục năm nay anh có ... ợ .... có tiếc chú thứ gì không ?

Mụ Vân thấy chồng ấp úng bèn bảo :

- Ông nhà em đang làm ăn với một ông việt kiều về cái hạng mục thi công cái khách sạn năm tầng ở trung tâm thủ đô đó bác

Ông Huân hấp háy mắt bảo :

- À ! Thế thì chúc mừng cô chú nhé

Mụ Vân se se tà áo bảo :

- Chẳng là chúng em đã dồn hết gia sản vốn liếng để thầu hợp đồng này . Ngặt nỗi thiếu một khoản đầu tư nên muốn nhờ tới bác ....

Ông Huân vẫn lè nhè say bảo :

- Bao nhiêu ? Ợ ... cô chú cần bao nhiêu ?

Tuấn Anh nhanh nhảu đáp :

- Năm tỉ ! Năm tỉ anh ạ !

Ông Huân giật thót mình, hơi rượu bay đi quá nửa bảo :

- Năm ... năm tỉ ? Anh không tiếc nhưng anh đào đâu ra nhiều thế mà cho cô chú vay ?

Tuấn Anh chồm lên nắm tấy tay anh trai mình mà khẩn khoản :

- Căn nhà này ! Anh bán căn nhà này đi rồi lên ở cùng vợ chồng em ! Chỉ cần bán nó đi là được !

Ông Huân lắp bắp :

- Bán ... bán nhà sao ?

Rồi xua tay chối đây đẩy :

- Không ! Không được đâu ! Đây là nhà bạn anh xây tặng. Anh không bán được ! Rồi còn hương lửa cho cha mẹ nữa !

Mụ Vân chồm lên phụ hoạ chồng :

- Bán đi rồi nao mình mua lại mà ! Bàn thờ cha mẹ thì thờ ở đâu chả được ! Nhà anh hay nhà em thì có khác gì nhau ?

Tuấn Anh gật gật liên hồi rồi đáp :

- Trúng vụ này á ! Có mà ăn ba đời không hết . Anh nghe em ! Bán căn nhà đi anh !

Ông Huân lắp bắp một hồi rồi cũng bảo :

- Cô chú cho tôi suy nghĩ hết đêm nay ! Sớm mai tôi trả lời ! Gấp ... gấp gáp quá

Nói rồi ông Huân trở vào phòng riêng ngủ . Hai tiếng đồng hồ sau tức là gần nửa đêm
Ông Huân vần còn thao thức . Dường như số phận cứ trêu ngươi ông nên hạnh phúc chỉ đến với ông một thời gian ngắn rồi lại bỏ đi . Ông không tiếc em trai ông vì căn nhà , mà ông tiếc vì nó là tình cảm mà vợ chồng Phát giành cho ông .

Cuối cùng lòng thương em trai đã chiến thắng tất cả , kể cả một lần nữa ông phải trở về cái miếu hoang năm nào để ở , thì chỉ cần em trai ông được sung túc thì người làm anh như ông cũng vui lòng .

Nghĩ rồi ông Huân cầm chiếc điện thoại rồi bật đèn flash, lấy tập văn tự nhà đất tiến về phòng nơi hai vợ chồng Tuấn Anh đang nghỉ

Tiếng vợ chồng gã phát ra lớn lắm , trong cái không gian im lìm của nửa đêm càng chói tai gấp mấy lần . Trong phòng là tiếng mụ Vân gay gắt :

- Sao lúc nãy lão say anh không ép lão kí vào tờ giấy bán nhà đi ?

Tuấn Anh gầm lên :

- Mụ ngu lắm ! Không có văn tự nhà đất thì làm sao mà bán ? Dựa vào cái chữ kí à ? Mình phải ngọt nhạt , từ từ mà dụ lão đưa văn tự ra , thế mới bán được giá ! Lão già này hay nặng về tình cảm , kiểu loại ăn mày quá khứ ấy ! Cứ để tôi tỏ ra bi thương mấy hôm xem , có được văn tự rồi thì lại tống lão về cái miếu hoang đấy ! Mụ hiểu chưa ?

Mụ Vân thắc mắc :

- Rồi còn vụ lão Phát, ông tính sao ?

Tuấn Anh cười gian trá đáp :

- Thương trường như chiến trường , còn sao với trăng gì nữa . Cứ làm qua loa thôi , tôi đã cẩn thận lo lót hết rồi . Công trình đó một khi đi vào hoạt động , không sớm thì muộn cũng sập gây chết người . Mà nghiệm thu qua loa để kịp lễ bàn giao , sau này có xảy ra sự cố gì thì lão Phát gánh hết . Có vậy mình mới thu bộn tiền ... ha ha !

Rầm

Cánh cửa phòng bị ông Huân đạp bật tung ra làm hai vợ chồng Tuấn Anh á khẩu. Mụ Vân lắp bắp :

- Anh ... anh đến lúc nào... sao sao không gõ cửa ?

Ông Huân lết cái chân thọt đến gần giường rồi gầm lên :

- Tao mà không đến bất ngờ thì làm sao hiểu được lòng dạ của chúng mày độc ác đến nhường nào ? Tao thương chúng mày thiếu tiền làm ăn nên nửa đêm mang văn tự
nhà đất sang cho chúng mày đây !

Nói rồi ông quẳng tập văn tự vào mặt mụ , rồi chỉ mặt thằng em ruột mà rằng :

- Tao thật không ngờ bao nhiêu năm qua tao khổ công dày sức nuôi mày ăn học , mày lại là cái loại ăn cháo đá bát , mày còn định mang số tiền này để đi hãm hại người ta . Mày có biết thằng Phát đó là ai không ? Đó là em trai tao kết bái ba chục năm về trước , căn nhà này ... căn nhà này ....

Nói rồi ông Huân đưa tay ôm chặt tim mà gục xuống , vốn dĩ mấy năm gần đây ông bị bệnh đau tim , chỉ cần xúc động mạnh là căn bệnh lại tái phát , chứng kiến cảnh đứa em mình hi sinh cả đời nuôi nấng, lại là một kẻ chỉ vì tiền tài, danh vọng mà biến thành con quỷ dữ nên ông đau đớn vạn lần mà đổ gục xuống . Mụ Vân điếng hồn lắp bắp :

- Lão ... lão ta bị... bị sao... sao vậy ? 

Mụ quay qua nhìn chồng mình rồi lắp bắp :

- Mau ... mau gọi cho bệnh viện ...

Tuấn Anh nhìn thân hình ông Huân đang co quắp giãy giụa thì ánh mắt toát lên tia độc ác . Gã nhào lại lấy thân hình hộ pháp rồi đè lên cổ họng ông , đoạn gọi giật :

- Còn ngồi đấy làm gì ? Lại giữ chân lão ta cho tao !

Mụ Vân vô hồn lao lên giữ chặt đôi chân thọt gầy guộc đang giãy đạp liên hồi , ông Huân trợn trừng mắt , máu bị dồn lên đầu làm làn da nhăn nheo trên khuôn mặt tím tái cả lại vài giây sau đã biến thành đen sì . Hai mắt trợn trừng trừng nhìn em trai mình , bàn tay gầy guộc cào rin rít lên nền bê tông rồi vài giây sau hồn lìa khỏi xác , chết tươi tại chỗ .

Trời bất chợt nổi một cơn mưa lớn , gió thốc vào ô cửa sổ cũng đang rít lên từng cơn như giận dữ . Gã ngồi dựa vào tường thở hồng hộc , mồ hôi ướt đẫm cái áo chẽn đang mặc . Mụ Vân kinh hãi , co ro nhìn ông Huân co quắp trên nền nhà với bộ quần áo nhàu nhĩ và mấy đầu ngón tay bật cả móng còn rơm rớm máu, giờ chỉ là cái thây vô hồn. Mụ run run giọng bảo :

- Giết ... giết người rồi !

Gã vẫn thở hồng hộc rồi nghiến răng bảo vợ :

- Lão ta biết hết mọi chuyện rồi , để lão đi báo chính quyền có mà rũ tù ! Kể cả lão có không báo , thì lão có cho bán căn nhà này không ?

Nói rồi gã lao lên giường cầm tập văn tự giơ trước mặt mụ rồi cười man dại :

- Giấy tờ đây , tao đã gọi cho thằng Hưng cô hồn rồi . Mẹ kiếp thằng răng vẩu ki bo đó , nó chỉ trả tao có ba tỉ cho cái căn nhà mới cóng này .

Mụ run rẩy chỉ cái thây ông Huân co quắp trên đất bảo :

- Còn ... lão ... lão ta thì ... mình giết lão rồi ....

Gã nhìn vợ rồi nhếch môi bảo :

- Lão bị bệnh tim , tao thấy bệnh án lúc lão đi nấu đồ ăn . Tao lẻn vô phòng tìm giấy tờ văn tự thì thấy

Nói rồi gã móc trong túi ra lọ thuốc ném xuống đất rồi bảo :

- Tao chỉ muốn giải thoát cho lão sớm thôi ! Ngày trước lúc ông bà già tao còn sống , lúc nào cũng mang tao ra so sánh với lão . Từ lúc tao nhận thức được, lúc nào ông bà già cũng ưu ái lão hơn . Miếng thơm miếng thảo nào lão cũng hưởng , còn tao ? Chỉ là đòn roi mắng nhiếc . Sau khi tao đỗ đạt, trở thành người có tiền rồi . Tao nhất định cho lão phải chịu những gì ngày trước tao phải chịu cũng là lẽ dĩ nhiên !

Nói rồi gã cười ha hả rồi quát vợ :

- Còn ngồi đấy làm gì ? Không nhanh mà giấu xác lão đi ! Ở đó để chết cả nút à !

Dưới cơn mưa ầm ầm như trút nước , một huyệt mộ rất nhanh được hai vợ chồng gã hoàn thành . Cái thây ông Huân được bó trong tấm màn tuyn, rồi đạp luôn xuống lỗ . Gã còn cẩn thận bảo vợ bê cái chậu cây cảnh, lớn cỡ hai người ôm mà đè lên trên tránh nước mưa trôi đi đất bùn, mà lộ ra cái xác . Gã đã nhẩm tính kĩ càng , ông Huân gầy đét như ma đói , không quá ba ngày xác thịt sẽ rữa ra . Lúc đó gã chỉ việc đào bộ cốt lên mà đem ra sông bỏ .

Gã phục cái tài tính toán của mình lắm ! Vậy là căn nhà mới này sẽ thuộc về gã , gã sẽ bán quách nó đi để lấy vốn cho vụ làm ăn hàng mấy chục tỉ đồng sắp tới với lão Phát . Nghĩ tới những khoản tiền nếu khấu hao , lão đảm bảo đời lão sẽ một bước lên tiên , giàu sang phú quý hơn người .

Cơn mưa xối xả làm hai vợ chồng gã rét run cầm cập . Nhưng có lẽ cái chết oan khuất quá làm ông Huân hiện hồn về nhân gian ngay khi hai vợ chồng gã vừa đè xong chậu cây cảnh lên xác thân mình. Khép chặt cánh cửa rồi nhanh chóng thay đống quần áo ướt sũng nước mưa . Gã quay ra bảo vợ :

- Đi hâm nóng nồi canh lên , lạnh cóng thêd này bố ai chịu cho nổi ?

Mụ lấy chiếc khăn lau qua mớ tóc ướt nhẹp rồi gật đầu tiến vào bếp , mụ đánh lửa bếp ga rồi bắc nồi canh gà lên hâm nóng lại . Mụ cẩn thận bê hai bát canh gà nghi ngút khói đặt trước mặt gã rồi cẩn thận hỏi :

- Này ! Mình làm thế liệu có qua mặt được công an không ?

Gã nhếch mép bảo :

- Hừ ! Tao đã dự định ba ngày nữa sẽ ném xác lão ra sông . Lúc ấy á ! Có trời mới hay !

Gã thao thao bất tuyệt mà không để ý vợ mình là mụ Vân đang á khẩu chôn chân tại chỗ ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà . Số là vừa hỏi gã xong thì mụ bất giác giật mình vì hình như có thứ nước gì đó rơi trên trán, mụ giơ tay quẹt và đinh ninh là trần nhà mới xây bị ngấm nước . Nhưng lạ thay , tiếng nước rơi mỗi lúc một đều nhễu vào tô canh gà đang bốc khói nghi ngút .

Mụ ngẩng đầu nhìn trần nhà thì giật mình á khẩu , hai mắt lạc thần . Trên trần nhà , thân xác khô đét của ông Huân đang bám chặt như con thạch sùng nhìn mụ chằm chằm làm mụ rụng rời hồn vía , tim như ngừng đập không hét thành tiếng

Gã quát lên điều gì đó làm cho mụ giật mình định thần thì quả nhiên trên trần nhà vẫn là lớp sơn mới trắng tinh không một vến bẩn . 

Mụ kinh hãi nhìn lại mấy lần thì không có gì cả , đang hoài nghi có lẽ cái chết mới xảy ra làm mụ ám ảnh, nhìn gà hoá cuốc . Nên mụ bình tâm nhấc tô canh gà lên miệng húp một miếng vì toàn thân đang ngấm nước mưa nên run cầm cập .

Tô canh gà nóng bốc khói nghi ngút , nhờ nhợ váng mỡ . Mụ bất chợt thấy cái gì mắc ở cuống họng như mấy miếng xương gà nhỏ, bèn đặt tô lên bàn rồi lấy đầu lưỡi đẩy ra. Chỉ một giây thôi , mụ kinh hãi hét lên rồi ném luôn thứ trong lòng bàn tay và đạp tô canh gà đổ ụp xuống đất . Vì thứ mà đầu lưỡi của mụ vừa đẩy ra không phải là ba cục xương gà mà là ba cái móng tay của ông Huân !

Ba cái móng tay mà mới lúc nãy khi vợ chồng mụ , kẻ giữ chân , kẻ chẹn họng làm ông cào cấu xuống nền bê tông đến bật cả móng còn rơm rơm máu làm sao mụ có thể quên ! Lúc cuốn cái xác ông vào cái màn tuyn mụ đã cẩn thận gói cả ba cái móng tay còn dính ít thịt đó vào . Tại sao giờ nó lại nằm trong tô canh gà rồi chui vào mồm mụ ?

Gã bị tiếng thét của mụ làm cho giật mình , đánh rơi tô canh gà trên tay rồi cũng hét lên vì nước mỡ nóng bắn vào đùi nhễu xuống hai bắp chân bỏng rát . Bực mình gã chửi đổng lên :

- Con mẹ mày ! Đêm hôm còn gào toáng lên là làm sao ?

Nói rồi gã lao vào nhà tắm xả nước lên đùi và ống chân . Lúc trở ra vẫn thấy mụ co ro ngồi đó thì bực lắm bảo :

- Mày không đi ngủ còn ngồi đấy làm gì ? Hay đợi công an tới tóm mày hả ?

Mụ run rẩy lắp bắp chỉ về góc nhà nói không thành tiếng . Gã bực mình tiến về góc nhà thì thấy ba mẩu xương gà nhỏ mới chửi đổng lên :

- Có ba cái xương gà mà mày làm gì gào toáng cả lên thế ? Để đó mai dọn , đi ngủ nhanh hơn hai giờ sáng rồi đó !

Nói rồi gã tức tối bỏ vào phòng , mụ Vân cũng kinh hãi lao theo sau rồi cẩn thận chốt chặt cửa phòng lại . Mụ run giọng bảo chồng :

- Anh .. anh để điện nhé ! Tối ... tối quá em sợ

Gã gắt lên :

- Ở với nhau bao nhiêu năm rồi mày còn lạ gì tính tao ? Tắt điện đi , có đèn tao không ngủ được !

Tiếng mưa vẫn ầm ầm trên mái ngói kèm theo tiếng gió lùa qua khe cửa vẫn rít lên như giận giữ . Bên ngoài , chiếc đồng hồ quả lắc đã báo ba giờ sáng . Tuấn Anh nằm cạnh mụ đã cất tiếng ngáy đều đều chứng tỏ gã đã say ngủ lắm .

Một làn gió vùn vụt thổi vào mang theo cái lạnh tột cùng bao phủ căn phòng làm mụ rùng mình , theo phản xạ tự nhiên mụ kéo cao tấm chăn mỏng lên ngang cổ rồi nằm sát vào chồng . Tuấn Anh đang nằm nghiêng quay lưng ra cửa , mụ chui hẳn vào trong chăn rồi choàng tay ôm chồng thì lạ thay đó không phải là cái thân hình hộ pháp nung núc mỡ , mà là một thân hình khô đét đang run run co quắp .

Mụ kinh hãi đạp tung chăn ra ,với tay bật ngọn đèn tròn đang máng trên vách thì quả nhiên không có gì lạ . Gã làu bàu câu gì rồi trùm tấm chăn kín đầu che đi ánh sáng chói mắt của ngọn đèn đang soi rọi . Mụ đưa tay lên ngực thở mạnh rồi lồm cồm bò dậy tính leo lên giường thì bên ngoài căn phòng , những âm thanh rin rít roèn roẹt như tiếng ai cầm cây đinh cào lên nền bê tông .

Mụ nhón chân đi khẽ ra cửa rồi he hé mắt nhìn thì đập vào mắt mụ là hình ảnh một cái thây người đang ngồi chồm hỗm, co quắp chính giữa nhà . Móng tay người đó đang cào lên nên gạch . Dưới ánh sáng leo lắt của ngọn đèn quả nhót hắt ánh sáng lờ mờ, đỏ quạch xuống nền nhà . Mụ nhận ra đó chính là ông Huân !

Ông Huân ngồi đó cào cào mấy cái móng đến bật máu rồi bất thần cái thân ảnh sũng nước đó tiến lại dí sát vào cánh cửa , tức là cách mụ chỉ một cái cửa kính nhỏ . Mụ muốn thét lên nhưng hình như có một sức mạnh vô hình nào bóp nghẹt cổ họng làm cho tiếng thét tắc nghẹn ở cổ họng

Mụ mở cánh cửa chính rồi lầm lũi tiến ra bên hông nhà rồi chầm chậm bước xuống cầu ao .

Ba tiếng trước

Bà Trang và chồng đang thiu thiu ngủ , thì tiếng điện thoại của ông Phát đổ chuông inh ỏi . Bà Trang bật ngọn đèn ngủ trên đầu giường nheo mắt nhìn thì thấy cuộc gọi của ông Huân .

- Dậy ! Dậy anh Phát ơi ! Anh Huân anh ấy gọi !

Ông Phát ngồi dậy rồi nhìn vợ bảo :

- Sao anh Huân lại gọi giờ này ?... Alo em nghe anh ơi !!!! Alo ...

Bên kia đầu dây chỉ vọng lại tiếng ông Huân gầm lên rõ mồn một , ông Phát ra giấu cho vợ im lặng và lắng tai nghe thì tiếng chửi rủa liên tục phát ra , rồi tiếng đổ ập , cào cấu , hò hét , và tràng cười man dại xen lẫn đó là tiếng đàn bà run rẩy :

- Giết ... giết người rồi !

Tám giờ sáng , gã ác nhân tỉnh dậy thì không thấy vợ mình là mụ Vân đâu . Đang chửi đổng thì tiếng chuông điện thoại reo vang :

- Alo ! Tuấn Anh đây ! Có việc gì mà gọi sớm thế ?

Đầu dây bên kia là tiếng cô thư kí gấp gáp :

- Ông chủ ! Ông qua công ty ngay . Phía ngân hàng yêu cầu chúng ta tất toán khoản vay cũ nếu không sẽ niêm phong toàn bộ tài sản

Lão tức tốc xách chiếc vali lao ra cửa nhưng đã bị chặn lại bởi một chiếc xe hơi cáu cạnh và một xe đặc chủng vừa dừng bánh . Một đồng chí công an bước tới chào gã và thông báo :

- Chào ông ! Chúng tôi được báo là căn nhà này , túc là ông Bùi Quang Huân làm chủ đêm qua bị trộm đột nhập . Mong ông hợp tác !

Theo yêu cầu của ông Phát dưới danh nghĩa là em trai chủ nhà , công an đã tìm kiếm dấu vết xung quanh thì phát hiện xác một người đàn bà chết nổi ở cạnh đám bèo dưới chân cầu ao dù mực nước không cao quá hông người lớn . Nước mưa làm đất bùn nhễu ra nên các chiến sĩ phát hiện dấu đào đất còn mới . Xác ông Huân bó trong cái màn tuyn đang dính bết bùn lầy , ông Phát gào lên điên cuồng rồi ôm chặt lấy cái thi thể khô đét của anh mình làm khó nhọc lắm các chiến sĩ công an mới kéo ông ra được .

Lúc tiến hành khám nghiệm tử thi , người ta phát hiện ra chiếc điện thoại bên túi quần trái kèm theo đó là một con siêu nhân nhựa đã tróc hết nước sơn .

Bên nhà ai đó chợt phát ra tiếng nhạc não lòng

Này ai ơi , hãy nhớ lấy câu
Anh em như bát nước đầy
Gà cùng một mẹ
Chờ hoài đá nhau

Hết ! 
Tác Giả: Mạnh Ninh

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates