Ad Section

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2020

Tổng hợp vài truyện ma có thật


#1.người chết đòi nha
Mình xin khẳng định thế giới âm là có vì đã chứng kiến tận mắt, tận tai. Các bác ko thấy có lẽ vía nặng hay sao đó mình ko biết, nhg khuyên mọi ng nên sống tích đức làm lành.

Hồi đó mình mới học mẫu giáo hoặc nhỏ hơn. Thời năm 8 mấy thì vừa hết chiến tranh, nhà cửa trong chính lòng tp bỏ hoang nhiều lắm (thời 74) vì chủ đi vượt biên, lưu lạc hay chết nơi nao. Gia đình mình lưu lạc vào đất saigon này, vào khu giáo xứ Bùi Phát (mình kể đích danh), chọn một ngôi nhà lầu 1 bằng gỗ, ngôi nhà đó ngay sau lưng trường Đô Lương, ngôi nhà bỏ hoang vắng chủ. Hiện h là khu vực Q3 nhé các bác.

Sau này lớn lên đi chỗ khác ở thỉnh thoảng vẫn nghe mẹ mình kể lại bà chủ nhà hay hiện hồn về đòi lại nhà, bà ấy ng Bắc nên ăn nói đanh đá vô cùng, viết tới đây mình lại thấy sợ sợ. Chính mình lúc lớn đó chưa nhớ tới chuyện hồi mẫu giáo, mình cũng bán tín bán nghi, ko tin, nghe cho vui vui thôi. Rồi từ từ chính mình nhớ lại.



Một hôm, trg mẫu giáo có chuyện gì đó cho nghỉ học, Đô Lương sát vách nhà thờ Bùi Phát, nhà thờ sát vách trg mẫu giáo, mình học buổi chiều thì phải, nghỉ học nên về nhà, bày trò trải mền dù (mền lính, xanh lá cây, nhìn mỏng nhg ấm dã man) xuống nền nhà nằm ngủ, mẹ mình la cho ko nhg con nít ham chơi cứ nằng nặc bắt mẹ mình ko ngủ trên giường mà xuống ngủ cùng mình. Thế là mình thiếp đi…

Nhg….đoạn này mới ghê rợn…Mình choàng tỉnh giấc vì la hét ồn ào…Xin thưa thật, và khẳng định bằng danh dự, mình bị tiếng la hét ồn ào làm tỉnh giấc…. Mới thấy 1 bà già, sau này nhớ lại mới biết ăn vận theo kiểu ng Bắc, đầu quấn khăn thì phải, áo bà ba ngăn ngắn (kiểu mấy cụ hay mặc cho mát), quần lụa đen, đứng cuối phòng khách (gọi phòng khách cho sang chứ cuối phòng là nhà bếp tối tăm, cầu thang dẫn lên lầu nằm trong phòng bếp), bà đứng đó và….chửi…

Ôi chu choa thánh thần ơi, mình thấy rõ ràng, tận mắt và tận tai….bà chửi…bà chửi khủng khiếp, chửi thề, tiếng đan mạch, tiếng rít căm hận trong cổ họng “mày cướp nhà tao, đồ đĩ, mày đứng đường đi sao vào nhà tao, cả nhà chúng mày, tiên sư mồ mả dòng họ nhà mày, đồ khốn nạn, con đĩ thõa,…cút khỏi nhà tao…”….

Còn nhiều và nhiều nữa, thế nên mình mới tỉnh giấc vì nghe la hét ồn ào. Lúc đó nhỏ xíu có biết sợ gì đâu, mở mắt thao láo nhìn, nhìn qua mẹ thì thấy mẹ mình toàn thân run rẩy, đắp chăn kín mặt, mình tức tối giật mền ra nói “mẹ mẹ..bà già này ở đâu vào nhà mình chửi bới lung tung, kì quá, mẹ kêu bả ra đi…”, mẹ mình vẫn run lẩy bẩy, nói lẩy bẩy với mình “im đi con….ngủ …ngủ…tiếp…đi ….đi….con…..”, mình vẫn ko chịu, cứ giật mền nói “bà già chửi bậy quá, kêu ba về đuổi đi mẹ…”, mẹ mình lại tiếp tục run và dỗ dành mình “…thôi …..ngủ…..ngủ ….đi ….con…”.
Trong lúc bà cụ chửi, bao nhiên lần bà cụ sấn sổ tới chỗ 2 mẹ con nằm đòi đánh “tao đánh chết mẹ mày….”, mình lúc đó mới hãi vì thấy rõ ràng lao tới, nhg ng dương hình như có ánh dương nên bà cụ nhào tới đều tự động thối lui và đứng chửi tiếp. Mỗi lần bà cụ nhào tới là mẹ mình run cấp 10 luôn. Sau này mình nói mình thấy vậy vậy đó, mẹ mình cười “sao hồi đó nhỏ xúi mà con cũng thấy hả…”….Mô Phật…

Sau đó mình lại thiếp ngủ đi, con nít mà, ko lo gì cả…Đến chiều tỉnh giâc thì ko thấy bà cụ đâu cả. Hỏi mẹ thì mẹ chỉ nói ko có gì đâu, đâu có gì đâu…

Kể tiếp chuyện này, kể thêm các bác tham khảo, mình khẳng định thế giới âm là thật, các bác nhớ ăn ở làm lành





#2. Ma chung cư quận 7

Em vốn dĩ sợ ma, tin là có mà nhưng chưa bao giờ chưa thấy hay bị trêu chọc gì. Toàn nghe kể thôi….. cho đến cách đây vài tháng…

Chuyện là em hay sang nhà con bạn chơi đôi lúc ngủ lại luôn. Nó có chồng rồi nha mọi người, nhưng ở nhà chung cư vợ chồng nó thuê. Vài tháng trước vợ chồng nó chuyển về chung cư bên quận 7 gần chỗ chồng nó làm cho tiện nên mời em qua chơi.

Vừa vào nhà nó em buột miệng nói “nhà rộng mà nhìn cứ âm u thế nhỉ” trong khi nhà nó trên tầng 8 thoáng mát, view đẹp. Lâu lâu em vẫn qua chơi chuyện chẳng có gì cho đến bữa vợ chồng nó cãi nhau, nó kêu em qua ngủ phòng khách với nó chứ nó không vào phòng ngủ với chồng.

Buổi tối bọn em kéo cái nệm nệm ra nói chuyện rồi em lăn ra ngủ trước, được 1 lúc nó vỗ vai kêu “mày có nghe tiếng bước chân ngay phía trên đầu không?”, em đang mơ ngủ chửi chân gì pa, chắc chồng mày dạy đi vệ sinh hay ra ban công hút thuốc chứ gì đâu. Từ lúc ấy em thức mà mắt vẫn nhắm, thật là có tiếng dép cứ đi ngay trên đầu 2 đứa mà chồng nó thì đang ngủ trong phòng. Nhà có 2 cái nhà vệ sinh nếu chồng nó đi thì biết ngay, với đi thì phải bật điện rồi xả nước chứ. Nếu muốn ra ban công hút thuốc phải đi qua phòng khách rồi bếp, ra là bọn em biết ngay. Em đánh bạo đưa mắt nhìn ra nhà bếp thấy 3 cái bóng đen, 2 đang ngồi trên ghế như một cặp ông bà già và 1 đứa trẻ đang đứng gần bàn ăn.
Ôi vãi, em bắt đầu biết sợ ma nó như thế nào rồi, tay em nắm chặt cái mền không dám ngủ.

Đêm hôm đó thức đến gần sáng mệt quá mới ngủ thiếp đi, lúc thức dậy em kể lại cho nó là em có nghe tiếng dép ngay trên đầu nhìn lên chỉ thấy 3 cái bóng rồi. Nó nói đúng rồi hôm bữa ở nhà nó thấy 3 cái bóng nghĩ là hoa mắt nên không dám nói.

Nó lại kể bình thường tao ngủ trong phòng tao ngủ ngon lắm chẳng mơ màng gì, ngủ đến trưa mới dậy nhưng cứ ngủ ở phòng khách là thấy bất an khó ngủ lắm. Quả thật em qua nhà nó thì hay ra phòng khách ngủ, ngủ ở đây em hay mơ lắm rất khó ngủ.

Chuyện không dừng ở đó, vài bữa nữa em lại qua chơi lần này 2 đứa cũng ngủ ngoài phòng khách, vẫn lỳ mấy bác ạ. Ngủ lúc nửa đêm em dạy thì không thấy con bạn em đâu, em sợ quá đi qua phòng nó thì thấy nó vào ngủ với chồng từ lúc nào (về sau nó kể vì nghe tiếng dép cả đêm không ngủ được nên nó vào phòng, thấy em ngủ say nó không đánh thức)

Sau khi biết nó vào ngủ với chồng rồi em bực gần chết, thiết nghĩ bà mẹ nó để mình ở ngoài 1 mình sao dám ngủ. Nhưng mệt quá em ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đang ngủ thì em bị bóng đè cố vùng dạy nhưng không được, em dùng hết sức gồng mình kêu lên nhưng không lên tiếng, như có ai bóp cổ đè cả tay chân em xuống. Em cố lắm thì mở được con mắt lim dim ra nhìn, ôi thôi mấy cái bóng đen nó vây quanh em, 1 người cầm tay em ghì xuống người nữa ghì chân, còn đứa bé đứng cười nhìn rất man rợ, em sợ quá vẫy vùng cố niệm kinh Phật nhưng tâm trí loạn hết lên rồi. Sau một lúc cố gắng em vùng ra được, tay chân mỏi nhừ. Em sợ phát khóc, em bắt đầu run nhưng vì ngại quá em không dám làm phiền vợ chồng bạn em đang ngủ, em tìm cái ví tiền vì trong ví có lá bùa bình an mẹ thỉnh trên chùa về, em lấy ra để ngay bên cạnh mình cố ngủ tiếp.

Em vì bị bóng đè người mệt quá lả đi, đang ngủ giữa chừng em thấy mình giống như đang bay giật mình tỉnh giấc thấy 1 cái bóng nó nâng 2 chân em lên cả mét so với mặt nệm, 2 cái bóng còn lại đứng nhìn, em kêu lên nhưng lại không ra tiếng thì nó thả chân em rớt xuống cái nệp đánh uỳnh 1 tiếng, em sợ thiếu đái ra quần luôn. Em vùng dậy chạy một mạch vào phòng bạn em lay người nó dạy làm vợ chồng nó giật mình nạt em quá trời. Mà giờ này ý tứ mẹ gì nữa em sợ quá rồi.
Em kể chuyện cho nó nghe rồi kêu thôi vợ chồng mày cho tao ngủ chung, biết là vô duyên nhưng tao sợ quá không dám ra ngoài nữa.

Nó ở đó thêm 1 tháng nữa rồi chuyển nhà, từ ngày đó nó không dám ngủ trưa ngoài phòng khách chứ đừng nói ngủ đêm.
Lúc ở đó vợ chồng nó cũng hay cãi nhau, làm ăn thì không thuận lợi. Lúc trả nhà nó hỏi chủ nhà thì ổng nói nhà anh làm gì có ma, ma làm gì có thật em.
Nó mới hỏi lại ổng là vậy sao nhà anh không ở mà đem nhà cho thuê rồi anh lại đi thuê nhà khác ở làm gì? Rồi cái bàn thờ ở ngoài phòng khách lúc anh đi anh mang theo thờ gì? Thì ổng không trả lời.

Đấy không phải lần đầu em thấy ma nhưng là lần đầu nó đùa em ác như vậy. Kể mà giờ em vẫn chưa hết sợ cái cảm giác ấy. Nó thốn vô cùng.





#3. Trùng Hợp

Hồi nhỏ tôi sợ ma lắm, gia đình lại ở một tỉnh nhỏ bên Thái Lan, ráp danh biên giới Lào, nơi sơn lam chướng khí. Khí hậu miền núi khắc nghiệt nên dễ sinh ra nhiều bệnh tật hiểm nghèo, cộng thêm vào nỗi mê tín của những ngừoi dân ít học nên những gì xảy ra hàng ngày mà người ta không giải thích được thì đều đổ cho là do ma làm. Bởi thế vùng này hay phát sinh ra rất nhiều chuyện ma rùng rợn mà tôi vô tình bị rót vào tai hàng ngày. Ác thêm một cái là chúng tôi cư ngụ trên lầu một căn gác lớn lắm, dưới nhà là phòng Thông Tin rộng thênh thang ít khi có người đặt chân vào. Trên lầu thì không có cầu tiêu riêng tiện lợi như thời bây giờ đâu, muốn gì gì … thì bất kể ngày đêm đều phải xuống nhà xài tuốt luốt! … Bởi thế, có rất nhiều đêm mắc tè lắm lắm, nhưng không dám đi một mình, ráng nằm trong mùng nín cho tới sáng sớm hôm sau luôn!

Ấy sợ teo như thế mà cũng may sao là lớn lên thì nỗi sợ ấy nó cũng nhỏ dần rồi bớt hẳn!
Nhưng …không sợ như xưa nữa cũng không đồng nghĩa với tôi tin là không có ma.!
Tôi cũng vẫn tin là phần lớn khi con người mất đi, linh hồn của họ có thể còn quyến luyến ở bên thể xác một thời gian rất ngắn trước khi được siêu thoát hẳn. Và một số rất nhỏ còn lại, vì một lẽ gì đó không siêu thoát được, linh hồn của họ sẽ bị vất vưởng ở ngay trong vùng tối của thế giới của người sống cho đến ngày họ được giải thoát. Và trong chuỗi “ngày hoạn nạn” đó của họ, nếu bạn “hạp” hoặc “hên”, bạn có thể sẽ đối mặt với họ trong một ngày không đẹp trời dù bạn muốn hay không.
Thật sự tôi nói ra những câu như ở trên về thế giới … bên kia cũng là một cách để tôi xi-nhan, tôi “nháy” với cõi ấy rằng tôi tin đấy nhé. Cái ngành ca sĩ tôi đang làm này, hay bay đi đó đi đây, nay kia mai nọ, làm sao biết được những chỗ sắp tới ở lành dữ ra sao? “Nháy” như thế để “họ” thấy rằng tôi … không thách thức và rồi sẽ đừng để cho tôi gặp. Vì lỡ mà có lỡ dại … gặp nhau, tôi hãi quá lăn quay ra …chết thì tôi uổng toi đời, mà “họ” cũng bị thêm tội “đã làm cho tôi đi đoong”, thì cả 2 phía đều cùng … chả có lợi mà…

Câu chuyện của tôi bắt đầu nhé:

Cách đây khoảng 10 năm, tôi có được quen với mấy người bạn mới tính tình rất cởi mở và dễ thương. Một hôm nọ, một trong những người bạn này rủ chúng tôi ghé nhà ở downtown thành phố Los Angeles chơi. Cũng chẳng phải nhà của người bạn ấy mà là nhà của cô bạn gái có người con trai nhỏ bị tật của anh chàng ta. (Tôi chưa bao giờ gặp cô gái này, lý do tôi biết về cậu con trai bị tật là vì trong nhà có một chiếc xe lăn xếp lại bỏ ở một góc phòng.) Cô bạn gái này tháng đó hình như mang con đi qua tiểu bang khác làm chuyện gì đó nên căn nhà được bỏ trống (người bạn không nói nên tôi cũng chẳng hỏi).
Mà đây cũng chẳng phải là căn nhà đúng nghĩa mà là một căn phòng thật lớn, không được ngăn phòng ra mà thông tuột, mướn ở trong một building cũ được chia ra làm nhiều căn như thế này. Người mướn vể có thể làm gì đó để ngăn căn lớn lại thành từng phòng một hoặc cứ để … toang hoác thế mà sống theo ý thích. (Ở bên Mỹ này người ta gọi những căn phòng kiểu này là những cái loft).

Những căn building như thế này nằm rải rác hay chung với nhau ngay trong những khu công nghiệp của thành phố Los Angelesp, xa hẳn với khu dân cư bình thường. Phần lớn trước kia nó là những nhà máy hoặc là những cao ốc văn phòng, hoặc ngay cả nhà thương… Sau này bỏ trống đi, được những nhà đầu tư mua lại, sửa chữa đôi chút bên trong. Bên ngoài cũng được làm lại cây cối vườn tược, đục thêm dăm cái hồ bơi xanh ngắt nước, gắn đèn chiếu cho nước óng ánh ở chính giữa cho ra vẻ đẹp đẽ tí vì khung cảnh càng đẹp thì giá cho mướn được tăng càng mắc hơn.

Những người có gia đình, con cái thì không thích ở những nơi như thế này vì nó chẳng ra cái nhà mà cũng chẳng giống cái apartement, nhưng giới trẻ hoặc những cặp tình nhân thì mê lắm. Tại vì sống như vậy nó có tí bụi bụi, tí mạo hiểm vì nửa như sống ở nhà, nửa như sống trong cái kho hàng, lại ở trong những khu mà ban đêm ít có người qua lại, nên giống như họ được sống trong một thế giới rất riêng của họ vậy!
Chúng tôi 3 người, tới nơi trong một buổi chiều hầm hập nóng, xâm xẩm nặng trĩu những đám mây xám trên bầu trời. Vượt qua những đường xa lộ xe kẹt cứng, những con phố đông nghẹt người, chúng tôi đi vào một khu building cũ kỹ nằm thật lặng yên, thật biệt lập ngay bên trong vòng đai náo nhiệt của thành phố.
Như đã hẹn sẵn anh bạn đã mời tới đứng ngay cửa tươi cười đón chào.

Lần đầu tiên được đi vào một khu như thế này tôi lạ lẫm lắm, khác hẳn với lối sống hàng ngày của mình mà. Căn loft này rộng quá, đồ đạc lại ít nữa nên nhìn càng thấy rộng hơn bình thường. Nguyên căn phòng thênh thang chỉ có một bộ xa-lông trơ trọi giữa phòng và cuối phòng được ngăn vách làm thành một căn phòng ngủ tối tối, bên trên lại có một căn gác lửng nho nhỏ có cầu thang đi lên. Sàn nhà bằng xi măng xám bóng làm căn loft có phần lạnh lẽo, thiếu mất sự ấm cúng của một căn nhà cho người ở. Có lẽ nằm giữa một khu trung tâm thành phố mà chủ nhà lại đi vắng một thời gian nên mọi thứ trong nhà bị phủ nhẹ lên bởi một lớp bụi mỏng…
Bạn tôi lấy chai rượu trắng trong tủ lạnh ra rót mời mỗi người một ly, rồi rủ mọi người ra ngoài hồ bơi ngồi chơi cho mát.
Cả tiếng đồng hồ lái xe cà nhích cà nhích trong giờ kẹt xe của một buổi chiều ngày-thường-đi-làm làm tôi hơi mệt mỏi. Vả lại tôi cũng không uống rượu trắng được nên xin lỗi trước rồi hỏi bạn tôi là tôi có thể cho tôi chợp mắt một tí ở đâu đó không? Bạn tôi cười: “Được chứ!”, rồi dẫn ngay tôi vào căn phòng ngủ tối ở cuối phòng.
Đèn được mở lên. Ngay cả phòng ngủ cũng hơi ảm đạm, có lẽ vì thiếu hơi người ở thường xuyên chăng? Cách trang trí nhẹ nhàng rất … con gái. Một chiếc áo kimono lớn, thật lộng lẫy đẹp, được căng ra ra & treo trên bức tường đối diên với giường ngủ trông như một người đang dứng dang tay đón chào. Bạn tôi hỏi có cần gì thêm không? Tôi cám ơn rồi nhờ bạn tắt cái đèn cho khỏi chói mắt trước khi bạn bước lại ra ngoài.
Nằm một mình trong căn phòng lạ, cái cảm tưởng bụi ở khắp nơi làm tôi hơi khó chịu. Trời cuối hè nóng & hơi ẩm mà trong đây mát lạnh như được mở máy điều hòa. Xa xa vọng từ ngoài vào tiếng mấy người bạn cười nói cũng ly vui vẻ rồi cũng tạo cho tôi một cảm giác yên bình, tôi hơi lim dim cặp mắt…
Chợt một tiếng động nhẹ ngoài phía cửa làm tôi choàng tỉnh. Cái tật của tôi như thế đó, khi ngủ thì phải im lặng hoàn toàn. Gần tôi mà có tiếng động dù nhỏ thế nào là nếu chưa kịp ngủ say là tôi sẽ nghe thấy & tỉnh dậy ngay, trừ khi là đó là những tiếng động âm vang đến từ xa! Vừa mở mắt ra, tôi đã thoáng thấy 3 bóng đen đang rón rén đi vào cùng những tiếng khúc khích nho nhỏ… Thì ra mấy người bạn muốn vào xem tôi ra sao, coi thử tôi đã ngủ chưa đó mà!
Tôi nhỏm ngay đầu dậy & nói nửa như năn nỉ:

-“Ê, làm gì đó? Phá mình hoài nha, để cho ngủ chút đi mà…”
Mấy người bạn cười ha hả khi bị bắt quả tang mỗi người phát vào chân, vào bụng & vai tôi một cái rồi bỏ lại ra sân.
Phải trằn trọc mãi khoảng 15 phút sau đó rồi tôi mới lim dim ngủ được trở lại, thì lại một lần nữa một tiếng động rất nhẹ, lại từ phía cửa phòng.
Chán nản với lũ bạn dỡn dai này quá đi, tôi chẳng thèm mở mắt ra ngó chúng nó, nhưng có được cái cảm tưởng như có người đang bước nhẹ vào phòng. Và rồi… lại thật im lặng trở lại như không có gì nữa hết! Hình như ngoài kia vẫn còn tiếng cười nói của mấy người bạn mà??!
Lẩm bẩm trong đầu: “Mấy tên này diễu dở gì đâu! Đã nói là để cho mình ngủ tí cơ mà!!!”, tôi khẽ thở dài & lại miễn cưỡng mở mắt ra…
Hoàng hôn đang đổ xuống ngoài kia, trong ánh sáng tranh sáng tranh tối của lúc này, tôi phải định thần để nhin nhưng không còn nhận định được rõ ràng lắm mọi thứ, chỉ thấy dường như có một cái … gì đó là lạ, lạ lắm ngay cuối chân giường mình đang nằm mà không phải là chiếc áo kimono giang tay trên bức tường kia hay những người bạn của mình thì phải?!
Chưa kịp biết phải làm gì, chưa kịp hoảng thì một khoảng đen, thật đen bỗng đè ập lên người tôi làm tôi nghẹt thở. Phản xạ tự nhiên tôi vùng vẫy và đẩy ngược trở lại, nhưng chân tay tôi như bị trói chặt vào người, không nhúc nhích, cục cựa nối. Ai? Ai chơi trò gì kỳ cục thế? Lúc này tôi vẫn còn nghĩ là một trong những người bạn tôi đây mà, nhưng tôi … không còn nói được. Ráng chồm người lên để ngó mặt xem ai đang đè tôi thì khuôn mặt ấy là một mảng đen ngòm. Vả lại trời bắt đầu tối quá rồi, nếu có thấy lờ mờ cũng không chắc còn phân biệt được khuôn mặt của ai!
Lại cố ráng la lên thật to nhưng miệng chỉ phát ra được những tiếng ú ớ từ trong cổ họng. Người tôi có cảm giác như tôi đang rớt thật nhanh cùng cái bóng đen thật lớn đè trên người, rớt hun hút xuống phía dưới. Tôi bỗng nhớ là mình đã từng bị cái cảm giác này khi trước rồi, tôi đang bị bóng đè đây mà!
Vẫn đang như bị vun vút hút xuống dưới con vực thì tôi bỗng cảm thấy “cái đầu” mà khi nãy tôi ráng ngó xem mặt mũi ra sao bỗng chuyển động & dí sát vào mặt tôi. Một tiếng nói truyền thẳng vào tai tôi. Một tiếng nói không phải tiếng của loài người sống mà như tiếng vo ve của một loài côn trùng, hay đúng hơn tôi nghĩ ngay tới cái vòi của loài ruồi đang phát âm. Tiếng nói không gần, không xa, không phải một giọng mà cũng không phải nhiều giọng, tiếng nói rõ ràng là của một người đàn ông. Tiếng nói di chuyển như một con xoáy phát xuất từ một điểm nhỏ khi tới được tai tôi thì nó đã xoáy lớn ra rồi. Cho tới giờ này tôi còn nhớ câu nói ấy, bằng tiếng Việt rõ ràng nhé:

-“Ai đã cho mày tới đây? Mày biết là mày không nên tới đây mà…”

Lúc này thì tôi bắt đầu sợ thật sự, một cái gì đó rất là không bình thường đang xảy ra cho tôi mà. Tôi cố hết sức lực để vùng vẫy, cố hết sức để hét lên cho bạn tôi ngoài kia nghe thấy mà chạy vào, nhưng thật … vô vọng! Không hiểu sao trong lúc vùng vẫy không thành, tôi vẫn còn nhanh trí khấn trong đầu:

-“Thưa ông, xin lỗi tôi đã không biết! Tôi tới đây thăm bạn & chỉ xin được chợp mắt trong giây lát mà thôi mà. Xin ông tha cho tôi ra, tôi hứa sẽ đi ngay & không trở lại nữa…”

Không một câu trả lời sau đó, nhưng một khoảng sau, tôi như được nới bỏ ra từ từ. Bắt đầu bằng hai cánh tay tôi nhúc nhích được từ từ, rồi đến bàn tay, trong khi miệng vẫn còn ú ú ớ ớ…
Rồi sau cùng tôi cũng ngồi dậy được. Bần thần, mồ hôi vã ra như tắm, tôi xốc xếch bước xiêu vẹo đi ra hướng hồ bơi…

Mấy người bạn đang cười nói rôm rả quay lại nhìn thấy tôi bước ra, mặt trắng bệch. Một người lên tiếng:

-“Ủa, dậy rồi à? Sao không ngủ thêm? Sao mà mặt mũi gì bơ phờ giống như mới thấy ma thế kia?”

Cả đám lại cười hô hố. Sau này bạn tôi nói là tại lúc ấy mặt tôi trắng xanh như không còn hạt máu nào bên trong vậy nên bạn tôi vô tình nói như thế thôi chứ nào biết là tôi mới trải qua một cái … gì đó bên trong kia!
Tôi lúng búng kể lại những gì vừa xảy ra trong những ánh mắt hồ nghi của bạn bè và nhất định không trở vào trong căn phòng đó nữa rồi một mạch đòi về! Người bạn tôi hình như cũng sờ sợ theo nên không ở đó đêm đó mà trở về nhà riêng của mình. Thế là buổi lên chơi nhà bạn tan rã!

Qua hôm sau, khi đã bình tĩnh trở lại, tôi gọi cho người bạn báo rằng đã bỏ quên lại chiếc áo khoác trong căn phòng. Bạn tôi hẹn buổi trưa ghé nhé. Tôi ok và lái xe đến.

Trên đường tới gần, đang bon bon chạy, xe tôi bỗng cán lên một cái gì đó & hất nó văng lên gầm xe kêu cái “Cành!” một tiếng rất lớn. Hoảng hốt, tưởng là nổ bánh xe, tôi vội tấp vô ngay lề để kiểm tra. Hên quá, 4 bánh vẫn căng đầy hơi mà! Vậy thì cái gì văng vậy ta? Tôi khum người xuống ngó vào gầm xe, ngay giữa thân xe, một chiếc mỏ-lét đâm vào lút 3/4 cán…
Không biết gì nhiều về xe cộ, sợ nó đang đâm vào đúng bình xăng hay bình dầu gì đó, tôi lái vội tới một tiệm sửa xe gần đó cho họ xem xét.
Những người thợ sửa xe nâng xe lên, dùng sức ráng lắm mới rút đước cái mỏ-lết đó ra từ dưới lườn xe. Họ ngắm nghía nó hỏi tôi một cách rất thắc mắc: không hiểu xe tôi cán qua nó bằng cách nào mà nó lại văng ngược lên & cắm thẳng vào lườn xe như thế? Tôi cười gượng bảo cũng chẳng biết nữa, nhưng người tôi gai ốc nổi lên: Tôi đang trên đường lái xe trở lại căn nhà hôm qua tôi đã bị bóng đè & đuổi ra, phải chăng đây là một lời cảnh cáo của ai đó đã đi theo, phù hộ & báo cho tôi là đừng nên trở lại nơi đó nữa? Hay là người đàn ông chiều qua ấy lại hăm dọa tôi một lần nữa không chừng?

Tôi không còn tiếc cái áo nữa, gọi phone bảo người bạn khỏi tới, lúc nào tiện thì cất dùm tôi & lúc nào cho lại cũng ok….

Một tháng sau, cô bạn gái chủ căn nhà thuê đó của bạn tôi không trở về nữa từ tiểu bang khác & nhờ bạn tôi trả nhà vì không muốn trả thêm tiền thuê cho căn nhà bỏ không này nữa. Không kiếm được cớ chối từ dọn phụ hộ nhà cho bạn, tôi tới với điều kiện là tôi chỉ giúp khiêng những gì đã bỏ ra ngoài sân thôi, tuyệt đối không bước chân vào nhà. Mấy người bạn vui vẻ đồng ý và còn cười hô hố chê là tôi gì mà nhát như con cáy quá.!! Tôi cứ kệ, coi như không. Tôi coi kia như là 2 lời cảnh báo rồi, không nên coi đó như là một cuộc giỡn chơi được!
Khi tôi đang đứng chờ ở ngoài, vài người hàng xóm đi qua, tò mò ngó lom lom vô nhà rồi hỏi thăm. Họ hỏi: thế những người ở đây có bao giờ … “thấy” cái gì … không bình thường trong nhà không? Tôi giật nẩy người, trừng trừng ngó thẳng vào mặt họ hỏi tới vì sao họ nói như thế? Thì họ bảo, căn hộ này biết bao người cứ dọn tới rồi dọn đi! Người nào ở đó cũng nói có cảm giác không ổn hoặc thấy những cái gì đó bên trong, nên bây giờ người ta cũng tò mò hỏi cho biết lý do dọn đi lần này?…

10 năm trôi qua, tôi đã quên bẳng hẳn đi cái chyện của cái loft ngày ấy…

Một người bạn mới bị mổ phẫu thuật, nằm trong bịnh viện, tôi bị bận nên 9:30 tối mới lò mò vào thăm được. Người bệnh thích có nhiều người ngồi với mình trong phòng nên giữ mãi tôi ở lại trong phòng bệnh cho đến khi người y tá vào lấy áp xuất máu cuối ngày lúc 11:30 đêm & cho bạn tôi uống thuốc ngủ & thuốc giảm đau thì chúng tôi mới có cớ cáo lui.
Trên đường ra xe, em người bạn bị bệnh ấy bảo tôi là:

-“Nhà thương này có ma anh ơi!”

Tôi cười cười, giỡn giỡn bảo:
-“Ma thì ma chứ đừng cho người bệnh & người nhà khác biết nhé, kẻo thần hồn nát thần tính rồi sợ hết cả đám thì chết.”

Em người bạn kể có một hôm ngủ lại trong phòng bệnh, sáng sớm tinh sương bỗng người em bị bóng đè rồi như cả chục người, chục giọng nói của đàn bà, đàn ông bu lại ù ù nói vào tai anh ta năn nỉ xin được giúp. Những “giọng nói không như của con người, những giọng nói vo ve như của loài côn trùng dưới âm ty, cứ xoáy tròn rồi oa oa vang lên trong lỗ tai”. Tôi bỗng lạnh mình sực nhớ lại cũng giọng nói y hệt như thế truyền vào tai tôi dạo nào! Rồi chúng tôi chia tay nhau, tẽ ra hai phía ngược nhau để ra lấy xe.

Đường mưa lâm râm ướt lạnh. Áo ấm dầy, đầy đủ nhưng tôi lạnh ngắt toàn thân, người cứ nổi gai ốc liên tục. Gần nửa đêm, bãi đậu xe vắng ngắt chỉ còn mình xe tôi. Chung quanh vắng ngắt không một bóng người mà biết đâu đang đứng đây rất nhiều người dòm tôi ánh mắt van nài?! Tôi liên tiếp rùng mình, rồi chạy lẹ tới xe, mở sưởi tối đa rồi phóng lẹ chạy về nhà.

Cả đêm tôi để đèn sáng, cứ nhắm mắt lại là lại nghe cái giọng nói của năm nào. Không biết có phải là tôi nhát gan? Không biết như vậy là thuở ấy có phải là tôi đã gặp ma? Tôi không biết!
Hay là lời kể của người em tên bạn về những gịong nói trong bệnh viện kia chỉ là một sự trùng hợp vô tình của những người đang nửa tỉnh, nửa ngủ? Tôi hoàn toàn không biết và chắc là sẽ chẳng bao giờ thật sự biết câu trả lời đâu!





#4. Ma Mượn dù

Bà ngoại tôi sinh được 12 người con, 5 trai 7 gái.Tôi mất 2 người Dì đó là người Dì thứ Hai và thứ Chín .Má tôi là con thứ 6 trong đại gia đình ấy. Trong đó người mà tôi ấn tượng nhất là người cậu thứ Ba,Cậu là người nhiều lần xin Má tôi, cho tôi được làm con của Cậu, vì ai cũng nói tôi có gương mặt rất giống cậu, thoạt nhìn ai không biết cứ tưởng là cha con ruột, lúc nhỏ Cậu thương tôi lắm đi đâu cũng đèo tôi theo. Vì thật ra vốn dĩ Cậu không có con cái, dù đã trải qua hai đời vợ, mà không một ai sinh con cho Cậu. Người vợ thứ nhất tôi gọi là Má Ba quê ở hóc môn, sống với nhau vài năm không sinh được con. Cứ nghe ở đâu có thuốc gì, điều trị hiệu quả vợ chồng Cậu điều không tiếc thời gian và tiền bạc để chạy chữa nhưng điều vô vọng. Không có kết quả, Cậu tôi buồn lắm, cứ lao đầu vào làm ăn, rồi thời gian sau Cậu gặp rồi lấy thêm người vợ thứ Hai này. Bà này thì quê tận ngoài Bắc, có một đứa con trai riêng, vì cuộc sống quá khổ cực lại bị chồng ruồng bỏ đánh đập không thương tiếc , nên một hôm bà ôm con, bỏ trốn vào Miền Nam bán vé số.Gái một con trông mòn con mắt, tuy là bán vé số nhưng nhờ có chút nhan sắc nên được nhiều người đàn ông dòm ngó giúp đỡ, trong đó có Cậu tôi. Hai người đến với nhau , Má Ba tôi cũng biết chuyện này, nhưng rồi cũng không làm gì được. Bà vợ thứ Hai này sau một thời gian chung sống cũng không sanh được con cho Cậu. Sau này cuộc sống Y học tiến bộ hơn , Cậu đi khám nhiều nơi thì biết được kết quả là từ Cậu ,chứ không phải là do hai người vợ kia.

Cậu hành nghề lái xe Lam chở khách tại Ga xe lửa Biên Hòa. Bến xe tại ngay công viên Biên Hùng, ngày nay.

Đêm đó, cơn mưa nhẹ như rả rít, kéo dài mấy hôm nay do ấp thấp nhiệt đới, làm cho công việc hôm nay thêm ế ẩm hơn,ngồi cả ngày hôm nay Cậu chỉ chạy được vài cuốc xe cho những người khách quen, ráng nán lại thêm ít thời gian, để kiếm được chuyến nào hay chuyến đó, khi các đồng nghiệp đã dần dần về hết. Liếc nhìn cái đồng hồ seiko đã bạc màu trên tay, cậu thấy đã hơn 11h, thấy khuya nên cậu sắp xếp lên xe để chạy về.

Thời tiết se se lạnh, làn gió nhẹ cộng với cơn mưa làm lạnh buốt đôi tay, đường xá khi đó không một bóng người.Từ bến xe về nhà cũng không xa, nhưng không hiểu sao, không chạy đường tắt như mọi khi, Cậu lại cho xe chạy đường vòng ra hướng xa lộ Hà Nội(là Nguyển Văn Trổi ngày nay).Đèn đường xa lộ khi ấy chổ có, chổ không, cộng với cơn mưa phùn làm không gian thêm mờ ảo, vừa chạy xe Cậu vừa hát những bài ca quen thuộc.Bỗng Cậu căng mắt ra xa nhìn, khi thấy bên đường có bóng người đưa đôi tay ra vẫy vẫy. Cậu chạy xe chầm chậm lại gần, thì thấy một cô gái trạc 16-17 tuổi gì đó, mặc chiếc áo màu vàng cỏ úa, giống người vừa đi làm về, lấm lem bùn đất,mái tóc ướt sủng vì mắc mưa che gần hết cả gương mặt, Cậu nhìn thoáng thấy nó cũng thấy khá xinh đẹp,làn da thì trắng tái nhợt nhạt, như ngâm trong nước lâu ngày.Cậu tôi lên tiếng hỏi nó:

-Ah.. Có chuyện gì không con?

Con bé lí nhí, rung rung giọng nói trả lời, Phải lắng tai chú ý Cậu mới nghe được:

-Dạ ..chú cho con đi nhờ một đoạn… Nhà con cũng gần ngay đây thôi

Cậu nghĩ chắc nó bị mắc mưa nên cảm lạnh giọng nó nghe như vậy.Thấy con gái một mình đứng giữa đêm khuya , trời thì đang mưa, thấy tội nghiệp , Cậu tôi cũng không đành lòng.

-Thôi lên xe đi.. chú cũng cho mày có giang một đoạn thôi nhé.Vì chú cũng sắp tới nhà rồi.

Con bé đáp lại:

-Dạ.. chú cho con đi nhờ được khúc nào hay khúc đó ah.

Cậu tôi mỉm cười, khoát tay chỉ ra đằng sau xe:

-Lên xe ngồi đi.. chú cho mày đi nhờ.

Khi nhìn thấy nó yên vị trên xe , Cậu cho xe chạy tiếp. Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt hơn. Nhìn qua kính Cậu thấy nó ngồi co ro buồn hiu hắt. Cậu hỏi chuyện với nó cho bớt buồn:

-Đi đâu mà về khuya vậy mậy. Mà nhà mày ở đâu?

Con bé ngước gương mặt buồn bã lên trả lời:

-Dạ.. con làm ở hãng hạt điều gần ngã ba Vũng Tàu, xe đưa con về đến đây. Con đợi ba con ra rước, mà đợi lâu quá chú ah.Còn nhà con thì ở trong Miễu Bình Thiền.

Nghe nó nói đến cái tên Miễu Bình Thiền , bất giác Cậu tôi có càm giác rờn gợn, gai óc.Nơi này là nghĩa địa rộng lớn, được xây dựng từ thờ thuộc Pháp rộng hơn 70 hecta , được xem là nghĩa trang lớn nhất Biên Hòa khi ấy ,là nơi an nghỉ của hơn 20.000 ngôi mộ. Ở đây nhà ở người sống ,và mồ mả người chết nằm xen lẫn nhau.Cậu sau một thoáng giật mình hỏi lại con bé:

-Thế nhà mày trong đó nằm khúc nào, bên ngoài này hay sâu tận bên trong?

Nó trả lời:

-Nhà con nằm phía ngoài này thôi chú..

Cũng vừa lúc, đến ngay con đường lớn dẫn vào khu Miễu Bình Thiền.Mưa lớn quá nhìn thấy nó không có cái áo mưa, hay cái áo nào mang theo nên Cậu tôi nói:

-Thôi.. mày lấy cây Dù chú máng sau xe , che đỡ rồi về nhà, chứ mắc mưa lớn vậy không khéo đổ bệnh thì khổ ..Mai lại không đi làm được đó.

Tỏ vẻ ái ngại nó nói:

-Dạ con cảm ơn chú, đã cho con đi nhờ xe ,còn cho con mượn Dù nữa.. con thật sự ngại quá chú ah..

Biết nó nghĩ gì Cậu tôi buộc miệng:

-Mày cứ lấy mà dùng, mày nói tên với chỉ nhà đi, có gì mai thuận đường chú ghé lấy.

Đưa tay lấy cây Dù nó nói nhanh:

-Dạ..Con tên là Lan.Nhà con cách đường vào 50m bên tay trái, phía trước nhà có trồng 2 cây xoài. Chú hỏi nhà ông bà Út T,ở đó ai cũng biết đó chú… con cảm ơn chú nhiều nha!!

Nói xong nó lấy cây dù bật lên che . rồi bước đi như bay, vào trong con đường mất hút……

Qua hôm sau ,vì thời tiết còn ảnh hưởng bởi cơn bão nên mưa vẫn rả rít.Đến trưa, sau khi chở mới rau củ quả cho khách quen bên chợ Biên Hòa.Sẵn tiện đường chạy ngan qua Miễu Bình Thiền ,nhớ đến cây dù cho con bé tên Lan mượn hôm qua cậu tôi chạy vảo tìm nhà nó.Không quá khó để tìm thấy ngôi nhà, vào khoảng hơn 50m nhìn phía tay trái có cái mái nhà ngói lụp xụp cũ kĩ, hai cây xoài lớn ,tàn lá phủ ra bên ngoài hàng rào, trái rất nhiều vì bị mưa nên thấy càng nặng trĩu.Cậu đậu xe bên ngoài bước đến cái hàng rào bằng lưới B40 dây leo mọc tua tủa, cất tiếng gọi lớn;

-Xin hỏi ở đây có ai ở nhà không vậy?

Tiếng nói của người đàn bà hơn 40 tuổi vừa bước ra vừa nói:

-Có gì không anh?

Cậu tôi nói, tay vừa che nước mưa từ trên cây xoài rơi xuống vừa hỏi:

-Xin lỗi có phải là nhà ông bà Út T không vậy?

-Uhmm.. Đúng rồi anh, có chuyện gì không?

Nhưng chợt nhận ra mưa lớn vậy nói chuyện ngoài này rất bất tiện nên bà nói:

-Thôi.. thôi mời anh vào nhà có gì nói chuyện sau.Ngoài này mưa lớn đứng đây một hồi là ướt hết.

Bước vội vào nhà sau khi yên vị, Cậu tôi nhìn trên cái bàn gỗ sơn đen có lót kính bên trên ,có để vài tấm hình con bé Lan chụp cùng ông bà Út T bên dưới, nên cậu tôi mới chắc là tìm đúng nhà. Nhà tuy nghèo nhưng rất ngăn nắp,trong nhà có thêm một người đàn ông , trạc bằng tuổi Cậu, đang sắp xếp mới giấy tiền vàng mã, chắc chuẩn bị cúng kiến gì đó. Đoán là ông Út, Cậu tôi gật đầu chào xã giao:

-Chào anh..

Bà Út tay bưng tách trà còn nóng hỏi đặt trước mặt Cậu rồi nói:

-Mời anh uống nước..

Uống một ngụm nhỏ, không đợi lâu Cậu tôi nói ngay:

-Ah.. không có gì quan trọng lắm đâu anh chị, là đêm hôm qua tôi có cho cháu nhà đi nhờ xe,và nó có mượn tôi một cây Dù, hôm nay tôi sẵn tiện đi ngan nên ghé vào lấy đó mà.

Vẻ mặt ngơ ngác bà út hỏi:

-Anh nói sao? Cháu nào?..

Chỉ tay vào tấm hình con bé Lan trên bàn kính Cậu tôi nói , như chuyện hiển nhiên:

-Thì ai vào đây nữa. con bé Lan con anh chị chứ ai?Con bé nó cho địa chỉ nhà và tên anh chị nên tôi mới biết mà tìm đến, chứ chẳng lẽ tôi dựng chuyện trêu chọc anh chị sao?

Ông út dừng hẵn công việc đang làm dở, tiến lại ngồi gần bên Cậu tôi vẻ mặt bàng hoàng. Cả hai vợ chồng ông bà Út nhìn nhau , rồi cả hai hỏi lại Cậu thêm lần nữa:

-Anh.. anh nói là cháu Lan ..Con gái của vợ chồng tôi ah?

Cậu tôi bắt đầu bực mình nói:

-Chứ còn ai vào đây nữa.Này nhé! Đêm hôm qua tôi cho nó có giang xe về tận đầu ngõ, rồi tôi cho mượn cây Dù nói ngày mai chú ghé nhà lấy lại.

Lúc này ông út mới hỏi:

-Hay là anh nghe nhầm không ..?

-Nhầm gì mà nhầm..có thật là anh chị có đứa con gái tên là Lan khoảng 16- 17 tuổi. Làm ở xưởng hạt điều bên ngã ba Vũng Tàu không?

Hai vợ chồng ông bà út im lặng hồi lâu, rồi bà út giọng trở nên nghẹn ngào cất tiếng:

-Chắc chắn là có chuyện gì đó không đúng ở đây anh ah…

Rồi nước mắt của bà tự bao giờ rơi xuống nói tiếp:

-Thú thật là hai vợ chồng tôi có đứa con gái duy nhất tên là Lan, năm nay nó vừa tròn 16 tuổi. Nhà quá nghèo, nên vợ chồng tôi cũng cắn răng ,khi 3 tháng trước nó về ,xin vợ chồng tôi cho nó đi làm hột điều chung với mấy bà hàng xóm ở Long Thành gần Ngã Ba Vũng Tàu.Cách đây đúng 48 ngày, nó đi làm về, thường thì Ba nó chạy xe đạp ra rước nó.Đêm đó nó đi làm về, Ba nó thì uống rượu say,từ lúc đám giỗ bên hàng xóm , nên ngủ quên mà không ra đón nó…hic..

Nói đến đây bà út như nghẹn giọng không nói được gì nấc lên từng đoạn. Cậu tôi tò mò nên hối thúc:

-Rồi sao nữa chị ?

Thấy thế ông út tiếp lời:

-Trời mưa lớn…nó đứng bên đường đợi tôi một lúc, không thấy tôi ra nên lững thững đi bộ về. Thì có một đám, 4 thằng thanh niên chạy xe ngan qua,bọn nó say sỉn nên thấy con tôi buông lời chọc ghẹo, có đứa nhảy xuống nắm lấy tay con bé, con bé nó sợ nên bỏ chạy, bọn nó không buông tha,tụi nó đuổi theo ,vật con bé ra, kéo vào cánh đồng vắng …., thay nhau cưỡng hiếp con bé, rồi bóp cổ cho chết, dìm con bé xuống mương nước, vì sợ con tôi báo công an. Đến sáng người ta đi thăm đồng thì phát hiện ra xác con tôi..Hic!!

Nước mắt ông út rơi xuống gương mặt người đàn ông vốn đã khắc khồ vì cuộc sống, nay lại thêm niềm hối hận vì bản thân đã gián tiếp gây ra cái chết thương tâm cho đứa con gái thân yêu.Ông lặng người đứng lên lại bàn thờ trong góc nhà thấp nhang.

Nhớ lại cái đêm định mệnh ngày hôm đó ông bà út không khỏi bàng hoàng. Đêm đã khuya ,trời thì mưa lớn mà không thấy con gái về, bà út lây gọi ông út dậy ra đón con. Chạy chiếc xe đạp lọc cọc ra đón con, đợi một lúc không thấy con bé đâu, ông đành chạy xe về. Hai vợ chồng có cảm giác không yên trong lòng, nhưng nghĩ lại chắc công việc nhiều, hay tăng ca như mọi lần, nên sáng hôm sau nó lại về.Vả lại nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc mấy bà hàng xóm đã báo tin. Đâu có ai ngờ rằng, đứa con gái thương yêu đã chết một cách đau đớn dưới mương nước lạnh lẻo, cách ông Út đứng đợi có vài chục mét mà ông không hề hay biết…..

Giọng Cậu tôi rất phẫn nộ :

-Thế thì có phát hiện ra bọn bất nhân ấy không hả anh chị?

Bà út đưa tay về phía cái nhà to và cao nhất ở trong xóm nói:

-Đâu có ai xa lạ gì anh. Là bọn thằng Quang con ông Sinh đầu đường. Hôm sau, chắc phát hiện ra con ông ta gây ra tội ác, nên dẫn nó ra công an xã đầu thú. Nó khai ra thêm 3 thằng nữa…Mà bọn nó cũng đâu lớn gì đâu anh, cũng trạc tuổi con bé Lan nhà tôi thôi. Nhà giàu có, nên không lo học hành suốt ngày ăn chơi ,lêu lõng ,quậy phá xóm giềng. Hôm đó bọn nó nhậu say, thấy con tôi là người cùng xóm, nó mới buông lời chọc ghẹo. Sẵn hơi men trong người, nên bọn nó mất hết nhân tính…

Cậu tôi hỏi :

-Rồi pháp luật xử lý bọn nó ra sao?

Bà út giọng trùng xuống nói tiếp:

-Hiện tại tạm giam chờ ngày ra tòa luận án anh ah..Hôm vừa rồi, ông Sinh cùng gia đình mấy thằng kia ,kéo đến nhà tôi, năn nỉ , đền bù tổn thất, mong gia đình tôi viết giấy bãi nại cho bọn nó..

Cậu tôi không còn giữ được bình tĩnh nói lớn:

-Bãi nại cái thứ gì bọn ác độc ấy..Cho bọn nó vào tù cho mọt gông.. Mạng người ta sao lại rẻ mạc vậy chứ? Thử hỏi con bọn họ bị vậy.. họ có chịu được ko?

Bà út tay vừa lau nước mắt ,vừa nói:

-Vợ chồng tôi biết chứ anh, nhưng người chết thì cũng đã chết rồi, còn người sống nữa anh ah. Có làm lớn chuyện thì con tôi cũng không sống lại được. Vả lại bọn kia cũng trẻ người non dạ, hành động lỗ mảng,không suy nghĩ. Hy vọng sau bài học này, tụi nó sẽ sống tốt hơn… Coi như bọn tôi làm phước cho con gái tôi an nghì nơi chín suối.. ngày mai là đúng 49 ngày mất nó đó anh.

Lúc này cậu tôi như nghẹn ngào, lạnh toát cả người,khi nhìn lại bàn thờ nhỏ nơi ông Út đang thấp nhang, là gương mặt con bé tên Lan mà Cậu gặp tối hôm qua cho đi nhờ xe. Không ngờ lại là một hồn Ma bóng quế.

Cậu tôi lặng im nhìn bức hình trên bàn thờ..thì ông Út vổ vai Cậu tôi nói:

-Chắc mai là giỗ 49 ngày, nên nó về nhà thăm vợ chồng tôi đó. Nếu như anh còn không tin nữa thì.. thì đi theo tôi!!

Cậu đi theo ông bà Út ra phía sau nhà, trước mặt Cậu là một hình ành hãi hùng mà Cậu có lẽ không bao giờ quên trong đời, Cậu không còn tin vào mắt mình nữa, hai chân đứng không vững, môi cắn chặc lại như ứa máu ra.Trên ngôi mộ còn đất mới đắp đó, cây dù mà Cậu cho con bé tên Lan mượn cắm chặt trên mộ bia của con bé tên LAN..





About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates