Ad Section

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2020

Truyện Thằng bạn tôi

Tác Giả :windlord

Chào các bạn, hôm nay đầu xuân ngồi rảnh rỗi tôi quyết định ngồi kể với các bạn câu chuyện rất kỳ bí tôi đã trải qua, cho đến tận bây giờ có nhiều chi tiết vẫn không thể nào lý giải nổi. Xin khẳng định câu truyện hoàn toàn có thật, và đây có lẽ là kỷ niệm đáng nhớ nhất trong đời tôi.+

Phần 1: Mất tích

Hồi đó tôi học cuối lớp 9, trường Trưng Vương, HN, ngôi trường giáp với 2 mặt đường Lý Thường Kiệt và Hàng Bài. Cả lớp quyết định tổ chức liên hoan ăn uống văn nghệ để chia tay nhau cuối cấp. Tối hôm đó sau khi ngồi lướt web sưu tập mấy bài thơ buồn cười định bụng hôm sau sẽ đứng lên đọc ozr buổi văn nghệ trước lớp cho vui, chả gì thì tôi cũng là thằng hăng hái nhất trong các hoạt động của lớp. Lúc đó thấy có điện thoại cố định kêu, tôi để kệ bố mẹ tầng dưới nhấc máy, rồi nghe thấy tiếng mẹ :
Thằng bạn tôi

- Tr ơi, có điện thoại này con
Tôi nhấc máy lên, sau khi đợi tiếng dập máy của mẹ, tôi nói:

- Alo, Tr nghe đây, ai đấy ?

Phía bên kia ko có tiếng người trả lời, chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo lào xào, như tiếng gió. Lạ quá, tôi nhắc lại

- Alo ai ở đầu dây vậy?

Vẫn không thấy có ai trả lời. Tôi nói thêm 1,2 câu nữa, đang định dập máy vì nghĩ đường dây có vấn đề thì bỗng phía bên kia trả lời :

- Tr à, tao Long đây…

Oài hóa ra thằng Long bạn thân của tôi. Long chơi với tôi từ thời 2 đứa còn mặc quần xà lỏn, đi đâu cũng có nhau, 2 đứa vẫn học cùng lớp với nhau từ cấp 1 đến tận lớp 9. Mà quái lạ sao hôm nay tôi nghe giọng nó rất khác, cứ thều thào, khàn khàn, như hết hơi vậy. Hơi ngạc nhiên tôi hỏi nó :

- Uh thế có chuyện gì thế mày ? Chuẩn bị xong bài hát của mày cho ngày mai chưa ?

- Cứuuuu taooo….

Nghe cái giọng nó thào thào làm tôi lạnh hết cả người, thằng này hôm nay làm sao vậy nhỉ, đang định hỏi lại thì tôi nghe đầu dây bên kia có tiếng BỐP, rồi dập máy. Lúc đó tôi cũng hoảng quá vội vàng fone lại ngay về nhà nó (các bác phải hiểu cho vì dạo đó bọn em chưa có di động mà dùng, di động dạo đó vẫn là 1 cái gì đó xa xỉ, không thịnh hành như bây giờ). Dượng thằng Long nhấc máy, lúc nghe tôi hỏi thì ông rất ngạc nhiên và bảo nó vừa vác xe đạp ra khỏi nhà và bảo là qua nhà tôi để tập văn nghệ cho buổi ngày mai, nó bảo có thể sẽ ngủ lại luôn nhà tôi. Lúc đó tôi lo lắm, nhưng thấy dượng nó hỏi vặn lại, tôi phải trả lời là có thể nó sắp qua rồi, bác đừng lo. Dập máy xong tôi suy nghĩ miên man, chả hiểu câu chuyện ra sao, tôi với nó có hẹn nhau tập văn nghệ gì tối nay đâu. Bao nhiêu các lý do tôi tự đặt ra lúc đó, nào là nó trốn nhà đi chơi điện tử và nói dối bố mẹ là qua nhà tôi, v.v… Thật sự tôi không biết phải xử trí thế nào, thôi đành đợi mai đến lớp vậy.

Sáng hôm sau đến lớp, theo kế hoạch thì cô chủ nhiệm sẽ cho nghỉ 3 tiết cuối để cả lớp làm văn nghệ, và 2 tiết đầu vẫn phải học bình thường. Tôi nhìn vào cái ghế trống chỗ của Long ngồi mà lòng lo như lửa đốt, không biết có chuyện gì đã xảy ra với Long tối qua. Suốt cả buổi học tôi không thể nào tập trung được. Rồi 3 tiết cuối văn nghệ tôi cũng chả có hứng thú gì nữa . Cả lớp hò hát, chụp ảnh, làm thơ, diễn kịch. Đến phút cuối tất cả lớp mỗi người viết vài dòng và ký vào 1 quyển sổ lưu bút rồi đưa cho lớp trưởng giữ, định là sau này họp lớp tất cả sẽ cùng xem lại. Cô giáo chủ nhiệm cũng hỏi tôi sao Long vắng mặt, vì cô biết tôi với Long là 2 thằng thân nhau nhất lớp. Lúc đó tôi cũng chả biết nói gì hơn là bảo em không biết. Hôm đó tan học tôi phóng qua tất cả các hàng net mà Long hay chơi, các quán ăn, tất cả mọi chỗ tôi đều vào hỏi chủ quán, và không ai thấy Long từ tối qua. Lúc này thì thật sự tôi thấy rất lo rồi, băn khoăn mãi không biết có nên qua nhà Long. Nếu giả sử tôi không qua thì dượng và mẹ nó cũng sẽ chả lo lắng gì, vì thường thường 2 đứa vẫn hay qua nhà nhau ở vài ngày rồi mới về. Tối hôm đó tầm 7,8h tôi về đến nhà. Ngồi ăn cơm với bố mẹ mà như người mất hồn, bố tôi vặn hỏi mãi tôi cũng ko trả lời và bảo chỉ thấy hơi mệt muốn lên phòng nghỉ sớm. Lên phòng, bật máy tính lên, thấy ngay nick chat của con lớp trưởng buzz tôi qua yahoo. Tôi chat lại :

- Làm gì mà buzz tôi thế ?
- Tôi gửi ông file ảnh chụp của lớp sáng nay nhé, xem ngay đi
- Thôi, ảnh ọt gì, gửi sau cũng được, tôi chưa có hứng xem
- “BUZZ”
- Cái gì thế??? Buzz mãi thế?
- Ông phải xem cái ảnh này, ấn accept đi!!!

Quái lạ, con lớp trưởng hôm nay làm sao ý nhỉ, chắc tại ảnh đó nó xinh quá nên bắt tôi xem chứ gì, nói thật với các bạn tôi thì được cái cao ráo đẹp trai nên cũng nhiều em trong trường để ý, nhất là cô bạn lớp trưởng này. Uh thôi down về xem rồi khen nó vài câu may ra nó mới để mình yên. Tôi ấn accept và nhận tấm ảnh nó gửi. Lúc mở ra xem… tôi há hốc mồm, tóc gáy dựng hết lên, trời đất như quanh cuồng… trong tấm ảnh, đứng ngay cạnh tôi là cái bóng của Long, mờ mờ, cũng đang cười, mắt nhìn vào ống kính … Tôi lúc đó bàng hoàng tí té ngửa ra sàn. Đưa tay lên dùi dụi mắt, xem lại cái ảnh thì vẫn đúng cái dáng gầy gầy, đầu húi cua, đôi mắt mở to với bộ răng trắng bóc, cái dáng của Long không lẫn vào đâu được. Thật sự tôi hoảng loạn vô cùng, trên màn hình máy tính cô bạn lớp trưởng đang chat gì đó thêm nhưng tôi không để ý nữa. Bỗng có tiếng rầm rầm, một cơn gió lạnh lùa vào phòng khiến 2 cánh cửa sổ đập mạnh vào tường. Tôi đến bên cửa sổ đang định chốt cửa lại thì nhìn xuống góc phố bên đường, dưới gốc cây có một bóng người đang nhìn chăm chăm lên phòng tôi. Lúc đó phố tối và vắng lắm, người đó đứng đấy làm gì nhỉ. Hơi tò mò tôi nhìn kỹ lại… TRỜI ƠI, đúng là Long rồi, thằng này làm gì lại đứng ở đó mà không vào nhà gọi tôi. Tôi mở cửa ra gọi to:

- Long à, mày làm gì ở đó thế? Vào đây tao bảo.

Lạ thay nó vẫn đứng im nhìn tôi trân trân. Lúc đó tôi có cảm thấy hơi lành lạnh gáy, nhưng vì được gặp lại thằng bạn sau hơn 1 ngày lo lắng tôi thấy mừng lắm, bèn chạy ngay xuống tầng 1, mở cửa lao ra đường. Lạ thay, bên gốc cây đối diện nhà tôi hoàn toàn không có ai, mà chắc chắn vừa rồi tôi nhìn thấy Long rõ ràng đứng ngay vị trí này mà, nó vẫn mặc bộ đồng phục quần xanh áo sơ mi trắng thường ngày đến lớp, chân thì đi chiếc dép quai hậu tôi tặng nó đợt sinh nhật năm ngoái. Quái lạ nó biến đi đâu nhanh thế nhỉ. Một cơn gió thổi qua, gió cây xào xạc khiến tôi cảm thấy ớn lạnh. Tôi lao vào nhà lấy chiếc xe đạp và nói vọng lên xin phép bố mẹ ra qua nhà thằng bạn có chút việc. Phóng con xe địa hình trên con phố hướng đến nhà Long, đầu óc tôi miên man suy nghĩ tìm lời giải thích cho chuỗi sự việc vừa xảy ra. Đường phố hôm nay vắng quá, cả phố chỉ còn bóng cô nhân công đang quét rác, tiếng chổi xào xạc càng làm tôi thêm sốt ruột. Đạp một lúc tôi rẽ quặt vào ngõ nhà Long. Con ngõ nhỏ hôm nay thật vắng vẻ, mấy cái đèn công cộng đã tắt vì đã sau 10h tối, tôi chỉ còn nhìn thấy đường nhờ vào ánh đèn của những nhà còn thức xung quanh hắt ra.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng chân ai đi dép luệt quệt đằng sau lưng mình, tiếng chân cứ tiến sát vào tôi mặc dù người đó đi bộ, tôi đi xe đạp. Tôi lấy hết can đảm ngoảnh mặt lại thì lại chả có ai. Đạp 1 lúc thì lại nghe thấy tiếng chân đằng sau. Nhưng cứ mỗi lần tôi ngoảnh lại thì tiếng chân lại im và không có một bóng người nào. Tôi hãi quá co cẳng đạp thật nhanh rồi cũng đến trước cửa nhà thằng Long. Tôi ấn chuông liên hồi, mẹ nó tất tả ra mở cửa.

Bố đẻ của Long đã bỏ 2 mẹ con từ khi nó mới 3 tuổi, mẹ nó tái giá một năm sau đó với người là dượng của Long bây giờ. Quan hệ của Long với dượng theo như nó hay tâm sự với tôi thì không hợp nhau lắm, 2 người thường xuyên tranh cãi, nhiều khi ông ta còn đánh Long, nhất là những lúc ông say rượu. Long nói với tôi chỉ vì nó thương mẹ chứ nếu không nó đã bỏ nhà ra đi từ lâu rồi.


Mẹ Long mời tôi vào nhà, bác nói dượng thằng Long đi làm ở xưởng chưa về, bác hỏi tôi có việc gì mà qua nhà bác muộn thế, bác cũng hỏi tôi thằng Long đâu. Tôi kể cho bác việc mất tích của Long từ tối qua với một giọng cuống quít, dĩ nhiên tôi không kể chi tiết tấm ảnh và gặp Long đứng trứoc gốc cây ở cửa nhà. Mẹ Long lúc đó rất hốt hoảng, bác bảo tôi ngồi uống nước để bác chạy vào phòng gọi điện đến xưởng cho chồng. Tôi ngồi xuống bàn uống nước, mắt nhìn quanh căn phòng khách. Nhà thằng Long đã quá quen thuộc đối với tôi rồi, có những đợt hè tôi qua nhà nó ngủ cả tháng hè, và ngược lại nó cũng rất hay qua nhà tôi ngủ cả thời gian dài. Chính vì vậy tôi quen nhà nó như nhà của mình, nhưng rõ ràng hôm nay tôi thấy nhà nó có vấn đề, rất có vấn đề nhưng tôi nghĩ mãi không hiểu là gì. Có cái gì đó rất lạ. Tôi nghĩ nát óc để phân tích nhưng vẫn không biết đó là điểm lạ gì. Tôi xin phép bác cho tôi lên phòng riêng của Long, bác không ngần ngại đồng ý vì bác luôn coi tôi như là con trong nhà. Tôi bước vào phòng Long, cảm giác đầu tiên ập vào tôi là một luồng khí lạnh toát, u ám, mặc dù bây giờ trời bắt đầu vào hè, nhiệt độ ngòai trời rất nóng. Tôi đảo mắt nhìn quanh và cũng như khi ở tầng 1, tôi lại thấy có gì đó bất thường mà tôi không thể lý giải. Tôi băn khoăn quá, đang không biết làm thế nào thì nghe có tiếng dượng của Long về dưới cửa…

Phần 2: Điều tra

Thấy dượng thằng Long về, tôi chạy ngay xuống phòng khách. Ông ta đi ngay vào vấn đề bằng cách hỏi tôi liền vài câu như kiểu thằng Long nó gọi cho tôi tối qua có nói gì nữa không, bình thường 2 thằng hay đi chơi ở đâu, đại loại mấy câu hỏi vu vơ. Bác gái lúc đó đã bắt đầu khóc, bà cũng vồn vã hỏi tôi, nhưng có lẽ do rối trí quá nên những câu hỏi vô cùng bấn loạn. Hỏi một lúc bà lao vào phòng và gọi điện cho tất cả người quen. Ông dượng lúc này không hỏi gì tôi nữa, buông 1 câu:

- Con với chả cái…

Dứt lời ông đi thẳng lên phòng, bỏ lại tôi một mình trong buồng khách. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, rõ ràng căn phòng có 1 điểm gì đó thay đổi rất lạ mà tôi mãi không thể nhận ra. Ngồi suy nghĩ sâu chuỗi các sự kiện lại, tôi thấy sự mất tích của thằng bạn có điều gì đó rất bí ẩn mờ ám. Chưa bao giờ nó đi đâu xa mà không thông báo cho tôi biết, hơn nữa tôi là thằng hiểu nó nhất, tất cả những chỗ nó có thể lui tới tôi đều đã kiểm tra kỹ lưỡng và không hề có kết quả. Cộng thêm những sự việc kỳ lạ diễn ra từ tối qua càng làm tôi thêm quyết tâm điều tra cho rõ vụ này.

Đầu tiên phải bắt đầu từ ngay ngôi nhà của Long, phải tìm ra được điều kỳ lạ mà tôi cảm nhận được nhưng cho đến thời điểm này vẫn chưa biết là gì. Nếu cứ ngồi lì đây suy nghĩ e không tiện, tôi bèn nảy ra ý tưởng là phải chụp ảnh lại toàn bộ căn phòng và đem về suy nghĩ tiếp. Nhưng thời đó tôi chả có thiết bị gì để ghi hình cả. Tôi nghĩ ngay đến cô bé lớp trưởng, cái Lan, đứa mà hiện thời tôi biết cũng đang rất bàng hoàng trước tấm ảnh có hình Long trong đó. Nói là làm ngay, tôi chào vội bác gái và lao ra ngoài dắt xe đạp phi thẳng đến nhà Lan.

Lúc đó đã muộn lắm, phần lớn mọi nhà đã tắt đèn, trời bắt đầu mưa rả rích. Những cơn mưa đặc trưng của mùa hè Hà Nội, xua tan đi cái nóng bụi trên đường phố sau một ngày oi bức, tôi hít một hơi thật dài để cảm nhận hương mưa mùa hạ, một phần để lấy lại bình tĩnh tiếp tục thực hiện việc điều tra. Tôi đạp xe nhanh trên những con phố vắng, đâu đó chỉ còn tiếng chó nhà ai tru lên từng hồi. Thỉnh thoảng còn nghe được từ những quán nước vỉa hè tiếng những thanh niên cười đùa nói chuyện, thậm chí chửi bới nhau. Đạp một lúc tôi cũng đến trước cổng nhà Lan ngay mặt đường Trần Hưng Đạo, phía gần ga. Tôi lúc bấy giờ người đã ướt sũng mưa, biết là bấm chuông gọi cửa vào giờ này là mất lịch sự nhưng tôi vẫn làm. Vừa bấm tôi vừa gọi to “Lan ơi”. Lan ra mở cửa, người đang mặc bộ đồ ngủ mỏng tang khiến tôi không khỏi sững sờ khi lần đầu nhìn thấy em rất ra dáng thiếu nữ. Thấy tôi ướt nhẹp, mặt hớt hải, Lan cũng chưa hỏi gì ngay mà mở cổng để tôi dắt xe vào. Ngồi trong phòng khách nhà Lan, sau khi được em mang khăn tắm ra cho lau đầu và mời cốc nước nóng, tôi bắt đầu bình tĩnh kể tỉ mỉ chuyện mất tích đầy bí ẩn của Long và ý tưởng điều tra của mình. Lan ngồi yên nghe tôi kể. Lúc này đây thật sự tôi mới nhận thấy em rất xinh, mắt em to, tóc dài đen mượt, chiếc má lúm đồng tiền càng làm em thêm quyến rũ mỗi khi cười. Nghe xong câu chuyện, Lan tỏ ý rất muốn hợp tác cùng tôi điều tra vụ này. Nàng chạy ngay lên phòng lấy chiếc máy ảnh Canon 3Mpixels (dạo đó là hiện đại lắm rồi các bác ạ) xuống đưa cho tôi và tỏ ý muốn cùng đi với tôi. Tôi hơi băn khoăn vì sợ ba mẹ nàng không cho phép ra khỏi nhà muộn thế này nhưng nàng nói luôn là ba mẹ nàng hiện đang đi công tác nước ngoài, phải 1 tuần nữa mới về. Bây giờ nhà nàng chỉ có nàng và bà osin. Không để tôi kịp do dự nàng chạy ngay lên nhà thay vội bộ quần áo và xuống mở cửa bảo tôi dắt xe ra, cũng may trời lúc này đã tạnh mưa. Tôi đèo nàng quay trở lại nhà Long. Cái cảm giác đèo Lan khiến tôi thấy rất thích thú, dù gì tôi cũng đang được đèo cô gái xinh nhất lớp vào đêm khuya vắng thế này, lãng mạn ra phết đấy chứ. Tôi thấy 2 bàn tay nàng từ từ đặt lên hai vai tôi, có lẽ do tôi phóng nhanh quá nàng sợ ngã chăng. Tại thời điểm đó chưa từng có người yêu, nhưng thi thoảng tôi cũng hay để ý những đôi yêu nhau, khi đèo nhau con gái thường quàng tay ôm eo chàng trai chứ không ai lại bám vào vai thế này.

- Lan này…
- Tr nói gì cơ?
- Sao cậu không … ý tớ là… cậu không ôm vào eo tớ ý
- Thôi… ai nhìn thấy ngại chết.

Đúng là cái giống đàn bà, chỉ lý do lý trấu là giỏi, khuya thế này làm sao gặp được ai quen mà lo.

- Thế cậu bám vào vai tớ thế thì không thấy ngại à?
- Ô kìa, tớ có bám vào vai cậu đâu (?!?)
Tôi bóp phanh xe bất ngờ “kíttttt” làm Lan bổ nhào vào người tôi, tôi xuống xe hỏi lại
- Này đừng đùa nhé, vừa rồi không phải cậu bám vào vai tớ thì ai bám, rõ ràng là…

Nói đến đây thì tôi khựng lại, bây giờ tôi nhớ lại cảm giác đôi bàn tay vừa rồi và chợt hiểu vì sao nó lạnh toát như thế, trời mùa hè thì tay ai chả nóng, làm gì có chuyện lạnh toát thế được. Không nói gì thêm tôi bảo Lan lên xe chúng tôi tiếp tục đi, từ đó đến nhà Long không có gì xảy ra thêm nữa. Đến nơi chúng tôi đã bàn kế hoạch với nhau kỹ lưỡng. Tôi lại gọi cửa và bảo mẹ Long là tôi với lớp trưởng đến để hỏi thăm gia đình đồng thời sẽ đi đến nhà từng học sinh trong lớp để tìm cậu ta. Nhà Long lúc này chỉ còn bác gái thức, ông dượng quí hóa đã đi ngủ từ nãy. Bác gái cứ sụt sùi khóc lóc, bác bảo đã gọi báo công an nhưng họ bảo bao giờ mất tích đúng 48h thì họ mới tiến hành điều tra. Tôi đánh lạc hướng bác bằng cách an ủi bác và hỏi bác có gì ăn không tôi đói quá, bác dẫn tôi vào bếp, lúc đó Lan ngồi ngoài tranh thủ chụp ảnh mọi góc trong phòng khách. Đựoc một lúc chụp xong, Lan lại vào bếp ngồi nói chuyện động viên bác đồng thời lén đưa tôi chiếc máy ảnh và tôi lẻn luôn lên phòng riêng của Long. Lần này mở cửa ra vẫn lại cái cảm giác ớn lạnh đó ùa vào người tôi. Nhìn căn phòng mà bao kỷ niệm của 2 thằng lại ùa về, nhớ đã nhiều đêm 2 thằng 1 thằng nằm đất 1 thằng nằm giường tâm sự đến sáng, lại nhớ lần thằng Long bị con nhỏ lớp dưới từ chối tình cảm, thất tình, tôi sang mang theo chai rượu của bố, 2 thằng lén uống say bí tỉ rồi lăn quay ra ngủ, rồi còn nhiều kỷ niệm lắm. Vậy mà giờ đây lại không biết thằng bạn biệt tích nơi đâu. Gạt mọi ý nghĩ ra để tập trung vào việc chụp ảnh, tôi chụp rất tỉ mỉ kỹ lưỡng căn phòng, tránh bỏ lỡ một góc nhìn nào để tiện cho việc điều tra. Đang chụp dở, cảm thấy như ai đang đứng đằng sau lưng mình, tôi quay ngoắt lại nhìn nhưng không có ai. Tôi cố chụp nốt vài kiểu thì bỗng thấy có 1 cánh tay vỗ lên vai mình, giật thót người quay lại, hóa ra là ông dượng đứng đó từ lúc nào không biết. Nhìn tôi bằng một ánh mắt thiếu thiện cảm, ông hỏi:

- Cháu làm gì thế?
- Dạ cháu… cháu… đang chụp lại ảnh tư liệu để cho bài báo tường sắp tới bọn cháu làm đề tài về “cách bố trí phòng riêng một cách khoa học nhất” ạ. Thôi cháu cũng chụp xong rồi, cháu chào bác.

Nói rồi tôi chạy ngay xuống tầng, chào bác gái và cùng Lan đi về. Lúc này có lẽ đã là hơn 12h đêm rồi, đi cùng Lan trên đường mà 2 đứa không nói gì với nhau.

- Lan đói không?

Tôi phá vỡ sự im lặng giữa 2 đứa, đồng thời quay mặt lại nở một nụ cười nhìn Lan. Thú thật tâm trí tôi lúc này đang rất rối bời nhưng vẫn phải cười để làm em yên tâm, mình là đàn ông mà, lúc nào cũng phải thật mạnh mẽ, nhất là những thời điểm thế này.

- Em … không đói.

Lan chuyển cách xưng hô làm tôi bất ngờ quá, vẫn biết nàng đã để ý tôi từ lâu nhưng cũng bởi vì không khí và hoàn cảnh lúc này đây đã giúp chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Nàng nói tiếp:

- Lúc nãy … anh có chụp được nhiều không?

Cái tiếng “anh” trong câu nói của nàng có vẻ vẫn hơi gượng gạo nhưng nghe tôi thấy rất sướng. Nhiều khi tình yêu nó đến tự nhiên lắm, chả cần tỏ tình, chả cần quà cáp tán tỉnh, đôi khi chỉ cần bất ngờ thay đổi cách xưng hô là yêu nhau thôi.

- Tớ … à anh cũng chụp được khá nhiều, nhưng bị ông dượng bắt được, chắc cũng đang nghi ngờ việc mình điều tra.

Chúng tôi nói vài chuyện tào lao nữa thì đã về đến trước cổng nhà Lan, nàng chào tôi rồi dặn tôi về nhà phải online chat luôn để nàng biết về đến nhà bình yên, và sẽ gửi chỗ ảnh chụp hôm nay cho tôi luôn.

Tôi phóng như bay về nhà, cảm xúc rất hỗn độn, vừa lo lắng chuyện Long, vừa sung sướng về chuyện tình cảm tiến triển với Lan. Về đến nhà, sau khi bị mẹ mắng dằn vặt vài câu vì cái tội về muộn, tôi lao ngay lên phòng, online yahoo … nhưng lạ quá, nick Lan không sáng. Tôi BUZZ vài lần mà nàng không trả lời. Ngồi đợi thêm 10 phút, sốt ruột quá, tôi fone thẳng đến máy cố định nhà nàng, bà osin trả lời:

- A Nô, ai đấy?
- Chào bà, bà cho cháu gặp Lan ạ
- Ai gọi đấy? Cái Nan nó đi với 1 cậu bạn từ tối đã về đâu. Bà đang chờ nó sốt hết cả ruột đây

Tôi sững sờ đánh rơi điện thoại xuống đất …

Phần 3: Ác giả ác báo.

Sự mất tích của cả Long và Lan đã gây rúng động cho không những tập thể lớp tôi, trường tôi mà cả thành phố Hà Nội, ngay lập tức nó trở thành tiêu điểm trên các báo An Ninh Thủ Đô, Thanh Niên, Tiền Phong… Báo chí dự đoán có 1 nhóm bắt cóc trẻ con hàng loạt xuất hiện ở thành phố và kêu gọi mọi bậc phụ huynh dặn dò và quan tâm đến sự an toàn của con em mình hơn. Bố mẹ Lan nghe tin đã lập tức bay về nước, vì là nhà giàu nên họ bỏ rất nhiều tiền thuê các tổ điều tra đi tìm nhưng vẫn không thành công. Chính tôi cũng vài lần bị công an phường gọi lên lấy lời khai, dĩ nhiên tôi giấu hết những chi tiết ma quái và việc tôi và Lan qua chụp ảnh nhà Long, hơn nữa chiếc máy ảnh giờ cũng đã mất tích cùng nàng, kể ra cũng chả được việc gì. Vậy là ngay trong khoảng thời gian ngắn mất đi 2 người bạn yêu quí nhất, cảm xúc trong tôi lúc bấy giờ thật sự đau khổ và hụt hẫng. Tuy không nói ra nhưng tôi cũng biết, những sự kiện kỳ lạ xảy đến với tôi thời gian qua cho thấy chắc chắn là Long đã không còn sống, linh hồn không được siêu thoát của thằng bạn đã hiện về và cố báo với tôi một điều gì đó. Khó hiểu hơn lúc này là Lan, không biết nàng đang ở đâu, vì sao đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ sau buổi tối hôm đó, rõ ràng tôi đã đưa Lan về đến tận trước cổng cơ mà. Đầu óc luôn luẩn quẩn với những suy đoán, lo lắng khiến tôi trở nên hốc hác, lờ đờ, đăm chiêu như thằng mất hồn. Bố mẹ cũng hiểu và luôn tìm cách an ủi động viên, họ nói rằng thế nào rồi công an cũng tìm được 2 bạn về bình an. Một điều nữa dằn vặt tôi chính là việc mất hết dấu tích làm việc điều tra không biết bắt đầu từ đâu. Gia đình Lan và Long hiện đang rất đau khổ, nếu tôi cứ qua dò xét nữa kể cũng không tiện và gây nghi ngờ. Tuy chưa biết phải bắt đầu điều tra như thế nào, nhưng có lẽ đến giờ phút này người mà tôi nghi ngờ nhất chính là ông Hải, dượng thằng Long. Lão là người duy nhất hay mâu thuẫn cãi vã với Long, thậm chí nhiều lần say còn đánh nó một cách thậm tệ, nếu không có sự can ngăn của bà Mai (mẹ Long) những lần đó thì thằng bạn tôi đã phải vào viện nằm rồi.

Tối đó đang ngồi học bài, nói là học nhưng đầu óc tôi dạo này không thể nào tập trung vào bài vở được, ý nghĩ nung nấu muốn điều tra rõ vụ việc 2 người bạn yêu thương nhất mất tích luôn chiếm lấy tâm trí tôi mọi lúc mọi nơi.

- Tr ơi, có bạn đến tìm này con.

Tiếng mẹ gọi vọng lên từ dưới nhà. Uể oải đi xuống, tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tuấn đang ngồi ở ghế phòng khách chờ mình. Tôi quen Tuấn qua Lan, cậu này là hàng xóm nhà đối diện với nàng. Thỉnh thoảng vài lần đi chơi cả nhóm Lan cũng hay rủ nó đi cùng. Tuấn ít hơn tôi 2 tuổi, với cái dáng cao cao, hơi gầy, đầu để cua, đôi mắt sáng cùng chiếc mũi gẫy và bộ răng trắng bóc khiến cậu ta nhang nhác giống Long, nhiều khi tôi vẫn hay đùa 2 thằng là anh em cùng cha khác mẹ. Hôm nay không biết có việc gì mà nó phải qua tìm tôi.

- Em chào anh
- Chào Tuấn, dạo này khỏe ko em? Qua tìm anh có việc gì không?
- Dạ em khỏe… Anh có rảnh không? Mình ra ngoài nói chuyện tí được không anh?

Hơi ngạc nhiên trước ý định của Tuấn, nó với mình thì có chuyện gì riêng mà phải nói với nhau. Mà thôi, tôi cũng đang muốn ra khỏi nhà cho thư thái đầu óc. Hai anh em đi ra đầu đường ngồi uống nước ở 1 quán vỉa hè, nơi mà tôi vẫn hay rủ bạn bè ra tâm sự những việc không tiện nói ở nhà, trước mặt bố mẹ. 2 anh em kéo ghế con ra cạnh gốc cây, giờ này mới là 7h tối, phố xá còn đông lắm, tiếng xe cộ giúp không ai nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi. Cầm chén nước chè nóng mà cảm tưởng tay Tuấn vẫn hơi run run, vẻ mặt rất bất an như đang sợ sệt một điều gì đó mà có thể sắp nói ra với tôi.

- Thế có việc gì mà em phải đến tìm anh thế?
- Dạ… em … em… chuyện em muốn nói với anh liên quan đến chị Lan

Đang bị bế tắc trong việc tìm hiểu vụ việc, nghe thấy Tuấn nói điều này tôi như chết đuối vớ được cọc, ánh mắt sáng lên không giấu được vẻ tò mò cực độ, tôi giục nó kể nhanh và chi tiết cho tôi. Tuấn hít một hơi lấy bình tình và kể bằng một giọng chầm chậm:

- Chả là tối hôm thứ 6 tuần trước, em đang học bài trong phòng, anh biết rồi đấy nhà em thì đối diện bên đường với nhà chị Lan, ngồi ở cửa sổ phòng học tầng 2 của em có thể nhìn sang đường trước cổng nhà chị ý. Tối đó em phải thức khuya để học một bài lịch sử cho giờ kiểm tra 1 tiết hôm sau, đang chuẩn bị đi ngủ thì em nhìn qua cửa sổ thấy anh đạp xe chở chị Lan về …

- Ah uh, hôm đó anh có rủ chị Lan đi … lượn phố một tí cho mát

- Vâng … nhưng… vấn đề là… ngay sau lúc anh vừa đạp xe đi khuất con phố thì có một người lạ phóng xe máy đến trước cổng nhà chị Lan, gọi chị lại và nói gì đó sau đó chị Lan ngồi lên sau xe và 2 người phóng đi mất.

- Em có nhớ người đó đi xe gì không? Biển số bao nhiêu?

- Dream anh ạ, là một chiếc dream, còn biển số thì xa quá em không thể nhìn thấy được, mà thực sự em cũng đâu có chú tâm nhìn biển số, e cũng chỉ nghĩ là một người quen nào đó đến đèo chị ý đi đâu có việc. Hôm sau nghe tin chị bị mất tích em mới hiểu. Anh là người đầu tiên em kể việc này đấy.

Tuấn kể đến đây tôi như thấy lạnh hết xương sống. Xe máy của ông Hải đang đi cũng là một chiếc dream, vậy là đã sáng tỏ vì sao đêm đó tôi về nhà online gọi mà không gặp Lan, gọi đến bà osin thì bảo nàng chưa về. Tôi ngẩn mặt ra suy nghĩ, tưởng như quên mất sự có mặt của Tuấn.

- Em… xin phép anh, em phải về không mẹ em mắng. Em chào anh.

Nói rồi Tuấn leo lên chiếc xe đạp phóng đi mất, bỏ lại tôi miên man theo dòng suy luận của mình. Vậy là lão già khốn khiếp đó đã theo dõi, hắn biết Lan đang điều tra ngôi nhà lão, điều tra vụ thằng Long. Việc lão bắt cóc Lan cốt để hủy tang chứng là chiếc máy ảnh, vậy linh cảm tôi về sự khác lạ trong căn phòng là có thật, giá tôi có lại được những tấm ảnh đó. Trong tôi dấy lên một cảm giác ân hận, dù sao cũng chỉ vì mình đã khiến Lan bị hại, giờ này nàng ở đâu, còn sống hay đã chết. Tôi tự nhủ ngày mai sau khi tan học sẽ qua nhà Long, chắc chắn tôi sẽ theo đuổi vụ này đến cùng.

Sáng hôm sau, những tiết học trôi đi thật chậm, cứ 5 phút tôi lại nhìn đồng hồ một lần, chỉ mong tiếng trống trường để lao ngay đến nhà Long.

Tan học, phi đến nhà Long mà đầu óc tôi vẫn ám ảnh bởi câu chuyện mà Tuấn kể cho mình tối qua. Đến nơi tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy đám đông bu quanh kín cửa lối vào, có cả xe công an và xe cứu thương đỗ bên đường. Tôi dựng vội xe và chạy ra hỏi han thì biết được một tin bất ngờ: ông Hải, dượng thằng Long sáng nay đã treo cổ tự vẫn trong phòng ngủ. Bác Mai đi chợ buổi sáng về gọi cửa phòng ngủ mãi không được, bà gọi hàng xóm sang phá cửa vào thì thấy ông đã chết treo lủng lẳng trong phòng, mắt trợn trừng, miệng há ra, tay chân buông rũ xuống. Bác Mai vừa khóc vừa phải thực hiện thủ tục lấy lời khai với các đồng chí công an. Vài bà hàng rau hàng thịt ở chợ gần nhà đã vào khai báo xác nhận sáng nay bác Mai đã đi chợ mua rau thịt của họ. Tôi cũng cố chen vào an ủi bác vài câu nhưng bác khóc lớn quá, cứ vật ra kêu gào, đập bàn thình thịch.

Không hiểu sao đứng trước cái chết của lão Hải mà tôi lại có cảm giác rất thanh thản. Đối với tôi đây đúng là minh chứng của việc ác giả ác báo, có lẽ việc lão giết thằng Long đã khiến lão quá ân hận, lương tâm tự giằng xé, hơn nữa oan hồn của Long rất thiêng đã liên tục hiện về quấy nhiễu làm lão phải tự tìm đến cái chết. Tự nhiên tôi nhớ đến một câu trâm ngôn của một học giả: “Tóa án công minh và nghiêm khắc nhất chính là lương tâm trong mỗi con người”.

Đó là buổi tối thanh thản nhất của tôi kể từ ngày thằng bạn mất tích. Tuy vẫn còn buồn và băn khoăn về vụ của Lan nhưng tinh thần tôi đã nhẹ đi phần nào. Tôi lên giường đi ngủ sớm, dù sao cả tuần nay không đêm nào tôi ngủ ngon giấc rồi.

Phần 4: Tôi đã sai?

Cảm giác lạnh ngắt của 2 bàn chân làm tôi bừng tỉnh giữa nửa đêm. Trời vẫn tối đen như mực, giờ này tất cả mọi người đang chìm trong giấc ngủ say. Đâu đó quanh đây có tiếng gầm gừ của mấy con mèo hoang hay đi lại trên mái nhà hàng xóm, thỉnh thoảng chúng lại kêu “Méooo” ré lên rợn người. Tôi thấy mình tỉnh không ngủ được tiếp, đang định mò xuống bếp uống ngụm nước thì vừa nhổm dậy tôi giật bắn mình, tim đập thình thịch: ở ngay phía chân giường có một bóng người đứng lù lù, mắt nhìn tôi chằm chằm, ghê nhất là cái đầu như nghẹo sang một bên, máu trên đầu lăn từng dòng dài trên má, chảy xuống nền đất tong tỏng. Sau một thoáng giật mình, nhìn kỹ lại thì đó chính là thằng Long, tôi ấp úng hỏi:

- Long à, có … có phải mày đấy không?

Nó nhìn tôi trân trân, đôi mắt trắng rã không chớp, cái đầu vẫn nghẹo sang 1 bên, máu vẫn chảy. Tiếng gió lùa vào cửa sổ rít lên từng hồi, con chó nhà hàng xóm bỗng tru lên một tiếng dài ai oán, ghê sợ vô cùng. Cố lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi tiếp:

- Long … mày có biết là … lão Hải … kẻ giết mày đã chết rồi không?

Nói đến đây tôi thấy nó lắc đầu chầm chậm, ánh mắt nhìn tôi rất buồn, miệng cố lắp bắp nói gì đó nhưng không thành tiếng, tôi không nghe thấy và chẳng hiểu gì hết.

- Mày nói gì cơ? Tao … không hiểu?

Nó vẫn lắc đầu, ấn tượng nhất là đôi mắt đượm buồn của nó. Tôi đang không hiểu ý của Long muốn nói với tôi thì nó chầm chậm quay người đi ra phía cửa sổ rồi tan biến bay đi như một làn khói. Tôi vùng dậy lao ra phía cửa sổ thét lớn:

- LONG ƠI, LONG, LONG….

Tôi thấy người mình như bị ai lắc lắc, mở mắt ra thì thấy 2 bố mẹ đang lay dậy, người tôi lúc này mồ hôi vã ra như tắm. Thì ra chỉ là một giấc mơ, tôi đã hét lớn làm bố mẹ tỉnh giấc. Tôi vội giải thích chỉ là cơn ác mộng và bảo bố mẹ về phòng ngủ tiếp. Tuy là một giấc mơ nhưng sao những hình ảnh đó hiện ra rất thật, và có vẻ Long đang muốn nói với tôi một điều gì đó. Một điều gì đó mà tôi vẫn không thể hiểu.

Hôm sau lớp tôi có buổi học thêm đến chiều muộn. Vì cơn ác mộng đêm hôm trước mà đầu tôi nặng trịch, cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi, cộng thêm cứ chìm đắm suy nghĩ vẩn vơ về việc Long hiện về gặp mình khiến tôi không thể tập trung vào bài giảng, để rồi khi bị cô giáo chủ nhiệm gọi lên trả lời câu hỏi, tôi thậm chí không biết cô vừa hỏi gì và ngay lập tức bị cô phạt cuối giờ ở lại lớp quét dọn vệ sinh.

6h30 chiều, khi cả lớp đã về hết, tôi vừa xuống phòng lao công vác xô chậu, chổi và giẻ lau nhà lên, bắt đầu thực hiện hình phạt lau quét lớp. Vừa làm tôi vừa suy nghĩ, việc gặp Long đêm qua vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí tôi. Nếu lão Hải là thủ phạm giết Long thì lão đã bị chết, mạng đền mạng, chả phải đã hợp lý lắm rồi ư, cớ sao Long vẫn hiện về và muốn nói với tôi một điều gì đó, tại sao ánh mắt của nó lại buồn và không ngừng lắc đầu như vậy. Nếu vậy… nếu vậy … chỉ còn một cách giải thích duy nhất đó là … TÔI ĐÃ SAI, ÔNG HẢI KHÔNG PHẢI LÀ THỦ PHẠM!!!!! ….

“Luệt quệt, luệt quệt” – âm thanh của tiếng chân ai đó đi dép vọng lại từ phía hành lang cắt đứt dòng suy luận của tôi. Bước chân chầm chậm, mỗi lúc một gần hơn. Bỗng một cơn gió thổi mạnh làm 8 cánh cửa sổ lớp học va đập vào tường rầm rầm. Tôi thấy hơi gai gai người, giờ này đã là muộn lắm rồi, tất cả các lớp học kể cả lớp học thêm đã về hết, không thể còn ai đi lại ngoài hành lang lúc này được nữa. Tiếng dép mỗi lúc một gần… tôi nghĩ kỹ lại rồi tự làm vững lòng mình bằng cách giải thích có thể bác bảo vệ đi tuần. Tôi đi ra hành lang, ngó sang 2 bên thì lạ quá, không một bóng người, cả khu nhà vắng tanh, đâu đó quanh đây chỉ còn tiếng lá cây xào xạc cộng thêm tiếng ve kêu râm ran sân trường. Nhìn một lúc tôi lại vào lau nhà, cố làm khẩn trương để còn về vì bụng tôi lúc này đã réo sùng sục. “Luệt quệt, luệt quệt” , tiếng dép lại kêu lên, lần này thì gần lắm, thực sự thì tôi đã bắt đầu thấy ớn lạnh. Quay người lao ngay ra cửa, ngó sang hai bên thì lại y hệt lúc nãy, không một bóng người. Quyết định không lau dọn gì nữa, tôi tắt đèn và đi xuống phòng lao công cất dụng cụ, mà nói đúng hơn là tôi chạy chứ không phải đi. Cất xong, đi ra sân trường, tôi ngó lên tầng 2 của lớp tôi thì … thật kinh hãi khi phát hiện ra đèn lớp vẫn bật sáng choang, mà rõ ràng vừa rồi tôi chắc chắn đã tắt trước khi rời khỏi phòng, … nhưng điều ghê sợ hơn cả là tôi thấy có một bóng người đang đứng ở cửa sổ nhìn tôi chằm chằm, vẫn cái bóng đấy, cái bóng của thằng Long. Tôi mặt cắt không còn hột máu chạy thẳng vào phòng bác bảo vệ. Thấy tôi hớt hải, mặt tái mét, bác hỏi:

- Có việc gì thế cháu? Sao chạy như bị ma đuổi thế?

Thì đúng là ma đuổi còn gì, tôi vừa thở gấp vừa hỏi bác:

- Vừa … vừa rồi … có phải bác đi tuần ở hành lang tầng 2 khu nhà C không???
- Không, bác ngồi đây nghe radio từ nãy đến giờ, đang có dân ca quan họ đài FM, đúng tiết mục bác thích.
- Bác … bác đi theo cháu … cháu chỉ cho bác xem cái này.

Nói rồi tôi kéo bác chạy ra giữa sân trước khu nhà C … Ô lạ chưa, tôi với bác nhìn lên thì thấy đèn lớp tôi đã tắt và cái bóng đã không còn ở ô cửa sổ nữa. Hơi tẽn tò với bác bảo vệ, nhưng đúng là thật khó giải thích, chả nhẽ nói cháu vừa nhìn thấy ma, chắc chắn bác sẽ cười và bảo tôi đừng có xem phim ma nhiều nữa. Vừa quay ra nhìn bác thì … tóc gáy tôi dựng lên, bác bảo vệ lúc này đây đứng im như tượng, mắt nhìn chăm chăm về phía lớp tôi, một đôi mắt vô hồn. Tôi đánh bạo gọi bác:

- Bác Nam ơi, bác …

Tôi đang nói chưa hết câu thì bác chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt trắng rã trợn lên nhìn tôi, cái đầu lại lắc lắc giống như thằng Long trong cơn ác mộng đêm qua. Chân tay bủn rủn, chỉ muốn ngã quị xuống nhưng tôi thu hết can đảm ba chân bốn cẳng chạy ra cổng lấy xe đạp rồi phóng thẳng về nhà, lúc ra khỏi cổng không quên ngó lại xem có bị bác đuổi theo không, nhưng bác vẫn đứng đó, cái đầu lắc lắc nhìn tôi.

Phần 5: Khám phá mới.

Về đến nhà tôi chạy ngay lên phòng, tay chân run lẩy bẩy, tim vẫn đập loạn xạ, những gì vừa xảy đến với tôi thật quá kinh khủng. Ngồi một lúc lấy lại bình tĩnh, tôi dần dần hiểu ra rằng rõ ràng oan hồn của Long đang muốn cho tôi thấy những gì suy đoán là sai và nó muốn tôi tiếp tục điều tra làm rõ sự thật. Có thể tôi là người thân duy nhất mà Long tin tưởng nên hồn nó chỉ hiện về với tôi, mong đợi sự giúp đỡ của tôi. Nhưng giờ đây tôi phải làm sao khi mọi hướng điều tra dường như đã rất bế tắc. Như chợt nhớ đến một chuyện, tôi nhấc máy lên gọi cho Tuấn:

- Alo, Tuấn à, anh Tr đây

- Vâng em chào anh, có việc gì thế anh?

- À à … anh muốn hỏi em thêm, liên quan đến chuyện em kể cho anh hôm nọ. Thế … thế… em có nhớ vóc dáng người đàn ông đến đón Lan đêm hôm đó nhìn như thế nào không?

- Ơ? Em đâu có bảo anh đó là người đàn ông? Người lái xe đến đón Lan đi là một người phụ nữ anh ạ

Tai tôi như ù đi, tôi gác luôn máy bàn mà không để ý Tuấn có nói í ới gì sau đó. Hóa ra hôm vừa rồi do quá tự tin vào những suy luận ban đầu của mình, tôi tự gán luôn tội cho ông Hải và mặc nhiên coi người đến bắt Lan đi là lão. Những gì Tuấn vừa nói lại đã làm đảo lộn tất cả, và càng giải thích rõ hơn vì sao oan hồn Long vẫn hiện về và như báo cho tôi biết nhầm lẫn của mình, yêu cầu tôi tiếp tục điều tra.

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì có tiếng mẹ gọi dưới tầng:

- Tr ơi bê đồ bẩn xuống để mẹ cho vào máy giặt

- Vâng ạ

Tôi quơ mấy đồ lót vứt góc phòng và mấy bộ quần áo treo trên móc định vác xuống đưa mẹ thì bỗng “bụp”, một vật gì đó rơi vào chân làm tôi đau điếng, đang định văng 1 câu chửi đổng thì nhìn xuống, tôi ngạc nhiên đến lặng người: CHIẾC MÁY ẢNH CỦA LAN nằm chỏng chơ dưới sàn. Sao nó lại có thể ở đây cơ chứ??? Tôi định thần suy nghĩ lại thì chợt hiểu tối hôm đó sau khi 2 đứa chụp ảnh nhà Long về, do quá phấn chấn về dự định điều tra và hân hoan trước chuyện tình cảm với Lan mới nảy nở, tôi đã quên không đưa lại cho Lan chiếc máy ảnh mà cất vào túi áo khoác mỏng. Mừng như bắt được vàng, chạy vội xuống đưa mẹ đống áo quần rồi lao vụt lên phòng, mẹ thấy tôi vội vã lại tưởng tôi đang tập trung học bài liền nói với theo:

- Học vừa thôi con nhé, mày cứ như bố mày hồi trẻ, suốt ngày chỉ biết học thôi.

Lao lên phòng, ngồi ngay vào máy tính, tôi rút thẻ nhớ của chiếc máy ảnh và cắm vào PC để copy. Đầu óc tôi căng lên tập trung vào từng tấm ảnh cop ra được. Phải có đến tổng cộng vài chục chiếc. Đầu tiên tôi mở những tấm do Lan chụp ở phòng khách, tôi xem rất kỹ và chăm chú, tập trung tìm điểm kỳ lạ đó. Xem 1 lượt, chưa tìm được, tôi xem lại lượt nữa, lần này nhìn kỹ hơn, nhiều lúc zoom vào cẩn thận từng góc. Nhưng sao lạ quá, đã xem kỹ năm lần bảy lượt mà tôi vẫn không thể phát hiện ra điểm khác lạ mà tôi cần tìm. Cứ ngồi lỳ trước những tấm ảnh như vậy vài tiếng đống hồ, mắt đỏ au lên vì mỏi nhưng tôi thật sự vẫn bế tắc, Long ơi sao mày không hiện về chỉ cho tao điểm đó đi… Vừa nghĩ đến đó tôi thấy tay nắm cửa phòng mình vặn nhè nhẹ xuống, “cọt kẹt cọt kẹt” tiếng cánh cửa mở ra thật chậm, thấy hơi giật mình tôi thét lớn:

- AI THẾ?

- Bố đây, bố thấy con học khuya quá nên mang lên cho con cốc nước cam, đừng thức muộn quá không tốt cho sức khỏe con nhé.
Tôi với tay tắt mấy tầm hình trên máy tính và giở vội quyển Toán nâng cao ra để trước mặt.

- Vâng ạ , con cảm ơn bố.

Bố tôi đưa tôi cốc nước cam ông vừa pha và ngồi lên giường. Ông vẫn thế, tính lầm lì ít nói nhưng rất quan tâm đến mọi người, đặc biệt tôi biết ông yêu tôi rất nhiều. Mẹ kể hồi xưa yêu bố nhất ở điểm đó, tuy có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng mẹ vẫn chọn bố vì tính cách thật lòng chân tình và sâu sắc của ông, hơn nữa trong lớp Đại Học thời bấy giờ, ông luôn đứng top đầu về những môn học tự nhiên, đặc biệt là Toán. Hiện ông đang là trưởng khoa Toán ĐH Bách Khoa HN. Có lẽ thừa hưởng gen di truyền của bố nên tôi học cũng rất khá Toán, đã có nhiều lần tôi bỏ cả tuần chỉ để nghĩ một bài toán của bố giao để rồi hét lên như 1 thằng điên khi tìm được lời giải và được bố thưởng cho một quyển sách dày cộp nói về cuộc đời các nhà Toán học đương đại.

- Con giải được bài Toán bố cho tuần trước chưa?

- Dạ … con chưa ạ… con … chưa nghĩ ra. Con đang bị tắc ở phần tìm sai khác của hệ phương trình phi tuyến tính mới và hệ phương trình chuẩn phân bố Gauss. Con nghĩ mãi chưa ra bố ạ.

- Con đã thử phương pháp tính sai khác Page-Hinkley chưa? Mà bố cho con 1 gợi ý nhé, đừng mê mải quá với hệ mới mà bài toán bắt chứng minh, hãy quan tâm tới cả hệ chuẩn ban đầu quen thuộc. Bố tin chắc con sẽ tìm ra lời giải.

Nói rồi ông xoa đầu tôi và đi về phòng. Tôi ngồi ngơ ngẩn nghĩ về lời gợi ý của ông, rồi bỗng liên tưởng đến công việc mình đang làm. Phải rồi, để tìm điểm sai khác ở cái mới thì tốt nhất ta nên dựa vào cái cũ có từ trước. Tương tự vậy, để tìm điểm kỳ lạ của căn phòng thì tại sao ta không xem lại những tấm hình cũ của căn phòng trước đây, khi mà Long vẫn chưa bị mất tích. Quá vui sướng với ý tưởng mới này, tôi vội mở ngay thư mục ảnh có những tấm ảnh cũ chụp ở nhà thằng Long. May quá đây rồi, tôi tìm thấy thư mục có chứa ảnh dạo chụp hôm sinh nhật nó, cũng may hồi đó chúng tôi chụp khá nhiều ảnh, có đủ góc khác nhau trong căn phòng. Nhìn những hình ảnh hồi đó làm tôi thấy buồn và nhớ thằng bạn kinh khủng, cảm xúc dâng trào nghèn nghẹn ở cổ họng. Cứ mỗi tấm ảnh tôi lại đem so với tấm ảnh mới chụp được ở những góc tương tự. Đang xem dở tôi chợt dừng lại ở một góc, ở tấm ảnh cũ tôi và Long đang cùng cầm mỗi đứa 1 miếng bánh gato trát vào mặt nhau nhoe nhoét, nhưng ở phía sau… phía sau là cái tủ kính bầy mấy chai rượu của ông Hải, và …. ĐÂY RỒI, tôi đã phát hiện ra điểm khác lạ khi đem so với tấm hình mới. Vui mừng quá đỗi tôi ngồi trân trân nhìn 2 tấm hình, đầu óc vô cùng hưng phấn. Điểm khác lạ đó chính là những tấm đề can hình sôn-gô-ku của thằng Long dán đầy mặt kính của chiếc tủ ở trong tấm hình cũ, nhưng trong tấm hình mà Lan chụp hôm đó, những tấm đề-can đó đã không cánh mà bay. Long vốn rất thích nhân vật truyện tranh sôn-gô-ku, nó thường tiết kiệm tiền ăn sáng để mua poster, đề-can về dán trong phòng riêng, dán chán trong phòng nó dán cả xuống tủ kính phòng khách. Quá quen với chiếc tủ kính dán đầy đề-can sôn-gô-ku, bảo sao sau hôm Long mất tích tôi thấy có gì khác khác. Nhưng tại sao những tấm đề-can đó lại biến mất? có liên quan gì đến việc mất tích của Long? Nhớ lại hình ảnh oan hồn hiện về trong cơn ác mộng với máu me be bét chảy trên đầu, tôi đã lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Lập tức tôi vạch ra một kế hoạch mới, một kế hoạch liều lĩnh nhất mà trước nay tôi chưa từng nghĩ đến.

Phần 6: Hành động.

Trời Hà Nội cuối xuân chưa vào hẳn hè, ban ngày nắng nóng nhưng về tối muộn lại có nhiều gió và se se lạnh. Không biết có phải do quá lo lắng trước phi vụ hành động sắp tới không mà người tôi thấy ớn lạnh, đang ngồi thu lu ở một quán nước đầu ngõ nhà thằng Long, tay cầm chén nước chè nóng mà thi thoảng tôi vẫn nổi da gà. Tôi định bụng ngồi đây đến khoảng đúng 12h đêm rồi sẽ tiến hành phi vụ mà mình đã vạch sẵn trong đầu. Kế hoạch của tôi đêm nay là đột nhập vào nhà Long và tìm hiểu cho rõ vấn đề, đặc biệt là cái tủ kính phòng khách, sự thay đổi đó chắc chắn không phải không có nguyên nhân. Đang miên man ngồi nghĩ thì bà bán nước bắt chuyện với tôi, giờ này đã quá muộn, một thằng học sinh lớp 9 mặt non choẹt hiền hiền như tôi mà còn ngồi đây kể cũng hơi lạ:

- Cháu là bạn thằng Long đúng ko? Bà thấy chúng mày hay đi cùng nhau qua đây. Sao hôm nay ngồi quán bà muộn thế?

- Dạ … cháu…

- Mà chuyện thằng Long kể cũng lạ ghê, mấy hôm rồi cũng có mấy chú đồng chí công an khu vực qua hỏi bà thông tin, khổ, bà có biết gì đâu, bà chỉ biết Long cũng như mày ý, ngoan lắm, suốt ngày chỉ thấy cắp sách đi học, mà gặp bà là khoanh tay chào. Thanh niên bây giờ được như chúng mày hiếm lắm. Khổ thân thằng bé bỏ nhà mấy hôm rồi mà không thấy về.

Nói đến đây một cơn gió ùa qua quán, chiếc bóng đèn điện đang treo trên tấm mái đung đưa làm cho bóng của mọi vật trở nên chao đảo…
Lại có thêm mấy thanh niên đỗ lại vào uống nước, tranh thủ lúc bà lão tập trung bán hàng, tôi đứng dậy đi vào ngõ nhà thằng Long.

Cái ngõ hôm nay tối thế, cơn mưa lúc chiều khiến cho đường trở nên trơn trượt, tôi vài lần suýt ngã nên phải nép sát vào cạnh tường để tránh mấy vũng nước đọng. Đâu đó quanh đây lại có tiếng mấy con mèo hoang kêu gào đối nhau từng hồi, thêm cả tiếng ve râm ran càng làm không khí trong ngõ thêm ai oán. Căn nhà thằng Long đã hiện ra trước mắt, nhìn lên thấy đèn đã tắt hết, tôi cho tay vào túi kiểm tra lại chiếc đèn pin mang đi từ nhà. Hít một hơi dài lấy tự tin, nhìn quanh xem để chắc chắn không có ai, tôi khéo léo trèo qua chiếc rào sắt phía ngoài cùng rồi nhảy vào phía trong 1 khoảng sân nhỏ. Gì chứ việc leo vào phòng thằng Long trước đây đã vài lần tôi làm rồi, nhất là mấy lần nó bị phạt không được ra khỏi nhà, tối tối tôi hay trèo vào chơi cùng cho nó khỏi buồn. Chính vì vậy giờ đây công việc trèo vào phòng nó trở nên thật đơn giản, tôi nhanh nhẹn bám vào đường ống cống và leo thoăn thoắt lên. Cũng may cửa sổ không chốt ở trong, tôi nhẹ nhàng trườn người vào, cố không để gây tiếng động rồi rón rén đi ra khỏi phòng nó để xuống tầng 1 phòng khách. Nhà này thì tôi thông thuộc như nhà mình nên không gặp khó khăn gì với việc mò mẫm đi trong bóng tối. Xuống đến phòng khách tôi rón rén tiến về phía chiếc tủ kính rồi bật đèn pin lên, soi kỹ vào vị trí chiếc tủ và cái bàn gỗ bên cạnh. Ngồi lúi húi soi xét một lúc thì tôi chợt phát hiện ra một dấu vết màu đỏ phía sau cái chân bàn kê cạnh cái tủ kính, vết này khuất phía sau chân bàn nên cũng khó phát hiện. Tiếp tới tôi mò bàn tay xuống gầm tủ kính, và… đúng như dự đoán, có 1 vài mẩu kính vỡ còn rất mới, bốc vài mẩu đó lên tay, soi đèn pin vào thì tôi thấy chúng bị nhuốm đỏ, đưa lên mũi ngửi thì đúng một mùi tanh tanh của máu. Tất cả những bằng chứng thu được thật đúng theo những lập luận của tôi, vậy lần đột nhập này kể ra cũng khá thành công.

Đang vui mừng vì kết quả đạt được thì tôi bỗng giật bắn mình nghe thấy tiếng kẽo kẹt ở tầng trên. Tắt vội đèn pin tôi ngồi im thin thín để lắng nghe, tiếng kẽo kẹt vẫn lặp lại đều đều. Quái lạ, giờ này đã khuya lắm rồi, tiếng động kỳ quái đó ở đâu ra nhỉ. Lúc đó tim tôi đập thình thịch, da gà nổi hết lên, băn khoăn không biết có nên lên tầng tìm hiểu không. Mà đằng nào muốn thoát ra khỏi ngôi nhà tôi cũng phải vào lại phòng thằng Long ở tầng 2 để trèo ra. Tôi rón rén đi lên tầng 2. Phòng mẹ và dượng thằng Long ở ngay cạnh phòng nó, nếu muốn đi vào phòng nó thì phải đi qua trước cửa phòng 2 vợ chồng, mà lạ nhất lúc này đây tôi thấy có ánh đèn mờ mờ chiếu ra từ cánh cửa khéo hờ phòng 2 ông bà, nói đúng hơn, sau khi ông Hải tự tử, giờ chỉ còn là phòng của 1 mình bà Mai. Càng đi lên cầu thang tiếng kêu kẽo kẹt càng rõ dần, có vẻ như chúng phát ra từ trong phòng bà. Tôi định mặc kệ tiếng động đó và thoát ra ngoài qua phòng Long, nhưng tính tò mò thôi thúc tôi phải tìm hiểu nguyên nhân của âm thanh kỳ bí này. Tôi rón rét bước từng bước, nhè nhẹ tiến lại gần cánh cửa đang khép hờ, lúc này ngoài tiếng “cót két” tôi còn nghe được cả tiếng thở rất mạnh của bà. Quá ngạc nhiên, tôi nhẹ nhàng ghé mắt nhìn vào qua khe cửa. Một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt làm tôi suýt kêu lên nhưng đã kiềm chế lại được: bà Mai lúc này không mảnh vải che thân, đang ngồi trên người một gã đàn ông lạ mặt nằm ngửa trên giường, bà hì hục nhún phía trên, miệng thở dốc, thỉnh thoảng rên lên từng hồi. Mặt gã nhân tình nhăn nhó rên rỉ vì sung sướng. Hai người quan hệ với nhau mải mê mà không biết đến sự có mặt của tôi phía ngoài cửa. Vậy là bà Mai có nhân tình, không biết việc họ có quan hệ lén lút với nhau đã diễn ra lâu chưa. Nhớ lại bộ dạng khóc lóc ra vẻ khốn khổ hôm phát hiện ông Hải tự tử mà tôi thấy thật ghê tởm con đàn bà lăng loàn này. Đang định tiến về phòng thằng Long để thoát ra thì “Cộp”, chiếc đèn pin trong túi áo khoác tôi rơi ra. Tôi thấy tiếng cót két của chiếc giường dừng lại, giọng bà Mai đanh đá thét lên:

- AI ĐẤY?

Tôi nhặt đèn pin rồi nhanh chân lủi vào phòng thằng Long, định trèo ngay ra cửa sổ nhưng có lẽ là không kịp, tôi nghe thấy tiếng chân của 2 người rầm rập chạy ra khỏi phòng họ, đèn hành lang tầng 2 bật sáng, tôi vội chui vào gầm giường. Vài phút sau thấy 2 người cùng nhau đi vào phòng thằng Long, đèn phòng bật sáng. Tôi nấp dưới gầm giường chỉ nhìn thấy chân 2 người đi vào, gã kia đi trước luôn miệng nói to:

- Ai đấy? Ra đây ngay!!!
Tôi nghe thấy giọng bà Mai run rẩy:
- Anh ơi, em sợ quá, hay nhà mình có … có… ma?
- Vớ vẩn, ma mãnh gì, em đừng nói linh tinh
- Anh ơi em sợ lắm, hay oan hồn thằng Long và lão Hải hiện về anh ơi, em sợ lắm!
- Em im đi, đừng nói nhảm.

Nghe đến đây dường như mọi chuyện đã vỡ lẽ ra tất cả, thật là khốn nạn quá mà, mụ đàn bà lăng loàn đã ngoại tình lại còn giết hại cả thằng bạn tôi và ông dượng. Tuy có mừng vì đã phát hiện ra chân tướng hung thủ, nhưng lúc này đây tôi rất run sợ, nếu bị đôi gian phu dâm phụ này phát hiện thì liệu chúng có giết luôn tôi đi để thủ tiêu nhân chứng vì tôi đã biết quá nhiều điều không. Bước chân của lão nhân tình tiến ngày càng gần chiếc giường, và chỉ tích tắc nữa thôi gã sẽ ngó xuống gầm giường thì … “MÉOOO”, một con mèo đen từ đâu lao từ hành lang vào phòng và nhảy ra khỏi cửa sổ làm bà Mai giật mình hét lên 1 tiếng “Á”. Gã đàn ông cười cười bảo bà:

- Đấy, em thấy chưa? Chỉ là con mèo hoang nó đi nhầm vào nhà mình gây ra tiếng động, thế mà em cứ bảo ma với chả mãnh. Ra đây anh yêu nào cưng.

Rồi 2 người lại quấn quít trêu ghẹo nhau, họ tắt đèn phòng Long và đi về phòng, có thể lại tiếp tục hành sự. Nằm chờ một lúc cho họ “xong việc”, khi đã thấy yên ắng tôi mới nhẹ nhàng chui ra, trèo qua đường cửa sổ và đi ngay về nhà.

Phần 7: Vạch mặt

Về đến nhà tôi vẫn không hết bàng hoàng trước những gì vừa biết được. Sự thật đã quá rõ ràng, bà Mai ngoại tình, có thể trong một lần đã bị Long tình cờ bắt quả tang, sợ bị phanh phui đôi gian phu dâm phụ đã hãm hại Long khi cậu chạy qua phòng khách, có lẽ cuộc ẩu đả đã khiến Long ngã làm vỡ tủ kính. 2 người đã vội vã lau rửa hết những dấu vết và thay kính mới cho cái tủ, nhưng họ đâu có ngờ tôi lại tìm ra sự biến mất của những tấm đề-can. Sau đó, có thể ông Hải đã phát hiện ra điều gì, họ đã giết luôn ông và dựng hiện trường tự tử treo cổ giả. Trước sự sáng tỏ của mọi việc, tôi nằm trên giường mà đầu óc phấn chấn quá không thể ngủ được. Tôi cũng nghĩ đến Long, chắc chắn con mèo đen vừa rồi xuất hiện trong phòng là cậu ta đã giải cứu tôi khỏi gã nhân tình đó, chúng đã giết 2 người thì giết thêm tôi cũng chả có gì quan trọng, mà hơn nữa việc tôi đột nhập chẳng ai hay biết, như thế tôi sẽ lại biến mất như Long và Lan. Khi đã hiểu hết ra sự việc, tôi lập tức muốn lên một kế hoạch vạch mặt hung thủ. Khó một nỗi sẽ không ai tin tôi, một thằng bé lớp 9, hơn nữa bằng chứng thì tôi không hề có, chẳng nhẽ lôi chuyện hồn ma ra để kể thì các chú công an chắc chắn sẽ chỉ cười và coi tôi như thằng hoang tưởng.

……………………..

Hôm sau tôi qua nhà Tuấn, rủ nó ra một quán nước và nói chuyện:

-Tuấn này, anh có việc muốn kể cho em nghe.

Và tôi kể hết cho nó, không giấu một chi tiết nào kể cả những điều kỳ bí nhất. Mặt Tuấn thay đổi liên tục cảm xúc, từ bất ngờ, sợ sệt, rồi đến kinh hoàng. Nó cứ há hốc miệng ra nghe cho đến khi tôi kết thúc câu chuyện:

-… đấy, chuyện là như thế, bây giờ anh muốn em cùng hợp tác với anh để xử lý vụ này, lật mặt hung thủ, bắt chúng phải đền tội và giúp cho hồn ông Hải, anh Long … được siêu thoát.

Nhắc đến tên ông Hải, Long tôi định nói thêm “và Lan” nhưng lại không muốn nói ra, vì tôi vẫn còn đang rất hy vọng là nàng còn sống. Lý lẽ nhỏ nhoi, thậm chí hơi có phần hão huyền mà tôi muốn níu kéo đó là từ hôm Lan mất tích tôi không một lần nào thấy oan hồn nàng hiện về như của Long. Tuy biết là rất mong manh, nhưng tôi vẫn muốn hy vọng.

- Em sẵn sàng cùng anh giải quyết vụ này. Vậy anh có kế hoạch gì chưa?

Câu hỏi của Tuấn cắt đứt mạch suy nghĩ nhung nhớ của tôi về em Lan.

- Kế hoạch là thế này, à mà em có biết rằng em có vẻ ngoài rất giống anh Long không? …

Tôi kể tỉ mỉ kế hoạch cho Tuấn, cu cậu có vẻ hứng thú lắm, gật đầu lia lịa.

…………………………..

Tối đó, tôi đứng một mình ở bãi đá sông Hồng trên quận Tây Hồ. Tôi có quen vài ông anh hơn tuổi, mấy ổng thường bảo có người yêu mà dắt ra đây tình tự lúc chiều tà hoặc buổi tối thì lãng mạn, thơ mộng vô cùng. Vẫn thầm nhủ lúc nào có người yêu sẽ dẫn ngay ra đây để thử tận hưởng cái lãng mạn đó, nhưng đâu có ngờ lần đầu của tôi ra đây hẹn hò lại là với … bà Mai. Sao đã 21h rồi mà bà vẫn chưa tới nhỉ. Bà mà không tới thì kế hoạch đổ bể hết.
Quang cảnh nơi đây hoang sơ quá, thảm cỏ xanh bên cạnh bãi cát trải dài, đằng sau là những cánh đồng lau um tùm, tất cả làm nền cho một dòng sông Hồng mênh mang chảy về một nơi xa xăm. Giờ này bãi đá chỉ còn một mình tôi đứng co ro trước những cơn gió lạnh thổi, làm xào xạc những rặng lau, nước sông lăn tăn phản chiếu ánh đèn le lắt của những hộ dân gần đó tạo nên một quang cảnh hơi rờn rợn.

Đúng lúc này tôi nghe thấy có ánh đèn và tiếng xe máy tiến tới từ xa. Đoán là bà Mai tôi giơ tay vẫy vẫy ra hiệu. Gần đến nơi bà tắt máy xuống xe, đến cạnh tôi, bà hỏi:

- Tr hả cháu, sao tối nay hẹn bác ra đây có việc gì gấp thế?

- Chào bác, vâng… thì việc liên quan đến Long bác ạ.

Mặt bà biểu lộ sự ngạc nhiên nhưng lấy lại được ngay bình tĩnh, cố tỏ ra vẻ vồn vã, bà hỏi:

- Sao??? Cháu có tin của Long rồi hả? Ôi may quá! Đi, lên xe, chở bác đi gặp nó đi cháu!

Tôi thấy thật sự phục bà vì khả năng đóng kịch rất tài tình, nhìn bà lúc này có khác nào một người mẹ rất sung sướng khi sắp tìm lại được đứa con mất tích.

- Không cần đi đâu đâu bác, Long đang ở ngay đây này.

Lần này tôi thấy mặt bà Mai biến sắc, ấp úng không nói được câu nào. Đúng vậy, không hoảng hốt sao được khi bà biết chắc Long đã chết, nay lại bảo Long ở ngay đây.

Đúng lúc đó từ trong bụi lau phía sau lưng tôi, một bóng trắng bước ra, đúng dáng thằng Long, cao cao, gầy gầy, đầu húi cua, nghẹo cổ sang một bên, mắt trợn ngược trắng rã, 2 cánh tay dơ thẳng lên đằng trước, tiến chậm chậm về phía chúng tôi. Bà Mai thét lớn

- KHÔÔÔNGGGGGGGG!!!! Long ơi tha cho mẹ!!!!

Rồi ngã quị xuống, run lẩy bẩy, lết giật lùi về đằng sau, mắt nhìn bóng trắng kinh hãi, mồm há hốc không nói được chữ nào. Tôi sợ bà hoảng quá mà ngất đi thì hỏng kế hoạch, bèn ra dấu cho “cái bóng trắng” do Tuấn đóng giả đừng tiến thêm nữa rồi lao thẳng đến bà Mai và hét lớn:

- Bà hãy thú tội hết đi, bà đã giết thằng Long phải không??? Tại sao??? Bà không nói thì hôm nay nó sẽ bóp cổ bà đến chết để đòi mạng.

Bà Mai lúc này run lẩy bẩy, mặt cắt không còn hột máu, khóc nức nở, nói không thành tiếng, phải 1 lúc sau bà ta mới bắt đầu lời thú tội của mình, tôi cố dướn ngực mình gần miệng bà để chiếc máy ghi âm có thể ghi rõ lại được lời thú tội của mụ đàn bà dâm loàn này. Những gì bà Mai tự thú không nằm ngoài những suy đoán của tôi. Buổi chiều hôm đó Long được tan học về sớm đã vô tình phát giác ra việc bà Mai dẫn nhân tình về nhà. Nhìn thấy Long, gã nhân tình đã ngăn cản cậu chạy ra ngoài vì sợ cậu đi báo với ông Hải, xô đẩy nhau gã đã vô tình giết chết cậu làm cậu ngã vào tấm kính của tủ rượu phòng khách. Đôi gian phu dâm phụ đã xóa dấu vết hiện trường, thay kính và đem xác Long đi chôn ở một bãi đất hoang vùng ngoại ô, bãi đất này chỉ có một căn nhà hoang cấp 4, gã nhân tình kia mới mua và dự định sẽ xây nhà nghỉ để kinh doanh.

- Thế còn Lan? Bà … đã làm gì cô ấy???

Bà tiếp tục khai, sau khi thấy tôi với Lan về tối đó, bà liên lạc và kể lại việc cho gã nhân tình, lão đó nghi ngờ chúng tôi điều tra và bắt bà phải thủ tiêu Lan để cướp cái máy ảnh. Bà lái chiếc dream của ông Hải, đi vòng đường khác đến rình ở ngõ cách nhà Lan mấy nhà, khi thấy tôi đi rồi bà phóng xe tới giả vờ nói đã tìm thấy Long và muốn nhờ Lan đi cùng để giúp đỡ. Sau khi chở Lan đến khu đất căn nhà hoang, bà không tìm được cái máy ảnh, tra khảo gì cô cũng không nói, nhưng lại không đủ gan giết chết Lan, không biết phải làm gì bà đã trói và nhốt Lan vào căn nhà hoang đó, ngày 1 lần bà đem đồ ăn thức uống đến cho cô. Gã nhân tình và bà đã có âm mưu chờ vài ngày nữa rồi sẽ liên lạc với cha mẹ Lan để tống tiền.

Sau đó bà có khai thêm đã cùng gã bồ nhí lên kế hoạch thắt cổ giết chết ông Hải và dàn cảnh tự tử. Nói đến đây thì đoàn công an từ trong bụi lau mà tôi đã nhờ bố liên lạc và thuyết phục họ ẩn nấp và thực hiện âm mưu này bước ra, còng tay và bắt bà Mai.

Ngay sau đó tôi cùng toán công an theo lời chỉ của bà Mai đến căn nhà hoang ở ngoại ô, phá cửa xông vào thì thấy Lan gần như đã lả đi vì kiệt sức. Tôi lao vào ôm chặt lấy nàng và bật khóc. Nàng được các bác sỹ đưa vào khoa hồi sức cấp cứu, may sao đã vượt qua được cơn nguy kịch. Gã nhân tình cũng bị bắt ngay đêm hôm đó.

…………………………….

Sau cả một đêm ngồi thức trắng bên giường bệnh và nắm chặt tay Lan, lúc gần sáng tôi mệt quá nên ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy bóng hình Long và ông Hải đang đi về phía xa xăm, nơi có nguồn sáng rực rỡ, gương mặt họ nở một nụ cười mãn nguyện, giơ tay vẫy chào tôi rồi biến mất. Tôi định giơ tay lên vẫy chào lại thì thấy bàn tay mình bị rung rung … bừng tỉnh thì thấy Lan đang lay tay mình. Nàng nhìn tôi với một nụ cười rạng rỡ như hoa, đôi má lúm đồng tiền càng làm Lan dễ thương hơn. Ánh nắng bình minh chiếu qua cửa sổ phòng bệnh khiến đôi má em thêm hồng, nhoẻn miệng cười nhìn tôi em nói:

- Em đã tưởng là … không bao giờ được gặp lại anh nữa.

Tôi không nói gì chỉ nhìn nàng với ánh mắt đầy chân tình, nắm nhẹ lấy bàn tay và mỉm cười trìu mến.
Như chợt nhớ ra điều gì, tôi rướn người thơm nhẹ lên trán Lan rồi nói:

- Em chờ anh một lúc nhé.

Nói rồi tôi chạy ra ngoài bệnh viện, mua cho nàng cặp lồng cháo để ăn sáng, rồi đi đến một bốt điện thoại công cộng, ấn số gọi cho Tuấn:

- Alo
- Tuấn hả em, anh Tr đây, hôm qua vội theo đoàn công an đi tìm chị Lan, anh quên không cảm ơn em đã đóng giả oan hồn Long nhé, mà em đóng đạt thật đấy, anh cứ nhớ cái vẻ mặt thất thần của bà Mai mà buồn cười.
- Ơ… ơ… anh Tr này … em đang định liên lạc với anh để xin lỗi, vì tối qua em không được bố mẹ cho ra khỏi nhà đến đóng giả anh Long giúp anh.

Cặp lồng cháo trên tay tôi rơi xuống đất …

HẾT


Tác Giả :windlord

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates