Ad Section

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2020

Truyện ngắn Quỷ oán

Quỷ oán
Tg : Thái Dũng
Chap0
Hai giờ chiều, trời đang gay gắt. Không một bóng người đi giữa đường. Hơi nóng bốc lên hừng hừng như chảo dầu khổng lồ đang sôi. Nắng như muốn thiêu đốt mọi thứ, những tưởng mấy cái đống rơm vụ hè thu sẽ cháy nếu không có đôi ba làn gió yếu ớt thoáng qua.
Chưa được bao lâu thì bỗng chốc mây đen kéo đến ùn ùn như ong vỡ tổ, kèm theo những làn gió lạnh báo hiệu cho một cơn mưa sắp đến. Lớp này chưa qua lớp khác đã chen đến làm tối thui cả một khoảng trời rộng.
Đó là một cơn mưa giông mùa hè. Những cơn mưa thường kéo đến sau những ngày nắng dài dai dẳng. Những hạt mưa bắt đầu rơi, tiếng lộp độp liên hồi khiến ai cũng nhức hết cả óc, rõ nhất là những nhà nào lợp mái tôn. Trong cơn mưa giông dữ dội, chúng mang đến cả những tia sét. Những tia sét không ai đợi mà đến có thể đánh bất kì nơi đâu và bất kì ai. Bỗng một tiếng" rẹttttt.... đùng" vang lên như long trời lở đất. Nó đánh trúng ngay trục đường chính chạy dọc thôn. Trong giây lát làm sáng cả vùng trời xám do bị mây che khuất. Khiến lũ trẻ trong thôn chỉ biết bịt tai lại mà hét trong sợ hãi.
Truyện ngắn Quỷ oán

Độ năm phút sau, khi cơn mưa giông dần qua đi thì lại có tiếng hét lên như ai oán từ ngoài trục đường chính. Tiếng hét càng sau càng thúc giục hơn.
- có người bị sét đánh chết rồi, có người bị sét đánh chết rồi. Mau lên mau lên..
Không ai bảo ai, tất cả mọi người trong thôn từ già tới trẻ đều chạy ra xem, đứng kín cả con đường chính chạy thẳng xuyên thôn. Làm tắc cả đoạn đường liên thôn vốn vắng tanh người. Ai nấy cũng đều giong cặp mắt mà nhìn với ánh mắt đầy thương cảm. Chưa biết rõ là ai vì cái xác bị cháy đen nhẻm bên cái xe máy đang cháy lên phừng phừng, mùi khét thịt cứ theo gió mà bay khắp nơi. Nhìn kĩ thì mới biết đó là thanh niên, chắc là người ngoại thôn đi qua đây chứ chẳng có ai dại gì mà đi qua vùng này ngay khi có mưa giông cả. Nơi đây, chính xác là cái thôn này được gọi là Thềm Thiên Lôi vì mỗi khi có mưa trút xuống kèm theo gió lạnh thì chắc chắn sẽ có sét. Từ đó mỗi khi có mưa, ai nấy trong thôn đều vào nhà leo lên giường cố thủ. Không ai dám bén mảng ra ngoài.
Nhìn vào cái xác cháy đen kia không ai tránh khỏi đau lòng. Đâu đó cũng vang lên những câu nói với vẻ an ủi "âu cũng là cái số sắp đặt khi đã đi qua đây". Sự việc được truyền đi rất nhanh vì ai cũng mong sớm tìm được người thân cho nạn nhân để kịp thời chôn cất. Chừng một tiếng sau thì có hai người một nam một nữ trạc tuổi trung niên chạy đến bên cái xác bị sét đánh. Người phụ nự quỵ xuống bên cái xác, một tay đỡ cái xác lên, một tay còn lại run từng hồi sờ lên cái vòng ở cổ nạn nhân như nhận ra điều gì rồi bất giác gào lên.
- con trai tôi, sao lại là con tôi. Nó có tội tình chi mà lại đánh nó. Huhuhu.
Thì ra người đàn bà ấy nhận ra cái vòng cổ có hình đầu lâu kia chính là của con trai của bã. Lúc này, người đàn ông cũng quỳ rạp xuống bên cạnh người đàn bà và cái thi thể mà khóc không thành lời. Những hồi nấc nghẹn như có thứ gì mắc ở cổ người đàn ông. Người đàn bà đó khóc đến mức ngất lịm đi vì không thể chấp nhận được sự thật rằng con trai bả đã chết. Đứng hóng một hồi thì mới biết đó là gia đình Nhu Lệ ở xóm trên. Còn thanh niên kia là con trai độc nhất của họ, tên là Uy. Nghe nói anh ta đi ra huyện mua chút đồ nhưng về qua đây thì gặp mưa giông, không hiểu sao lại không vào nhà người khác ở nhờ một lúc mà lại liều mình đi giữa trời như thế. Cả cái vùng này không ai không biết cái thôn này hút tia sét mạnh cỡ nào. Đã không ít vụ thương tâm tương tự đã xảy ra nhưng có lẽ là do mọi người quá chủ quan không phòng tránh tốt nên cứ cách vài tháng vẫn còn người bị đánh chết.
Lúc sau, một chiếc xe dịch vụ chuyên chở người chết đến. Người thanh niên xấu được đưa về nhà một cách nhanh chóng. Sau khi về đến nhà, người dân đứng xem kín cả sân nhà lão Nhu Lệ. Chẳng có gì đặc biệt nếu người thanh niên chết một cách bình thường, đằng này bị sét đánh không nhận dạng được nữa. Ai nấy đều bàn tán xì xào. Còn những người nằm trong ban tổ chức tang lễ thì tất bật lau sạch cho người thanh niên. Trước giờ khâm liệm, một chiếc quan tài to, dày được đặt trước cửa chính. Vì bị sét đánh chết nên mới chuẩn bị quan tài như vậy.
Không biết từ bao giờ, cũng không biết có thật hay không. Nhưng cứ hễ có người chết do sét đánh thì xác người chết phải được chôn cất cẩn thận nếu không sẽ bị đạo chích đánh cắp một phần thì thể. Người ta bảo rằng, những tên đạo chích thường rình rập đào mộ để chặt lấy cánh tay của người bị sét đánh làm “bảo bối” hành nghề. Chỉ cần đặt cánh tay đó để quay về hướng nào thì tên trộm cứ tới đó mà hành nghề, đảm bảo cuộc đào tường khoét ngạch không bao giờ bị phát giác, đánh đâu thắng đó…
Vậy nên những ngôi mộ người bị sét đánh phải đào huyệt sâu tới vài mét chưa đủ, còn phải đổ bê tông chắc chắn và canh giữ cẩn thận cho đủ 100 ngày. Không biết đó là một tập tục, hay do người nhà lo sợ mộ người chết vì sét đánh sẽ bị kẻ gian đào để lấy trộm một phần thi thể. Sự thật thi thể của người chết vì sét đánh có một sức mạnh kỳ diệu nào như những lời đồn lưu truyền hàng trăm năm nay hay không cũng chả ai rõ.
Trước giờ hạ huyệt, người mẹ của thanh niên xấu số không đến được vì đã khóc kiệt cả sức, ngất lên ngất xuống ở nhà. Chỉ còn lão Nhu, anh em và bà con hàng xóm đứng trước quan tài khóc tiễn đưa anh về nơi an nghỉ cuối cùng. Ai nấy đều cảm thấy tiếc nuối, đau lòng vì cái chết thảm của anh Uy. Cũng đúng thôi vì Uy là một người nổi tiếng chất phác, hiền lành. Hay giúp đỡ những người trong thôn xóm nên ai cũng yêu quý anh .Giờ chết một cách như vậy, dân tình làng xóm đến rất đông coi như cũng an ủi được gia đình phần nào. Rồi một tiếng hô lớn của trưởng ban lễ tang vang lên.
- hờiiii... di quan. Dịch sang phải hai bước. Hờiiii .. hạ quan.
Sau tiếng hô, ai nấy đều khóc òa lên như cách thể hiện sự thương tiếc lần cuối dành cho chàng trai trẻ.
Rồi theo thứ tự lần lượt từng người bốc một nắm đất rải lên quan tài.
Sau khi lấp một lớp đất mặt lên quan tài, quanh mộ được rào phủ kín tre, thép, trên lấp đất, đá và trên cùng là đá tảng. Và cuối cùng là gia đình phải cắt cử người trông coi thường xuyên, đêm đến điện luôn phải sáng trưng. Nỗi đau tinh thần chưa kịp nguôi ngoai thì thêm phần gánh nặng phải trông coi mồ mả đủ 100 ngày. Bên ban thường vụ của xóm do ông Thành phân công người thay phiên nhau đến chỗ mộ trông coi cùng gia đình nạn nhận. Phòng kẻ gian làm chuyện xấu.
Hơn năm ngày đầu tiên trôi qua ngôi mộ của chàng trai đều được trông coi chặt chẽ và bình yên vô sự. Không hề thấy một bóng dáng nào khả nghi luẩn quẩn chỗ ngôi mộ. Sang ngày thứ sáu, hôm nay người được cắt cử trông coi ngôi mộ là người chú của Uy. Tên là Biên. Năm nay chú cũng gần bốn mươi tuổi rồi.
Còn bên ban cán sự thôn, ông Thành đã phân công ông Lý, người cùng thôn đến trông coi cùng chú Biên. Tối đến có người hàn huyên cho đỡ cô đơn rồi cũng phòng khi có kẻ gian thì cũng dễ bề đối phó hơn.

Tối đến, sau khi cơm nước xong, ông Lý vội vã ra chỗ nghĩa trang của thôn, nơi có chú Biên đang ngồi trông mộ. Ở nông thôn đất rộng người thưa nên mỗi thôn có một nghĩa trang nhỏ cũng là chuyện dễ hiểu. Ông Lý đi chỉ độ năm phút đã tới được chỗ nghĩa trang rồi. Đến nơi, ông thấy bóng dáng chú Biên lập lòe trong cái lán nhỏ tạm bợ. Trên bàn là đồ ăn của người trong nhà mang đến cho chú, vì không thể rời mắt khỏi ngôi mộ nên chú đành phải ăn cơm ở ngoài nghĩa trang luôn. Ông lý đánh tiếng.
- chú Biên vất vả quá nhỉ?
Chú Biên ngoái đầu lại, biết là ông Lý đã đến như lời hứa lúc chiều. Chú vọng nói lại.
- Bác Lý đến rồi đó à. Bây giờ chuyện cũng tệ hại đến mức này rồi cũng phải cố gắng cho đủ trăm ngày thôi bác.
Ông Lý cười khà khà, không nói gì mà đi vào trong cái lán. Đoạn ông tự rót cốc nước chè uống rồi vắt chân lên chõng ngồi, rướn tay bật cái đài nghe ngóng tin tức thời sự. Ngoài tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng đài phát ra từ cái lán thì hầu như không còn một tiếng động gì khác. Khung cảnh tĩnh mịch đến đáng sợ. Trời lúc này cũng dần về khuya, hơi lạnh bắt đầu xâm lấn toàn bộ không gian lẫn bên trong cái lán. Trời mùa hè thì vậy, ban ngày thì nắng như thiêu như đốt, ban đêm thi se se lạnh, không có chăn thì sẽ rất khó ngủ. Bình thường thì một người trông một người sẽ nghỉ và cứ thế thay phiên nhau túc trực.
Lúc này, ông lý quay sang dặn dò chú Biên mấy câu trước khi đi nghỉ.
- chú xem thế nào chứ tôi đi ngủ trước để lát còn thức thay chú, có gì thì gọi tôi dậy nghe.
- vâng, bác cứ nghỉ trước đi.
Đoạn nói xong thì ông Lý cũng ngả lưng xuống chõng rồi ngủ.
Còn chú Biên cứ ngồi ở cái ghế nhìn ra chỗ ngôi mộ, tay chú cầm điếu thuốc, lâu lâu lại nghe thấy tiếng thở dài của chú. Có lẽ tiếng thở dài đó dành cho cháu đích tôn của dòng họ chú Biên, nếu Uy còn sống thì anh sẽ được làm tộc trưởng của họ. Khi Uy chết đi thì cả họ ai cũng buồn đến nát lòng. Đang đăm chiêu suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua thì bỗng một tiếng bộp vang lên ngay phía trên đầu của chú và ông Lý. Hình như có ai đó lấy đá chọi lên tấm bạt che quanh cái lán. Khiến cho chú lẫn ông Lý giật mình. Thấy lạ nên hai người đứng dậy soi đèn xung quanh tìm xem là thứ gì. Trước nay ở chỗ nghĩa trang này vào ban đêm thì vắng tanh vì mấy lời đồn không biết thực hư thế nào. Người dân trong thôn thường rỉ tai nhau rằng vào những đêm trăng sáng, canh ba khi trời còn chưa sáng hẳn, những người đi chợ sớm khi đi qua chỗ nghĩa trang đều thấy một bóng đen kì lạ cứ lẩn quẩn quanh mấy ngôi mộ. Nhưng do công việc nên họ phải cắn răng chịu đựng, bước thật nhanh khi qua chỗ này. Khi nhìn qua một lượt vẫn không thấy gì, ông Lý ra hiệu và cả hai quay trở lại lán nghỉ ngơi tiếp.
Khi ông Lý nhìn đồng hồ thì thấy đã qua ngày nên ông nói với chú Biên.
- chú cũng vào nghỉ đi, để tôi thay ca cho chú.
Chú Biên trong người cũng mệt sẵn nên nghe theo lời ông Lý mà quay vào chõng, định bụng ngả lưng nằm ngủ luôn. Vừa nhắm mắt được lúc thì tiếng chọi đá lên tấm bạt lại vang lên. Biết chắc là có người đang giở trò, chú Biên ngồi phắt dậy, xỏ vội đôi dép mà tiến ra phía ngoài xem là ai đang pha trò. Lần này, chú quyết định không bật đèn pin mà ra ngoài rình xem là kẻ nào. Trước khi ra thì chú có dặn với ông Lý mấy câu
- bác cứ an tâm ngồi đây, tôi ra ngoài xem có chuyện gì.
Trong lòng bác Lý cảm thấy không yên vì nhỡ đâu là bọn xấu thì sẽ rất nguy hiểm. Bác giơ tay ra kéo lấy áo chú Biên lại rồi nói.
- để tôi đi cùng chú, nhỡ đâu có chuyện gì cũng dễ bề xử lý. Vả lại ở chỗ này thì cũng không biết ma hay là người làm đâu.
- không, bác cứ ngồi đấy, ở cái xóm này không ai không biết Biên bộ đội này. Còn ma quỷ thì thằng Biên này năm nay cũng ba mươi mấy tuổi đầu rồi, đâu còn như hồi nhỏ.
Nghe chú Biên nói vậy thì ông Lý cũng không còn ý định đi cùng nữa. Không phải tự dưng chú Biên lại khăng khăng dám đi một mình mà vì ngày trước chú đi lính, nên những chuyện thế này không làm chú sợ được. Một phần lại lo cho ông Lý, cũng đã có tuổi rồi nên không thể để ông mạo hiểm. Đoạn nói xong, chú Biên rón rén bước ra khỏi cái lán. Chú cúi người men theo con đường nhỏ dẫn vào nghĩa trang. Rồi ngồi ngay ở một bụi sim gần đó. Chú ngồi như con ếch rồi nhìn quanh, đảo mắt liên tục. Cứ thế chú ngồi rình một lúc lâu nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Trong đầu chú lúc này tự trấn an bản thân rằng đó chỉ là tai nạn, chứ không phải người hay ma làm. Vừa đứng dậy định bụng quay lại lán thì chú nhìn thấy một cái bóng mờ mờ dưới ánh trăng. Chú chỉ kịp quay lại xem chuyện gì những tiếng tạch tạch liên hồi vang lên. Chú lịm đi, trong cơn mê man chú nghe tiếng nói cười của một đám người lạ mặt.
Còn ông Lý, lúc này trong người cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu, đứng ngồi không yên nữa. Ông thấy lo cho chú Biên vì chú đã đi được hơn mười phút rồi mà vẫn chưa thấy quay về. Ở một cái nghĩa trang rộng nhưng lạnh lẽo như này, cả đoàn người còn sợ chứ không phải riêng ông Lý. Trong đầu ông cũng đã bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực, kể cả việc sẽ có những tên đạo chích đến đây. Ông Lý không thể nằm yên thêm một lúc nào nữa, ông quyết định dậy đi tìm chú Biên. Vừa ra đến cửa lán, ông nhìn thấy một đám thanh niên vừa đi vừa nói chuyện. Biết có người, ông núp sau cửa lán rồi nhìn ra xem có chuyện gì. Vì trời quá tối, qua ánh trăng chỉ nhìn được cái cái bóng đen nên ông không biết là người nào. Chúng đi hiên ngang như người không biết sợ, có lẽ chúng không biết còn Ông Lý ở trong lán. Trên vai chúng vác rất nhiều thứ nếu nhìn kĩ sẽ thấy đó là xẻng, cuốc. Chúng đi hướng về ngôi mộ mới xây của Uy. Thì ra chúng là những kẻ trộm mộ. Lúc này ông Lý thêm phần hoang mang, lo sợ. Nếu lao ra cản chúng lại quá đông, chỉ tổ tốn công vô ích. Nhưng không ra ngăn chúng lại thì chỉ có nước đứng nhìn chúng đào ngôi mộ lên rồi đánh cắp cái xác. Vì muốn về làng phải đi qua con đường nằm gần ngôi mộ của Uy nên sẽ bị chúng phát hiện. Nhưng đứng ở trong này, lòng ông cũng không yên, lương tâm ông cũng chả được yên ổn. Cuối cùng, ông cũng gạt phắt đi những suy nghĩ đó mà bước ra khỏi cái lán. Ông nhìn về phía đám đạo chích. Rồi dùng hết tất cả can đảm nói lớn.
- tụi ...tụi bây làm gì ở đó thế?
Cả đám ngoái lại nhìn, cứ những tưởng chúng sẽ ùa nhau bỏ chạy vì có người. Nhưng không, một tên trong đám đó vừa nhìn ông vừa cười khinh bỉ. Có vẻ như chúng không hề biết sợ là gì. Một vài tên khác cũng lên tiếng làm vỡ cái tĩnh mịch vốn có của khu nghĩa trang này.
- hahaha , lại đâu ra con rùa già vậy? Muốn hù tụi này sao, lão nhầm rồi đó.
Ông Lý trong lòng rất sợ nhưng nghe chúng nói vậy, ông cũng rất nóng máu, rồi đáp trả.
- tụi bây đừng có làm càn.
Ông Lý chưa kịp nói xong thì một tên trong số đó lao tới chỗ ông nhanh như cắt. Vì trời quá tối, cho đến khi tên đó tới gần ông mới kịp ngớ người ra. Ông Lý chưa kịp làm gì thì đã bị tên đó dí dùi cui điện vào người. Ông chỉ ré lên một tiếng nhỏ rồi ngất đi.
Sau khi xử lý xong chú Biên lẫn ông Lý, bây giờ chúng mới ngang nhiên đào mộ của Uy lên. Mặc dù bây giờ không còn ai cản trở nhưng mà ngôi mộ được xây dựng khá chắc chắn. Vừa mới đào lớp đất mặt, thì đã vấp phải những hòn đá tảng nặng nằm trên. Những tiếng cạy đá có khi kéo dài cả nửa giờ đồng hồ. Chúng làm việc có vẻ rất chuyên nghiệp, mọi giai đoạn đều được phân công rõ ràng, đồ nghề đều đầy đủ. Chúng đào ra rất rộng, thành bê tông phía trong chưa kịp khô do nằm dưới đất cũng bị chúng phá nát. Cả đám chúng đang hì hục đào thì một tên gào lên.
- cái gì bên này nữa vậy?
Một tên đứng quan sát phía trên thấy có điều bất thường, hắn ghé người sát đất, sau khi cố gắng gạt phần đất phía bên xuống, hắn hốt hoảng nói nhỏ với cả lũ.
- tụi mày đào kiểu gì mà đào luôn cả ngôi kế bên vậy, may mà chỉ mới mất một góc.
Tên này hình như là tên cầm đầu, nghĩ một lúc. Hắn gằn giọng nói với đám còn lại.
- tiếp tục đào đi, cẩn thận hai bên đấy, chỉ đào ngôi đứa bị sét đánh thôi. Hiểu chưa?
Cả đám không nói gì rồi cúi đầu đào tiếp. Chưa đầy hai giờ đồng hồ chúng đã chạm đến chiếc nắp trên quan tài. Tiếng lộc cộc của xẻng chạm vào gỗ vừa vang lên thì một tên thở dài, hắn vuốt nhẹ mồ hôi trên trán rồi nói.
- cuối cùng cũng đào đến rồi
Tên cầm đầu thấy vậy lại gằn giọng nhưng lần này có vẻ gấp gáp hơn.
- cạy nắp ra, còn chờ gì nữa.
Đoạn nói xong hai tên đứng về một bên quan tài, dùng xà beng cái nắp. Vì trong thời gian này cơ thể mới phân hủy nhẹ và chỉ mới có bọt lẫn máu chảy ra ở mũi và miệng xác chết. Nên không ảnh hưởng quá nhiều đến việc chúng ăn cắp những bộ phận của cái xác. Có lẽ chúng đã tính toán rất kĩ lưỡng từ trước, nếu để thêm vài ngày chắc chắn sẽ gây cản lớn.
Tên thủ lĩnh lần này nhảy xuống đứng trên cái thành quan tài rồi tự tay lấy đi những phần cơ thể của Uy. Đầu tiên, hắn chặt một cánh tay phải vì hắn là một đạo chích chính cống. Việc có cánh tay của Uy sẽ giúp hắn như hổ mọc thêm cánh. Từ nay việc đào tường đục vách sẽ không lo bị phát hiện. Mà dù có bị phát hiện thì hắn cũng không sợ nữa. Hắn còn lấy thêm xương đầu gối và xương ức của Uy, vì cả bọn tin rằng chỉ cần đặt xương đầu gối của người bị sét đánh chết vào người bệnh thì mọi bệnh tật sẽ khỏi. Còn xương ức có thể làm bùa hộ mệnh cho hắn, khi đeo vào cổ có thể tránh tà mà, đi đêm khuya sẽ tránh được gió độc.
Khi chúng lấy được những bộ phận trên người Uy thì cũng đã gần qua canh ba, lúc này những người làm việc ở chợ bắt đầu đi qua khu vực này. Cả bọn nghe theo tên cầm đầu bọc lại những thứ lấy trộm được rồi nhanh chóng tẩu thoát. Để lại ngôi mộ vừa xây bị đào bới tan tành, nắp quan tài cũng bị cạy lên mà không được đậy lại. Ngôi mộ phía bên cạnh cũng bị vỡ một bên do xà beng của chúng chọc vào.


Chap 1
Trời tờ mờ sáng, những tiếng gà gáy bắt đầu xáo động cả thôn. Những lớp sương mỏng còn vương trong không khí làm khung cảnh thêm phần mờ ảo. Nhìn từ xa thấy những dáng người mờ mờ bước đi trong làn sương sớm, họ là những người buôn bán ở chợ thôn. Ngày nào cũng vào tầm này đều bắt gặp họ đi ra chợ. Lúc này, cô Nhã vợ chú Biên mới ra chỗ lán xem tình hình ở ngoài thế nào rồi định bụng ra chợ mua đồ luôn. Đứa bé chạy nhảy phía sau là cái Linh con cô Nhã. Qua tháng sau là Linh sẽ tròn tám tuổi. Tuy còn nhỏ nhưng cô bé thường dậy rất sớm để cùng mẹ đi chợ. Hôm nay cái Linh hí hửng hơn mọi hôm, nó muốn chạy ra chỗ bố nó thật nhanh vì tối qua tới giờ đã không được gặp bố. Nó không quen khi ngủ mà không có bố bên cạnh. Nó chạy tuốt phía trước cả cô Nhã rồi vào khu nghĩa địa lúc nào không hay. Bất chợt nó dừng lại ở chỗ con đường dẫn vào lán rồi hét to.
-aaaa.
Rồi cái Linh ngã ụych ra phía sau như có ai xô ngã, nó ngớ ngời không nói gì. Cô Nhã thấy con hét lên như bị ai đó đánh. Chị cuống cuồng chạy lại phía cái Linh, vừa chạy vừa nói lớn.
- đừng sợ, mẹ đây rồi, mẹ đây rồi.
Đến nơi, chị thấy cái Linh khóc nấc lên, nó cứ nhìn ở mấy lùm cây sim ven đường rồi dùng chân đẩy người xát trên con đường đất. Hỏi thì cũng không thấy cái Linh nói gì, có lẽ nó đã bị thứ gì đó làm sợ đến mức hoảng loạn. Cô Nhã nhìn theo ánh mắt của Linh, trước mắt là chồng cô và ông Lý. Họ bị trói cùng nhau và không thấy có động tĩnh gì. Lúc bấy giờ, cô Nhã mới há hốc mồm chết lặng . Trong lúc đầu óc rối bời, cô Nhã chỉ biết hét lên tứ phía.
- ối có ai không, giúp tôi với, có ai không huhu.
Rồi cô lao tới bên hai người bị trói. Cô Nhã đưa tay lên mũi của chú Biên thì thấy còn thở. Lúc này cô mới hoàn hồn trở lại, thở phào nhẹ nhõm. Cô lay mạnh cánh tay của chồng cô, vừa lay vừa gọi.
- Bố nó ơi, bác Lý ơi, tỉnh dậy đi, bố nó ơi ....
Bị đánh thức lia lịa, độ mấy phút sau chú Biên và ông Lý mới tỉnh. Cái Linh thấy bố nó tỉnh, nó mới đứng dậy chạy lại ôm chặt lấy cổ bố nó khiến cô Nhã không kịp mở trói cho hai người. Nó không nói gì chỉ úp mặt vào ngực bố nó. Vậy là tối qua tới giờ chú Biên và ông Lý bị trói giữa lùm sim, nằm phơi sương phơi gió cả đêm. Một lát sau, có mấy người vội vã chạy đến trên tay cầm gậy gộc.
- đâu đâu, có chuyện gì vậy?
Cô Nhã quay lại tròn xoe mắt nhìn đám người chạy ra chỗ mình. Lúc này chị cũng hơi áy náy đáp.
- cảm ơn bà con rất nhiều chứ chồng em với bác Lý đây không sao, em cứ ngỡ là....
Có nhiều người nhìn ra được đôi phần của câu chuyện. Họ cũng cảm thấy yên lòng khi tất cả đều bình yên.
- ơn huệ gì, làng xóm láng giềng với nhau, giúp được gì thì giúp thôi. Với lại cũng đã giúp được gì cho cô chú đâu, cô cứ làm quá lên.
Đoạn cô nghe hàng xóm nói vậy thì cũng ấm lòng, bây giờ cũng tiện có bà con lối xóm đây, cô cũng muốn nghe xem đã có chuyện gì xảy ra với chồng cô và ông Lý. Cô nhẹ nhàng hỏi.
- sẵn có mọi người ở đây, bố nó mau nói nghe xem là chuyện gì để mọi người tìm cách giải quyết cho.
Chú Biên đứng dậy ra khỏi lùm cây. Đang nghĩ lại đầu đuôi sự việc hôm qua thì chú sực nhớ đến đám người đêm qua. Chú giật mình nhìn về hướng ngôi mộ của đứa cháu rồi vỗ vào đầu mấy cái, như tự trách bản thân mình. Chú nói trong cổ.
- thôi, chết tôi rồi.
Rồi chú chạy đến ngôi mộ của Uy, mặc cho ai nấy đều ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì. Thế rồi mọi người đi theo hướng chú Biên ra chỗ mộ của Uy. Ra đến nơi, ai cũng sững sờ cả người. Phía dưới là chiếc quan tài bị cạy nặp. Bên trong là xác của Uy bị những tên đạo chích chặt mất cánh tay, xương gối và phần ngực cũng không còn nguyên vẹn. Cái xác bị phanh ra nên phân hủy nhanh hơn, mùi hôi thối bắt đầu bốc lên, nếu đứng gần thì khó có thể chịu nổi.
Chú Biên quỳ rạp xuống, tay đập liên hồi vào bãi đất. Chú lê gối lại sát ngôi mộ bị đào mà nói.
- chú.. chú xin lỗi. Chú đã không làm tròn bổn phận của người làm chú. Xin cháu hãy yên nghỉ một lần nữa.
Nhìn thấy chú Biên như vậy. Chỉ có ông Lý mới biết rõ và thấu hiểu cho chú. Ông tiến lại gần đứng kế sau rồi vỗ vai an ủi.
- chú đừng tự trách mình như vậy, chúng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Ở xung quanh, người bắt đầu đến xem kín mít. Những lời xì xào bàn tán bắt đầu xuất hiện. Ai nấy đều bày tỏ sự tức giận thay cho gia nhà Nhu Lệ. Rồi kiên quyết tìm bằng được hung thủ về chịu tội trước mộ Uy. Lúc này, tiếng đồn cũng bắt đầu đến tai ông bà Nhu Lệ. Họ chạy tức tốc ra chỗ khu mộ xem thực hư thế nào. Từ phía xa xa, đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của bà Lệ.
- ôi con trai tôi, ai lại làm gì con trai tôi nữa vậy ...
Cái dáng hốt hoảng của bà khi nghe tin có kẻ đánh cắp mộ con trai khiến cho tất cả mọi người không khỏi rơi lệ. Người đàn bà tội nghiệp chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên người con trai xấu số của mình. Uy chết vì sét đánh đã đành, lúc yên nghỉ cũng không được toàn thây.
Bà Lệ chạy đến bên ngôi mộ, bà nhìn xuống xác của Uy. Người bà run lên vì kiệt sức, những tiếng khóc như mắc nghẹn ở cổ họng. Đoạn người ta thấy bà đưa tay lên che trán, người lâng lâng và rồi ngã ra sau. Bà lại ngất đi vì không thể nhìn thêm cảnh tượng đó thêm một phút giây nào nữa. Ông Nhu cũng không khác bà vợ mình là mấy. Ông nhìn lên trời rồi hét lớn.
- trời ơi là trời, nhà tôi đã làm nên tội tình gì mà phải gánh chịu những chuyện như thế này. Những kẻ bất nhân bất nghĩa, các ngươi sẽ không được sống yên ổn đâu.
Dân làng thấy không thể để như vậy mãi, họ trấn an tinh thần của ông Nhu rồi đưa hai vợ chồng về nhà nghỉ ngơi. Còn về phần mọi người, ai nấy đều chung sức đắp lại một nấm mồ mới cho Uy.
Những ngày sau đó, người ta vẫn cứ nghe tiếng khóc oán thán văng vẳng của bà Lệ. Bà cứ khóc cho đến lúc mệt thiếp đi, khi tỉnh dậy lại thấy bà khóc. Việc con trai chết đã khiến bà đau lòng lắm rồi bây giờ lại xảy ra những chuyện như vậy nữa thì đúng là quá sức chịu đựng đối với người làm mẹ.
Ít lâu sau thì bà cũng phát điên, người lúc nào cũng trong tình trạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Hiếm khi tỉnh thì thì người ta cũng chỉ thấy bà ôm di ảnh đứa con trai mà khóc. Còn ông Nhu, kể từ ngày đó ông cũng thay đổi tính tình. Ngày xưa ông hiền lành dễ gần bao nhiêu thì bây giờ đều ngược lại. Tính tình ông lúc nào cũng cộc cằn, nóng nảy. Ông cũng ít nói chuyện hơn và đặc biệt ông không còn thói quen ra ngoài chơi cùng mấy nông lão trong thôn vào buổi chiều nữa.

Cũng kể từ hôm xảy ra vụ ăn cắp những phần thi thể của Uy thì trong thôn rất hay xảy ra những vụ trộm từ nhỏ cho đến lớn. Ngày trước, đôi lúc cũng có xảy ra vài vụ nhưng chỉ mất những đồ vật, thứ mà những tên đạo chích có thể tiện tay tiện mắt lấy mà không cần tìm kĩ. Còn bây giờ, tiền bạc dù có giấu ở đâu cũng bị trộm lấy đi một cách khó hiểu. Điều đó làm giấy lên bao suy nghĩ về chuyện cánh tay của Uy bị đánh cắp. Phải chăng, những lời rỉ tai về sức mạnh huyền của những bộ phận trên cơ thể người bị sét đánh là có thật. Ai cũng vô cùng sợ hãi, nếu có thật thì chẳng phải những ai có gì quý giá đều bị trộm cuỗm mất, thế chẳng phải cái thôn này sẽ loạn hết hay sao.
Cách đó ít lâu sau, chuyện của Uy đối với gia đình đã nguôi ngoai một phần. Dân làng cũng không mấy ai bàn tán đến việc đó nữa. Mọi việc có vẻ đã trở về với vẻ bình yên vốn có thường ngày.
Ở cuối làng, lúc này lại có đám thanh niên tổ chức ăn nhậu. Cứ dăm bảy hôm thì lại thấy chúng tụ tập hò hét như ăn mừng chuyện gì đó. Cũng đôi bữa hàng xóm có sang nhắc nhở vì chúng cứ la hét thâu đêm suốt sáng ảnh hưởng rất nhiều đến người xung quanh, nhưng rồi chúng vẫn chứng nào tật ấy, bỏ ngoài tai những lời nhắc nhủ ấy.
Đến 9 giờ tối, những tiếng cười, bàn bạc xen lẫn tiếng cụng ly của đám người đó vẫn còn khiến cho ai nấy đều rất khó chịu. Ông Lý là một trong số đó, nhà ông đối diện với chỗ chúng thường hay tụ tập. Lần này ông quyết định sang cho chúng nó một trận ra trò. Sang đến nơi, ông gõ cửa mấy hồi nhưng không thấy ai ra. Trong nhà lúc này vẫn cứ ầm ầm lên bởi những tiếng hò hét. Ông Lý vẫn đứng cửa và tiếp tục gọi. Một lúc sau, tiếng hò hét không còn nữa. Cả đám bỗng dưng im lặng hết. Ông Lý cứ ngỡ đang có người ra mở cửa thì tiếng bàn bạc lại vang lên.
- vụ lần này sẽ chia bảy phần, tao hai phần, tụi bây mỗi đứa một phần.
Ông Lý đứng ngoài không rõ là chuyện gì, nhưng ông chắc chắn có chuyện chẳng lành. Ông Lý nán lại ghé tai sát cửa nghe ngóng hết xem là chuyện gì. Từ trong phòng khách cửa ngôi nhà một gác, lại phát lên những lời nói của những tên khác.
- phải chia sáu chứ đại ca, bọn em cũng làm việc cật lực mới được như vậy.
Ngay lập tức, tiếng tên cầm đầu gằn lại.
- ai chỉ cho chúng bây lấy trộm tay cái xác mà mày dám láo.
Rồi một tên khác đáp lại với vẻ nịnh hót, xoa dịu cuộc trò chuyện.
- đúng là cái tay kia có sức mạnh ghê gớm thật, anh em mình bao năm nay hành nghề không ít lần bị phát hiện. Bây giờ có cánh tay của gã kia, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, mấy hôm cũng kiếm được kha khá rồi.
Rồi tiếng cười tinh quái lại vang lên sau mỗi câu nói của bọn chúng. Ngoài cửa, ông Lý nghe rõ mồn một từng lời chúng nói. Ông há hốc mồm sững người chết lặng. Tay chân ông run lên bần bật. Ông không ngờ những kẻ bất nhân bất nghĩa đó lại là đám thanh niên xóm mình. Lúc này, ông chỉ muốn đạp cửa xông vào thật nhanh, bắt bọn chúng tại trận để không thể chối cãi được. Nhưng ông sợ, nếu vào trong được thì bọn chúng sẽ ko để yên cho ông. Trong phút cuống cuồng chưa biết nên làm gì cho đúng, ông lỡ tạo ra tiếng động ngay cửa chính. Cả đám trong nhà đang bàn bạc xôn xao thì bỗng im bặt. Chúng lắng tai nghe, rồi tên cầm đầu ra hiệu.
- mau, ra ngoài xem là đứa nào, nếu có người nghe được thì toi cả đám giờ.
Không chần chừ thêm, cả đám phi ra cửa xem là kẻ nào. Ông Lý tuổi cũng đã cao, vừa hoảng hốt lom khom đứng dậy để tránh đi thì chúng đã mở cửa ra. Nhìn thấy ông Lý, chúng không nghĩ ngợi mà lôi ông vào nhà rồi đóng cửa lại. Chúng trói ông lại không thương tiếc. Còn ông Lý thì ngớ người ra vì toàn là những người ông biết, chẳng xa lạ gì vì đó là đám thanh niên xóm. Nhưng giờ ông lại thấy sợ hơn là cảm giác thân quen. Ông vừa cựa vừa dữ giọng.
- thì ra là đám chúng mày làm, sao chúng mày có thể bất nhân tính như thế.
Lúc này, gã Tuấn cũng là tên cầm đầu, hắn nói với giọng đầy mỉa mai.
-thì ra là lão Lý, ông rảnh không có việc gì làm sao mà lại sang nhà tôi. Chắc ông cũng nghe hết chuyện đám này nói rồi còn gì, haha.
- đúng vậy, lão sẽ nói với tất cả mọi người, các ngươi sẽ không được sống yên ổn nữa đâu.
Gã Bình, một tên đàn em thân cận của Tuấn lên giọng.
- lão nên ngậm miệng lại nếu muốn sống tiếp hiểu chưa.
Tên đàn em vừa nói xong, gã Tuấn ra hiệu nhét miệng lão Lý lại rồi gọi đám đàn em quay vào phòng trong. Trong đám đàn em của hắn còn bốn tên cũng khá bặm trợn là Diên, Lĩnh, Vinh và Cảnh. Tất cả cũng chỉ là một đám vô công rỗi nghề trong thôn. Ăn chơi lêu lổng suốt ngày. Không phá trên thôn thì cũng xuống dưới thôn phá.
Độ năm phút sau, tên Diên và Cảnh bước ra với những gương mặt xảo quyệt. Tên Diên bước tới ghé sát mặt ông Lý mà nói.
- hình như con gái lão năm nay vừa tròn 20 tuổi phải không, nhìn cũng xinh phết.
Ông Lý nghe đến đây cũng hiểu đôi chút ý định của những tên này. Sẽ chẳng có việc gì tốt đẹp do chúng làm. Ông lắp bắp hỏi lại.
- mày .... bọn mày định làm gì?
- hahaha, đúng rồi, lão nghĩ bọn này sẽ làm gì nếu ông phát giác chuyện này ra. Hiểu chưa?
-mày ...
Ông Lý trong lòng vưa run sợ, vừa bối rối, ông không biết làm thế nào cho thỏa đáng. Nếu ông không nói ra mà cứ để chúng nó ngang nhiên tiếp tục làm việc bất nhân thì ông sẽ áy náy suốt phần đời còn lại. Nhưng nếu ông phát giác chuyện, thì đứa con gái duy nhất của ông sẽ gặp nguy hiểm. Chưa kịp suy nghĩ được thì tên Diên lại lên giọng hù dọa ông Lý.
- thế để tối nay tụi này sang thăm nó cho ông đỡ phải nghỉ mệt, nhể.
Ông Lý lúc bấy giờ mới khóc lóc van xin rối rít.
- thôi được rồi, lão sẽ ngậm miệng, lão...
Đừng làm hại con gái lão.
Cứ ngỡ là gã Tuấn sẽ để cho ông Lý đi khi nghe ông hứa như vậy, nhưng thực chất hắn đã lập lên một kế hoạch khác. Hắn quyết định thủ tiêu ông Lý để bịt đầu mối, vì hắn không có ngu mà đi tin lời của một ông già. Sau khi cho mấy đàn em tiếp tục dùng dùi cui điện khiến ông Lý bất tỉnh. Tiếp tục sai đám đó chặt ông Lý ra nhiều khúc, bỏ vào các bao tải khác nhau rồi chờ thời cơ đem những bao tải xác đi vứt.

Ông Lý chỉ có một đứa con gái tên là Lan năm nay cũng đã bước sang tuổi hai mươi. Ngày trước Lan quyết định không học đại học vì muốn ở nhà phụng dưỡng ông Lý. Bình thường cô ít khi để cha đi ra ngoài vào ban đêm vì ông cũng đã có tuổi, nhỡ có việc gì thì mình cô không lo nổi. Tối hôm nay, khi nghe ông Lý nói với cô sẽ sang nhà đám thanh niên để cho chúng một bài học thì cô đã nài nỉ ông hãy ở nhà và mặc xác chúng. Nhưng ông vẫn kiên quyết đi bằng được, thấy cha mình cố chấp, Lan đã xin đi cùng như cuối cùng ông vẫn không đồng ý và một mình đi sang đó. Đã mấy tiếng kể từ ông Lý ra ngoài, Lan bắt đầu thấy trong lòng không yên và đi ra ngoài tìm ông Lý.
Đứng trước cửa nhà gã Tuấn, cô vừa gõ vừa gọi lớn.
- có ai ở trong đó không, cha ơi. Có ai không?

Chap2
Phía bên trong, khi thấy có người gọi, gã Tuấn đoán được đó là con gái ông Lý. Lần này hắn tự thân xuống mở cửa. Vừa mở ra, hắn nhìn Lan, hắn vờ không biết chuyện gì rồi giở giọng thảo mai.
- ơ, Lan đấy à, có việc gì không em?
- chào anh, cha...
Hắn cắt lời Lan mà đáp.
- ông Lý đó hả, ổng về từ lâu rồi mà. Ổng có sang nhắc nhở tụi anh, bọn anh làm theo rồi ổng cũng ra về luôn.
Lan mím môi, tay này nặn tay kia. Sắc mặt cô thay đổi xấu đi, cô ngập ngừng nói nửa vời.
- kì lạ thật, đến giờ vẫn chưa thấy ông ấy về, liệu có chuyện gì với ông ấy không nhỉ?
Tuấn cũng tỏ ra một chút lo lắng, hắn đáp ngay.
- ông ấy chưa về nhà à. Mà chắc là ổng đi chơi đâu đó thôi, em cứ về nhà mà đợi, ra ngoài tìm chi mất công.
Nghe lời gã Tuấn nói khá lọt tai, Lan gật đầu tin tưởng rồi quay về nhà đợi. Về đến nhà, cô ngồi ngay trước thềm mà đợi cha cô. Nhưng mãi không thấy ông Lý trở về. Cô cứ ngồi đợi cho đến lúc buồn ngủ quá thiếp đi lúc nào không hay. Ngày hôm sau, như một thói quen cô tỉnh dậy từ rất sớm, nhận ra hôm qua cô đã ngủ quên ở ngoài thềm vì ngồi đợi cha. Một lúc sau, cô mới đứng dậy, chạy quanh nhà gọi loạn xạ lên như không muốn tin cha cô đã không về nhà.
- cha.. cha ơi. Cha.
Cô tìm quanh nhà, gọi lớn nhưng vẫn không thấy ông Lý trả lời. Lúc bấy giờ cô mới thực sự ngã ngửa bàng hoàng là tối qua cha cô đã không về. Cô chạy ra ngoài, dọc theo đường trục chính của thôn, gặp ai cô cũng hỏi. Nhưng chẳng ai biết về tung tích của cha cô. Trở về nhà với những bước chân nặng trĩu, cô ngồi ngay chỗ thềm lúc tối ngủ quên, úp mặt mà khóc trong vô vọng. Đến chiều, khi cô vẫn còn ngồi đó thì có một người chạy xồng xộc vào nhà cô, nói không thành lời vì mệt.
- Lan... lan ơi, ra.. ra chỗ ruộng nhà thím Bảy mà xem.
Lan ngóc đầu dậy, cô chẳng buồn nói. Mắt cô sưng húp lên vì khóc từ sáng tới giờ. Rồi cô cất cái giọng yếu ớt lên hỏi lại.
- có chuyện gì không anh.
- cô cứ ra mà xem, tôi .. tôi không tiện nói ra.
Nghe vậy, Lan đứng dậy lòng đầy gượng ép mà bước theo người đàn ông nọ. Chừng mươi phút thì cô cũng đến được chỗ người kia chỉ, trước mắt cô có rất nhiều người đứng sẵn ở đó, bàn tán xì xào. Vừa thấy cô đến ai nấy đều im bặt, không nói gì nữa. Thấy mọi người kì lạ, ai cũng nhìn cô với một ánh mắt gì đó rất khác thường. Trong đầu Lan lúc này bắt đầu loáng thoáng những ý nghĩ tồi tệ. Rồi bỗng đâu chú Biên bước đến, hai tay đáp vào vai cô, xuýt xoa nói.
- lan này, chú rất tiếc về chuyện này, nhưng cháu phải thật bình tĩnh nghe chú nói.
Lan nhìn chú Biên với cặp mặt rưng rưng, có lẽ những gì cô đang nghĩ là đúng.
- chú.. chú nói nhanh đi ạ.

Chú Biên lặng người một lúc, quay sang chỗ khác gạt đi những giọt nước mắt đau buồn rồi nói với Lan.
- cha cháu .. hừm cha cháu mất rồi.
Lan như không tin vào những chuyện cô vừa nghe, cô đẩy chú Biên ra một bên vừa tiến tới vừa nói.
- chú nói dối, cháu không tin.
Lúc này trước mắt cô là những bao ni lông dính đầy máu. Nhìn xung quanh là những bộ phận của người bị chặt ra. Rồi cô ngồi xuống, cắn chặt môi, một tay dỡ lấy tấm bạt mỏng dưới đất. Cảnh tượng trước mắt cô thật kinh khủng, cái đầu của cha cô bị chặt lìa khỏi cổ. Lan như không thở được, cô ôm lấy cái đầu của cha cô mà hét lên như điên dại. Một số người vì quá xót xa cho hoàn cảnh của cô đã tới động viên rồi dìu cô về nhà. Còn một số khác ở lại lo công việc chôn cất cho ông Lý mãi tới tận đêm mới về.
Mấy ngày kế tiếp, Lan chẳng đi ra ngoài, chỉ ngồi bên tấm di ảnh của cha mà khóc. Cô cũng chẳng buồn ăn uống. Chú Biên cũng có tới thăm hỏi động viên Lan mấy lần nhưng cô đều không nghe lời, cô chỉ im lặng với hai hàng nước mắt giàn giụa. Một hôm, khi cô thiếp đi vì kiệt sức thì cô gặp ông Lý về báo mộng. Trong mơ cô nghe thấy cha cô nói rõ mồn một rằng chính những kẻ trong ngôi nhà của gã Tuấn đã hại chết ông. Không những vậy chúng chính là những kẻ đã đào mộ của Uy lên. Và bảo cô hãy đề phòng với bọn chúng.
Khi tỉnh giấc, trán cô ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi. Ban đầu cô chỉ nghĩ đó là một giấc mơ thông thường do mấy hôm nay cô đã nghĩ quá nhiều. Nhưng rồi cô cũng ngờ ngợ ra một số điều bất thường. Có lẽ vì vậy mà cha đã báo mộng cho cô. Càng nghĩ Lan càng muốn tìm ra sự thật. Cô rất muốn tìm lại công bằng cho cha cô và hơn tất cả muốn bắt hết bọn vô nhân tính kia phải chịu tội.
Lúc này, người cô nghĩ đến đầu tiên là chú Biên. Chú là người thân nhất với ông Lý. Bây giờ, khi ông Lý không còn nữa thì ắt hẳn người thân nhất với Lan mà nói chỉ có chú Biên. Tỉnh mơ, cô nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được, chỉ mong trời mau sáng để đến ngay nhà chú Biên kể hết toàn bộ sự việc.
Khi trời tờ mờ sáng, sương sớm còn phủ mờ khắp nơi. Lan đã vội vã đi ra ngoài. Cô đi thẳng đến nhà chú Biên rồi gọi cửa. Thật may khi cô vừa đến thì gia đình chú Biên cũng đã dậy rồi. Nhìn thấy Lan, chú Biên vừa mừng vừa lo lắng không hiểu là chuyện gì. Vừa mới hôm qua thôi, Lan chẳng buồn ăn uống, người thì ủ rũ như không có xương mà nay đã thấy cô đi ra ngoài, khuôn mặt sáng hơn hẳn. Nhìn thấy chú Biên, Lan lên tiếng hỏi vọng vào.
- chú Biên, may quá, chú dậy rồi.

Chú Biên chạy ra đón trước cửa, cùng Lan đi vào nhà.
- Lan đấy à, cháu sang tìm chú có chuyện gì mà sớm vậy.
Lan không chờ đến vào nhà mà vừa đi vừa nói luôn.
- thưa chú, hôm qua cha cháu về báo mộng, cháu sợ lắm.
-ông Lý sao?
-vâng ạ, vào nhà cháu sẽ nói sau, ở ngoài này không tiện lắm.
Vừa vào đến nhà, chú Biên vội vã xuống bếp lấy tách trà mang lên cho Lan. Vừa rót chú vừa nói.
-thế chuyện là thế nào cháu nói chú nghe coi.
Lan ậm ừ một lúc rồi nói .
- đêm qua cha có về báo mộng với cháu, trong mơ cha có nói chính là đám thanh niên dưói xóm đã làm mọi thứ.
-thanh niên xóm mình hả cháu.
-vâng, chính là bọn Tuấn và đám bạn nó.
Chú Biên chau mày, tiến ra phía cửa đóng lại rồi nói nhỏ.
- cháu chớ có nói lung tung, xưa nay đám thanh niên xóm mình nó lêu lổng như vậy nhưng chú chưa bao giờ nghe chúng trộm cắp đánh đập ai bao giờ cả. Liệu cháu có nhớ nhầm không.
Lan đỏ mặt, gạt phắt lời chú Biên vừa nói.
- cháu làm sao có thể nói càn được, chính cha cháu đã báo mộng như thế.
Nói đến đây, không biết trong đầu Lan nghĩ gì mà nước mắt cô bắt đầu ứa dài trên má, cô sụt sịt nói.
- chú không biết chứ đêm mà cha cháu mất tích ông ấy có sang nhà đám thanh niên kia để nhắc nhở, nhưng sau rồi không thấy ông ấy về nữa.
Chú Biên vừa nghe xong thì người đờ đẫn, chú nói với giọng trách móc Lan.
- chuyện quan trọng như vậy sao cháu không nói với chú sớm hơn, con bé này thật là.
- cháu .. cháu..
Lan ngập ngừng, có lẽ vì cô quá tin người và đã bị gã Tuấn qua mặt quá dễ dàng. Chuyện đến nước này thì cũng đã quá muộn rồi, cha cô cũng đã chết, chỉ còn cách sớm tìm ra hung thủ để cha cô có thể yên nghỉ.
- thôi được rồi, tạm thời cháu cứ về đi. Để chú nghĩ cách.
- nhưng mà..
- chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc phải tìm ra chứng cứ, chúng ta không thể vu khống họ được. Cháu cứ về nhà đi nghe.
Vẻ mặt Lan có vẻ trầm xuống, trong lòng cô bây giờ khó chịu hơn bao giờ hết. Cô thật sự tin vào giấc mơ đêm qua nhưng chẳng thể nào làm hơn được. Cô chỉ biết trông chờ vào chú Biên. Đoạn nghe chú Biên nói xong, cô cũng xin phép ra về luôn.
Từ hôm nghe chuyện của Lan trình bày, chú Biên thường đi xuống cuối xóm thăm dò về đám thanh niên làng, xem chúng có biểu hiện gì bất thường không. Mấy ngày trôi qua thì thực sự đã công cốc, đám thanh niên đó chỉ quanh quẩn ở mấy cái ao làng kiếm cá tụ tập uống rượu, quanh đi quẩn lại không làm gì khác mà chỉ ở trong thôn. Có lẽ từ vụ giết hại ông Lý đến giờ, chúng đã cẩn trọng hơn để không bị ai phát hiện. Chỉ cần chúng bị phát giác một chuyện nhỏ thì mọi ánh nhìn sẽ hướng về chúng. Chú Biên bây giờ nửa ngờ nửa nghi, không biết nên tin ai. Bởi lẽ đám thanh niên mấy hôm nay cũng không làm gì mập mờ. Nhưng chú cũng không thể để ông Lý phải chết một cách oan uổng như thế được.
Độ một tuần sau, khi mọi chuyện lắng xuống gã Tuấn và đàn em lại tụ họp. Lần này chúng dự định sẽ làm một phi vụ lớn vì đã lâu rồi chúng chìm biệt tăm. Lần này đám Tuấn đã cẩn trọng hơn, chúng vào hẳn phòng trong của ngôi nhà để bàn chuyện. Hắn dặn dò đàn em rất kĩ lưỡng vì lần này sẽ khoét tường đột nhập nhà lão Vương. Lão này xưa nay vốn tính keo kiệt bủn xỉn, nên gia cảnh cũng đứng top trong thôn. Cũng vì vậy mà lão xây nguyên bức tường gạch bao quanh nhà, gia cố những công trình chống trộm. Trước kia khi gã Tuấn chưa lấy được tay của Uy thì hắn chưa hề nghĩ đến viễn cảnh sẽ vào nhà lão Vương. Nhưng hiện tại thì không gì đối với hắn là không thể. Lần này hắn lên kế hoạch với đàn em định bụng sẽ cuỗm hết những thứ giá trị trong nhà lão Vương cho hả dạ bấy lâu nay.
Mới chập choạng tối, cả đám đã tập trung ở nhà gã Tuấn, chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết cho phi vụ và tất nhiên không thể thiếu nghi lễ yểm cánh tay trước khi đi. Mọi hôm thì hắn sẽ để cánh tay lên bàn thờ rồi khấn, khi cánh tay ngả về hướng nào thì cả đám sẽ nhằm hướng đó mà đánh. Nhưng lần này thì khác, đích thị sẽ trộm nhà lão Vương nên hắn sẽ mang theo cả cách tay của Uy, phòng khi có gì bất trắc thì cũng dễ bề giải quyết.
Đến canh hai, gã Tuấn và đàn em bắt đầu hành động. Cả đám đi vòng sau những rặng tre làng để đảm bảo không một ai nhìn thấy. Cứ thế chúng tiến thẳng về nhà lão Vương. Độ mươi phút, cả đám cũng đến được nhà lão. Trước mắt là một ngôi nhà rộng thênh thang, không nhầm thì trải rộng khắp ba sào đất. Trước kia, khi đất còn rẻ mà lão cũng có máu mặt trong cái thôn này thì ba sào đất với lão mà nói chả nhằm nhò gì. Khi xác định được chỗ hắn sẽ khoét, Gã Tuấn tiến về sát tường, hắn ra hiệu cho đàn em lấy đồ ra. Hắn đoán chắc được sẽ có một con chó được xích ngay chỗ hắn khoét. Trước khi khoét, hắn giơ cánh tay kia ra, huơ huơ về phía tường máy cái rồi bắt đầu khoét gạch. Bức tường khá dày nên bọn chúng mất khá nhiều thời gian thì mới xuyên thủng được. Khi thằng Diên chui vào đột nhiên hắn hét lên một tiếng rồi chui tọt lại. Hắn ăn ngay một cú đạp của Tuấn. Tuấn gằn giọng tức tối.
- mày làm cái quái gì thế, muốn chết cả lũ à.
- có.. có một con chó.
- mẹ mày, thế mà cũng hét lên. Lui ra.
Nói xong, gã Tuấn cúi xuống chui vào. Vừa lọt qua lỗ khoét thì trước mặt hắn là một con cho béc giê ngồi chễm chệ bên cây xoài lớn. Kì lạ thay nó không hề sủa khi thấy người lạ, cũng không hề gầm gừ một tiếng nào. Lúc đầu gã Tuấn cũng giật mình nhưng khi thấy con chó im lặng thì hắn biết có lẽ là do cánh tay kia làm. Đứng là cánh tay kia ngày càng phát huy được sức mạnh huyền bí tiềm ẩn của nó.
Bấy giờ, bước đầu tiên của hắn đã xong. Hắn đứng dậy hiên ngang ra hiệu cho đàn em bước vào. Trên tay mỗi tên xách một cái balo cỡ lớn. Không nhiều chứ chúng dự định sẽ cuỗm mỗi tên một balo như vậy mới thôi. Trước khi tiến vào nhà thì trời cũng điểm canh ba. Nhận thấy không thể chậm trễ nữa, hắn cùng đồng bọn nhẹ nhàng phá cửa chính tiến vào trong nhà.
Vào đến nhà thì cả đám tròn xoe mắt. Đúng là nhà giàu có khác, không thiếu một thứ gì. Cái gì cũng đáng giá không ít tiền khiến cho chúng không biết nên lấy thế nào. Bọn đàn em, đứa nào đứa nấy đều ra sức vơ vét hết những thứ có thể bán được.
Còn gã Tuấn thì chỉ chú tâm đến bức tranh quý giá ở trong nhà lão Vương mà người thôn hay đồn thổi. Nghe đâu lão đã bỏ một số tiền không nhỏ cộng với những mối quan hệ mới sở hữu được bức tranh đó. Nếu Tuấn lấy được nó thì có lẽ đến hết đời này, hắn sẽ không phải liều mạng làm trộm nữa. Hắn đi vòng quanh phòng khách một lượt. Có vẻ vì bức tranh quý giá quá, lão Vương đã không đặt ở phòng khách mà ở một phòng nào đó riêng biệt. Gã Tuấn nhón chân nhẹ nhàng đi theo lối sát phòng khách. Đến cuối góc, hắn thấy có một phòng. Vì bị khóa ngoài nên hắn chắc chắn không có người bên trong, và có thứ gì đó bí mật nên mới được khóa như vậy. Gã Tuấn nhanh chóng rút trong túi ra một cái kim sắt nhỏ. Hắn đâm vào lỗ khóa, ngoáy mấy vòng thì cái ổ khóa bung ra một cách dễ dàng. Sau khi đã mở được cửa, gã Tuấn đi vào bên trong phòng. Lúc này, trước mặt hắn là cả một kho tàng tranh cổ, mỗi tội cái nào cũng giống cái nào làm gã Tuấn không biết bức nào là thật bức nào mà giả. Dưới ánh đèn mờ trên tay, hắn loay hoay một lúc lâu, soi đi soi lại xem có sự khác nhau giữa những bức tranh hay không. Mải tìm kiếm, hắn quên béng cả thời gian. Hắn điên máu vò đầu bứt tóc vì không biết nên làm gì. Còn đàn em của hắn thì đến giờ cũng đã vét được không ít đồ, định bụng quay ra thì nhớ đến gã Tuấn. Cả đám hoảng hốt đi tìm gã trong căn nhà rộng thênh thang, không biết phòng nào mà lần. Tìm một lúc không thấy, bọn chúng mới chấp nhận đi ra phía ngoài chờ gã Tuấn. Lúc này trời cũng đã sang canh tư, các gia nhân trong nhà lão Vương cũng đã bắt đầu dậy chuẩn bị bữa sáng cho lão. Còn Tuấn, lúc này hắn cũng chịu bó tay với đống tranh giả thật lẫn lộn. Nếu cứ đứng lỳ thêm thì chắc chắn sẽ bị phát hiện nên hắn quyết định ngưng tìm và đào tẩu ra ngoài. Vừa đi đến phòng khách thì bên ngoài có tiếng chó sủa ầm lên, đúng ngay góc mà hắn sẽ chui ra. Hắn hoảng hồn lao như tên bắn, thì ra là đám đàn em của hắn đi trước khi không có cánh tay của Uy dẫn lối nên bị chó phát hiện. Gã Tuấn vừa chạy hét lớn.
- mẹ bọn mày, ra nhanh đi, lũ bò.
Tiếng chó sủa và tiếng hét của Tuấn đánh thức hầu hết những gia nhân trong nhà lão Vương. Họ nhanh chóng chạy đến chỗ phát ra tiếng động, rồi những tiếng hét nhao nhác phát lên.
- trộm, có trộm, mọi người mau ra bắt trộm.
Họ vừa chạy ra đến nơi thì đám Tuấn cũng vừa chui lỗ thoát ra ngoài. May mắn thoát nạn, tên Tuấn chỉ đạo đám đàm em hướng về phía nghĩa địa thôn. Tới đây, tất cả chúng đều thay quần áo rồi giấu những thứ chôm chỉa được vào mấy bụi sim lớn. Và quay trở về nhà như chưa hề có chuyện gì.
Còn đám gia nhân của nhà lão Vương, khi để gã Tuấn và đàn em của hắn chạy thoát, bọn họ cũng không yên ổn với lão Vương. Lão nhìn qua một lượt quanh nhà, thấy mất mát quá nhiều, lão đã không giữ được bình tĩnh mà quát mắng, đánh đập đám gia nhân đến mức thậm tệ.
Tối hôm đó, khi mọi chuyện có vẻ đã im ắng hơn ban sáng, hắn mới gọi đám đàn em đến. Vẫn như mọi hôm, khi cả đám đã ăn uống no say. Gã Tuấn bắt đầu bàn đến chuyện lúc sáng, hắn biết nếu cứ để mọi chuyện như vậy kéo dài sẽ có lúc bị phát giác ra. Đến tầm 10 giờ đêm, hắn dặn dò với Bình và Diên đến chỗ nghĩa địa, lấy hết toàn bộ những thứ cuỗm được lúc sáng mang về nhà hắn đề chia chát. Cũng dễ hiểu vì trong đám đàn em của hắn thì Bình và Diên là hai người làm được việc nhất, xét về độ lỳ lợm thì cũng hơn hẳn so với mấy tên còn lại. Nên Tuấn đã tin tưởng giao việc. Xưa nay Tuấn nổi tiếng là cục tính, nóng nảy nhưng được cái trọng tình nghĩa anh em. Nên khi được Tuấn giao nhiệm vụ cả hai không chần chừ mà đi ngay tránh lỡ việc quan trọng. Từ nhà gã Tuấn đến nghĩa địa thôn cũng không xa lắm, đi khoảng mươi phút thì có thể đến được. Khi đến nơi, hai tên kia bắt đầu kéo khăn trùm mặt xuống để lỡ có ai nhìn thấy thì cũng không thể phát hiện ra là người nào. Bình và Diên tiến đến mấy bụi sim rồi tìm mấy cái túi đồ. Nhưng vì lúc sáng cất giấu trong lúc hoảng loạn thêm phần trời cũng khá tối nên hai gã loay hoay mãi vẫn không tìm được. Không biết chừng có kẻ nào đã phát hiện và lấy trước hai gã rồi. Tên Diên thấy không ổn, hắn nảy ra một ý rồi quay sang nói với Bình.
- bây giờ thế này, mày đi từ chỗ ngôi mồ này tìm ra, tao sẽ tìm hướng vào. Đứa nào tìm thấy trước thì báo hiệu cho nhau. Ok không.
Bình gật đầu rồi quay đi tìm luôn. Nếu không tìm được khi về nhà chắc chắn gã Tuấn sẽ không để yên cho hai người nên họ không bỏ sót một bụi nào. Chỗ nào cũng rẽ bụi, đạp cây tìm khắp. Một lát sau, ở phía Bình bỗng vang lên một tiếng hét. Khi nghe tiếng Bình gọi, Diên nghĩ rằng Bình đã tìm thấy nên hắn quay lại, chậm rãi mà đi, vừa đi vừa đá cây đá cỏ ven đường. Còn Bình, gã không phải hét lên vì tìm được mấy cái túi rồi mà gã vừa bị cái gì đó bay ngang vấp phải lão. Vì trời tối nên gã không biết rõ là thứ gì. Nhưng rồi Bình không để ý nữa mà tiếp tục tìm kiếm mấy cái balo. Đang lọ mọ ở cái bụi sim lớn thì hắn thấy có thứ gì đo đỏ lập lòe ở phía trước, cách chừng 5 mét. Gã nghĩ thầm trong đầu chắc là đôi mắt con mèo nào đi ngang qua đây nên gã đã lơ đi rồi tiếp tục tìm. Nhưng ánh đỏ ngày càng gần hơn, những cành cây cũng vì thế mà lay động không ngớt. Tiếng những nhánh cây sim bung lại đập vào nhau ngày càng gần chỗ Bình. Hắn thấy kì lạ, ngóc đầu dậy nhìn. Tự dưng hắn ngã ra phía sau, nuốt nước bọt ừng ực. Trước mặt hắn là một con quỷ với mái tóc hai màu phất phơ, cặp mắt đỏ rực không ngừng rỉ ra từng giọt máu . Bình sợ hãi tột cùng, hắn hét lên một tiếng lớn rồi quay người đứng dậy để chạy. Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì bị bàn tay của quỷ móc vào hai xương đòn bả vai. Những móng tay dài sắc nhọn cứ thế đâm sâu vào lớp thịt của Bình, máu phun như vòi nước, hắn hét trong đau đớn rồi lịm đi vì vết thương khá sâu. Con quỷ hú lên từng hồi kinh dị rồi thả người Bình ngã xuống, nó túm lấy cánh tay của Bình, chân đạp ngang người rồi xé toác ra. Máu từ trong lòng ngực chảy ra không ngớt. Cánh tay Bình lìa khỏi thân, xương xẩu vùng ngực cũng bị xấc lên để lộ lục phủ ngũ tạng ra. Bình chỉ giãy đành đạch vài cái cuối cùng rồi tắt thở. Lúc này gã Diên cũng vừa đến, hắn nhìn thấy cảnh tượng đó thì không một chút do dự. Hắn quay người chạy bán sống bán chết để lại Bình bên cạnh con quỷ khát máu đang nhấm nháp cái xác.


Chap3
Diên chạy mãi chạy mãi, hắn không biết mệt mà một mạch chạy thẳng về nhà Tuấn. Về đến cửa, hắn không gọi cửa mà đạp gãy cái chốt trong phi thẳng vào phòng. Tuấn và đám đàn em còn lại đang ngồi thì nghe tiếng sầm bên ngoài, nghĩ là có gì đó không ổn. Gã túm vội cái quắm rồi chân trước chần sau ra ngoài.
Vừa ra đến cửa phòng thì tên Diên lao thẳng vào hắn với bộ dạng dở người dở ngợm, quần áo rách tơi tả, chân dính đầy đất bùn ruộng.
- đại ..đại ca, hự hự hự .. có. Hự hự hự.
Gã Tuấn thấy đàn em bị như vậy, hắn ngồi xuống bên Diên nắm lấy cổ áo mà hỏi.
- có chuyện gì vậy? Nói mau.
Diên thở hồng hộc, sau một lúc hắn mới bình tĩnh mà nói.
- có ma, bọn em gặp ma.
-ma, vậy thằng Bình đâu?
- Bình ... Bình
- ở đâu, mẹ mày.
- Nó bị con .. con ma kia phanh thây rồi, chính mắt em nhìn thấy.
Diên nói không tròn giọng, hắn run lên bần bật mặc cho lúc này cả đám đang đỡ lấy người hắn.

Gã Tuấn cũng ngờ ngợ chưa tin lắm, nhưng con dao trên tay hắn tự dưng rơi xuống, gã hỏi Diên.
- vậy chúng mày gặp ở đâu.
- bọn em gặp ở nghĩa địa thôn, thằng Bình bị giết gần ngôi mộ của thằng chó Uy.
Tuấn nghe đến đây cũng không giữ được bình tĩnh. Mồ hôi trên trán gã bắt đầu nhễ nhại, đó là mồ hôi của cảm giác lạnh sống lưng. Gã lặng im không nói gì mà lê từng bước chân nặng nề về phòng. Còn đám đàn em khi nghe Diên nói như vây, không đứa nào dám ra về nữa mà ngủ ngay tại nhà gã Tuấn luôn.
Sáng hôm sau, cả đám vẫn còn thấy sợ vì những lời Diên kể tối qua. Cũng không một ai dám đến nghĩa địa thôn để nhặt xác Bình về. Một phần cũng vì sợ, một phần nếu đến đó tìm tên Bình mà lỡ có ai nhìn thấy thì mọi chuyện lại càng khốn cùng hơn. Nên gã và đàn em đã phó mặc cái xác của Bình cho hàng xóm. Nếu may mắn có người phát hiện thì Bình cũng sớm được an nghỉ còn không thì đành chấp nhận phơi thây giữa đất đá nghĩa địa.
Mấy hôm qua đi, gã Tuấn không ra khỏi nhà. Đến nước này chưa biết thực hư về con ma thế nào nhưng Bình thì chắc chắn không còn gì nữa mà bàn. Gã cũng định thư thư mấy hôm xem tình hình rồi mới quyết định số phận của mấy cái balo.
Vào một buổi chiều, khi gã đang trầm ngâm nhìn khung cảnh bên ngoài từ cái chõng đặt gần cửa sổ. Gã nghe thấy tiếng hét thất thanh từ phía xa, mỗi lúc mỗi gần rồi rõ mồn một.

- cứu .. cứu. Có người chết rồi . Cứu .
Tiếng hết dồn dập vừa dứt thì tiếng chân sầm sập đổ ra đường, tiếng bàn tán cũng dần xuất hiện.
- ai vậy ?
- ở đâu ? Ở đâu?
Cứ thế theo lời chỉ dẫn của một người đàn bà hô hét lúc nãy, dân làng đổ xô như kiến về phía nghĩa địa thôn. Gã Tuấn cũng ngồi phắt dậy rồi đi cùng đám người trong thôn. Tại đây, khi nhìn thấy không ít người đã nôn mửa tại chỗ. Một khung cảnh khủng khiếp được trưng bày ngay trước mắt họ. Hàng trăm con ruồi nhặng báu kín lấy cái xác. Không ai còn nhận ra cái xác này là người nào nữa. Cái đầu nứt téc ra, những thứ nhầy nhụa chảy ra từ phần đầu bị cô đọng lại. Phía dưới cánh tay bị kéo tách ra khỏi thân, lục phủ ngũ tạng không còn nguyên vẹn mà bị bứt đứt tứ tung trải dài cả mét trên đất. Những vẹt máu có ở khắp nơi trong nghĩa địa, ngấm vào trong đất và đã chuyển sang màu đen đỏ. Hình như cái xác đã bị kéo lê khắp chỗ đất này.
Gã Tuấn hoang mang tột độ, hắn đờ đẫn như người vô hồn. Không nói không rằng gì rồi quay đầu ra về. Hắn bước từng bước chân nặng trĩu với bao suy nghĩ ghê rợn trong đầu. Hắn sợ rằng đến một lúc nào đó hắn cũng sẽ chung kết cục như tên Bình. Về đến nhà, hắn vội vàng leo lên giường trùm chăn kín mít như không muốn nghĩ thêm gì nữa nhưng càng cố nhắm mắt, hình ảnh của Bình cứ hiện về đứng trước mặt hắn mà cười. Cuối cùng hắn phải dùng rượu để giải quyết, sau khi tu ừng ực gần một chai rượu, hắn lăn ra ngủ mà không còn biết gì nữa. Đến tối tỉnh rượu thì hắn cũng thức dậy, lúc này hắn thấy trong người rất khó chịu. Kèm theo đó là nỗi sợ vẫn thường trực bên hắn.
Chưa kịp nguôi ngoai nỗi ám ảnh thì tiếng hét lớn liên hồi làm hắn giật bắn người.

-aaaaaaa
Từ trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo, hắn nhận ra đó là tiếng của Vinh. Nhưng hắn không biết tại sao tên Vinh lại hét lên một cách đau đớn như vậy. Tiếng hét cứ văng vẳng như vậy một lúc rồi dứt hẳn và cũng không ai hiểu tại sao, vì mọi thứ diễn ra quá chóng vánh.
Hắn nằm im thin thít, cố gắng kéo tấm chăn mỏng trùm kín người. Có lẽ nỗi sợ hãi đã làm tan biến khí chất của một kẻ ngang tàn như hắn. Cả đêm hôm đó hắn không tài nào ngủ được, hắn cứ trằn trọc lăn qua lăn lại vì tiếng hét của Vinh cứ văng vẳng trong đầu hắn như có ý trách móc hắn cũng như đám bạn vì đã bỏ mặc nhau.
Sáng hôm sau, những người đi chợ sớm lại thấy một cái xác thanh niên nằm ngang ở vệ đường gần nghĩa địa thôn. Đó là tên Vinh, tối qua gã bị quỷ kéo lê từ nhà ra đến chỗ đoạn đường đó, những vết máu có ở khắp nơi trên đoạn đường gã bị kéo qua. Nhìn thấy cái xác Vinh, một lần nữa không ai tránh khỏi rùng mình và sợ hãi, bởi Vinh bị giết một cách dã man không khác gì tên Bình. Cánh tay hắn cũng bị kéo toác ra, máu lênh láng khắp chỗ hắn nằm.
Nhận thấy sự việc bắt đầu nghiêm trọng, ông Thành trưởng thôn đã mở một cuộc họp mọi người trong thôn. Sau một hồi báo họp thì mọi người trong thôn từ già trẻ gái trai ai ai cũng có mặt. Gã Tuấn và ba tên đàn em còn lại cũng có mặt ở hội trường, chuyện mà từ trước đến này chưa hề có. Chắc vì cả đám quá sợ và đến đây để mong rằng mọi người sẽ cùng nhau tìm được hướng giải quyết. Bởi cả đám ai cũng nhận ra điều kì lạ từ hai vụ giết người kia, sao không phải ai khác mà lại là tay đàn em của Tuấn. Khi hội trường đang xôn xao vì những lời bàn tán thì tiếng của ông Thành khản đặc vang lên.
-mọi người trật tự. Hừm, như mọi người cũng biết hai vụ người chết không toàn thây ở thôn chúng ta trong thời gian qua. Chả ai biết vì sao họ bị giết chết nhưng trong quá trình xem xét thì có thể chắc chắn một điều là 80% là do ma quỷ làm. Bởi lẽ cái xác bị xé ra và dấu vết của răng vẫn còn hằn trên cái xác đã nói lên điều đó.
Khi nghe ông Thành nói do ma làm, ai cũng nhìn nhau với vẻ mặt đầy sợ hãi. Tiếng xì xào to lên một cách khó hiểu. Ông Thành vỗ vào bàn.
- mọi người hãy bình tĩnh, tôi đã mời thầy về xem xét rồi, mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết ổn thỏa. Giờ còn ai có ý kiến gì không?
Ai nấy đều nhìn nhau rồi nhìn lên ông Thành, có vẻ không ai có ý kiến gì cả và đồng tình với cách của ông.
Tiếng bàn tán dứt hẳn, ông Thành đảo mắt một lượt rồi nhìn thẳng Tuấn, vẻ mặt sợ hãi của hắn còn lộ rõ hơn cả những người khác. Lúc này ông Thành nghiêm giọng hỏi.
- anh Tuấn này, Bình và Vinh đều chơi thân với anh, anh có biết tại sao họ lại bị như vậy không.
Tuấn ngơ ngác, nãy giờ hắn mãi suy nghĩ gì đó nên không nghe rõ, khi ông thành hỏi lại lần nữa, hắn mới ấp úng nói.
- tôi... tôi không biết gì cả.
Tiếng Gã vừa dứt thì một điệu cười bất ngờ vang lên.
- hahaha. Hahaha..
Đó là Lan, chả hiểu sao tự dưng cô lại cười lên như vậy. Mọi ánh mắt khó hiểu đổ dồn về phía cô, ai nấy đều tròn xoe mắt thắc mắc. Ông Thành cũng lấy làm lạ, chưa kịp hỏi được là chuyện gì thì Lan đã đứng dậy vùng vằng ra về với điệu cười thỏa mãn đó. Sự đột ngột của Lan càng khiến mọi người thêm phần khó hiểu, một số người còn cảm thấy sợ hãi nữa. Một lúc sau thì cuộc họp cũng kết thúc. Còn chú Biên, khi thấy Lan kì lạ như vậy, chú như nhận ra điều gì đó. Chú ra khỏi hội trường, vội vã đi đến nhà Lan. Đến nơi, chú đánh tiếng mấy lần thì không thấy Lan trả lời. Chú lòng vòng trong nhà vừa đi vừa tìm Lan. Căn nhà không giống như trước nữa, bây giờ khắp mọi nơi đều toát lên một vẻ gì đó đầy ma mị, lạnh lẽo. Trong người chú cũng cảm thấy hơi rờn rợn, chú tiến xuống phòng bếp thì thấy Lan ngồi bịn bên bên cửa bếp. Lan trầm ngâm một cách đáng sợ, chú Bình gọi cô cũng không nói không rằng. Cho đến khi chú ngồi sát xuống hỏi nhỏ.
- Lan, mọi chuyện là do cháu làm phải không?
Lan vẫn im bặt như không quan tâm lời chú Biên nói.
Giọng chú lại ôn tồn cất lên.
- cháu nói cho chú nghe xem nào, cháu đừng nghĩ quẩn rồi làm những chuyện dại dột như thế, nguy hiểm lắm. Cháu nói hết cho chú nghe xem nào.
Lần này thì Lan cười lên vẻ khoái chí, cô đáp lại.
- không, cháu không làm. Nhưng chúng đáng bị như thế . Hahaha
Đoạn nói xong thì cô cũng đứng dậy đi ra phía sau vườn. Chú Biên trong lòng bất an nhưng thấy Lan xử sự như vậy, chú cũng quay ra về.

Về phía ông Thành, sau buổi họp, ông cũng tức tốc qua xóm bên mời thầy về xem xét tình hình. Trên con đường trục chính liên thôn, ông Thành và lão thầy Văn vừa đi vừa bàn chuyện rất hăng say. Thầy Văn nhà ở xóm bên, năm nay cũng ngoài sáu mươi rồi. Thầy ở một mình. Bình thường trong hay ngoại thôn có việc liên quan đến phần âm đều gọi thầy về làm lễ, mong rằng lần này cũng vậy, thầy sẽ giải quyết ổn thỏa.
Đi được nửa đoạn đường, thầy chỉ về phía cuối thôn rồi nói.
- quả nhiên không sai, chỗ kia âm khí nặng quá. Người âm làm loạn như vậy mà không hề báo mộng cho ai sao hả anh Thành.
Ông Thành rối như gà mắc tóc, ậm ừ đáp.
- dạ, thưa thầy trước giờ trong thôn chưa hề xảy ra những chuyện như vậy nên tôi cũng không rõ lắm. Có gì mong thầy nói rõ hơn, thưa thầy.
Thầy Văn tay chắp sau lưng đứng chau mày một lúc rồi tiếp lời.
- có lẽ có người đã phạm đến phần âm chốn linh thiêng, nên bị quở trách, không tránh khỏi việc phải đổi trả bằng tính mạng.
Ông Thành nghe vậy hoảng hốt.
- vậy chuyện này xin thầy hãy sớm giải quyết để cứu nạn cho dân làng thưa thầy.
- được rồi, một lát nữa ta sẽ đưa ông một tờ giấy, ông cứ theo đó mà mua lễ lạt còn ta sẽ ra nghĩa địa thôn để sửa soạn trước.
Dứt lời, thầy Văn tiến về phía nghĩa địa. Bây giờ nơi này bao phủ một màu u ám, khí âm bốc lên ùn ùn vì những cái chết gần đây. Thầy Văn đốt một bó hương rồi rảo bước cắm quanh khu này như tỏ lòng thành trước giờ vào việc. Gần một giờ chiều, ông dặn dò người khiêng vác bàn ghế ra chỗ nghĩa địa thôn và tự tay ông sắp xếp từng đĩa lễ lên bàn một cách cẩn thận và thành tâm. Một tiếng sau, khi mọi thứ đã chuẩn bị tươm tất, lúc này mọi người bắt đầu dạt ra hai bên xem thầy Văn làm lễ. Thầy Văn ra hiệu cho ông Thành vào quỳ xuống nơi tấm bạt trải gồ ghề trên mặt đất. Thầy đưa cho ông thành mấy que hương đốt sẵn rồi theo chỉ thị của thầy mà làm.
Còn tay thầy Văn thì cầm một tờ giấy sớ viết sẵn để đọc cho trôi chảy. Tiếng thầy Văn khản khản bắt đầu vang lên.
- nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật. Thưa các chư vị đang ngụ ở cái nghĩa trang này. Vạn vật sinh ra rồi cũng sẽ chết đi nhưng sự gắn kết giữa thì luôn luôn tồn tại. Có như vậy mọi thứ mọi cùng nhau phát triển được.
.. Nay người dân thôn Am Hà có gì thiếu sót làm các chư vị quở trách thì hãy báo một tiếng để họ còn biết mà sửa sai. Bây giờ họ cúi đầu dâng lên các vị mâm lễ với một lòng đầy hối lỗi và thành tâm. Nếu còn gì chưa phải, thì xin một đài âm dương.
Dứt lời thầy Văn ra hiệu cho ông Thành vái năm vái rồi tiến về phía bàn lễ, nhanh nhẹn cầm lấy cái đĩa có hai đồng xu hai mặt. Hai tay thầy cầm lấy đồng xu rồi tung lên, ngay lần xin keo đầu tiên, thầy nhìn rồi hô lớn
-thấu âm thấu dương.
Lúc này ông thành lại vái năm cái. Thầy Văn đặt lại cái đĩa, hai tay chụm lại trước tỏ vẻ kính cẩn.
- như vậy là các vị đã đồng thuận cả rồi. Bây giờ cho con xin được hóa hương vàng cho các vị .
Xong xuôi thì thầy dặn dò ông Thành tranh thủ hóa hương vàng cho kịp giờ. Còn thầy thì lặng lẽ gói gém đồ đạc rồi quay về.

Chap 4
Kể từ hôm đó trở đi thì nỗi sợ của mọi người cũng vơi đi mấy phần. Cuộc sống cũng dần ổn định trở lại, không khí vui tươi bắt đầu xuất hiện khắp trong thôn.
Gã Tuấn cũng vậy, hắn cũng không ngoại lệ và bắt đầu tụ tập đám đàn em đến ăn nhậu như ngày trước. Tối hôm đó, hắn có làm một mâm nhỏ để tiễn biệt những người anh em xấu số của hắn và cũng như ăn mừng vì từ nay sẽ không phải thấp thỏm lo âu nữa. Được mấy chén thì hắn bắt đầu thấy tiếc mấy cái balo đồ và quyết định ngày mai sẽ cùng mấy tên còn lại ra chỗ nghĩa địa tìm tiếp. Còn tối nay cả đám sẽ no say một bữa ra trò. Gần mười một giờ đêm, cuộc nhậu bắt đầu tàn. Không ai dọn dẹp gì cả mà xách đít loạng choạng ra về, cửa chính cũng không đóng hộ Tuấn. Gã Tuấn cũng mềm nhũn, ngã lưng xuống cái chiếu mà nằm ngủ luôn. Được một lúc thì gió bắt đầu rít ở khung cửa sổ. Tiếng sấm rền ngày càng liên hồi. Và rồi một cơn mưa kéo đến bất chợt. Trong con mưa những tiếng hú ma mị cứ văng vẳng lúc gần lúc xa. Còn Tuấn, hắn đang đánh một giấc ngon lành thì như có thứ gì đó xua qua xua lại trên mặt làm hắn thức giấc. Mở mắt ra, hắn như chết lặng khi nhìn thấy một bóng quỷ nằm ngang trên mặt hắn. Cặp mắt con quỷ đỏ rực như máu tươi, hàm răng sắc nhọn nghiến lên nhau tanh tách. Còn mái tóc thì nhẹ đung đưa theo gió cứ quyệt qua quyệt lại trên mặt Tuấn. Hắn như hồn bay phách lạc, hét lên rồi ngồi phắt dậy hòng chạy thoát.
Nhưng con quỷ đã dùng một bàn tay tì đầu hắn xuống. Nó không sợ chiếc bùa bằng xương trên ngực gã Tuấn, tay còn lại chọc sâu vào cổ họng Tuấn như muốn ngăn không cho gã kêu cứu rồi nó lôi mạnh lên, máu từng tia phun tứ tung khắp phòng. Gã Tuấn kêu lên từng tiếng khọ khọ vì bị đứt cổ họng. Hắn càng cố giãy gịua thì bàn tay con quỷ càng báu chặt vào đầu hắn. Rồi những tiếng thủng đầu lúp búp vang lên một cách ớn lạnh. Tuấn ngừng thở, con quỷ mở cái miệng rộng ngoác ra gặm chặt cánh tay của Tuấn rồi xé ra, nó liếm từng giọt máu còn rỉ từ cánh tay rồi theo hướng cái cửa sổ mà bay đi mất.
Chiều ngày hôm sau, đám đàn em của Tuấn đến nhà gã để chơi. Thấy cửa không khóa, cả đám đứng ngoài hú hét gọi gã Tuấn. Một lúc sau, không thấy động tĩnh, chúng tiến vào, càng sâu trong ngôi nhà, mùi tanh càng bốc lên nồng nặc, phía dưới cánh cửa phòng, có thứ gì đó màu đen đỏ rỉ ra lên theo khe cửa. Thấy có điều chẳng lành, cả đám vội vã mở cửa xông vào thì trước mắt chúng, một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra. Đầu gã Tuấn nát bem, một cánh tay cũng bị kéo đứt mất. Hắn nằm phơi thây ngay cái chiếu lúc tối cả đám ngồi uống rượu. Cả đám sợ hãi lùi lại, không ai bảo ai mà chạy thẳng đến nhà ông Thành. Sau khi kể lại toàn bộ cho ông Thành thì ông không nói không rằng, rồi đi ngay sang thôn bên mời thầy Văn về lần nữa.
Khi ông Thành trình bày hết cho Thầy Văn nghe. Trong lòng thầy cũng có vẻ khó xử khi đã làm lễ như vậy rồi mà mạng người vẫn bị giết một cách khó hiểu. Ba người bị giết đều không được toàn thây, có một điểm chung là đều bị mất một cánh tay. Thầy Văn lắc đầu, ông thở dài một cái rồi quay sang nói với ông Thành.
- theo như lão biết thì mấy chục ngày trước ở thôn anh Thành đây có xảy ra một vụ người chết vì sét đánh phải không?
- thưa thầy, chính là con nhà Nhu Lệ đó. Mà kể cũng tội, vừa mới chôn cất được mấy hôm thì bị kẻ trộm đào lên chặt mất cánh tay.
Ông thầy gật gật tỏ vẻ đắc chí.
- vậy được rồi, anh cứ về trước, để tôi nghĩ cách.
- vâng thưa thầy.
Ông Thành nửa tin nửa vời nghe theo lời Thầy Văn rồi ra về luôn.
Còn chú Biên, khi biết chuyện. Một lần nữa trong đầu chú giấy lên suy nghĩ mọi chuyện có phải là Lan đã làm không. Vì chỉ có Lan là vẫn mang suy nghĩ Tuấn và đàn em của hắn đã hại cha cô. Nhưng nếu thực sự là cô thì cô đã làm bằng cách nào, chú Biên vừa nghĩ vừa đến tìm Lan một lần nữa hỏi cho ra nhẽ. Đến nơi, thấy căn nhà mở cửa tan hoang, cứ như mấy hôm không được dọn dẹp. Chú Biên đi từ nhà trước ra tận sau vườn, nơi mà cô thường ngồi cũng không thấy. Cuối cùng chú Biên phải chấp nhận công cốc quay về. Gần về đến nhà, chú sực nhớ đến đám thanh niên. Đến tìm Lan không được thì chi bằng tìm đám đó mà hỏi xem đầu đuôi có như Lan từng nói không. Nghĩ xong, chú đi tìm mấy tên kia luôn. Tìm chúng thì không khó, chú Biên đi thẳng ra ra cái ao làng. Quả nhiên cả ba tên đang ngồi chụm lại ở đó nói chuyện có vẻ rất hăng say. Khi thấy chú Biên, cả đám bỗng dưng im bặt, không nói thêm gì nữa. Chú tiến đến gần, đánh tiếng trước.
- tao biết ngay bọn mày cũng ở đây mà.
Cả đám tỏ vẻ ngạc nhiên, vì trước nay chưa bao giờ có người ngó ngàng đến đám tụi nó. Tên Diên tiếp lời.
- chú tìm bọn tôi à.
- thôi được rồi, không vòng vo nữa. Tao hỏi tụi bây một chuyện, tụi bây phải trả lời cho đúng sự thật, hiểu không?
Tên Cảnh ấp úng.
- chuyện chuyện gì? Chú hỏi đi. Biết thì tụi này sẽ nói.
- đám tụi mà có liên quan đến vụ trộm xác Uy không?
- chú , sao chú lại hỏi vậy?
- bọn mày cứ trả lời đi.
Rồi Diên bất ngờ, dõng dạc đáp lại.
-không, tụi này không làm gì hết. Chú đừng có nghĩ sai tụi này.
Biết là nếu hỏi thẳng thì chúng sẽ cố cãi bằng được. Sau đó chú quay người rồi vừa đi vừa nói.
- thôi được, tao sẽ để cho đám tụi mày bị quỷ giết sạch. Tao về đây.
Cả đám khi nghe chú Biên nói xong quay ra nhìn nhau, hình như chúng có chung một suy nghĩ rằng chú Biên đã biết điều gì đó. Tên Diên bật dậy chạy theo chú Biên gọi.
- chú Biên, nếu chú biết chuyện gì rồi thì hãy cứu lấy chúng tôi.
- vậy sao tao hỏi tụi bây...
- đúng vậy, là do bọn tôi đã làm, nhưng giờ chúng tôi đang rất hối hận. Xin chú.. xin chú hãy cứu lấy bọn tôi.
Cuối cùng thì chú cũng hù được chúng nói ra sự thật. Bây giờ chú gắt giọng.
-thì ra là chúng mày, đám chúng mày cũng chả khác gì con quỷ đó, đợi tao giải quyết xong việc thì tụi bây sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình.
Đám Diên chỉ biết cúi gằm mặt, không ai còn dám nói thêm gì nữa.
Còn chú Biên khi đã biết được sự thật, chú cũng đã nghĩ ra được cách để cứu lấy bọn thanh niên. Mặc dù chúng đã làm rất nhiều chuyện xấu, kể cả trộm mộ người cháu duy nhất của chú ấy nhưng chú vẫn rất nhân từ. Vì sau tất cả, người chết cũng đã chết rồi, người sống cũng phải tiếp tục sống thôi. Không thể để họ trả giá bằng mạng sống được.
Ngày mai là tròn 50 ngày mà Uy mất, đây cũng chính là thời cơ để chú ra tay giúp đám thanh niên kia. Chiều tà, chú Biên sang nhà của ông Nhu để bàn về mấy mâm cỗ ngày mai cho đứa cháu xấu số. Trong họ chú Biên thì chú là đứa út rồi đến cha của Uy, và phía trên còn có một người anh nữa, tức tính theo thứ bậc thì sẽ là bác cả. Nhưng người đó đã chết cách đây mấy năm rồi. Bây giờ còn lại ông Nhu và chú Biên.
Đến nhà ông Nhu, chú Biên đứng ngoài gọi cửa liên tục nhưng không thấy trả lời. Chú bắt đầu thấy kỳ lạ, kể từ khi Uy mất thì ông Nhu cũng ít ra khỏi nhà, mấy lần chú đến tìm gặp cũng không thấy ở nhà. Nếu tính khoảng thời gian gần đây thì không hề thấy bóng dáng ông Nhu xuất hiện ở bên ngoài, nếu không ở nhà thì ông đã ở đâu. Trong lòng chú Biên cũng bắt đầu thấy thấp thỏm không yên. Đứng một lúc vì quá sốt ruột nên chú đã phá cửa vào trong. Cửa vừa mở ra, một mùi hôi thối nồng nặc tỏa khắp ngôi nhà. Có lẽ từ lâu lắm rồi không có ai quét dọn, mạng nhện cụng giăng khắp lối cửa như một ngôi nhà hoang. Chú Biên một tay bịt mũi rồi tiến vào mấy phòng phía trong. Đi thêm mấy bước thì thấy có ánh đỏ từ căn phòng thờ Uy. Chú bước tới, qua tấm rèm mỏng ở cửa, một dáng người gầy gò, ốm yếu đang trò chuyện một mình. Đó là lão Nhu, chú Biên vẫn nhận ra giọng nói của người anh trai chú.
- bác phải giúp tôi giết hết những tên còn lại, như vậy khi tôi chết cũng được nhắm mặt, gặp thằng cháu của bác mà không phải áy náy. Bác phải giúp tôi, phải giúp tôi.
Những câu nói đầy ma mị đó cứ văng vẳng khắp căn phòng nhỏ. Lão Nhu lại tiếp tục vừa nói vừa làm những hành động khó hiểu. Lão cầm con dao rồi cắt lên đầu ngón tay, máu phun lên đĩa, lên sàn nhà không ngừng.
-tôi đã hứa thì tôi sẽ làm, chỉ cần bác giúp tôi, đây bác hãy uống tiếp đi.
Những lời nói của lão Nhu cứ như đang nói với người anh quá cố. Có vẻ như giữa họ đang giao kèo chuyện gì đó. Lời nói của lão Nhu vừa dứt thì cái đĩa máu cũng cạn một cách khó hiểu. Chú Biên đứng ngoài run lẩy bẩy, không ngờ ông Nhu lại có thể làm như vậy. Nhưng chú không thể đứng yên một chỗ được. Tức thì chú vén tấm rèm, bước vào hét lớn.
- anh Nhu, anh đang làm cái gì vậy. Tôi .. tôi đã thấy hết rồi.
Bỗng có tiếng gió vụt qua tấm rèm rồi biến mất.
Lão Nhu quay lại, nhưng vẻ mặt không mấy quan tâm. Lão cười khà khà mà đáp.
- hahaha, mày biết thì làm được gì, chỉ nay mai thôi, đám bất nhân kia sẽ không còn ai sống sót cả.
Chú Biên nuốt nước bọt, chú đang sợ thực sự, chú run rẩy nói.
-anh .. anh, thì ra là anh đã làm. Tôi sai lầm khi tin tưởng anh mà đã nghi oan cho con bé Lan. Anh hãy dừng lại đi. Thằng Uy cũng đã chết rồi, việc gì anh phải làm những việc như vậy. Anh đang tạo nghiệp đó
-tao làm thì sao, mày sẽ không thể cản bước của tao đâu nên hãy biến ngay đi.
Chú Biên tức giận, mặt đỏ bừng bừng.
- anh đừng có ngông cuồng, tôi sẽ không để anh làm hại ai nữa đâu.
Không khuyên được lão Nhu, chú Biên quay sang tìm bà Lệ, hy vọng rằng bả nói lão sẽ nghe. Đi ra phía ngoài, chú tìm đến căn phòng của bà Lệ. Lạ thay khi càng tiến gần căn phòng, mùi hôi thối càng nặng hơn. Chú Biên vội đẩy cánh cửa, trước mắt chú là một cái xác treo lủng lẳng trên trần nhà. Đó là bà Lệ, chắc vì quá đau buồn nên bả đã treo cổ tự sát ngay tại trong phòng mình. Trong đầu chú rối bời, không biết nên làm gì trước. Nhưng nếu chậm trể chắc chắn sẽ có thêm người phải chết. Nghĩ đến đây, chú chạy thẳng xuống bếp cầm con dao lên chặt đứt cái dây trên cổ bà Lệ. Bà rơi xuống cái rầm. Chú Biên ngồi xuống vuốt lấy đôi mắt còn mở của bà Lệ rồi cắm chặt răng bước ra về.
Sau đó chú qua nhà lấy môt bó hương rồi chạy đi tìm đám của Diên. Vì thời gian quá gấp nên khi vừa gặp chúng chú chỉ nói một câu.
- muốn sống tiếp thì đi theo tao.
Cả đám của Diên nhìn chú Biên rồi gật đầu lia lịa đi theo chú. Khi đến nghĩa địa thì cả bọn thắc mắc mắc, tên Diên gặng hỏi.
- sao.. sao chú lại đưa bọn tôi đến đây. Bọn tôi không muốn chết đâu.
- im miệng đi, đến rồi khắc biết.
Chú Biên gằn giọng đáp.
Khi đến trước ngôi mộ của Uy, chú nói với bọn chúng.
-Hãy dọn dẹp sạch hai nấm mồ này đi.
Cả đám bây giờ nghe răm rắp không nói thêm một câu nào. Đoạn khi hai nấm mồ được dọn dẹp sạch sẽ. Chú đốt bó hương đã chuẩn bị từ trước phát đều cho cả ba tên rồi nói.
- bây giờ hãy cầu xin sự tha thứ của cháu ta đi, hãy thành tâm vào, nếu không các ngươi cũng không sống nổi đâu.
Vừa dứt câu, cả đám quỳ rạp xuống trước mồ của Uy, tên Diên mở lời.
- Uy à, chúng tôi đã làm những việc trời tru đất diệt mà không hề suy nghĩ, mong anh hãy tha cho chúng tôi.
Tức thì cả đám van xin rối rít.
-xin anh hãy tha thứ cho chúng tôi, xin anh hãy tha thứ cho chúng tôi×3.14
Chú Biên cúi xuống, vỗ vai tên Diên rồi nói.
- còn cả anh tao nữa, bọn mày đã làm hỏng chỗ yên nghỉ của anh ấy luôn rồi.
Cả bọn lê gối sang bên nấm mồ bên cạnh. Đó chính là cái mồ mà ngày trước mà chúng đã lỡ hỏng một góc. Có lẽ cũng vì vậy mà chủ nhân của nấm mồ đó đã sinh lòng oán hận quay về báo mộng cho lão Nhu. Từ đó lão đã giao kèo với quỷ để hòng giết sạch đám của Tuấn. Và những đĩa máu lão cắt cho quỷ uống mỗi khi nói chuyện với quỷ là thứ giúp cho quỷ mạnh mẽ hơn, tàn ác hơn.
Sau khi thành tâm cầu xin tha thứ xong. Cả bọn cùng chú Biên quay về nhà. Giờ đây cũng chỉ biết ngồi chắp tay cầu nguyện để mọi chuyện tai qua nạn khỏi mà thôi.
Còn chú Biên, khi từ nghĩa địa trở về, chú đã dặn dò cô Nhã làm một mâm cơm thịnh soạn đặt lên bàn thờ gia tiên. Đến gần tối, chú gọi cô nhã dọn đồ lên. Rồi chú quỳ xuống trước bàn thờ tổ tiên lẩm nhẩm mấy câu.
Một lúc sau, chú Biên đứng dậy quay vào bên trong. Chú ngả lưng đầy mệt mỏi trên chiếc giường nhỏ, tay đặt lên trán rồi nhắm mắt chờ đợi. Tối hôm đó chú Biên hồi hộp chờ không ngủ được, trong lòng chú cứ lo lắng sẽ có chuyện xảy ra với đám thanh niên. Còn ba tên kia, mỗi đứa một nhà ngồi co cụm trong sợ hãi. Sợ rằng con quỷ sẽ đến lấy mạng bất kỳ ai trong số họ.
Cho tận tới khuya mọi thứ vẫn yên bình tĩnh lặng như không có chuyện gì xảy ra. Vậy là đêm đó, đã không có ai bị giết.
Sáng hôm sau, chu Biên thức dậy từ rất sớm. Chú vội vàng qua từng nhà của Diên , Lĩnh Cảnh xem xét tình hình. Thật may mắn vì cả ba vẫn bình yên vô sự, chú vui mừng rồi đi thẳng đến nhà lão Nhu để xem lão thế nào, rồi cũng phụ lão mai táng bà Lệ nữa.
Lần này khi đứng gọi cửa khá lâu vẫn không thấy ông Nhu trả lời. Chú lại đẩy cửa đi vào, mùi hôi thối đến nhức cả não. Chú tiến vào căn phòng lão hay ngồi thì thấy lão đã nằm co ro ở nên nhà. Chú vội vã vào lay lia lịa nhưng không thấy động đậy. Chú đưa ngón tay áp lên mũi của lão Nhu thì không cảm nhận được hơi thở nữa. Lúc này chú mới hoảng hồn khi biết lão đã chết. Lão chết bên đĩa máu, trên tay lăm nhăm những vết cắt lớn. Có lẽ lão đã chết vì kiệt sức. Chú Biên ngẩn người một lúc bên cái xác của lão Nhu. Chú buồn vì lão cũng là người anh trai ruột của chú. Càng buồn vì một gia đình đang yên đang lành tự dưng tuyệt mệnh hết. Đúng là số mệnh đã an bài hết cả rồi. Chú thở ra một hơi dài rồi đứng dậy bước ra ngoài. Rồi nhờ dân làng phụ giúp chôn cất lão Nhu và bà Lệ. Sau khi suy nghĩ kĩ càng chú Biên cũng quyết định chôn cất cả ba người họ cùng nhau. Để khi xuống đó họ sẽ được đoàn tụ và không oán hận ai nữa.
Độ mấy ngày sau, khi công việc tang lễ đã ổn hơn, chú Biên tranh thủ qua nhà để nói lời xin lỗi Lan vì đã nghĩ sai về qua. Bước đến cửa nhà, chú thấy cửa khóa ngoài và có một bao phong kẹp giữa hai cánh cửa. Đó là một bức thư cô để lại cho chú Biên.
- thưa chú, khi chú đọc được bức thư này thì cháu đã không còn ở đây nữa. Cháu rất cảm ơn chú vì thời gian qua. Chú cũng không cần phải áy náy với cháu, cháu sẽ tha thứ cho chú. Tạm biệt chú. Người thân nhất của cháu .
Cháu lan.


Tác Giả : Thái Dũng


About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates