Ad Section

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2020

Yểm Bùa Xác Chết full

Truyện tâm linh có thật
Yểm Bùa Xác Chết 1!
Nguồn: Đào Thị Thảo

Buổi trưa giữa tháng 6 năm 1995 trời nắng như đổ lửa, bố em đang ngồi trên chõng phe phẩy chiếc quạt than vãn thì người nhà nhà bà Huyết qua báo tin ông Huyết chết!
Em chưa gặp ông Huyết bao giờ vì ông đi làm ăn xa rất hiếm khi về. Nghe đâu ông làm nghề đãi vàng ở tận gần biên giới Lào. Nhà ông giầu lắm, giầu đến đỗi mỗi lần khó khăn tiền bạc mẹ em qua mượn bà đều đưa cho, khi có mẹ em trả bà lại chẳng lấy. Cứ như vậy mấy lần về sau có khó khăn mẹ em cũng ngại qua nhà bà!
Em theo bố qua nhà bà nghe ngóng tình hình. Nhà bà chẳng giống như có đám tang, mắt ai cũng ráo hoảnh chẳng gào khóc như mọi đám tang khác mà em biết. Em thấy bà ngồi ở bậc thềm, bà thấy em còn nhờ em chạy qua nhà chú Tuấn con trai cả của bà đóng cái hàng rào vào kẻo mấy con ngan nó đi lạc mất. Vừa đóng cửa hàng rào thì em nghe tiếng xe tít còi ynh ỏi rồi tiếng gào khóc đầy đau đớn dồn dập ập đến. Họ đưa ông về trên chiến xe ô tô màu đen còn ông thì đã được để nằm sẵn vào trong cỗ quan tài màu đỏ. Xác của ông đã được khâm liệm rất cẩn thận, mặt trên của quan tài làm bằng kính có thể nhìn xuyên thấu vào trong.
Bà lao thật nhanh đến ôm ghì lấy cỗ quan tài đòi mở ra để được sờ mặt chồng mình lần cuối. Bà liên tục gào khóc vừa như kể nể vừa như trách cứ ông. Bà nhìn thẳng vào kính quan tài để nhìn chồng mình, thấy chồng mình cháy đen không còn thể nhận dạng được nữa bà ngất lịm đi. Ông chết rồi....! Chết cháy.
Truyện Yểm Bùa Xác Chết


5 cậu con trai của bà cùng 2 cô con dâu và 2 thằng cháu nội cũng chạy lại ôm ghì lấy cỗ quan tài mà khóc lóc thật thảm thương. Họ láo nháo đòi mở nắp quan tài để được khâm liệm lại cho ông, nhưng những người đưa ông về đây ngăn cản. Họ gồm 4 người tự giới thiệu là đồng nghiệp là lái xe rồi có cả thầy pháp sư nữa. "Thầy có mặt ở đây để dẫn dắt linh hồn của ông từ chỗ đãi vàng về đến nhà kẻo bị lạc giữa đường mà thành hồn ma vất vưởng". Họ giải thích với người nhà của bà Huyết về sự có mặt của ông thầy pháp sư như vậy. Ông thầy thấy người nhà nhà bà Huyết nằng nặc đòi mở nắp quan tài để kiểm tra thì ông nói "người chết chẳng ai lại đi khâm liệm 2 lần cả, làm như vậy gia đình lục đục con cháu bất hoà". Bà Huyết vẫn còn choáng váng nằm ở góc nhà nghe thầy nói vậy bà bật dậy cản mấy cậu con trai. "Thôi, mẹ thấy khâm liệm cũng cẩn thận rồi!". Nói đến đây bà lại gào lên mà khóc!
Sau khi ông chết, em chẳng dám qua nhà bà chơi như trước nữa. Em vẫn còn bị ám ảnh với khuân mặt cháy đen của ông nằm trong quan tài. Ông chết 2 tháng rồi!
Buổi chiều hôm ấy mây đen kéo đến ngùn ngụt rồi trút cơn mưa dữ dội đổ ầm xuống. Mẹ đội vội chiếc nón lá chạy ra sau nhà kiểm tra chuồng gà còn bố thì ra vườn trước buộc lại dàn bí. Vừa ngay lúc đó chú Tuấn con trai cả của bà Huyết ướt như chuột lột chạy qua nhà em. Nhìn thấy chú trong tình trạng như vậy chẳng cần đợi chú nói bố đã lao ngay lại chỗ chú như biết đã có chuyện gì chẳng lành..."Sao vậy Tuấn?". "Không biết mẹ em bị cái gì anh ạ! Cứ gào khóc nói thằng Toản với cả thằng Toại bị chết rồi!". (Toản và Toại là con trai thứ 3 thứ 4 của bà Huyết). "Thế 2 đứa nó đi đâu mà để bà ấy nói vậy?". "Chúng nó chở nhau lên Huyện làm chứng minh nhân dân cho thằng Toại. Mà không hiểu sao người em cứ nóng như có lửa đốt anh ạ! Hay có chuyện thật rồi:". Mẹ em tất tả chạy từ bên hông nhà chạy ra, nghe cuộc nói chuyện mẹ em gạt ngay :"Ối dào, mưa to gió lớn nên mọi người cứ nghĩ quá vậy thôi! Đường từ đây lên Huyện người ta rải gạch gần hết rồi đến tôi đi xe đạp còn phóng vù vù được nữa là 2 thằng thanh niên, chú đừng lo quá! Tạnh mưa chúng nó về ngay ấy mà:". Chú Tuấn nghe mẹ nói có vẻ gật gù đồng tình rồi đi về... Hôm ấy mưa giông nên nhà em ăn cơm muộn! Bố thì hò em đi tìm sẵn nến và bật lửa kẻo "mưa thế này thế nào cũng bị ngắt điện". Vừa nói dứt câu thì điện tắt, dưới ánh đèn dầu le lói bố châm điếu thuốc lào lên rồi rít một hơi thật dài. Ngồi tận hưởng tiếng mưa với những câu chuyện bâng quơ mà bố mẹ kể cho nhau nghe thì bà Tịch hàng xóm chạy sang :"Chú Tiến cô Hằng ơi! Thằng Toản, thằng Toại chết rồi!" Tiếng nói thất thanh hoà vào tiếng mưa nghe chua xót đến cay xè. Bố em cầm vội chiếc nón lá đội lên đầu nhưng bàn tay run rẩy ấy đội mãi k được bố để mặc vậy chạy lao vào cơn mưa. Mưa vẫn ầm ầm như trút cơn giận giữ xuống làng quê nghèo xơ xác này. Nhưng tiếng mưa cũng không thể nào làm dịu bớt tiếng gào thét đầy đau đớn trong màn đêm mù mịt vọng từ nhà bà Huyết qua. Chú Toản và chú Toại chết rồi! Chết vì tai nạn xe... Người ta kể lại rằng chiếc xe chở gạch quá tải bị mất thắng lao như điên rồi lật ngang nằm giữa đường. Máu từ trong gầm xe chảy lênh láng hoà vào dòng nước mưa đỏ đẫm cả một đoạn đường dài. Chú Toại ngồi sau bị thanh sắt nhọn trên thành xe đâm ngang qua đỉnh sọ. Khi người ta cẩu xe lên theo quán tính xác chú còn bị dính chặt treo lủng lẳng bên thân xe đầy sợ hãi. Xe đổ áp lực quá lớn làm văng bộ óc của chú Toản bắn ra đậu trên thân cột điện. Người ta chẳng phát hiện ra điều đó cho đến tận hôm sau một ông đi chăn bò nhìn thấy tất tả chạy đến nhà bà Huyết báo tin để người nhà lấy về. Cái chết không toàn thây ấy đã bị người đời lấy ra để răn đe đám thanh niên chơi bời lêu lổng!
2 chú chết ngày 22/08/1995! Hưởng dương 19 và 16 tuổi!
Trong đám tang đau đớn đến nghẹt thở ấy người ta chẳng thấy bà Huyết đâu... Bà chạy lên phần mộ chưa mọc cỏ của ông, dùng tay không để đào bới đến bật máu trên mười đầu ngón tay. Thấy bố bà chạy lại quỳ thụp dưới chân mà lạy lục:"Van chú, xin chú đào cốt ông nhà tôi lên nếu không nhà tôi tuyệt tự tuyệt tôn!". Tiếng van nài đầy hoảng hốt và đau đớn của bà làm ai đứng đó cũng cúi đầu như muốn chia sẻ nỗi đau này cùng bà. "Ông mới chết 2 tháng sao đào lên được!" Ai cũng nghĩ bà vì đau đớn quá mà làm như vậy ! Nhưng thiết nghĩ, nếu ngày đó làm theo lời bà thì sẽ chẳng còn cái chết nào nữa!...
Em sẽ viết tiếp vào phần sau ạ!
Em xin được trích dẫn phần gia phả nhà bà Huyết ở đây để những phần sau dễ hiểu hơn. Ông bà Huyết có 5 người con tất cả đều là trai lần lượt là Chú Tuấn, Tú, Toản, Toại và Tùng. Chú Tuấn là con rể của bà Tịch và là chồng của cô Hương. Hai cô chú lấy nhau đẻ ra được 2 thằng con trai sinh đôi tên Giang và Giảng!
Chú Tú mới lấy vợ được nửa năm. Cô tên Nhàn!
P/s: Đây là truyện có thật mà em đã chứng kiến về yểm bùa xác chết!!!


Truyện tâm linh có thật
Yểm bùa xác chết 2!
Tác giả: Đào Thị Thảo

Sau cái chết của chồng và 2 con, bà Huyết trở nên khác lạ hoàn toàn, bước đi của bà lúc nào cũng vội vã như sợ chẳng còn đủ thời gian để làm nổi việc gì nữa. Bà luôn cúi gằm mặt né tránh sự hỏi han an ủi của mọi người. Nó như cái vỏ bọc để che đậy đi sự yếu đuối trong bà. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu thanh niên nào bằng tuổi con bà đi ngang qua thì cũng đủ làm cái vỏ bọc ấy vỡ vụn ra rồi bà ngồi vạ bất cứ đâu đó mà khóc.
Đầu tháng 11 trời bắt đầu trở lạnh. Những cơn gió đầu mùa kéo đến làm cho cái xóm nghèo vốn xơ xác này lại càng xơ xác hơn. Chuyện đau buồn đã qua đi vài tháng nhưng nỗi đau vẫn chưa thể nào kịp nguôi!
Hôm ấy trời sao mà nhanh tối. Mới 6 giờ gà đã lên chuồng đi ngủ rồi. Mấy ngày nay bố theo chú Thạch qua làng bên làm phụ hồ. Giờ này lẽ ra bố phải có mặt ở nhà mà sao hôm nay mẹ đi ra đi vào cũng chưa thấy bố về . Sốt ruột quá mẹ nói em chạy qua nhà chú hỏi vợ chú coi chú đã về chưa. Muốn đến nhà chú Thạch thì buộc phải đi qua nhà bà Huyết...mà trong quãng thời gian này nhà bà Huyết là nỗi ám ảnh đối với tất cả đám con nít chúng em. Đi học hay đi nhà thờ chúng nó cũng xúm xít lại thêu dệt ra đủ thứ ma quỷ để hù doạ nhau. Mà theo như lý luận của chúng nó thì nhà em gần nhà bà Huyết nhất nên dễ bị ma theo nhất.
Em ra đến đầu ngõ ráng đứng lại đó vài phút để câu thời gian mong sao bố về ngay lúc này. Nhưng càng đứng trời càng tối mà bố thì chẳng thấy về. Em lấy hết can đảm chạy thật nhanh qua cái ao nhà bà Huyết thì vừa lúc đó em nghe tiếng gọi. "Thảo!!!" Theo quán tính em đứng khựng lại làm một chiếc dép bị văng ra khỏi chân rồi rơi xuống ao. Mắt em căng ra cố tìm kiếm vị trí chiếc dép. Em bấu tay nắm vào bụi cỏ ven đường làm điểm tựa mà đu mình xuống ao để vớt chiếc dép lên. Vừa lúc đó ngay cạnh tay em một chiếc đầu người trôi lững lờ trên mặt nước. Ánh mắt sáng quắc như có điện nhìn thẳng vào em. Quá sỡ hãi em gào lên khóc thì vừa lúc bố về. "Lạnh thế này sao đứng đây khóc?". Quá hoảng sợ mà lúc đó bố có hỏi gì em cũng không trả lời được. Tay em chỉ xuống ao rồi lại gào lên khóc. Bố cầm đèn pin có sẵn trên xe rọi xuống ao tìm kiếm. Nhìn thấy chiếc dép bố nhầm hiểu lý do vì sao em khóc, bố an ủi. "Để bố vớt lên cho, có gì đâu mà khóc, nín đi!" Vừa nói dứt câu bố nhảy bổ xuống ao rồi hét lên. "Đi gọi chú Tuấn. Dưới ao có người chết đuối!".
Người dưới ao đó là bà Huyết! Bà được bố vớt lên ngồi ôm gối run bần bật mà gào khóc! Cô Nhàn con dâu lấy chai dầu gió xức tay chân cho bà mà hoảng hốt "Mẹ thấy trong người sao rồi mẹ?" Thấy cô con dâu bà vội cầm lấy tay mà hét lên "Ối dồi ôi con ơi, con sắp chết rồi!" Nghe mẹ ăn nói hồ đồ như vậy chú Tú chạy lại cự cãi :"Mẹ nói gì vậy? Vợ con còn đứng sờ sờ ra đây mà mẹ nói vợ con chết là thế nào?". "Tại sao chúng mày không tin tao? Nếu chúng mày tin tao thì thằng Toản thằng Toại không chết!"... Nói đến đây bà lại gào lên mà khóc!
Sáng hôm ấy trời trong vắt, chú Tú chở cô Nhàn lên bệnh viện xã về mặt có điều gì đó mới lạ. Nhà bà Huyết lâu lắm rồi chẳng có tin gì tốt lành. Hôm nay chú Tú qua báo tin cô Nhàn mang thai được hơn 3 tháng! Là bé Trai. Cô chú báo tin người ta mừng cho cô chú một thì người ta mừng cho bà Huyết mười. Mong rằng tin vui này sẽ làm bà vơi bớt đi bao nỗi buồn phiền mà bà đang phải gồng gánh. Nhưng trái ngược với tấy cả! Khi nghe tin cho cô con dâu có bầu bà lại gào lên rấm rức "Mẹ tưởng rằng còn thời gian con ơi, hết thời gian rồi! Tránh xa trâu bò, tránh xa trâu bò"... Nói được đến đây bà ngất lịm đi!
Cuối tháng 11 bà Huyết công khai bỏ ra 2 triệu thuê mấy thanh niên không sợ trời không sợ đất về phần mộ nhà ông Huyết để cải táng ông lên! Khi nhát xẻng đầu tiên cắm xuống giữa mộ của ông thì người cầm xẻng đột nhiên xùi bọt mép rồi lăn đùng ra đất khiến những người đi cùng vứt hết cuốc xẻng mà chạy giữ thân. Bà đành đau đớn bỏ cuộc!
Sáng sớm tinh mơ ngày 28 tháng 11 trời lạnh thấu xương bố đã gọi anh em bọn em dậy cho quen giấc! Đang mắt nhắm mắt mở thì vợ chú Thạch thảng thốt chạy qua báo tin cô Nhàn chết! Cả nhà em nghe tin tai ai cũng ù đi vì đau xót. Cô Nhàn đi lễ ở nhà thờ lúc sáng sớm, trên đường về cô bị con trâu điên húc chết! Người ta nói con trâu lồng lên dữ dội rồi cứ nhằm vào bụng của cô mà húc, nó húc cho đến khi đứa bé trong bụng cô lòi ra ngoài nó mới chịu dừng lại!
Cô chết hưởng dương 23 tuổi! Không nhắm mắt!!!!!
Truyện chưa hết!


Yểm bùa xác chết 3!

Nhà bà Huyết không theo đạo Thiên Chúa nhưng cô Nhàn thì lại là đạo gốc. Khi mới về làm dâu cô xin mẹ chồng cho làm bàn thờ Thiên Chúa riêng trong phòng của vợ chồng mình và được bà Huyết đồng ý. Vậy nên sau khi cô chết những người theo đạo Thiên Chúa cứ tối 7h là họp mặt nhau tại nhà bà Huyết để đọc kinh cho linh hồn của cô được về an nghỉ nơi Chúa! Mùa đông đầu năm 1996 lạnh đến tê tái! Đêm nào em cũng theo bố mẹ qua nhà bà Huyết đọc kinh cho linh hồn cô và linh hồn thai nhi! Cô chết cũng gần được 3 tháng nên những người đến đọc kinh cho cô không còn được đông như những ngày đầu. Tối đó sau khi đọc kinh mọi người đã về hết chỉ còn lại gia đình em, anh em tụi em nán lại đợi bố uống hết cốc nước chè còn mẹ gấp chiếu dọn dẹp lại nhà bà Huyết một chút.
Cái chết của cô Nhàn như minh chứng cho những lời bà Huyết nói hoàn toàn là sự thật. Bà Huyết nghe chú Tuấn hỏi lại mọi chuyện mới đấm thùm thụp vào người con mà than khóc "Sao lúc mẹ nói không tin mẹ? Để giờ chết cả rồi mới tin hả con?". Bà kể lại rằng trước khi chú Toản và Toại chết bà liên tục nằm mơ thấy cảnh 2 chú chết bị xe đè như thế nào, bà nằm mơ như thế liên tục, nhưng bản thân bà nghĩ rằng do đau đớn vì cái chết của chồng quá mà tạo nên những giấc mơ như vậy nên bà không nói cho ai. Cho đến chiều hôm hai chú chết bà cũng nằm mơ như vậy, nhưng cuối giấc mơ ông Huyết xuất hiện ông hét vào mặt bà thật lớn "Dậy, đi cứu con hết thời gian rồi!". Nói đến đây bà đấm ngực thùm thụp mà khóc. "Rồi đến cái Nhàn cũng vậy, mẹ đang ra ao rửa chân thì chẳng biết ai đó với tay lôi mẹ xuống ao nhưng lại để mẹ nhìn thấy cái chết của con Nhàn, nó chết thảm! Mẹ thấy mẹ con nó chết thảm lắm.". Bố em tay vân vê cọng cỏ ngồi nghe bà Huyết kể thì buột miệng hỏi "Vậy sao bác lại cứ đòi cải cốt bác trai lên là sao bác?" Nghe xong câu hỏi bà chẳng còn bình tĩnh nổi nữa, bà đứng dậy đi thẳng vào bàn thờ thắp nén nhang cho chồng cho các con rồi bà đi ra thở một hơi dài lấy bình tĩnh rồi nói :"Bác trai báo mộng nói bác bằng giá nào cũng cải mộ bác lên càng sớm càng tốt!"...
Nghe hết câu chuyện bà kể thì gia đình em dắt nhau đi về. Đầu ngõ nhà Huyết có một bụi tre rất to, cây nào cây nấy đều thẳng tắp cao vút lên tận trời. Mùa hè những năm trước đó anh em tụi em hay ra bụi tre đó ngồi chơi. Vừa đi đến bụi tre thì một cành tre xà xuống ngang mặt gia đình em. Bố em vội ôm lấy em và con Ngân mà hét mọi người chạy ngược vào trong. Anh trai em vì sợ quá đứng chết chân tại chỗ miệng ú ớ không gào lên được. Mẹ em chạy đến sân nhà bà Huyết nhưng không thấy con trai đâu mẹ chạy ngược ra đầu ngõ kéo tay anh trai em chạy. Trên đầu ngọn tre có một người đàn bà mặc quần áo màu trắng mắt sáng như được gắn vào hai quả đèn nhót màu xanh rực. Khi nhìn thấy ánh mắt ấy em nhớ ngay lại sự việc cách đây cũng chỉ vài tháng thôi tại ao nhà bà Huyết. Chiếc đầu người trôi lững lờ trên mặt nước ánh mắt sáng quắc nhìn em cũng giống hệt ánh mắt của người đàn bà đang ngồi đu đưa trên đầu ngọn tre kia. Tóc để xoã che gần hết khuân mặt. Người đàn bà đó phá lên cười một giọng điệu rất ma mị và tinh quái rồi nhảy tọt xuống ao. Cành tre như mất đi trọng lực bay vút lại vị trí vốn có của nó rồi đập mạnh vào thân những cây tre khác nghe "phạch" 1 cái thật mạnh khiến ai đứng ở tận trong sân nhà bà Huyết cũng đều giật mình hoàng mang lo sợ. Vừa lúc đó thì giọng bà Huyết vang lên ở giữa ao..."Tú ơi là con ơi!"... Bố em nghe thấy tiếng bà thì chẳng mảy may suy nghĩ nhảy phóc xuống ao mà đỡ bà lên. Trời lạnh như cắt da thịt. Đứng trên bờ mà hai hàm răng còn lập cập đập vào nhau chứ nói gì đến nhảy xuống ao trong thời tiết như vậy. Khi vớt bà lên em cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào mặt bà tìm lại ánh mắt gây ám ảnh trước đó của bà. Nhưng không, bà vẫn vậy, ánh mắt vẫn hiền từ nhưng mang đầy nỗi u uất và hoảng sợ. Bà Huyết ướt sũng, sau khi được bố vớt lên bờ thì run cầm cập nhưng chẳng mảy may nghĩ đến bản thân mà lại gào lên "Con ơi, Tú ơi! Tú ơi là Tú ơi!"
Nói về chú Tú, từ ngày vợ con chết chú như cái xác không hồn. Dùng từ ngữ nào để diễn tả hết được nỗi đau của chú đây? Khi nghe tin vợ gặp nạn mà chết chú chạy đến ôm xác vợ con chẳng cho ai đụng vào. Chú cứ ngồi ôm vợ con vào lòng mà gào khóc đến nỗi phải nhờ chính quyền đến khống chế chú để lấy xác vợ con chú ra mà tắm rửa. Chú đã 5 lần bảy lượt tự tử nhưng đều bất thành. Giờ lại nghe bà Huyết gọi chú như vậy thì bản thân chú tự biết sắp đến lượt cái chết của mình. Nghĩ thế chú đi thẳng ra góc bếp cầm xẻng và cuốc một mạch đi lên đồng mả nhắm thẳng mộ ông Huyết mà đi. Đến mộ ông chú đâm nhát xẻng đầu tiên rồi hùng hục đào bới. Chú Tuấn rồi cả bố em chạy theo nhưng chẳng hiểu lúc đó chú Tú lấy sức mạnh ở đâu mà loáng cái chú đã biến mất khỏi tầm nhìn của bố và chú. Bà Huyết biết chú Tú đi đâu, nhưng bà không cản chú, trong ánh mắt của bà loé lên một tia hy vọng mong manh rằng mộ của ông Huyết sẽ được đào lên. Nhưng rồi bà chợt nhớ đến cảnh đám thanh niên bà thuê mướn trước kia mới đâm nhát cuốc đầu tiên đã bị lăn đùng ra đất. Nghĩ đến đó bà để mặc cho bản thân còn ướt đẫm run cầm cập bà vẫn dò từng bước nhắm thẳng đồng mả mà đi. Chứng kiến một loạt những hình ảnh kinh dị đó cả 3 anh em em đồng loạt khóc nức nở, mẹ em đứng chơ vơ ở đó cũng hoảng hốt mà quát lên "Có im hết đi không!" Nói rồi mẹ bế con Ngân rồi cầm tay anh em chạy. Bà Huyết đang chậm rãi run rẩy lê đi từng bước ngay trước mặt, mẹ chạy lại cởi tấm áo ngoài mỏng manh khoác lên người bà rồi dẫn 3 anh em em về nhà.
Đêm đó cả nhà em không ngủ, anh em bọn em thức cùng mẹ để chờ tin bố. Quá nửa đêm bố mới về, mặt bố hoảng hốt nói với mẹ :"Đại Hoạ rồi!"
Sau đêm đó chú Tú ốm liệt giường rồi chưa 10 ngày sau chú chết! Bố kể lại rằng chú Tú chết thanh thản lắm. Trước khi chết chú còn nhoẻn miệng nở một nụ cười rồi mới ra đi. Cho đến tận bây giờ em cũng chưa thể nào hiểu được nụ cười đó là vì cái gì...vì rằng chú sắp được gặp vợ con hay vì chú đã bật được nắp quan tài của ông Huyết?


Truyện tâm linh có thật
Yểm bùa xác chết 5!
Tác giả: Đào Thị Thảo

"Yểm bùa" chỉ có trong truyền thuyết hay chỉ có trong những câu chuyện người ta bịa ra để hù doạ nhau thế thôi. Ở cái làng quê thời ấy có nổi mấy người bước chân ra khỏi lũy tre làng để đi nơi khác lập nghiệp đâu. Cho nên chuyện phần mộ củ ông Huyết bị yểm bùa gây náo loạn cả một cái huyện nghèo này. Người ta tụm 5 tụm 7 thêu đệt lên đủ thứ nào là ma quỷ ăn thịt người hay như xác ông Huyết nửa đêm trăng tròn sẽ dậy đi quanh khi vực bắt cóc con nít ăn thịt. Những lời đồn đại ác ý ấy khiến cho bà Huyết đau lòng đến điên dại. Ngay như đám tang Giang Giảng cũng vậy, người ta kéo đến thật đông, chẳng phải để chia sẽ nỗi đau buồn với gia quyến mà người ta đến để cho thoả cái trí tò mò của bản thân họ mà thôi.
Từ Hà Nội về nhìn thấy xác 2 con thâm tím nằm song song nhau trên chiếc giường đặt giữa nhà, cô chú Tuấn mới tin đây là sự thật. Cô chú lăn đùng ra gào khóc. Bà Tịch đứng ở góc bếp tay đấm thùm thụp vào bên ngực trái mà khóc than bằng cái giọng thều thào yếu ớt "Để tôi chết thay cháu tôi, sao lại để cháu tôi chết thế này...". Bà Huyết ngồi bần thần giữa sân, bà không khóc nổi nữa. Ánh mắt bà vô hồn!
Đắp lên mộ của 2 con miếng đất cuối cùng chú Tuấn đi thẳng về nhà gấp 2 bộ quần áo ra bến phà lên huyện để bắt xe đi Điện Biên!
***
Điện Biên những năm 1980~1990 nghèo nhưng đẹp lắm. Phong cảnh thì đầy thơ mộng và trữ tình...
Cô là một cô gái đẹp, người dân tộc Khơ Mú mới vừa tròn đôi mươi. Nét đẹp của cô đằm thắm dịu dàng đầy thơ ngây, biết bao chàng trai trong bản để ý nhưng cô đều khước từ. Cô đã thầm yêu trộm nhớ một người. Đó là ông! Người đàn ông đã ngoài 50 nhưng rất phong độ và giầu có. Ông ở ngay cạnh nhà cô từ hồi cô còn bé tí cho đến tận giờ. Chứng kiến biết bao bà, bao chị đến nhà ông khóc lóc vạ vật ngỏ ý xin được hầu hạ ông, đều bị ông chừng mực từ chối. Có lẽ vì thế mà cô đem lòng ngưỡng mộ ông từ hồi nào cũng không hay biết. Chỉ biết rằng mỗi buổi chiều ông đi đãi vàng trên núi về cô đều đứng trước thềm nhà nhìn trộm ông đầy e ấp. Cha cô là người hiểu rõ con gái, ông phản đối tình ý của con...
Về phía mình, trong một lần vô tình chạm mặt cô gái, ông đã bị đứng hình đôi ba giây. Ông không ngờ rằng cô gái nhỏ hàng xóm nay lại xinh đẹp đến nhường đó. Cái nét đẹp nhí nhảnh dịu dàng của cái tuổi đôi mươi ấy khiến ông muốn mình được trẻ lại. Ông thấy rạo rực!
Một buổi chiều mưa nơi núi đồi đầy thơ mộng, họ vô tình bắt gặp ánh mắt nhau nhưng họ không để lỡ nhau nữa...họ lao vào nhau như hai con thiêu thân với cái thứ tình yêu vừa dại dột vừa bất chấp ấy! Cô gái nhỏ cãi cha chuyển hẳn qua bên nhà ông sống chung như vợ chồng!
Một buổi chiều nọ ông nhận được thư ở quê biên đến, báo tin thằng con thứ lấy vợ! Hết mùa mưa ông để cô lại rồi khăn gói về quê với lời hứa sẽ sớm quay lại. Rồi vài ngày sau ông quay lại thật! Cô vui mừng khôn xiết khi được gặp lại ông. Tình yêu của cô dành cho ông vẫn vậy! Nhưng ông thì không, ông như biến thành người khác. Ông giữ chừng mực và khoảng cách với cô khiến cô cảm thấy mình bị tổn thương vô cùng. Trong đau đớn cô thông báo mình có thai! Cái tin cô có thai đã khiến ông lộ rõ bản chất...
Điện Biên những năm ấy còn vô cùng lạc hậu, chẳng được đón nhận nhiều thông tin như những người dưới Kinh. Ở đây họ chỉ biết rằng cứ có thai là phải đẻ. Ông là người dưới Kinh và ông đang cố nhồi nhét vào đầu cô hai từ "phá thai"...ông nịnh nọt cô, dụ dỗ cô rồi thậm chí cả đe doạ và ép buộc cô.
Cái thai càng lớn nỗi lo trong ông càng nhiều. Ông không muốn đứa trẻ được sinh ra.
Đợt ấy Điện Biên mưa nhiều, mưa rả rích từ ngày này sang ngày khác. Chiều ấy trời cũng mưa, cô gái như cảm nhận được điều gì đó sắp xảy đến với mình. Cô ôm chiếc bụng bầu gần tới ngày sinh chạy về nhà, đã rất lâu rồi cô không nói chuyện với cha. Cô nói với cha mình rằng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cô cũng yêu người đàn ông đó. Cô nguyện được ở bên ông muôn đời muôn kiếp. Cô nói với cha mình rằng nếu cô có chết như thế nào đi chăng nữa cũng mong ông giúp hoàn thành ước nguyện! Nói chuyện xong với cha, cô về lại bên nhà thì trời đã hẩm tối. Mưa ngấm vào đất khiến đường đi trơn trườn trượt. 10 đầu ngón chân của cô bấu ghì vào mặt đất mà đi. Cô vỡ ối, cô nằm ra đường đất nhão nhẹt gào lên đau đớn nhưng tiếng mưa đã át đi giọng hét của cô. Tay cô ôm gì lấy gốc cây ven đường rồi cô rặn...Cái bản năng làm mẹ trỗi dậy, cô biết đứa bé sắp ra rồi. Vừa lúc đó có người xuất hiện, người này mặc áo mưa nên cô chẳng nhận ra là ai... Đứa bé đã ra được đến một nửa thì người đó dơ nhát dao sáng loáng trong màn đêm chặt ngang người đứa bé, đứa bé bị đứt ra làm đôi khi chưa kịp cất tiếng khóc chào đời. Người đó bỏ mặc cho cô nằm quằn quại trong mưa giông rồi lạnh lùng bước đi.
Sáng hôm sau người ta thấy cô nằm trong vũng máu, đã chết. Đứa trẻ một nửa còn nằm trong bụng cô, một nửa bị đứt lìa nằm cách đó vài mét.
Biết con gái bị chết oan, trong ánh mắt người cha loé lên 2 chữ "trả thù!"
Ngay sau đêm cô gái chết ngôi nhà của người đàn ông ấy bị bốc cháy. Người ta không hiểu tại sao ông lại có thể ngủ say đến mức cái chết cận kề mà không hề hay biết? Ông chết! Chết cháy....
Chú Tuấn đi tìm hiểu về cái chết của ông Huyết và nghe người ta kể lại như vậy. Chú dò dẫm tìm đường lên trên bản, bản làng ấy nằm ngay dưới chân núi. Chú hỏi người ta về ngôi nhà bị cháy, ngay sát ngôi nhà chú nhìn thấy một người đàn ông rất quen...rồi chú như sực nhận ra người đàn ông đó chính là ông thầy pháp sư!!!! Thấy chú ông nói một câu...
"CON TAU CHẾT, NÓ PHẢI CHẾT.
CHÁU TAU CHẾT, CON CHÁU NÓ PHẢI CHẾT!"

Yểm bùa xác chết 6!

Ngày chú Tuấn về thì bố em đang ốm liệt giường. Có người trong làng nói nhìn thấy chú đi thẳng lên nghĩa địa rồi hùng hục đào bới cái gì đó ở gần gốc cây gạo. Đó là nơi mà chú đã chôn chiếc lọ xuống.
Vài đêm sau, con Sực nhà em cứ sủa đổng lên mãi, bố em thêu thào quát "Sực! Im ngay". Càng quát con Sực càng được thể nó sửa càng to và dài hơi hơn. Em nằm trên giường mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Em biết con Sực nhà em, hôm nay tiếng sửa của nó lạ hơn mọi ngày. Bỗng bên hông nhà, bà Huyết rú lên một tiếng rất dài rồi im bặt. Cả nhà em im lặng chờ đợi, đến cả con Sực cũng im ru. Bố em muốn gượng dậy nhưng không tài nào nhấc người lên được, còn mẹ từ ngày bố đổ bệnh thì quay qua đổ tội lên đầu nhà bà Huyết. Mẹ nghĩ rằng cái lý do duy nhất khiến bố nằm liệt trên giường ấy là vì nhà em đã xía quá nhiều vào chuyện của nhà bà khiến bố bị lây bùa lây ngải. Cho nên dù nằm ngay cạnh em, nghe tiếng hét cùng với em nhưng mẹ lại lơ đi như chẳng nghe thấy gì.
Sáng hôm sau người ra kẻ vào nhà bà Huyết đông lắm, bố nói em chạy qua nhà bà coi có chuyện gì... Chú Tùng con trai út của bà Huyết đêm qua bị điện giật đã được đưa đi bệnh viện cấp cứu!
Trưa hôm ấy em đang giặt khăn rửa mặt cho bố thì chú Tuấn qua. Thấy chú, mẹ ra điều không bằng lòng nên đứng dậy bỏ đi. Chú đi thẳng lại đầu giường chỗ bố nằm, ngồi thụp xuống mà khóc. "Em sợ lắm anh ạ!" Rồi chậm rãi chú kể lại toàn bộ sự việc chuyến đi Điện Biên!
Nghe tin chú lên trên mạn trên này tìm hiểu về cái chết của ông Huyết, thì đồng nghiệp của ông ai cũng sợ bị vạ lây mà lảng tránh. Chỉ có ông Hải là người ra tiếp chuyện với chú. Ông cũng chính là một trong những người đã đưa ông Huyết về quê trên con xe tang cách đây hơn một năm. Chú kể cho ông nghe về đại hoạ mà gia đình mình gặp phải. Ông chẳng tỏ vẻ bất ngờ về những gì chú kể. Sau hơn một năm ông Huyết chết, trên buôn làng này người ta cũng đồn đại về kết cục của gia đình ông không ít.
Đã biết bao lần những người đồng nghiệp của ông Huyết to nhỏ với nhau về bố của cô gái đang sống chung như vợ chồng với ông là một thầy pháp sư có thể hô mưa gọi gió và thậm chí ngồi ở nhà cũng có thể điều khiển âm binh giết được bất cứ ai mà ông ấy muốn! Nhưng ông Huyết vốn dĩ là một người không tin vào ma quỷ, ông từng nói "tao đã sống ở cái vùng đất này ngót nghét 15 năm... 15 năm, vùng đất tao sống này chỉ vì cái nghèo mà tranh giành đâm chém nhau chứ chưa thấy một ông thầy pháp sư nào như người ta nói". Về sau nghe đồng nghiệp xì xào với nhau những câu chuyện mang tính chất hư cấu như vậy ông cũng chỉ cười xoà cho qua chuyện!
Ngày ông Huyết chết, có người trong bản quả quyết rằng đã nhìn thấy ông thầy pháp sư treo ngược xác cô con gái cùng đứa cháu ngoại ở giữa vườn vào lúc 3 giờ sáng, rồi đốt nhang khói mù mịt mà hô to lên rằng "Giết! Giết! Giết!". Sau 3 lần hô to lên như thế thì nhà ông Huyết bùng cháy! Người ta phỏng đoán rằng đó là cái cách mà ông thầy pháp sư đã tìm ra kẻ ra tay độc ác với con gái của mình.
Chú Tuấn tìm đến ngôi nhà mà ông Huyết chết thì chạm mặt ông thầy pháp sư! Sau câu nói của ông pháp sư thì chú lao thẳng lại phía ông, túm lấy cổ áo nhấc bổng ông lên mà hét lớn "Sao mày giết con tao?" ... Như chỉ chờ có thế ông thầy pháp sư phá lên cười. "Mày không còn thời gian đâu! Kmạ tau sẽ cho mày chết!"
Được ông Hải hướng dẫn, chú tìm đến một ông thầy khác. Sau khi nghe chú Tuấn nhắc đến ông thầy pháp sư tên Kmạ thì ông thầy này lắc đầu lia lịa mà nói rằng bùa ông Kmạ đã yểm thì không một ai gỡ được. Ông thầy này còn nói rằng "Cả cái Điện Biên này, à không! Cả cái Việt Nam này chỉ có duy nhất ông Kmạ đến thời điểm này luyện thành công Thiên Linh Cái". Ông nói rồi đưa tay lên bấm cho chú một quẻ " Về đi, về thích ăn gì thì ăn, thích làm gì thì làm đi!".
......
Còn về phần bà Huyết, sau khi nghe chú Tuấn kể về ông Huyết và cô gái kia thì bà đâm ra hoảng sợ. Giờ thì bà đã hiểu tại sao gia đình mình lại gặp đại hoạ như vậy. Và cũng đến tận bây giờ, bà mới hiểu rõ tại sao cô gái ấy lại bắt bà phải tận mắt nhìn thấy trước cái chết của các con. Như chính cô gái đó đã phải tận mắt nhìn thấy cái chết của con mình. Trong đầu bà lúc này có cả tỉ câu hỏi mà chưa có lời giải đáp. Người ta thấy cứ vài ba ngày bà lại lên mộ cô gái đó một lần, chẳng ai biết bà lên đó làm gì. Có người nói rằng nhìn thấy bà lên đó gào khóc vừa trách móc vừa xin lỗi nhưng có người lại nói rằng nhìn thấy bà lên đó gục đầu xuống 2 gối chẳng nói năng câu gì.
***
Năm 1990 điện về đến xã, người dân hồ hởi lắm, điện được kéo về đến nhà nào là nhà đó mở tiệc ăn mừng. Bên hợp tác xã họ xuống đo đạc rồi đặt cái cột điện ngay ở đầu ngõ nhà bà cách bụi tre tầm nửa mét. Từ ngày nhà ông Huyết xảy ra bao biến cố thì chú Tùng ngủ với mẹ, chú chỉ mới 15 tuổi. Đêm đó đang ngủ chú nghe có tiếng gọi "Tùng ơi!"... Trong cơn mơ màng chú quay sang nhìn bà Huyết thì không thấy bà đâu. Chú nghĩ rằng người gọi chú là bà... Rồi như bản năng chú bật dậy đẩy cửa tìm bà Huyết, dưới ánh trăng sáng tỏ của ngày rằm chú phóng mắt nhìn ra ngõ thì thấy bà Huyết đang đứng dưới gốc bụi tre. Chú vừa chạy lại vừa gọi mẹ, chạy đến nửa ngõ thì không thấy bà Huyết đâu nữa."Tùng ơi!" Lại vang lên. Theo tiếng gọi chú ngửa mặt lên trời,bà Huyết đang đứng ở trên đầu ngọn tre. Lúc đó thì chú đã tỉnh hẳn, thấy bà Huyết trên đó chú biết ngay rằng con ma nữ có đôi mắt sáng rực đã đưa bà lên đó. Chẳng nghĩ thêm được gì nữa, chú chạy lại cột điện ôm mà chèo. Bà Huyết đang ở nhà xí, nghe tiếng con trai gọi mẹ thì bà chạy ra. Vừa lúc đó trên ngọn cột điện, lửa bùng cháy! Chú Tùng rụng xuống!
Bà rú lên!!!!!
Ngày chú Tùng tỉnh dậy trong bệnh viện, biết mình đã bị cưa người từ nửa mông xuống chú gào khóc thảm thiết rồi lịm đi. Trong cơn mê man chú thều thào nói "giết con ma nữ đi!".
Ngày bố em khoẻ lại đã dẫn anh em tụi em qua thăm chú thì được chú kể lại về cái đêm định mệnh ấy như vậy. Trên đường từ nhà bà Huyết về bố nói với mẹ ""Chú Tuấn kể cho tôi nghe việc ông Huyết chặt đứa bé đứt lìa làm 2! Giờ người ta chặt lại chú Tùng y như vậy!..."

Yểm bùa xác chết 7!
7+8 ( kết )
Tác giả: Đào Thị Thảo
Sau vụ tai nạn của chú Tùng, chú Tuấn ôm cái lọ lên đường tìm thầy gỡ yểm! Như sợ rằng đây có thể là lần cuối cùng nhìn thấy người thân và quê hương. Chú dành hẳn ra một ngày để đi chào họ hàng, bà con hàng xóm láng giềng, rồi lên mộ của người nhà mà khấn vái. Chú đi bộ khắp mọi lẻo đường rồi ghi nhớ lại trong đầu của mình. Để nếu như có lỡ chết ở đâu đó chú còn biết đường về nhà...
Ngày chú đi, bà Huyết lẽo đẽo chạy theo nắm chặt tay chú bịn rịn nửa muốn con đi nửa không. Cô Hương giận dỗi với quyết định của chồng, cô không thèm chạy ra tiễn chú nhưng đứng thập thò ở cửa mà ngóng bóng chú bước mỗi lúc một xa. Khi bóng chú khuất rồi cô ngồi thụp xuống nước mắt lã chã.
Bố em là người chở chú ra huyện bắt xe. Bố hỏi chú "Đi đâu?". Chú lắc đầu nói "Chưa Biết!"
7 tháng đã trôi qua không một tin tức. Cô Hương đau đớn lập bàn thờ cho chồng! Ngày cô lập bàn thờ, nhà em ai cũng qua khuyên cô bình tĩnh. Đã rất lâu rồi em không qua nhà cô, căn nhà thiếu tiếng người mà trở lên lạnh ngắt. Đã thế bàn thờ của chú và thằng Giang thằng Giảng nằm ở giữa nhà. Cái bóng đèn nhót màu đỏ rực rọi thẳng vào khung hình thờ làm tăng thêm vẻ rùng rợn u ám hơn cho căn nhà.
Một thời gian sau, đúng vào độ mùa lúa chín thì chú về. Khỏi phải nói là cô Hương bà bà Huyết vui mừng cỡ nào. Chú dẫn theo một người, giới thiệu là ông Sáu Gan. Ông Sáu này có vẻ là một người khá phô trương, bộ quần áo ông mặc chỉ cần nhìn cũng đủ biết ông là người làm việc về cõi âm. Quê của ông ở mãi tận cuối cùng bản đồ Việt Nam_Cà Mau!
Chú kể rằng ông Sáu Gan này là thầy giỏi nhất trong tất cả các thầy mà chú đã gặp trong gần 1 năm qua. Khi ông Sáu nhìn thấy những đồ vật chú để trong lọ thì ông khẳng định rằng nhà chú bị trấn yểm "Tuyệt tự tuyệt tôn".(Tức là dòng họ sẽ không có người nỗi dõi). Ông Sáu còn nói rằng trong giới bùa ngải, khi đã tu luyện và trấn yểm vào vật nào, người nào, nhà nào thì người thầy trấn yểm phải rất cao tay. Bởi nếu không cao tay mà để ai đó phá được yểm thì ông thầy đó sẽ bị yểm ngược lại. Ông cầm các đồ vật trong cái lọ lên và nói rằng, những đồ vật này đều là vật đã bị yểm nhưng không phải là mấu chốt trong việc phá yểm. Muốn phá được yểm phải dẫn ông đi cùng. Bởi khả năng cao người ta đã trấn yểm tới long mạch vùng đất nhà chú.
Mới về tới đầu ngõ nhà bà Huyết, nhìn thấy bụi tre ông Sáu cười phá lên mà nói thẳng vào trong bụi tre rằng "Bụi tre này bị yểm để con ma nữ lộng hành!". Rồi ông cứ thế đi khắp ngóc này ngách kia kiểm tra tình hình. Người dân thấy sự lạ bu đến nhà bà Huyết ngày một đông.
Đợi đúng 12h trưa, theo như lời ông Sáu thì đó là giờ đứng bóng, giờ ma quỷ dễ xuất dễ nhập nhất. Ông nói chú Tuấn khiêng cái bàn ra gần bụi tre rồi để sừng trâu, sợ dây thừng và 8 chuỗi cước lên trên mặt bàn. Còn bà Huyết có nhiệm vụ đi quanh mảnh đất của bà mà cắm thật nhiều nhang xuống. Sau khi xong xuôi ông đứng quay mặt vào cái bàn mà đọc chú rất lâu. Đọc xong chú ông lấy tay với lấy 8 sợi dây cước mà gồng mình tháo từng đồng xu ra. Những sợi cước mỏng manh như có vật gì vô hình cứ quằn mình giật lại ngăn cản ông Sáu. Ông Sáu đấu tranh, miệng vừa đọc chú tay vừa ra sức gỡ từng đồng xu khiến tay ông bị bật máu chảy ướt đẫm vạt áo dài làm lễ. Mặt ông Sáu nhăn nhó đầy đau đớn, cuối cùng 8 chuỗi đồng xu cũng được ông tháo ra. Những đồng xu ấy tháo ra đến đâu ông đặt lần lượt xuống mặt bàn mà tự chạy lại với nhau như có lực hút của nam châm rồi ráp lại thành hình một cô gái. Mọi người đứng chứng kiến liên tục dụi vào mắt mình vì những điều khó tin ấy. Giờ đến lượt ông gỡ những nút thắt trên sợi dây thừng. Ông Sáu quay qua hỏi chú Tuấn nhưng cái giọng điệu phô trương như muốn hỏi cả thiên hạ "Cậu Tuấn, cậu đếm tôi coi trên sợi dây thừng này có phải 8 nút thắt không?" Chú Tuấn chạy lại đếm rồi trả lời "Dạ vâng, 8 nút!"... "Cậu có biết 8 nút thắt này và 8 sợi dây cước kia tượng trưng cho cái gì không?". Chú Tuấn đăm chiêu suy nghĩ đôi ba giây rồi lắc đầu. Ông Sáu cười ha hả "Là 8 mạng thằng đàn ông nhà chú!". Nói rồi ông quay qua miệng đọc tiếp những câu chú rồi gỡ từng nút thắt trên sợi dây thừng. Gỡ xong ông nói chú Tuấn cầm vào bếp ném vào lửa cho cháy! Còn cặp sừng trâu ông nói :"Cậu cho tôi, tôi đem về làm đồ trang trí ở phòng khách cho đẹp!". Câu nói của ông khiến những người đúng đó thêm phần kiêng nể.
Lễ xong ông quay qua nhìn vào bụi tre nói với chú Tuấn :"Long mạch nhà cậu bị trấn yểm mở lối cho con ma nữ đang đứng ở bụi tre kia ra vào thoải mái!." Ông vừa nói mặt ông vừa hất vào bụi tre như muốn nói cho mọi người biết rằng con ma nữ đang đứng đó! Nghe ông Sáu nói thế những người nãy giờ cố chen lên trước để được đứng gần nhìn ông Sáu làm lễ vội dạt ngược ra sau vì sợ. Ông tiếp lời :" Con ma nữ này cũng to gan thật, có gia phả gì trong cái nhà này mà đòi vào đây ở?."...nói đến đây ông gọi chú Tuấn lại "Dẫn tôi lên đồng mả, bắt con ma nữ này về lại nhà của nó." Trước khi lên đồng mả ông móc trong túi đồ nghề của mình ra sợi dây xích, ông quăng nó vào trong bụi tre miệng lẩm bẩm đọc chú. Sau đó ông lôi sợi dây xích từ nhà bà Huyết lên tới tận đồng mả. Người dân tụ tập ngày một đông càng làm cho con người phô trương như ông Sáu phấn khích. Ông quay qua nói với người dân "Con ma nữ này nó không chịu lên trên đồng mả cho tôi làm lễ, nên tôi đành phải lấy sợi dây xích xích cổ nó lại mà lôi đi. Bà con lưu ý đứng tránh xa sợi dây xích ra mà đi." Nghe ông Sáu nói vậy người dân đồng loạt đứng lùi ra xa vì kinh sợ. Sau khi lên tới phần mộ của cô gái kia, ông ngồi bệt xuống đối diện với đầu sợi xích rồi đọc chú tháo sợi dây xích ra cho con ma nữ. Vừa dứt câu chú thì bà Huyết đứng đó nằm vật ra rồi rú lên cười. Ông Sáu quay qua nói chú Tuấn :"Nó nhập vào mẹ cậu rồi!"...
Em sẽ đăng tiếp!
Yểm bùa xác chết 8! (Phần kết!)
Bà Huyết như biến thành một người hoàn toàn khác. Hai con ngươi của bà trợn ngược lên, đảo một vòng nhìn mọi người đầy thù hận. Còn hai hàm răng nghiến vào nhau như đang nhai một vật gì đó nghe cót két cót két khiến nước dãi đọng thành giọt mà chảy nhiễu ra! Ông Sáu nhìn thấy thế nói lớn :"Con này mới chết mà sắp thành quỷ rồi!". Ông đứng phắt dậy, múa tay lên không trung rồi ấn vào đầu bà Huyết mà đẩy hồn con ma nữ ra. Ngay lúc đó con ma nữ hét lên bằng cái giọng của dân miền núi biết nói tiếng Kinh :"Tau sẽ giết hết!". Nhưng lời nói và hành động của con ma không nhất quán, nói dứt câu nó lại gào lên mà khóc lóc kêu oan. Là một bậc thầy trong việc bắt ma trừ quỷ, chỉ bằng một vài động tác đơn giản, ông Sáu quay lại nhìn con ma thương hại rồi tặc lưỡi "Mày bị bắt làm âm binh rồi!". Câu nói của ông khiến những người dân đứng đó xôn xao hỏi nhau về ý nghĩa của nó. Vốn là một người phô trương, ông giải thích cho mọi người bằng cái giọng điệu của một người thầy đang giảng giải cho bọn dân đen hiểu "Nó bị người dương, tức là người còn sống trên cõi đời như mình vầy nè, dùng bùa dùng ngải bắt nó về làm âm binh để sai khiến làm điều ác!".
Con ma nữ hung hăng nhe hai hàm răng rồi nhào người lao về phía ông Sáu. Ông Sáu múa chú, ấn vào người bà Huyết khiến con ma nhũn ra rồi ngồi phịch xuống thở khè khè. Ông quát nó "Mày giết bao nhiêu mạng của nhà này rồi?". Nó thở hổn hển trả lời một cách xấc xược "Tau giết hết!". Ông Sáu xem chừng không bằng lòng về thái độ của con ma nữ, ông dơ hai ngón tay ấn vào cổ nó mà nói "Mày còn láo là tao cắt lưỡi nghe chưa!". Con ma nữ nhăn mặt đau đớn không dám trả lời. Ông Sáu thấy con ma nữ sợ hãi thì tâm đắc lắm. Ông nhìn thẳng vào mặt con ma nữ rồi nói tiếp "Kmạ thằng cha của mày ác thật, đến con của nó mà nó cũng bắt làm âm binh thì chẳng có cái con mẹ gì mà nó không dám làm. Tao biết mày chết oan nên tao cho mày cơ hội được đầu thai làm người không phải làm quỷ nữa mày đồng ý không?". Con ma nữ nghe thấy ông Sáu nói vậy nó bật lên cười, một nụ cười nghe âm âm- vang dội khắp vùng nghĩa địa như thay cho lời từ chối.
Ông Sáu quay qua hỏi chú Tuấn :"Lúc đào huyệt lên, xác của nó nằm tư thế nào?"
Chú Tuấn bị hỏi bất ngờ, lắp bắp vài giây rồi trả lời :"Dạ, cô ấy nằm sấp, áp lưng vào lưng của bố con ạ!". Nghe câu trả lời của chú Tuấn khiến ông Sáu như mất hẳn bình tĩnh mà thốt lên :"Thằng này yểm ác quá. Nó không chỉ yểm kiếp này mà còn yểm muôn đời kiếp sau". Rồi ông Sáu giải thích việc xác con ma nữ áp lưng lại với lưng ông Huyết ý là đối nghịch, muôn đời muôn kiếp sẽ là kẻ thù của nhau. Mai này cô gái có biến thành quỷ 100 năm hay 1000 năm đi chăng nữa cũng chỉ để đợi ông Huyết đầu thai kiếp nào thì con quỷ này sẽ đi hại ông kiếp đó. Giải thích xong ông quay lại con ma nữ cho nó thêm cơ hội cuối cùng được làm người, nhưng bị con ma nữ nhổ nước bọt vào mặt ông Sáu cái toẹt khiến ông quê độ tức giận. Ông đứng dậy lấy trong túi đồ nghề ra một lọ nhỏ tủy tinh, ở trong có chất lỏng màu đỏ. Mở thật nhanh ông tạt thứ nước ấy vào trong người bà Huyết. Con ma nữ rú lên một tiếng đầy đau đớn rồi thoát ra. Ông Sáu với sợi dây xích mà nhoài người quăng ra phía trước mà rằng "mày không thoát được Sáu Gan này đâu!". Bà Huyết đang ngồi xếp bằng bỗng ngã vật ra sau, ngồi dậy mặt bà đầy ngơ ngác.
Ông Sáu quay qua nói chú Tuấn, "2 ngày nữa đúng giờ ngọ thì ra đào cốt cô này lên rồi đem đi thiêu". Còn hồn ma này ông sẽ dẫn lên chùa.
Ông Sáu nói rằng long mạch của một gia đình bao gồm cả đất ở và đất nghĩa địa. Ông nói chú Tuấn xác định chính xác vùng đất chôn cất tổ tiên. Rồi ông cầm gậy đi quanh, miệng vừa đọc chú, tay vừa cầm gậy mà chọc xuống đất thông long mạch từ nghĩa địa về nhà bà Huyết. Dứt lễ ông Sáu bị thổ huyết rồi nằm lăn ra đất.
Tối đó sau khi ăn tối xong em theo bố qua nhà bà Huyết hóng chuyện. Ông Sáu xem chừng còn mệt nên nằm dài trên giường. Thấy có người đến chơi ông bò rột dậy như để chứng tỏ rằng chẳng ma quỷ nào làm hại được ông. Ngồi nghe ông kể đủ thứ chuyện ly kỳ về ma quỷ rồi cả bùa ngải. Bố em hỏi ông về cái chất màu đỏ trong lọ thủy tinh là gì. Ông cười phá lên rồi trả lời :"máu chó mực!".
Ông nói với mọi người rằng đây là lần đầu tiên sau khi làm lễ ông bị vong quật. Ông quay qua nói với chú Tuấn :"Mạng của cậu và cậu Tùng tôi đảm bảo, nhưng tốt nhất gia đình cậu chuyển đi nơi khác mà sống". Trước khi em và bố ra về, ông Sáu nhìn bố rồi nói "Số kiếp của cậu đã được định rõ, không thọ!". Bố chỉ cười xoà rồi dắt em về. Sáng tinh mơ hôm sau ông Sáu dắt theo sợi dây xích rồi đi!
Một thời gian sau cô Hương có thai, để bảo vệ an toàn cho gia đình, chú Tuấn bàn với bà Huyết chuyển đi nơi khác sống. Từ đó nhà bà Huyết bị bỏ hoang.
Không ai biết thông tin gì về ông Kmạ
Bao biến có xảy đến...
Ngày 22/12/2007 gia đình em gồm 4 người ôm di ảnh của bố lên chuyến tàu đi thẳng từ Bắc vào Nam...
Đặt chân xuống ga khi trên tay còn lại 57 ngàn đồng. Cả gia đình đang bỡ ngỡ và hoang mang thì bao cảm xúc vỡ oà khi bà Huyết, chú Tuấn và chú Tùng ra đón. Mai này em được biết là chú Thạch đã đánh điện báo tin cho chú Tuấn biết chuyện gia đình nhà em.
Cho đến tận bây giờ em cũng không biết yểm đã được gỡ chưa. Chỉ biết rằng cô Hương đẻ thêm một thằng con trai. Lên 3 tuổi thì đứa bé chết. Hiện cô chú có 2 đứa con...là gái!
Hết!




Nguồn: Đào Thị Thảo



About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

1 nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates