Ad Section

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2020

Tình Yêu chủ tớ

"Chủ nhân, người có từng yêu em không?"

Tôi cố gượng gạo vẽ nụ cười tươi tắn trên môi, nhưng lòng lại bi thương đến lạ. Sóng mũi nóng rát, cay nồng, nước mắt từ sâu thẳm tâm trí cuộn trào dâng lên một cách mãnh liệt, trực trào lăn khỏi đáy mắt đỏ hoe. Tôi ngước mắt nhìn anh - người đàn ông tôi dành cả con tim để yêu, cũng là người tôi phải gọi một tiếng "chủ nhân"...

"Tại sao tôi phải yêu cô? Một con điếm rác rưởi đầy nhơ bẩn như thế này, tôi đâu có bị điên mà yêu lấy chính món vật hoang tàn mà tôi đem về đâu chứ? Cô, đơn giản chỉ là một món đồ chơi mà thôi, kinh tởm"
truyện ngắnTình Yêu chủ tớ


Hiểu Truy Vũ quẳng cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ, miệng thốt ra với thái độ trào phúng, lời nói đầy tính giễu cợt. Tôi cười khẩy đầy ngặt nghẽo, nhàn nhạt hỏi anh:

"Người từng nói, nếu một mai em không muốn ở lại Hiểu gia nữa, người sẽ không ép buộc em, sẽ để em tự do, đúng chứ?"

Tôi dường như rất trông chờ một câu trả lời êm dịu từ phía anh, dù biết nó rất khó khăn. Tay tôi túm lấy cổ chân Hiểu Truy Vũ, ngăn bước anh rời đi khỏi căn phòng tối tăm đáng sợ này.

"Mạng sống của cô là do tôi lấy về, sống chết nằm ở trong tay tôi đây này! Muốn đi sao? Nằm mơ đi, Hoa Tư Nhĩ"

Hiểu Truy Vũ quát tháo vào mặt tôi, anh trừng mắt, thẳng thừng xoay người người, bóng lưng quen thuộc ấy biến mất sau cánh cửa gỗ phai màu. Tôi ngã quỵ xuống mặt đất, miệng thốt ra những tiếng kêu oái ăm, tim quặn thắt đau đớn từng hồi, nước mắt không ngừng chảy.

Tại sao chứ?

Năm ấy mười tuổi gia đình tôi phá sản, ba tôi ôm một đống nợ trong người đi nhảy sông tự vẫn, mẹ vì chịu nỗi đau mất mát quá lớn nên ảnh hưởng đến thần kinh, cũng uống thuốc trừ sâu đi theo ba tôi.

Một đứa trẻ mồ côi không ai thương xót như tôi, chỉ biết ngủ bờ ngủ bụi, đêm ngày lăn lộn với bộ quần áo rách rưới đầy khói bụi suốt hai năm. Bơ vơ lạc lõng giữa dòng người tấp nập, khi vệt nắng cuối cùng trong ngày dập tắt sau những tán cây, trả lại nơi thành thị một màu buồn ảm đạm. Chiều tà phủ lên chốn đô thị một màu đỏ đượm buồn, cành mai vàng ươm nay lại buồn rầu ủ rũ, chú chim sơn ca sớm đã không còn hót trên cành. Không ăn không mặc, chẳng nơi dung thân, dường như cả thế giới chẳng có một ai đồng cảm với tôi cả.

Vào một ngày nắng đẹp, khi ông mặt trời treo mình lên cao, rải nắng nàng trên những con đường dài dăng dẳng, tôi bắt gặp anh - người con trai với nụ cười tươi hơn vầng thái dương, khôi ngô tuấn tú tới xao xuyến cõi lòng. Anh bước về phía tôi, đưa đôi tay lớn lao đến trước mặt, dùng thanh âm khàn khàn nói với tôi:

"Bé gái, đi với anh, anh nuôi em"

Tôi non nớt đưa bàn tay lấm lem đất cát của mình cho anh, thân tâm không ngừng nghi hoặc. Tại sao anh lại nuôi tôi? Anh có phải người tốt không? Dù lòng ngờ vực, nhưng tôi vẫn bước theo gót chân anh, vì cảm giác an toàn khi ấy đã lu mờ trí óc, khiến tôi vô thức hoàn toàn đặt niềm tin vào một người xa lạ. Biệt thự Hiểu gia rộng lớn như một cung điện xa hoa lộng lẫy làm tôi có chút không quen, lại có chút chạnh lòng.

Không quen, vì trong suốt hai năm qua tôi chưa từng bước chân vào một nơi uy lệ thế này.

Chạnh lòng, vì gia thế Hoa gia trước kia của tôi, cũng chẳng kém là bao. Ấy vậy lại mất sạch tài sản, mất cả mạng sống...

"Em tên gì?"

"Hoa Tư Nhĩ"

"Ồ, hãy gọi anh là chủ nhân, nhé?"

"Em phải lấy gì trả ơn?"

"Mạng sống"

...

Không rõ từ lúc nào, tôi lại yêu anh mất rồi...

Tôi hai mươi tuổi, tám năm rồi, suốt bảy năm ấy anh đối xử với tôi như một công chúa nhỏ, nâng niu trên tay, ôn nhu cưng chiều.

Tôi nhớ Hiểu Truy Vũ từng nói, ở bên tôi anh rất hạnh phúc, ở bên tôi, anh rất vui vẻ.

"Chủ nhân, người có thương em không?"

"Chủ nhân thương em, nhưng em phải nghe lời chủ nhân"

"Dạ"

...

"Chủ nhân, em đủ 18 tuổi, người cưới em được không?"

"Ừ, tiểu Nhĩ đủ 18 tuổi, chủ nhân sẽ cưới em, không để em phải khổ"

...

Vậy mà một năm qua, anh hết lần này đến lần khác gắt gỏng với tôi, chà đạp tôi, mắng nhiếc.

Ừ, làm nhục tôi nữa.

Xem xem? Tôi như một con rối tình dục nằm yên lặng dưới thân anh, mặc cho anh trút hết những giận dữ thù hận trong người lên thân thể mình, vì một chữ "yêu", mà cắn răng chịu đựng.

Tôi không quan tâm những lần anh hành hạ thể xác lẫn tâm hồn tôi.

Tôi không quan tâm những lần anh dẫn cô này cô kia về nhà, mặc cho người ta sỉ nhục tôi mà không một lời che chở.

Tôi không quan tâm những lần anh lừa dối tôi, mà tôi cũng ngu ngốc tin theo lời nói đường mật ấy như thật.

Nhưng, anh đã không còn là anh nữa.

Anh không còn là Hiểu Truy Vũ của ngày xưa, không còn là người con trai sáng lạn và hoà nhã...

Có lẽ mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến bản thân tôi cũng không hề tin nó là sự thật, tôi không dám tin anh lại trở nên đồi truỵ và phù phiếm như vậy, không dám tin anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như thế.

Mà ngay bây giờ đây, khi anh đã rời đi rồi, tôi vẫn ngồi đây như một con ngốc u mê tình yêu đến mù quáng. Khi khắp người chằn chịt những vết thương do những đòn roi ấy đem lại, vẫn một mực cầu xin Hiểu Truy Vũ ngoảnh đầu nhìn tôi một lần. Kho trên tay tôi là chiếc còng sắt, vẫn một mực tin rằng đó không phải anh, là một người khác mạo danh mà thôi, rồi anh sẽ đến đây, dùng sức mạnh của tình yêu cứu lấy tấm thân bé nhỏ đỗi đáng thương này, sẽ nuông chiều tôi nửa đời còn lại...

Hoa Tư Nhĩ, tỉnh táo lên, được không?

...

Nắng sáng thật đẹp...

Tôi đã bỏ ra sáu tiếng để cặm cụi tìm cách trốn thoát khỏi màn đêm tịch mịch ghê sợ của căn phòng giam ngột ngạt đến khó thở ấy, và xem xem, tôi đã thành công rồi.

Hiểu Truy Vũ là muốn ép bức tôi đến chết, vì anh biết rõ kẻ thù lớn nhất của tôi là bóng đêm, lại nhẫn tâm vứt tôi vào một xó để màn đêm đen thẫm bao trùm lấy hơi thở, siết chặt khiến mạng sống tôi dần mòn nát...

Anh thay đổi thật rồi...

Hừm, tôi không muốn biết lí do đâu, vì nếu biết rồi, tôi sẽ đau đớn hơn thế nữa...

Hiểu gia tám tầng, và tôi đang đứng trên lan can tầng cao nhất. Đối diện với đất trời, với ánh dương rực rỡ sáng chói, đẹp quá...

Hiểu Truy Vũ đứng ở dưới, mắt anh đục ngầu, chán ghét nhìn bộ dạng tồi tệ của tôi:

"Hoa Tư Nhĩ, đừng làm càn, đi xuống mau lên, có tin tôi đánh chết cô không?"

Tôi nở nụ cười âm lãnh, hoá ra đến khi tôi ở giữa ranh giới sống chết, anh cũng không thể một lần quay về làm Hiểu Truy Vũ của ngày xưa, anh vẫn như thế, phong thái của một người đàn ông tàn độc trên thương trường, lạnh lùng đến đau lòng.

Tay tôi gắt gao bấu vào chiếc váy trắng loang lỗ máu đang mặc, dùng hết dũng khí hỏi anh một lần cuối:

"Chủ nhân, người có từng yêu em không? Hãy nói cho em biết, vì em đang rất mệt mỏi, em cần sự ấm áp của chủ nhân, cần sự quan tâm săn sóc đỗi tận tình, cần ánh mắt ôn nhu nhã nhặn của năm ấy..."

Hiểu Truy Vũ thờ thẫn vài giây, nhưng anh kiên quyết không cất lời. Tôi hiểu rồi, đến cuối cùng, anh vẫn không thể nói câu yêu tôi, dù chỉ một lần...

Năm ngón tay đâm chặt vào da thịt khô cằn đến rỉ máu, môi cũng vì tôi cắn mà bật máu đỏ tươi, phun thành một ngụm ấm nóng, tanh nồng nặc.

"Chủ nhân, mạng của em là người lấy về, em từng đồng ý dùng mạng sống để trả ơn, đúng không? Xin người, hôm nay em trả ơn cho người, chúng ta không nợ nần gì nhau nữa, kiếp sau, hãy để em sống một đời vui vẻ..."

Tôi nhắm mắt tránh đi vệt nắng chói chang đến mệt mỏi của mặt trời vàng sặc sỡ, tránh đi nét mặt bí ẩn của Hiểu Truy Vũ.

Tôi mệt quá, tôi muốn được nghỉ ngơi...

Thân thể nhỏ bé lao xuống không trung một cách đau đớn, riêng nụ cười viên mãn vẫn lưu lại bên khoé môi.

Bên tai là tiếng gọi của gió, là tiếng gọi của gia đình, là tiếng kêu êm dịu của lá cây vào trời xuân nắng đẹp.

Bên tai, còn có tiếng kêu thảm thương da diết, dường như có một sự ăn năn chậm trễ, một sự tiếc nuối đến tan nát cõi lòng.

"Hoa Tư Nhĩ! Anh xin lỗi..."

Nguồn: facebook Hoàng Vy

About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates