Ad Section

Thứ Hai, 27 tháng 4, 2020

ma lộng nhà hương hào

Chương 1 : Căn Nhà Mới

Tuy nằm cách trung tâm Sài Gòn chỉ tầm chục cây số, nhưng vùng Long Kiểng, lại là một miền quê thứ thiệt, đậm chất nam bộ. Nơi đây còn ruộng vườn bao la, cò bay thẳng cánh. Người làng Long Kiểng, đa số đều là dân làm ruộng, đánh bắt tôm cá, hay soi ếch. Hương hào Đường, vốn xuất thân là gia đình hương cả, được truyền qua mấy đời. Gia tộc họ giàu có nhất xứ này. Càng về sau nhà hương hào Đường càng giàu có, nên đã không hài lòng với căn nhà đang ở. Một hôm ông nói với bà vợ
- Bà nó nè, hôm đi thăm ruộng về, tui thấy miếng đất của mình ở ngoài lộ cái. Chổ gần ruộng thằng tèo vừa cao ráo, lại bằng phẳng, mà ngay trục lộ cái lớn. Hay hỏng thôi, mình cho thợ cất thêm căn nhà ngoài đó, Rồi tui với bà dọn ra ngoải.
Bà vợ đang nhai trầu nhóm nhép, nghe vậy ngạc nhiên nói
Truyện ma lộng nhà hương hào



- Í trèn, nhà cửa gì nữa ông. Căn này ở bộ không được sao, mần sao phải xây cất chi nữa cho tốn kém.
- Tui có nói căn này không ở được đâu nè. Có điều sấp đứa nhỏ ngày càng lớn. Trước sau gì cũng phải dựng vợ, gả chồng cho tụi nó. Rồi không lẽ, tui với bà không cho tụi nó căn nhà, thì coi sao đặng.
Bà vợ đặt cái ống nhổ trầu xuống, nhìn chồng
- Ờ, thì chừng nào tới đó thì tính, chớ giờ ông cất nhà chi, hay tính lấy thêm bà nữa.
- Cái bà này. Tui là tui thấy căn nhà này cũng được, nhưng giờ nó đã cũ rồi, với lại nó hơi nhỏ, mầm sao mà xứng với gia thế của gia đình mình. Tui muốn ra căn nhà lớn, cho bề thế hơn, để xứng với tầm vóc của nhà mình chớ.
Bà vợ nghe chồng mình nói vậy, thì cũng bắt đầu đổi ý
- Ờ, thì ông nói vậy tui nghe cũng phải, căn nhà này đúng là có hơi cũ một chút. Thôi hay hôm nào, ông với tui ra ngoải coi miếng đất đó sao hen.
Ông chồng nghe vợ tán đồng, thì đặt chung trà xuông bàn
- Cái gì mà hôm nào, giờ tui với bà ra đó coi luôn nè. Rồi quyết định cho nó nhanh.
Nói xong ông hương hào Đường, kêu cô người làm lấy cho ổng cây dù. Rồi hai vợ chồng, dẫn theo thằng đầy tớ, cùng đi ra miếng đất vừa nói khi nãy, cho bà vợ coi. Coi xong bà vợ cũng tỏ ra hài lòng, bởi miếng đất này rất rộng, lại vuông vức mà nằm cạnh lộ đất đỏ lớn.
- Ông nè, tui thấy miếng đất này trông được đến đa. Có điều nó mấp mô, và cỏ dại mọc nhiều quá.
Vừa nói bà vừa chỉ qua ụ đất gần đó, hương hào Đường nhìn theo tay vợ chỉ trả lời
- Cái bà này khéo lo, khi làm nhà thì mình cho ban bằng ra, rồi mần sạch cỏ chứ có để vậy đâu mà bà lo.
Ông hương hào Đường vừa nói xong, bổng có cơn lốc nổi lên, quét qua chổ hai vợ chồng và thầng đầy tớ đang đứng, làm cho cả ba người rùng mình nổi gai ốc. Vợ hương hào Đường buột miệng than
- Ý nghiệt không, gió lốc gì mà thấy ớn hà, làm nổi hết gai ốc
Ông chồng lắc đầu vì tính nhát gan của bà vợ
- Thì đây là đồng không mông quạnh, có gió lạnh là bình thường, chớ có chi đâu bà than.
- Ờ, thì tui nói vậy thôi, chớ có ý chi đâu.
- Thôi mình về bà, đợi mai nói thằng hai Dần, về quê nó kêu thợ vô đây coi, rồi cất nhà cho mình.
Bà vợ nghe thấy ngạc nhiên nói
- Bộ ở đây hỏng có thợ sao, mà ông phải nói thằng Dần về tuốt miền trung, kêu thợ vô mần. Chi cho thất công dữ vậy.
- Bà thì biết cái gì mà nói. Dân trong mình mần nhà, sao mà chắc chắn như dân ngoài Trung được chớ.
Bà vợ nghe chồng nói vậy, tỏ vẻ không hiểu
- Ủa, ông nói sao hỏng bằng, bộ dân miền trung giỏi hơn dân đây hả?
- Chớ sao, ngoài đó bão lụt triền miên, nên dân họ có cách cất nhà chắc chắn, kiên cố hơn dân trong mình. Với nghe nói đâu hồi xưa, đời ông nội, ông cố thằng Dần, còn cất nhà cho mấy quan trong triều đình nữa đa.
Bà vợ nghe vậy cũng lấy làm vui vẻ
- Ý trèn ơi, ông nói thiệt đa. Nếu vậy mấy ông thợ có tay nghề cao dữ à
Hương hào Đường nghe vợ nói vậy, nên được diệp thể hiện
- Mà chưa hết đâu, nghe nói họ rất khéo tay, có tài chạm trổ tinh vi lắm. Có như vậy, thì cái nhà mình mới đẹp nhứt xứ được chớ.
- Ờ ông nói cái này tui thấy trúng nè, nhà mình giàu nhất xứ, thì căn nhà cũng phải bự và đẹp nhứt xứ mới trúng. Í mà ông đã coi ngày coi tháng gì chưa?
- Coi ngày tháng gì bà?
- Thì xây nhà ông hỏng coi ngày khởi công, động thổ sao được. Lở trúng ngày sát chủ, thì tui với ông ….
- Thôi thôi, bà nói làm tui ớn quá. Vậy thời tìm thầy coi cho chắc cái bụng.
Bà vợ gật đầu tán thành
- Cái này để tui lo cho, nghe đồn ông thầy sáu ở vùng chợ lớn, coi hay lắm. Mai bắt xe ngựa thằng hai Hùng, chở qua bển coi
- Ờ, vậy mấy chuyện coi thầy tui giao cho bà
Hai vợ chồng ông hương hào Đường vừa đi, vừa nói chẳng mấy chốc, đã về đến cửa nhà. Nhưng họ đâu biết rằng, sau khi họ vừa bỏ đi, cái ụ đất bà Đường chỉ khi nãy, bổng run lắc vài cái rồi thụt xuống.
Ông hương hào gọi thăng tớ trong nhà, tên hai Dần lên. Kêu về nó quê tìm thợ vô cất nhà cho mình. Hai Dần nghe xong gật đầu cái rụp, nhận ít tiền xe, từ ông hương hào đưa cho, lật đật về lấy mấy bộ quần áo, để chuẩn bị về quê. Bởi vì đã lâu chưa có diệp về thăm quê, với lại lần này về, còn có mối làm ăn cho bà con ở ngoài quê. Nên vội vàng chạy đi liền, vì sợ ông hương hào đổi ý.
Tối đó ông hương hào, ngủ mơ thấy mình đi đến mảnh đất chuẩn bị làm nhà, để xem thợ đào móng khởi công, bổng trời đất nổi giông, gió dữ dội rồi mưa như thác đổ. Trong mưa, ông loáng thoáng nghe tiếng đàn bà than khóc, tiếng đàn ông giận dữ quát mắng. Dù cố lắng tai nghe, nhưng không tài nào nghe được, họ đang nói cái gì. Chợt trong mưa có cái bóng trắng bay lại, chụp vô ông làm ông hoảng hồn hét lên một tiếng, giật mình tỉnh dậy, mồ hôi mồ kê tuôn ướt đẫm cả người.
Bà vợ đang nằm ngủ, chợt nghe chồng mình ú ớ, rồi hét một tiếng, khiến bả cũng giật bắng người, lật đật ngồi dậy hỏi chồng.
- Cái gì mà ông la làng dữ vậy
Hương hào Đường thấy chỉ vì giấc mơ, mà mình sợ đến như vậy, nếu nói ra sợ bị vợ cười, nên vội chối đẩy đi
- Không có gì, chỉ là ngủ mớ, thôi bà ngủ đi.
Sáng hôm sau vợ hương hào Đường, bao xe ngựa của hai Hùng chở qua khu chợ lớn, để tìm thầy sáu xem ngày động thổ. Hai hùng bữa nay cũng rảnh, nên khi nghe bà vợ ông hương hào thuê xe, lật đật đánh xe ngựa lại chở đi. Khi biết chuẩn bị ghé thầy sáu, thì hai Hùng cũng tỏ ra vẻ hiểu biết, kể có lần cũng chở chú Xồi qua xem ngày. Nghe chú Xồi nói, ông thầy này xem ngày mần ăn hay dữ lắm.
Căn nhà thầy sáu, nằm trên con đường gần khu chợ lớn. Thầy sáu sau khi hỏi tuổi tác của hai vợ chồng ông bà hương hào, thì bấm ngón tay tính ngày tháng xong. Cẩn thận lấy giấy viết ra ghi lại cụ thể ngày, giờ khởi công, động thổ, ngày dựng cột, gác đòn dông, rồi các vật phẩm cúng bao gồm những gì. Bà hội đồng thấy ông thầy này nhiệt tình như vậy, nên mừng rơn, sau khi ra về còn hứa sẽ quay lại, khi cần coi ngày tháng
Ngày khởi công động thổ cách cũng còn lâu, nên hai ông bà hương hào cũng thong dong chuẩn bị mọi thứ.
Rồi hôm cúng khởi công, khi chẩn bị đủ bộ vật phẩm, bày lên cái bàn nhỏ đặt trong khu đất. Ông hương hào vừa thắp đèn lên, đột nhiên cơn gió lạnh thổi tới làm tắt đèn, làm hai ba bận như vậy. Ông thợ cả mới bước tới, lấy tờ giấy tiền quấn vô cây đèn cầy, trước khi đốt cho nó không bị gió thổi tắt. Mọi nghi lễ cúng kiến đâu đó xong hết, thợ thuyền bắt đầu cuốc đất đào móng. Chẳng biết mắt nhắm mắt mở thế nào, mà anh thợ cuốc đất, lấy cuốc đập vô chân mình, cũng may chỉ là cán cuốc, chứ lưởi cuôc thì nguy rồi. Tuy vết thương không chảy máu, nhưng chân sưng khá lớn, nên anh này được cho lên ngồi nghỉ. Người thợ cả thấy vậy lại gần hỏi thăm
- Chân chú đỡ đau chưa, sao bất cẩn mà cuốc vô nhầm chân mình vậy
Anh thợ ngó dáo giác rồi nhỏ giọng nói
- Em nói ra bác cả đừng la, chứ hồi nãy đang cuốc, em thấy có con rắn hổ mang to chừng bắp chân, leo lên người. Sợ bị nó cắn, em lấy cuốc đập, đâu có biết lại đập vô chân mình
Người thợ cả cho là anh thợ này, do trời nắng nhìn gà hoác cuốc, nên chỉ dặn thêm vài câu, rồi quay lại công trình. Mọi việc cũng không có gì xảy ra nữa, cho tới lúc gác đòn dông. Người thợ cả đầu bịt khăn màu đỏ, rồi trang nghiêm thắp nhang khấn vái. Sau đó anh ta ra hiệu, cho hai người thợ khác đang đứng phía trên nóc, đồng loạt hạ cây đòn dông, gác trên đầu cột cái một lượt.
Nhưng vừa lúc đó, một cơn gió mạnh thổi tới, rồi hổng rỏ tại sao, một anh thợ từ trên nóc nhà hụt chân nhào xuống đất, té nghe một cái “Bịch” nặng nề. Mọi người hoảng hồn, tưởng đâu anh này té cú quá mạng như vậy, thì coi như đi về chầu ông bà. Nhưng may mắn nhờ có nghề võ, anh ta kiệp thời xoay người, nhảy lộn chân xuống kịp nên chỉ lọi giò. Chuyện xảy ra, khiến mọi người có mặt một phen xanh mặt.
Mọi người xúm lại hỏi thăm, xong băng bó cho anh này. Chỉ riêng anh thợ hôm trước tự cuốc vô chân đi lại hỏi nhỏ.
- Nãy trước lúc té, anh Biên có thấy gì lạ không
Biên nghe hỏi vậy, lật đật nhỏ giọng nói
- Không lẽ lần trước, chú cũng thấy điều bất thường?
Anh thợ cuốc gật đầu, thuật lại chuyện hôm trước mình thấy. Nghe xong Biên mặt mày xanh lét kể
- Nãy đứng trên đó, chuẩn bị hạ đòn dông xuống, thì đột nhiên có cơn gió lớn, lạnh cả xương sống thổi tới. Gió vừa thổi, thì nghe có tiếng rên hừ hừ kế bên. Quay qua nhìn giật nẩy mình, bởi đứng cạnh tôi là bộ xương người trắng hếu, đang rên hừ hừ đưa tay chụp lấy. Sợ quá tôi phải lật đật nhảy xuống đất
Cả hai anh thợ, nghe câu chuyện của nhau xong, thì cả người đổ mồ hôi hột. Họ biết đất này, có ma quỷ quấy phá rồi, nhưng không dám nói. Vì một phần sợ đến tai ông bà chủ nhà, một phần lo anh em thợ thuyền sợ hãi, nên họ nói nhau không được kể lung tung
Câu chuyện chưa dừng lại ở đó, bởi qua ba ngày sau, lúc gần trời trưa. Khi mấy người thợ còn cắm đầu, móc ngói lợp nhà, thì trời chợt đổ cơn mưa thiệt lớn, làm mọi người lật đật tuột xuống. Cơn mưa tuy lớn nhưng lại mau hết, khi mọi người vừa chuẩn bị, trèo lên lợp tiếp. Thì bất ngờ đất ở trong nhà, trước cái bàn kê để đồ cúng, bổng lún xuống, sụp thành một cái lổ rộng cở miệng thúng, dài hơn một thước, sâu cở chừng nửa thước. Khiến mấy người có mặt, thấy chuyện bất thường xãy ra như vậy, trong bụng họ đều thấy nhà này không gặp may, mà không ai dám nói ra. Sau cùng thì nhà cũng làm xong.
Chú hương hào thấy, khi làm có nhiều chuyện xảy ra không vui như vậy. Liền kêu vợ mình, xuống lại nhà thầy sáu ở chợ lớn, coi ngày dọn nhà cho hợp tuổi, để làm ăn một ngày một sung túc. Chớ kiểu này thấy không hên chút nào.
Bà vợ nghe vậy liền đồng ý, qua ngày hôm sau, lần nữa qua khu chợ lớn tìm thầy sáu. Thầy sáu tính toán một lúc lâu, rồi mới cho bà hương hào, hai ngày thuộc trực thành và trực khai. Lại hợp tuổi và mọi thứ với hai vợ chồng, có điều ngày gần nhất cũng còn hơn 1 tháng, ngày xa hơn là tới 3 tháng sau. Hai vợ chống hương hào Đường, quyết định chọn ngày dọn vô là sau hơn 1 tháng nữa, xong bà vợ nói
- Tính ra cũng hơn tháng nữa, mới dọn vô nhà mới. Căn nhà bự chảng, mà đẹp vậy để trống sao tui lo quá ông ơi
- Mần gì mà ba lo.
- Thì tui lo có kẻ vì ganh ghét vợ chồng mình, cất được căn nhà tốt quá, đêm hôm lẽn vô phá phách thì sao
Ông hương hào nghe vợ nơi vậy cũng hợp lý, nên gật đầu tán thành
- Ờ bà nói vậy tui nghe cũng trúng à, vậy để tui nói anh tám Tình, con cậu ba Tánh xuống coi nhà cho mình ít bữa
- Ờ được đó, nhờ bà con tui mới yên cái bụng. Chớ người ngoài, tui cứ thấy không yên lòng.
Nhận lời nhờ giữ nhà của hương hào Đường, cũng là em cô cậu ruột với mình. Nên buổi chiều, tám Tính sau khi từ ruộng đi về, cơm nước xong xuôi, rồi xách theo cây đèn lồng, qua nhà mới của hương hào Đường coi chừng dùm. Do chiều đó trước khi đi, anh tám Tình có uống mấy ly rựơu đế cho ấm bụng, khi qua tới nơi leo lên giường, liền đánh một giấc ngon lành tới sáng.
Tới đêm hôm sau, thằng con thứ năm của hương hào, nghe nói bác tám Tình tối qua nhà mới ngủ, coi chừng nhà dùm. Thì nó hí hửng đòi xin theo, thấy vậy ông hương hào cũng vui vẻ, cho thằng con đi theo qua nhà mới, với người bác bà con.
Sau khi cơm nước một lúc, hai bác cháu liền cáo từ mọi người để qua bên nhà mới. Ông bác đi trước ôm theo cái mềm, vì lo đêm về thằng nhỏ lạnh thì tội nghiệp, tay kia cầm theo ngọn đèn nhỏ và cây gậy dài hơn 1 thước, lớn bằng cùm tay, đề phòng bất trắc. Hôm nay trăng mọc sớm, nên ánh sáng vằng vặc soi sáng con đường, qua các ruộng lúa, tiếng côn trùng kêu rả rích, lâu lâu nghe có tiếng ếch nhái kêu. Thằng nhỏ tay cầm mấy con khô, với chai rượu cho ông bác, nó háo hức qua ngủ bên nhà mới, nên hối thúc ông bác nhanh chân lên.
Vô tới nhà hai bác cháu kéo cái bàn lại, để cây đèn cùng ít khô và chai rượu đế lên, rồi trãi chổ ngủ. Mọi việc xong đâu đó ông bác nói
- Lâu rồi hai bác cháu mình không có ngủ chung, nay sẵn diệp qua đây ngủ cho vui, rồi tao kể chuyện đời xưa cho bay nghe
Thằng cháu nghe vậy khoái chí vỗ tay lốp bốp, nó đem chai rượu đế và mấy con khô bày xuống đất, rồi ngồi bẹp xuống chờ ông bác. Tám tình nhìn thấy thằng nhỏ ngồi y hệt mấy tay bạn nhậu, thì khoái lắm cười nói
- Ngon bay, tối nay hai bác cháu lai rai nói dóc chơi he.
Thằng nhỏ nghe nói vậy, lắc đầu ngầy ngậy trả lời
- Ý đâu được bác tám, tía mà biết tui uống rượu, ổng bẻ lọi giò à. Tui ngồi chơi với bác tám, và phá mồi thôi chứ hỏng dám uống đâu
Tám tình vốn tính chọc nó cho vui, chứ thằng nhỏ mới 8, 9 tuổi đầu, mà nhậu với nhẹt cái gì. Nhưng thấy nó phản ứng như vậy, tám Tình không chọc nó nữa mà nói
- Thì tao chọc bay chơi thôi, chứ nếu thiệt bây có đòi uống, tao cũng đâu có cho

Chương 2 : Ma Lộng

Nói rồi Tám Tình ngồi xuống, lấy chai rượu nhấp một cái, khà một tiếng thiệt lớn, quay qua hỏi thằng cháu đang nhai khô
- Rồi giờ bây muốn nghe chuyện gì, bác kể bay nghe, hay bay tính nghe chuyện ma không?
- Ý đừng nha bác tám, đêm hôm mà nghe chuyện đó, tui hỏng dám ngủ đâu.
Tám tình được diệp cười một trận sảng khóa nữa, rồi mới kể chuyện đời xưa cho thằng cháu nghe. Trời mỗi lúc thêm tối, và chai rượu cũng đã cạn. Tám Tình nhìn thằng cháu.
- Thôi khuya rồi bác cháu mình đi ngủ, không thôi sớm mai bay dậy hỏng nổi đâu.
Thằng nhỏ cũng đã buồn ngủ, nhưng nãy giờ vì nghe kể chuyện hay quá, nên nó cố gắn căng con mắt lên để nghe. Giờ bác nó kêu đi ngủ, nó đồng ý cái rụp, lật đật leo lên giường nhắm mắt ngủ. Tám tình sau khi dọn chổ nhậu, cũng leo lên giường nằm cạnh thằng cháu. Tưởng thằng nhỏ ngủ rồi, nên anh làm hết sức nhẹ nhàng, tránh đánh thức thằng cháu. Nằm một lức vẫn trằn trọc chưa ngủ được, chợt nghe giọng thằng nhỏ nói
- Sao tự ên, con thấy lạnh quá
- Ờ, mày nói tao cũng thấy lạnh lạnh.
Vừa nói xong, tám Tình kéo mền đắp cho thằng nhỏ. Nằm một lúc nữa, thằng nhỏ cứ cựa quậy không ngủ được, anh đoán có lẽ lạ chổ, nên nó không ngủ được. Chợt nó lại lên tiếng
- Sao khó ngủ quá, bác tám ơi
- Chắc do bây lạ chổ, nên mới khó ngủ đó, thôi nằm nhắm mắt lại, chút là ngủ được hà
Khi tám tình vừa dứt lời, thì nghe tiếng lộp cộp ….lộp cộp… từ phía trong buồng vọng ra. Cả hai bác cháu, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thì kế tới là cái giường hai người đương nằm, bị giở hổng một đầu lên, khiến cả hai lọt xuống đất. Hai bác cháu hồn vía lên mây, lóp ngóp bò dậy, định thần coi chuyện gì vừa xảy ra, chứ khi không sao cái giường bị nhấc lên như vậy. Thì chèn đéc ơi, cả hai như không tin vô mắt mình, bởi trước mắt họ hiện ra cái bóng đen thui, có một giò. Nó nhìn hai người họ, cười lên một tiếng nhẹ mà nghe thiệt ớn óc, rồi biến mất.
Làm thằng nhỏ sợ tới quíu tay quíu giò, còn tám Tình thì hồn vía bất phụ, thể la làng chỏi trời. Kế tới là hai bác cháu nắm tay nhau, bỏ chạy một hơi về nhà trong lúc nửa đêm. Do sợ quá nên chẳng kịp mang dép guôc gì cả, cứ chân đất vậy mà chạy, băng ra đường. Rồi bất kể đất đá, gai góc gì trên đường, cả hai cắm đầu mà chạy, Không thấy đau đớn chút xíu nào. Về tới nhà ông hương hào, họ kêu um xùm, làm cả nhà đang ngủ tưởng đâu có trộm, vô lật đật chạy ra, người thì cầm đèn, kẻ cầm cây. Thấy hai bác cháu thở hồng hộc, quần áo lấm lem, đi chân đất, cả người đầy mồ hôi, mồ kê nhễ nhải. Ông hương hào vội hỏi
- Có chuyện chi, mà anh tám và thàng năm hét om tỏi, giữa đêm hôm như vậy, đã vậy còn hớt hơ hớt hải, quần áo lấm lem nữa.
Thằng nhỏ miệng lắp bắp nói
- Ma…. Ma….. ma….
Nói xong nó té ra mê mang, cả nhà xúm lại cạo gió, bôi đầu cho nó, một lúc sau nó mới tỉnh lại, nhưng vẫn cứ ngơ ngơ, ngẫn ngẩn, nói chuyện cà lăm cả tháng mới hết.
Còn về phần tám Tình, sau một lúc lâu mới bình tỉnh kể lại sự việc, hai bác cháu gặp ma cho vợ chồng hương hào Đường. Nghe xong bà vợ mặt mày, xanh chành như tàu lá chuối, sợ hải giọng liếu riếu hỏi chồng
- Bác tám nó nói như vậy, thì chắc chắn là không phải giả rồi, bây giờ ông tính mần sao, chớ tui nghe sao mà ớn quá .
Hương hào Đường vốn không tin chuyện ma quỷ cho lắm, nên sau một lức trầm tư suy nghĩ, ông lên tiếng
- Tui không tin là có ma cỏ gì hết ráo trọi. Chắc có đứa nào ganh ghét với nhà mình, nên bày trò ra phá phách, chớ ma quỷ gì.
Bà vợ tuy rất sợ, nhưng khi nghe chồng nói vậy cũng vững dạ hơn phần nào, rồi bà vợ nói
- Ờ ông nói vậy, tui nghe cũng trúng à. Nói không chừng có người nữa đêm, nữa hôm, lẻn vô giả ma nhác bác cháu nó. Mà ngay đêm hôm, lại té cái như trời giáng, thì bác cháu nó có nhìn ngó gì được kỹ càng đâu, mà biết người hay ma
Ông hương hào nghe vợ nói vậy liền vỗ bàn cái rầm, giọng cương quyết
- Được rồi tối mai, tui dẫn theo mấy thằng tớ qua đó ngủ, coi đứa nào dám giả ma quấy phá, tui gô cổ về hết, cho bỏ cái tật, phá làng phá xóm
- Đúng đó, cái thứ ganh ăn tức ở, rồi quậy phá người khác như vậy, thì phải trừng trị nó thiệt nặng, cho chừa cái tật. Chớ sao khơi khơi, nhà mới cất mà ma cỏ gì được
Ông hương hào, tán thành ý kiến của vợ cái rụp
- Thôi khuya rồi ai về buồn nấy ngủ đi, bà cũng vô buồn ngủ đi, không mai lại thức không nổi
Mọi người liền lục đục kéo nhau đi ngủ. Căn nhà lần nữa chìm vào yên lặng trong màng đêm
Đến chạng vạng ngày hôm sau, hương hào Đường sau khi cơm nước xong xuôi, ông ta gọi thêm hai thằng tớ lực lưỡng, đi theo qua ngủ bên nhà mới. Để coi ai dám vô nhà mình giả ma, giả quỉ như vậy. Đề phòng bất trắc, hai thàng tớ mang theo 2 cậy tầm vông dài hơn một thước, bự bằng cổ tay. Hai thằng tớ còn thủ thêm cây chổi chà quét sân, và con dao phay trét phân gà, phòng hờ có ma. Tính trong bụng dẫu là người, hay gặp ma hiện ra nhát, thì đều có thể ra tay đánh trả.
Hai thẳng tớ xách ngọn đèn bão, kẻ trước, người sau bảo vệ ông Đường ở giữa. Họ men theo con lộ chính, đi qua căn nhà mới. Đêm nay trên trời trăng cũng gần tròn, nên ánh sáng roi rõ cả con đường, dẫu họ không có đem theo 2 cây đèn bão, thì vẫn thấy tỏ tường đường đi, nước bước.
Qua tới nơi họ đi thẳng vô giang nhà chính, một cây đèn đặt trên đầu giường, một cây đặt lên cái bàn, vặn lửa cho thiệt lớn, ánh sáng tràn ra khắp căn phòng. Ông Đường bước tới cái giường, mà đêm qua tám Tình và con trai ông bị ma nhác, lật giường đuổi đi, quan sát xem, có gì đặt biệt không. Nhìn tới nhìn lui không thấy gì, nên ông leo lên ngồi.
- Rồi đêm nay tao với hai đứa tụi mày ngủ lại đây, coi ma cỏ nào dám ra nhác nữa không.
Nói xong ông Đường đảo mắt nhìn xung quanh, dường như đang cảnh báo, với mấy kẻ tính quấy phá. Còn hai thằng tớ lực lưỡng, cũng phủi đất ngồi xuống gần đó, hai cây gậy cùng cây chổi chà và con dao phay để bên cạnh. Thằng tớ tên Tôm, dựa lưng vô vách nhìn ông Đường lên tiếng
- Dạ có tụi con ở đây, thì ma sống, ma chết gì tụi con cũng trói cổ nó lại, cho ông hương được hết
Ông Đường gật đầu tin tưởng, bởi thằng Tôm này nổi tiếng gan dạ. Ngoài thân hình vạm vỡ ra, nó còn theo thầy học võ, nên mình nó đánh 2, 3 người là khỏe rê. Lúc trước, mỗi lần tới mùa lúa thiếu người, ông Đường hay cho thằng này vô ruộng canh, đề phòng ăn trộm.
- Ừ, có 2 thằng bay thì tao yên tâm. Giờ mà đứa nào thò đầu ra quấy phá, thì coi như tới số.
Cả ba thầy trò, chuyện trò thêm một hồi nữa. Thời gian cứ thế trôi qua, một lúc sau cũng không thấy có động tỉnh gì xảy ra. Ông hương hào Đường thấy, suy nghĩ của mình là trúng rồi, bởi mấy kẻ quậy phá hôm qua. Lợi dụng lúc đêm hôm, lại có một người lớn và đứa con nít, nên giả ma lật giường nhác họ. Còn bây giờ đèn đuốc sáng choang, lại có đến 3 người đàn ông, cầm theo gậy guộc, thì kẻ kia sao mà dám giả, ma giả quỷ hù dọa nữa. Nghĩ như vậy nên ông Đường gật gù và nói thầm trong bụng “Được rồi vậy mai về điều tra xem, đứa nào ganh ghét mình rồi lẻn vô đây phá phách, báo hại thằng nhỏ sợ tới mức như vậy. Thằng này mà bị bắt, ông nhất định phải trừng trị thiệt nặng, để bỏ thói phá làng phá xóm”.
Nghĩ xong ông Đường phủi chân, nằm xuống giường. Nói với hai thằng tớ
- Rồi cái đám này, chắc thấy tao với tụi mày vô đây, sợ hết rồi không dám quậy phá nữa.
Hai thằng tớ nghe vậy cũng tán thành, chuẩn bị góp lời, thì trong buồng chợt có tiếng xột xoạt vang lên. Ông Đường cũng nghe thấy tiếng động, vội ngồi bật dậy, ra hiệu cho hai thằng tớ. Hai thằng này cũng bật nhanh dậy, chụp lấu cây gậy. Thằng Tôm tay cầm gậy, bước lại bàn sách cây đèn đi thẳng vô buồng, thằng Mẹo cũng tay cầm gậy, tay còn lại cầm cây chổi chà, và con day phay, bước theo thằng Tôm. Hương hào Đường thấy hai thàng tớ đi vậy, liền bước theo. Rồi thấy không có gì phòng thân, nên ông kêu thằng Mẹo
- Mày đưa tao cây chổi chà coi, có gì tao đập cho nó một chổi.
Thằng Mẹo nghe vậy, vội vàng đưa cây chổi qua cho ông hương. Rồi cả hai nhanh chân chạy theo thằng Tôm.
Khi cả 3 người vô tới trong buồng, chả thấy gì ngoài một gian phòng trống. Thằng Tôm đưa ngọn đèn bảo, rọi khắp mọi ngóc ngách, để xem có con gì không, nhưng không thấy bất kỳ con gì. Tôm quay lại nói
- Sao kỳ vậy ta, rõ ràng nghe tiếng xột xoạt trong này mà, chạy vô lại không thấy gì hết ráo trọi
Khi tôm vừa dứt tiếng, thì nghe từ phía nhà sau có âm thanh cộp … cộp … cộp … vang lên, tựa như có ai đang chống gậy bước đi. Tôm nghe thấy âm thanh đó, liền tự nói trong bụng.
- “Có khi lúc nãy, đứa nào nó cào xoạt xoạt trong này, rồi nhanh chưng chạy ra phía sau. Còn mình vì phải lấy cây đèn, rồi từ ngoài nhà chánh vô tới đây, thì nó đã thoát ra phía sau”
Nghĩ vậy nên Tôm nhanh chân chạy ra nhà sau, không quên báo với ông Đường cùng Mẹo
- Nhanh lên nó ở nhà sau kìa
Ba người lại lần nữa, vọt nhanh ra nhà sau. Đến nơi cũng không thấy gì, ngoài gian nhà trống. Ông Đường tức mình quát lên
- Đứa nào có ngon ló mặt ra đây, tao đập cho một chổi, chứ núp núp bay tưởng tao ngán bay hả
Không ai trả lời ông hương hào, mà chỉ có tiếng gió lùa qua cành tre sau nhà, tạo nên những tiếng kẽo kẹt, vọng trong màng đêm. Lục lọi tìm tòi một lúc, không tìm thấy gì nên, cả ba người lại lần nữa quay lại gian nhà chính. Ông Đường leo lên giường, miệng lầm bầm
- Tao mà biết đứa nào, giả ma, giả quỉ phá phách thì chết với tao.
Thằng Mẹo tuy là cũng thân hình vạn vỡ như thàng Tôm, nhưng thằng này nhát gan hơn Tôm nhiều. Nó nãy giờ thấy ớn ớn trong bụng, mà chưa dám nói ra. Nay thấy ông hương hào Đường tức tối như vậy, nên nó bạo gan góp lời
- Ông hương ơi, có khi nào không phải do người quấy phá không ông?
Hương hào Đường tuy miệng nói cứng, nhưng trong lòng nãy giờ cũng có chút lo lắng, nghe thằng Mẹo nói vậy, ông càng ớn hơn.
- Ý mày nói vậy là sao, nói thẳng ra tao nghe coi
- Dạ, có khi nào do ma quỷ phá, thiệt không ông hương
Trong bụng huong hào Đường giật mình đánh thót một cái, nhưng miệng vẫn nói cứng
- Ma quỉ gì, mà cho dù có đi, nó ngon hiện ra, tao đập cho một chổi là khỏi đi đầu thai.
Ông Đường vừa nói xong, chợt một cơn giớ lớn từ ngoài lùa vô, cơn gió lạnh buốt, làm mọi người rùng mình. Trong cơn gió, nghe thoang thoảng tiếng nói, của một người đàn bà
- Có….thiệt …vậy …. không….
Ông Đường nhảy từ trên giường xuống đất, cầm chắc cây chổi chà trong tay quát lên
- Mày ngon hiện ra, coi tao có dám đạp mày một chổi hay không
Ông hương hào vừa nói dứt câu, tự nhiên nghe sau ót minh lạnh buốt, như co ai thổi một hơi lạnh vô cổ. Thấy vậy ổng lật đật xoay người lại, thì trời đất ơi. Một gương mặt xanh lè, bự như cái nia. với cái miệng đỏ hoét rỉ rỉ máu, đứng ngay sau lưng ổng. Hương hào Đường nhìn thấy, chỉ kiệp la tiếng “ma” rồi ngã ra bất tỉnh nhân sự. Cũng may thằng Mẹo và thằng Tôm đứng cạnh đó, vừa thấy ông hưng hào hét lên, rồi ngã ra đằng sau. Thằng Mẹo nhanh tay đỡ lấy, thằng Tôm lúc đó vẫn không nghĩ đó là ma.
Nó nhanh chân bước lại, dùng gậy tầm vông quất ra một đòn, về phía cái mặt xanh đó. Không ngờ cây gậy đi xuyên qua gương mặt, đó chẳng khác nào xuyên qua không khí. Tới đó thì cả hai thằng tớ, đều biết mình gặp ma thiệt rồi, chứ không phải bị kẻ nào vô trêu chọc. Cả hai cùng hét lên “ma”, rồi run rảy lùi lại sau. Thằng Tôm dù sao vẫn còn chút gan dạ nên lắp băp nói
- Chạy….. chạy …thôi… Mẹo….
Thằng Mẹo đang đứng run như cầy xấy, ôm ông hương hào, khi nghe thằng Tôm lên tiếng. Nó trấn tỉnh lại phần nào, rồi cả hai ôm lấy ông hương hào, chạy nhanh ra cửa thoát thân. Gần ra tới cửa, cả hai bổng nghe tiếng lộp .. cộp… lộp… cộp… tựa như có người đang chống gậy đi tới. Hai thằng sợ bủn rủn tay, chân, nhưng cả hai biết, dù thế nào cũng phải chạy khỏi căn nhà này, mới thoát thân, chứ trong này thì …. Nghĩ vậy cả hai cố gắn, kéo theo ông hương hào chạy ra cửa, vừa đến nơi, ngay trước mặt họ một bộ xương người trắng hếu, chỉ có một giò bất thình lình nhảy ra cản đường. Nó ngoắc miệng ra cười hừ… hừ…. khoe cái hàm răng đen thui.
Thằng Tôm còn đứng run rẩy, chứ thằng Mẹo thì sụm xuống, muốn xỉu theo ông Đường. Chợt thằng Tôm nhớ đến, con dao phay trét phân gà khi nãy, nó vội la lớn
- Mẹo, con dao phay thét phân gà, nhanh.
Thằng Mẹo nghe bạn mình quát lên như vậy, liền tỉnh ra, quả thiệt nãy giờ do sợ quá, nó quên mất trên tay mình, có cầm con dao phay trét phân gà. Thế là thằng Mẹo cầm con dao chém bừa về phía trước. Tên quỉ một giờ dường như e sợ, con dao nên khi thấy Mẹo chém tới, nó liền biến mất. Thằng Tôm thấy vạy mừng rỡ, xốc ông Đường lên lưng cỏng chạy ra ngoài cổng, thằng Mẹo cũng nhanh chân chạy theo kế bên. Khi ra khỏi cổng, hai thàng tớ, cứ vậy mà cắm đầu, nhắm hướng nhà thục mạng chạy về
Qua hôm sau ông Đường vẫn còn sợ hãi, vì chuyện mình gặp trong căn nhà mới. Nên bàn với bà vợ.
- Hôm qua đúng là ớn quá, thấy com na hiện ra một cái, tui chết giấc tại chổ. Nếu không có thằng Tôm vào thằng Mẹo tương cứu, thì sợ là tui hết gặp lại bà rồi
Bà vợ thở dài buồn rầu
- Thì ai có dè đâu, ma nó lộng dữ đa. Tui thấy hay mình tìm thầy về, bắt nó đi ông, chứ để vầy tui thấy hỏng ổn
- Ờ bà nói trúng ý tui, mà giờ biết tìm thầy ở đâu?
- Thời tui cũng có biết đâu, à hay mình lên chổ thầy Sáu ở chợ lớn đi ông.
- Được à nha, vậy tui với bà đi liền luôn đi, chớ để lâu tui lo quá.
Nói xong ông bà hương hào, liền kêu xe ngựa chở qua thầy Sáu bên chợ lớn. Thầy Sáu thấy khách quen tới, nên niềm nở chào đón. Sau màng giới thiệu làm que, ông thầy Sáu mời hai vợ chồng hương hào Đường, vô bàn ngồi uống nước trà. Thầy Sáu nhìn ông Đường một hồi rồi lên tiếng
- Tui có chuyện này, muốn nói với ông anh đây, nếu có chổ nào mạo phạm xin bỏ qua cho tui.
Hương hào Đường nghe thầy Sáu nói chuyện khách sáo, nên cũng lịch sự trả lời
- Có gì mời thầy Sáu cứ nói, cứ có chi đâu mà mạo phạm
Thầy sáu nghe vậy, cũng không vòng vo nữa mà nói luôn
- Vốn từ lúc gặp anh hương đây, tui thấy ấn đường anh có vần mây đen bao phủ. Có lẽ gần đây ông anh bị mấy thứ không sạch sẽ quấy phá.
Hai vợ chồng hương hào Đường, nghe thầy sáu nói vậy giật mình, bởi họ chưa hề nói gì cả ,mà đã bị thầy Sáu đã nói ra trúng phốc. Ông Đường cũng không khách sáo nữa, mà lật đật nói
- Ý trèn ơi, thầy sáu đây quả cao tay quá đa, vừa nhìn thôi đã biết. Đúng như thầy nói, gần đây tui gặp cái thứ đó quấy nhiễu.
Hương hào Đường bắt đầu kể lại câu chuyện căn nhà mới của mình, và nhứng thứ mình gặp đêm qua. Nghe xong thầy Sáu gật gù.
- Theo lời anh đây nói, tui nghỉ mấy con ma ở đó rất dữ dằn. Anh chị nên mời thầy về trừ khử, chớ để lâu ngày sợ có chuyện hỏng hay
Vợ hương hào Đường nghe vậy, liền lên tiếng nhờ
- Dạ trúng như lời thầy Sáu nói, nên bữa nay vợ chồng tui tới đây, cốt là nhờ thầy Sáu trừ dùm mấy con ma đó. Chớ nhà cửa như vậy, thiệt tình vợ chồng tui nào dám dọn vô ở.
Thầy Sáu nghe bà vợ ông Đường nói vậy lắc đầu
- Không phải tui không muốn giúp anh chị, nhưng tui chỉ biết coi ngày, tháng rồi cúng kiếng nhà cửa, đất đai. Chớ nào có biết bắt ma, bắt quỉ gì đâu
Hương hào Đường tưởng đâu ông thầy Sáu đang làm giá, nên vội chen vô
- Tui mong thầy Sáu giúp cho, chuyện tiền bạc hỏng thành vấn đề
Thầy sáu lắc đầu lia lịa
- Ý chết, ông anh đừng hiểu lầm, không phải tui nói vậy, để đòi hỏi tiền bạc gì đâu.
- Chớ khi nãy, thầy vừa nhìn đã biết tui dính mấy thứ không sạch sẽ.
- À cái này thú thiệt với ông anh, vốn mắt tui bình thường, có thể nhìn được, ai đang dính mấy cái đồ không sạch sẽ hay không. Mà người ta hay gọi, là có măt âm dương, nhưng tui thiệt sự là không có biết cách trừ ma quỉ. Anh chị thông cảm.
Ông Đường tỏ ra thất vọng
- Vậy thành thật xin lổi thầy sáu, vì nãy tui còn tưởng
Thầy sáu vẩy tay, tỏ ý không có giận dỗi gì ông Đường cả. Chợt ông ta lên tiếng
- Tuy tui không biết trừ ma, nhưng tui biết có người có khả trừ ma.
Nghe vậy hai vợ chồng hương hào Đường mừng rỡ
- Vậy nhờ thầy chỉ dùm vợ chồng tui
- Đó là một vị đạo sĩ, tu ở núi Bà trên Tây Ninh, có lần người quen tui ở Khánh Hội, bị con quỉ một giò, trên cây khế sau nhà quấy phá. Nên lên núi mời thầy xuống trừ con quỉ đó. Sau khi thầy đó trừ xong, thời nhà người quen tui yên ổn tới giờ
Nghe ông thầy nọ, có thể dễ dàng thu phục được con quỉ một giò, thì vợ chồng hương hào mừng rỡ, bà vợ vội hỏi
- Vậy hay quá nhờ, mà thầy đó tên gì, và mình phải đi mầm sao để gặp được thầy đó
- Thầy gọi là thầy Tám, ở núi Bà. Giờ anh chị lên Tây Ninh, ghé núi Bà hỏi thăm nhà thầy Tám, thì ai cũng biết. Bởi thầy cao tay mà đức độ lắm
Hai vợ chồng hương hào Đường, nói chuyện với thầy Sáu thêm một lúc nữa rồi cáo từ ra về. Sau đó hai vợ chồng lại khăn gói lên Tây Ninh, tìm thầy tám nhờ trừ ma giúp. Quả nhiên thầy tám ở trên này rất nổi tiếng. Chỉ cần hỏi thăm, thì ai ai gần đó cũng biết thầy và chỉ đường vô nhà. Hai vợ chồng hương Hào Đường, không khó khăn gì để tìm được nhà thày tám. Có điều khi đến nơi, thấy nhà thầy Tám cửa đóng them gài. Hỏi thăm lối xóm mới biết, thầy về quê dưới miềng tây, phải mấy ngày nữa mới trở lên. Thế nên vợ chồng hương hào Đường đành quay về. Họ có trở lại nhà thầy Tám mấy lần, nhưng chưa khi nào gặp được thầy. Có khi được hàng xóm nói thầy mới đi qua Miên, có lần lại nghe nói thầy xuống nhà đệ tử ở đâu Sài Gòn. Hai vợ chồng đi cả mấy lần, mà vẫn không gặp được, nên họ tạm thời bỏ qua việc căn nhà mới

Chương 3 : Đi Xem Ma

Trong gian chánh của căn nhà lá, một gian hai chái, nằm lọt thỏm dưới mấy hàng dừa Xiêm, bốn người đàn ông cùng ngồi nhậu, quanh chiếc bàn kê giữa nhà. Họ ngồi uống từ mới xế chiều, mà bây giờ thì ngoài trời, đã chạng vạng tối, vậy mà cả đám vẫn chén anh, chén tôi rôm rả. Từ hồi đầu cuộc nhậu tới giờ, họ hết nói chuyện xưa như Tam Quốc, kế tới là tranh luận, về mấy anh hùng hào kiệt của Thủy Hử, ai tài giỏi, chính nhân quân tử hơn ai. Hết chuyện Tàu họ xoay qua chuyện Tây, kẻ chê Pháp, người khen Ăng Lê ( nước Anh ngày xưa được gọi là Ăng-Lê)
Chiếc ly nhỏ được đẩy từ từ, chạy vòng quanh bàn, hai dĩa mồi vơi gần hết. Thấy vậy người chủ nhà liền kêu vợ, con nướng thêm mấy con khô sặc, rồi bưng ly rượu đầy, mím môi uống một cái (chót) cạn hết ráo. Xong anh ta rót đầy ly khác, trao cho người ngồi kế bên nói.
- Tới bận của chú nè ba Dư
Ba Dư đưa tay nhận ly rượu, rồi ngửa cổ nốc một hơi cạn ly đế, mà năm Khỏe mới đưa qua. Uống xong khà một tiếng lớn, gật gù nói với cả đám.
- Nói thiệt với mấy huynh nha, tui hổng tin chuyện đó lắm. Do người ta ghét ổng, rồi bày đặt ra nói thôi, chớ làm gì có chuyện đó.
Cả đám nhao nhao lên
- Chuyện đó là chuyện gì?
- Chuyện, mà chuyện gì hả ba Dư.
Ba Dư vẫn không trả lời thẳng
- Thì chuyện hổm rày, trong xóm mình đồn rùm beng đó chứ chuyện gì.
Hai Sảnh ở Sàigòn mới về, nên hơi ngơ ngác hỏi
- Ủa! vậy chớ hổm rày chòm xóm mình đồn, mà đồn giống gì. Tui có hay biết gì, đâu mấy ông nói nghe coi.
Sáu Dung lẹ miệng
- Thì họ bàn tán là có ma.
Năm Khỏe cười một hơi rồi hỏi lại ba Dư.
- Phải chú ba nó nói tới chuyện đó phải hông?
Ba Dư gật đầu xác nhận, nhưng rồi bằng giọng cứng cỏi anh ta nói
- Mấy anh em thì sao hổng biết, chớ riêng ba Dư tui, thì tui hổng tin chút nào, về mấy chuyện ma cỏ đó. Tại đám đàn bà con nít bày đặt nói thôi, chớ trên dương thế này làm gì có ma.
Sáu Dung nói tới:
- Anh ba hổng tin thiệt không?
Ba Dư uống thêm một ly nữa rồi ưởn ngực nói.
- Thiệt chớ sao không thiệt. Trên đời này làm gì mà có ma.
Sáu Dung cải lại
- Vậy chớ sao nhiều người nói.
Ba Dư lớn tiếng đáp.
- Thì tại mấy người đó không ưa hương hào Đường, nên mới bày đặt nói vậy, chớ làm sao có ma cỏ gì. Mấy ông hổng tin hỏi thử hai Sảnh, người có ăn, có học trên Sài Gòn, coi cậu hai nó có tin không thì biết.
Nghe vậy mấy người ngồi quanh đó, đều hướng về hai Sảnh, coi anh này trả lời ra sao. Riêng hai Sảnh thì tánh tình hơi nhát, nên hể nói tới chuyện ma, quỉ thì có phần e ngại, nhưng lở mang tiếng, là dân có học trên Sài Gòn, biết ít nhiều tiếng Tây. Giờ mà nói có ma, thì cũng sợ người ta chê là dân Tây học, mà tin chuyện dị đoan ma quỉ. Còn nói không tin có ma, e hổng đúng với cái tánh của mình, nên anh lưỡng lự
- Ai biết đâu nè. Từ đó tới giờ tui hổng nghe nói, hay thấy gì ráo trọi, thì biết đâu mà nói có hay không.
Ba Dư không chịu thua nên nói.
- Có thì cậu nó nói có, mà không thì cậu nói không. Chớ nói cái điệu này, thì đâu có trúng.
Thấy ba Dư tỏ ra hơi ngang ngược, nên năm Khỏe xen vô.
- Chú ba nó hổng tin, thì phần chú ba nó. Còn anh em ở đây, thì mỗi người có niềm tin riêng của mình. Chú hổng nên nói vậy mích lòng anh em. Tui nói vầy phải hông mấy chú.
Cả đám đều tán thành câu nói của năm Khỏe, ba Dư tự thấy mình cũng hơi quá đáng, nên quay qua hai Sảnh nói:
- Tại cái tánh tui nghĩ sao nói vậy, thôi cậu hai nó đừng để bụng nhe.
Hai Sảnh nghe nói vậy, cũng đành cười trừ chớ biết nói sao. Bổng nhiên ba Dư cao hứng bất tử đề nghị:
- Nè mấy huynh! Tui tính một hồi nữa, sau khi nhậu xong, rồi anh em tụi mình cùng nhau, lại đó coi có ma, như thiên hạ đồn hổm rày không. Lúc đó thì tận tường chớ gì.
Nghe người bạn nhậu chung, đề nghị chuyện trời đất như vậy, nên sáu Dung vội xua tay nói
- Ý tính như anh hổng nên đâu anh ba.
Ba Dư nhìn sáu Dung, tỏ vẻ hơi không hài lòng
- Có gì mà không nên, mình lại đó coi hư thực ra sao. Chớ người thì nói có, tui nói không, rồi ai trật, ai trúng làm sao mà tính.
Năm Khỏe quay qua hỏi hai Sảnh
- Chú hai nó thấy sao, có đi lại đó coi không cho biết, hay là ớn như mấy cha này, không dám đi?
Hai Sảnh tuy trong bụng hơi ớn ớn, chuyện đi coi ma. Nhưng dù sao, anh cũng là dân có học ở Sài Gòn về. Mà bây giờ sợ ma, không dám đi coi, thì cũng kẹt thế. Bởi vậy anh đành xui xị.
- Ừa thì mấy ông đi, thì tui cũng đi theo chớ biết sao.
Nghe hai Sảnh nói vậy, ba Dư liền quay qua sáu Dung.
- Cậu hai nó dám đi, còn chú sáu mày tính sao, đi coi hay không dám.
Thấy mọi người đều hưởng ứng, nên sáu Dung bất đắc dĩ, đành nói xuôi theo
- Thôi thì mấy anh dám đi coi hết, hổng lẽ tui đứng ngoài thì mần sao đặng. Tui theo mấy ông, coi có ma không cho biết, chớ đông người vầy, mà sợ cái nổi gì phải hông anh hai.
Hai Sảnh đành miễn cưởng gật đầu. Thấy vậy ba Dư chọc
- Sao gật đầu nhẹ xìu vậy, nếu cậu hai nó hổng đi, thì tụi tui đâu dám ép. Phải vậy hông mấy ông?
Nghe vậy cả đám cười ồ lên, rồi tiếp tục chén chú, chén anh cho tới khi ngoài trời tối thui như mực. Trong nhà đèn đã đỏ lửa từ lâu, thì năm Khỏe quay xuống phía sau, kêu đứa con gái.
- Con tư đâu. Lên dẹp chén dĩa trên bàn, xuống dưới cho tía.
Nói xong anh với lấy cây đèn lồng nhỏ, xách trên tay dợm bước đi. Con nhỏ con nghe tía kêu, dạ một tiếng lớn, rồi lon ton chạy lên, nó lăng xăng dọn dẹp bàn nhậu. Rồi ngó thấy điệu bộ, mấy chú kia cùng tía nó làm như còn muốn đi đâu, nên vọt miệng hỏi
- Ủa! tía với mấy chú tính đi đâu nữa hả?
Nghe con nhỏ hỏi, sáu Dung ứng tiếng trả lời, đầy tự tin
- Ừa, tía mày với mấy chú lại nhà hương hào Đường, coi con ma nó bao lớn, rồi bắt về cho bây coi. Chịu hông?
Con nhỏ nghe vậy, hoảng hồn xua tay lia lịa, la lên
- Ý ẹ, tui hổng dám coi đâu. Đừng đem nó về nhà nha tía?
Hai Sảnh nói liền
- Đừng nói giởn kiểu đó dượng sáu.
Rồi quay qua con tư, hai Sảnh nói tiếp
- Nói chơi với bây thôi, chớ ai mà dám bắt nó. Thôi, bây dẹp dùm mấy chú nha
Nói xong anh quay sang mấy người kia hỏi
- Sao, bây giờ mình tới đó luôn, hay chừng nào.
Nghe hai Sảnh hỏi cứng như vậy, ba Dư cười khà khà nói.
- Chà chắc nhờ mấy ly rượu, mà cậu hai nói cứng cỏi dữ ha. Khâm phục, khâm phục.
Nói tới đó rồi cả đám khoác vai nhau, chân nam đá chân bắc, bước ra khỏi nhà năm Khỏe. Khi ra tới ngoài sân, thấy cây chổi chà dựng kế đó, năm Khỏe tiện tay xách theo luôn. Bởi anh có ý, nếu quả thiệt có ma hiện lên nhát, thì quơ chổi chà đập liền. Vì nghe đâu, bọn ma rất sợ đồ ô uế. Nhìn tận tường tía nó xách cây chổi chà, cùng với mấy chú nọ, tính đi coi ma thiệt như vậy, con tư trở vô phía nhà sau, học lại cho má nó. Nghe xong chị này lắc đầu, rồi kêu trời như bọng.
- Trời đất thánh thần ơi, mấy cha này nhậu nhẹt rồi, tự ên sung sảng hà. Nghiệt thiệt chớ.
Bữa đó không có trăng, nhưng sao mọc đầy trời, nên đường đi mờ mờ sáng, đủ cho cả đám bạn nhậu, dù có chút lạng quạng vì hơi men, vẫn thấy đường mà đi. Do từ nhà năm Khỏe đi tới nhà hương hào Đường, phải lội qua một đám ruộng lớn ra tới đường cái, sau đó phải đi cở chừng, đôi ba trăm thước nữa mới tới nơi. Bởi vậy trên đường đi, năm Khỏe bèn thuật cho hai Sảnh nghe, về chuyện ma hiện ở nhà hương hào Đường ra sao. Năm Khỏe nói.
- Chú hai mày có nghe chuyện, ông hương hào Đường cất căn nhà mới ở ngay lộ lớn mình không?
- Chuyện đó thì tui có nghe, mà hình như ổng làm gần cả năm mới rồi, phải hông anh năm?
Năm khỏe gật đầu xác nhận.
- Trúng vậy! Mà căn nhà đó ngó vô đã thiệt, ở miệt mình mà được căn nhà vậy thiệt là nhứt xứ. Ấy vậy mà nghe đồn ma dữ lắm.
Hai Sảnh nói.
- Căn nhà đó tui cũng biết, chỉ có điều là ma lộng hành ra sao, mà chòm xóm mình đồn đại dữ vậy, thì tui hông rõ. Đâu anh nói coi, chuyện đó ra sao.
Vừa khoác vai hai Sảnh vừa bước đi, năm Khỏe sôi nổi thuật lại, những hiểu biết của mình, về căn nhà hương hào Đường.
Nghe xong chuyện hai Sảnh trợn mắt lên hỏi
- Bộ ở đó xảy ra thiệt dữ vậy hả anh năm?
- Thì ai biết đâu, tui nghe chòm xóm họ thuật sao, thì nói như vậy. Chớ thiệt hư ra sao nào biết rõ, có điều từ sau bửa đó trở đi, hổng thấy ai lai vãng lại căn nhà, mà ngủ coi chừng nữa.
Nghe vậy sáu Dung liền xen vô.
- Chắc cũng bị nhát, bị rượt chớ gì, bởi vậy họ bỏ nhà luôn đâu dám ở. Hễ có ai hỏi, sao lâu quá hổng dọn ở, thì thím hương nói :“Thầy coi lại, chưa được ngày.”
Năm Khỏe ra vẻ rành chuyện nên nói.
- Sự thiệt thì tui nghe thằng tớ, làm trong nhà chú hương nói, là mấy ngày sau ông hương hào lên núi Bà, rước thầy về trị nó. Đi cả mấy bận mà chưa gặp thầy, có lẽ vậy họ đành bỏ nhà, chớ hổng dám dọn tới ở. Chỉ ban ngày thì người anh bà con, tới dòm chừng, chạng vạng tối cuốn gói liền. Hổm rày chắc củng ba, bốn tháng rồi chớ ít ỏi gì.
Nói tới đó thì cả đám, cũng vừa tới căn nhà của hương hào Đường. Tuy là trời hơi tối, nhưng cả đám cũng nhận ra, trước mắt mình là căn nhà ngói ba gian, hai chái, ngó thiệt bề thế. Nằm cách mặt lộ cái, là một khoảng sân rộng lớn. Cả bọn cùng bước vô, đi đầu là ba Dư, tay xách cây đèn lồng rọi đường, kế đó là hai Sảnh cùng sáu Dung nắm chặt tay nhau, đi sánh vai, và sau chót là năm Khỏe cầm cây chổi chà. Có ý để quất vô ma, nếu quả thiệt có nó. Không rõ mấy người kia ra sao, chớ riêng hai Sảnh, khi mới ngó thấy căn nhà, là anh thấy ớn ớn xương sống, nên bóp chặt tay sáu Dung nói nhỏ
- Sao tui thấy ngán quá dượng sáu, hay là anh em mình rút lui, chớ cái kiểu này tui thấy không ổn chút nào.
Sáu Dung cũng trả lời nho nhỏ:
- Tui cũng thấy vậy, có điều anh em mình lở tới đây, mà bây giờ quay lại, người ta biết được cười thúi đầu. Thôi liều một phen đi anh hai.
Nói rồi anh ta nắm chặt thêm tay hai Sảnh, vừa để trấn an anh này, cũng để tự trấn an lấy mình. Sau khi đi qua cái sân rộng trồng vài hàng kiểng, mà dưới ánh sáng lờ mờ của sao đêm. Cả bốn người bạn nhậu, mới ngó qua tưởng như có đám người đứng gác nơi đó, khiến hai Sảnh giựt mình, thiếu chút nữa la làng.
Sau đó bốn người họ, đứng trước một thềm nhà cao ngang bụng, phải bước lên mấy bậc ngũ cấp mới lên được tới hàng ba, rộng chừng hai thước, rồi mới tới cửa nhà. Cái cửa chỉ đóng hờ, cột sơ sài, vì đêm hôm ở xóm này, ai dám léo hánh tới mà phải đóng khóa kỷ lưởng, cho mất công. Nhờ vậy cả đám không khó khăn gì, đã vô được bên trong nhà.
Dưới ánh đèn, không lấy gì làm sáng sủa, phát ra từ cây đèn lồng nhỏ, khiến mấy người bạn nhậu, thấy căn nhà rộng thênh thang. Bởi vì ngoài chiếc giường chỉ đủ cho hai người nằm, thêm được cái bàn nhỏ, mà có lẽ dùng để bông trái bửa động thổ, thì chẳng có thêm đồ đạc gì. Ba Dư xách cây đèn, rồi rủ mọi người đi một vòng quanh nhà, coi có điều gì khác thường không. Cả đám hưởng ứng, nắm tay nhau thận trọng bước ra hàng ba. Bốn người vòng tuốt ra phía sau hè dò xét, nhưng trời đột nhiên tối đen như mực, đứng sát bên nhau, mà còn ngó không rỏ, thì nói chi đến việc quan sát chung quanh. Thấy vậy hai Sảnh bấm tay sáu Dung, nói nhỏ.
- Sao khi không tối thui, hổng thấy đường thấy xá gì hế,t khó đi quá. Thiệt ngán thấy mồ.
Sáu Dung cũng nói thiệt nhỏ đáp lời.
- Ờ sao tự nhiên, tui thấy lạnh cẳng quá anh hai ơi!
Hai Sảnh thì thào.
- Thì tui cũng chẳng khác chi.
Tiếng hai người dù thì thào nhỏ tới đâu, nhưng cũng đủ cho hai người bạn còn lại nghe được. Năm Khỏe thì không nói gì, còn ba Dư thì cười khà khà, rồi lên tiếng.
- Sao mấy cha nhát quá vậy, dân ruộng như tụi mình, mà ớn tối trời cái nổi gì, nhắm mắt lại một chút, rồi mở ra thì thấy đường chớ gì, hay là các cha sợ ma. Hừ nó làm gì mà dám nhát ba Dư này.
Rồi như hứng chí, ba Dư lớn tiếng thách thức.
- Ê nè! Mấy con ma, tụi bây có giỏi hiện hình lên, để tao đập mấy cái, cho đã tay coi?
Nghe vậy, hai Sảnh cùng sáu Dụng thầm kêu khổ, nên sáu Dung khấn nhỏ.
- Mấy cha, mấy bà, mấy cô, mấy cậu ma ơi! Có nhát thì mấy người nhát cha nội đó, chớ đừng nhát tui, tội nghiệp tui lắm.
Anh ta vừa dứt lời thì hai tiếng “Bịch, bịch” nặng nề vang lên sau lưng họ, nghe như có vật gì rớt xuống, làm sáu Dung, hai Sảnh giựt mình níu tay nhau, thiếu chút nữa là té, ba Dư nghiêm giọng trấn an mọi người.
- Ôi chèn ơi! Chắc là mấy trái dừa khô, tới cử rớt thôi chớ có gì đâu. Tụi mình đàn ông, trai tráng thì hơi sức nào mà sợ.

Chương 4 : Ma Hiện

Nói xong anh ta lại tiếp tục đưa cao ngọn đèn, rọi đường cho các bạn phía sau, và sau cùng, cả đám cũng về tới, hàng ba trước nhà. Ngó tới, ngó lui một hồi, không thấy hiện tượng gì khác thường nữa, nên bốn người kéo nhau vô nhà. Ba Dư liền phủi cẳng leo lên giường ngồi rồi nói.
- Tụi mình vô nảy giờ, ngoài hai trái dừa rụng ở sau hè, thì có thấy cái gì đâu. Vậy mà họ đồn tầm bậy, tầm bạ rùm beng bữa giờ, mấy cha đồng ý không?.
Năm Khỏe nghe vậy liền nói
- Chưa chắc có hay hổng có đâu, bởi mấy anh em mình mới vô, sau đó chỉ đi một vòng xung quanh, làm sao dám nói chắc như vậy được.
Sáu Dung tiếp lời
- Phải đa! Mấy người đó ngủ lại mới bị nhác, chớ lúc mới tới đây cũng đâu có ai bị gì.
Ba Dư nghe nói vậy, liền xích tuốt vô phía trong, rồi điềm nhiên ngã lưng lên giường, nhịp nhịp cẳng, rồi tỉnh queo nói.
- Vậy thì đêm nay, bốn đứa mình ngủ lại, coi ma nào dám đụng tới.
Nghe vậy hai Sảnh ớn lạnh xương sống, muốn làm cử nhưng không tiện nói ra, bởi anh ngại mấy người nọ cười, cho anh là là thỏ đế. Cũng may là sáu Dung đã nói thay anh.
- Thôi, thôi ngồi một hồi chơi hổng có gì thì mình về, chớ ở lại đâu nên, rủi ngày mai người ta thấy, rồi đồn mấy đứa mình đêm hôm lẻn vô nhà phá phách. Mấy anh liệu có yên với chú hương hào hông?
Nghe nói vậy hai Sảnh như mở cờ trong bụng, tán thành liền.
- Chú sáu nói phải. Thôi tụi mình về đi mấy anh.
Mấy người nọ chưa kịp trả lời, ngoài trời bỗng đổ mưa, cơn mưa tuy không lớn lắm, nhưng cũng đủ giữ chân mọi người ở lại. Thấy vậy ba Dư liền cười khà khà, ra vẻ mãn nguyện rồi nói
- Thấy chưa. Ông trời muốn tụi mình ở lại coi ma đó.
Trong khi hai Sảnh và sáu Dung kêu khổ liền miệng, thì ba Dư vẫn điềm nhiên, nằm trên giường nghêu ngao một câu vọng cổ. Khiến năm Khỏe cũng lắc đầu, cho tánh ngang ngược của ông bạn. Thì vừa lúc đó, tiếng chắt lưởi
- “tách…tách… …tắc..kè…tắc ..kè…”
Từ phía vách sau, vang lên đột ngột, cùng tiếng mưa lộp độp ở trên nóc nhà, làm hai Sảnh thiếu điều muốn nhảy dựng, còn sáu Dung thì ríu lưởi la nhỏ :
- Ý trời đất ơi! Cắc kè… cắc kè, ở đâu mà… mà kêu bất tử vầy nè, thiệt thất nhơn hết chổ.
Năm Khỏe chỉ hơi giựt mình, còn ba Dư thì nằm tỉnh bơ rồi nói
- Chèn ơi! Chỉ có con cắc kè kêu, mấy cha làm gì mà sợ dữ vậy. Ma đâu mà ma.
Ba Dư vừa nói tới đó, bổng phía ngoài hè đằng sau phát ra tiếng
- “Cọt…kẹt…cót…két… “
Nghe giống như tiếng có ai đang đưa võng, làm sáu Dung la chỏi lỏi
- Ý thánh thần ơi! Ma đưa võng kia kìa mấy cha.
Ba Dư cười khà khà thiệt lớn, thủng thỉnh trả lời.
Ma cỏ gì đâu, tiếng mấy cây tre phía sau hè, bị giớ thổi cọ nhau kêu cót két, chớ ma nào đưa võng mà chú sáu nó sợ, nói trật dữ vậy.
Vừa lúc đó như để trả lời ba Dư, một giọng đàn bà, lãnh lót vang lên trong trời tối, nghe giống như hát đưa con.
- “Ầu…ơ…ví dầu…mấy đứa…vô đây…Kiếm ..m…a, sẽ được….gặp….ờ…”
Vừa nghe tiếng hát vang lên, ba Dư đang nằm phải bật dậy, còn sáu Dung thì bổng đổ chứng cà lăm la lên.
- Thánh thần ơi! A…ai h…át…hát… cá..i gỉ cái gì, mà.. th…ấy thấy ghê dữ… vậy nè trời?
Vừa hỏi, anh ta vừa nhảy lại ôm cứng hai Sảnh, để rồi cả hai cùng nhịp giò mà run bần bậc. Riêng hai Sảnh, không biết học được ở đâu, mà tay mặt thì bắt quyết, tay trái chắp lên ngực, miệng đánh bù cạp niệm Phật liên hồi. Năm Khỏe nắm cây chổi chà trên tay thủ thế. Ba Dư thấy vậy cười lớn một tiếng, tuột xuống giường, nhảy lại bàn xách cây đèn bước ra phía sau. Với ý định coi ai, mà dám vô đây giả ma, giả quỉ nhát bọn anh. Nhưng anh ta vừa bước đi được vài bước, thì không hiểu do lính quính làm sao, mà cây đèn trên tay rớt xuống, kêu một cái “xoảng” rồi tắt ngúm, khiến chung quanh đột ngột tối thui, năm Khỏe lên tiếng hỏi.
- Có chuyện gì vậy chú ba?
Ba Dư trả lời với giọng hơi run.
- Làm như có ai đụng vô tay một cái thiệt mạnh, báo hại tui sút tay làm rớt cây đèn.
Nghe tới đó sáu Dung chết điếng, níu chặt hai Sảnh, miệng lắp bắp đứt khoảng.
- Ma…m…a …ma… nhát mình thiệt…rồi anh hai ơi.
Hai Sảnh sợ tới không trả lời nổi, mà chỉ niệm Phật bằng giọng càng lúc, càng đứt khoảng, chỉ có năm Khỏe với giọng khá cứng cỏi nói lớn
- Hể có ma hiện ra, thì tụi mình đánh cho nó mấy chổi liền, chớ sợ gì nó mấy chú.
Nói xong anh ta nắm chắc cây chổi trên tay, đưa mắt quan sát chung quanh, thì thấy từ trên cây đòn dông, một bóng trắng xát, bộ tóc dài đen thui dài thòng, từ từ chuyền tới ôm cây cột cái nhà tuột xuống. Không chờ nó chạm mặt đất, năm Khỏe bước xấn lại thiệt lẹ, nhắm ngay bóng trắng nọ, mà đánh lia lịa mấy chổi, khiến nó ré lên một tiếng như xé lụa, rồi biến mất. Xung quanh bổng tối đen như mực, ngửa bàn tay không thấy ngón, làm mấy người bạn càng thêm hoãng sợ. Tiếng sáu Dung lắp bắp.
- Thôi…đủ…đủ… rồi…về…v…ề liền, mấy cha ơi tui sợ muốn té..…
Anh ta bỏ ngang câu nói, tuy vậy mọi người đều hiểu anh ta nói té cái gì. Nghe vậy hai Sảnh mừng rơn trong bụng, nên ráng lấy giọng tự nhiên lên tiếng.
- Ờ đúng đó, mình về liền đi anh năm.
Nói xong anh ta đứng lên, nhưng do tối quá, nên quơ tay đập trúng mặt sáu Dung, khiến anh này la lên chỏi lỏi.
- Ý trời ơi! bà mới giáng vô mặt tui, một cái mạnh quá cở tay.
Thấy vậy năm Khỏe như chợt nhớ ra điều gì, nên lên tiếng
- Mấy anh em mình nắm tay nhau, rồi đi lần ra ngoài, chớ tối thui như vầy coi chừng lạc nghe mấy cha.
Năm Khỏe vừa dứt tiếng, bổng mọi người đều nghe, sát một bên một loạt tiếng cộp…cộp..cộp… vang lên, như có người chống nạng đi tới, ba Dư lúc này mới lên tiếng nho nhỏ.
- Cha nội nào gỏ gỏ cái gì, nghe ớn óc vậy?
Không có ai trả lời, sau đó họ nắm cứng tay nhau bước lần ra hướng cửa. Nhưng do tối quá không thấy phương hướng gì, nên đi hoài mà không ra tới cửa. Đi thêm một hồi nữa, dường như phát hiện ra, bọn anh đã bị ma dắt, nên năm Khỏe nói
- Nắm cứng tay nhau ngồi xuống, rồi ba Dư rờ đầu, đếm coi anh em mình đủ chưa mới đi tới, chớ hổng chừng bị nó dẫn à.
Trong bóng tối họ ngồi xuống, lần mò nắm tay nhau, rồi tiếng ba Dư vang lên.
- Một…hai…ba…bốn. Đủ rồi anh năm.
Năm Khỏe nghe nói vậy liền lên tiếng.
- Vậy ông nào ở trước, đứng lên dắt mọi người đi nha.
Đăp lời năm Khỏe là một tiếng “…Ù...” trầm trầm vang lên. Năm Khỏe không khỏi ngạc nhiên, vì cái tiếng “Ù” nghe lạ lẫm, và kỳ kỳ thế nào đó. Nhưng chưa biết phải tính sao, nếu nói đại theo nghi ngờ của mình, vừa làm mích lòng, vừa làm anh em hoảng sợ. Nên cứ nắm cứng tay, không rỏ của người nào phía trước, chợt tiếng ba Dư thì thào không ra hơi.
- Tay cha nào lạnh ngắt, mà…mà.. toàn xương…xẩu không vầy nè?
Không có tiếng trả lời, bởi chính họ cũng chẳng rõ, mình đang nắm tay ai, trước mặt họ tối thui lạ thường. Sau đó cả đám đứng dậy, cứ lần mò mà đi, có lúc bước chậm, có lúc lẹ. Bởi do người đằng trước, đi cách nào, thì phía sau cứ như vậy mà theo. Đã vậy trong bóng tối mịt mùng, tiếng võng đưa
- “cọt kẹt…cót két…cùng tiếng ầu… ơ… ví dầu… “
Lanh lảnh của đàn bà ru con, vọng lên lúc gần, lúc xa, nghe mà cả đám muốn đánh bù cạp. Mà nào chỉ có vậy thôi đâu, còn thêm tiếng con nít khóc oa…oa…, có lúc âm thanh đó như ở phía trên đầu, khi thì nghe như kế một bên. Cùng tiếng con gì bay nghe vù…vù… khiến bốn người dù sợ mất cả hồn vía, nhưng không làm cách nào để ra khỏi nhà. Nên cả đám đành nắm tay kẻ trước, người sau, bước đi như vậy thêm một hồi lâu, khiến mấy người bạn nhậu, mệt muốn đứt hơi, vậy mà vẫn chưa ra khỏi nhà. Nên năm Khỏe chột dạ la lên.
- Đứng hết lại. Chú ba mày đếm lại kỷ coi, chớ sao nãy giờ tui thấy có gì đó kỳ kỳ.
Trong bóng tối tiếng ba Dư cất lên
- Một…hai…ba…bốn…,Ụa…ụa sao mà kỳ dữ vậy nè.
Hai Sảnh nghe vậy hoảng hồn, vội vàng lên tiếng hỏi.
- Kỳ là kỳ làm sao anh ba?
Giọng run run, lắp bắp ba Dư đáp.
- Thì…thì… nãy giờ tui…tui đâu có… tính tui, mà…mà sao cũng là…là đủ bốn đứa.
Năm Khỏe nghe vậy thì đã rỏ sự việc đang xảy ra, cố gắng bình tỉnh ra lệnh
- Ai có hộp quẹt máy, quẹt lên cái coi.
Sáu Dung vội móc hộp quẹt trong túi quần ra, lật đật quẹt mấy cái mới cháy. Thì trời đất thánh thần ơi, dưới ánh lửa chập chờn, của cái hộp quẹt, trước tám con mắt, không phải chỉ có bốn người họ, mà là năm người. Bởi đi trước ba Dư, là bóng người chống nạng, chỉ có một giò. Thấy vậy ba Dư hồn vía bay lên mây, bởi anh ta đang nắm chặc tay gã đó. Ba Dự lật đật buông lẹ bàn tay con ma ra, mà la lên
- Ý thánh thần ơi! ma quỉ hiện hình thiệt rồi, mấy cha ơi!
Vừa nghe ba Dư la như vậy, con ma một giò quay lại nhìn cả đám. Cái mặt nó không có chút da thịt nào, mà chỉ là cái sọ trắng hếu, với hai con mắt là hai cái lổ trống đen ngòm, nhe hàm răng vàng khè, cười lên he…hé….
Nó đưa bàn chỉ còn tay xương trắng, ngoắc ngoắc mấy người. Thấy vậy sáu Dung hồn vía bay hết, lụp chụp làm rớt cái hộp quẹt. Mọi vật lần nữa lại chìm vô bóng tối, tiếng cười….he… he… khè…khè… của con ma một giò, vang lên trong bóng đen của căn nhà. Nghe thiệt rùng rợn, khiến bốn người đồng thanh la làng
- Bớ làng xóm…., Bớ bà con…., ma nhát… ma nhát… cứu,.. tụi tui bớ… bà con làng xóm…..
- Bớ mã tà…bớ…thầy hương quản…bớ……..
Khi bốn người còn đang la chỏi lõi, thì bên ngoài tiếng mấy con chó, sủa rộ lên um sùm ngoài lộ cái. Cùng tiếng nhiều người lao xao vang lên. Rồi bóng năm sáu bó đuốc sáng rực ở ngoài lộ cái, mau lẹ tỏa vô nhà. Tiếp đó cả chục người đàn ông, người cầm cành dâu, kẻ nắm nhành lựu, cùng hè nhau xông vô lên tiếng.
- Mấy chú ở trỏng hả? Đừng sợ có tụi tui tới tiếp cứu đây.
Ba con chó cùng hực lên một lượt, rồi sủa vang dữ dội chạy dồn về phía sau nhà, như rượt đuổi ai, cùng lúc đó tiếng vợ năm Khỏe rổn rảng
- Anh năm với mấy chú không sao chớ?
Vừa hỏi chị ta xáp lại gần bốn người, rồi bất thình lình, chị đập cho mỗi ông một chổi, làm bốn người bạn hoảng hồn nhảy loạn xạ tránh né. Một ông lớn tuổi là bác tám Bang lên tiếng
- Con vợ thằng Khỏe sợ ma nhập bọn bay, nên đập bằng chổi chà. Nếu có thì nó xuất ra, chớ hổng ác ý gì đâu, bay đừng để bụng. Thôi yên rồi, cả đám về chớ đứng làng chàng ở đây làm gì, cho rắc rối thêm.
Nghe ông tám Bang nói vậy, cả đám mau chóng rũ nhau, rút lui khỏi căn nhà đáng sợ nọ. Trong lúc đi ra, ông tám kể vắn tắt cho bốn người nọ biết.
Nhờ có con vợ thằng năm, chạy giáp xóm cầu cứu, thành ra cả chục đàn ông, thanh niên trong xóm, rủ nhau đi cùng mấy con chó, lại đây mà tìm tụi bay. Chớ nó mà không cho hay, chắc bay bị ma dẫn tới sáng quá. Mà sao bay cả gan, dám vô đó làm gì vậy?
Hai Sảnh cũng vắn tắt thuật lại đầu đuôi câu chuyện, nghe xong ông tám Bang nói.
- Cũng may cho bay, thằng năm nó lanh trí đem theo cây chổi chà, đó là vật ô uế nên con ma rươi, ma què không dám bắt đứa nào hết. Chớ hổng có cây chổi đó, thì hổng biết trong mấy đứa bay, đứa nào bị nó bắt. Thôi đi riết về, lấy mớ lá bưởi tắm gội cho sạch sẽ nha.
Nói xong bác tám Bang quay lại, ra dấu cho cả đám cùng về, ba con chó vừa quay lại chợt, hưc…hực… rồi cùng sủa rộ lên, Chúng cùng phóng về phía sau nhà, giống như đang rượt đuổi kẻ nào đó. Vừa chạy chúng vừa sủa, vừa táp rất dữ, thấy vậy mấy người cầm cành dâu, nhánh lựu đều quơ đập lung tung. Bởi họ cũng sợ mấy con ma nọ nhập vô mình, khiến mấy anh không có đem theo thứ cây đánh ma đó, xanh mặt lại, vội vàng lui lẹ ra ngoài. Thấy chần chờ nơi đây càng lâu, càng bất lợi, nên một bận nữa bác tám lên tiếng.
- Thôi đủ rồi, mình lui về, đừng ở đây chọc ghẹo họ nửa.
Bác tám vừa dứt lời, thì từ phía sau nhà tiếng cót…két…cót…két… giống tiếng đưa võng vang lên rất rỏ, khiến mọi người hồn vía muốn lên mây. Nên không dám chần chờ, đồng loạt bước lẹ ra ngoài, và tất cả đều thấy hai cục lửa xanh lè, từ phía sau hè vọt lên bay từ từ vô nhà. Không ai lên tiếng, nhưng cả hơn chục người bước đi như chạy. Bỏ lại sau lưng căn nhà đen thui, trong trời đêm. Như ngạo nghể nhìn theo đám đông mỗi lúc mỗi rời xa.

hết.
Tác giả: Lê Hoàng Nghĩa

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates