Ad Section

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2020

NGƯỜI ĐÁNH XE THỔ MỘ FULL

NGƯỜI ĐÁNH XE THỔ MỘ
Tác giả : Lê Hoàng Nghĩa
Chương 1 : ĐÁM MA

Cơn mưa rã rich lúc lớn, lúc nhỏ kéo dài từ chiều đến giờ đã hơn 8 giờ tối, mà vẫn chưa có dấu hiệu dứt. Từ căn nhà nhỏ cuối xóm, tiếng đàn cò hòa với tiếng trống, kèn của đám ma lâu lâu lại vang lên, nghe thê lương ai oán làm sao. Ngoài trời mưa vẫn lất phất rơi, trong nhà chiếc đèn măng xông cùng mấy cây đèn cầy đang tỏa sáng, soi rỏ chiếc quan tài đỏ chói nằm giữa nhà. Xung quanh chừng năm bảy người đứng ngồi lặng lẽ, vậy mà không có một ai mặt tang phục, thậm chí một mãnh khăn sô cũng không. Có chăng là hai miếng khăn trắng vắt ngang quan tài, chứng tỏ người chết còn trẻ để tang trước cho cha mẹ .
Đúng vậy, người mất là cô hai Phụng mới 17 tuổi, cái tuổi đang tràn đầy sức sống. Không hiểu do phẩn uất điều gì, mà cô gái đã treo cổ tự tử, ở cây xoài cuối vườn nhà. Bỏ lại sự thương tiếc, cho cha mẹ già cùng chòm xóm. Cô Phụng rất đẹp, lại dịu dàng, nết na có hiếu thảo với cha mẹ. Tính tình siêng năng, vui vẻ, hay giúp đở mọi người trong xóm. Nên khi cô đột ngột qua đời, rất nhiều người thương tiếc, cho số phận hồng nhan bạc mệnh.
NGƯỜI ĐÁNH XE THỔ MỘ
Mấy người đến dự đám ma, không ai là không tiếc thương cho cô gái đẹp, mà chết quá trẻ. Sau khi hỏi thăm, họ được biết mấy ngày trước, cô hai Phụng tư một người hoạt bát vui vẻ, tự nhiên trở thành một người trầm mặt. Không nói không rằng gì, chỉ nhốt mình trong phòng, chả thèm ăn uống. Ba mẹ cô thấy, con gái đột nhiên trở nên như vậy, biết đã gặp chuyện đau lòng gì rồi. Nhưng khi hỏi đến, thì cô không nói, chỉ uất ức khóc thôi. Ba cô thấy vậy, nên nói với bà vợ
- Thôi, con hai chắc có chuyện khó nói, để qua vài ngày, tâm trạng nó đỡ hơn rồi mình hỏi con sau.
Nhưng cả hai người, đã không còn cơ hội để hỏi nữa, bởi vì ngay sáng hôm sau, khi bà mẹ bước ra sau hè rửa mặt. Bà nhìn thấy phía cây xoài, có cái bao gì đỏ đỏ đang leo lủng lẳng, thấy lạ bước đến gần coi là cái gì. Lúc bước đến gần, bà như không tin vô mắt mình, hét lên một tiếng, rồi té ngan bất tỉnh, vì quá thương tâm. Bởi trên cành xoài, không phải treo cái bao gì, mà chính là xác cô hai Phụng, con gái bà
Vừa thức dậy, nghe tiếng bà vợ hét lên phía sau nhà. Người chồng, nhanh chóng phóng ra phía sau xem có chuyện gì, mà mới sáng sớm, bà vợ mình, lại hét lên một tiếng lớn như vậy rồi im bặt. Trong lòng ông tự nhiên linh cảm, có chuyện chẳng lành. Ra đến nơi, thấy bà vợ nẳm xổng xoài trên đất, ông không kịp nhìn xung quanh, chỉ lao lại đở bà vợ lên, gọi mấy tiếng
- Bà nó, bà nó ơi, có sao không bà?
Bà vợ, nghe chồng gọi thì từ từ mở mắt ra. Giọng bà run run, chỉ tay về phía cây xoài
- Ông… ông …. nhìn
Người chồng nhìn theo hướng tay vợ chỉ, ông há hốc miệng, không nói nên lời. Như không còn tin vô mắt mình nữa. Bởi ngay cành xoài, cách ông chỉ vài mét, là xác hai Phụng con gái ông, đang treo tòn ten. Trên người mặt một bộ đồ màu đỏ chót, và mang theo đôi giày đỏ, với sợi dây thòng lọng xiết ngan cổ. Gương mặt tím tái, hai dòng máu rỉ quanh miệng đã chuyển sang màu đen thẩm, cái lưởi tím lịm thè ra khỏi miệng, mắt cô hai Phụng vẫn mở trừng trừng. Sau một lúc sau ông mới hét lên được
- Trời ơi…. Phụng
Hai vợ chồng ông bà, cứ vậy ôm nhau khóc thảm thiết. Lối xóm bên ngoài, nghe tiếng vợ chồng ông kêu khóc thảm, thiết khi trời vừa sáng, thấy lạ nên kéo nhau đến xem. Đến nơi, thấy cô hai Phụng đã tử tử chết trên cây xoài, liền tri hô lên. Họ chặt dây, đỡ xác cô xuống, rồi phụ với hai vợ chồng ông năm, làm đám ma cho cô gái trẻ đoản mạng.
Tin cô hai Phụng tự tử, nhanh chóng truyền đi khắp nơi trong xóm, bà con nhanh chóng, lại chia buồn và phụ giúp gia đình làm đám ma cho cô Phụng. Có người, được ông năm, nhờ chạy đi báo tin cho Tân, chồng sắp cưới của cô Phụng hay. Tin tức đó, cũng nhanh chóng lan truyền đến nhà hương quản Xài.
- Bẩm ông hương, hồi nãy con ra chợ nghe bà con đồn, là cô hai Phụng mới treo cổ tự tử chết, ở cây xoài hồi đêm qua.
Hương quản Xoà,i nghe tin thoáng giật mình, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tỉnh đáp
- Nó muốn chết thì chết, coi ai dám làm gì tao chứ
Nói xong hắn ta cười nham nhỡ, như cái chết của cô hai Phụng, không hề có chút liên quan đến hắn ta
Ngoài trời, mưa vẫn lất phất rơi, gió thổi từng cơn đem hơi lạnh và sự ẩm ướt vào tận trong nhà. Khiến nhiều người đang ngồi phía ngoài, lật đật xích vào trong. Vậy mà khi đó, ngoài đường dọc theo bờ ruộng, một bóng người xiêu đổ, loạng quạng, đội mưa chạy vào. Do trời mưa đường trơn, nên bóng đó trợt ngã nhiều lần, nhưng sau cùng, người ấy cũng vào đến nhà. Dưới ánh sáng mấy cây đèn Măng sông, mọi người đều nhận ra đó là Tân, người chồng chưa cưới của cô hai Phụng. Đầu cổ, quần áo của Tân ướt sũng nước mưa, mặt mũi, tay chân lấm lem bùn đất . Anh thở hổn hển, giọng đứt khoảng .
- Phụng ơi ! Phụng …em đâu rồi…sao không đợi anh về…mà lại …bỏ anh vậy Phụng?
Vừa gào lên, anh vừa lao vào ôm cổ quan tài, dùng tay đập liên hồi lên nắp áo quan, miệng thảm thiết kêu gào trong nước mắt
- Nghe hung tin …từ xa anh về liền, mà …không còn kịp thấy mặt em, …trời ơi là trời, tại sao, tại sao em lại bỏ anh đi vậy Phụng ơi.
Chàng trai kêu khóc thảm thiết, ôm cổ quan tài, khuỵu xuống như muốn ngất đi, khiến hai người đàn ông ở gần đó, vội bước tới đở Tân đứng lên. Ông măm, ba của Phụng vịn vai Tân, rồi nói trong nước mắt.
- Con ơi ! con dằn bớt xúc động. Tía sẽ mở nắp quan tài, để con nhìn mặt nó lần cuối. Tía còn để đó đợi con về mà .
Nói rồi, ông ra hiệu cho mấy người đàn ông trong nhà xúm lại, khiêng nắp áo quan qua một bên, để Tân, có thể nhìn mặt người vợ chưa cưới của mình, lần cuối cùng. Tân như người mộng du, thẩn thờ bước lại, chiếc quan tài vừa được mở nắp. Trước mắt anh, là người vợ chưa cưới, nằm đó đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt cứng đờ lạnh lẻo, lưỡi hơi thè ra, và hai bên khóe miệng nàng, dường như đang rỉ máu. Thấy thế, Tân nức nở gào lên, nghe càng thê thảm hơn .
- Oan ức lắm, phải không Phụng .... Em chết oan lắm… phải không…phải không ?
Mấy người đàn bà ngồi quanh đó, nghe vậy chạnh lòng, có người, đưa vạt áo lên chấm nước mắt, người thì sụt sùi khóc. Vì nhiều người trong số họ, đều lờ mờ hiểu nguyên do, có một thế lực lớn trong làng đã ức hiếp Phụng. Nên cô đành, tìm đến cái chết đầy oan khiên, để kết thúc đời mình. Dù có phần nào, biết được chuyện oan ức nọ, nhưng tất cả, không ai dám hé răng tiết lộ, do rất sợ thế lực nọ trả thù. Bời tất cả họ, chỉ là đám dân lành, thấp cổ, bé miệng.
Riêng Tân, sau khi gào thét xong, chàng vừa thổn thức khóc, vừa cúi nhanh xuống sát mặt Phụng. Những giọt nước mắt của chàng, rơi lả chả trên gương mặt lạnh băng, người vợ chưa cưới. Chỉ vài giây lặng lẽ trôi qua, bổng hai mí mắt, đang nhắm nghiền của Phụng, chợt nhè nhẹ động đậy, rồi đột nhiên, cô mở bừng mắt ra. Đôi mắt trắng dã không hồn, như nhìn vào nơi vô định.
Tân giật nẩy mình, ngẫng lên khỏi quan tài, rồi ở khóe miệng cô gái, hai giòng máu đỏ tươi chợt tràn ra, chảy dài xuống cổ. Tân bàng hoàng, sửng sốt cả người, chưa kịp có phản ứng gì, thì xác Phụng bật thật mạnh, đứng thẳng lên trong quan tài. Khiến mọi người có mặt, nhìn thấy cảnh tượng đó, đều ré lên khiếp đảm. Kẻ ngất xỉu tại chổ, kẻ bò càng, bò niễng, chui tuốt vô sàng giường, người ôm đầu, lũi vào vách run lẫy bẫy. Riêng Tân, sau phút chới với, anh đã lấy được bình tỉnh, nên khấn nho nhỏ .
- Phụng ơi! Em linh thiêng, thì nằm xuống đi, đừng làm bà con khiếp sợ .
Nhưng mặc cho anh khấn khứa, cái xác vẫn đứng thẳng, rồi lắc nhẹ thân mình một cái, làm tất cả dây cột dều đứt hết, văng tung tóe. Nó đưa hai cánh tay thẳng đơ về phía trước, rồi như cái lò xo, nhảy ra khỏi quan tài, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Cái xác cứng đờ như một thanh gỗ, quay qua, quay lại như để xác định phương hướng. Trong ánh sáng rực, của cây đèn măng xông, cùng mấy cây đèn cầy, mái tóc dài của nó đột nhiên tung bay. Càng làm tăng sự khủng khiếp, khiến những người còn tỉnh, hoảng hồn la làng, la xóm chỏi lỏi .
- Trời ơi, quỉ nhập tràng
- Bớ làng xóm, cô Phụng thành quỉ rồi
- Ma… , cứu tôi với ma hiện hình
- Xác chết sống lại, bớ làng xóm
Mỗi người một tiếng, la hét, kêu gào vang dội, người thì lủi bên này, kẻ lủi bên kia, trốn chui, trốn nhủi. Tạo nên một cảnh, vô cùng hoản loạn. Riêng Tân, đứng sững như trời trồng, nhìn chầm chầm vào Phụng. Không biết, trong đầu anh nghĩ gì, chỉ thấy miệng Tân cứ giật giật, tựa như muốn nói, nhưng chưa phát ra được lời nào.
Cái xác, trong lớp vải liệm trắng toát, sau mấy lần quay qua, quay lại, thì hình như nó đã xác định được, phương hướng của nó cần. Thế là, nó tung người nhảy một cái xa đến mấy mét, ra hướng cửa cái. Khiến ban nhạc tang, đang ngồi sững sờ trên chiếc giường nhỏ, vùng té bật ngửa, bật nghiêng cả đám. Người quăng đàn, bỏ trống, ôm đầu chạy thụt mạng, người hoảng quá, bịt mắt chui vào sàn giường, run rẩy khấn vái đủ thứ.

Chương 2 : BÁO – OÁN

Không quan tâm, mọi diễn biến chung quanh, đang xảy ra ồn ào chộn rộn. Cái xác cô Phụng, vẫn đều đặn nhảy tưng tưng, qua khỏi khoảng sân trước nhà. Nó tiếp tục nhảy, về hướng ra bờ ruộng và sau một lúc, nó đã ra đến đường nhỏ. Sau phút sững sờ, vì sự cố bất ngờ xảy ra, Tân quên cả sợ hải ,và cái giá lạnh của trời đêm mưa gió, anh vội vã đuổi theo, miệng kêu liên hồi
- Phụng ơi! em đi đâu vậy? mau quay lại em ơi ! em đi đâu vậy, chờ anh theo với… Phụng ơi!
Cứ vừa la, anh vừa chạy theo, cái xác người vợ chưa cưới, mặc cho gió mưa vẫn rơi đầy trời.
Không quan tâm, tới lời Tân đang kêu gọi khẩn thiết. Cái xác, vẫn thản nhiên nhảy đi, trong màn đêm với cơn mưa lất phất. Ngoài đường, không một bóng người, không một tiếng chó sủa, không một tiếng côn trùng rỉ rả, hay ếch nhái kêu đêm. Có chăng, chỉ là tiếng mưa gió vật vã lúc lớn, lúc nhỏ trên những ngọn tre, hàng dừa. Khiến chúng, lúc thì lắc lư qua lại, khi thì gục gặc, in bóng đen xì trong nền trời. Mới nhìn, chẳng khác gì một đám người say, bá vai nhau, nhảy múa trong mưa đêm, khiến quang cảnh lúc đó, thêm phần thê lương rùng rợn.
Cứ vậy, thời gian nặng nề trôi qua. Với cảnh, cái xác của cô hai Phụng, trong lớp vải lịm trắng toát, đang tưng tưng nhảy khá lẹ phía trước. Đằng sau, bóng đen của Tân vẫn loạng quạng chạy theo. Chỉ một hồi không lâu sau, khoảng cách giữa họ ngày càng kéo giãn. Cái xác, khi đã nhảy đi hết con đường nhỏ, nó ra đến con đường lớn, hướng về giữa làng. Xa xa phía sau, Tân vẫn bươn bả chạy theo, vừa chạy, anh vừa liên miên suy nghĩ .
“Hay là khi nãy, do tại mình cúi xuống khóc, nước mắt rơi vào mặt nàng. Rồi có lẽ, nước mắt và dương khí của mình, đã khiến nàng Dậy Hồn Thư. Trời ơi! không lẽ nàng, bị ai ức hiếp gì, oán hận và uất ức khi chết. Rồi bây giờ, oan hồn, chứa đầy oán khí, đợi có điều kiện thì trổi dậy, đem cái xác đi báo oán . Là ai, hại nàng đây vậy trời?”
Vừa nghĩ, anh vừa lúp xúp chạy theo, mặc cho gió, mưa thấm vào da thịt lạnh buốt. Họ cùng di chuyển, lặng lẽ và dữ dội. Cái bóng trắng toát, tung những cú nhảy thật xa nhưng nhẹ nhàng. Hai tay cứng đờ, với mười móng nhọn hoắc, đen thui vươn thẳng về trước, nhìn vào thật rùng rợn, khiếp đãm. Dường như, oán khí lẫn sát khí của cô Phụng quá nặng, tỏa ra trấn áp xung quanh, nên suốt đoạn đường dài, không nghe bất kỳ một tiếng chó sủa, mèo kêu nào cả.
Đêm đen mờ mịt, gió mưa vật vả, hai cái bóng kẻ trước, ngừơi sau vẫn lặng lẻ, kẻ nhảy, người chạy về phía đầu làng. Khi ngang qua ngôi nhà to lớn, bề thế, tuy đả đóng hết cửa nẻo, nhưng trong nhà đèn đuốc vẩn còn sáng rực. Cái xác chợt dừng lại, quay qua, quay lại như xác định phương hướng lần nữa. Rồi đột nhiên, nó quay ngoắt qua, hướng về cánh cửa sắt to lớn đã đóng chặt, nhảy mạnh đến. Từ xa, thấy cảnh đó, Tân thầm kêu khổ trong bụng
- Trời đất! nhà của hương quản Xài, sao xác Phụng lại quẹo vô … hay …Trời ơi! Có uẩn khúc gì xãy ra sao, chẳng lẽ…chẳng lẽ, hương quản Xài…
Tân chưa kịp nghĩ thêm điều gì, thì cái xác đã nhảy đến cánh cổng sắt. Nó đưa hai cánh tay cứng đờ, xô mạnh vào cửa, một tiếng động lớn vang lên. Cánh cửa sắt nặng nề, bung bản lề bật ra, ngã xuống mặt đất phía sau, tạo thành một tiếng động cực lớn “RẦM”. Tiếng động, khiến hai con chó tây to lớn trong nhà, nghe vậy sủa vang lên, tiếng sủa của chúng, ồm ồm rất mạnh mẻ, như để đe dọa, kẻ nào dám đến quấy rối nhà chủ chúng,
Rồi con trước, con sau từ trong nhà phóng ra, lao xổ chụp vào cái bóng trắng, vừa từ ngoài nhảy vô. Tân chưa kịp kêu lên, thì con chó nhảy trước, vừa chạm vào cái xác, bổng “HỘC” một tiếng lớn. Con chó, bị hất tung lên cao rớt xuống, giãy giãy lên mấy cái, rồi nằm im. Con chó phía sau, chẳng dám manh động nữa, chỉ cụp đuôi lại, rồi bỏ chạy ra phía sau mất tăm. Từ phía trong nhà, tiếng hương quản Xài đầy uy lực vọng ra
- Đứa nào ở ngoài đó, ra coi có chuyện gì, mà rùm vậy bay.
Mấy tiếng, dạ vang rân hưởng ứng, rồi đèn đuốc sáng lòa, hai cánh cửa cái được mở tung ra. Mấy gã đàn ông bậm trợn, kẻ cầm gậy, người cầm dao, kẻ xách cây cùng ào ra một lượt, vừa chạy họ vừa hét to
- Đứa nào…lộng hành vậy? đêm hôm, dám tới đây vuốt râu hùm.
- Ai…ai, làm rùm vậy, bộ ăn gan hùm, mật gấu rồi hả?...
- Đứa nào tới số rồi hả , muốn …
Bọn gia đinh nhào ra, mỗi đưa một tiếng, hò hét thị uy. Nhưng bọn họ chỉ nói được đến đó, thì dưới ánh sáng mấy ngọn đuốc trên tay, chúng đã nhận ra ngay, cái xác trắng toát đang nhãy cà tưng tiến đến. Thế là cả bọn, quăng cả đèn đuốc, dao, gậy miệng la bài hải
- Trời đất ơi ! cha mẹ ơi ! có quỷ nhập tràng, quỷ nhập tràng !
- Bớ…làng xóm…có quỉ..có ma…bớ làng …xóm…
- Có quỉ… có quỉ…..hiện hình…quỉ…
- Quỉ …. Tới rồi… cứu với… cứu
Rồi cả đám kêu réo, ôm đấu chạy tứ tán, cái xác vẫn điềm nhiên nhãy vào. Tiếng ông hương quản, giận dữ từ trong vọng ra
- Tụi chết bằm đâu hết rồi. Còn đứa nào đó, bộ mới ăn gan rồng rồi sao? mà khuya khoắc, dám tới gây rối ở nhà tao.
Vứa dứt lời, ông hương quản hùng hổ, tay xách gậy, tay xách đèn pin. Bệ vệ, trong bộ đồ ngủ, bằng lụa lèo trắng tinh, từ trong phòng đi ra. Vừa đi, vừa quát tháo, chưởi rủa vang nhà . Khi ông ta ra đến giữa nhà, cũng vừa lúc, cái xác trắng toát của Phụng nhãy đến cửa. Dưới ánh đèn măng xông sáng rực, ông ta như không muốn tin vô mắt mình, kinh hoàng nhận ra sự việc. Cô hai Phụng, cô gái xinh đẹp, mà chỉ cách đây vài ngày, ông cho đám đầy tớ bắt về, nhốt trong phòng, để ông ta ra sức chà đạp. Mặt dù, cô hai Phụng ra sức chống cự, van xin nhưng cũng không ngăn được ông ta. Cái hương vị, của cô gái trẻ đẹp, vẫn còn thoan thoản đâu đây. Vậy mà, bây giờ trước mặt ông, cô gái kia đã trở thành, một con quỉ vô cùng đáng sợ
Cái xác, hay nói đúng hơn là con quỉ nhập tràn, đang nhảy thẳng về phía ông hương quản Xài. Hai tay cứng đờ, chỉa ra phía trước, với mười ngón tay có móng đen thui, nhọn hoắc cũng vươn tới trước. Đôi mắt, vô hồn trắng dã khi nãy, giờ đây đã chuyển thành màu đỏ thẩm, nhìn thẳng vô ông. Khóe miệng của xác chết, hai dòng máu đỏ thẩm ứa ra, ròng ròng chảy dài xuống, ướt cả bộ đồ vải lịm màu trắng. Cái lưởi tím lịm, le dài lòng thòng tới ngực, đưa qua thảy lại sau mỗi cú nhảy.
Khiến ông hương quản, vừa nhìn thấy thì vô cùng khiếp sợ, tay chân rụng rời, đánh rơi một lượt cả đèn và gậy. Miệng ú…ớ… kêu không thành tiếng, hai chân run lẩy bẩy, nó như không còn đở nổi, cái thân hình tròn trịa mập mạp của ông. Dù vậy hương quản Xài, cố gắng thụt lui, thụt lui từng bước về phía sau. Cái xác trắng toát kia, vẫn nhảy đến từng nhiệp, thật chậm chạp, nó như muốn kéo dài, sự sợ hãi cho ông hương quản. Ông ta, ráng bước lui thêm mấy bước nữa, thì không còn sức để tiếp tục, có lẽ sự kinh sợ đã lên đến tột cùng .
Đang ngồi trong phòng, đột nhiên không nghe tiếng chồng la hét nữa, nên hai bà vợ cùng đi ra, coi đang có chuyện gì xảy ra vậy. Hai người đàn bà, kẻ trước, người sau vén màn bước ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng đó. Cả hai mở to mắt khiếp sợ, phải mất mấy giây sau, cả hai người, mới ré lên đầy sợ hải :
- Trời ơi ! con Phụng … con Phụng thành quỷ rồi. Bớ …bớ làng xóm.
- Quỉ…quỉ…quỉ hiện hình, con Phụng…thà..nh quỉ…cứu, cứu…tui…bớ mã tà…bớ…hương quản… hương thân…
Cái xác, vẫn lặng lẻ nhảy đến gần ông hương quản. Lúc này, ông ta sợ quá, đứng chết cứng một chổ như bị trời trồng. Thấy tính mạng chồng, sắp gặp nguy hiểm, bà vợ lớn chực nhớ ra, quýnh quáng la lớn
- Ông Xài ơi ! ông ăn cây sung… ba nòng đi, ủa…ụa… lộn lấy cây súng ba nòng, …ý quên cây súng hai nòng bắn ông đi, …ý…ý…hổng phải, ông bắn nó đi .
Do sợ quá, khiến bà ta nói trật tùm lum. Nghe vợ nhắc, ông hương quản Xài như sực tỉnh, vội đưa tay quơ lên vách, lấy cây súng hai nòng treo ở gần đó. Rồi lui lại phía sau, lên đạn, chỉa thẳng cây súng vào cái xác bóp cò “Đoàng” tiếng súng chát chúa, vang lên trong trời đêm.
Không hiểu, vì sợ quá nên bắn trật, hay là do tại làm sao, mà chỉ thấy cái xác nọ, khựng một cái, rồi vẫn tiếp tục nhảy từng bước, đến chổ ông hương quản. Cũng chẳng biết bằng cách nào, cây súng trên tay ông, bị cái xác Phụng giật mạnh rời khỏi tay. Chỉ bằng một động tác, gập hai tay chập vào nhau của cái xác, một tiếng “rốp” khô khan vang lên, cây súng bị bẻ gẩy thành hai đoạn.
Ông hương quản, vì cú giật mạnh của cái thây ma, nên té sấp mặt xuống trước chân nó. Mà mới nhìn vô, giống như hương quản Xài cúi xuống lạy lục, cầu xin, cái xác Phụng điều gì. Thấy tình cảnh như vậy, ông hoảng sợ lóp ngóp bò dậy, đứng lên định chạy trốn. Nhưng đã muộn, chiếc cổ mập mạp, tròn nung núc thịt, đã nằm gọn giửa hai bàn tay của thây ma, ông dãy dụa la chỏi lỏi. Hai bà vợ thấy vậy, quì mọp xuống lạy như tế sao, hướng về xác chết của Phụng, bà lớn vừa lạy vừa van xin.
- Tui lạy cô hai ! tui lạy cô hai, cô hai sống khôn, thác thiêng. Làm ơn tha cho ông hương quản, làm ơn tha cho ổng đi .
Bà nhỏ tiếp lời.
- Cô hai tha ổng, tụi tui sẻ lập đàn, rước thầy chùa về tụng kinh siêu độ cho cô hai, cô làm ơn, tha mạng ông Xài nha cô hai...

Chương 3 : Đền Tội

Cái xác, bỏ ngoài tai tất cả những lời van xin, của hai bà vợ. Nó đưa tay, nâng cả cái thân hình to lớn, mập mạp của ông hương quản, từ từ lên khỏi mặt đất. Đến khi cách hơn gang tay, cái xác cô Phụng, vừa nghiêng đầu qua lại, nhìn vào mặt hương quản Xài. Khiến ông này, vô cùng kinh sợ, hơi thở càng trở nên gấp gáp hơn, mồ hôi chảy đầy thân hình của hắn, khi bị gương mặt tái xanh của xác chết, kề sát trước mặt mình.
Hai chân, chòi đạp tán loạn trong không khí, hai tay nắm tay xác chết, dùng hết sức cố gở ra khỏi cổ mình. Nhưng mọi nỗ lực của hắn hoàn toàn vô dụng, gương mặt căng bóng dần chuyển từ xanh qua đỏ, rồi thành bầm tím, miệng kêu phì phì như rắn hổ. Chỉ một chút sau, thì miệng há to ra, dường như thở hết nổi, bọt mồm, bọp mép túa ra hai bên, chảy dài xuống đất, toàn thân giật giật liên hồi. Thấy chồng sắp bị giết tới nơi, bà lớn vội nói một hơi
- Tui trăm lạy, ngàn lạy cô hai. Làm ơn tha cho ổng đi! tui biết ổng hại đời cô, khiến cô phẩn uất mà treo cỏ tự vận. Bây giờ, ổng ăn năn lắm rồi, tui cầu xin cô tha mang cho ổng. Rồi vợ chồng tụi tui, rước thầy lập đàn, tụng kinh bảy ngày đêm, và lo hậu sự của cô thật chu toàn. Làm ơn tha mạng ổng đi, tui lạy cô mà .
Nói xong hai bà vợ, hướng vào cái xác của Phụng, dập đầu lạy liên tục. Xác chết vẫn lanh lùng, chẳng nói năn gì, chỉ thấy nó lắc mạnh tay một cái “Rắ…ắc”, một tiếng động khô khan vang lên. Sau đó, ném mạnh thân hình ông hương quản, bay về phía hai bà vợ, khiến ba người ngã chồng lên nhau .
Khi hai bà vợ lóp ngóp bò dậy, thoát khỏi thân hình mập mạp của ông chồng. Thì phát hiện, cổ của ông ta đã gãy, miệng trào máu đỏ lòm, hai con mắt trợn trừng muốn lọt ra ngoài. Chứng tỏ, trước khi chết ông đã khiếp sợ tột độ, hai bà vợ nhìn thấy vậy, hoảng sợ tới mức, không kêu la được câu gì nữa, mà chỉ ngồi chết lặng một chổ, trợn mắt há miệng mà nhìn.
Riêng Tân, nãy giờ đứng xớ rớ ngay giữa cửa, chứng kiến mọi chuyện, anh đã biết do đâu mà Phụng tự tử chết. Anh rủa thầm
- Đồ ôn dịch vật! đồ ác nhân thất đức. Bị như vậy thật đáng đời
Giết xong kẻ hại đời mình, xác Phụng chờn vờn mấy cái, rối quay mặt lại nhảy ra hướng cửa. Tân nép qua một bên, để cái xác nhảy trước, rồi anh mới chạy đuổi theo. Ngoài trời, cơn mưa sụt sùi, như thương tiếc cho cô gái, và như nguyền rủa kẻ quyền thế ác ôn. Gió vù vù thổi, từng cơn buốt lạnh, hàng cây rung rẫy, lắc lư theo. Rồi vẫn như lúc đi, kẻ nhảy phía trước thật nhanh, người lệt bệt, nghiêng, ngả chạy phía sau. Cả hai theo đường cũ quay về.
Nhưng cái xác càng lúc, càng bỏ xa người chạy theo phía sau. Tân có lẽ vì mất sức do chạy nãy giờ, lại bị gió mưa làm ướt lạnh, nên càng lúc tốc độ của Tân càng chậm lại. Khoảng cách giửa hai người, từ từ nới rộng 20 mét, 30 mét, rồi 100 mét. Cột ánh sáng chói lóa chợt chớp lên, tạo thành một tia sét ngoằn nghoèo, từ trên không trung đánh xuống, kèm một tiếng nổ “RẦM” vang rền. Cái xác trắng toát đằng trước, văng lên cao rồi rớt xuống, thành một đống đen thui bốc khói, năm im re trên mặt đất. Đằng sau Tân cũng bị hất té, ngồi bệt xuống đường, ngơ ngác nhìn quanh. Sau giây phút định thần lại, Tân lao nhanh về cái xác đó gào lên
- Không…..
Hai Hùng giật mình tỉnh giấc, bởi tiếng kêu của mình. Đây đã là lần thứ bao nhiêu, anh mơ thấy câu chuyện trên, thì hai Hùng cũng không nhớ. Bởi hơn một tháng nay, cứ cách hai ba đêm, hai Hùng lại ngủ mơ thấy cơn ác mộng đó một lần. Nhưng hôm nay lại là lần đầu, anh nằm chợp mắt buổi trưa, mà vẫn thấy giắc mơ nọ. Khi hai Hùng giật mình tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, trong lòng thì vừa buồn vừa sợ. Anh chưa dám kể giấc mơ này, cho ai nghe cả, nhất là vợ anh, mất công làm bả lo lắng.
Đang còn miên mang, trong mớ hỗn độn về mấy câu hỏi, tự đặt ra trong đầu và chưa có câu trả lời, thì giọng vợ hai Hùng vang lên
- Ông dậy rồi hả, ra ngoài có thím hương tới tìm ông kìa
Nghe vợ nói vậy, anh vội vã bước ra ngoài gian nhà chính, để gặp vợ hương hào Đường. Thấy hôm nay thím hương, có vẻ vui tươi hơn mọi ngày, hai Hùng lên tiếng chào
- Dạ, thím Hương, mới qua
Vợ hương hào Đường, vốn là khách quen hay đi xe của hai Hùng, nên khá thân với anh. Hôm nọ, lại nghe ông năm Lâm kể, nhờ chú hai Hùng cho quá giang tới nhà chú thiếm hương. Từ đó, đã giúp họ hóa giải ân oán với vợ chồng thầy bà Phước. Sau khi biết chuyện, vợ chồng hương hào Đường càng quí mến anh ta hơn. Thấy hai Hùng bước ra, thím hương vui vẻ nói chuyện. Bà nói hai Hùng chút nữa ghé nhà cô mươi, để chở ông năm Lâm ra Sài Gòn. Sẵn diệp còn dư thời gian, bà còn kể về chuyện ông năm Lâm, giúp gia đình bà trừ ma.
…….
Buổi trưa, cô mười đang lui cui trong bếp với nồi khoai lang, khoai mì, để chút đem vô ruộng, cho Tư Hồng và bảy Tâm ăn lót dạ. Vì cả hai người con của cô, rất thích vào xế xế nghỉ tay, uống nước trà ăn, chút khoai hay miếng cơm nếp lót dạ. Khi nồi khoai đã chín, vừa nhắc xuống, đặt ấm nước lên để chút pha trà cho mấy đưa nhỏ. Thì nghe tiếng gọi trước cửa
- Chị mười ơi, có nhà không chị
Lắng tai nghe, thấy giống giọng chú hương Hào Đường quá đỗi. Mà nhà cô với chú hương, xưa giờ cũng không thân tình gì, sao hôm nay đột nhiên ghé. Chắc có chuyện chi hệ trọng đây. Nghĩ vậy, cô mười liền nhanh chân, bước ra nhà trước để chào người khách đang kêu cửa.
Đúng như suy nghĩ, quả nhiên là chú hương ghé nhà, mà bên cạnh còn có một người đàn ông, chừng sáu mươi tuổi, mặt quần tây áo sơ mi trắng trông rất lịch sự. Người đàn ông lạ, có gương mặt tươi tắn, hồng hào, đôi mắt sáng, và dáng vẻ xem ra rất khỏe mạnh. Cô mười cất tiếng
- A chú hương, chú mới tới.
Vừa nói, cô mười vừa nhanh chóng đi ra đón khách. Hương hào Đường, và ngươi đàn ông lạ mặt, cùng chào chủ nhà. Cô mười vội chào đáp lễ
- Dạ chào bác hai, chào chú hương
Hương hào Đường giới thiệu
- Giới thiệu với chị mười, đây là bác năm Lâm, ở trên miệt Lái Thiêu vừa xuống đây hôm qua. Còn đây là chị mười, người mà tui nói với bác năm.
Ông năm Lâm nhìn cô mười, tươi cười chào hỏi. Cô mười lên tiếng, mời hai người khách vô nhà, ngồi uống nước.
- Dạ, mời bác năm với chú hương vô nhà, ngồi cho mát chớ đứng đây nắng lắm
Ông năm Lâm và Hương hào Đường, vui vẻ theo chân cô mười vô nhà. Họ ngồi ở bàn khách, đặt giữa gian nhà chính. Nhận ly trà, rồi ông Đường cất tiếng
- Thật tình xin lổi chị mười, trưa vầy mà ghé phiền chị nghỉ ngơi
- Dạ, đâu có gì đâu chú hương, bộ có chuyện quan trọng sao, mà bác năm với chú phải đi lúc trưa nắng như vầy?
Lúc này ông năm Lâm mới lên tiếng
- Tại tui nhờ chú hương dẫn qua nhà thím, sau đó phải về nhà luôn trong chiều nay. Nên mới ghé nhằm buổi trưa vầy, mong thím thông cảm
- Dạ, không có gì đâu, bác đừng khách sáo
Hương hào Đường nhìn quanh, không thấy anh năm chồng cô mười đâu, nên lên tiếng hỏi thăm
- ủa anh nhà đâu rồi chị mười?
- ổng mới lên Khánh Hội thăm thằng hai, phải mấy ngày nữa mới về
Hương hào Đường nghe xong, cũng không hỏi thêm, mà đi vô việc chính luôn.
- Chắc chị mười đây cũng biết, dạo gần đây căn nhà mới của tui bị ma quỉ lộng hành phải không
- Dạ, tui có nghe chòm xóm nói. Mà không biết thực hư ra sao
- Đúng là có chuyện đó. Hơn nữa có tới ba con ma lận.
Hương hào Đường, kể vắn tắt câu chuyện, giữa gia đình thầy ba Phước và gia đình ông cho cô mười nghe. Tất nhiên, ông bỏ qua một số việc không hay của ông cố mình.
- Đó, chuyện nó là như vậy, cũng may nhờ bác năm ra tay giúp sức, chớ không thiệt không biết phải mần sao
Cô mười, nãy giờ chăm chú ngồi nghe, cũng thấy ớn lạnh, vì câu chuyện ma quỉ lộng hành trong nhà chú hương. Ban đầu, dẫu biết rỏ nhà đó có ma, bởi chính con trai lớn của cô, là hai Sảnh đã bị ma nhát, sợ đến xỉu lên xỉu xuống trong căn nhà đó. Nhưng vì chổ lối xóm, lại là người có chức quyền, nên khi nãy cô không tiện nói rõ. Nay biết đầu đuôi cơ sự, lại được biết, bác năm Lâm là người ra tay hóa giải ân oán, nên cô cũng mừng thay cho chú hương. Để hương hào Đường kể xong, bác năm Lâm mới lên tiếng
- Tôu nghe chú hương nói, cô mười đây vốn gốc gác ở Lái Thiêu, nên nhờ chú dẫn qua hỏi thăm, biết đâu có bà con thì sao. Bởi tôi có người cô bà con, trước ở trên Lái Thiêu, sau gia đình bị nạn chết trùng, người cô sợ quá bỏ xứ đi nơi khác mần ăn.
Cô mười, nghe bác năm lâm nói tới đây thì hoảng hồn. Bởi bà nội của cô mười, vốn là người ở Lái Thiêu, sau vì bị nạn thần trùng, nên phải bỏ xứ đi nơi khác. Theo lời bà nội kể lại, đầu tiến là Ông ngoại của bà, khi ấy chẳng may chết vô ngày trùng. Rồi không lâu sau đến bà ngoại, đang đi chợ tự nhiên té ngan co giậc, mọi người xúm vô coi thì bà đã qua đời. Tiếp tực các cô, dì, chú, chẳng ai ốm đau gì mà cứ thay nhau, kẻ trước, người sau lần lượt qua đời.
Trong gia đình lúc đó, ai cũng sợ hã, lần lượt bỏ đi. Nhưng chẳng biết có ai thoát nạn không. Đến khi ba của bà nội cô mười mất, lúc làm đám tang, có người bạn thân đi làm ăn xa mới về lại quê. Hay tin bạn mình chết, nên lại đi đám, sau khi biết nguyên nhân ông này khuyên. Gia đình cô nên dọn đi xứ khác sinh sống, nhưng dẫu có đi, cũng chưa chắc thoát khỏi nạn thần trùng. Cho nên, tạm thời tìm tạm một ngôi chùa ni, vô đó nương náu trước. Như vậy, có thể giúp gia đình cô tạm thời thoát nạn
Nghe lời khuyên của người đó, nên bà mẹ dẫn theo 3 đứa con bỏ đi biệt xứ. Mấy mẹ con lần lủi mấy ngày trời, cuối cùng được sự giúp đỡ của một sư cô. Sau khi biết tình hình của gia đình họ, sư cô nói
- Cô không thể trừ được thần trùng, nhưng để mấy mẹ con lại trong chùa, thì thần trùng cũng sẽ không dám vô bắt người đâu. Mấy mẹ con cứ ở đó, có gì ăn nấy đừng ngại
Mẹ của bà nội cô mười cảm động, trước tấm lòng từ bi của sư cô
- Dạ, gia đình con đội ơn sư cô đã ra tay cưú giúp, che chở cho mấy mẹ con.
Rồi kể từ ngày đó, bốn mẹ con ở lại trong chùa làm công quả. Người anh lớn, sau vài năm được một sư thầy nhận làm đệ tử, rồi dẫn về Bảo Lộc tu hành. Và cũng nhờ vị sư thầy đó, đã giúp mấy mẹ con thoát khỏi nạn thần trùng. Bà nội cô mười, chính là người con út trong ba anh em.
Ít năm sau, bà nội gặp ông nội, rồi lấy nhau và sống tại vùng Long Kiểng đến ngày nay. Cô mười kể lại chuyện xưa, cho ông năm Lâm và hương hào Đường nghe, chợt cô quay qua hỏi bác năm Lâm
- Vậy bác năm có biết tên của người cô đó không, rồi cha mẹ của cổ, tên gì bác biết không?
Bác năm Lâm miễm cười tỏ vẻ biết rành
- Tui biết chớ. Thông thường, mấy ông bà già xưa không cho biết tên thật, mà chỉ cho biết thứ, vì họ sợ bị thư, ếm. Còn tui, sở dĩ rành hết, là nhờ giữ cuốn gia phả của dòng tộc
Sau khi bác năm Lâm nói rành mạch, về tên họ của bà nội cô và cả mấy người anh em của bà nội, sau cùng là tên ông bà cố. Thì không còn nghi ngờ gì nữa, cô mười với bác nam Lâm chính là bà con xa. Hai người nhận nhau mừng quá cở. Xong cô mười mời bác năm ở lại nhà ăm cơm chiều, thì bác từ chối vì phải về Lái Thiêu gấp, chứ trể thì xe cộ khó khăn. Mọi người từ giả nhau ra về, và hứa hôm nào ghé nhà bác nam thăm bà con trên đó, rồi mời bác năm Lâm và bác gái xuống Long Kiểng chơi ít ngày.
Khi ba người đang nói chuyện, thì từ bên ngoài vọng vào tiếng lục lạc, vang lên rổn rảng. Hương hào Đường xoay người nhìn ra ngoài, thấy có đám bụi mù bốc lên từ đằng xa đang tiến lại gần. Ông quay vô nói
- Hai Hùng nó tới rồi. Nãy bả có qua nhờ, thằng hai Hùng lại đây đón bác năm ra Sài Gòn, để bắt xe về nhà trên Lái Thiêu. Thôi cũng xin phép chị mười tui về
Ông năm Lâm nghe nói vậy, đứng lên từ giả ra về. Cô mười cũng đứng lên tiến khách ra ngoài. Hai Hùng gặp lai người quen cũ, nên lấy làm vui vẻ, trò chuyện tiếu tích
- Hồi ăn cơm trưa xong, tui có gặp vợ chú hương, kêu một lát ghé nhà cô mười đón bác năm. Rồi bả ngồi kể chuyện được bác ra tay giúp đỡ, vụ căn nhà mới bị ma ám bữa giờ. Thiệt tình, tui nghe mà phục bác sát đất luôn
Ông năm Lâm cười hiền từ
- Có gì đâu mà phục, Cái đó ơn trên cho phép mình làm, để cứu người, giúp các vong linh, thì mình làm thôi.
- Mà bác năm cho hỏi, hồi xưa bác học phép ở vùng Thất Sơn hay đâu mà giỏi dữ vậy
Ông năm Lâm nghe câu hỏi của hai Hùng thì cười ngất
- Tui có học hành gì đâu. Thật ra, tui không phải là thầy pháp, thầy bùa gì hết
- Ủa, vậy chớ sao bác trị được mấy con ma, hay dữ vậy, rồi cả đống vong hồn tới tìm, nhờ bác giúp đỡ họ nữa. Chuyện này là sao vậy bác?
- Có thể nói tui là một người ngoại cảm. Đây là thiên phú trời cho, để có thể thấy và trò chuyện được với các vong hồn, cũng cảm nhận và làm được vài thứ giống dân thầy bà.
- Dạ vậy hay quá, tui có chuyện này muốn nhờ bác năm xem dùm. Chứ lâu nay tui cứ bị nó ám ảnh miết.
- Được thôi, đâu có chuyện gì chú cứ nói, nếu giúp được thì tui sẵn lòng
- Dạ chuyện là cách đây gần hai tháng, hôm đó rảnh rỗi, mấy anh em kéo nhau lên nhà người bà con ở Tân Quán chơi. Bữa trưa hôm đó, mấy anh em bày biện ra chuẩn bị nhậu, người thì đi làm gà, người đi hái rau, riêng tui với một anh bạn ra mé sông tính bắt mấy con cá vô làm mồi. Khi đi ngan cánh đồng cạnh mé sông, tự nhiên thấy quan cảnh sao mà quen thuộc quá, rồi lòng bùi ngùi hết sức. Nhưng tui cũng bỏ qua, để tiếp tục công việc. Sau cái bữa đó về chừng 3 ngày, là tui mơ thấy cùng một giấc mơ
- Đâu chú kể về giấc mơ đó tôi nghe thử xem
Hai Hùng dạ một tiếng rồi bắt đầu kể về giấc mơ cô Hai Phụng. Kễ xong anh nói
- Giấc mơ cứ như vậy, chùng 2-3 ngày lập lại một lần, mà lần nào cũng y như chuyện thiệt của mình. Tui lo quá, mà không biết phải làm sao, cũng không dám kể ai nghe. Nay mong bác giúp dùm
Ông năm Lâm không nói gì, mà ngồi yên nhắm mắt lại một lúc khá lâu, mới mở mắt ra nhìn hai Hùng từ tốn nói
- Thôi không có sao đâu, chú đừng lo, đó chẳng qua là chuyện xảy ra trong tiền kiếp của chú mà thôi.
Hai Hùng ngạc nhiên hỏi lại
- Vậy là chuyện của tui trong kiếp trước hả bác năm
Ông năm Lâm gật đầu xác nhận
- Đúng vậy, chú chính là anh chàng Tân trong giấc mơ, mà chú thấy. Khúc đồng mà chú đi bắt cá, chính là khúc đồng mà ngày xưa, cô Phụng sau khi thành quỉ giết kẻ ác, nhảy ra đến đó thì bị trời đánh. Tuy cô ta đã chết, nhưng do tình yêu thương Tân dành cho cô ấy vẫn chưa phai. Nên anh ta, sau ngày cô Phụng chết không lâu thì cũng chết. Xác hai người được chôn cạnh nhau trên cánh đồng nọ. Khi chú đi qua, vô tình trúng ngay giờ ngày xưa Tân được chôn, nên chút hối tiếc từ ý thức của anh ta, lưu lại trong nấm mồ đã nhập vào chú hai đây. Bởi vậy đêm ngủ, chú hay thấy về chuyện của tiền kiếp
Hai Hùng nghe vậy vừa buồn buồn lại sợ sợ. Anh liền hỏi
- Vậy có cách nào, để không còn mơ thấy như vậy nữa không bác năm?
- Được chứ! Dẫu sao đó cũng là chuyện của tiền kiếp rồi, không nên ảnh hưởng đến kiếp này nữa. Tất cả oán niệm, hay mọi luyến tiếc hãy tiêu tán đi.
Hai Hùng thấy bác năm Lâm, sau khi nói mấy lời đó, liền lần nữa nhắm mắt lại miệng nhép nhép. Khi mở mắt ra, bác năm Lâm vỗ vào vai hai Hùng ba cái
- Thôi, từ giờ chú sẽ không còn thấy giấc mơ đó nữa đâu. Yên tâm nha
Hai Hùng nghe vậy cũng lấy làm vui mừng, vì mỗi khi thấy giấc mơ đó, thức dậy tâm trạng anh rất buồn. Giờ không thấy nữa nên cũng đỡ.
Chiếc xe ngựa cứ lóc cóc, leng keng trên con đường đất đỏ theo hướng qua Sài Gòn. Sau khi chia tay với bác năm Lâm, hai Hùng quay về đến nhà, trời cũng bắt đầu về chiều. Bữa cơm chiều thật ngon, bên cạnh vợ con của mình. Anh thầm nghĩ, kiếp này mình thật may mắn khi có được vợ hiền, con thảo. Và cuộc sống của hai vợ chồng cứ bình yên lặng lẽ trôi qua
…….

CHƯƠNG 4 : Vợ Ba Tri

Vợ hai Hùng đứng lên tính vô nhà, thì chị nghe tiếng chuông Lenh…kenh…lenh …kenh khua vang ở ngoài đường đắp vọng vô, kế đến là tiếng tiếng lục lạc .. rổn… rẻng…rổn… rảng nghe rất vui tai. Đó là âm thanh của chiếc xe thổ mộ nhà mình. Chị bước ra cửa có ý đợi chồng, miệng thì nói vói vọng vào nhà.
- Sắp nhỏ lo dọn cơm cho tía bay, ổng về tới rồi nè.
Nói xong, chị đi ra phía ngoài lộ. Từ hướng cầu Miểu, chiếc xe thổ mộ chất đầy hàng hóa do hai Hùng ngồi trên, ra roi từ từ chạy tới. Anh hai ghìm cương cho xe dừng hẳn lại, rồi nói.
- Má sắp nhỏ khoan dọn cơm, tui còn phải xuống chợ nên về hơi trể.
Nói vậy rồi anh tắc lưởi, giật nhẹ cương, con ngựa rướn mình kéo chiếc xe tiến về phía trước. Tiếng chú Xồi vọng lại
- Anh hai chở đồ xuống, rồi uống với ngộ mấy ly rồi mới về nha chị hai.
Vợ hai Hùng nhìn theo lắc nhẹ đầu, rồi bước trở vô nhà nói lớn.
- Thôi khoan dọn cơm, tía bay còn mắt chở đồ.
Tiếng con hai Lan dạ ở nhà sau, chị hai than nhỏ
- Giờ này còn đi nhậu, hổng biết chừng nào mới mò về.
Ngó trời cũng tối tới, chị bước lại khép hờ cửa.
Về phần hai Hùng, đánh xe xuống chợ Long Kiểng, rồi tới trước tiệm chạp phô của chú Xồi thì dừng lại. Sau đó, anh phụ đem đồ vô tiệm, xong công việc anh lấy tiền, vừa tính đi về, thì chú Xồi rủ nán lại làm vài ly, chú nói
- Hồi trưa vô Chợ Lớn, gặp người bà con bên Tàu mới qua, cho hai hủ Ngũ gia bì, uống trị nhức mõi hay lắm. Anh hai uống với ngộ mấy ly ha.
Nói rồi, chú hối đám con dọn đồ ăn lên, để hai người nhậu. Bởi ngoài là mối thân quen, cứ cách hai ngày lại đi xe anh lên bến đò, rồi dặn giờ hai Hùng lại đem xe tới bến đò rước về, hơn nữa hai người còn là bạn thân với nhau từ nhỏ. Vì vậy khi đã uống, thì chén tạc, chén thù, tới khi dòm đồng hồ thấy hơn tám rưởi, nên hai Hùng đứng lên cáo từ
- Thôi tối dữ rồi, tui kiếu anh tui dìa nha. Cám ơn anh chị ha.
Nói rồi hai Hùng lạng quạng bước ra cửa, chú Xồi vội bước theo nói:
- Về được hông anh hai?
Hai Hùng xua tay nói
- Hổng sao đâu. Tại nãy giờ ngồi lâu nên tê giò, chớ uống nhiêu đây hổng có ăn thua gì đâu.
Anh cố gắng giữ thăng bằng đi ra xe, nhẹ nhàng thót lên, rồi quay lại nói với chú Xồi còn đứng ở cửa ngó theo:
- Anh ba thấy tui còn tỉnh queo chớ say nổi gì, thôi tui về nha. Anh vô nghỉ đi
Nói xong anh đưa tay chào chú Xồi, rồi giật cương cho con ngựa quay đầu lại, đánh xe về nhà. Chạy một hồi, gió đêm thổi mát rượi, hơn nữa trong người lại có chút hơi men, khiến hai mí mắt anh líu ríu sụp lại. Không cưỡng nổi, hai Hùng rút hết hai chân lên, rồi dựa mình vào thành xe lim dim ngủ, mặc cho con Hắc long mã tự về nhà mà anh khỏi cần điều khiển. Bởi đoạn đường này con ngựa cũng đã quá quen thuộc, nên dù không có người điều khiển nó vẫn cứ về đến nơi.
Chiếc xe lóc… cóc…rổn…rảng… lăn đi trong đường đêm, trên xe hai Hùng ngủ gục tới, gục lui một cách ngon lành. Gió đêm vẫn vi vu thổi mát rượi, càng làm hai Hùng say sưa ngủ, chiếc xe cứ lóc cóc chậm rải chạy như vậy một hồi nữa. Có lẽ cũng được hơn cây số, bổng xe dằng mạnh một cái, khiến hai Hùng đang say sưa ngủ giật mình mở mắt. Nên vừa kịp thấy, bên lề đường bóng một người đàn bà bận bộ đồ trắng tinh, đưa tay ngoắc ngoắc xe, khiến anh hơi chột dạ nghĩ
- Đêm hôm như vầy, đàn bà con gái ở đâu mà đón xe
Anh dụi mắt nhìn kỷ để coi là ai, lạ hay quen, bởi khúc này đâu có nhả cửa của ai, mà có người đàn bà đứng ngoắc xe của anh. Nhưng rồi, dụi mắt nhìn kỷ thêm bận nữa, thì không thấy gì ngoài mấy hàng cây bần, cây mù u đứng im lìm đen thui. Tuy không nhìn thấy thêm sự việc gì, mà sao xương sống cảm thấy ớn ớn, khiến anh rùng mình mấy cái. Nhưng rồi hơi men, lại làm mắt lại líu ríu sụp xuống, trong lúc mơ mơ màng màng hai Hùng thoáng thấy một bóng trắng, đứng trước cách đầu xe chừng mấy thước, dang hai tay chận xe lại. Theo phản, ứng ghì cương ngựa lại rồi mở lớn mắt nhìn kỷ, chiếc xe còn trớn nên vẫn cứ trờ tới trước, khiến hai Hùng hoảng hồn la lớn
- Tránh ra, tránh ra bộ muốn chết hả
Nhưng mặc cho anh la, bóng trắng nọ vẩn điềm nhiên dang hai tay chặn xe, làm anh hồn vía lên mây. Tay ghì sát dây cương vô mình, mắt thì dòm lom lom vô bóng trắng trước mặt, miệng há hốc, khi thấy cái bóng nọ như bị đầu con ngựa đẩy trôi đi về trước. Hai tay nó vẫn quơ lia, quơ lịa, hai Hùng chợt nhận ra nét quen thuộc của cái bóng trắng đó, anh giựt mình la lớn.
-Ý chèn ơi! ma…ma, vợ thằng bảy Tri… vợ bảy Tri thành tinh nhát tui... bớ làng xóm…cứu tui.
Sở dĩ hai Hùng sợ như vậy, bởi cách đâu không lâu, chị này bị người ta giết chết rồi treo lên cây mắm lớn, ở sát bên bờ đắp gần chổ này. Nghe đồn sau đó chị này thành ma, thành tinh, rồi có mấy lần hiện lên nhát, lúc thì với dáng người đàn bà như bị treo lơ lửng, tòn ten trên ngọn cây mắm. Khi ngồi thù lù một đống trắng toát ở giữa lộ, chờ mấy người gánh cá, tôm đi bán sớm ngang qua, rồi nắm gióng ghị lại cất tiếng cười lanh lãnh, khiến mấy người này vừa chạy, vừa la làng la xóm um củ tỏi.
Tuy không biết thật hư cở nào, nhưng có điều cách nay mấy tháng. Thằng ba Non con trai bảy Chóp, không hiểu do nguyên cớ gì mà trèo lên cây mắm, chổ vợ bảy Tri chết treo. Rồi hổng biết do đâu mà té xuống gảy cổ chết tươi, bởi vậy nhiều người cho rằng, thằng đó là thủ phạm nên bị con nọ trả thù. Thật hư ra sao không rõ, nhưng từ đó tới nay, không ai dám đi ngang đây lúc đêm hôm tăm tối như vầy
Bửa nay do ngồi uống mấy ly rượu với chú Xồi, khiến hai Hùng quên tuốt luốt thời gian, nên mới dám về ngang khúc này vào lúc đêm hôm, tối tăm để rồi gặp cớ sự này. Hồn vía hai Hùng lên mây hết, cứ cầm roi quất lia lịa, lúc thì trúng con ngựa, khi thì đụng vô càng xe. Vừa ra roi, anh vừa chắt lưỡi thúc con Hắc long mã chạy lẹ, con ngựa cũng hoảng hốt gò lưng ra kéo chiếc xe phóng đi
Anh không dám ngó xung quanh nữa, mà nhắm mắt niệm Phật liên hồi, cầu cho ma tà không theo quấy nhát. Vì vậy, không kịp thấy từ trong mấy chòm mả đá, cách đó không xa, hai ngọn lửa xanh lè bay vụt ra đáp lên mui xe rồi biến mất. Bóng trắng đằng trước, không hiểu vì lẽ gì cũng biến đâu không thấy. Trên xe hai Hùng liền miệng, chắt lưỡi hối con Hắc long mã, khiến con ngựa này cũng ráng gò lưng kéo chiếc xe chạy thật lẹ.
Chừng mấy phút sau chiếc xe chạy chậm lần, chậm lần rồi cơ hồ như muốn dừng hẳn. Hai Hùng thấy vậy hoảng hồn quất mạnh con ngựa để thúc nó chạy, nhưng vô ích, mặc cho con ngựa gò lưng ra sức kéo. Chiếc xe tựa như quá nặng, khiến con ngựa dù dùng hết sức cũng không kéo nổi chiếc xe, mà nó chỉ nhúc nhích chút đỉnh, chớ không chạy tới trước được nữa.
Trên xe, hai Hùng lúc này tỉnh hẳn rượu, anh có cảm giác chiếc xe mình chở quá nặng, tựa như có mười mấy người cùng ngồi trên đó, nên nó càng lúc càng trút ra phía sau. Dù trong bụng hai Hùng rất sợ hải, nhưng cũng phải quay đầu ngó ra đằng sau, để coi có chuyện gì lạ không, mà sao kỳ cục quá. Vừa lúc đó mấy tiếng rên “hừ…hừ….” lạnh lẻo vang lên, khiến anh nổi gai ốc cùng mình.
Ý thánh thần, thiên địa ơi! dưới ánh sáng của hai cây đèn lồng treo trước xe, anh thấy sát sau lưng mình, hai cái mặt chần vần như đầu lân có nanh, có gút vừa xanh, vừa đỏ, vừa vàng. Bốn con mắt, bự như bốn cái hột vịt thò lõ nhìn chằm chằm, hai cái họng há lớn, rộng không thua gì hai cái tô bự lại đỏ lòm đầy máu. Rồi nó le cái lưỡi tím ngắt như mồng tơi, dài cả khúc rà qua, rà lại như muốn liếm vô mặt, khiến hai Hùng lúc này bay hết hơi men. Ngồi chết điếng, không còn hồn vía phụ thể, muốn la cũng la không nổi và cũng không biết, phải làm gì để chống đở bây giờ .
Hai cái lưỡi nọ quơ sát mặt, hơi lạnh cùng mùi tanh tưởi bay vô mũi, khiến hai Hùng thấy mình chết tới nơi, nên đành nhắm mắt xuôi tay chờ lúc theo ông theo bà. Rồi mơ hồ, thấy mình rớt xuống một nơi nào đó, hai Hùng sợ hãi tột độ, không cần biết đó là đâu. Vội vàng đứng dậy, quên cả phủi quần, phủi áo mà bỏ chạy thục mạng. Chợt khi đó nghe đằng sau mình, tiếng la tiếng nói léo nhéo của người đàn bà, khiến anh quính quáng vấp té chúi nhủi tới trước. Sau đó không biết gì….
…Vợ hai Hùng trông đứng, trông ngồi vô ra mấy bận, chị như ngồi trên đống lửa. Nhổm lên, ngồi xuống không yên, bởi bây giờ đã chín giờ mấy, gần mười giờ đêm, mà bóng dáng người và xe của anh hai cũng chưa thấy. Vì từ đó tới giờ, có bao giờ ảnh về trể dữ vậy đâu, thường thì chừng năm giờ là về tới, bửa nào trể lắm thì sáu giờ là cùng. Về sớm, còn cho ngựa ăn uống, nghĩ ngơi lấy sức cho ngày làm việc hôm sau. Bửa nay, dầu có nhậu nhẹt gì với anh ba Xồi, thì cũng chút lát, nhiều lắm chừng tám giờ thì về tới, chớ có đâu mà trể cở này. Từ dưới chợ về đây, cùng lắm là hơn ba cây số chút đỉnh, chớ xa xôi gì.
Chị bổng nghĩ “Hay là dọc đường gặp cướp bóc gì không? Bởi gần đây, nghe đâu có bọn ăn cướp do sáu lớn chỉ huy, chúng rất rất dữ tợn và hung bạo. Bọn này học theo đám cướp mười nhỏ khi xưa. Hể muốn đánh đâu, chúng thường đưa thơ hẹn trước ngày giờ, rồi đúng như ngày giờ trong thơ hẹn, bọn chúng ngang nhiên kéo tới lấy của. Bởi bọn họ không ngán gì đám lính làng, cho nên nghe tới danh chúng, thì từ lính tới dân ai, ai cũng đều xanh mặt”
Không nghĩ thì thôi, chứ càng nghĩ là chị càng thấy sợ hãi. Nhưng sợ thì nghĩ vậy, chớ chị cũng hiểu bọn đó có ăn cướp, thì cướp nhà giàu có bạc muôn, bạc triệu, chớ như nhà chị chúng đâu thèm để ý tới, dù rằng chiếc xe ngựa nhà chị, thuộc dạng đẹp nhứt xứ Long Kiểng này.
Con Hắc long mã của nhà chị, thuộc loại ngựa rất chiến. Bộ lông đen tuyền của nó, không pha một chút lông khác màu nào, kèm bộ vó gân guốc cuồn cuộn, trông nó thiệt khỏe mạnh. Bởi vậy, nó kéo xe một mạch từ chợ Long Kiểng, lên bến đò cách gần chục cây số, mà mồ hôi chưa ra kịp chớ nói gì tới mệt. Chiếc xe, được làm bằng cây giáng hương thiệt tốt, và đươc trang hoàng thiệt lộng lẫy. Đằng trước, hai bên để hai cây đèn lồng kiếng lớn, phòng lúc tối trời thì thắp lên. Ở bên hông xe, cột thêm một cái chuông đồng vàng bóng, hể khi cần thì nắm lắc lắc mấy cái, khiến chuông kêu lên lenh…keng… thiệt đã cái lổ tai. Ngoài ra, con ngựa còn đeo cả chùm hơn chục cái lục lạc, nên mỗi bước chạy của nó khua rổn rảng, nghe bảnh tỏn vô cùng.
Cũng do chiếc xe khá đẹp, nên ban đầu chị mới nghĩ tới ăn cướp chặn đường giựt xe. Giờ nghĩ kỹ lại, thấy tức cười cho sự suy nghĩ tầm bậy của mình. Tuy nhiên trong bụng chị, sự bất an một lúc một nhiều. Chờ thêm một chút nữa, vẫn không thấy tăm hơi gì của chồng, nên tốc mùng hai đứa con lớn, kêu tụi nó dậy để đốt đuốc đi kiếm tía chúng. Khi hai đứa nhỏ vừa chui ra khỏi mùng, thì từ ngoài đường tiếng lục lạc khua vang, chị hai mừng rỡ nói.
- May quá tía bay về tới kìa.
Vừa nói, vừa bước ra cửa rồi đi thẳng ra sân, bởi chị hơi lấy làm lạ vì tiếng rổn rảng của chùm lục lạc, cùng với tiếng xe chạy tới coi bộ gấp gáp dữ. Có chuyện gì mà anh hai đánh xe chạy lẹ vậy. Vừa nghĩ, chị bước tuốt ra ngoài lộ cái, đưa mắt nhìn về hướng chợ Long Kiểng, ngóng chiếc xe.
Từ xa xa, thấy dáng quen thuộc của chiếc xe thổ mộ, chạy thật lẹ tới. Có điều, sao trên xe chỉ một bên có đèn sáng, còn bên kia lại tối thui. Điều này, khiến chị hơi chột dạ, vừa lúc đó chiếc xe chạy tới sát bên, rồi con ngựa theo thói quẹo vô nhà. Đưa mắt dòm theo, nhưng trên xe không thấy bóng dáng hai Hùng đâu cả, chị hai hồn vía như không còn, vội vã chạy theo hỏi con ngựa, như hỏi người.
- Chủ mày đâu, mà mày về có một mình vậy?
Khi con ngựa dừng lại trước cửa chuồng, rồi nó hí lên mấy tiếng như bày tỏ sự sợ hải, Đằng này chị hai quính quáng bước sát lại, hoảng hồn khi không thấy bóng dáng hai Hùng, cùng tấm chiếu nhỏ trải trên xe, cả cây đèn lồng bên trái cũng đâu mất tiêu. Con ngựa, mồ hôi tuôn đầy mình, bốn cái chân còn run run. Điều đó chứng tỏ, nó vừa trãi qua một sự sợ hải dữ dội. Biết chồng mình đã gặp chuyện chẳng lành, nên vội vã chạy vô nhà kêu dựng ngược hai đứa con. Rồi mấy mẹ con cầm đèn đuốc chạy qua chòm xóm, nhờ người theo kiếm hai Hùng.
Chỉ một hồi sau, chị cùng cả chục người vừa đàn ông vừa thanh niên, với sáu bảy cây đuốc sáng trưng, túa lên đường về hướng chợ Long Kiểng. Vừa đi, họ vừa kêu tên hai Hùng vang rân. Cả đám người đi như vậy, không bao lâu thì họ đã thấy trên mặt đường một đống đen thui, nằm chình ình. Thấy vậy chị hai bươn riết tới, vừa chạy, vừa khóc, vừa la.
- Phải anh hông anh hai? Sao nằm ở đây mà hổng dìa.
Thấy vậy, mọi người cùng đi riết tới và quả thiệt không sai. Trước mắt, người nằm co queo, gối đầu trên chiếc chiếu nhỏ ở mặt lộ là hai Hùng. Anh ta nhắm mắt, hơi thở yếu ớt như muốn đứt tới nơi. Thấy vậy, người vợ nhào lại miệng la, tay nắm chân chồng kéo mạnh. Thân thể hai Hùng cũng lạnh ngắt, làm cho chị vợ càng thêm lo lắng, vội vã kêu
- Dậy về tía nó, ai đời nằm đây mà ngủ vậy ông. Dậy ông ơi
Vừa gọi, vừa lay mấy lần, mà không thấy hai Hùng có chút phản ứng gì, vẫn cứ nằm im re không nhúc nhích. Giọng chị vợ càng ngày càng trở nên lo lắng, kêu tên chồng muốn lạc cả giong. Thấy vậy, bác tám Bang lên tiếng.
- Thôi con vợ thằng hai tránh qua một bên, để chú ba Phú cỏng hai Hùng về, chớ nó như chết giấc như vầy, bay kêu réo cái nổi gì. Với đêm hôm như vầy, nằm một hồi trúng sương thì mệt lắm.
Nghe vậy, chị vội đứng lên nhường chổ cho ba Phú bước lại xốc hai Hùng lên lưng, rồi rảo bước quay trở về hướng nhà anh ta. Ba Phú, vốn là con trai thứ ba của cô mười, sống ở Khánh Hội, lâu lâu mới về thăm nhà một chuyến. Hôm nay, vừa mới về đến nhà không bao lâu, thì nghe bác tám Bang cùng mấy anh em trong xóm hô hoán đi tìm hai Hùng, nên anh vội xách đuốc chạy theo
Về tới nơi, người lo đốt thêm đèn, kẻ kiếm dầu cạo gió, người nấu liền nồi nước để lau mình cho hai Hùng. Bởi ai cũng cho rằng anh ta say rượu rồi trúng gió, nên tới chổ đó chịu không thấu, nhào khỏi xe rớt xuống đât. Nhưng hơn nửa giờ trôi qua, mọi người xúm lại làm đủ cách, mà hai Hùng chỉ ú ớ trở mình chớ không hề mở mắt nổi. Thấy vậy, chị vợ cùng mấy đứa con mếu máo khóc, bởi họ nghĩ anh hai chắc không qua khỏi, vì tay chân càng lúc càng lạnh, mà còn co rút lại. Bác tám Bang, sau một hồi bấm vô huyệt nhân trung cũng không khiến anh ta tỉnh dậy được, đành lắc nhẹ đầu bước ra,
Mọi người nhìn nhau lộ vẻ tuyệt vọng, thì con gái lớn của hai Hùng mới chừng mười một, mười hai tuổi đang đứng sớ rớ bên tía nó nảy giờ. Bổng ngồi bẹp xuống, xếp bằng mắt nhắm nghiền lại, thân mình lắc lư mấy cái miệng ợ…ợ. Làm mọi người xanh mặt, nhìn không biết có chuyện gì, bất ngờ nó cất cười khan nghe lảnh lót giữa đêm hôm. Nó vẩn nhắm mắt, hai tay vịn vô đầu gối mình cất tiếng nói. Một giọng nói lạ hoắc của đàn bà, chớ không phải giọng nói quen thuộc của đứa con nít.
- Tui chào bác tám với bà con, cô bác chòm xóm.
Mọi người có mặt nghe nói đều chưng hửng, mấy người đàn bà vội vàng đứng sát vô nhau. Họ như muốn nín thở, khi con nhỏ chợt cất tiếng cười dài một hồi, nghe thiệt ớn xương sống. Thấy mọi người lộ vẻ sợ hải, con nhỏ chợt hỏi.
- Cô bác hổng nhận ra tui sao?
Ai nấy đều lắc nhẹ đầu, chớ không dám lên tiếng. Chỉ có bác tám Bang, gan dạ hơn và cũng lờ mờ đoán được sự việc, nên bước lại gần lên tiếng.
- Xin cho hỏi vong là ai, hãy xưng tên đi, chớ đừng làm bà con mình sợ.
Nghe bác tám Bang nói vậy, vong hồn nọ cười lớn hơn rồi hỏi lại.
- Nghe tiếng tui, mà cô bác hổng nhớ là ai hả?
Thấy mọi người đều lắc đầu, vong nọ có vẻ tủi thân nên sụt sùi khóc, rồi nức nở nói.
- Tui là con năm Thinh, vợ bảy Tri nè.
Mọi người nghe vong nọ xưng tên đều tá hỏa, bởi không dè đó là vợ bảy Tri, người cùng xóm, đã bị giết chết hơn nửa năm về trước. Nghe đâu, người đàn bà này chết oan nên thành ma, thành quĩ hay hiện lên nhát người qua đường lúc đêm hôm. Vậy bửa nay, hai Hùng không hiểu vì lẽ gì mà về ngang qua nơi đó lúc tối tăm, nên có lẽ bị con ma này bắt hết hồn vía rồi. Bởi vậy, mà mọi người đã dùng nhiều cách để cứu tỉnh nhưng hai Hùng vẫn mê man, nghĩ vậy nên bác tám lên tiếng.
- Nếu quả thiệt vong là năm Thinh, thì mần ơn nghĩ tình chòm xóm, mà tha cho chú hai nó đi.
Nghe bác tám nói tới đó, vợ hai Hùng nảy giờ lo nắn bóp tay chồng, lật đật buông ra nhào lại chổ con nhỏ con gái đang bị ma nhập, mà chắp tay xá xá nói.
- Cô năm nó nghĩ tình chòm xóm, mà buông tha cho tía sắp nhỏ, nếu lở ảnh có gì đắc tội với cô. Rồi gia đình tui, cơm canh cúng tạ tội với cô. Chứ bắt ảnh đi như vầy, thì mẹ con tôi sống làm sao, mấy đứa nhỏ không có cha tội nghiệp lắm cô năm ơi
Con nhỏ bị ma nhập, đưa tay lắc lắc mấy cái rồi nói.
- Ý….ý! mọi người đừng hiểu lầm, tui đâu có làm hại gì anh hai, mà còn cứu ảnh nữa. Sao mấy người nghĩ vậy, tui với gia đình đâu có thù oán gì, hơn nữa anh chị hay giúp đỡ lúc tui còn sống, thì nay hổng lẽ lấy oán trả ơn sao.
Vong nọ nói một hơi như vậy, làm mọi người có vẻ yên tâm, nhưng thấy hai Hùng nằm im re, nên bác tám hỏi.
- Chú hai nằm im như chết, vậy biết tính sao.
- Được rồi, để tui thuật đầu đuôi câu chuyện cho bà con mình tường tân.
Chuyện là vầy. Do hồi đầu hôm này, năm Thinh nghe hai con quỉ già ở chòm mả đá, đằng sau đám ruộng của năm Bưng bàn với nhau, con quỉ cái nói.
- Khuya chút nữa có thằng nam đánh xe ngựa về ngang đây, mình ra nhát xong hớp hồn, rồi theo nó về nhà. Thấy ai đó hợp thì nhập vô, đòi gia đình nó cung cơm canh, bánh trái, giấy tiền. Chớ lâu quá rồi, mấy đứa con cháu bỏ quên, hổng thèm cúng kiến gì cho hết, khiến cho tui với ông vừa đói, vừa lạnh.
Nghe tụi nó nói vậy, nên vong hồn năm Thinh biết, người nam đó chính là anh hai Hùng, chứ không ai khác. Nghĩ tình chòm xóm ngày xưa, muốn giúp nên năm Thinh bèn ra lộ đón. Tính làm cho ngừng xe lại, rồi đuổi anh ta quay về chợ Long Kiểng ngủ qua đêm. Không dè, hai Hùng ngủ dử quá nên năm Thinh không nói dược gì. Anh ta cứ nhắm mắt dông xe chạy riết, làm hồn ma năm Thinh rượt theo mệt quá cở, mới chặn đầu xe được.
Tưởng đâu thấy người quen, hai Hùng sẽ cho xe ngừng lại, thì hồn ma năm Thinh nói cho hay. Nào dè, mới thấy bóng trắng của hồn ma năm Thinh, thì ảnh la làng bài hải, rồi nhắm mắt đánh ngựa chạy tới thiệt lẹ. Cùng lúc, đó hai con quỉ nọ từ trong gò mã bay ra đáp lên xe, ngồi đằng sau lưng vừa tính ra tay hớp hồn.
May mà hồn ma năm Thinh thấy vậy, liền dang tay chặn. Cố ý nhát con ngựa, khiến nó sợ quá mà vùng nhảy dựng đứng lên, làm chiếc xe trút về đằng sau đẩy hai Hùng rớt xuống đất. Nhờ cán roi thúc ngựa có buộc chùm chỉ ngủ sắc, lúc rớt xuống, quơ ngang trúng nhằm con quỉ cái già. Khiến nó không kịp biến hình, nên bị anh hai rớt đè lên mình làm nó cũng đau điếng, hết hồn. Hai con quỉ bất ngờ nên sợ hãi, cùng vọt về mả liền mà chưa hổng kịp bắt hồn anh hai.
Nghe tới đó, ai nấy thở phào nhẹ nhỏm, nhưng nhìn chồng vẫn thiêm thiếp mê man, chị hai liền lên tiếng hỏi.
- Xin hỏi cô năm, vì sao đến giờ này mà anh hai còn chưa tỉnh lại?
Vong nọ cất tiếng cười, mới nói tiếp.
- Ai dè hai Hùng nhát quá cở, mới có vậy, mà khi rớt xuống đất, hồn vía cha liền xuất ra khỏi xác vọt liền, làm tui rượt theo một hồi mới bắt được đủ ba hồn bảy vía của ảnh, đem về đây trả cho gia đình.
Vừa nói, nó vừa làm động tác đẫy mạnh về phía trước. Đằng kia hai Hùng ú…ớ mấy tiếng rồi mở mắt tỉnh lại. Con nhỏ ọe …ọe mây tiếng rồi đưa tay lên trán nói với mọi người.
- Thôi tui kiếu hết mấy cô bác nha.
Không đợi nó nói hết câu, bác tám lên tiếng.
- Khoan đã vợ thằng Tri.
Con nhỏ hai Lan, tuy hai mắt nhắm khít rịt nhưng nó nhướng nhướng mày lên hỏi.
- Chuyện gì vậy bác tám?
Bác tám Bang bước lại gần hơn, cất giọng
- Nay bác thay mặt gia đình cảm ơn vong con năm. Giờ muốn trả ơ, thì gia đình phải làm sao, mong vong chỉ dẫn.
Con nhỏ cất tiếng cười nhẹ, nghe coi bộ ấm áp hơn rồi nói.
- Ơn nghĩa gì bác tám, chòm xóm giúp nhau được chuyện gì hay chuyện đó. Ờ mà nếu, được gia đình nhờ thầy tụng kinh siêu độ, là mần ơn cho tui rồi, thôi tui xin kiếu hết mọi người.
Nói xong, con gái hai Hùng đưa tay lên trán rồi ngã ngửa ra sau. Mấy người đàn bà xốc vô thoa dầu, nắn bóp tay chân một hồi con nhỏ mới tỉnh. Nó ngơ ngác nhìn mọi người, đằng kia tía nó cũng vừa tỉnh lại, anh ta lồm cồm ngồi dậy, lơ láu nhìn mọi người giây lát sau, mới nhớ lại sự việc mình gặp ma trên đường về, bèn hỏi
- Khi nãy trên dường về, tui gặp mấy con ma thi nhau nhác ghê quá, à trong đó có chị năm Thinh nữa.
Bác tám Bang biết, đến giờ hai Hùng vẫn còn hiểu lầm ý tốt của năm Thinh, nên lên tiếng ngăn lại không cho anh nói tiếp. Rồi bác mới kể lại câu chuyện, vừa được vong năm thinh nhập về kể. Nghe xong mắt hai Hùng rưng rưng, vì người ta hiện lên giúp mình, mà không biết, lại còn có ý trách chị năm nữa. Thấy vậy nên anh nên cười buồn buồn nói.
-Tui cám ơn bác tám với bà con, đã tới cứu giúp gia đình. Không nhờ bà con chắc bữa nay tui bỏ mạng rồi.
Bác tám tằng hắng mấy tiếng rồi nói.
- Chòm xóm giúp bây là chuyện thường tình, nhưng vong con vợ thằng bảy Tri, giúp bây mới là chuyện đáng nói. Để trả ơn cho vong nó, thì theo tao bây nên nhờ chú ba Phú dẫn lên non, thỉnh thầy của chú về tụng kinh siêu độ cho vong nó cùng hai con quỉ già kia. Để họ về núi tu hành, khỏi ở đây quậy phá do đói khát. Bác nói vậy, để vợ chồng thằng hai mày liệu mà lo nha. Thôi đã khuya rồi, bà con mình về cho vợ chồng con cái nó nghỉ ngơi.
Nói tới đó, bác tám cùng mọi lục đục kéo nhau ra về, để lại vợ chồng con cái hai Hùng vừa mừng vừa sợ. Bà vợ nói với chồng mình
- Nãy anh ba Phú đi tìm anh cùng mọi người, chính anh ba cõng anh từ ngoài đó về tới nhà
Hai Hùng ngạc nhiên hỏi
- Ủa vậy anh ba đâu rồi, sao nãy giờ tui không thấy
Vợ hai Hùng cười
- Hồi nãy về tới đây, quần áo ảnh bị dính đầy xình đất do phải cõng ông, nên vội vã cáo từ ra về. Nhưng trước khi đi, anh ba có nhìn anh nói cấy câu khó hiểu
Hai hùng ngạc nhiên
- Anh ba nói gì mà khó hiểu?
- Cố nhân gặp lại cố nhân, khởi tâm hành thiện, ngày mai đáp đền. Nói xong mấy câu đó rồi anh ba đi về
Nghe xong mấy câu của chị vợ đọc, hai Hùng lẩm nhẩm đọc lại rồi vỗ tay cái bép
- Thôi tui hiểu ý anh ba Phú rồi
- Ông hiểu sao?
- Ý anh ba nói đại khái là, chúng ta gặp lại người quen cũ là chị năm Thinh, và chị này khởi tâm thiện giúp tui, nên sau này sẽ được đền đáp
- À, vậy sáng mai vợ chồng mình ghé nhà cô mười, nhờ anh ba giúp vong hồn thím năm Thinh và cả hai con quỉ già, về non về núi tu hành đi ông
Hai Hùng gật đầu tán thành.
Ba Phú sau khi về đến nhà mẹ, cũng không vô liền mà đứng trước cửa, hướng qua nhà hai Hùng nhắm mắt định thần, một hồi lâu sau anh mở mắt ra cười
- Dầu là người hay vong, chỉ cần lương thiện sẽ được đáp đền. Thím năm Thinh, hẹn ngày mai gặp
Nói xong ba Phú liền xoay người bước vô nhà

Hết

Tác giả : Lê Hoàng Nghĩa

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates