Ad Section

Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2020

Vườn Bà Dình

Vườn Bà Dình

Chap1: Uất hận tạo quỷ dữ

Năm 1969,tại tỉnh Phong Dinh (Cần Thơ ngày nay).

Trong cái đêm tối se lạnh,tĩnh mịt,tiếng khóc của trẻ nhỏ vang vọng lên ở một cái căn nhà khang trang giữa phố phường thời xưa cũ,một người đàn bà bế đứa bé ra khỏi căn buồng vừa được sinh ra còn đỏ hỏn,mặt bà ta đổ mồ hôi rồi nói

-Thưa bà lớn,bà nhỏ sinh rồi ạ.

Người phụ nữ đứng trước bà cau mày,rồi nhặn giọng nói
Vườn Bà Dình

-Tao đã nói với mày là tao cấm mày gọi nó là bà nhỏ rồi mà,nó chỉ là con đẻ thuê cho chồng tao thôi,quyền hạng chi mà gọi nó là bà?
mà kệ mẹ đi,sau đêm nay,mày không còn gặp đc nó nửa đâu.

Người đàn bà bế đứa bé cuối đầu xuống,mặt bà ta tái nhợt lại,có lẽ bà biết đc sắp có chuyện gì sẻ đến với người phụ nữ vừa sinh đứa bé này nằm trong kia,miệng bà mụ lắp bắp nói

-Dạ...thưa bà...vậy...vậy con mang đứa nhỏ đi,như bà dặn lúc chiều ạ.

Bà ta gật đầu rồi vén căn buồng bước vào trong,đi theo bà là mấy tên gia đinh khác.

Nằm trên cái giường tre kia là một cô gái tầm 20 tuổi,nét mặt nhợt nhạt,vừa thấy bà Lý (tên của bà lớn) bước vào,cô ta cố sức nói với giọng yếu đuối

-các người...các người mang con tôi đi đâu rồi...trả con tôi...trả con tôi lại đây...tôi còn chưa nhìn được mặt nó mà...

Bà lý nhìn cô gái rồi cười với vẻ mặt quái ác

-con mày hả? đừng có nằm mơ!
mày nghĩ tao chấp nhận cho chồng tao có vợ nhỏ à,ngay từ đầu tao để cho mày vô cái nhà này,chịu nhịn để mày đẻ cho vợ chồng tao đứa con thôi,còn bây giờ...

Chưa nói dứt lời thì cô gái gáng gượng hết sức bình sinh kéo tay áo của bà Lý xuống,rồi cố gào lên với hai dòng nước mắt

-Trả con tôi lại đi,tôi cầu xin bà mà...

Bà Lý quát

-Từ nay nó là con của tao!
mày hết chuyện ở đây rồi

Vừa nói hết lời thì bà Lý tát mạnh vào mặt cô gái,nhưng cô ta vẫn cứ bám lấy tay áo bà rồi gào khóc,mấy tên gia đinh sau bà liền chạy lại giằng kéo cô ra khỏi người bà Lý,nhưng do là sức đàn ông,nên có một kẻ vô tình hơi quá sức làm cô té xuống giường,vừa vút tay áo ra khỏi,bà ta liền đạp mạnh đôi guốc gỗ vào mặt,vào cổ cô gái mà không thuơng tiếc rồi lớn tiếng

-Con của mày hả? con mày nè!

Vừa nói chân bà Lý vẫn tiếp tục đạp,một hồi sau bà dừng lại,vì thấy cô ta cũng nằm bất động,đầu tóc bù xù lấm lem máu,mấy tên gia đinh đứng phía sau miệng lắp bắp nói

-Hình...hình như bà...bà nhỏ ngất rồi

Bà Lý lúc này mới thở đều rồi nhìn kỹ lại,phía dưới bà là một khuôn mặt nhơ nhép máu chảy xuống nền gạch tàu,cặp mắt vẫn mở to nhìn về phía bà Lý,nuốt nước bột rồi nói

-Kiểm tra nó xem,nó ngất xỉu hay là giả chết!

Một tên gia đinh vội bước đến kiểm tra rồi quay sang nói với bà Lý giọng run run

-Gãy...Gãy cổ rồi...bà nhỏ không thở nửa

Bà Lý nhìn vào cô gái nằm bất động,đôi mắt mở toang toàn tròng trắng,mặt nhơ nhép máu,bà nổi sửn cả da gà,sau lưng bà như có một cơn gió thổi từ dưới lên,lạnh cả gáy sau.
Rồi bà ta cố nhặn giọng với vẻ bình tĩnh

-Tụi bây dọn dẹp chổ này,mang cái xác nó đi chôn đi,chổ nào càng xa càng tốt,ngay trong đêm cho tao,ông chồng tao ở trên huyện chưa có về đâu,chuyện này mà lọt tới tai ổng,tao giết tụi bây hết.

Đã hơn 12h khuya,thấp thoáng trên chiếc xe bò đang hối hả đi trong tối là 2 tên gia đinh của bà Lý,ở phía sau là 1 cái bao cũ,lâu lâu vẫn nhỏ những giọt máu xuống con đường đất gồ gề.

Mang cái xác xấu số rời khỏi nhà của bà Lý cũng đc hơn 3 giờ đồng hồ,bọn chúng mon theo cái đường mòn ven con sông Hậu,những cơn gió vi vút thổi về từ phía sông mang theo hơi nước khẽ lạnh,nhưng 2 tên gia đinh trán vẫn ước sũng mồ hôi,nét mặt lo sợ.

Đến một đoạn có con sông nhỏ rẽ về hướng phải,bọn chúng đi theo ven con sông nhỏ tầm hơn 2km,rồi dừng lại tại một mảnh đất cỏ cây um tùm cạnh bờ sông,cả 2 tên gia đinh nhìn nhau không nói gì,bước xuống xe,một tên vác cái bao cũ bây giờ đã thấm đỏ máu phần miệng bao,tên còn lại mang theo cuốc và xẻng,đi xâu vào bên trong những tán cây,cỏ cao hơn cả một người trưởng thành,bọn chúng bắt đầu đặt cái xác xuống rồi đào bới,không gian xung quanh bây giờ yên tĩnh một cách lạ thường,không một tiếng ếch nhái hay bất kỳ con vật nào vang lên.

Đã được nửa tiếng từ lúc bọn chúng đào cái hố,bỗng lúc này những giọt nước rơi tí tách trên những tán cây,trời đã đổ mưa,mặt dù đến giờ vẫn không có cơn gió nào thổi đến,chỉ duy nhất tiếng nước rơi xuống bãi đất hoang cỏ cây um tùm này.

Cả 2 tên vừa bê cái xác đến miệng hố sau khi vất vã đào trong vội vã,bỗng một tiếng sét vang lớn dữ tợn,ánh sáng từ sấm chớp nhóe lên sáng cả vùng trời,cái nhóe sáng hiện rõ trong cái bao cũ mỏng kia là một khuôn mặt đẫm máu,cặp mắt vẫn mở to ra giờ đây chỉ toàn là tròng trắng,tên gia đinh vô tình nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp đó liền hốt hoảng bỏ tay ra,làm tên còn lại mất thăng bằng té nhào xuống đất mà chưa kịp để cái bao xuống hố,lúc này cả 2 tên không còn kìm chế đc nỗi sợ,một tên la lớn thất thanh

-MA!!!!

Rồi cả hai chạy thục mạng kệ những cành cây um tùm quẹt làm cho chảy máu,ra khỏi cái nơi như địa ngục khi nãy.

vừa đến bên ngoài thì bọn chúng lại càng hoảng loạn hơn với khung cảnh trước mặt,chiếc xe bò khi nãy giờ đã cháy un út khói,mặt cho nước mưa đang rơi xuống nhưng ngọn lửa vẫn cháy bừng,con bò cũng nằm ra đất,xác nó cháy đen,tiếng sét lớn khi nãy thì ra đã đánh thẳng vào chiếc xe bò,hai tên gia đinh lúc này mặt trắng bệt ra không còn một giọt máu,rồi chạy bán sống bán chết mà mặt kệ mọi thứ,mặt kệ cái xác phía trong kia vẫn chưa đc bỏ xuống hố hay lấp 
đất lại.


Một người đàn ông đang đi trong vườn với cái đèn đội đầu,xách trên vai là vài cần câu cắm cùng với bị cá lóc kha khá đầy trên vai.

Đó là 6 Hùng,vừa chuyển về cái thị trấn Mái Dầm này ở cũng đc ngót nghét 2 năm,tuy ở đây cũng không được lâu cho lắm,nhưng Hùng khiến cho nhiều người nể vì sự gan dạ của mình,cứ hể ai nói ở đâu có cá,có ếch,thì cho dù là nghĩa trang,hay nơi đó đồn thổi có ma quỷ,6 Hùng cũng tới cắm câu đêm cho bằng đc.

Trước giờ ông vẫn nghĩ,mình đi kiếm cơm bằng cái nghề bắt cá,bắt ếch,có động chạm gì mồ mả của ai đâu mà lo sợ.

Ngồi xuống nghĩ mệt sau khi phải lội qua mấy cái mương,6 Hùng lấy bao thuốc quấn từ túi áo,rồi châm một điếu phì phà khói.

Chưa hút được hơi thuốc thứ hai thì Hùng thấy phía mương bên kia có cái cục gì đen xì tầm khoản to hơn bắp chân còn cử động nhẹ,vội đưa tay bật cái công tắt đèn đội đầu,thì đó là một con ếch,ngay cả 6 Hùng là người chuyên đi bắt cá,bắt ếch bao năm nay ở nhiều nơi cũng chưa từng gặp con ếch nào lớn như vậy.

Vội vàng vứt điếu thuốc quấn đang hút dỡ,Hùng nhè nhẹ lấy đà tính nhảy sang chụp con ếch vì cái mương này cũng ko quá rộng để Hùng Một nhúng chân là sang bên kia.

Âm thanh của người đàn ông va chạm với tiếng nước,tiếng bùn vang lên trong cái vườn đang im hơi tĩnh lặng.

Lúc này 6 Hùng cảm giác như chẳng chụp được con gì cả,nhưng lạ thay con ếch nó nhảy đi trước thì 6 Hùng vẫn phải thấy,vì từ lúc bắt gặp đc nó,ông chưa lia cái đèn rời nó đi cho dù là một giây.
Đứng dậy nhìn xung quanh một lúc,ngơ ngác không hiểu sao con ếch biến mất kỳ lạ như thế,6 Hùng tặc lưỡi rồi nói thầm

-Con mẹ nó,buồn ngủ rồi hoa mắt à? thôi bây nhiêu cá cũng đủ rồi,giờ về ngủ một giấc,mai thăm câu sớm cho con vợ nó đem ra chợ bán kịp chuyến chợ sáng để còn có giá.

Lúc này lội về phía chổ khi nãy ngồi nghĩ chân hút thuốc,Hùng mang cái bị cá lên vai,vẫn quay nhìn lại chổ khi nãy thấy con ếch xem có thật sự là mình hoa mắt không.

Nhưng khung cảnh bây giờ hoàn toàn khác,gió lạnh từ đâu bất chợt thổi lên làm nghiên cả những tảng cây to,cả cơ thể 6 Hùng cứng đơ như có một thế lực vô hình nào nếu chân mình lại,2 hàm răn cắn chặt lại,miệng nuốt nước bọt,phía bên Hùng bắt gặp con ếch khi nãy bây giờ là một người đàn ông với bộ quân phục lính,tay chân ốm tong teo,làn la tím nhạt thấy rõ cả gân gổ,gân tay qua ánh đèn đội đầu,đôi mắt đen tuyền lạ lùng,trên miệng thì ngậm một con cá còn đang cọ quậy,máu con cá nhỏ giọt xuống càm người đàn ông mặc bộ quân phục lính.

Càng nhìn càng thấy rõ,người đàn ông phía bên kia mương đang bước chân dần xuống bùn nước,đi về phía mình.

Lúc này 6 Hùng chỉ muốn hét lên một tiếng lớn,nhưng không hiểu sau cổ họng như có cái gì đó chặn lại,không chỉ cả người cứng đơ,mà việc thở bây giờ với Hùng cũng nhằn nhọc,khó khăn.

Khi mà người đàn ông quái dị càng lúc càng duy chuyển đến gần,cặp mắt nhìn thẳng về phía Hùng như thể lúc vừa nãy Hùng nhìn con Ếch.

Thì bỗng dưng có tiếng chó sủa ngoài phía đường lộ,tuy không rõ lắm,nhưng vừa ở chổ Hùng nghe đc,vì chổ này cũng tầm hơn 500m nửa là đến lộ lớn.

Khi sắp đến gần ở chổ 6 Hùng đang sợ chết đứng,thì bỗng gã đàn ông quái dị dừng lại,nghe tiếng chó sủa vừa nãy làm nét mặt hắn ta nhăn nhó,ngầm ngừ cắn đứt lìa con cá ngậm trong miệng,như thể đang bực nhọc chuyện gì,Hùng thấy rõ cảnh đó thì khuôn mặt cắt ko nhỏ nổi máu,nhưng lúc này đây chẳng hiểu sao cả người Hùng nhẹ lại,thở cũng dễ dàng hơn,cảm thấy chân đã có thể chạy đc,không nghĩ gì nhiều,6 Hùng liền một mạch chạy chối chết về phía lộ,ở sau Hùng vẫn nghe rõ những âm thanh lúc gần,lúc xa,tiếng cười man dại ghê rợn,hòa trong đám tạp âm đó,Hùng còn nghe có tiếng khóc của phụ nữ vang lên

-TÔI...MUỐN...GẶP...CON...TÔI...CON...TÔI... ĐÂU...TRẢ...LẠI...CON...TÔI...

Đã là đầu của tháng 5,tháng của những cơn mua bất chợt.
Trời bây giờ ngã một màu hoàng hôn xuống sau cơn mưa chiều vừa dứt,tiếng nói xì xào lúc to lúc nhỏ phát ra tại một quán cà phê ven con lộ Nam Sông Hậu.
Vừa thấy ông Chương đi ngoài lộ thì một người từ trong quán gọi vào

-Ê! ông Chương,đi đâu mới về vậy? vô đây kể ông nghe cái này nè.

Quán này là của bà Loan,nói quán cà phê cho sang vậy,chứ thật ra bà dựng cái chòi lá ven đường được 2 cái bàn cũ rồi dăm cái ghế,cho mấy người làm vườn,làm đất ở khu này buổi sáng buổi chiều tụ lại tám dóc với nhau.

Ông chương cười niềm nở rồi bước vô quán miệng nói

-sau đây?vụ gì mà nghe mấy ông bàn um trời vậy?

Người gọi ông Chương vào còn chưa kịp nói gì thì bà Loan chủ quán ngồi ở sau giang bán nước nói

-Thằng 6 Hùng tối hôm qua nó đi cắm câu ở vườn bà Dình ấy,hông hiểu kiểu gì mà tầm gần 12 giờ đêm vợ nó đang ngủ nghe thấy tiếng nó chạy bán sống bán chết về, người ngợm thì như con trâu cày đất,mặt mày tái nhợt tay chân thì rung lẩy bẩy,hỏi gì nó cũng ko nói,miệng cứ lắp bắp nói ma quỷ chi chi,xong rồi đến sáng hôm sau thì sốt nằm liệt trên giường luôn.

Một người khác chen vô câu chuyện

-Mà thêm điều lạ nửa là cái bị cá nó mang về,chỉ toàn là đầu cá bị ũng thối,còn có dòi bò nhút nhắt nhìn gớm lắm,sáng tôi đi làm vườn ngang nhà nó,còn gặp vợ nó mang cái bị cá đi vứt,nhìn vô là hết muôn ăn cơm.

Bà Loan liền tiếp

-Tao thấy nó từ xứ khác tới đây cũng chưa được bao lâu,nhắc đi nhắc lại với nó là đừng có đi sâu vào trong cái vườn đó,mà nó có nghe tao đâu. À mà nếu nó đi cắm câu,thì mấy cái đoạn mương rãnh,chỉ có gần sau nhà mày mà Chương,tối mày không nghe gì à?

-Không,tôi có nghe gì đâu,tầm hơn 11 giờ thì tôi có dậy uống nước,chỉ nghe con mực nhà tôi sủa lên mấy tiếng lớn thì phải,lúc đó vẫn còn mớ ngủ cũng không để ý gì,tiện nhìn đồng hồ vì muốn ngủ sớm cho khỏe để mai có việc đi vội,rồi từ đó đến sáng vẫn bình thường như mọi hôm thôi,sáng đến tôi đi lên Cần Thơ có chút chuyện,rồi thăm mộ ba mẹ tôi ở trên đấy nửa,giờ về nghe mấy người kể lại mới biết đó chứ.

Ông Chương đáp lại trong sự bỡ ngỡ.

Những tiếng xì xào,bàn tán vẫn tiếp tục diễn ra ở cái chòi lá ven lộ,đến sắp xế chiều thì mọi người cũng giải tán,trời bây giờ cũng chuyển sang một màu u tối,như báo hiệu một cơn mưa lại sắp đến.

Ông chương bước đi trên con lộ mãi mê nghĩ về chuyện của 6 Hùng được mọi người kể lại,nghĩ là nghĩ vậy thôi,chứ trước giờ ông chẳng bao giờ tin vào cái chuyện ma quỷ,từ lúc ông chuyển về cái mảnh đất này ở cũng hơn hai mươi năm,mà đã gặp ma quỷ gì đâu.
Vườn bà Dình ấy từ xưa nay,được dân ở đây đồn thổi là ma quỷ ẩn hiện,thậm chí còn có con trăn nặng mấy trăm ký sống quanh quẩn đâu ở trong vườn,rồi lâu lâu còn có những người đi săn bắn chim phát hiện xác người tự tử,thao thao bất tuyệt,chẳng biết đâu mà lần,chủ của mảnh đất đó nghe nói là người giàu lắm,mua đất ở đó chỉ là vì giá rẻ,nên cứ mặc bao nhiêu năm nay,không chi là quan tâm cho lắm.

Cứ mãi mê nghĩ chuyện đâu đâu mà đến nhà bao giờ không hay,đứng trước con dóc dẫn xuống cái cửa rào tre nhà ông Chương,thì đứa con trai tầm 7 tuổi của ông từ trong chạy ra mừng ba nó

-Ba về!!!

Ông chương nhìn đứa con của mình cười nói

-Con trai ở nhà với mẹ có ngoan không? mà sao hình thù bụi đất vậy? chắc mẹ mày ở nhà để mày đi bờ đi bụi đây nè,đi vô trong tắm rửa thay đồ,rồi cả nhà ăn cơm.

Nhà ông Chương thì cũng là dạng bình thường không khá giả gì,nếu không muốn nói ra là khó khăn,hai vợ chồng ông cặm cụi lắm thì mới nuôi đc đứa con,có cái rạch rau lá nhỏ ở ven nhà để bán mõi tháng,còn vợ ông thì nhận đan mấy cái loại túi,vỏ bằng lục bình khô kiếm chút tiền chợ,cứ vậy mà vất vưỡng qua ngày.

Xong xuôi hết công việc trong nhà,thì vẫn như mọi hôm,ông Chương nằm trên cái võng trước cửa,mà nay ông phải trong con do vợ mình có việc phải về bên nhà ngoại từ lúc cơm nước cho chồng.

Tiếng ếch nhái vang lên xung quanh như những nghệ sĩ lang thang chơi bài nhạc dân dã,xen vào là tiếng Cú ở xa xa phía sau nhà.
thằng con nằm cùng ông đã ngủ lúc nào chẳng hay,đưa cái võng một hồi lâu ông Chương cũng ngủ quên mất từ bao giờ.

Gió thổi vun vút,làm cho cánh của gỗ đập vào rầm rầm,ông Chương lúc này mới mơ hồ tỉnh giất,nhìn xung quanh bây giờ trời đang đổ cơn mưa,gió nổi mạnh đến sởn da gà,nước mưa tạt vào ướt cả mặt 2 cha con ngủ quên,vội bế đứa con đang nằm say trong lòng vào nhà,đặt đứa nhỏ lên giường rồi ông chương quay sang chốt hết cửa lại,lúc này gió lại nổi lớn hơn,ngó nhìn cái đồng hồ bây giờ cũng đã hơn 1 giờ sáng,ông cũng lên giường cùng đứa con trai,vừa nằm xuống thì ông nghe đứa con mình thì thầm

-Sao chú không lên bờ đi? ở dưới sông lạnh lắm...

Ông chương nhìn đứa con rồi nghĩ bụng

-Ban ngày đi chơi nhiều đêm lại mớ ra đó rồi,thằng nhóc này...

Ngoài cửa men theo bên vách nhà,là con mực của ông Chương đang thấm ước cả gần như hết người của nó,nó chu lên một tiếng lớn nhưng âm thanh của mưa làm lưu mờ tiếng chu đó,một tiếng chó chu gợn cả gay óc mà chẳng ai hay biết.

cách nhà ông Chương không xa trước đó 2 tiếng.

Dưới chiếc cầu lớn bắt sang sông nói liền đoạn đường Nam Sông Hậu,có một người với khuôn mặt không chút biểu hiện cảm xúc đang đứng dưới cơn mưa đêm lạnh buốt,nhìn thẳng ra phía sông u tối,trong tai người đó có giọng nói thì thầm:

-Ra sông đi...bơi ra sông đi...bơi ra đi nào...

Nước sông đang chảy khá mạnh,trời cũng nổi giông kèm theo những cái nhá sét sáng hết vùng đất đất đang bị mây đen của mưa che phủ.
Bước thẳng chân xuống nước,nét mặt người đó vẫn chẳng biểu hiện điều gì,dần dần cả cơ thể của ông ta chìm hẳn xuống sông.

Vườn Bà Dình
Chap 3

Sau một đêm mưa giông gió lớn,tiếng chim hót thất thanh khắp một vùng quê thanh vắng,như báo hiệu thời tiết hôm nay sẽ nắng đẹp.

Ông chương bất giác tỉnh giất vì nghe những âm thanh xì xào,kèm theo là tiếng của xe cứu thuơng phát ra từ phía ngoài đường lộ,nhìn sang thằng con trai của mình còn đang say ngủ,ông ngó nhìn đồng hồ thì cũng đã hơn 6h sáng,bước ra cửa ông thấy có rất đông người đang xung quanh dưới chân cầu Mái Dầm cạnh nhà mình,trong những bóng người còn là những chiến sĩ công an,nhân viên y tế với chiếc áo khoác màu trắng đặc trưng.

Cảm giác lại có chuyện chẳng lành xảy ra ở cái vùng này,kèm theo sự tò mò,ông Chương cũng chạy đến xem đang có chuyện gì ở đấy.

bước ra khỏi cổng rào chẳng đc bao xa,ông Chương đã nghe được mùi tanh khủng khiếp nồng vào mũi,tiếng mọi người bàn tán đủ điều,thì ra đêm qua lão Thế bượm rượu chẳng hiểu sau lại chết,xác nằm ềnh ra cạnh mé sông,do sáng hôm nay đang là con nước ròng,một người đi ngang nghe mùi tanh phát hiện ra cái xác ông ấy.

Lão này là một tay nghiệm rượu ở vùng này,ai ai cũng biết,chẳng nhà chẳng cửa cũng không biết gì nhiều về ông ta,chỉ biết lão hơn 50 xuân,thường lê la khắp vùng nhặt ve chai,được bao nhiêu tiền cũng chỉ mua rượu uống là chủ yếu,đêm đến lại về cái gầm cầu này ngủ như một căn nhà của lão.

Chen vào đứng thì ông Chương thấy một cái xác đc phủ vải trắng,ló ra hai bàn chân trắng nhợt nhìn được cả gân bên trong.

một người mặc quân phục công an với chiếc áo khoác trắng bên ngoài đứng cách ông Chương không xa nói với người đứng cạnh,cũng là thành viên phía công an.

-theo khám nghiệm xác nạn nhân chết thì khoản 6 đến 7 giờ,lý do là do ngộp nước,điều bất thường là độ phân hủy thi thể có gì đó không đúng,tuy chỉ vừa đưa xác nạn nhân lên khỏi nước khoản hơn nửa giờ,nhưng thi thể đã mềm nhũng như đã chết cách vài ngày vậy...thậm chí khóe mắt và bên trong miệng còn có cả dòi sinh sôi.

Vô tình nghe đến đây thì cả thân ông Chương nổi sẩn cả da gà.
lắc đầu ông cũng vội về nhà vì còn đứa con nhỏ.

Cuối cùng thì bên phía công an kết luận lão Thế do say rượu nên vô tình ngã xuống sông mà chết,nhưng chẳng ai lý giải nổi tại sao cái xác qua nhiều giờ ở dưới sông,lại nằm y một chổ mặc dù nước sông chảy khá mạnh.

Quay về lại đến nhà thì cũng đã 7h sáng,ông chương thấy đứa con vẫn nằm trên giường bất động như khi nãy thì liền chạy lại gọi nó dậy

-này này,dậy đi Văn,trễ lắm rồi đấy,cứ ngủ ường ra đấy thế

Đứa nhỏ vẫn nằm không có dấu hiệu tỉnh,cứ như là bị ngất,ông chương đưa tay sờ lên trán,lên người thì hốt hoảng vì người thằng bé lạnh toát,ở lòng ngực thì ẩm ước thấm cả ra ngoài áo,miệng nó thở ra những hơi thở rất khó khăn,cảm thấy không ổn ông liền bế đứa nhỏ lên chiếc xe dream cũ bên hông nhà,đến trạm y tế của thị trấn trong sự hối hả.

Chẳng hiểu sao,đến trạm y tế không bao lâu thì thằng bé tỉnh dậy như chưa có chuyện gì,ông Chương chưa hết bàng hoàng thì cu cậu nhìn bố nói

-Mình đang ở đâu vậy ba? con buồn ngủ quá..

Ông chương mắt tròn xoe nhìn đứa con mà gãy đầu bỡ ngỡ,một nhân viên y tế vừa cười vừa nói

-Thằng bé không sao đâu bác ạ,người nó không nóng hay lạnh,đâu có dấu hiệu gì của sốt,bác cứ yên tâm chở cu cậu về đi.

Dắt chiếc xe ra khỏi cổng,đi theo cạnh là nhóc Văn,ông chương quay lại nhìn đứa con thêm lần nửa,rồi thở phào nhẹ nhỡm vì biết con trai của mình bình an vô sự.

Về đến nhà ông chương lụi hụi ở sau bếp nấu cơm,ông cũng không quên căn dặn lúc mình làm việc nhà thì cu Văn không được ra ngoài chơi,đặt biệt là đến gần cây cầu cách nhà không xa,là nơi sáng nay người dân phát hiện ra xác của lão Thế bượm rượu,nơi đó trước kia thì cu Văn và đám nhóc quanh đây vẫn hay tụ tập ra ngoài đấy,việc trẻ con 6-7 tuổi ở miền tây sông nước biết bơi là lẽ thường,nên chúng thường hay ra các mé sông chơi ném bùn,mò cá,và cu Văn con ông Chương cũng không ngoại lệ,nhưng sau hôm nay,khi mà có mà một xác người chết ngay cạnh đó,thì việc các bật cha mẹ cấm con cái của mình bén mạng đến đó cũng là chuyện thường.
Ở sau cái bếp cũ ông Chương đang tất bật làm việc nhà,phía trước nhà cu Văn đang đứng ngoài sân,mắt nhìn thẳng về phía cái cầu Mái Dầm,nơi mà sáng nay vừa xảy ra một cái chết vô cùng bí ẩn,nó nhe miệng cười mang dại,cả người chảy ra một thứ nước tương tự mồ hôi nhưng có màu trắng đục và nhơn nhớt,một hồi sau cơ thể nó trở lại bình thường,quay mặt đi thẳng vào nhà rồi lên chiếc giường nằm ngủ tiếp.

Cả ngày cứ thế trôi qua,thấp thoát bây giờ đã 12h đêm,không gian đang im ắng,cả vùng chỉ duy nhất tiếng dế,tiếng nhái kêu lên văng vẳng khắp nơi.
Cánh cửa gỗ nhà ông Chương phát ra âm thanh "ken...két" từ bản lề sét,một hình bống nhỏ người bước ra từ trong nhà,đó là Văn con của ông chương,nét mặt nó thẩn thờ không tí cảm xúc,cả người chảy ra một thứ nước trắng đụt nhơn nhớt,nó bước ra cánh cửa rào tre ngoài sân nhà,đang hì hụt cố mở cửa,thì bỗng tiếng con mực bắt đầu gầm gừ,sủa lên liên hồi,nó phóng nhanh như chớp đến phía cu Văn,hai chân trước hạ thấp xuống như sẵn sàng vồ lấy cu cậu.
Tiếng con mực làm ông Chương giật mình thức giấc,ông ngồi dậy rồi nói lớn

-Mực!!! mày làm gì sủa um trời thế,có ai à?

Ông Chương bước xuống giường lấy tay dụi mắt,lúc này mới thấy cái cửa nhà trước đã mở toanh tự bao giờ,giật cả người nhìn sang bên cạnh chẳng thấy thằng con trai đâu,liền chạy thẳng ra cửa rồi hét lớn lên

-Văn!!!

Ông thấy thằng con trai của mình đang nằm ềnh ra dưới đất trước cái cửa rào tre lạo xạo,chạy thẳng đến rồi gọi cu Văn với cái giọng run run

-Văn...Văn ơi con làm sao vậy?

Lúc này con Mực đang nhìn thẳng về phía dòng sông,nó ngừ lên những tiếng như muốn xé thịt một ai đó,người nó vẫn giữ cái tư thế muốn vồ lấy cái gì.

Ông chương lúc này cũng không để ý gì được nhiều,vội bế con trai vào nhà rồi cố lay gọi nó dậy.

-Ba...sao mắt ba đỏ vậy,mà trời còn tối mà,sao lại gọi con dậy thế???

Cu Văn lúc này đã tỉnh dậy,nhìn con mà ông Chương tí nửa là không kìm được nước mắt,từ nãy đến giờ ông vẫn cứ nghĩ rằng nó bị mộng du,rồi đi ra ngoài bị trúng phong hàn,vì sau cái chuyện lúc sáng ông sợ nửa đêm nửa hôm như thế này,mà chở con nó ra trạm y tế xong lại bình thường như khi sáng,phiền mọi người như thế lại chẳng đáng còn bẽ mặt.
và đúng như ông nghĩ,cu Văn bây giờ dã bình thường trở lại.
Cả đêm hôm đó ông Chương thức trắng chẳng dám chợp mắt xíu nào để trông chừng đứa con nhỏ,lúc này ông mới cảm thấy bất an về những chuyện xảy ra gần đây,cách đây một hôm là chuyện của 6 Hùng được mọi người kể là bị ma dọa ở cái mảnh vườn bà Dình sau nhà ông,sáng hôm nay lại có cái xác chết trôi sông cạnh nhà nhiều bí ẩn mà cả công an cũng chẳng thể đưa ra lý giải thỏa đáng,bây giờ thêm thằng con trai của ông là cu Văn lại có biểu hiệm bất thường.

Thời gian cứ vậy dần trôi,tiếng gà gáy đã bắt đầu cất lên khi trời con chưa hừng sáng,quá mệt vì cả đêm không chợp mắt,ông Chương quay sang nhìn đứa con đang yên giấc,rồi thở phào một tiếng,ông nằm xuống nhắm mắt,cơn buồn ngủ cộng sự mệt mỏi dập tắt ông vào mơ mông lúc nào chẳng hay.

-Có ai ở nhà không,làm ơn cho tôi hỏi tí!

Tiếng một người lớn tuổi đang đứng trước cửa rào nhà ông Chương,chợt bừng dậy vì tiếng gọi,ông chạy ra mở cửa,trước mặt ông là một người đàn ông tầm gần 60 mươi tuổi,nét mặt thư thái có phần phong trần và phúc hậu

-Dạ ông tìm ai?

ông Chương hỏi người đàn ông lạ mặt.

Ông ta nhìn vào căn nhà mái ton đã rỉ sét của ông Chương có phần đã lụp xụp,rồi quay sang ông Chương nói

-chú làm ơn cho tôi ít nước uống với tiện hỏi đường vào thẳng ở cái vườn sau nhà chú,có phải là vườn bà Dình không?

ông ta vừa nói vừa nở nụ cười hiền hậu rồi tay cầm cái chai nước nhựa đưa về phía ông Chương.

Thấy người đàn ông lạ có khuôn mặt hiền hòa,lại chỉ xin nước và hỏi đường,ông chương liền mở cửa rào tre rồi mời lão kia vào nhà,bảo ông ngồi ở cái bàn trước nghĩ chân,ông lấy nước cho lão.
lấy đầy chai nước mưa từ phía sau nhà,ông Chương bước ra thì thấy người đàn ông lạ mặt đã ngồi cạnh đứa con trai đang ngủ trên chiếc giường phía trước cạnh bàn,nhìn thằng cu rồi lão ta quay sang nói với ông Chương

-Mấy đêm nay thằng nhóc này có biểu hiện lạ gì không,như là mộng du,hay cơ thể trở nên lạnh toát,có nước nhờn tiết ra từ cơ thể?

Ông Chương lúc này tay rớt cả chai nước nhựa,nổi hết cả da gà da vịt nhìn người đàn ông lạ mặt nói

-làm sao...làm sao ông biết???

Chap 4: NGƯỜI THẦY BÓI LẠ VÀ CON MA DA
Vườn Bà Dình

chap 4

Bước đến cạnh ông lão,ông Chương đổ cả mồ hôi trán rồi cố hỏi thêm lần nửa

-Sao...sao mà ông biết?

Người kia liền đứng dậy,từ từ đi đến chiếc bàn giữa nhà rồi ngồi xuống,ông Chương cũng đến ngồi cạnh đối diện,đưa mắt nhìn ông lão kia chuẩn bị sắp nói điều gì đó

-Đầu tiên tôi xin nói trước là điều này nghe có vẻ như là vô lý và khó tin,nhưng vì tình trạng của cu cậu nằm bên kia thật sự đã gần như nguy kịch rồi,chỉ sau một đêm nửa thôi,là xem như chẳng thể nào cứu chữa được nửa.

Nghe đến đây ông Chương bất giác rùng mình,hai tay run run,nhưng chẳng để ông Chương phải hỏi thêm,người kia liền tiếp

-Theo như biểu hiện của cu cậu,cộng với tôi thấy trên người nó có một vài dấu bàn tay của người âm,không những thế cả người còn phát ra một mùi tanh nhe nhẹ,thì chắc chắn là đã bị vong ma bắt đi một phần nhỏ hồn phách rồi,nếu tôi không lầm thì đó là loại ma da vì chất nhờn trên cơ thể thằng bé cho biết điều đó.

Ông Chương vội chạy lại cái giường cu Văn đang say ngủ,lật người nó qua lại thì chẳng thấy dấu tay nào như ông lão kia nói,nhưng cái mùi tanh nhe nhẹ khó ngửi phát ra từ người con trai ông thì hoàn toàn là thật,quay lại nhìn người đàn ông lạ mặt,như thể biết được ông Chương sắp hỏi chuyện gì ông ta liền nói

-Đương nhiên là gia chủ đây không thấy được những dấu tay đó rồi,nhưng như tôi nói lúc nãy,việc tôi thấy thì nên nói ra,còn vấn đề có tin hay không là do gia chủ đây,nếu tin tôi thì chuyện giúp cậu bé đang nằm ở kia không phải là khó,tôi cũng chẳng cần trả công hay gì cả,chỉ là làm phước giúp đời.

Lúc này ông Chương vẫn chưa hết bàn hoàng,mọi thứ mà người lạ kia vừa nói bây giờ không tin cũng không được,vì cả đêm qua ông suy nghĩ rồi nhớ lại,đầu tiên hôm ông vừa về từ Cần Thơ thăm mộ ba mẹ,đã thấy thằng con trai lắm lem bùn đất,mà ông biết rõ mõi lần thằng con mình như thế,là lại tụ tập với đám nhóc gần đây chơi ném bùn ở dưới chân cầu Mái Dầm lúc nước nong,chưa kể khi đêm hôm ấy,nó còn nói một câu vô thức khi đang ngủ mà ông Chương nghe ko rõ,chỉ nhớ mang máng là đang gọi một ai đó từ dưới sông đi lên vì sợ người đó lạnh,sang hôm sau thì lại có người chết ngay đoạn sông dưới chân cầu đấy,rồi thêm có biểu hiện lạ thất thường từ thằng cu cậu là ngất ngay giữa cổng rào trước nhà lúc nửa đêm đêm qua.

Ông Chương bây giờ tay chân run lẩy bẩy,không phải vì sợ mà là vì lo cho đứa con trai duy nhất của mình,quay sang ông lão vẫn còn chưa biết xưng hô thế nào,ông nói với khuôn mặt đầy thuơng cảm

-Ông giúp tôi với...tôi chỉ có đứa con này thôi,nó mà có mệnh hệ gì,tôi làm sao sống được nửa chứ...

Ông lão kia nhìn ông chương,nở nụ cười hiền hậu rồi đáp

-Thật sự là hỏi gia chủ đây vậy thôi,chứ nếu ông không tin thì tôi vẫn có cách giúp đứa nhỏ,chỉ là khó khăn hơn một chút,vì phàm là con người với nhau,gặp hoạn nạn,chắc chắn phải tương trợ là lẽ thường tình.

Ông chương đôi mắt bây giờ đã thấm đỏ vì sắp rơi lệ,hỏi người kia

-vậy bác đây tôi phải xưng hô thế nào?

Lúc này ông lão đúng dậy rồi nhặt chai nước nhựa mà ông Chương đánh rơi khi nãy miệng cười nói

-Tôi làm cái nghề xem bói qua đường thôi,quanh năm suốt tháng đi khắm nơi,tôi thứ tư trong gia đình,mọi người hay gọi tôi là Tư hay là thầy Tư,còn gia chủ đây tên là...

-Tôi tên Chương,thầy cứ gọi tôi bằng tên được rồi,nhưng còn con trai tôi,phải làm thế nào đây thưa thầy?

Ông Chương nói với vẻ mặt lo âu

-trước tiên thì tôi chỉ có thể xóa bỏ hết âm khí trong người thằng bé,để tránh bất trắc xảy ra,còn để lấy lại được phần hồn đã bị ma bắt,thì phải đợi đêm xuống,rồi xem con ma đó ngự ở đâu mới có thể đồi lại phần hồn cho cậu bé.

Nói vừa dứt lời thầy Tư lấy ra một tờ giấy vàngchữ đỏ viết bên trong,tờ giấy có hình tam giác,kèm theo một cây kim dài nhọn hoắc đi đến chổ cu Văn đang nằm trên giường,ông đưa tờ giấy lên giữa ngực cu cậu rồi lẩm bẩm trong miệng mấy câu mà ông Chương không hiểu được,tờ giấy bốc cháy lên một ngọn lửa nhỏ màu xanh rồi tắt lịm đi trong tích tắc,quay người đứa nỏ nằm sấp rồi vén áo nó lên,thầy Tư nói thầm trong miệng

-Ra là nằm đây à...

Ông cầm cây kim nhọn trên tay rồi đâm thẳng vào đốt sống lưng cu Văn,ông Chương thấy thế thì mặt nhăn lại tỏ vẻ lo cho đứa con,lập tức một luồng máu đen chảy ra từ cây kim thầy Tư vừa rút khỏi nguòi cậu bé,quay lại nhìn ông Chương thầy tư nói

-Tạm thời thằng bé bây giờ đã an toàn,còn bây giờ phải đợi đến 12h đêm nay,để tôi xem con ma da nào mà có oán khí mạnh như vậy,có thể bắt được hồn người sống rồi gửi lại phần hồn thiếu ấy bằng cái sự âm khí,tà niệm lớn như thế được,loại yêu ma quỷ quái này nếu không có cách giải trừ sớm,e là mang họa đến cả cái vùng này chứ chẳng phải chuyện nhỏ.
Mặt ông thầy Tư khi này tỏ vẻ nghiêm trọng mắt nhìn vào cái dòng máu đen đang chảy ra từ người cu Văn ông nói tiếp

-Cậu Chương đây chuẩn bị cho tôi một việc,nhưng trước tiên gần đây xung quanh vùng này có xảy ra chuyện gì lạ liên quan đến ma quỷ không? nếu có xin phiền cậu kể lại ngọn ngành cho tôi nghe được không...

Chap tiếp: QUỶ NƯỚC

Vườn Bà Dình

Chap 5

Ông Chương lúc này đã có phần bình tĩnh trở lại,ông ngồi xuống cùng với thầy Tư lấy 2 cái ly trên bàn rồi rót trà ra mời thầy Tư,kể lại mọi chuyện

-Cách đây ít hôm đúng là xảy ra mấy chuyện lạ,đầu tiên là tôi có nghe mọi người ở cái chòi lá bán nước ven đường đằng kia kể có một người đi cắm câu đêm ở trong vườn bà Dình,bị ma quỷ gì đó dọa đến xém là chết ngất,nhưng chuyện đó thì tôi ko tận mắt chứng kiến,còn mới hôm qua thôi có một cái xác người chết ở dưới chân cầu Mái Dầm,điều lạ là bên phía công an bảo rằng chết lúc đêm ở dưới sông,nhưng chẳng hiểu sau cái xác không trôi đi đâu cả mà vẫn ở yên một chổ dưới nước,đến khi hừng sáng nước rong thì mới có người phát hiện.

Nói đến đây ông Chương dừng kể,rồi nhìn sang thằng con trai còn nằm bất động,giọng ông run run

-Còn chuyện con trai tôi...thì thầy đã thấy rồi đó,thật sự đến bây giờ,tôi vẫn chưa dám tin.

Thầy tư nhìn ông Chương rồi cười một nụ cười nhân hậu,ông nhấp một ngụm trà rồi nói

-Cậu cứ yên tâm,hiện giờ tính mạng của con trai cậu tôi chắc chắn là không sau,nhưng nó tạm thời cũng chưa tỉnh lại được,vì một phần hồn nhỏ của nó đã bị con yêu ma kia bắt giữ,trước tiên cậu chuẩn bị thứ như tôi nói khi nãy,còn bây giờ tôi sẽ ra cái mé sông gần cầu Mái Dầm xem xét chút việc.

Nói rồi thầy Tư liền đứng dậy xách cái túi vải của mình mang lên vai bước ra cửa,lúc này con mực của ông Chương bên vách nhà đi đến thầy Tư,hai tai nó cụp xuống rồi ngửi chân của ông,Thầy tư nhìn con mực chăm chú một lúc rồi cười lớn ra miệng nói

-Ha ha,vậy ra là mày đã cứu cậu chủ của mày à,ta còn tưởng là do cu cậu ấy mạng lớn,quả thật là hảo khuyển,mày làm tốt lắm...

Ông chương từ nhà nhìn ra thấy ông thầy cười rồi nói gì đó với con mực mà ông chẳng hiểu gì,cũng lắc đầu đi vô sau bếp chuẩn bị cơm trưa,vì bây giờ cũng đã sắp 11h.

Đi khỏi cổng nhà chưa đến 300m ra hướng của cầu Mái Dầm,hai bên đầu cầu đều có một lối nhỏ dẫn ra mé sông bên phải là con đường đất nhỏ gồ ghề,bên cạnh con đường chính là vườn bà Dình,những cây sao,cây còng (cây muồng tím) cao bạt ngàn phủ dày lá,tuy là gần giữa trưa nắng nhưng cũng chẳng có ánh sáng nào lọt vào bên trong,khiến cho cảnh vật nhìn vào rất ma mị dù là ban ngày.

Đứng ở dưới gầm cầu thầy Tư nhìn ra con sông,nét mặt ông nhăn lại rồi thì thầm trong miệng

-Vậy ra vong linh dưới nước tận ngoài đây cũng có thể hưởng dụng sự oán hận,tà niệm của người được chôn sâu trong khu vườn đấy để mà tôi luyện âm khí à...đã hơn 40 năm rồi còn gì.

Lúc này thầy Tư lấy từ trong túi vải ra thứ gì đó,nhét xuống một bụi cỏ cạnh mé sông thật cẩn thận,sau đó ông lựa chổ đất mềm cắm xuống gần đấy một que cây,nhìn xung quanh cẩn thận thêm một lần nửa thì thầy Tư quay lưng về.

Vừa thấy thầy Tư về đến thì ông Chương liền chạy ra sân mở cái cửa rào

-Thầy vào nhà ăn trưa,tôi đã nấu cơm nước xong cả rồi

Bước theo chân ông Chương vào trong nhà thầy Tư ngồi xuống hỏi

-Thứ tôi nhờ cậu đi tìm có rồi chứ?

Ông chương liền chạy ra cái chiếc xe máy tàn của mình trên tay cầm vào một cuộn chỉ

-Đây thưa thầy,chỉ ngũ sắc mà tôi vừa xin được,ở cạnh chợ có một ngôi chùa nhỏ,vào các dịp lễ phật các sư có hay phát vòng tay chỉ ngũ sắc miễn phí cho bọn trẻ,nên lúc nào các sư ở đấy cũng có loại chỉ này.

Thầy tư dơ lấy cuộn chỉ rồi rồi gật đầu

-vậy chúng ta dùng cơm thôi.

Cơm nước xong xuôi thì ông Chương ra bên hông nhà bón phân cho khóm rau của mình,thầy Tư bây giờ ngồi trong nhà lấy ra cuộn chỉ khi nãy,ông đang vá một tấm vải nhỏ màu vàng óng bằng cây kim lớn khi sáng đã dùng châm lấy máu đen từ người cu Văn.
ít lâu sau vá xong cái túi nhỏ,ông bỏ vào đó một ít hạt của cây rau mùi,lá liễu khô,một đoạn nhỏ của cây dâu tằm,ông lấy thêm ra từ túi vải của mình một tờ giấy cũng màu vàng,rồi dùng răng cắn đầu ngón tay nhỏ máu xuống tờ giấy,miệng đọc thầm xì xào điều gì đó. Bỏ tất cả vào bên trong túi vải nhỏ,thầy Tư lấy thêm một đoạn chỉ ngũ sắc vòng lại như một sợi dây chuyền rồi đứng dậy vương vai nói một mình

-Đã hoàn thành được một nửa...

Thấm thoát mặt trời đã lặng,tiếng côn trùng đêm,ếch,nhái phía sau nhà cũng đã cất lên,kèm theo là tiếng gió đêm khe lạnh thổi qua cửa sổ vào nhà là hai người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trên chiếc bàn giữa uống trà

-Mọi thứ thầy chuẩn bị xong hết rồi chứ? tôi cảm thấy lo quá...

Ông Chương hỏi thầy Tư với điệu bộ ấp úng,lúc này thầy Tư nhìn lên cái đồng hồ treo trong nhà rồi nói

-Bây giờ cũng đã gần 11h rồi,đến kém 12h cả tôi và cậu,lẫn cu Văn sẽ ra mé sông đó.

Ông Chương rùng mình đổ mồ hôi trán,hai tay run run hỏi tiếp

-Sao...sao lại cả tôi và con trai tôi?

Thầy Tư liền đáp

-Cu Văn chỉ bị bắt đi một phần hồn nhỏ,nên việc lấy lại phần hồn đó cần phải có cu cậu ở đấy để trả về thể xác ngay,đã gọi là phần hồn,nên không thể để bên ngoài quá lâu được,vì nếu chẳng cẩn thận để phần hồn đó tiêu tán,thì con trai ông sau này sẽ như một người điên điên,dại dại. Còn phải gọi cậu đi theo vì cậu là Ba của đứa nhỏ,tôi muốn cậu theo để cậu an tâm hơn.

Nghe đến đây thì ông Chương chỉ biết gật đầu nghe theo,chỉ mới cách đây vài ngày,ông còn chẳng tin vào chuyện ma quỷ,mà nay lại phải bị cuốn theo chuyện thế này,nhưng cũng đành vì đây là con trai ông,chỉ sợ nó có mệnh hệ gì,thì ông chỉ có nước đi theo nó chứ làm sao sống tiếp.

Ông Chương lúc này cũng không hỏi gì thêm,chỉ biết hồi hộp lo lắng nhìn đồng hồ mà đợi.

Khi mà đã gần 11h30 thì thầy Tư đứng dậy đi ra hông nhà,con mực đang nằm vẫy đuôi đứng dậy khi thấy thầy Tư,ông ngồi xuống vuốt đầu nó,rồi lấy từ trong áo ra một lọ nước nhỏ như đầu ngón tay,nhỏ vào hai mắt con mực

-Được rồi,hôm nay mày cứ yên tâm mà ngủ đi,thứ này sẽ giúp mày không thấy gì trong vài giờ.

Đi vào lại nhà thấy ông Chương đang ngồi thấp thỏm lo lắng,thầy Tư nói

-Đến giờ rồi chúng ta ra đó thồi.

Ông Chương nghe thấy thế liền đứng dậy tính đến chổ cu Văn đang nằm để bế nó theo nhưng thầy Tư ngăn lại

-Không cần đâu,trước tiên cậu đeo sợi chuỗi này,nó có thể tránh cho ma quỷ nhìn thấy cậu,để khi ra đến đó không bị con ma ấy phát hiện,kẻo hỏng việc.

Đưa sợi chuỗi cho ông chương mang vào xong,thầy Tư đến chổ cu Văn đang nằm,ông nhổ 3 sợi tóc của mình rồi đặt lên tráng của cu Văn,miệng lẩm bẩm những câu ông Chương không hiểu được,3 sợi tóc dần dần biến mất trên tráng cu cậu,lập tức nó ngồi dậy giống như một con cương thi trong phim của trung quốc,ông Chương thấy thế liền hốt hoảng,tí nửa té nhào lại phía sau

-Chuyện...chuyện gì thế? con trai tôi...nó...

Chưa dứt lời thì thầy Tư liền cắt ngang

-Không sau cả,chỉ là tôi truyền phần hồn của mình sang thể xác của cu cậu thôi,còn bây giờ chúng ta đi thôi,mà nhớ là khi ra đến đấy,có thấy chuyện gì đi nửa cũng không đc đến gần con của cậu.

Phía dưới bầu trời đêm tĩnh lặng,gió bắt đầu thổi mạnh dần hơn,trên đoạn đường vắng hoe là 3 bóng người đang chậm rãi duy chuyển đến gầm cầu Mái Dầm,đi trước là cu Văn với nét mặt vô hồn,cách sau đó hơn 30m là ông Chương với thầy tư,gần đến nơi thì thầy Tư ra dấu cho ông chương dừng lại,còn cu Văn vẫn bước tiếp đến phía mé sông.

Gió thổi mạnh lên những tiếng vun vút như muốn xé cả không gian,nhưng trán ông Chương vẫn nhỏ giọt mồ hôi đầm đìa nhìn đứa con đang đứng cạnh bờ sông,nơi mà chỉ mới sáng nay ông nghĩ có cho vàng ông cũng không để thằng con trai mình bén mạng tới

Thầy Tư liếc mắt nhìn sang cái khu vườn âm u bên cạnh,vườn bà Dình rồi nói thầm

-Phải giải quyết nhanh chuyện ở đây,nếu không e rằng nổi oán khí bên trong khu vườn đó sẽ lại mang thêm nhiều rắc rối.

-Cái...cái gì kìa thầy!!!

Ông Chương hốt hoảng miệng nói tay chỉ về phía cu Văn đang đứng,một cục gì đó đen xì to như cái lu đang từ dưới sông bò lên đến gần cu cậu,ông Chương tính chạy đến đứa con thì thầy Tư kéo lại

-Yên tâm! cậu cứ đứng đây,mọi việc cứ để tôi.

Thầy Tư bước đến phía cu Văn những bước đi rất bình tĩnh,như đã liệu được trước mọi việc.

chap 6: Bắt Quỷ
Vườn Bà Dình

Chap 6

Tiếng gió vi vu thổi giữa vùng trời đêm tối mịt bên con sông nước đang chảy mạnh,cu Văn vẫn đứng đơ người ra đó không chút cảm xúc,cái khói đen xì có phần nhớp nháp đã bò lên chân của cu cậu,nó dần dần bao phủ đến phần ngực thì bỗng dưng có một luồng sáng nhỏ ánh vàng từ ngực cu Văn toát ra,đó chính là cái túi nhỏ màu vàng óng mà khi sáng thầy Tư đã vá bằng chỉ ngũ sắc,lúc này cái thứ nhớp nháp kia như lường được có chuyện gì chẳng lành sắp xảy đến với nó,nó rú lên một tiếng thét kinh hồn mà từ khoản xa đằng kia ông Chương nghe thấy cũng phải sởn hết da gà,dây chuỗi đeo trên tay được thầy Tư đưa lúc nãy cũng đứt rơi ra dưới mặt đường đất.

"Vong linh vất vưỡng sông này
hưởng đâu oán khí hại đời nhân gian"

Tiếng thầy Tư vừa dứt thì ngay cạnh chổ cu văn đứng cách vài bước bỗng từ đâu có một sợi xích bạc nhỏ như đầu ngón chân,bay vút đến trói chặc người cu cậu và con quỷ nước lại với nhau.

-Nghiệp chướng,còn không nhanh trả ngay hồn phách mà ngươi đã bắt giữ của con người này?

Thầy Tư khôm người xuống,rút lên nhánh cây nhỏ đã được thầy cắm xuống đất từ ban sáng,liền vút 3 cây vào con quỷ nước đang bị trói bởi sợi xích bạc cùng cu Văn,mõi đường roi thầy vút làm cho thân của con quỷ nước không liền lại được,mà nó cắt sâu đến độ thấy cả người cu Văn bên trong mõi đường roi,nó rú lên những tiếng đau đớn,âm thanh đó vang vọng cả khúc sông đêm tĩnh lặng,rồi từ đâu một tiếng nói vang lên từ phía ngoài sông

-Tôi trả...tôi trả...tha...tôi...làm ơn...tha cho tôi...

Tiếng nói vừa dứt thì một cục khói trắng từ dưới sông bay vọt thẳng vào người cu Văn,thầy Tư liền tháo sợi xích bạc ra,lấy trong túi áo một cái hộp gỗ nhỏ rồi xì xầm trong miêng mấy câu,lập tức cả cái khói nhớp nháp đen xì kia liền chui rọt vào trong hộp một cách thần kỳ.

Ông Chương đứng từ xa thấy toàn bộ sự việc mà không dám tin vào mắt mình,chỉ khi thấy thầy Tư ra hiệu mới dám bước đến,hai chân ông run lên trong từng nhịp đi,miệng không dám hó hé câu gì.

-Được rồi,bây giờ cậu đưa cu nhỏ quay về,lập tức hái lá bưởi ngâm nước ấm rồi tắm cho nó.

Thầy Tư vừa nói vừa nhặt sợi xích bạc lên bỏ vào túi vải.

Về đến nhà thì cũng đã hơn 1h sáng,loay hoay
ra sau nhà hái lá bưởi tắm cho đứa con như lời thầy tư căn dặn,xong xuôi hết mọi việc,cu Văn bây giờ vẫn đang nằm ngủ say trên chiếc giường cạnh cái bàn giữa nhà thầy Tư đang ngồi đó,ông Chương bước đến nói

-Thầy từ sáng đến giờ vất vã nhiều rồi,thật sự là tôi không biết làm thế nào để cảm ơn thầy đây,chỉ là một người lạ không quen mà thầy lại giúp con tôi đến thế,ơn cứu mạng này thầy bắt tôi làm trâu làm ngựa,tôi cũng cam tâm.

Thầy Tư cười lên rồi đưa ly trà nóng làm một ngụm nói

-Ha ha,tôi cũng chỉ giúp bản thân mình tạo phước thôi,vì khi đi ngang qua nhà cậu tôi có cảm thấy điều bất ổn,có một chút tà khí bay tỏa ra,nên vào hỏi tiện xin chút nước uống ấy mà.

Lúc này ông Chương mới ngộ ra là người thầy lạ mặt kia chỉ muốn vào xem sự tình trong nhà rồi giúp đỡ,chứ chẳng phải xin xỏ gì,ông Chương cảm động hai mắt đỏ hoe rồi thêm một lần nửa gật đầu cảm tạ thầy Tư,thầy Tư liền nói

-Đáng lẽ loại ma da thông thường thì chỉ có thể ẩn nấp dưới sông nước,chờ thời cơ mà bắt người thế mạng để đầu thai,nhưng con này thì không như vậy,nó có thể bắt một phần hồn của người người sống,rồi thay thế vào phần hồn nó bắt đi ở người là sự oán khí tà niệm để sai khiến vật chủ nộp mạng đúng giờ linh,khiến nó có thể luyện thêm quỷ khí,ngày càng lớn mạnh,nếu như không ra tay sớm thì ít tháng sau e là ta cũng không thể thu phục được nó dễ dàng như thế.

-Vậy bây giờ thầy tính xử lý nó như thế nào,tôi thấy nó đã chui rút vào cái hộp gỗ khi nãy thầy lấy ra,liệu...liệu nếu không cẩn thận,để nó thoát ra nửa e là lại có người chết thì sao ạ?

Như hiểu được tâm ý của ông Chương là muốn trừ khử con ma kia để an toàn một cách tuyết đối,thầy Tư nói

-Không sao,không sao,dù là oán khí của nó có mạnh hơn các con ma da thông thường,nhưng cũng chỉ là đang ở giai đoạn hóa quỷ không thành thôi,không đủ sức để thoát ra được chiếc hộp đc làm từ gỗ đào này đâu,ta cũng có thể khiến nó hồn tiêu phách tán,nhưng như vây thì nó sẽ chỉ mang nghiệp của mình tiêu tan mà không trả được gì,vậy nên ta mới để nó lại,đợi xong hết chuyện ở đây thì mang nó lên chùa,để các sư trên ấy có thể cầu siêu cho nó đầu thai kiếp sau mà trả nghiệp của mình đã gây ra.

Nghe thây Tư nói mà ông Chương mới ngộ ra được,nét mặt ông đầy sự cảm phục rồi nói tiếp

-Thầy đúng là có tâm lại tài giỏi,nhưng thầy nói xong hết chuyện ở đây,vậy là chẳng hay còn việc gì khác nửa ạ? nếu có chuyện gì tôi giúp được,xin thầy hãy để tôi giúp thầy,tôi cũng đỡ phần cắn rứt vì ơn cứu mạng của con trai tôi.

-Đúng thật là tôi còn một việc rất quan trọng phải giải quyết ở sau cái vườn lớn kia,cái vườn ngay ở sau nhà cậu không bao xa ấy,nhưng sáng nay trước khi đến nhà của cậu,tôi có ngang qua một nhà khác cách đây không xa,căn nhà lá có phần hơi cũ,ở trước cửa nhà là một cây mận,căn nhà đó cũng có âm khí tỏa ra,nhưng không phải là âm khí của con ma da ban nãy,nó còn mạnh hơn rất nhiều,tiếc thay tôi ngó vào thì chẳng một ai ở nhà cả,linh tính mách bảo tôi,căn nhà đó sắp xảy ra một chuyện chẳng lành.

Ông Chương nghe nói đến căn nhà đó thì như biết điều gì,liền hốt hoảng

-Nhà...nhà 6 Hùng???

Chap tiếp: Âm Binh

Vườn Bà Dình

Chap 7

-6 Hùng...là nhà của cậu ta,cái người mà tôi có kể với thầy rằng bị ma quỷ gì đó dọa vào lúc đi cắm câu đêm trong vườn bà Dình đấy,vì khu vực này chỉ có nhà của 6 hùng là có cái cây mận trước cửa thôi.

Thầy Tư nghe ông chương kể thì liền cau đôi lông mày lại,rồi thở dài một tiếng miệng nói

-Rắc rối...rắc rối rồi....không những ta cảm thấy có âm khí toát ra từ căn nhà đó,mà còn có cả mùi của tử khí...ta e là...

Nói đến đây thì dừng lại,lắc đầu nhẹ rồi thầy nói tiếp

-Bây giờ cũng quá 2h sáng,ta nghĩ cậu cũng mệt lắm rồi,thôi thì cứ nghĩ ngơi trước đi đã,còn chuyện của người tên 6 Hùng đó,sáng mai ta nhờ cậu dẫn ta đến đấy xem lần nửa để rõ ra sau,dù gì cũng là hàng xóm với nhau,có cậu đi cùng thì tiện hơn.

Nghe thầy tư nói thì ông Chương mới chợt nhớ rằng cả ngày hôm nay ông và thầy tư đều chưa được ngã lưng,cũng đã qua cái tuổi 40 vài năm rồi,nói lớn tuy không không lớn,nhưng nhỏ thì chắc chắn cũng không còn nhỏ,cái tuổi mà sức khỏe có phần suy yếu đi trong rõ rệt,huống chi là thầy Tư lại lớn tuổi hơn mình,một người có nét mặt phong sương bụi trần,mái tóc dài qua cả vai đã phai tàn màu trắng.

Đêm hôm ấy cả hai cha con ông Chương nhường lại chiếc giường nhà trước cho thầy Tư,còn hai cha con xuống phía sau nhà cạnh bếp có cái giường nhỏ khác mà ngủ.

Thầy Tư bấy giờ vẫn chưa ngủ,ông đưa mắt lên trần nhà rồi nghĩ thầm trong đầu

"Mọi việc có vẻ khó giải quyết hơn nửa rồi,mong
rằng sư phụ ở bên kia suối vàng có thể chỉ điểm thêm cho con,đưa quỷ khí và sự oán hận của người phụ nữ nằm ở mảnh đất này nhanh ngày siêu thoát,tránh hại nhân gian"

-Ò...Ó...O...O.....

Tiếng gà gáy cất lên khắp vùng,tuy đã hơn 6h sáng nhưng trời vẫn còn có phần u tối vì mây đen đang kéo đến,báo hiệu một cơn mưa ngâu sắp tới.

Bên ngoài bây giờ có người đang hối hả mở cái cửa rào tre nhà ông Chương,tiếng dép xộp xẹp đang gần đến hai cánh cửa gỗ nhà thì giọng nói bên ngoài ấy cất lên

-Ông ơi,ba thằng Văn nó ơi!!!

Đó chính là vợ ông chương,bà Hoa,vừa đi tiệc cưới ở bên ngoại cu Văn hai ngày về
Tiếng gọi cất lên chưa hết âm thì bên trong nhà sau đi ra ông Chương dụi mắt nói với giọng chậm chạp

-Nghe rồi nghe rồi...

Vừa mở then chốt cửa ra thì ông Chương thấy nét mặt vợ mình có vẻ hốt hoảng chuyện gì đó,bà ta nói

-Con...con Phụng vợ thằng 6 hùng...bị ai chém chết,xác nằm giữa cái sân nhà cạnh góc mận trông kinh khủng lắm,tôi bảo gã chạy xe ôm dừng lại nhà nó vì thấy có nhiều người đứng xem,ngó vào nhìn thì ôi thôi...

Bà Hoa ọe một tiếng muốn nôn ra rồi lấy tay che miệng,nghe vợ mình kể thế thì ông Chương chợt lạnh cả sống lưng,như nhớ ra lời thầy Tư đêm qua có nói căn nhà đó có điều bất ổn,chợt vọi quay sang nhìn trên giường trước nhà thì không thấy thầy đâu,rồi cái giọng quen quen trầm ấm của thầy Tư cất lên bên chiếc bàn giữa nhà

-Ta ngồi ngay đây...

Ông Chương từ nãy đến giờ hoàn toàn không chú ý đến cái bàn giữa nhà,do sự mệt mỏi của ngày hôm qua mà nay lại có tiếng gọi bất chợt của người vợ nên ông không chú ý xung quanh mà chỉ vội ra mở cửa,cả bà Hoa cũng không nghĩ rằng còn ai ở trong nhà mình nên tương tự như chồng bà.
Thầy Tư từ nãy đến giờ vẫn chăm chú lắng nghe lời mà bà Hoa vợ ông Chương thuật lại,chợt thấy có người lạ trong nhà bà Hoa liền hỏi chồng

-Ai...ai đây?

Ông Chương liền cắt ngang câu hỏi của vợ mình

-Ăn nói cho lễ phép vào,đây là thầy Tư,là ân nhân vừa cứu mạng con của chúng ta đấy.

Quay sang thầy Tư ông Chương nói với giọng nhỏ nhẹ

-Đúng như thầy nghi ngờ rồi,để tôi dẫn thầy đến đấy xem sao.

Nói xong thì không chần chờ gì,thầy Tư nối gót theo ông Chương,khi đi ông cũng ko quên gật đầu chào bà Hoa trong sự ngỡ ngàng còn chưa biết chuyện gì của bà ấy.

Khoản tầm 50m khi đến nhà 6 hùng,ông Chương và thầy Tư đã nghe tiếng xì xào bàn tán,lúc này lực lượng công an còn vẫn chưa có mặt,mọi người thì cũng chỉ đứng trước ngoài đường nhìn vào,chẳng ai dám bén mạng bước vô trong.

Bên trong sân là cái xác của Phụng,máu me be bét,chỉ còn nửa phần thân xác bên trên từ bụng đến đầu,phần thân bên dưới thì không ai biết nằm đâu,ruột trào ra bên ngoài nền đất,cái xác nằm ngửa nên lộ lên khuôn mặt là một nhát chém giữa trán,in sâu vào nửa phần đầu.

Ông Chương vừa ngó vào nhìn thì liền quay mặt sang bên ngoài,lấy tai bụm miệng vì sắp nôn mửa,riêng thầy Tư thì lại nhìn rất chăm chú vào nửa phần thân xác.
Ít phút sau thì tiếng xe của lực lượng công an cũng đến,họ lập tức giải tán đám đông vì đây là một vụ giết người nên cần bảo mật mọi thông tin để tiện việc điều tra,nhưng ai cũng rõ nuồn nuột kẻ đáng nghi nhất bây giờ chỉ có 6 Hùng,mấy đêm qua thì sốt liệt giường,bỗng hôm nay vợ chết thê thảm xác nằm vất vưỡng ngoài sân không đủ hình thù,thì 6 Hùng cũng biến mất không dấu tích.

Ông Chương và thầy Tư đang đi trên con lộ Nam Sông Hậu về nhà,hai chân ông Chương bước đi trên con lộ quen thuộc,nhưng trong đầu thì hiện lên biết bao suy nghĩ kỳ lạ mà chưa bao giờ ông nghĩ đến,quay sang nhìn thì thấy thầy Tư với nét mặt trầm tư hiện rõ ra ngoài,như đã biết ông Chương sắp hỏi điều gì thì thầy Tư liền nói

-Là âm binh...

-Âm binh? ý thầy là sao ạ??

Thầy Tư thở dài một hơi,tiếng thở của thầy như chất chứa nhiều lo âu,thầy giải thích:

Chap tiếp : Tai Họa

Vườn Bà Dình

Chap 8

-Như ta đã nói,lúc đi ngang qua căn nhà của người tên 6 Hùng đó,thì ta có cảm nhận được mùi của âm khí,cũng như mùi của tử khí.
Âm khí ở đây ta cảm nhận được không phải loại ma,dị,hay quỷ khí bình thường,mà là của âm binh hồn.
Âm binh ở đây ám chỉ hồn phách đó khi sống từng là binh lính,lúc chết được một người nào đó có tài thi luyện,để chiêu hồn âm binh ấy về phe mà phục vụ theo sự chỉ đạo của kẻ làm phép,thường thì những người học được phép này,không ai lại đi mang âm binh để hại người cả,vì âm binh lúc sống là những người lính,sống hết lòng vì dân,vì nước,thế nên kẻ làm phép có ý định hại người,thì lập tức phép này sẻ trả đủ lại cho người sử dụng,chết ngay tức khắc,hay còn đc gọi là binh vật chết.

Ông Chương vừa đi vừa lắng nghe từng câu,từng chữ của thầy Tư mà không chợp mắt,thầy Tư nói tiếp

-Còn tử khí ta cảm nhận được,là khí túc của người vừa chết,vậy nên trong đầu ta có phần trắc trở khó hiểu vì nếu có người dụng phép binh để giết người,thì người bị hại phải là một người có tiếng hoặc là cường nhân khó chạm,chứ không thể nào lại xuất hiện âm binh trong một căn nhà nhỏ chỉ hại chết một người dân bình thường.
Nên ta đúc kết ra chỉ có một lý do sau khi ta thấy cái chết của cô Phụng kia là như thế này.

Trong cái vườn phía sau,mà người dân hay gọi tên là vườn bà Dình có một âm binh vất vưỡng,âm binh này đã từng có chủ,nhưng người chủ vì làm chuyện hại người nên bị chính binh của mình vật chết,thế nên âm binh đó cũng ko thể siêu sinh,bị lưu đày bao năm ở nhân thế,rồi chẳng may người tên 6 Hùng ấy đi cắm câu đêm làm gì đó trong vườn mà kinh động đến cái vong âm binh ấy,đáng lẽ là bị vật chết ngay trong đêm,nhưng chẳng hiểu sau lại về đc được đến nhà,mang cả khí túc của âm binh cùng về,để khí túc ấy nhập vào người,chết tức tưởi mà không ai hay biết,cho đến khi ta đi ngang qua và vô tình cảm nhận được mùi tử khí,nó phát ra từ người đã chết là 6 Hùng,cô Phụng kia cứ nghĩ chồng mình bi sốt,nên cũng không quan tâm chi lắm,cho đến đêm qua cái khí túc ấy đã nhập đủ lâu để điều khiển thể xác,và chuyện xảy ra thế nào,thì cậu cũng vừa thấy rồi đấy.

-Nhưng không phải thầy mới nói rằng,âm binh thường không hại người vô tội sao?

Thầy Tư nghe ông Chương hỏi thế,liền tỏ ra ưu sầu một cách khó hiểu,thầy ngước mặt lên bầu trời u ám sắp đổ cơn mưa rồi nói

-Đúng là vậy,nhưng trong cái vườn ấy còn một chuyện mà hầu như chẳng ai biết cả,chính cái chuyện đấy đã thúc đẩy một con ma da bình thường,có thể gần như hóa thành quỷ nước,cũng chính cái chuyện đấy mà khiến cho vong hồn của âm binh kia trở nên cuồng sát,hại người tàn nhẫn như thế,và cả ta,sau bao năm quay lại nơi này,cũng là theo di nguyện của sư phụ mình,giải quyết chuyện đó,nhưng ta không chắc rằng với bản lĩnh kém cỏi này,có làm được gì hay không...hay tai họa sẽ ập đến vùng đất này đây...

Ông Chương nghe thầy Tư nói đến đây thì cảm thấy khó hiểu,muốn hỏi tiếp nhưng lúc này cũng đã đến trước cửa nhà mình

-Được rồi vào nhà đi đã,từ từ ta sẻ kể cậu nghe về quá khứ và lý do tại sao những ngày gần đây xảy ra những chuyện lạ như thế,nhưng trước hết ta khuyên cậu nên đưa cu Văn lánh tạm nơi đây ít hôm,cu cậu vừa khỏi cửa tử,nay lại có người chết gần nhà,ở đây thêm lâu ta ngại lại không tốt cho nó.

Chỉ mới đêm qua lời thầy nói đã ứng nghiệm ở nhà 6 Hùng,tai họa giáng xuống căn nhà ấy,nên bây giờ ông Chương chỉ biết nghe theo lời thầy cho chắc chắn.

Cả 2 vào nhà thì thấy bà Hoa đã dọn sẵn bữa sáng trên bàn trước,cu Văn bấy giờ cũng đã tỉnh lại,nét mặt tươi rối như chưa có chuyệ gì xảy ra

-Ba ơi,đêm qua con mơ thấy có các bạn rủ con đi bơi ở sông,vui lắm ạ!

Cu Văn nói với nét mặt ngây thơ,ông Chương nhìn con mà chẳng biết trả lời lại với nó thế nào,hai mắt ông đỏ hoe như muốn nhỏ lệ.

Cả nhà ông Chương có cả thầy Tư cùng ngồi vào bàn,lúc này ông Chương mới kể lại mọi việc xảy ra khi bà Hoa đi vắng,bà Hoa vốn dĩ trước giờ là người cực kỳ mê tính,bà cũng biết chồng mình xưa nay thì lại không tin những chuyện ma quỷ,nhưng nay lại chính miệng kể lại cho mình nghe như thế,khiến bà lạnh cả sống lưng,rồi quay sang nhìn thằng con trai ngây ngô đang xúc chén cơm ăn mà không giấu được nước mắt.

Xong xuôi bửa cơm sáng,bà Hoa liền gọi xe để hai mẹ con bà và cu Văn về bên ngoại ít hôm,trời bây giờ đã nhỏ mưa những giọt đầu tiên.

Ngồi bên trong tiếng ông Chương hỏi thầy Tư

-Vậy chẳng hay bây giờ thầy tính sau ạ? còn cả 6 Hùng,không biết với tình trạng như thế,bây giờ hắn ở đâu và chẳng biết có còn hại ai khác nửa không?

thầy Tư nhấp một ngụm trà rồi nói

-Ta nghĩ là bây giờ người tên 6 Hùng đấy chẳng ở đâu xa,mà chỉ trong khu vực vườn bà Dình thôi,hiện tượng âm nhập cũng kéo dài chẳng được bao lâu với cơ thể không còn sự sống cả,cùng lắm là 24h.
Tạm thời cũng an tâm vì với tình trạng như thế,âm binh kia cũng không hại người được nửa,vì nhập vào xác chết,thiếu sinh khí nhiều giờ,cử động rất khó khắn,ta đoán chắc đến khi công an tìm đc,thì 6 Hùng xấu số kia chỉ còn lại cái xác không hồn mà thôi.

-Nhưng...nhưng chẳng phải cái xác không hồn đó,đã chém chết cô Phụng,vợ 6 Hùng hay sao???

Ông chương thắc mắc hỏi,thầy Tư liền đáp

-Vậy đúng là cậu không nhìn cẩn thận xác cô Phụng rồi,nét bị chém đứt ở bụng,nhìn rất không liền lạc và thiếu sự dứt khoát,tuy rằng mõi nhát chém đều rất sâu,vậy nên có thể đoán kẻ làm chuyện đó dùng loại dao yếm lớn,nhưng lại thiếu sức mạnh,chỉ nhờ sức nặng của con dao tạo ra nên mới như vậy,còn nửa,phần áo và tóc của cô Phụng tuy có dính đầy máu,nhưng nếu để ý thì cũng thấy rất gọn gàng,không có dấu hiệu chống cự,có thể nói đêm hôm ấy,cô Phụng đang say ngủ thì nhận ngay một nhát chém chí tử vào giữa mặt.

Ông Chương bấy giờ cảm thấy thầy Tư nói rất có lý,rồi nói thêm

-Vậy bây giờ thầy tính làm gì?

thầy Tư nghe câu hỏi của ông Chương rồi ngẫm một lát,khoản hồi lâu ông mới trả lời lại

-Việc của 6 Hùng thì ta chẳng còn có thể giúp gì được nửa rồi,ta cũng tin chắc rồi bên phía công an sẽ tìm ra xác của cậu ấy,cũng như một phần thi thể còn thiếu của cô Phụng thôi.
Riêng ta thì sẻ đợi cơn mưa kia nhẹ hạt,ta có việc cần phải đi đến hết hôm nay,đợi ta quay về thì sẻ kể cho cậu đầu đuôi ngọn nghành,lý do vì sau ta lại muốn vào khu vườn bà Dình ấy.

Nghe thầy tư nói vậy thì ông Chương cũng chẳng dám hỏi gì thêm nửa.

Cơn mưa cứ thế rơi tí tách đến tận chiều tối,làm ảnh hưởng đến công cuộc điều tra và tìm kiếm 6 Hùng của các cán bộ công an,họ cũng đã liên lạc với công an khu vực tỉnh Sóc Trăng,là nơi xuất thân của 6 Hùng để viện trợ,một nhóm được cử ra để tìm những nơi Hùng hay lui tới,thêm nhóm nhỏ cán bộ khác đc phân chia vào vườn bà Dình lùng sục.

6h30 tối,tại sâu bên trong vườn bà Dình.

Cơn mưa bây giờ đã tạnh hạt,vóc dáng của một người đàn ông đang đi khập khễnh từng bước khó khăn,khuôn mặt thấm ước nước như thể đã hứng chịu trọn cơn mưa rào ngày hôm nay,trên tay đang kéo lê theo bộ phận nửa thân người từ bụng xuống chân,cái xác ấy bây giờ đã chẳng còn lại giọt máu nào,chỉ nhô ra là một phần xương sườn dính chút thịt tái nhợt một màu trắng,một màu cùng với kẻ đang kéo lê nửa phần thân xác đó,chính là 6 Hùng.

Chap tiếp : Quá khứ

Vườn Bà Dình

Chap 9

Mưa đã tạnh,nhưng nước mưa vẫn còn động trên những cành cây,gió thổi nhẹ làm nước rơi xuống tạo ra những âm thanh tí tánh nghe thật buồn bã với khung trời tối đen sâu trong vườn bà Dình.

Hai viên công an đang đi tìm kiếm 6 Hùng,là nghi phạm duy nhất đã giết chết cô Phụng,người của cả hai bây giờ đã dính đầy bùn đất,một người cầm chiếc đèn pin nói

-Tôi thấy đã trễ lắm rồi,mà thời tiết lại nhìn như sắp mưa tiếp,chúng ta báo với nhóm còn lại kia là rút lui đi đã,tìm kiếm ban đêm với môi trường lạ như này chẳng may hung thủ nấp sẵn tấn công thì rắc rối to đấy.

người kia nghe thấy liền gật gù cầm chiếc bộ đàm lên nói

-Anh em tạm thờ rút lui,kế hạch tìm kiếm sẽ dời lại vào ngày mai.

Nói xong cả hai viên công an quay lưng đi,thì có một người vô tình làm rơi chiếc đèn pin xuống đất,do tay đã thấm ước trơn trượt,anh ta khôm lưng nhặt thì phát hiện một chuyện gì đó

-Này này! cậu lại đây xem,hình như dưới đất có dấu hiệu của vật gì đó kéo lê một đoạn rất dài này.

Người kia liền chạy đến dung đèn pin để soi thì đúng là như vậy,các nhánh lá khô vẹt về hai bên,cộng với hôm nay mưa cả ngày,đất mềm,nên thấy rõ đc dấu của vật gì đc kéo lên trên đất rất rõ.

Viên công an đứng đậy nhìn theo dấu vết,thì thấy thấp thoáng từ xa dáng của một con người mập mờ sau những thân cây đầy lá,viên công an liền ra hiệu cho người kia gọi bộ đàm yêu cầu viện trợ,vì rất có thể đó là 6 Hùng,hai anh công an từ từ tiến lại gần cái bóng dáng đang đi khập khễnh chậm rãi.

-Kìa anh kia! Là ai mà giờ này ở đây?

Nét mặt vô hồn ấy quay lại nhìn hai người công an,tay phải cầm một con dao yếm lớn,tai trái đang bóp chặt phần chân không còn nguyên vẹn của cô Phụng,dùng đèn pin soi rõ vào thấy cảnh đó thì một viên công an liền nhanh tay móc súng ra la lớn

-Bỏ dao xuống,anh đã bị bắt!!!

6 Hùng bây giờ vẫn không có biểu hiện gì,không bỏ chạy cũng không tấn công,chỉ nhất chân lên đi từ từ về phía hai người công an.
Khi mà viên công an chuẩn bị nổ súng thì bỗng dưng 6 Hùng ngã quỵ hai chân xuống,rồi nằm bẹp xuống đất không còn cử động gì nửa.
Nhóm tìm kiếm còn lại cũng đã tụ hợp đến,tất cả bọn họ nhìn nhau không nói gì,chỉ nhìn vào 6 Hùng và nửa phần thân xác dưới của cô Phụng,mà cảm thấy điều gì đó rất lạ.

Sáng hôm sau.

Trời bây giờ đã hé lên những tia nắng đầu tiên của ngày mới.
Một bóng dáng quen thuộc ở trước cửa nhà ông Chương đang cất tiếng gọi

-Cậu Chương! Có trong nhà không?

-Tôi đây ạ,thầy về rồi đấy à...

Thầy Tư đã đội mưa đi từ lúc trưa hôm qua đến tận bây giờ,mà ông Chương cũng không biết là thầy đi đâu,chỉ nghe thầy nói là đi chuẩn bị một việc quan trọng để vào trong vườn bà Dình.

Cả hai ngồi vào cái bàn giữa nhà quen thuộc,ông Chương tay rót trà cho thầy Tư rồi liền nói

-Chiều tối ngày hôm qua tầm khoản 7h thì công an đã tìm thấy 6 Hùng,và đúng như thầy nói,khi họ tìm thấy thì 6 Hùng đã chết tự bao giờ.
Tôi còn nghe được hai viên công an trong nhóm tìm kiếm 6 Hùng tranh cãi là họ rõ ràng thấy Hùng còn duy chuyển,không hiểu sau khi đến gần thì gã 6 Hùng lại nằm lăn ra và không cử động gì nửa,còn đội trưởng của họ thì lại cho rằng họ hoa mắt,vì theo khám nghiệm tử thi,6 hùng đã chết gần 24h rồi.

Thầy Tư nghe nhưng cũng không bất ngờ gì,vì trước đó thầy cũng đã nói về điều này,nhắm một ngụm trà rồi thầy nói

-Cậu có muốn biết vì sau tôi lại muốn vào khu vườn hoang ấy không? và tại sau gần đây lại xảy ra những chuyện kinh khủng như thế...

Ông Chương im lặng lắng nghe,đưa đôi mắt tò mò về phía thầy Tư,thầy Tư nói tiếp

-Cách đây 43 năm,lúc ấy ta và sư phụ của mình nghe đồn rằng vùng này có một nơi bị ma ám,ai chẳng may lọt vào trong,thì xem như bước chân đến quỷ môn quan.
Sư phụ ta là một người đức độ,đi khắp nơi giúp người tạo phước,vậy nên khi nghe ở đây có một nơi như thế,ông không thể nào làm ngơ được.
Hôm ấy ta vẫn nhớ là tầm 12h kém đêm,ngày 15 tháng 8,ta và người bước vào trong cái khu vườn hoang ấy,mà người dân bây giờ ở đây họ gọi là vườn bà Dình,đi theo nơi bóc ra mùi quỷ khí nòng nặc,ta và sư phụ bắt gặp một cái xác đang phân hủy,là xác của phụ nữ,mái tóc dài phủ lên lớp xương vẫn còn dính chút thịt thối chưa hoàn toàn phân hủy xong,cạnh bên cái xác là một cái hố đang đào dang dở,còn có cả cuốc,xẻng đã bị rỉ xét nằm lung tung trên mặt đất.

Lúc này thầy Tư dừng kể,đôi mắt ông tỏ vẻ u buồn trong thấy rõ,ông Chương thì vẫn chăm chú nghe từng câu chữ,Thầy tư nói tiếp

-Ta vẫn nhớ như in nét mặt của sư phụ mình ngày hôm ấy,ông ta lọ rõ vẻ bất lực trước cái oán khí hận thù mãnh liệt phát ra từ cái xác kia...

(Đoạn dưới sẽ là cảnh thầy Tư và sư phụ ông nói chuyện,và một chút ít quá khứ của thầy Tư"

-Tư,con lại đây nghe ta căn dặn điều này...

Đi nhanh đến chân người thầy phía trước,Tư(thầy Tư năm 16t) ấp úng miệng nói

-Nơi này không ổn sư phụ ạ,xung quanh toàn ma đói,còn cái xác kia,rõ ràng là một con quỷ đang trố mắt nhìn chúng ta...

Ông lão kia xoa đầu Tư rồi cười lớn nói

-Ha Ha,con là người được trời ban cho đôi mắt âm dương,thông minh lại lanh lẹ,sau này con hãy nhớ hành thiện giúp người,còn bây giờ hãy nhớ những lời ta nói,con quỷ đang ở kia nhìn chúng ta,là Oán Quỷ,nó hình thành do lúc chết mang quá nhiều uất hận và giận dữ,lại được mang xác đến đây ngay giờ âm thịnh,dương suy,không biết là vô tình hay cố ý,đã tạo ra khí chất của nó hung bạo như thế,ngay cả ta,cũng không có cánh nào thu phục hay là tiêu diệt...

-TRẢ CON CHO TA.....TRẢ...CON CHO TAAA...

Tiếng gào thét của con Oán Quỷ lúc này vang lên khắp cả khu vườn,hai chân Tư run lên liền hồi,như bản năng của cơ thể mách bảo hãy chạy ngay đi,tiếng ông lão kia lại nói tiếp

-Con yên tâm,nó không thể làm gì được chúng ta đâu,cả ta và con đều có túi tro phật trên người,chưa kể đến 5 loại chỉ TÂY PHƯƠNG A DI ĐÀ PHẬT,NAM PHƯƠNG BẢO SINH NHƯ LAI PHẬT,BẮC PHƯƠNG BẮC KÔNG THÀNH TỰU PHẬT,ĐÔNG PHƯƠNG A SÚC BỆ PHẬT,ĐẠI NHẬT NHƯ LAI PHẬT...

Vừa đọc tên các vị chư phật lên,thì sợi dây đeo trên tay của Tư và ông lão kia nổi lên ánh sáng trong đêm,một anh sáng vô cùng ấm áp,khiến cho tiếng của con quỷ cũng không còn vang lên nửa,ông thầy xoa tay lên đầu tư rồi cười nói

-Thu phục hay tiêu diệt nó thầy trò ta đều không đủ sức,nhưng cũng không thể để nó lọng hành như vậy mãi đc,nhìn khí túc của nó như thế,ta cá rằng nó đã hại không dưới mười mạng người,nếu càng để lâu hơn nửa,ta e rằng số ngườ chết sẻ còn hơn thế...

-Vậy bây giờ làm sao đây sư phụ??

Tư nói với nét mặt lo sợ,ông lão quay sang nhìn cái xác đang nằm kia rồi thở dài một hơi...

-Hãy nhớ lời ta,để có thể khiến loại Oán Quỷ này siêu sinh,chỉ có một cách là tìm căn nguyên lúc chết tại sao lại mang nhiều oán hận như vậy,rồi giải quyết theo cách thỏa đáng,nhưng để làm đc như thế thì tốn rất nhiều thờ gian,nên ta sẻ giao lại cho con chuyện này...

Lúc này Tư hoảng hốt lo sợ,môi run run nói

-Còn sư phụ??? người tính làm gì???

Chap tiếp: TRẤN YỂM

Vườn Bà Dình

Chap 10

-Nếu đã không thể thu phục hay diệt trừ,thì chỉ còn một cách là trấn yểm,tạm thời phong ấn oán khí nó lại nơi đây thôi.

Tư liền đáp

-Nhưng sư phụ từng nói,để phong ấn ma quỷ vào một vùng đất bao nhiêu năm,thì cũng sẽ...hi sinh cả tuổi thọ của mình bấy nhiêu năm? còn tuổi của người hiện giờ...

Ông lão:

-Ha ha ha,ta không phải đã sống quá lâu rồi hay sau...hi sinh cái mạng già này,để đổi lấy an toàn cho người dân lân cận nơi đây,quá lời rồi còn gì nửa...ha ha

Ông lão vuốt chòm râu bạc,vỗ vai Tư nhẹ rồi nói tiếp:

-Khi sáng chắc con cũng đã nghe người bán hàng rong nói,trong trung tâm tỉnh Phong Dinh (Cần thơ) có một gia đình giàu có,không hiểu sao lại liên tục gặp tai họa chết gần như không còn ai,linh tính mách bảo ta rằng,con Oán Quỷ này có liên quan đến gia đình đấy.

Tư:

-Nhưng...nhưng con sợ bản thân mình không làm được,hay là sư phụ hãy tạm gác lại chuyện trấn yểm,rồi cùng con đi điều tra sẽ tốt hơn mà...

Ông lão mặc dù nghe Tư nói nhưng không trả lời,ông chỉ tay ra dấu cho Tư nhìn về phía cái xác,lúc này thì cái xác ấy đã đứng dậy từ lúc nào,trong cái tia sáng mờ ảo của ánh trăng,Tư thấy rõ phần đầu chưa phân hủy hết hoàn toàn ấy,là đôi mắt đen sâu hút,chảy ra hai dòng huyết lệ nhìn về phía Tư.

ông lão:

-Con thấy đấy,cứ mõi giờ trôi qua là oán khí của con quỷ này lại tăng lên như không có điểm dừng,làm sao ta có thể ngó lơ được cơ chứ...
Được rồi,đừng tốn thời gian nửa,sợi xích bạc được ủ trong tro phật trăm năm này ta giao lại cho con,nó sẽ giúp con quãng đường sau này ít nhiều,còn phần ta,ta nghĩ mình có thể phong ấn con Oán Quỷ kia lại đây 50 năm,con đi đi...

Tư biết mình không thể cãi lại lời của sư phự,đưa đôi mắt đỏ hoe đã thấm ước nhìn người lần cuối,ông lão lúc này quay sang nhìn con Oán Quỷ,lấy trong tay áo ra một hạt giống nhỏ rồi đi chậm từng bước đến nó,ông nói:

-Ta biết lúc sống ngươi đã phải chịu điều gì đó rất đau khổ,đến khi chết mới thành ra thế này,nhưng ta cũng không thể làm ngơ nhìn ngươi hại người vô tội được...

Tư quay lưng chạy ra khỏi khu vườn hoang,nước mắt lúc này đã chảy xuống hai gò má cậu trai trẻ,từ năm lên 7 tuổi Tư đã không bình thường,có thể nhìn thấy được vong linh người chết,chính điều ấy đã khiến ba mẹ,anh em của cậu chối bỏ cậu,vất vưỡng khắp nơi đầu đường xó chợ để xin từng miếng ăn,một hôm thì gặp được ông thầy xem bói dạo,thấy Tư tội nên đã cưu mang,đó chính là sư phụ của cậu bấy giờ.
Thấp thoáng đã gần mười năm trôi qua bên cạnh người thầy dạy mình mọi thứ,đến sáng hôm nay khi dừng chân tại một ven chòi lá gần đây xin nước uống,Tư và sư phụ mình nghe một ông bán hành rong cảnh báo đừng đi ngang qua khu vườn này ban đêm,vì họ thấy hai thầy trò là người lạ xứ khác đến,họ bảo rằng nơi đây khi đêm xuống có rất nhiều yêu ma xuất hiện...Tư không ngờ rằng nơi họ nói này,lại là nơi cuối cùng mà thầy trò Tư cùng nhau phiêu bạt.

Mãi chạy đã đến vìa của khu vườn,lúc này sau lưng Tư bỗng có một luồn sáng chạy vọc từ dưới mặt đất,nó phát ra từ nơi hai thầy tro Tư thấy cái xác ban nãy,kèm theo là tiếng những con ma đói gào thét,âm thanh bọn chúng vang vọng lên khắp mọi nơi trong vườn,Tư quay lại phía sau nhìn thì bất ngờ chân va phải thứ gì rồi vấp ngã,lọm khom đứng nhìn thứ mình mới vấp phải ấy chính là một cái bẫy thú,đấy là cái bẫy đất loại lớn nhìn trong rất cũ kỹ,bên dưới là một con trăn bị bẫy đất đè lên người,thân nó to khoảng gần bắp chân của Tư,vốn bản tính lương thiện,Tư lấy hết sức dỡ cái bẫy lên thì con trăn liền vọt mất trong tít tắc,quay lại nhìn nơi phát ra ánh sáng thì không còn nửa,xung quanh bây giờ tĩnh lặng một cách lạ kỳ,không còn tiếng kêu la của bọn ma đói,cũng chẳng có tiếng ếch nhái hay con vật nào vang lên,chỉ duy nhất còn lại là tiếng nấc nghẹn của Tư,đưa tay lên gạt dòng nước mắt,chàng trai trẻ bước đi trong đêm tối,ánh trằng mờ ảo của đêm 15 soi xuống cái vóc dáng nhỏ bé dần dần mờ ảo rồi vụt mất trong màn đêm.

(Hiện tại)

Ông Chương nghe thầy Tư kể lại mà nét mặt ông cũng u buồn,như thông cảm cho số phận lênh đênh của người thầy tốt bụng từng giúp mình..

Ông Chương:

-Vậy cuối cùng thầy có điều tra ra được chuyện gì đã xảy mà khiến cho người phụ nữ kia hóa thành Oán Quỷ hay không?

Thầy Tư thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói:

-Hổ thẹn thật,đến nay đã gần 43 năm,mà ta vẫn không thể tìm hiểu ra được nguyên nhân vì sao để có thể hóa giải oán khí của con quỷ ấy,ta cũng đã đến gia đình mà sư phụ mình căn dặn,nhưng cả gia đình đó được người dân xung quanh đồn rằng từ kẻ hầu đến chủ nhà,chẳng rõ thế nào mà chết gần hết chục mạng người chỉ trong ba đêm ngắn ngủi...

Ông Chương:

-Chẳng còn manh mối gì luôn sao???

Thầy Tư nhấp thêm một ngụm trà rồi nói:

-Người dân quanh đó họ có nói còn lại hai người,là một đứa bé sơ sinh chỉ vài tháng tuổi,và cha của đứa bé ấy,nhưng cũng đã bỏ đi đâu biệt tăm sau vụ việc thảm khóc trong gia đình,còn sống hay đã quy tận,thì không ai biết rõ...

Ông chương:

-Thế còn bây giờ,thầy có liệu tính gì chưa,tôi cũng là người sống ở đây,tôi mong rằng có thể giúp gì đó đc trong chuyện này.

Thầy Tư lấy trong túi vải ra một cái hạt màu trắng sữa,rồi bóp chặc vào tay ông nói:

-Đây là hạt của cây bạch quả,được các sư trên chùa Thiện Phúc Tự làm phép mà ta đã đi hôm qua để lấy về...Cũng chính là loại cây mà sư phụ ta từng dùng để trấn yểm oán khí của con quỷ kia 43 năm về trước...nhưng làm thế thì ta không biết phải ăn nói với sự phụ mình thế nào ở bên kia suối vàng đây...

chap tiếp: Vào Vườn

Vườn Bà Dình

Chap 11

Ông Chương vừa nghe thầy Tư nói vậy thì có vẻ muốn ngăn thầy lại,vì lo cho tính mạng của người từng cứu con trai ông

ông chương :

-Chẳng nhẽ không còn cách nào khác sao? nhưng thầy có nói rằng sư phụ của thầy đã dùng hết sức để trấn yểm con quỷ ấy 50 năm,nếu tính đến nay thì chỉ có 43 năm thôi,không phải còn đến tận 7 năm nửa để tìm cách à? 7 năm tuy nói thế nhưng cũng là thời gian rất lâu chứ có phải vài hôm,và tháng đâu mà thầy lại muốn dùng đến biện pháp cuối cùng ấy...

Thầy Tư nghe ông chương nói thế tuy cũng biết rằng là do ông Chương lo cho sự an nguy của bản thân mình,ông đáp:

-Lý do ấy cũng là điều lạ mà ta suy nghĩ,cách đây một tháng ta có mơ một giấc mơ,trong giấc mơ ta thấy sư phụ mình nói

"cây bạch quả phong ấn linh hồn quỷ dữ kia sắp không giữ nổi nửa,nếu không mau giải quyết sẽ có nhiều mạng người vô tội phải chết"

Chính vì thế nên ta mới về lại nơi này,rồi chứng kiến nhiều vụ việc xảy ra mà cậu cũng thấy. Tuy là phong ấn chưa bị phá vỡ hoàn toàn,nhưng khí túc của Oán Quỷ đã lan tỏa ra khắp nơi,và bởi thế nên các vong ma xung quanh nơi đây mới nhận được âm khí tích tụ,mạnh mẽ dữ tợn lên bất thường,điển hình là con ma da đã hại chết một người vô gia cư nghiện rượu,sau đó xém hại cả con trai cậu là nhóc Văn,tiếp đến là gia đình nhà 6 Hùng,do vong linh của âm binh kia hại mất mạng một cách tàn nhẫn. tất cả chỉ diễn ra còn chưa đến 7 ngày,vậy thì cậu Chương đây cũng có thể nghĩ đến nếu như mặc kệ chuyện này 7 năm nửa,thì nơi đây sẽ như thế nào mà.

Ông Chương nghe thế thì cuối mặt xuống tỏ vẻ buồn bã. Ba mẹ ông mất sớm từ khi ông 18 tuổi,làm thuê làm mướng mấy năm ròng rã ở đất Cần Thơ mới tích góp được chút vốn rồi về cái thị trấn Mái Dầm này mua được mảnh đất nhỏ sinh sống,người ta hay nói "bà con xa không bằng láng giềng gần" hai mươi năm sống ở đây ông cũng mang ơn không ít người xung quanh,nay chuyện nghịch thiên này từ đâu lại xảy đến,muốn nói cho mọi người cũng chẳng được vì không khéo họ lại bảo ông điên,mà không nói thì lại sợ có thêm người phải chết oan uổng.

Thầy Tư nhìn ông Chương rồi như thấu hiểu sự buồn bã trong khuôn mặt ấy,ông nói:

-Nhưng trước hết ta nghĩ mình phải chuộc lỗi với gia đình của người tên 6 Hùng kia đã,ngày hôm ấy chính ta đã thấy sự tình bất ổn,nhưng lại lơ là chủ quan nên mới để cả hai vợ chồng họ chết bi thuơng như vậy,tuy không thể thay đổi được gì hay cứu người chết sống lại,chí ít ta cũng cố gắng đồi hồn của họ về rồi siêu độ,tránh trường hợp sau này lại trở thành cô hồn,dạ quỷ.

Ông chương nghe vậy thì bất ngờ:

-Đồi lại??? Nhưng đồi từ ai ?

thầy Tư:

Phải...là đồi lại hồn của họ từ cái vong âm binh kia. Bản thân ta từ nhỏ đã được khai nhãn âm,do một lần bị sốt thập tử nhất sinh,người khác muốn thấy được ma quỷ thì là do căn duyên,hay là hợp vía,còn các thầy sư,thầy mo nếu muốn thấy thì cũng phải làm phép khai nhãn,riêng ta thì lại không cần như thế. Hôm bắt giữ con ma da,có thể cậu không cảm nhận được vong của gã bượm rượu đã bị chết trước đó khi biến mất có gật đầu cảm tạ ta,còn về việc cậu có thể tận mắt thấy con ma da ấy là do âm khí của nó đang rất thịnh.

Ông Chương:

-Ý thầy là từ lúc hai vợ chồng của 6 Hùng chết,ông không thấy hồn của họ đâu?

Thầy Tư:

-Đúng vậy,khi nãy lúc về đây,ta có đi ngang qua căn nhà ấy,nhưng không thấy bất cứ điều gì,thường thì những người mới chết,hồn của họ chỉ quanh quẩn xung quanh nhà,hoặc gần nơi mà mình sinh sống,vậy thì lý do duy nhất chỉ có thể là hồn phách của hai người đó đã bị âm binh kia bắt đi,giống như con ma da ở gầm cầu kia đã làm với người nó hại.

Ông Chương:

-Nhưng phải đồi lại bằng cách nào? thật sự tôi cảm thấy thuơng xót cho hai vợ chồng nó lắm,tuy chỉ mới dọn về đây ở,nhưng cũng tốt tính và thân thiện với mọi người lắm.

Thầy Tư:

-Tuy là hồn phách đã bị bắt giữ,nhưng nếu đủ điều kiện,ta có thể kéo hồn cậu ấy về trong chút lát,để biết nơi mà âm binh kia giữ hồn họ ở đâu,rồi đến tận nơi ấy hành sự.

Ông Chương:

-Điều kiện?? là như thế nào ạ?

Thầy tư nhìn ông Chương nói:

-Chỉ cần biết đầy đủ họ tên và tuổi của cậu Hùng kia,kèm một món đồ nào đó lúc còn sống cậu ta hay sử dụng là được,ta e là cũng khó,vì cậu Chương đây cũng chỉ là hàng xóm với người tên Hùng ấy,điều đó có hơi bất ngờ để làm ngay được...

Ông Chương lắc đầu thở dài nói:

-Tên tuổi đầy đủ thậm chí nguyên quán thì tôi biết,vì cách đây không lâu,trong một lần đi tiệc cưới của hàng xóm gần đây,bọn tôi có ngồi chung mâm với nhau,khi tất cả đã ngà say thì một ông chung bàn hỏi cậu ấy rằng cậu ta là người Kinh hay là người Khmer,vì vóc dáng của Hùng khá cao lớn lại có nước da ngâm mạnh mẽ của người Khmer. Cậu ta bảo rằng mình là người Kinh thuần ấy chứ,còn mang cả chứng minh nhân dân ra để mọi người cùng xem,họ tên là Phạm Thế Hùng,36 tuổi,nguyên quán Sóc Trăng,gọi là 6 hùng vì mõi bàn chân cậu ta chỉ có 3 ngón do tai nạn để lại,con đồ vật thì...Tôi cũng chịu,những gì liên quan đến cậu ta bên phía công an đã giữ để điều tra,còn thi thể và đồ đạc của hai vợ chồng họ cũng điều được gia đình mang về Sóc Trăng cả rồi...

Ông chương nói đến đây thì như nhớ ra thêm được chuyện gì,ông ta vỗ bàn nhẹ rồi nói lớn:

-À đúng rồi! cách đây hơn một tuần,tôi có mượn câu ta hơn chục cần câu cắm để về bên ngoại cu Văn tìm bắt ít cá,đến khi về thì bận việc lu bu mọi thứ đến nay vẫn chua trả lại được,đống cần câu ấy vẫn còn ở sau hiên nhà tôi kia kìa...Không biết là thứ đó có được không?

Thầy Tư bỗng sáng đôi mắt lên ông nói:

-Được! quá được ấy chứ,vì đó là đồ nghề của cậu ấy khi còn sống,thế nên chắc chắn cậu ta rất tâm đắc và hay sử dụng. Vậy là tốt rồi,chỉ còn đợi đến đêm xuống nửa thôi...À,nhưng cậu Chương đây có thể đi tìm cho tôi ít nhánh dâu tằm chứ,nó cũng là thứ quan trong để kéo hồn cậu ấy về.

Xong cuộc nói chuyên thì ông Chương cũng đi tìm ít nhánh dâu tằm về cho thầy Tư,còn thầy Tư ở lại nhà chuẩn bị một số đồ để tối đến hành sự.

Chiều hôm ấy trời bắt đầu trở gió lạnh,những hạt mưa tí tánh lại tiếp tục rơi xuống kèm theo vài tia chớp sáng lóa khắp vùng,cơn mưa kéo dài hơn 5 tiếng mới nhẹ hạt dần,xung quanh nhà ông Chương bây giờ là tiếng kêu của cóc ếch,và tiếng của những cơn gió thổi lay động các cành cây.

Trong nhà ông Chương trên chiếc bàn giữa là số đồ mà thầy Tư vừa chuẩn bị xong,một cây cần câu tre nhỏ dẻo chuyên dùng để cắm cá đêm của 6 Hùng,một hình nhân được làm từ thân cây dâu tằm to bẳng 2 ngón tay và một bát tro nhan.

Ông Chương:

-Chỉ dơn giản vậy thôi sau thưa thầy?

Thầy tư gật đầu nói:

-Chỉ như vậy thôi..đơn giản là chúng ta chỉ chuẩn bị,còn khó khăn là hồn của cậu Hùng kia,vì khi bị kéo hồn,cậu ta ắt sẻ rất đau đơn,nhưng chỉ có cách này mới có thể cứu được hai vợ chồng họ khỏi tay của âm binh kia dứt điểm

Khi mà đồng hồ đã chỉ đến 12h một phút,Thầy Tư liền đứng dậy lấy một nhúm tro nhan rải lên hình nhân dâu tằm,sau đó lấy kim chít vào đầu ngón tay,nhỏ máu lên tấm bùa màu vàng hình chữ nhật có viết những chữ nho màu đỏ để cạnh đó,miệng ông đọc xì xầm liên hồi,gió bên ngoài bắt đầu thổi mạnh hơn,hai cánh cửa gỗ đập xầm một tiếng lớn làm ông Chương như muốn thoát tim ra ngoài,con mực bên hong nhà khi này kêu lên những tiếng gầm gừ như thể sắp tấn công một ai đó. Lúc này tấm bùa bóc cháy lên ngun ngút rồi tắt lịm nhanh chóng,lần lượt là chiếc cần câu cũng tương tự,rồi đến cái hình nhân bằng dâu tằm,nhưng nó không cháy lên lửa mà chỉ cháy dần từ từ,khói bóc lên một màu đen tuyền kỳ lạ. Bỗng từ đâu tiếng rên la vang vọng lên khắp nhà ông Chương,tiếng la này ông Chương nhận ra khá quen,đúng vậy,là tiếng của 6 Hùng:

-Cứu....Cứu tôi với...hắn đáng sợ lắm..đáng sợ lắm...cây me...ở...cây me...đau quá...cứu tôi...

Cái tiếng rên la ấy dần dần nhỏ lại khi mà hình nhân bằng dâu tằm đang dần tắt,ông Chương bây giờ cả thân người nổi hết da gà lên trong thấy rõ,ông nói với thầy tư với cái giọng run run:

-Đúng...đ...đúng là tiếng của 6 Hùng rồi,nhưng cây me là sao?

Chap tiếp: Vào Vườn #2

Vườn Bà Dình

Chap 12

Thầy tư lấy tay áo lau sơ những giọt mồ hôi trên mặt,ông bình tĩnh nói:

-có nghĩa là vong hồn của hai vợ chồng 6 Hùng đang bị giam giữ trong thân xác của một cây me nào đó ở ngoài vườn kia,cũng dễ hiểu thôi,vì cây me là loại cây có âm khí rất vượng,thế nên các cô hồn dạ quỷ thường trốn vào thân cây ban ngày để tránh ánh sáng của mặt trời. Chắc cậu Chương đây cũng từng nghe các ông bà xưa thường nói,nếu ngã từ trên cây me xuống,thì chỉ cần hơn nửa thước cũng có thể gãy tay chân,cao hơn một tí có khi là chết tức tưởi,đấy không phải câu chuyện để hù trẻ con tránh nghịch ngợm leo trèo,mà hoàn toàn là sự thật.

Ông Chương tỏ vẻ lo lắng,ông nói:

-Vậy...Vậy bây giờ chúng ta ra đó liền chứ hả?

Thật sự thì ông Chương cũng có phần lo sợ,cũng chẳng trách ông được,bản thân ông chỉ là một người bình thường,trước giờ cũng chưa từng thấy ma quỷ,gần đây lại bị kéo vào vụ việc này,và cũng đã hứa với thầy Tư là giúp ông ấy hết những gì mình có thể.
Tuy sợ là sợ thế,nhưng ông cũng không thể để thầy Tư vào trong vườn bà Dình một mình được.

Thầy Tư:

-Không cần quá gấp làm gì,2h sáng chúng ta sẽ ra ngoài ấy,ta dám chắc là cái cây me kia đang tỏa ra chướng khí cực kỳ mạnh,thế nên tìm nó cũng chẳng mất nhiều thời gian đâu,hiện giờ nếu tính là đã hơn canh tý,dương suy mà âm thịnh,bước ra ngoài ấy bây giờ chẳng khác nào nộp mạng cho âm binh kia.

Thầy Tư vừa nói xong thì lấy cái túi vải màu vàng,được khâu bằng chỉ ngũ sắc mà hôm trước đã làm cho cu Văn rồi đưa cho ông Chương:

-Mang nó vào người,còn nửa,bây giờ hãy xích con mực của cậu ở chổ đất thoáng phía nhà sau,làm ngay đi rồi ta sẻ ra chuẩn bị thêm một thứ.

Ông Chương nghe thì đứng dậy làm theo ngay mà không thắc mắc gì,ông cũng biết rõ thầy Tư đã có liệu trước chuyện gì đó. Phía sau nhà ông Chương có một chổ đất thoáng tầm 5m vuông,dẫn con mực ra đến đấy ông lấy một sợi dây dù để nối thêm vào sợi xích,buộc con mưc vào cột nhà sau có phần hơi liệu xiệu. thầy Tư bấy giờ cũng đã ra đến,trên tay ông cầm 3 đồng xu bạc,ông không nói gì mà lụi khụi chôn 3 đồng xu xung quanh con mực.

Thầy Tư:

-Có phải một lát nửa chúng ta có thể đi từ phía nhà sau này là có thể ra đến vườn bà Dình không?

Ông Chương liền đáp:

-Đúng rồi,chỉ cần đi qua cây cầu gòn nhỏ bắc qua mương phía trước,là đến ranh của miếng vườn ấy,lúc trước 6 Hùng nó hay đến đoạn mương nước ấy cắm câu...

Nói đến 6 Hùng thì ông Chương dừng lại rồi thở một tiếng dài buồn bã,ông tiếp:

-Chỉ mơi đây thôi mà...hai vợ chồng nó lại chết bi thuơng đến vậy...

Thầy Tư nghe thì nói:

-Chuyện cũng đã xảy ra rồi,trách là trách ta có phần chủ quan. Nhưng cũng là cái số rồi,phàm là con người,có sinh thì ắt có tử,cũng chẳng biết làm sau đươc,cứ xem như trời kêu ai người ấy dạ...

Thầy Tư ngước mặt lên trời,đôi mắt ông lộ rõ sự mệt mõi,bây giờ thì mưa cũng đã tạnh hẳn,làm lộ ra vần trăng lưỡi liềm trong đêm mập mờ sau những đám mây mù huyền ảo.

Thầy Tư

-Đến giờ sửu rồi,nửa canh giờ nửa chúng ta sẻ ra ngoài ấy. Còn bây giờ cậu mang thêm hai cây cần câu cắm của 6 Hùng ra đây giúp ta.

Ông Chương liền vội bước vào cửa nhà sau,lấy ra hai cần câu cắm rồi đưa cho thây Tư,ông nói:

-Còn phải dùng đến thứ này nửa sao thưa thầy?

Thầy Tư:

-Cần chứ,cũng phải có vật gì đó để lưu giữ hồn phách họ lại,và nó chính là thứ này đây. Cẩn trắc vô áy náy,cậu nghe và nhớ rõ đây,lát nửa khi ra đến ngoài ấy,sau khi ta bắt hồn của vợ chồng họ rồi gửi vào hai cần câu,thì chắc chắn con âm binh kia cũng xuất hiên,lúc ấy thì hãy chạy nhanh về đây rồi ngồi cạnh con mực,còn ta có xảy ra chuyện gì cũng không được chạy đến gần,cái túi chỉ ngũ sắc kia cũng không giữ được mạng cậu lâu nếu như giáp mặt với con âm binh kia đâu.

Thầy Tư lấy trong túi vải ra hai lá bùa nhỏ rồi đưa cho ông Chương ông,ông nói tiếp:

-Cầm chặc hai lá bùa này,đây là bùa ẩn ma,thứ này sẽ giúp cho hồn hai vợ chồng họ có thể đến cạnh con mực,nhớ rõ,nếu rơi hai lá bùa này,thì chỉ cần một tiếng sủa của con mực cũng đủ làm hồn họ tan biến theo hư vô.

Ông Chương cầm hai cần câu với hai tấm bùa thầy Tư đưa mà tay run lẩy bẩy,ông nuốt nước bọt rồi nói:

-Tôi hiểu rồi,thầy cứ yên tâm,nhưng thầy nói thầy có chuyện gì...là sao ạ,có nguy hiểm không?

Thầy Tư:

-Cậu cứ yên tâm,bản thân ta có cách giữ an toàn cho mình. khi đồi lại được hồn của hai vợ chồng họ,thì cậu hãy rời đi nhanh như ta đã dặn,lúc ấy ta sẽ giữ chân âm binh kia lại tránh nó đuổi theo,tuy là nó chẳng hại được ta,nhưng với khả năng của ta cũng chắc biết có thể làm gì nó được hay không,nên mới chuẩn bị con mực này ở đây đề phòng có chuyện bất trắc.

Như đã hiểu được mọi chuyện,ông Chương cũng chẳng hỏi gì thêm nửa mà chỉ để đầu óc thoải mái để nhớ những lời thầy Tư căn dặn.

Đã đúng 2h sáng,hai người họ lần theo đường sau nhà ông Chương mà đi thẳng vào vườn,bước qua cây cầu gòn nhỏ là đến ranh của khu vườn,cảnh vật bên trong vô cùng huyền ảo khi mà ánh đèn pin đội đầu soi sáng lấp lóe qua màng sương đêm khe lạnh,những cơn gió thổi nhẹ qua các cành cây tạo ra một anh thanh xọt xoạc đi khắp nơi.

Đi sâu vào trong được chỉ chưa tới 10 phút,thầy Tư bỗng đứng khựng lại,miệng ông lẩm bẩm gì đó một lúc,rồi ông nói ra thành tiếng:

-Ta cảm nhận được rồi,là giọng của họ đang khóc la rất thê thảm...

Nói vừa dứt thì thầy Tư tăng tốc đi nhanh về trước,ông Chương cũng cố chạy sát gót theo sau,độ tầm hai trăm mét thì thầy Tư đứng lại ông nói:

-Chính là cái cây này!

Phía trước mặt của thầy Tư và ông Chương là một cái cây me khá lớn,cao tầm chục mét,bên trên là lá và nhánh dày đặt,nhìn lên chỉ thấy một màu đen kịt,cạnh bên thân cây có một mương nước nhỏ dài khoản hai tầm đất.

Thầy Tư:

-Mau mang hai cây cần câu lại đứng gần cây me đấy,khi nào ta ra hiệu thì lập tức chạy nhanh về như ta nói khi nãy!

Thầy Tư liền lấy trong túi vải mình mang theo ra một cây đinh bạc,một cây búa nhỏ,kèm một lá bùa màu vàng,ông đặt lá bùa lên thân cây me rồi dùng cây đinh ghim xuyên qua lá bùa,lấy búa gõ nhẹ vào,cây đinh bạc dính vào thân cây me một xíu,miệng ông đọc xì xầm những thứ khó hiểu,mõi lần dùng búa gõ nhẹ vào cây đinh,là miệng ông lại đọc những câu chú nhanh hơn,phía trên những nhánh của cây me bắt đầu run lên dữ dội,nước mưa tụ trên ấy từ cơn mưa ban chiều rơi xuống làm ước cả người thầy Tư và ông chương.

Ngay lúc này ông Chương cũng nghe được tiếng khóc la phát ra từ cây me,có giọng của phụ nữ lẫn đàn ông:

-CỨU...TÔI...ĐAU QUÁ...A...A..

Ông Chương nghe trong tiếng la khóc ấy là cái giọng rất quen,phải,chính là giọng của vợ chồng 6 Hùng,tiếng la khóc ngày càng lớn hơn sau mõi lần thầy Tư gõ búa,hai chân ông Chương bấy giờ run lên liên hồi,như muốn bỏ chạy thật nhanh khỏi nơi đây.
Ông Chương khẽ đưa mắt nhìn xung quanh,rồi ngó xuống cái mương nhỏ cạnh cây me,ông thấy dưới mương như thể nước đang sôi ùn ục,có thứ gì đó nhô lên lộ dần khỏi mặt nước.

Một cái đầu người ló hẳn lên trên mặt nước mương,đôi mắt đen tuyền sâu hút đang hướng từ dưới nhìn về ông và thầy Tư,tim ông Chương bây giờ như muốn nhảy thoát ra lòng ngực,ông run rẩy miệng lấp bấp:

-Th...Thầ..y...Thầy...Ơ..i

Bỗng giọng của thầy tư cất lớn lên

-Lệnh sai hồn! XUẤT!

Tiếng khóc la bây giờ không còn phát ra nửa,hai cây cần câu ông Chương cầm trên tay như nặng trụy xuống,rồi bỗng trở lại nhẹ như thường,tiếng thầy Tư nói lớn thêm lầm nửa:

-Chạy đi!

Chap tiếp: Trả Ơn

Vườn Bà dình

Chap 13

-Chạy đi!

Ông Chương nghe thấy thế thì nhắm mắt định thần lại hai giây,nắm chặt hai cây cần câu rồi quay lưng tính chạy,nhưng cái chân phải của ông bỗng dưng không nhấc lên được,ngó xuống nhìn thì có một bàn tay nắm chặt lấy chân của mình.

Cái thứ mà khi nãy ông Chương thấy trên mặt nước mương đã bò lên bờ từ khi nào,nó khoác một chiếc áo lính màu xanh lục,tay chân ốm tông teo,mặt trắng đụt như sữa,trên khuôn mặt ấy ông còn thấy cả gân bên trong,những sợi gân mặt của nó trong rất lạ khi mà cái đèn pin đội đầu của ông soi xuống thấy rõ,nó như những con giun đất bò quặn quại bên trong da thịt.

Ông Chương bây giờ không còn đủ bình tĩnh nửa,khi cái tay gớm ghiếc kia đang chạm vào chân ông,ông té ngã về phía sau,cả người lạnh toát,miệng há hốc không nói được gì,nhìn sang phía thầy Tư...

-Nghiệp súc!!!

Tiếng của thầy Tư la lên lớn,trên tay thầy bây giờ là sợi xích bạc,thứ mà đã từng trói chặt con ma da và cu Văn lại cùng nhau,thầy Tư dùng sợi xích đánh mạnh vào cái tay đang bóp chặt chân của ông Chương,sợi xích của thầy Tư như một con dao bén,đánh đứt lìa cả tay con âm binh,cánh tay kia lập tức cháy đen rồi hóa tro,còn con âm binh thì kêu lên những tiếng gai người,nằm lăn lộn trên mặt đất,nó nôn thốc tháo ra từ miệng những con rắn,con ếch đầy nhớt nhao đang phân hủy.

Thầy Tư:

-Còn ăn được cả những thứ hiện hửu,đúng là yêu nghiệp mà!

Thầy Tư bấy giờ liền đưa tay niệm chú,sợi xích bạc phát sáng lên rồi tự động bay đến cuốn lấy người con âm binh lại như một cục nam châm hút vào sắt thép,nó nằm quằn quại trên đất kêu la,thầy Tư vừa niệm những câu chú,vừ đi đến gần nó. Bước đến gần con âm binh độ tầm hai bước chân,nó bỗng dưng không kêu la nửa,mà ngước mặt lên nhìn thầy Tư nở một nụ cười quỷ dị,mắt và miệng nó như những cái hố đen sâu thẳm không đáy,nó cũng bắt đầu xì xầm những câu tương tự như thầy Tư,thầy Tư nghe thấy thì lộ rõ ra vẻ mặt bất ngờ,sợi xích đang cuốn lấy người nó dần tắt lịm đi ánh sáng,mà chuyển qua một màu đen kịt.

Ông bất giác lùi về sau mấy bước,mặt ước sũn cả mồ hôi mồ kê,thầy Tư la lớn:

-CHẠY ĐI,TA THUA RỒI!

Ông Chương từ nãy đến giờ vẫn chưa định thần lại được hoàn toàn,nghe thầy Tư nói thế lại khiến ông thêm sợ hãi,ông lấp bắp nói:

-Nhưng...nhưng còn thầy?

Thầy Tư:

-Nhanh lên,hoặc ta và cậu đều chết!

Ông Chương nhìn nét mặt của thầy Tư thì cũng hiểu rõ vẫn đề,vội đứng dậy rồi chạy một mạch về phía nhà.

Sợi xích bạc bây giờ đã đứt lìa ra từng đoạn nhỏ,con âm binh kia đang nhìn thầy Tư cười lên những tiếng vang vọng khắp khu vườn,thầy Tư:

-Ta...ta không ngờ...

Nói chưa dứt câu thì từ miệng ông nôn tháo ra máu đen,bước chân loạng choạng ngã về phía cái mương nhỏ. Trước khi rơi hoàn toàn xuống mương nước,ông chỉ còn sức thì thào ra một câu:

-Con xin lỗi người...sư phụ...

Cả người ông chìm dần xuống nước,bấy giờ trông đầu thầy Tư hiện lên những ảo ảnh mơ hồ

"Đúng thật là lợi hại,sợi xích bạc của sư phụ cứ như một pháp bảo vậy,con chưa bao giờ thấy người dùng nó mà thất bại trước yêu ma nào,sau này con cũng muốn có một cái như người"

Ông lão kia nghe cậu học trò hí hửng thì vuốt chòm râu bạc nói:

"Chỉ là con chưa gặp được loại yêu ma nào có âm khí lớn mạnh nên mới nói vậy,trên đời này thật ra còn rất nhiều thứ cả ta và con điều không biết được,nên đừng bao giờ quá chủ quan."

Thầy Tư đã mất đi nhận thức hoàn toàn,tất cả bây giờ trong đầu ôngchỉ còn là bóng tối.

Con âm binh kia thấy thầy Tư ngã xuống mương thì lại càng cười lớn hơn,rồi nó nhìn về hướng của ông Chương vừa chạy khỏi,nó bước đi theo hướng đó,miệng nó vẫn phát ra một nụ cười man dại rồi vụt biến mất dần sau những tán cây.

Từ nãy đến giờ ông Chương vẫn cứ chạy chối chết,lâu lâu ông vẫn không quên nhìn lại phía sau,nhưng bây giờ phía sau ông hoàn toàn tĩnh lặng,không còn bất cứ âm thanh nào phát ra từ đấy nửa. Phía trước mặt ông là cây cầu gòn,cũng đã sắp đến nhà mình,bước qua cây cầu vội vã rồi ông quay lại phía sau nhìn một lần nửa,ông thấy lấp ló một dáng người đang bước đến,ánh sáng của cái đèn pin đội đầu soi thằng vào chính là con âm binh khi nãy,nó đã đuổi theo ông đến tận vìa của khu vườn.
Không thể nghĩ gì nhiều hơn nửa,ông dùng hết sức bình sinh để chạy tiếp thật nhanh về phía sau nhà,sâu trong tâm ông Chương cũng biết rõ,nếu nó đã đuổi theo đến tận đây,thì thầy Tư bây giờ đang lành ít dữ nhiều.

Chạy đến chổ con mực còn độ hai mét,vì quá mệt nên ông tự vấp chân vào nhau té ngã,đầu đập mạnh xuống nền đất ngất xỉu,ông vẫn nắm chặt hai cây cần câu và lá bùa ẩn ma trong tay.

Đứng gần cái thân thể lấm lem bùn đất của ông Chương nằm đó là con âm binh,nhưng nó không dám tiến lại gần hơn nửa,miệng nó gầm gừ lên tỏ vẻ giận dữ vì thứ trước mặt mình,chính là con chó mực. Ánh mắt con mực nhìn thẳng vào cái dáng thấp thó đang đứng cạnh chủ mình,nó nhe bộ nanh sáng bóng gầm gừ,tư thể sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào,nhưng sợi xích buộc vào cổ khiến cho nó không thể tiến lại gần hơn.

Biết rõ khả năng của mình yếu thế hơn,con âm bình lùi dần lại phía sau,bỗng lúc này một âm thanh cất lên vang vọng khắp vùng:

Ò...Ó..O...O.....!

Đã hơn 3h sáng,tiếng gà gáy cất lên như xé tan đi không gian tĩnh mịt của cả vùng trời còn tăm tối,con âm binh nghe âm thanh ấy thì nó cũng thét lên như cực kỳ khó chịu,tiếng thét của nó làm cho con mực càng tỏ ra dữ tợn,con mực lao mạnh về phía trước,cái đoạn dây dù nối vào sợi xích đang buộc nó bỗng đứt,lập tức con mực lao thẳng đến phía trước vồ vào kẻ đang đang la hét.

Những tiếng gầm gừ của con mực lẫn tiếng thét của âm binh kia cũng không còn nửa sau một hồi vang lên dữ tợn.

5h30 sáng,ông Chương vẫn nằm bất động ở đó,ông đang chìm vào một giấc mơ kỳ lạ,ông thấy mình đứng nhìn một người phụ nữ ăn mặc như thời phong kiến,độ tầm hơn 40 tuổi,thái độ rất dữ tợn,dùng đôi guốc gỗ mang ở chân đạp mạnh vào mặt cô gái nằm dưới nền gạch tàu,khuôn mặt của cô gái nằm dưới máu me be bét,ông Chương lao vào ngăn cản nhưng tay ông lẫn cả người lại xuyên qua người phụ nữ kia như là ảo ảnh,ông cố gắng la lên lớn nhưng cổ của ông hình như có gì chặn bên trong,không thoát ra được câu gì. Người phụ nữ dữ tợn kia bỗng dừng chân lại,đôi guốc gỗ dưới chân ước đẫm máu,mặt bà ta cũng dần biết dạng,đôi mắt hút sâu vào trong,đổ ra hai dòng huyết lệ,rồi quỵ chân gục đầu xuống bất động,còn người con gái đang nằm dưới nền gạnh tàu kia lại đưa mắt nhìn thẳng vào ông Chương nở một nụ cười quái dị nói:

-Con...Đây...rồi....

Tiếng con mực bỗng đánh thức ông Chương dậy,mở mắt ra thấy mình đang nằm sấp dưới đất,trên tay vẫn cầm hai cây cần câu,trời bây giờ đã ló lên những ánh sáng đầu tiên của ngày mới.

-Thầy Tư...?

Ông Chương nói bằng cái giọng yếu đuối,chợt nhớ ra chuyện đêm qua,liền vội vã đứng dậy chạy vào nhà,đặt hai cây cần câu lẫn lá bùa ẩn ma lên chiếc giường cạnh bếp,rồi lấy hết sức chạy nhanh ra ngoài vườn,nơi đêm qua thầy Tư còn ở lại khi ông chạy về.

Vừa chạy ông vừa hồi hộp lo lắng,ông vẫn nhớ rõ đêm qua con âm binh kia đã đuổi theo mình đến tận cây cầu gòn gần nhà,còn thầy Tư lại chẳng thấy đâu,càng nghĩ ông lại càng thấy sợ hãi và lắng cho oan toàn của thầy Tư

Đã đến nơi đêm qua,ông Chương thở hổn hển,lấy tay lau mồ hôi đầm đìa trên trán,nhìn về phía cây me thì ông té ngữa về sau,miệng há hốc không thốt ra lời,hai chân run lẩy bẩy khi thấy cảnh tượng trước mặt:

-Cái...cái gì..cái gì kia???

chap tiếp: Trả Ơn#2
Vườn Bà Dình

Chap 14

Trước mặt ông chương nơi gần cây me đêm qua là một con trăn đang cuộn tròn trên mặt đất,con trăn to lớn một cách bất thường,cái đầu của nó nhìn sơ qua cũng đã thấy to xấp xỉ gần bằng người ông Chương,trên lưng con trăn còn có một vết sẹo lớn nhìn rất rõ. Ông Chương bấy giờ cũng chẳng còn sức lực đâu nửa mà chạy,ông thẩn người ra nhìn con trăn mà nghe rõ từng nhịp tim của mình đang đập loạn xạ.

Nó đưa đôi mắt đỏ hoe rồi nhìn về phía ông Chương một lúc,cơ thể nó bây giờ dần dần giãn ra,bên trong cái cơ thể cuốn tròn của nó từ nãy đến giờ chính là thầy Tư. Nó dùng cái đuôi của mình hạ người thầy Tư nhẹ nhàng xuống mặt đất rồi lặng lẽ bò đi,đầu không ngoảnh lại,ông Chương vẫn chưa dám tin vào mắt mình, khi thấy con trăn đã bò đi xa,ông hít một hơi sâu rồi đứng dậy đi đến gần thầy Tư đang nằm trên đất,đưa tay lên mũi thầy thì ông Chương thở phào nhẹ nhõm vì hơi thở của thầy vẫn còn đều,ngó về phía con trăn đã bò đi thì ông Chương không còn thấy nó đâu nửa,lúc này tiếng nói cất lên từ thầy Tư:

-Đừng nhìn theo...nó đã không quay đầu lại thì đừng nhìn theo...

Nghe giọng của thầy Tư yếu ớt nói lên thì ông Chương tỏ vẻ vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt:


-Thầy...Thầy không sao chứ...cảm ơn trời phật,vừa ban nãy tôi còn cứ nghĩ thầy đã...

Những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt của người đàn ông đứng tuổi,vì bây giờ ông biết rõ ân nhân của con trai mình vẫn bình an vô sự,thầy Tư dần mở đôi mắt ra chậm rãi,trên áo ông vẫn còn động lại vết máu đen đêm qua,ông nói:

-Cứu vật vật trả ơn,hại vật vật trả đũa,ta cũng đã nghĩ bản thân mình đêm qua không còn cách nào có thể sống được,vậy mà giờ lại có thể ở đây nói chuyện với cậu,đúng là ý trời muốn ta sống tiếp,để giải quyết hết mọi chuyện ở đây mà...

Ông Chương:

-Được rồi,chí ít bây giờ thầy đã không sau,để tôi dìu thầy về nhà trước,mọi chuyện khác khoan hãy nói.

Bống dáng của hai người đàn ông đang kè nhau về trong khu vườn tờ mờ sáng,những tiếng chim hót bây giờ cũng đã vang lên khắp nơi,báo hiệu một ngày mới lại đến.

Sau khi về đến nhà thì thầy Tư vẫn ko quên hỏi về hai cây cần câu đêm qua,tất nhiên mọi thứ vẫn an toàn,thầy Tư ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào vách nhà sau nhìn trong rất mệt mỏi,ông nhờ ông Chương mang hai cây cần câu ra cho mình,bấy giờ con mực từ đâu đi lại cạnh chổ thầy Tư ngồi,nó quẩy nhẹ đuôi cụp tai lại liếm vào cái phần áo dính máu trên người thầy Tư,ông khẽ cười rồi nói với nó:

-Đúng thật là linh vật,việc mà ta làm không được,nhưng người lại làm rất tốt,ngươi lại cứu chủ của mình thêm một lần nửa rồi..ha..ha...

Ông Chương lúc này cầm hai cây cần câu ra rồi nói:

-Giờ phải làm sau nửa thưa thầy?

Thầy Tư:

-Cậu biết nơi đang làm ma chay cho vợ chồng 6 Hùng chứ?

Ông Chương:

-Tôi chỉ biết là ở Sóc Trăng thôi,còn cụ thể nơi nào của Sóc Trăng thì tôi cũng không rõ...

Thầy Tư

-vậy chắc là phải nhờ cậu nửa rồi,cậu cứ đi về hướng Sóc Trăng,sẽ tự động biết phải đi đến đâu thôi,khi đến nơi rồi thì đưa hai cây cần câu này cho người thầy tụng ở đó,ông ta cũng sẽ hiểu vấn đề,và nhớ,trên đường đi tuyệt đối không được nói chuyện với bất kỳ ai.

Đã khá thấm mệt nên ông Chương cũng không hỏi gì thêm,ông dắt con xe máy tàn của mình rồi mang hai cây cần câu lên đường ngay theo lời thầy Tư căn dặn. Và quả đúng như lời thầy nói,trong tiềm thức của mình,ông Chương cứ như rõ là biết phải đi đến đâu,ông rẽ qua nhiều ngã ba,ngã tư mà không chần chờ suy nghĩ. Đã đi khoản hơn nửa tiếng,rẽ vào một đoạn đường đất ven con sông nhỏ,cảnh vật ở đây mang đậm nét của Miền Tây dân dã,lâu lâu ông lại thấy có những chiếc vỏ lãi lướt trên sông,trên bờ là những căn nhà lá cạnh mé đường đi,cách mấy trăm mét mới có một nhà dân như vậy sinh sống.

Đi trên đoạn đường ấy khoản hơn 15 phút,ông Chương bây giờ nghe được tiếng kèn trống đám ma,kèm theo là tiếng khóc bi thuơng. Dựng chiếc xe trước hàng rào bông bụp của căn nhà lá xụp xẹp kia,cầm trên tay là hai cây cần câu,nhìn vào cái khung cảnh tang thuơng ấy mà khiến người ta không khỏi đau lòng,ngó vào thì lập tức ông thấy có một ánh mắt từ trong đang nhìn ra ông tự bao giờ,người đó mặc một bộ đồ nhà sư,nét mặt phúc hậu,đang đi dần từ trong nhà ra phía ông,đến đứng trước mặt ông Chương,ông thầy sư kia nói:

-Cảm ơn thí chủ,bây giờ thì ta có thể làm lễ cầu siêu được rồi.

Ông thầy kia đưa tay lấy hai cây cần câu rồi lặng lẽ đi vào trong,ông Chương cũng không quên vào thắp nhang cho hai vợ chông 6 Hùng xong mới ra về. Vừa lên xe đề máy chạy,bỗng dưng ông Chương nổi sửng hết da gà,ông nghe rõ giọng của ai đó đang thì thầm phía sau mình:

"Vợ chồng em cảm ơn anh nhiều lắm"

Ông giật nảy mình,quay nhìn lại phía sau thì không thấy gì cả,thở dài một tiếng ông Chương nói nhỏ trong miệng:

-Chắc là vợ chồng nó rồi,chứ không thì làm sao mình biết đường mà đi được đến đây...

Trong thoáng chóc thì ông có cảm thấy trong lòng như nhẹ nhõm điều gì. Cứ vậy mà vừa mãi mê suy nghĩ về nhiều chuyện,đã về đến nhà bao giờ chẳng hay,mở cái cửa nhà thì thấy thầy Tư đang nằm trên chiếc giường trước nghỉ ngơi,ông Chương thở dài một tiếng,nét mặt ông nhìn thầy Tư mà cảm thấy thuơng xót:

-Đáng lẽ ở cái tuổi này,người ta đang sum vầy bên con cháu,vậy mà ông ta lại lao lực,khổ sở vì chuyện của thiên hạ...

Bản thân ông Chương cũng cảm thấy mệt mỏi vì vừa đi đường xa về,đi vào nhà sau ông nằm lên chiếc giường,mặt ngước lên trần nhà nghĩ về nhiều thứ,rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Lần này ông lại mơ giấc mơ đêm qua,vẫn là hai người lần trước,nhưng lần này thì khác một chút,không phải là người phụ nữ đứng tuổi kia ở thế chủ động,mà là cô gái trẻ,cô ta đang dẫm đạp lên mặt của người phụ nữ đứng tuổi,miệng cười lên điên dạy,người phụ nữ nằm dưới chân cô ta thì mặt không biến sắc,mở đôi mắt to ra nhìn về phía ông Chương,miệng bà ta nói ra gì đó rất nhỏ,ông Chương cố gắng lắng tai nghe,nhưng không được,,mọi thứ âm thanh điều bị lấn át bởi tiếng cười điên dạy kia,tiếng cười có kèm theo chút đau thuơng,tuổi hờn...

Ông Chương bỗng giật nảy mình dậy vì tiếng lục đục trước nhà,mồ hôi đầm đìa trên tráng,phải định thần một lúc ông mới có thể bình tĩnh trở lại. Bước xuống giường đi ra nhà trước,ông thấy thầy Tư đang ngồi ở cái bàn giữa,tay cầm ly trà,đưa đôi mắt nhìn ra ngoài sân,nét mặt suy tư,lo lắng,bầu trời bấy giờ đã hơi sập tối. Ông khẽ bước đến gần thầy Tư ngồi xuống

Ông Chương:

-Con âm binh đêm qua...liệu nó có tiếp tục hại người nửa không thưa thây?

Thầy Tư không trả lời ngay mà miệng lớn gọi con mực bên hong nhà chạy vào,con mực quẩy đuôi đi vào cạnh chân thầy Tư,ông vuốt nhẹ đầu nó rồi nói:

-Khi sáng chúng ta trở về,ta thấy ở sân sau có một khối tà khí vất vưỡng trên đất,đang bị ánh mặt trời thiêu rụi,lúc đó miệng con mực cũng tỏa ra thứ tà khí tương tự như vậy,có thể nói,đêm qua nó đã rất vất vả để làm thứ mà ta không thể làm...

ông Chương:

-Ý thầy là...

Thầy Tư:

-Đúng vậy,chính con mực đã đánh bay hồn phách của âm binh kia
"giờ dần canh 5,âm kê báo hiệu,3 xu nằm thổ,hắc cẩu duyệt ma"

Lấy trong túi ra 3 đồng xu bạc bây giờ đã chuyển màu đen kịt thầy Tư nói tiếp:

-Thứ này đã hút bớt một phần âm khí của âm binh kia,cộng với tiếng gà gáy đầu ngày làm cho nó suy yếu,và chó mực trước giờ luôn là khắc tinh của ma quỷ,vậy nên cho dù âm binh kia có thế nào đi nửa cũng phải chịu trận,chuyện này cũng phải nói là có phần may mắn do tiếng gà gáy bất chợt...

Ông Chương nghe Thầy Tư giải thích thì cũng có phần yên tâm ông nói:

-Đêm qua khi nghe thầy nói chạy hoặc cả hai cùng chết,tối cứ nghĩ là...

Thầy Tư:

-Đúng thật là ta đã thua nó,vì quên rằng khi xưa âm binh kia đã từng đi theo phụng sự thầy phép,nên việc nó có thể học được bùa chú cũng là lẽ thường,nếu không có con trăn mà khi sáng cậu nhìn thấy,thì bây giờ ta cũng đã đoàn tụ với sư phụ mình nơi suối vàng rồi.

Nghe Thầy Tư nhắc đên con trăn ấy thì ông Chương khẽ lạnh sống lưng,ông nói:

-Trăn thì tôi đã gặp nhiều rồi,còn một con to như vậy thì quả thật là lần đầu trong thấy,ở đây cũng đã hai mưới mấy năm,tôi còn không biết có một con trăn như thế sống ngoài vườn...Nhưng tại sao nó lại cứu thầy???

Thầy Tư:

-ha...ha,cái đêm mà ta rời khỏi khu Vườn cách đây hơn 40 năm đã từng cứu nó khỏi một cái bẫy đất,ta nhận biết được cũng là nhờ vào vết sẹo trên lưng nó,cũng không ngờ là sau này nó lại cứu mình một mạng như thế...đúng thật là cứu vật,vật trả ơn mà...

Ông Chương gật gù như hiểu được mọi chuyện,lúc này bụng ông cũng kêu lên vì đói,ông Chương cười rồi nói:

-Sáng giờ tôi và thầy cũng chưa có gì bỏ bụng nhỉ,để tôi xuống sau bếp nấu gì rồi chúng ta cùng ăn.

Đêm hôm ấy hai người họ cũng chẳng ai nói gì về vấn đề liên quan đến khu vườn cả,phần vì mệt mỏi,phần vì ông Chương cũng biết chưa có cách nào để giải quyết vong hồn của Oán Quỷ ngoài kia,cứ vậy mà hai người để đêm trôi qua trong sự tĩnh lặng.

Đêm hôm ấy ông Chương lại tiếp tục mơ giấc mơ quái quỷ như lần trước,nhưng lần này ông có phần bình tĩnh hơn trong mơ vì nó đã lặp lại lần thứ 3,người phụ nữ kia lần này vẫn nhìn về ông với đôi mắt mở to,miệng cố nói ra gì đó,và lần này ông Chương đã nghe được tiếng thì thầm ấy

"Phong Dinh bóng cầu che lấp lối,căn nhà đơn lẻ cạnh bờ sông,có người neo đơn nhiều năm tháng,đến thử một lần rõ thực hư"

Ông Chương mở to mắt ra ngồi bật dậy,giấc mơ lần này rõ hơn hai lần trước rất nhiều,ông cảm thấy có gì không ổn trong giấc mơ,ngó nhìn ra ngoài trời thì vẫn còn tối om,bước ra nhà trước xem đồng hồ thì chỉ mới hơn 3h sáng,ông ngồi xuống bàn giữa nhà mà vẫn còn suy nghĩ về giấc mơ kỳ quái kia,lúc này tiếng nói bên giường thầy Tư cất lên:

-Có gì mà mặt cậu xanh xao vậy,gặp ác mộng à?

chap tiếp : Sự thật

Vườn Bà Dình

Chap 15

Quay sang nhìn thấy thầy Tư cũng đã thức giấc,ông Chương nói:

-À vâng,thầy dậy sớm thế,cả ngày hôm qua đã mệt mỏi rồi,thầy nên cố nghỉ ngơi,kẻo đổ bệnh ra lại khổ.

Thầy Tư đứng dậy cũng đi qua chiếc bàn cùng ngồi với ông Chương,ông nói:

-Nghỉ ngơi thì đúng là tốt,nhưng nó cũng chẳng thể làm tâm trạng của ta bây giờ thoải mái hơn được...

Thầy Tư rót trà ra ly rồi nhìn ông Chương,bỗng dưng ông cau mày lại rồi đặt ly trà xuống ông nói gấp:

-Sao lại như vậy được?

Thầy Tư nói xong thì kề mặt lại gần thái dương của ông Chương nhìn rõ trong sự bỡ ngỡ,thầy Tư nói tiếp:

-Cậu chỉ mới bỏ lá bùa ẩn ma của ta ra khỏi người khi nãy thôi đúng chứ?

Ông Chương:

-À đúng rồi ạ,khi nãy chuẩn bị ngủ tôi mới nhớ ra là mình vẫn để nó trong túi,nên lấy ra bỏ ở đầu nằm trên giường ngủ nhà sau ạ,nhưng...nhưng có chuyện gì sao?

Thầy Tư:

-Trên người cậu có một chút âm khí,âm khí này ta cảm nhân được rất quen thuộc,nó cùng một loại với con Oán Quỷ ngoài kia...chỉ khi cậu bỏ lá bùa ta đưa cho cậu đêm qua thì ta mới nhận ra,nhưng điều này thật vô lý,cậu chỉ mới ra ngoài ấy một đêm,lại chưa đi đến gần nơi phong ấn,thì làm sao có thể bị nhiễm âm khí của con Oán Quỷ kia được cơ chứ...trừ khi...

Nghe thầy Tư nói vậy thì ông Chương lại nhớ đến giấc mơ ma quái kia,ông nuốt nước bọt rồi nói:

-Thật...thật chứ? đúng là tôi cũng cảm thấy kỳ lạ từ đêm qua đến nay,bản thân cứ mơ liên tục một giấc mơ giống nhau,nhưng thầy bảo trừ khi là sao?

Thầy Tư:

-Không,không có gì,ta nghĩ hơi xa rồi,cậu cũng không cần hốt hoảng,chỉ là một chút âm khí thôi,nó không ảnh hưởng gì đến tính mạng cả,ta có thể giải trừ nó được,vậy cậu có thể nói mình nằm mơ thấy gì cho ta biết được chứ?

Ông Chương:

-Tôi thấy cùng một cảnh tượng...à không,lần đầu tôi thấy là có một người phụ nữ,ăn mặc hơi cổ xưa,đang dùng đôi guốt gỗ đạp vào mặt một cô gái trẻ rất thê thảm,mặt dù máu me be bét cả phần đầu,nhưng cô ta lại cười man dại,còn hai lần sau thì khác,cô ta trở thành kẻ tấn công người phụ nữ kia bằng cách tương tự.

Thầy Tư lắng tai nghe từng chữ,ông hỏi tiếp:

-Còn điều gì bất thường nửa không?

Ông Chương suy nghĩ một lúc rồi như bất chợt nhớ ra được gì,ông nói:

-Có,Lần thứ 2 tôi nghe người phụ nữ kia nói điều gì đấy,nhưng lại không nghe được,đến lần 3 tôi cố gắng nghe hơn thì nghe được bà ta thì thầm mấy câu khó hiểu mà tôi vẫn nhớ:

"Phong Dinh bóng cầu che lấp lối,căn nhà đơn lẻ cạnh bờ sông,có người neo đơn nhiều năm tháng,đến thử một lần rõ thực hư".

Nghe ông Chương kể thì bỗng ánh mắt thầy Tư như sáng lên,ông nói:

-Vậy là cậu được báo mộng à,bảo sao ta lại cảm thấy âm khí trên người cậu chẳng nguy hiểm. Tuy cậu chỉ mới ra ngoài ấy đêm qua,lại có thể khiến cho âm khí kia tự tìm đến mình,điều này làm cho ta suy nghĩ mơ hồ cậu là người có liên quan đến con Oán Quỷ ấy,vì chỉ những người có cùng máu mủ với người chết,mới có thể dẫn âm khí của họ tìm đến nhanh như vậy....

Ông Chương:

-Không thể nào! Tuy tôi và ba mẹ mình là người góc ở Cần Thơ thật,nhưng chuyện này chắc chắn không thể,ba mẹ tôi mất lúc tôi 18 tuổi,họ cũng chẳng có bà con họ hàng gì gần đó cả,thế nên điều thầy vừa nói tôi nghĩ không phải.

Thầy Tư:

-Ta cũng nhớ rằng cậu từng kể về gia đình mình,vậy nên khi nãy ta mới bảo rằng mình nghĩ hơi xa,nhưng sau khi nghe cậu kể về giấc mơ kia thì ta lại suy nghĩ lập luận của mình không hẳn là không có lý. Lần đâu tiên cậu mộng được người con gái trẻ bị tấn công một cách tàn nhẫn, giấc mơ ấy có thể muốn nói lên khi sống cô ta đã bị người đàn bà kia hại chết rất thê thảm,lần 2 thì vị trí đổi ngược cho nhau,có nghĩa sau khi chết thì cô ta đã thành Oán Quỷ,quay về báo thù người phụ nữ đã hại mình,và lần 3 cũng tương tự như thế,giấc mơ như ám chỉ rằng sau khi hại chết bà ấy,cô ta vẫn chưa buôn tha,mà bắt luôn cả linh hồn của người kia theo tra tấn hành hạ. Nhưng điều ta chưa hiểu là tại sao nếu đã trả thù xong,mà cô ta vẫn tỏ ra oán khí mãnh liệt như thế chứ...

Thầy Tư bây giờ lộ rõ ra trên mặt đầy sư tò mò,hoài nghi thì ông Chương bỗng nói:

-Có khi nào...cô ta đang tìm con của mình không? Tôi vẫn nhớ mang máng rằng lần đầu tiên mình còn nghe được cô ta nói "con đây rồi" thì phải...

Thầy Tư nghe vậy thì liền xựng cả người nhìn ông Chương,ông nói:

-Đúng là vậy rồi! nhưng để biết thực hư cũng như xem cậu có thật sự liên quan gì đến con Oán Quỷ kia không,thì ta và cậu phải đi đến nơi giấc mộng kia chỉ một chuyến mỡi rõ được.

Ông Chương:

-Ý thầy là câu nói của người phụ nữ kia,Phong Dinh? tức Cần Thơ ngày nay đúng không?

Thầy Tư:

-Phải,ý của câu đó là cạnh chân cầu Cần Thơ,có một căn nhà nhỏ,và người sống trong căn nhà ấy chắc hẳn biết biết điều gì đó,có thể là bí mật mà ta đã đi tìm bấy lâu nay!

Ông Chương bây giờ trong lòng cũng thật sự rất tò mò,vì ông biết rõ ba mẹ mình là ai,và họ khi sống cũng chẳng có họ hàng gì ở Cần Thơ cả,thế nên không hiểu vì sao thầy Tư lại khẳng đinh mình liên quan đến con Oán Quỷ ngoài vườn bà Dình,ông Chương nói:

-Được rồi,đợi trời sáng một chút,tôi và thầy cùng đi một chuyến lên Cần Thơ xem sao.

5H30 sáng,khi mà trời còn chưa nổi nắng,bóng dáng của hai con người đang lật đật dắt chiếc xe máy ra khỏi căn nhà nhỏ cạnh lộ Nam Sông Hậu,tiếng xe máy nổ lên,trong chóc lát,bóng dáng của họ đã mờ dần sau làn sương sáng tinh mơ.

Rời khỏi nhà cũng đã hơn nửa tiếng,bấy giờ hai người họ đã đến chân cần Cần Thơ,không đi theo con lộ nhựa lớn nửa mà họ men theo con đường đất rẽ xuống chân cầu,đúng như những lời trong mơ ông Chương nghe đc,đi tiếp chẳng được bao lâu cả hai đã thấy một căn nhà nhỏ nằm đơn lẻ cách chân cầu không bao xa,căn nhà có phần rất cũ và mục nát dưới ánh nắng của bình minh đang soi xuống còn thấy rõ cả những sợi tơ nhện trước cửa nhà.

Bước xuống xe,ông Chương và Thầy Tư đang định vào thì thấy bên trong nhà có một bóng dáng nhỏ người,lưng khom chậm chạp. Đó là một bà lão,trên tay bà cầm xấp vé số,mặc bộ đồ bà ba nâu đã phai màu cũ kỹ,đang bước chậm rãi ra từ căn nhà,đi đến gần ông Chương và thầy Tư bà lão đưa mắt nhìn hai người họ với nét mặt dò xét,bà lão nói với giọng hơi yếu do tuổi tác:

-Hai cậu tìm ai? mua vé số à?

Ông Chương thấy vậy thì liền nói:

-Dạ chào bác,bác cho con mua mấy tờ vé số,với tiện cho con hỏi một chuyện.

Ông Chương đưa nhẹ tay lấy xấp vé số để rút mua,ông nói tiếp:

-Bác có phải người sống ở đây lâu rồi không ạ?

Bà lão:

-Ừ,tôi ở đây lâu lắm rồi,sống chỉ một mình thôi,không con cháu gì cả,phải mưu sinh bằng việc bán vé số sống qua ngày...mà có chuyện chi khô...ng?

Bà lão lúc này nhìn lên tay trái của ông Chương thấy có một cái bớt nhỏ ở mu bàn tay,mặt bà ta liền chuyển sắc,miêng lấp bắp hỏi:

-Này...này,có phải ở hai vai của cậu,cũng có một cái bớt tương tự như ở trên mu bàn tay này không?

Ông Chương nghe bà lão lạ mặt nói như vậy thì liền trố mắt lên bất ngờ:

-Sao...làm sao bác biết được?

Bà lão bây giờ hai mắt rưn rưn:

-Trời phật ơi...sao bây giờ cậu mới đến chứ,có biết tôi đợi cậu mấy chục năm rồi hay không...

Ông Chương lẫn thầy Tư đứng khựng cả người nhìn bà lão mà không hiểu bà ấy nói gì,bà ta thì kéo họ vào nhà,vừa đi bà vừa nói:

-Tôi cứ nghĩ thân già này đến chết cũng không gặp lại được cậu chứ,vào nhà đi,nhanh lên nào...

Hai người đàn ông bước vào nhà bà lão mà vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì,lúc này ông Chương mới hỏi:

-Thật ra bác nói "gặp lại" là sau...cháu nhớ rõ là từ trước đến giờ mình chưa từng gặp bác mà?

Bà lão nhìn vào ông Chương một hồi lâu rồi đáp:

-Quả thật là cậu rồi,nhìn không khác gì ông Cả ba của cậu năm xưa,vậy mà nãy tôi lại không nhận ra chứ,đúng là càng già càng lú lẫn...

Bà lão kéo một cái ghế gỗ rồi ngồi gần ông Chương nói tiếp:

-Ba mẹ nuôi của cậu vẫn chưa nói cậu biết gì sau?

nghe bà lão nói vậy thì ông Chương và Thầy Tư nhìn nhau,mặt cả hai lộ rõ ra sự bất ngờ,ông Chương trả lời:

-Ý bác là ba mẹ của tôi sau???

Bà lão thở dài một tiếng rồi nói:

-Vậy là cậu vẫn chưa biết gì mà tại sao có thể tìm được đến đây?

Thầy Tư và ông Chương bấy giỡ cũng đã dần hiểu được vấn đề thì kể lại toàn bộ câu chuyện cho bà lão lạ mặt kia nghe,sau khi nghe hết mọi chuyện đã xảy ra ở cái mảnh vườn gần nhà ông Chương,cũng như việc ba me ông Chương không may qua đời cùng nhau sau một tai nạn trên sông năm ông chỉ tròn 18 tuổi,bà lão ngẩn người ra một lúc,bà ta nói:

-Người mà hai cậu gọi là Oán Quỷ,cô ta tên là Chi,lúc sinh thời là một cô gái xinh đẹp,đoan trang,năm 22 tuổi thì được gã làm vợ lẻ cho ông Cả. Ông Cả còn một người vợ lớn tên là Lý,lúc bấy giờ bà Lý luôn luôn ganh ghét cô Chi vì được ông Cả hết mực yêu thuơng chiều chuộng,cứ thế mõi ngày càng làm cho bà ta căm phẫn vì thấy chồng mình không quan tâm mình như trước.

Vườn Bà Dình

Chap 16

Mọi chuyện đến đỉnh điểm khi mà cô Chi mang thai con của ông Cả,điều mà bà Lý trước giờ không thể,bà ta đã luôn ấp ủ âm mưu hại cô Chi nhưng vì ông Cả luôn bên cạnh nên không thể làm gì được. Cứ vậy rồi đến ngày cô Chi sinh ra đứa nhỏ,nhưng chẳng may hôm ấy ông Cả lại bận việc trên tỉnh phải đi mấy hôm,và từ ngay đêm hôm ấy,bi kịch mới thật sự bắt đầu trong nhà ông Cả.

Buổi chiều tối hôm ấy,sau khi biết cô Chi có dấu hiệu sắp sinh,bà ta liền căn dặn cho tất cả người ở trong nhà kẻ nào không phận sự phải đi khỏi nhà,còn một nhóm người khác thì đi theo bà ngay sau khi đứa bé được hạ sinh...

Bà Lão nói đến đây thì trên đôi mắt đầy nếp nhăn của bà thấm ước,những giọt nước mắt như có phần hối hận đang tuông trào,bà nói tiếp:

Trong nhóm người ở đi theo bà Lý,có cả tôi,và tôi được bà Lý căn dặn là sau khi cô Chi sinh đứa bé,phải vào bế nó đi ngay,không cho cô ta nhìn mặt đứa nhỏ. đêm hôm ấy tôi đã mang đứa nhỏ sang phòng khác như lời bà Lý dặn. Sáng hôm sau thì bà ta nói rằng cô Chi đã đi đâu mất tích,và căn dặn mọi người hầu kẻ ở trong nhà phải nói với ông Cả theo lời bà,nhưng tôi và những người khác điều biết rõ,cô Chi đã bị bà Lý hại chết và sai người mang xác đi biệt tăm từ đêm hôm trước.

Ông Chương nghe bà lão kể mà cảm thấy như có gì đó nghẹn ở cổ,lúc này thầy Tư cất tiếng hỏi bà Lão:

-Có phải thời gian sau đó rất có nhiều chuyện lạ xảy ra trong nhà không?

Bà lão lau vội nước mắt,bà nói tiếp:

-Ph...phải,hai hôm sau thì ông Cả về,ông ấy đã nổi một trận lôi đình với bà Lý,ông cho rằng chính bà Lý là người đã đuổi cô Chi đi khi vừa hạ sinh đứa bé,nhưng ông ta lúc ấy không biết rằng,sự thật còn kinh khủng và tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Đúng 14 ngày sau,hôm ấy là một đêm mưa to gió lớn,người làm trong nhà phát hiện bà Lý không có trong phòng khi mang cơm tối đến,họ thông báo với ông Cả thì ông cũng cho người đi tìm,nhưng mọi nổ lực tìm kiếm điều vô vọng,cho đến sáng hôm sau thì...người làm phát hiện xác của bà nằm trong chuồng trâu của nhà,nơi mà không ai nghĩ bà Lý ở đấy,nên không tìm làm gì,cả người của bà Lý bị trâu dẫm nát bét,phần đầu và mặt không còn nhận diện được nửa. Lúc ấy tôi nhớ những tên gia đinh đi theo bà Lý vào phòng sinh của cô Chi nửa tháng trước là hốt hoảng nhất,có hai tên bỏ trốn lập tức,nhưng chỉ hôm sau người dân xung quanh phát hiện ra hai tên ấy treo cổ cạnh nhau mà chết,điều lạ là treo cổ chết nhưng không hiểu sau mắt và tai lại tuôn máu đen ra như dội nước,nhìn rất kinh hãi.

Cứ như vậy lại có thêm những người trong nhà đột tử một cách kỳ lạ không hiểu rõ lý do,ông Cả lúc ấy rất hoang mang không biết nên làm thế nào,có hôm còm gặp ác mộng,nửa đêm la lối trong phòng nói nhảm,tính cách thì thất thường.
Vậy nên tôi mới kể toàn bộ sự việc cho ông ấy nghe,và cho rằng mọi chuyện là do hồn ma của cô Chi hiện về báo thù. Tôi cứ nghĩ sau khi kể cho ông cả nghe thì ông ta sẽ rất giận dữ,nhưng không,ông ta không tức giận,cũng không nói gì. Mấy hôm sau thì số người làm trong nhà cũng bỏ trốn đi hết,chỉ còn lại tôi và ông ấy với đứa trẻ...

Thầy Tư liền hỏi tiếp:

-Có phải đứa trẻ ấy...là cậu Chương đây không?

Bà lão ngước nhìn ông Chương rồi khẽ gật đầu,bà nói:

-Đúng vậy,không bao lâu sau thì ông Cả và tôi mang cậu Chương giao cho một cặp vợ chồng làm nghề đánh bắt cá ven sông,hai người đó cũng từng là người làm trong nhà ông Cả nên ông ấy khá tin tưởng,rồi căn dặn vợ chồng họ khi cậu Chương đủ 20 tuổi mới được nói cho cậu biết,sau đó bảo cậu đến đây tìm tôi để thuật lại sự thật về thân thế của cậu.

Ông Chương nghe bà lão kể thì lúc này có hơi giận dữ,ông cố dằn giọng rồi nói:

-Nhưng tại sao ông ta lại làm mọi chuyện rắc rối lên như vậy chứ? Ông ta có thể rời căn nhà ấy rồi mang tôi đi cùng mà?

Thầy Tư cảm thấy ông Chương đang mất bình tĩnh thì nói:

-Nếu như vậy thì bây giờ cậu cũng đã có thể mất mạng theo ông ấy rồi...

Bà Lão nghe thấy vậy thì nhìn thầy Tư tỏ vẻ bất ngờ,bà ta nói:

-Đúng....đúng thật là vậy,sau khi giao cậu cho hai vợ chồng ấy,về đến nhà thì ông ta có nói với tôi những điều rất khó hiểu,như là kiểu sắp phải chết vậy,còn căn dặn tôi sau này không được đến tìm cậu,chỉ đợi khi cậu đến rồi đưa cho cậu một lá thư mà ông ta viết,căn nhà này hiện tại là ông ta đã bảo tôi ở đây,còn riêng ông ta thì trở về nơi đã xảy ra thảm kịch liên tiếp kia.

Đêm hôm đó,ông Cả trở về nơi ấy và treo Cổ chết ngay tại trước cổng nhà,các quan chức năm đó thì lại giấu nhẹm đi,để âm mưu muốn tịch thu tài sản của ông,rồi tung ra tin đồn giả là sau những cái chết bí ẩn,chỉ còn lại ông Cả và cậu con mấy tháng tuổi bỏ đi biệt tích.

Riêng tôi ở lại nơi này để đợi cậu,tôi cứ nghĩ hai mươi năm sau cậu sẽ đến đây,nhưng rồi hơn hai mươi năm qua đi,tôi vẫn ko thấy gì,tôi cũng từng đến nơi năm xưa đã giao cậu cho hai vợ chồng ấy,nhưng nơi đó chẳng ai còn sinh sống...

Bà lão nói xong thì vào căn buồng,lấy ra một hộp gỗ nhỏ,bên trong là lá thư có phần rất cũ nhưng nhìn có vẻ được bảo quản khá cẩn trọng nên không bị rách hay ố,bà lão:

-Đây là bức thư ông Cả căn dặn tôi đưa cho cậu khi cậu tìm đến đây....

[......]

Ông Chương cầm chiếc hộp gỗ rồi ra về cùng thầy Tư ngay lập tức,mặc cho bà lão khuyên nhủ hãy đi thăm mộ của ông Cả một lần,nhưng tâm trạng của ông hiên tại không khác gì một mớ tơ vò,sống đã được gần như là nửa đời người,mới biết được góc rễ của bản thân,mới biết ba mẹ mình thật sự là ai,ông không muốn tin,nhưng những cái bớt trên người ông mà bà lão kia nói,cũng như giấc mơ mà mình thấy gần đây,không thể trùng hợp đến như vậy,nên muốn không tin cũng không thể được.

Về đến nhà,ông Chương và thầy Tư cùng nhau ngồi trên chiếc bàn giữa quen thuộc,họ im lặng trong một lúc,bấy giờ thầy Tư mới thở dài một hơi rồi nói:

-Cậu thử mở lá thư đó ra đọc xem sao,có thể trong đó có nói đến nguyên nhân tại sao ông Cả lại không mang cậu đi,mà lại giao cậu cho người khác nuôi dưỡng.

Ông Chương lúc này mới cố gắng bình tĩnh trở lại,lấy lá thư trong cái hộp gỗ kia ra đọc,trong thư viết:

"Con trai,ta biết khi con đọc được những dòng chữ ta viết,thì chắc chắn rằng ta đã không còn trên cõi đời này nửa,nhưng bây giờ con cũng đã trưởng thành,đủ để thấu hiểu cho nỗi lòng khốn khổ của ta không thể nói được cho ai lúc này.

Mẹ con đã bị hại chết một cách tàn nhẫn,bởi chính người vợ lớn của ta gây ra,để rồi bi kịch xảy đến trong gia đình mình. mõi đêm vong hồn của mẹ con đều hiện về tìm ta để đòi mang con đi,nhưng cô ta đã không còn là Chi lúc còn sống,nỗi oán hận lúc chết của mẹ con quá lớn,khiến cho cô ta không còn chúc nhân hậu nào sót lại. Thế nên bắt buộc ta phải mang con giao lại cho hai người mà ta quen biết,họ có góc rễ là người Chà,bùa phép của họ có thể bảo vệ con khỏi sự oán giận của mẹ mình mà tiếp tục sống. Còn ta thì phải trả giá cho sự thiếu cẩn trọng của mình,nếu như ta không vì công việc bỏ đi ngày hôm ấy,thì mọi chuyện đã không xảy ra như vậy. Cuối cùng ta mong rằng,con sẽ tha thứ cho những lỗi lầm của người đời trước mà rút ra kinh nghiệm sống cho riêng mình,để tiếp tục sống tốt hơn. Ta xin lỗi con,con trai của ta."

Những giọt nước mắt của người đàn ông khốn khổ đang rơi xuống lá thư do người cha quá cố của mình viết lại,ông không ngờ rằng chỉ một buổi sáng thôi đã dần như thay đổi hết tất cả những gì ông biết về bản thân mình. Thầy Tư nhìn ông Chương cũng không giấu được nỗi niềm thuơng cảm,thầy nói:

-Ta hiểu được tâm trạng của cậu bây giờ,nhưng cũng đã đến lúc kết thúc bi kịch hơn 40 năm nay rồi,chúng ta sẽ không để thêm có người vô tội nào phải chết do oán khí của cô Chi nửa,và bây giờ cậu Chương đây cũng chính là chìa khóa để giải quyết chuyện này.

Ông Chương bây giờ lau vội những giọt nước mắt trên gò má rồi nói:

-Tôi cũng không trách móc gì người đời trước cả,bây giờ tôi cũng chỉ muốn giải thoát cho người mẹ ruột của mình,khi còn sống bà đã chịu quá nhiều khổ sở,đến khi chết lại chẳng thể nhìn mặt của tôi dù chỉ một lần...

Thầy Tư:

-không chỉ có mẹ cậu thôi đâu,nếu ta không lầm,thì vong hồn của cả bà Lý cũng đang bị mẹ cậu bắt giữ bên trong phong ấn của sự phụ ta,và cũng chính bà Lý là người báo mộng cho cậu.

Ông Chương:

-Th...Thật vậy sao?

Thầy Tư:

-Năm xưa ngày mà ta và sư phụ mình vào khu vườn hoang ấy,cũng thấy có nhiều oan hồn vất vưỡng xung quanh hồn của mẹ cậu,nhưng những oan hồn đó tỏ ra sát khí rất mạnh,điều đó nói lên lúc sống họ đã làm nhiều chuyện ác,nên khi chết không thể luân hồi. Và lúc khi mà mẹ cậu bị phong ấn,có thể bà ta đã bắt hồn của bà Lý kia cùng theo.

Ông Chương:

-Vậy...có phải trấn yểm bị yếu đi là do...

Thầy tư:

-Đúng vậy,tuy là ở trong phong ấn,nhưng oán hồn của cô Chi có thể cẩm nhận thấy cậu đang rất gần,khiến cho khí túc muốn thoát ra ngoài càng ngày càng mãnh liệt hơn. Và cho đến khi cậu bước chân ra ngoài ấy chỉ một lúc,cũng đủ để khí túc kia tìm đến,cũng nhờ như vậy mà bà Lý mới có thể báo mộng cho cậu,để cứu linh hồn tội lỗi đã bị cô Chi bắt theo dày vò suốt hơn 40 năm.

Thầy Tư thở ra một hơi dài tỏ vẻ như trút được chút phiền não trong lòng rồi nói tiếp:

-Năm xưa mẹ cậu bị hại chết oan uổng,trước khi chết còn chẳng nhìn được mặt cậu là đứa con vừa chào đời,để rồi mang đầy oán hận. Còn bà Lý tuy là tạo nghiệp,nhưng cũng đã bị mẹ cậu trả thù chết rất đau đớn,thê thảm,lại còn bắt theo linh hồn của bà ta để dày vò nhiều năm ròng rã.Suy cho cùng thì cả hai người họ đều mang nghiệp chướng rất nặng,trời cao có đức hiếu sinh,bằng cách nào đó mà cuối cùng cậu lại tự tìm được đến nơi này để an cư lập nghiệp,có phải ý trời muốn cậu giải quyết chuyện này kết thúc hay không,hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên...

Được rồi,tối nay chúng ta cần ra mảnh vườn ấy,để chấm dứt nghiệp chướng nhiều năm nay,cũng như ta cũng có thể hoàn thành di nguyện mà sư phụ mình để lại.

Chap tiếp: kết thúc

Vườn Bà Dình

Chap cuối

9h đêm.

Hôm nay trời khá đẹp,đứng ở cái sân trước cửa nhà,thầy Tư nhìn lên mà cứ như thấy rõ từng vì sao lấp lánh. Đang đi từ nhà ra phía thầy là ông Chương,nét mặt ông Chương khi này bình tĩnh đến lạ kỳ,có lẽ khi con người ta đã nếm đủ bi kịch của cuộc đời,thì sẽ trở nên điềm đạm,vững chắc hơn,đứng sau thầy Tư ông Chương hỏi:

-Một lát nửa chúng ta có cần chuẩn bị gì khi ra ngoài ấy không thưa thầy?

Thầy Tư ngước lên bầu trời đầy sao,ông im lặng một lát rồi mới trả lời:

-Máu...một chút máu của cậu để lấy lại ký ức khi còn là người của cô Chi,lúc ấy quỷ khí sẽ bị giảm mạnh trong chóc lát,và tranh thủ giời gian ấy ta sẽ cố gắng làm phép thu giữ hồn phách cô ta lại,nhưng nếu thất bại...ta e là cả ta và cậu đều bỏ mạng ngoài ấy.

Ông Chương nghe thầy Tư nói thì liền đáp lại:

-Người không liên quan như thầy còn sẵn sàng chết vì người khác,huống hồ bây giờ việc này lại là chuyện của gia đình tôi,tôi còn sợ gì chứ,nhưng nếu có chuyện gì xảy ra,tôi chỉ tiếc là không được nhìn thằng Văn con trai tôi khôn lớn thành người thôi.

Thầy Tư:

-Bản thân ta phiêu bạt khắp nơi,không nhà không cửa và cũng chẳng có người thân nào,điều ta đang làm là đang tạo phúc cho chính bản thân mình,hay có thể nói ta đang giải nghiệp cho kiếp trước cũng được. Nhưng cậu đừng lo quá,chuyện này không hẳn là dễ thất bại đâu.

[......]

Buổi tối im ắng ấy cứ âm thầm trôi qua lặng lẽ,những cơn gió lạnh lâu lâu thổi đến làm cho con người ta cảm thấy chỉ muốn rút vào giường chăn mà ngủ. Ấy vậy mà khi đã hơn 11h30 tối,có bóng dáng của hai con người đang đội trên đầu chiếc đèn pin rồi đi sâu vào vườn bà Dình trong cái thời tiết se lạnh của mùa mưa.

[tách...tách]

Tiếng những giọt sương đêm đang khẽ rơi trên lá,kèm theo là tiếng bước chân người đang âm thầm phát ra trong khu vườn đêm im lặng,sự im lặng này có chút gì đó khá ma mị.

tiếng thầy Tư:

-Ta cảm nhận được nó rồi,ở phía trước.

Đi tiếp không được bao xa,ông Chương thấy phía sau của những tán cây đầy lá trước mặt mình là một khoản đất tróng,ở giữa của khoản đất có một cái cây khá lớn độ tầm gần chục mét,thân cây rất nhiều nhánh nhỏ,nhưng lại chẳng còn được bao nhiêu lá,trong nó cứ như đang chết khô dần.

Thầy Tư:

-Chính nơi đây,bên trong cái cây bạch quả này là khí túc của Oán Quỷ.

Nói rồi thì thầy Tư đưa cho ông Chương một cái lọ nhỏ kèm theo con dao. Cầm con dao ông Chương chẳng ngần ngại gì mà cắt ngay vào đầu ngón tay sau đó lấy cái lọ nhỏ hứng máu mình vào.

Thầy Tư tiếp tục lấy ra một túi tro lớn,rồi rải ra xung quanh ông chương.

Thầy Tư

-đưa lọ máu cho ta,một lát nửa nhớ là đừng ra khỏi cái vòng tro dưới đất này.

Cầm lọ máu của ông Chương trên tay,thầy Tư nhỏ vài giọt vào cái góc cây lớn héo khô trước mặt,ông ngồi xếp bằng xuống cạnh góc cây rồi đọc thì thầm những câu chú.

Một lúc sau,không gian im lặng ban nãy bây giờ đã không còn nửa,thay vào đó là tiếng giớ lớn đang đổ về,những chiếc lá cuối cùng trên cây bạch quả cũng đã dần rụng xuống hết. Bấy giờ có một giọng nói đang văng vẳng lên khắp khu vườn,lúc gần lúc xa,nghe rất bi thuơng sầu khổ.

-Con...của...ta,ta...thấy...rồi...

Giọng nói kia cứ lặp đi lặp lại liên hồi,ông Chương ngó nhìn vào góc cây bạch quả thì chợt thấy một bóng dáng đang lộ dần ra từ thân cây,cái bóng dáng ấy ngày càng rõ hơn sau những câu chú mà thầy Tư đang đọc.

Dưới ánh sáng của đèn pin mập mờ,ông Chương bây giờ đã thấy rõ bóng dáng kia là một người phụ nữ,mái tóc rối bời,khuôn mặt trắng bệch. Trên khuôn mặt là đôi mắt đen sâu thẳm như hút hết tất cả ánh sáng của đèn pin soi vào,đôi mắt đang thấm đỏ hai dòng huyết lệ.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước nhưng ông Chương vẫn không khỏi bàn hoàng với khung cảnh đang hiện ra trước mắt,ông lấy tay lau vội những giọt mồ hôi trên trán rồi dụi mắt nhìn lại lần nửa,ông giật nảy cả mình vì khuôn mặt kia đã đến cạnh ông từ lúc nào.

"Con...đây...rồi..."

Tiếng nói của người phụ nữ ấy bây giờ như vang vọng trong đầu ông Chương,bà ta bước chân đến gần ông hơn nửa nhưng khi đưa chân vào cái vòng tro thì cái chân bị cháy ngay tức khắc,bà ta kêu la giận dữ quay sang nhìn thầy Tư.
Bất ngờ thầy Tư đứng lên từ phía góc cây bạch quả,ông hất cả lọ máu vào cái thân thể của Oán Quỷ,tiếp tục ông rút ra một lá bùa vàng rồi nhanh thân lao tới dán vào trán của nó. Lập tức cả người của Oán Quỷ cháy lên lửa đen ngun ngút,kêu la thảm thiết,ngọn lửa kia cũng nhanh chóng lụi tàn,dần dần hiện ra một người phụ nữ rất xinh đẹp,có mái tóc dài thon thả,cô ta bấy giờ nhìn ông Chương với đôi mắt đầy tình thuơng,chứ không còn chất chứa hận thù như khi nãy.

Nhưng chỉ trong chóc lát,thầy Tư còn chưa kịp làm gì thì có một làn khói đen bay đến bao phủ cô gái,biết được chuyện gì sắp xảy ra,thầy Tư liền lấy thêm một lá bùa tương tự,nhưng lần này chỉ vừa đưa tay lên thì bỗng một áp lực gió từ làn khói đen kia thổi bay ông ra mấy mét,mặt ông va vào một nhánh khô của cây bạch quả,nhánh cây đâm thẳng vào mắt trái của ông,máu tuôn ra ước hết cả khuôn mặt.

Ông Chương thấy thế thì liền chạy vội đến đỡ thầy Tư dậy:

-Thầy!!! mắt của thầy..

Thầy Tư cố gắng ngồi dậy,cố giấu sự đau đơn ông nói:

-Ta không sao...nhưng cậu đã bước ra khỏi vòng tro phật,bây giờ thì cả hai điều rắc rồi rồi.

Thầy Tư lấy từ trong người ra một hộp gỗ nhỏ,ông nói tiếp:

-Ta mong là kịp thời trước khi hình dạng của Oán Quỷ trở lại như cũ,cậu cố gắng nói chuyện xem có câu giờ được gì không,chí ít thì cậu cũng là con của bà ta mà,chỉ cần 3 phút thôi.

Thầy Tư ngồi xuống rồi bỏ một lá bùa vào chiếc hộp gỗ nhỏ,dùng tay lấy máu đang nhỏ trên mặt mình thoa lên chiếc hộp,miệng lại tiếp tục đọc chú.

Bấy giờ ông Chương nhìn vào cái làn khói đen kia đang vây lấy thân thể của Oán Quỷ mà chưa duy chuyển,ông khẽ bước đến gần rồi nói với giọng run run:

-M...Mẹ...?

Bất ngờ trong làn khói đen kia đưa ra hai bàn tay,như ra hiệu cho ông Chương nắm lấy,lúc này chợt đầu óc ông mơ hồ nửa tỉnh nửa mê,rồi dần dần đưa tay mình lên nắm lấy hai bàn tay trắng bệch ấy.

Làn khói đen cũng dần bao phủ lấy ông Chương,mở mắt ra thì mọi thứ xung quanh ông bây giờ chỉ toàn là một màu đen kịt,nhìn xung quanh cũng chẳng còn thấy thầy Tư đâu nửa,nhưng dần dần trước mặt ông đang hiện ra bóng dáng của một người phụ nữ,người ấy nở một nụ cười đầy ấp tình thuơng rồi nhìn ông Chương nói:

-Con đây rồi...

Không hiểu vì sau nhưng nhìn người phụ nữ kia,nước mắt ông Chương tự động rơi xuống,ông đưa tay về trước nói:

-Mẹ...

Bóng dáng của người phụ nữ bây giờ đang dần dần tan biến,trên miệng vẫn nở một nụ cười đầy mãn nguyện xen lẫn hạnh phúc,rồi một âm thanh vang ra từ trong đầu ông Chương:

"Ta chỉ mong chờ được nghe tiếng gọi Mẹ từ con,mới có thể ra đi thanh thản được,ta xin lỗi"

Thầy Tư bấy giờ đứng dậy nhìn cái làn khói đen kia dần dần tiêu tán,chỉ còn lại bóng dáng của người phụ đứng cạnh ông Chương đang nằm bất động trên đất,thầy Tư nói:

-Vậy là bà có thể ra đi rồi chứ...?

Cái bóng dáng kia nhìn xuống ông Chương lần nửa,rồi tự động hóa thành làn khói trắng bay thẳng vào chiếc hộp gỗ mà thầy Tư đang cầm trên tay

Thầy Tư:

-có thể tự giải hết oán khí của bản thân khi nhìn thấy đứa con trai...đúng là tình mẫu tử thật mãnh liệt mà...

[......]

1 tuần sau,bóng dáng của ông Chương đang tiễn thầy Tư đi trên cầu Mái Dầm

ông Chương:

-Thầy không ở lại thêm vài hôm nửa sau,tôi thật sự rất tiết vê mắt của thầy...

Thầy Tư:

-Mất một mắt đã là gì,giữ được mạng của ta và cậu đã là may mắn lắm rồi. Ta cũng không ngờ là cô Chi kia chỉ mong muốn được nghe thấy cậu gọi cô ta một tiếng "mẹ" như vậy.

ông Chương:
-Sau đêm hôm ấy tôi cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn ra,mặc dù đã bất tỉnh hai ngày không nhớ gi được nhiều.

tôi thật sự rất biết ơn thầy về những gì đã làm cho gia đình tôi. mong thầy suy nghĩ lại về việc có thể ở đây để nhà tôi báo đáp ơn đức của thầy...

Thầy Tư nhìn xuống dòng sông dưới cầu rồi cười nói:

-Ta cũng như bụi lục bình đang trôi ở sông kia vậy,đôi khi sẽ tấp vào bờ,nhưng rồi cũng sẽ trôi đi tiếp khắp nơi...
À,những gì ta dặn cậu hôm qua,cậu vẫn nhớ chứ?

ông Chương

-Tôi nhớ chứ,tôi sẽ mang mộ của ba mình và bà Lý về đây thờ phụng,cũng như làm thêm một nấm mộ cho mẹ của mình bên cạnh mộ họ.

Thầy Tư:

-Vậy thì tốt rồi,cậu ko cần tiễn ta nửa đâu,nếu có duyên,sẽ gặp lại.

Bóng dáng của thầy Tư đang đi chậm rãi trên con lộ Nam Sông Hậu,ông Chương nhìn theo thầy mà đôi mắt hiện ra đầy sự lưu luyến,lẫn biết ơn. Lúc này cu Văn đang chạy đến ông,nó hỏi:

-Bác đó là ai vậy ba?

Ông Chương:

-Là ân nhân của gia đình ta...

[......]

3 ngày sau,thầy Tư đang bước đi trên một đoạn đường quê hẻo lánh,từ hôm rời khỏi nhà ông Chương đến nay,ông luôn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm thoải mái,mặt dù một bên mắt của ông đã không còn nhìn thấy nửa.
đi ngang một căn nhà lá xụp xẹp,thầy Tư nhìn vào rồi cau mày lại,ông bước đến trước cửa nhà rồi nói lớn:

-có ai ở nha không? làm ơn cho tui xin chút nước!

HẾT

Tác Giả: Dash Tuấn

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates