Ad Section

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2020

Chị em cương rồi


Buổi sáng chủ nhật, Hạ Mộc Phi đang chuẩn bị bữa sáng thì hắn đi vào, luồn tay qua eo cô rồi ôm chặt lấy. Nhìn thấy thực đơn của bữa sáng, hắn nhíu mày.

" Sao trong "thực đơn" này không có em vậy? Hmm...thật làm người khác thất vọng!" Giọng nói của hắn có chút chế giễu

Bỗng nhiên, cô phát nhận thấy những ngón tay của hắn đang luồn vào áo cô, chạm vào phần phồng ra trên ngực nơi bầu vú mềm mại và tròn trịa phơi bày phía sau lớp vải. Tim Hạ Mộc Phitự nhiên đập mạnh, khuôn mặt cô bỗng đỏ lên. Bàn tay của hắn chuyển động nhẹ nhàng lên xuống bên trên ngực của cô. Sự di chuyển rất chậm và nhẹ đến mức khó thở. Cái bàn tay không ngoan đó lần lượt mò xuống phía dưới, hắn luồn tay vào chiếc váy mỏng của cô.

" Không....không được... Dừng lại đi Hạ Tứ." Hơi thở của Hạ Mộc Phi trở nên dồn dập
Truyện chị em cương rồi


" Chị, em cương rồi" Tiếng nói cuả Hạ Tứ thô đục, đôi mắt trở nên u tối.

" Không được....chúng ta là chị em" Giọng của cô hơi run run

" Không phải ruột thịt thì sợ gì chứ." Hạ Tứ giọng khàn khàn nói

Không kịp phản ứng gì Hạ Mộc Phi đã bị hắn bế lên rồi ném cô vào giường. Khi cơ thể vừa chạm xuống giường hắn liền lập lức leo lên, đè lấy thân hình nhỏ nhắn của cô. Cô càng đẩy ra hắn càng ép sát vào,sức của cô làm sao có thể chống lại sức của hắn chứ, tay hắn cuồng loạn cở quần áo cả hai, mặt cô đỏ bừng, không ngờ lại cùng em trai làm ra loại chuyện này.

" Hạ Tứ...." Tiếng nói chưa kịp thốt ra hết liền bị bờ môi mạnh mẽ của hắn phủ lên.

"Ưm...ưm...". răng nanh hắn khẽ cắn môi cô làm cô phát ra âm thanh trong cổ họng.

Hạ Mộc Phi cảm thấy lưỡi Hạ Tứ chạm vào lưỡi nàng, một luồng điện chạy dọc trên sống lưng cô. Trong khoảnh khắc, Hạ Mộc Phi lúc này chìm đắm trong hương vị ngọt ngào bên trong miệng ấm áp của em trai mình. Tiểu đệ đệ của hắn đã đứng dậy chỉ chờ sự sai bảo của hắn mà tấn công. Không chần chừ, Hạ Tứ tách hai chân của cô ra, nâng eo lên, bất ngờ tiến vào" đường hầm sâu kín" của cô

"Ư..."

"A..."

Họ cùng rên lên, lúc cô bị kích động bởi một khoái cảm đặc biệt cũng là lúc hắn đê mê tột độ. Hạ Tứ cảm thấy một nỗi xúc động mãnh liệt bao trùm toàn thân. Cậu càng kích động hơn trong tiếng rên đau đớn của cô, cậu không thể kiềm chế nổi mình nữa...Cậu cắn răng, cau mày, cơ thể run lên, một dòng trắng ngà tuôn trào cứ tiến sâu vào cơ thể ấm nóng của cô...

" Chị, Hạ Tứ muốn bảo vệ chị cả đời. Chị muốn thứ gì em cũng sẽ đoạt nó về" Hạ Tứ nói với giọng ngọt ngào.

Cơ thể của Hạ Mộc Phi trắng muốt vẫn hằn vết môi hôn, giống như những bông mai đỏ trên tuyết trắng. Đôi chân thon dài khép hờ, một dòng máu đỏ chảy trên đôi chân trắng muốt ấy... Thấy vậy Hạ Tứ liền rút ra rồi nhẹ nhàng nằm xuống ôm Hạ Mộc Phi vào trong lòng mình rồi ngủ ngon lành, khoé miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào.




Ánh mắt Hạ Mộc Phi dần tỉnh táo mở ra, cảm nhận được sự ấm áp từ trong lồng ngực của đối phương, cố gắng nhẫn nhịn mà nằm im trong sự ấm áp ấy. Hơi thở đầy nam tính của Hạ Tứ dường như bao trùm khắp cả người cô. Hạ Mộc Phi quay mặt đi chỗ khác nhưng không ngờ rằng đôi môi đỏ mọng của mình lại vô tình chạm nhẹ vào khóe miệng của Hạ Tứ. Cậu mở mắt nhìn chằm chằm cô

" Chị.... Vẫn muốn sao" Hạ Tứ kéo dài giọng nhếch miệng cười

" Mới ...mới không có. Chị không cố ý" Hạ Mộc Phi thấy đôi mắt thâm thúy của Hạ Tứ , cô sợ hãi, vội vã giải thích.
" Hạ Mộc Phi chị nghe cho rõ. Hạ Tứ này sẽ không bao giờ thay đổi, bất kể chị có thích em hay không, Hạ Tứ cũng chỉ thích một mình chị" Hạ Tứ khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, nở nụ cười.

" Nhưng..." Cô nhanh chóng quay mặt lại, không do dự mà nhìn vào cặp mắt lạnh lùng kia

" Không nhưng nhị gì hết. Nữ chủ nhân của Hạ gia nhất định là chị" Giọng nói Hạ Tứ rất nhẹ nhàng tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Nói xong Hạ Tứ ngồi dậy kéo chăn sang một bên rồi đi vào phòng tắm. Cô thừa lúc hắn vào nhà tắm liền quấn lấy chiếc chăn về phòng của mình tẩy rửa sạch sẽ. Nhìn trong gương, cô trông thật nhếch nhác. Những vết hôn vẫn còn hiện trên người cô. Dù cô tắm sạch sẽ như nào cùng không thể nào hết đi những dấu vết này. Không ngờ cô lại ngủ lâu như vậy thoắt cái đã đến chiều. Hạ Mộc Phi vội vàng lấy đồ trong tủ chuẩn bị bữa tối cho Hạ Tứ.

Nấu xong cô vội vàng chạy lên phòng gọi Hạ Tứ.
* Cốc...Cốc...Cốc* Tiếng gõ của vang lên

" Hạ Tứ xuống ăn cơm đi." Hạ Mộc Phi nhẹ nhàng gọi

Cánh của tự nhiên mở bất thình lình làm cô giật mình.

" Chị,công ty có việc. Chị ở nhà ăn trước nhé. Có lẽ em sẽ về muộn." Hạ Tứ nói

" Thức ăn ...." Hạ Mộc Phi cúi đầu, giọng nói nhỏ dần

" Ngoan, tối em sẽ về" Hạ Tứ nâng cằm cô, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng

" Ừm" Hạ Tứ mỉm cười

"Ở nhà chờ em" Hạ Tứ cúi đầu hôn lên trán cô

Hôn xong cậu lập tức xuống dưới nhà. Cô cũng theo cậu xuống luôn. Tạm biệt Hạ Tứ xong cô liền quay vào nhà. Căn nhà lúc này thật yên ắng, cô ăn tối một mình rồi lại ngồi một mình trên phòng nghe những bản nhạc, chán quá cô liền mở phim lên xem. Đồng hồ cũng đã chỉ 11 giờ rưỡi, Hạ Mộc Phi vì đợi Hạ Tứ lâu quá nên thiếp đi trên chiếc ghế Sofa. Mười phút sau, Hạ Tứ về nhà thấy cô đang ngủ trên người lại mặc ít đồ, sợ cô cảm lạnh liền tiến đến bế cô lên. Cả người Hạ Mộc Phi nằm gọn trong lòng Hạ Tứ

" Ưm....Bánh bao...ngon quá" Hạ Mộc Phi nói mớ rồi xoay mặt cắn vào người Hạ Tứ

" Chậc. Cô gái ngốc này." Hạ Tứ nhíu mày

" Bánh bao...Nhiều bánh bao quá hahha" Hạ Mộc Phi cười khúc khích trong lúc ngủ

"Hạ Mộc Phi, đổi lại sau này em chăm sóc chị được không. " Hạ Tứ cúi xuống hôn lên trán

Hạ Tứ bế cô vào rồi từ từ đặt cô xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô. Vừa ra khỏi cửa thì " Xoạt " chiếc chăn của Hạ Mộc Phi rơi xuống. Dáng ngủ của cô thật xấu, cả người cô đều cong lại nhưng vẫn lộ ra thân hình nhỏ. Nhìn cô ngủ hắn không khỏi nghĩ trong lúc ngủ cô lại có thể như đứa trẻ mà say giấc, mọi phiền lo âu cũng ta biến. Hạ Tứ mỉm cười, trèo lên giường Mộc Hạ Phi, đắp chăn lại rồi vòng tay qua người ôm cô, Hạ Mộc Phi cảm nhận được hơi ấm liền xoay người ôm lại. Bầu không khí trong phòng ngày càng trở nên nồng đậm.



Sáng hôm sau, Hạ Mộc Phi thức dậy thì thấy Hạ Tứ nằm bên cạnh mình. Thấy cậu ngủ ngon, cô cười nhẹ rồi nhẹ nhàng lật chăn sang một bên đi ra ngoài. Tranh thủ lúc Hạ Tứ đang ngủ, cô chuẩn bị bữa sáng cho cậu. Đang nấu thì tự nhiên điện thoại của cô rung lên.
" Alo. Tô Mạn à, có chuyện gì không" Hạ Mộc Phi trả lời

" Phi Phi, tối nay lớp mình họp lớp đấy. Cậu đi nhé" Tô Mạn nói

" Ừm. Để mình sắp xếp công việc đã" Hạ Mộc Phi cười mỉm

" Oke. Vậy tối nay đến biệt thự mình nhé. Mọi người sẽ tập chung ở đó" Tô Mạn nói xong liền cúp máy

Hạ Mộc Phi quay lại làm tiếp bữa sáng, cô xoay người đột nhiên va phải Hạ Tứ.

" Ui da..." Hạ Mộc Phi dùng tay xoa xoa trán

" Chị không sao chứ" Hạ Tứ cúi người xuống hỏi

" Không sao. Em dậy từ lúc nào vậy." Hạ Mộc Phi nhìn cậu cười

" Tối chị định đi đâu sao" Hạ Tứ ngắt lời hỏi cô

" Em nghe thấy hết rồi à. Tô Mạn bảo tối đến biệt thự cô ấy họp lớp. Em dậy rồi thì mau ăn sáng đi" Hạ Mộc Phi nói

Hạ Tứ cùng cô ngồi ăn sáng. Như những ngày bình thường, Hạ Tứ ăn xong liền đi làm còn cô ở nhà dọn dẹp. Hạ Mộc Phi bắt tay vào làm vườn, cô chăm sóc những bông hoa Diên Vĩ. Chăm sóc xong Hạ Mộc Phi ngâm mình trong bồn tắm, thổi những quả bóng bằng xà phòng. Tắm xong cô mặc chiếc váy ngủ của mình vào đi ra sân thượng cầm lấy bình nước tưới cây. Tứ Hạ trở về nhà, từ dưới nhà cậu nghe thấy tiếng hát của cô liền ngước lên. Cậu muốn làm cô bất ngờ nên đã đi nhẹ nhàng vào nhà, lên đến sân thượng vì tiếng giày kêu to nên bị cô bị phát hiện.

" Hạ Tứ về rồi à" Cô xoay người lại nói

" Chị mặc như vậy là muốn dụ dỗ em sao" Hạ Tứ mỉm cười

" Không...không phải, chị vừa mới tắm xong" Hạ Mộc Phi giải thích

" Em đã gọi stylist chọn trang phục và trang điểm đến cho chị rồi đó. Chị vào chuẩn bị đi" Hạ Tứ nhìn cô cười

Hạ Mộc Phi vừa bước vào thì thấy một người phụ nữ trung niên mỉm cười với cô. Người phụ nữ tên là Ngọc Hoa, người đó giúp cô trang điểm. Cô có đôi mắt màu lam đẹp đẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn, da dẻ trắng như tuyết, mái tóc đen dài, đặc biệt lông mày như ngọn núi mùa xuân. Hạ Mộc Phi sở hữu nhan sắc hơn người, với vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết khiến ai nhìn cũng phải động lòng. Đến phần mặc váy thì người cô có vẻ hơi nhỏ.

" Hạ tiểu thư, cô ốm thật đó. Đây là kiểu nhỏ nhất, mới nhất của mùa này rồi mà phần lưng váy của cô vẫn còn hơi rộng" Ngọc Hoa ngạc nhiên

" Không sao tôi có thể sửa lại một chút. Phiền Hạ tiểu thư cầm giữ chỗ này. Chờ tôi xuống kia lấy kim chỉ" Ngọc Hoa mỉm cười rồi đi xuống lấy

Cô giữ ở chỗ đó rất khó khăn. Tay cô có chút tê tê. Chiếc váy đang đinh tuột xuống thì tự nhiên có cánh tay giúp cô giữ nó. Hạ Mộc Phi liền quay mặt lại, thì ra là Hạ Tứ giúp cô.
" Cảm...cảm ơn em nhé" Hạ Mộc Phi ngạc nhiên, sao Hạ Tứ lại vào đây

Thấy trên người Hạ Mộc Phi vướng tóc vào váy, Hạ Tứ liền cầm sợ tóc ra vén lên cho cô. Hạ Tứ thấy mặt cô đỏ lên, đỏ như quả táo vậy.
" Hạ..Hạ Tứ để chị tự làm được rồi" Hạ Mộc Phi ngượng ngùng nói

Bàn tay của Hạ Tứ buông ra, chiếc lưng váy tuột theo để lộ lưng trắng ngần của cô. Hạ Tứ nuốt nước miếng, kiềm chế bản thân. Đột nhiên Ngọc Hoa đi vào.

" Xin lỗi, mãi tôi mới thấy kim chỉ. Úi Hạ tổng" Ngọc Hoa ngạc nhiên khi thấy Hạ Tứ trước mặt+

" Em ở dưới lầu đợi chị" Nói rồi Hạ Tứ rời khỏi phòng.

" Ừm " Hạ Mộc Phi gật gật đầu

Ngọc Hoa tiếp tục với việc chỉnh sửa chiếc lưng váy cho Hạ Mộc Phi.



Hạ Mộc Phi mặc váy xong liền đi xuống lầu. Nhìn thấy cô, Hạ Tứ có chút bất ngờ, hôm nay, cô không còn xõa tóc như thường ngày nữa mà lại được búi gọn lên. Không hiểu sao kiểu tóc này lại hợp với khuôn mặt thanh tú của cô đến thế. Những sợi tóc mỏng mảnh che khuất bị Hạ Mộc Phi khéo léo vén ra sau đôi tai nhỏ nhắn, tôn lên khuôn mặt tròn trĩnh với nước da trắng hồng. Đôi môi nhỏ đỏ mỉm cười, nụ cười có chút yêu dã. Chiếc váy trắng tôn lên vóc người thanh mảnh, nhẹ nhàng linh hoạt, cổ chiếc váy hơi trễ xuống để lộ xương quai xanh tinh mỹ. Với thân hình đầy đặn, quanh người cô là khí chất nhẹ nhàng, an tĩnh, nữ khí khiến người ta không nhịn được phải thầm mến.
" Hạ Tứ, để em phải chờ lâu rồi" Hạ Mộc Phi mỉm cười để lộ hai má núm nói

" Ừm" Hạ Tứ vẫn nhìn chằm chằm vào cô

" Em cũng đến đó sao" Hạ Mộc Phi nghiêng đầu hỏi

" Lúc chiều có nhận được lời mời" Hạ Tứ nói

Hạ Tứ cùng cô lên xe rồi nhanh chóng phi xe đến. Bước xuống xe , Hạ Tứ mở cửa cho cô. Hạ Tứ Đi vào biệt thự, ai cũng hướng mắt về hai người. Hạ Tứ chìa khủy tay ra, cô nhẹ nhang bám vào. Vừa nhìn thấy Hạ Mộc Phi, Tô Mạn liền chạy đến.

" Phi Phi, tiểu Tứ hai người đến rồi. Nào nào vào đây" Tô Mạn vui vẻ kéo hai người vào.

Hạ Tứ đi chào hỏi ông bà Tô còn Hạ Mộc Phi cùng Tô Mạn đi gặp các bạn của mình. Bữa tiệc được tổ chức rất to. Có rất nhiều đồ ăn được bày trên bàn. Hạ Mộc Phi từ từ thưởng thức những món ăn. Bỗng có tiếng bước chân đến gần.

" Hạ Mộc Phi là em sao" Người đàn ông đó đột nhiên hỏi

" Tô Vũ. Tô học trưởng. Anh mới về nước ạ" Hạ Mộc Phi ngước đầu lên hỏi

"Ừm. Mới về. Em càng lớn càng xinh hơn rồi" Tô Vũ nhẹ đặt tay lên vai cô

" Cảm ơn anh" Hạ Mộc Phi liền cười.

Đang nói chuyện vui với Tô Vũ thì tự nhiên có một bạn gái chạy đến bàn thức ăn nhưng lại vấp ngã vì không để ý liền kéo váy của cô " Xoẹt" chiếc váy bị rách. Hạ Mộc Phi quay lại đỡ người bạn đó đứng dậy.
" Thập Xuyên, không sao chứ. Mau đứng dậy nào" Hạ Mộc Phi đỡ cô ta dậy

" Cảm ơn cậu." Thập Xuyên liền cảm ơn cô

" Chiếc...chiếc váy của cậu bị rách rồi" Thập Xuyên có chút hoảng.

" Không sao mình thay cái khác là được rồi" Hạ Mộc Phi an ủi bạn gái đó.

Nói xong liền đi tìm Tô Mạn mượn chiếc váy mới. Tô Mạn dẫn cô vào phòng mình rồi lấy một chiếc váy mới ra. Tô Mạn ra ngoài trước để lại Hạ Mộc Phi một mình trong phòng. Cô ở trong phòng trang điểm lại, mặc chiếc váy mà Tô Mạn đưa cho, trấn tĩnh lại tinh thần rồi ra khỏi phòng, nhưng vì trong hội tiệc có hơi nóng nên cô quyết định đi ra ngoài. Vừa bước xuống bậc thang ở sau nhà, liền có một bàn tay đẩy cô. Hạ Mộc Phi vì đeo giầy cao gót nên đứng không vững mà ngã xuống cầu thang, toàn thân cô đập vào lan can. Chiếc điện thoại rơi ra, Hạ Mộc Phi cố ngồi dậy nhưng vì đau quá cô liền ngất đi. Hạ Tứ nói chuyện với ông bà Tô xong liền đi tìm cô. Tìm trong nhà không thấy cậu liền ra ngoài tìm vì nghĩ cô ở trong đó lâu sẽ chán liên ra ngoài. Đi đến sau nhà Hạ Tứ thấy Hạ Mộc Phi đang nằm dưới đất. Cậu nhanh chóng chạy đến đỡ cô dậy.

" Phi Phi, chị sao vậy. Mau tỉnh lại đi" Hạ Tứ gọi cô

Thấy cô không trả lời, Hạ Tứ liền bế cô vào trong biệt thự. Mọi người thấy Hạ Mộc Phi bị thương, ai cũng sửng sốt.

" Mạn tỷ, mau gọi bác sĩ đến" Hạ Tứ nói lớn

" Được ...được rồi" Tô Mạn nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi

Chỉ trong 10 phút, một đám người bác sĩ kéo đến. Tô Mạn dẫn họ vào phòng đển khám cho Hạ Mộc Phi.



Tât cả các bác sĩ vào khám cho Hạ Mộc Phi. Việc ngã cầu thang của cô chỉ để lại những vết trầy xước, cũng may không bị ảnh hưởng đến chấn thương ở não. Cô từ từ mở mắt thì thấy mọi người đang đứng nhìn mình.

" Phi Phi, chị tỉnh rồi" Hạ Tứ thấy cô mở mắt liền đỡ cô ngồi dậy

" Phi, cậu sao rồi. Cảm thấy như thế nào" Tô Mạn lo lắng hỏi
" Mình không sao, chỉ cảm thấy người hơi đau thôi. Đừng lo" Hạ Mộc Phi mỉm cười

" Chị, rốt cuộc sao chị lại ngất ở đó vậy" Hạ Tứ nhíu mày nhìn cô
" Chị nhớ, lúc đó định ra ngoài vừa bước xuống bậc thang hình như có ai ở phía sau đẩy" Hạ Mộc Phi giải thích

Nghe vậy Hạ Tứ liền quay sang hỏi Tô Mạn ở chỗ cầu thang vườn sau có nắp camera không. Tô Mạn lắc đầu, vì chỗ đó ít người đi lại nên không nắp. Vì Hạ Mộc Phi từng là người mà Tô Vũ thích nên khi cậu thấy cô bị thương liền sai người đến chỗ cô ngã kiểm tra lại lần nữa.
" Tô tổng, chúng tôi tìm thấy thứ này ở chỗ Hạ tiểu thư ngã. Liệu cái này có phải của cô ấy không" Một tên vệ sĩ chạy đến, hắn đưa cho Tô Vũ một chiếc hoa tai.

" Tiểu Phi, cái hoa tai này là của em à" Tô Vũ đưa cho cô

" Không phải. Cái này hình như là của Thập Xuyên. Hồi trước cô ấy rất thích đeo cái hoa tai hoa bốn cánh này." Nhìn vào hình dạng của chiếc hoa tai, cô nhớ đến Thập Xuyên từng nói với cô hồi Trung Học rằng cô ta luôn thích những thứ có hoa bốn cánh

Nghe vậy, Tô Vũ liền sai người mang cô ta đến chỗ Hạ Mộc Phi. Vừa đưa cô ta vào, nhìn thấy Hạ Mộ Phi cô ta liền phi đến ôm chặt lấy cô.

" Phi, cậu bị thương sao. Cậu có bị thương đâu không" Thập Xuyên vờ lo lắng

Thấy Thập Xuyên tự nhiên ôm cô, Hạ Tứ nhíu mày kéo tay cô ta ra.
" Xuyên Tỷ thứ này là của tỷ" Hạ Tứ nói rồi chìa chiếc hoa tai ra.

" Phải.... Cái này là của tỷ. Tiểu Tứ nhặt được à. Cảm ơn em nhé" Thập Xuyên bỗng nhiên mặt trắng bệch, người cô run run nhưng vẫn cố cười gượng

Ánh mắt của Hạ Tứ lộ rõ sát khí những người đối diện không khỏi toát mồ hôi lạnh. Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì cổ của cô ta bị một lực siết chặt. Hắn nhìn Thập Xuyên bằng ánh mắt lạnh lùng, bàn tay còn lại siết cổ cô ta dần dần tăng lực.

" Lại dám động vào người của tôi. Cô chán sống rồi à" Một giọng nói đầy tức giận vang lên

" Tiểu...tiểu Tứ, em làm sao vậy. Thả...thả ra đi" Thập Xuyên ngấn nước mắt ra nói

" Chiếc hoa tai này là tìm thấy ở chỗ Phi Phi ngã. Cô còn chối cái gì" Hạ Tứ trừng mắt nói

" Chỉ với một chiếc hoa tai này mà bảo tôi hại cô ấy" Thập Xuyên ngước mắt lên nói.

Bỗng nhiên Hạ Mộc Phi thấy trên váy mình có một chiếc đá, hình như là đá nail của chiếc móng tay nào đó. Hạ Mộc Phi đưa cho Hàn Tứ xem. Xem xong cậu cầm bàn tay của Thập Xuyên lên. Đúng là trên tay của cô ta có một vết xước ở móng, vết xước này trùng hợp khớp với viên đá.
" Cô còn dám cãi" Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Ha ha ha là tôi đấy. Thì làm sao. Là tôi hại cô ta đấy, là tôi cố tình xé váy và đẩy cô ta ngã đấy ha ha" Thập Xuyên cười điên dại
Hạ Tứ vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không nói một lời nào. Hắn nắm lấy cổ áo Thập Xuyên, lôi xềnh xệch cô ta ra ngoài sảnh.
" Cậu giữ cô ta, còn cậu chặt ngón tay của cô ta. Chặt xong ném cho chó ăn. Để xem sau này còn dám hại người." Hạ Tứ quát lớn sai tên vệ sĩ của Tô Vũ

" Tô tổng..." Hai tên vệ sĩ nhìn Tô Vũ rồi nói

" Làm theo cậu ấy bảo" Tô Vũ nhìn chằm chằm Thập Xuyên

Thập Xuyên lúc này khóc lóc cầu xin, hai má vốn mị hoặc giờ tràn đầy sợ hãi. Tô Vũ bước đến chỗ Thập Xuyên, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ rồi nâng cằm cô lên.+

" Không phải cô gương giọng to lắm mà. Giờ sao lại khóc lóc cầu xin" Tô Vũ lạnh lùng nói

" Tại cô ta...tất cả tại cô ta, cô ta muốn cướp lấy trái tim của anh" Thập Xuyên nói trong sợ hãi.

" Ha....Gương mặt của cô đẹp đấy, đủ để câu dẫn tôi rồi. À mà....cậu ta bảo chặt tay cô là còn nhẹ đấy. Nếu là tôi thì cô đã sớm xuống Hoàng Tuyền rồi" Tô Vũ cười lạnh

" Lôi đi" Tô Vũ đứng dậy rồi ra lệnh

Thập Xuyên bị lôi đi, cùng với tiếng hét chói tai.



Sau khi Thập Xuyên bị lôi đi. Hạ Tứ với Tô Vũ lại vào phòng mà Hạ Mộc Phi đang nghỉ ngơi.

" Tiểu Phi, em đỡ đau hơn chưa" Tô Vũ đến giường cầm tay cô lên

" Cảm ơn anh. Em đỡ hơn rồi" Hạ Mộc Phi mỉm cười

" Chú già, buông ra. Chị ấy là người của tôi. Không khiến chú quan tâm" Hạ Tứ cầm tay của Tô Vũ.

" Này, ta hơn cậu có bảy tuổi thôi. Đừng có gọi ta như thế chứ. Chẳng nhẽ cậu...." Tô Vũ buông tay Hạ Mộc Phi ra rồi đứng dậy.

Không nói gì Hạ Tứ cúi người bế Hạ Mộc Phi lền. Cậu đưa cô ra ngoài biệt thự, để cô ngồi vào xe rồi phóng về nhà. Vừa về đến biệt thự, Hạ Tứ liền bế cô vào phòng, đóng mạnh cửa, vang lên một tiếng "rầm" rất lớn. Tiếp đó, hắn không nói lời nào, trực tiếp đưa tay cởi bỏ quần áo trên người cô.

" Hạ Tứ, em làm gì vậy" Hạ Mộc Phi giật mình

" Chị, em lại cương rồi" Đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào thân thể đẹp đẽ của cô

Hắn cúi xuống hôn lên nhũ hoa của cô, hắn cắn rồi cố mút lấy như một đứa trẻ thèm sữa . Bàn tay hư hỏng kia luồn xuống phía dưới, trực tiếp đi vào bên trong cô.

" Ư...." Hạ Mộc Phi khẽ run lên.

Hắn áp sát hạ bộ vào cô. Hạ Mộc Phi có thể thấy hắn đang hưng phấn đến mức nào. Bên dưới vẫn ra vào khiến xuân dịch của Hạ Mộc Phi chảy ra, bàn tay của Hạ Tứ đã ướt đẫm, chảy xuống cả bắp đùi thon thả của cô. Hạ Tứ nhấc chân Hạ Mộc Phi lên.

" A...chạm vào chỗ đau rồi" Hạ Mộc Phi kêu lên

" Em sẽ tránh chỗ đó ra." Hạ Tứ nói

Hạ Tứ ngậm lên nơi đó của cô. Lưỡi hắn xâm nhập vào bên trong cô, cúi thấp hơn nữa liếm từ dưới bắp đùi cô lên. Đầu óc của Hạ Mộc Phi lúc này trống rỗng, tiếng rên rỉ như tiếng nhạc trầm bỏng du dương của cô, lọt qua tai hắn tựa như một dòng điện xoay chiều, kích thích dục vọng. Máu nóng đang dâng trào trong cơ thể Hạ Mộc Phi. Hạ Tứ không còn nhịn được nữa cậu liền cởi y phục trên người mình ra.
" Chị, ngậm lấy nó" Hắn đứng dậy, cậu nhỏ của cậu cũng đã đứng lên.

" Ưm" Cái miệng phấn nộn ngậm lấy cậu nhỏ của hắn.

" Ngoan...n...n... ngậm nó đừng cắn" Hạ Tữ run lên trong sự khoái lạc

Khi Hạ Mộc Phi rút lưỡi lại thì một sợi dây nước nhờn bám vào lưỡi cô như muốn níu kéo lại, đôi tay nhỏ nhắn cầm lấy của hắn, dao động nhẹ nhàng.. Đột nhiên, Hạ Tứ thở hổn hển. Hạ Mộc Phi giật mình khi một dòng khí trắng đục bắn ra từ đầu cậu nhỏ của Hạ Tứ, dính lên má và cổ cô. Hạ Tứ thấy vậy liền nhanh chóng lấy giấy lau co cô.

" Chậc. Em còn chưa vào mà" Hạ Tứ nhíu mày.

" Tiếp tục được không chị" Hạ Tứ cúi xuống hỏi cô

" Ừm" cô đã bị hắn làm cho mê loạn, cô không còn thấy sợ hãi nữa, ngược lại, cô đang ham muốn hắn, muốn hắn tiến vào, lấp đầy chỗ trống của cô.

Hạ Tứ lại hôn lên môi cô, lần này, trong miệng cô còn có một vị ngọt. Hạ Tứ sớm không nhịn được cô, nâng chân cô lên, trực tiếp đi vào bên trong cô.

"A...Hạ Tứ, nhẹ thôi ..."- Hắn tiến vào quá nhanh, cô nhất thời không thích ứng được.
"Nhẹ thôi, chị đau lắm." Hạ Tứ đi vào đã chạm tới nơi sâu nhất, cô ưỡn người lên


Lúc lên cao trào, nơi đó của cô kẹp chặt anh lại, Hạ Tứ bắn ra bên trong cô. Hạ Mộc Phi cũng chảy ra xuân dịch. Hai người đồng thời kêu lên.Hạ Mộc Phi nửa tỉnh nửa mê thiếp đi trong lòng Hạ Tứ.Hắn cười tà, rút phân thân bên trong cô ra. Nhẹ vuốt khuôn mặt cô, nhẹ nhàng nằm xuống ôm cô ngủ


Thức dậy trong vòng tay của Hạ Tứ, cô mỉm cười. Hạ Mộc Phi mắt, ngước đầu lên nhìn cậu, thấy những sợi tóc vướng vào mắt cậu cô liền vén ra, chạm nhẹ vào làn da bánh mật. Hạ Mộc Phi khẽ nhéo má cậu, cô tủm tỉm cười vì cậu trông rất đáng yêu. Hạ Tứ cảm nhận được mình bị véo, liền nhẹ nhàng cầm tay cô.

"Nghịch đủ chưa" Hạ Tứ mở mắt

" A, chị làm em thức rồi à." Hạ Mộc Phi nói

Cô vội quấn chăn lên người rồi chạy về phòng của mình. Tắm rửa sạch sẽ xong cô vội làm bữa sáng. Cô đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ còn chờ hắn xuống là ăn. * Cộp...cộp.....* Hạ Mộc Phi ngước lên thấy Hạ Tứ đang xuống. Trên người hắn mặc một bộ âu phục xa hoa. Hắn bước tới bàn ăn nhẹ nhàng ngồi xuống. Cô cũng theo hắn ngồi xuống.

" Chị, đi làm cùng em nhé" Hạ Tứ nói

" Chị không biết nhiều về kinh doanh đâu" Hạ Mộc Phi ngạc nhiên nhìn hắn lắc nhẹ đầu

" Công việc là thư kí của riêng tư của em thôi." Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Ừm. Thế cũng được" Hạ Mộc Phi gật đầu

Ăn xong Hạ Mộc Phi liền lên lầu chọn quần áo. Hôm nay là ngày đầu tiên Hạ Mộc Phi được đi làm. Từ ngày ra trường, cô luôn ở nhà dọn dẹp rồi chăm sóc cho Hạ Tứ nên hôm nay cô phải chọn cho mình một bộ y phục thật ngay ngắn, bắt mắt. Trong lúc chờ cô, Hạ Tứ gọi hai tên vệ sĩ đến đưa hắn và Hạ Mộc Phi đi làm. Hạ Mộc Phi mặc một chiếc váy trắng bước xuống lầu. Cô đẹp đến nỗi khiến Hạ Tứ nhìn cô mà ngẩn người. Cô vừa xuống đến nơi thì hai tên vệ sĩ cũng đến.

Đến công ty, cô nhìn vào tòa nhà. Tòa nhà đó rất cao. Hạ Tứ đi vào, cô bước theo sau. Bốn người cùng vào trong một chiếc thang máy đi lên tầng cao nhất – nơi Hạ Tứ làm việc.

" Tam Tử, Nhị Thần sắp xếp một chỗ cho thư kí mới" Hạ Tứ lạnh lùng nói

"Đại ca, không phải chúng ta đã có thư kí Mộ rồi sao" Tam Tử lên tiếng

" Cậu, lên đây mà làm thay tôi này" Hạ Tứ nhìn Tam Tử lạnh lùng

" Hơ ~ Điều này không hay lắm đâu" Tam Tử cúi đầu mỉm cười

" Này, nghiêm túc đi, không ông bắn bây giờ" Nhị Thần khẽ huých vào người Tam Tử

Lời nói của Nhị Thần khiến Tam Tử lạnh sống lưng. Hai người lập tức đi ra ngoài. Nhìn hai người đó, Hạ Mộc Phi liền mỉm cười. Thấy cô cười hắn liền bế cô lên bàn làm việc, khẽ nâng mặt cô lên, hôn nhẹ.

" Không cho chị cười vì người đàn ông khác. Nếu còn lần sau thì không chỉ là hôn thôi đâu" Hạ Tứ khẽ cong môi

" Ừm. Chị biết rồi" Hạ Mộc Phi đỏ mặt.

Hạ Tứ thả ra, Hạ Mộc Phi liền nhanh chóng đi ra ngoài. Vừa bước ra ngoài ai cũng nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
" Nhìn kìa, kia chẳng phải là chiếc váy mới được ra mắt từ tuần trước sao. Cô ta là ai vậy"
" Nhìn quê như vậy chắc chỉ là hàng fake thôi."

" Nghe nói cô ta là thư kí mới của Hạ tổng . Mà lại được chính tay tổng tài đưa vào. Liệu có phải là tình nhân không nhỉ"

"Nếu mà như vậy thì chị Mộ có đối thủ rồi kìa"

Những lời nói xấu Hạ Mộc Phi cứ vang lên, nhưng cô không quan tâm.Bỗng có tiếng bước chân đi đến. Một cô gái với dáng người đẹp đi đến chỗ cô

" Xin chào, tôi là Mộ Tiêu Tuyết. Cô là thư kí mới đến phải không" Mộ Tiêu Tuyết lạnh lùng nói

" Xin chào, tôi là Hạ Mộc Phi. Mong cô chỉ giáo nhiều" Hạ Mộc Phi mỉm cười.

" Đi theo tôi " Mộ Tiêu Tuyết không quan tâm, liền quay người đi+

Hạ Mộc Phi thấy cô ta đi, liền nhẹ nhàng bước theo sau



Hạ Mộc Phi theo bước chân của Mộ Tiêu Tuyết đi vào một căn phòng.
" Đây là nơi mà cô sẽ làm việc" Mộ Tiêu Tuyết nói

" Vâng" Hạ Mộc Phi nhẹ gật đầu.

Hạ Mộc Phi bắt đầu làm việc. Công việc của cô là thực hiện các công việc liên quan đến công tác hỗ trợ việc quản lý, điều hành trong văn phòng, thực hiện các công việc liên quan đến giấy tờ, các công việc tạp vụ hành chính.

" Hạ Mộc Phi, cô bê hai thùng này xuống cho nhân viên đi" Mộ Tiêu Tuyết nói

" Vâng" Hạ Mộc Phi nói


Hạ Mộc Phi nhấc một phát hai thùng lên. Mô Tiêu Tuyết ngạc nhiên không hiểu sao hai thùng đó nặng như vậy mà cô nhấc cùng một lúc nên được. Đúng lúc đó Hạ Tứ ra khỏi phòng làm việc của mình đi xem Hạ Mộc Phi làm gì. Thấy cô bê hai thùng to hắn có chút khó chịu, liền đi đến đỡ giúp cô.
" Phi Phi, bê cái này nặng sao không nhờ Tiêu Tuyết giúp" Hạ Tứ nhíu mày

" Có nh...." Hạ Mộc Phi định nói

" A....Hạ tổng, để tôi....để tôi bê chúng. Tôi vừa có chút việc thôi, tôi sẽ bê đi ngay" Mộ Tiêu Tuyết nhanh chóng ngắt lời cô

Mộ Tiêu Tuyết lập tức bê hai thùng. Vừa bê lên cô ta liền ngã. Hạ Tứ không quan tâm liền cho Tam Tử bê thùng đồ xuống. Mộ Tiêu Tuyết bám vào tường mà đứng dây. Thấy Hạ Tứ ân ái, trêu trọc Hạ Mộc Phi trước mặt Mộ Tiêu Tuyết khiến cô ta tức đến đỏ mặt. Cuối cùng thì Hạ Tứ cũng đi khỏi, Hạ Mộc Phi tiếp tục vào văn phòng làm việc. Mộ Tiêu Tuyết tức lắm, cô ta ngồi trong bàn làm việc nghĩ tính kế Hạ Mộc Phi. Gần đến giờ ăn trưa Mộ Tiêu Tuyết lấy một đống tài liệu.

" Hạ Mộc Phi, cô đi in tài liệu này đi. In cho tôi hai bản này" Mộ Tiêu Tuyết nói rồi đập phịch đống tài liệu xuống bàn.

"Được. Tôi đi ngay" Hạ Mộc Phi vui vẻ cầm lấy đống tài liệu

" Hạ Mộc Phi, tiện pha cho tôi một cốc cafe" Mộ Tiêu Tuyết nói

" Được" Hạ Mộc Phi nói

Hạ Mộc Phi đi in tài liệu nhưng máy in lại hỏng. Cô liền chạy đi ra khỏi công ty photo và cũng tiện thể mua luôn cafe. Hoàn thành xong hai việc cô nhanh chóng mang tài liệu cho Mộ Tiêu Tuyết. Vừa vào văn phòng cô thở gấp.

" Tiêu...Tuyết...Đồ của cô...hộc...hộc" Hạ Mộc Phi nói không thành lời rồi đưa đồ cho Mộ Tiêu Tuyết

" Ừm" Mộ Tiêu Tuyết cười lạnh

Mộ Hạ Tuyết giơ tay ra cầm, nhưng cô ta cố tình rụt nhẹ tay lại, khiến cho đống tài liệu và cafe rơi xuống. Nước của cafe đổ vào đống tài liệu khiến cho tập tài liệu đó ướt. Nhìn thấy vậy Hạ Mộc Phi rất sợ, Mộ Tiêu Tuyết cười lạnh. Tự nhiên cô ta giơ tay " Chát" tát vào mặt cô, mặt của Hạ Mộc Phi đỏ lên.
"Mộc Phi, cô có biết chỗ tài liệu này quan trọng lắm không. Sao có thể bất cẩn như vậy chứ" Mộ Tiêu Tuyết lớn giọng quát vào mặt cô

" Xin lỗi, là tôi trượt tay, không có cố ý" Hạ Mộc che đi vết đỏ rồi cúi xuống nhặt đồ
Đúng lúc Hạ Tứ đi xuống phòng làm việc của Hạ Mộc Phi định rủ cô đi ăn trưa thì nhìn thấy cô đang cúi xuống nhặt đồ còn Mộ Tiêu Tuyết đứng nhìn. Hạ Tứ nhíu mày rồi đi đến

" Ở đây có chuyện gì sao" Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Hạ... Hạ tổng, Thư kí Hạ lỡ tay làm đổ cafe vào đống tài liệu. Cô ấy chỉ là đang nhặt lên thôi" Mộ Tiêu Tuyết khẽ cúi người xuống

" Đứng dậy cho tôi" Hạ Tứ lạnh lùng nói.

Nghe Hạ Tứ nói vậy, Hạ Mộc Phi liền đứng dậy. Nhìn thấy vết đỏ trên mặt Hạ Mộc Phi hắn liền quay người, ánh mắt lãnh khốc bỗng hiện lên.

" Là cô tát cô ấy" Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Tôi....tôi chỉ là muốn giáo huấn cô ta một chút" Mộ Tiêu Tuyết trong lòng có chút sợ

Hạ Tứ lập tức tát cô ta một cái. Vì lực của hắn khá mạnh nên khiến Mộ Tiêu Tuyết ngã xuống sàn.
" Người của tôi đến lượt cô giáo huấn sao" Ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào cô ta

" Tôi xin lỗi. Tôi không dám nữa" Mộ Tiêu Tuyết sợ hãi lùi về phía sau

" Tam Tử, Nhị Thần tôi không muốn cô ta ở trong công ty này nữa. Hai người lập tức lôi cô ta ra ngoài" Hạ Tứ ra lệnh

" Hạ tổng.....Hạ tổng....tôi xin ngài hãy để tôi làm việc tại đây. Tôi sai rồi...Tôi không dám thế nữa...." Mộ Tiêu Tuyết khóc lóc cầu xin

Không xin được Hạ Tổng cô ta liền quay sang Hạ Mộc Phi

" Mộc Phi, xin lỗi cô. Xin cô hãy giúp tôi ở lại. Xin cô..." Mộ Tiêu Tuyết bám vào chân Hạ Mộc Phi

Thấy cô ta bám vào Hạ Mộc Phi, Hạ Tứ liền giơ chân đá cô ta. Mộ Tiêu Tuyết bị văng xa vài mét.
" Hạ Tứ, cô ấy cũng xin lỗi rồi, tha cho cô ấy đi" Hạ Mộc Phi cầm tay Hạ Tứ

" Phi.......Thôi được rồi. Nể tình cô làm việc ở đây lúc nào cũng hoàn thành công việc, cô có thể ở lại đây nhưng làm công việc quét dọn đi" Hạ Tứ nhìn Ha Mộc Phi suy nghĩ một lúc rồi nói

" Vâng. Cảm ơn Hạ tổng." Mộ Tiêu Tuyết đứng dậy cúi người xuống+

Hạ Tứ không quan tâm nữa, hắn lập tức ôm eo Hạ Mộc Phi ra khỏi công ty


Nhìn hai người họ cùng bước ra khỏi công ty, Mộ Tiêu Tuyết vô cùng tức giận. Cô ta nghiến răng, giậm bịch chân xuống. Mộ Tiêu Tuyết bỗng nhớ ra anh trai mình là người của xã hội đen liền lấy điện thoại ra gọi.

" Alo, có chuyện gì không Tiểu Tuyết" Đầu bên kia trả lời

" Mộ Quân Trác, em bị đẩy xuống làm nhân viên quét dọn rồi. Em muốn anh bắt cóc một người" Mộ Tiêu Tuyết nói

" Ai?" Mộ Quân Trác hỏi

" Người đó tên Hạ Mộc Phi" Mộ Tiêu Tuyết cười lạnh

" Được. Em yên tâm. Kẻ nào dám chống lại em, anh sẽ xử chết chúng" Mộ Quân Trác nói

--------------------------------------------------------------------------------------------

Trong lúc đó, Hạ Tứ dẫn Hạ Mộc Phi đến một nhà hàng cao cấp. Hạ Tứ gọi toàn món ngon như vịt quay, sủi cảo, đậu sốt, thịt lợn chua ngọt,....đặc biệt là món bánh bao mà cô thích. Hạ Mộc Phi thích lắm, cô ăn liên tục hết món này sang món khác.

" Ngon không" Hạ Tứ hỏi

"Ừm, ngon lắm" Hạ Mộc Phi trả lời

" Dạo này thấy chị ăn nhiều lắm nha. Hay là chị.......có bảo bảo rồi" Hạ Tứ kéo dài giọng rồi cười

" Sao có thể. Chắc không phải đâu haha" Hạ Mộc Phi cười

Thấy cô ăn xong thức ăn còn dính trên miệng, hắn liền đứng dậy đi lại gần cô rồi cúi người xuống chạm nhẹ lưỡi vào thức ăn trên mặt cô.

" Ngon thật" Hạ Tứ khẽ liếm đôi môi mình

" Hạ Tứ ở đây có nhiều người" Hạ Mộc Phi đỏ mặt

Bỗng nhiên có tiếng điện thoại, Hạ Mộc Phi liền mở máy thì ra là Tô Mạn gọi. Tô Mạn rủ cô đi shopping. Không để bạn đợi lâu Hạ Mộc Phi liền bảo Hạ Tứ về trước còn cô đi gặp bạn. Đúng lúc gần đến cửa hàng shopping, sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề sau đó trước mắt Hạ Mộc phi tối sầm như bị cái gì đó trùm vào, " Bôp" gáy cô trở nên có cảm giác đâu đớn, tri giác mất đi trong nháy mắt...Trong cơn mơ hồ, tim Hạ Mộc Phi đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhíu chặt chân mày, cảm thấy cả người bị nâng lên, lơ lửng bay trên không trung. Sau đó, cô không còn biết gì nữa.
* Rầm * Một tiếng động lớn làm cô tỉnh lại. Đôi lông mày khẽ nhíu lại, cô cố gắng mở mắt ra, hình ảnh hiện ra mờ ảo một người đàn ông to cao đứng trước mặt cô. Hắn là ai, tại sao hắn lại bắt cô tới đây. Hạ Mộc Phi cố gẵng vùng vẫy nhưng hai tay và hai chân cô đã bị trói chặt, miệng cô bị nhét một miếng vải khiến cô không tài nào nói được.

" Tỉnh dậy rồi hả. Hạ tiểu thư" Người đàn ông nói rồi giật miếng vải trên miệng cô ra

" Anh rốt cuộc là ai. Tại sao bắt tôi tới đây. Tôi đâu có gây thù oán gì với anh " Hạ Mộc Phi nhìn thẳng vào hắn

" Cô không đắc tội với tôi. Nhưng lại đắc tội với em gái tôi. Cứ ở đây ngoan ngoãn chờ em tôi đến xử cô" Người đàn ông nói rồi lại đút miếng giẻ vào miệng cô.

Người đàn ông không trả lời, sau đó quay lưng vừa bước ra ngoài vừa Không quên dặn hai người thuộc hạ "Canh cô ta cho cẩn thận. "

"Dạ đại ca"

----------------------------------------------------------------------------------------

" Hạ Tứ, Phi Phi có ở chỗ em không" Tô Mạn chờ Hạ Mộc Phi lâu quá liền gọi cho Hạ Tứ

" Không có, từ lúc ăn trưa xong thì Phi đã rời đi rồi" Hạ Tứ nói+

" Chị đã chờ cô ấy nửa tiếng rồi, em thử gọi cho Phi Phi đi. Chị gọi cho cô ấy không được" Tô Mạn nói

Vừa nghe thấy vậy Hạ Tứ liền dập máy Tô Mạn, lập tức gọi cho Hạ Mộc Phi, nhưng gọi bao nhiêu cuộc cô cũng không bắt máy.



Bỗng có một hình ảnh gửi đến cho Hạ Tứ, đó là ảnh của Hạ Mộc Phi đang bị bắt cóc. Cơn lo lắng cho Hạ Mộc Phi xốc thẳng lên đại não. Hạ Tứ lập tức sai Nhị Thần cho người đi tìm cô, còn Tam Tử vì cậu là một hacker chuyên nghiệp nên cậu ở lại tra id trên điên thoại của cô. Năm phút sau, Tam Tử thấy id điện thoại của cô hiện lên trên map.
" Hạ tổng, đã biết tung tích của Hạ tiểu thư rồi. Cô ấy ở trong một tòa nhà khu phía Đông. Chỗ đó rất gần với công ty của Hoắc tổng" Tam Tử nói

Không còn chần chừ, Hạ Tứ liền rút điện thoại ra gọi

" Alo, không biết cơn gió nào lại khiến cậu gọi tôi vậy" Hoắc tổng trả lời

" Hoắc Vân Trì hiện giờ tôi rất gấp, Phi Phi bị bắt cóc rồi. Chỗ đó rất gần chỗ cậu. Nhờ cậu cho người đến giải cứu cho cô ấy. Tôi lập tức đến đó ngay" Hạ Tứ nói gấp

" Được rồi gửi tôi cái map" Hoắc Vân Trì trả lời

Tam Tử nhanh chóng gửi map cho Hoắc Vân Trì. Hạ Tứ lo cho cô nên lập tức trèo lên siêu xe của mình phi đi.

--------------------------------------------------------------------------------------------

Hạ Mộc Phi lúc này đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng này xung quanh chỉ toàn là vách tường đá. Không còn cánh cửa nào ngoài cánh cửa chính. Không gian chật hẹp, chỉ có một ngôi nhà giữa rừng. Hạ Mộc Phi cố dùng thân mình di chuyển đến cửa thì bỗng nghe thấy tiếng của người đàn ông kia nói chuyện với ai đó.

" Tiêu Tuyết, người đã bắt đến đây rồi. Em mau tới đi. Được...được rồi anh sẽ trông chừng cô ta" Người đàn ông nói.

Thì ra là Mộ Tiêu Tuyết bắt cóc cô, nhưng tại sao lại như vậy. Chả nhẽ vì chuyện cô ta bị đi làm quét dọn mà lại bắt cô. Tay bị chói chặt, chiếc váy dài quá mức vướng víu. Căn bản không thể nào chạy nhanh được, huống chi đến việc giơ chân lên mà đấm với chả đá – Hạ Mộc Phi trước đây từng được bố mẹ của Hạ Tứ cho học taekwondo để bảo vệ cậu. Bỗng nhiên cô thấy một mảnh gỗ khá nhọn ở góc tường, cô liền dùng thân mình mà di chuyển đến. Hạ Mộc Phi lập tức cọ chiếc dây thừng đang trói mình vào, chiếc dây thừng đó đứt ra rồi tháo nốt chiếc dây thừng ở chân. Hạ Mộc Phi liền ném chiếc mảnh gỗ vào cửa chính để dụ hai tên kia vào. Cô núp vào sau cửa, thấy bên trong có tiếng động bọn chúng liền mở cửa đi vào. Ngay lập tức cô đưa chân dùng hết sức mình đạp vào hai người bọn họ. Hai người bọn họ không kịp làm gì liền ngã xuống, vì ở trong xã hội đen nhiều năm, đối với họ bị đánh nhau là chuyện bình thường. Hai tên thuộc hạ rất nhanh chóng đứng dậy, Hạ Mộc Phi đã chuẩn bị tinh thần. Hai tên đó cùng đến chỗ cô cùng một lúc, ngay lập tức cô dùng đòn chỏ gối hạ một tên, còn tên kia cô dùng kỹ thuật lưỡi liềm. Kĩ thuật của hai bọn thuộc hạ được cô nắm rõ nên rất nhanh chóng cô hạ được bọn chúng. Thấy cửa mở, Mộ Quân Trác liền tiến vào, thấy hai tên thuộc hạ bị hạ gục hắn liền tấn công Hạ Mộc Phi. Rất nhanh chóng Hạ Mộc Phi xoay người cầm lấy tay của hắn vặn ra đằng sau. Nhất thời, trong không khí tĩnh lặng, vang lên một tiếng "răng rắc" rất rõ, của xương người nào đó bị gãy.

" Bảo với em gái mày. Hại tao lần đầu thì tao có thể bỏ qua, nhưng nếu hại tao lần thứ hai, thì tao không chắc" Hạ Mộc Phi cười mỉm

* Bộp...Bộp...* Tiếng vỗ tay vang lên. Hạ Mộc Phi thả Mộ Trác Quân ra, hắn liền ngã xuống. Cô xoay người lại thì thấy một người đàn ông mặc một bộ âu phục xa hoa đeo kính dâm vô tay ( Hoắc Vân Trì ). Phía sau hắn là cả một đoàn người mặc áo đen đeo kính dâm, đầu cạo trọc. Thấy vậy, Hạ Mộc Phi rất sợ, mặt cô tái đi. Đúng lúc đó, Hạ Tứ cũng có mặt. Thấy hắn cô liền an tâm, do lúc nãy hoạt động nhiều quá Hạ Mộc Phi liền ngất đi.

" Phi Phi" Hạ Tứ mau chóng chạy đến đỡ cô+

Hạ Tứ bảo Hoắc Vân Trì trói những tên đang nằm dưới đất lại rồi lập tức đưa Hạ Mộc Phi vào bệnh viện



Hạ Tứ vừa bế cô vào bệnh viện thì lập tức một dàn bác sĩ chạy đến. Họ nhanh chóng đưa cô vào phòng bệnh rồi khám. Hạ Tứ ngồi chờ ở bên ngoài. Hoắc Vân Trì giải quyết những người kia xong cũng liền chạy đến. Vừa thấy bác sĩ ra khỏi phòng, Hạ Tứ liền đứng dậy cầm tay bác sĩ.+

" Bác sĩ, cô ấy sao rồi" Hạ Tứ nhíu đôi mày hỏi

" Yên tâm, cô ấy không sao. Đang có thai thì đừng có làm việc quá sức. Sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa trẻ" Bác sĩ nhẹ nhàng khuyên

" Ông nói gì. Cô ấy có thai rồi" Hạ Tứ ngạc nhiên

" Đúng vậy. Là chồng mà không biết à. Thanh niên bây giờ thật là" Bác sĩ nói lắc lắc đầu rồi đi

Hạ Tứ đứng lặng. Hoắc Vân Trì lại đứng gần vỗ vỗ vai Hạ Tứ.

" Hạ Tứ đứa bé là của cậu đúng không" Hoắc Vân Tri nghiêng đầu hỏi

" Ờ " Hạ Tứ lúc này cảm xúc hỗn loạn

" Thật không ngờ cậu....lại dám ăn chị gái của mình. Thật là khác người mà" Hoắc Vân Trì nói với giọng trêu đùa hắn

" Ờ....Cậu mới là khác người. Lại thích một đứa trẻ nhỏ hơn mình chục tuổi" Hạ Tứ quay sang nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Trì

" Đệt!.... Thôi không còn việc gì thì tôi đi đây, chăm sóc tốt cho chị ấy. À mà bọn kia tôi tạm thời giữ cho cậu. Khi nào rảnh thì sang xử lí chúng" Hoắc Vân Trì nói rồi đi ra khỏi bệnh viện

Hạ Tứ ở lại chờ Hạ Mộc Phi tỉnh dậy. Cô vẫn còn ngủ nên hắn rất lo lắng. Tranh thủ lúc cô đang ngủ hắn gọi cho Nhị Thần mang máy tính đến viện. Hắn vừa muốn làm việc lại vừa muốn muốn bên cô.
" Hạ Tứ" Hạ Mộc Phi vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy cậu

" Phi, tỉnh rồi à" Hạ Tứ bỏ máy tính xuống đến bên giường ngồi cạnh cô.

Hạ Tứ không nói gì, hắn đưa tay đến chỗ bụng cô rồi sờ nó.

" Hạ Tứ, làm....làm gì đó" Hạ Mộc Phi đỏ mặt, chạm lấy tay hắn

" Ở đây.....có một sinh linh đang phát triển" Ánh mắt ôn nhu của Hạ Tứ hiện lên

" Hả. Em nói như vậy có nghĩa là....Chị mang thai rồi sao" Hạ Mộc Phi tròn mắt ngạc nhiên đặt tay vào bụng mình

Trong lòng Hạ Mộc Phi rất vui vì trong bụng cô đang có một hài tử, đó là kết quả của tình yêu giữa cô và Hạ Tứ. Hắn sắp được làm cha nên vui lắm, thi thoảng nhìn cô cười rồi xoa xoa bụng cô, trong lúc chờ cô chuyền xong chai nước xuất viện liền kêu người mua táo. Hạ Tứ gọt táo cho cô ăn, đây là lần đầu tiên hắn gọt. Nhìn đĩa táo Hạ Tứ gọt cho cô, Hạ Mộc Phi liền mỉm cười, vì táo hắn gọt miếng to miếng bé, có khi vỏ còn dày hơn là miếng táo.

" Hạ Tứ, tí nữa xuất viện thì chúng ta đi thăm ba mẹ được không" Hạ Mộc Phi nói

" Ừm." Hạ Tứ gật đầu

Sau khi cô xuất viện, Hạ Tứ gọi Nhị Thần tới đón hai người đến nghĩa trang. Đến trước lăng mộ, hai người cùng đặt bó hoa cúc xuống.
" Ba mẹ chúng con tới thăm hai người." Hạ Mộc Phi nói

" Ba, mẹ . Mong ba mẹ ở trên trời cầu phúc và hợp tác cho chúng con." Hạ Tứ nói

Vừa nói xong, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, gió nổi to lên và những hạt mưa bắt đầu rơi. Nhị Thần vội lấy ô che cho hai người. Hạ Tứ lập tức cận thận dắt cô vào xe. Chiếc xe nhanh chóng về đến biệt thự. Hạ Tứ nhanh chóng xuống xe đỡ cô vào nhà.



Vì Hạ Mộc Phi đang mang thai nên hắn cận thận lắm. Đỡ cô vào tận trong phòng.

" Phi Phi, cả ngày mệt mỏi rồi đi tắm đi cho thoải mái" Nói rồi Hạ Tứ bắt đầu cởi cúc áo của mình

" Làm gì vậy? Bảo chị đi tắm sao em lại cởi áo" Hạ Mộc Phi hỏi

" Tắm cùng chị" Hạ Tứ nói

" A"
Chưa kịp phản ứng gì Hạ Mộc Phi bị Hạ Tứ bế lên. Nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên bồn tắm, rồi cởi nốt chiếc áo trên người mình. Nhìn thấy Hạ Tứ như vậy, cô đột nhiên có hơi ngại, mặt đỏ lên. Không ngờ thân hình của Hạ Tứ lại đẹp đến như vậy, cô nhận ra Hạ Tứ đã thực sự trưởng thành rồi. Hạ Tứ cầm chai dầu gội lại gần cô.
" Gội đầu cho em" Hạ Tứ ôn nhu nói

Hạ Mộc Phi không nói gì liền giúp hắn gội đầu. Hắn ngồi yên, mặc cô xoa dầu gội, vò đầu hắn, gãi gãi.

"Chị xả nước đây, em nhắm mắt lại nhé." Nói rồi cô dội ào một gáo nước
Giúp Hạ Tứ gội đầu sạch sẽ, hắn cũng muốn gội đầu cho cô. Hắn cũng làm theo những bước mà cô làm. Lần đầu hắn gội đầu cho ai đó. Lúc gội xong Hạ Tứ còn muốn kỳ người cho hắn. Hạ Mộc Phi cũng đồng ý kỳ cọ người cho hắn.
" Xong rồi, em tự xả nước nhé." Hạ Mộc Phi nói

" Chưa đâu. Đã giúp em cọ người sao còn chừa nó lại" Hạ Tứ đứng dậy hất cằm, ánh mắt hướng xuống dưới.

" Cái này....em tự làm đi chứ" Hạ Mộc Phi đỏ mặt

"Tắm cho em rồi, tắm nốt cho "cậu nhỏ" em không được sao?" Hạ Tứ cười

" Cái....cái đó.." Hạ Mộc Phi quay mặt đi

" Cũng không phải chưa từng cầm qua. Ngại gì nữa" Hạ Tứ trêu trọc cô

Hạ Mộc Phi nhận ra sự trêu đùa của hắn, cô không chịu liền quay mặt đi. Hạ Tứ mỉm cười rồi tự mình dội nước lên người mình. Tắm xong hắn quấn tạm chiếc khăn tăm vào người.

" Chị tắm đi, em ra ngoài đợi" Hạ Tự nói xong liền ra ngoài

Hạ Mộc Phi chờ hắn ra khỏi cửa rồi mới cởi bỏ y phục của mình. Cô ngâm mình vào trong bồn tắm. Nơi đây vẫn còn phảng phất mùi hương trên cơ thể Hạ Tứ. Tắm xong cô mặc một bộ vãy ngủ màu tím. Vừa mở cửa phòng tắm ra thì thấy Hạ Tứ đang cầm chiếc máy sấy nhìn cô cười. Hạ Mộc Phi đi đến bàn trang điểm. Hạ Tứ cầm mấy sấy xì khô tóc cho cô. Đặt chiếc máy sấy xuống bàn, Hạ Tứ đứng trước mặt cô, nâng cằm cô lên rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ. Không nói gì hắn bế phốc cô lên rồi đặt nhẹ cô nằm lên giường.
" Hạ Tứ, chị đang có bảo bảo mà" Hạ Mộc Phi khẽ quay mặt đi

" Em sẽ nhẹ nhàng thôi" Hạ Tứ cúi xuống hôn nhẹ vào đùi cô

" Ưm..... Sẽ nguy hiểm mất, nó còn nhỏ" Hạ Mộc Phi đẩy cậu ra.

Nhìn khuôn mặt của Hạ Mộc Phi đáng thương cầu xin, hắn liền nằm xuống bên cạnh cô, tay sờ vào bụng cô.+

" Bảo bảo, mau ra ngoài chơi với ba nhé" Hạ Tứ cười xoa xoa bụng cô

Hạ Mộc Phi cả ngày mệt mỏi, giờ thì cô chỉ muốn ngủ. Hạ Tứ ôm cô vào trong lòng



Từ ngày hắn biết cô có bảo bảo liền vui vẻ, suốt ngày rảnh lúc nào cũng sờ bụng cô. Hạ Mộc Phi vẫn đi làm cùng Hạ Tứ. Vì sự an toàn của Hạ Mộc Phi và đứa bé Hạ Tứ cho Nhị Thần đi theo cô phía sau. Đang làm việc, Hạ Mộc Phi chạy vào nhà vệ sinh nôn, Hạ Tứ liền sai Tam Tử pha cho cốc sữa. Thấy cô không khỏe liền bảo Nhị Thần đưa cô về. Trên đường về cô muốn đi siêu thị mua ít đồ về nấu cơm trưa. Nhị Thần dừng xe rồi đi bộ cùng cô vào siêu thị. Đang định đi sang quầy bán thịt thì cô thấy một cô bé tầm mười tuổi đang ngồi chơi một mình với con búp bê, mọi người đi lại không quan tâm cô bé. Không thấy ai ở bên cạnh, Hạ Mộc Phi đi đến.

" Bé gì ơi. Em tên gì. Sao em lại ngồi ở đây chơi một mình. Ba mẹ em đâu?" Hạ Mộc Phi ngồi xuống hỏi cô bé

" Em tên Hoắc Thanh Y. Lạc mất bác Tư rồi. Em ở đây chờ bác" Hoắc Thanh Y dừng chơi con búp bê nhìn cô

" Chị ở đây chờ cùng em nhé" Hạ Mộc Phi ngồi bên cạnh cô bé.

Trò chuyện với cô bé Hạ Mộc Phi cảm thấy rất thú vị. Không biết ba mẹ cô bé là người như thế nào, nhưng cô rất ngoan ngoãn, hiểu biết rất nhiều thứ, Thanh Y còn kể chuyện cười ở lớp cho Hạ Mộc Phi nghe. Nói chuyện được một lúc thì có tiếng bước chân đi đến.

" Tiểu tổ tông ơi, con đây rồi...hộc...hộc" Một người đàn ông trung niên gọi cô bé.

" Bác Tư Phong con ở đây" Hoắc Thanh Y đứng dậy

Đang định chạy đến bên Tư Phong thì Thanh Y nhìn thấy ba của mình bước đến. Cô bé liền trốn sau lưng Hạ Mộc Phi. Cô không hiểu gì, nhưng nhìn người đàn ông trẻ đeo kính râm phía trước đang tiến về phía cô có khí hàn băng, cô có chút sợ.

" Hạ tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi" Người đàn ông trẻ nói rồi bỏ chiếc kính ra

Nhìn hắn không ngờ hắn cũng có chút đẹp trai, lại có khí chất, Hạ Mộc Phi nhanh chóng tỉnh lại với thực tại.

" Tôi không có quen biết anh. Anh là ai và muốn làm gì con bé" Hạ Mộc Phi nhíu mày nói

" Ồ..... Quên mất. Chưa giới thiệu với cô. Tôi là Hoắc Vân Trì, người anh em kết nghĩa của Hạ Tứ. Tôi đến đón con gái về." Hoắc Vân Trì cười

" Con gái anh là Thanh Y. Nhưng nhìn hai người không có chút nào giống nhau cả. Chắc chắn anh không phải con bé" Hạ Mộc Phi nói

Hoắc Vân Trì không nói gì gì liền vẫy tay gọi Tư Phong đến. Hắn bảo Tư Phong giải thích với cô. Tư Phong không dám nói chuyện nhiều của Hoắc Vân Trì ra, ông ta chỉ nói Hoắc Thanh Y chỉ là con gái được Hoắc tổng nhận nuôi, Thanh Y vì làm hỏng đồ của Hoắc tổng mà chạy đi. Nghe Tư Phong nói vậy cô liền xoay người lại nhìn Hoắc Thanh Y.

" Y Y nghe lời người nhà. Mau về nhà đi em. Ngoan ngoãn thì ba mới không trách em" Hạ Mộc Phi ôn nhu nói

" Không, em không muốn trở về đâu." Hoắc Thanh Y rơm rớm nước mắt, tay vẫn ôm con búp bê

" Còn không mau đưa con bé về" Hoắc Vân Trì ra lệnh cho vệ sĩ của mình

" Hoắc tiểu thư, chúng ta về thôi" Một tên vệ sĩ nói rồi bế cô lên

Lúc bị bế lên Hoắc Thanh Y khóc rồi nhìn Hạ Mộc Phi, nhưng Thanh Y không thể chống đối với ba mình. Ông là người mà cô quí nhất, nhưng cũng là người đáng sợ nhất. Đối với ông chống đối lại sẽ không có kết cục đẹp. Đó là điều mà Thanh Y luôn sợ trong nhưng năm qua. Hoắc Vân Trì không nói gì nữa liền xoay người đi.
" Hạ tiểu thư, thân thế của con bé đó không rõ. Cô nên ít tiếp xúc thì hơn" Nhị Thần nói+

" Ừm được rồi, chúng ta về thôi. Tôi còn phải nấu cơm trưa cho Hạ Tứ nữa" Hạ Mộc Phi đứng dậy nói

Nhị Thần khẽ mở cửa xe rồi đưa cô trở về biệt thự.



Vừa về đến nhà cô đã nhìn thấy Hạ Tứ đứng trước cửa đón cô. Hạ Tứ chạy đến mở cửa xe cho cô. Hắn nhẹ nhàng dẫn cô vào phòng bếp. Tất cả những món ăn đã được chuẩn bị tươm tất. Món nào trông cũng rất ngon và đẹp mắt
" Nào, nào ngồi xuống đây" Hạ Tứ kéo ghế ra và đặt cô ngồi xuống

" Hạ Tứ, tất cả là em làm à" Hạ Mộc Phi hỏi

" Không, là do Lục Chi làm. Người em mới thuê về. Từ giờ chị không cần xuống bếp nữa. Nào há miệng ra ăn thử món này" Hạ Tứ ngồi bên cạnh cô rồi gắp thức ăn định đút cho cô

" Để chị tự ăn được rồi" Hạ Mộc Phi đỏ tai

Hạ Tứ không chịu, hắn chỉ muốn đút cho cô ăn. Vừa đút được một miếng Hạ Mộc Phi liền chạy vào nhà vệ sinh. Hạ Tứ cũng chạy theo vào tiện cậu pha cho cô cốc nước súc miệng. Thấy cô nôn xong liền đỡ cô vào. Hạ Tứ cũng lo cho sức khỏe cô lắm vì trong những tháng đầu cô bị nghén không ăn được gì, cơ thể lại yếu nữa. Sau giờ ăn trưa Hạ Tứ lại đi làm, còn Hạ Mộc Phi lên giường nghỉ ngơi

-----------------------------------------------------------------------------

Tại sân bay quốc tế

Một cô gái dáng người nhỏ nhắn, Mái tóc vàng dài bóng mượt nè, ngũ quan thanh tú diễm lệ, bên cạnh cô ta là một đống người vệ sĩ . Mọi người ở sân bay ai cũng hướng về cô gái này.
" A.....Kia không phải ca sĩ An Nhã Vi đang nổi nhất hiện giờ"
" Trời, đúng thật là cô ấy rồi. Chúng ta ra đó xin chữ kí đi"
Một đám người bỗng nhao nháo đễn chỗ của An Nhã Vi. Cô ta đã được mấy tên vệ sĩ kia bảo vệ ngăn không cho chạm vào.
" Chị Thư em muốn đến tập đoàn Hạ. Chị chuẩn bị xe nhé" An Nhã Vi ra lệnh cho trợ lí của mình

Lúc này tại tập đoàn Hạ, Mộ Tiêu Tuyết đang cố vào vào công ty nhưng lại bị chặn lại bảo vệ. Từ ngày anh trai bị bắt, cô ta lúc nào cũng đến nhưng không thể gặp được Hạ tổng. Tam Tử thấy cô ta liền báo cho Hạ tổng. Hạ Tứ liền để cô ta vào. Vừa vào đến phòng làm việc của Hạ Tứ, Mộ Tiêu Tuyết liền quỳ xuống

" Hạ tổng, xin ngài thả anh trai của tôi ra được không." Mộ Tiêu Tuyết cúi đầu cầu xin, khóc lóc

" Thả anh cô. Anh cô bắt người của tôi. Cô cũng thật đê tiện lại còn dám ở đây cầu xin cho hắn" Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Nếu cô muốn gặp anh trai mình. Được thôi. Tam Tử lôi cô ta đi giao cho Hoắc Vân Trì" Hạ Tứ ra lệnh
Tam Tử kéo Mộ Tiêu Tuyết đi. Hạ Tứ thở dài. Ở công ty đã bao nhiêu việc rồi lại còn phải giải quyết những chuyện lặt vặt này thật là mệt. Vừa nghỉ ngơi được một tí Nhị Thần đi vào, cúi người xuống ghé vào tai Hạ Tứ

" Hạ tổng, người đó trở về rồi" Nhị Thần nói nhỏ

" Được rồi. Cậu lui xuống đi" Hạ Tứ ra lệnh

Đã mười sáu năm rồi, cuối cùng thì cô ta đã xuất hiện rồi. Một người mà Hạ Tứ vô cùng ghét lúc còn nhỏ.
Lần đầu Hạ Tứ gặp An Nhã Vi là lúc hắn sáu tuổi, trong một lần cắm trại cùng gia đình. Lúc đó Hạ Tứ giúp ba mình đi nhặt củi về để đốt, đang nhặt thì hắn nghe thấy tiếng khóc. Hạ Tứ liền lần theo tiếng khóc mà đi đến. Đến nơi thấy một bé gái, đang ngồi khóc, chân tay xước xát rướm máu. Hắn liền tới

" Em là ai. Sao một mình ở nơi hoang vắng như này" Hạ Tứ ngây thơ hỏi

" Em là An Nhã Vi, em bị lạc bố mẹ rồi hu hu hu" An Nhã Vi vẫn khóc

" Ngoan. Lên đây anh cõng đi tìm ba mẹ em" Hạ Tứ nói rồi quay lưng ngồi xuồng

An Nhã Vi trèo lên lưng Hạ Tứ. Hắn đưa cô đến gặp ba mẹ mình. Kể rõ ngọn ngành câu chuyện. Ba Hạ Tứ liền gọi cho vệ sĩ của mình tìm ba mẹ của cô bé. Năm phút sau, bố mẹ Nhã Vi đến đón cô. Cô tạm biệt gia đình Hạ Tứ rồi đi cùng bố mẹ. Sau kì nghỉ cắm trại, Hạ Tứ lại đi học. Cô giáo chủ nhiệm vừa bước vào lớp liền mang theo một người bạn mới. Cô bé đứng trên bục giảng chính là người cậu đã cứu trong rừng. An Nhã Vi vừa thấy cậu liền chạy đến.

" A. Gặp lại cậu rồi" An Nhã Vi cười ngây thơ

" Ờ chào." Hạ Tứ lạnh lùng nói

Từ này An Nhã Vi đi học, lúc nào cũng bám lấy hắn. Hạ Tứ lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ, thấy cô ít được bạn bè chơi cùng. Hắn cảm thấy cô cũng thân thiện, có chút dễ thương lại xinh xắn liền chơi với cô. Cho đến một ngày, cô ta làm hỏng đồ của giáo viên và đổ tội cho hắn. Cứ nhiều lần như vậy cô ta cứ gây họa rồi đổ tội cho hắn, cô ta làm như vậy cứ như không có chuyện gì. Vào một ngày trước khi An Nhã Vi ra nước ngoài, cô chạy đến tìm Hạ Tứ nhưng lúc đó cậu đang bị ốm nặng do trò để chậu nước ở bên trên cửa lớp, lúc hắn mở cửa chiếc chậu nước đổ hêt vào người, khiến hắn bị cảm lạnh. An Nhã Vi xin phép ba mẹ của Hạ Tứ vào phòng. Thấy cô ta vào Hạ Tứ liền xoay mặt vào tường.

" Tứ Tứ, mình làm hỏng đồ rồi đổ lỗi cho cậu và chuyện để chậu nước trên cánh của là lỗi của mình. Mình không nên làm như vậy. Ngày mai mình đi rồi. Cậu ở lại mạnh khỏe. Hạ Tứ đợi sau này mình về nước, lúc đó chúng ta lớn lên rồi tớ có thể gả cho cậu để bù đắp lại lỗi của mình được không" An Nhã Vi nói

" Cô đi đi. Tôi không muốn gặp cô, cũng không muốn nhìn thấy cô" Hạ Tứ lạnh lùng nói

An Nhã Vi tủi thân quay người đi. Từ hôm đó Hạ Tứ không còn gặp An Nhã Vi nữa.



Những gì xảy ra trong quá khứ với cô ta Hạ Tứ thật không muốn nghĩ đến, nhưng mà quả thật hồi đó hắn cũng có chút rung động với cô ta. Hạ Tứ xoay ghế ngược lại bàn làm việc, đứng dậy ngắm khung cảnh buổi chiều * Cộc....cộc* Tiếng gõ cửa vang lên.
" Vào đi" Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Hạ tổng là An tiểu thư muốn gặp" Bảo vệ công ty nói

" Cho cô ta vào" Hạ Tứ lạnh lung nói

An Nhã Vi vừa vào phòng làm việc, thấy Hạ Tứ đang đứng nhìn cảnh ngoài vật ngoài kia liền chạy đến ôm hắn từ phía sau.

" Honey, I miss you so much." An Nhã Vi nói

" Buông ra" Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Em trở về rồi. Anh không vui sao" An Nhã Vi không ôm Hạ Tứ đứng bên cạnh nghiêng đầu hỏi

" Tại sao lại trở về đây." Hạ Tứ quay lại nhìn An Nhã Vi

" Còn không phải vì anh sao" An Nhã Vi mỉm cười.

Hạ Tứ không nói gì liền ngồi xuống tiếp tục làm việc không để ý tới An Nhã Vi. Cô ta sai người pha cốc cafe rồi ngồi ở ghế sofa thưởng thức. Vừa thưởng thức An Nhã Vi vừa ngắm hắn. Bị nhìn chằm chằm Hạ Tứ không chịu được liền ra ngồi ghế sofa trước mặt cô ta.

" Vậy bây giờ cô ở đâu" Hạ Tứ lạnh lùng hỏi

" Em mới về nước không quen ở nơi đây nên chưa có chỗ ở." An Nhã Vi vẫn nhâm nhi cốc café

" Hay là anh cho em ở nhà anh. Bao giờ thích nghi được cuộc sống ở đây. Em sẽ chuyển ra bên ngoài. Được không Tứ Tứ" An Nhã Vi cười rồi lại đến ngồi gần Hạ Tứ

" Được. Nhưng sau khi thích nghi được thì nhất định phải chuyển đi" Hạ Tứ nghĩ chuyện hồi nhỏ cũng đã qua rồi, hắn cũng không còn để ý nữa. Đây sẽ là lần cuối hắn sẽ giúp cô ta

An Nhã Vi vui vẻ mỉm cười. Tan giờ làm Hạ Tứ cùng cô ta trên xe do Tam Tử trở về. Thấy xe Hạ Tứ về, Hạ Mộc Phi liền đi từ phòng mình xuống mở cửa đón cậu. Nhìn thấy hắn về cô lắm, bỗng cô thấy An Nhã Vi xuống xe, sắc mặt có chút khó chịu. Hạ Tứ đi đến chỗ cô rồi cười

" Hạ Tứ cô ấy là ai" Hạ Mộc Phi nhíu mày hỏi

" Là người em từng cứu hồi nhỏ mà hồi trước kể với chị. Cô ta mới về nước không quen ở đây, muốn xin ở lại nhà mình khi nào thích ứng được thì chuyển ra." Hạ Tứ giải thích
" Chào cô. Tôi là An Nhã Vi " An Nhã Vi đứng cạnh Hạ Tứ đưa tay ra định bắt tay với cô.

" Tôi là Hạ Mộc Phi. " Hạ Mộc Phi nhìn dáng vẻ cô ta, cô khó chịu vô cùng

Hạ Tứ nói với An Nhã Vi là Hạ Mộc Phi được Hạ gia nhận nuôi, hiện giờ cô là chị của hắn. An Nhã Vi khi mới vào nhà Hạ Tứ cũng khó chịu lắm vì tưởng mình gặp tình địch, nhưng khi nghe Hạ Tứ nói vậy cô ta có chút thoải mái nhưng vẫn để ý cô. Bữa tối đã được chuẩn bị, cả ba người cùng vào ăn tối. Bầu không khí trong bếp rất căng thẳng, không ai nói với ai lời nào. Hạ Tứ ngồi gần Hạ Mộc Phi gắp đồ ăn cho cô. An Nhã Vi thấy vậy tức lắm, đáng lẽ vị trí hiện giờ của Hạ Mộc Phi là của cô ta mới đúng. Hạ Mộc Phi không ăn được nhiều, cô liền vào phòng mình trước. Cô đã đi lên phòng giờ phòng ăn chỉ còn lại hắn và cô ta.Ăn xong bữa tối Hạ Tứ vào phòng đọc sách, An Nhã Vi thấy hắn đọc sách liền cố tình pha cho cậu cốc sữa.
* Cốc...cốc* Tiếng gõ cửa

" Em vào được không" An Nhã Vi hỏi

" Vào đi " Hạ Tứ lạnh lùng nói

An Nhã Vi vui vẻ đi vào rồi đặt cốc sữa trên bàn. Thấy hắn chăm chú đọc cô ta liền đi đến vòng tay qua người Hạ Tứ. Hắn cảm thấy khó chịu bảo cô ta bỏ ra, bảo cô ta đi ngủ phòng mình còn hắn sẽ ở phòng sách làm chút việc rồi tí mới ngủ. An Nhã Vi nghe thấy vậy liền vui lắm, cô ta rời khỏi phòng sách rồi vào phòng hắn. Thấy An Nhã Vi đi rồi, Hạ Tứ thở dài, đột nhiên có chút nhớ Hạ Mộc Phi. Hắn liền ra khỏi phòng sách, đi đến phòng Hạ Mộc Phi gõ cửa. Cô vừa mở cửa ra, Hạ Tứ liền đi vào.
" Em đến đây làm gì." Hạ Mộc Phi quay mặt đi, ngồi ở xa cậu

" Nhớ Phi và bảo bảo nên đến đây. Nào...lại đây " Hạ Tứ nói rồi nằm xuống, tay chỉ chỉ vào bên cạnh, muốn cô nằm bên cạnh
" Không muốn. Về phòng em đi" Hạ Mộc Phi không chịu

" Phòng nhường cho cô ta rồi. Chả nhẽ chị muốn em ngủ cùng cùng cô ta" Hạ Tứ nói rồi đến gần cô

" Em thích thì sang đó đi " Hạ Mộc Phi tức đến phát điên

" Ghen rồi" Hạ Tứ lấy tay chạm vào mặt cô

" Mới không..... " Hạ Mộc Phi đang định nói

Chưa kịp nói hết câu cô đã bị Hạ Tứ ngậm lấy đôi môi của cô. Hắn hôn rất mạnh, khiến cô không thở nổi. Hắn như muốn độc chiếm cô hoàn toàn. Bế cô lên giường rồi tắt điện đi, cởi bỏ y phục trên người. Hắn hôn môi cô, cổ cô rồi tiến xuống bầu ngực đầy đặn cắn rồi mút chúng. Cô đang có bảo bảo nên hắn không dám tiến vào chỉ bảo cô nhẹ nhàng vuốt cậu nhỏ để thỏa mãn cơn khát tình dục của hắn. Được toại nguyện ý mình hắn liền ngủ trước. Hạ Mộc Phi thở dài rồi cũng chợp mắt theo.



Sáng hôm sau, An Nhã Vi thức dậy. Cô ta ra khỏi phòng thấy Hạ Tứ bước từ phòng Hạ Mộc Phi ra, sắc mặt bỗng trở nên khó coi. An Nhã Vi tức lắm, cô vò mái tóc, nắm chặt tay rồi nghiến răng nhưng vẫn phải kìm nén lại cơn tức trong người. Thấy hắn xuống phòng bếp, An Nhã Vi đi theo.
" Tối qua anh ngủ ở đâu vậy" An Nhã Vi vờ mỉm cười

" Phòng sách" Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Ngủ ở đó không thoải mái. Sao không về phòng ngủ" An Nhã Vi hỏi

" Phòng tôi nhường cho cô, chẳng nhẽ lại muốn tôi ngủ cùng" Hạ Tứ đi lại về phía cô ta

Hắn dồn cô về phía tường, hai tay đạt trên tường chặn. Đầu hắn hơi cúi xuống. An Nhã Vi trong đầu có chút bối rối, cô liền nhắm mắt lại

"An Nhã Vi, cô nhắm mắt lại làm gì. Có phải là nghĩ tôi sẽ sẽ hôn cô không? Nghĩ nhiều quá rồi phải không" Hạ Tứ nhếch mép cười rồi buông tay ra

" Anh...." An Nhã Vi đỏ mặt lên.

Đúng lúc Hạ Mộc Phi đi xuống, cô không quan tâm hai người họ làm gì vì tính trêu đùa người khác của Hạ Tứ cô thừa biết nên trực tiếp đi thẳng vào bàn ăn. Ăn xong, Hạ Mộc Phi đi thay y phục để đi làm cùng Hạ Tứ. Trong lúc Hạ Mộc Phi thay y phục, An Nhã Vi cũng nhận được công việc sáng nay của mình. Cô ta liền xin Hạ Tứ đi cùng xe. Vừa ra khỏi nhà đến gần chiếc xe, An Nhã Vi định ngồi ở cạnh vị trí người lái xe thì lại bị Hạ Tứ chặn lại.

" Chỗ này có người ngồi rồi phiền cô ra đằng sau" Hạ Tứ chỉ vào phía đằng sau

Không dám làm trái Hạ Tứ, An Nhã Vi liền ra đằng sau ngồi. Hạ Mộc Phi đi ra, Hạ Tứ liền nhẹ nhàng mở cửa cho cô. Hắn sang ngồi ở vị trí lái xe. Đến công ty của An Nhã Vi, cô ta vừa đi xuống thì chiếc xe vút một cái làm cô chưa kịp chào. Trên xe lúc này chỉ có hai người, Hạ Mộc Phi liền quay sang nhìn Hạ Tứ.

" Sao...sao lại nhìn em chằm chằm như vậy" Hạ Tứ hỏi

" Đừng có trêu người ta như vậy. Sẽ rất khiến người ta hiểu lầm" Hạ Mộc Phi nhẹ nhàng nói

" Đùa với cô ta một chút thôi mà. Tại cô ta cứ bám theo em, cơ mà.... ai bảo em sinh ra đã đẹp trai rồi giàu có" Hạ Tứ cười

Hạ Mộc Phi nhận ra Hạ Tứ càng ngày càng tự luyến về mình. Cô lắc lắc đầu rồi cười. Đến công ty, Hạ Tứ sắp xếp công việc rất nhẹ cho Hạ Mộc Phi, cô chỉ cần ở nguyên trong phòng kiểm tra tính toán lại các số liệu sai trong bản báo cáo của các nhân viên. Mọi người đều đang làm việc thì An Nhã Vi đến công ty, cô ta mua đồ ăn cho tất cả mọi người rồi đi vào phòng Hạ Tứ.
" Hạ Tứ, nghỉ tay đi. Em mua đồ ăn cho anh này" An Nhã Vi nói rồi đặt túi đồ ăn xuống

" An tiểu thư, bây giờ đang trong giờ làm việc. Nếu không có việc khác gì thì mời cô về cho" Hạ Mộc Phi đứng lên chặn đường cô ta tới gần Hạ Tứ

"Nếu như tôi không đi thì cô có thể làm gì tôi." An Nhã Vi lườm

" Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với Hạ Tứ một lúc" An Nhã Vi nói

Hạ Mộc Phi không nói gì định đi ra ngoài thì lại bị Hạ Tứ cầm tay kéo lại.

" Cô ta bảo chị đi, chị đi liền à " Hạ Tứ nhíu mày

" Đủ rồi. An tiểu thư giữa chúng ta đã không còn gì để nói. Nếu như muốn ôn lại chuyện cũ thì tôi nói trước, những lời cô nói trước kia với tôi, thực lòng tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Hiện giờ tôi chỉ muốn bên cạnh Phi thôi, nên làm ơn đừng làm phiền chúng tôi nữa. Từ ngày mai cô chuyển ra khỏi nhà tôi. Nể tình cô trước kia là bạn tôi coi như là tôi cầu xin cô đi" Đây là lần đầu Hạ Tứ nói cầu xin người khác

" Vì sao ? Vì cô ấy ư. Em có chỗ nào không bằng cồ ấy " An Nhã Vi đi đến trước mặt Hạ Tứ

" Cô không so được với cô ấy" Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Được. Anh hãy nhớ những lời ngày hôm nay. Đừng hối hận" An Nhã Vi nhìn Hạ Tứ

An Nhã Vi đi đến trước mặt Hạ Mộc Phi

" Còn cô nữa. Giả vờ thanh cao cái gì chứ. Dụ dỗ em trai của mình đúng thật là đê tiện" An Nhã Vi nói

" Đủ rồi " Hạ Tứ bắt đầu giận trong người+

" Hạ......." An Nhã Vi định nói

" Ra ngoài " Hạ Tứ quát
"Tứ... "An Nhã Vi cố níu lại

" Tôi nói cô ra ngoài " Hạ Tứ nói lớn rồi chỉ ra cảnh cửa

An Nhã Vi không thể làm được gì nghiến răng rồi đi ra ngoài.




An Nhã Vi ra khỏi phòng, Hạ Tứ lập tức gọi điện cho Lục Chi mang đồ của cô ta ra ngoài. Hạ Mộc Phi với Hạ Tứ tiếp tục làm việc. Hạ Tứ lén nhìn cô, thấy có ánh mắt nhìn mình, Hạ Mộc Phi nhìn Hạ Tứ. Ánh mắt hai người chạm nhau, cà hai đều ngượng ngùng. Hạ Tứ bỗng lấy một tờ giấy ra. Viết xong hắn gập thành chiếc máy bay, phi chiếc máy bay đúng bàn làm việc của cô. Hạ Mộc Phi mở ra, trong đó viết "Cây sống được nhờ chất dinh dưỡng từ đất, còn tôi sống vui nhờ có sự xuất hiện của em.". Đọc xong lời Hạ Tứ viết Hạ Mộc Phi ôm bụng cười lớn.

" Lời em viết buồn cười lắm à" Hạ Tứ nhìn cô

" Không. Chị rất vui" Hạ Mộc Phi cười

------------------------------------------------------------------------------

Tại nơi của Hoắc Vân Trì

Mộ Tiêu Tuyết sau lần được Tam Tử đưa đến không gặp được Hoắc Vân Trì vẫn đứng ở ngoài đợi Hoắc tổng đi ra để xin gặp anh trai mình. Cô ta đã đứng ở đây ở đây suốt hai ngày. Bỗng nhiên có tiếng bước chân ở phía sau, Mộ Tiêu Tuyết chưa kịp phản ứng liền bị đập sau gáy rồi ngất đi. Lúc tỉnh dậy Mộ Tiêu Tuyết thấy mình ở trong một ngõ hẻm. Cô ta thấy một người chùm kín áo choàng đang đi tới, đột nhiên có chút sợ hãi. Người mặc áo chùm đó bỗng nhiên cởi ra. Thì ra là một cô gái khá xinh đẹp.

" Cô là ai." Mộ Tiêu Tuyết ngước lên hỏi

" Tôi là Thập Xuyên." Thập Xuyên cười mỉm

"Tại sao lại bắt tôi tới nơi này." Mộ Tiêu Tuyết cau mày

Thập Xuyên cười không nói gì liền cởi chiếc găng tay ra. Mộ Tiêu Tuyết nhìn vào đôi bàn tay của Thập Xuyên, thấy tay của cô ta không còn các ngón tay, thay vào đó là những ngón tay giả. Mộ Tiêu Tuyết bịt miệng lại. Không ngờ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị mất những ngón tay.

" Cô thấy thế nào, bàn tay tôi đẹp không" Thập Xuyên cười điên lên

" Rốt cuộc cô muốn làm gì" Mộ Tiêu Tuyết hỏi

" Tất cả là do Hạ Mộc Phi, tất cả là tại cô ta mà bàn tay xinh đẹp của tôi trở nên xấu xí như này. Cô nói xem, khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhưng không có tay thì làm được gì hả" Thập Xuyên gào to

" Hạ Mộc Phi, cô cũng biết cô ta sao. Cũng tại cô ta mà anh tôi bị bắt đi" Mộ Tiêu Tuyết nhìn Thập Xuyên với ánh mắt tràn đầy giận dữ

" Tất cả về cô tôi điều biết hết rồi. Thế nào. Muốn trả thù không. Nếu muốn chúng ta cùng hợp tác" Thập Xuyên cười lạnh

" Được" Mộ Tiêu Tuyết đứng dậy

Cả hai người rủ nhau ra quán café nói chuyện hợp tác với nhau. Đang nói chuyện hai người nhìn ra ngoài thấy một cô gái đội mũ, đeo khẩu trang đang sách vali trông có vẻ bực bội. Lúc này trời bỗng nhiên mưa, cô ta vội trú dưới mái hiên của quán café.

" Đúng thật là đen đủi, trợ lí không bắt máy thật tức chết mà. Cũng tại con ả Mộc Phi khiến mình bị ra ngoài." Cô gái càu nhàu

Vì kính quán café không cách âm nên Thập Xuyên và Mộ Tiêu Tuyết đều nghe thấy. Thập Xuyên cười lạnh rồi bảo Mộ Tiêu Tuyết ra ngoài bảo cô ta vào. Mộ Tiêu Tuyết ra ngoài đến cạnh cô gái đó

" Chào cô, tôi là Mộ Tiêu Tuyết. Cô có thể vào đây với tôi không" Mộ Tiêu Tuyết bắt chuyện trước

" Tôi với cô đâu có quen biết nhau. Tại sao tôi phải nghe theo cô chứ" Cô gái đỏng đảnh nói

" Vào rồi thì sẽ biết" Mộ Tiêu Tuyết nói rồi dắt cô vào

Vào đến nơi, cô gái bỏ mũ và khẩu trang ra. Mộ Tiêu Tuyết và Thập Xuyên đều không ngờ đó là An Nhã Vi – ca sĩ nổi tiếng .
" Cô gái này là ai. Hai cô muốn gì ở tôi" An Nhã Vi nghi hoặc

" Cô cũng biết cô gái tên Hạ Mộc Phi đúng không" Thập Xuyên hỏi

" Biết, cô ta cướp đi người tôi yêu." An Nhã Vi giận đùng đùng đập bàn

Bao nhiêu ánh mắt bỗng nhìn về phía bọn họ. An Nhã Vi giật mình vội đeo khẩu trang vào vì sợ nếu fan phát hiện ra tình hình của cô ta bây giờ.

" Vậy cô có muốn cùng chúng tôi dành lại nhứng thứ đã mất không" Thập Xuyên mỉm cười+

An Nhã Vi suy ngẫm rồi cuối cùng đồng ý. Cả ba người cùng nói chuyện về kế hoạch cướp đoạt lại những thứ đã mất từ Hạ Mộc Phi. Bọn họ thống nhất với nhau ba tháng sau sẽ thực hiện kế hoạch này.



Ba tháng sau.
Sáng hôm nay là ngày Hạ Mộc Phi đi khám thai, Hạ Tứ bảo Lục Chi chuẩn bị bữa sáng. Cô vừa bước ra khỏi phòng thì mùi thức ăn đã kích thích vị giác của cô. Khoảng thời gian này, phản ứng khi mang thai của cô rất nghiêm trọng nhưng vì cục cưng trong bụng, chỉ cần là những thứ có lợi cho sức khỏe là cô sẽ không từ chối.
" Hạ tiểu thư, những món này hợp khẩu vị của cô chứ." Lục Chi đỡ cô ngồi xuống rồi hỏi

" Ừm. Rất hợp.Cảm ơn cô" Hạ Mộc Phi nói

Ăn xong, Hạ Tứ đòi đưa cô đi khám ở bệnh viện tư nhân. Đến nơi Hạ Tứ liền cho bác sĩ khoa sản có uy tín khám thai cho Hạ Mộc Phi. Bác sĩ khoa sản sắp xếp cho Hạ Mộc Phi phòng siêu âm. Trong phòng kiểm tra trừ y tá, bác sĩ trưởng khoa thì còn có Hạ Tứ. Hắn nhất quyết muốn vào xem bảo bảo.
" Bác sĩ, cơ thể của cô ấy lúc mang thai có chút yếu." Trong giọng bình thản của Hạ Tứ mang theo vẻ quan tâm

" Hạ tổng, đừng lo lắng. Bây giờ chúng tôi sẽ kiểm tra tình hình phát triển của thai nhi. Vừa rồi đã làm những kiểm tra đơn giản, không có vấn đề gì lớn." Bác sĩ cười

Y tá bắt đầu làm kiểm tra cho Hạ Mộc Phi, màn hình siêu âm bắt đầu có những hình ảnh.
"Bác sĩ, bà nhìn thai nhi một chút xem..." Y tá bỗng kêu lên.
Bác sĩ nhìn vào màn hình.Tim Hạ Mộc Phi bỗng đập "thình thịch" một tiếng, không nói gì mà vội vàng ngồi dậy, hình ảnh trên màn hình bỗng chấn động một chút

" Bác sĩ, thai nhi có vấn đề gì sao" Hạ Tứ vẻ mặt lo lắng cùng hoảng hốt hỏi

" Đây là lần đầu Hạ tiểu thư đi siêu âm à" Bác sĩ vội vã bảo Hạ Mộc Phi nằm xuống, ánh mắt cười cười mà nhìn hai người đang hoảng hốt, nhẹ giọng hỏi

" Vâng, đây là lần đầu đi siêu âm" Hạ Tứ nhẹ giọng nói

"Thảo nào, hai người không biết cũng là chuyện thường." Bác sĩ chủ trị gật đầu, nói.

"Bác sĩ, đứa trẻ không sao chứ?" Khó khăn lắm Hạ Mộc Phi mới tìm mở miệng được, tim càng đập nhanh hơn.

" Không sao, hai người đừng kích động, thai nhi rất khỏe mạnh. Hơn nữa còn là một cặp song sinh" Bác sĩ nói

" Nào Hạ tổng lại đây, cậu nhìn này. Nhìn thấy chưa, chúng là cục cưng đó" Bác sĩ bảo y tá xoay màn hình về phía Hạ Tứ, chỉ vào một chỗ, nói.

Hạ Tứ mặt ngẩn ngơ một chút rồi lập tức hiểu ra, một cảm giác vui mừng chợt tóe lên. Bác sĩ bảo bình thường khi thai nhi được ba tháng thì tốc độ phát triển sẽ rất nhanh, mỗi ngày phải tăng hơn mấy mm. Hình dáng của chúng hơi rõ. Nhìn kỹ vào thì tay, chân, tai, còn có đôi mắt cùng gương mặt sắp thành hình.
" Hạ tổng, hai đứa trẻ này sau này nhất định sẽ rất cao đấy" Bác sĩ cười

" Tất nhiên rồi, con đương nhiên phải giống ba rồi" Hạ Tứ cười

" Hạ tổng, thật ngạc nhiên nha, thì ra hai đứa trẻ là của cậu. Cứ tưởng Hạ tiểu thư lấy chồng rồi" Bác sĩ ngạc nhiên.

" Chúng là của tôi" Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Bác sĩ, chúng là trai hay gái" Hạ Tứ hỏi

"Thai nhi còn nhỏ quá, không thể phân biệt được giới tính. Đợi gần 5 tháng thì mới có thể biết chính xác là con trai hay con gái được. Cho nên đừng nóng vội, đợi thêm một thời gian nữa đi" Bác sĩ bình thản nói

Hạ Mộc Phi quay sang kéo kéo tay áo của Hạ Tứ bảo với hắn dù là trai hay gái cô cũng đều rất thích. Khám xong, cô muốn đi gặp Tô Mạn nhưng Hạ Tứ phải quay lại công ty vì vừa nhận được một thông báo họp quan trọng. Hắn liền nhờ Tam Tử ở lại đưa cô đi gặp Tô Mạn. Tô Mạn biết cô có thai cũng vui lắm liền kéo cô đi mua chút quà mừng. Hạ Mộc Phi trong lúc chờ Tô Mạn chọn quà cô liền đi ra phòng chờ để ngồi. Đúng lúc đó cô gặp Hoắc Vân Trì.

" Hạ tiểu thư, cô đi mua sắm à" Hoắc Vân Trì nói trước

" Vâng. Tôi đi mua sắp cùng bạn" Hạ Mộc Phi nói

Bỗng nhiên cô buồn nôn liền bịt miệng nhanh chóng vào nhà vệ sinh. Hoắc Vân Trì đứng ngẩn ở đó

" Ơ....Nhìn mình đến buồn nôn vậy à" Hoắc Vân Tri không hiểu

Tô Mạn đi tìm Hạ Mộc Phi thì thấy Hoắc Vân Trì. Cô hỏi Vân Trì có thấy Hạ Mộc Phi đâu không. Hoắc Vân Trì chỉ về phía phòng vệ sinh. Tô Mạn đang định đi thì lại bị hắn kéo lại. Hắn cúi xuống hỏi cô, nhìn hắn trông buồn nôn lắm à, tại sao Hạ Mộc Phi lại như vậy. Tô Mạn giải thích cho hắn là Hạ Mộc Phi đang mang thai nên ốm nghén là chuyện bình thường. Hoắc Vân Trì hiểu ra không hỏi gì nữa, liền đi. Tô Mạn đi đến chỗ Hạ Mộc Phi.



Tô Mạn đi đến phòng WC. Hạ Mộc Phi nôn xong rửa tay rồi đi ra ngoài.
" Phi Phi, cậu không sao chứ" Tô Mạn lo lắng hỏi

" Không sao. Mình ổn rồi." Hạ Mộc Phi nói

" Nè. Quà chúc mừng cho cậu nè" Tô Mạn giơ quà ra

" Một chiếc gối ôm hình chữ U" Hạ Mộc Phi mỉm cười

Hai người mua quà xong liền đi ăn. Ăn xong Hạ Mộc Phi muốn đến nhà Tô Mạn chơi đến chiều tối mới về. Tam Tử liền gọi cho Hạ Tứ xin phép cậu, được sự đồng ý Tam Tử liền để cô lại rồi xin phép về, trước khi ra về Tam Tử không quên dặn có gì thì gọi cho cậu để cậu đến giúp. Tam Tử vừa đi Tô Mạn liền chạy ra níu lấy vai Hạ Mộc Phi.

" Phi Phi, anh chàng đó là ai vậy" Tô Mạn vui vẻ hỏi

" Đó là Tam Tử trợ lí của Hạ Tứ đấy" Hạ Mộc Phi bình thản trả lời

" Oa~ Đẹp trai như vậy. Không biết có người yêu chưa nhỉ" Tô Mạn đỏ mặt lên

" Sao, cậu bị Tam Tử hút hồn rồi à" Hạ Mộc Phi nói giọng trêu đùa.

Tô Mạn bị trêu liền ngượng đến đỏ tía tai, không nói gì đi vào nhà. Hạ Mộc Phi cười tủm tỉm rồi theo cô vào.

-----------------------------------------------------------------------------------

Lúc này tại trước nhà Hạ Tứ.

* Kính kongggggg......kính konggggggg.......* Tiếng chuông cửa reo lên. Thấy có tiếng chuông Lục Chi liền ra mở cửa. Đập ngay vào mắt Lục Chi là An Nhã Vi.

" An tiểu thư, cô đến đây làm gì" Lục Chi hỏi

" Tôi muốn cô giúp tôi một việc. Vào nhà nói chuyện đi" An Nhã Vi đẩy Lục Chi một bên rồi tự tiện vào nhà

" Cô rốt cuộc muốn làm gì" Lục Chi cau mày hỏi

" Cô sống ở đây tốt chứ" An Nhã Vi tự rót trà rồi ngồi uống

" Rất tốt" Lục Chi lạnh lùng trả lời

" Nghe nói cô có một đứa em gái tám tuổi đang mắc bệnh ung thư chữa trị ở bệnh viện Bạch Tây, chi phí ở đó rất đắt nên cô ở đây làm việc đúng không" An Nhã Vi nói

" Cô cho người điều tra tôi" Lục Chi mặt sầm lại

" Đúng vậy. Nếu cô làm việc cho tôi, tôi nhất định sẽ tìm mọi cách chữa trị cho em gái cô. Cô có đồng ý không?" An Nhã Vi mỉm cười

Lục Chi nghĩ chỉ cần cứu được em gái cô sẽ bất chấp mọi thứ nên lời đề nghị của An Nhã Vi cô liền đồng ý. An Nhã Vi cười lạnh rồi nói việc nhờ Hạ Chi làm. Đã an tâm việc nhờ Lục Chi, An Nhã Vi liền ra về. Lúc này trời cũng đã tối, Tam Tử đến Tô gia đón Hạ Mộc Phi về. Nhìn thấy Tam Tử bước vào nhà Tô Mạn đang làm bánh thì nhanh chóng rửa tay ra đón cậu vào. Tô Mạn mời cậu ăn bánh nhưng vì trời đã tối cậu phải đưa Hạ Mộc Phi về nên từ chối cô. Trước khi về Tô Mạn cố tình gói cho cậu ít bánh mang về ăn, không phụ lòng cô, Tam Tử liền nhận lấy.
---------------------------------------------------------------------------

Tại bãi đỗ xe của tập đoàn Hạ

Thập Xuyên và Mộ Tiêu Tuyết đều đã ở đây. Hai người bọn họ tìm xe của Hạ Tứ rồi thuê những người sửa chữa xe.

" Các người cắt đứt phanh của chiếc xe này cho tôi" Thập Xuyên ra lệnh

" Xuyên, nhỡ Hạ tổng xảy ra chuyện" Mộ Tiêu Tuyết có chút sợ

" Không cần lo. Cô đi giúp An Nhã Vi đi" Thập Xuyên quay sang cười với Mộ Tiêu Tuyết.

Mộ Tiêu Tuyết gật đầu. Lúc này An Nhã Vi đã đến tập đoàn Hạ. Cô ta đi thẳng đến phòng làm việc của Hạ Tứ.

" Hạ tổng, An tiểu thư muốn gặp ngài" Nhị Thần vào phòng nói nhỏ với Hạ Tứ

" Cho cô ta vào đi" Hạ Tứ lạnh lùng ra lệnh

An Nhã Vi vừa đi vào liền đặt đồ xuống dưới ghế đi thẳng đến chỗ Hạ Tứ.

" Tứ Tứ nghỉ tay đi, em mua đồ ăn tối cho anh này." An Nhã Vi vui vẻ nói

" Được rồi. Cứ để ở đó đi" Hạ Tứ lạnh giọng nói

" Anh phải ăn luôn nóng mới ngon chứ" An Nhã Vi nũng nịu

Hạ Tứ lúc này cũng đã đói, hắn liền ra ngồi ghế sofa ăn đồ của An Nhã Vi. Hắn ăn xong thấy khát nước liền định đi uống nước, An Nhã Vi bảo hắn cứ để đấy để cô lấy. Trong lúc hắn không để ý, cô ta liền bỏ thuốc ngủ vào. Hạ Tứ uống cốc nước xong liền lịm đi lúc nào không biết. Ở bên ngoài công ty, Mộ Tiêu Tuyết đã đưa một số người xã hội đen đến. Nhị Thần chặn cửa không cho cô ta vào nhưng lại bị bọn xã hội đen kia tấn công. Mộ Tiêu Tuyết lẻn vào được rồi cầm chiếc điện thoại ra.+

" Cô bắt đầu đi" Mộ Tiêu Tuyết nói với An Nhã Vi.

An Nhã Vi bắt đầu đưa Hạ Tứ vào phòng nghỉ ngay bên cạnh phòng làm việc. Cô ta bắt đầu cởi y phục của Hạ Tứ, rồi cởi cả y phục của mình bò lên giường rồi nằm bên cạnh Hạ Tứ. Việc còn lại của Mộ Tiêu Tuyết là chụp ảnh hai người lại rồi gửi cho Hạ Mộc Phi.




Sau khi chụp những tấm hình, Mộ Tiêu Tuyết liền gửi những những tấm ảnh đó cho Hạ Mộc Phi. Lúc này Hạ Mộc Phi đã về đã nhà, Tam Tử cũng đi luôn. Cô lên trên phòng tắm rửa. Vừa tắm xong liền thấy chiếc điện thoại kêu * tingggg.....tingggg*, Hạ Mộc Phi cầm chiếc điện thoại lên, lấy tay bịt miệng lại. Sao có thể như vậy chứ, Hạ Tứ sao có thể ngủ với An Nhã Vi chứ. Trong lòng cô bất giác nhói trong lòng, nước mắt bỗng không kìm được mà rơi xuống. Cổ họng cô nghẹn ứng lại. Hạ Mộc Phi khóc được một lúc rồi cô nghĩ nên đi hỏi Hạ Tứ cho rõ, cô không thể nào chấp nhận được chuyện này. Hạ Mộc Phi mở cửa đi ra ngoài nhưng hình như cửa đã bị khóa.
" Lục Chi, em có ngoài đó không mở cửa cho chị với" Hạ Mộc Phi đập đập cửa

Bỗng nhiên cô ngửi thấy mùi khét, khói bỗng tràn vào phòng. Hạ Mộc Phi bỗng nhiên dự cảm không lành. Hạ Mộc Phi bị hít phải khói độc, cô ho vài cái rồi chạy ra ngó ra khung cửa sổ, phía dưới là những ngọn lửa, nó đang lan dần lên trên này. Thấy vậy, không còn cách nào khác, Hạ Mộc đành liều một phen. Cô xé tấm rèm và ga dải giường ra buộc chúng lại với nhau, một đầu cô cột chắc vào chân giường. Sau khi đã cảm thấy chắc chắn, Hạ Mộc Phi liền thả chiếc dây xuống, cầm chắc chiếc dây rồi xuống từ từ. Cô nhanh chóng chạy ra đường lớn tìm người cứu giúp, nhưng vì kiệt sức Hạ Mộc Phi liền ngã ra vệ đường

----------------------------------------------------------------------------------

Tam Tử lúc này trở về công ty đón Nhị Thần cùng trở về. Thấy công ty có gì đó bất ổn cậu nhanh chóng lên phòng làm việc của Hạ tổng. Đến nơi, Tam Tử thấy Nhị Thần bị đánh đến nỗi không đứng dậy được. Tam Tử vội chạy đến đỡ Nhị Thần dậy

" Thần ơi dậy đi, ở đây có chuyện gì vậy. Tại sao cậu bị đánh ra nông nỗi này" Tam Tử đỡ Nhị Thần ngồi

" Là....Là do....Đám người của Mộ Tiêu Tuyết. Mau vào....xem Hạ tổng đi..." Nhị Thần khó khăn nói

" Vậy cậu ngồi tạm ở đây. Tôi vào trong xem" Tam Tử nói rồi để Nhị Thần dựa vào tường

Nhị Thần gật gật đầu, Tam Tử nhanh chóng vào phòng làm việc. Thấy cửa phòng nghỉ mở cửa, cậu liền đi vào. Tam Tử thấy Hạ Tứ nằm trên giường, quần áo thì được cởi bỏ, cậu không hiểu chuyện gì liền đến gần đánh thức Hạ Tứ.

" Hạ tổng, ngài dậy đi Hạ tổng" Tam Tử lay lay người Hạ Tứ

" Ưm...Có chuyện gì vậy Tam Tử" Hạ Tứ mơ hồ.

" Quần áo trên người ngài...." Tam Tử không dám nói chỉ dám chỉ tay vào bộ quần áo dưới đất.

" Chết tiệt, An Nhã Vi ở đâu. Cô ta đâu rồi. Mau mang cô ta ra đây cho tôi" Hạ Tứ ra lệnh rồi mau chóng mặc y phục vào

" Từ lúc tôi tới đây có mỗi ngài ở đây, còn An tiểu thư thì tôi không thấy" Tam Tử nói

Bỗng nhiên chuông điện thoại của Hạ Tứ reo lên. Nghe tin nhà mình bị cháy Hạ Tứ liền hỏi Hạ Mộc Phi có ở nhà không. Tam Tử bảo chỉ đưa cô về rồi đến công ty ngay. Cơn lo lắng của Hạ Tứ chợt dội lên. Hắn nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, ra đến cửa bỗng thấy Nhị Thần máu me đầy người.
" Nhị Thần, cậu làm sao vậy" Hạ Tứ lo lắng hỏi

" Là do Mộ Tiêu Tuyết làm" Tam Tử nói

" Chậc, hai người cô ta dám hợp tác với nhau. Lại còn dám làm người của tôi thành ra như vậy. Tam Tử đưa cậu ấy đến viện đi, tôi đi xe của mình cũng được" Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Vâng" Tam Tử nói rồi nhanh chóng cõng Nhị Thần lên

Cả ba người cùng xuống bãi đỗ xe. Tam Tử nhanh chóng đưa Nhị Thần đến viện. Còn Hạ Tứ nhanh chóng phi xe đi đến chỗ Hạ Mộc Phi, đến đoạn cua Hạ Tứ định phanh giảm tốc độ nhưng xe đã bị mất phanh. Chiếc xe cứ đi theo tốc độ không giảm lại, bỗng nhiên " Đuỳnh...." Một tiếng va chạm rất to. Chiếc xe của Hạ Tứ đã đâm phải vào một chiếc xe chở gỗ. Nghe thấy có tiếng to mọi người liền chạy ra, thấy có tai nạn họ nhanh chóng gọi điện đến bệnh viện và cảnh sát.

--------------------------------------------------------------------------------------

Tại vệ đường gần nhà Hạ Tứ.

Lúc này ở đường đó rất hoang vắng, may thay có một chiếc xe bỗng đi qua.

"Mặc tổng, hình như có một cô gái bị ngất ở đằng trước" Tên lái xe nói

" Dừng xe lại, chúng ta xuống xem" Mặc Ngôn hạ lệnh

Cả hai người xuống xe đi lại đến chỗ cô gái. Mặc Ngôn nhẹ nhàng đỡ cô gái dậy. Gọi cô không thấy cô trả lời, hắn liền bế cô vào xe rồi bảo tên lái xe chở cô vào bệnh viện. Vừa đến nơi cũng có một chiếc xe đưa bệnh nhân đến, các bác sĩ đưa hai bệnh nhân vào. Một người thì tai nạn, một người hít quá nhiều khói độc. Hai người đó không ai khác chính là Hạ Tứ và Hạ Mộc Phi. Cô được đưa vào rồi các bác sĩ nhanh chóng kiểm tra, cô hít quá nhiều khí độc, vả lại cô còn đang mang thai. Không may bác sĩ có thể giúp cô lại đang ở bên nước Anh. Mặc Ngôn liền gọi cho trợ lí của mình sắp xếp vé bay sang Anh. Có vé hắn liền bảo các bác sĩ chuyển giường bệnh của cô ra sân bay. Giường bệnh của cô được chuyển đi, đi qua căn phòng mà Hạ Tứ đang được các bác sĩ đang cứu cậu. Rất nhanh Hạ Mộc Phi được chuyển qua bên nước Anh.



1 tháng sau
Hạ Tứ dần dần tỉnh dậy, nhìn người con gái đang ngồi ngủ, hắn khẽ chạm nhẹ vào đầu cô ta. Bị chạm vào cô gái bất giác giật mình mà tỉnh dậy.

" Tứ Tứ, anh tỉnh rồi." Cô gái mỉm cười, giọt nước mắt khẽ đọng trên mi

" Cô là ai. Đây là đâu" Hạ Tứ hỏi

" Anh không nhớ em sao. Em là An Nhã Vi đây mà. Anh đang ở trong bệnh viện. Đã ngủ hơn một tháng rồi đó." An Nhã Vi cầm tay của Hạ Tứ

" Đầu tôi đau quá. Rốt cuộc tại sao lại đau như vậy."Hạ Tứ lập tức rút tay lại

" Tứ Tứ, anh bị tai nạn đấy. Anh thực sự không nhớ gì sao Tứ" An Nhã Vi ngoài tỏ vẻ lo lắng nhưng trong thâm tâm lại khác

Hạ Tứ lắc đầu, An Nhã Vi mỉm cười rồi tự dưng lấy điện thoại ra. Mở ảnh của Hạ Mộc Phi đưa cho hắn xem.

" Anh có nhận ra cô ấy không" An Nhã Vi vui vẻ cười

" Cô ấy là ai. Tôi quen cô ta à" Hạ Tứ lạnh lùng nói

An Nhã Vi vui vẻ tắt máy đi rồi ôm Hạ Tứ. Có lẽ hắn đã mất trí nhớ rồi cho nên đây chính là cơ hội của cô ta dành lại những thứ thuộc về mình. An Nhã Vi ngày nào cũng đến chăm sóc cho Hạ Tứ, cô kể chuyện công ty của hắn và những thứ trước đây hắn hay làm nhưng không một câu nào nhắc đến Hạ Mộc Phi. Lúc này Tam Tử và Nhị Thần cũng đến thăm. Thấy An Nhã Vi, sắc mặt của Tam Tử và Nhị Thần kém sắc đi. Hai người bọn họ muốn nói chuyện riêng với Hạ tổng nên bảo cô ta đi ra ngoài.

" Hạ tổng, người nên ít tiếp xúc với cô ta thì hơn" Tam Tử nói

" Tôi khác tự biết cân nhắc. Nếu các người thăm xong rồi thì đi ra đi. Tôi muốn ngủ một chút" Hạ Tứ lạnh lùng nói

Nghe vậy Tam Tử và Nhị Thần liền đi ra ngoài. Vì vừa mới hồi phục nên thể trạng và sức khỏe của Hạ Tứ còn rất yếu. Trong lúc ngủ Hạ Tứ bỗng thấy mình ở trong một không gian khác, ở đây cỏ cây hoa lá đều rất đẹp.

" Tứ ơi, đến đây nào" Một giọng nói của người con gái vang lên

" Ba ba, chúng con ở đây. Lại đây chơi với chúng con đi" Một cặp song sinh nói văng vẳng trong cậu

Hạ Tứ đến gần bọn họ, hắn không nhìn rõ cô nhưng hình là một cô gái rất xinh đẹp, khóe miệng cô bỗng mỉm cười. Ánh mắt của hắn không tài nào rời khỏi nụ cười đó. Bỗng nhiên, hắn ta tiến lại gần hơn. Trong vô thức, hắn đưa tay mình đặt vào khuôn mặt cô. Nhưng khi vừa chạm vào thì cô đột nhiên biến mất, cả hai đứa trẻ song sinh kia cũng vậy. Không gian ấy bỗng trở nên tối mịt. Hạ Tứ giật mình liền tỉnh dậy. Đầu cậu lúc này rất đau, đau đến mức muốn nổ. Hắn không biết cô gái đó là ai nhưng hình bóng đó quen thuộc đến nhường nào. Thấy có tiếng động An Nhã Vi vội chạy vào, thấy người hắn toát mồ hôi cô ta liền đi lấy chiếc khăn lau người cho hắn.

" Anh gặp ác mộng sao" An Nhã Vi hỏi

"Không sao, chỉ thấy hơi mệt. Trước đây tôi có từng........ thôi không có gì" Hạ Tứ định hỏi An Nhã Vi nhưng lại thôi+

" Tứ Tứ, anh nghỉ ngơi đi. Cuối tuần là xuất viện rồi" An Nhã Vi khuyên anh

Mọi việc cứ trôi đi, cuối cùng hắn cũng đã được xuất viện. Hạ Tứ lại bắt đầu quay lại công ty làm việc




Ba năm sau, tại nước Anh.
Buổi sáng trong một căn hộ phía đông, một bé nam ba tuổi đang chuẩn bị bữa sáng.
"Hilary , em có thể gọi mami dậy không" Cậu bé kêu đứa em gái mình

"Zane, người ta đói rồi." Hilary kêu đói

" Gọi ca ca đi rồi cho ăn" Zane đứng khoanh tay

" Chỉ lớn hơn người ta năm phút thôi nhá, có phải muốn cường điệu mình già hơn phải không" Hilary cũng khoanh tay, vênh chiếc mặt nhỏ lên

" Năm giây cũng là anh" Zane lạnh lùng nói.

" Hứ, Đồ già đầu" Hilary hét lên

Zane nghe vậy tức lắm liền chạy đến chỗ cô. Cô bé nhanh chóng chạy vào mami của mình. Lấy hết sức Hilary nhảy tót lên giường rồi chùm chăn trồn sau lưng của mami. Zane cũng chạy vào nhưng lại chậm hơn nên không thấy cô đâu.

" Hilary ra đây" Zane lớn tiếng

" Ưm.....có chuyện gì mà ồn ào vậy hai con" Cô gái ngáy ngủ lật người nói

Cô lật người bỗng chạm vào Hilary. Cô bé kêu lên, Zane biết cô ở đó liền nhảy lên giường lật chăn ra. Hilary vội ôm lấy mami.

" Huhu mami Zane bắt nạt con" Hilary tâu mới mẹ

" Con không có" Zane đứng trên giường, trừng mắt

" Thôi nào lại đây, hai con đều là bảo bối của mami mà." Cô nói rồi kéo Zane lại

Cô ôm hai đứa con mình nằm xuống. Đối với cô chúng thật nhỏ bé và ấm áp. Zane bỗng chọc chọc vào cô, cô mở mắt.

" Có gì không bảo bối" Cô hỏi con trai

"Mộc Phi, hôm nay không phải chúng ta sẽ về nước sao. Mami còn không dậy là sẽ trễ đó." Zane bình thản nói

Nghe câu nói của con trai, Mộc Phi bỗng bật dậy. Cô nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo, trong lúc tìm đồ cô bị cộc đầu vào cánh tủ. Zane lắc lắc đầu, cậu bỗng tự hỏi rằng sao mình lại có một mami ngốc đến vậy. Bỗng có tiếng cửa reo lên, Hilary nhanh chóng chạy ra mở cửa. Đứng trước mặt cô bé là một người đàn ông

" A.....Là chú đẹp trai. Chú đến đón bọn cháu ạ. " Hilary vui vẻ cười nói

" Ừ. Chú sẽ đưa ba mẹ cháu về nước nhé" Người đàn ông trả lời rồi bế cô bé vào

" Ngôn, anh tới rồi à. Làm phiền anh quá. " Mộc Phi ngượng nói

Zane có vẻ không thích Mặc Ngôn lắm. Mỗi lần hắn đến cậu bé liền ra chỗ khác, ngay cả chào hỏi cũng không. Mộc Phi đặt đồ ra ngoài rồi khóa cửa căn hộ cận thận. Cả bốn người đi xuống tầng dưới giao lại chìa khóa cho chủ căn hộ. Mặc Ngôn cho đồ đạc lên xe rồi trợ lí đưa ba người ra sân bay. Khi lên máy bay Hilary thích lắm, cô trèo lên rồi lại ngồi xuống, còn Zane thì đọc tin ở trên ipad của mình. Đi được tiếng thì cả hai nhóc đều lăn ra ngủ. Khi máy bay đáp tới sân, Mộc Phi liền lay lay hai đứa nhóc dậy nhưng có vẻ chúng quá mệt nên Mặc Ngôn bế Zane, đứa còn lại thì cô bế. Xuống khỏi máy bay, Mộc Phi liền rút điện thoại ra gọi cho Tô Mạn.

" Mạn Mạn à, mình về nước rồi. Câu ra đón mình được không" Mộc Phi nói

" Được rồi. Mình sẽ ra đón ngay " Tô Mạn nói rồi cúp máy

Chưa kịp nói cô đang ở sân bay nào mà. Chỉ mười phút, Tô Mạn đã có mặt tại sân bay. Thấy Mộc Phi đang đứng chờ, cô liền nhanh chóng đi đến. Vừa đến gần Tô Mạn liền ôm lấy Mộc Phi.

" Phi Phi, ba năm không gặp. Không từ mà biệt thật khiến người ta lo lắng mà" Tô Mạn khẽ rơi nước mắt

" Không sao. Mình không sao nữa rồi. Chẳng phải mình bình an quay lại rồi sao" Mộc Phi vỗ vỗ người Tô Mạn

" Mami, dì ấy là ai vậy ạ" Zane khẽ kéo tay Mộc Phi nói

" Zane dậy rồi à.Chào dì Tô đi con" Mộc Phi nói

" Chào dì Tô" Zane ngoan ngoãn cúi đầu chào

" Ưm...mami chúng ta đến nơi rồi à" Hilary cũng tỉnh rồi tuột xuống khỏi tay Mộc Phi+

Tô Mạn xoa đầu cô bé, rồi nhìn ra chỗ Zane. Nhìn kĩ cậu, Tô Mạn ngạc nhiên quay sang lắc lắc người Mộc Phi

" Phi Phi, thằng nhóc này quá giống với Hạ Tứ rồi" Tô Mạn nói to

" Suỵt, nói nhỏ thôi. Mình không muốn nhắc tới cái tên đó nữa" Mộc Phi khẽ bịt miệng Tô Mạn lại

Tô Mạn gật gật đầu,không nói gì thêm.




Đang nói chuyện với Tô Mạn, Zane kéo tay Mộc Phi rồi chỉ vào nhà WC. Cô bảo cậu đi cẩn thận, có cô ở đây chờ.
" Hilary, người ta đi vệ sinh, mami giao cho em nhé" Zane nói rồi chạy vào WC

Giải quyết nỗi buồn xong, Zane ra đứng rửa tay. Một người đàn ông đi vào cũng rửa tay ở đó, nhìn cậu bé hắn có chút giật mình. Tại sao đứa bé đó lại có thể giống Hạ tổng đến vậy, đặc biệt là ánh mắt phòng bị đó.

" Cậu bạn nhỏ, ba cậu là ai vậy. Ta muốn làm quen ba cháu được không" Người đàn ông mỉm cười

" Ba cháu......ở bên kia" Zane nói rồi chỉ tay
" Đâu....đâu ai là ba cháu vậy" Người đàn ông ngó ngó xung quanh

Zane cười nhẹ, nhếch miệng nghĩ người đó cũng thật ngốc mà, vậy cũng tin. Tranh thủ lúc, người đàn ông đó không để ý Zane liền lẻn chạy đi. Cậu chạy nhanh đến chỗ mami của mình. Mộc Phi đi đến cạnh Mặc Ngôn.

" Ngôn, anh không cần lo cho em nữa đâu. Ba mẹ con em sẽ ở nhà của Tô Mạn cũng được" Mộc Phi mỉm cười

" Được rồi, giờ anh cũng có chút việc công ty. Ngoan ngoãn ở đó. Có gì liên lạc cho anh nhé" Mặc Ngôn nói rồi ôm eo cô, hôn trán

" Vâ...vâng...." Mộc Phi đỏ mặt lên rồi nhanh chóng đẩy Mặc Ngôn ra

Mặc Ngôn rời khỏi sân bay. Mộc Phi kéo túi đồ đến chỗ Tô Mạn. Tô Mạn cho người xách đồ của cô lên xe, rồi bốn người vào xe ngồi. Đi được một đoạn Mộc Phi quay mặt sang Tô Mạn.

" Mạn Mạn đưa ba mẹ con mình đến đây là được rồi." Mộc Phi nói

" Cậu mới về nước không có chỗ ở, thì tại sao không đến nhà mình" Tô Mạn hỏi

" Mình không muốn làm phiền cậu, với lại mình ở riêng thì sẽ thoái mái hơn." Mộc Phi nói

" Nhưng....." Tô Mạn không biết nói gì

" Được rồi mình xuống xe đây. Bác tài dừng xe" Mộc Phi nói

Tô Mạn cũng xuống cùng. Cô cùng Mộc Phi đi tìm nhà ở tạm. Cuối cùng Mộc Phi cũng thuê được một căn hộ. Tô Mạn giúp cô dọn đồ vào nhà. Zane thấy hai người vất vả dọn nhà liền chạy đến với Hilary, kéo tay cô bé cùng đến gần mami.

" Mami, dì Tô con với Hilary đi mua ít đồ làm bữa trưa" Zane nói

" Các con đi cận thận nhé" Mộc Phi xoa đầu hai đứa

Zane dẫn Hilary vào siêu thị. Cô bé thích lắm, vì đây là lần đầu cô bé được dẫn đi. Những lần trước, khi còn ở bên nước Anh, Zane toàn đi một mình. Vào trong siêu thị, hai đứa chọn đồ để nấu ăn trưa. Hilary vui quá, cô bé chạy thật nhanh ra quầy thanh toán, nhưng vì không để ý liền va phải vào một người.

" Ai nha...." Hilary ngã xuống
" Hilary, em không sao chứ. Cô đi đứng cái kiểu gì vậy, đi không biết nhìn à" Zane ngước mặt nhìn người đó trừng mắt

" Ô...Khẩu khí mạnh đấy nhóc. Đường là của mọi người, chưa kể em gái nhóc đâm vào người khác" Cô gái đó cười

" Cơ mà, sức khỏe của Hilary dạo gần đây không được tốt" Zane nói

" Em không sao, cô ấy có vẻ đang bận, để cô ấy đi đi Zane" Hilary cầm lấy tay của Zane.

Cô gái đó cười rồi đi qua hai đứa bé. Zane đỡ Hilary đứng dậy lén đi theo cô gái kia. Cô gái kia thì ra là vội gặp người bạn trai của mình. Zane nhìn người đàn ông đó có chút quen mắt, cậu nhớ lại rồi giật mình. Người đàn ông đó không phải là tổng tài tập đoàn Hạ sao. Hilary cũng nhìn người đàn ông đó rồi kéo tay áo của Zane.

" Zane, người đó trông giống hệt anh kìa. Giống như copy ra từ bản lớn sang bản bé ý. Zane về sau cũng đẹp trai như vậy sao." Hilary cười cười.

" Nói không chừng đó là ba chúng ta đó, Hilary" Zane nói

" Thật...thật sao." Hilary vui reo lên

Hilary chạy thật nhanh đến chỗ hai người đó.
" Chú đẹp trai ơi, cô ấy là người xấu đó. Cô ấy vừa va vào cháu, chảy máu rồi đau lắm." Hilary rơm rớm nước mắt.

" Mày nói láo, Hạ Tứ không phải đâu. Đừng tin nó" Cô gái vội giải thích

" Cô là người xấu, chú bế cháu với" Hilary dang tay

Hạ Tứ lập tức cúi xuống bế cô bé lên. Không hiểu sao khi bế cô bé cảm giác, mùi hương quen thuộc đến như vậy.

" An Nhã Vi, trẻ con không nói dối. Mau xin lỗi con bé đi" Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Xin lỗi. Được chưa" An Nhã Vi nghiến răng, nhẫn nhịn

" Chú ơi, đó là em gái cháu, nó gây phiền cho chú rồi. Để tôi đưa nó về" Zane đi lại gần Hạ Tứ

An Nhã Vi nhìn Zane, cô ta không khỏi giật mình, tại sao thằng nhóc này lại có thể giống Hạ Tứ đến vậy. Từ khuôn mặt đến giọng điệu đều giống. Quay sang đứa bé còn lại, nhìn kĩ thì con bé đó cũng có chút giống Hạ Mộc Phi năm đó, nhưng cô ta không phải đã chết rồi sao. An Nhã Vi nghĩ đây chỉ có thể là trùng hợp thôi. Hạ Tứ nghe vậy liền thả Hilary xuống.

" Còn nhỏ mà đã ra dáng người lớn rồi, nhóc có khẩu khí lớn thật" Hạ Tứ nói

Zane không nói gì liền kéo tay Hilary ra ngoài siêu thị. Hilary vô cùng vui, cô bé vừa đi vừa nhảy.




Zane chạy theo cô bé. Khó khăn lắm cậu mới đuổi kịp được.

" Hilary, lấy được tóc rồi chứ" Zane hỏi

" Lấy được rồi, nhưng không đưa cho Zane đâu. Lêu lêu" Hilary thè lưỡi trước mặt cậu.

Zane trừng mắt, nhìn khuôn mặt đáng sợ của anh, Hilary nhanh chóng chạy về căn hộ. Cô vừa vào nhà liền chạy đến chỗ Mộc Phi rồi xà vào lòng.
" Mami hôm nay đi siêu thị bọn con gặp được một người rất giống Za...." Hilary định nói

" Không có gi đâu mami, người đi làm tiếp đi" Zane nhanh chóng bịt miệng Hilary lại rồi kéo ra khỏi Mộc Phi

Mộc Phi không hiểu gì, cô nghĩ chắc chỉ là trò đùa của hai nhóc nên không quan tâm nữa liền đứng dậy tiếp tục dọn nhà. Zane kéo Hilary vào phòng rồi đóng cửa lại.

" Hilary chúng ta còn chưa xác định được đó có phải là ba không, nên là em đừng nói với mẹ được không. Đưa anh mẫu tóc để anh đến viện xét nhiệm AND cho" Zane nói

" Vâng. Của Zane đây." Hilary móc túi áo, dang bang tay nhỏ đưa mẫu tóc đấy cho Zane

Zane xoa đầu cô bé rồi cả hai đứa ra ngoài. Cậu xuống bếp phụ mẹ nấu cơm trưa, còn cô bé lên nhà xem những bộ phim hoạt hình. Tô Mạn sắp xếp xong định về thì Mộc Phi bảo cô ở lại ăn cơm cùng ba mẹ con. Bốn người ăn xong, Tô Mạn đi về, Mộc Phi liên cho hai đứa trẻ đi ngủ.

" Mami à, Daddy con là người như nào vậy" Zane nằm trong vòng tay của Mộc Phi hỏi

" Ba con ấy hả. Là một người rất tốt, biết chăm sóc người khác rất yêu thương chúng ta nhưng...." Mộc Phi nói đến đây nước mắt lăn ra

" Mami đừng khóc mà. Mami ngủ đi" Zane dỗ dành Mộc Phi

Được một lúc Mộc Phi với Hilary đã ngủ, Zane dậy rồi lén ra ngoài. Cậu cẩn thận đóng cửa, rồi nhanh chóng đến chạy đến bệnh viện.

" Chị y tá xinh đẹp ơi, chị có thể xét nhiệm AND này cho em không" Zane nói

" Xin lỗi nhé bé, ở đây không cho trẻ con xét nghiệm" Y tá an ủi
" Chị xinh đẹp, xin chị đấy" Zane nũng nịu

Y tá đó bị vẻ làm nũng của Zane mà mềm lòng, lén đi xét nghiệm hộ cậu bé. Cô y tá dặn Zane ba ngày sau đến lấy kết quả. Cậu vui lắm liền cảm ơn cô y tá rồi chạy về. Trên đường về cậu liền mua hai quả táo, đó là thứ để mang về giải thích với Mộc Phi. Vừa về đến nhà, mở cửa ra đã thấy Mộc Phi mặt hầm hầm, trông cô có vẻ tức giận lắm.

" Zane con không ngủ mà đi đâu đấy. Con có biết mami lo lắm không hà" Mộc Phi nói

" Mami con đi mua hai quả táo này. Xin lỗi đã để mami lo lắng" Zane chạy đến ôm chân Mộc Phi

" Được rồi, lần sau không được thế đâu nhé" Mộc Phi ôm Zane rồi bế cậu vào phòng.

Hilary cũng đã tỉnh dậy vì thế Mộc Phi quyết định sẽ cho hai đứa đi công viên chơi. Nghe tin được đi chơi, hai nhóc vui lắm. Chúng nhanh vào thay quần áo rồi đi. Mộc Phi đưa hai con đến cổng công viên. Đúng lúc đó xe của Hạ Tứ đi qua, nhìn qua cửa kính Hạ Tứ bỗng nhìn thấy hình dáng quen thuộc liền bảo Nhị Thần dừng xe lại. Nhìn cô gái đó đầu hắn bỗng nhiên đau, trái tim hắn bỗng nhiên nhói lại.

" Hạ tổng, ngài không sao chứ" Thấy sắc mặt Hạ Tứ không tốt Nhị Thần hỏi

" Không sao, chỉ là thấy hơi mệt thôi. Cậu ở đây đợi tôi" Hạ Tứ nói rồi đóng cửa ra ngoài.

Hạ Tứ đi lại gần chỗ ba mẹ con Mộc Phi. Hilary thấy hắn liền chạy đến ôm lấy chân hắn.

" Chú đẹp trai, sao chú lại ở đây" Hilary vui vẻ hỏi

" Hilary con chạy đi đâu vậy" Thấy con bé chạy Mộc Phi liền đi theo

Hạ Tứ thấy nhóc ôm chân liền bế cô bé lên. Hilary ôm chặt lấy hắn rồi thơm một cái vào má. Mộc Phi chạy đến, chẳng may cô vấp phải cục đá, ngã vào lòng Hạ Tứ. Hắn liền ôm lấy eo cô.

" Cô gái, cô không sao chứ" Hạ Tứ hỏi

" Mami, mami có sao không chứ." Hilary cũng lo lắng hỏi

Mộc Phi nhanh chóng thoát khỏi cái tay đó, cô ngước lên thật không ngờ lại là Hạ Tứ. " Cô gái" tại sao hắn lại nói với cô như vậy, chẳng phải trước kia hắn hay gọi là " Phi" sao, tại sao giờ hắn lại đối với cô như một người xa lạ như vậy. Đã ba năm không gặp hắn, cô rất nhớ hắn, nhớ đến nỗi muốn nghẹt thở. Tim Mộc Phi lúc này rất đau, không kìm được nước mắt mà khóc.+

" Ơ kìa, sao cô lại khóc chứ" Hạ Tứ lo lắng

" Tôi không sao, chỉ là bụi bay vào mắt thôi" Mộc Phi nói

Hắn liền móc túi áo lấy chiếc khăn, lau nước mắt cho cô. Mộc Phi khẽ chạm nhẹ vào tay hắn, cầm lấy chiếc khăn. Không nói gì, cô bế Hilary rồi quay đi, Zane chạy đến rồi an ủi. Mộc Phi dắt tay Zane, trên đường đi về cậu ngoảnh mặt lại nhìn Hạ Tứ. Hắn vẫn đứng ở đó, thấy nhóc cười rồi giơ tay chào, hắn cũng giơ tay chào lại. Thấy ba mẹ con đi xa rồi, hắn mới trở lại xe.




Hạ Tứ quay lại xe, hắn vừa vào liền thở dài.
" Nhị Thần, tôi muốn thông tin về người phụ nữ đó" Hạ Tứ nói

" Hạ tổng à, người thực sự quên hết sạch rồi sao" Nhị Thần hỏi

" Người đó làm tôi cảm giác rất quen thuộc vậy nên, giao cho cậu kể lại những gì cậu biết trước khi tôi bị tai nạn. Nghe rõ chưa" Hạ Tứ nói

" Vâng" Nhị Thần đáp lại

Không nói gì thêm Nhị Thần lập tức lái xe đi. Đang đi trên đường Hạ Tứ nhận được cuộc gọi của An Nhã Vi. Hắn không quan tâm liền tắt nguồn máy đi.
------------------------------------------------------------------------------

Lúc này tại căn hộ của Mộc Phi.

Từ lúc về nhà cô nhốt mình trong phòng, Zane và Hilary lo lắm. Zane bảo em gái mình trông mẹ rồi cậu đi chuẩn bị bữa tối. Trong phòng, Mộc Phi chùm chăn khóc, cô không biết vì sao lúc này lại đau đến như vậy. Mộc Phi nghĩ có lẽ hiện giờ hắn đã quên cô rồi, đã có một mái ấm hạnh phúc cùng với An Nhã Vi. Hilary lén vào xem mami của mình thế nào. Cô bé trèo lên giường rồi ôm Mộc Phi.

" Mami, người đừng buồn nữa, mami buồn con cũng buồn theo đó" Hilary nói

" Con gái ngoan, mami không buồn nữa" Mộc Phi xoay người rồi ôm con bé vào lòng

" Mộc Phi, Hilary bữa tối xong rồi" Zane gọi lớn

Mộc Phi lau nước mắt đi rồi bế Hilary ra ngoài. Cả ba mẹ con cùng ngồi xuống ăn cơm. Đang ăn bỗng có tiếng cửa reo lên, Mộc Phi liền ra mở cửa. Mở cửa ra, cô ngước lên thì thấy Mặc Ngôn, đứng bên cạnh hắn là Hạ Tứ. Cô mời hai người vào nhà rồi đóng cửa lại.

" Hai người đến đây làm gì" Mộc Phi hỏi

" Là hắn đi theo anh đấy chứ" Mặc Ngôn chỉ sang Hạ Tứ

" Sao anh lại biết chỗ này vậy Ngôn" Mộc Phi pha trà rồi nói

" À...là Tô Mạn nói với anh. Cô ấy bảo em ở đây nên anh đến xem ba mẹ con thế nào" Mặc Ngôn nói

Mộc Phi không nói gì, quay sang nhìn Hạ Tứ. Thấy hắn vẫn thản nhiên uống trà trong lòng cô có chút khó chịu.

" Hạ tổng đến đây có việc gì không" Mộc Phi hỏi

" Không có gì, chỉ đến thăm bọn trẻ thôi" Hạ Tứ vẫn nhâm nhi cốc trà

Zane và Hilary ăn xong liền ra phòng khách chơi, thấy Hạ Tứ bọn chúng liền chạy đến thật nhanh rồi ngồi vào lòng Hạ Tứ.

" Chú đẹp trai, chú đến chơi với bọn con ạ" Hilary vui vẻ nói

" Chú vào phòng chơi với bọn con đi" Zane nói rồi kéo Hạ Tứ vào phòng

" Zane, không được đâu con. Chú là khách mà" Mộc Phi định ngăn lại

" Không sao đâu. Tôi chơi cùng bọn trẻ, cô cứ nói chuyện đi" Hạ Tứ nói

Nói xong Hạ Tứ liền cúi người xuống bế hai đứa trẻ lên rồi đi vào phòng. Mộc Phi ngồi xuống nói chuyện với Mặc Tử. Lúc Hạ Tứ bế Zane lên Mặc Ngôn đã rất ngạc nhiên tại sao trông hai người đó lại giống nhau tới vậy, cậu định hỏi chuyện của Mộc Phi trước đây nhưng lại thôi. Bầu không khí lúc này căng thẳng, thời gian cũng đã muộn rồi Mặc Ngôn về trước. Mộc Phi đi vào phòng tụi nhỏ định kêu Hạ Tứ nên đi về, vừa mở cửa cô thấy ba người đang ngủ. Mộc Phi định bế hai đứa ra nhưng chúng cứ ôm chặt lấy Hạ Tứ, sợ con thức giấc cô liền ra khỏi phòng đóng cửa lại rồi về phòng của cô. Đến nửa đêm, cô tỉnh dậy vì phải đi vệ sinh. Thấy có bóng đen đang ngồi ở ghế sofa cô liền ra rồi bật điện lên.

" Muộn rồi không ngủ sao còn ra đây" Mộc Phi mắt nhắm mắt mở nói

" Tôi muốn nói chuyện với em" Hạ Tứ lạnh lùng nói

" Nửa đêm nửa hôm ngồi dậy nói chuyện. Rốt cuộc có chuyện gì" Mộc Phi hỏi

"Thật ra, ba năm trước tôi bị tai nạn xe, tôi hoàn toàn không nhớ gì nhưng nghe trợ lí nói em trước đây từng là chị của tôi nhưng không cùng huyết thống, chúng ta đã có quan hệ hơn tình chị em đúng không, xin lỗi vì đã không nhận ra em sớm." Hạ Tứ nói

Cái gì, cô không nghe nhầm chứ. Ba năm trước hắn bị tai nạn ư. Lúc đó cô cũng đang trong tình trạng nguy cấp nên không biết hắn ra sao. Nhưng chẳng phải lúc đó có người gửi ảnh hắn đang ngủ cùng An Nhã Vi sao. Tại sao lại như thế được, cô nghĩ hắn đang nói dối.

" Xin lỗi, nhưng hiện giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi. Anh và tôi mỗi người một đường, sớm đã kết thúc rồi" Mộc Phi xoay mặt đi nói.

" Hai đứa trẻ đó, là con của tôi đúng không" Hạ Tứ đứng dậy hỏi.

"KHÔNG PHẢI, CHÚNG KHÔNG PHẢI CỦA ANH." Mộc Phi nói lớn

Vì cơn tức giận, Mộc Phi kéo hắn, mở cửa ra rồi đẩy hắn ra ngoài rồi * Rầm * tiếng cửa đóng vang lên. Mộc Phi trượt theo cánh cửa ngồi xuống, rồi ôm mình mà khóc lớn.




Mộc Phi buồn bã, u uất và khó chịu phần ngực trái. Hạ Tứ đứng ngoài cửa gõ nhưng cô không mở ra, cô vẫn ngồi cạnh cửa chờ hắn đi. Hạ Tứ biết giờ cô chẳng muốn gặp hắn, hắn cũng chẳng nhớ được gì về cô và cũng không biết tại sao cô lại muốn trốn tránh mình. Thấy cô không ra mở cửa hắn liền đi. Mộc Phi thấy bỗng nhiên im ắng, cô mở cửa ra xem. Thì ra hắn đã đi rồi, cô đóng cửa quay vào nhà. Bỗng nhiên trời đổ mưa lớn, Mộc Phi có chút lạnh sống lưng, bỗng nhiên cô lo cho Hạ Tứ vì sức khỏe của hắn vốn đãrất yếu nếu dầm mưa chắc chắn sẽ bị cảm mà nửa đêm như này chắc trợ lí của hắn cũng đã về nghỉ ngơi rồi nên chắc hắn sẽ không gọi để làm phiền. Sợ hắn rầm mưa cô liền cầm hai chiếc dù rồi nhanh chóng chạy theo hắn. Cũng may Hạ Tứ chưa đi xa, nhưng người hắn đã ướt hết. Mộc Phi vội chạy đến.
+
" Hạ Tứ, cầm dù này mà về, kẻo lại ốm" Mộc Phi nói rồi đưa ô cho hắn

" Thì ra, em vẫn quan tâm tôi" Hạ Tứ cười

" Không có, chỉ sợ anh về ốm lại là tội của tôi" Mộc Phi lạnh lùng nói

" Với em tôi là gì. Nếu đã quan tâm như vậy tại sao lại lảng tránh tôi." Hạ Tứ đến gần cô

Mộc Phi không biết trả lời thế nào liền quay mặt đi. Hạ Tứ nâng cằm cô lên. Nhẹ cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ của cô. Mộc Phi rất muốn đẩy hắn ra nhưng vì vẫn còn rất yêu hắn nên cô để hắn hôn. Cô thả chiếc dù xuống, cả hai cùng dầm dưới mưa. Tuy thời tiết lạnh nhưng nụ hôn nóng bỏng của hắn làm người cô nóng lên. Dứt khỏi nụ hôn nồng đó. Hạ Tứ mỉm cười, nhưng vì đứng dưới mưa lâu nên cậu ngã xuống người Mộc Phi.
Cô thấy hắn lịm đi liền đỡ hắn vào căn hộ rồi để hắn nằm trên giường. Mộc Phi thấy hơi thở của hắn ngày càng rõ ràng, cô vội sờ trán thì ra hắn đã bị cảm. Mộc Phi liền vào phòng tắm lấy chậu nước và chiếc khăn lau mặt cho cậu. Lau xong cô khẽ dựng người Hạ Tứ lên, nhẹ nhàng cởi áo ra. Thấy hắn mê man, cô giặt chiếc khăn lạnh vào chậu nước rồi đắp lên trên trán. Cả tối đó, Hạ Tứ sốt cao. Mộc Phi mệt quá nên thiếp đi bên cậu lúc nào không biết.

Sáng hôm sau, Hạ Tứ dậy thấy mình đang nằm trên giường, hắn vội nhìn xung quanh, thấy Mộc Phi nằm cạnh hắn liền nhẹ ngồi dậy, đắp chăn cho cô. Sau khi sinh hai nhóc, Mộc Phi thường xuyên ngủ không ngon cô thường bị đánh thức bởi tiếng động nhẹ hay cái chạm nhẹ. Nên khi Hạ Tứ vừa động vào cô liền thức dậy

" Ưm....anh dậy rồi à" Mộc Phi ngáy ngủ nói

" Dậy rồi. Sâu lười mau dậy đi" Hạ Tứ cười

" Hứ.... Tôi chăm sóc anh cả đêm, một lời cảm ơn cũng không có sao" Mộc Phi xoay người.

" Được, được cảm ơn em." Hạ Tứ nằm lại gần Mộc Phi

" Mộc Phi, những chuyện trước đây tôi không biết như nào. Có thể bỏ qua những chuyện trước đây mà bắt đầu lại được không. Xin em, hãy để tôi bên cạnh và bảo vệ em có được không" Hạ Tứ trầm giọng nói

" Vậy còn An Nhã Vi, không phải ba năm trước anh đã ngủ cùng cô ta rồi sao, giờ chắc con cũng lớn rồi. Bây giờ đáng nhẽ anh phải về với vợ con chứ" Mộc Phi không vui nói

" An Nhã Vi, em cũng quen cô ta. Trước đây tôi từng ngủ với cô ta, sao có thể như vậy được. Nhị Thần nói, ba năm nay cô ta vẫn còn là xử nữ, không có đứa bé nào cả. Có lẽ lúc đó là em hiểu lầm rồi. Tôi nhất định tìm hiểu chuyện này." Hạ Tứ nhíu mày

Mộc Phi không nói gì chỉ gật đầu, cô liền ngồi dậy liền đi ra ngoài. Hạ Tứ vào phòng tắm rửa mặt xong cũng ra luôn. Vừa ra khỏi cửa, hắn đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Lần theo mùi thơm thức Hạ Tứ đi đến phòng bếp. Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy Zane đang chuẩn bị bữa sáng. Còn nhỏ như vậy mà đã biết làm, quả thực nhóc rất giỏi. Hilary cũng đã dậy, cô nhóc đang ngồi trên ghế nhìn Zane. Thấy có tiếng chân bước vào, Hilary ngoảnh lại nhìn, cô bé thấy Hạ Tứ liền tụt xuống khỏi ghế chạy đến.

" Chú dậy rồi sao" Hilary vui vẻ nói

" Ừm. Các con sao dậy sớm vậy" Hạ Tứ bế cô bé lên

" Ngày nào Zane cũng dậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho mami. Món Zane nấu còn ngon hơn cả mami nữa đó" Hilary cười nói

Hai đứa nhóc quả thật rất tinh ranh, Hạ Tứ nhìn chằm chằm vào Zane.




Bị nhìn chằm chằm Zane có chút không quen. Lúc này Hạ Tứ mới thấy cậu nhóc thật là giống mình hồi nhỏ. Hắn mỉm cười rồi ngồi chơi cùng Hilary để chờ Zane nấu xong. Mộc Phi vào phòng bếp, cô ngồi đối diện hắn. Bữa sáng đã xong, Zane để thức ăn xuống rồi trèo lên ghế ngồi cạnh Mộc Phi. Cả bốn người bắt đầu ăn sáng. Hilary ăn xong trước, cô ợ một tiếng rồi xoa chiếc bụng nhỏ. Cô bé xoay người nhìn Hạ Tứ.

" Chú đẹp trai ơi, con có thể gọi người daddy không" Hilary ngây thơ hỏi

" Ơ kìa, Hilary" Mộc Phi ngạc nhiên

" Được chứ, rất sẵn lòng công chúa nhỏ của ta" Hạ Tứ cười rồi nhấc cô bé vào lòng mình

" Zane ơi, vậy là chúng ta có daddy rồi. Em vui quá" Hilary cười cười

Zane lắc lắc đầu, mỉm cười. Zane cũng đã ăn xong, cậu nhóc liền đi vào phòng. Bỗng có tiếng điện thoại gọi đến, Zane bắt máy. Thì ra là bên bệnh viện gọi đến có kết quả xét nghiệm. Zane vui quá, liền xin phép Mộc Phi ra ngoài. Cậu nhóc nhanh chóng đến bệnh viện. Sau khi lấy được bản xét nhiệm, Zane mở ra, đúng như dự đoán Hạ Tứ chính là ba của cậu. Zane vội chạy về nhà đưa cho Hạ Tứ xem, nhưng hắn đã làm một lúc rồi vì thế cậu nhóc quyết định đi đến công ty của Hạ Tứ. Đứng trước bàn lễ tân, câu nhóc kiễng chân lên.

" Chị ơi, có thể giúp em gặp Hạ tổng được không" Zane hỏi

" Hạ Tổng, có một đứa bé muốn gặp ngài" Lễ Tân nhấc máy điện thoại bàn lên nói

" Đưa nhóc đến đây" Hạ Tứ nói dập máy

Lễ Tân đưa cậu nhóc đi gặp Hạ Tứ. Vừa vào phòng làm việc, Zane chạy đến bàn làm việc của Hạ Tứ. Cậu nhóc trèo lên ghế, đập phịch bản xét nghiệm xuống. Hạ Tứ đang làm việc nhìn thấy tài liệu, hắn liền mở ra.

" Con đến đưa ta cái này sao" Hạ Tứ mỉm cười hỏi

Zane gật đầu. Hạ Tứ đứng dậy đi lại gần cậu bé, nhấc lên cao.
" Con trai ta thật giỏi mà" Hạ Tứ cười.

Bỗng Hạ Tứ nhận được cuộc họp khẩn cấp, hắn liền đặt cậu nhóc vào chỗ làm việc của mình. Trước khi đi họp không quên dặn Zane không được đi lung tung, ở yên đó xem hoạt hình chờ đến khi hắn quay lại. Zane ngoan ngoãn ở lại chơi trong phòng làm việc, Hạ Tứ đi chưa được bao lâu thì có bước chân đi đến.

" Hạ Tứ, em mang một chút cho anh nè " Giọng một cô gái vang lên

" Lại là cô à " Zane đang chơi, nghe thấy tiếng liền nghiêng đầu hỏi

" Sao lại là nhóc, Hạ Tứ, anh ấy đâu" Cô gái hỏi

" Đi họp" Zane lạnh lùng trả lởi

Đúng lúc đó bụng Zane kêu lên. Cậu nhóc tụt khỏi ghế chạy ra chỗ thức ăn mà cô gái đó để.

" Tôi có thể ăn chúng không " Zane hỏi cô gái

" Không được, đồ này là của Hạ Tứ" Cô gái nói

" Bà cô già đúng thật là xấu tính" Zane nói to

" Mày.... " Cô gái đó dơ tay lên
Bỗng nhiên có bàn tay cầm vào tay cô gái đó dùng một lực mạnh nắm chặt.+

" An Nhã Vi, cô định làm gì thằng bé " Hạ Tứ cau mày hỏi

" Em.... " An Nhã Vi không biết nói gì

" Cô tốt nhất tránh xa thằng bé cho tôi " Hạ Tứ lạnh lùng nói

An Nhã Vi gật đầu. Hạ Tứ bế Zane lên bảo sẽ cho cậu đi ăn. Lúc Hạ Tứ bế cậu đi, Zane không quên quay lại. An Nhã Vi nhìn nhóc, thấy cậu nói khẩu hình " Bà cô già ngu ngốc, sao đọ lại được tôi" rồi thè lưỡi vào mặt An Nhã Vi. Cô ta tức lắm, giậm bịch chân xuống nhưng không làm được gì.


Nguồn:  MyChu11




About Author

HAPPY8 BLOG
HAPPY8 BLOG

Yêu thích fun88,hl8,v9bet,fb88 và nhiều trang game khác nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Subscribe Now

Distributed by Blog Templates