Ad Section

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2020

ĐÁNH THỨC MỘT LINH HỒN

ĐÁNH THỨC MỘT LINH HỒN
CHƯƠNG 1
————————————————————

Thằng bé sinh vào giờ xấu rồi là giờ khắc mệnh, tôi e là nó chỉ sống tới năm 30 tuổi....

Bà Lan tai ù đi vì nghe thầy phán vậy. Từ trước đến nay vợ chồng bà tuy giàu có nhưng làm ăn lương thiện luôn thương và giúp đỡ người nghèo. Ấy vậy mà ông trời chẳng mủi lòng thương chẳng cho vợ chông bà lấy một mụn con cho vui cửa vui nhà.

Mãi tới năm bà 34 tuổi tức là sau hơn mười năm lấy chồng may mắn đã đến với vợ chồng bà. Tin bà Lan có bầu cả khu phố biết ai ai cũng mừng cho vợ chồng bà, ông Đạt chồng bà quỳ lạy gia tiên khóc và cám ơn rối rít trong sự vui mừng khôn xiết.
Chằng là lúc bà Lan chưa có bầu được mấy bà trong hội làm từ thiện mách hiếm muộn con thì nên đi chùa thường xuyên để xin phật đứa con nối dõi, bà mừng lắm từ đó ngày rằm và mồng một nào bà cũng chuẩn bị lễ đầy đủ lên chùa cúng và xin con.

Phật tổ đã động lòng và may mắn cho bà sau bao năm thành tâm xin con vợ chồng bà cũng toại nguyện. Ông Đạt thuê hẳn người tới chăm bà lo cho bà từng bữa ăn và mọi thứ. Rồi 9 tháng 10 ngày cũng trôi qua đến ngày bà lâm bồn và hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, thằng bé có nước da trắng mịn, đôi môi hồng như tô son vầng trán cao cáo và đôi tai rất quan cách.
ĐÁNH THỨC MỘT LINH HỒN

Một tháng sau ngày sinh vợ chồng bà đem lễ vật và ôm con lên chùa nhờ thầy giải lễ. Cúng làm lễ xong thầy trụ trì ôm bằng bé bỗng mặt thầy tối sầm lại thầy nhìn thấy một tia máu đen mờ xuất hiện trên trán thằng bé linh tính có gì đó chẳng lành thầy đưa ngón tay lên lẩm nhẩm và hỏi bà Lan với vẻ hốt hoảng.

- Cậu bé sinh lúc mấy giờ

Dạ bẩm thầy cháu sinh lúc 11 giờ 45 p đêm a. Có gì đó không hay hả thầy mong thầy giúp vợ chồng con.?

- Nói thật cậu ấy sinh vào giờ ma quỷ bắt đầu quấy phá và hiện hình, kiếp trước nó là một con rắn tinh tu luyện rất lâu để hoá kiếp làm người nhưng mà...

Thầy nói đến đây đôi mắt nhíu lại nhìn thằng bé với vẻ đầy u uất. Ông lắc đầu thở dài và nói trong e ngại

Tôi e! Nó chỉ sống tới năm 30 tuổi. Âu cũng là số phận kiếp trước phạm sai lầm thì kiếp này phải trả. Nhưng bần tăng thấy cậu ấy lại có vầng hào quang rực rỡ che đi tia máu đen trên trán chứng tỏ rằng có quý nhân phù trợ. Là phúc hay hoạ thì để xem cậu ấy có vượt qua được tai kiếp này không.

Nhìn cậu bé âu yếm trìu mến trụ trì nói với cậu nhẹ nhàng” ta đặt tên con là Phúc- Ngô Xuân Phúc. Phúc trong Phúc phận, mong con sau này hiền lành, sống có tâm và trách nhiệm với mọi người

Nói xong thầy đeo cho cậu một sợi dây có hình phật dặn bà Lan thật kỹ đừng tháo sợi dây ra ngay cả khi tắm. Sau này tránh cho cậu tiếp xúc với đồ gỗ và những thứ liên quan tới mộc.

Rời khỏi chùa vợ chồng bà nhìn đứa con đau xót, bà không mê tín nhưng có kiêng có lành. Ông Đạt Thay hết các vật dụng bằng gỗ chuyển sang nhôm hoặc thứ khác với ông đứa con trai bé bỏng là trên hết.

18 năm sau!
————————-

Mẹ con đã thi đậu trường kiến trúc rồi đó.

Nghe con nói thi đậu ông bà giật mình, bà Lan có một cảm giác gì đó không ổn bà hỏi lại con trai

- Con rất thích học nghành đó ah? Thật ra bố con ông ấy mong con sau này kế nghiệp ông ấy, con suy nghĩ kỹ chưa? Bố mẹ có mình con cơ ngơi này trước sau gì cũng do con quản lý.

Phúc hiểu tâm lý mẹ cậu rụi đầu vào lòng bà an ủi. Bác Lan và ông Đạt thấy con quyết tâm vậy cũng gật đầu cho Phúc vui. Lúc cậu hớn hở vào phòng thì bà Lan nhìn chồng thở dài buồn bã

- Haizzz ông ah! Nếu là số kiếp thì khó tránh, chỉ mong chúng ta tích đủ phước đức cho con cháu.


Ông Đạt gật đầu buồn bã với ông dù đánh đổi cả cơ ngơi này để con trai được sống mạnh khoẻ thì ông cũng cam lòng, trong lòng ông luôn nghĩ lời thầy phán ăm xưa chỉ là sai sót.

Ông mua một căn chung cư cho Phúc ở để tiện cho việc học, vì trong đầu có máu và năng khiếu thiết kế ưa những đồ cũ để tái chế và thiết kế lại để dùng nên Phúc đã đến cửa hàng bán tủ gỗ trên phố để lựa những món đồ mình cần mua

Sao ? Cậu thích cái tủ này ah.? Nó còn một cái duy nhất tôi sẽ tính rẻ cho cậu nếu cậu ưng

Phúc ngó xung quanh chiếc tủ cậu kiểm tra xem có chỗ nào bị mối mọt không, cậu thấy rất ưng vì tủ đã cũ nhưng lại rất chắc cậu gật gù nói với chủ tiệm

Chiếc này bao nhiêu hả chú?

- Tính cậu 200k thôi chứ giá cũ là 250k. Nhưng vì còn một chiếc duy nhất nên bán rẻ cho cậu

Dạ! Vậy cháu sẽ lấy chiếc này. Cám ơn chú

Phúc chở chiếc tủ lòng vui sướng chưa khi nào anh cảm vui như vậy tự mình mua đồ và tự mình trang trí căn hộ mình ở. Cậu tự làm không thuê người giúp mọi thứ gần như hoàn thiện thì cậu nhìn cái tủ, cậu đưa chiếc khăn lên lau bụi kỳ lạ chiếc tủ càng lau càng bóng, phúc lùa tay vào trong lau từng kẽ cho sạch

Aaaaaaaaaaaaaa......Phúc hoảng hốt tay mình bị chảy máu, hình như cậu vừa đụng vào chiếc đinh bị hở nó làm xước tay Phúc , những giọt máu rơi ra vương lên tủ thật kỳ lạ máu rớt xuống tới đâu ngay lập tức bị hút khô tới đó.
Phúc thấy lạ không tin vào mắt mình đưa tay dụi mắt ngỡ mình hoa mắt nhưng không phải những vết máu khô vẫn loang nổ trên tủ.Phúc băn khoăn không hiểu chuyện gì cậu đưa ngón tay bị thương lên cố nhỏ vào tủ một giọt máu để xem chuyện gì xảy ra

Kỳ lạ! Sao có thể như vậy được nó biến đi đâu nhanh vậy..?

Cậu chép miệng rồi tự nói với mình “ thôi không sao chắc gỗ khô lâu ngày gặp nước nên hút nhanh”

Tại một nơi xa
———————-

Lão thầy bùa đang làm phép ông ta phun ra một bãi máu, ôm ngực thở gấp nói với đồ đệ bên cạnh

-Không xong rồi! Nữ quỷ đã tái sinh


ĐÁNH THỨC MỘT LINH HỒN
CHƯƠNG 2
———————————————————-

- không xong rồi! Nữ quỷ đã tái sinh

- Sư phụ người có sao không?

Mau! Lấy cho ta lọ thuốc màu xanh trong ngăn tủ.

Hải chạy vào phòng kéo ngăn tủ và cầm lọ thuốc tới bên sư phụ lão thầy cúng nhét một viên vào miệng và nuốt , ông ta bắt đầu ngồi vận công mắt nhắm nghiền miệng lẩm nhẩm gì đó không rõ lúc sau lão thầy cúng từ từ mở mắt trên miệng còn dính chút máu lão nói với đệ tử...

- con hãy xuống hải phòng một chuyến, đến số nhà này gặp người phụ nữ tên Thoa và đưa bà ta tới gặp ta gấp. Nhớ trên đường đi có bất cứ người con gái xinh đẹp nào bắt chuyện với con cũng không được nói nửa lời.

Vì sao lại không được nói hả thầy...?

Hải thắc mắc hỏi lại sư phụ trong sự nghi ngờ, anh chưa bao giờ thấy vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt già nua của ông.

- Chuyện dài lắm từ từ ta sẽ kể giờ không còn thời gian nữa đi sớm về sớm và nhớ lời ta dặn là được rồi.

Hải chào sư phụ bắt xe xuống hải phòng tới số nhà anh cần tìm đó là một biệt thự to cao sang trọng như toà lâu đài anh thấy trên phim. Anh nhấn chuông một người giúp việc chạy ra hỏi anh tìm ai,

Dạ! Tôi tìm bà Thoa ạ

Người giúp việc tỏ vẻ nghi ngờ nhìn quanh Hải một vòng và nói

Anh là thế nào với bà chủ? Bà chủ không phải muốn gặp là gặp được

Chị cứ nói người của thầy Quang tới gặp bà chủ sẽ hiểu ạ

- xí hạng khố rách áo ôm mà bày đặt leo cao? Chắc lại muốn nhờ giúp đỡ hay muốn bà chủ bố thí...? Nếu là như vậy thì xéo ngay đi cho

Hải khó chịu với những lời của bà giúp việc định giải thích thì đằng sau có tiếng quát lớn

Chuyện gì thế? Mới sáng sớm đã um sùm

Dạ thưa bà chủ cái thằng ăn mày nói là quen bà chủ và là người của thầy Quang nào đó muốn gặp bà, tôi nghĩ là giả danh nên tôi đang đuổi hắn đi ạ

Cái gì? Thầy Quang? Mau.... mau mời vào đây gấp.

Chào bà! Thầy tôi mời bà ghé Hoà Bình một chuyến. Ông nói có việc quan trọng cần bàn

Được cậu chờ tôi nếu đích thân thầy cho người xuống tìm ắt có chuyện chẳng lành

Họ cùng nhau quay về Mai Châu Hoà Bình gấp. Trên đường đi Hải vô tình thấy người con gái che gần kín khuôn mặt, đôi mắt long lanh hút hồn. Cô ngồi đối diện anh trong màn đêm bao phủ ai cũng chìm vào giấc ngủ ngon thì Hải và cô lại chẳng thể ngủ. Bốn mắt nhìn nhau như đã quen thuộc từ lâu.

Hải bắt chuyện hỏi cô gái về đâu? Cô mỉm cười nói em về Hoà Bình . Nói chuyện một hồi Hải lịm đi khi tỉnh anh đã thấy sư phụ ngồi bên

- Thằng nhóc này ta đã dặn ko được tiếp xúc với con gái trên đường đi, vậy mà ko nghe ta chậm một chút nữa là yêu nữ lấy đi 7 phần hồn thì con mãi không tỉnh lại được

Nghe thầy nói Hải sợ đến toát mồ hôi mặt anh tái mét. Từ ngày theo sư phụ học làm phép tới giờ a chưa phải đối đầu với ma nữ như đêm qua

- Thầy gọi tôi lên gấp có việc gì thế thầy.?

- không xong rồi, cô ta sắp thoát khỏi bùa chú

- Thầy nói sao? Làm sao mà thoát được chẳng phải cái xác đó thầy đã yểm bùa và đem chôn rồi sao, ?

- đúng là tôi yểm bùa vào cô ta và tôi giam linh hồn cô ta trong một chiếc tủ gỗ nhưng vì lúc cô ta còn sống chúng ta đã mổ bụng lấy đứa con của cô ấy lòng căm phẫn sẽ dâng cao và cô ta ngày càng mạnh. Có điều....

- Có điều sao..? Thầy nói tiếp đi.? Tôi không bình tĩnh được nữa tính mạng cả gia đình tôi đang ngàn cân treo sợi tóc thầy biết không.? Tôi tin tưởng thầy vì nghĩ thầy giỏi không ngờ thầy làm việc ko tới nơi tới chốn như vậy.

-Bà bình tĩnh đã, chúng ta vẫn cao con Át chủ bài trong tay, nếu chẳng may cô ta thoát ra chúng ta sẽ sử dụng đến nó. Tôi không ngờ chiếc tủ lại bị thất lạc. Tôi đã tính và biết cô ta chưa thật sự hồi sinh

Bà Thoa cau mày nhíu mắt vẻ bất ngờ hiện ra rõ trên khuôn mặt bà. Hải nghe hai người nói mà anh không hiểu gì anh chie biết đó là một việc rất quan trọng sắp xảy ra

“ Át chủ bài? Có lẽ nào thầy muốn nói tới linh hồn đứa trẻ..?”

- Đúng vậy nó vẫn ở chỗ tôi, cô ta đã hút được máu của đồng nam nếu giờ hút được máu của trinh nữ nữa thì mới thoát ra được. Mà một khi đã thoát tôi cũng không phải đối thủ của cô ta, tới lúc đó đứa trẻ sẽ là vật giao kèo để cô ta trở về địa ngục.

Lão thầy cúng và bà Thoa cười đắc ý, vẻ mặt gian ác hiện lên trên khuôn mặt đôi khi Hải thấy cũng ớn lạnh cả người . Những tiếng cười ra vẻ khoan khoái vang vọng cả ngôi nhà.bỗng lão thầy cúng ngừng lại.

- Bà đưa tay đây tôi cần chút máu của bà

Nói xong lão rạch một nhát lên đầu ngón tay nhỏ ba giọt máu vào chén, lão cắn ngón tay mình nhỏ thêm mấy giọt hoà chung trong chén. Làm xong lão thầy cúng lấy máu thoa lên hình nhân đâm thẳng cây kim vào tim và khấn liên hồi...

Aaaaaaaa.....nữ quỷ rú lên chiếc tủ rung mạnh như muốn đổ. Phúc không hay biết gì anh vẫn miệt mài sơn tường. Nữ quỷ ôm ngực đau nhói đôi mắt đỏ nhìn đáng sợ nói trong căm thù

“ tao sẽ giết tụi bay, các ngươi chờ đấy. Tất cả sẽ chết hết, tao nguyền rủa chúng mày...”

Sáu tháng sau. Tại nhà của bà Thoa đứa con gái cưng nũng nịu với bà

- mẹ...! Hình như anh Phúc không thích con mà thích con nhỏ Như . Con ghét con bé đó mẹ nhờ thầy Hải làm cho con tấm bùa yêu đi con chỉ muốn anh Phúc là của con.

Sao cơ? Nói mẹ nghe sao con biết thầy Hải ?

- mẹ đừng giấu những chuyện xấu mẹ làm trước đây nữa con biết cả rồi. Chẳng phải trước đây mẹ cũng làm vậy với bố con sao? Nên mẹ mới được ở với bố tới giờ

- Con nhỏ này học gì không học đi học mấy thứ bùa yêu. Con không biết một khi đã theo là không thể rút chân ra được ah? Và nếu không may bùa mất tác dụng và phản lại con sẽ gặp nguy

- mẹ thôi đi. Mẹ cũng làm và cũng sống vui vẻ tới giờ, nếu mẹ không giúp con sẽ tự tìm cách...


ĐÁNH THỨC MỘT LINH HỒN
CHƯƠNG 3
———————————————————

Bà Thoa nhìn đứa con gái mà thở dài ngao ngán, vốn sinh ra trong giàu có lại được cưng chiều nên tính nết của Dịu rất bướng bỉnh hay tỏ thái độ xem thường người khác và đặc biệt thừa hưởng cái bản tính gian ác của mẹ.

-Chẹp... được rồi..... được rồi chỉ cần con giữ kín chuyện này đừng để bố con biết mẹ sẽ đưa con đi. Mà này con lên Hà Nội gặp thằng Phúc lấy một ít tóc về đây cho mẹ nhớ là đừng để nó phát hiện.

- Mẹ chưa hiểu con thế nào sao? Con sẽ Cẩn thận mẹ yên tâm. Ah mẹ tìm cách làm con Như tránh xa anh Phúc đi con thấy gai mắt với con bé đó.

Một tuần sau
————————

Dịu lên Hà Nội việc đầu tiên cô làm là tới nhà Phúc chào bố mẹ Phúc. Vốn bố mẹ Dịu và bố mẹ Phúc quen thân nhau từ xưa nên Phúc cũng xem Dịu như em gái.

- Dạ con chào hai bác! Đây là chút quà bố mẹ con gởi lên biếu hai bác mong hai bác nhận cho ạ.

- Dịu đó hả con? Vào nhà chơi đi! Lần sau lên đừng quà cáp gì nữa nha. Tới thăm hai bác là quý rồi

- Dạ. Anh Phúc có nhà không hả bác? Con muốn nhờ anh chút việc.

- Ah Phúc giờ ở bên chung cư hiện tại không ở chung với hai bác. Nếu con cần gì cứ tới phòng tìm đây là số nhà Phúc ở

Ông Đạt vừa nói vừa đưa cho Dịu số nhà của Phúc, Dịu đưa tay nhận nói cám ơn và xin phép ra về. Bước ra tới cửa cô nhếch mép cười cái cách cười gian ác của những kẻ luôn có dã tâm trong đầu.

Tới chung cư Dịu bước lại trước cửa bấm một hồi chuông. Phúc bước ra từ phòng tắm anh băn khoăn không biết ai ghé giờ này. Mở cửa Phúc ngạc nhiên vì đó là Dịu anh mời cô vào nhà

- Sao em lên Hà Nội vậy? Hay là lại trốn nhà đi bar?

- Em nhớ anh mới lên Hà Nội thăm anh này.

Bo mẹ em hai bác vẫn khỏe chứ? Lâu rồi anh không về Hải Phòng chơi nên không ghé thăm hai bác được

- cám ơn anh bố mẹ em khoẻ

- Thế Dịu gặp anh có việc gì? Ah em ngồi chơi đi anh lấy đồ vào kẻo mưa

Dịu gật đầu! Phúc ra ban công lấy quần áo. Dịu đi một vòng ngắm căn hộ mới của Phúc cô gật gù thích cách Phúc sắp xếp và trang trí. Tới bên chiếc tủ Dịu dừng lại cảm giác gợn người lạnh sống lưng có gì đó u ám thì phải cô đặt tay lên tủ giật mình vội rút tay lại, cô mới chạm vào nhưng hình như có ai đó kéo cổ tay cô khiến cô đau nhói

Nhìn chiếc tủ cô sợ! Cô vội chạy vào phòng Phúc lượm nhanh mấy sợi tóc vương trên gối gói vào chiếc khăn cô chuẩn bị sẵn và nhét vào túi.

-Anh! Em về nha em thấy trong người không được khỏe và trời sắp mưa nữa

- Thế ko nhờ anh chuyện gì ah? Cám ơn em tới thăm nha.

Dịu bước ra khỏi phòng cô không cười đắc ý như lúc mới tới mặt cô hơi lạnh như đang sợ và nghi ngờ một điều đó trong đầu, cô bước đi vừa bước vừa nghĩ” thôi kệ.... về Hải phòng đã rồi nói với mẹ”

Tại Hải phòng
———————-

Con lấy được tóc như lời mẹ dặn chưa?

- Rồi đây!

Nhanh đi ngay hôm nay thôi vài hôm nữa thầy Quang đi vắng, muộn chuyến này lại phải chờ

- Được vậy chờ con thay đồ mình đi luôn

Bước ra tới cửa bà Thoa và con gái gặp ông Minh đang đứng tỉa cây cảnh bà tươi cười nói với chồng

- Ah mình tôi đưa con đi lễ chùa ở Hoà Bình vài ngày tôi về. Ở nhà cơm nước tôi đã dặn chị giúp việc nấu đầy đủ cho mình rồi. Mình cứ yên tâm đi làm

Ông Minh vờ như không nghe thấy ông vốn không ưa cái tính của vợ và con mình. Ông là một người sống tình cảm nhưng vợ con ông thì lại không giữa ông và vợ con luôn có sợi dây ngăn cách. Thấy vợ con đi ông cũng cố nói một câu

- “Đi đâu thì đi, chỉ cần mẹ con bà không hại người là tôi đã tạ ơn trời phật rồi”

Chờ vợ con ra khỏi nhà ông vào phòng kéo ngăn tủ ra lấy một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ màu nâu cũ kỹ ông mở khoá và lấy trong hộp ra một tấm hình của một cô gái, cô rất đẹp vẻ đẹp dịu dàng khiến một công tử ăn chơi như ông thời đó cũng phải say đắm và muốn dừng chân. Với ông Lệ là mối tình ông yêu thương và thật lòng nhất. Ông rơi nước mắt trước tấm ảnh miệng lắp bắp nói “ 30 năm rồi phải không Lệ..? Anh không biết em còn sống hay đã chết nhưng trong tim anh vẫn chỉ có mình em.

Mai Châu Hoà Bình
—————————-

Thầy xem có giúp được cho con gái tôi không?con bé muốn làm một bùa yêu, vốn người nó thương không thích nó tôi tin thầy làm được

-bà có ngày tháng năm sinh của người nam đó không? Và cả một ít tóc

- Có đây đã đủ cả

Bà Thoa đưa cho lão thầy cúng mấy sợi tóc rối và tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh của Phúc ông ta cầm lên đọc và đưa ngón tay lên nhẩm. Ông nói trong vẻ hơi hụt hẫng

- Tuy là hai tuổi này không hợp nhau nhưng nếu đã dùng bùa yêu của tôi thì sẽ là riêng của cô Dịu. Nhưng mà...

Ông nói tới đây khựng lại bà Thoa thắc mắc hỏi lại ông

- Nhưng mà sao? Chẳng phải ông làm được hết sao?

- Được hết có điều giờ cậu này sinh tương khắc với mệnh nếu 30 tuổi mà vượt qua thì cậu ta sẽ. Trường thọ và ngược lại nếu không tránh được câu ta sẽ chỉ sống được tới nĂm 30 tuổi mà thôi

Bà Thoa và Dịu sửng sốt ngạc nhiên nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu. Dịu lên tiếng

- Mẹ... dù là 25 hay 30 chỉ cần anh ấy là chồng con là được. Con bất chấp tất cả để được bên anh ấy.

Lão thầy cúng nghe vậy bắt đầu làm phép ông ta lấy tóc của Phúc và Dịu kết lại nhỏ một thứ dịch gì đó đỏ gòm như máu miệng lẩm nhẩm thần chú trong mớ tóc rối tự nhiên xuất hiện hai cục tròn tròn như hai hòn bi to bằng đầu đũa quấn lấy nhau ông ta mở mắt cầm một chiếc lọ nhỏ đặt một viên bi vào lọ đưa cho Dịu

- Cô cầm chiếc lọ này về và tìm cách pha thứ này vào nước uống hoặc đồ ăn cho cậu ta uống , yên tâm nó sẽ tự tan. Nên nhớ bùa chỉ có tác dụng trong 10 ngày nếu sau 10 ngày cậu ta chưa uống thì bùa mất tác dụng

Dịu cầm chiếc lọ cười đắc í với Dịu đó là tất cả, bỗng cô ta nhíu mày hỏi lão thầy cúng

- Thế còn bùa ám hại con nhỏ Như đâu?tôi đã dặn ông làm cùng một lúc còn gì?

- cái đó để sau đi, bùa chú không nên làm hai cái một lúc tránh sinh nghi với lại cậu ta uống thứ này rồi thì chỉ có mình cô mà thoii

Dịu nhìn mẹ hai mẹ con bà ta gật đầu, bà Thoa đưa cọc tiền cho lão nói với giọng như ra lệnh

- còn vụ chiếc tủ ông tìm thấy chưa?. Lo cho xong đi nếu không ông cũng. Ko bao giờ sống được trên mảnh đất Hoà Bình này nữa đâu.

Lão thầy cúng cầm tiền gật đầu đưa tấm hình cho bà Thoa

- Đây tôi đã tìm được hình của nó, giờ tôi sẽ bảo thằng đệ tử của mình đi tìm tại các tiệm gỗ cũ. Tôi tin nó còn tồn lại nếu không tôi đã không thấy bất an vậy.

Dịu liếc mắt nhìn bức hình cô giật mình run sợ cô giật tấm hình từ tay lão thầy cúng nhìn một hồi cô nói

- Sao giống nhau vậy? Đúng là nó chính xác là nó

- SAO Hả con biết chiếc tủ này ở đâu ư?

- mẹ con thấy nó trong căn chung cư của anh Phúc hôm con tươi lấy tóc và đã thấy

- Nhưng sao con khẳng định là nó?

- tại vì khi con chạm vào nó như có bàn tay vô hình siết tay con rất đau và lạnh

- Đúng là nó rồi. Không thể chậm trễ được giờ cô tới đó đổ hết lọ nước này lên chiếc tủ sau đó dùng cây kim này gym đúng chính giữa chiếc tủ phải ngăn cô ta lại trước khi cô ta hút được máu trinh nữ

Mẹ con bà Thoa ra về với ý định điên cuồng phá chiếc tủ và hại Phúc

Hà Nội
——————

Tít .....tít ....tít....

Có người tới Phúc ra mở cửa

Như...? Là em ah ? Em vào nhà đi

Đây là món anh thích em đưa tới cho anh, mẹ em nấu ngon lắm anh ăn đi cho nóng

Phúc cầm khay đồ ăn chạy vào bếp lấy muỗng ngồi ăn ngon lành và cám ơn Như. Phúc và Như thích nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, vẻ đẹp nhẹ nhàng pha lân truyền thống khiến phúc yêu cô ngay lần đầu tiên gặp nhau. Như kém hơn Phúc 1 tuổi cũng là con nhà gia giáo nên Như rất được lòng mọi người ở nết ăn nết ở

- Em! Trong tủ gỗ anh có để ít bánh, em lại tới lấy mà ăn. Là loại em thích đó

Như cười gật đầu và chạy lại chiếc tủ. Cô mở cửa cánh tủ thò tay vào với bịch bánh

Ốiiiiiiiiii..... Như nhăn mặt cô quẹt vào chiếc đinh làm tay cô chảy máu.
Phúc chạy tới cầm tay người yêu lấy giấy bịt lại chỉ một lỗ bé xíu mà tay Như chảy nhiều máu quá. Anh thấy lạ chiếc tủ lại hút máu như hôm mình bị. Anh lại cầm tay Như nhỏ vào đó vài giọt máu vẫn là hiện tượng ấy, mặt tủ hút khô máu rung lên từng đợt
Như và Phúc nhìn nhau sợ hãi khói trong tủ bắt đầu bốc ra lan toả khắp nhà , vài giây sau tích tự thành hình ngừoi ghê rợn. Mái tóc dài, khuôn mặt trắng bệch đôi tay dài ngoằng bộ móng tay dài cả gần tấc, nói giọng âm u đầy ma mị

“ Ta đã thoát....cuối cùng ta đã thoát ...kha... kha.... kha..... rồi đây các ngưoi sẽ phải trả giá. Ta đã chờ ngày này 30 năm rồi. Hai ngưoi đã giúp ta hồi sinh”
.........

ĐÁNH THỨC MỘT LINH HỒN
CHƯƠNG 4
——————————————————————

Phúc và Như run sợ hai người chưa khi nào chứng kiến cảnh tượng ghê sợ này. Họ ôm nhau trong sự sợ hãi Như hét toáng lên nép sát vào ngực Phúc

- Anh Phúc là gì vậy ạ? ĐÂy có phải là ma nữ trong truyền thuyết không ? Em sợ quá

- Anh không biết nữa chúng ta chạy mau

“ chạy sao...? Lại đây nhóc con...”

Ma nữ vừa dứt lời đưa cánh tay dài cả mét bộ móng sắc nhọn ghê rợn về phía hai ngươi . Bà ta bóp cổ Phúc nhấc bồng lên không chung hàm răng nghiến chặt mắt trợn ngược nói trong vẻ thách thức

- Định chạy ah? Đâu có dễ các ngươi sẽ phải chết

Ma nữ định cắm những chiếc móng nhọn hoắt vào ngực Phúc bỗng nhanh chóng thu tay tại, buông Phúc ra thu tay về phía mình. Phúc bị rớt xuống đất đau đớn anh nhăn nhó sau cú ngã Như chạy lại đỡ Phúc

- Anh có sao không?

- Anh không sao nhưng bà ta đáng sợ quá

-“ Nói.... ai cho ngươi sợi dây phật quan âm..?

-Tại sao tôi phải nói cho bà biết..? Bà là ai ? chúng ta không thù không oán xin tha cho chúng tôi

- Hừm nhóc con ngươi mạnh miệng lắm để ta cắt lưỡi của ngươi xem ngươi còn dám hỗn với ta không ?

Nói dứt lời ma nữ lại đưa cánh tay dài về phía Phúc bóp cổ kéo anh về phái mình bàn tay còn lại kịp cắm 5 ngón tay sắc lạnh vào vai anh máu phúc bắt đầu chảy, mà nữ vui sướng thè dài chiếc lưỡi liếm từng giọt máu miệng đỏ chót nhe răng cười

-“ Thì ra là máu của một con rắn tinh hoá kiếp hèn chi nó đặc biệt vậy . Chỉ cần vài giọt máu của ngươi đã giúp ta khôi phục nguyên khí. Tốt.... kha.... kha...kha.....khaaaaaaaa”

Như nhanh tay lấy gói bột trong túi áo, thừa cơ hội ma nữ không để ý cô tung gói bột màu trắng về phía ma nữ. Ma nữ rùng mình thét lên vội thả Phúc ra, liếc mắt về phía Như mái tóc dài che gần kín khuôn mặt khiến Như sợ lùi lại vài bước

-Tôi ..... Tôi.... không có ý muốn hại bà đâu nhưng xin đừng hại anh Phúc anh ấy là người tốt.

- “ bột trừ tà ma...? Xem ra con nhãi như ngưoi cũng có chút bản linh. Nhưng người tưởng mấy thứ này làm ta sợ ư...? Ngưoi còn non lắm để xem ta trừng phạt ngươi như thế nào.”

Ma nữ đưa tay nhấc bổng Như lên như một con nhái Như dùng sức gỡ từng ngón tay trên cổ để cố thở nhưng càng cố gỡ thì Như càng thấy chặt cảm giác thiếu không khí khiên cô thoi thóp thở như người sắp chết. Phúc nhìn Như bị hành hạ anh dùng hết sức lao tới kéo bàn tay của ma nữ giải thoát cho Như

Bốp.... một cú đánh khiến Phúc văng ra xa, miệng như bắt đầu chảy máu ngay lập tức ma nữ thè dài chiếc lưỡi liếm từng giọt nói trong sự đắc ý

- Ngon lắm! Máu của rắn tinh và trinh nữ quả là hàng hiếm. Hôm nay tạm tha cho các người vì các người còn giá trị cho ta lợi dụng.

Ma nữ quăng Như ra xa, cô ê ẩm hết người cảm giác đau đớn khiến cô như tắc thở. Ma nữ bay tới chỗ Phúc túm cổ áo dơ Phúc lên rước mặt

-“ Ngươi phải hứa giúp ta một việc”

-Sao ... sao tôi phải hứa với bà

- ngươi không còn sự lựa chọn nếu ngươi không giúp ta thì cô ta và cả gia đình dòng họ ngươi sẽ phải đổ máu.

-Buông ra! Được tôi hứa với bà nói đi chuyện gì..?

- Tìm xác cho ta, và nhổ 9 chiếc đinh lão thầy cúng đóng trên người ta ra. Như vậy hồn ta mới nhập vào xác được . Còn bây giờ ta sẽ mượn xác của cô ta để sinh tồn trên thế gian này

- xin đừng làm lại Như tôi hứa sẽ giúp bà.

Hải Phòng 2 ngày sau!
—————-
Mẹ! Con sẽ tranh thủ lên tìm anh Phúc và thực theo kế hoạch. Mẹ biết phải làm gì rồi chứ ? Xong vụ này thì phải giúp con hạ con Như như vậy con mới yên tâm ở bên anh Phúc

Bà Thoa gật đầu, Dịu lên Hà Nội với mong muốn công việc sớm hoàn thành

- Anh Phúc là em Dịu đây.

Phúc định ra mở của ma nữ lúc này đã nhập hồn vào Như bà ta kéo Phúc lại ánh mắt sắc lẹm nhìn ra cửa

- Cẩn thận trên người cô ta có thứ ko sạch sẽ. Cậu ko được ăn uống bất cứ thứ gì của cô ta. Chỉ cần nghe lời ta là được

Phúc gật đầu ra mở cửa Dịu tươi cười chào anh hớn hở bước vào phòng. Dịu đưa mắt nhìn chiếc tủ nói với Phúc

- Anh Phúc mua được chiếc tủ đẹp quá em muốn xem được không?. Ah cho em xin ly nước nha

Như từ trong phòng bước ra Dịu giật mình. Cô ta càng căm ghét bốn mắt nhìn nhau như toé lửa giận giữ hỏi Như?

- sao cô lại ở đây

- sao lại không thể.? Chẳng phải cô cũng. Vậy sao?

- Hừm tưởng cô là con gái nhà lành ai ngờ...!

-im đi... nếu không ta cho ngươi biết tay

- Thôi! Hai người ngồi xuống đi cùng là bạn bè cả không nên quá gay gắt mất vui.

Như tới sô pha ngồi Dịu hất hàm tới bên chiếc tủ nhân lúc Phúc và Như không để ý cô ta đưa lọ thuốc lão thầy cúng đưa cho định đổ lên tủ thì ma nữ phát hiện. Nhanh như cắt bà ta phẩy tay một cái chiếc lọ rơi xuống đất vỡ tung toé

Choang..... cái gì đấy..... phúc chạy ra thấy chiếc lọ bể màu nước đen xì vương vãi khắp nhà. Dịu tái mặt môi cắn chặt miệng lắp bắp

- Ah đây là thuốc của em. E định uống nhưng đã vô ý làm bể.

Dịu thở hắt ra một cái và nghĩ trong đầu “ thôi chết mình làm hỏng kế hoạch rồi”

Phúc bê hai ly nước cam ra mời hai cô gái. Như đứng dậy ra ngoài ban công đứng phúc nhìn theo Như lo sợ ma nữ trong Như làm bậy. Chỉ chờ có vậy Dịu nhanh tay đổ lọ thuốc bùa yêu vào ly nước cam nói với Phúc

- Hình như nó hơi đắng anh ah? Anh thử uống xem nó có vị lạ không?

Phúc đưa tay với ly nước cam định uống, bên kia Như phẩy tay một cái ly nước cam trên tay Phúc vỡ toang.

Dịu bực mình ko kiềm chế được nếu tiếp tục ở lại cô chào Phúc và ra về. Ra khỏi cửa ả lẩm bẩm một mình

- khốn kiếp! Bể hết kế hoạch xem ra mình lại phải đi Hoà Bình một chuyến.

- Bà hứa ko gây nguy hiểm cho người thân của tôi cơ mà ? Bà xem lúc nãy suýt nữa là lộ bà là một ma nữ

- nhóc con! Ta cứu ngươi mà còn trách ta, ngươi ko biết ả ta đem tới gì sao? Là một lọ máu chó mực đã tu luyện để hại ta ko thể siêu thoát và cái thứ còn lại chính là bùa yêu.

Bùa yêu...?

-Đúng....

Mai Châu Hoà Bình
—————
Ộc.... ộccccccc. Lão thầy cúng nôn ói đầy máu, lão run bần bật như trúng tà miệng nói không lên lời

-Sư phụ !thầy có sao không.?

- Không kịp rồi cô ta.... cô ta.... cô ta đã thoát. Kế hoạch đã hỏng.

Lão móc trong túi ra một lá thư thều thào nói với Hải

- con ... con hãy lên Lạng sơn một chuyến! Đến ngôi chùa ta ghi trên phong bì gặp chủ trì ở đó đứa lá thư này cho ông ấy.
Cô ta mạnh lên rất nhiều rồi, ta cần sư huynh ta giúp để thu phục con yêu nữ này.


ĐÁNH THỨC MỘT LINH HỒN
CHƯƠNG 5
——————————————————
Hải nhận thư từ sư phụ bắt chuyến xe sớm nhất lên Lạng sơn, lòng anh rối bời và rất nhiều câu anh muốn hỏi sư phụ
Tại sao sư phụ lại phải nghe theo lời bà Thoa
Tại sao thầy lại làm việc thất Đức
Bà Thoa có mối quan hệ gì tới sư phụ
Và ma nữ kia là ai....!
Cả chục câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu làm anh thấp thỏm lo sợ

Tại Lạng sơn
———————-
Tiếng chuông chùa ngân vang báo hiệu một ngày mới an lành . Hải bước thật chậm quan sát anh thấy cảnh vật bình trên đến lạ, nó làm con người thoải mái như chút bỏ được mớ phiền lòng.

A di Đà phật .!
Thí chủ tìm ai..?

- bạch thầy !sư phụ tôi có dẶn lên đây gặp chủ trì và giao lá thư này cho chủ trì xin phép cho tôi gặp chủ trì ạ

- A di Đà phật! Thí chủ tới thật không đúng lúc, sự phụ tôi đang bế quan và không gặp ai trong khoảng thời gian này. Mời thí chủ về cho.

Hải thất vọng! Anh sợ không hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao và không gặp được sư huynh của thầy. Anh năn nỉ chú tiểu cho pháp được gặp chủ trì vì có việc rất quan trọng liên quan đến mạng người

Một chú tiểu chạy mời Hải vào, anh bước lại Am chỗ chủ trì ngồi tụng kinh

- Dạ con chào thầy. Sư phụ con....

“A di Đà phật! Phật ở trong tâm. Gieo gió gặp bão. Nếu đã là số kiếp thì ko thể thay đổi mệnh trời. Thí chủ về cho. Bần tăng đã buông chuyện phàm tục.”

Hải ra về cố suy nghĩ xem về nói như thế nào với sư phụ. Anh vừa không hoàn thành tốt công việc sư phụ giao. “ chẹp thôi về đã tính sau”

Tại Hải Phòng
————————-
Sao...? Con làm bể hết kế hoạch . Ta đúng là ngu ngốc mới để con tự làm.

Bà Thao trách con gái xong vẻ mặt giận giữ trong đầu ba ta lại ấp ủ mưu mô mới. Bà ta cầm điện thoại gọi cho đàn em

- Alo ...! Tư còi phải không? Tới gặp tôi gấp có việc cho cậu

- mẹ định nhờ Tư còi tới xử lý chiếc tủ sao.?

- thế còn giải pháp nào hơn sao.? Con hứa chắc như đinh đóng cột vậy mà vẫn phải để mụ già này ra tay.

Một lúc sau Tư còi đến bà Thoa nói với Tư còi đây là một vui làm ăn béo bở

“ mày lên Hà Nội gấp ngay đêm nay tới căn chung cư này, tìm mọi cách phá chiếc tủ đi đốt cháy được càng tốt. Nhớ là bí mật nếu kẻ thứ 3 biết thì mày sống không bằng chết !

- hề hề bà chị cứ yên tâm. Trước giờ em chưa khi nào để bà chị thất vọng. Nhưng đột nhập vào chung cư giá gấp đôi nha bà chị hề hề hề

-Được! Nhưng nếu mày thất bại lần sau đừng vác cái mặt tới nhờ tao.

Tu còi rủ thêm 2 đàn em dắt nhau lên Hà Nội ngày trong đêm.

Hà Nội
——————
Đại ca.! Xong vụ này cho e ít tiền em về quê thăm con vợ em. Nó cằn nhằn suốt ngày

- Rách việc. Có mỗi con đàn bà mà không dạy nổi thì mày làm ăn con mẹ gì. ?nếu là tao tao vả cho rụng răng xem còn hỗn được không

- Thằng chó! Tao tưởng mày ngon lắm thì ra cũng sợ vợ tè cả ra quần. He he he .... xong vụ này về mà úp mặt vào mông con vợ mày chui váy nó mà sống

- đồ khốn mày nói tao như vậy hả? Nếu ko nể mặt đại ca tao cho mày cạp đất lâu rồi

- Thôi đi... hai thằng bay một đứa sợ vợ một thằng dại gái cũng ngu như nhau cả nên đừng ở trước mặt tao mà ba hoa

Cạch..... cửa đã được phá Tư còi và hai thằng đàn em lén nút vào phòng. Phúc ngủ say không biết gì. Tư còi ra hiệu cho đàn em canh cửa hắn tìm chiếc tủ.

- Đại ca đây rồi! Suỵt suỵt chính là nó . Để em cho nó một mồi lửa

- Thằng ngu mày định đốt cả chung cư này ah? Mau khiêng lên sân thượng đốt nó đi.

Rầm ...... tiếng cánh cửa đập mạnh khéo lại cả ba giật mình đảo mắt liếc xung quanh. Một cơn gió lạnh từ đâu lùa tới khiến ba thằng nổi gai ốc

- Ê mày! Tụi mày có thấy lạnh không ? Sao tự nhiên lạnh như vậy nhỉ

ha ,..... ha......ha .......ha.........haaaaaaaaa

Một giọng cười ma mị âm u vọng lại lúc xa lúc gần, ma nữ hiện hình đầu tóc rũ rượi,khuôn mặt trắng bệch hóp mắt sâu đen thui, bộ móng tay dài ngoằng đỏ chót thò dài ra nhìn ghê rợn.tà áo trắng lúc ẩn lúc hiện khiến cả ba hét toáng lên

Ma..... ma....... ma..... chạy mau.... chạy mau....

- bụp..... Tư còi bị hất lên không trung và té nhoài xuống đẤt như một quả bóng lăn qua lăn lại hắn đau nhừ khắp cơ thể miệng méo xẹo nói với đàn em

- Cứu tao với đưa tao ra khỏi đÂy nhanh lên

“ Chạy sao ? Ha... ha ... ha...” này thì chạy này”

Phập...! Mười đầu ngón tay cắm ngập vào đẦu Tư còi máu tuôn ra, ma nữ thè dài lưỡi liếm từng giọt máu cảm thấy ngon lành. Đá đôi mắt sắc lạnh vào hai tên còn lại, ma nữ mỉm cười ha.... ha .... haaaaaa

- Các ngươi..... sẽ phải chết..!

Rắc..... rắc..... tiếng bẻ cổ của hai tên còn lại kêu rắc rắc đầu ngoặt 180 độ ra phÍa sau bọn hắn chết mà chẳng kịp chăng chối mắt mở to sợ hãi miệng há hốc, lưỡi thè dài ra ...

Ma nữ ôm ba cái xác bay lên lầu, sân thượng bà ta nhìn xuống khoảng sân sâu phí dưới ném 3 kẻ giang hồ xuống đất như ném ba con nhái!
Phúc vẫn ngủ yên! Anh không nghe, không biết bất cứ gì. Với anh một đêm trôi qua thật tuyệt vời.

Mai Châu - Hoà Bình
——————————
Lão ta không giúp sao? Khốn khiếp nếu năm xưa hắn ko nhúng tay vào việc của ta thì bây giờ ta đâu hạ thấp mình nhờ lão. Thôi được một mình ta cũng đủ đánh bại con ma nữ đó huống chi ta còn quân át chủ bài.

Thầy kể cho con nghe đi? Thật sự sao thầy phải giúp bà ta làm việc ác?

-30 năm trước bà ta còn là một thiếu nữ đã đem lòng yêu một người đàn ông đã có bạn gái . Chỉ vì lòng đố kị và muốn độc chiếm người đàn ông làm của riêng mình mà mụ ta nhẫn tâm ra tay sát hại cô bạn gái của người mình yêu, chính mụ ta mổ bụng lấy đứa bé mới 3 tháng tuổi ra để hả giận và đem xác tới nhở ta yểm bùa chú.
Nếu không vì ân tình năm xưa bố bà ta cứu ta thì ra ko bao giờ bán mạng cho mụ. Bà ta còn ác hơn một con quỷ.

- Mau giúp ta đào cái xác lên ta muốn yểm chú để cô ta không nhập được vào xác.

Hà Nội
————
Phúc thức dậy sau 7 h sáng. A định ra ngoài ăn thì ma nữ nói

- chúng ta phải tới Hoà Bình gấp!

Sao cơ? Chẳng phải thoả Thuận là tuần sau mới đi sao,?

- Nhóc con ngươi dám cãi ta sao?bọn chúng biết mình đã bị bể kế hoạch nên đã bắt đầu hành động nếu ko đi sớm chúng ta sẽ ko kịp.

Được vậy sáng mai chúng ta sẽ đi!

Hải Phòng 0h00 p đêm.
————————————

Bà Thoa chìm trong giấc ngủ bà quay sang ôm chồng cảm giác lạnh lẽo xuất hiện bà từ từ mở mắt chao ôi người bà ôm ko phải chồng mà chính là Lệ. Lệ nằm cạnh bà khuôn mặt trắng bệch miệng chảy máu đôi mắt hóp sâu đen xì nhoẻn miệng cười với bà

- Không ..... không ..... mày biến đi con quỷ cái. Tao đã tiễn mày về địa ngục rồi mac cút mau..... của mau

Miệng bà và chân tay bà bị tê cứng , bà nhìn chồng cố lay chồng dậy nhưng lạ thật ông Minh vẫn ngủ ngon lành. Bàn tay Lệ đặt lên cổ bà xiết thật chặt bà muốn nghẹt thở. Ngoải cửa sổ rất nhiều bóng ma xuất hiện bay lơ lửng trên không chung cài những bộ móng nhọn hoắt vào cánh cửa sổ

_ “ trả mạng cho ta.... trả mạng đÂy.... trả mạng...”


Lúc bà sắp đuối sức thì bà nhớ trong túi áo bà có tấm bùa phòng thân, vội lấy lá bùa ra rí thẳng vào trấn Lệ

Chết .... chết ...... chết..... đi đồ quỷ cái.....

Áaaaaaaaaaa. Lệ đau nhói rú lên và từ từ tan biến

ĐÁNH THỨC MỘT LINH HỒN
CHƯƠNG 6
————————————————

Thở hắt ra những tiếng thở mạnh vẻ mặt sợ hãi vẫn đọng trên gương mặt gian ác. Bà Thoa ôm đầu nhắm mắt lại rồi từ từ mở mắt ra bà biết đây chỉ là một giấc mơ nhưng sao nó thật đến thế.

- Không thể nào... không lẽ nó đã thoát ? Không được ta phải đi trước một bước.

Bật dậy khỏi giường mụ đi tới đi lui trong căn phòng lộng lẫy đầy đủ tiện nghi trên giường là ông Minh chồng bà vẫn ngủ ngon lành như chẳng có chuyện gì xảy ra. Suy nghĩ một hồi bà Thoa cầm điện thoại bấm số và gọi

- Alo! Cậu đang ở đâu? Về gấp chị nhờ chút việc?

-Chị cả đấy ah! E đang du lịch ở Hạ Long. Có gì gấp mà chị cả gọi em về gấp thế..?

-Chị nói cậu về gấp thì về đi đừng có hỏi nhiều.

Cúp máy bà Thoa lo lắng đi đi lại lại đưa tay lên miệng cắn móng bà rất lo cho cuộc chiến sinh tồn sắp tới.

Hà Nội
—————
-Nhóc con ngươi chuẩn bị tới đâu rồi? Nên nhớ nếu ta chiếm hữu cơ thể cô ta lâu quá thì ta sẽ hút hết dương khí và cô ta sẽ như cái xác không hồn. Nhanh lên giúp ta tìm lại cái xác và phải nhổ 9 cái đinh lão thầy cúng đóng vô người ta, có như vậy ta với nhập hồn vào xác được và trả lại cô ta nguyên vẹn.

- Chắc phải vài ngày nữa vì sáng nay chung cư xảy ra án mạng. Bên cảnh sát đã phong tỏa không cho ai ra vào trong vòng 24 h để phục vụ công tác điều tra. Haiz không hiểu sao họ lại chết thảm như vậy.

-24 h..? Thế chẳng phải ngày mai mới đi được sao? Ta muốn đi ngay trưa nay.

- Không được chúng ta ngày mai mới đi được

- Nhóc con ngươi dám cãi Lời ta? Được để ta cho ngươi nếm chút đau đớn xem ngươi có chịu nghe lời không..!

-Bụp..... ma nữ xoay tay gạt phăng Phúc ra xa bà ta bay lại đưa cánh tay dài có bộ móng sắc nhọn định cắm vào người Phúc thì ma nữ bất thình lình dừng lại. Bà ta thấy bức hình chụp chung cả gia đình Phúc. Tay run run cầm bức hình, trên đôi mắt chũng sâu từ từ hai hàng lệ máu đang chảy ra. Bà nghiến chặt răng môi run bần bật hỏi Phúc.

- Nói mau! Hai người trong bức Hình có liên quan gì tới ngươi?

- Đó....Đó.... bố ....mẹ .....tôi.....

-Ngô xuân Đạt.. là bố ngươi và người đàn bà này là mẹ ngươi

- Thả...thả.... tôi... ra....

Ma nữ giật mình bàn tay mình vẫn xiết cổ Phúc khiến anh khó thở và không nói được . Từ từ buông tay làm Phúc té đau đớn

Bịch..... Aaaaaaaa

-Bà không nhẹ tay được sao ? Nếu tôi bị thương sao tôi giúp bà được, ? Hụ....Hụ.....Hụ.....

-Nói nhiều ! Nói mau ngươi với họ có liên quan gì?

-Đó là bố mẹ tôi

Ma nữ rưng rưng nước mắt oà khóc trong xúc động những giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt đỏ như máu khiến Phúc hãi sợ

-Bà sao thế? Bà khóc ah? Không lẽ bà biết bố mẹ tôi..?

-Ngươi là đứa cháu đích tôn dòng họ Ngô Xuân . Bố ngươi là chính là anh ruột ta. Năm xưa bố ngươi rất thương ta một đứa em ông luôn bao bọc nhưng ko may âm dương chia cắt khiến ta và ông ấy hai người hai thế giới

- Cô Lệ! Cô chính là cô Lệ.? Người mà ông nội hay nhắc tới sao? Nhưng con nghe bố mẹ và ông nói cô mất tích hơn 30 năm trước lúc đó cô mới 19 tuổi. Ông và bố con đi tìm cô suốt bao nhiêu năm nhưng không một tin tức cứ như cô đã... đã...

- Đã chết.... đúng ta đã chết cùng với đứa con của mình hơn 30 năm trước. Chính ả ta đã giết ta và con trai ta. Ta sẽ giết con khốn đó.

- Cô.... Phúc lao tới ôm trầm người cô Lệ. Anh không ngờ lại gặp người cô ruột trong nghịch cảnh này. Phúc khóc như một đứa trẻ bà Lệ đưa tay vuốt tóc anh nói nghẹn ngào

- ta đây cô Lệ của con đây! Nếu không phải ta sớm thấy bức hình thì ta đã tổn thương đứa cháu duy nhất của dòng họ Ngô Xuân. Từ giờ ta sẽ bảo vệ con.

Hải phòng
——————

Chị nói sao...? Con Lệ đã thoát ra khỏi bùa yểm rồi sao? Chẳng phải chúng ta đang gặp nguy sao?

- Đúng vậy nên chị mới gọi cậu về gấp vậy. Giờ cậu làm cho chị một việc

- Chị cả nói đi em sẽ giúp, việc này cũng liên quan tớ em năm xưa.

- Lên Hà Nội bắt bằng được thằng Phúc về đây làm con tin. Chỉ cần giữ đứa cháu đích tôn duy nhất dòng họ Ngô và cho cô ta biết đó là đứa cháu ruột của mình. Chị nghĩ cô ta sẽ ko dám manh động.

_ Sao chị nói còn quân át chủ bài? Như vậy bắt thằng nhóc ấy làm gì cho mệt

_ mày ngu lắm. Mày còn tin vào lão Quang ngu ngốc đó sao? Lão ta chỉ có hồn của đứa trẻ một khi cô ta thoát ra rồi thì 10 lão Quang cũng không phải là đối thủ. Chính lão là người trực tiếp đóng đinh và yểm bùa cô ta vì thế cô ta sẽ tìm lão trước mà trả thù. Chúng ta phải chừa đường lui trước hiểu chưa?

- He .... he .... he.... vẫn là chị cả mưu mô giỏi. Được em sẽ làm theo lời chị đi bắt thằng nhóc ấy về đây cho chị.

- Nhớ làm cho kín để lộ ra bọn công an nó đánh hơi thấy là mệt lắm.

Dạ ... chị yên tâm....

Bình ra về vẻ mặt khoan khoái chưa khi nào Bình làm việc mà có sai sót với hắn có tiền đi lắc, bay nhảy gái gú thì việc gì hắn cũng làm

Hoà Bình
——————

Sư phụ đồ nghề con đã chuẩn bị xong thầy tính khi nào thì bắt đầu đào xác?

- 11 h đêm mai! Là giờ tốt để ta thực hiện. Con đã mua đủ những thứ ta dặn chưa?

-Dạ đủ cả

_ tốt! Lần này ta phải cho cô ta Vĩnh viễn không được siêu thoát.

Hà Nội
—————-
Cô kể cho con nghe vì sao cô lại thành như vầy đi?
Con sẽ đưa cô về nhà gặp bố mẹ và ông Nội

- Không ! Không kịp nữa con chúng ta phải tìm xác của cô trước. Ta không thể ẩn mãi trong cơ thể con người. Lão ta đã biết ta thoát rồi. Lão sẽ sớm hành động chúng ta phải nhanh tới đó.

Chiều hôm sau. Lệnh cấm được phong tỏa Phúc gọi điện báo cho bố là mình và Như đi du lịch Hoà Bình vài ngày rồi về nên đừng đợi cơm anh. Phúc lấy xe chở bà cô đi theo hướng Hà Nội -Hoà Bình.
Sẩm tối. Xe Phúc tới con đường vắng thì bị một chiếc xe 15 chỗ đi cùng chiều ép sát. Cú tông đuôi xe bất ngờ khiến anh thắng gấp

Kịtttttttttttttt. Tiếng phanh xe chua chát vang lên xe anh đâm thẳng vào gốc cây bên đường và dừng lại

- Chuyện gì thế này...?

-Cô con không biết hình như có ai cố ý đâm xe chúng ta

- Khốn khiếp ! Để ta xem kẻ nào ngang nhiên to gan như vậy...?

- Cô dừng lại! Cô hứa ko giết người vô tội nữa mà. Cô bình tĩnh đi. Để con xuống giải quyết cô ngôi im trên này đi

Phúc mở cửa xe bước xuống anh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì

— Bốp.... bốp...... bốp ..

Phúc bị tấn công bất ngờ, vây quanh anh là 5-6 kẻ du côn bịt mặt. Nhìn họ hằm hằm đầy sát khí.anh chỉ kịp kêu lên ú ớ

- Các anh là ai.....
..........


ĐÁNH THỨC MỘT LINH HỒN
CHƯƠNG 7
———————————————-
Choang....... tiếng bình hoa rơi bể. Bà Lan giật mình như có linh tính chẳng lành, bà cúi xuống nhặt từng mảnh thuỷ tinh vỡ vụn

Aaaaaa.... mình làm sao thế nhỉ? Chảy máu rồi

- Bà có sao không? Sao bất cẩn thế mình?

- không hiểu sao lòng tôi như có lửa đốt, tôi nóng lòng quá ông ah!

- Thôi để đó tôi dọn cho bà đi nghỉ đi, con nó đi chơi ko sao đâu bà đừng suy nghĩ nhiều

Nghe chồng nói vậy bà Lan vẫn không yên lòng. Linh tính của một người mẹ lúc nào cũng chính xác
“ phải rồi mai mình sẽ lên chùa nhờ thầy bấm quẻ biết đâu mình lo nghĩ quá. Nhưng trước mắt phải gọi cho con trai đã xem nó tới đâu rồi “

Tít.... tít.... tít..... phía bên kia là những tiếng tít dài không người bốc máy, bà Lan càng run sợ bà chỉ có một cậu con trai duy nhất nếu Phúc có chuyện gì sao bà sống nổi. Tít.... tít.... thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại ko liên lạc , quý khách vui lòng gọi lại sau....

Con ơi là con? Sao con không bốc máy.. ?

- Ơ hay! Tôi nói mình cứ nghỉ ngơi đi mà. Con nó lớn rồi để cho nó chút tự do như thế bà mới nhanh có con dâu và có cháu.

- tôi làm sao mà nghỉ ngơi được! Tôi chắc thằng bé đã xảy ra chuyện rồi. Ông ơi ngày mai vợ chồng mình lên chùa nhờ thầy bấm quẻ chứ cứ như thế này tôi sống ko được.

-Được rồi! Ngày mai tôi sẽ đưa bà đi. Nào giờ vào phòng nghỉ đi 9 h tối rồi

_ Aaaaaa... các anh là ai?

Tên cầm đầu hung hãn ra lệnh cho đàn em! Chúng mày kéo nó lên xe, còn hai thằng lên xe nó lái theo sau nhớ đừng để lại dấu vết gì nếu ko bọn công an nó đánh hơi thấy thì tù cả lũ.

- Vâng đại ca. Hai thằng mày ra xe chạy theo tao, còn 3 thằng mày chói nó lại nhét rẻ vào mồm cho nó im đi. Làm nhanh lên

Phúc bị 3 tên chói chân tay. Miệng bị nhét rẻ nhưng vẫn không quên nhìn về phía xe của mình. Lúc này anh lo sợ bọn bắt cóc sẽ gặp nguy hơn là bản thân anh đang bị chói.Phúc lắc đầu ra hiệu cho họ đừng mở cửa xe nhưng đã ko kịp. Họ cười nhếch mép tát vào mặt anh

- Nhãi danh! Cái thằng công tử mặt trắng như mày chắc có giá lắm đây. Hừm nhà con một cha làm chủ công ty xuất nhập khẩu giá chắc cũng phải vài tỷ mới xứng.

Một tên trong hội nói thì bị tên kia quát

- Thằng ngu! Giờ này là giờ nào mà mày chỉ nghĩ tới tiền ? Làm cho xong đi nhanh lên.

Tại Hải Phòng!

Mẹ... sao mẹ sai cậu Bình đi bắt cóc anh Phúc. Nhỡ đâu....

- im đi. Ko phải chính con làm hỏng hết kế hoạch khiến ta ko còn đường lui nên phải đi nước cờ này sao? Chuẩn bị đồ sáng sớm mai đi hoà bình gấp.

một tên mở cửa xe cửa xe của Phúc.hắn bỗng giật mình vì trên xe có người

- Ê mày! Tao thấy có con nhỏ nào trên xe thằng này

- kệ đi ! Bọn con nhà giàu nó hay chở gái đi chơi mày còn lạ gì? Nếu con nhỏ này ngon thì xin đại ca cho anh em vui chơi đêm nay thoả thích

- tao nhất chí với mày mau lên xe.

Cạch.... tiếng cửa xe mở

- He... chào cô em! Cho tụi anh ngồi ké với he... thằng bồ em nó bị thương rồi để bọn anh đưa em về.

Hắn nhìn Lệ cô ngồi im từ từ quay mặt sang phía tên vừa nói, khuôn mặt trắng bệch, tóc tai xoã kín nửa khuôn mặt, đôi mắt vô hồn nói giọng âm u

-Thật vậy sao? Các anh không sợ chết chứ?

- Nỡm..! Bọn anh vào sinh ra tử có gì bọn anh chưa chải qua mà phải sợ? Cô em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ ko bị đau.

Ma nữ cười mỉm một nụ cười ma mị khiến hắn lạng sống lưng, trán bắt đầu đổ mồ hôi hai bàn tay lạnh buốt khi tay Lệ kịp chạm vào tay hắn

- Cô.... cô.... cô..... là người hay ma...?

- Là ma..... haaaaaaaaaaaa

Hắn cố tông cửa vùng chạy hét toáng lên như bị bắt mất hồn

- ma.... ma.... cứu với.... cứu với...

Tên còn lại chưa kịp chạy thì ma nữ túm lại bóp cổ dơ lên cao những chiếc móng nhọn đã bắt đầu ngăm sâu vào cổ, bàn tay còn lại cắm thẳng vào đầu hắn chết tức tưởi mà ko kịp biết lý do vì sao chết.khuôn mặt đầy máu nhìn rất ám ảnh. Ma nữ thè dài lưỡi liếm từng giọt máu miệng cười nhếch ra

“ dám bắt cháu ta ư? Chúng mày phải chết”

Vùuuuuuuuuu.bà bay lại 5 tên còn lại nhanh như cắt bẻ đầu từng tên một “ Rắc.... Rắc.... Rắc....”
Tiếng bẻ cổ giòn như cành cây khô gãy khiến những tên còn lại khiếp vía

- Không xong rồi ả ta đã ẩn mình trong xác người khác “
Alo chị cả không xong rồi ả ta đang ở đây và giết gần hết đàn em của em rồi

- Sao lại như vậy được ? Nhanh chạy đi....”

Xẹt.... bộ móng tay dài ngoằng cào nát mặt tên đàn em của Bình khuôn mặt rách biến dạng không ai có thể nhận dạng được nữa. Tên kia định chạy bà bay tới té phanh thây trong nháy mắt tứ chi văng tung toé, óc, ruột bầy nhầy rơi ra một đống

Bình quỳ lạy! Chắp tay khấn vái van xin” Tha ... tha... cho tôi đi tôi thật ko có mắt, xin tha cho tôi”

- Tha sao? Hơn 30 năm trước ngưoi nhớ chứ? Ta cũng từng van xin ngươi tha cho mẹ con ta, nhưng ngươi có thấu lời van xin đó không?

- Tôi biết lỗi rồi xin cô tha cho. Tuổi trẻ bồng bột sau việc đó tôi rất hối hận. Là là chị cả tôi bày ra tất cả tôi chỉ làm theo...

- Khốn khiếp! Các ngươi ko bằng loài cầm thú. Đã giết ta còn nhẫn tâm mổ bụng lấy đứa con của ta đi. Nỗi oan này ta sẽ trả gấp đôi. Ngày mai sẽ tới lượt cô ta...

- Rắc... Bình chết tức tưởi , khuôn mặt vẫn hằn lên sự sợ hãi cô Lệ cào tay vào người Bình vừa cào vừa khóc những giọt nước mắt đỏ như máu chảy ko ngừng từ hai khoé mắt. Phúc nhìn cô vừa sợ vừa thương anh cũng khóc khi chứng kiến cảnh tượng ghê rợn này

- chúng ta đi thôi . Bọn chúng đáng chết!

Cô con sợ!

-Có ta ở đây con ko cần sợ gì.bà ta đã biết ta ở bên con sẽ nhanh chóng lên Hoà Bình chúng ta phải tới trước đêm mai.

- Nhưng con ko biết đia chỉ sao mà tới đó được

- Đừng lo! Ta sẽ giúp con.

Sáng hôm sau Bố mẹ phúc lên chùa trong vẻ lo sợ bà Lan rất lo cho cậu con trai của mình. Tiếng chuông chùa ngân lên khiến bà nhẹ lòng đi phần nào.

- A di Đà phật! Cuối cùng hai vị cũng tới ... mau.. chúng ta xuống Hoà Bình gấp trên đường đi tôi sẽ kể đầu đuôi sự việc

Đi thôi....

Thầy chẳng hay thầy có linh tính gì ko tốt với con trai con sao

-Đúng vậy! Hai vị nhớ ta tặng cho Cậu ấy sợi dây hình phật quan âm vào hôm đầy tháng cậu ấy chứ?
Nay sợi dây báo ta biết Phúc đang gặp nạn. Nếu ta nghĩ ko sai thì đây là nạn thập tử nhất sinh. Qua được ải này cậu ấy sẽ bình yên đến cuối đời . Mong sao cậu ấy sớm qua được a di Đà phật

- Thì ra là vậy! Hèn gì lòng con nóng như lửa thế này.mình ah nhanh lên cứu con nó.

Hơn 6 h tối phúc vẫn chưa tìm được nhà lão thầy cúng anh hỏi cô Lệ

- Cô! Cô cảm nhận được gì chưa? Chúng ta tìm gần một ngày mà chưa thấy nơi chúng ta cần đến. Cứ thế này con e....

Ma nữ im lặng cô dùng khả năng của mình để tìm nơi lão ở cô dựa vào trực giác để tìm kiếm cần tập chung cao độ cô mới nhận ra hướng đi
- Thấy rồi! Rẽ tay trái phía trước mặt

Ngoài trời giông bão từ đâu kéo tới, những đám mây trắng bị những đám mây đen bao phủ , như nỗi lòng người con gái kêu oan......

ĐÁNH THỨC MỘT LINH HỒN
CHƯƠNG 8 ( tập cuối )
————————————————

Ông Minh đứng ngoài cửa nghe vợ và con gái nói chuyện ông chết lặng. Nước mắt ông chảy trong căm phẫn ông hận không ra tay trả thù cho người con gái ông yêu và cho đứa đứa con chưa kịp chào đời của mình. Tay ông nắm chặt đấm thật mạnh vào tường máu bắt đầu rỉ nhưng với ông lúc này con tim mới là đau nhất.
“ phải rồi! Mình phải theo họ. Lệ oi? Lúc sống anh không bảo vệ được mẹ con em thì giờ anh nguyện hi sinh cái mạng già này giúp em và con sớm siêu thoát”

- Tụi mày sao rồi? Chuẩn bị hết đồ dùng tao cần chưa ?

- Bà chị yên tâm. 20 con chó mực đã được gom về lấy máu. Gớm bọn em phải đi khắp mấy tỉnh lân cận mới gom đủ cho bà chị đấy.

- yên tâm xong việc tao Sẽ thưởng hậu hĩnh. Đi tiếp thôi

Dừng xe phía xa ông Mình thấy vợ mình cùng một đám giang hồ nói chuyện, ông biết mụ ta đang ấp ủ âm mưu gì. Tự dưng ông thấy lo nắng bồn chồn ông ghê sợ người đàn bà đầu ấp tay gối với mình bao nhiêu năm” hi vọng mình đến kịp”

Tít... tít tiếng chuông điện thoại gieo ông Đạt nghe máy

- Alo Minh hả? Sao nay gọi cho mình giờ này thế?

- Tới Hoà Bình gấp đi tôi đã biết Lệ ở đâu đ/c số .... Hoà Bình

- Cậu nói sao? Hai vợ chồng mình cũng đang tới địa chỉ đó. Nhưng liên quan gì tới Lệ

- chuyện dài dòng lắm nhưng chúng ta cần tới đó gấp nếu không mụ vợ tôi sẽ hại thân xác Lệ và Lệ mãi mãi ko siêu thoát.

- Được rồi tôi sẽ đến nhanh. Thầy ah! Có lẽ thằng Phúc đã biết chuyện gì nên nó tới Hoà Bình , chỉ mong thằng bé sẽ ổn.

Bà Lan lo lắng thì ra những điều bà lo nghĩ trong lòng là thật và đứa con trai duy nhất của bà đang gặp nạn.

-Dừng xe chính là nơi này!

Kíttttttt..... tiếng phanh xe dừng gấp khiến cả hai mất thăng bằng. Phúc đưa tay lau mồ hôi

- Cô chắc chứ? Sao con thấy âm u ghê rợn thế này? Không ngờ sống giữa thời buổi văn minh như thế này mà còn những nơi thật đáng sợ.

- Cẩn thận lão nuôi âm binh rất nhiêu nếu con vào ta khó bảo vệ con.

- Đằng nào cũng phải liều, chúng ta cứ thử vào xem sao.

- nếu ta tìm ra chỗ chôn xác con phải tranh thủ đào lên và nhổ đinh trên người ta ra. Có như vậy ta mới nhập được vào xác.

-Con biết rồi.... chúng ta vào thôi.

Trong nhà. Cảnh vật yên tĩnh đáng sợ, màn đêm buông xuống càng tăng thêm vẻ âm u ma mị. Phúc bước thật nhanh ngó xung quanh xem cần tìm chỗ nào trước. Ban đêm thật khó để xác định phương hướng.

- Cô! Cô còn nhớ mình bị chôn hướng nào không? Vườn rộng thế này con e sáng mai chúng ta cũng chưa tìm ra chỗ chôn xác.

Im lặng. Cô Lệ mắt nhắm nghiền hai tay dơ lên đón từng làn gió nhẹ cảm cố nhớ thời khắc hơn 30 năm trước để xác định phương hướng

- Là hướng kia

- Đi thôi cô

- “ Đào nhanh lên sắp 12 h rồi.

Hải hì hục đào không nghỉ, mồ hôi vã ra như tắm anh gieo lên

- Thấy rồi thầy! Con đã chạm tới quan tài

- mau ! Bật nắp quan tài ra và đưa cái xác lên đây

Bỗng giông gió từ đâu kéo tới che khuất ánh trăng rằm đất cát bay bụi mù khiến lão Quang như ngọn đèn trước gió. Lão ngồi bệt xuống cố bám chặt hai tay vào đất miệng la lớn

- cô ta đang ở đây! Mau lên

Bịch... cuối cùng sau một hồi vật lộn Hải cũng đưa được cái xác lên lão thầy cúng ngồi chắp tay miệng lẩm nhẩm tiếng gì đó rất khó hiểu, giông gió từ từ giãn ra và chậm lại.

- Con có mang những thứ ta dặn ra đây ko?

- Dạ đây ạ! Đã đủ cả

- lát nữa khi ta làm phép nếu thấy cái xác cử động nhớ đổ lọ thuốc này vào miệng cô ta. Làm thật chính xác nếu không chúng ta sẽ chết

Nói xong lão ngồi xếp gối, tay đưa lên miệng lẩm nhẩm câu chú được vài phút cái xác lắc mạnh như muốn bật tung đứng dậy lão hét lớn

- Đổ

Toang .... chiếc lọ Hải cầm trên tay bị hất ra xa vỡ toang, anh run run nhìn sư phụ

-Thầy chiếc lọ vỡ rồi con... con...

- Nguy rồi cô ta đang ở đây, mau thả âm binh

Vùuuuuuuuu vùnnnnnnn. Những cái xác trắng bay từ chiếc bầu hồ lô ra khoảng hơn chục bóng chúng vây quanh lão thầy cúng như chờ ra lệnh

- Đứng yên đó! Có chuyện gì cũng ko để ai tới gần cái xác

-Dạ

Giông gió kéo đến ầm ầm sấm sét đánh liên hồi, gió gào hét như tiếng ai đó oán khóc, sét đánh vào những lùm cây khiến cành cây gãy kêu rắc... rắc

- Loã khốn! Khôn hồn mau trả xác cho ta nếu không đừng trách ta ác.

- Hừm cuối cùng ngươi cũng đến . Được lần này quết sống chết với ngươi một phen. Trả hết ân oán kiếp này

- Ân oán...? Ngươi xứng nói ra từ đó sao? Năm xưa ngươi hùa theo ả ta hại ta chết mổ bụng lấy đi đứa con của ta, nói mau con ta đâu

- Lên.... lão thầy cúng hô lớn đồng loạt mười bóng trắng bay vù vù về phía cô Lệ. Cô la thật lớn

- Phúc... cái xác đằng kia con mau tới nhổ đinh ra.

-Dạ cô nhớ cẩn thận.

Lão Quang điều khiển âm binh đánh nhau với cô Lệ những tiếng gươm đao chát chúa leng keng âm vang cả một góc vườn

Bụp... bụp... bụp những cái bóng gã xuống kêu thảm thiết chúng bị cô Lệ bẻ chân tay gãy vụn, lão quang miệng phun ra đầy máu ôm ngực thở phì phò. Lão yếu thế bên lão bị đánh tả tơi

- Trả lại xác cô Lệ cho tôi. Tôi thấy a cũng là người tử tế đừng vì người khác mà làm việc xấu.

- Mày im đi! Mày hiểu cái gì gọi là trung thành không? Biến mau trước khi ta ra tay

Phúc và Hải lao vào đấm đá nhau, Phúc vốn yếu ớt nên có phần kém Hải

- Buông tao ra đồ độc ác.

Miệng Phúc tưa máu mặt mày bầm tím anh cố dùng sức đẩy Hải ra. Xẹt... bộ móng tay của Lệ cứa đứt cổ Hải cổ gần rụng , Hải trợn mắt chết ngay tức khắc

- Nhanh nhổ đinh ra con.

Phúc đau đớn bò lại chiếc xác dùng tay cậy đinh nhưng ko được m. Anh tìm quanh huyệt đạo cuối cùng cũng tìm thấy chiếc búa dùng để cậy nắp tủ chiếc đinh thứ nhất, thứ hai , thứ ba... từ từ được gỡ ra. Lệ bóp cổ lão thầy cúng dơ lên cao lão vùng vẫy đe dọa

- Con khốn thả ta ra nếu không linh Hồn đứa trẻ sẽ tan biến.

Lệ nghe đến con chợt mềm lòng cô từ từ thả lão xuống

_ nói mau con ta đang ở đâu

- Mẹ ơi.... mẹ ơi... mẹ ơi...

Tiếng trẻ con gọi mẹ đến lão lòng, cô đau nhói là con cô sao đúng rồi là đứa con mới hình thành hơn ba tháng. Cô khóc gào lên trong đau đớn

- con ơi..... con ở đâu... ra với mẹ đi con.. bao năm nay mẹ nhớ con lắm

- Mẹ ơi.... mẹ ơi.... mẹ ơi.. con ở đây này cứu con với... con đau lắm .. mẹ ơi... mẹ ơi...

Cô ngơ ngác đảo quanh từng gốc cây bụi cỏ, vẫn vô vọng, những giọt nước của người mẹ chảy dài trên má. Phúc nhổ gần hết đinh chỉ còn sót lại chiếc cuối cùng

Aaaaaaaaa tiếng hét vang vọng âm u. Lệ bị đám giAng hồ của bà Thoa tạt máu chó mực. Cô thét lên đau đớn

- Con khốn mày đã tới! Tao chờ này hơn 30 năm rồi.

-hừm mày chờ tao? Tao và mày âm dương cách biệt loại ma quỷ như mày thì xứng đáng ở dưới địa ngục chứ ko phải trên này

- Mày vì một người đàn ông mà nhẫn tâm giết chết đứa bạn thân nhất cùng đứa con của cô ấy. Mày ko bằng loài cầm thú, tao sẽ giết mày

-Hất vào cô ta đi.

Đám giang hồ thi nhau hất máu vào người Cô Lệ nhanh như chớp cô bay lên tránh được

-Cô ! Cẩn thận qua đây nhập xác đi cô

- Tụi bay đâu kéo thằng nhóc kia ra đây cho tao nhanh lên

- Mẹ! Mẹ hứa không hại anh Phúc cơ mơ

- giờ là lúc nào mà mày còn lo cho nó, lo thân mày trước đi

Cô Lệ bay đánh đám giang hồ tả tơi kẻ mất đầu thằng bị moi tim đứa nát mặt ko còn nhận ra hình hài

- Qua bên kia đổ máu vào cái xác

- Cô! Qua đây đi cô.

Bốp... phúc bị đánh bất ngờ máu chảy đẫm mặt anh nhăn nhó cố lau máu trên mắt để nhìn cô mình . Mắt a hoa đi vì đau. Anh nói thều thào

-Cô.... cô.... mau qua đây đi con ko xong roiiii

- Mày lôi nó ra chỗ bà chủ mau lên

Cô Lệ bay lại chỗ cái xác, vung tay bóp vỡ đầu tên giang hồ đầu hắn vỡ tung óc văng tung toé. Cô từ từ rời khỏi xác Như và nhập vào xác mình. Phúc nằm bẹp “ Như..... Như.... em tỉnh lại đi....”

-Nhóc con thì ra là mày phá hỏng kế hoạch của tao. Vậy tao sẽ cho mày đoàn tụ với cô mày

- Mẹ.... đừng làm vậy xin mẹ tha cho anh Phúc

- buông ra... mụ ta dơ búa định đập thẳng vào đầu Phúc. Mây đen từ từ kéo đến lốc xoáy tạo thành hình con mãng xà khổng lồ, bay lượn quanh bầu trời thè dài chiếc lưỡi như muốn phun độc

- mãng xà tinh! Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải nó chỉ có trong truyền thuyết sao?

Mãng xà hiện nguyên hình dùng chiếc đuôi quật mạnh khiến đất rung chuyển nhanh như cắt miệng cắn vào tay mụ Thoa bà ta kêu lên đau đớn

- không...... tay tôi.... tay tôi.... đồ ma quỷ tao liều chết với mày.

Mãng xà tinh đẬp đuôi thêm một cái mụ ngã lăn lộn , mụ ko đủ sức để chiến đấu

- dám đụng tới con cháu ta sao? To gan thật, ta ko giết người vì ta tu tâm để Đức cho con cháu ta đời sau. Ngươi một con ngừoi độc ác sẽ bị trời trừng phạt.

Nói xong mãng xà cuộn tròn Phúc từ từ thả viên minh châu vào miệng Phúc

“ ta hi vọng kiếp làm người này của con sẽ trọn vẹn. Con sẽ thay dòng họ mình mạnh mẽ sống tiếp “

Nói xong mãng xà bay đi. phúc lờ mờ tỉnh lại anh bò tới ôm Như. Cô vẫn ngất lịm

-chẳng phải ông nói chúng ta còn con át chủ bài sao? Lấy ra đây nhanh lên người của tôi đã chết cả rồi

Lão Quang lấy trong người ra chiếc hồ lô cũ kỹ đổ ra tay một cục máu đen khô khốc trên tay lão là hình hài một đứa trẻ đáng thương

- mẹ oi.... mẹ ơi... mẹ ơiiiiii

Lệ từ từ tỉnh lại cô đã nhập vào xác. Lúc này cô mạnh lên rất nhiều quắc mắt về phía lão Quanh cô nó

-Mau! Trả con cho ta ta sẽ tha chết cho ngươi.

- Tha ư? Nếu ngươi chịu về địa ngục mãi mãi sẽ không được siêu thoát ta sẽ cho đứa trẻ này đi đầu thai

- ngươi không ngờ bọn ta còn giữ nó đúng ko...?

Nói xong mụ ta sằng sặc. Lệ bay lại nhấc mụ lên đỉnh đầu, mụ muốn nghẹt thở “ bỏ.... bỏ ... ta ra”

- đồ ác quỷ ngươi chết đi

A di Đà phật! Xin thí chủ dừng tay quay đầu là bờ. Nếu thí chủ chịu dừng lại bần tăng hứa sẽ đưa đứa bé về bên mẹ

- sư huynh ! Sao huynh giúp cô ta. ? Năm xưa chính huynh đã tách hồn cô ta và nhốt vào trong tủ. Nếu ko phải huynh làm vậy thì giờ cô ta đâu lộng hành được?

-Mô phật. Ác giả ác báo! Sư đệ dừng tay đi cho mẹ con người ta đoàn tụ.hãy quay đầu còn kịp

- Lệ.... Lệ ơi là e đúng không? Anh xin lỗi anh đã không bảo vệ được mẹ con em, dừng tay đi Lệ anh hứa dùng cuộc đời còn lại ăn chay niệm phật để mẹ con em sớm siêu thoát. Đừng giết người nữa họ đáng chết hãy để ông trời chừng phạt họ

-Cô Lệ! Tha cho họ đi em. Về với anh chị. Cả nhà nhớ và mong em lắm.

Lệ rưng rưng khóc,bao lâu nay cô sống trong hận thù đến cuối cùng cô lại ko thể ra tay với kẻ hại mình

-Được! Ta sẽ tha nếu ngươi trả lại con cho ta

Lão chờ lúc mọi người đang mất cảnh giác định yểm bùa lên đứa trẻ. Chủ trì phát hiện bèn dùng phất trần phẩy phẩy vài nhát lập tức chiếc hồ lô bay lại bên ông

- mọi việc kết thúc rồi! Nếu cô Lệ không chê nhà chùa thì hãy theo bần tăng về ngày ngày nghe giảng kinh và chờ được siêu thoát. A di Đà phật

Lệ nhìn mọi người một vòng ai cũng đau khổ xót xa.cô nhìn ông Minh mỉm cười gật đầu

Được tôi và con sẽ theo thầy

- Lệ anh sẽ lên chùa nương tựa hàng ngày sẽ thắp nhang cho em và con mong mẹ con e sớm siêu thoát. Anh thương em và con nhiều lắm

Cô mỉm cười nụ cười của sự hạnh phúc. Cô ôm con vào lòng đứa bé ôm mẹ cười khúc khích.

-Ông bà yên tâm! Mạng cậu Phúc đã được mãng xà tinh cứu nên từ đây về sau cậu cứ vui vẻ mà sống. Tích thiện thêm Đức a đi đà phật.
Cô lệ mời theo bần tăng.

Lệ bước đi ngoảnh lại nhìn mọi người cô mỉm cười vẫy tay chào tất cả

- anh chị! Cám ơn anh chị đã sinh ra một đứa con trai thật tốt. Em đi đây! Phúc Như là một cô gái tốt con hãy thương yêu cô ấy thật nhiều con nhé!”

Tất cả mỉm cười chào Lệ , chia tay trong bịn rịn. Lão Quang vỗ vai bà Thoa nói gấp

- Nhanh lên chúng ta trốn thôi. Bọn cảnh sát sắp tới rồi.

Ba người họ,lão Quang , Dịu và bà Thoa kéo nhau lên xe tẩu thoát . Tới vách núi chiếc xe như bị ma đuổi lao đi vun vút cả ba hét lên run sợ

- mau dừng xe lại nhanh lên!

- ông khùng ah tôi ko thể đạp thắng.

Bên ngoài cửa kính là những vong hồn vây quanh đòi mạng họ cào cửa kính vỡ tung bóp cổ ba người
Chiếc xe từ từ lao xuống vực hoà vào trong tiếng gió là những tiếng kêu cứu thảm thiết . Họ đã phải trả giá .

————The end———-

P/s: phần này hơi dài. Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng mình đi hết bộ truyện. Các bạn bấm theo dõi fb mình để khi nào mình post truyện mới các bạn sẽ nhận được thông báo . Thanks các bạn.





About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates