Ad Section

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2020

Truyện Huyết Ngải full

HUYẾT NGẢI
Tác giả: Ngọc Trâm
Chương 1

Cô gái nhỏ tên là Mây, 20 tuổi.
Cô ấy có một cuộc sống vô cùng giản dị ở vùng núi dân tộc thiểu số.

Hôm đó Mây đi vào rừng cùng những đứa bạn,mỗi đứa tách ra một nơi để tìm nấm.Lại còn thi nhau tìm đông trùng hạ thảo trong rừng. Sợ thua thiệt nên Mây đã đi vào sâu trong rừng,càng ngày càng sâu,đến khi phát giác nhận ra muốn tìm lối ra khỏi rừng thì cô gặp khó khăn.
Đi hơn một tiếng lòng vòng trong rừng, Mây phát hiện ra mình đã đi lại con đường cũ.Vừa sợ hãi nơi rừng thiêng nước độc, tay Mây đưa trúng một con gì đó chết,đang phân hủy. Mùi hôi thối bắt đầu xộc vào mũi.Mây lùi khỏi xác con vật đó,lấy lá rừng bôi đi thứ dơ cô lỡ chạm phải. Cô ngạc nhiên khi lấy lá lau xong,lại nhìn thấy con gì như sâu,bé tí nằm trên tay. Mây mặc kệ nó rồi vội vã tìm lối ra,xui khiến lại để Mây đi đúng vị trí cũ. Cô bật khóc vì mấy tiếng đi bộ đã mệt mà chẳng thể ra khỏi rừng,cô đành ngồi một chỗ,cầu xin ơn trên phù hộ cho bản thân thoát khỏi thú dữ. Mây ước gì bây giờ có người đi ngang qua đây đưa cô ra khỏi rừng.
truyền Huyết Ngải


Trời sắp chiều rồi mà Mây vẫn ngồi đó,vẫn hi vọng có người đi qua giúp cô thoát khỏi cái rừng chết tiệt này, cô hối hận khi đã bước chân vào đây,tự hứa với lòng không bao giờ vào đây lần nào nữa.
Có một người đi ngang,anh ta cao to, đầu đội một lớp khăn che không nhìn rõ mặt
_ Thật quái dị ( Mây nói thầm trong bụng)
Hắn nhìn vào Mây và nói:
_ Không phải!
Trong đầu Mây không rõ được gì thì anh ta bỏ qua cô mà bước đi, Mây nhìn thấy liền với lấy hi vọng:
_ Anh định đi đâu vậy,cho tôi đi cùng được không?
Hắn quay lại đáp:
_Không được!
Mây liền cảm thấy không mấy thiện cảm với người này,nhưng bây giờ đây cô không có sự lựa chọn tốt hơn,cô hỏi hắn ta:
_Anh có định đi xuống núi không,dắt tôi theo với, tôi bị lạc ở đây từ buổi trưa...
Không để Mây nói hết lời,hắn ngắt lời:
_ Tôi không phải con người!
Mây nghe xong thì cảm thấy vô lý,cả thân xác cường tráng to chình ình ở đây không gọi là người thì gọi là gì? Cô đang suy nghĩ thì thấy hắn ta đi bỏ mặc cô.
Cô với tay nắm lấy anh ta :
_ Tôi không cần biết anh là gì ,nhưng hãy dắt tôi rời khỏi đây,xin anh!
Hắn ta liền quay đầu lại nhìn về phía bàn tay của Mây, nhếch mép cười:
_ Dính phải ngải độc rồi!
Là con gái dân tộc nên Mây không xa lạ với chuyện bùa ngải...

Giờ thì nhìn vào Mây mới thấy tay mình lút nhút mấy con sâu, hoảng sợ cầu xin tên quái dị:
_ Xin anh hãy cứu lấy mạng nhỏ bé này,tôi chỉ vô tình chạm phải con gì đó đang phân hủy!
Hắn ta nhìn Mây có một chút khinh thường rồi dùng một ít bột trắng rải trên cánh tay của Mây,cô cảm thấy ngứa vô cùng, định sẽ dùng tay còn lại gãi.Hắn ta nói với giọng đềm tĩnh đầy thách thức:
_ nếu muốn mất luôn tay bên kia thì cứ việc gãi đi!
Mây nghe thấy liền sợ hãi, có ngứa đến điên cũng không dám manh động,hắn ta vẽ một hình tròn cùng những hoa văn cổ xưa, bảo Mây đưa tay vào vòng tròn,những con sâu nhỏ từng con rớt xuống rồi bốc cháy.
Mây cảm ơn hắn ta. Cầu xin anh ta dẫn xuống núi, hứa sẽ đem hoa quả đền đáp anh ta,nhưng anh ta bảo Mây phải đi tìm người giúp anh ta.
_Tìm! Tìm bằng cách nào?(Mây hỏi hắn)
Hắn trả lời rằng :
_Người hắn cần tìm ở gần đây, một người đàn ông trung niên quái dị!
Mây không dám từ chối, vì cô sợ nếu từ chối hắn ta, những con sâu lúc nãy sẽ lại bám trên tay.
Cô gật đầu rồi quay về nhà với một manh mối tìm người duy nhất " một gã đàn ông trung niên quái dị"


Huyết Ngải
Tác giả :Ngọc Trâm
Chương 2

Mây theo con đường mòn đi về nhà, cha mẹ Mây đang đi đám tang của nhà bà con.Mây cũng nhanh chóng thay đồ và đi đến đó.Cụ bà mất,có rất nhiều người quen đến nhìn mặt cụ lần cuối.
Trong đám người đông đúc,có một a chàng tên A Pon để ý Mây từ lúc nãy đến giờ.
Mây đến gần bà, nhìn mặt bà lần cuối.Mắt của Mây ươn ướt ,A Pon nhìn thấy thì lại muốn chở che Mây, A Pon muốn bảo vệ Mây.
Mây đi ra ngoài tìm chút không gian tĩnh,vì trong nhà những tiếng khóc thương thật ồn ào.
A Pon đi theo sau, đến bên Mây:
_ Đừng đau lòng quá em nhé, bà nhất định sẽ yên nghỉ nơi chín suối!
Mây nhìn A Pon rồi quảnh mặt không nói gì, nhìn vào những ngọn núi xa xăm.
A Pon ngần ngại hỏi Mây:
_ Em tên gì?
Mây đáp trong giọng buồn bã:
_ Em tên Mây!
A Pon biết được tên Mây thì cười nhẹ:
_ Anh tên A Pon ,anh 24 tuổi, nhà anh ở cách đây không xa,thế nhà em ở đâu?
Mây hít một hơi thật sâu và đáp:
_ Nhà em cũng cách đây không xa!
Mây vẫy tay ra hiệu tạm biệt anh chàng lạ, vào trong nhà hỏi xem cha mẹ bao giờ về.

Kể từ ngày ấy A Pon đêm lòng thương nhớ Mây,dù cả hai mới gặp lần đầu hôm ấy.
A Pon cố tình đi qua chợ làng gần nhà Mây,để tiện đường nhìn ngắm cô gái vừa tiện đường tìm cơ hội làm quen.
Mây hái nấm ra chợ bán ,A Pon đi đến mua hết số nấm của Mây:
Mây thấy người quen thì cười rồi hốt nấm vào bị nilon.
_ Anh mua dùng chi mà mua nhiều thế?(Mây hỏi)
A Pon đáp lại:
_ A mua biếu ông anh, nhà anh ấy có tiệc!

A Pon nói thế thôi,mua về thì rủ anh em trong xóm nhậu chứ đâu có tiệc gì.
Mây không quên vừa bán xong là đi hết chợ " tìm người " cho gã hôm trước 'cứu mạng' Mây,dắt Mây ra khỏi rừng. Nhưng tìm người đâu có dễ như thế,lại chỉ có một manh mối duy nhất nên việc tìm người của Mây như mò kim đáy bể.
Một ngày cong cóc Mây ra về mà chưa tìm được ai.

Một ngày,hai ngày,ba ngày rồi cả tuần trôi qua tung tích của gã đàn ông trung niên quái dị vẫn không thấy tăm hơi gì, cả tuần qua càng ngày A Pon như cố ý làm quen cô gái nhỏ khiến cô không thích.
Ngày thứ tám kể từ ngày trở về rừng, sáng nay Mây hái ngô ra chợ bán cùng cả khoai cha cô lên rẫy đào từ sáng sớm tinh mơ.Như thường ngày,A Pon đến và mua đi một vài củ, chủ yếu để bắt chuyện cùng Mây.
Hắn hỏi cô bé:
_ A cũng để ý em được hơn tuần nay, mong em cho anh cơ hội làm quen,quan tâm em có được không?
Mây từ chối:
_ Mây "không" thưa anh,Mây chưa hề nghĩ đến chuyện đó!
Bị Mây từ chối thẳng,A Pon rất cay, anh ta muốn Mây là của anh,nhất định phải thuộc về anh.A Pon cười trừ rồi cầm mấy củ khoai ra khỏi chợ, hôm nay Mây cũng đi tìm người nhưng vô vụng.Cô ra về nhà,Mây là người trọng ơn,nên khi được một người nào đó giúp,cô khắc ghi sâu trong lòng,mong cơ hội đáp trả.

Đêm nay Mây ngủ,vẫn là cái giường ngủ của cô,trong không gian của căn nhà quen thuộc, mà hôm nay Mây khó ngủ vô cùng, không ngủ được nên Mây suy nghĩ rất nhiều chuyện,kể cả chuyện hồi sáng với A Pon.Cô thoáng ân hận vì câu trả lời dứt khoát của mình,trằn trọc mãi cô gái nhỏ mới ngủ được.
Hôm sau Mây dậy,vẫn công việc hàng ngày,cô gái đi ra chợ bán,cô gặp A Pon, xin lỗi về cách nói chuyện hôm qua, Mây đã đồng ý bí mật làm bạn gái của A Pon.
Đã là ngày thứ chín, cô vẫn không gặp được người cần tìm của ân nhân, cô định chiều mai sẽ vào rừng hỏi thêm vài điều về " gã đàn ông quái dị ". Vừa nghĩ tới thôi đã khiến Mây rùng mình về chuyện lạc trong rừng hôm đó.
Tối nay ,Mây lại khó ngủ,cứ nhớ mãi tới hình bóng A Pon. Khó khăn lắm mới chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng sớm cô gái nhỏ đi ra chợ, cô vẫn gặp A Pon, A Pon trong mắt Mây hôm nay hoàn toàn tuyệt hảo,cô bán đồ cho người thương,nhưng lần này không muốn A Pon ra về:
_ Ở lại với em một chút nữa anh nhé!
A Pon nói :
_ A còn có việc,mai gặp lại em nhé!

Mây để A Pon ra về mà lòng tiếc nuối, hôm nay cũng thế , không có gã đàn ông nào như ân nhân cô gái nói, Mây nghĩ:
_ " Phải chăng ân nhân của mình chỉ nhằm chổ "
Mây về nhà,lòng vẫn không ngừng nghỉ về A Pon, dường như cô gái nhỏ đã phải lòng người trai lạ gặp nhau không nhiều ngày.
Mây bẻ mấy trái ngô rồi lên rừng,cô sợ cảm giác hôm đó, nhưng cô không để vì thế mà không báo đáp người đã cứu cô một mạng.

Mây vào rừng trong lòng rất muốn gặp lại người hôm ấy, mà cô gái nhỏ không nhớ mình đã đi đường nào để gặp.Mây gọi lớn!
_ Ân nhân có ở đây không,tôi đang tìm anh,tôi cần gặp anh....?

Gã đàn ông không rõ hình tướng xuất hiện sau lưng Mây:
_ Cô tìm được rồi à? ( Hắn hỏi với giọng lạnh lùng)
Mây quay lại,tay lấy ra bưng mấy trái ngô:
_ Tặng anh này, tôi chưa tìm được người, tôi cần thêm thông tin!
Hắn nhìn Mây rồi nói:
_ Tôi chỉ cần cô tìm người cho tôi,tôi không cần hoa quả!
Mây dúi tay vào con người lạnh ngắt của hắn ta, thoáng rùng mình ,cô đáp:
_ Tôi đem ngô để anh nướng ăn dần, còn người tôi sẽ tìm để trả ơn anh!
Hắn ta nhìn Mây rồi lại vẽ một hình tròn lớn,bắt Mây ngồi vào trong,hắn lấy ra một thứ nước gói cẩn thận trong lá,bảo Mây uống, thấy cô gái nhỏ e ngại chần chừ hắn ta nói:
_ Cô bị gã nào đó trong bản bỏ "bùa yêu" rồi. Nước này sẽ giúp cô hoá giải loại bùa đó,từ nay về sau hãy tránh xa anh ta!

Mây nghe thế thì liền nghĩ đến A Pon,cô bé nhỏ vốn dĩ trước đây cũng đâu có chút ấn tượng gì với hắn, mà giờ đây mỗi khi rảnh là nhớ hắn như vậy,cô thấy có lí nên đã uống thứ nước kia.
Uống xong Mây liền mất cảm giác với A Pon, cô bé suy nghĩ:
_ " Lần trước là hắn trừ ngải độc cho mình,lần này lại giải bùa yêu cho mình mà hắn không xây xát một chút da lông nào,chắc chắn không phải người bình thường" cô hỏi:
_ Anh là ai thế, cho tôi biết tên được không ?
Hắn trả lời ngắn gọn:
_ Ôn Ma!

Mây hỏi trong lòng:
_" Ôn Ma là gì?,thôi cứ nghĩ hắn là ma cho gọn, nhìn hắn dị dị thế kia "
Mây hỏi Ôn Ma :
_ Anh có biết thêm gì về người anh cần tìm không?
Ôn Ma lắc đầu:
_ Chỉ thế thôi,cô tìm đi. Người đàn ông trung niên quái dị!

Mây tạm biệt Ôn Ma xong ra về mà chẳng lấy thêm được thông tin gì, nhưng chuyến đi không hẳn là cong cóc, vì lần này Mây lại mang ơn Ôn Ma lần thứ hai.

Từ hôm đó,Mây đâm ra ghét A Pon, cố ý tìm cách tránh né anh,A Pon đi đến tìm thầy pháp, quả nhiên bùa đã mất tác dụng với Mây, còn ai là người giải bùa chính ông thầy pháp còn không biết là ai


Huyết Ngải
Tác giả:Ngọc Trâm
Chương 3

Từ ngày được Ôn Ma cứu hai lần,Mây nảy sinh thiện cảm với Ôn Ma, không còn nghĩ anh là một người kì dị.
Sáng nào ra chợ bán hết đồ là lại đi tìm người cho Ôn Ma, cứ hai ngày Mây lại đem hoa quả lên rừng biếu Ôn Ma.
Cứ thế mà mối quan hệ phát triển, Mây và Ôn Ma trở thành bạn, do Ôn Ma không thể rời khỏi rừng thời gian dài nên rất cần sự giúp đỡ của Mây để tìm người giúp.

Vị thầy pháp của A Pon thấy bùa của mình bị hoá giải không một dấu vết nên tỏ ra bực mình,có cố gắng tìm ra kẻ hóa giải nhiều ngày nhưng không được, khiến ông ta càng ngày càng bực,dù sao ông ta cũng là người luyện trên ba mươi năm,mà giờ đây lại bị tên nào sỏ mũi ông rất khó chịu,ông ta lấy lại tên của Mây, ngày tháng sinh của cô bé, làm một thứ yếm mạnh hơn.
Cô bé Mây tội nghiệp lại phải bị dính bùa của gã pháp sư. Đến tối cô rất khó chịu, toàn cơ thể nóng lên đau buốt dữ dội, cô bé cũng không cần ăn cơm ,nhưng đến khi trời sáng Mây lại trở về bình thường. Cô ngủ mê, trong giấc ngủ cô thấy bản thân phải quan hệ một người, hai ngày trôi qua, giấc mơ không thay đổi, thậm chí khi Mây tỉnh dậy mồ hôi trên trán và những cảm giác ớn lạnh đó vẫn tồn tại trong vài phút.Cô tỉnh giấc và nghỉ nó là mộng nên đi ra rửa mặt lại rồi vào ngủ.

Chiều nay Mây như thói quen,đến thăm Ôn Ma,nhưng Ôn Ma hôm nay lại tỏ ra giận dữ nhìn Mây,khiến cô cũng phải sợ,cặp mắt đỏ ngầu nhìn vào Mây,lần đầu tiên Mây nhìn thấy mắt của Ôn Ma, cô bất ngờ đến nỗi như chết đứng.

Ôn Ma đưa tay chạm vào mặt Mây,cái chạm lạnh toát khiến Mây như " sống lại ". Ôn Ma cầm quà của Mây :
_ Đi về đi,Ôn Ma có việc bận!

Mây nghe thế thì ra về,lòng Mây rất muốn hỏi là Ôn Ma có chuyện gì nhưng không dám hỏi,sợ nói dại thì không hay.
Tối nay cũng thế ,Mây lại mơ lại giấc mơ đó,có một gã nào đó kiềm chế Mây, chuẩn bị phải thuận dạ quan hệ như hôm trước thì cô thấy phía cuối giường chính là Ôn Ma. Ôn Ma đưa tay thật dài, bóp cổ thứ không rõ hình dạng đó, quăng mạnh hắn lên trần nhà,hắn rơi xuống. Ôn Ma búng tay vào phía hắn ta,thứ không rõ hình dạng đó gào lên đau đớn rồi bốc cháy.Ôn Ma nhìn vào Mây,thấy cô đang sợ hãi:
_ Đừng sợ, coi như là ' con ngải ' to hơn con ngải lần đầu mình gặp nhau!

Bàn tay lạnh ngắt của Ôn Ma chạm vào tay Mây , bóp thật chặt khiến Mây đau đớn. Nhưng Mây không vì thế mà la lớn, cô gắng chịu, vì cô biết mọi thứ Ôn Ma làm điều tốt cho cô.

Tên vong ma của thầy pháp tốn công nuôi dưỡng bị Ôn Ma giết chết, bàn làm phép để tên và ngày tháng sinh của Mây bốc cháy, ông thầy pháp thất bại và không còn một "nền móng" nào có thể lặp lại trò dơ bẩn của ông.(Cái bóp tay thật chặt của Ôn Ma là thứ sức mạnh vô hình làm cho bàn luyện phép cháy rụi).

Ông pháp sư vẫn không biết ai đã làm chuyện này, nhưng lần này ông biết ông đã chọc giận vào thứ gì đó rất mạnh,cô bé Mây nhỏ bé kia được bảo vệ bởi sức mạnh đáng gờm ấy.

Sau nhiều ngày suy nghĩ và truy tìm thông tin, thì ông thầy pháp biết ông đã đụng phải Ôn Ma, một linh hồn của Huyết Ngải ,hay còn gọi là Huyết Nhân Ngải.
Lịch sử giáo phái mấy nghìn năm liên tiếp điều tuyên truyền," nếu ai sở hữu Huyết Ngải đủ để chứng minh sức mạnh không tầm thường của người sở hữu"

Giờ ông lại 'có duyên' với loại ngải mà trước giờ những thầy luyện điều mơ ước sở hữu.
Ông bắt đầu cuộc tìm kiếm Huyết Ngải trong rừng, với hi vọng trục được Huyết Nhân Ngải.

Huyết Ngải
Tác giả: Ngọc Trâm
Chương 4

Tên thầy pháp bắt đầu cuộc tìm kiếm đáp trả tham vọng, hằng ngày hắn vào rừng có khi ở lại rừng đến tận sáng hôm sau mới về, hắn tìm Huyết Ngải thứ để hắn cai trị tất cả loại Ngải.
Sau nhiều ngày tìm kiếm trong rừng vẫn không có tung tích,thế mà tham vọng của hắn cứ thúc giục gã phải tìm bằng được .

Hôm đó ông pháp sư vào rừng nhìn thấy Mây. Hắn biết Mây có quan hệ với Huyết Nhân Ngải nên đã lén theo sau, đến sâu vào rừng,ông thấy Mây đêm ra cho Ôn Ma vài trái cây ,ông niệm chú tàn hình nên đã không bị Ôn Ma phát hiện.
Ông ta thấy Mây đứng nói chuyện vài câu rồi nhanh chóng ra về.

Biết được nơi ẩn náu của Huyết Ngải ông quyết định hôm nay ở lại rừng để "trục" ngải về.
Miệng lão liên tục đọc chú tàng hình chờ cho đến giờ Tý lão thầy pháp mới dám lại gần Huyết Ngải.
Lão ta đốt bảy cây nhang, lạy bốn phía mười phương . Mùi nhang đã vô tình 'thu hút' các vong linh vất vưởng khác đến , Lão pháp sư dùng thuật bắt ấn giết hết tất cả vong hồn dám lại gần Huyết Ngải.
Huyết Ngải bung những cánh hoa nhỏ đỏ như máu vương ra ,tán hoa bung tỏa mùi rất khó ngửi.
Lão thầy pháp miệng lẩm bẩm đọc chú rồi lấy răng cắn vào ngón tay đến chảy máu rưới lên hoa, Huyết Ngải được uống máu thì từ từ cụp xuống như trẻ đang buồn ngủ, hắn tưởng Huyết Ngải đã thật sự 'no' nên hắn vội dùng tay bới đất lên, Huyết Ngải lúc này chưa bị "mê hoặc" hoàn toàn ,nghe tiếng động lại tỉnh dậy, những cái bông nhỏ tỏ ra những sợi lông li ti bám vào tay gã pháp sư khiến lão ngứa ngáy điên dại.

Lão đã biết mình chọc giận "Ngải độc" nên từ bỏ nhanh chóng ra khỏi rừng trở về nhà, dưới ánh đèn nến, lão thấy tay mình như nổi mục cóc , lão rửa tay sạch sẽ rồi lên giường ngủ.

Đến sáng gã pháp sư mới tá hỏa nhận ra những 'mục cóc' đã lây lan dần khắp cánh tay, khắp người của lão, cơn ngứa ập đến lão dùng tay bóp nát mấy mục nổi trên da, chổ lão vừa bóp bỏ lại ' bắn' mủ ra sưng tấy.
Gã pháp sư vội nấu ' thập vị hương' ( nấu từ mười loại thảo mộc,cam thảo) tắm,lão không còn thấy ngứa nữa, nhưng những vết lở loét khiến gã đau quằn quại. Mủ trong vết lở liên tục gỉ ra.

Đã hai ngày lão bị hành hạ mà vẫn không ăn gì, đến sáng hôm thứ ba gã pháp sư đã chết trong ngôi nhà của lão mà không ai hay biết.


Huyết Ngải
Tác giả: Ngọc Trâm
Chương 5

Hôm nay Mây không ra chợ,cô bé đi ra suối , trong Bản tụi trẻ con 12-14 tuổi thi nhau bắt cá ở ngoài đó.Mây đi xem thay đổi không khí tiện gặp thằng oắt con nào dễ thương xin một vài con về nấu cơm.

Mây đi theo con đường mòn, trên đường Mây gặp một ông lão điên,ông ấy chóng gậy tre, miệng nói hát vu vơ, có đám con nít chừng bảy tám tuổi theo chọc ông, cười vào mặt ông. Thế nhưng ông không để ý,lơ đi đám trẻ. Ông hát:
_ "Lượm lượm,... chọn chọn, ...còn lại là thần tiên sống!
Người tốt sẽ không bị giết chết... ,ngay cả nếu họ đứng ở đầu nhánh cây nhỏ nhất... .Người xấu không thể tránh khỏi sự trừng phạt... ,ngay cả nếu họ chốn trong một lỗ chuột! ...
Mây nghe đến thế rồi quảnh mặt đi,vừa đi cô bé vừa nghĩ :
_" Lão ta tuy ăn mặc rách rưới nhưng khí chất không thể nói là tầm thường"!

Mây đến suối thì đứng cổ vũ cho tụi nhóc:
_ Cố lên, cố lên!
Buổi thi bắt cá diễn ra rất quyết liệt,có đứa đứng không vững, té nhào xuống suối thế mà cả đám vẫn vui.Có những đứa yếu sức nên xuống thi được một lúc thì thấm mệt, đâm ra bỏ cuộc lại ngồi với Mây cổ vũ cho những đứa còn lại.
Trời đã lên nắng, tụi nó cũng đã mệt nên ngừng thi thố với nhau,đứa bắt giỏi thì được 7-6 con đứa không giỏi cũng được 5-4 con còn đứa kém nữa thì 2-4 con,thằng nào cũng mệt. Tụi nó bỏ cá vào giỏ, chắc là chạy về khoe cha mẹ.
Thằng A Klay nó bắt được sáu con , bốn to hai nhỏ, nó bắt cho Mây hai con to nhất:
_ Tặng chị này, về nấu cơm cho hai bác nhé!
Mây cười,nụ cười của thiếu nữ đôi mươi rất tỏa nắng:
_ Hai con to thế, chị lấy một con to thôi, công sức em bắt mà!
Thằng nhóc A Klay nhanh chóng xua tay:
_ Thôi chị cứ giữ lấy mà nấu cơm,em còn những bốn con cơ mà!
Nói xong nó cười hì hì rồi chạy bỏ đi:
_ Xem như trả công chị Mây cổ vũ sáng giờ nhé,em về đây!
Nó chạy đi trên mặt vẫn đang cười chào tạm biệt Mây.

A Klay thương Mây như thế vì lúc nó nhỏ, bị trẻ trong bản bắt nạt Mây thường đến ngăn cản,có lần lại còn đắp lá rừng cầm máu cho nó khi nó lỡ chân té, Mây đưa A Klay về nhà còn nói đỡ cho nó để khỏi bị cha mẹ la rầy nên nó rất thương Mây,xem Mây như chị gái.

Mây đi về, gặp mẹ ở rẫy về:
_ Con thưa mẹ, em Klay mới bắt cho hai con cá,mẹ xem này vẫn còn tươi, nướng thì ngon lắm! ( Mây chìa tay ra đưa lên hai con cá)
Mây đi thổi cơm, mẹ Mây đi nướng cá. Vừa thổi cơm cô bé lại nhớ ông lão điên lúc sáng,ông ta không ăn mặc sang trọng nhưng lại gây ấn tượng với Mây, câu hát mà ông lão điên hát lúc sáng thật khó hiểu. Mây buộc miệng:
_ " đúng là người quái dị "

Khoan! Chờ đã, "quái dị" ? Có phải ông ấy không? (Mây tự hỏi)

_'Một người đàn ông quái dị' ( lời của Ôn Ma xuất hiện trong đầu)

Mây làm như sắp được đáp lại ân nhân, cô bé mừng rỡ, chiều hôm đó cô bé lại ra con suối ,mang theo vài củ khoai lang nướng trông mong tìm thấy người đàn ông điên lúc sáng.
Đến chỗ lúc sáng nhìn thấy ông ta, nhưng giờ này không thấy đâu. Mây đi về trong dạ có hơi ' thất vọng' trên đường về cô bé gặp một thằng nhóc độ khoảng 11-12 tuổi cô nén lại hỏi chuyện:
_ Em có thấy một ông lão,đầu óc hơi có vấn đề ở gần đây không?
Thằng bé nghe Mây hỏi thì liền trả lời:
_ Chị hỏi ông lão điên ấy sao? Chổ này ai cũng biết lão ta cả, lão ta rất ít tắm, thường nói mấy câu vô nghĩa,trông chẳng ra gì!
Mây tròn mắt hỏi tiếp :
_ Thế em biết ông ấy giờ này ở đâu không?
Thằng bé trả lời:
_ ông ta tự xưng mình là "Cơ Mộc" nơi chánh tà giao nhau là nơi ông ta cai trị, ông lão điên giờ này chắc đang ở trong căn nhà ông ta tự dựng, ở hướng kia!
( Thằng bé chỉ tay về hướng căn nhà của ông lão điên)


Huyết Ngải
Tác giả: Ngọc Trâm
Chương 6

Mây lần theo hướng đã được chỉ,đi một lúc thì Mây nghe giọng của ông lão điên:
_ Hữu duyên vô cầu ắt tương kiến, vô duyên vô phận miễn cưỡng cầu!
Mây nghe tiếng người liền nhìn xuống, ông lão điên ngồi sau bụi tre dưới gò đất thấp.Mây đi đến nhìn tận mặt ông ta,để xuống cho ông ta vài củ khoai nướng xong chẳng biết nói gì. Ông lão nhìn thấy khoai rồi ngước lên nhìn Mây, ông nói:
_ Tôi không phải ăn xin!
Nói rồi ông lão điên đứng dậy,vừa đi vừa hát bỏ mặc Mây:
_ Ta là Cơ Mộc.... chẳng ai pháp bằng ta.... Chẳng ai vượt qua được.... Bản ngã chánh hay tà.... Thân ta vượt trội nhất.... Giữa chánh tà ta là Vương.....!!🎶
Càng hát càng đi xa Mây, cô gái nhỏ vội nhặt khoai lên bỏ vào giỏ rồi nhìn theo ông lão,cô thấy ông ta đặc biệt nên cứ tò mò đi theo, khuất sau bụi tre ấy là căn nhà ông ta tự dựng,bên ngoài bao phủ toàn tre gai, hàng tre gai dầy đặc. Trời xế chiều, trong căn nhà nhỏ tự dựng ấy phất hương thơm của nhang, mùi hương nhang đặc biệt khiến Mây rất dễ chịu,cứ muốn ngửi mãi.
Người đàn ông điên kia biết ở ngoài nhà có người đột nhập nên liền đi ra, ông nghĩ là trẻ con theo ông mà phá phách.
Ông ra ngoài thì thấy Mây, cô gái lúc nãy cho khoai nhưng ông không nhận.
Ông thấy Mây ngửi được mùi " ngải giấm " bị mê hoặc sắp ngủ liền lấy tay vuốt nhẹ thân ngải ra hiệu không được phát mùi hương nữa. Mây hết được nghe mùi" nhang " liền tỉnh hẳn ra, mở mắt thấy ông lão điên đứng trước mặt, Mây vội ngồi dậy, suy nghĩ rồi nhanh chóng 'bào chữa' cho hành vi theo dõi người khác của mình:
_ Con nghe mùi "nhang" thơm lạ quá nên mới tìm vào tận đây!

Tất nhiên là Cơ Mộc biết cô bé nói dối , nhìn tướng mạo thì đoán không phải người xấu nên ông cười ha ha rồi nói:
_ Không phải là mùi nhang, nó là mùi ngải ta trồng,con gái nhìn xuống xem!
Mây nhìn xuống chân thì thấy mình ở giữa đám cỏ dại :
_ Ý ông là thứ này sao? ( Mây chỉ tay xuống ngải rồi hỏi)
Ông lão cười, giọng cười của ông có hơi mạnh bạo lớn tiếng nhưng đôi mắt khi cười của ông khá hiền :
_ Nó là cây do ta trồng, ngửi mùi nó lâu con sẽ thấy rất buồn ngủ!
Mây nghe xong thì nghĩ trong bụng:
_" Thảo nào!"
Mây nhìn ông lão điên, cười đáp lại:
_ Nhà ông có cây này mùi hương nghe dễ chịu quá!
Ông lão cười rồi nói:
_ Nhà của ông có rất nhiều cây có hương thơm đặc biệt,có thể quyến rũ được cả người...!
Mây buộc miệng nói câu:
_ Ông trồng nhiều ngải lắm đúng không?

Nói xong mặt Mây cứng ngắc, tự vằn mình sao có thể thốt ra lời nói dại đến thế, tiêu đời rồi!.

Ông lão nhìn Mây,chẳng ngại giấu:
_ Đúng, ta là một người luyện ngải, rất nhiều ngải!
Ông chỉ tay vào hướng tre gai mịt mù :
_ Ta trồng ngải ở hướng đó, muốn đi xem không?
Mây lắc đầu :
_ Không xem đâu ông ạ,ông nuôi ngải chi nhiều thế?
Ông lão điên lúc này không còn điên nữa, nghiêm túc mà nói với Mây:
_ Ông là người luyện ngải, tất cả các loại ngải ông đều sở hữu, chỉ trừ duy nhất Huyết Ngải ông vẫn chưa, ông chỉ biết Huyết Ngải qua sách tổ tiên để lại chứ chưa gặp Huyết Ngải bao giờ!
Mây nghe thế liền hỏi không một chút do dự :
_ Huyết Ngải trong như thế nào ạ?
Ông trả lời:
_ Một loài ngải rất hiếm và thơm, mùi thơm bao nhiêu thì chất độc lại hơn bấy nhiêu, một loại cây gần như không lá, chỉ có hoa, những đóa hoa nhỏ li ti mang màu của máu!

Mây nghe nói thế thì biết rằng ông đang nói đến loại hoa mà Ôn Ma giữ, Ôn Ma luôn ở cạnh cái hoa ấy, và chưa bao giờ cho phép Mây chạm vào nó dù chỉ một lần!
Nhiều lần gặp nhau chính Mây đến tận chổ để tặng hoa quả nên đã nhiều lần nhìn được loại hoa ấy.
Mây thôi suy nghĩ, chào ông lão điên về , để lại mấy củ khoai cho ông:
_ Ông nhận cho cháu vui nhé, cháu cố tình đêm theo để biếu ông!
Nói rồi Mây đưa mấy củ khoai vào tay ông lão,nhanh chóng ra về, về đến nhà thì trời cũng chuẩn bị tối.

Đêm nay Mây không ngủ được, cô cứ nghĩ về mối quan hệ giữa ông lão điên và Ôn Ma, và liên quan gì đến loài hoa dường như không có lá màu đỏ kia chứ? Tại sao Ôn Ma lại bảo cô tìm ông ta giúp Ôn Ma? Có phải khi ông ta lấy loại hoa đó rời khỏi rừng, Ôn Ma sẽ được rời rừng đúng không? Ôn Ma.... Mây cứ suy nghĩ thế rồi ngủ thiếp đi.

Huyết Ngải
Tác giả :Ngọc Trâm
Chương 7

Sáng nay Mây thức dậy,đi ra bán từ sớm. Lòng Mây rất bâng khuâng cô tự hỏi lòng:
_" Liệu người Ôn Ma cần tìm có phải lão pháp sư điên đó không?"

Hôm nay Mây bán hàng nhưng tâm trí cứ bay đi đâu, đến trưa thì đồ hết ,cô bé lại thu xếp ra về. Ăn cơm, dọn dẹp nhà thì cũng đến xế chiều. Mây lại lội lên rừng tìm Ôn Ma. Gương mặt cô bé ngây thơ có chút thiếu hồn nhiên như mọi ngày, Mây nhìn Ôn Ma:

_ Người Ôn Ma tìm có phải ông pháp sư kia không?
Ôn Ma đặt ngón tay trỏ lạnh ngắt lên trán Mây, đọc lại kí ức của cô gái nhỏ:

_ Chính là ông ấy!

Mây nghe thế thì ngập ngừng:

_ Thế ... Khi nào Mây nói với ông ấy đến tìm Ôn Ma?
Ôn Ma trả lời:

_ Trong hôm nay, nếu không được thì mai nói với ông ấy rằng chổ này có Huyết Ngải Độc Thần Tướng!

Mây nghe hết câu nói của Ôn Ma thì hai mắt rưng rưng:

_ Nếu ông ấy lấy cây hoa đó đi thì Ôn Ma có sao không?

Ôn Ma dịu dàng nói nhỏ nhẹ với Mây:

_ Ôn Ma sẽ theo người đàn ông đó về ở với ông ta !

Tự nhiên hai hàng nước mắt của Mây tuôn ra,tự bao giờ Mây có cảm tình với Ôn Ma đến thế?

_ Còn gặp nhau được không? ( Mây cúi mặt hỏi Ôn Ma)

Ôn Ma đưa cho Mây sợi dây màu đỏ:

_ Đeo nó vào khi nào gặp nguy hiểm thì gọi Ôn Ma!
Mây cầm sợi dây òa khóc như một đứa trẻ con. Ôn Ma đưa tay nựng vào má của Mây:

_ Ôn Ma là ma, Ôn Ma chỉ có thể sống theo cách đó ! Mây là người,đừng động lòng với một con ma!
_ Năm mươi năm mới có một người đủ lực để nâng cao sức mạnh cho Ôn Ma! Nếu Mây có thương kẻ này, một là sống tốt hơn,hai là hãy chờ Ôn Ma thêm một thời gian!

Mây ngước lên nhìn Ôn Ma:

_ Mây sẽ chờ!

Ôn Ma ôm Mây vào lòng:

_ Trễ rồi,Mây về nhà đi, nhớ đeo sợi dây đó!

Mây ra về nhưng lòng vẫn còn vấn vương, không muốn Ôn Ma rời đi đâu nhưng chỉ có đến bên lão pháp sư kia Ôn Ma mới có thể tiếp tục tồn tại ở nơi này.
Mây theo con đường mòn, tìm ra bờ suối đến nhà ông lão điên. Ông ta thấy Mây liền mở hàng rào cho Mây vào. Như thói quen, Mây lấy hoa quả chuẩn bị sẵn biếu ông lão:

_ Con biếu ông!

Cơ Mộc lấy ít hoa quả của Mây:
_ Con đến thăm ta sao?

Mây ngập ngừng đáp ông lão:
_ Con đến đây thăm ông...!

Thấy Mây ngập ngừng Cơ Mộc hỏi:
_ Cô bé có chuyện gì sao?

Mây đáp:
_ Con không...!
_ Hôm trước ông nói ông chỉ còn thiếu Huyết Ngải nữa thôi phải không ạ?

Cơ Mộc cười khì:
_ Đúng! Ông chỉ còn mỗi Huyết Ngải là chưa sở hữu!

Mây cúi mặt:
_ Thế ông có muốn tìm Huyết Ngải không ạ?

Cơ Mộc cười lớn:
_ Hahaha! Đương nhiên là có rồi! Nhưng Huyết Ngải là loại ngải hiếm, không dễ đễ tìm được!

Mây đáp Cơ Mộc:
_ Con biết ngải ấy ở đâu! Con đã nhìn thấy nó!

Cơ Mộc ngạc nhiên hỏi Mây:
_ Con nói thật sao?
_ Dạ thật ( Mây trả lời)

Cơ Mộc nói với giọng sốt sắng, phấn khởi:
_ Con có thể dẫn ông đến đó được không?

Mây nhìn Cơ Mộc :
_Dạ được!

Nói xong Cơ Mộc vội vào nhà chuẩn bị thứ gì đó rồi đi ra bảo Mây:
_ Nào! Hãy đưa ông đến đó!


Huyết Ngải
Tác giả:Ngọc Trâm
Chương 8

Mây dẫn Cơ Mộc đi vào rừng,đi sâu vào trong:

_ Huyết Ngải ở hướng đó thưa ông!( Mây chỉ tay theo hướng có Huyết Ngải )
_ Từ giờ đường đi hơi khó ông cẩn thận!

Mây và Cơ Mộc đi tới cây Huyết Ngải đứng đằng xa Huyết Ngải toát lên vẻ đẹp kiêu sa của " ngải chúa"
Mây đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn mãi mà không thấy Ôn Ma đâu, lòng cô bé bất an:

_ Bao giờ ông sẽ hái ngải về ạ? ( Mây hỏi )

Cơ Mộc trả lời Mây:

_ Đầu giờ Tý hôm nay ông sẽ làm lễ ' trục ' Huyết Ngải về!

Mây cắn chặt môi, thắt lòng đáp lại Cơ Mộc:

_ Ông bới cây nhẹ nhàng thôi ông nhé, hãy cẩn thận để hoa không bị hỏng! { Mây dặn dò như thế vì cô bé ngây thơ lo lắng sợ khi hoa bị hỏng, Ôn Ma sẽ đau }

Cơ Mộc cười với Mây, đáp:

_ Ông biết rồi, ông sẽ hết sức tỉ mỉ, trời đã tối rồi con có tiện ở đây không?

Mây gục đầu, đáp:

_ Không! Con phải về!

Cơ Mộc đáp lại:

_ Thế con về cẩn thận nhé, cảm ơn con đã giúp ông tìm được Huyết Ngải, nếu cuộc sống sau này khó khăn hãy đến tìm ông, ông sẽ cố gắng làm gì đó giúp cháu!

Mây thưa:

_ Dạ vâng ạ!

Mây quay lưng đi, ngước nhìn khắp khu rừng lần nữa, nhưng vẫn không thấy Ôn Ma, lòng người con gái đôi mươi buồn khó tả.
Thực ra Ôn Ma vẫn đứng bên cạnh Mây như mọi ngày, chỉ là Ôn Ma dùng thuật "ẩn thân" nên Mây không nhìn thấy nữa thôi.

Mây trở về nhà lòng buồn rười rượi. Cô bé vào phòng của mình, nằm xuống đưa cái tay có đeo sợi chỉ đỏ. Đó là món quà Ôn Ma tặng cô gái nhỏ. Nhìn vào sợi dây Mây càng nhớ Ôn Ma nhớ từng lần đầu tiên chạm mặt, cứu cô khỏi nguy hiểm tâm linh hai lần, nhớ những lúc lên rừng chỉ để đưa hoa quả cho Ôn Ma. Khoé mắt Mây cay cay, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống. Mây trách ông trời :

_ " Tại sao ngài lại sắp đặt mối lương duyên của con nghiệt ngã đến thế ?"
Mây thiếp đi trên giường, cơ thể bắt đầu nghĩ ngơi chuẩn bị cho một ngày mới.

Đầu giờ Tý , Cơ Mộc soạn nhang ra, thắp nhang, ông lạy bốn hướng mười phương cầu xin gì đó rồi ngồi 'bắt ấn' bảo vệ Huyết Ngải. Vì khi nhang cắm xuống,khói nhang đã thu hút rất nhiều linh hồn đến họ sẽ trú ngụ ở trong Huyết Ngải vĩnh viễn nếu không bị xua đuổi , nếu một vong linh nào đó trú được vào trong thân Huyết Ngải thì sẽ không "trục" được Huyết Nhân Ngải.

Cơ Mộc ngồi 'bắt ấn' giữa rừng , những linh hồn khác miễn bước lại gần là ông giết hết. Sau một lúc cây nhang khi nãy cháy hết, ông đã hoàn thành việc đuổi vong linh, Cơ Mộc đã thành công bước đầu.
Cơ Mộc lấy trong túi ra bụi ngải Giấm ( loại ngải đã làm Mây buồn ngủ) đọc câu thần chú , ngải Giấm nghe lời ông mà tỏa hương thơm ngát một vùng rừng, Huyết Ngải nghe hương của loài ngải khác hồi lâu thì bắt đầu bị mê hoặc. Nhưng trục được Huyết Ngải Độc Thần Tướng đâu dễ đến thế, Huyết Ngải tuy đã trúng "yểm" của loại ngải khác nhưng những cánh hoa vẫn còn cương lên phòng thủ, chỉ cần con người chạm vào lúc này thì sẽ bị trúng độc mà chết , chỉ trong vòng ba ngày kể từ ngày trúng độc.
Cơ Mộc dùng răng cắn ngón tay của mình cho chảy máu, ông đổi bài chú khác. So với việc dùng con dao sắc cắt đứt tay và việc tự dùng răng cắn tay chảy máu thì nổi đau đớn gấp trăm lần.
Cơ Mộc đưa ngón tay đang chảy máu " tưới " máu của ông lên Huyết Ngải. Huyết Ngải uống máu no nê thì hoa cụp xuống, dần dần các sợi lông nhỏ cũng thu lại. Cơ Mộc dùng tay bới đất xung quanh ngải. Vất vả lắm mới lấy được Huyết Ngải lên mà không gây ra cho nó tổn thương nào.
Giờ Cơ Mộc chỉ cần niệm chú trên đường về, và lập bàn thờ để thỉnh Huyết Nhân Ngải mà thôi.


Huyết Ngải
Tác giả:Ngọc Trâm
Chương 9

Sau khi đọc chú về đến nhà, Cơ Mộc đem ra sau vườn, chỗ đó ông đã chuẩn bị rất là lâu .Xung quanh dán đầy những lá bùa 'phong ấn' những lá bùa có tác dụng ngăn những vong linh khác nghe mùi Huyết Ngải mà tìm đến, do tài pháp cao cường nên những lá bùa đó ngăn tuyệt đối những vong linh dám bén mảng đến gần. Khu vườn trồng Huyết Ngải làm hoàn toàn bằng đất sạch Cơ Mộc mất rất nhiều thời gian để có loại đất đó, ông giã nhuyễn đất ra.
Trong bảy ngày đầu, cách nửa canh giờ Cơ Mộc phải đọc thần chú cho ngải nghe,ông đã rất cẩn thận không quên buổi đọc chú nào suốt cả tuần. Vì muốn những pháp sư khác phải nhìn và nể phục nên cho dù có thức đêm khuya để đọc chú, chỉ chợp mắt một chút là phải thức nuôi ngải nên suốt tuần nay Cơ Mộc mệt mỏi. Gương mặt tiều tụy thấy rõ.
Đã một tuần trôi qua, sáng ngày thứ bảy, Cơ Mộc ra chợ hỏi mua con gà trống. Chỉ chờ đến tối kết thúc buổi đọc chú xong, Cơ Mộc lấy máu con gà buổi sáng đã mua vào cái dĩa. Cơ Mộc cắt máu của mình trộn với máu gà và tưới lên Huyết Ngải.
Kể từ ngày hôm nay trở đi, cứ đến đầu giờ Tý, Cơ Mộc lại phải lấy ba giọt máu của mình để duy trì sự sống cho Huyết Ngải, mỗi tuần ngày cuối trong tuần điều phải cúng máu gà cho Huyết Ngải.
Cơ Mộc cẩn thận từng chút, không hề quên và phạm bắt cứ sai sót gì, cái ông đang chờ là Huyết Nhân Ngải sẽ công nhận tài năng của ông mà đến vào ở trong Huyết Ngải.
Hôm nay là ngày thứ 100 kể từ khi Cơ Mộc nuôi Huyết Ngải, đêm nay ông không ngủ được . Hôm nay là ngày Huyết Nhân Ngải tìm đến Huyết Ngải mà trú ngụ.

Ôn Ma bay đến nhà Cơ Mộc , như một cơn gió xoáy, Ôn Ma tìm đến Huyết Ngải, do bùa của Cơ Mộc 'cao siêu' nên không khí ở đây không có tạp khí, đất trồng huyết ngải được ông thờ rất lâu nên hoàn toàn hoàn mĩ cho sự sống của Huyết Ngải.
Ôn Ma đến bên Huyết Ngải thì cây bắt đầu phai màu héo úa, Cơ Mộc không vì thế mà chịu phí công sức ba tháng trời cắt máu nuôi, nhìn cây héo úa mà ông hoảng loạn, toan định chạy vào nhà lấy dao cắt máu tưới cho Huyết Ngải thì chợt nhớ nuôi Huyết Ngải không được dùng dao.
Ông chạy ra bụi tre, mạnh tay bẻ gãy một cây tre nhỏ,đến bên Huyết Ngải ông đâm thẳng cây tre vào cánh tay, máu chảy ra nhiều vô số, không cản lại được, Cơ Mộc rất đau, ông rất muốn khóc, nhưng giờ phút này không cho phép ông khóc. Nếu như nước mắt của ông chảy xuống Huyết Ngải thì coi như tiêu. Máu từ cánh tay tuôn ra, tuôn ra. Huyết Ngải thấm màu máu thì các bông nhỏ vươn lên đớp những ngụm máu tươi ngon, máu chảy xuống bao nhiêu Huyết Ngải uống trọn bấy nhiêu.
Những bông Ngải nhỏ chuyển màu nó trở nên đỏ hơn, đúng hơn thì những màu đó nhuộm bằng máu của Cơ Mộc.

Huyết Ngải sống lại, Ôn Ma đến bên Cơ Mộc, nói :
_ Người đồng hành, tôi chờ ông lâu rồi đấy!

Cơ Mộc nghe xong câu đó thì biết Huyết Nhân Ngải đã chấp thuận mà ở lại cùng ông , giúp ông luyện ngải. Cơ Mộc mừng rỡ khôn xiết .
Chẳng có niềm vui nào hơn niềm vui này, vì chính ông là thân pháp sư, một 'vua ngải' chọn ông làm bạn đó là điều hạnh phúc nhất.

Ôn Ma nói với Cơ Mộc:
_ Ta không cần ăn nhiều, mỗi năm hai lần, lúc trước có một vị đã nuôi ta trọn cả đời của ông ấy, nên ta không giống Huyết Nhân Ngải còn trẻ!

Cơ Mộc nghe xong thì mừng rỡ hơn, vì Huyết Nhân Ngải lớn rồi, ông không cần vất vả đọc chú nuôi dạy Huyết Nhân Ngải nữa.
Ôn Ma nhìn Cơ Mộc bằng con mắt sắt lạnh:
_ Ông tên gì?
Cơ Mộc trả lời:
_ Ta tên Mộc,họ Cơ!
Ôn Ma nhìn Cơ Mộc :
_ Hai hôm nữa là ngày trăng tròn, ông biết phải làm gì rồi chứ?
Cơ Mộc nói:
_ Ta sẽ cẩn thận!

Nói xong thì Ôn Ma quay đi theo hướng có Huyết Ngải, Ôn Ma thu hồn vào trong đó.

Cơ Mộc vui mừng bước vào nhà, đốt nhang bàn thờ tổ, cảm ơn đã giúp ông trục được "Huyết Ngải Độc Thần Tướng".


Huyết Ngải
Tác giả:Ngọc Trâm
Chương 10

Hơn một trăm ngày, do điều kiện chăm sóc tốt, không khí trong vườn không có tạp âm nên Huyết Ngải sinh sôi thêm một số cây con, lớn nhỏ không đều nhau. Cả khu vườn ngải của Cơ Mộc vẻ đẹp của Huyết Ngải xứng đáng được xưng tên.
Hai ngày trôi qua nhanh chóng, Cơ Mộc háo hức vào rừng bắt rắn hổ mang và đi tìm một ổ rết chuẩn bị đồ sẵn sàng bắt đầu luyện ngải. Việc nghe qua có vẻ nguy hiểm nhưng nó không quá khó khăn với Cơ Mộc là mấy.

Đêm nay là đêm trăng tròn, hôm nay là ngày trăng sáng nhất trong tháng, ánh trăng vàng chiếu xuống vườn ngải, Huyết Ngải mang sắc đỏ lung linh nhất trong khu vườn của Cơ Mộc ,những tán hoa như đang khiêu vũ theo từng những cơn gió nhẹ lay.
Huyết Ngải đẹp mê hồn, vẻ đẹp kiêu sa khiến ai nhìn cũng muốn chạm vào.

Cơ Mộc ra nhìn Huyết Ngải một chút thì vào nhà ngủ sớm, mọi chuyện sẽ bắt đầu vào sáng ngày mai.

Sáng tinh mơ,mặt trời vừa ló dạng đã thấy Cơ Mộc thức dậy, chuẩn bị đâu đó tươm tất ông ra vườn, đến bên Huyết Ngải. Cơ Mộc chuẩn bị một lọ thủy tinh nhỏ, cẩn thận hứng từng giọt sương động trên từng cách hoa, Huyết Ngải là một loại ngải độc, nếu như ai vô tình chạm vào nó lúc đang đói thì sẽ bị "ăn" , người bị "ăn" sẽ không sống quá được ba ngày nếu không tìm được thầy pháp cao tay ấn để giải. Từng giọt sương một được Cơ Mộc khéo léo cho vào lọ thủy tinh. Hứng sương xong Cơ Mộc cảm ơn Huyết Ngải rồi rời đi vào bàn thờ tổ thắp nhang.
Lọ thủy tinh ông vừa đựng những giọt sương ông đặt lên bàn thờ, dưới chân lọ có một cây nến nhỏ, đun nóng đáy thủy tinh.
Cơ Mộc đọc bài chú cổ truyền, sau khi nửa cây nhang lụi đi, việc đọc chú của ông kết thúc.

Chợt Ôn Ma hiện ra:

_ Mây sẽ đến đây ngay bây giờ, ông hãy nói với em ấy tôi đang bận đi xa!

Cơ Mộc gật đầu, Ôn Ma biến mất. Quả nhiên là không đến năm phút thì Mây đến trước nhà đứng ở ngoài, hơn ba tháng Mây đã không liên lạc gì với Ôn Ma nên đến đây hi vọng có thể gặp được . Cơ Mộc mở hàng rào :

_ Là Mây đấy à, lâu rồi không gặp!

Mây đáp:
_ Dạ con chào ông !

Cơ Mộc cười thân thiện,mời:

_ Con vào nhà chơi !
Mây e ngại từ chối:

_ Dạ thôi ạ!
_ Con đến đây thăm ông và thăm Huyết Ngải!

Ôn Ma đứng từ xa nhìn Mây, cô gái của anh vẫn xinh như ngày nào.
Cơ Mộc dắt Mây vào trong vườn ngải, nhìn Huyết Ngải thì Mây ngạc nhiên, vì bụi ngải to hơn trước, những bông hoa đỏ hơn trước. Như thỏa niềm nhớ thương. Có chút xúc động nhẹ trên gương mặt cô gái nhỏ. Mây đưa tay sờ vào sợi dây của Ôn Ma tặng, Mây nhớ anh. Nhìn thấy Huyết Ngải được Cơ Mộc chăm sóc tốt nên Mây rất vui. Quay sang hỏi Cơ Mộc:

_ Thế còn người ở trong Huyết Ngải đó đâu rồi ông?

Nhớ lời Ôn Ma đã nói trước, Cơ Mộc nói:

_ Huyết Nhân Ngải đang bận đi xa một thời gian, tạm thời không có ở đây!

Mây nghe xong thì trong lòng hụt hẫng. Đã bao ngày không gặp nên Mây nhớ Ôn Ma lắm.
Mây ngước lên nhìn Cơ Mộc:

_ Cảm ơn ông đã chăm sóc tốt cho Huyết Ngải, giờ xin tạm biệt ông con về, hôm khác con sẽ đến thăm!

Cơ Mộc bẻ một ít Ngải Giấm đưa cho Mây:

_ Nó sẽ giúp con ngủ ngon, cảm ơn con nhiều lắm!

Mây nhận bằng hai tay rồi cúi đầu:

Cảm ơn ông ạ!

Mây quay về với ít ngải để trong túi, lòng cô gái đôi mươi buồn rười rượi.

Sau khi Mây đi thật xa, Ôn Ma hiện ra :
_ Tôi có một điều kiện!
Cơ Mộc nhìn Ôn Ma:
_ Là điều kiện gì?
Ôn Ma đáp:
_ Sau khi tôi giúp ông luyện thành công Huyết Ngải, ông sẽ phải tìm một cái xác của thanh niên mới chết đến cho tôi!
Cơ Mộc nhăn nhó:
_ Khó thế!
Ôn Ma ôn tồn:
_ Không cần gấp nên ông không phải lo!
Cơ Mộc nghe thế thì im lặng, không biết nói gì.
Ôn Ma nói :
_ Ông hãy lấy nọc rắn và độc rết mỗi loại một giọt cho vào lọ thủy tinh, đọc bài chú cổ!
Nói xong thì Ôn Ma biến mất, không chờ cho Cơ Mộc trả lời. Cơ Mộc đành đi ra sau nhà, cẩn thận lấy nọc cả hai cho vào lọ thủy tinh, nhốt chúng lại. Rồi lại đem lên bàn thờ tổ, đốt nhang và đọc thần chú để luyện.

Huyết Ngải
Tác giả: Ngọc Trâm
Chương 11

Công việc của Cơ Mộc giờ đây là mỗi ngày sẽ lấy nọc độc con rắn và con rết đó để luyện ngải . Ông mất hai ngày trời mới tìm được nơi ở của bọn nó nên nếu để nó chết, khó khăn lắm mới tìm được một ổ thứ hai thay thế. Cơ Mộc quyết định giữ lại và nuôi chúng ở trong nhà.

Cơ Mộc là người khôn khéo, biết tính trước mọi việc nên ông không chờ đến ngày lấy độc xong mới làm. Trằn trọc cả mấy đêm dài thì ông quyết định học nghi lễ và học kinh siêu thoát của nhà Phật.
Ông sở hữu một trí nhớ khá ấn tượng, chỉ trong hai tuần ông đã học thuộc hết các kinh độ hóa siêu thoát của nhà Phật. Ông đi mua một bộ Phật y giản dị, tự cạo trọc lốc cái đầu của mình, Cơ Mộc vừa luyện ngải, vừa giả danh làm thầy tu. Ông đi lang thang hết làng này qua làng khác,đến tối mới về.
Dần dần ông được dân trong làng để ý, họ nghi ngờ ông nhiều lắm vì chưa từng thấy ông đến đây bao giờ. Hôm ấy ở trong làng có một gia đình nghèo, họ nghèo đến nỗi tự cưa gỗ đóng quan tài. Do nhà nghèo nên họ phải đi vay mượn ít tiền của người cùng làng để lo tiền ma chay và mướn thầy cầu siêu.
Thấy gia cảnh khó khăn của gia đình nọ, Cơ Mộc vào nhà:
_ Bần tăng xin chia buồn cùng gia đình!
Gia đình nọ thấy Cơ Mộc trong dáng vẻ nhà tu nên mừng rỡ, một người phụ nữ ra thưa :
_ Lạy thầy, xin thầy giúp đỡ nhà con!
Cơ Mộc thấy có được cơ hội liền nói:
_ Thầy sẽ đọc kinh siêu thoát cho người thân của thí chủ, chỉ xin thí chủ một buổi cơm chay!
Người phụ nữ nghe xong:
_ Thế còn chuyện tiền nong như thế nào ạ?
Cơ Mộc đáp:
_ Tùy tâm của thí chủ,bần tăng chỉ xin cơm!
Gia đình nọ mừng rỡ, mời Cơ Mộc vào nhà lo phần nghi lễ.
Trải qua mấy ngày, gia đình nọ đến ngày hạ huyệt mộ mà chưa thấy vị tăng hỏi tiền nên họ đến hỏi Cơ Mộc:
_ Dạ chúng con cảm ơn sư phụ đã giúp cho nhà con, nay là buổi lễ cuối, xin sư phụ cứ nói tiền, nhà con sẽ chuẩn bị trả ạ!
Cơ Mộc đang dọn Kinh vào trong túi vải quay sang trả lời:
_ Lúc ban đầu bần tăng chỉ xin cơm chay, cảm ơn thí chủ đã cho cơm mấy ngày qua, bần tăng chỉ xin vài trái cây trong đĩa về nhà,phí làm lễ bần tăng không lấy!

Người nhà cảm ơn ríu rít, biếu Cơ Mộc đĩa trái cây rồi tiễn ông một đoạn, gia đình đó biết ơn người sư thầy tốt bụng nên gặp ai hỏi han tang sự của gia đình thì họ luôn miệng ca ngợi Cơ Mộc. Danh tiếng ông vì thế mà lang rộng.

Đã hai mươi ngày lấy độc và nuôi hai con rắn và con rết đó, Cơ Mộc đã luyện được nửa chặng đường. Danh tiếng ông rồi một ngày cũng đến tai Mây, Mây hôm nay đến thăm ông, vừa gặp Cơ Mộc thì Mây đã ngạc nhiên, quả nhiên là đúng như mọi người nói, ông đã cạo đầu xuất gia, Mây thưa:
_ Dạ con chào ông!
Cơ Mộc thấy Mây liền nở nụ cười:
_ Vào trong nhà đi con!
Mây gãi đầu bối rối,thưa:
_ Con đến thăm ông, thăm Huyết Ngải!

Cơ Mộc dẫn Mây ra vườn, Huyết Ngải càng ngày càng có nhiều bụi, càng ngày càng đẹp, trong như một thảm hoa đỏ dưới nền đất, Mây ngập ngừng:
_ Huyết Nhân Ngải có ở đây không ông?
Cơ Mộc định trả lời thì thấy Ôn Ma hiện ra lắc đầu với ông, hiểu ngay ý Ôn Ma nên ông nói:
_ Một thời gian nữa Ôn Ma mới về con ạ!

Mây như cảm nhận được sự xuất hiện của Ôn Ma đưa mắt nhìn khắp nơi, nhưng không thấy. Mây nghĩ mình chắc do quá nhớ Ôn Ma mà sinh ra ảo giác.
Cô bé ngồi ngắm Huyết Ngải và trò chuyện cùng Cơ Mộc hồi lâu thì tạm biệt ra về. Thật không may cho cô gái nhỏ, trên đường về cô gặp một gã thanh niên để ý đến Mây, anh ta nhào tới kéo Mây vào chổ khuất người hơn, Mây hoảng loạn la lớn kêu cứu :

_ Bỏ ra,...có ai không cứu tôi vớiii...bỏ raaaaaa!

Hắn ta dùng sức nắm tay kéo Mây vào, Mây khóc:
_ Có ai không, cứu tôi với, trời ơi!!

Đang lúc tuyệt vọng vì kêu mãi không ai cứu thì có một cơn gió xoáy nhỏ xuất hiện, cơn gió xoáy vào tay tên thanh niên, làm hắn bị đẩy ra khỏi Mây, Mây chớp được cơ hội liền cuống chân chạy nhanh hết sức có thể, tên kia đuổi theo nhưng có một thế lực vô hình đã kéo anh ta lại. Ôn Ma hiện nguyên hình cho gã thanh niên diện kiến, tên đó hoảng sợ bỏ chạy thục mạng về nhà. Về đến nhà hắn ta đóng cửa lại, sợ Ôn Ma vào được nhà, hắn thu người run sợ nhưng Ôn Ma không đuổi theo hắn. Rất lâu hắn ta mới định thần lại được.
Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến mấy ngày sau ,đang ăn cơm thì hắn ta ọc ra máu, vội lấy khăn lau đi máu mới ọc, hắn vội đi tìm thầy lang để khám bệnh, tên thầy lang băm khám mãi không biết bệnh gì nên chỉ cho hắn ta một số thuốc bổ về nhà sắt uống.
Đêm đó hắn ta đang ngủ thì bụng phình to, càng lúc càng to, đến sáng thì bụng hắn căng ra, lớp da mỏng lét để lộ gân máu, người thân đến sờ vào người thì a ta đau đớn hét không thành tiếng. Nhìn vào bụng của gã cứ như sắp nổ đến nơi, hắn trở nên khó thở hơn, gia đình đưa hắn vào bệnh viện, mấy tên bác sĩ chuẩn đoán hắn bị xơ gan thời kì cuối , nên yêu cầu nhà hắn ta phải nhập viện và làm giấy điều trị duy trì,sau này có lá gan thích hợp sẽ phẫu thuật ghép gan cho hắn ta. Những tên bác sĩ vốn không tin tâm linh đó đâu biết rằng xunh quanh bọn họ tồn tại một thế lực vô hình điều khiển căn bệnh của tên "sở khanh" kia.

Chính Ôn Ma đã đưa bệnh cho hắn vì dám đụng tới người con gái mà Ôn Ma quan tâm.
Những tên bác sĩ vừa bảo người nhà đóng tiền viện phí xong, y tá thì gắn máy trợ oxy cho hắn, mọi chuyện đâu vào đó thì hắn chết trong bệnh viện ngay ngày đó. Người vùng núi hiểu biết về y tế không được nhiều nên đã bị bọn bác sĩ nói là do bệnh nhân chuyển biến bệnh tình xấu đi, bla bla các thứ quyết không chịu trách nhiệm cái chết của bệnh nhân, người nhà của hắn dù có đau xót cho hắn nhưng cũng đâu thể làm gì. Họ đưa xác hắn ta về mai táng.

Huyết Ngải
Tác giả: Ngọc Trâm
Chương 12

Hôm nay là ngày thứ hai mươi bốn lấy nọc độc, cả hai con rắn và rết có lẽ đã quen Cơ Mộc, vì trừ việc lấy nọc độc thì ông đã chăm sóc nó rất tốt,cho nó ăn hằng ngày để đảm bảo đủ nọc để ông lấy.
Ông nhẹ nhàng lấy nọc,nhẹ nhàng thả vào lồng.
Cơ Mộc lên bàn thờ đốt một cây nến nhỏ, tiếp tục nung nóng đáy lọ thủy tinh có chứa sương của Huyết Ngải và chất độc. Ông thắp nhang cấm vào li hương, sau đó lại đọc bài chú.

Công việc giờ đây nó như một thói quen, khi thời gian đọc chú kết thúc, ông lại mặc y Phật , bước ra khỏi nhà và đi tụng niệm nếu có nhà nào cần.
Cơ Mộc chỉ xin cơm ăn qua bữa hoàn toàn không lấy tiền công một đồng nào nên người dân ở đây yêu mến ông.
Cứ lâu lâu trong làng có người mất, người nhà của người mới mất đó sẽ đến tìm ông nhờ ông tụng kinh. Một phần là không mất tiền một phần là do ông thuộc được nhiều kinh siêu thoát nên mọi người tin tưởng ông.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây thôi mà ông đã lấy nọc độc bốn mươi chín ngày. Kể từ hôm nay, ông không lấy nọc độc cho vào lọ thủy tinh nữa. Hai phần ba chặn đường luyện Huyết Ngải ông đã dốc tâm vượt qua. Cơ Mộc xách cái lồng có nhốt con rết chúa và một con chuột đi vào trong rừng. Cơ Mộc đi đến nơi gần hai tháng trước ông đã bắt được nó, đưa nó về ổ rết. Ổ của nó dường như đã có một con rết chúa mới nhưng nếu so ra thì không to bằng con rết Cơ Mộc đã bắt.
Cơ Mộc đặt xuống đất con chuột đã chết , hé mở lồng nhốt con rết ra, rết nghe mùi thịt thì bò ra cắn xé con chuột. Ông nhanh chóng quay trở về nhà, vào trong bàn thờ tổ lấy lọ thủy tinh xuống.

Nọc độc của con rắn và rết hoà chung với sương Huyết Ngải được nấu tỉ mỉ bằng cây nến nhỏ hôm nay đã cô đặc lại có màu đen.
Cơ Mộc lấy thành phẩm ra khỏi lọ thủy tinh thì có cảm giác nhớt nhớt .

Cơ Mộc se chất đó thành một viên nhỏ màu đen , và giờ mới là lúc việc làm giả nhà sư của ông mới phát huy tác dụng. Ông vào vườn ngải, nhìn xem lá bùa nào bị rách bởi gió, ông gỡ xuống đốt nó đi và thay bằng lá bùa mới.
Cơ Mộc vẫn đi 'hành thiện' nhưng bây giờ ông đi xa hơn, sang những làng khác. Cứ nhà nào có đám tang ông ghé vào ngỏ lời tụng niệm giúp nhưng chỉ lấy cơm chay.
Danh tiếng ông càng ngày càng rộng, những nhà ông từng giúp trước đây lại có "tang sự" khác nên nhờ ông đến sớm hơn . Họ nhờ Cơ Mộc đến xem ngày lành để chôn cất, Cơ Mộc vui vẻ xem giúp họ. Chờ người nhà không để ý Cơ Mộc lén nhét viên màu đen vào tay người mới chết , công việc xảy ra thuận lợi khi trong mắt người dân ông là một nhà sư hành thiện đạo hạnh cao.
Sau năm lần lén nhét viên màu đen đó vào năm người chết khác nhau, mất rất nhiều thời gian vì người chết lâu lâu mới có chứ đâu phải thường xuyên như ăn cơm, Cơ Mộc trở về và nhét viên màu đen đó đưa vào miệng con rắn bấy lâu nay ông vẫn còn nuôi.
Xong xuôi thì ông lên giường trằn trọc suy nghĩ:
_" Có nên đi 'hành thiện' tiếp hay không?"

Mục đích giả làm sư của Cơ Mộc chỉ để lén ' hút sinh khí' người mới chết để luyện Huyết Ngải mà thôi. Suy nghĩ cả đêm dài, ông không ngủ được đưa mắt nhìn khắp nhà . Cơ Mộc thấy những cuốn kinh cầu siêu mà ông từng học thuộc để trên kệ bấy lâu nay không màn tới. Cơ Mộc nói với lòng:
_ " Thôi, cũng là do số trời định ông làm sư"
Cơ Mộc nghĩ vậy thì vẫn tiếp tục ' hành thiện' như trước.
Nhưng từ nay về sau, ông không cần lén làm chuyện đó nữa. Vì công đoạn đó đã hoàn thành, giờ đây ông toàn ý sống giả với bộ dạng thầy tu đi làm thiện.

Cơ Mộc ngủ trên giường, do ngủ say nên ông không hay con rắn ông cho ăn viên màu đen hồi đầu buổi tối giờ đây con rắn đau đớn quằn quại, cắn răng vào lồng, nọc của nó từ miệng ứa ra, con mắt của nó chuyển sang màu đỏ.
Một con rắn độc đang dẫy dụa khổ sở với một trong ba chất độc của mình.

Sáng Cơ Mộc thức dậy đi ra lồng chứa rắn, không ngoài dự đoán của ông, con rắn đã chết ngay đêm hôm qua.

Huyết Ngải
Tác giả: Ngọc Trâm
Chương 13

Sau khi nhìn thấy con rắn chết trong lồng từ đêm qua, làm như quen miệng Cơ Mộc hít thật sâu:
_ Mô Phật!

Cơ Mộc bắt con rắn ra khỏi lồng, dùng một con dao cẩn thận xắt phần bụng con rắn ra, Cơ Mộc moi ra dạ dày của con rắn, xác rắn ông đem đi xa thật xa và chôn nó.
Ông lấy dạ dày của con rắn đem đi phơi nắng. Xong Cơ Mộc lại quay vào bàn thờ,đốt nhang thờ tổ.
Mục đích của Cơ Mộc không phải luyện Huyết Ngải Độc Thần Tướng để hại người.Ông chỉ luyện để chứng minh đạo hạnh của mình với giới luyện ngải mà thôi.
Đang thay y Phật,chuẩn bị đi ra ngoài thì Ôn Ma hiện ra:

_ Kết thúc việc hút sinh khí người chết rồi mà ông vẫn giả làm sư à?

Cơ Mộc nhìn Ôn Ma:

_ Ta đã quen với việc này!

Ôn Ma nhìn Cơ Mộc:

_ Hiếm thấy kẻ nào như ông!

Cơ Mộc không biết nói gì đành quay đi ra hướng cửa thì Ôn Ma cất giọng:

_ Hơn mười ngày nửa sẽ có một thanh niên, anh ta tên Đan Lai ở làng kế bên!

Cơ Mộc quay lại hỏi Ôn Ma:

_ Có liên quan gì đến Ôn Ma sao?

Ôn Ma nhìn Cơ Mộc, mỉm cười:

_ Anh ta là người được chọn!

Cơ Mộc nhăn nhó:

_ Là sao?

Ôn Ma tiếp lời:

_ Số của tên Đan Lai đó ngắn mệnh, tôi sẽ thay hắn sống tiếp quảng đời còn lại!

Cơ Mộc liền hiểu rằng Ôn Ma muốn dùng xác của tên thanh niên đó, hỏi Ôn Ma :

_ Dù sao ta cũng không có dã tâm giữ ngươi lại hộ thân nên ngươi cứ việc đi,ta không trách!

Ôn Ma tiếp:

_ Ta cần sự giúp đỡ của ông hỡi người đồng hành!

Cơ Mộc hỏi Ôn Ma:

_ Cơ Mộc ta có thể giúp được gì? xin hãy nói!

Ôn Ma trả lời:

_ Mười ba ngày nữa tên Đan Lai đó sẽ hết duyên trần, nhất định người nhà hắn ta sẽ mời ông đến làm lễ cầu siêu, ông chỉ cần nói hắn ta chưa chết. Việc còn lại để tôi lo liệu!

Cơ Mộc gật đầu thì Ôn Ma biến mất. Ôn Ma bay tới nhà của Mây tìm cô, do Mây đang đeo trên tay sợi dây của Ôn Ma nên cho dù Mây có đi xa đến đâu thì Ôn Ma cũng biết.
Mây đang nằm trong phòng ngủ thì nghe một cơn gió lạnh thổi vào nhà, cô gái nhỏ thức giấc thì cô thấy Ôn Ma, không tin vào mắt mình, Mây dụi dụi mắt nhìn lại. Ôn Ma cười với Mây:

_ Không phải dụi, là Ôn Ma đây!

Mây nghe giọng nói của Ôn Ma, thấy được Ôn Ma đang bên cạnh mình thì xúc động rơi nước mắt. Đã bao nhiêu ngày tháng Ôn Ma biệt tăm biệt tích giờ lại xuất hiện không báo trước.
Mây đưa tay lên chạm vào người Ôn Ma, người của Ôn Ma lạnh giá , cái lạnh đủ làm ai đang mê sản cũng phải giật mình. Ôn Ma nhỏ giọng nói với Mây:

_ Sẽ không còn lâu nữa anh sẽ đến với em!

Mây ngước mặt lên nhìn Ôn Ma:

_ Bao lâu nữa hả anh? Mây chờ anh lâu rồi!

Ôn Ma đưa tay lên đầu Mây:

_ Không lâu nữa đâu!

Mây hỏi Ôn Ma:

_ Thời gian qua Ôn Ma đi đâu thế?
_ Mây có đến nhà ông lão tìm Ôn Ma nhưng không thấy!

Ôn Ma trả lời:

_ Anh có lí do riêng! ( Thực ra trong thời gian luyện cùng Cơ Mộc, Ôn Ma hiện hình Huyết Nhân Ngải toàn thân màu đỏ rất khó coi, nay đã giúp Cơ Mộc luyện xong ngải và không còn nghe chú hằng ngày nên Ôn Ma trở về hình dáng ban đầu)

Mây nghe thế thì không vừa lòng gì lắm vì không được Ôn Ma giải thắc mắc. Ôn Ma đưa tay chạm vào má của Mây:

_ Ngày khác anh sẽ đến thăm em, ngủ ngoan !

Ôn Ma cười với Mây rồi biến thành gió bay đi, để lại Mây rất nhiều điều muốn nói nhưng chưa kịp. Mây đành nằm xuống, trong lòng vui sướng khi Ôn Ma quay về.
Đêm nay Mây ngủ thật ngon giấc.

Huyết Ngải
Tác giả: Ngọc Trâm
Chương 14

Sau khi trải qua vài cái nắng gắt dạ dày rắn khô thật khô, Cơ Mộc tán nhuyễn dạ dày con rắn ra, ông tỉ mỉ đến mức từ một dạ dày ông tán nhỏ thành bột mịn.Cẩn thận cho số bột đó cho vào một ống tre , ống tre to vừa đủ ngón tay đút vào, ông cẩn thận lấy một cây tre khác tạo thành nắp đậy cây tre có chứa dạ dày con rắn. Cho vào túi vải và đi ra khỏi nhà.

Cơ Mộc đi hết làng này đến làng kia để hóa duyên, trên đường đi sang một làng khác Cơ Mộc cũng gặp một nhà sư khác. Hắn ta cũng nghe đến danh tiếng của ông, từ ngày ông làm thầy độ siêu thoát thì ' việc làm' của hắn bỗng trở nên ế ẩm . Hắn ta cũng là một nhà sư hành việc cầu siêu cho vong hồn, nhưng hắn ta lấy phí còn Cơ Mộc thì không, hắn ta nằm lòng kinh Phật ít hơn Cơ Mộc.

Vừa nhìn thấy bộ dạng của Cơ Mộc hắn ta đã biết ông là người 'dành khách' của ông ta. Ông ta nhìn Cơ Mộc với con mắt đầy khinh bỉ đi đến cố tình va chạm vào vai của Cơ Mộc thật mạnh làm ông chới với văng xuống đất cái túi vải chứa một số đồ dùng của ông. Cơ Mộc ngước lên nhìn hắn ,hắn quát:

_ Ông đi đứng kiểu gì va vào tôi thế hả lão sư mù?

Cơ Mộc đềm tĩnh trả lời:

_ Là ông cố ý va vào tôi mà còn lớn tiếng như thế sao?

Tên sư kia quát lớn:

_ Là ông không có mắt, tên sư tăng chết tiệt, có đền tiền thuốc men va chạm không thì bảo?

Cơ Mộc chỉ tay xuống mớ đồ bị vỡ của mình, nói :

_ Ông làm vỡ đồ của tôi, ông có đền không?

Tên sư tăng lạ mặt kia chỉ tay vào mặt Cơ Mộc:

_ Tại sao tôi phải đền bù cho ông?

Không để Cơ Mộc nói tiếp hắn ta nhào tới đấm cho Cơ Mộc một cái rồi bỏ đi trong sự hả hê vì trút được bực mình bấy lâu nay, Cơ Mộc đưa tay lên chổ đau. Không kiềm chế được nữa vội ngồi xuống nhặt ống tre lên, Cơ Mộc tháo nắp tre ra nhúng ngón tay út vào ống. Cơ Mộc xoay người về hướng tên sư vừa mới " kiếm chuyện" với ông ,tay ông làm động tác bắt ấn , miệng lẩm bẩm đọc chú cổ vừa đọc vừa thay đổi động tác bắt ấn khác nhau, Cơ Mộc búng ngón cái vào ngón út móng tay kêu ra âm thanh 'tách' . Cơ Mộc thu tay lại vào thân mình, mỉm cười và quay đi.

Lão sư kia từ lúc chạm mặt Cơ Mộc thì không còn hứng thú tới chuyện ăn uống, hễ ngửi thấy mùi đồ ăn là hắn buồn nôn. Hôm đó hắn đi tắm vừa chạm tay vào nước hắn đã giật mình rút nhanh tay ra, hôm nay hắn thấy nước lạnh vô cùng, hắn đi nấu nước sôi pha vào nước lạnh mới khá ổn được phần nào .
Hắn ta lên giường ngủ thì cảm thấy cơ thể mệt mỏi lạ kì, toàn thân nặng trĩu không muốn rời đi đâu. Cả thân xác hắn ta cảm thấy ê ẩm , chạm vào đâu cũng thấy đau. Gắn gượng đến sáng hắn vội đi tìm thầy thuốc hốt vài than thuốc bổ, sắt thuốc uống vào thì hắn ngửi mùi thức ăn không còn tanh hôi nữa, hắn cố gắng ăn bù vì lượng thức ăn chưa nạp vào hôm qua. Cơ thể hắn nhanh chóng khoẻ lại và bình thường.
Nhưng từ lúc hắn khỏe lại và ăn được thì không tài nào đụng nước được, cứ nghĩ đến nước thôi là hắn ta sởn gai óc. Cả việc uống nước hắn cũng ngại, do hai ngày không uống nước nên hắn rất khát. Trên tay cầm ly nước lọc mà tay run lẩy bẩy chần chừ một lúc mới uống vào bụng.
Uống xong hắn cảm thấy đau quằn quại, vật vã muốn ói ra hết số nước hắn ta mới uống . Cơn đau hoành hành hơn hai tiếng thì hắn nôn ra, nhưng thứ hắn nôn ra được không phải là thức ăn, không phải là nước. Hắn nôn ra máu.

Bấy giờ hắn mới phát giác ra, nghiệm lại những thứ mình trải qua khổ sở trong mấy ngày qua. Hắn biết mình đang bị "trúng ngải".
Và người đã 'yếm' hắn không ai khác là Cơ Mộc. Hắn đếm ngón tay từ ngày gặp được Cơ Mộc đã bốn ngày, vội lau đi vết máu hắn ra đường tìm đến nhà Cơ Mộc, gần hai tiếng lội bộ hỏi đường hắn tìm được nhà Cơ Mộc. Hắn quỳ xuống trước nhà:

_ Xin cao nhân rộng lòng tha thứ cho kẻ có mắt như mù này!
_Xin lỗi ngài, xin ngài từ bi đừng lấy đi mạng sống của kẻ này, tôi biết lỗi rồi!
_ Van xin ngài tôi biết lỗi rồi!

Cơ Mộc nghe tiếng hắn thì mở cửa bước ra, hắn nhìn thấy Cơ Mộc liền dập đầu van xin lia lịa:

_ Xin ngài rộng lòng tha thứ, tôi xin ngài, tôi biết lỗi rồi!

Cơ Mộc đem ra một thứ nước màu vàng đục, đựng trong ly nước:

_ Cầm lấy uống đi và cút khỏi đây!

Hắn vội chộp lấy ly nước uống ực vào mà không nhìn thử nó, hắn chấp tay dập đầu lia lịa:

_ Cảm ơn ngài, lần sau tiểu nhân không dám nữa!

Hắn đứng dậy cúi đầu cảm ơn thêm vài cái nữa rồi nhanh chân đi thật nhanh về nhà!

Huyết Ngải
Tác giả: Ngọc Trâm
Chương 15 (Cuối)

Cơ Mộc nhìn hắn đi xa nhà rồi quay trở lại vào nhà, ông đốt nhang khấn bàn thờ tổ:

_ Con vốn dĩ không muốn dùng Huyết Ngải hại người, con chỉ muốn cho hắn ta một bài học. Xin Tổ đừng trách phạt con!

Vừa cắm chân nhang xuống li hương, Cơ Mộc đăm chiêu nhìn bàn thờ, ông thấy khói nhang bay lên một hàng thẳng đứng, khói nhang không bung tỏa như bình thường, Cơ Mộc chỉ biết rằng đang có người ở trong nhà mình nhưng không phải Ôn Ma, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi định đến tối sẽ xuất nguyên thần xem ai đang ở trong nhà.

Từ lúc Cơ Mộc luyện xong Huyết Ngải , Ôn Ma được tự do. Ôn Ma bay đến nhà của Đan Lai điều tra thông tin ,xem mặt huyết thống và dòng họ của tên thanh niên đó để tiện cho việc sau này sống ở trên thân xác của hắn.
Sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó thì Ôn Ma đi tìm Mây, cuộc hẹn hò bảo mật đến nỗi chỉ có hai người biết. Ôn Ma trước kia là một gã hung thần lạnh lẽo, bây giờ anh chịu nói nhìu hơn, lời nói cũng ít sát khí hơn...
_ Anh nhớ em ! ( Ôn Ma nói với Mây )
Mây trả lời:
_ Em cũng nhớ anh, chẳng biết bao giờ có thể đến với nhau!

Ôn Ma vuốt tóc Mây:

_ Sắp rồi, sau này có một tên ở làng kế bên,hắn ta tên Đan Lai, nếu hắn ta đến nhà hỏi cưới,em đồng ý nhé!

Mây cau mày:

_ Không,em không lấy hắn ta!

Ôn Ma nhìn Mây,dỗ dành:

_ Anh sẽ là hắn ta, anh sẽ đến rước em bằng thân xác con người bằng da bằng thịt!

Mây vui mừng:

_ Anh nói thật không?

_ Thật ( Ôn Ma nói )
_ Đêm nay anh sẽ nhìn em ngủ, nằm xuống ngủ đi người anh thương!

Mây nghe lời nằm xuống, Ôn Ma dùng năng lực của "vua ngải" toả mùi hương thơm khắp phòng của Mây, cô bé nhanh chóng lim dim và ngủ thiếp đi.

Cơ Mộc ngồi xếp bằng trước bàn thờ tổ, hai tay bắt ấn đan vào nhau, chẳng mấy chốc linh hồn của Cơ Mộc rời khỏi xác , linh hồn đến bên bàn thờ tổ lạy ba lạy. Ở trên bàn thờ xuất hiện một chân linh, Cơ Mộc thấy liền ngạc nhiên dập đầu:

_ Kính lạy ngài!

Chân linh trên bàn thờ nói vọng xuống:

_ Cơ Mộc!
_ Ta vốn là Tổ của môn ngải , khi xưa ta hạ thế dạy nhân trần luyện ngải phổ độ chúng sinh, không ngờ lòng dạ nhân trần càng ngày càng tham lam , ta truyền thuật cho họ nhưng họ không giữ giới với ta. Hiếm thấy kẻ nào luyện đến như ngươi mà vẫn còn giữ giới đạo, ta chưa thấy ngươi dùng thuật để hại ai. Ta rất lấy làm hài lòng, nếu ngươi muốn về thiên giới ở cùng ta thì hãy đến chùa Cấm Tử mà xuất gia tu hành, sau này ngươi hết duyên trần ta sẽ đến thu nhận ngươi làm đồ đệ!

Nói xong Sư Tổ biến mất ,Cơ Mộc nghe thế liền dập đầu cung kính.

Ngày tên Đan Lai mất, đúng như tiên đoán của Ôn Ma. Người nhà hắn ta đến nhờ Cơ Mộc đến làm lễ cầu siêu. Cơ Mộc được dẫn đến nhà của tên Đan Lai, cả người hắn xanh xao vì đã tắt thở gần hai tiếng. Cơ Mộc chưa biết phải làm sao thì có cơn gió rít vào nhà. Là Ôn Ma đến, Cơ Mộc nhìn Ôn Ma thấy ra hiệu gật đầu , Cơ Mộc nói với gia đình Đan Lai:

_ Người thanh niên nhà thí chủ chưa đến số tận, chỉ là do hồn đi chơi thất lạc mà thôi,vừa rồi cơn gió rít vào nhà chính là linh hồn cậu ấy vừa mới về nhà, gia đình chờ một chút cậu ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi!

Người nhà Đan Lai nghe thế thì không hiểu đưa mắt nhìn nhau , Ôn Ma lập tức thu hồn nằm vào thân xác Đan Lai rồi mở mắt. Người nhà hắn thấy thế thì vui mừng ôm chầm lấy hắn, mẹ hắn vái lạy cảm ơn Cơ Mộc, cảm ơn trời đất rồi đứng lên nhìn một Đan Lai mới với hai hàng nước mắt vì xúc động.

Việc của Cơ Mộc đã xong, ông đã giúp Ôn Ma một tay và lời hứa của cả hai chấm dứt, Cơ Mộc khum xuống ôm lấy Ôn Ma, Ôn Ma nói nhỏ với ông :

_ Cảm ơn ông , suốt đời tôi sẽ không quên lão pháp sư tốt bụng như ông!

Một cái ôm thay lời tạm biệt, Cơ Mộc xin phép rời khỏi nhà.Ông về nhà ông , thu dọn bàn thờ tổ, đồ đạt, đi ra vườn ngải ,cái vườn gắn liền với ông suốt thời gian dài. Ông có rất nhiều kí ức đẹp nơi đây .
Ông lên đường đi tìm ngôi chùa có tên Cấm Tử, một ngôi chùa nhỏ , ông xin xuất gia ở đây và được chấp nhận. Ông chính thức làm Phật Tử rồi, không phải giả vờ nữa, lòng Cơ Mộc buông xuôi nhẹ nhàng, những áp lực vì giả sư trước đây tan biến. Cơ Mộc quay về cửa Phật ,giác tâm tu đạo.

Sau một thời gian tỉnh lại không lâu, Đan Lai ( Ôn Ma ) chính thức đem cau trầu sang hỏi Mây, lễ dặm hỏi nhanh chóng được tổ chức.
Cả làng mừng vui chúc phúc cho đôi uyên ương trẻ, trải qua bao khó khăn Mây và Ôn Ma đã chính thức đến được với nhau. Duyên là do trời ban,phận là do họ tạo.

Hết.

Tác giả: Ngọc Trâm



About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates