Ad Section

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2020

Người bạn thời thơ ấu


Người bạn thời thơ ấu. TG Mạnh Tuấn truyện ngắn 1 chap

Tháng hè năm đấy cái lúc mà tôi còn bé. Sau một năm học vất vả thì chúng tôi được nghỉ giải lao mấy ngày hè. Nhưng bố mẹ tôi làm công viên chức nhà nước thì lấy đâu ra thời gian chăm sóc tôi nên hai người đã bàn nhau đưa tôi về ngoại chơi cho ông bà chăm sóc mấy tháng hè. Tôi cũng cao hứng lắm, ở quê ngoại bọn trẻ con bằng tuổi tôi thì nhiều cũng quen biết tôi vì tôi hay về ngoại chơi. Mà cái tính tôi thì vui vẻ hòa đồng đứa nào chả mến, bọn tôi hay rủ nhau cây đa đầu làng chơi bắn bi chơi đập ảnh vui lắm.
TRUYỆN Người bạn thời thơ ấu


Nhưng trong đám bạn ấy tôi chỉ thân mỗi thằng Tí, nó ít nói mà trông xanh xao vàng vọt lắm. Người thì như cây củi khô quần áo rách rưới, tôi thấy chả đứa nào thèm chơi với nó. Lúc nào cũng đứng ở cái bụi tre làng nhìn lại bọn tôi chơi. Ấy thế mà tội, tôi cũng có mấy lần lại bắt chuyện nhưng nó cũng chẳng nói gì. Nhưng tôi đâu có bỏ cuộc thấy thế tôi cũng ít chơi với lũ bạn kia hơn dành thời gian chơi với nó. Thì thế nên nó cũng bắt đầu thân thiết với tôi hơn, tuy ít nói nhưng tôi cũng gạ nó hỏi được cái tên. Mà nó con nhà nghèo lắm, được mỗi một bộ quần áo màu nâu đã lấm bùn mà thấy nó mặc mãi. Mà tôi cũng không phải dạng phân biệt gì, bi vòng ảnh thẻ tôi toàn chia cho nó một nửa để chơi với tôi. Còn lại chỉ im lặng, mà thằng này chơi gì cũng giỏi hơn xa mấy đứa khác chắc trình độ bắn bi ném vòng ngang ngửa tôi. Không nói quá chứ tôi cũng thuộc dạng cao thủ mấy trò này. Sau một thời gian chơi với nhau thấy nó cũng vui vẻ hơn hẳn. Thỉnh thoảng Tí lại cười với nói nhiều hơn, dường như chúng tôi là đôi bạn thân tri kỉ với nhau vậy. Hôm ấy tôi chơi với nó đã mệt liền dựa lưng vào đống cỏ gần đấy thì nó bảo

-Tao về đây. Đừng nói với ai tao chơi với mày. Không mẹ tao đánh

-Tí. Sao không lại chơi cùng tao với mấy đứa kia. Mà nhà mày ở đâu

Tôi thắc mắc, dù sao cũng là trẻ con trong xóm mà nó lại chả chơi đứa nào nên thấy tò mò nên hỏi. Chắc có lẽ nó nghèo nên ngại hay sao. Mà kệ không ai chơi tôi chơi với nó

-Không thích. Chỉ chơi với mày. Nhà tao gần đây

-Haha. Thôi về đi tao cũng về ăn cơm

Những ngày hè tôi của tôi trôi qua yên bình. Từ khi chơi với cu Tí thì tôi cũng ít chơi với bọn kia hơn bọn tôi trở thành đôi bạn thân lúc nào không hay. Cứ vài ngày không gặp là lại nhớ nó là tôi phải chạy đi tìm quanh làng. Nhưng có cuộc vui nào mà không đến lúc tàn, cái ngày bố mẹ tôi đến đón cũng tới. Tôi cũng phải thu xếp hành lí về nhà. Trước lúc về tôi có chạy đi tìm nó, nhưng lần này nó đã đứng đợi tôi ở chỗ cũ đã lâu.

-Tí. Tao phải về rồi. Sang năm tao về chơi với mày nha.

Nó cũng gật đầu rồi bảo

-Lúc nào mày trở lại tao đưa đến nhà tao chơi

Tôi cũng vui vẻ gật đầu. Và rồi tôi cũng phải quay trở lại về nhà để tiếp tục công việc học hành. Cũng từng năm học trôi qua mẹ tôi nghỉ sinh em bé nên ở nhà vài năm trông em, vì thế mà tôi cũng không được về quê như đã hứa. Thỉnh thoảng mấy ngày tết có về vài ngày nhưng công việc gia đình cũng bận nên không có thời gian đi tìm nó.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa. Lúc tôi học xong cấp 3, lần này tôi được về quê ngoại xả hơi. Tôi lại đi men bụi tre cũ nhớ lại kỉ niệm, tôi vẫn chưa quên nó. Không biết bây giờ nó học hành thế nào rồi, sống ra sao hay đã chuyển đi nơi nào chưa

-Mày lừa tao

Tôi đang đứng nơi bụi tre làng nhớ kỉ niệm thì một giọng nói quen thuộc vang lên. Nhưng lần này tôi lại có cảm giác khác, vẫn là cái giọng ấy giọng trẻ con không thay đổi chút nào. Tôi quay lại thấy nó vẫn đứng đấy vẫn bộ áo màu nâu lấm lem bùn đất, vẫn khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt. Nó nở nụ cười rồi chỉ tay vào bụi tre làng sát bên tôi

-Mày vào nhà tao chơi. Mẹ tao đợi mày mãi.

-Tao.. tao..

Ấp úng đương hai chữ thì tôi như bị sốc nắng, tôi ngất đi tỉnh lại đã nằm ở chiếc giường nhà ngoại. Tôi mơ màng thì thấy mợi người vây quanh tôi rất đông trông ai cũng lo lắng. Thỉnh thoảng tôi lại nghe mơ hồ nhưng đoạn hội thoại

-Thằng tí chết cũng chục năm nay sao nó chưa siêu thoát nhỉ.

-Ừ. Lâu giờ nó có phá phách gì đâu sao lại đưa thằng cu này vào nhà nó

-Nói gì thì nói phải phá cả bụi tre làng mới đưa được nó ra. Còn phải mời thầy siêu độ cho nó nữa.

Thấy tôi tỉnh dậy bà ngoại tôi bảo

-Thằng Tí là trẻ mồ côi. Nó cũng trạc tuổi mày. Nó mất cách đây 10 năm rồi. Nó chết đói ở chỗ bụi tre làng.Không hiểu sao nó lại đưa mày vào nhà nó
….
Tôi thẫn thờ, 7 năm trước tôi còn chơi với nó. Cười nói vui vẻ. Lẽ nào tôi chơi với ma.
Tôi bật dậy, chẳng nói gì chạy ra bụi tre làng thì đã thấy những cây tre đã đổ đang được chuyển đi còn ông thầy pháp đang cúng đơm cho thằng Tí. Tôi thẫn thờ nhìn tất cả, hai hàng nước mắt tôi lăn xuống nhìn về phía nhà nó. Thỉnh thoảng lại thây nó thấp thoáng dưới những cành tre chưa được dọn hết nhìn tôi mỉm cười, nụ cười ấy nụ cười ngày xưa như lúc tôi lần đầu gặp nó.
Người bạn thời thơ ấu
TÁC GIẢ: Mạnh Tuấn

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates